1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      006


      Tống gia nhị phòng đụng chết người, ngoại trừ hình phạt giải vào đại lao, còn phải bồi thường hai mươi lượng. Sai dịch phụng mệnh, áp tải phu thê Hồ Thị hấp hối trở về lấy tiền, Hồ Thị sắp còn thở, thoáng nhìn Lâm thị bên cạnh, nàng ta còn giở trò mọn, chỉ lấy ra mười lượng tiền riêng, sau đó nước mắt giàn giụa với Lâm thị: "Chị dâu, chúng tôi chỉ có chút tiền này thôi, chị dâu trước giúp chúng tôi ứng thêm , chờ cả nhà chúng tôi ra ngoài, lại làm trâu làm ngựa trả lại chị dâu. . ."


      Tống gia suy tàn, nhưng nhị phòng tuyệt đến nổi ngay cả hai mươi lượng cũng có, nhưng Lâm thị thiện tâm, nhìn thấy tình trạng bi thảm của phu thê Hồ Thị, nàng cũng có tính toán chi li, chỉ gọi Thu Nguyệt lấy tiền. Mười lượng này, cũng là tình cảm cuối cùng của Lâm thị và cả nhà nhị phòng, sau này mọi người đường ai nấy , tiếp tục quan hệ nữa.


      Các sai dịch rời , đám hàng xóm láng giềng tụ họp ở Tống gia mãi vẫn chưa tản ra, có người thương tiếc Lâm thị, hảo tâm khuyên nàng: "Nương Gia Ninh à, ngươi còn trẻ, hà tất phải chôn vùi nửa đời sau ở chỗ này? Ngươi xem cả nhà tiểu thúc ngươi, hôm nay vào lao ngục vẫn quên khi dễ ngươi, ba năm sau ra, còn phải giống như con muỗi hút máu hai mẹ con nhà ngươi? Nghe thẩm khuyên câu, mang Gia Ninh hồi kinh , tìm người thành gả cho, cũng là có chỗ dựa vào."


      Vô luận tiền triều hay là triều đại nào, quả phụ thủ tiết đều là câu chuyện mọi người ca tụng, nhưng quả phụ tái giá cũng hiếm có, văn nhân từng bình luận: nhân chi thường tình.


      "Cảm ơn thẩm, ta suy nghĩ kỹ." Lâm thị vẻ mặt buồn bã .


      Hàng xóm láng giềng rời , nét đượm buồn khóe mắt Lâm thị chậm rãi biến thành ưu sầu, tai họa bất ngờ này của nhị phòng tới quá đột ngột, là ngoài ý muốn, hay là người nọ an bài? Nếu như là vế sau, tâm tư thủ đoạn kia, nàng và nữ nhi tuyệt thể chống đỡ.


      "Nương, chúng ta làm sao bây giờ?" Tống Gia Ninh dựa vào vào trong ngực mẫu thân, lo sợ bất an. Nhị thẩm lại có thể cấu kết Hồ Tráng hại mẫu thân, Tống gia nàng dám ở nữa rồi, nhưng Tống Gia Ninh cũng muốn trở lại kinh thành, sợ bị cậu mợ vắng vẻ, sợ ở kinh thành gặp phải Quách Kiêu, sợ lại bị Quách Kiêu cướp làm tiểu thiếp.


      Lâm thị sờ sờ đầu nữ nhi, thở dài: "Gia Ninh đừng sợ, mặc kệ chỗ nào, đều có nương ở đây, nương để cho con bị ủy khuất."


      Tống Gia Ninh gật gật đầu, dùng sức ôm chặt mẫu thân, chỉ cần mẫu thân khỏe mạnh, những thứ khác, nàng cái gì còn sợ.


      ~


      Màn đêm buông xuống, Lâm thị đưa nữ nhi đến phòng bên, dỗ dành nữ nhi ngủ, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm thị sợ nữ nhi ngủ ngon.


      "Nương, đêm nay chúng ta ngủ chung ." Mặc trung y nằm trong ổ chăn, Tống Gia Ninh chỉ lộ ra cái đầu làm nũng với mẫu thân.


      Lâm thị cười, điểm lên khuôn mặt nhắn của nữ nhi : "Bệnh của nương còn chưa hết hẵn, đợi nương khỏe rồi lại ôm An An ngủ."


      Tống Gia Ninh rất lâu có nghe thấy mẫu thân ho khan, nhưng nếu như mẫu thân như vậy, nàng liền ngoan ngoãn nghe theo, lưu luyến nhìn mẫu thân lát rồi nhắm mắt ngủ. Lâm thị liên tục canh giữ ở bên cạnh nữ nhi, nhìn nữ nhi ngủ say, nàng mới cúi người hôn lên đôi má non nớt của nữ nhi, khẽ than tiếng, thả bước chân rời khỏi khuê phòng nữ nhi.


      Thu Nguyệt cầm theo đèn lồng, muốn soi đường cho phu nhân.


      Nhưng Lâm thị nhận đèn lồng, thấp giọng dặn dò: "Cửu Nhi còn , dùng được, ta lo lắng nương đêm nay lại bị ngấn má, ngươi ở bên này xem ."


      Thu Nguyệt ôi tiếng, cùng nha hoàn bên người của Tống Gia Ninh Cửu Nhi đứng ở dưới mái hiên, đưa mắt nhìn Lâm thị phòng , hai người mới đóng cửa vào nhà.


      Hoàng hôn bao phủ, bọn hạ nhân cũng trở về phòng an giấc, cả viện trở nên lạnh lẽo vắng lặng.


      Lâm thị đứng ở trước nhà chính, phía sau là mảnh tối đen, phía trước nhà chính tuy rằng có đốt đèn, đối với Lâm thị mà , so với đêm tối càng làm cho người ta tuyệt vọng, như sợi bông ngâm nước ngăn ở ngực, mỗi lần hít thở đều mang theo khó nhọc và thống khổ. Phụ thân chết rồi, trượng phu rời , ngay cả tiểu thúc miễn cưỡng chống đỡ môn hộ cũng bị nhốt vào đại lao, hôm nay nàng và nữ nhi, nhi quả mẫu, người nào có thể tựa vào.


      Cho nên người nọ phái thủ hạ đưa tới phong thơ, bảo nàng buổi tối để cửa.


      Lâm thị nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.


      Quách Bá Ngôn cứu nàng, cũng đợi nàng cảm kích, ta liền biến thành đầu sói khác, đầu sói còn tàn nhẫn hơn Hồ Tráng, muốn nàng cả đời cho ta đùa bỡn.


      đường truyền đến tiếng mõ canh , Lâm thị nhàng thở ra, ngón trỏ nhu nhu khóe mắt chỉ chốc lát, Lâm thị nhấc chân vào nhà, hờ khép cửa phòng, sau đó thổi tắt tất cả nến, chỉ chừa chiếc đèn lồng lu mờ đặt ở bên cạnh chân. Bóng đêm càng ngày càng khuya, Lâm thị rủ mắt ngồi ghế thái sư ở giữa, lẳng lặng chờ đợi đầu sói kia.


      Mọi thanh đều yên tĩnh, trong nội viện bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng , Lâm thị mím môi, lặng lẽ nắm nắm tay.


      "Két kẹt" tiếng, cửa bị người đẩy ra, nháy mắt lại đóng lại.


      Căn phòng ban ngày rộng rãi sáng ngời, lúc này bị bóng tối bao phủ, lộ ra mịt mờ bế tắc. Đèn lồng nho chỉ chiếu sáng được khoảnh, mà trong vầng sáng mờ nhạt ở nơi này, nữ tử rủ mắt ngồi im, nàng khẽ khẽ cúi đầu, khuôn mặt thanh lệ trắng nõn như ngọc, nàng giả bộ trấn định nhưng kì thực khẩn trương mà khép lại hai tay đặt đầu gối, mười ngón tay thon thon, non mềm như búp măng.


      Mỹ nhân như vậy, lại làm quả phụ, chẳng phải là minh châu phủ bụi?


      "Nghĩ thông suốt rồi sao?" Quách Bá Ngôn thấp giọng hỏi, từng bước về phía Lâm thị.


      Lâm thị ngước mắt, nam nhân tới trước người Lâm thị, mặt lạnh như sương giá, cao lớn như núi, ép tới người thở nổi. Lâm thị sợ , nhưng Lâm thị vẫn còn ôm chút hy vọng, chợt hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin: "Quốc Công gia, người quyền cao chức trọng thân phận tôn quý, chính là trụ cột của quốc gia, dân phụ thân thể tàn bại, xứng hầu hạ người, van ngài hãy bỏ qua cho dân phụ."


      "Xứng hay , do ta quyết định." Quách Bá Ngôn cúi người, hai tay đỡ vai Lâm thị.


      Lâm thị thân thể cứng ngắc, chịu đứng lên.


      Quách Bá Ngôn có thể cứng rắn kéo Lâm thị dậy, nhưng thích như vậy, nhìn chằm chằm vào cái cổ cúi xuống của Lâm thị lát, di chuyển đến ghế thái sư Lâm thị vừa ngồi, trầm giọng : "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, xem ra, là ta nghĩ nàng thông minh." có quyền thế, Lâm thị theo , ngày sau có thể hưởng vô vàn vinh hoa phú quý, Lâm thị còn có cái gì muốn? Thủ tiết ngoại trừ có được thanh danh, Lâm thị còn có thể được cái gì?


      Lâm thị vẫn như cũ cái trán chạm đất, lần nữa khẩn cầu: "Cầu Quốc Công gia hãy thả dân phụ."


      Quách Bá Ngôn cười lạnh, tay vuốt vuốt ngọc bội bên hông, đôi mắt màu đen vô tình nhìn Lâm thị: " tại trước mặt nàng chỉ có hai con đường, hoặc là vô cùng vui vẻ làm nữ nhân của ta, ta cho mẹ con các nàng thân phận sủng ái, hoặc là, khóc sướt mướt hầu hạ ta, ngoại trừ hằng ngày sử dụng, còn gì khác."


      Việc đến nước này, chút hi vọng trong lòng Lâm thị hoàn bộ biến mất, hoàn toàn nát bấy.


      thanh mềm mại muốn cầu xin vô dụng, Lâm thị chậm rãi đứng thẳng người, Quách Bá Ngôn lưng tựa thành ghế, vẫn ung dung mà nhìn Lâm thị lần nữa lộ ra khuôn mặt nhắn. Quách Bá Ngôn cho rằng Lâm thị khóc, nhưng mà khiến Quách Bá Ngôn bất ngờ chính là, mặt nữ nhân nhu nhược đáng thương lại có nước mắt, ngược lại trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, như đóa Ngọc Lan sợ sương lạnh, tự mình mà nở ra.


      Quách Bá Ngôn buông ngọc bội ra, hào hứng dạt dào nhìn chằm chằm vào Lâm thị.


      Lâm thị vui giận, tránh né chút nào mà đối mặt với Quách Bá Ngôn, nhàn nhạt hỏi: "Quốc Công gia quả nguyện ý cho ta danh phận?"


      Quách Bá Ngôn gật đầu: "Ta nâng nàng lên làm di nương, chỉ cần nàng lòng hầu hạ ta, sang năm ta liền ghi tạc Gia Ninh dưới danh nghĩa của ta, cho con bé danh chính ngôn thuận làm Tứ nương Quốc Công Phủ, cùng với các tỷ muội khác địa vị ngang nhau."


      Lâm thị tự giễu cười cười, rủ lông mi : "Quốc Công gia biết chê cười, cho dù Gia Ninh là do người sinh ra, nữ nhi của thiếp thất sinh ra, làm sao có thể giống với nương con vợ cả của quý phủ ? Huống chi con bé là do quả phụ mang vào phủ, là con khác họ. Quốc Công gia, tại hai mẹ con chúng tôi tuy rằng trôi qua nghèo khó, nhưng Gia Ninh là nương con vợ cả Tống gia chính đáng hợp tình, cần nhìn sắc mặt người khác. Đúng như người an bài, ta làm di nương, ngày thường cần bốn phía lại lại, chỉ cần Quốc Công gia sủng ta là đủ rồi, có gì cố kỵ, nhưng ta thể hại nữ nhi của ta, thể hại con bé bị người khác coi thường đùa cợt."


      Trần thuật nhàng mềm mại tường tận, nhưng ăn mạnh mẽ, đó là bảo vệ của mẫu thân đối với nữ nhi.


      Quách Bá Ngôn cũng là phụ thân, có thể hiểu được băn khoăn của Lâm thị, trầm mặc lát, trịnh trọng : "Nàng yên tâm, ta an bài được hết thảy, tuyệt để Gia Ninh chịu ủy khuất."


      Lâm thị vẫn là cười, đôi mắt như nước nhàng trực tiếp đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Quách Bá Ngôn, khỏi châm chọc : "Lời này của Quốc Công gia, ngài tự mình tin được sao?"


      Quách Bá Ngôn hứa hẹn rất lòng, chỉ cần Lâm thị ngoan ngoãn làm nữ nhân của , Tống Gia Ninh liền là nữ nhi của của , đối đãi giống như nữ nhi thân sinh bảo vệ Tống Gia Ninh. Nhưng Quách Bá Ngôn rất ràng, có thể cho Tống Gia Ninh cuộc sống hậu đãi, nhưng cách nào cam đoan khuê tú ở phủ khác khi dễ Tống Gia Ninh, nhàng châm chọc câu, đả thương người, bắt gặp có thể răn dạy ngay tại chỗ, nhưng sau lưng , lại thể ra mặt làm cái gì.


      "Nàng muốn thế nào?" Quách Bá Ngôn cúi đầu hỏi lại, biết Lâm thị là muốn điều kiện với .


      Lâm thị trả lời ngay, nàng quay đầu, nhìn ngọn đèn lồng soi bóng xuống nền dất, rất lâu sau đó, Lâm thị mới hỏi giống như tự lẩm bẩm : "Ở trong mắt Quốc Công gia, ta là dạng người gì? Là bình dân quả phụ có thể tùy ý khi nhục như ca cơ, hay là người tình thích ta, nguyện ý thương bảo hộ nữ nhân số khổ như ta?"


      Quách Bá Ngôn lập tức : "Vế sau."


      thích bé và yếu ớt của Lâm thị, thích mỹ mạo của Lâm thị, ngại Lâm thị là quả phụ ngại giúp Lâm thị chiếu cố nữ nhi, chỉ muốn Lâm thị.


      Lâm thị nghe xong, rất muốn châm chọc câu, châm chọc phương thức ta thiệt tình thích nữ nhân, chính là bức lương làm thiếp, nhưng Lâm thị có mất lý trí, muốn công làm tức giận Quách Bá Ngôn, như vậy đối với Lâm thị có ích lợi gì. Thu liễm tất cả căm hận và sợ hãi, Lâm thị nhắm mắt lại, lại mở ra, trong đôi mắt xinh đẹp thanh tịnh kia chứa đầy nước mắt.


      Quách Bá Ngôn trong lòng cả kinh.


      Lâm thị nghẹn ngào chất vấn, nước mắt rơi như mưa: "Nếu như Quốc Công gia có hôn phối, nếu như Quốc Công gia thiệt tình thích ta, vì sao còn muốn ta làm thiếp? Liền bởi vì ta là quả phụ, người liền xem thường ta, dùng danh phận di nương coi thường ta? Ta mặc dù có tôn quý như Quốc Công gia, nhưng ta cũng là nữ nhi nhà đàng hoàng ở kinh thành được nuông chiều từ bé, đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh, tuân thủ nghiêm ngặt tam tòng tứ đức. . . Người nếu ghét bỏ ta gả cho người khác, dứt khoát đừng nhớ thương ta, cần gì phải ngoài miệng thích, nhưng lại chuyên làm chuyện khi dễ người ?"


      xong cúi đầu, im lặng rơi lệ.


      Quách Bá Ngôn hiểu, Lâm thị, là muốn làm chánh thất phu nhân của .


      Lông mày của nam nhân nhíu lại. Bình tĩnh mà xem xét, quả có chút khinh thường Lâm thị, biết Lâm thị là quả phụ, ý niệm đầu tiên chính là muốn thu Lâm thị làm thiếp thất, vốn hề nghĩ tới cho Lâm thị vị trí chính thê, hơn nữa Quách Bá Ngôn tin tưởng, đổi thành quyền quý khác, cũng có cùng dạng ý tưởng như .


      tại Lâm thị cầu làm Quốc Công phu nhân. . .


      Ánh mắt lần nữa rơi xuống người nữ nhân xinh đẹp nức nở nghẹn ngào quỳ đối diện, Quách Bá Ngôn khó xử mà sờ sờ cằm. muốn Lâm thị, nếu như Lâm thị chưa xuất giá, chính là bình dân bách tính, cũng nguyện ý cưới hỏi đàng hoàng, cho Lâm thị thể diện, nhưng, Lâm thị là quả phụ mang theo nữ nhi, cho dù đồng ý, Thái phu nhân sao?


      cần nghĩ, Thái phu nhân tuyệt đối đồng ý.


      Chuyện nhất định làm được, Quách Bá Ngôn dứt khoát cân nhắc, tiến lên nâng mỹ nhân khóc lóc thảm thiết dậy, ôm lấy eo nhắn của Lâm thị. Thấy Lâm thị vậy mà có kháng cự, Quách Bá Ngôn miệng đắng lưỡi khô, vừa kiềm chế núi này trông núi nọ, vừa ôn nhu dụ dỗ : " phải ta muốn cưới nàng, là thế này, ta cũng có chỗ khó xử, nhưng Vãn Vãn yên tâm, chỉ cần nàng theo ta, ta cam đoan chọn cho Gia Ninh thanh niên tài tuấn, kém nhất cũng là Trạng Nguyên Lang."


      Lâm thị nghe gọi khuê danh của mình, liền biết người này đoán chừng ngay cả tổ tiên ba đời nhà mình đều hỏi thăm ràng, khổ tâm lại bất đắc dĩ, nhưng trong chuyện thê thiếp này, Lâm thị tuyệt nhượng bộ.


      Đè lại bàn tay bắt đầu thành của người đàn ông này, Lâm thị muốn lui về phía sau, nhưng tha, Lâm thị liền nằm trong ngực , bi thiết : "Ta biết Quốc Công gia khó xử, nếu như ta thân mình, Quốc Công gia chê ta ta liền cảm kích, nhưng ta thân làm mẹ, phải thay Gia Ninh cân nhắc chu toàn. Quốc Công gia là phải thay triều đình làm đại , ở nhà nhiều, khi người rời , Gia Ninh chịu ủy khuất làm sao bây giờ? người di nương bảo vệ được con bé. . ."


      Vòng eo Lâm thị hết sức , tiếng khóc uyển chuyển câu người, Quách Bá Ngôn toàn thân lửa nóng, đầu cũng nóng lên, hô hấp ồ ồ : "Nàng cũng có đạo lý, như vậy , sắc trời còn sớm, chúng ta trước nghỉ ngơi, sáng mai lại bàn bạc kỹ hơn." xong cúi đầu, muốn hôn cổ Lâm thị, càng là nơi yếu ớt, càng làm hưng phấn.


      Lâm thị lại thừa dịp sẵn sàng mãnh liệt đẩy ra, nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra cái kéo chỉa vào cổ, dứt khoát với Quách Bá Ngôn: "Quốc Công gia muốn ta, liền chờ ta hồi kinh, người ba môi sáu sính nở mày nở mặt đón hai mẹ con chúng ta vào cửa, bằng ta sống cũng chỉ là di nương dùng sắc mặt hầu hạ người, mặc người khi nhục. . ."


      Lâm thị khóc đến đáng thương, Quách Bá Ngôn gắt gao nhìn cái kéo của Lâm thị, sắc mặt cực kỳ khó coi.


      Lâm thị ngẩng đầu giằng co với Quách Bá Ngôn, vì cho thấy cõi lòng, tay Lâm thị dùng sức, mũi đao dễ dàng đâm rách da thịt non mịn vùng cổ, chướng mắt huyết châu lập tức rơi xuống.


      Quách Bá Ngôn ánh mắt phát lạnh, lạnh giọng trách mắng: "Tìm cái chết hù dọa ai? Nếu ta quan tâm, nàng chết, ta có gì tổn hại?"


      Lâm thị rơi nước mắt, buồn bã : "Đúng vậy, nhưng cái mệnh ti tiện, chết chết, chỉ là muốn đánh cuộc với người, đánh cuộc chân tâm của người, nếu như người luyến tiếc ta chết, ta cũng cam tâm tình nguyện theo ngài, ngay cả trái tim, đều cho người."


      Quách Bá Ngôn giận quá hóa cười, cười cười, xoay người, chợt lùi ra như dòng nước chảy xiết, ống tay áo mang theo gió.


      Lâm thị ánh mắt mơ hồ, cái kéo vẫn chống đỡ ở cổ.


      Quách Bá Ngôn ra đến cửa, bỗng nhiên dừng lại, cũng quay đầu lại : "Ngày mai ta phái người tới, đưa mẹ con các nàng hồi kinh."
      Last edited: 12/7/17

    2. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Chả hiểu sao xem chương này thấy n cảm xúc đan xen quá.
      Mẹ nữ9 công nhận là thông minh, biết nhu biết cương
      Vũ Hương Hải Visaoxoay thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      :yoyo52::yoyo52: quá đỉnh
      Vũ Hương Hải Visaoxoay thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      007

      [​IMG]

      Con đường thứ nhất bị ngăn chặn, tại, hi vọng thoát khỏi Quách Bá Ngôn của Lâm thị đành phải gửi gắm lên người Thái phu nhân Vệ Quốc Công phủ. Đừng đường đường Quốc Công gia, cho dù là quan như hạt vừng bình thường, có mấy ai lấy quả phụ làm kế thất hay đâu? Quách Bá Ngôn bị dục vọng làm cho mê muội đầu óc, Thái phu nhân nhất định nghĩ hết biện pháp xoá bỏ ý niệm trong đầu Quách Bá Ngôn, đến lúc đó nàng lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ , có lẽ có thể thuyết phục Quách Bá Ngôn bỏ qua cho nàng.

      [​IMG]

      Tống Gia Ninh dẫu dẫu miệng , nghĩ đến cậu mợ sắp nhớ nổi dáng vẻ, nghĩ đến Quách Kiêu và Đoan Tuệ công chúa ở kinh thành, nàng lo lắng ngay cả cơm cũng ăn ngon.

      Lềnh bềnh sông hơn tháng, cuối tháng tư, thuyền chở khách rốt cuộc cũng đến bến tàu Thông Châu.

      Bên ngoài ánh mặt trời gay gắt, Lâm thị đội mũ che mặt, cũng giúp nữ nhi đội mũ lên, hai mẹ con tay trong tay xuống thuyền.

      "Muội muội!" Có người cất giọng kêu, giọng vui mừng của phụ nhân.
      Lâm thị nghe vậy, ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ phía xa xa trai và chị dâu bước nhanh về phía bên này. Huynh trưởng cười đến chân thành, Lâm thị cũng thấy kỳ lạ, nhưng, chị dâu Liễu thị sao cũng cười thân thiết như vậy? Trước kia gặp mặt, Liễu thị ngay cả nét mặt hoà nhã cũng cho nàng, chỉ ước gì em chồng này.

      [​IMG]
      Kiến phong sử đà: thấy gió đến bẻ lái thuyền tránh gió. Đại ý: ứng phó, lấp liếm cho qua chuyện),

      tẩu: em chồng chị dâu

      Rời khỏi bến tàu, Lâm Chính Đạo cưỡi ngựa, hai tẩu Lâm thị mang theo Tống Gia Ninh lên xe ngựa.

      Liễu thị quả là bợ đít nịnh bợ, nhưng nàng ta phần lớn thời gian đều có chừng mực. Lâm, Liễu hai nhà đều là phú thương kinh thành, luận địa vị là lực lượng ngang nhau, nhớ năm đó nàng ta và Lâm thị đều là hai đóa hoa nổi danh trong giới thương hộ kinh thành, chỉ có điều Lâm thị am hiểu thi từ ca phú, được người ca tụng U Lan thanh cao, Liễu thị chí ở kinh thương gẩy bàn tính vang bành bạch, bị người ta gọi đùa cọp cái. Cái gọi là núi thể chứa hai hổ, Liễu thị bị đùa cợt trêu ghẹo, nàng ta tự nhiên nhìn Lâm thị được nâng thành tiên nữ vừa mắt, ởsống chung với nhau khó tránh khỏi có va va chạm chạm.
      Nhưng Liễu thị lòng cũng xấu, sau khi Lâm thị thủ tiết, nàng ta từng khuyên trượng phu đón em chồng trở về, biết làm sao em chồng lại lòng muốn ở lại Tống gia, nàng ta cũng tiện cái gì. Thủ tiết khổ, nhưng thanh danh tốt, nàng ta làm chị dâu nếu khuyên giải quá nhiều, truyền đám hàng xóm láng giềng bọn họ nhất định quở trách nàng có chủ tâm hãm hại em chồng, khiến cho trong ngoài được lòng người.

      [​IMG]


      Biểu ca Lâm Vạn Sơn, năm nay mười bốn tuổi, béo ơi là béo, nhưng béo rất hào phóng, khi gọi biểu muội cười đến mức đôi mắt híp thành đường ngang, hòa ái dễ gần. Biểu tỷ Lâm Tú Tú năm nay 12, vóc dáng cao hơn Tống Gia Ninh nửa cái đầu, người cũng mập vòng, mặt trái xoan mắt xếch, càng nhìn càng lộ ra vài phần uy phong khí khái hào hùng, cực giống Liễu thị.

      ", dọc đường ngồi thuyền rất vất vả đúng ? Nhìn người gầy quá." vô cùng tự nhiên kéo tiểu biểu muội đứng qua bên cạnh vịn vai, Lâm Tú Tú thân thân mật quan tâm mình.

      Lâm thị và Liễu thị quá hợp nhau, nhưng nàng tình thích nhi nữ dưới gối huynh trưởng, cười : "Vẫn khỏe vẫn khỏe, Tú Tú lớn nhanh, thành đại nương rồi."

      Lâm Tú Tú hào phóng cười cười.

      Liễu thị khuyến khích : "Hai đứa dẫn Gia Ninh dạo hoa viên , cho phép khi dễ Gia Ninh."

      "Tỷ muội chúng ta vừa gặp mặt, con đây khi dễ nàng làm chi? Nương chỉ toàn quan tâm bậy bạ ." Lâm Tú Tú hừ tiếng, vội vàng nắm bàn tay bé của Tống Gia Ninh rời trước khi mẫu thân quở trách nàng. Tống Gia Ninh choáng váng, theo bản năng quay đầu lại tìm nương mình, Lâm thị hiểu lầm nữ nhi sợ người lạ, cười dỗ dành : " , hoa viên nhà cậu cũng lớn."

      Tống Gia Ninh đành phải ngoan ngoãn theo biểu ca biểu tỷ bồi dưỡng cảm tình.

      Lâm thị được trai và chị dâu mời đến thượng phòng nhà chính, an bài tâm phúc ở bên ngoài trông coi, bọn họ bắt đầu thảo luận chính .

      [​IMG]



      Quả phụ xinh đẹp như vậy, dùng danh nghĩa chính thất lấy về nhà hàng đêm sủng ái, ai dám Quách Bá Ngôn thua thiệt?

      Bố trí ổn thoả cho em chồng và cháu ngoại , Liễu thị cố ý phái người lưu ý tin tức của Vệ Quốc Công phủ, từ tháng tư bắt đầu trông mong, liên tục chờ đến cuối tháng tám, cuối cùng trông được Quách Bá Ngôn hồi kinh!
      Last edited by a moderator: 19/7/17

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Quýt đường làm phải đặt gạch hóng thôi
      Vũ Hương Hải Viheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :