1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NTL

      NTL New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      20
      T nhảy hố nàng ơi,hóng hóng ❣❣❣

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      hóng hóng :055::055::055:

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ta lại qua đây ủng hộ nàng Quýt nha :-*

    4. saoxoay

      saoxoay Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      86
      Vài tiếng lặn hụp ở Cung, mình tốn biết bao nhiêu đôi dép để đánh dấu sẵn chỗ ngồi nhâm nhi với hóng truyện rồi, dạo này Cung giới thiệu quá trời truyện hay. :yoyo63:
      Ủng hộ bạn Quýt Đường với bộ Quốc sắc sinh hương nha!:5:

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      001


      Mùa hè tháng sáu oi bức, hơi nóng xông vào người, con đường từ nông thôn thông với kinh thành, chiếc xe ngựa từ từ mà . xe có khắc kí hiệu "Vệ Quốc Công phủ", chim phỉ thuý sơn đỏ, trang nghiêm khí phái, trước xe sau xe có bốn tên cấm vệ trong nội cung bao vây canh giữ, tựa như giam giữ.


      Trong xe, giường phủ chiếu trúc, Tống Gia Ninh đầu chống lên góc bên trái xe, híp mắt ngủ say sưa, hai má phúng phính trắng như đậu hũ nhàng lắc lư theo xe ngựa, sóng gợn lay động quyến rũ động lòng người.


      Lý ma ma ở bên nhìn, ma xui quỷ khiến nhớ lại hôm kia Gia Ninh đến chính phòng hỏi chuyện, khi đẩy màn cửa ra, bà kinh sợ nhìn thấy Thế tử chẳng biết đến từ lúc nào, ôm chủ tử vào trong ngực. Trong khoảnh khắc thoáng nhìn kia, khuôn mặt bụ bẫm của chủ tử đỏ rực y như bây giờ, , còn lợi hại hơn bây giờ nhiều, cùng với tiếng khóc ô ô.


      Cũng qua hai ngày, mỗi khi nhớ lại màn kia, Lý ma ma đều mặt đỏ tim đập. Hơi nóng bắt đầu bốc lên, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng chim kêu, Lý ma ma liếc mắt, nhìn thấy con hỉ thước cánh đen phành phạch vỗ cánh bay . Hỉ thước tới nhà là chuyện tốt, Lý ma ma giật mình lát, chân mày càng nhăn càng sâu.


      Tống Gia Ninh có dung mạo xinh đẹp, cả kinh thành đều biết thế tử có tiểu thiếp yểu điệu, thịnh sủng bảy năm ngừng. Hôm nay đại hôn của Đoan Tuệ công chúa và thế tử sắp tới, Đoan Tuệ công chúa cố tình thừa dịp thế tử rời kinh tuyên Tống Gia Ninh tiến cung, biết là hồng môn yến. Đáng tiếc vị chủ tử bà hầu hạ bảy năm này, chút tâm cơ cũng có, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn uống chơi đùa trêu chọc chó mèo, nhìn chút , đại nạn đến nơi rồi, vậy mà người này còn ngủ được!


      nương, tỉnh tỉnh, lập tức phải vào thành.” Lý ma ma vừa lấy khăn giúp Tống Gia Ninh lau nước miếng bên khóe miệng, vừa giọng gọi Gia Ninh .


      Tống Gia Ninh tỉnh dậy, bàn tay bé che lại bờ môi đỏ ngáp. Mỹ nhân mới vừa tỉnh ngủ, trong mắt ngập nước, thanh tịnh trong suốt.


      nương, chút nữa vào cung, nếu công chúa hỏi, người có thể đáp đáp, biết nên gì hoặc là khó , người cũng cần miễn cưỡng, giả ngu lừa gạt là được, tóm lại ngàn vạn lần đừng làm công chúa tức giận.” Xe ngựa vào cửa thành, cách hoàng cung càng ngày càng gần, Lý ma ma lại dặn dò thêm lần nữa.


      Tống Gia Ninh ngoan ngoãn gật đầu.


      Lý ma ma luôn Tống Gia Ninh nàng ngốc, nhưng Tống Gia Ninh nàng trải qua nhiều chuyện như vậy, sao có thể ngốc? Bất quá là bình sứt chẳng cần giữ gìn, ăn no rồi chờ chết mà thôi. Mẫu thân là nữ nhi của phú thương kinh thành, phụ thân là cử nhân ngọc thụ lâm phong, Tống Gia Ninh lúc cũng từng ăn uống lo, cuộc sống nữ nhi rượu được chiều chuộng. Thẳng đến khi cha mẹ trước sau qua đời, Tống Gia Ninh nàng lớn lên có khuôn mặt họa thủy lại mất nơi để dựa vào, mới do thúc phụ làm chủ, đưa cho tân nhiệm tri huyện Lương Thiệu làm thiếp.


      Thà làm vợ người nghèo, làm thiếp người giàu, Tống gia tốt xấu cũng là dòng dõi thư hương, tuy gia đạo sa sút, thúc phụ thím sao có thể bởi vì thích nàng lớn lên thiên mị, liền tùy tùy tiện tiện đuổi nàng như vậy ? Tống Gia Ninh đỏ hồng vành mắt bị nâng vào huyện nha, nhìn thấy Lương Thiệu phong lưu phóng khoáng ôn nhuận như ngọc, ai oán của Tống Gia Ninh bất tri bất giác tan mất ba phần. Lương Thiệu xuất thân tiến sĩ, lưu lại thê tử ở nhà chiếu cố mẹ già, mình nhậm chức. đối đãi Tống Gia Ninh vô cùng tốt, hai người cầm sắt hài hòa phong hoa tuyết nguyệt, trôi qua như keo như sơn.


      Ngọt ngào năm, Quách Kiêu đột nhiên xuất ở trước mặt nàng.


      Quách Kiêu chính là thế tử của Vệ Quốc công phủ kinh thành, phụng mệnh Hồ Châu làm việc. Lương Thiệu cùng Quốc công phủ quan hệ họ hàng, biết được Quách Kiêu phải ngang qua phủ thành, liền tự mình phủ thành gặp mặt, Quách Kiêu cho mặt mũi, đáp ứng lời mời tới huyện nha làm khách. Lương Thiệu gọi Tống Gia Ninh ra chào hỏi, Tống Gia Ninh trong lòng vui mừng, cảm thấy đây là tướng công coi trọng nàng, lại nghĩ tới Quách Kiêu lại mơ ước mỹ mạo của nàng, càng dự đoán được, đêm đó biểu huynh đệ hai người suốt đêm chè chén, buổi sáng hôm sau, nàng uống ngụm trà của Lương Thiệu rót, lại lần nữa mở mắt ra, người cư nhiên ở trong xe ngựa của Quách Kiêu!

      ra, Lương Thiệu dùng nàng để đổi lại câu “Ngày sau chắc chắn dìu dắt” của Quách Kiêu.



      ra, năm ân ái giữa Lương Thiệu và nàng, cái gì cũng phải.


      Tống Gia Ninh bi thương thấu tâm, Quách Kiêu thấy nàng kháng cự, cũng có ép buộc nàng, sau khi hồi kinh an bài nàng ở thôn trang, cho nàng đạo lý thức thời, bồi nàng du sơn ngoạn thủy, vẫn luôn đợi nàng cho đến khi nàng được bọn nha hoàn chọc cho vui vẻ, Quách Kiêu mới muốn nàng. đêm kia, Tống Gia Ninh mới biết người tập võ cùng văn nhược thư sinh khác biệt, cũng vì Lương Thiệu chảy giọt nước mắt cuối cùng.


      Đối với Tống Gia Ninh mà , quên Lương Thiệu, cũng khó khăn như thế. Luận gia thế tài cán, Quách Kiêu là thế tử Quốc công phủ, là tướng tài Hoàng Thượng tán dương, ném Lương Thiệu biết mấy ngàn dặm. Luận dáng vẻ khí độ, Quách Kiêu mày kiếm mắt sáng thể trạng cường tráng, nếu Lương Thiệu là con tuấn mã, Quách Kiêu chính là đầu kỳ lân, ngay cả ban đêm ngủ chung, Quách Kiêu so với Lương Thiệu càng làm cho nàng thoải mái.



      biết xấu hổ, nhưng trải qua cuộc sống thư thản, ai còn cả ngày nhớ thương người làm nàng thoải mái chứ? Dù sao cũng đều là thiếp.


      Tống Gia Ninh quên Lương Thiệu, nhưng cho dù người ở bên ngoài nhìn thấy, Quách Kiêu độc sủng nàng bảy năm, đủ tình thâm nghĩa trọng, nàng cũng động tâm với Quách Kiêu. Bởi vì nàng rất ràng, Quách Kiêu Kiêu đối với nàng cho dù tốt, nhưng ở trong mắt , nàng cũng chỉ là mỹ thiếp, là nữ nhân thấy vừa ý liền có thể đoạt lấy. Thân phận như vậy, Tống Gia Ninh cái gì cũng muốn nghĩ, mình ở thôn trang khoái hoạt, thản nhiên chờ đợi ngày nhan sắc tàn phai tình muộn màng.


      còn ôm chờ mong, cho nên lúc Quách Kiêu cho nàng biết muốn cưới Đoan Tuệ công chúa, sau khi Tống Gia Ninh có chút kinh ngạc, tự đáy lòng lại có chút vui mừng. Quách Kiêu đại khái tin, trầm mặc hồi lâu, với nàng rất nhiều lời, Đoan Tuệ công chúa là biểu muội ruột thịt của , cần phải cho nàng thể diện, sau này số lần tới thôn trang ít , nhưng tuyệt đối quên nàng.


      Tống Gia Ninh nào dám tranh giành tình cảm cùng công chúa, luôn cam đoan nàng thành bổn phận, cũng tỏ vẻ Quách Kiêu dễ dàng, tới thôn trang cũng sao. Kết quả Quách Kiêu đen mặt rời , trước khi rời kinh lại làm như kẻ trộm xông vào phòng nàng, buồn bực lăn lộn với nàng hết nửa ngày.


      Xong việc Tống Gia Ninh nằm liệt giường, ủy khuất cực kỳ, chẳng lẽ nàng ghen, vui sao?


      Đúng là thể hiểu được nam nhân.


      miên man suy nghĩ, xe ngựa ngừng lại.


      Xuống xe, Tống Gia Ninh muốn lén lút chiêm ngưỡng chút hoàng cung của thiên gia, lại phát chính mình đứng ở giữa hai tường thành cao cao, hai bên tầm mắt đều bị cản trở, chỉ có đường hẻm biết thông đến phương nào, ánh mặt trời chiếu tới được, lộ ra u ám. Tống Gia Ninh rất thất vọng, cùng Lý ma ma theo sau nữ quan thoạt nhìn hết sức nghiêm túc, rẽ trái rẽ phải về phía trước, vất vả mới tới ngự hoa viên trong truyền thuyết, lại bị cảnh cáo phải khom lưng cúi đầu, được nhìn loạn xung quanh.


      Tống Gia Ninh cũng dám loạn nhìn.


      Hai khắc sau, nàng được dẫn tới trước đình nghỉ mát, đình nghỉ mát đối diện hồ nước, trong hồ lá sen xanh biếc, đóa lại đóa phấn sen duyên dáng kiều.


      Ừ, lý do Đoan Tuệ công chúa tuyên nàng tiến cung, đó chính là thưởng sen.


      Nhưng Tống Gia Ninh cảm thấy, hồ ở hoàng cung này quá , so với Thái Hồ ở Tô Châu còn kém xa, ngẫm lại khi nàng còn bé nhìn qua hồ lớn như vậy, Đoan Tuệ công chúa lại chỉ có thể ở bên trong bức tường cao, cả ngày đối mặt với cái hồ xíu như vậy, Tống Gia Ninh lại có điểm đồng tình với nàng ta.


      “Ngươi chính là Tống thị? Ngẩng đầu lên.”


      Trong chòi nghỉ mát truyền đến đạo thanh lười nhác khinh miệt, Tống Gia Ninh thấp thỏm ngẩng đầu, chỉ thấy nữ tử diễm lệ mặc thân váy lụa đỏ thẫm ngồi bên bàn đá trong đình, đầu mang ngọc trâm bảo thạch, đứng phía sau là hai cung nữ đong đưa quạt mát cho nàng ta, ung dung hoa quý.


      “Lớn mật, vậy mà dám nhìn trộm công chúa!” cung nữ lạnh giọng trách mắng.


      Tống Gia Ninh hoảng sợ, vội vàng lần nữa cái trán chạm đất, sợ đến nỗi mà cảm thấy nóng.


      Nàng cúi đầu, Đoan Tuệ công chúa ngơ ngác nhìn nàng, trước mắt vẫn là khuôn mặt mũm mĩm của Tống Gia Ninh. Triều đại nữ nhân lấy gầy làm đẹp, những phi tần của tiên đế vì dưỡng ra eo tay có thể nắm hết, từng người ước gì có thể ba bữa cơm cũng ăn. Nàng sớm nghe biểu ca có tiểu thiếp đặc biệt sủng ái, cho nên sớm dự đoán được dung mạo xinh đẹp của Tống thị, lại nghĩ rằng Tống thị lại là mỹ nhân dáng người đẫy đà.


      Quả là béo, dường như đều có song cằm (hay còn gọi là cắm ngấn mỡ đó), nhưng dù vậy, Đoan Tuệ công chúa vẫn cách nào trái lương tâm mà Tống Gia Ninh xấu, bằng lương tâm mà , Tống Gia Ninh so với tất cả các nữ nhân mà nàng ta gặp qua đều đẹp hơn, trong xinh đẹp mang theo khí của hồ ly tinh, trách được có thể cướp biểu ca thanh mai trúc mã của nàng ta !


      Lòng đố kị cắt xén trái tim, Đoan Tuệ công chúa lạnh lùng quét mắt Tống Gia Ninh, với cung nữ bên cạnh: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi lát, ai cũng đừng ầm ĩ đến ta.”


      Các cung nữ đồng loạt đáp vâng.


      Đoan Tuệ công chúa gót sen nhàng, nằm nghiêng ghế mỹ nhân, nhắm hai mắt lại.


      Dưới bậc thang phía ngoài đình nghỉ mát, Tống Gia Ninh duy trì tư thế quỳ trán chạm đất, mặt trời chói chang chiếu thẳng vào, tới khắc đồng hồ, nàng liền nóng đến mồ hôi đầy đầu, hai tay ngừng run rẩy. Nàng khó chịu, nàng ủy khuất, nhưng đó là công chúa, công chúa lên tiếng, nàng nào dám lộn xộn, chờ đợi nàng hồi gậy gộc, thậm chí là Diêm Vương quỷ sai.


      Tống Gia Ninh đau khổ chịu đựng.


      Đợi đến mồ hôi mặt càng ngừng xuống, đầu gối đau đến chết lặng, khi thân thể sắp chống đỡ nổi nữa, Tống Gia Ninh đột nhiên muốn sống nữa, nước mắt lẫn vào mồ hôi cùng rơi xuống. Nàng muốn làm thiếp của Quách Kiêu sao? Nàng muốn chướng mắt công chúa sao? Nàng muốn, nhưng đây là mệnh của nàng, nàng có biện pháp nào sao? Sống tạm là bởi vì sợ chết, nhưng tại sống bằng chết, nàng còn sống làm cái gì?


      Ngay khi ý niệm tìm chết kia lan tràn như cỏ dại, ngay khi Tống Gia Ninh chuẩn bị bò dậy nhảy hồ tự sát chết cho thống khoái, đột nhiên có người đạp đạp đạp từ trong đình chạy ra, bùm bùm quỳ gối hai bên, cung kính đồng thanh lễ bái: “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng.”


      Hoàng Thượng?


      Tống Gia Ninh muốn nhìn Hoàng Thượng tôn quý nhất đời này trông như thế nào cái, bỗng nhiên nhớ lại lời nữ quan dặn dò, cho nàng nhìn loạn, Tống Gia Ninh vừa muốn tiếp tục dập đầu, nghĩ nghĩ lại, nàng chuẩn bị tìm chết, còn quản cái gì có quy củ hay ? Trước khi chết có thể liếc mắt nhìn Thiên Tử cái, nàng đời này cũng coi như sống có uổng phí!


      Nghĩ như vậy, Tống Gia Ninh bất chấp, quay đầu ra sau nhìn, lại ngờ quỳ quá lâu, cánh tay đầu gối nhũn ra, đầu nghiêng cái, người cũng ngã lệch ra, biến thành tư thế nằm nghiêng!


      Biến cố nảy sinh, tân đế chuẩn bị từ bên cạnh qua, theo bản năng nhìn về phía mặt đất.


      Tống Gia Ninh quỳ nửa ngày, quần áo cả người đều ướt đẫm, tại nàng nằm nghiêng, hai má ướt đẫm. Trong đôi mắt đỏ mang theo nước mắt, trâm cài đầu hỗn độn, tóc mai bên má dính mồ hôi ướt sủng, chính là dáng vẻ kiều mị của nữ nhân được người thương tiếc qua. Tân đế hai mươi chín tuổi đăng cơ, trước chưa hôn phối, ba năm này chủ động vì tiên đế giữ đạo hiếu, lúc này mặc dù đến tuổi thành gia, thế nhưng vẫn dính đến nữ nhân, bỗng nhiên nhìn thấy Tống Gia Ninh như vậy, hiếm khi mà đình trệ chớp mắt cái.


      Tống Gia Ninh nhân cơ hội này mà nhìn đế vương. Đế vương mặc bộ hồng long bào, thon dài cao ngất, như thanh trúc sừng sững ở trước mắt. thoạt nhìn tuổi cũng xấp xỉ Quách Kiêu, da trắng như ngọc, khuôn mặt thanh trong yên tĩnh. Quách Kiêu cũng là nam nhân lạnh lùng, lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, hoàng thượng lại giống vậy, lạnh của lại giống như đoàn đoàn mây mù quanh quẩn nơi đỉnh núi xa sau cơn mưa, khiến người đến gần được, cũng suy nghĩ thấu.


      Tống Gia Ninh bỗng dưng nhớ lại ba năm trước đây nàng theo Quách Kiêu ra ngoài, nghe được đoạn nhàn thoại của bá tánh, Hoàng Thượng có thể đăng cơ, là bởi vì tâm cơ thâm trầm, mặt ngoài tranh quyền thế, lại thầm mưu hại Thái Tử và Vương huynh ruột thịt, bằng ngôi vị hoàng đế như thế nào cũng tới phiên rơi dầu hoàng tử cà lăm. Cho nên, hoàng thượng này là cà lăm có lòng dạ độc ác?


      Tống Gia Ninh kiềm chế được mà giật mình, vội vàng lần nữa quỳ xuống, đầu cúi xuống thấp, lộ ra đoạn cổ trắng nõn xinh đẹp.


      Triệu Hằng nhìn thoáng qua.


      Đoan Tuệ công chúa "Tỉnh ngủ" nhìn thấy, cười châm chọc : "Sao, hoàng huynh cũng cảm thấy Tống thị dung mạo xinh đẹp hơn người? Hiếm khi có thể lọt vào mắt hoàng huynh, bằng bảo Quách Kiêu đưa nàng tiến cung, nàng hầu hạ qua hai nam nhân, có lẽ cũng quen, tới mức lấy thân tuẫn tiết."


      Tống Gia Ninh khuôn mặt trắng như tờ giấy.


      Triệu Hằng có vào đình, gác tay đứng ở bên cạnh người Tống Gia Ninh, hờ hững : "Nữ nhân ghen, có chừng có mực."


      Triệu Hằng có tật miệng, ngôn ngữ ngắn gọn, vô cùng khảo cứu năng lực lý giải của người nghe. Đoan Tuệ công chúa từ cùng mấy vị hoàng huynh giao tiếp, tự nhiên ràng ý tứ của hoàng huynh, nhắc nhở nàng ta, Tống thị chính là ái thiếp của biểu ca, nàng ta ầm ĩ quá mức, biểu ca trở về nhất định tính sổ với nàng ta. Đoan Tuệ công chúa đúng là sợ Quách Kiêu chán ghét mình, khẽ cắn môi, chỉ vào bàn đá với Tống Gia Ninh: "Thôi, vốn muốn mời ngươi tiến cung ngắm hoa, nếu như thân thể ngươi mảnh mai, liền trở về , đây là quả vải Lĩnh Nam mới tiến cống, thưởng cho ngươi nếm chút, hi vọng ngươi sau này giữ bổn phận."


      Đánh gậy cho quả táo ngọt, miễn cho nàng tới chỗ biểu ca cáo trạng.


      Tống Gia Ninh cố gắng chống đỡ, dập đầu tạ ơn.


      Cuối cùng là được Lý ma ma cõng xuất cung, lên xe ngựa, Lý ma ma đỡ nàng ngồi xuống, đau lòng xoa chân giúp nàng, nhiều lời an ủi.


      Tống Gia Ninh trong lòng đau khổ, Đoan Tuệ công chúa lợi hại như vậy, sau này có thể có những biện pháp khác đối phó nàng hay ?


      Nếu như Quách Kiêu chịu thả nàng , đó là tốt nhất.


      Tiền đồ mảnh xa vời, thoáng nhìn đĩa vải Đoan Tuệ công chúa thưởng kia, Tống Gia Ninh nuốt ngụm nước bọt. Nàng từ tâm bệnh, ăn ngon là được, hễ thương tâm, chỉ cần người bên cạnh bưng tới bàn ăn ngon, liền có thể thành công chuyển dời bi thương của nàng, có lẽ lúc trước bị Lương Thiệu gây mê nàng đưa cho Quách Kiêu, nàng có tuẫn tiết, ngoại trừ cảm thấy Lương Thiệu xứng, cũng có nguyên do là ba bữa cơm Quách Kiêu mang lên quá mê người sao?


      Nhìn đĩa vải đỏ bóng đầy ắp, chân Tống Gia Ninh giống như có bị đau, nàng bốc quả lên, nghiêm túc lột vỏ.


      Lý ma ma thấy thế, bật cười, tim phổi vậy mà tốt, như thế lại bớt ưu sầu.


      Quả vải lột chậm, xe ngựa ra khỏi thành, trong đĩa cũng còn nửa. Nhưng đường bắt đầu bằng phẳng, sau lần lắc lư, Lý ma ma giọng nhắc nhở Tống Gia Ninh: "Ăn từ từ, cẩn thận bị nghẹn."


      Tống Gia Ninh cười, nàng đâu có ngốc như vậy?


      Kết quả vừa mới thả quả vải to ngon vào trong miệng, xe ngựa đột nhiên nảy mạnh cái, Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy cổ họng xiết chặt...


      Nửa tháng sau, khắp phố phường kinh thành thêm việc náo nhiệt, đó là Đoan Tuệ công chúa hại chết ái thiếp của Thế tử Quốc Công Phủ, Thế tử giận dữ, cưới!
      Last edited: 8/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :