1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Cứ đơn thuần thế thôi, cần gì mưu mô kế sách thâm sâu :”)))

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thương ghê, hi vọng thời thế nhanh thay đổi, cho bé Thọ Vương ko còn bị ủy khuất nữa

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 123

      Triệu Hằng là tiên sinh rất tốt, giảng giải 'Sử Ký' cho Tống Gia Ninh, nhiều,nhưng từng chữ đều ở chỗ mấu chốt. Tống Gia Ninh nghe nhiều rồi, đoán ý của cũng càng ngày càng chuẩn, tại Vương Gia đề điểm nàng kỹ năng vẽ, lý thuyết và thực hành cùng sử dụng, Tống Gia Ninh lại càng dễ lĩnh hội, chỉ là Vương Gia từ phía sau lưng nắm tay nàng dạy nàng vận dụng ngòi bút, Tống Gia Ninh có chút phân tâm.

      Cũng biết chuyện gì xảy ra, ràng trong lúc mang thai nên sinh hoạt vợ chồng, nàng lại luôn đặc biệt khát vọng, bây giờ Vương Gia nhiều ngày thấy vừa đỡ vừa ôm, cảm thụ được độ ấm tay , nghe trầm thấp nhắc nhở, bộ ngực của thỉnh thoảng lại dán lên phía sau lưng nàng, lòng Tống Gia Ninh liền bắt đầu ngứa ngáy rồi.

      Triệu Hằng chú ý tới cổ tay nàng cứng ngắc, nghiêng đầu vừa nhìn, đập vào mắt là đôi má nàng phiếm hồng, mắt hạnh chạm phải , liền lập tức rũ xuống, khẽ quay đầu qua bên, vừa nghĩ đến cái gì, cần cũng biết.

      Triệu Hằng vừa rồi nhìn vòng tay nàng liền có ham muốn, bây giờ bị nàng vô tình câu dẫn, cỗ hoả khí này liền lại xuất , ngón tay tách bàn tay nàng khẽ hơi nắm chặt khiến cho nàng buông bút vẽ ra, sau đó xoay nàng qua ôm vào trong ngực, vội vàng hôn môi nàng. Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người tuy rằng đều ở tại Vương Phủ, nhưng ba bốn ngày gặp, tất cả suy nghĩ của Triệu Hằng đều là trách cứ của Tuyên Đức Đế, Tống Gia Ninh vẫn suy nghĩ Vương Gia xảy ra chuyện gì, gặp mặt nhau cộng thêm quan tâm, tại ôm nhau, hôn càng thêm cuồng nhiệt.

      "Mập." Triệu Hằng chôn ở cổ nàng, xoa nàng .

      Tống Gia Ninh mềm mại dựa vào trong lòng , mặc cho tay lộn xộn.

      Nhưng Triệu Hằng cũng chỉ có thể chiếm tiện nghi mặt tiểu vương phi, nàng mang hài tử, muốn càng lợi hại, cũng có thể làm cái gì. Thế nhưng lại muốn làm, biết thể làm vẫn như cũ nỡ buông tay, hô hấp càng ngày càng nặng. Tống Gia Ninh là nữ nhân, có muốn cũng khó chịu lắm, nghe hơi thở nặng nề của , Vương Gia giống như Thần Tiên thèm ăn cũng trở thành như vậy, Tống Gia Ninh lại đau lòng.

      Tống Gia Ninh có biện pháp giúp , nhưng nàng xấu hổ ra, đỏ mặt dựa vào trong lòng , nghĩ thầm lại đếm tới mười, nếu như đếm tới mười Vương Gia còn chịu ngừng, nàng liền giúp chút. Nhắm mắt lại, Tống Gia Ninh lặng lẽ đếm, đếm rất chậm, mới đến năm, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng trầm đục của: "Lại tới đây câu dẫn ta."

      Giống như là quở trách, nhưng càng giống trách nàng câu dẫn lại thể thỏa mãn .

      Tống Gia Ninh mặt càng đỏ hơn, bị nắm chặt giống như trừng phạt, lại nghĩ tới chịu ủy khuất lớn lao, Tống Gia Ninh bỗng nhiên quyết định bất chấp hết, vùi ở trong lòng , nhỏ khó thể nghe: "Vương Gia, thiếp, thiếp có biện pháp. . ."

      Tay Triệu Hằng ngừng lại.

      Tống Gia Ninh chỉ nghe thấy tiếng cổ họng chuyển động, sau lại : "Hài tử quan trọng hơn."

      đặt nàng và hài tử ở phía trước, Tống Gia Ninh trong lòng ấm áp, nhất thời cũng đặt thận trọng của ở phía trước. Quét mắt cửa ra vào, Tống Gia Ninh cúi thấp đầu, kéo Vương Gia ra phía sau giá sách, thẳng đến hàng giá sách cuối cùng, mới để cho đứng dựa vào giá sách, nàng lần nữa chôn vào trong lòng ngực của , nhưng tay lại chậm rãi cởi đai lưng .

      Triệu Hằng biết nàng muốn làm cái gì, nhưng mơ hồ đoán được nàng làm chuyện khiến vui sướng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy từng dãy giá sách đối diện, những quyển sách kia giống như lại biến thành từng vị Thánh hiền, ngươi lời ta câu mà trách cứ . Triệu Hằng dục hỏa hơi lui, nhưng vào lúc này, tay bé của nàng dán lên.

      Triệu Hằng thân thể cứng đờ.

      Tống Gia Ninh hai gò má đỏ bừng, xấu hổ giúp .

      Đôi mắt Triệu Hằng vẫn mở to như cũ, vẫn như cũ nhìn những giá sách kia, thế nhưng thân ảnh và chỉ trích của những vị Thánh hiền càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng cái gì cũng nhìn thấy nghe ra, nhắm mắt lại, hai tay lần nữa ôm lấy nàng. Thời tiết tháng năm, mặc dù chạng vạng tối trong phòng vẫn như cũ bao phủ khí nóng, thư phòng rộng rãi sáng ngời của Thọ vương, giá sách hàng cuối cùng bên này giống như càng ẩm càng nóng, chí ít vài cuốn sách bị Thọ vương dựa vào kia, gáy sách bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

      phút đồng hồ, hai khắc đồng hồ, biết qua bao lâu, hai cánh tay Tống Gia Ninh đều muốn phế , Triệu Hằng bỗng nhiên ôm lấy nàng cho nàng động, nhanh chóng cởi xuống chiếc yếm lỏng lẽo của nàng, xem như khăn lau mà dùng. Tống Gia Ninh nằm ở trước ngực , trống ngực đập thình thình, hô hấp gấp rút cho nàng biết, Vương Gia rất thỏa mãn.

      Tống Gia Ninh liền cảm thấy mình lập lên công lao , đầu tiên là khiếm tâm tình tốt lên, lại làm cho thân thể của thả lỏng.

      Hai người cứ như vậy ôm nhau trong chốc lát, cuối cùng Triệu Hằng dìu nàng đứng vững, xoay người nhặt lên bối tử trung y tán loạn mặt đất, từng thứ từng thứ giúp nàng mặc vào, duy chỉ có chiếc áo tận cùng bên trong bị mượn, thể mặc nữa. Thiếu thứ, Tống Gia Ninh cảm thấy ổn, thừa dịp mặc quần áo, nàng xa vài bước cúi đầu xem xét, ngày mùa hè quần áo mỏng, nàng sợ bị người nhìn ra.

      bờ vai bỗng nhiên nặng trịch, ánh mắt Tống Gia Ninh như nước, xấu hổ xoay người.

      Triệu Hằng cũng nhìn trước vạt áo nàng, xác nhận nhìn ra, mới ôm người vào trong ngực, thấp giọng hỏi: "Học với ai?"

      Tống Gia Ninh ánh mắt hơi lờ mờ, sau đó dối, dựa vào giọng : "Trước khi xuất giá mỗi tân nương tử đều được trưởng bối trong nhà cho quyển sách, trong đó, đều dạy." Đêm đó mẫu thân rồi, nàng vụng trộm lật xem, quả có như vậy.

      Triệu Hằng ừ tiếng, nghĩ đến sách huynh trưởng tặng , tuy rằng chỉ tùy tiện lật ra tờ, nhưng cũng có thể đoán được các trang khác vẽ cái gì. Lúc ấy Triệu Hằng có tâm tư trăng gió, hôm nay lại được nàng dạy cho khóa, Triệu Hằng đột nhiên cảm giác được, loại sách này, cũng phải chút tác dụng cũng có.

      "Buổi tối, cầm cho ta xem." Hôn vành tai hồng hồng của nàng, Triệu Hằng giọng khàn khàn.

      Tống Gia Ninh vừa xấu hổ vừa muốn cười, xem có sao đâu? Ít nhất hơn nửa năm kế tiếp, cũng dùng tới được.

      Hai vợ chồng thầm xong, mới phát ngoài cửa sổ sắc trời tối, Tống Gia Ninh ngó ngó cái thứ dinh dính kia, xấu hổ. Xấu hổ : "Cái kia làm sao bây giờ?"

      Triệu Hằng quét mắt, nhìn lại Đa Bảo Các phía đông chút, qua lấy bình sứ xuống, Tống Gia Ninh nhìn thấy, càng thêm xấu hổ cực kỳ, trốn ra sau dãy giá sách khác chịu gặp . Triệu Hằng vốn muốn chỉnh đốn cho nàng, hôm nay tiểu vương phi trốn tránh, Triệu Hằng cũng có cố ý gọi nàng, tự mình nhặt cái yếm lót lên nhét vào bình sứ, sau đó lại giao cho nàng cầm lấy.

      Tống Gia Ninh trốn cũng được, đành phải thành thành nhận lấy, theo phía sau ra ngoài.

      Bên trong lờ mờ, gian ngoài Phúc công công sớm lên đèn, lúc chủ tử ra, nhanh chóng liếc nhìn, nhìn thấy vẻ mặt Vương Gia bình thản và Vương Phi thẹn thùng động lòng người, Phúc công công tuy rằng đoán được hai chủ tử ở bên trong làm cái gì, nhưng có thể xác định Vương Gia hết giận, lập tức cũng biến thành tinh thần sảng khoái.

      Đêm nay Triệu Hằng ở hậu viện dùng cơm, sau đó cũng ngủ ở bên này, từ đầu đến cuối, Triệu Hằng câu về chuyện triều đình, Tống Gia Ninh cũng có biểu ra nàng biết rồi. Ban đêm ôm nhau, Tống Gia Ninh chỉ kéo tay , bảo sờ cái bụng có hơi phồng lên của nàng, dịu dàng hỏi: "Vương Gia hy vọng là nhi tử hay là nữ nhi ?"

      Triệu Hằng suy nghĩ lát, : "Đều có thể." nữ nhi giống nàng, chắc chắn ngây thơ đáng , nếu là nhi tử, giống nàng cũng tệ, tri túc thường nhạc. Nếu là cà lăm, giống như như vậy mệt mỏi lắm.

      bị khống chế, tâm tư lại dành cho đại triều đình, phụ hoàng ngự giá thân chinh, biết kết quả cuối cùng như thế nào.

      ~

      Tuyên Đức Đế bỗng nhiên muốn Bắc Phạt Liêu quốc, quyết định này hề có điềm báo trước, chỉ có văn võ bá quan Đại Chu ngờ tới, Liêu quốc bên kia cũng nghĩ tới Đại Chu lại có thể có dã tâm bừng bừng như vậy, mới đánh xong Tấn quốc liền chạy thẳng tới đánh bọn họ. Bởi vì Liêu quốc có chuẩn bị, tướng sĩ Đại Chu đường Bắc thượng, đúng là thế như chẻ tre mà công chiếm tất cả mấy châu huyện lớn , ngắn ngủn nửa tháng, Tuyên Đức Đế liền tự mình suất quân tới ngoài thành U Châu, mười vạn đại quân bao vây quanh U Châu thành, sẵn sàng chuẩn bị công thành.

      Đế Vương chủ trong trướng, Tuyên Đức đế ngồi ở chủ vị, đám Tướng Quân phân loại hai bên, thương lượng kế công thành.

      Lần này Bắc Phạt thuận lợi giống như ông ta dự đoán, Tuyên Đức Đế hết sức hăng hái, nhìn quét vòng các thần tử trước mắt, ánh mắt dừng lại ở người Quách Bá Ngôn: "U Châu thành kiên cố kém xa Tấn Dương thành, Bá Ngôn cảm thấy mấy ngày có thể phá?"

      Quách Bá Ngôn đến chính giữa, trầm giọng : "chiến thủ thành, thành trì chắc chắn tuy quan trọng, nhưng chỉ cần tướng thủ thành ứng đối có phương pháp, tiểu thành cũng có thể thủ vững mấy tháng, đây là Mưu Tại Nhân. Tuân thần vong Tấn ngu ngốc, có thuật ngăn địch, tướng thủ U Châu Da Luật Hùng lại là mãnh tướng Liêu quốc, Hoàng Thượng tuyệt đối thể khinh thường."

      Tâm phúc đề cao chí khí người khác diệt uy phong của mình, Tuyên Đức Đế thích nghe, lạnh giọng : "Trẫm hỏi ngươi mấy ngày có thể đánh hạ U Châu thành."

      Quách Bá Ngôn cúi đầu : "Nếu như Liêu quốc viện binh, thần nhanh nhất cũng phải hai tháng, nếu như Liêu quốc phái binh tiếp viện, thần dám bừa."

      Binh quý thần tốc, Tuyên Đức Đế muốn chính là công phá U Châu thành trước khi viện binh Liêu quốc đến, bởi vậy lập tức phái Hàn Đạt, Quách Bá Ngôn chia ra mang binh công thành. Vừa dứt lời, tướng lãnh trẻ tuổi bên kia bỗng nhiên ra người, cất cao giọng : "Khởi bẩm Hoàng Thượng, U Châu thành Đông Nam năm dặm ngoại trú có 8000 Liêu binh, chính là binh lực Liêu quốc viện binh cho Tấn quốc còn sót lại, Quách Kiêu nguyện dẫn đầu năm ngàn người tiến đến vây quét."

      Tuyên Đức Đế nóng lòng đánh hạ U Châu thành, cũng để 8000 tàn binh ở trong mắt, bác bỏ : "Lính tôm tướng cua, cần để ý, Bình Chương dũng mãnh, vẫn là ngươi giúp đỡ phụ thân ngươi công thành ."

      Quách Kiêu nhíu mày, còn muốn khuyên Tuyên Đức Đế, bên cạnh Quách Bá Ngôn thầm lắc đầu với nhi tử. Có vết xe đổ Thọ vương, Quách Bá Ngôn cũng hy vọng nhi tử của mình công bị Tuyên Đức Đế mắng.

      Đế Vương có lệnh, ai dám nghe, Quách Bá Ngôn, Hàn Đạt các tướng lãnh lập tức bắt đầu công thành.

      Bên trong U Châu thành, Đại Tướng Liêu quốc Da Luật Hùng thân mặc khôi giáp đứng tường thành, tự mình chỉ huy thủ thành. là Chiến Thần Liêu quốc tiếng tăm lừng lẫy, có ở đây các tướng sĩ liền đều an tâm, cho dù Đại Chu thế công dũng mãnh, thành đám Liêu binh cũng sợ, dốc sức liều mạng ngăn cản binh sĩ Đại Chu leo lên tường thành.

      Giằng co nửa tháng, Gia Luật Hùng đốc chiến, chợt thấy binh sĩ lạ mắt vội vàng chạy đến, đến trước mặt liền bịch quỳ xuống, tự xưng là bại binh năm dặm bên ngoài, chính là thông qua đường hầm đào suốt ngày đêm mà đến. Đường hầm có người chứng minh, Gia Luật Hùng lập tức hoài nghi nữa, mở mật tín, xem xong nội dung thư, Gia Luật Hùng chợt cao giọng cười to, đến trước tường thành, mắt sáng như đuốc, trực tiếp theo dõi Vương Trướng Hoàng Đế Đại Chu ở xa xa.

      Tuyên Đức Đế lão tặc kia, lần này muốn ông ta có về!

      Sau năm ngày, tướng sĩ Đại Chu công thành, Đông Nam bên cạnh bỗng nhiên lao tới cỗ kỵ binh Liêu quốc, chính là 8000 tàn binh trước kia Quách Kiêu muốn diệt trừ. Tuyên Đức Đế sau khi biết được giận dữ, giống như hổ báo bị ruồi trùng khiêu khích, lập tức hạ lệnh đình chỉ công thành, chuyển đối phó 8000 tàn binh này. Đại Chu có mười vạn quân đội, 8000 Liêu binh tự biết địch lại, quay đầu bỏ chạy, tuấn mã Liêu quốc tự ý chạy, Đại Chu bên này lát đúng là đuổi kịp.

      Đuổi đuổi trốn trốn, bốn phương tám hướng bỗng nhiên truyền đến từng trận nổi trống, Tuyên Đức Đế ngồi lưng ngựa ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy cát vàng xa xa cuồn cuộn tiếng chân như nước thủy triều, đúng là viện binh Liêu quốc đến!

      dhtt, adamno1, Huỳnh Thượng Hỷ33 others thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Gay cấn đây rồi, lão cha ngu ngốc tự đại hối chẳng kịp rồi.

    5. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      114
      Ta đoán Quách Kiêu có thể lập công trận này để cứu lão hoàng đế. Mặc dù vô cùng mong cho lão hoàng đế 1 bài học nhưng ko hiểu sao vẫn cảm thấy truyện như thế
      trangtrongnuocAlice Huynh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :