1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Cái thèng cha Tứ hoàng tử đáng ghét quá nhể, con nhà người ta mà xem như gì ý, muốn làm gì làm, chung ấn tượng tốt lắm. Còn Đoan Tuệ công chúa xấu xa từ , chậc chậc :v
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      21




      Tống Gia Ninh theo Quách Kiêu trở về Trường Xuân cung của Thục phi, vừa bước vào cánh cửa thứ nhất, trong noãn các liền truyền đến tiếng khóc trầm thấp của Đoan Tuệ công chúa: "Bà ngoại, biểu ca khi dễ người, Gia Ninh biểu tỷ lớn lên béo, ta giỡn câu, biểu ca liền ta là thôn phụ, còn ngay trước mặt Tam ca Tứ ca gọi ta là Điện hạ, quan tâm biểu muội ta đây. . ."




      Ngoại tôn nữ khóc đến đáng thương, Thái phu nhân chỉ cảm thấy buồn cười, ôm người dụ dỗ : " bậy bạ gì đó, biểu ca con thương nhất chính là biểu muội con đó. . ."




      Đoan Tuệ công chúa vùi ở trong ngực Thái phu nhân, ô ô khóc: "Mới phải, đối với người ngoài còn tốt hơn ta!"




      Thái phu nhân nhíu mi, thầm giương mắt, chỉ thấy Lâm thị sớm rời khỏi chỗ ngồi, cúi đầu đứng ở trước mặt Thục phi, thay nữ nhi bồi tội, khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt coi như trấn định, đúng mực. Thái phu nhân rất hài lòng, nếu như Lâm thị bởi vì vì chút chuyện này liền luống cuống tay chân, vị trí Quốc Công phu nhân này, đúng là thích hợp với nàng.




      Ngoài cửa, Tống Gia Ninh luống cuống, trong miệng Đoan Tuệ công chúa oán trách Quách Kiêu, nhưng Quách Kiêu là vì nàng mới răn dạy Đoan Tuệ công chúa, Thái phu nhân, Thục phi có thể trách phạt nàng hay ? Nhớ lại kiếp trước Đoan Tuệ công chúa phạt nàng quỳ, Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy đầu gối mơ hồ đau đớn, trán mặt cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.


      Quách Kiêu tức giận Đoan Tuệ công chúa hiểu chuyện, thấy kế muội lúc này dáng vẻ nhát như chuột, khỏi cũng vọt lên luồng lửa, muốn quản nàng, lại sợ chút nữa vào kế muội càng làm ra động tác ném mất thể diện Quách gia, liền thấp giọng hỏi: "Muội có phạm sai lầm ?"




      Khuôn mặt nhắn của Tống Gia Ninh trắng bệch nhợt nhạt, chỉ có từng vào cung mới có thể hiểu được chênh lệch giữa hoàng gia và bình dân, người ta muốn ngươi quỳ, ngươi có ủy khuất cũng chỉ có thể chịu đựng. Nghe câu hỏi của Quách Kiêu, Tống Gia Ninh càng nghĩ càng ủy khuất, ràng là Đoan Tuệ công chúa cười nhạo nàng mập như heo trước, nàng còn chưa có khóc, Đoan Tuệ công chúa khóc cái gì?


      Nàng cúi gằm đầu, lắc đầu.




      "Nếu như có phạm sai lầm, vậy cũng cần sợ." Nhìn cái đầu quả dưa của nàng, Quách Kiêu cuối cùng vẫn có sờ đầu nàng, dẫn đầu vào. Tống Gia Ninh theo ở phía sau, nhanh chóng nhìn lướt qua, nhìn thấy thân ảnh nhắn của mẫu thân đưa lưng về phía nàng bồi tội với Thục phi, Tống Gia Ninh hai mắt cay cay, nước mắt dâng lên. Là nàng liên lụy mẫu thân. . .




      "Gia Ninh, còn qua đây bồi tội cho công chúa." Lâm thị cũng nhìn thấy nữ nhi, đáy mắt cất giấu lo lắng, mặt lại nghiêm nghị trách mắng.


      Tống Gia Ninh chút do dự đến bên cạnh Thái phu nhân, vì nhanh chóng để Đoan Tuệ công chúa nguôi giận, vì để cho Thục phi thấy thành ý của nàng mà đừng giận chó đánh mèo mẫu thân, Tống Gia Ninh bịch liền quỳ xuống, "Đông" tiếng dập đầu, trán chạm đất : "Công chúa, Là con sai rồi, sau này con bao giờ chọc người giận nữa, người đừng khóc."




      Noãn các to như vậy, nàng nho quỳ ở nơi đó, chấn kinh tất cả mọi người.




      ra Thái phu nhân và Thục phi cũng biết, khiêu khích trước nhất định là Đoan Tuệ công chúa, Thái phu nhân căn bản cũng có trách Tống Gia Ninh. Thục phi tuy rằng ràng Tống Gia Ninh sai, nhưng nữ nhi bởi vì Tống Gia Ninh mà bị ủy khuất, nàng vẫn muốn đơn giản nhắc nhở mẹ con Lâm thị chút, nhưng ngờ tới đứa con nít Tống Gia Ninh xuất thân bình dân này lại bị dọa vỡ mật, chút thành lễ lớn như vậy.


      Thục phi bỗng nhiên chút cũng tức giận, hai mẹ con quả phụ thấp hèn đến tận xương, đáng để nàng so đo.




      "Đứa này, tỷ muội cãi nhau đều là chuyện thường, lại trách ngươi, nào đến mức như vậy?" Thục phi kinh ngạc , ra hiệu cháu ruột đỡ muội muội. Đình Phương sớm đau lòng, vội bước nhanh đến bên cạnh Tống Gia Ninh, xoay người đỡ người lên. Tống Gia Ninh nghe được Thục phi , thả lỏng nửa trái tim, vẫn lo lắng yên mà nhìn Đoan Tuệ công chúa.


      Đoan Tuệ công chúa dù sao cũng mới chín tuổi, quen bọn cung nữ thái giám quỳ lạy, cũng cần dập đầu với đám khuê tú nhà quan viên, Tống Gia Ninh sợ nàng như vậy, Đoan Tuệ công chúa cũng tức giận nữa, lau nước mắt, mặt kiêu căng : "Được rồi, lần này ta trước tha thứ cho ngươi, ngươi sau này đừng có chọc giận ta nữa."




      Tống Gia Ninh vội vàng cam đoan.




      Đoan Tuệ công chúa nín khóc mỉm cười, đôi mắt đo đỏ nhìn biểu ca, lại thấy Quách Kiêu nhếch môi mỏng, sắc mặt tái xanh, là dáng vẻ đáng sợ mà nàng chưa bao giờ thấy qua. Đoan Tuệ công chúa lập tức cười được nữa, nhưng cũng nghĩ thông là nàng làm sai điều gì, Tống Gia Ninh tự mình nguyện ý quỳ, cùng nàng có quan hệ gì đâu?




      Cúi đầu, Đoan Tuệ công chúa trốn đến bên cạnh mẫu thân, im lặng bất an.


      Thục phi ôm nữ nhi , ra vẻ nghiêm túc khuyên bảo : "Gia Ninh là biểu tỷ con, biểu tỷ khi dễ con, con cũng được khi dễ biểu tỷ, nếu để ta biết, phạt con cho xuất cung."




      Đoan Tuệ công chúa nũng nịu chui vào vào trong ngực mẫu thân.


      Lâm thị gượng cười: "Đều là Gia Ninh hiểu chuyện, nương nương cũng đừng trách công chúa."




      Thục phi tự trách : "Chị dâu cần an ủi ta, là ta làm hư Đoan Tuệ rồi. . ."




      Thái phu nhân kịp thời làm người hoà giải, bầu khí hòa hoãn, bà cười : " còn sớm nữa, nương nương hảo hảo dỗ dành công chúa , chúng ta cáo lui trước."




      Thục phi đích thân tiễn đoàn người mẫu thân ra Trường Xuân cung.




      đường xuất cung, Lâm thị rất muốn dắt nữ nhi, thế nhưng hợp quy củ, mẹ chồng ở bên cạnh, nàng phải làm người con dâu hiếu kính trước, tấc cũng rời mẹ chồng. Đình Phương ôn nhu, sớm nắm lấy bàn tay mập của muội muội vào trong tay, trong nội cung tiện chuyện, nàng liền thay muội muội ủ ấm tay. Bởi vì sau khi sợ hãi, tay Tống Gia Ninh lạnh ngắt, được tỷ tỷ dịu dàng ủ ấm đường, sau khi hoàn toàn ra khỏi cửa cung, Tống Gia Ninh cũng rốt cuộc còn sợ nữa.




      Quách Bá Ngôn bị Tuyên Đức Đế quấn lấy, phái người đến truyền lời, bảo mọi người về phủ trước.




      Lâm thị đỡ Thái phu nhân lên xe, xoay người lại thấy nữ nhi và Đình Phương nắm tay, khuôn mặt mập mạp khôi phục lại vẻ hồng nhuận phơn phớt, Lâm thị ánh mắt dịu dàng, cảm kích nhìn Đình Phương, bước lên xe ngựa của nàng. Các trưởng bối đều lên xe, Đình Phương lúc này mới dắt muội muội về hướng xe của các nàng, bảo muội muội lên trước, cũng tự tay đỡ muội muội.




      "Đa tạ tỷ tỷ." Tống Gia Ninh ngọt ngào mà .




      Đình Phương cười nhàng, Quách Kiêu đứng ở bên, tay thả ở sau lưng, nhìn bàn tay mập được muội muội cầm chặt kia, ngón trỏ giật giật, lại chỉ có thể đỡ thân muội muội lên xe. Hai tiểu nương đều ngồi đàng hoàng, trong nháy mắt nha hoàn hạ màn xe xuống, Quách Kiêu trông thấy muội ôm Tống Gia Ninh vào trong ngực, Tống Gia Ninh chỉ lộ ra bên mặt béo đầy thịt.


      đường hồi phủ, biết được chân tướng, Đình Phương dịu dàng an ủi muội muội: "Đoan Tuệ là công chúa, nóng nảy hơn người bình thường, An An sau này cố gắng đừng trêu chọc nàng nha." Ngoại trừ cách này ra, có phương pháp xử lý khác, người ta là công chúa, biểu tỷ như nàng đây cũng có tư cách như quản giáo khuyên can giống như muội muội nhà mình.




      Tống Gia Ninh dựa vào tỷ tỷ, ngoan ngoãn gật đầu, mắt hạnh ngập nước ngơ ngác nhìn màn che lay động ngẩn người. vào cung lần, mạc danh kỳ diệu đắc tội Đoan Tuệ công chúa, còn để lại ấn tượng xấu với Hoàng Thượng tương lai, nếu như có thể, đời này Tống Gia Ninh cũng muốn tiến cung.




      Phủ quốc công, Thái phu nhân bảo Quách Kiêu, Đình Phương giải tán trước, chỉ mang Lâm thị, Tống Gia Ninh về Sướng Tâm Viện của bà.




      Bọn nha hoàn cũng lui ra ngoài, Lâm thị nhìn nữ nhi, chủ động với mẹ chồng : "Mẫu thân, là con quản giáo tốt Gia Ninh. . ."




      Thái phu nhân vẫy vẫy tay, ngăn con dâu tự trách, sau đó gọi Tống Gia Ninh đến bên cạnh, kéo bàn tay mập của cháu , thương : "An An à, con đầu đuôi gốc ngọn kể lai chuyện trong cung cho tổ mẫu nghe, ăn ngay , ai cũng cần cố kỵ, yên tâm, tổ mẫu tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn chưa hồ đồ."




      Lão nhân gia quá ôn hoà, Tống Gia Ninh nháy nháy đôi mắt, giọng ra.




      Thái phu nhân vỗ vỗ tay bé của nàng, nghi ngờ : " như vậy, An An sai, vậy con vì sao phải quỳ công chúa?"




      Tống Gia Ninh lập tức liền khóc lên, giọt nước mắt khó chịu to như hạt đậu rơi xuống, nàng cũng muốn quỳ, nhưng . . .




      "Con sợ công chúa phạt con." Cúi đầu, Tống Gia Ninh nước mắt càng ngày càng nhiều, ủy khuất bị phạt quỳ kiếp trước cũng khóc lên.




      Lâm thị lòng chua xót quay đầu , cố gắng kìm nén nước mắt. Vì cho nữ nhi chỗ dựa, nàng dùng tính mạng uy hiếp Quách Bá Ngôn muốn danh phận chính thê, nhưng ngờ tới, nữ nhi và huynh muội của Quốc Công Phủ lại ở chung hòa hợp, lần đầu tiên chịu ủy khuất vậy mà đến từ trong nội cung. Đây chính là công chúa, nàng có đau lòng, cũng thúc thủ vô sách.


      Hai mẹ con đều như tiểu tức phụ bị ức hiếp, Thái phu nhân tức cười lại biết làm sao, bình dân thấp kém quen nay bước lên trời, từ từ thích ứng thôi.




      Lâm thị làm cũng tệ lắm, Thái phu nhân vừa thay Tống Gia Ninh lau nước mắt vừa tình ý sâu xa : "Những lời tiếp theo đây, tổ mẫu chỉ lần, An An ghi nhớ ở trong lòng, đừng với bất kỳ người nào, tỷ tỷ cũng được."




      Tống Gia Ninh mờ mịt ngẩng đầu.


      lông mi của tiểu nha đầu vương nước mắt, quả thực khiến người thương , Thái phu nhân hoàn toàn có thể lý giải việc trưởng tôn bảo vệ kế muội, muội muội vừa xinh đẹp vừa nghe lời, ai lại thích chứ? lau giọt nước mắt mới rơi mặt Tống Gia Ninh, Thái phu nhân thấp giọng : "An An tại họ Quách, là Tứ nương Quốc Công Phủ, đừng con có phạm sai lầm, cho dù con lời đụng chạm công chúa, chỉ cần phải quá phận, con đều cần quỳ xuống dập đầu với nàng. An An con nhớ kỹ, tại mỗi tiếng cử động của con đều đại biểu cho thể diện nương Quách Gia chúng ta, thể lại xem mình là nương Tống Gia, biết ? Con thể, người khác cũng có thể, trừ phi nàng ta muốn đắc tội Quách gia chúng ta."




      Bà phải sửa chữa vẻ hèn yếu trong xương của cháu này, hôm nay đều là người trong nhà, quỳ quỳ, quỳ công chúa tính quá mất mặt, nếu như hôm nào đó con của những quan viên khác khi dễ cháu , cháu sợ hãi liền quỳ xuống hoặc sai cũng nhận sai, đây phải điều bà muốn nhìn thấy.




      Tống Gia Ninh ngây dại.


      Quách Bá Ngôn cũng lời tương tự với nàng, Tống Gia Ninh có để ở trong lòng, cảm thấy Quách Bá Ngôn chỉ thuận miệng chút, cũng phải là con ruột, nàng làm được việc xem mình là cậu ấm nương Quách gia, nhưng bây giờ, Thái phu nhân cũng như vậy. Quách Bá Ngôn có lẽ dỗ dành mẫu thân vui vẻ, nhưng Thái phu nhân hoàn toàn cần phải như thế.




      Chẳng lẽ , nàng có thể. . .




      Tiểu nha đầu mặt lộ vẻ mê mang, Thái phu nhân cổ vũ gật đầu, đỡ vai cháu : "Sau này phải ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra khí thế Quốc Công Phủ Tứ nương, cho dù gây họa, còn có phụ thân con gánh vác cơ mà." Nha đầu béo đáng ngốc nghếch, có thể gây ra họa gì, đổi thành cháu tam phòng Vân Phương, Thái phu nhân chắc chắn như vậy. Người nhát gan phải cổ vũ, kiêu căng phải áp chế.


      Tống Gia Ninh ra sức gật đầu, hiểu .




      Thái phu nhân vui mừng cười, buông cháu ra, với Lâm thị: "Được rồi, hai mẹ con nhà ngươi trở về tâm ."




      Lâm thị tự đáy lòng cảm kích mẹ chồng, trịnh trọng làm đại lễ, nắm nữ nhi rời .




      Nên hỏi Thái phu nhân cũng hỏi, nữ nhi ủy khuất cũng được trấn an đầy đủ, vào nội thất, nhìn khuôn mặt nhắn béo mũm mỉm của nữ nhi, Lâm thị rốt cuộc ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Nữ nhi sai, sai ở người mẹ này đây, trước khi gặp phải Quách Bá Ngôn, nàng cả ngày tưởng nhớ vong phu lơ là nữ nhi, về sau tái giá với Quách Bá Ngôn, nàng luôn lo lắng nữ nhi bị các công tử nương Quốc Công Phủ khi dễ, đề phòng cái này quan sát cái kia, lại nghĩ tới chuyện giáo dục nữ nhi.




      Chuyện cho tới bây giờ, nàng có thể ràng buộc lượng cơm ăn của nữ nhi, nhưng ngôn hành cử chỉ khí độ hàm dưỡng, đều phải nắm vững.


      "Ý tứ của Thái phu nhân, An An hiểu chưa?" Lâm thị giọng hỏi.




      Tống Gia Ninh gật đầu, xấu hổ : "Nương, sau này cho dù Đoan Tuệ công chúa tức giận, con cũng quỳ, người đừng lo lắng."




      Lâm thị ừ tiếng, chủ đề chuyển cái, nghiêm mặt : "Ngày mai bắt đầu, con học quy củ với Sầm ma ma, thể lại phóng khoáng nữa."




      Tống Gia Ninh chỉ tham ăn, cũng phải rất lười, tiếp tục gật đầu.




      Hai mẹ con trò chuyện, Quách Bá Ngôn trở về, trước khi xuất cung Trường Xuân cung chuyến, nghe cháu ngoại ủy khuất tố cáo tình huống nhi tử. Biết được kế nữ ở trong phòng Lâm thị, Quách Bá Ngôn cho bọn nha hoàn thông truyền, trở lại thư phòng Tiền viện, sai người truyền Thế tử.




      Quách Kiêu rất nhanh liền đến.




      Quách Bá Ngôn trực tiếp dạy dỗ trận: "Thân là huynh trưởng, ngươi bảo vệ Gia Ninh là việc nên làm, điểm ấy sai, nhưng ngươi biết Đoan Tuệ nóng nảy, vì sao còn kích động con bé? Cuối cùng còn phải tính ở đầu Gia Ninh sao? Chút chuyện này cũng giải quyết tốt, tương lai làm sao yên tâm cho ngươi lo liệu đại triều đình?"




      kế muội biểu muội, hai bên đều phải dỗ dành, rất khó sao? nên quậy lớn chuyện.




      Quách Kiêu rủ mắt : "Nhi tử biết sai rồi."




      Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào nhi tử, hừ lạnh tiếng, biết sai, sao nhìn ra?




      "Tìm đồ chơi mới mẻ nào đó đưa vào cung, dỗ dành cho được biểu muội ngươi." Cháu ngoại vui vẻ, mới có thể quên chuyện vui này, mới có thể ghi hận Gia Ninh.


      Quách Kiêu cáo từ: "Nhi tử ngay lập tức lo liệu."




      Giáo huấn nhi tử xonh, Quách Bá Ngôn tiện tay kiếm quyển sách tiêu khiển, xem trong hai khắc, lần nữa hậu viện.




      Tống Gia Ninh rồi, Lâm thị tâm nặng nề ngồi cạnh cửa sổ, nghe động tĩnh bên ngoài, vội vàng ra ngoài đón, chống lại khuôn mặt lạnh lùng của Quách Bá Ngôn, Lâm thị nhất thời chột dạ. Chuyện hôm nay, nữ nhi quả sai, nhưng kết quả cuối cùng, nữ nhi tức khóc Đoan Tuệ công chúa, vừa ném thể diện Quách gia, Quách Bá Ngôn có thể hay . . .


      Tân hôn ba ngày, đây là lần đầu tiên Quách Bá Ngôn thấy cảm xúc ngượng ngùng, khách khí, e ngại mặt Lâm thị.




      Trong lòng của sảng khoái, nghiêm mặt : "Chuyện trong cung, ta nghe người ta rồi."




      Lâm thị trong lòng lộp bộp rơi xuống, khẩn trương : "Quốc Công gia, đều tại thiếp, thiếp. . ."




      Lời còn chưa dứt, đôi môi đỏ mọng đột nhiên bị tay chỉ đè lại, lòng bàn tay thô ráp, có vết chai ràng. Lâm thị im bặt, mắt hạnh thanh tịnh bối rối nhìn , Quách Bá Ngôn nở nụ cười, như băng tuyết tan ra, ngón trỏ lưu luyến ở cánh môi mềm mại của nàng lát, mới thả tay xuống : "Đoan Tuệ điêu ngoa, khiến hai mẹ con nhà nàng chịu ủy khuất."


      có trách cứ, chỉ có trấn an, giữa muội muội ruột cháu ngoại ruột và kế nữ tái giá, người nam nhân này, lựa chọn làm việc công bằng.




      Lâm thị an lòng, đối mặt với Quách Bá Ngôn lát, nàng cúi đầu xuống, giọng cám ơn, thuận tiện thay Đoan Tuệ công chúa mấy câu.




      " hiền thục." Quách Bá Ngôn cười ngồi xuống, ánh mắt rời kiều thê.




      Lâm thị bị nhìn cả người được tự nhiên, vừa châm trà vừa thương lượng chính : "Quốc Công gia, thiếp muốn mời Sầm ma ma dạy dỗ Gia Ninh, người thấy có được ?"




      Quách Bá Ngôn nhìn bàn tay bé trắng mịn như ngọc của nàng, tập trung : "Đúng rồi, nàng đề cập tới, ta cũng muốn với nàng."




      có thể nghĩ đến điểm này, để nữ nhi trong lòng, trong lòng Lâm thị ấm áp, giọng cũng nhu hoà thêm vài phần, bàn tay trắng như ngọc nâng chén trà, bước bước vững vàng đưa đến trước mặt Quách Bá Ngôn.




      Quách Bá Ngôn tay tiếp trà, tay nắm lấy bàn tay nàng muốn rút về, ánh mắt như lửa, nung đỏ khuôn mặt Lâm thị.


      Quách Bá Ngôn cổ họng chuyển động, trà cũng uống, tay kéo mỹ nhân đến ôm đùi, nôn nóng ăn ngọt ngào trong miệng nàng.




      Hai khắc sau, Nguyệt, Thái Vi chờ ở gian ngoài Thu, kinh sợ nghe thấy tiếng khóc kiều, kèm theo tiếng bàn ghế di chuyển chọc người tương tư. Hai người nhìn nhau, mặt đỏ rần, thả bước chân rời khỏi nhà chính, mắt xem mũi mũi nhìn tâm, giả bộ chính mình cái gì cũng biết, cái gì cũng nghe được. Tại sao đỏ mặt? vì ban ngày phơi nắng đó!

      Last edited: 12/7/18
      midnight, Kimkimdao, Thích ăn thịt51 others thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      2 nha đầu đứng hầu đáng quá ahiiiii đứng nắng nên đỏ mặt :yoyo60::yoyo60:
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lâm Thị và Gia Ninh đời này may mắn
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hứ, con bé Đoan Tuệ lẫn mẹ của nó sao mà đáng ghét, chắc phải chờ a Hằng ra tay mới giải được hận cho Gia Ninhp
      Vũ Hương Hải Vigemivy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :