1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc Sư Đại Nhân, Bần Ni Có Thai - Nguyên Tử Nhất Sa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Rùa con bơi trong chảo mỡ

      Rùa con bơi trong chảo mỡ Well-Known Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      755
      Chương 82: Giúp ta tìm người

      Edit: Rùa con bơi trong chảo mỡ.

      Ngọc Lan uyển.

      Tô Lâm Ngọc thân hình rất cao, thân trường bào màu tím,mái tóc dày dài chỉ dùng sợi dây lụa buộc lại phía sau, khiến cho khuôn mặt tuấn tú thành thục càng them phiêu dật vài phần.

      Chỉ thấy từ cửa sau bước vào Ngọc Lan uyển, nhìn thấy cả viện rừng cây con ngươi hơi nheo lại, tự giác mà dừng bước.Những gốc cây này tuy qua mùa hoa nở,nhưng nhìn hình dáng của những phiến lá kia, liền biết,trong viện này trồng đều là hoa Ngọc Lan.

      Chu lão gia ở phía trước dẫn đường, thấy dừng lại chút liền xoay người hướng về giải thích câu: "Tiểu nhi xưa nay thích hoa Ngọc Lan, nhưng từ thân thể ốm yếu,đại phu căn dặn thể ở bên ngoài hứng gió,lão phu ta liền sai người trồng đầy hoa Ngọc Lan trong viện này,hàng năm tới mùa hoa nở,chỉ cần đẩy cửa sổ cái liền có thể nhìn thấy,như vậy cũng coi như là hoàn thành giúp tâm nguyện này."

      Tô Lâm Ngọc nghe vậy khẽ mỉm cười: "Tâm ý của Chu lão gia đối với lệnh công tử, thực là ngay cả ta nhìn đều ước ao."

      "Làm cha làm mẹ, đều là như vậy. cầu bọn họ đại phú đại quý, chỉ nguyện con cháu thân thể an khang là đủ rồi.Tin tưởng điểm ấy Tô đại nhân cũng tràn đầy lĩnh hội." Chu lão gia tiếp tục ở mặt trước dẫn đường.

      Tô Lâm Ngọc theo ở phía sau gật đầu biểu thị tán đồng,nghĩ đến vài đứa tiểu quỷ chuyên gây ở nhà kia, liền nhức đầu,nhưng nếu mà bọn có đứa nào mà trúng phong hàn cảm mạo, cũng ăn ngủ yên. vì cái gì khác,mà bởi vì xuất phát từ lòng thương con cái của cha mẹ.

      Hai người vừa tới trước của phòng Chu Thanh Vân, Chu lão gia định đẩy của bước vào lại bị Chu Hiển giữ của ngăn lại ở bên ngoài.

      "Lão gia, thiếu gia phân phó, nếu là quý khách tới cửa,chỉ cầu mời khách quý vào cửa,ngài nếu bận việc cứ làm ." Chu Hiển giải thích.

      Chu lão gia hơi nhướng mày, dĩ nhiên cũng nghe ra ý tứ của trong lời này.

      Chắc là tên tiểu tử kia còn có chuyện gì gạt đây, cũng được,ông chỉ cầu thân thể an khang là được, chuyện khác tùy định."Tô đại nhân,việc tiểu nhi giao cho lão phu đưa đại nhân đến đây,lão phu kia cũng chỉ có thể đưa ngài đến nơi này , ngài chỉ cần đẩy cửa vào nhìn thấy tiểu nhi tử kia của ta."

      Tô Lâm Ngọc gật đầu.

      Chờ Chu lão gia xoay người ra sân, lúc này mới đẩy cánh cửa trước mặt dưới hướng dẫn của Chu Hiển. tiếng cọt kẹt,cửa phòng chậm rãi mở ra, mùi thuốc nồng nặc liền xông vào mũi, Tô Lâm Ngọc hơi nhướng mày, xem ra vị Chu công tử này đúng là bệnh a.Toàn bộ trong phòng đều tràn ngập mùi thuốc,có thể thấy được hẳn là quanh năm dược rời khỏi người,mới có thể làm cho mùi thuốc trong nhà mãi tiêu tán.

      Chỉ thấy trong phòng trang trí rất đơn giản,vật nào cũng là tinh phẩm, có mấy vật trang trí thậm chí ngay cả Tô phủ của tại Cảnh Lý thành này cũng có.Ở bên trong phòng, chiếc ghế nằmlộ ra thân nam tử gầy yếu,chỉ thấy nam tử kia sắc mặt trắng bệch,liếc qua biết bệnh ,nhìn liền cảm thấy nhu nhược, tựa hồ chỉ cần cơn gió thổi qua đều có thể thổi bay .

      Giờ khắc này nam tử kia hẳn là nghỉ ngơi, nghe được thanh cửa bị đẩy ra đôi mắt đóng chặt liền động mấy cái.Lúc Tô Lâm Ngọc cất bước tiến vào trong phòng lúc này mới mở hai mắt ra, cùng Tô Lâm Ngọc đối diện.

      người đứng ở cửa phòng, người nằm ở bên trong phòng, người thân hình cao lớn vĩ đại, người gầy yếu xanh xao.

      Chênh lệch rất lớn, nhưng ánh mắt hai người trong lúc va chạm lại tựa như hai con hổ.Cùng Chu Thanh Vân đối diện lúc, Tô Lâm Ngọc mặt hơi kinh ngạc, ánh mắt kia của cùng với vẻ yếu đuối này của tương đồng. Chẳng lẽ lại là mặt ngoài yếu đuối, nội tâm mạnh mẽ, thích giả heo ăn hổ sao?

      "Tô đại nhân?"

      "Chu công tử?"

      Hai người đồng thời mở miệng, sau đó đều sững sờ, nhìn nhau nở nụ cười.

      Chu Thanh Vân gắng gượng từ ghế nằm ngồi dậy,quay về phía cái ghế bên cạnh dùng tay làm dấu mời: "Tô đại nhân mời ngồi bên này."

      Tô Lâm Ngọc cũng khách khí, vài bước tới ngồi xuống.

      "Thân thể này của ta tiện lắm,bình trà bàn kia là ta mới vừa để hạ nhân pha,Tô đại nhân có thể thưởng thức hồi, biết chừng có kinh hỉ. Chỉ có điều còn phải làm phiền Tô đại nhân tự mình động thủ châm trà ."

      Tô Lâm Ngọc cười ha ha: "Dĩ nhiên Chu công tử vì ta mà chuẩn bị kinh hỉ,ta tự mình động thủ cũng quá đáng." xong, giơ tay kéo khay trà,lấy ra hai cái chén rót đầy chén,nhìn trong chén trà cái kia vài cánh hoa màu vàng nhạt, mùi Ngọc Lan Hoa hương xông vào mũi,Tô Lâm Ngọc hai mắt sáng ngời, còn chưa kịp để bình trà xuống, liền nâng chung trà lên đưa tới mũi tinh tế ngửi phen, sau đó lại nhợt nhạt nhấp ngụm,nhắm mắt lại bắt đầu thưởng thức mùi vị trà trong miệng.

      lát qua , chỉ thấy mặt hưởng thụ mở mắt ra,lại rót them vào chén chút trà,lúc này mới đem ấm trà thả xuống, bưng lên chén khác đưa đến trước mặt Chu Thanh Vân: "Vừa nãy để Chu công tử cười chê rồi, mời."

      "Mời." Chu Thanh Vân lắc đầu biểu thị ngại, giơ lên chén trà cùng ra hiệu.

      " biết Chu công tử làm thế nào lại nghĩ ra dùng hoa Ngọc Lan làm thành trà này?" Tô Lâm Ngọc uống hớp, giống như lơ đãng hỏi câu.

      Chu Thanh Vân liếc mắt nhìn , sau đó mi mắt buông xuống ắt, lát qua câu: "Tô đại nhân có nghi vấn gì ngại thẳng."

      Tô Lâm Ngọc con ngươi hơi đổi, được lắm cũng là người có tâm tư.

      Lập tức khẽ mỉm cười, cũng quanh co lòng vòng, thẳng vào chủ đề: "Khối ngọc bội này ngươi là từ nơi nào có được ?" Thuận tiện đem ngọc bội từ trong lồng ngực lấy ra, thả ở trong lòng bàn tay.

      "Nếu ta đem chân tướng cho Tô đại nhân,Tô đại nhân sau đó làm như thế nào ?" Chu Thanh Vân hỏi ngược câu.

      Tô Lâm Ngọc lông mày nhíu hồi, thầm mắng câu xảo quyệt.

      "Vậy còn phải xem chân tướng mà Chu công tử đến cùng có bao nhiêu ."

      Chu Thanh Vân khẽ cười tiếng, nhấc chén nhấp ngụm trà Ngọc Lan, lần thứ hai đem quả bóng cao su đá trở lại: " biết Tô đại nhân là muốn bao nhiêu đây?"

      "Ha ha ha..." Tô Lâm Ngọc lập tức cười ha ha, đem nước trà trong chén uống hơi cạn sạch, đứng lên tới trước mặt Chu Thanh Vân nhìn thẳng : "Xem ra bên ngoài đồn đại có chút hơi quá.Bệnh sắp chết?Ta xem Chu công tử cho ta cảm giác giống a."

      Chu Thanh Vân cúi đầu chuyển động chén trà trong tay, ngữ khí nhạt nhòa tĩnh mạc: "Tô đại nhân nghĩ sai rồi, ta đúng là còn sống lâu nữa, nếu phải lần này muốn cầu cạnh ngài, khối ngọc bội bí mật này ta cũng đem nó mang vào trong quan tài."

      Tô Lâm Ngọc trong mắt loé ra tia hứng thú: "Nga? Muốn cầu cạnh ta? Nghĩa là sao, nghe chút."

      "Ta hi vọng ngài có thể giúp ta tìm người trong Cảnh Lý này.

      "Ai?"

      Chu Thanh Vân gì, lần thứ hai gắng gượng từ ghế nằm đứng dậy đến bên trước án thư, mở ra tờ giấy trắng, lại cầm chiếc bút lông bắt đầu tờ giấy trắng phác hoạ ra khuôn mặt của người. lát qua , thả bút xuống, đem bức chân dung đưa cho Tô Lâm Ngọc.
      Heoiues, nhimxu, Mẹ Mìn26 others thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Tội nghiệp a nam phụ quá

      hy vọng a có thể trị hết bệnh
      Chris thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cung toi cho nay that

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      thương a quá.. ko biết j nữa luôn.. hức hức..
      thanks nàng edit nhiều nhiều..

    5. Rùa con bơi trong chảo mỡ

      Rùa con bơi trong chảo mỡ Well-Known Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      755
      Tô Lâm Ngọc tiếp nhận, tinh tế quan sát lượt, do dự mãi mới câu: "Người này..."Hình dáng cũng quá đặc sắc,ngoại trừ có cái mặt đen ra, để tìm được khẳng định là khó.

      "Ta vẽ đây chỉ là mặt ạn mặt nàng mà thôi,ngài chỉ cần để cho thủ hạ tìm người có đôi mắt giống vậy là được."

      "..." Mặt nạ? Tô Lâm Ngọc nhíu mày, bắt đầu nhìn chằm chằm cặp mắt kia,liếc nhìn hồi lâu mới nhìn ra một chút giống nhau,chỉ là đôi mắt thấy thế nào có chút quen thuộc đây?

      "Chu công tử có phải là quên giới tính của người ta chăng ?"

      " phải quên,nàng thân nữ tử,chỉ có điều thường thường lấy nam trang gặp người."

      "..." Tô Lâm Ngọc lần này là cảm thấy có chút khó khăn,thế gian này có nữ tử như vậy sao?

      thấy Chu Thanh Vân đột nhiên khom lưng làm đại lễ, mặt chân thành nhìn : "Tô đại nhân, ta chỉ có thể cho ngươi thời gian ba ngày,ba ngày sau, ta cùng ta cha rời khỏi Cảnh Lý thànhCho nên...nhưng mà,ba ngày sau cho dù ngài có tìm được người này hay ,ta đều đem lai lịch của ngọc bội kia cho cho ngươi."

      "Chuyện này..."

      "Xin nhờ ngài."

      Mà giờ khắc này,ngoại ô Cảnh Lý thành,trong biệt viện, trình diễn nhất * giác hí.

      Nhất * vai diễn thuộc về Ly đại quốc sư, bởi vì từ đầu tới cuối đều chỉ có Ly Thanh người xướng,mà đối thủ của lại ngồi đàng hoàng ở trước mặt , cam nguyện lui ra sân khấu làm vị khán giả trung thành.

      "Tô Thanh Mạt, ngươi càng dám lừa gạt bản cung! Ngươi đừng tưởng rằng bản cung biết,gã sai vặt kia ràng chính là người bên cạnh tên bệnh sắp sắp chết kia,ngươi ,trước kia các ngươi gì với nahu ?" Ly Thanh mặt tức giận trừng nàng lên án.

      Tô Thanh Mạt giờ khắc ăn hoa quả,nàng biết nữ nhân khi mang thai, ăn nhiều hoa quả có thể bổ sung đầy đủ vi-ta-min cho thai nhi trong bụng,như vậy chỉ có thể gián tiếp tăng cường thể chất của thai nhi ,đồng thời thai nhi sau khi sinh da dẻ cũng bóng loáng trắng mịn.Cho nên, sau khi biết mình mang thai,mỗi ngày đều hấp thu lượng vi-ta-min nhất định.Vào lúc này nàng nghe được Ly Thanh lên án,cũng chỉ nhấc mi mắt lên mang tính tượng trưng,tiếp tục cầm cây tăm cắm vào miếng đu đủ trong mâm.

      Nàng cùng ta những gì, phải cũng nghe thấy sao?Bằng , sao lại những lời đó chứ?

      "Tô Thanh Mạt, bản cung chuyện với ngươi đấy!"

      Tô Thanh Mạt vẫn có phản ứng,nàng cũng phải người điếc,làm sao lại biết chuyện với mình,nhưng vấn đề là, cái đề tài này có ý nghĩa sao? Nàng nếu muốn làm,như thế nào làm trước mặt ? đầu óc nàng cũng bị lừa đá.

      Nàng có đáp lại,Ly Thanh cảm giác trong lòng rất uất ức, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn :"Ngươi xem ngươi đều mang thai cốt nhục của bản cung,làm sao lại còn quyến rũ cái tên bệnh sắp chết kia? Ngươi để bản cung ở đâu?Ngươi để con chúng ta nơi nào?"

      Đặt bọn họ với nơi nào đây?Tô Thanh Mạt bên gặm đu đủ bên nghiêng đầu suy nghĩ chút.

      Ly Thanh nhìn thấy cảnh này,bắt đầu khẩn trương nhìn chằm chằm mặt nàng đợi đáp án,kết quả người nào kia suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra,thấy miếng đu đủ cây tăm gặm xong, liền cắm thêm miếng nữa .

      Ly Thanh tức giận sắc mặt đều xanh cả lên,nàng dám quang minh chính đại nhìn !

      hai tay chắp ở sau lưng,đứng tại chỗ bắt đầu nôn nóng xoay quanh,nhìn mấy cái mâm hoa quả bàn, rất muốn phất ống tay áo cái quét hết xuống. Nhưng vì nhìn thấy động tác vuốt bụng của Tô Thanh Mạt mà đình chỉ .

      muốn đạp cái ghế kia,nhưng lại lo lắng mình dùng quá sức vạn nhất ghế này chắc chắn,trực tiếp nát thành mạt bắn tung toé người nàng làm thương tổn nàng... Nhỡ thai nhi trong bụng có làm sao sao bây giờ?

      Nhưng tức, rất tức, cảm giác được chính mình sắp phun ra khói đến nơi rồi.

      vòng, hai vòng, ba vòng... Tô Thanh Mạt bên gặm đu đủ, bên trầm mặc đếm số vòng mà người kia xoay được. nghĩ tới bản lĩnh xoay vòng của lợi hại,Tô Thanh Mạt càng đếm càng muốn cười, khóe miệng nhịn được lộ ra ý cười.

      Lại bị Ly Thanh đùng cái đột nhiên xoay người làm cho sợ hết hồn: "Ngươi doạ chết ta rồi, ngươi... Ngươi làm sao xoay nữa?"

      "Ngươi vừa nãy là chê cười bản cung?" Ly Thanh hơi híp cặp mắt trừng mắt với nàng.

      Tô Thanh Mạt lập tức lắc đầu.

      "Bản cung nhìn thấy , ngươi đừng nghĩ chống chế!"

      Thấy bộ dạng trẻ con của ,Tô Thanh Mạt bất đắc dĩ thừa nhận, trừng giơ cây tăm cắm đầy đu đủ:”Đúng là ta cười,nhưng ta phải cười ngươi,ta là cảm thấy miếng đu đủ này so với miếng lúc nãy ăn cơ hồ ngọt hơn ít,lúc này mới cười."

      Ly Thanh liếc mắt nhìn miếng đu đủ vẻ mặt nghi hoặc, cảm giác so với mấy ngày trước hề có khác biệt a.

      "Ngươi nếu tin,tự mình nếm thử liền biết rồi." Tô Thanh Mạt đem miếng đu đủ cắn qua trong tay nhét vào trong miệng .Ly Thanh ăn, nhưng cũng có phát biểu ý kiến, mà là hơi có chút thất thần.

      Vừa nãy khi nàng đưa miếng đu đủ nhét vào trong miệng , thấy ,miếng đu đủ này mặt có in dấu răng,là miếng vừa nãy nàng cắn qua.Nếu là nàng cắn qua, mùi vị đó tự nhiên là...

      "Ta sai chứ? Có phải là rất ngọt?" Tô Thanh Mạt hỏi câu.

      Ly Thanh nhìn cái miệng nhắn của nàng, ý tứ sâu xa câu: "Đúng là khá ngọt."

      Tô Thanh Mạt bị nhìn cảm thấy có chút lạ quái, nàng sao lại cảm giác câu này mùi vị đúng đây?

      Rốt cuộc việc lúc sáng tình cờ gặp được gã sai vặt kia cuối cùng cũng kết thúc


      -----------------------------------hết chương 82----------------------------------
      nhimxu, bixu tran, Mẹ Mìn26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :