1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc Sư Đại Nhân, Bần Ni Có Thai - Nguyên Tử Nhất Sa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Rùa con bơi trong chảo mỡ

      Rùa con bơi trong chảo mỡ Well-Known Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      755
      Chương 87: đường bị sắp đặt.

      Edit: Rùa con bơi trong chảo mỡ.

      " phải tầm thường?"

      Tô Lâm Ngọc khẽ mỉm cười nhìn lắc đầu,chẳng phải trước đó là ông ta chỉ cần phụ trách tìm người thôi sao.

      "Chu công tử bây giờ có thể đem tình của miếng ngọc bội kia cho bản quan biết rồi chứ?"

      Chu Thanh Vân rủ mi mắt xuống,xoay chén trà trong tay:"Dĩ nhiên,nhưng mà ta e rằng sau khi ông nghe xong phải thất vọng rồi."

      Tô Lâm Ngọc nhăn mày: "Chỉ cần Chu công đều là ,bản quan thất vọng hay đều quan trọng phải sao?"

      Chu Thanh Vân gật đầu, giương mắt nhìn thẳng :"Khối ngọc bội này có được là do ta mấy năm trước ở bên ngoài ngẫu nhiên nhặt được."

      Tô Lâm Ngọc sầm mặt,hai mắt híp lại:"Chu công tử biết đùa,ngươi ngầu nhiên nhặt được,sao lại để cha ngươi đưa nó đến tay bản quan, chỉ dẫn bản quan tới cửa nhà ngươi, còn để bản quan vì ngươi mà làm việc?"

      Chu Thanh Vân lắc đầu: "Ta đều là . Còn lý do tìm ngươi là do lần đầu tiên nhìn thấy miếng ngọc bội kia liền cảm thấy ngọc này bình thường, mặt có hoa văn mặt có chữ viết, vừa nhìn liền biết là tín vật của gia tộc lớn, ta tự nhiên phái người tra xét phen, lúc này mới biết được ngọc bội kia xuất thân từ gia tộc Tô thị tại kinh thành."

      Lại giương mắt nhìn Tô Lâm Ngọc: "Thành tựu của Tô đại nhân mấy năm qua tại Cảnh Lý thành này ai bì kịp,trong thành này e cũng chỉ hài tử ba tuổi mới biết đến bối cảnh thân phận ngài,ngài là người của Tô gia vậy khối ngọc bội này giao cho ngài,cũng coi như là vật quy nguyên chủ. Mà ngài duyên cớ lại nhận được thứ thuộc về Tô gia ngài mà chỉ cần ngài giúp ta tìm được người , cầu này cũng quá phận, phải sao?"

      "Chu công tử giỏi tài ăn , câu dài như vậy mà cũng đổi sắc mặt nghe thấy tiếng ho khan,bản quan cũng bắt đầu hoài nghi,bệnh của ngươi..."

      Chu Thanh Vân cười cợt trực tiếp ngắt lời , : "Nếu là như thế, vậy liền mượn lời chúc lành của Tô đại nhân, thân thể tàn tạ này của ta, nếu như có thể sống thêm hai năm, vậy chính là trời cao ưu ái cho Chu Thanh Vân này."

      "Được, lời giải thích của ngươi, bản quan tin. Nhưng trà Ngọc Lan mà Chu công tử pha chế ngày hôm đó phải giải thích như thế nào đây?"

      Phàm là hậu nhân của Tô gia, đều có chung đặc điểm đó là trong tram ngàn loài hoa chỉ độc sủng Ngọc Lan,yến tiệc hàng năm của Tô gia đều pha Ngọc Lan làm trà đãi khách và trưởng lão.

      Đây cũng là bí mật của Tô phủ, người ngoài như làm sao mà biết được?

      Chu Thanh Vân nghe vậy, nhíu mày: "Cái này... Nếu ta ,đây là thành quả do ta thích hoa Ngọc lan mà chế tạo ra, Tô đại nhân có tin ?"

      Tô Lâm Ngọc hơi cười,ánh mắt của mang ý tứ sâu xa: "Nếu ngươi ở vị trí của ta mà suy nghĩ, Chu công tử có cảm tưởng thế nào? Có thể tin ?"

      Chu Thanh Vân cười khổ: "Mặc kệ ngài tin hay , đây là . Mà đáp án ta có thể đưa cho ngươi cũng chỉ có cái này."

      Tô Lâm Ngọc nghe vậy bình tĩnh nhìn chằm chằm vị nam tử gầy gò trước mặt này, trong đôi mắt giấu diếm tinh quang lóe lên cái: "Chu công tử như này có phải là sắp đặt đường cho bản quan?"Chu Thanh Vân vừa nghe, lập tức đứng lên quay về Tô Lâm Ngọc chắp tay làm lễ, vẻ mặt thành mở miệng : "Thanh Vân tự biết lỗ mãng , thỉnh Tô đại nhân thứ lỗi! Sau này nếu như có chỗ cần dùng đến Chu Thanh Vân ta,cần ngài là được."

      "A...Được,được." Tô Lâm Ngọc trong mắt lúc này mới có điểm thoả mãn,đứng dậy thuận tiện đỡ lấy ,liền mở miệng cáo từ:"Thành Nam xác thực so với Cảnh Lý thành ấm áp hơn nhiều, mong rằng Chu công tử sau khi đến đó nhớ bảo trọng thân thể." Đừng có mà để chưa đòi đủ người đời nhà ma.

      "Thanh Vân đa tạ Tô đại nhân quan tâm."

      Tô Lâm Ngọc rồi, Chu Thanh Vân nhìn theo ra cửa, liền quay trở lại ngồi lên ghế,giơ tay cầm lấy chén trà, nước trà trong chén từ lâu lạnh, thân cốc cũng còn tác dụng giữ ấm cho tay nữa.Nhưng vẫn nắm,cũng có ý rút tay lại,con ngươi nhìn chằm chằm vài chiếc lá trà màu xanh biếc trong chén,thần sắc trong mắt toát lên vẻ khó hiểu.

      Tại con đường từ Cảnh Lý thành trở về kinh thành, năm sáu chiếc xe ngựa phổ thông nhanh chậm di chuyển.Mấy người mặc quần áo hạ nhân ngồi phía trước điều khiển xe nhịp nhàng.Trong loạt xe ngựa ấy có chiếc đáng được chú ý, trong xe Ly Thanh khoác lên người Tô Thanh Mạt cái áo ngủ bằng gấm rộng rãi, tấm đệm nàng nằm cũng phủ loạt áo gấm phòng khi xe ngựa gặp phải chấn động.

      Nhưng cho dù có trải thêm áo gấm xuống nữa đường cũng tránh khỏi chỗ mấp mô, xe ngựa chấn động cái, Tô Thanh Mạt bị thức tỉnh, mới vừa mở mắt ra, liền nghe được thanh êm ái của Ly Thanh ở bên tai nàng vang lên: "Ngủ , còn phải hai canh giờ nữa mới đến thành kế tiếp."

      Nàng liền mơ mơ màng màng nhắm mắt lại lần thứ hai tiến vào trong mộng.

      Mà bên người Ly Thanh cầm sẵn quyển sách, nương theo ánh sáng của cửa sổ đọc sách, tay khẽ đặt lên lưng Tô Thanh Mạt để phòng nếu như nàng có bị đánh thức giơ tay ở lưng nàng vỗ vài cái.Lại thuận tiện xem mạch cho nàng, nếu như mạch tượng ổn định, lấy ra viên an thai hoàn đút cho nàng ăn.

      Hai canh giờ qua , Thanh Nhất trong trang phục phu xe gõ mấy cái vào thân xe ngựa : "Chủ nhân, sắp vào thành rồi ."

      "Ừ. báo cho bọn chưa?"

      " báo rồi, thuộc hạ mới vừa phát tín hiệu, trong thành liền có tín hiệu."

      Ly Thanh liếc nhìn hình dáng tỉnh lại của người bên cạnh ,nghe vậy trầm ngâm lát rồi phân phó với Thanh Nhất: "Trước tiên tìm nơi để dừng lại,cho người vào thành thăm dò lượt"

      Nếu như là thường ngày, tự nhiên sợ những bất ngờ này xuất . Bọn họ nếu có gan cứ phóng ngựa tới đây, đến người, giết người, đến hai người chém đôi.

      Nhưng mà nay, phát nữ nhân này mạch tượng tựa hồ có hơi bất ổn, hẳn là do ngồi ngày xe ngựa, tất nhiên để cho nàng ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn,hài tử trong bụng phải mạo hiểm.

      "Vâng." Thanh Nhất đáp tiếng, liền nhảy xuống xe ngựa sắp xếp .

      Ly Thanh cúi đầu thấy Tô Thanh Mạt mở to đôi mắt nhìn mình, sợ hãi có chút bật cười. vẫn luôn cho rằng nữ nhân này đáng nhất ở chỗ chính là nàng mới vừa tỉnh ngủ, cơn buồn ngủ vẫn chưa hết hẳn.

      "Tỉnh rồi?" Dứt lời liền nhận được cái liếc mắt của giai nhân.

      Sắc mặt đổi, trái lại mang theo ý cười nhàn nhạt : "Có muốn uống ít nước cho nhuận họng ?"

      Tô Thanh Mạt gật đầu, dọc đường giấc ngủ của nàng hồn loạn, nàng cảm giác được thân thể của mình sắp vỡ tan rồi, nàng chỉ muốn uống nước, còn muốn xuống xe ngựa chút, hoạt động chút mới được.

      Thấy nàng gật đầu, Ly Thanh liền đứng dậy nhấc góc trong xe ngựa lên ôm ra bình nước nho ép vẫn còn ấm, rót chén đưa tới bên miệng nàng. tay ôm lấy bả vai nàng, để nàng có thể uống dễ dàng hơn.

      Uống xong chén, Tô Thanh Mạt liền mở miệng : "Ta muốn xuống xe ngựa lại chút."

      " được." Ly Thanh hầu như hề nghĩ ngợi liền từ chối .

      Tô Thanh Mạt trừng mắt, giận dữ: "Ly Thanh! Ngươi nghe , ta đây chỉ là thông báo cho ngươi biết, cũng phải trưng cầu ý kiến của ngươi!"

      Ly Thanh giương mắt nhìn nàng, vẻ mặt thành : "Bản cung được là được, sắc trời bên ngoài sắp tối rồi, còn chưa tới nơi mà đêm nay chúng ta ngủ lại,nàng thể rời khỏi chiếc xe ngựa này." Thấy nàng vẫn tức giận trừng mắt chính mình, Ly Thanh bất đắc dĩ tiếp: "Nhưng mà, bản cung cho phép ngươi ngồi lúc."

      xong cũng mặc kệ nàng đồng ý hay , đem nàng đỡ dậy,cầm lấy áo khoác mặc vào cho nàng, cầm áo tuyết hồ khoác sau lưng nàng, lại cầm mấy cái gối để ở sau lưng nàng, cuối cùng lại dùng đệm nhung vây quanh trước người của nàng.

      Lúc này mới thoả mãn rút tay lại,sau đó cầm sách lên xem.

      chung tất cả những thứ này sau khi xếp đặt xong, Tô Thanh Mạt khắp toàn thân từ xuống dưới đều bị bao vây bởi áo ngủ bằng gấm, chỉ lộ ra cái đầu.
      nhimxu, Mẹ Mìn, Phong Vũ Yên28 others thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      hahaha... cái cặp đôi này đáng chết mất. Thanh đại ca chính xác là thê nô r.
      thanks nàng edit nhé. hihi.

    3. Rùa con bơi trong chảo mỡ

      Rùa con bơi trong chảo mỡ Well-Known Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      755
      Chỉ thấy nàng nhướng mày,trừng mắt với ,kháng nghị : "Ta cũng cảm thấy lạnh." Đem nàng bó lại như vậy,lát nữa nếu có người muốn ám sát nàng,đến cả cơ hội chạy trốn cũng có,đó mới là nguy hiểm.

      Ly Thanh đem tầm mắt chuyển qua nhìn nàng, mở miệng xem thường: "Đợi nàng cảm thấy lạnh , lúc đó bị nhiễm cảm lạnh rồi , nàng nghe lời ."

      Nghe lời? Tô Thanh Mạt tự giác rùng mình cái, giời ạ! Người này sao lại có thể chuyện nghe buồn nôn đến vậy chứ?Quan hệ của nàng với gần gũi đến vậy sao?

      Tô Thanh Mạt hai mắt đảo vòng sau đó mở miệng: "Này, ta mót." Thấy tựa hồ tin, nàng chỉ đành lặp lại lần: "Ta lừa ngươi làm cái gì? Ta là mót!"

      Trong mắt Ly Thanh lóe lên bất đắc dĩ,để quyển sách xuống, than tiếng: "Bản cung cùng nàng xuống."

      "Đừng! Ngươi đúng là đồ phiền phức, loại cầu này ra ngươi cũng cảm thấy ngại?" Trán Tô Thanh Mạt chả đầy hắc tuyến,mình chỉ là giải quyết nhu cầu,cũng phải chạy trốn, coi mình như trộm mà trông coi sao?

      Ly Thanh nghe nàng mình như vậy, sắc mặt trong lúc nhất thời trở nên khó coi. Vẫn như cũ có ý muốn thỏa hiệp, nhìn nàng : "Vậy là nàng có hay ?"

      Tô Thanh Mạt nhìn bộ dáng hề thương lượng của , hít sâu hơi, nhấc tay tự mình cởi ra lớp áo bên ngoài, bên nhìn ,bất mãn : "Ngươi ta có hay ? Lẽ nào ngươi còn muốn ta nhịn chết hay sao?"

      Ly Thanh trước tiên ra xe ngựa, sau đó lại đem nàng ôm xuống.

      Thanh Nhất bên nhìn thấy, vội vàng bước nhanh tới, nhìn Ly Thanh cùng Tô Thanh Mạt thi lễ cái: "Chủ nhân, vương phi,hai người xuống xe có phải có nhu cầu gì hay sao? Giao cho thuộc hạ làm là tốt rồi."Tô Thanh Mạt thấy với vẻ mặt thành , cảm giác mặt lại nóng thêm mấy phần, nghiêng đầu nhìn về phía Ly Thanh ,ánh mắt lạnh mấy phần.Ly Thanh lúc này sắc mặt cũng khó coi, thể với Thanh Nhất.Chỉ thấy mặt tối sầm lại cắn răng câu: " cần, ngươi làm việc của ngươi, bản cung cùng vương phi dạo vòng, hoạt động gân cốt chút."

      " ra là vậy, vậy thuộc hạ xin cáo lui." Tầm mắt ám muội của Thanh Nhất đảo qua hai người, sau đó lui ra .

      Xem ra, hai người này là rốt cục hiểu , biết bồi dưỡng tình cảm rồi.

      Mặt Tô Thanh Mạt vẫn đỏ bừng, thấy người bên cạnh vẫn có ý muốn , liền sải bước hướng nơi khác.

      Ly Thanh thấy vậy lúc này mới thu hồi ánh mắt đánh giá bốn phía,nhanh chân liền đuổi theo nàng, tay đặt hông của nàng, bên cạnh người nàng.

      " cần, ta có thể tự ." Tô Thanh Mạt đem tay đẩy xuống, kết quả Ly Thanh vẫn tiếp tục đặt lên, cứ như vậy mấy lần, nàng nhìn người bên cạnh chút cũng muốn cử động nữa .

      Ly Thanh mang theo nàng tới chỗ tương đối bí mật, đứng lại, đầu tiên là liếc mắt nhìn đội ngũ xe ngựa đứng cách đó xa, sau đó liếc nhìn xung quanh bốn phía, xác định gặp nguy hiểm rồi mới lên tiếng: "Ở nơi này ,có cần ta giúp..."

      chưa xong,liền bị Tô Thanh Mạt tay đẩy ra xa: "Ngươi mau mau cách ta xa chút."

      Thấy sắc mặt nàng khẽ biến thành hồng, Ly Thanh lúc này mới kinh ngạc phát việc này đúng là có chút xấu hổ. Liền hướng theo phía tay nàng chỉ tiến lên mấy bước, sau đó đứng lại quay lưng về phía nàng .

      " được, ngươi xa thêm chút." Tô Thanh Mạt hiển nhiên đối với khoảng cách này hài lòng, quá gần rồi, phỏng chừng thanh mình tiểu đều có thể bị nghe được.

      Ly Thanh đỏ mặt,nghe lời lần thứ hai hướng về phía trước mấy bước, sau đó dừng lại, nghe được phía sau lần thứ hai truyền đến thanh kháng nghị, bất đắc dĩ thở dài hơi lại hướng về trước mấy bước: "Tô Thanh Mạt,nếu khoảng cách này mà nàng vẫn còn ý kiến bản cung liền trực tiếp đứng ở bên cạnh nàng, nàng có tin hay ?" cho nàng biết, chuyến này có thể gặp phải ít nguy hiểm bất ngờ, bởi vì điều này là cần thiết.Hết thảy mọi việc đều nằm trong dự tính của , cần gì phải nhọc cho nàng lo lắng.

      Tô Thanh Mạt nghe vậy rên tiếng, dám mở miệng , tìm góc khuất đem lớp áo bên ngoài cởi ra.Xòn xuôi, nàng kéo quần lên, đột nhiên nhìn thấy điểm đỏ quần lót,sắc mặt trở nên hơi ngưng trọng.

      Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ly Thanh lúc này mới xoay người, nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của nàng khỏi sốt sắng, nhíu mày, tới đem nàng ôm trở về, vừa : "Làm sao vậy?"

      Tô Thanh Mạt ngẩng đầu nhìn , thấy ánh mắt có vẻ sốt sắng, liền nhìn lắc đầu : " có chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy có chút đói bụng."

      "Biết nàng đói bụng, xe ngựa có đùi gà kho mà nàng thích ăn, bản cung vẫn luôn đặt bên trong lò sưởi , trở lại xe ngựa nàng có thể ăn luôn."

      "Đùi gà kho? Ta làm sao lại biết trong xe ngựa còn có đùi gà kho? Ngươi bỏ thêm mấy quả ớt?" Tô Thanh Mạt vừa nghe đến bốn chữ này, hai mắt bắt đầu tỏa sáng, trong miệng bắt đầu nước miếng tràn lan.

      "Biết nàng thích ăn cay, tự nhiên bỏ... Nàng có biết đó là bản cung..." Ly Thanh đến nửa liền dừng lại , sắc mặt bắt đầu trở nên hơi tự tại.

      Tô Thanh Mạt cúi đầu nhìn bàn chân nhắn của mình vẫn tiếp tục bước: "Vốn dĩ là biết, nhưng mà ngươi có thuộc hạ lắm miệng." Sau đó ngẩng đầu nhìn : "Nhưng mà,loại tính tình làm mà này của ngươi hợp khẩu vị của ta.Con người ta suy nghĩ khá là đơn giản, thích cả ngày phải chơi trò đoán đoán lại. Ngươi sau này nếu là muốn làm cái gì hoặc là làm cái gì, phải với ta, ngươi nếu như , chỉ sợ ta cả đời cũng biết."

      Ly Thanh có chút chật vật tránh tầm mắt của nàng: " biết biết, bản cung làm những việc này cũng phải muốn cho nàng biết, có ý muốn tranh công."Tô Thanh Mạt nhìn được biểu tình mặt ,nhưng do nghiêng đầu lộ ra vành tai, nàng lúc này mới nhìn thấy tai đỏ lên.

      Thực là ngạc nhiên, cũng thẹn thùng ?

      Trở lại xe ngựa, Tô Thanh Mạt nhìn thấy Thanh Nhất nhấc theo cái hộp đựng thức ăn tiến đến, thế mới biết, ra đùi gà này bị đặt ở cái xe ngựa khác , chẳng trách nàng phát được.

      Ly Thanh đón lấy hộp cơm, đem từng tầng mở ra, tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng đều đặt món mà Tô Thanh Mạt nàng thích ăn. Trong đó đùi gà bị đặt ở tầng dưới.

      Khi Ly Thanh đem đùi gà bưng ra, Tô Thanh Mạt nhịn được muốn bắt đầu, mu bàn tay lại bị Ly Thanh vỗ cái.

      "Trước tiên rửa tay." xong, biết từ chỗ nào bưng ra cái chậu gỗ đưa đến trước mặt nàng.

      Nhìn nước bên trong chậu bốc hơi nóng, Tô Thanh Mạt đối với nam nhân tỉ mỉ trước mắt này nhìn với cặp mắt khác xưa .

      Rất tự giác đem bàn tay đặt vào trong chậu rửa rửa lại vài lần,cầm lấy khăn tay đưa tới lau khô nước tay, lúc này mới động tay cầm cái đùi gà gặm.

      Vừa vui vẻ gặm vừa tán thưởng: "A... Đùi gà này mùi vị thực là được, ngươi cũng ăn ."

      Nghe nàng tán thưởng, Ly Thanh khóe miệng lộ ra nụ cười, lắc đầu : "Nàng tự mình ăn , bản cung thích ăn đồ nhiều dầu mỡ."

      Ai biết được, câu đầy săn sóc như vậy lại đổi lấy cái liếc mắt: "Xí, lập dị!Với vóc người ngươi bây giờ, chẳng lẽ còn muốn giảm béo hay sao? Ngươi nếu giảm chẳng phải giống như cây trúc khô hay sao."

      Ly Thanh cũng hề tức giận, mặt vẫn là ý cười: "Bản cung vóc người đến cùng như thế nào,ngày khác để nàng đích thân nghiệm chứng." Thấy nàng khóe miệng dính nước gà, liền từ trong ống tay áo móc ra chiếc khăn tay Tuyết Vân Cẩm lau khoé miệng cho nàng.

      Tô Thanh Mạt nhìn cái khăn trong tay dính màu mật ong, oán giận câu: "Ngươi cũng là xa xỉ, thước vải đáng giá ngàn vàng cứ như vậy bị ngươi chà đạp.”
      nhimxu, Xu trần, Mẹ Mìn28 others thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ôi.. chuyện lớn r đây. có máu là động thai khí đó nha.. hy vọng em bé khỏe mạnh. thanks c ạ.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      bạn Tô việc gì phải giấu LT chứ, cho a biết để còn bố trí chứ bọn thích khách kia ma đến bất ngờ cũng khổ.
      nhưng bạn bảo bảo của chúng ta cứng rắn lắm,lần trc nguy hiểm như vậy còn k sao,lần này lại đc bạn cha cẩn thận bảo vệ,chắc chắn bình yên chào đời

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :