1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      019




      Luyện Vũ Tràng, ngoại trừ sư phụ cung tiễn Trữ Trận của phụ tử hoàng gia và bốn vị hoàng tử, trùng hợp Quách Bá Ngôn tiến cung cũng ở đây.




      Tuyên Đức Đế hai tay chắp sau lưng, nhìn thấy từ xa xa có ba đứa bé tới bên này, ông bất ngờ chau chau mày, ánh mắt dừng lại mặt Tống Gia Ninh lát, hỏi Quách Bá Ngôn: "Nữ oa áo hồng nhạt kia, là nữ nhi ngươi mới nhận ?"




      Quách Bá Ngôn nghiêm mặt : "Đúng là thứ nữ Gia Ninh của thần, Hoàng Thượng, nàng vừa mới vào phủ, thần vẫn chưa có an bài ma ma dạy nàng quy củ, có chỗ nào thất lễ kính xin Hoàng Thượng khoan dung."




      Tuyên Đức Đế cười cười: "Ái khanh quá lời, trẫm sao có thể so đo với tiểu nha đầu, nhưng đứa này vẻ mặt có phúc, quả là khiến người thích."




      chuyện, ba người Quách Kiêu đến gần.




      "Phụ hoàng!" Đoan Tuệ công chúa cười sáng lạn nhào tới trong ngực Tuyên Đức Đế.




      Tuyên Đức Đế thương ôm lấy, vỗ vỗ bả vai nữ nhi, nhìn huynh muội Quách gia.




      "Quách Kiêu bái kiến Hoàng Thượng." Quách Kiêu dẫn đầu hành lễ, bởi vì thường tiến cung, quen thuộc với Tuyên Đức Đế, cần quỳ lạy. Sau lưng thiếu niên, Tống Gia Ninh sớm được Quách Kiêu chỉ điểm, lúc này lấy hết dũng khí đứng ở phía bên phải Quách Kiêu, có hơi rớt lại phía sau bước, sau đó cả người cứng ngắc vén áo thi lễ với Tuyên Đức Đế : "Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng."




      Nữ đồng mười tuổi, sắc vốn mềm mại ngọt ngào, lúc này diện thánh trong lòng kính sợ, giọng càng , là hình dáng của đứa nhóc đáng thương.




      Tuyên Đức Đế chú ý tiểu nha đầu quá nhiều, ra hiệu hai hài tử miễn lễ, bên kia của Tuyên Đức Đế, Tống Gia Ninh xuất , lại như luồng gió xuân, ở trong bốn vị hoàng tử thổi lên tia sóng gợn. Đại hoàng tử năm nay 18, hình thể cường tráng khôi ngô, võ nghệ siêu quần, trong nội cung có thông phòng thị tẩm, mỹ nhân hấp dẫn , nữ đồng xinh đẹp còn chưa đủ để cho động tâm.




      Nhị hoàng tử mười bảy tuổi, về mặt nữ sắc cũng kiếm được chỗ then chốt, nhưng giống với Đại hoàng tử, đối với hài tử có hứng thú.


      Tam hoàng tử Triệu Hằng, năm nay 15, chính là huynh đệ ruột thịt mẹ sinh ra với Đại hoàng tử, bởi vì trời sinh miệng có tật chuyện cà lăm, thuở quái gở thích thân cận với người khác, bất kể nam nữ. tại đừng tiểu nha đầu mười tuổi, cho dù là mỹ nhân xinh đẹp sắc nước hương trời, cũng chưa chắc nhìn vào mắt.




      Duy chỉ có Tứ hoàng tử mười ba tuổi, liếc nhìn liền thích tiểu biểu muội mới tới, loại thích này, cũng phải là khát vọng chiếm lấy của nam nhân đối với nữ nhân, mà là hảo cảm đơn thuần, tựa như huynh đệ Quách Phù Quách Thứ của nhị phòng Quốc Công Phủ, có muội muội xinh đẹp liền muốn nhiều với nàng mấy câu, dỗ dành nàng cười với mình.




      Thừa dịp Tuyên Đức Đế hỏi thăm Quách Kiêu công phu luyện được như thế nào, Tứ hoàng tử vốn bất động, nhưng người len lén nháy mắt ra hiệu Tống Gia Ninh.




      Đáng tiếc Tống Gia Ninh ghi nhớ quy củ "Tiến cung thể nhìn loạn", thành thành đứng bên cạnh kế phụ, ngoan ngoãn đâu cũng nhìn. Tứ hoàng tử là hoàng tử nhất trong cung, Tuyên Đức Đế chưa thoát ra khỏi thói tục tập quán, đối với con út càng dung túng cưng chiều chút ít, cho nên Tứ hoàng tử lá gan khá lớn, nhặt lên hòn đá , hơn nữa trong cái sắc bén nhìn chăm chú của Quách Bá Ngôn, chuẩn xác mà ném đến bên chân Tống Gia Ninh.




      Tống Gia Ninh lại càng hoảng sợ, giật mình nhìn qua.




      Tứ hoàng tử cười với nàng, lộ ra hàm răng với mấy cái răng trắng noãn chỉnh tề, hai bên trái phải đều có cái răng khểnh, giúp thiếu niên tăng thêm vài phần tinh nghịch. Tuyên Đức Đế giữa trán đầy đặn khí vũ hiên ngang, dưới gối hoàng tử công chúa cũng đều là Nhân Trung Long Phượng, Tứ hoàng tử mày rậm mắt to uy vũ sanh uy, đặt ở nơi nào cũng là binh sĩ tuấn tú hạc giữa bầy gà, nhưng giờ này khắc này, Tống Gia Ninh lại kiểm soát được bị thiếu niên bên cạnhTứ hoàng tử, hấp dẫn tất cả lực chú ý.




      Tam hoàng tử Triệu Hằng, Thiên Tử tương lai.




      Kiếp trước Tống Gia Ninh may mắn gặp được vị tiềm long này lần, lúc ấy nàng quỳ đến cả người chết lặng, chật vật nằm mặt đất, từ dưới nhìn lên, chỉ cảm thấy Đế Vương cao lớn giống như núi cao nguy nga, khuôn mặt như ngọc cũng giống như hơi nước vấn vít đỉnh núi sau cơn mưa, mông lung , chỉ có thể bằng cảm giác kết luận nhất định là tuấn mỹ vô trù, chỉ có thể mơ hồ mà cảm nhận được thanh quý ung dung bẩm sinh người Đế Vương.




      Hôm nay, nàng mới chân chính lĩnh hội được phong thái của Tam hoàng tử. mười lăm tuổi, thể lượng chưa nẩy nở, càng giống gốc cây sam xanh biếc mình sinh trưởng trong núi, thon dài cao ngất, giống như người quên đời đứng mình. Tứ hoàng tử mày rậm mắt to, Tam hoàng tử khuôn mặt thanh tú, vô cùng tuấn dật phong lưu, nhưng mắt lại như mây mù, vắng lặng mang theo bất cứ tia cảm tình nào, nhàn nhạt liếc tới đây, giống như có mưa rơi mát lạnh trong lòng. . .


      Cảm giác mát lạnh quét sạch toàn thân, Tống Gia Ninh đột nhiên thanh tỉnh, chỉ thấy Tam hoàng tử dời ánh mắt.




      Tống Gia Ninh bỗng nhiên ai cũng dám nhìn, lần nữa cúi đầu, có nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Tứ hoàng tử.




      Cung, nỏ, mục tiêu chuẩn bị hoàn tất, khảo thí các hoàng tử bắt đầu.




      "Phụ hoàng, so năng lực có ý nghĩa, chúng ta đánh cuộc lần nhé? Mời Trữ sư phụ làm trọng tài." Đoan Tuệ công chúa giọng lanh lảnh, vô cùng vui vẻ.




      Tuyên Đức Đế cưng chiều cười: "Được, vậy con dự định cược ai thắng?"




      Đoan Tuệ công chúa chăm chú nhìn Quách Kiêu, từ trong túi thơm lấy ra thỏi bạc, thoải mái : "Con cược Kiêu biểu ca."


      "Đoan Tuệ muội hay lắm, khuỷu tay lại chìa ra ngoài, xem ta sau này có mang quà tặng cho muội hay ." Đại hoàng tử vừa kéo cung vừa cao giọng trêu ghẹo . Trong chư vị hoàng tử, dung mạo rất giống như Tuyên Đức Đế, dáng vẻ đường đường uy phong lẫm lẫm, chính là nhi tử Tuyên Đức Đế coi trọng nhất, cũng là vị hoàng tử duy nhất có thể vào Trung Thư Tỉnh dự thính chính , đủ thấy kỳ vọng to lớn mà Tuyên Đức Đế dành cho trưởng tử.




      Đoan Tuệ công chúa cười hắc hắc: "Bốn người các huynh đều là hoàng huynh của ta, ai ta cũng thể bất công, đành phải cược kiêu biểu ca thôi."




      Đại hoàng tử hừ hừ, Quách Kiêu được ưu ái cũng thấy bất kỳ vui mừng gì.


      Đoan Tuệ công chúa cao giao thỏi bạc cho sư phụ cung tiễn Trữ Trận. Tuyên Đức Đế mắt nhìn trưởng tử, chỉ thị thái giám lấy ra hai mươi lượng bạc, đặt cửa tiểu nhi Tứ hoàng tử. Ai thắng, trong lòng mọi người đều có đáp án, nếu như Hoàng Thượng cố ý cược sai, Quách Bá Ngôn liền lấy ra mười lượng bạc, đặt cửa Đại hoàng tử.




      "Gia Ninh cảm thấy ai thắng?" Nữ nhi hiểu chuyện, nhưng Tuyên Đức Đế muốn chăm sóc con của Quách Bá Ngôn, thương hỏi Tống Gia Ninh.




      Tống Gia Ninh căn bản ngờ tới mình cũng tham dự trong đó, đối mặt với đôi mắt giống như cười mà phải cười của Tuyên Đức Đế, lập tức luống cuống.




      Quách Bá Ngôn đưa cho nữ nhi thỏi bạc, cười trấn an : "Gia Ninh cần khẩn trương, muốn cược ai cược."




      Tống Gia Ninh nhận bạc, len lén liếc mắt vị trí Tam hoàng tử. Tổng cộng năm người tỷ thí, tại liền còn lại nhị hoàng tử, Tam hoàng tử có ai chọn, ai muốn có người thấy được mình chứ? Nếu như hai người đều ở đây chờ mong khẳng định của nàng, nàng đặt cửa người khác chính là đắc tội hai vị hoàng tử, hai chọn , Tống Gia Ninh có ngốc, cũng muốn chọn Tam hoàng tử a.




      Đừng nhìn Tam hoàng tử tại bất sơn bất lộ thủy (* đụng ta biết hàng), thế nhưng là Đế Vương tương lai, tuyệt đối thể đắc tội.


      "Ta cược Tam điện hạ." Bên cạnh đều là quý nhân, mỗi đạo ánh mắt đều là áp lực, Tống Gia Ninh đỏ mặt ra, xong lo lắng yên mà nhìn về phía Tam hoàng tử, muốn nhìn chút đối phương là thái độ gì, lại thấy Tam hoàng tử cúi đầu giương dây cung, phảng phất giống như nghe thấy. Tống Gia Ninh khỏi bất an, Tam hoàng tử này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nửa điểm vui buồn cũng lộ, quá cao thâm khó lường.




      Triệu Hằng suy nghĩ gì?


      để ý đảo qua bóng dáng hồng nhạt xa xa, mây mù vấn vít tận sâu trong đáy mắt , tạo nên chút lạnh lẽo thấu xương. Toàn bộ kinh thành đều biết có tật miệng, đều biết "Tam hoàng tử tư chất bình thường, văn thể võ phải", được Hoàng Thượng chào đón nhất, kế nữ của Quách Bá Ngôn chọn , là cố ý châm chọc , hay là nhìn đáng thương, đồng tình với ?




      Cái nào cũng thích.


      Nhị hoàng tử bắn xong, Triệu Hằng kéo cung dẫn tên, nhắm vào mục tiêu bên ngoài hồng tâm, buông tay, mũi tên lông vũ nhanh chóng bắn ra, lập tức có vào vị trí chủ nhân nhắm. Phía bên phải truyền đến tiếng tiếc nuối thở dài của nhị hoàng tử, Triệu Hằng mặt biểu tình, lúc xoay người lại để lại dấu vết nhìn nhìn Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh rướn cổ nhìn mục tiêu ở đằng xa, phát Tam hoàng tử bắn chệch, Đại hoàng tử, nhị hoàng tử đều ở giữa hồng tâm, nàng khẩn trương nắm lấy vạt áo, sợ Tam hoàng tử bắn kém cỏi nhất, vui.


      Ở trong mắt Tống Gia Ninh, Tuyên Đức Đế là lão Hoàng Thượng, Tam hoàng tử là tiểu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thua, có thể nghiêm trọng sao?




      Triệu Hằng thu hồi ánh mắt, đợt tỷ thí thứ hai, tiếp tục nhắm vào cạnh ngoài hồng tâm, nhưng trước khi buông tay, trong đầu ngoài ý muốn thoáng ra dáng vẻ nắm chặt tay của nha đầu béo vì khẩn trương. Ánh mắt khẽ nhúc nhích, cánh tay Triệu Hằng thoáng dời xuống.




      "Vèo" tiếng, mũi tên lông vũ ở giữa hồng tâm.




      "Hay!" xem thi thố Đại hoàng tử tự đáy lòng khen, làm ca ca ruột, tự nhiên hi vọng đệ đệ giành phần thắng.




      Triệu Hằng sóng nước sợ hãi, ánh mắt thay đổi chuyển hướng qua Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh nhìn qua mục tiêu của Tam hoàng tử, cao hứng cực kỳ, mắt hạnh sáng ngời ánh nước, khuôn mặt nhắn như hoa đào so với khắc trước cũng thấy xinh đẹp hơn, rực rỡ phấn khởi. Phát nha đầu béo muốn nhìn qua, Triệu Hằng nhàn nhạt mở to mắt, ánh mắt vô ý xẹt qua Tuyên Đức Đế.




      Tuyên Đức Đế long nhan bình tĩnh, chỉ ở hồng tâm Tứ hoàng tử bắn trúng, khen ngợi nở nụ cười.




      Triệu Hằng ao ước đố kị.


      biết mình cà lăm, còn , từng khắc khổ đọc sách chuyên cần luyện võ, hi vọng dùng thông tuệ đền bù chỗ thiếu hụt của thân thể. Tám tuổi nhị ca giải ra đề mục, sáu tuổi dễ dàng ứng đối, trả lời xong, chờ mong mà quan sát phụ hoàng, phụ hoàng quả nhiên long nhan cực kỳ vui mừng, nhưng vui vẻ này chỉ kéo dài ngắn ngủn trong nháy mắt, ngay khi thầm thỏa mãn, phụ hoàng sờ sờ đầu , khe khẽ thở dài: "Con ta thiên tư thông minh, đáng tiếc. . ."




      Đáng tiếc là người cà lăm sao?




      Nhưng chỉ là giỏi thôi, những cái khác các huynh trưởng có thể làm cũng có thể làm rất tốt, phụ hoàng vì sao phải đáng tiếc?




      phục, tiếp tục cố gắng, mười tuổi luyện thành bách phát bách trúng, nhưng đổi lấy là phụ hoàng từ tiếc hận trở nên thờ ơ, là sau khi nhị ca Tứ đệ đám phi tần khen ngợi nhất định bổ sung câu đáng tiếc. thích nghe, cần bất kỳ kẻ nào thương tiếc, thay vì bị người thương cảm, thà rằng như bọn họ mong muốn, làm người cà lăm bình thường.


      hoàng tử cà lăm, bình thường mới là bình thường, bọn họ hề khen , cũng đáng tiếc , lỗ tai thanh tịnh.




      Cho nên học tập bình thường, võ nghệ bình thường, như hiên tại, có thể bắn trúng hồng tâm, đám người phụ hoàng xem là may mắn.




      Mũi tên thứ ba, Triệu Hằng bắn trúng bên ngoài hồng tâm.




      Đây là ván cuối cùng, Triệu Hằng giao cung tiễn cho thái giám, lạnh nhạt tự nhiên qua bên, tầm mắt buông xuống, chờ phụ hoàng phê bình.




      Đại hoàng tử thắng, Tuyên Đức Đế cười nhắc nhở lão đại ngoài luyện võ cũng phải đọc nhiều sách. Nhị hoàng tử thứ bậc thứ hai, Tuyên Đức Đế liền chỉ ra chỗ chưa được của nhi tử. Tới trước mặt Tam hoàng tử, Tuyên Đức Đế cái gì cũng , cuối cùng sâu sắc khen ngợi phen tiểu nhi tử tiến bộ thần tốc, về phần Quách Kiêu xếp thứ ba, Tuyên Đức Đế cũng động viên phen, trong lòng ràng, Quách Kiêu cố ý nhường.


      Tuyên Đức Đế phê bình hoàn tất, Đoan Tuệ công chúa cười hì hì chạy đến trước mặt Quách Bá Ngôn: "Đại Cữu Cữu, bạc của con. . ."




      Quách Bá Ngôn thống khoái trả lại tiền đặt cược cho cháu ngoại , còn nhiều hơn mười lượng.




      Đoan Tuệ công chúa cao hứng rời , Quách Bá Ngôn lại cho hai thỏi bạc còn dư lại cho tiểu nữ nhi.


      "Đa tạ phụ thân." Trưởng bối ban thưởng, Tống Gia Ninh ngoan ngoãn nhận lấy, nghĩ đến thành tích Tam hoàng tử kế cuối, nàng vẫn có chút lo lắng, lần nữa nhìn , ngờ Tam hoàng tử vậy mà cũng ở đây nhìn nàng, hơn nữa giống như nhìn chằm chằm nàng lâu rồi. trong lòng Tống Gia Ninh hoảng hốt, lập tức dám nhìn nữa, cúi đầu, giả bộ nghiêm túc cất bạc trong hầu bao.




      Nhưng Triệu Hằng lại thấy lo lắng tận đáy lòng của nha đầu béo, cho đến giờ phút này, mới xác định, nàng khẩn trương thắng thua như vậy, cũng phải là vì mấy lượng bạc, mà là đơn thuần để trong lòng.




      Nhưng, vì sao?


      Tác giả có lời muốn : Gia Ninh: bởi vì ta thích ngươi nha.




      Triệu Hằng: ?




      Gia Ninh: cái kia, đừng đánh ta ha ha, ra là bởi vì đỉnh đầu ngươi kim quang vạn trượng!




      sau khi trầm mặc hồi lâu, trong phòng bỗng nhiên truyền đến hồi tiếng BA~ bộp bộp.




      Last edited: 12/7/18

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Gia Ninh cố lên bắt được tâm của tam nhi nhanh chóng nha.
      Vũ Hương Hải ViA fang thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 020


      Bắn tên tỷ thí chấm dứt, Tuyên Đức Đế dẫn Đại hoàng tử, nhị hoàng tử rời , Quách Bá Ngôn theo.


      Đưa mắt nhìn thánh giá rời , Quách Kiêu hành lễ với Tam, Tứ hoàng tử , rủ mắt : "Hai vị Điện hạ xin cứ tự nhiên, chúng tôi xin cáo lui."


      Triệu Hằng gật đầu, Tứ hoàng tử nhìn Tống Gia Ninh hỏi : "Các ngươi quay về Trường Xuân cung à? Vừa vặn, ta cũng muốn gặp mẫu phi, cùng nhau thôi."


      Tứ hoàng tử là Huệ phi sinh ra, Hàm Phúc cung của Huệ phi và Trường Xuân cung kế nhau, mượn cớ này ngược lại cũng qua


      Quách Kiêu đành phải gật đầu, mời đầu.


      Tứ hoàng tử trực tiếp vòng qua bên cạnh Tống Gia Ninh, hưng trí bừng bừng hỏi thăm: "Ngươi gọi là Gia Ninh à? Năm nay mấy tuổi?" đứng vô cùng gần, vạt áo đẹp đẽ quý giá cũng đụng phải váy của Tống Gia Ninh.


      Tống Gia Ninh trong xương cốt chính là nữ nhi của tiểu hộ nhân gia Giang Nam, hôm nay vị hoàng tử thân mật nhiệt tình với nàng như vậy, nàng được sủng ái mà lo sợ vừa lo lắng khẩn trương, tự nhiên là người ta hỏi cái gì liền ngoan ngoãn đáp cái nấy, cúi đầu : "Hồi điện hạ, ta qua hết năm liền 11 rồi."


      Tứ điện hạ nghe xong, ngoài ý muốn mắt nhìn Đoan Tuệ công chúa, cười : " giống, ta còn tưởng rằng ngươi hơn Đoan Tuệ ."


      Tống Gia Ninh nắm nắm ống tay áo, biết nên đáp lời thế nào.

      Đoan Tuệ công chúa thích nghe, tuy rằng nàng mới chín tuổi, nhưng cũng biết nữ nhân càng mặt non càng tốt, vì thế hầm hừ trừng mắt nhìn Tứ hoàng tử: "Tứ ca đôi mắt như vậy dùng được, mới có mấy mũi tên mù mờ rồi à?" Nàng ràng mặt non đáng hơn Tống Gia Ninh mà.


      Tứ hoàng tử để ý tới nàng ta, chỉ cúi đầu nhìn Tống Gia Ninh, thấy khuôn mặt non nớt của Tống Gia Ninh phiếm hồng, so với cánh hoa đào mới nở còn đẹp hơn, nhịn được nhéo nhéo. Tống Gia Ninh phản ứng chậm nhịp, bị người bóp xong mới lúng túng che nửa bên mặt, khuyên bảo cũng phải, ủy khuất cũng phải, đầu rủ xuống càng thấp hơn.


      Quách Kiêu nhíu mày, trầm giọng : "Điện hạ đây là ý gì?"



      Tứ hoàng tử sờ sờ đầu, nhếch miệng cười: "Đều nữ nhân Giang Nam da thịt mềm mại, là người làm từ nước, ta thử xem." Vệ Quốc Công Quách Bá Ngôn tục cưới quả phụ làm phu nhân, còn dẫn theo đứa con , lúc trước cũng có nghe thấy, cố tình biết Tống Gia Ninh là ở Giang Nam lớn lên.


      "Vậy rốt cuộc non hay non?" Đoan Tuệ công chúa thêm mắm thêm muối hỏi, trong giọng tràn đầy khinh thường đối với Tống Gia Ninh, dường như Tống Gia Ninh chỉ là tiểu cung nữ, có thể tùy ý bọn họ bình phẩm từ đầu đến chân.


      Tống Gia Ninh ra hiểu, Tứ hoàng tử bướng bỉnh hiểu chuyện mới bóp má nàng, có ác ý, nhưng lời của Đoan Tuệ công chúa lại làm nàng khó chịu cực kỳ, khuôn mặt nhắn đầu tiên là đỏ lên, nhanh chóng lại liếc xuống. Tứ hoàng tử có tim có phổi, vừa muốn trả lời, Quách Kiêu bỗng nhiên bước xa mấy bước qua, vươn tay liền kéo Tống Gia Ninh ra phía sau , lạnh giọng với Tứ hoàng tử, Đoan Tuệ công chúa: "Gia Ninh là Tứ muội của ta, kính xin hai vị Điện hạ nhìn vào mặt mũi Quốc Công Phủ, chớ có tâm tư hèn hạ."


      Ở trong lòng Quách Kiêu, kế muội là người ngoài, có thể khi dễ, nhưng ở bên ngoài, kế muội cũng là muội muội, cho phép người khác khi dễ.


      Tứ hoàng tử ngày thường được sủng ái, thân phận tôn quý, sợ Quách Kiêu, nhưng tuyệt có ý coi thường Tống Gia Ninh, vội vàng : "Hiểu lầm hiểu lầm, ta có ý tứ kia, chỉ là. . ." Ý thức được sai lầm của mình, Tứ hoàng tử xoay người, thành khẩn xin lỗi Tống Gia Ninh: "Gia Ninh biểu muội, vừa nãy là ta tốt, nên bóp loạn khuôn mặt muội, ta cam đoan có lần sau, muội tha thứ ta lần nhé?"


      Tống Gia Ninh gật gật đầu, giọng giải thích : "Ta trách Điện hạ. . ."


      Lời còn chưa dứt, đỉnh đầu truyền đến ánh mắt lạnh lùng, Tống Gia Ninh cần nhìn cũng biết là Quách Kiêu, khỏi rụt cổ cái.

      Nàng sợ Quách Kiêu, nhưng Đoan Tuệ công chúa lại nổi cáu với Quách Kiêu, tức giận đến mức trong mắt cũng ngấn nước mắt, ủy khuất vô cùng lên án : "Biểu ca, nàng ta mà muội muội gì chứ? Ta mới là biểu muội ruột của huynh, huynh lại có thể gọi ta là Điện hạ?" Cung nữ thái giám gọi nàng Điện hạ là quy củ, biểu ca nàng thích lại la nàng như vậy, đó chính là xa lạ, so với răn dạy nàng thôn phụ còn làm cho nàng đau lòng hơn!

      Quách Kiêu đối với Tứ hoàng tử ít nhiều vẫn có vài phần cố kỵ, đối với Đoan Tuệ công chúa, trực tiếp quát lớn: "Ta là biểu ca muội, Gia Ninh là biểu tỷ muội, muội coi nàng như người ngoài, chính là nhận ta."


      "Ngươi, ngươi, ta cho bà ngoại!" liên tục bảo vệ Tống Gia Ninh, Đoan Tuệ công chúa vừa tức vừa ghen, hung hăng trừng Tống Gia Ninh, lau mắt chạy , chạy trốn nhanh như vậy, váy màu đỏ chót phập phồng theo gió, như đóa hoa lửa đỏ. Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn bóng lưng Đoan Tuệ công chúa, lại nhìn bóng lưng cao ngất của Quách Kiêu bên cạnh chút, lo lắng Đoan Tuệ công chúa cáo trạng, trong lòng nảy lên tia nghi hoặc.


      phải thanh mai trúc mã sao? sao Quách Kiêu đối với Đoan Tuệ công chúa lại lãnh đạm như vậy?

      "Công chúa tuổi hiểu chuyện, khiến Tam điện hạ chê cười." Tứ hoàng tử là người phạm sai lầm, Quách Kiêu cần khách khí, chỉ chuyện với Tam hoàng tử mực yên lặng ở phía bên kia Tứ hoàng tử.


      Triệu Hằng khẽ lắc đầu, tỏ vẻ cũng ngại, lập tức mắt nhìn phía trước, tiếp tục nhanh chậm mà . Mẹ đẻ Hiền phi của sớm chết bệnh, bình thường Triệu Hằng cơ bản có cơ hội hậu cung, cũng cần phải , nhưng từ Luyện Vũ Tràng ra, đoạn đường cùng đường với đám người Quách Kiêu, vì thế mới cùng nhau rời .


      Đoan Tuệ công chúa rồi, cũng mang vui nho vừa rồi, lực chú ý của Tứ hoàng tử lần nữa trở lại người Tống Gia Ninh, bỏ qua mặt lạnh Quách Kiêu, tiếp tục tiến đến trước mặt Tống Gia Ninh, tựa như dỗ con nít hỏi: "Gia Ninh biểu muội, ta là Tứ hoàng tử, sau này muội gọi ta là tứ biểu ca là được rồi."


      Tống Gia Ninh qua loa gật gật đầu


      Tứ hoàng tử hưng phấn khuyến khích nàng: " tại liền gọi tiếng xem nào." cùng dạng muốn nghe Tống Gia Ninh gọi ca ca như Quách Phù Quách Thứ.


      Tống Gia Ninh biết như vậy là hợp hay hợp quy củ, tuy rằng muốn cùng Quách Kiêu giữ khoảng cách, nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể xin giúp đỡ mà nhìn về phía Quách Kiêu, huynh trưởng danh nghĩa của nàng.

      Quách Kiêu khẽ thể lắc đầu, ánh mắt kín đáo bao hàm cảnh cáo.


      Tống Gia Ninh hiểu, cúi đầu từ chối nhã nhặn: "Điện hạ thân phận tôn quý, ta dám quá giới hạn."


      Tứ hoàng tử mắt nhìn Quách Kiêu, đoán được là Quách Kiêu cản trở từ bên trong, hừ hừ, sau đó nhớ tới chuyện khác, kỳ quái hỏi Tống Gia Ninh: "Vừa nãy so tên, Gia Ninh biểu muội vì sao chọn Tam ca của ta?" Chọn Quách Kiêu có thể hiểu được, huynh muội quan hệ quen thuộc, chọn đại ca rất khôi ngô cường tráng cũng phục, khả năng thắng lớn nhất, nhưng biểu muội xinh đẹp lại thiên vị Tam ca cà lăm, phục!


      Lúc này . . .


      Tống Gia Ninh len lén liếc Tam hoàng tử.


      Triệu Hằng gò má lạnh lùng, tự mình mình , dường như nghe thấy đối thoại của hai người.


      Tống Gia Ninh rầu rỉ, lời khẳng định thể , thế nhưng giả dối, nàng thể nghĩ ra lý do thích hợp nha, dù sao hôm nay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bốn vị hoàng tử, theo lý thuyết nên đối xử như nhau. Vắt hết óc cũng nghĩ ra, Tống Gia Ninh liền cúi đầu giả ngu, nhếch miệng lời nào. Tứ hoàng tử thấy sốt ruột, chỉ lo thúc giục Tiểu Biểu Muội xinh đẹp, có lưu ý Quách Kiêu và Tam hoàng tử bước cũng chậm lại, ba người thiếu niên vậy mà hẹn mà cùng phối hợp với bước chân như ốc sên của Tống Gia Ninh.


      " biểu muội ngoan, muội cho ta biết, ta, lễ mừng năm mới ta cho muội tiền mừng tuổi." Tứ hoàng tử nghĩ mọi cách muốn hỏi.


      Tống Gia Ninh thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhếch miệng đỏ nhịn cười. Nàng thiếu tiền, Tứ hoàng tử coi nàng như tham tiền sao?

      Mắt hạnh của nàng ánh lên, càng khiến người dùng bạc dụ dỗ được, Tứ hoàng tử bóp cằm, thoáng nhìn hoa lụa đầu Tống Gia Ninh, nhanh trí khẽ động, đột nhiên hái đóa hoa lụa hồng nhạt này, chỉ chớp mắt vòng qua bên kia Tam hoàng tử, cười đùa tí tửng : "Gia Ninh biểu muội cho ta biết , ta liền trả lại hoa cho muội, bằng hoa này liền là của ta, ta khen thưởng tiểu cung nữ!"


      Tống Gia Ninh sờ sờ búi tóc, xác định tóc có loạn, liền lo lắng nữa, đóa hoa lụa mà thôi, mất mất.


      mắc câu, Tứ hoàng tử câu cá gấp đến độ trái tim ngứa ngáy khó nhịn, ánh mắt khẽ nghiêng, rơi vào mặt Tam hoàng tử, sau đó liếc mắt liền hiểu, bừng tỉnh hiểu ra lại vừa hàm chua xót : "Ta biết rồi, trong bốn huynh đệ chúng ta, Tam ca đẹp mắt nhất, Gia Ninh biểu muội có phải thích Tam ca của ta rồi hay ?"


      Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, biết mùi vị tình , lại biết lấy loại chuyện này ồn ào lên.


      Triệu Hằng, Quách Kiêu đồng thời nhíu mày, lại đồng thời thầm quan sát Tống Gia Ninh.

      Bị Tứ hoàng tử vu cáo hãm hại nàng thích người ta ngay trước mặt Tam hoàng tử, khuôn mặt nhắn của Tống Gia Ninh đỏ lên, nhanh chóng nhìn Tam hoàng tử, nàng cố gắng thanh minh cho bản thân: "Ta có, Tứ điện hạ chớ nhảm."


      Nàng phải Đoan Tuệ công chúa, có tự tin tùy tâm sở dục lớn tiếng chuyện như Đoan Tuệ công chúa, thanh xíu, khuôn mặt đỏ ửng, mắt hạnh ngập nước còn khẩn trương lườm Tam hoàng tử nhiều lần, rơi vào trong mắt ba thiếu niên , ràng là dáng vẻ sốt ruột của tiểu nương bị chọc thủng tâm thẹn quá hoá giận.


      Triệu Hằng rốt cuộc tìm được đáp án, ra nha đầu béo cược thắng, là vì thích khuôn mặt .


      Nữ nhân coi trọng dung mạo, phí hết tâm tư trang điểm bản thân đẹp để hấp dẫn người ngưỡng mộ, nhưng đối với người nam nhân mà , bởi vì khuôn mặt bị nữ nhân thích, cũng phải là cái gì đáng giá lấy làm kiêu ngạo. Vừa lúc phía trước chính là ngã ba, Triệu Hằng tiếng chào cũng chào, trực tiếp dẫn người của rời . Đối với Tứ hoàng tử, là huynh trưởng, đối với Quách Kiêu, là hoàng tử, có tư cách từ giã.

      rời khỏi quá đột ngột, Tống Gia Ninh chỉ kịp trông thấy bên mặt lạnh lùng của Tam hoàng tử. Hiểu lầm Tam hoàng tử là bị nàng chọc tức giận bỏ , trái timTống Gia Ninh cũng chán nản, cỗ rồi cỗ khí lạnh bốc lên. Thân phận nàng như vậy mà "Thích" Tam hoàng tử, khác tên ăn mày đầu đường nhớ thương tiểu thư giàu có người ta, Tam hoàng tử tức giận mới là lạ.

      Khuôn mặt kế muội lại còn chút máu, Quách Kiêu nghiêm giọng với Tứ hoàng tử: "Điện hạ thận trọng lời , gia muội còn , đối với các vị Điện hạ tuyệt tư tình."


      Quan hệ đến thanh danh của mình, Tống Gia Ninh hoàn hồn, rốt cuộc tìm được cái cớ, đỏ mặt phối hợp : "Hoàng Thượng để cho ta chọn, ta quá khẩn trương, ngẩng đầu lần đầu tiên nhìn thấy chính là Tam điện hạ, liền chọn ."


      ra là thế, Tứ hoàng tử đơn thuần lập tức tin, hài lòng tới, muốn giúp Tống Gia Ninh cài hoa châu.


      " nhọc Điện hạ." Quách Kiêu đưa tay, bá đạo vừa mất lễ tiết mà cướp đóa trâm hoa này.


      Tứ hoàng tử có chút mất hứng, nhìn ra Quách Kiêu thích , bỗng nhiên có hứng thú, cười cười với Tống Gia Ninh, rời .


      Tống Gia Ninh nhàng thở ra, vị Tứ hoàng tử này là quá quấn người.


      "Vừa mới , là lời ?"


      Đỉnh đầu truyền đến chất vấn trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc, Tống Gia Ninh ngửa đầu, chống lại ánh mắt nhìn kỹ của Quách Kiêu, nàng ngẩn người mới kịp phản ứng, vội giọng cường điệu : "Ta có thích Tam điện hạ." Nàng chỉ là muốn đặt cửa Tam hoàng tử, để Hoàng Thượng tương lai vui vẻ, tuy rằng Tam hoàng tử từ đầu đến cuối cũng thản nhiên.

      Nàng mắt hạnh trong suốt, bên trong chỉ có ảnh ngược bóng dáng của , Quách Kiêu tạm thời tin, cúi người, trầm mặt giúp nàng cài hoa.


      Khuôn mặt lạnh lùng tuấn của thiếu niên lang gần ngay trước mắt, con ngươi màu đen lạnh lẽo giống như vô tình, nhưng làm chuyện cẩn thận tỉ mỉ phù hợp này, Tống Gia Ninh cứng đơ ngay tại chỗ, bỗng dưng nhớ lại màn giống như từng quen biết. Là ngày nghỉ lễ cảnh xuân rực rỡ, Quách Kiêu mang nàng ra ngoài ngắm hoa, rừng đào như ráng mây, nàng theo phía sau chẳng có mục đích, tới lui, nam nhân dưới gốc cây đào sau xoay người lại, trong tay chẳng biết lúc nào nhiều hơn đóa hoa. bảo nàng đừng nhúc nhích, giúp nàng cài hoa.

      Ánh mắt Tống Gia Ninh hoảng hốt, qua kiếp trước liền quên hết, bây giờ trở về, lại có cảm xúc khác . . .


      " thích là tốt nhất, tốt xấu đều là hoàng tử, phải muội có thể nghĩ đến." cài hoa đẹp, Quách Kiêu thấp giọng ở bên tai kế muội khuyên bảo.


      Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, mắt hạnh đầy sương mù khôi phục sáng trong, đón cái nhìn chăm chú lạnh lùng của Quách Kiêu, nàng ngoan ngoãn cười cười.


      Nàng ngay cả quang minh chính đại làm thiếp cho Thế tử gia Quốc Công Phủ còn xứng, sao lại dám ngấp nghé Hoàng Thượng tương lai?


      cần Quách Kiêu nhắc nhở, nàng cũng nhớ kỹ thân phận của mình, đời này, gả cho nam nhân lòng trung thực với nàng là đủ rồi.
      Last edited: 12/7/18

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      A Hằng có trung thực với Ninh Ninh thế. Giờ lạnh lùng quá cơ.
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      vốn lạnh lùng mà. Thanks Nàng
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :