1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 126




      Ngày Vương Phi cập kê, Triệu Hằng cố ý trở về phủ sớm hơn canh giờ, ngờ vừa xuống xe ngựa, liền từ trong miệng thị vệ biết được, hôm nay có người tặng tiểu vương phi của phần lễ cập kê, còn là bạn cũ chịu lộ ra tính danh. Thân thế Vương Phi Triệu Hằng phái người điều tra, ít nhất, nghĩ ra Vương Phi có người bạn cũ nào.




      "Tra." Triệu Hằng thản nhiên .




      Thị vệ lúc ấy liền tra xét, cuối cùng phát người tặng lễ ra là tên ăn mày, bị người khác sai khiến đến tặng lễ, về phần chỉ điểm người họ gì tên chi bộ dạng dài ngắn thế nào ở nơi nào, tên khất cái kia hoàn toàn biết, manh mối hoàn toàn đứt đoạn. Nhưng việc này đủ để chứng minh, người tặng lễ tuyệt phải bạn cũ Vương Phi.




      Ánh mắt Triệu Hằng hơi trầm xuống, đổi áo bào lập tức hậu viện, bọn nha hoàn hành lễ, bước vào nhà chính.




      Từ sau khi Tống Gia Ninh mang thai, Vương Gia cho nàng rồi nghênh đón, lúc này nghe đến, Tống Gia Ninh nhìn cây trâm hoa mẫu đơn trong hộp, tâm niệm thay đổi nhanh, lúc Triệu Hằng vào nội thất, Tống Gia Ninh cũng khôi phục vẻ mặt bình thường. Rời ghế ngồi, Tống Gia Ninh với nam nhân mặc trường bào màu xám nhạt: "Vương Gia tới đúng lúc, ngày hôm nay có người tự xưng là bạn cũ của thiếp đưa phần lễ, nhưng thiếp căn bản có bạn cũ có thể tặng loại trâm này . . ."




      Triệu Hằng nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt u ám giống như mây mù.




      Tống Gia Ninh cố gắng giả ngu, mờ mịt xin giúp đỡ nhìn qua .




      Triệu Hằng ràng tính nết của nàng, biết nàng đơn thuần chất phác, tại Tống Gia Ninh lại chủ động khai báo, Triệu Hằng liền hề nghi ngờ nàng, cúi đầu nhìn cái hộp trong tay. Cây trâm hoa mẫu đơn đẹp đẽ quý giá tinh xảo, tùy tiện viên hồng bảo thạch cũng giá trị liên thành, người tặng lễ hẳn là người đại phú đại quý. Trong nháy mắt này, trong đầu Triệu Hằng liên tiếp lên mấy đạo nhân ảnh, toàn bộ là chân dung nam nhân gặp qua nàng, cuối cùng chỉ còn lại có người Quách Kiêu.




      Triệu Hằng có chứng cứ, nhưng có lý do hoài nghi, Quách Kiêu trước kia lại nhiều lần hãm hại nàng hủy danh tiết nàng, hoặc là xuất phát từ chán ghét kế huynh đối với kế muội, hoặc chính là xuất phát từ chiếm hữu của người nam nhân đối với mỹ nhân tuyệt sắc. tại cây trâm lấy lòng vừa xuất , nếu là Quách Kiêu gây nên, tâm tư Quách Kiêu đối với nàng, chính là rành rành.




      "Thích ?" Triệu Hằng hỏi nàng, giọng bình tĩnh.




      Tống Gia Ninh cau mày : "Cây trâm tuy tốt, nhưng vật lai lịch, thiếp muốn."




      Cây trâm này rất đẹp, đây là , Tống Gia Ninh cảm thấy, nàng mà cứ ghét bỏ, ngược lại dễ dàng khiến Vương Gia sinh nghi.




      Triệu Hằng nghe vậy, nhíu nhíu mày, dặn dò Song nhi : "phá hủy."




      phải ném vứt , mà là hủy, hai chữ vô cùng đơn giản, đủ để chứng minh đối với cây trâm này là thích. Song nhi khỏi sợ hãi, đáp tiếng, lập tức đóng hộp đầu ra, giao cho Lưu Hỉ canh giữ ở bên ngoài. Lưu Hỉ biết công phu, biết được Vương Gia muốn hủy cây trâm, tự nhiên có trăm ngàn loại biện pháp, nhận hộp rời .




      Nội thất, Triệu Hằng đến trước bàn đọc sách ngồi xuống.




      Tống Gia Ninh nhìn ra được tại rất vui, cũng đoán được nguyên nhân, người nam nhân nào có thể khoan dung nam nhân khác tặng đồ trang sức lấy lòng thê tử của mình? theo qua, Tống Gia Ninh vừa châm trà vừa oán hận : "Vương Gia, đối phương giấu đầu thụt đuôi tặng thiếp cây trâm, bị người truyền biết cái gì lời ong tiếng ve nữa, chúng ta vẫn nên gọi người điều tra thêm nha?"




      Triệu Hằng nhìn nước trà trước mặt, lãnh ý mặt ràng hơn.




      điều tra, có mục tiêu hoài nghi, lại chứng cứ, cho dù có như thế nào, quan hệ đến danh tiết của nàng, truy cứu, được nhất liên lụy vẫn là nàng. Phụ hoàng vốn cũng thích nàng, Triệu Hằng thể để cho bên ngoài truyền ra lưu ngôn phỉ ngữ bất lợi với nàng, Quách Bá Ngôn chỗ đó cảnh cáo lần, Quách Bá Ngôn cũng ra tay giáo huấn con trai, là Quách Kiêu. . .




      Triệu Hằng đáy mắt hiển tia lệ khí.




      Tống Gia Ninh lần đầu tiên nhìn thấy Vương Gia trầm như vậy, sợ tới mức câm như hến, cả người cứng đờ đứng ở bên cạnh, dám động cũng dám lên tiếng. Triệu Hằng hoàn hồn, nhìn thấy nàng bộ dạng sợ hãi cẩn thận, ngẫm lại hôm nay là ngày tốt nàng cập kê, bị người dây dưa cũng phải là lỗi của nàng, liền tạm thời đè xuống luồng lệ khí này, cười cười, đưa tay cho nàng.




      cười, giống như mùa đông khắc nghiệt bỗng nhiên biến thành mùa xuân tháng ba ấm áp, trái tim Tống Gia Ninh hoảng hốt chân cứng, chỉ có chút hồ đồ mà đưa tay giao cho , hiểu vì sao trước sau biến hóa sao lớn như vậy. Triệu Hằng ôm người ngồi lên đùi, tay áo run lên, trong tay liền có thêm hộp trang sức hẹp dài.




      Tống Gia Ninh vui mừng che miệng lại, đây, đây là lễ vật Vương Gia tặng nàng cập kê sao?




      Nàng chỉ nhìn hộp liền vui đến như vậy, dường như tặng cái hộp trống cũng làm nàng thỏa mãn hơn người kia tặng cây trâm hoa mẫu đơn, uất khí nơi đáy lòng Triệu Hằng bỗng nhiên tan thành mây khói, dùng ánh mắt ra hiệu nàng lấy ra quà tặng . Tống Gia Ninh hưng phấn gật đầu, nhận hộp, nhàng mở nắp ra, chỉ thấy bên trong đặt cây trâm phượng bằng vàng ròng. Đầu cây trâm là đóa Tường Vân, trong mây cất giấu viên hồng bảo thạch, phía Tường Vân là con Kim Phượng Hoàng, trong miệng Phượng Hoàng ngậm viên hồng bảo thạch, đôi mắt cũng làm bằng hồng bảo thạch. Vô luận đắt đỏ, chạm trổ hay là ngụ ý, cũng thể thắng được cây trâm hoa mẫu đơn kia.




      Tống Gia Ninh nhìn đến nhập thần, thích cây trâm phượng tinh xảo này, càng thích người tặng cây trâm phượng, là tướng công bái thiên địa của nàng, là nam nhân đường đường chính chính của nàng, cây trâm tặng, nàng có thể vui vẻ mà mang ra ngoài, cần có bất kỳ băn khoăn nào.




      "Thích ?" Triệu Hằng ôm eo nàng hông.




      Tống Gia Ninh đối với cây trâm gật đầu, bàn tay bé lấy cây trâm ra, kìm lòng đặng sờ sờ, thích lắm, trong mắt cũng nhìn thấy .




      Thích như vậy, vừa nhìn liền phát ra từ đáy lòng, tuyệt giả dối.




      Triệu Hằng cũng rất thích, thích dáng vẻ nàng thỏa mãn, thích trong lòng Vương Phi của mình chỉ có .




      "Đeo lên." Triệu Hằng thấp giọng .




      Tống Gia Ninh bị đánh thức, liếc cái, đánh bạo đưa cây trâm cho , làm nũng : "Vương Gia giúp thiếp."




      Triệu Hằng cười nhạt, đưa tay, chậm rãi cài cây trâm vào búi tóc đen nhánh của nàng.




      Tống Gia Ninh muốn soi soi gương, vừa muốn động, thoáng nhìn ánh mắt thưởng thức của , Tống Gia Ninh mặt đỏ lên, khẽ hơi cúi đầu, bàn tay bé nắm chặt ngọc bội bên hông , giọng hỏi: "Đẹp, đẹp ?"




      Hai đời, nàng lần đầu tiên ở trước mặt nam nhân, da mặt dày như vậy.




      "Khuynh quốc khuynh thành." Triệu Hằng nâng cằm nàng lên, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng này.




      ~




      Tống Gia Ninh qua lễ cập kê lâu, vừa vào tháng sáu, phía bắc liền truyền đến tin tức Tuyên Đức Đế chiến bại, cả triều sợ hãi.




      Triệu Hằng lại bắt đầu ngủ ở Tiền viện, nhưng mỗi đêm đều cùng Tống Gia Ninh dùng cơm, ban ngày tiến cung làm việc, Tống Gia Ninh từ mấy người Song nhi nghe được tin tức. Nghe đùi Tuyên Đức Đế trúng hai mũi tên, Tống Gia Ninh thầm kinh hãi, lúc Song nhi dùng loại ngữ khí tự hào đề cập Quách Kiêu dốc sức liều mạng hộ giá mặt đổi sắc chịu nỗi đau đớn cắt thịt rút mũi tên, Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy trái tim băng giá.




      Quách Kiêu có thể chịu đựng nỗi khổ người thường thể chịu, Quách Kiêu lại có thể lập được đại công cứu giá, từ nay về sau tất nhiên trở thành người tâm phúc trước mặt Tuyên Đức Đế, chỉ sợ công lao nhiều năm của kế phụ cũng sánh bằng phần ân cứu mạng này của Quách Kiêu. Tống Gia Ninh vốn sợ Quách Kiêu, vốn tưởng rằng gả cho Thọ vương có thể vô tư rồi, nghĩ tới Quách Kiêu còn có hết hy vọng với nàng, hơn nữa trở nên nhiều hơn.




      May mắn thương thế quá nặng, dường như phải ở Trác châu tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể trở về kinh, Tống Gia Ninh sờ sờ bụng, đến lúc đó hài tử sinh ra rồi, ít nhiều thở dài hơi.




      trận chiến này với Liêu quốc, là Đại Chu chủ động khiêu khích, tại chiến bại, Liêu quốc tất nhiên dễ dàng bỏ qua, Tuyên Đức Đế dự đoán Liêu quân phản công, vẫn lưu lại Trác châu đến tháng bảy, an bài tốt công việc phòng ngự , lúc này mới hồi kinh trước thời hạn. Hoàng Thượng về kinh, hoàng thúc Tần vương, nhị hoàng tử Duệ Vương, Tam hoàng tử Thọ vương, Tứ hoàng tử Cung Vương dẫn đầu bá quan ra thành đón chào, nhưng loan giá chưa từng dừng lại, trực vào cửa thành.




      cần nhắc nhở, ai cũng biết Tuyên Đức Đế lúc này thoải mái, triều đình dưới đều cẩn thận làm việc, e sợ làm tức giận Đế Vương.




      Cuối tháng bảy, Duệ Vương phi sinh nữ nhi, Tuyên Đức Đế nhận được tin tức, mặt càng thúi hơn.




      Giữa tháng 8, Liêu quốc quả nhiên phát binh xâm Chu, Quách Bá Ngôn, Hàn Đạt liên thủ chặn đánh gọn, đẩy lui Liêu quân, tạm thời dám tái phạm, Tuyên Đức Đế lúc này mới thu hồi mặt lạnh, rốt cuộc ở buổi tảo triều lộ ra nụ cười. Đế Vương nở nụ cười, cũng có nghĩa là văn võ bá quan có thể thở ngụm rồi. Chiến tạm ngừng, cuối tháng tám Quách Bá Ngôn suất lĩnh cấm quân hồi kinh, Xu Mật Sứ Tào Du dâng thư, tấu xin Hoàng Thượng khao thưởng phạt Tấn, tướng sĩ có công chống lại Liêu quốc.




      Người có công thưởng người có lỗi phạt, ba lượt chiến thể nhập làm .




      Tuyên Đức Đế giữ lại tất cả tấu chương muốn ông ta khao thưởng tam quân, đồng loạt trả lời. Tào Du có cách, đành phải mời Vũ An quận vương vị chất tử của hoàng đế này đến trước mặt Tuyên Đức Đế vì các tướng sĩ cầu xin thương tình, vì sao tìm Sở Vương, bởi vì Sở Vương cũng tham dự trận chiến phạt Tấn, có lập trường chuyện. Vũ An quận vương cũng là võ tướng, xưa nay quý binh sĩ thủ hạ, nghe xong Tào Du chuyện, lập tức tiến cung.




      "Hoàng Thượng, theo lệ cũ triều đình phát binh luận công ban thưởng, trong bốn tháng các tướng sĩ phạt Tấn có công, triều đình khao thưởng, sợ có lời oán thán, khiến quân tâm bất ổn." Vũ An quận vương thành tâm .




      Tuyên Đức Đế cúi đầu phê duyệt tấu chương, liên tục phê tam cái, ông ta mới ngẩng đầu nhìn chất tử đối diện, châm chọc cười : "Chuyện này, cần sốt ruột, chờ ngươi làm Hoàng Thượng, do ngươi tới thưởng cũng muộn."




      Vũ An quận vương nghe xong, mặt đỏ lên tại chỗ, muốn cái gì, đón ánh mắt tàn của thúc phụ Hoàng Thượng, Vũ An quận vương suy nghĩ cẩn thận việc. ra thúc phụ sớm biết chuyện ngày đó trong hỗn loạn Diêu Tùng, Lữ Vân muốn ủng hộ đăng cơ rồi, nhưng thúc phụ vậy mà nghẹn tròn ba tháng, liên tục nghẹn đến hôm nay, mới tìm được cơ hội phát tiết ra.




      Thúc phụ của , nghi kỵ ba tháng.




      Liên quan đến ngôi vị hoàng đế, chính là có trăm cái miệng, sợ là cũng rửa sạch hiềm nghi muốn soán vị trong lòng thúc phụ.




      Vũ An quận vương trăm cái miệng, cũng biết có thể cái gì, hành lễ với Tuyên Đức Đế, xoay người lại ra ngoài, đến nửa đường, bỗng nhiên cúi đầu, chợt tông mạnh vào cây cột bên đại điện! biết , nhưng biết làm, chết, thúc phụ tin , dù thế nào nữa chết, bị thúc phụ nghi kỵ, cả nhà cao thấp cũng sống yên lành được.




      Biến cố nảy sinh, Tuyên Đức Đế vụt đứng dậy, cùng Đại Thái Giám Vương Ân bay nhanh đến bên cạnh chất tử, chỉ thấy Vũ An quận vương cái trán đổ máu đầm đìa, đôi mắt mở to trừng mắt với Tuyên Đức Đế, bờ môi rung rung, dường như có lời gì muốn , cuối cùng chữ cũng thể ra, nghiêng đầu cái, . Tuyên Đức Đế kinh hãi, nhào vào người chất tử kêu khóc, hối hận chồng chất. Ông ta chỉ là khó chịu trong lòng, nhất thời thốt ra, chất nhi làm sao lại. . .




      bên, Vương Ân len lén liếc mắt Tuyên Đức Đế, lập tức lại rũ mắt xuống.









      dhtt, Lierose DuDu, adamno130 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Trời, cái chết nhàng vậy đó
      A fang thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      Ghét lão hoàng đế này thế,ngu k chịu nổi,thế là mất cháu,mất luôn bề tôi trung thành.chết nhanh để bạn Hằng lên thay
      A fang thích bài này.

    4. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      103
      Được thích:
      116
      Vua ngu, may mà thần tử giỏi. Ko là mất nước luôn rồi
      Thủy Phù Dung thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 127

      Chứng minh trong sạch, Vũ An quận vương tự sát mà chết, Tuyên Đức Đế truy phong làm Ngụy Vương, hậu táng Hoàng Lăng, sau đó cách chức chức quan của Tiết Độ Sứ Tịnh châu Diêu Tùng, Tiết Độ Sứ Ký Châu Lữ Vân, rốt cuộc đổ lỗi cái chết của Vũ An quận vương lên hai người này, sau đó rốt cuộc chấp nhận khao thưởng các tướng sĩ phạt Tấn.

      Về việc Vũ An quận vương chết , lũ triều thần dám gì, nhưng Vũ An quận vương chính là nhi tử duy nhất còn sống của Hoàng Đế khai quốc Đại Chu, hôm nay bởi vì chuyện đế vị đập đầu chết ở Sùng Chính điện, đâm chết trước mặt thúc phụ Tuyên Đức Đế, dân chúng làm sao có thể nghị luận? Nếu như thế, ngay cả lúc trước lúc Tuyên Đức Đế đăng cơ chỉ có khẩu dụ của Cao Tổ, ngay cả khoản nợ cũ có chiếu thư truyền ngôi nợ cũ cũng bị lật ra.

      Dù là Hoàng Thượng, cũng khó tránh khỏi miệng đời, thần tử bừa Đế Vương có thể biếm chức quan, dân chúng nhiều như vậy, ông ta căn bản quản được. Tuyên Đức Đế chỉ có thể giả bộ hiểu tình hình, nhưng mà bọng nước nơi khóe miệng lừa được người, Thái Y Viện vội vàng mở phương thuốc tiêu hỏa, Ngự Thiện Phòng đổi lại đồ ăn thanh đạm đưa lên, mà văn võ bá quan mới thở ra hơi lâu, lần nữa đau tim tim.

      Hạ tuần tháng chín, Vũ An quận vương nhập thổ vi an, đưa tang trở về, Sở Vương theo đệ đệ trở về Thọ vương phủ.

      Thọ vương biết huynh trưởng có lời muốn , mời huynh trưởng chèo thuyền du ngoạn hồ, chiếc thuyền hở mui, dùng người hầu hạ, chỉ hai huynh đệ ngồi ở phía . Sở Vương tìm mái chèo, chờ thuyền cách xa bờ hồ, Sở Vương ném mái chèo qua bên, cầm theo bình rượu ngồi đối diện đệ đệ, mở bình ra, hai huynh đệ mỗi người bình rượu.

      " bình này, kính đại ca." Giơ bình rượu lên, Sở Vương với đệ đệ, đại ca trong miệng, chính là Vũ An quận vương lớn hơn mấy tuổi.

      Triệu Hằng bưng bình rượu lên, sau đó đưa tay chuyển qua bên ngoài mạn thuyền, vẩy rượu vào trong hồ.

      Lễ tế Vũ An quận vương xong, Sở Vương liền mặc kệ đệ đệ, tự rót tự uống. hơi uống hết nửa vò, Sở Vương bỗng nhiên ném bình rượu nho vào trong hồ, ôm vò rượu muốn rót vào trong miệng. (khó hiểu đoạn này ghê)

      "Đại ca." Triệu Hằng kịp thời nắm chặt vò rượu bên kia, thấp giọng ngăn lại.

      Sở Vương nhìn đệ đệ, đại nam nhân trở thành phụ thân, trong mắt hổ chợt tuôn nước mắt, nức nở : "Đại ca mới 28, đánh Trác châu, ta cùng với kề vai chiến đấu, phụ hoàng bảo ta canh giữ Trác châu, trước khi đại ca tiến đến U Châu, đồng ý đánh bại U Châu liền tặng ta vò rượu ngon . . . chết ở chiến trường, nhưng lại chết ở tại. . ."

      đến đây, Sở Vương hất bàn tay đệ đệ, giơ vò rượu lên liền rót rượu vào miệng, rượu vẩy ra hất lên mặt, phân giọt nào là rượu giọt nào là nước mắt. Triệu Hằng trầm mặc nhìn huynh trưởng, nhìn chút, chậm rãi nhớ lại chuyện khi còn . Huynh trưởng lớn hơn ba tuổi, đường huynh lớn hơn tám tuổi, tất cả mọi người là hài tử, huynh trưởng luôn chơi với đường huynh, chê mang theo , có lần muốn theo huynh trưởng, huynh trưởng mất hứng, là đường huynh cười đỡ cho .

      Đều là người Triệu gia, đều là tay chân huynh đệ, có.

      Triệu Hằng ngửa đầu, trước rót đầy bình rượu uống cạn.

      Nhưng chuyện cũ qua, vẫn phải tiếp tục sống. Mắt thấy huynh trưởng uống cạn vò lại lấy bình thứ hai, Triệu Hằng thấp giọng khuyên can : "Đại ca, đủ rồi."

      Sở Vương nhíu mày nhìn đệ đệ.

      Triệu Hằng quét mắt phương hướng Hoàng Thành, : "Say rượu trở về, truyền đến trong cung, sợ sinh nghi kỵ."

      Đường huynh chết bất đắc dĩ, Triệu Hằng tiếc hận, nhưng cũng có thể hiểu được uất khí của phụ hoàng. Phụ hoàng Bắc phạt thảm bại, người bị trúng tên, vốn cũng vui, lại nghe có người muốn ủng hộ chất tử mà phải là nhi tử ông đăng cơ, phụ hoàng hoàn toàn có lý do phẫn nộ. Nhà bách tính bình thường, chất tử ý đồ nhúng chàm gia tài thúc phụ đều phải bị răn dạy, huống chi là đế vị giang sơn? Diêu Tùng, Lữ Vân ủng hộ đường huynh, đường huynh cũng có nghiêm khắc răn dạy, tại đường huynh lấy cái chết chứng minh, mọi người đều biết có lòng tạo phản, nhưng trước khi đường huynh tự sát, ai dám cam đoan Diêu Tùng, Lữ Vân có gieo hạt giống mưu phản ở trong lòng đường huynh hay .

      "Huynh đệ chơi đùa từ đến lớn chết rồi, cũng cho ta say rượu?" Sở Vương hai đấm nắm chặt, trừng mắt phương hướng Hoàng Thành hỏi.

      "Người chết quan trọng, hay là người sống?" Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào huynh trưởng hỏi.

      Sở Vương lỡ mồm.

      Triệu Hằng chỉ vào bình rượu tế đàn trống nhấp nhô trong hồ : "Uống rượu rồi, tình cảm tận cùng, trải qua chuyện này, đại ca càng cần. . . Cẩn thận làm việc."

      biết là bởi vì lần quá nhiều, hay là tâm tình cũng bị việc này ảnh hưởng, Trước khi Triệu Hằng ra chữ "Cẩn", ràng bị cà lăm. Tâm tư Sở Vương đều ở vò rượu trôi bồng bềnh phảng phất như du hồn của đường huynh, nghe ra đệ đệ cà lăm, sau nửa ngày mới cười lạnh : "Đó cũng là chất tử ông ta tận mắt nhìn lớn lên, chẳng lẽ chút tình cảm thúc cháu cũng có?"

      Triệu Hằng rủ mắt, nắm bình rượu : "Thiên gia, đều như thế."

      Phụ tử đều có người tương tàn, huống chi thúc cháu.

      Nghe ra huynh trưởng trách phụ hoàng, Triệu Hằng trịnh trọng khuyên nhủ: "Đế Vương khó làm, phụ hoàng xem trọng đại ca, đại ca, chớ sinh oán." Tuy rằng đường huynh chết làm cho người đồng tình, nhưng phụ hoàng từ trước đến nay rất thiên vị huynh trưởng, Triệu Hằng hy vọng huynh trưởng oán hận phụ hoàng, bởi vì người bên ngoài dẫn đến thân phụ tử bất hoà. là đường huynh chết, là huynh trưởng còn sống, Triệu Hằng tự nhiên muốn huynh trưởng cân nhắc.

      Sở Vương tiếng nào, cũng biết nghe nghe lọt tai .

      Triệu Hằng còn muốn khuyên bảo hai câu, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hô to, hai huynh đệ đồng thời nhìn qua, thấy bóng người, chỉ nghe tiểu thái giám áo xám kia : "Đại Điện hạ, Đại Điện hạ, người mau trở về thôi, Vương Phi muốn sinh!" sợ Vương Gia nhà nghe được, liên tục hô nhiều lần.

      Vợ muốn sinh?

      Nghe thấy lời ấy, Sở Vương nhãn tình sáng lên miệng nhếch lên, cái gì Vũ An quận vương cái gì phụ hoàng, cái gì khổ sở oán hận gì, đều bị quăng ra ngoài chín tầng mây, kích động bắt lấy bả vai đệ đệ đối diện, cười to vài tiếng, sau đó mãnh liệt ý thức được túm đệ đệ có tác dụng gì, nhất thời buông đệ đệ ra, tiến lên nhặt mái chèo, ngồi ở mũi thuyền liều mạng chèo, tốc độ kia, giống như trong hồ có quái vật muốn bắt , nhanh như bay.

      Lên bờ, Sở Vương cũng thèm để ý đệ đệ thuyền, nhanh chân chạy như điên, bao lâu, bên ngoài Vương Phủ liền truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

      Triệu Hằng ngồi mình thuyền, nghiêng đầu nhìn mặt hồ, thẳng đến khi tiếng vó ngựa của huynh trưởng biến mất, mới bước lên bờ hồ, từ từ hậu viện.

      Tống Gia Ninh cũng biết tin vui Phùng Tranh muốn sinh, lúc này vừa cao hứng vừa khẩn trương. Phùng Tranh sinh ra Hoàng Trưởng Tôn Thăng ca nhi, thai này là trai hay là đều là việc vui, chỉ cần mẫu tử bình an là được, Tống Gia Ninh khẩn trương chính là mình. Tháng của nàng vừa vặn trễ hơn Phùng Tranh chừng tháng, cuối tháng sau đến phiên nàng.

      "Vương Gia." Nhìn thấy Thọ vương vào, Tống Gia Ninh khẽ, tâm cũng ở trong ánh mắt.

      Triệu Hằng dìu nàng ngồi lên giường La Hán, tay trái ôm lấy bả vai nàng, tay phải nhàng dán lên bụng phình của nàng. Chị dâu sinh lần rồi, sinh lần thứ hai huynh trưởng còn hưng phấn như vậy, tại cảm nhận hài tử của mình sắp ra đời, Triệu Hằng bỗng nhiên rất ngạc nhiên, vậy rốt cuộc là loại cảm giác gì.

      Phùng Tranh lên cơn đau vào lúc mặt trời lặn, phía bên nàng vừa có động tĩnh, ngoại trừ Sở Vương cực kỳ hưng phấn, ngoại trừ thân đệ đệ quan tâm huynh trưởng thêm đứa cháu trai hay là cháu , Duệ Vương Phủ, hoàng cung cũng đều đợi tin tức. Duệ Vương phi tháng bảy sinh nữ nhi, điều này làm cho Duệ Vương hy vọng có con trai trưởng hết sức bất mãn, nếu như chỗ đại ca thêm nhi tử ...nữa, Duệ Vương. . . dẫu chỉ ý niệm trong đầu, Duệ Vương cũng muốn đánh người.

      Trong cung, biết được con dâu sắp sinh, Tuyên Đức Đế trực tiếp phái tên tiểu thái giám Sở vương phủ chờ tin tức, chỉ cần sinh ra, bất luận sớm muộn gì, đều phải báo cho ông ta biết trước tiên. Nửa năm này đầu tiên là phạt Liêu đại bại, lại là chất tử chết dẫn tới lưu ngôn phỉ ngữ, bên cạnh chuyện tốt, Tuyên Đức Đế nghẹn khuất nửa năm, tại cần nhất tin vui.

      Trung cung, Lý hoàng hậu quỳ trước Ngọc Quan , thành kính đọc thầm kinh thư, khẩn cầu Bồ Tát lần nữa cho Sở Vương thêm con trai.

      Gần giờ Tý, Phùng Tranh rốt cuộc sinh ra tiểu tử béo, nặng sáu cân hai lượng, so với ca ca Thăng ca nhi còn nặng hơn. Sau khi bà đỡ chỉnh đốn thỏa đáng giao cho Sở Vương, Sở Vương ôm tiểu nhi tử, thích đến mức bước hôn cái. Thăng ca nhi ba tuổi kiên trì phải đợi mẫu thân sinh đệ đệ xong, kết quả trời chưa tới canh hai liền ngủ mất rồi, ngủ bị phụ vương lớn giọng đánh thức, thằng bé vuốt mắt chạy đến, trông thấy phụ vương ôm tã lót, thằng bé nhảy nhót chạy tới.

      Sở Vương ngồi ghế dựa, để cái ghế bên cạnh cho trưởng tử ngồi, sau đó hai người cùng nhau nhìn thằng bé vừa sinh ra.

      Tuy là nửa đêm, nhưng tin vui vẫn truyền ra ngoài.

      Duệ Vương biết được, tức giận đến hơn nửa đêm còn tới phòng ái thiếp Trương Thị, hung ác mà sủng ái Trương Thị, Vương Phi còn dùng được, liền trông chờ Trương Thị sinh con trai cho , chỉ cần là nhi tử, con vợ kế cũng thích. Thọ vương phủ, xác định chị dâu mẫu tử bình an, Triệu Hằng, Tống Gia Ninh hoàn toàn yên tâm, nhất là Tống Gia Ninh. Nàng còn nhớ, Duệ Vương phi sinh ra nữ nhi, Hoàng Thượng ban thưởng cũng có cho, đủ thấy có bao nhiêu hy vọng đối với tôn tử, tại Phùng Tranh sinh ra, Hoàng Thượng cao hứng, như vậy tháng sau nàng sinh ra nữ nhi, Hoàng Thượng cũng đến mức quá thất vọng, có thể , Phùng Tranh sinh con, giúp nàng giảm bớt ít gánh nặng.

      Trong cung, lại thêm tôn tử béo, chờ đến nửa đêm Tuyên Đức Đế rốt cuộc nở nụ cười, cởi áo nới dây lưng, từ sau khi chất tử chết, lần đầu tiên ngủ yên ổn. Lý hoàng hậu bên kia, nghe Sở Vương phi quả nhiên sinh ra nhi tử, Lý hoàng hậu cũng hài lòng chui vào chăn, chỉ chờ Phùng Tranh ở cữ xong lại mở miệng.

      Hôm sau hừng đông, Tuyên Đức Đế hậu thưởng con dâu trưởng, sau đó giống như mới nhớ tới, cũng bổ ban thưởng phần cho Duệ Vương phi sinh con . Nhưng đối với Duệ Vương phi mà , phần ban thưởng muộn hai tháng này quả thực tựa như cái tát, còn bằng cho, khổ cho nàng đuổi nha hoàn , nhào lên giường ô ô khóc nửa ngày, đôi mắt cũng khóc sưng lên.

      Hai chị dâu cũng sinh, Tống Gia Ninh càng ngày càng khẩn trương, buổi tối bắt đầu mất ngủ.

      Triệu Hằng bị tiếng động nàng trở mình bừng tỉnh, hỏi nàng suy nghĩ gì, Tống Gia Ninh nên lời, khỏi bối rối.

      Triệu Hằng có thể đề điểm nàng vẽ tranh, nhưng chuyện sinh con lại giúp được gì, từ phía sau ôm lấy nàng, thấp giọng : "Ngày mai, mời nhạc mẫu."

      Cơ thể Tống Gia Ninh càng ngày càng nặng, 16 tháng này, đều là Thái phu nhân, mẫu thân đến Vương Phủ nhìn nàng, nhưng. . .

      "Ngày mai mới mười bốn a." Tống Gia Ninh giọng nhắc nhở, hiểu lầm Vương Gia nhớ lộn thời gian.

      Triệu Hằng nắm chặt tay nàng, cùng nhau đặt bụng nàng: "Chỉ cần nàng muốn, nhạc mẫu có thể, ở tại Vương Phủ."

      người là Vương Phi của , người là cốt nhục sắp ra đời của , giờ này khắc này, hai mẹ con các nàng mới là quan trọng nhất.

      Tống Gia Ninh nở nụ cười, nước mắt im lặng lăn xuống.

      Nàng biết nàng sợ cái gì rồi, nàng sợ nàng sinh ra, sợ nàng gặp chuyện may, sợ thức dậy, nàng lại trở về tòa điền trang vùng ngoại ô, sợ phát mình chỉ là mơ giấc mơ đẹp, mơ cùng hoàng thượng trẻ tuổi. Vì sao là Hoàng Thượng? Bởi vì tình cảnh như vậy, cũng chỉ có Hoàng Thượng có thể cứu nàng thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :