1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      đúng là bé heo mập cái gì cũng chỉ nghỉ đến ăn thôi
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      029


      "Yên tỏa trì đường liễu" ý cảnh lịch tao nhã, Tống Gia Ninh "tôm chiên ở Hàng Châu" . . .


      Tựa như thư sinh ngâm thơ gần cửa sổ, tên đồ tể cách con phố buôn bán thịt, người phong nhã, người dung tục, duy nhất có thể khen, là vế sau năm chữ Tống Gia Ninh cũng sử dụng Ngũ Hành làm thiên bàng ( phần của chữ Hán), trả lời phù hợp với kết cấu thể chữ ở vế .


      Ba nương Quách gia đầu tiên là buồn cười, tiếp theo liên tục gật đầu, đồng ý muội muội "Tài hoa" . Đoan Tuệ công chúa vẫn còn ôm bụng cười lăn lộn, vừa cười vừa châm chọc Tống Gia Ninh: "Dầu vỡ nồi, ngươi chỉ có biết ăn thôi, cổ nhân nếu như nghe thấy, đều phải bị ngươi chọc tức sống dậy!"


      Tống Gia Ninh rất đắc ý, cho tới bây giờ ai có thể đối được vế dưới, mặc kệ nó tục nhã, nàng cho đối mặt, lúc này đề cho dù bọn họ thắng. Bỏ qua Đoan Tuệ công chúa châm chọc khiêu khích, Tống Gia Ninh ngẩng đầu nhìn Tam hoàng tử.


      mặt Triệu Hằng còn lạnh lẽo thấu xương, mặt mày bình thản, phát ánh mắt Tống Gia Ninh, Triệu Hằng cúi đầu nhìn nàng, chống lại đôi mắt hạnh che giấu tự hào, Triệu Hằng nở nụ cười: " Khá lắm."


      Hoàng Thượng tương lai nở nụ cười, còn khen nàng rồi !


      Tống Gia Ninh mở cờ trong bụng.


      Đối diện Đoan Tuệ công chúa khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử, tuy rằng nụ cười nhợt nhạt khóe miệng Tam ca chỉ thoáng qua tức , nhưng nàng rất xác định, Tam ca vừa nãy quả là nở nụ cười. Tam ca lại có thể nở nụ cười, nàng lần trước trông thấy Tam ca cười là lúc nào? Đoan Tuệ công chúa cố gắng nghĩ lại, bởi vì Tam hoàng tử cười quá ít, nàng lại nhớ tới màn của ba năm trước đây, vị hoàng tử Liêu quốc mang theo lễ vật đến kinh, phụ hoàng thiết yến chiêu đãi, người Liêu giõi võ, Vương tử này đề nghị tỷ thí với hoàng tử Đại Chu, phụ hoàng phái đại ca nghênh chiến, đại ca chỉ dùng mấy hiệp liền đánh ngã Vương tử Liêu quốc, phụ hoàng long nhan cực kỳ vui mừng, Tam ca cũng nhàn nhạt nở nụ cười.

      Ba năm nay, nàng chưa bao giờ thấy qua Tam ca cười, đêm nay, lại có thể với nở nụ cười Tống Gia Ninh.


      Đoan Tuệ công chúa chuyển hướng sang Tống Gia Ninh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng được rọi dưới ánh đèn của Tống Gia Ninh, trong lòng nàng bỗng nhiên rất có mùi vị. Lần trước biểu ca ruột bất công Tống Gia Ninh, vì bảo vệ Tống Gia Ninh nghiêm khắc dạy bảo nàng, tại Tam ca cùng cha khác mẹ cũng phân biệt đối xử với Tống Gia Ninh, Tống Gia Ninh tốt như vậy sao? Nàng đường đường công chúa, cùng các ca ca có quan hệ huyết thống, ràng còn so ra còn kém hơn nữ nhi của quả phụ sao?

      Tâm tình tốt mang đến Tết Nguyên Tiêu, tất cả đều biến mất, Đoan Tuệ công chúa liếc mắt cũng nhìn Tống Gia Ninh, bỗng nhiên quát lớn với Đại cung nữ Bảo Bình: "Còn thất thần cái gì? Mau cầm bạc!" xong cũng đợi Bảo Bình, nàng ta nổi giận đùng đùng về hướng Trường Xuân cung. Bảo Bình sợ hãi, từ hầu bao lấy ra hai lượng bạc kín đáo đưa cho Đình Phương, vô cùng lo lắng đuổi theo công chúa nhà mình.

      Tống Gia Ninh ngạc nhiên, nhìn qua bóng lưng rời của Đoan Tuệ công chúa, nàng nghĩ ra, bất quá là thua mấy đề thi, Đoan Tuệ công chúa sao lại tức giận thành như vầy chứ?


      Nàng hiểu, ba nương Quách gia cũng đoán ra tâm tư điêu ngoa tùy hứng của biểu muội, nhưng Đoan Tuệ công chúa rời , bốn nương các nàng liền thích hợp tiếp tục ở lại Ngự Hoa Viên với Tam hoàng tử. Đình Phương và hai muội muội nhận tiền, tổng cộng tám lượng bạc, thoải mái giao cho Tống Gia Ninh, cười : "Đêm nay muội muội rốt cuộc dính được ánh sáng của Tam điện hạ, nhanh chia cho Điện hạ."


      Ở trước mặt Hoàng Thượng tương lai lập được công, tâm tình tốt của Tống Gia Ninh cũng có bị ảnh hưởng bởi Đoan Tuệ công chúa, ôm bạc đến trước mặt Triệu Hằng, vui vẻ : "Đố đèn đều là Điện hạ đoán được, bạc này Điện hạ cũng nhận ." ai quan tâm mấy lượng bạc này, tiền trúng thưởng nhận được, cũng xem như có ý nghĩa may mắn.

      Nàng hai tay nâng bạc, mắt hạnh ánh nét vui mừng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như đồng nữ rải tiền, Triệu Hằng mắt nhìn này mấy thỏi bạc vụn, thản nhiên : "Thưởng cho ngươi."


      Tống Gia Ninh kinh ngạc.


      Triệu Hằng nháy mắt Phúc công công, chút lưu luyến vòng qua Tống Gia Ninh, chầm chậm rời .


      Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn lát, nhớ lại đêm nay, nàng vui vẻ cất bạc vào hầu bao, đời này cũng động đến, giữ lại làm vật chứng cho đám tôn tử tôn nữ tương lai xem, nhân chứng chính là ba tỷ tỷ bên cạnh.

      "Tốt rồi, chúng ta cũng thôi." Đình Phương giúp muội muội chỉnh áo choàng, hà hơi vào lòng bàn tay, bóng đêm dần dần khuya, nên trở về phủ rồi.


      Ngay tại lúc đám nữ quyến Quách gia trèo lên xe ngựa rời khỏi Hoàng Cung, Cảnh Bình Cung, Tam hoàng tử Triệu Hằng ngồi mình ở trước bàn đọc sách, mặt bàn đặt tờ giấy giấy Tuyên Thành, giấy Tuyên Thành, là hai viên kẹo dương mai màu đỏ tím.


      Triệu Hằng nhìn hai viên kẹo này, đáy mắt bao phủ mây mù, lại giống như nhìn thấy điều gì khác.


      Lần trước ăn kẹo, là năm nào tháng nào?


      nhớ được, từ khi biết chuyện, chuyện liền cà lăm, khi còn bé thích ăn kẹo, nhũ mẫu thấy lập tức cướp , có tật miệng, nên ăn đồ ngọt. Triệu Hằng tin, sau khi lớn lên lật xem sách thuốc, mới phát ăn kẹo và cà lăm cũng có liên hệ gì, thế nhưng, còn tâm tình ăn kẹo.


      càng làm quen với trá đắng, càng quen người độc lai độc vãng, tối đa, là ngồi cùng đại ca chút, nghe đại ca chuyện trời nam biển bắc.


      Bóng dáng Đại ca giảm , biến thành nha đầu béo với gương mặt nhục mũm mĩm, gặp mặt lần, nàng vậy mà bởi vì khuôn mặt mà thích , cái gì cũng hiểu liền cược bắn tên có thể đoạt giải nhất, vì bắn chệch mà lo lắng, vì bắn trúng hồng tâm mà vui mừng, vì có thể cùng liên thủ đoán đố đèn mà nhảy nhót, còn lớn gan tặng kẹo cho ăn, cào vào lòng bàn tay trái.

      Ngự Hoa Viên vào dịp Tết Nguyên Tiêu rất lạnh, đầu ngón tay nàng lành lạnh, nhưng trong nháy mắt kia, sưởi ấm phần.


      Triệu Hằng cầm lên viên kẹo, nhớ lại bộ dạng nàng ăn kẹo, lén lén lút lút, miệng đỏ hồng nhúc nhích khẽ động, nhìn rất đẹp.


      Triệu Hằng bật cười, mười tuổi, hài tử tựa như nàng, hiểu ?


      ~

      Tết Nguyên Tiêu qua ngày thứ hai, "Hàng Châu dầu bạo nồi" của Tống Gia Ninh truyền khắp toàn bộ Quốc Công Phủ, quá ba ngày, lại truyền khắp toàn bộ kinh thành, ngay cả Tuyên Đức Đế cũng nghe . Sau tết khôi phục triều nghị, đại điện bầu khí nhõm, chính nghị xong, Tuyên Đức Đế cười hỏi Vệ Quốc Công Quách Bá Ngôn: "Bá Ngôn à, nghe Tứ nương quý phủ ngươi thông minh nhạy bén, giải được câu đối khó nhât kia?"


      Văn võ bá quan thiện ý cười cười, đều có nghe thấy.


      Quách Bá Ngôn chắp tay : "Hoàng Thượng cũng đừng trêu ghẹo thần nữa." Ngoài miệng cầu xin tha thứ, nhưng mặt tia xấu hổ, ngược lại vẫn rất lấy làm quang vinh.


      Tuyên Đức Đế cười, tại chỗ thưởng Tống Gia Ninh bộ Văn Phòng Tứ Bảo, bảo Quách Bá Ngôn mang về. Có thể cho toàn bộ kinh thành thêm tin đồn thú vị, kế nữ này của Quách Bá Ngôn, có công!


      Quách Bá Ngôn thay nữ nhi khấu tạ hoàng ân, chạng vạng tối sau khi hồi phủ, bảo người mời hai mẹ con Lâm thị. Lâm thị ở hậu viện, cách gần đó, thấy Quách Bá Ngôn hai mắt đen sáng ngời mặt vui mừng, nàng hiếu kỳ : "Quốc Công gia có tin vui gì sao?"


      Quách Bá Ngôn gõ gõ bàn, ra hiệu Lâm thị nhìn Văn Phòng Tứ phía kia Bảo: "Hoàng Thượng nghe vế dưới của An An, khen An An thông tuệ nhạy bén, còn cho phần thưởng."


      Lâm thị dở khóc dở cười, đến cái ghế đối diện Quách Bá Ngôn ngồi xuống. Quách Bá Ngôn nhìn kĩ nàng, cau mày : "Mặt trắng như vậy, thân thể thoải mái?"

      Lâm thị rủ mắt, khuôn mặt chậm rãi đỏ lên. Quách Bá Ngôn thấy kì lạ, muốn hỏi thăm, tiểu nữ nhi đến, Quách Bá Ngôn đành phải đè xuống nghi hoặc, trước cổ vũ nữ nhi. Tống Gia Ninh nghe xì căng đan của mình lại có thể truyền tới tai Tuyên Đức Đế, khuôn mặt nhắn vụt cái đỏ bừng, trong bụng hối hận muốn chết. Sớm biết chuyện huyên náo mọi người đều biết, khắp kinh thành ai cũng biết Tứ nương Vệ Quốc Công phủ là người thích ăn, nàng thà rằng thua đề. . .


      Ý niệm trong đầu vừa nổi lên, trong đầu lên nụ cười yếu ớt ngắn ngủi của Tam hoàng tử, tuấn mỹ như tiên, Tống Gia Ninh hối hận, mặt dày mày dạn sờ sờ Văn Phòng Tứ Bảo ngự tứ, cười với Quách Bá Ngôn: "Nữ nhi dùng được đồ tốt như vậy, phụ thân giữ lại tự mình dùng ."


      Nữ nhi hiếu thuận, Quách Bá Ngôn vui mừng sờ sờ đầu tiểu nha, nhắc nhở: "Đồ vật ngự tứ, có thể sử dụng cũng thể dùng, An An hảo hảo thu lại, sau này làm đồ gia truyền."

      Tống Gia Ninh trong lòng khẽ động, bốn lượng Tam hoàng tử thưởng nàng đêm đó, có phải cũng có thể làm đồ gia truyền hay ?


      Hai cha con nàng chuyện, bên cạnh trong dạ dày Lâm thị có hồi cuồn cuộn, nàng lập tức dùng khăn che miệng lại, bước nhanh ra ngoài, nhưng mới ra ngoài, "Ô" tiếng liền nhổ ra, nhịn cũng nhịn được. Tống Gia Ninh chấn động, Quách Bá Ngôn giống như mũi tên rời cung vọt tới, bàn tay to vững vàng đỡ lấy bả vai kiều thê, nghiêm giọng dặn dò hạ nhân mời Lang trung.


      "Quốc Công gia cách ta xa chút. . ." người mùi khó ngửi, Lâm thị yếu ớt khuyên nhủ, lời còn chưa dứt, lại muốn nôn nữa.


      Quách Bá Ngôn là võ tướng, vợ cả Đàm thị hai lần mang thai, cũng ở nhà, bởi vậy biết phản ứng sau khi mang thai của phu nhân, chi cho là Lâm thị bị bệnh nặng, Quách Bá Ngôn bất chấp nữ nhi ở đây, ôm lấy Lâm thị, nhanh tới hậu viện. Tống Gia Ninh kiếp trước được tặng cho người ta làm tiểu thiếp tám năm, ở chỗ Lương Thiệu có mang thai, đến chỗ Quách Kiêu trường kỳ uống canh tránh thai, có mang thai hài tử, tự nhiên cũng nghĩ ra phương diện kia, khẩn trương theo sát phía sau phụ mẫu, khuôn mặt nhắn trắng bệch.


      Chẳng lẽ mẫu thân lại ngã bệnh sao?

      Người lờn sắc mặt tái xanh muốn thẩm vấn nha hoàn của nàng, người sợ tới mức sắp rớt nước mắt, Lâm thị dở khóc dở cười, ôm nữ nhi trong ngực, đỏ mặt với Quách Bá Ngôn: "Quốc Công gia đừng tức giận, ta, ta sao. . ."


      " có việc gì tại sao lại nôn?" Quách Bá Ngôn người đều tin, còn tưởng là Lâm thị thiện tâm bảo vệ nha hoàn.


      uy nghiêm dọa người, Lâm thị cúi đầu, khẽ: "Khả năng, có thể là có."


      Tống Gia Ninh khiếp sợ ngẩng đầu, Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào kiều thê ngồi ở giường, sửng sốt sau nửa ngày mới phản ứng tới, miệng kia lập tức liền toét ra, thân hình to lớn cao ngạo đảo mắt liền chuyển đến bên cạnh người Lâm thị, đỡ bả vai Lâm thị : " ?"


      Lâm thị gật gật đầu, thuận tay dời bàn tay to của nam nhân, mặt càng đỏ hơn, dámnhìn nữ nhi.


      Quách Bá Ngôn lúc này mới nhớ tới tiểu nữ nhi ở bên cạnh trông coi, ho khan, xoay người ra gian ngoài, người bình phục tâm tình.


      "Nương, con sắp làm tỷ tỷ?" Tống Gia Ninh giống như nằm mơ hỏi, nghĩ tới có ngày hôm nay.


      Lâm thị gần đây suy nghĩ rất nhiều, lo lắng Quách gia chào đón đứa bé này, cũng sợ nữ nhi thích đệ đệ muội muội khác cha. tại nữ nhi hỏi, Lâm thị cố gắng che giấu khẩn trương, ôn nhu hỏi: "Nếu như là , An An có vui ?"


      Tống Gia Ninh đương nhiên rất vui, cao hứng ôm lấy mẫu thân, liên tục gật đầu.

      Lâm thị bớt phần tâm bệnh, ánh mắt dời về phía bên trong cửa phòng. Quách Bá Ngôn nghĩ thế nào? Thế tử nghĩ thế nào? Nếu như thai này là nữ nhi, đối với Thế tử có bất kỳ uy hiếp, nếu là nhi tử, Lâm thị có lòng kia, Thế tử có thể nghi kỵ các nàng hai mẹ con hay ? Nếu như có thể, Lâm thị muốn sinh con, gả vào Quốc Công Phủ, nàng chỉ cầu nữ nhi an ổn, tìm cho nữ nhi phu gia (nhà chồng) đáng tin là đủ, cần nhi tử kề bên.


      Hai khắc sau, Lang trung đến, chứng minh Lâm thị mang thai tháng.
      Last edited: 12/7/18

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Sao nàng để cái ảnh cuối trắng hếu à. cắt nó đúng đến chỗ có chữ cho gọn đẹp.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      chương 030




      Lang trung vừa mới , Thái phu nhân nghe tin tức đến, biết được con dâu là hỉ mạch, Thái phu nhân vẻ mặt tươi cười, liên tục dặn dò con dâu dưỡng thai, vừa nhắc nhở Hoán Nguyệt Cư đại tiểu nha hoàn cẩn thận hầu hạ.




      Mẹ chồng nàng dâu trò chuyện trong chốc lát, Thái phu nhân muốn , Lâm thị đưa tiễn, bị Thái phu nhân khuyên ở lại, Quách Bá Ngôn mình tiễn mẫu thân.




      Hai mẹ con cùng nhau rời , phía sau là hai đại nha hoàn của Thái phu nhân. Ngày hôm nay ánh mặt trời sáng rỡ, bầu trời xanh thẫm vạn dặm mây, Thái phu nhân nhìn bầu trời sáng trong này, nhanh chóng ra Lâm Vân Đường, mới giọng với nhi tử: "Lâm thị là người có phúc khí." quả phụ, cơ duyên xảo hợp gặp được nhi tử, dùng thân phận Quốc Công phu nhân tái giá vào, vào cửa có tin vui, truyền ai hâm mộ?




      Quách Bá Ngôn cười: "Phúc khí lớn nhất của nàng, là gặp được mẹ chồng thông tình đạt lý khoan hậu hiền hoà tốt như vậy."




      "Bớt nịnh ta ." Thái phu nhân liếc , "Nghiêm chỉnh , Lâm thị biết quy củ, là người hiểu biết, An An chất phác khiến người thương, ta là tâm thích các nàng, Lâm thị có thể vì Quách gia chúng ta khai chi tán diệp, là chuyện tốt, nhưng trong lòng conphải có cân đòn, có thể sủng ái mẹ con Lâm thị, nhưng thể sủng quá mức. Bình Chương là ta tận mắt nhìn nó lớn lên, văn võ song toàn làm việc ổn trọng, tương lai Quốc Công Phủ giao cho nó, ta rất yên tâm."




      "Nhi tử hiểu, mẫu thân cần phải lo lắng." Quách Bá Ngôn đỡ lấy cánh tay mẫu thân, tự tin : "Lâm thị phải loại người như vậy, nhi tử cũng khiến nàng biến thành như vậy."




      Thái phu nhân gật gật đầu: "Ta chỉ là đề tỉnh câu, lời này con nghe là được rồi, đừng hù dọa nàng, an thai quan trọng hơn."


      Quách Bá Ngôn cười : "Vâng."




      Tiễn mẫu thân, Quách Bá Ngôn lập tức nhanh trở về, vào nhà thấy nữ nhi rồi, chỉ còn Lâm thị ngồi ở bên giường, nhìn vào liền cúi thấp đầu, bên mặt hồng nhuận phơn phớt, ngực Quách Bá Ngôn lập tức nóng như lửa, trong chớp mắt liền tới trước mặt Lâm thị, gối ngồi chồm hổm xuống, đầu to chui vào trong ngực Lâm thị, cách quần áo hôn bụng dưới bằng phẳng của nàng.




      Nhanh như vậy muốn cho sinh con rồi, uổng công thương nàng như vậy.




      Lâm thị nhìn đầu to trong ngực, biết sao, lại nhớ tới khi nàng mang thai nữ nhi, người chồng trước từng vui mừng như vậy, ôn nhu đối đãi. người dịu dàng tuấn nhã tác phong nhanh nhẹn như vậy, nàng đời này có lẽ cũng quên được, quên được thời gian vài năm ở Giang Nam, gả cho Quách Bá Ngôn là thân bất do kỷ, nàng cố gắng làm thê tử tốt, nhưng vẫn chứa trong lòng là bóng dáng người xưa.




      Nhưng bây giờ, nàng mang thai cốt nhục của Quách Bá Ngôn, có hài tử, rất nhiều chuyện dường như giống nhau, nàng và Quách Bá Ngôn còn là người bên gốibình thường, bọn họ có hài tử chung. Trước giờ phút này, quan hệ phu thê hai người càng giống như loại giao dịch, nàng cho thân thể mình, Quách Bá Ngôn cho nàng và nữ nhi danh phận, sau giờ phút này. . .




      Lâm thị lần đầu tiên cảm thấy, nàng là thê tử Quách Bá Ngôn, giữa hai người, đơn thuần là dục vọng và thỏa hiệp.




      "Quốc Công gia, ta muốn sinh con ." Sờ sờ đầu tóc thô cứng của nam nhân, Lâm thị nhàng . Quách Bá Ngôn ngoài ý muốn ngẩng đầu, Lâm thị ánh mắt ôn nhu như nước, bình bình thản thản nhìn thẳng : "Sinh tiểu nha đầu đẹp như An An vậy , trưởng thành làm bạn với An An, có Quốc Công gia thương, nàng cả đời chắc chắn bình an suông sẻ."




      Nàng cho biết, nàng có dã tâm gì, nàng hi vọng tin tưởng.




      Quách Bá Ngôn nhìn nữ nhân dung mạo như ngọc tư thái như tiên này, đáy lòng chợt dâng lên loại cảm xúc lạ lẫm. Vừa bắt đầu, chỉ là tham tư sắc và tư thái của Lâm thị, đoạt được người, chìm đắm trong ôn nhu hương của nàng, dường như vĩnh viễn cũng chán, nhưng Quách Bá Ngôn cũng thu hết toàn bộ biểu sau khi vào phủ của Lâm thị vào mắt. Nàng rất cẩn thận, tự tiện hỏi thăm chuyện Đàm thị, đụng vào chuyện trong phòng của Trưởng Tử trưởng nữ, hết thảy tuân theo lệ cũ, cũng thiệt tình thân thiết cùng Đình Phương, đề điểm tranh chữ. Lâm thị cẩn thận, cũng nhát gan, ngắn ngủn tháng, xử trí hai xảo nô to gan lớn mật bằng mặt bằng lòng, thành công đứng vững vàng gót chân.




      Đây là nữ nhân thông minh xinh đẹp, nàng có dung mạo và thân thể hấp dẫn nam nhân, cũng có bản lãnh làm cho nam nhân kính trọng, chỉ coi nàng như người ấm giường.




      "Tiên sinh nhi tử." Ngồi giường, Quách Bá Ngôn tay ôm lấy kiều thê, tay đặt ở phần bụng nàng, mặc sức tưởng tượng : "Phù ca Thứ ca bướng bỉnh, học võ tốt, Thượng Ca Nhi còn , nàng sinh cho Bình Chương mấy đệ đệ, tương lai nếu có chiến , huynh đệ bọn họ ra trận chiếu ứng lẫn nhau, cùng nhau Quang Tông Diệu Tổ."




      có nhi tử, tương lai trước, Lâm thị dưới gối có con cháu thân sinh hiếu kính. Trưởng tử và kế mẫu khách khí xa cách, Quách Bá Ngôn trong lòng ràng, trách nhi tử, đổi thành , tuổi mười sáu mười bảy bỗng nhiên có thêm kế mẫu, cũng thích, nhiều lắm là cho kế mẫu kính trọng bên ngoài, nên phải suy tính cho Lâm thị.




      người muốn nữ nhi , người muốn nhi tử, hai vợ chồng là nhi nữ, trong lời cũng là cam đoan, hai bên đều hiểu.




      Lâm thị tựa ở đầu vai nam nhân, nhìn bàn tay to bụng chút, nàng do dự chút, đưa tay phủ mu bàn tay , giọng : "Ta đều nghe theo người."




      Quách Bá Ngôn cầm tay nàng, cười hôn trán nàng: "Chớ suy nghĩ lung tung, an tâm sinh nhi tử cho gia, càng nhiều càng tốt."


      Bốn chữ cuối cùng, là ở bên tai nàng, khuôn mặt Lâm thị nóng lên, lập tức quên mất những cái khác.




      ~




      Lâm thị có thai, Quốc Công Phủ dấu cũng che, Đàm cữu mẫu liên tục thầm lưu ý động tĩnh Quốc Công Phủ, rất nhanh liền nhận được tin, đêm đó đêm ngủ ngon, ngày kế tiếp mang theo lễ vật đến nhà, chúc mừng Lâm thị. Lâm thị mang lên trà nước cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, chỉ hiểu mục đích chân chính của Đàm cữu mẫu.




      Sau xã giao có lệ ngắn ngủi , Đàm cữu mẫu bỏ lại Lâm thị, trước khi vội vàng Di Hòa Hiên của cháu ngoại trai.




      Quách Kiêu ở thư phòng đọc sách, biết được mợ đến, nhíu mi, buông binh thư phòng khách gặp khách.


      Đàm cữu mẫu đuổi nha hoàn, thấy cháu ngoại trai mặt mày lạnh lùng có gì khác ngày thường, Đàm cữu mẫu vội la lên: "Bên kia sao có tin tức nhanh như vậy?"




      Quách Kiêu tâm phiền, trực tiếp hỏi: "Nhìn vẻ mặt mợ, Quách gia con nối dõi thịnh vượng, người mất hứng?"




      Đàm cữu mẫu nghẹn lời, nắm chặt khăn, giận dữ : "Mợ đây phải lo lắng cho ngươi sao? Vạn nhất Lâm thị sinh ra nhi tử. . ."




      Quách Kiêu lạnh giọng cắt ngang nàng ta: "Con của nàng là thân đệ của ta, nữ nhi của nàng là thân muội của ta, ta cố gắng giữ bổn phận huynh trưởng chiếu cố bọn họ. Bọn họ hiểu chuyện, Quách gia đại phòng vui vẻ, bọn họ hiểu chuyện, huynh trưởng ta đây cũng dung túng. Mợ quan tâm ta là ý tốt, nhưng chuyện nhà Quách gia, mợ nên bớt phí tâm tư ."




      Chẳng lẽ giống như loại người vô năng, ngay cả Thế tử vị cũng bảo vệ được?




      Cháu ngoại trai tức giận, Đàm cữu mẫu lúc này dám lên tiếng nữa, quẫn bách cúi đầu, sau nửa ngày mới : "Được, ngươi lớn rồi, cần mợ quan tâm, mợ sau này nữa, nhưng ngươi phải hết sức cảnh giác đó, tri nhân tri diện bất tri tâm, mẫu thân ngươi trước khi kéo tay của ta gửi gắm ngươi và Đình Phương cho ta, ngươi tuổi còn trẻ ít kinh nghiệm, mợ sợ ngươi mắc bẫy của người khác."




      đến phần sau nghẹn ngào, quay đầu lau nước mắt.




      Nhắc tới mẫu thân, vẻ mặt Quách Kiêu hơi trì hoãn, sang chuyện khác: "Văn Lễ tháng tư thi học viện, có nắm chắc ?"




      thiệt tình hi vọng biểu đệ này có thể đứng lên, có thể chống đỡ Đàm gia.


      Đàm cữu mẫu lau lau đôi mắt, cười : "Thời gian này dậy sớm thức muộn đọc sách, có lẽ có thể đậu."




      Quách Kiêu gật đầu.




      ~




      Bên này Lâm thị vừa mới mang thai, cuối tháng giêng, trong cung Đức Phi nửa đêm sinh hạ vị tiểu hoàng tử kế tiếp, xếp thứ năm, Tuyên Đức Đế long nhan cực kỳ vui mừng, hôm sau liền ở triều đình hạ chỉ, sắc phong Đức Phi gần mười tám tuổi là hoàng hậu.




      Tin tức truyền tới Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh và ba nương Quách gia đều ở bên cạnh Thái phu nhân, nha hoàn xong, Tam nương Vân Phương nhịn được giọng : "Hoàng Thượng quá thiên vị. . ."




      "Im ngay." Thái phu nhân vẻ mặt nghiêm túc trách móc, giọng nghiêm khắc: "Chuyện hoàng gia ngươi có thể sắp đặt hay sao? Trở về viết ba lần 'nữ giới', sáng mai cầm cho ta xem."




      Vân Phương sợ tới mức nửa chữ cũng dám .




      Tống Gia Ninh thành thành ngậm miệng, trong lòng cũng rất đồng ý với lời của Tam tỷ tỷ. Tuyên Đức Đế quá bất công, Thục phi sinh là công chúa, có gì đáng , nhưng Ngô quý phi sinh ra nhị hoàng tử, Huệ phi có Tứ hoàng tử, đều là lão nhân nhiều năm bên cạnh Tuyên Đức Đế, hôm nay lại bị tiểu nương mười tám tuổi đánh bại.




      Tống Gia Ninh nhớ lại chút Lý hoàng hậu mới sách phong, ừ, lớn lên quả là xinh đẹp vô cùng, quả nhiên nam nhân đều háo sắc, bất kể già trẻ.




      Chuyện phong hậu khiến dân chúng kinh thành chuyện say sưa rồi hồi, nửa tháng sau, Tuyên Đức Đế lại; hạ xuống phong chiếu thư, phong Đại hoàng tử là Sở Vương, nhị hoàng tử là Duệ Vương, Tam hoàng tử là Thọ vương, ngay hôm đó chỉ thị Công Bộ đốc tạo Vương Phủ.


      hơi phong ba Thân Vương, chấn động kinh thành.




      Tống Gia Ninh có nghĩ quá nhiều, nhi tử Hoàng Đế được phong vương gia, là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa ba hoàng tử tuổi quả là lớn rồi.




      Nhưng Tống Gia Ninh như thế nào cũng nghĩ tới, hoàng tử Phong Vương, cùng nàng vẫn là có chút quan hệ.




      Hoàng hôn ngày hôm đó, sau khi Quách Bá Ngôn hồi phủ, gọi hết người của tam phòng qua chỗ Thái phu nhân, người đến đông đủ, Quách Bá Ngôn việc: "Phủ đệ của ba vị Vương Gia chọn xong rồi, Hoàng Thượng khâm điểm Tề Phủ cho Thọ vương, tính cả vài hộ phía đông Tề Phủ cũng nhập vào Thọ vương phủ, ngày mai Công Bộ bắt đầu đốc tạo, tất cả các phòng cần phải ràng buộc hạ nhân, thể nhìn trộm vọng nghị."


      Tề Phủ hàng xóm nằm phía bên trái Quốc Công Phủ là tòa nhà lớn khí phái, chính là phủ đệ của Tể Tướng tiền triều, sau khi Đại Chu khai quốc Tề gia sụp đổ, tòa nhà liên tục thay đổi, hôm nay được Tuyên Đức Đế ban cho Tam hoàng tử Thọ vương làm vương phủ.




      Tống Gia Ninh khiếp sợ mở to hai mắt, lần nữa sống lại, nàng lại có thể làm hàng xóm với Hoàng Thượng tương lai sao?




      Nàng chỉ lo ngạc nhiên, có phát ở đối diện, kế huynh của nàng sâu sắc nhìn nàng cái.


      Chính xong, tam phòng riêng phần mình giải tán, đoàn người đại phòng cuối cùng mới , Quách Bá Ngôn, Lâm thị phía trước, huynh muội Quách Kiêu, Tống Gia Ninh phía sau. Tống Gia Ninh bắt đầu thèm cơm tối, Quách Kiêu vẫn còn nhớ ràng dáng vẻ khiếp sợ vừa nãy của nàng, được vài bước, thấp giọng hỏi: "Tam hoàng tử dời qua, muội rất vui ?"




      Tống Gia Ninh mờ mịt "A" tiếng, chống lại đôi mắt u của Quách Kiêu, chợt nhớ lại lời nhắc nhở năm ngoái của Quách Kiêu đối với nàng, vội phủ nhận: " có, muội vì sao phải vui?"




      Vốn có vui, nàng chỉ rất là ngoài ý muốn.




      Quách Kiêu nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại nghĩ kế muội này cược qua lần Tam hoàng tử thắng, còn cùng Tam hoàng tử liên thủ đoán đố đèn, đại xuất danh tiếng.




      vô tâm, hay là giả vờ ngây ngốc?











      Tống Gia Ninh biết người này suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt quá dọa người, dám ở cùng lâu, nhanh vài bước đuổi theo mẫu thân, nắm mẫu thân tay hỏi: "Nương, đêm nay chúng ta ăn cái gì?" Mắt hạnh vụng trộm nhìn ra phía sau, thấy Quách Kiêu vẫn còn nhìn nàng, Tống Gia Ninh cả người bốc lên khí lạnh, vừa sợ vừa ủy khuất, con mắt nào của nhìn ra nàng vui hả?




      Tác giả có lời muốn : Quách Kiêu: con mắt thứ ba của ta đều thấy được.




      Gia Ninh: bậy, ngươi chỉ có hai cái mắt!




      Quách Kiêu: theo ta vào nhà, cho ngươi xem.




      Sau lúc lâu, trong phòng truyền đến giọng giật mình của Gia Ninh: "Điện hạ sao lại ở chỗ này?"














      Last edited: 12/7/18
      midnight, Lierose DuDu, adamno151 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      chương 031




      Tam vương khai phủ, là đám dân chúng nghe náo nhiệt, trong lòng ba hoàng tử tâm tình liền đều giống nhau.




      Diên Hi cung Ngô quý phi.




      Bọn cung nữ thái giám hầu hạ đều lui ra bên ngoài, Ngô quý phi mắt nhìn cửa ra vào, cười với nhị hoàng tử Duệ vương : "Địa đồ mang tới chưa? Để nương nhìn xem phủ đệ của con như thế nào."




      Duệ Vương tất nhiên đến có chuẩn bị, từ trong tay áo lấy ra địa đồ của Duệ Vương Phủ, trải bàn thấp bằng gỗ tử đàn chính giữa giường La Hán, xoay người đứng ở bên cạnh mẫu phi, ngón tay di chuyển dọc theo địa đồ, thấp giọng giải thích trạch viện mỗi nơi: ". . . Nhi tử định dẫn nước ở chỗ này xây ao sen, ở bên trong ao xây dựng đình nghỉ mát, ngày mùa hè nghỉ mát. . ."




      Ngô quý phi cười nhạt gật đầu, nhi tử Phong Vương khai phủ, bước tiếp theo có thể vào triều nghe báo cáo và quyết định việc, phong quan ban sai. Nghe xong nhi tử mặc sức tưởng tượng chuyện tu sửa đối với Vương Phủ mình, Ngô quý phi tựa như chuyện phiếm hỏi: "Phủ đệ của Đại ca, Tam đệ ngươi ở đâu?"


      Duệ Vương nhìn mẫu thân, lại nhìn địa đồ Vương Phủ chút, chỉ vào chính viện Vương Phủ thấp giọng : "Nương, chúng ta so sánh vòngHoàng Thành này, phía ngoài ột vòng này là nội thành, phủ đệ nhi tử ở phía Tây Nam, đại ca phía Đông Nam, cách Hoàng Cung xa lắm. Tam đệ. . ." ngón tay Duệ Vương chỉ phía dưới, gõ gõ cái bàn : "Vương Phủ Tam đệ bên ngoài thành, kế Vệ Quốc Công phủ."




      Kinh thành trung ương nhất là Hoàng Thành, chỗ ở ở Thiên Tử, vòng bên ngoài hoàng thành là nội thành, chính là phủ đệ của Vương Tôn công chúa, xa hơn bên ngoài chính là bên ngoài thành, đám quan lại quyền quý phân bố vây quanh nội thành, càng ra bên ngoài, dân chúng thân phận càng thấp, hoặc là càng cùng khổ. ra đẳng cấp Vệ Quốc Công phủ Quách gia chính là nơi tốt nhất bên ngoài thành, cẩn thận tương đối, Thọ vương phủ so với Sở vương phủ, Duệ Vương Phủ lớn hơn vòng to, rộng rãi nhiều hơn, nhưng các ca ca ở ở nội thành, chỉ có an bài bên ngoài thành, đủ thấy Tuyên Đức Đế đối với con thứ ba là thích.




      Ngô quý phi nhìn có chút hả hê: "Nhớ ngày đó khi Hiền phi còn sống, hậu trạch phụ hoàng ngươi mấy nàng rất được sủng ái, hôm nay còn phải người trà lạnh."




      Muốn trách trách Tam hoàng tử số mệnh tốt, hoàng gia sinh ra người cà lăm, đây là ý tứ nhà này phạm sai lầm ông trời giáng xuống Thiên Khiển trừng phạt , Tuyên Đức Đế coi trọng nhất thanh danh, bỗng nhiên sinh ra nhi tử cà lăm, người cách nào xóa chỗ bẩn, đừng Hiền phi chết rồi, chính là Hiền phi còn sống, Tuyên Đức Đế cũng cho Tam hoàng tử vài phần sủng ái.




      Duệ Vương thở dài: "Chén trà này nguội lạnh, chén khác còn nóng."


      chưa bao giờ để Tam đệ ở trong mắt, khiến ngày đêm bất an là vị đại ca phía này, phụ hoàng có bao nhiêu lãnh đạm Tam đệ, có bấy nhiêu sủng ái đại ca, nhìn điệu bộ phụ hoàng, đem đại ca làm thái tử nuôi dưỡng.





      Ngô quý phi nhìn nhi tử, cười khẽ: "Ngươi ngại bị phỏng, có người còn ngại hơn ngươi, chờ xem, sớm muộn gì cũng trận náo nhiệt." xong, nàng có thâm ý khác mà hướng sang chỗ cung Lý hoàng hậu nhướng cằm lên. Mười tám tuổi, vừa sinh hoàng tử liền phong hậu, sau thịnh sủng dã tâm nhất định dữ dội.




      Duệ Vương gật đầu, lòng khâm phục: "Nhi tử hiểu."




      Hai mẹ con Quý Phi thành với nhau, Đại hoàng tử Sở Vương xem xong địa đồ Vương Phủ của mình phủ, hồi lâu sau mới nghĩ đến Thân Đệ Đệ, hỏi Khang công công bên cạnh: "Thọ vương phủ ở nơi nào?"




      Khang công công rút cổ lại, cúi đầu : "Hoàng Thượng ban Tề Phủ của Tể Tướng tiền triều cho Thọ vương gia."




      Sở Vương nghiêng đầu suy nghĩ chút, có ấn tượng: "Tề Phủ ở nơi nào?"




      Khang công công giấu giếm nổi nữa, : "Kế Vệ Quốc Công phủ."




      Sở Vương nghe xong, vỗ bàn, trầm mặt liền ra ngoài. Tim Khang công công như nhảy ra ngoài, chạy nhanh vài bước ngăn ở trước mặt Sở Vương, vẻ mặt đau khổ : "Vương Gia, người đây là muốn làm cái gì?"




      Sở Vương sắc mặt tái xanh, giọng như sấm: "Ta muốn tìm phụ hoàng, nội thành lớn như vậy, vì sao phải an bài Tam đệ ở bên ngoài thành?"





      tính tình ngay thẳng lòng dạ thẳng thắn vô tư, chỉ cần mình cảm thấy sai, chuyện liền cũng cố kỵ là có bị người khác nghe được hay , nhưng Khang công công lại bị dọa bể mật, giơ tay lên cao ngăn ở trước mặt Sở Vương, làm ra tư thế che miệng: "Vương Gia đừng nữa, Hoàng Thượng an bài như vậy, tất có dụng ý của ông, Thọ vương gia cũng có dị nghị, người. . ."


      "Cút!" Sở Vương giận dữ, hất Khang công công gầy yếu ra xa mấy bước. Tam đệ làm sao có dị nghị? là bị phụ hoàng vắng vẻ quen, bản thân có chuyện cũng gì, cho cái gì nhận cái đó, chính là bởi vì Tam đệ tranh giành, người đại ca này mới phải tranh giành thay . Trong lòng quyết, Sở Vương để ý Khang công công dốc sức liều mạng khuyên can, nổi giận đùng đùng thẳng đến Sùng Chính điện.




      Tuyên Đức Đế phê duyệt tấu chương, nghe con trưởng đến, ông ngẩng đầu, gọi người tuyên vào.




      "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện ." Sở Vương đến ngự tiền, ngữ khí rất gay gắt.




      Tuyên Đức Đế vừa nghe liền đoán được bảy phần, giương mắt nhìn khuôn mặt căm giận bất bình của nhi tử, ba phần khác cũng chắc chắn, lần nữa cúi đầu, vừa phê duyệt tấu chương vừa thản nhiên : "."




      Sở Vương thẳng: "Phụ hoàng, phủ đệ của con cùng với nhị đệ đều ở nội thành, vì sao Tam đệ lại ở bên ngoài?"




      Tuyên Đức Đế tâm bình khí hòa : "Các ngươi phải thượng triều, ở gần thuận tiện, lão Tam có việc phải làm, bên kia lớn, ở thoải mái."


      Ngụy trang mà thôi, lòng Sở Vương chua xót: "Người thể an bài việc cho Tam đệ sao? Tam đệ thông minh. . ."




      Tuyên Đức Đế rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh xuống: " có thể làm cái gì? Nửa chữ cũng muốn , có thể thay trẫm làm cái gì? Giang sơn xã tắc, làm sao có thể tùy ý các ngươi chơi đùa?"




      Sở Vương còn muốn thay huynh đệ tranh thủ, Tuyên Đức Đế mết hết kiên nhẫn, trừng mắt trách mắng: " ra ngoài, nếu có lần sau nữa, trẫm phạt ngươi."




      Sở Vương bất động, Đại Thái Giám Vương Ân của Tuyên Đức Đế kịp thời tới, vừa lôi vừa kéo người . Trong điện khôi phục tĩnh lặng, Tuyên Đức Đế nhìn qua cửa ra vào, lông mày nhíu chặt rất nhanh giãn ra, cũng có để bất kính của trưởng tử ở trong lòng. Lão đại trọng tình cảm, biết quan tâm đệ đệ, ngược lại là điều ông thích nhất.




      Nhưng Sở Vương vô cùng bất mãn phụ hoàng bất công, nhưng thể làm gì, sau nửa ngày đứng ở bên ngoài Sùng Chính điện hờn dỗi, lúc này mới Cảnh Bình Cung nhìn thân đệ đệ, bước nhanh như vào tẩm cung của mình, đợi Phúc công công thông truyền, liền đẩy cửa thư phòng ra.




      Triệu Hằng sớm nghe được động tĩnh rồi, nhưng đứng ở trước bàn sách nhúc nhích, chỉ hướng huynh trưởng gật gật đầu: "Đại ca."




      Sở Vương ừ tiếng, đến bên cạnh, chỉ thấy trước mặt Tam đệ trải tờ giấy Tuyên Thành chiếm nửa cái bàn, chính giữa vẽ tòa trạch viện, mới thấy hình thức ban đầu. Biết Tam đệ bắt đầu sắp xếp phủ đệ ở bên ngoài thành, trong lòng Sở Vương thập vô cùng khó chịu, xúc động dâng trào, bàn tay to túm cái liền vò bức tranh Triệu Hằng mới vừa vẽ nát vụn.




      Triệu Hằng: . . .




      "Tức chết ta!" Sở Vương chửi bậy. Ngồi lên ghế đối diện, bàn tay to liên tục đập bàn, "Tam đệ ngươi đợi đấy, ta khuyên được phụ hoàng, đợi hoàng thúc. . ."




      "Đại ca!" Triệu Hằng vẻ mặt đột nhiên thay đổi, nghiêm giọng cắt ngang huynh trưởng xúc động như vậy.




      Sở Vương miệng còn mở, chống lại ánh mắt cảnh cáo của Thân Đệ Đệ, nhếch miệng, lại vỗ bàn cái.


      Triệu Hằng thu hồi vẻ mặt nghiêm nghị, bụng lời dặn dò muốn với huynh trưởng, lại biết làm sao, chỉ có thể chậm rì rì : "Hết thảy, nghe phụ hoàng, đừng bừa."




      phải là phủ đệ, mà là ngôi vị hoàng đế. Người đại ca này của , võ nghệ siêu tuyệt, chỉ có nóng nảy ngay thẳng táo bạo, phụ hoàng sủng ái đại ca, bình thường chống đối cũng có thể dễ dàng tha thứ, chỉ có vấn đề ngôi vị hoàng đế, đó là nghịch lân phụ hoàng, ai cũng đụng được.




      Sở Vương sâu hít sâu, xoa xoa đầu, quyết định suy nghĩ những thứ kia. Ánh mắt rơi vào viên giấy bị ném ra xa, Sở Vương cam chịu số phận thở dài, qua nhặt viên giấy lên, lần nữa mở ra, hai tay cầm giấy vẽ nhìn chằm chằm sau nửa ngày, sau đó chỉ vào chỗ khoanh tròn phía Tây phủ đệ hỏi: "Tam đệ, chỗ này vẽ cái gì?"


      ra có hai chữ, bị bóp nát, thấy lắm.




      Triệu Hằng mắt nhìn vị trí, : " đào."




      Sở Vương cổ quái liếc cái, ánh mắt từng cái đảo qua những chữ khác, liên tiếp thấy tên gọi các loại cây ăn quả "cây nho", "cây mận", "cây lựu", "cây hồng". vòng xem xong, lòng Sở Vương càng chua xót, phụ hoàng ơi phụ hoàng, nhìn xem chuyện tốt người làm này, trong lòng Tam đệ cũng nguội lạnh đến mức cam chịu rồi.




      Lòng chua xót qua là tức giận, Sở Vương hai ba lần muốn xé nát tấm bản đồ này, giống như nghiêm huynh giáo huấn đệ đệ: "Đường đường Vương Gia, muốn ăn cái gì gọi người mua, trong phủ trồng những thứ này khiến người ta chê cười. Vương Phủ của ngươi lớn, ta xem như vậy , vừa vặn mảnh đất này đổi thành trường đua ngựa, huynh đệ chúng ta rỗi rãnh chạy vài vòng."




      Triệu Hằng trầm mặc .


      Sở Vương hào hứng, trải tờ giấy Tuyên Thành khác, giúp đệ đệ suy nghĩ xây dựng phủ như thế nào, Triệu Hằng thủy chung được lời nào, chỉ chờ huynh trưởng rời , dựa theo tâm ý của mình vẽ tiếp tờ. Sở Vương lưu loát vẽ đầy tờ giấy, vẽ xong buồn rầu giải tán hơn phân nửa, thấy sắc trời tối, dứt khoát ở lại bên này của đệ đệ dùng cơm.


      Lúc ăn cơm vào huynh đệ đối rượu, Triệu Hằng uống ít, Sở Vương uống thả cửa, mấy bát rượu vào trong bụng, Sở Vương nghĩ đến biện pháp tốt dỗ dành đệ đệ thoải mái: "Tiết thượng tị mùng ba tháng ba, đại ca dẫn ngươi xuất cung, ta với ngươi, ngày đó vùng ngoại ô tất cả đều là nương, Đứa nào đứa nấy đều xinh đẹp, đại ca dẫn ngươi xem việc đời, đừng cả ngày buồn bực trong cung."




      Triệu Hằng cho là , đại ca tính hay quên, hôm nay chuyện, buổi tối ngủ giấc có thể liền quên.




      Nhưng lần này Sở Vương quên, chạng vạng tối mùng hai tháng ba, lại đến tìm đệ đệ uống rượu, trước khi nhắc nhở đệ đệ: "Sáng mai xuất phát, đừng ngủ nướng."




      Triệu Hằng khẽ hoảng sợ, tiếp theo gật đầu, cảnh xuân đẹp, nếu như đại ca có lòng, bồi cùng đại ca chạy vòng.




      Vệ Quốc Công phủ.


      Thời tiết ấm dần, xế chiều sau khi ăn cơm xong, Tống Gia Ninh và ba tỷ tỷ cùng nhau hoa viên tản bộ tiêu thực, quanh bờ hồ hơn nửa vòng, trước mặt gặp được Quách Kiêu và đôi song sinh. Huynh muội tề tụ, Quách Phù cười : "chút chít, thương lượng xem ngày mai đâu đạp thanh đây?"




      Tam nương Vân Phương bĩu môi: " chỗ nào cũng cần huynh quan tâm." Hai người ca ca thích trêu cợt người, nàng muốn nhất là cùng chơi với huynh trưởng.




      Quách Phù xùy : "Ai muốn quản muội? Chúng ta là bảo hộ An An, nghe loại thời điểm này đánh người ăn xin nhiều nhất, chuyên chọn ngốc nha đầu ngu đần ra tay. . ."




      Vân Phương cười ha ha, chỉ vào Tống Gia Ninh : "Nhị ca ngươi ngốc!"




      Tống Gia Ninh trừng Quách Phù: "Nhị ca mới ngốc."




      "Ôi!!!, gan lớn rồi phải hay ?" Quách Phù xông lại túm lấy nàng, Tống Gia Ninh vội vàng chạy , đáng tiếc chạy trốn nhanh bằng Quách Phù, bị Quách Phù bắt lấy chọc lét Tống Gia Ninh cười đến đỏ mặt thở hổn hển, vừa trốn vừa gọi người hỗ trợ, Đình Phương Lan Phương muốn cứu muội muội, bị Quách Thứ ngăn lại, thể trợ giúp.




      Tống Gia Ninh thực khó chịu, đám tỷ tỷ tốt giúp được nàng, Vân Phương chỉ lo cười xem náo nhiệt, ánh mắt Tống Gia Ninh chuyển cái, rơi người Quách Kiêu. Cặp song sinh sợ nhất, nhưng . . .




      Tống Gia Ninh muốn cầu xin Quách Kiêu, ngứa ngáy khó chịu, nàng trong cơn tức giận bắt lấy cánh tay Quách Phù, cúi đầu liền cắn.




      " đủ rồi."




      Ngay khi cái miệng nhắn của Tống Gia Ninh sắp chạm tới cổ tay Quách Phù, Quách Kiêu bỗng nhiên quát lên. Quách Phù e ngại uy nghiêm huynh trưởng, theo bản năng thu tay lại, thu quá nhanh, lúc nâng lên mu bàn tay đụng trúng mũi Tống Gia Ninh, đau đến mức nước mắt Tống Gia Ninh lập tức liền trào ra, bụm lấy cái mũi, đau ra lời.




      Quách Phù còn chưa kịp phản ứng, có người nhanh chóng chạy tới bên cạnh, tay bụm cái mũi Tống Gia Ninh lại.


      Lộ ra Tống Gia Ninh nước mắt ròng ròng, cái mũi đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng mở to, liên tục hít thở.




      Quách Kiêu nhìn nhìn, nhớ lại kế muội thà bị đường đệ khi dễ cũng chịu xin giúp đỡ, buông nàng ra, cười lạnh: "Đáng đời."




      Tống Gia Ninh sững sờ, sau khắc, nước mắt chảy càng dữ tợn.




      Sao có người đáng ghét như vậy! Nàng kiếp trước nữa có phải đào mộ phần tổ tiên của hay , cho nên kiếp trước bị khi dễ, kiếp này lại gặp phải ?




      Nàng bi phẫn, sau lưng Quách Phù thấy huynh trưởng nhìn sang mính, ánh mắt so với hàn băng tháng chạp còn lạnh hơn, sợ tới mức xoay người lại bỏ chạy.




      Ngày hôm sau ra ngoài đạp thanh, đôi song sinh cũng thể lộ diện, cùng với bốn tỷ muội Tống Gia Ninh, đổi thành Quách Kiêu.

      Last edited: 12/7/18
      midnight, Lierose DuDu, adamno150 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :