1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc Sư Đại Nhân, Bần Ni Có Thai - Nguyên Tử Nhất Sa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quyentit

      quyentit New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      10
      2 huynh de nha nay hai huoc wa. Tinh cach to thanh mat va cha nag that tuc chit nguoi khac ma. Cho don chuong tiep theo de xem cuoc hoi ngo cua chu chau ho To se kich tinh ra sao:ex10:

    2. My iu

      My iu New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      17
      :038::038::038:trời ơi nhảy hố nào hóng thịt
      :021::021::021:chưa hoàn hả trời sợ bị bỏ bom như chậm rãi tiên đồ lắm

    3. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Truyện hay qúa ss :yoyo69:
      Chương mới nào nào nào :yoyo52::yoyo52:

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

      Chương 56: Cháu ông sao đen quá vậy? ( canh . )



      Bóng đêm muộn, Quý Thanh Thủy đương nhiên yên lòng để đệ đệ ông xuống núi. Ở thời đại rối ren loạn lạc này, đường ban đêm là rất an toàn.


      Tô Minh vốn là muốn hạ sơn về nhà, dù sao sáng ngày thứ hai còn phải vào triều.


      Nhưng nhìn thấy lão ca nhà mình nhiệt tình giữ lại như vậy, trong lòng ông cũng có ý như thế, liền hai lời trực tiếp gật đầu đồng ý.


      Ngược lại làm Quý Thanh Thủy sửng sốt chút, có chút bất ngờ.


      Cụ thể đối thoại của hai người như sau:


      "Sắc trời tối, đường ban đêm an toàn, đêm nay ngủ lại chùa . Tùy tùng theo đệ ta cho người an bài." Quý Thanh Thủy xem xét bóng đêm bên ngoài .


      Tô Minh lắc đầu: " được, ngày mai ta còn phải vào triều."


      "Vào triều? Cái triều đó đệ mỗi ngày mỗi lên, vắng ngày lên chết à? Nếu đường gặp phải mấy tên vô lại, làm mất cái mạng già, đến lúc đó đệ có hối hận cũng kịp."


      Tô Minh lập tức phản bác: " xui xẻo đến vậy đâu, tên tùy tùng đệ mang theo cũng biết chút võ công."


      Quý Thanh Thủy thấy ông dự định , tức giận ở tại chỗ xoay mấy vòng: "Ta trước, nếu đệ chết rồi, ta cũng đến khóc trước mộ đệ đâu nhá.”


      Tô Minh cắn răng, vẫn là nhịn."Huynh khóc thôi, ta còn sợ tiếng khóc khó nghe của huynh làm ta yên giấc được."


      Quý Thanh Thủy xong càng giận, trực tiếp vung tay tát vào đầu Tô Minh: "Ngươi đúng là vẫn muốn chết sớm đấy à? Muốn chết, lão tử cho ngươi chết ngay bây giờ, ! Ngươi còn nữa hay ?"


      Cảm giác bị người ta tát vào gáy đúng là dễ chịu, đưa mắt thấy người kia lại muốn tát tiếp, Tô Minh nhanh chóng né tránh, ngoài miệng câu: " , nữa! Huynh đừng đánh nữa."


      Kết quả, bàn tay sắp giáng xuống của Quý Thanh Thủy ở giữa trung dừng lại chút, sau đó vẫn tát xuống tiếp. Tát xong mới hỏi ông: "... Đệ cái gì?"


      Tô Minh cực kì căm tức, ông cũng rồi, sao ông ta vẫn còn đánh mình, đánh ông đến nghiện luôn rồi đúng ? Mình bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn bị bắt nạt mãi vậy?


      Càng nghĩ càng căm tức, tay cũng bắt đầu tiến hành phản kháng, bắt đầu công kích người trước mắt.


      Kết quả là, ông lão tóc trắng xoá cùng lão hòa thượng đầu trọc lốc, hai bóng người quấn quít lấy nhau.


      Cuối cùng thắng bại .


      Hai người mệt mỏi đổ nhào lên ghế tựa bên trong, Quý Thanh Thủy nhếch khóe miệng bầm tím cười đắc ý, “Nhóc con, lão tử rồi mà, khi còn trẻ ngươi đánh lại được ta, tại chúng ta đều già ngươi cũng đánh lại ta, thế nào? Ca ca gạt đệ đúng ?”


      Tô Minh lườm ông cái, tại ông muốn chuyện với loại người luôn thích đánh lén người khác, tự mình lấy thuốc mỡ thoa lên vết bầm mặt, chậm rãi xoa.


      Đúng là ruột của ông, ra tay chút sai lệch, chỉ hi vọng sáng sớm ngày mai lúc ông lên triều vết bầm này tan bớt, bằng , ông còn làm sao ra ngoài gặp người?


      Đêm nay hai huynh đệ rốt cục ôn lại cảnh tượng nhiều năm trước lần thứ hai, nằm cùng cái giường, giường nhỏ thôi và chuẩn bị tâm tình cả đêm.


      Tô Minh có vẻ hơi kích động, lôi kéo Quý Thanh Thủy chuyện liên tục, đại thể đều là ở hồi ức hai huynh đệ chơi đùa khi còn bé


      Biết đệ đệ nhà mình sáng sớm mai còn phải chạy trở về để lên triều, cuối cùng Quý Thanh Thủy liền chơi xấu, lén lút nhắm mắt lại làm bộ ngủ, dù cho Tô Minh có lắc lư, kêu gọi, đẩy rồi lại đẩy nhưng vẫn làm ra vẻ như ngủ say như chết.


      "Thực là, ngủ khác gì lợn chết, hề có chút mừng rỡ an hem mới gặp lại gì hết. Ta lại ngủ được." Tô Minh khẽ thở dài cái.


      Đẩy rồi lại đẩy thấy ông ta vẫn tỉnh, Tô Minh liền bỏ cuộc, ngắm ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ đối diện , nghiêng người nằm giường, ngắm những ánh sao lấp lánh bầu trời, giống như đôi mắt của cha mẹ nhìn hai em họ.


      Ông hơi híp mắt, nhìn dãy sao lấp lánh, tâm tư chậm rãi bay xa, tâm tình nôn nao vẫn luôn thể trầm lại bắt đầu ổn định, rốt cục ông chậm rãi nhắm mắt lại bước vào mộng đẹp.


      Sáng ngày thứ hai, trời vẫn còn chưa sáng lắm Tô Minh an vị chiếc xe ngựachạy trở về. Cuối cùng cũng kịp giờ lâm triều.


      Hỏi thăm được tiểu chất nữ của ông trưa nay đến chỗ hoàng thái hậu xem mạch cho bà ấy. Sau khi hạ triều, ông lập tức tới Tiêu Lan điện của hoàng thái hậu, với lý do là thăm hỏi sức khỏe của hoàng thái hậu


      Nhưng mục đích chân chính của ông đó chính là đến để gặp mặt cháu của ông, thuận tiện đem chuyện tên của nàng ấy có trong danh sách cho nàng ấy biết


      Hoàng thái hậu nghe thị nữ hồi bẩm rằng Tả tướng đại nhân ở bên ngoài cầu kiến, có chút bất ngờ


      "Ngươi ai cầu kiến?" Bà hỏi lần nữa, hoài nghi ban nãy bà nghe nhầm.


      "Tả tướng đại nhân."


      Hoàng thái hậu nhíu mày, trong lòng hồi hộp: Lão hồ ly Tô Minh cố ý tới gặp mình là có chuyện gì? Lẽ nào trong triều xảy ra đại gì?


      Nghĩ vậy liền vội vã với thị nữ: "Mau mau mời Tả tướng đại nhân vào."


      "Vâng." Thị nữ đáp tiếng rồi ra ngoài.


      bắt mạch cho bà, Tô Thanh Mạt nghe vậy, suy đoán tình huống như thế mình có phải là nên tránh chút hay ?


      "Hoàng thái hậu, ngài bận, vậy bần ni xin phép lui xuống trước, chờ buổi chiều đến bắt mạch cho ngài có được ?”


      Hoàng thái hậu vừa muốn gật đầu, bên kia Tô Minh tới trước cửa, nghe được nàng , vội vàng tăng nhanh bước chân tới, nghiêng người thi lễ với hoàng thái hậu: "Lão thần Tô Minh, thỉnh an hoàng thái hậu."


      Hoàng thái hậu vội vàng giơ tay: "Tả tướng, mau đứng lên. Vân Y, mau mời Tả tướng đại nhân ngồi."


      Chờ sau khi Tả tướng ngồi xuống, hoàng thái hậu lúc này mới hỏi: " biết Tả tướng đến đây gặp ai gia, có phải trong triều xảy ra chuyện gì?" Giọng của bà có chút lo lắng.


      Tả tướng khẽ mỉm cười: "Xin hoàng thái hậu yên tâm, hôm nay lão thần đến, thứ nhất là vì thăm viếng thân thể của hoàng thái hậu ngài, thứ hai là vì tới gặp người."


      Hoàng thái hậu có chút bất ngờ, bà nhìn lướt qua những người ở bên cạnh, lại chuyển về hướng ông: "Hửm? Là người ở bên cạnh ai gia?"


      Tả tướng gật đầu: "Đúng vậy, lão thần nghe chứng đau đầu của hoàng thái hậu gần đây giảm bớt nhờ vị thần y chữa trị, gần như khỏi hẳn. Sở dĩ lần này lão thần đến đây, chính là vì muốn gặp vị thần y này, nếu như có thể, cũng muốn mời thần y xem giúp cho lão thần lần."


      "Vậy ư? Chẳng lẽ Tả tướng cũng có chứng đau đầu?"


      Tả tướng gật đầu, mặt đầy vẻ ngưng trọng: “Vâng, mỗi lần phát tác, đều hận đến mức thể dùng búa tự gõ vào đầu để giảm bớt cơn đau. Thần cũng từng nhờ ngự y xem qua, phương thuốc thay đổi vô số loại, nhưng mỗi lần đều thể trị tận gốc. sợ hoàng thái hậu chê cười lão thần, với căn bệnh này, từ lão thần từng lén lút thử ít phương thuốc dân gian, đáng tiếc hiệu quả cũng chỉ là đáng kể. Hôm qua nghe nơi này của ngài có vị thần y, nên hôm nay vừa hạ triều liền mặt dày đến đây cầu y."


      Hoàng thái hậu nghe ông hình dung cơn đau mà ông phải chịu rất tán thành, bất giác gật đầu biểu thị tán đồng, loại cảm giác đau đớn đó bà thực quá quen thuộc. Bây giờ suy nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.


      Quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Mạt đứng bên cạnh, với Tả tướng: "Tả tướng đại nhân hôm nay đến đây đúng là đúng dịp, vừa lúc An Vân sư phụ đến xem mạch cho ta.”


      "Nàng là..." Tả tướng quét mắt về phía Tô Thanh Mạt, ánh mắt tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ đến tận bây giờ mới phát người như thế tồn tại.


      Hoàng thái hậu cười gật đầu, giơ tay chỉ vào Tô Thanh Mạt: "Nàng chính là vị thần y mà ngươi vừa , An Vân sư phụ đến từ đạo quan Mạt Yên."


      Tô Thanh Mạt ngẩng đầu, mặt mang theo nụ cười , chắp tay lại nghiêng người thi lễ với Tả tướng


      "An Vân thỉnh an Tả tướng đại nhân."


      Vốn tưởng rằng hỏi thăm chút là được rồi, nhưng sau đó vị Tả tướng đại nhân có hàng râu dê cứ luôn nhìn mình chằm chằm, trong lòng Tô Thanh Mạt liền cảm thấy hơi được tự nhiên.


      Nàng rất chắc chắn mặt của nàng giờ ngoại trừ tấm mặt nạ ra, khong hề có thứ gì kì lạ.


      Nàng quay đầu nhìn về phía hoàng thái hậu, hoàng thái hậu cũng cảm thấy có chút lúng túng.


      Nếu ông ấy nhìn chằm chằm vị cung nữ, vậy cũng có gì, cùng lắm bà đem người cung nữ đó tặng cho ông ta. Nhưng vị An Vân sư phụ này là ni xuất gia. Ông nhìn chằm chằm người ta như vậy đúng là thất lễ.


      Sory các nàng,tuần rồi bé nhà mình bị bệnh nên ko thể edit, tuần này đều hơn nhé

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

      56.2


      Bà giơ tay che miệng nhàng ho khan vài tiếng, Tả Tướng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thu hồi nghiên cứu tìm tòi trong mắt, nghiêng người thi lễ với Tô Thanh Mạt : "Kính mong An Vân sư phụ đừng trách, vừa nãy là do bổn tướng cảm thấy An Vân sư phụ nhìn qua có chút quen mặt, liền nhìn lâu chút, chứ bổn tướng có ý gì khác."

      Trong lòng lại bắt đầu oán thầm: Tướng mạo của đại ca kém, sao lại sinh ra đứa con đặc biệt thế này, chẳng lẽ là do làn da của mẫu thân cháu ông quá đen? Con bé như thế là được di truyền từ mẹ?

      Nếu vậy đúng là quá đáng tiếc, nếu màu da con bé giống đại ca ông, chừng cũng là mỹ nhân.

      Dù sao trắng che ba cái xấu mà.

      Những suy nghĩ đó trong long ông đương nhiên Tô Thanh Mạt làm sao biết. Nàng cũng càng nghĩ tới lão nhân có hàng râu dê trước mắt lại là thúc thúc ruột thịt của nàng.

      Hoàng thái hậu cũng thu vẻ kinh hoàng mặt, quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Mạt, cho rằng nàng tức giận liền muốn mở miệng động viên, kết quả thấy nàng chỉ khẽ mỉm cười: "Khuôn mặt này của bần ni xác thực cũng rất đại chúng, Tả tướng đại nhân cảm thấy quen mặt cũng là chuyện bình thường."

      Tả tướng gật đầu: "Có lẽ là vậy."

      Hoàng thái hậu tiếp lấy câu chuyện: "An Vân sư phụ, Tả tướng đại nhân tự mình đến đây, vậy nhờ sư phụ xem giúp Tả tướng đại nhân chút."

      Tô Thanh Mạt gật đầu, tới bên cạnh Tả tướng bắt mạch cho ông, lâu sau, lông mày của nàng khẽ cau, ý tứ sâu xa nhìn Tả tướng chút: "Kính xin Tả tướng đại nhân đổi tay khác cho bần ni xem thử."

      "Nga, được." Đổi tay khác, vào lúc Tô Thanh Mạt nghiêm túc bắt mạch cho ông, tay khác của ông ở mặt bàn chậm rãi di động, tựa hồ là viết chữ và cứ lặp lặp lại?

      Tô Thanh Mạt nhận ra được khác thường, định nhìn kỹ nghe bên ngoài truyền đến thanh quen thuộc: " cần các ngươi dẫn đường, Tiêu Lan điện này Bổn cung đến bao nhiêu lần, còn có thể lạc đường sao?"

      Tô Thanh Mạt đen mặt, gã biến thái đó sao lại cũng theo tới nữa rồi?

      Ly Thanh vừa bước vào, cũng thèm cùng hoàng thái hậu chào hỏi, trực tiếp liền đem tầm mắt rơi vào chỗ của Tô Thanh Mạt, thấy tay nàng khoát lên cổ tay của Tả tướng, sắc mặt lập tức sa sầm xuống, vài bước tới, giơ tay liền đem Tô Thanh Mạt kéo qua bên.

      "Này, ngươi làm gì thế?" Tô Thanh Mạt kháng nghị.

      Ly Thanh để ý đến nàng, trực tiếp quặm mặt lại đối đầu với Tả tướng, há miệng mắng: "Tả tướng đại nhân, ông đúng là càng già càng hay quên, ngay cả vấn đề cơ bản nhất giữa nam và nữ cũng nhớ, nhưng ông đừng quên, vị An Vân sư phụ này cho dù là ni , nhưng cũng nữ nhân. Ông cùng nàng ấy có da thịt tiếp xúc như thế, có biết ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ấy ?"

      Tả tướng đổ mồ hôi, chỉ xem mạch thôi mà, có nghiêm trọng như thế ? Há mồm liền muốn phản bác: "Bổn tướng..."

      "Bổn cung biết, là do ông quá lớn tuổi, nên hay quên. Có điều Bổn cung vẫn muốn nhắc nhở ông câu, vị An Vân sư phụ này phải người bình thường, Bổn cung xin khuyên ông câu, sau này có rời khỏi nhà nhớ mang theo bộ óc, tốt nhất vẫn là chú ý chút mới tốt cho ông.”

      Tả tướng nghe xong đoạn phía trước còn có chút mơ hồ, sao cháu của ông phải người bình thường? Nhưng khi nghe đến hai câu phía sau, lửa giận trong lòng dâng lên, rất muốn cùng lý luận đôi lời, đáng tiếc người ta sau khi mắng ông xong, liền rời khỏi chiến trường.

      tại Ly Thanh đương nhiên rảnh để cùng ông phí lời nhiều như vậy, có mấy lời cần phải cảnh cáo cho mọi người biết, nữ nhân này ai có thể chạm đến được. Còn hậu quả của việc muốn chạm vào nàng, hãy để chính bọn họ lĩnh hội.

      quay đầu lại, trợn trừng mắt nhìn nữ nhân trước mắt, sao nàng ta lại biết e thẹn xấu hổ gì hết vậy? Ban đầu lỡ sàm sỡ cũng thôi , ít ra mình cũng có bản lãnh để nàng thể kiềm chế mà có ý định sàm sỡ.

      Nhưng tại sao ngay cả lão già đáng chết như thế nàng cũng biết tránh né? Đúng coi bản thân là nữ nhân đúng ?

      Tô Thanh Mạt bị trợn trừng hiểu, đầu óc người này bị bệnh đúng ? Vừa bước vào nổi điên rồi?

      Nàng quăng ánh mắt qua: Ngươi trừng cái gì đó? Muốn so mắt ai to đúng ? Ly Thanh nhìn thấy, sắc mặt lại khó coi mấy phần, nàng còn có mặt mũi hung hăng nữa à? Ánh mắt khi trừng về hướng nàng mang theo mấy phần uy hiếp: Tô Thanh Mạt, ngươi, nữ nhân biết e thẹn kia, ngươi muốn chết đúng ?

      E thẹn?

      Tô Thanh Mạt hừ lạnh tiếng, dời tầm mắt trước, nàng thực là não tàn mới hơn thua với tên ấu trĩ biến thái này, tự dưng hạ thấp phẩm giá của mình. Động chút là hỏi nàng có phải muốn chết hay , tổ bà ngươi ấy, nếu như nàng muốn chết, còn có thể mỗi ngày ngoan ngoãn chui vào Tiêu Lan điện? Còn có thể mỗi ngày ở Thanh Trần điện xem sắc mặt của ngươi làm việc, bị ngươi chọc điên, cứ trực tiếp đâm đầu chết phức cho rồi phải nhanh chóng hơn ?

      Hoàng thái hậu thấy bầu khí giữa bọn họ tựa hồ có hơi đúng, cho rằng Quốc Sư có thành kiến với An Vân sư phụ, vội vàng giải thích: "Quốc Sư, ngài đừng hiểu lầm, An Vân sư phụ vừa rồi bắt mạch xem bệnh cho Tả tướng đại nhân."

      "Nga? Tả tướng đại nhân thực bị bệnh?" Ly Thanh nhìn về phía Tả tướng, thầm nghiến răng: Tả hồ ly này cũng là có bản lĩnh, dám nghĩ cách đến Tiêu Lan điện này để gặp nữ nhân của .

      "Vâng, bổn tướng nhớ sáng hôm qua khi hạ triều, bổn tướng có từng qua với Quốc Sư."

      Ly Thanh gật đầu: "Bổn cung đương nhiên nhớ, chỉ là những lời Bổn cung lúc đó, Tả tướng đại nhân sợ là quên?"

      Sắc mặt Tả tướng cứng lại, đỏ mặt tía tai phản bác: "Quốc Sư, ai cũng có ngày già. ."

      Ngươi cũng ngoại lệ.

      "Đó là đương nhiên, có điều ông chuyện này với Bổn cung làm cái gì? Là nhắc nhở Bổn cung, ông già rồi, đối với việc xử lý triều đình là lực bất tòng tâm, đúng ?"

      "..." Tả tướng dám tiếp, có điều nhìn dáng dấp thở hổn hển của ông cũng đủ biết ông bị tức .

      Nếu lúc này, ông đáp là phải, vị Quốc Sư này nhất định cho ông cáo lão hồi hương an hưởng tuổi già lập tức. Bất luận cân nhắc từ chỗ nào, tại vẫn chưa phải lúc ông nên lui về ở . Vì thế, chỉ đành nín nhịn.
      Ghen rồi, ghen rồi :dai ca:
      Last edited: 17/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :