1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc Sư Đại Nhân, Bần Ni Có Thai - Nguyên Tử Nhất Sa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Bảo

      Tiểu Bảo New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      7
      Hi hi bị bạn thanh ghen rồi
      Chris thích bài này.

    2. Rùa con bơi trong chảo mỡ

      Rùa con bơi trong chảo mỡ Well-Known Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      755
      Chương 81: Tô Lâm Ngọc

      Edit: Rùa con bơi trong chảo mỡ.

      Rồi khi nghe đến nam tử kia hai mắt lại càng trợn to hơn.

      "Nương tử, ngươi ngày hôm nay làm sao lại lâu như vậy? Vi phu cùng hài nhi ở trong nhà chờ ngươi trở lại làm cơm chờ bụng đều đói rồi." Ly Thanh tay ôm lấy eo Tô Thanh Mạt ỏ tiếp tục về phía trước bên trừng nàng oán giận,đảo mắt liền biến mất tại đầu đường.

      Lưu lại vị tiểu ca kia ở trong gió ngổn ngang.

      Hài hài nhi...

      Lẽ nào nhận sai sao?

      Nhưng mà cái người mặt đen kia với An công tử mà nhìn thấy ràng giống nhau như đúc mà.

      Ngọc Lan uyển.

      Chu Thanh Vân dùng ngọ thiện, bên gã sai vặt thỉnh thoảng lén lút đánh giá chút,miệng động mấy cái,vẫn như cũ có lên tiếng, nhưng dù là ai cũng có thể nhìn ra đây là có chuyện muốn nhưng lại dám .

      gã sai vặt khác kéo ống tay áo của ,trừng nháy mắt ra dấu,ra hiệu tốt nhất chớ lung tung,nếu nhìn lầm người,hậu quả kia phải có thể chịu đựng được.

      Chu Thanh Vân dĩ nhiên là biết những ám hiệu này của bọn họ,nhưng từ đầu tới cuối đều giả bộ thấy.Với việc quản lý hạ nhân, phải dựa vào vàng cũng phải dựa vào bạc,mà dựa vào chính là lòng người. Tâm phục tức khẩu phục, có số việc có nên hay cầu chúng cũng phải suy nghĩ cho kĩ.

      Sau khi ăn vài miếng cơm liền hạ bát đũa xuống,biểu thị việc muốn ăn . biết cơ thể mình dạo gần đây bất ổn,mỗi lần đều ăn được bao nhiêu có cảm giác no bụng.Cũng biết đây là xuất phát từ việc hàng ngày kiên trì đứng trong sân phơi gió phơi mưa để đợi người kia mà ra.

      Nghĩ đến người kia...

      từng cố ý để cho cha đến Kỷ phủ hỏi han phen,kết quả là bên kia từ ngày nàng ra khỏi cửa cho đến nay cũng chưa thấy quay trở lại. cũng từng nghĩ nàng có phải xảy ra điều gì bất ngờ, cho nên mới chậm chạp tìm đến ?

      Nhưng mà sai người điều tra những việc lớn trong Cảnh Lý thành mấy tháng nay,cũng nhìn ra điểm gì khác thường,vậy chỉ có thể là bản thân nàng cam nguyện rời khỏi, hoặc là bị người khác khống chế buộc phải rời khỏi.

      Đối với hai loại giả thiết này khá là tin tưởng cái sau.

      Nghĩ vậy ánh mắt của lại nhìn hoa Ngọc Lan phía trong viện, hơn hai tháng qua,hoa Ngọc Lan từ lâu rơi xuống đất hóa thành bùn, nàng vẫn như cũ xuất .Tâm tư dần dần bay xa, gã sai vặt vừa nhìn biết lại nghĩ về vị An Vân công tử kia.

      Chứng kiến toàn bộ quá trình đó,gã sai vặt kia cuối cùng đành lòng nhìn thiếu gia nhà mìnhtiếp tục ưu thương liền gọi:"Thiếu gia."

      Chu Thanh Vân thu hồi tâm trạng nhìn về phía , có lên tiếng.Nhưng gã sai vặt có thể nhìn ra trong ánh mắt thiếu gia nhà loại cổ vũ cùng khích lệ .Gã sai vặt hít sâu hơi khuyên lơn: "Thiếu gia,người cũng đừng mong ngóng vị An Vân công tử kia nữa, chắc người ta kết nhân duyên khác rồi."

      "Ngươi hiểu." Ngươi hiểu tồn tại của nàng dối với ta đâu.

      Chu Thanh Vân lần thứ hai nhìn về phía ngoài cửa sổ,hoa Ngọc Lan cây tuy rằng từ lâu héo tàn,nhưng lá cây vẫn như cũ xanh biếc.giống như chấp niệm kia trong lòng vậy.

      "Ta làm sao hiểu? Thiếu gia, vị An công tử là nữ giả nam trang?"

      Chu Thanh Vân thân thể cứng đờ,quay đầu nhìn về phía ,hai mắt dần dần híp lại.Kĩ thuật dịch dung của nàng rất lợi hại, cho rằng chỉ có nhìn ra thôi, nhưng cái gã sai vặt này lại nhìn ra…

      "Thiếu gia đừng vội,tha thứ cho ta hôm nay mới cho người. Hôm nay buổi sáng ta ra ngoài mua đồ, kết quả là nhìn thấy nữ tử giống An công tử như đúc. Nghe nàng kia tựa hồ lập gia đình,có hài tử cũng có phu quân.Nhưng tiểu nhân thấy gương mặt của vị nữ tử đó giống hệt với An công tử.Tiểu nhân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trừ phi là Na An Vân công tử còn có muội muội sinh đôi,hoặc là nàng vốn dĩ là nữ tử, chỉ là vẫn luôn cải nam trang gặp người, bằng thể giải thích nổi."

      Chu Thanh Vân nghe xong, chỉ lẳng lặng gật đầu. Chờ xong lúc này mới hỏi: "Ngươi tên là gì?" Đối với người ngoài có thể quan sát được từng chi tiết bé như vậy, thậm chí còn biết tự mình phân tích, thể bảo là phải nhân tài.

      "Tiểu nhân tên là Chu Minh, là do lão gia mười năm trước từ bên ngoài mua về."

      Chu Thanh Vân gật đầu: "Chu Minh, sau này ngươi liền ở lại trong phòng hầu hạ ."

      Chu Minh nghe vậy,sắc mặt vui mừng,vội vàng quỳ xuống cám ơn: "Tiểu nhân đa tạ thiếu gia khen tặng." Phàm là có thể hầu hạ trong phòng chủ nhân đại biểu sau này là thị đồng bên cạnh chủ nhân,tuy vẫn là hạ nhân,nhưng cũng chỉ là hạ nhân của thiếu gia. có thiếu gia dặn dò, ai cũng thể sai khiến .

      Vị trí này của có thể làm cho nô tài trong Ngọc Lan uyển thậm chí là toàn bộ nô tài của Chu phủ sau này nhìn bằng con mắt khác, cao hứng mới là lạ. phen chuyển biến này làm cho gã sai vặt bên cạnh nhìn bằng con mắt ước ao,nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là ước ao mà thôi,cũng có đố kị.Đáng tiếc nhân sinh vốn là như vậy, thể quá lớn mật bằng cẩn thận liền có thể bị mất mạng, nhưng cũng thể quá rụt rè, bao nhiêu cơ hội vươn mình ngay ở lúc ngươi rụt rè đều có thể bị vuột mất.

      "Ngươi tên là gì?"

      Chu Thanh Vân ở bên vẫn luôn quan sát gã sai vặt khác,dĩ nhiên cũng thấy biểu tình vừa nãy mặt ,xem ra gã sai vặt này tuy có lớn mật bằng Chu Minh nhưng đến cùng lòng dạ cũng xấu,cũng có chỗ thích hợp.Gã sai vặt kia nghe vậy đầu tiên là sửng sốt chút,có chút phản ứng kịp,chờ sau khi bị Chu Minh thầm đá cước, lúc này mới mau chóng tiến lên bước mặt cung kính hồi đáp: "Hồi thiếu gia, tiểu nhân gọi là Chu Hiển, năm đó cùng với Chu Minh bị lão gia mua vào phủ."

      Chu Thanh Vân gật đầu: "Vừa vặn trong phòng ta còn thiếu người, ngươi sau này cùng Chu Minh đồng thời ở chỗ này hầu hạ ."

      Chu Hiển vừa nghe xong cũng thấy vui mừng,cùng Chu Minh nhìn nhau chút, cùng kêu lên : "Đa tạ thiếu gia thưởng thức! Tiểu nhân sau này nhất định tận tâm hầu hạ thiếu gia!"

      "Chu Hiển, ngươi giúp ta đem lão gia mời tới Ngọc Lan uyển, ta có lời muốn cùng người . Chu Minh, ngươi làm nóng Ngọc Lan Hoa trà đưa tới."

      "Vâng." Chờ hai ngườisong song lui xuống, Chu Thanh Vân mặt biểu tình lúc này mới có biến hóa. vốn dĩ biết An Vân là nữ giả nam trang, từ lúc đầu tiên nhìn thấy nàng xuất trong sân,đứng dưới gốc cây Ngọc Lan nhìn mỉm cười cũng đoán được .Bởi vì, thiên hạ này có người nam nhân nào cười thanh thoát đẹp đẽ như nàng.

      Cùng nàng ở chung đoạn thời gian đó,là thời điểm vui nhất đời này của ,dù cho nàng ở trước mặt lấy bộ mặt thật gặp người, cũng để ý chút nào. tin tưởng, chỉ cần thành tâm đợi nàng,nàng sớm muộn cho biết bí mật này của nàng.Thậm chí ngay tại ngày cuối cùng trước khi nàng rời , có thể cảm giác được trong lòng nàng lo lắng chuyện này. nghĩ, lần sau gặp mặt,nàng nhất định cho biết thân phận của nàng.

      Đáng tiếc, người định bằng trời định,nàng cứ như vậy mà biến mất.Từ đó tới nay cũng hai tháng trôi qua mà nàng có xuất ,Chu Minh nhìn thấy nữ tử giống nàng y hệt, bên người còn có phu quân.Như vậy, có thể hiểu rằng,An Vân sở dĩ chưa từng xuất hiện ở trước mặt cũng là bởi vì nam nhân kia chăng?

      Chỉ thấy hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, trước ngực chập trùng càng ngày càng mãnh liệt,mấy hơi thở qua chỉ thấy bắt đầu ho sặc sụa lên, bên cuống quít từ trong lồng ngực móc ra cái khăn tay che miệng lại.Vài tiếng qua , ho khan dần hết, chậm rãi nhìn cái khăn trong tay,nhìn mặt khăn xuất mấy đóa kiều diễm bằng máu càng nhìn càng thấy chói mắt

      biết mình là lần thứ mấy ho ra máu, nhưng cũng mơ hồ ý thức được chính mình hẳn còn lại bao nhiêu thời gian .

      Trước hôm nay còn cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc biết còn có thể gặp lại nàng lần nữa.Nhưng tại,Chu Minh mang đến tin tức đó làm lòng đột nhiên dâng lên luồng hi vọng.

      Dù cho, dù cho nàng có khả năng làm thê tử người khác, vẫn hi vọng trước khi mình nhắm mắt xuôi tay,có thể nhìn thấy khuôn mặt tuy bình thường nhưng lại làm cho tim loạn nhịp vì nụ cười ấm áp của nàng.Đó là nụ cười ấp áp đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của , đồng thời cũng là vì mà nở nụ cười.

      Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, thu hồi tâm tình,vội vàng đem khăn tay nhét vào trong tay áo,lần thứ hai giơ tay dùng sức lau khóe miệng cho đến khi nhìn thấy máu trong lòng bàn tay lúc này mới yên tâm thở phào nhõm.

      Từ ghế nằm định đứng dậy ra ngênh tiếp,kết quả là vừa mới đứng lên, liền thấy Chu lão gia nhanh chân bước vào nhà,tiến lên đem đè trở về ghế nằm, ngoài miệng trách cứ: "Ngươi đây là lại nghĩ ra cửa đón cha hả? Cha tự mình vào cũng được ,muốn ngươi ra ngoài đón làm cái gì?"

      "Cha, ta cả ngày đều nằm, thân thể cũng cứng lại cả rồi.Ngươi phải là quên An công tử có vận động vừa phải cũng có lợi cho cơ thể chứ.”

      Nghe được nhi tử của mình lại nhắc đến An công tử,Chu lão gia cũng chỉ biết thở dài : "Ai... Thanh Vân, có thể An công tử trở lại , thân thể ngươi bệnh tình lại càng ngày càng nghiêm trọng, biết chừng cái phương thuốc mà An công tử lưu lại kia chẳng có tác dụng gì, ngươi liền nghe cha khuyên câu, chúng ta lại tìm đại phu khác lại đây xem cho ngươi có được ?"

      Chu Thanh Vân lắc đầu cười : "Cha, ngươi yên tâm ,thân thể này của ta ta là người hiểu nhất,cho dù có đổi bao nhiêu đại phu,cũng hữu hiệu bằng uống chén thuốc mà An công tử kê. Lại ,người lẽ nào phát khoảng thời gian này ta rất ít ho khan sao?"

      "Nhưng mà,cha xem sắc mặt của ngươi..." có chút hồng hào nào , lại càng mơ hồ lộ ra vẻ mỏi mệt, giống như cây nến sắp tắt vậy,làm cho mỗi khi nhìn thấy đều cảm giác lo lắng sợ hãi.

      "Cha, chả nhẽ năm qua,sắc mặt của ta tốt qua sao?" Chu Thanh Vân mặt lộ vẻ bất đắc dĩ ngắt lời .

      Chu lão gia vừa nghĩ, cảm thấy cũng đúng,liền thay đổi đề tài: "Mùa đông năm nay tựa hồ đến sớm,cha an bài xong,chúng ta năm nay liền sớm khỏi hành thành Nam tránh đông,nơi đó khí hậu so với Cảnh Lý thành ấm áp hơn nhiều, sớm đối với bệnh tình của ngươi mà cũng hữu ích hơn."

      thấy Chu Thanh Vân nhìn lắc đầu, lo lắng mình vừa rời ,có khả năng còn được gặp lại nàng lần cuối. lo lắng tìm được nàng, chỉ lo lắng mình chống đỡ được tới lúc đó,cho nên vẫn chưa thể .

      Chu lão gia tự nhiên cũng biết ý nghĩ trong lòng , liền nhíu mày, sắc mặt có chút dễ nhìn lắm: "Thanh Vân, ngươi nghe cha , cho dù chúng ta rời khỏi Cảnh Lý thành,việc của An công tử cha vẫn cho người nghe ngóng,nhưng ba ngày sau ngươi nhất định phải cùng cha thành Nam."

      Lần đầu nhìn thấy hung hăng như vậy,Chu Thanh Vân trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên, sau đó lại nhìn cầu xin: "Cha, coi như Thanh Vân cầu ngươi , chúng ta năm nay thành Nam có được hay ?"

      Chu lão gia cũng là lần đầu kiên quyết như vậy,sắc mặt khó coi quay đầu sang bên cạnh : " được."

      Nếu là chuyện khác tự nhiên nghe theo,nhưng việc này liên quan đến an nguy của nhi tử , làm sao có thể tha thứ cho nhi tử mình cứ tùy hứng như vậy? Lẽ nào hơn hai tháng vừa qua vẫn chưa tùy hứng đủ sao?

      Chu Thanh Vân hít sâu hơi, kết quả nhịn được,lần thứ hai ho khan thành tiếng,cảm giác được trong cổ họng lại muốn trào ra, vội vàng giơ tay che miệng lại,chờ ho khan dừng lại,cái tay kia của lập tức nắm thành quyền, nhanh chóng đặt ở bụng của mình, dùng ống tay áo che lại.

      Chu lão gia bên vỗ phía sau lung , trong mắt xuất tia đau lòng,sắc mặt cũng hòa hoãn , bên ý vị sâu xa : "Ngươi xem ngươi, còn dám thân thể của ngươi tốt lắm rồi, ta nhìn hình như so với trước đây lại càng nghiêm trọng, được, ba ngày sau, ngươi nhất định phải theo ta đến thành Nam tránh đông!"

      Chu Thanh Vân nghe vậy chỉ có thể coi như thôi, than tiếng: "Dĩ nhiên cha kiên trì như vậy, vậy ta cũng chỉ có thể theo cha.Bất quá Thanh Vân có thỉnh cầu, muốn mời cha hỗ trợ."Chu lão gia thấy đồng ý , lập tức thở phào nhõm, nếu như Thanh Vân còn muốn tiếp tục kiên trì, lo lắng thể bỏ qua được ánh mắt cầu khẩn của nhi tử.

      " , cầu cha giúp ngươi làm chuyện gì, chỉ cần cha ngươi có thể làm được, dù cho ta liều cái mạng già cũng giúp ngươi làm được."Nghe được lời này, Chu Thanh Vân cười ra tiếng, cha ràng là khí thế của thương nhân lại mực muốn giả vờ bộ dáng của người giang hồ, phải Tứ Bất Tượng ( ra ngô ra khoai) sao.

      Giơ cánh tay từ trong lồng ngực móc ra vật sau đó dung khăn tay gói lại đưa cho cha :"Người giúp ta đem vật này đưa tới phủ doãn đại thần Tô đại nhân,nếu hỏi người vật này là từ đâu mà có,ngươi liền đem người đó mang tới Ngọc Lan uyển gặp ta"

      "Ngươi là Tô Lâm Ngọc Tô đại nhân?" Chu lão gia cau mày.

      Chu Thanh Vân gật đầu, "Phải."

      "Vị Tô đại nhân tuy rằng rất ít khi lộ diện trong thành, nhưng chuyện này ngươi giao cho cha làm,ta nhất định làm thỏa đáng." Chu lão gia hỏi dò bên trong khăn tay là đồ gì,cũng hỏi tìm Tô đại nhân vì chuyện gì, chỉ để lại câu như vậy rồi xoay người ra ngoài
      AELITA, bixu tran, Mẹ Mìn34 others thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      oa... thương nam phụ này quá... huuuu
      tha ks nàng edit nhé.
      Chris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Chưa thấy truyện nào mà lại thích nam phụ đến vậy hehe

    5. Rùa con bơi trong chảo mỡ

      Rùa con bơi trong chảo mỡ Well-Known Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      755
      Chu Thanh Vân trong mắt dâng lên từng cơn ấm áp,chỉ có thể là người thân cận nhất quan tâm đến mình nhất mới có thể như vậy,đây mới là toàn tâm toàn ý tin tưởng.

      Cảnh Lý thành, Tô phủ.

      Tô Lâm Ngọc tại thư phòng chấp bút luyện chữ,lúc này từ cửa vào gã sai vặt.Tô Lâm Ngọc vung bút, tay ngừng lại,chỉ thấy ngẩng đầu trực tiếp răn dạy: "Ta phải dặn các ngươi sao,trong thời gian ta tập trung luyện chữ,trừ phi là trời sập xuống , bằng chớ đến quấy rầy ta?"

      Gã sai vặt vừa nghe vậy, lập tức liền bị dọa sợ hãi quỳ mặt đất: "Tiểu nhân biết tội, nhưng thiếu gia, người kia vật này nhất định phải lập tức đưa cho ngươi xem,bằng hậu quảkhó lường,tiểu nhân nhất thời nóng ruột,lúc này mới lúc này mới... Thỉnh thiếu gia thứ tội!"

      Tô Lâm Ngọc đặt bút lông trong tay xuống,liếc nhìn xuống hàng chữ mình vừa họa ra:Đại Triển Hoành Đồ!

      Vẫn là có chút thỏa mãn gật đầu,sau đó giương mắt nhìn về phía gã sai vặt quỳ ở phía dưới đất,biết gã sai vặt này cũng theo bên cạnh mình đến mấy năm , nếu là chuyện bình thường lỗ mãng như vậy.Liền : "Là đồ gì có thể làm cho ngươi hốt hoảng thành vậy,ngươi trước tiên lấy tới đây cho ta xem chút."

      Gã sai vặt vừa nghe, thở phào nhõm, vội vàng từ dưới đất bò lên,đem cái khăn tay bọc thứ đồ đưa tới trước mặt Tô Lâm Ngọc.

      Tô Lâm Ngọc nhìn chằm chằm bên ngoài cái khăn tay nhất thời nhíu mày,trong này nhìn giống như khối ngọc bội.

      Giơ tay nắm góc khăn tay,dự định mở ra,kết quả góc khăn tay cũng có động tĩnh gì.Ồ?Hình như là món đồ bị nghiêm phong.

      Giơ tay với con dao trong ống đựng bút,động vài nhát,cái khăn tay kia liền bị dao chia năm xẻ bảy,lộ ra bên trong khối ngọc bội màu bạch nhũ.

      Nhìn hoa văn Ngọc Lan miếng ngọc,Tô Lâm Ngọc sắc mặt ngẩn ngơ. Sau đó nhanh chóng cầm lấy khối ngọc bội kia, nhìn đến mặt nó sau lại sững sờ.

      Cái này...Hình như Tô phủ cũng có hậu bối nào có danh tự như vậy,chẳng lẽ là vị trưởng bối nào mà chưa từng thấy? Suy nghĩ chút lại cảm thấy đúng, Tô phủ gia phả từ đường hằng năm đều bước vào lần cũng chưa từng thấy trưởng bối nào có danh tự như vậy.

      Chẳng lẽ là vị trưởng bối nào đó của Tô phủ lưu lại dòng dõi bên ngoài?

      Tô Lâm Ngọc hai mắt híp lại,nhiều lần đánh giá vuốt khối ngọc bội này, xác định ngọc bội kia đúng là nguyên ngọc thạch tổ truyền xuất phát từ Tô phủ.

      như thế, chuyện này cũng là có thể xảy ra.

      Như đối phương thực là dòng dõi của Tô phủ,vậy tự nhiên lý nào lại để cho lưu lạc ở bên ngoài.
      ---------------------------------------hết chương 81----------------------------------------------
      nhimxu, Mẹ Mìn, Phong Vũ Yên22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :