1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Với tài mọn của t chịu ko biết chữ gì. :))).
      Ps: cầu mong ở thế giới khác, QK đc trọng sinh trở về và đối tốt với GN. Chứ t cũng thương bạn ấy lắm.
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      đợi QK quay về, thể nào cũng có biến
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 98

      Vừa vào tháng 11, kinh thành bắt đầu có tuyết rơi, rơi trong ba ngày liên tiếp, ông trời rốt cuộc mệt mỏi, cho bách tính được ngày nắng đẹp, vào ngày thứ bảy, tuyết đọng đường cơ bản cũng tan ra sai biệt lắm, giống như có người cố ý quét dọn qua, sạch , ở phía cũng cảm thấy thư thái.

      Thái phu nhân dắt Thượng Ca Nhi đến xem Tống Gia Ninh, vào nhà liền cười: "Đầu tháng ta còn lo lắng tuyết vẫn còn rơi, chúng ta lo liệu tiệc cưới phiền toái, bây giờ nhìn lại là lo lắng vô ích, Gia Ninh chúng ta chính là có phúc khí, ông trời cũng thiên vị con, thấy con sắp xuất giá, vội vàng ngừng tuyết, nỡ khiến con ngột ngạt."

      Tống Gia Ninh xấu hổ, đỡ Thái phu nhân đến ngồi noãn tháp: "Tổ mẫu ngồi ."

      Mậu Ca Nhi luôn dựa vào tỷ tỷ bên này chạy đến bên cạnh Thượng Ca Nhi, hai đứa đầu đối đầu, biết thầm cái gì đó.

      Thái phu nhân ngó ngó hai đứa cháu, sau đó ánh mắt dời đến người Tống Gia Ninh, thấy cháu sắc mặt hồng nhuận phơn phớt xinh đẹp như hoa mẫu đơn, Thái phu nhân kéo bàn tay non mềm tinh tế của tiểu nương, cảm khái : "Ngày mai khách nhân đến chúc nhiều, thừa dịp hôm nay ít người, tổ mẫu hảo hảo tâm với An An, ba tỷ tỷ con xuất giá trước, cũng nghe tổ mẫu đống lải nhải."

      Tống Gia Ninh biết tổ mẫu muốn dặn dò nàng chuyện sau khi kết hôn, vô cùng thân thiết dựa vào đầu vai Thái phu nhân, đỏ mặt : "Con rất thích nghe tổ mẫu lải nhải."

      Thái phu nhân cười vỗ vỗ vai cháu , gọi mấy nha hoàn Song nhi dẫn Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi ra bên ngoài chơi.

      Đảo mắt trong phòng chỉ còn lại hai bà cháu.

      Thái phu nhân gọi cháu ngồi bên cạnh, từ ái tường tận xem xét Tống Gia Ninh lát, Thái phu nhân nghẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng cuối tháng tư ban cho hôn, đảo mắt An An liền phải xuất giá rồi, nhưng tổ mẫu vẫn luôn hỏi qua An An, gả cho Vương Gia, con là nghĩ như thế nào? Có bởi vì muốn làm Vương Phi hay , cho nên vô cùng vui vẻ?"

      Tống Gia Ninh nhìn Thái phu nhân, suy nghĩ chút, nhưng lại biết nên như thế nào.

      Nàng hề nghĩ tới làm Vương Phi, nàng vui vì chuyện nàng mặc giá y đỏ thẫm nở mày nở mặt xuất giá, chờ mong duy nhất của nàng đối với phẩm hạnh của tân lang, chính là đối tốt với nàng. Thọ vương trong nóng ngoài lạnh, mấy năm này số lần hai người giao tiếp nhiều, nhưng cơ hồ mỗi lần Thọ vương đều chiếu cố nàng, cho nên có thể gả cho Thọ vương, Tống Gia Ninh liền càng vui vẻ hơn, bởi vì Thọ vương trong lòng nàng, là nam nhân tốt biết chăm sóc.

      "Vương Gia rất tốt với con, con cũng hảo hảo hầu hạ ." Dựa vào trong ngực tổ mẫu, Tống Gia Ninh chỉ nghĩ đến câu như vậy.

      Thái phu nhân nở nụ cười, bà biết , tiểu tôn nữ tâm tính vô cùng đơn thuần, căn bản có cân nhắc qua mặt khác.

      Quét mắt ngoài cửa sổ, Thái phu nhân cúi đầu, dùng thanh càng thấp hơn : "Làm quan phu nhân có quy củ hành của quan phu nhân, làm Vương Phi cũng có quy củ của Vương Phi, tại tổ mẫu liền dặn dò An An ba chuyện, con ghi ở trong lòng, đừng với bất kỳ ai."

      Trưởng bối ngữ khí trịnh trọng, Tống Gia Ninh ngửa đầu, ngây thơ mà nhìn Thái phu nhân.

      Thái phu nhân sờ sờ lông mày tinh tế của cháu , ánh mắt thương, lại giống như xuyên qua đôi mắt trong suốt này của cháu thấy được cái gì khác: "Chuyện thứ nhất, An An phải nghe Vương Gia , chuyện nội trạch con có cái gì hiểu, hỏi Sầm ma ma. Dính đến trong cung lại bất tiện với Sầm ma ma, con chỉ cần thương lượng với Vương Gia, tóm lại, hễ là tất cả đón đưa vãng lai trong phủ, con đều phải lên tiếng với Vương Gia."

      Sầm ma ma là lão nhân trong cung ra tới, lần này Thái phu nhân tặng Sầm ma ma cho tiểu tôn nữ làm của hồi môn. Ma ma nội trạch ngoại trạch mọi thứ đều tinh thông như vậy, đối với tân nương mà chính là bảo vật lớn nhất, vì thế Tam phu nhân ngầm nhiều lần phàn nàn mẹ chồng bất công cháu phải thân sinh, chào đón người Quách gia chân chính. Tiếng gió truyền tới trong tai Thái phu nhân, Thái phu nhân chỉ coi như biết.

      Tống Gia Ninh dạ tiếng: "Con nhớ kỹ rồi."

      Thái phu nhân tiếp tục : "Chuyện thứ hai, Vương Gia sủng con, con phải tốt gấp bội với Vương Gia, thể cậy sủng sinh kiêu quên tôn ti. Nếu như Vương Gia thu dùng những nữ nhân khác, con tuyệt đối thể ăn dấm chua, con là Vương Phi, là nương Quách gia chúng ta, chỉ cần con phạm sai lầm lớn, Vương Gia thêm...bao nhiêu nữ nhân nữa cũng vượt qua con được, con chỉ cần hầu hạ vương gia, quản lý nội trạch, sanh con dưỡng cái là đủ rồi."

      Tống Gia Ninh vẫn là gật đầu, đây đều là nàng phải làm.

      Thấy trong mắt cháu có bất kỳ vui hoặc cảm xúc chua chua, Thái phu nhân tin tưởng cháu lòng dạ rộng rãi, liền ôm cháu , dùng mấy thanh thể nghe thấy dặn dò chuyện thứ ba: "Hễ là có liên quan tới thị phi tiên đế, Tần Vương Phủ, Vũ An quận vương phủ, đế vị, thái tử, vô luận việc lớn việc , có người theo con , có thể nghe nghe, tránh thoát, An An nghe chút là được, nhất quyết thể xen vào, họa là từ miệng mà ra, đừng vì chính mình hoặc Vương Gia thêm phiền toái."

      Tống Gia Ninh trong lòng cả kinh. Kiếp trước nàng biết những ngững người này là ai, nhưng đời này đều có nghe thấy. Tần vương là thân đệ đệ của hoàng thượng, Vũ An quận vương là cháu ruột hoàng thượng, cũng là con trưởng của tiên đế, Thái phu nhân dặn dò nàng như vậy, chẳng lẽ hai người này và ngôi vị hoàng đế có liên quan với nhau? Lòng nghi ngờ cùng nhau, từ quan tâm triều đình Tống Gia Ninh rốt cuộc ý thức được chỗ quái dị, nếu như tiên đế có nhi tử, vì sao sau khi tiên đế băng hà, ngôi vị hoàng đế có rơi vào đầu Vũ An quận vương, ngược lại truyền cho đệ đệ của Tuyên Đức Đế?

      Nàng sắc mặt biến hóa, Thái phu nhân lặng yên nhìn, chờ cháu tỉnh táo lại, bà mới giọng : "chuyện của Thiên gia quan hệ với chúng ta, An An vững vững vàng vàng làm tốt Thọ vương phi, tổ mẫu an tâm rồi."

      Tống Gia Ninh hiểu, vẻ mặt nghiêm túc : "Con nhớ kỹ, tuyệt cho Vương Gia thêm phiền, cũng để tổ mẫu lo lắng."

      Thái phu nhân thở phào hơi dài, cháu này rất hiểu chuyện nghe lời, được bà nhắc nhở, nhất định từng bước cẩn thận.

      ~

      Khi Thái phu nhân và Tống Gia Ninh chuyện thân mật, phủ đệ của Công Bộ Thị Lang Hoàng đại nhân, Đại công tử Hoàng Chấn Sinh trở về phủ, ở tiền viện đổi qua thường phục, lại hậu viện tìm thê tử, vào nhà chỉ thấy Vân Phương miễn cưỡng dựa vào noãn tháp, trong tay quấn cái túi lưới, đôi mắt nhìn qua ngoài cửa sổ ngẩn người.

      "Nghĩ gì thế?" Hoàng Chấn Sinh ngồi bên cạnh, cười đoạt lấy túi lưới trong tay thê tử, lại cầm chặt bàn tay bé non nớt này.

      vừa từ bên ngoài trở về, tay lạnh, Vân Phương ghét bỏ mà rút tay về, lấy lò sưởi tay mình ôm đưa cho : "Dùng cái này."

      Hoàng Chấn Sinh cười sưởi ấm tay, nhìn thê tử, rảnh rỗi tám chuyện nhà: "Ngày mai Tứ muội muội thêm trang sức, nàng chuẩn bị tặng chút gì đó?"

      Vân Phương phiền vì chuyện này. Lúc trước phu thê Tống Nhị gia vào kinh, nàng còn tưởng rằng Vương Phi của Tống Gia Ninh phải hủy bỏ, nghĩ tới mệnh Tống Gia Ninh quá tốt, vừa thuận thuận lợi lợi sống qua kiếp nạn này, mắt thấy ngày mai Quách gia mời hết khách khứa, ngày kia Tống Gia Ninh liền phải gả tới Vương Phủ, sau này gặp người liền biến thành Vương Phi, Vân Phương cả người liền bốc lên nước chua.

      "Tứ muội muội, chàng gọi thân mật đấy." Vân Phương mặt căng cứng trừng mắt trượng phu, "Có phải thấy nàng ta sắp làm Vương Phi rồi, chàng cũng muốn nịnh bợ nịnh bợ?"

      Hoàng Chấn Sinh vốn bóp tay cho vợ, nghe vậy, nụ cười mặt nhìn thấy nữa, tay cũng chầm chậm buông tay vợ ra, có tức giận, nhưng tìm tòi nghiên cứu đánh giá thê tử, sau đó nhíu mày hỏi: "Ngươi cùng nàng bất hòa?" Lời thê tử vừa mới xuôi tai, nhưng nếu như Tứ nương trước đó đắc tội thê tử, Hoàng Chấn Sinh liền có thể hiểu được thê tử quái gở, dù sao, sớm biết thê tử nóng nảy kiêu căng, kiêu căng mà đáng .

      Có bất hòa sao?

      Vân Phương nghĩ tới rất nhiều việc. Tống Gia Ninh vừa vào Quốc Công Phủ, liền thay thế nàng trở thành Quách gia nương nhất, tổ mẫu dần dần thương nàng nhất, đám đường huynh cũng sủng ái nàng, ngay cả thân đệ đệ Thượng Ca Nhi cũng thích chạy tới đại phòng. Những thứ này Vân Phương đều có thể chịu đựng, nhưng, vừa nghĩ tới Tống Gia Ninh do quả phụ bình dân bách tính mang tới gả tốt hơn nàng, Vân Phương liền buồn bự.

      "Thôi, đề cập tới nữa." Vân Phương chui vào trong ngực trượng phu, buồn bực : "Dù sao ta thích nàng, huynh đừng gọi nàng Tứ muội muội."

      Hoàng Chấn Sinh bất đắc dĩ cười, sờ sờ đầu thê tử : "Được, nhưng nàng ấy dù sao phải gả Thọ vương rồi, sau này tỷ muội gặp nhau, nàng đừng biểu ra ngoài." muốn nịnh bợ Thọ vương, nhưng cũng muốn thê tử công đắc tội với người khác. Ân oán của tiểu nữ nhi, tốt nhất đừng kéo tới đại bên .

      Vân Phương bực bội ừ tiếng.

      Hôm sau Hoàng Chấn Sinh Công Bộ, Vân Phương cố ý lề mà lề mề, gần đến trưa mới cùng mẹ chồng cùng nhau Quốc Công Phủ. Trước khi nàng xuất giá trước, Tống Gia Ninh đưa nàng cái khăn tự mình thêu, Vân Phương liền cũng đưa cái khăn thêu uyên ương nghịch nước cho Tống Gia Ninh, chỉ có điều khăn này phải nàng ta thêu, mà là lấy từ nha hoàn của nàng ta.

      Tống Gia Ninh thu lễ của đường tỷ, bởi vì quà tặng quá nhiều, nàng cũng có nhìn kỹ. Sau khi yến hội giải tán, Song nhi, Lục nhi giúp nàng chỉnh đốn quà tặng, Song nhi mắt sắc, lúc cầm chiếc khăn này đến trước mặt Tống Gia Ninh, giọng khẽ : " nương người xem, đây ràng phải châm tuyến của Tam nương, đường may của nàng nô tì biết, so với cái này chênh lệch nhiều lắm."

      Tống Gia Ninh nhận khăn, chỉ thấy mặt đường may rậm rạp, thêu uyên ương rất sống động, tinh xảo tinh xảo, nhưng. . .

      Tỷ muội nhà mình, Đình Phương tỷ tỷ, Lan Phương tỷ tỷ sai người đưa tới thêm lễ trang sức, cũng là tự mình thêu.

      ra Tống Gia Ninh sớm cảm nhận được Vân Phương bất hòa với nàng, nhưng ngờ tới Vân Phương thích nàng đến mức này. Nhìn khăn phát ngốc lát, Tống Gia Ninh than tiếng, với Song nhi: "Nhận lấy ." Vân Phương thích nàng, nàng cũng thể bắt buộc người ta, sau này gặp mặt chớ ngây ngốc sáp đến trước mặt người ta là được rồi.

      Vừa chỉnh lý tốt phòng quà tặng, Lâm thị đến.

      "Nương." Tống Gia Ninh ngọt ngào kêu.

      Lâm thị cười với nữ nhi, đám người Song nhi đoán được hai mẹ con có lời muốn , thức thời lui xuống.

      " Thu thập xong hết chưa?" Lâm thị kéo tay nữ nhi ngồi ở mép giường, ôn nhu hỏi.

      Tống Gia Ninh gật đầu.

      Lâm thị nhìn gương mặt nữ nhi càng ngày càng quyến rũ kiều diễm, giống như nụ hoa sắp nở rộ, trong lòng tỏa ra cảm khái vô hạn: "Làm Vương Phi như thế nào, hôm qua tổ mẫu cũng với An An rồi, nương lập lại, nương tại muốn dạy con, là việc đại lớn nhất khi An An."

      Tống Gia Ninh tò mò nháy mắt mấy cái.

      Lâm thị nhìn nhìn nữ nhi, từ trong tay áo lấy ra quyển sách , Tống Gia Ninh chưa từng thấy qua thứ đồ chơi này, tưởng lầm là các loại sổ sách, thẳng đến khi mẫu thân chậm rãi mở ra, thấy nam nữ phía ôm cùng chỗ, khuôn mặt Tống Gia Ninh đỏ lên, xấu hổ quay lưng lại, hai tay che mặt. Thiệt là, mẫu thân tại sao lại bảo nàng xem cái này?

      Lâm thị chuyển qua cho nữ nhi, nhìn dáng vẻ xấu hổ của nữ nhi, bà tận lực nghiêm trang : "Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, trước khi nương xuất giá đều được học, Vương Gia có thu dùng hai cung nữ giáo tập, con lại biết. . ."

      Tống Gia Ninh hiểu, mẫu thân bảo nàng học cái này, là vì hầu hạ tốt cho Thọ vương.

      Nhăn nhó trốn hồi lâu, Tống Gia Ninh đỏ mặt ngẩng đầu, chuẩn bị học cho tốt.

      Bởi vì nàng biết, như thế nào chủ động hầu hạ nam nhân.



    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Vân Phương lại so đo gả tốt hơn với Gia Ninh
      để Chấn Sinh biết là xong rồi
      ngốc mà

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 99

      Trời còn chưa sáng, Tống Gia Ninh liền tỉnh, khuê phòng vùng tăm tối, bên ngoài yên lặng như tờ, lát sau, có tiếng gà gáy sáng loáng thoáng phiêu qua. Tống Gia Ninh nằm trong ổ chăn ấm áp, suy đoán tại có thể ngay cả giờ mẹo cũng chưa tới, đổi thành mùa hè, ngoài cửa sổ tảng sáng rồi, mùa đông lạnh lẽo này, hừng đông chậm hơn canh giờ.

      Tống Gia Ninh nằm nhúc nhích, thời gian dần trôi qua, nghe được Thọ vương phủ bên cạnh tựa hồ có chút động tĩnh.

      Thọ vương, tỉnh chưa?

      Nghe những tiếng vang kia dường như xa thể chạm, Tống Gia Ninh nghĩ tới Thọ vương giống như Thần Tiên, sau đó quỷ thần xui khiến, nghĩ tới tối hôm qua mẫu thân ở bên tai nàng giọng nhắc nhở. Mẫu thân muốn dạy nàng, Tống Gia Ninh còn tưởng rằng có gì đứng đắn phu nhân nên học, nghiêm túc chăm chỉ nghe xong, kết quả cùng nàng trải qua có khác biệt quá lớn, chung giữa nam nữ là những chuyện này. Nhưng, đêm nay nam nhân cùng nàng động phòng tầm thường, chính là Đế Vương tương lai.

      Hoàng Thượng a, nam nhân tôn quý nhất đời này, nàng nương Giang Nam huyện thành ra tới, thế nhưng có may mắn gả cho làm vợ.

      cần mặc vào giá y, chỉ là suy nghĩ chút, Tống Gia Ninh cả người đều lâng lâng, giống như uống rượu say.

      Giờ mẹo vừa đến, nữ quan trong cung phái tới dẫn theo mấy cung nữ, Song nhi cùng nha hoàn tiến vào, đều đâu vào đấy hầu hạ nàng rửa mặt. Mới từ ổ chăn ra, Tống Gia Ninh có hơi lạnh, nhưng trong lòng nàng vừa đốt đám lửa, ánh mắt luôn nhịn được nhìn những cung nữ nâng giá y kia. Vương Phi xuất giá, lễ phục tổng cộng 12 lớp, phải đợi chải tóc xong hết mới mặc thêm vào.

      Song nhi nâng kiện áo kép viền lông cáo màu đỏ chót tới, bảo nàng trước mặc chống lạnh.

      Mặc xong, Lục nhi bưng chén canh quế viên hạt sen táo đỏ, đây chính là điểm tâm hôm nay của Tống Gia Ninh. Canh táo đỏ có hơi nóng, ngọt ngào rơi vào trong bụng, cảm thấy mọi người rời mắt khỏi nàng, khuôn mặt Tống Gia Ninh chậm rãi đỏ lên, ràng có thể ăn xong chén, cũng có ý ăn hết, thừa lại hơn phân nửa.

      Bụng lấp đầy rồi, Tống Gia Ninh được nữ quan đỡ đến trước bàn trang điểm, tóc dài như thác nước toàn bộ được chải ra phía sau, xe lông mặt trước.

      Tống Gia Ninh chưa có se qua bao giờ, kiếp trước trước khi nàng bị đưa huyện nha của Lương Thiệu, thím mời hỉ bà, Tống Gia Ninh tâm bất cam tình bất nguyện, nằm sấp giường khóc, cái gì cũng chịu, cuối cùng thím có bắt buộc nàng, chỉ phái hai nha hoàn nhét nàng vào kiệu hoa. Nàng là thiếp nhà lành, Lương Thiệu đơn giản làm bàn tiệc, nhưng kiệu hoa là từ cửa hông vào, cũng có bái đường đợi lễ.

      " nương kiên nhẫn chút, khả năng có đau chút." Trước khi động thủ, nữ quan năm mươi tuổi ôn nhu .

      Tống Gia Ninh nhìn nhìn thứ đồ vật trong tay bà, khẩn trương nhắm mắt lại.

      Đau nhói rất truyền đến, Tống Gia Ninh hít vào hơi, lớp lông tơ mỏng bình thường cơ hồ nhìn thấy bị nhổ ra, đau đến mức cả người nàng căng thẳng. Nhưng đời có loại đau này, khiến người cam tâm tình nguyện nhận lấy, nữ quan hỏi nàng có thể chịu được , Tống Gia Ninh hiểu chuyện gật đầu, khóe môi có chút vểnh lên.

      Se mặt xong, Tống Gia Ninh mở to mắt, nữ quan giơ tấm gương bảo nàng nhìn, Tống Gia Ninh quay đầu, trong kính liền xuất khuôn mặt phấn hồng tựa như hoa mẫu đơn, đôi mắt hạnh long lanh, dường như vừa mới rơi xuống trận mưa xuân.

      "Tỷ tỷ cho ta xem chút." Mậu Ca Nhi từ phía sau chen chúc tới, tò mò nhìn mặt tỷ tỷ.

      Tống Gia Ninh săn sóc cúi đầu, cho đệ đệ nhìn.

      Mậu Ca Nhi chớp mắt nhìn tỷ tỷ chằm chằm, chợt úp sấp đùi tỷ tỷ, cười hắc hắc : "Tỷ tỷ xinh đẹp."

      Tống Gia Ninh sờ lên khuôn mặt nhắn của đệ đệ, trời còn chưa sáng đâu, thiệt thòi thằng bé như vậy có thể thức dậy.

      Mậu Ca Nhi nằm ở phía trước, cũng có gì đáng ngại, nữ quan tiếp tục chải đầu cho Tống Gia Ninh, tóc chải thành búi tóc cao phức tạp, lại cài đồ trang sức trâm cài vàng ngọc giống nhau ở phía . Tống Gia Ninh liền cảm giác cái đầu của mình càng ngày càng nặng, thân thể cứng đờ cử động cũng dám, chỉ sợ cẩn thận ngã sấp xuống.

      "Mậu Ca Nhi ra thôi con." Phải thay giá y rồi, Lâm thị cười gọi nhi tử, bảo Mậu Ca Nhi trước ra bên ngoài chờ, bà và Thái phu nhân sóng vai đứng ở bên, xúc động lâu nhìn nữ nhi thay quần áo. Tống Gia Ninh phải lần đầu tiên lột sạch ở trước mặt nữ quan, nhưng khi kiện tiểu y cuối cùng rời khỏi người, nàng vẫn quẫn bách mà nhắm mắt lại, lạnh đến run lẩy bẩy, may mắn các cung nữ động tác lưu loát, từng tầng từng tầng hoa phục mặc lên. Tống Gia Ninh giơ hai tay, hai tay mỏi nhừ, lại bắt đầu nóng lên.

      Mặc xong giá y, nữ quan đỡ tân nương ngồi giường, chỉ chờ tân lang quan tới đón, lại đội mũ phượng nặng trịch lên.

      Nhóm nữ khách của Quốc Công Phủ cũng sang đây xem tân nương ăn mặc tề chỉnh, Tống Gia Ninh trong tay ôm bảo bình màu đỏ men, xấu hổ mà hạ mí mắt, bên tai tất cả đều là đủ loại tán dương. Tống Gia Ninh ai cũng có ý tứ nhìn, chỉ đối mắt với đệ đệ ngây ngốc canh giữ ở bên cạnh nàng, chợt Mậu Ca Nhi vứt bỏ tỷ tỷ chạy mất, bổ nhào qua ôm lấy chân mẫu thân làm nũng: "Nương, con cũng vậy muốn cưới vợ!"

      Đồng ngôn vô kị, chọc cho nữ khách đầy phòng cười to lên, Tống Gia Ninh cũng cười, cười xong rồi, trong lòng bỗng nhiên bỗng thấy rất buồn.

      Nàng sợ Quách Kiêu, sợ ở trong phủ với Quách Kiêu, nhưng nơi này có mẫu thân đệ đệ của nàng, có kế phụ xem nàng như con ruột, có tổ mẫu thương nàng, có đôi đường huynh song sinh vừa thích khi dễ vừa khắp nơi bảo vệ nàng. Nàng nỡ bỏ những thân nhân này, hôm nay vừa xuất giá, mọi người liền biến thành người hai nhà, từ nay về sau, nàng là Thọ vương phi.

      Nhưng vào lúc này, trước cửa Thọ vương phủ bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến hồi tiếng kinh thiên động địa pháo, Thọ vương muốn tới đón dâu!

      Tống Gia Ninh khẩn trương siết chặt bảo bình trong tay.

      Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi cao hứng chạy ra ngoài, muốn xem náo nhiệt bên ngoài, hài tử năm sáu tuổi, chỉ nghĩ đến pháo tân lang, vốn biết tỷ tỷ xuất giá. Bọn chạy, nữ quan giơ mũ phượng bước nhanh đến trước mặt Tống Gia Ninh, cẩn thận từng li từng tí vì đội lên cho nàng. Đầu Tống Gia Ninh lại nặng thêm, nàng vô thức nhìn qua mẫu thân, trông thấy mẫu thân cười với nàng, ánh mắt ôn nhu, sau đó, khăn voan đỏ rơi xuống.

      Tống Gia Ninh liền chỉ có thể nhìn thấy chút địa phương phía dưới khăn voan đỏ.

      Tân lang quan ở quá gần, thời gian đốt pháo còn lâu hơn thời gian đường, trước khi vào Quốc Công Phủ, bên này lại pháo nửa ngày, đùng đùng dứt, chấn động làm trái tim Tống Gia Ninh cũng hỗn loạn theo, vừa chờ mong vừa khẩn trương. Pháo rốt cuộc đốt xong, tiếng ồn ào của nhóm khách nam từng hồi truyền tới, ở bên trong những tiếng lớn giọng ồn ào kia, Tống Gia Ninh chỉ phân biệt ra được đường ca Quách Phù, tiếng khác tự xưng"Lấy thêm hai vò rượu cũng sợ" giọng vang dội, hẳn là Sở Vương.

      Tống Gia Ninh vô ý thức vuốt bảo bình, hiếu kỳ Thọ vương tại làm cái gì, tân lang đón dâu, trong nhà tân nương cũng nghĩ biện pháp khó xử chút, Vương Gia cũng ngoại lệ. văn vẻ bình thường là đối thơ, Thọ vương có miệng tật, kế phụ chắc chắn cho người ta ra đề thơ, võ nghệ mà , xác nhận bắn tên, nhưng, tiễn thuật của Thọ vương . . .

      Tống Gia Ninh nhớ lại năm kia nàng lần đầu gặp Thọ vương, Thọ vương mười lăm tuổi, ba mũi tên tỷ thí, chỉ có mũi tên bắn trúng hồng tâm.

      Tống Gia Ninh khỏi lo lắng thay cho nam nhân sắp thành thân.

      bất an, Tiền viện bỗng nhiên truyền đến hồi ủng hộ vang dội, trái tim Tống Gia Ninh nhảy phanh phanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nhưng khắc sau, Tống Gia Ninh liền còn tâm tư nghĩ tới những thứ kia nữa, bởi vì nàng nghe được tiếng ồn ào này nhanh chóng tràn vào bên trong Quốc Công Phủ. Tống Gia Ninh nhịp tim càng lúc càng nhanh, lúc trong sân truyền đến bọn nha hoàn trăm miệng lời "Vương Gia", Tống Gia Ninh lại khẩn trương cả người đổ mồ hôi. tiếng lại tiếng Vương Gia, tân lang vào khuê phòng, rất nhanh, Tống Gia Ninh liền nhìn thấy bộ áo bào màu đỏ, đứng ngay trước mặt nàng.

      Tống Gia Ninh có chút lung lay.

      Nữ quan đưa tới tấm lụa đỏ, Tống Gia Ninh hai tay nhận lấy, lụa đỏ và bảo bình cùng nhau nắm chặt. Nữ quan vừa lời may mắn vừa vững vàng dìu nàng, biết là mũ phượng đầu quá nặng, hay là điểm tâm ăn quá ít, Tống Gia Ninh có chút chóng mặt, đầu nặng lâng lâng, mỗi bước đều giống như giẫm lên đám mây hư vô mờ mịt. Loại cảm giác này như nằm mơ, Tống Gia Ninh nháy mắt nhìn chằm chằm vào vạt áo tân lang bên cạnh, dường như chỉ cần nàng nhìn chòng chọc, dù là nằm mộng, tân lang cũng chạy.

      cứ như vậy, Tống Gia Ninh từng bước tới chính viện, bên trong phòng, Thái phu nhân ngồi ở vị trí trung tâm, Quách Bá Ngôn, Lâm thị chia ra ngồi ở hai bên Thái phu nhân. đôi người mới chậm rãi bước vào phòng, nhìn về trưởng bối đàn cáo từ.

      Thái phu nhân, Lâm thị cũng răn dạy nữ nhi, muốn nữ nhi sau khi xuất giá tuân thủ nghiêm ngặt phụ đức, giúp chồng dạy con. Chỉ có Quách Bá Ngôn, ánh mắt uy nghiêm rơi vào mặt tân lang Thọ vương, trầm giọng : "Vương Gia, An An là hòn ngọc quý tay vi thần, hôm nay vi thần gửi gắm An An cho người, mongVương Gia thương nàng hộ nàng, trân trọng nàng."

      Tống Gia Ninh đôi mắt chua xót, ánh mắt mơ hồ, nghe được người bên cạnh : "chuyện thuộc bổn phận."

      Thanh trầm thấp réo rắt, hơi lãnh đạm, rồi lại có gì đúng.

      Tống Gia Ninh lại khỏi bắt đầu thấp thỏm yên, Thọ vương ít, sau này nàng phải ở chung như thế nào với Thọ vương đây? lời nào, nàng cũng ?

      Nhất thời có manh mối.

      Xong lễ, Quách Bá Ngôn đứng dậy, muốn đích thân cõng nữ nhi lên kiệu. Nam nhân ngồi xổm ở trước mặt nàng, Tống Gia Ninh tận lực bảo trì đầu bất động, chậm rãi nằm sấp lên, giật mình bả vai rộng lớn rắn chắc của kế phụ, đặc biệt mà làm cho lòng người yên tĩnh. Nhớ lại mấy năm nay kế phụ đối với nàng chiếu cố, Tống Gia Ninh chợt dâng lên cỗ xúc động, rốt cuộc khi kế phụ bước ra trước cửa chính Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh giọng : "Phụ thân công ơn nuôi dưỡng, nữ nhi suốt đời khó quên."

      Nếu như phải kế phụ, mẫu thân chỉ sợ bị nhị thẩm đệ đệ hại, cho dù nhẫn nhục còn sống, cũng cả ngày sống trong đau khổ. Là kế phụ cứu được mẫu thân, là kế phụ cho nàng ngôi nhà, cũng là kế phụ, cho nàng thể diện nở mày nở mặt xuất giá. Người nam nhân này tựa như tán ô kiên cố nhất, vì nàng và mẫu thân che gió che mưa.

      Giọng tinh tế của nữ nhi vang ở bên tai, Quách Bá Ngôn bước chân hơi ngừng lại, trong mắt xẹt qua vòng phức tạp.

      Nữ nhi lần này tạ ơn, ông nhận lấy ngại.

      "Nếu như ở bên kia bị ủy khuất gì, cứ cho vi phụ, vi phụ làm chỗ dựa cho con." Trước khi thả nữ nhi vào kiệu, Quách Bá Ngôn thấp giọng .

      Tống Gia Ninh nhàng dạ tiếng.

      Quách Bá Ngôn xoay người lại, nữ quan ở bên đỡ, để Tống Gia Ninh vững vững vàng vàng ngồi vào kiệu hoa.

      Màn kiệu rơi xuống, Tống Gia Ninh Liên ngay cả người nhà cũng nhìn thấy, trước mắt chỉ còn kiệu hoa vuông vức, bên trong mảnh màu đỏ.

      "Lên kiệu!"

      Theo đạo thanh vang dội, kiệu hoa lung lay cái, trái tim Tống Gia Ninh cũng nhấc lên theo, thẳng đến khi quen với lắc lư của kiệu hoa.

      Nàng xốc khăn voan lên, tay cũng nâng lên, cuối cùng vẫn là buông xuống.

      Nữ quan , cho nàng lộn xộn, đây là nàng vất vả chờ đến đại hôn, Tống Gia Ninh cũng muốn xảy ra chút lầm lỗi.



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :