1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc Sư Đại Nhân, Bần Ni Có Thai - Nguyên Tử Nhất Sa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 5: Vợ chồng cãi nhau thật vui..
      Edit: Sở Thiên Tuyết
      Beta: QH


      Tiểu Lục bảo trì trầm mặc, cũng hề phản bác. Xem lời nàng nói chỉ là gió thoảng bên tai nhưng vẫn cầm tay nàng thật chặt, có nửa điểm dám lơi lỏng

      Đối với tài ăn kia, Tiểu Lục cũng sớm lĩnh giáo, nếu ai muốn cùng nàng tranh đua việc này thì có mượn thêm mười đầu lưỡi cũng chưa chắc thắng được.

      Bên này Tô Thanh Mạt vẫn tiếp tục lải nhải: "Ngươi biết đó, phàm là người tới nơi này dâng hương thì đều có nỗi khổ tâm riêng. Ngươi đừng xem các nàng bề ngoài ăn mặc hoa lệ thế kia mà lầm tưởng, có khi trong lòng các nàng lại mang trăm ngàn tổn thương. Những nỗi lòng này các nàng tìm được người đáng tin cậy để kể ra nên mới phải tìm đến Bồ Tát để giãi bày. Nhưng Bồ Tát là ai chứ, người còn rất nhiều việc phải lo nên sao có thể để ý tới những chuyện này, chính vì thế nên đây là lúc chúng ta phải làm tròn chức trách của mình, giúp họ cởi bỏ những tâm sự ấy...”

      Mặc nàng nói một tràng dài chẳng mấy chốc hai người cũng đã bước vào Tô Thanh viện.

      Khoé miệng Tiểu Lục co rút vài phần, cũng may lúc này Thanh Mạt đã ngừng lải nhải, nàng nói suốt đường về đây nhất ̣nh là rất khát rồi. Nghĩ vậy nên khi vừa vào phòng Tiểu Lục đã đưa cho Thanh Mạt một chén trà : “ Người uống chén trà cho nhuận hầu .”

      Tô Thanh Mạt tiếp nhận chén trà, uống một ngụm, sau đó cả người nặng nề ngã xuống ghế, duỗi dài hai chân vung vẩy.

      Tiểu Lục nhìn thấy hình ảnh này, khuôn mặt lại liên tục co rút, nhắc nhở Tô Thanh Mạt: “ Nếu phu nhân nhìn thấy hình tượng thục nữ này của người nhất ̣nh rất tức giận.”

      Thế nhưng mỗ nữ lại hề có dấu hiệu xoay chuyển, nàng giống như còn chưa thấy đủ thoải mái liền đem hai tay cũng duỗi ra, khuôn mặt úp sấp xuống bàn, tiếp tục công tác tẩy não Tiểu Lục: “ Tiểu Lục à, ngươi thật là hiểu gì cả. Chúng ta bây giờ là ni mà, đã là ni thì chỉ cần hình tượng ni là đủ rồi, ai hơi đâu quan tâm đến cái hình tượng thục nữ kia chứ. Làm thục nữ thì có thể đáng giá mấy đồng tiền sao.”

      thanh từ bên ngoài viện truyền đến: "Vớ vẩn! Con mà là ni sao?"

      Sợ tới mức bạn Tô đại sư nào đó dang chân rộng ngồi ko ra ngồi nằm ra nằm lập tức giật bắn người như chiếc ghế tự dưng mọc ra cái đinh, nhảy bật dậy.

      "Tham kiến, mẫu thân / phu nhân." Thanh Mạt và Tiểu Lục cùng nhau cúi người hành lễ. So với bây giờ thì bộ dáng lúc trước dường như chỉ là ảo giác.

      Tiểu Lục cúi đầu đánh mắt về phía nàng “ Hừ, vừa nãy còn dám lớn tiếng, để xem bây giờ ngài xử lí ra sao.”

      Cũng chỉ khi phu nhân xuất hiện thì nàng mới có chút quy củ.

      Một vị phu nhân mặc áo xanh, váy dài đơn thuần đến, ngồi xuống trước mặt hai người. Tiểu Lục liếc thấy liền nhanh tay bưng đến một ly trà đặt bên tay bà.

      Vị phu nhân này có hai cái tên và hai thân phận : Một là ni sư ở đây và hai là mẫu thân của Tô Thanh Mạt, khuê danh Lý Yên.

      Vẻ mặt của bà lúc này chính là chỉ hận rèn sắt thành thép, đứa con này của bà chưa lúc nào làm bà bớt lo: “ Nương? Con còn nhớ ta là nương của con à? phải vừa mới nói mình là ni sao? Ta cũng có đứa con lúc nào cũng muốn làm ni như con đâu.”

      Tô Thanh Mạt bất đắc dĩ, gục đầu xuống, "Nương, hai loại thân phận này hình như cũng đâu xung đột với nhau đâu."

      Lý Yên vừa nghe liền kích động : "Sao lại xung đột ? Nếu con thành ni thì làm sao lập gia ̀nh? "

      Tô Thanh Mạt ngẩng đầu nhưng trong miệng lại lí nhí phản bác: "Sao lại thể lập gia ̀nh? Năm đó người đã làm ni nhưng chẳng phải vẫn cùng cha sinh ra con đó sao? "

      Lời này của nàng vừa nói ra liền khiến Tiểu Lục đứng một bên liền biến sắc, nàng ta cúi đầu làm bộ như bản thân hề nghe thấy gì hết.

      "Con!" Lý Yên tức giận đến mức cả người phát run, ra lời.

      Tô Thanh Mạt thấy Lý Yên tức giận liền vội vàng ôm bà làm nũng : “ Nương, người tức giận như vậy làm gì? Dù sao con đây cả đời cũng tính lập gia ̀nh thì cần gì quan tâm đến mấy cái nữ tắc ấy. Người cứ để con sống tự tại một chút được sao.”

      Lý Yên đẩy tay nàng ra nhưng lại bị nha đầu trong lòng ôm chặt, dùng dằng mãi cũng buông thế nên bà đành phải ôm tiểu bảo bối này vào lòng, bắt đầu tận tình khuyên bảo: “Con nói gì vậy? Chẳng nhẽ nương cho con chưa đủ tự do hay sao? Con vào trong thành mà nhìn xem có nương nhà nào suốt ngày rong chơi bên ngoài, cả ngày thấy mặt mũi ? Sau này nếu con còn để nương nghe thấy con nói lấy chồng thì cứ chờ xem nương trừng trị con thế nào? ” Dứt lời bà liền lấy tay nhéo lỗ tai của tiểu phiền phức này.

      Lý Yên xuống tay lần này rất là nặng.

      Tiểu Lục cũng dám ngăn cản, mặc cho Tô Thanh Mạt phát ra từng trận tiếng kêu thảm thiết: "Ai ôi, nương, đau quá, mau buông tay a, ai ôi, đau quá, nương, người mau buông tay a, đau đau. . . . . ."

      Nghe tiếng kêu thảm thiết của nữ nhi nhưng mặt Lý Yên đổi sắc, tay có ý định muốn buông ra: ", về sau con còn dám nói những lời hàm hồ này ? "

      " Con. . . . . ." Tô Thanh Mạt vừa muốn nhu thuận đáp ứng thì lỗ tai bỗng nhiên giật giật hai lần

      Tiếp theo vẻ mặt của nàng lập tức liền trở nên vạn phần ủy khuất, miệng nhỏ lại bắt đầu vận động hết công suất: "A! Sao số con lại khổ như thế này? Từ nhỏ đến lớn có cha mẹ mà cũng như có, suốt ngày bị họ khi dễ, con khổ mà cũng dám than với ai. Người ta trước mặt, sau lưng đều có cha mẹ thương, che chở, mỗi khi xuất môn tiểu hài tử đều được cha mẹ ôm, con thì cái gì cũng có. Con thật là một đứa trẻ đáng thương mà, con nên xuất hiện cõi đời này! Hu..u..oa. . . . . . Cha ơi cha, cha ở đâu, mau tới cứu con , nương lại ngược đãi con, lỗ tai của con sắp bị nương nhéo đứt rồi! Hu..Hu....Sao người còn chưa tới cứu con, có phải là nguời cần đứa con này nữa rồi? Hu..oa. . . . . Cha ơi mau tới cứu con......"

      "Lý Yên, bà, bà mẹ hung dữ này, bà dám thừa dịp ta có ở đây ̣nh ngược đãi tiểu bảo bối của tôi sao, hôm nay tôi để yên cho bà! "

      Nhân hôm nay trong chùa có việc, sư Thanh Thủy liền muốn đến thăm con bảo bối của mình. Khi vừa mới bước về hướng này thì ông đã loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu khóc từ xa, nhưng lại để ý nên vẫn bước thong thả.

      Đến khi nghe rõ tiếng cha quen thuộc kia truyền vào trong tai thì hai chân ông lúc này còn muốn nhanh hơn cả bánh xe.

      Chỉ vài bước ông liền vọt vào Tô Thanh viện, người trong phòng còn chưa thấy ai thì đã nghe thấy thanh bốc hoả, rít gào.

      Lý Yên nghe được sư Thanh Thủy chửi mình là bà mẹ hung dữ, sắc mặt lập tức tái , sau đó đứng dậy buông tai của con ra. Bà tới cửa rồi chửi ầm lên: “ Đồ con lừa ngu ngốc, ông mắng ai là bà mẹ hung dữ đó? Mạt Nhi là con của tôi, từ lúc nào thành tiểu bảo bối của ông rồi hả? Ông đem miệng mình rửa sạch một chút! Mỗi lời ông thốt ra đều rất thối nên đừng có chạy lung tung khắp nơi kẻo tự mình thả mùi hôi thối chết mình đó!”

      Lúc này, sư Thanh Thủy cửa, vì thế hai người liền đứng ở nơi đó bắt đầu cãi nhau.

      "Nếu tôi là rắm thối, vậy bà đến gần tôi như vậy làm gì? Mạt Nhi chính là tiểu bảo bối của tôi, là tâm can của tôi, sao, bà ghen à? "

      Lý Yên cắn răng trừng nhìn ông: “ Nực cười, tôi mà ghen à? Ông cho rằng mình là bánh trái ai thấy đều muốn cắn à? Nói cho lão biết, tôi đây kiêng ăn mấy thứ đấy, nghe chưa!”

      Mà tâm can bảo bối Tô Thanh Mạt trong miệng họ bây giờ ngồi vắt chân lên ghế, hai mắt đầy tia sáng lấp lánh, đầy vẻ hứng thú nhìn hai người ngoài cửa đấu võ mồm. Tay nàng vẫy vẫy, phân phó Tiểu Lục đem chút đồ ăn vặt lại đây, hiển nhiên là nàng muốn xem kịch rồi.
      Last edited: 15/4/15
      baongocbt, KY_BIBG, Heoiues48 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6: Sản Phẩm của Tình cảm cấm kị
      Edit: Sở Thiên Tuyết
      Beta: QH

      Mặt của Tiểu Lục sớm đã đờ đẫn, đối với lời nói của Thanh Mạt cũng có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác đứng nhìn hai người ngoài cửa kia ầm ỹ mà than thở: Lão gia, phu nhân hai người cãi nhau thì chịu được sao?

      Quý Thanh Thủy bị Lý Yên làm cho tức giận sắc mặt tái xanh, người phụ nữ này tính tình từ trước tới nay vẫn luôn bá đạo, chịu thua thiệt bao giờ.

      "Bà... đồ hung dữ, nói chuyện cũng sợ gió lớn cắt mất đầu lưỡi sao?. Nếu có ta thì bà có thể mang thai tiểu bảo bối ? Thiên hạ này có ni nào như bà , cái gì mà suốt ngày lạy Bồ Tát, ta thấy bà suốt ngày ở trong phòng ngược đãi con thì có. Bà còn dám nói ta thối? Ta đây thối cũng là do bà hại thôi! Bây giờ bà ghét bỏ ta rồi phải ? Thế năm đó ai là người tới ôm ta nói rằng mình rất đơn hả? Sao lúc ấy nói rằng ta thối ?

      Việc này chính là muốn nói cho nữ nhân kia biết, nếu muốn so độ dày da mặt với nam nhân vậy thì ông đem ném cho bà da mặt này luôn, để xem bà đối đáp ra sao.

      Thế nhưng nếu so về thủ đoạn thì ai có thể sánh được với Lý Yên?

      Chỉ thấy bà cười quái dị hai tiếng: "Đúng vậy a, cũng chỉ tại đêm đó quá tối, ta nhìn rõ trắng đen nếu thì cũng theo ông đâu.” Sau đó bà quay về phía con của mình: “ Mạt Nhi , về sau con cần phải nhìn cho kĩ, đàn ông có tốt hay , phải thử qua thì mới biết, thể nhìn vẻ bề ngoài được.”

      Phốc. . . . . .

      Tô Thanh Mạt vừa uống một ngụm trà liền phun hết ra ngoài.

      Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn vị trước mắt này mới vừa rồi còn dùng cách xử phạt về thể xác để dạy dỗ mình vì câu lấy chồng kia mà bây giờ . . . . .

      Lời này của mẫu thân nếu đặt ở kiếp trước của nàng thì đúng là rất có khí thế của người phụ nữ thời đại mới nha.

      Đúng là quá trước thời đại! Nàng rất thích!

      Kết quả cuối cùng cũng có gì quá bất ngờ, nữ sĩ Lý Yên toàn thắng trở về đánh cho đồng chí Thanh Thuỷ còn một manh giáp!!

      Nhưng khi đồng chí Lý Yên còn say sưa trong chiến thắng thì đồng chí Thanh Thuỷ đã nổi giận đùng đùng kéo Tô Thanh Mạt trở về Thanh Tuyền tự.

      Trước đây hai ông bà đã ̣nh sẵn với nhau, con sẽ ở bên mỗi người năm ngày rồi đổi lại, mà hôm nay lại vừa đúng hạn năm ngày nên Lý Yên cũng có lý do ngăn trở hai người rời . Chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt cười gian của con .

      Nàng hít sâu hơi, thầm hạ quyết tâm, sau năm ngày kia thì nó sẽ quay trở lại, để xem tới lúc đó ta giáo huấn nó ra sao.

      Mạt Yên đạo quan cùng Thanh Tuyền tự đều nằm ở ngoại ô kinh thành và mỗi nơi đều có một toà bảo tháp.

      Điều đặc biệt là hai toà bảo tháp này lại đối mặt vào nhau, trông như một đôi vợ chồng dõi theo nhau. Mà hai toà tháp này còn hợp lại với nhau bằng một quả núi hẹp càng khiến cho người ta liên tưởng tới một đôi vợ chồng nắm tay nhau.

      Phỏng chừng ai cũng đoán được rằng tại đây có một con đường nhỏ được cất giấu trong mật đạo, nối thẳng tới hai toà tháp này.

      Đương nhiên mật đạo này cũng chỉ có trụ trì mới biết.

      Nhưng Tô Thanh Mạt cũng biết nó vì cứ sau năm ngày nàng lại qua đây. Trước khi nàng biết đến mật đạo này thì cũng chỉ có hai người đã từng qua đây và họ chính là cha mẹ nàng.

      Nhắc tới hai vị này thực phải khen, hai người này có lá gan to quá!

      Trụ trì cùng sư thái chính hòa thượng cùng ni thì với thân phận này quan hệ đặc biệt giữa họ được cho người ngoài biết. Nếu bị phát hiện được thì biết chừng họ sẽ bị chụp lồng heo mà ném xuống sông mất.

      Đây chính là một loại tình cảm cấm kị nha, chỉ tại thời kì lạc hậu này mà ngay cả ở hiện đại của nàng thì điều này cũng sẽ gây ra chấn động.

      Mà sinh vật được tạo ra bởi đoạn tình cảm cấm kị này thân thế càng trở nên ám muội.

      Nhân sinh bi thảm của sinh vật đó vừa được triển khai liền có hai loại thân phận bất đồng. Thanh Tuyền tự biến nàng thành hoà thượng, Mạt Yên đạo quan dạy nàng thành ni . Nga, đúng rồi, gần đây nhất nàng còn có thân phận là Tô Bán Tiên, trong kinh thành cũng có chút danh tiếng.

      Thẳng đến khi qua mật đạo Tô Thanh Mạt mới cảm giác được ánh mắt tràn ngập lửa giận ở sau lưng biến mất.

      "Cha, lần này con có thể ở bên cạnh cha thêm vài ngày ?" Trong mật đạo ẩm thấp nàng cùng Tiểu Lục mặc y phục tiểu sa di màu trắng, sát bên cạnh Quý Thanh Thủy.

      Tiểu Lục ở bên mở miệng xem thường: "Phỏng chừng được, ngài ra ngoài mang đủ xiêm y ."

      Tô Thanh Mạt vẫy tay: " sao, hôm trước ta dặn dò Tiểu Ngũ làm giúp ta làm mấy bộ xiêm y thông thoáng khí rồi."

      Tiểu Lục nghẹn lời, cúi đầu cất bước, bắt đầu suy nghĩ, có phải nàng sớm tính ở bên lão gia thêm mấy ngày nên mới có hành động đó lúc rời hay ?

      Tiểu Lục thầm than trong lòng: Mình với phu nhân và lão gia ở chung đã mấy năm, là rất khó tưởng tượng tính tình hai người như thế mà lại có thể sinh ra tính tình cởi mở, hiếu động và hoạt bát như tiểu thư…

      Nếu hỏi người Tiểu Lục cả đời này bội phục nhất thì đó chính là Tô Thanh Mạt.

      Nàng chỉ có thể đem trắng thành đen, đem chết thành sống. Nếu nói về công phu thay đổi sắc mặt thì nàng lợi hại hơn bất kì ai. Chỉ riêng việc nàng gục trong lòng phu nhân khóc rống, nước mắt kia dưng liền rơi như mưa là đã đủ hiểu rồi.

      Quý Thanh Thủy thân là trụ trì Thanh Tuyền tự đã mấy mươi năm, tuổi ông đã sớm qua sáu mươi. những vậy ông còn là người xuất gia nên chuyện nam nữ vốn là có khả năng phát sinh, ấy vậy mà điều người ta ngờ đến nhất lại có thể xảy ra.

      Cả đời đã ̣nh sẵn là thể có vợ con nhưng chính vì loại chuyện như vậy phát sinh mà ông lại có một người con gái. Cho nên ông đối với con này chính là sủng ái vô độ, nếu nàng muốn sao thì ông sẽ thuận tiện đem cả mặt trăng cùng mặt trời hái xuống cho nàng. Nếu như vậy thì ông sao có thể coi Tô Thanh Mạt là tâm can bảo bối của mình.

      tại bảo bối của ông muốn ở cạnh ông thêm mấy ngày thì làm sao ông nỡ cự tuyệt chứ.

      " Bảo bối thích ở bao lâu liền ở bấy lâu, nương con bên kia cha thay con lo liệu."

      "Cám ơn cha! Chỉ có cha hiểu con nhất." Tô Thanh Mạt đầy cao hứng ôm ̉ Quý Thanh Thủy, sau đó chu miệng hôn lên má ông, chọc cho Quý Thanh Thuỷ cười ha hả.

      bên Tiểu Lục thấy vậy liền nhanh chóng dời tầm mắt. Phỏng chừng nếu người khác nhìn thấy cảnh hai người xuất gia này thân mật thì đều phát điên .

      Mà nàng sở dĩ có thể trấn định như vậy, là vì nàng đã chết lặng rồi.

      Trong lòng nàng thầm cảm may mắn, cũng may phu nhân ở đây, bằng bà thế nào cũng đem mật đạo này hủy .

      Quý Thanh Thủy vừa tới Tự Miếu liền có một vị hoà thượng trung tuổi, thần sắc vội vàng hướng ông hành lễ nói: "Trụ trì, trong Tự Miếu có khách quý quang lâm, vị khách này chỉ đích danh là muốn gặp ngài. Tôi đã đưa họ đến thiện phòng dành cho khách quý để tiếp đãi rồi.

      Quý Thanh Thủy gật gật đầu, quay đầu hướng người phía sau nói: "Nhị vị trước tiên có thể đến thiện phòng chờ lão nạp, đợi lão nạp tiếp đãi những vị kia xong sẽ giúp các vị niệm kinh tịnh tâm. A di đà Phật." Cuối cùng ông nâng tay niệm Phật hiệu rồi cùng người kia rời .

      Tiểu Lục nhìn vẻ mặt trang trọng của ông mà có chút ngơ ngác. Cho dù lão gia đã có biểu tình này nhiều năm nhưng lòng nàng vẫn có chút quen, dù sao thì so với hình tượng cười to dưới mật đạo vừa rồi làm cho người ta cứ ngỡ là hai người.

      Giương mắt nhìn về phía Tô Thanh Mạt, hỏi nàng kế tiếp nên làm gì.

      mặt Tô đại sư lộ ra tia sáng, nàng nở nụ cười , chỉ chỉ hành lí trong tay nàng nói: "Em hãy đem này gánh nặng này đem trước, sau đó hãy đến chỗ này tìm ta."

      Tiểu Lục gật đầu, cũng hỏi nhiều thực nghe lời mang gánh nặng rời .

      Tô Thanh Mạt nhìn bóng lưng nàng biến mất, cười nhạo tiếng xoay người ra cửa hông, hướng đến ngọn núi phía sau chùa.

      Thanh Tuyền tự chính là tự lớn nhất trong kinh thành được ́ch thân hoàng thượng tứ phong thiên hạ đệ nhất tự.

      Thanh Tuyền tự chính là tự lớn nhất nổi danh nhất kinh thành. Chỉ vừa hoàn thành đến 1 năm được đương kim thiên tử tự tay viết tứ phong là ‘Thiên Hạ Đệ Nhất Tự’

      Có thể có được danh hiệu này là đủ để thấy Tự Miếu danh vọng cao như thế nào. Ngay cả nội điện và kiến trúc ở đây đều được xây dựng rất trang nghiêm và tỉ mỉ.
      Chương sau nam và nữ 9 gặp nhau trong hoàn cảnh cực kì đặc biệt :dai ca:
      Last edited: 4/2/15
      KY_BIBG, Heoiues, AELITA48 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 7: Hảo đôi dã uyên ương.

      Nàng dạo vòng sau chùa, rốt cuộc từ cửa hông vòng qua sau núi.

      Bây giờ là hai giờ chiều. là thời điểm nóng nhất, ru rú tại phòng chắc chắn nóng chết. Phía sau ngọn núi này là khu rừng cây rậm rạp, những gốc cổ thụ với những nhánh cây to khỏe, đứng ở nơi này, những làn gió khẽ lướt qua lập tức mang theo cảm giác mát lạnh.

      So với máy điều hòa ở kiếp trước, thoải mái hơn nhiều.

      Vừa bước vào khu rừng, nàng lập tức đưa mắt nhìn bốn phía, mục tiêu là tìm nhánh cây bóng loáng sạch

      Nhưng những gốc cây quanh đây, phải quấn đầy dây leo thân cây cũng sần sùi, lớp vỏ cây còn phân bố ra lớp nhựa đặc biệt, đây đối với người có bệnh khiết phích nghiêm trọng là khó có thể chịu được .

      Mà lúc này đỉnh núi, có nam tử mặc y phục màu đen, nửa quỳ mặt đất, như báo cáo với nam tử mặc hoa phục trước mặt

      Đột nhiên, ta thấy bóng người kia phất tay.

      lập tức ngậm miệng nghiêng tai lắng nghe, nhất thời sắc mặt phát lạnh đứng bật dậy.

      "Thôi, có lẽ là tiểu hòa thượng của chùa này lên núi dạo. Ngươi lui xuống trước ." Nam tử áo trắng lại . Thanh trong trẻo kia làm cho nhiệt độ nóng bức chung quanh mát mẻ thêm vài phần.

      "Vâng Hắc y nam tử cúi đầu lên tiếng, búng người cái biết tung tích.

      Nam tử áo trắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, đôi mắt hẹp dài thâm thúy quét chung quanh chút, nháy mắt hóa thành bóng trắng bay về phía cây đại thụ cách đó xa

      Chốc sau, Tô Thanh Mạt tới đỉnh núi, cũng nhìn lướt qua chung quanh, lập tức hai mắt sáng ngời, nhìn trúng gốc cây đại thụ cách nàng xa.

      mặt lộ ra nụ cười vừa lòng, mũi chân nhún, , tiếng gió vang lên, nàng nằm ở nhánh cây đại thụ kia.

      Cành cây này rất thô to, nàng nằm đó, người đứng phía dưới nếu nhìn cẩn thận, thể phát ra đó có người nằm.

      Hơn nữa, cây cổ thụ này có cành lá rất um tùm, ánh mặt trời như muốn thiêu cháy người kia hoàn toàn thể chiếu tới.

      Chung quanh cực kì yên tĩnh, toàn bộ đỉnh núi chỉ có tiếng gió nhè lướt qua cành lá vang lên tiếng xào xạc.

      Tô Thanh Mạt nhắm mắt lại hưởng thụ thanh thiên nhiên, giống như bài hát ru êm dịu, làm cho nàng thả lỏng cảnh giác, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Lại biết ở phía nàng chút có đôi mắt thanh lãnh nhìn chăm chú vào nàng, khẽ cau mày mang theo chút nghiền ngẫm.

      biết ngủ bao lâu, vài thanh quái dị ầm ĩ rơi vào lỗ tai Tô Thanh Mạt.

      Đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở bừng ra, đôi mắt vốn mơ màng vì buồn ngủ bỗng chốc cực kì linh động, giống như chưa từng ngủ quá.

      Nhưng trước tiên nàng nhìn xuống phía dưới tàng cây mà là trợn mắt nhìn thẳng vào người nằm nghiêng nhánh cây phía nàng. gương mặt tuấn tú bất phàm tựa như thiên tiên giáng thế rơi vào mắt nàng, làm cho nàng bất chợt hít vào hơi.

      Đúng là mỹ nhân! Đây là ý tưởng lên trong đầu nàng.

      ổn! Đây là ý nghĩ thứ hai vừa xuất

      Tiếp theo tầm mắt của nàng vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt từ đầu đến giờ vẫn chưa boa giờ rời khỏi người nàng, hai mắt của nàng máy liên tục, trái tim, giống như có người dùng tay xiết lại!

      Chỉ thấy trong đôi mắt đen sâu thấy đáy của bình tĩnh chút gợn song đó, nhưng nàng lại hoàn toàn nhìn thấy gì hết, kể cả cái bóng của chính nàng.

      Mở mắt nhìn vật, nhưng lại có bóng dáng của vật ở trong mắt, chả lẽ đây là năng lực từ nhãn giới trở thành vi giới trong Huyền Học thần bí?

      Nhưng đây là cảnh giới cao nhất của Huyền học! Vậy chẳng lẽ người trước mắt là…

      Xuất phát từ giác quan thứ sáu của nữ nhân, trong đầu nàng ngừng vang lên tiếng cảnh báo!

      Người này nguy hiểm!

      được, nàng phải tìm biện pháp tranh thủ rút lui! Nhưng dưới tàng cây ngừng truyền đến thanh khác thường lại làm cho lòng hiếu kỳ của nàng nổi lên.
      KY_BIBG, Heoiues, AELITA44 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Mặt đầy vẻ cảnh giác trừng mắt liếc nhìn người ở phía , cảnh cáo tốt nhất đừng nhúc nhích.

      Tiếp theo, nàng thả động tác của mình, chậm rãi nghiêng người xuống phía dưới nhìn xung quanh. Sau đó, biểu tình mặt liền bắt đầu từ kinh ngạc chuyển sang hứng thú.

      Đấy là đôi nam nữ chơi dã chiến!

      Ở kiếp trước nàng vì rèn luyện ý chí lực của mình, nên xem biết bao nhiêu bộ phim cấp hạn chế mạng, nhưng loại dã chiến thế này vẫn chưa xem qua.

      ngờ rằng may mắn của mình , có thể xem được thực chiến dưới góc nhìn cận cảnh đến như thế.

      Hai người bên dưới tàng cây dường như có chút sốt ruột khó nhịn, đặc biệt là nữ nhân, giống như uống xuân dược, vừa đến là bắt đầu kéo y phục của nam tử. Mà nam nhân kia cũng yếu thế, hai tay chưa hề ngừng sờ soạng người nữ tử. chỉ vài lượt đem xiêm y của nữ nhân lột sạch, nhìn động tác thuần thục đó của ta, đủ biết ta làm việc thế này ít lần.

      Chỉ thoáng chốc, hai người quấn chặt lấy nhau.

      Diện mạo của hai người đó kém, đôi uyên ương dã chiến sống động.

      Hai người diễn đến giai đoạn cuối, Tô Thanh Mạt quay đầu nhìn thoáng qua phía , nụ cười giễu cợt mặt khi nhìn thấy gương mặt chút biểu cảm của người phía lập tức cứng ngắc.

      Nàng chỉ đành oán hận trợn mắt nhìn cái, mình có thể bình tĩnh như thế, là bởi vì kiếp trước xem ít loại phim thế này nên ý chí cứng rắn thế này là được tôi luyện, Nhưng sao? Chẳng lẽ ta mỗi ngày cũng đều rúc trong phòng xem xuân cung đồ sao? Trường hợp nóng bỏng như thế này lại còn có thể bình tĩnh như thế, ra là tên bị bệnh bất lực!

      Hai người dưới tàng cây giống như lửa gần rơm lại gặp thêm gió mạnh, nam nhân thở hổn hển, nữ nhân rên khe khẽ tạo nên loại hòa kì dị.

      Hai người cây lại như là nước lạnh gặp phải băng, người thường hay đưa mắt liếc lên phía , người còn lại mặt chuát biểu cảm, đưa mắt lạnh nhìn nàng.

      Hai người ngoài việc im lặng xem cuộc chiến, mặt cùng hề xuất chút động tình nào.

      Nửa nén hương qua , hai người dưới tàng cây sau khi xong việc, sửa sang lại xiêm y, sau đó vội vã rời .

      Sau khi hai người kia rời hai người cây cũng vẫn động đậy

      Chung quanh chỉ có tiếng lá cây xào xạc, trước đó Tô Thanh Mạt còn cảm thấy loại tĩnh lặng thế này làm cho tinh thần người ta thả lỏng, nhưng bây giờ lại đâm ra có chút sợ hãi.

      Nhưng trước khi đối phương chưa xuất thủ, nàng quyết định yên lặng xem xét trước.

      Nhưng người ở phía lại chẳng khác gì người chết, từ lúc nàng phát cho đến giờ, động tác nằm nghiêng đó của , bây giờ vẫn giữ nguyên! Chẳng lẽ ta biết mỏi sao?

      Nếu đổi lại là đối tượng khác, chừng bạn Tô đại sư nổi bão rồi!

      Nhưng về Huyền học đối phương lại cao hơn mình bậc, nên thân thủ của tất nhiên thua nàng. Nàng tin có thể chạy thoát khỏi tay của đối phương.

      Di? Chạy thoát?

      Tại sao nàng phải chạy trốn? là nàng hề giết người, hai là phóng hỏa đốt nhà ai, thậm chí ngay cả xuất cây khi nào nàng cũng biết, lương dân tuân thủ luật pháp như nàng còn cần trốn sao?

      Nghĩ thông suốt, nàng thầm ảo não trong chốc lát, lại giương mắt liếc mắt trừng người ở phía cái, đứng dậy nhảy xuống dưới tàng cây. Vỗ vỗ y phục tiểu sa di thân, nâng bước bước , bóng dáng và động tác thong thả đến cực điểm, kì thực trong long lại cực kì bồn chồn.

      Lúc này, phía sau có trận gió truyền đến, chân của nàng bước dừng chút, liền tiếp tục về phía trước.

      Tiếp theo, nàng cảm nhận được tiếng bước chân ở phía sau mình, nghĩ rằng có lẽ người nọ đuổi theo.

      Nàng thầm mắng tiếng, dừng bước xoay người chuẩn bị hỏi vì sao phải theo mình.

      Nhưng nàng chỉ vừa mới xoay người bóng xanh của người nọ cũng từ bên người nàng lướt qua. Nàng chỉ kịp ngửi được mùi đàn hương thân người nọ lưu lại.

      Cái mũi của nàng hít hít chút, ừm, thơm quá. Tầm mắt liền đuổi theo bóng dáng vừa lướt qua của người nọ, thấy người kia hoàn toàn hề có ý định dừng lại, hiển nhiên, vừa rồi là nàng tự mình đa tình rồi.

      Nhưng cho dù như thế, cũng cần coi thường tồn tại của nàng như thế chứ?

      Trong lòng thầm buồn bực, lời trong đầu bất chợt thốt ra: "Ê ! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
      KY_BIBG, Heoiues, AELITA46 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 8: Có dài cũng có tác dụng (*)

      (*)Mình thề là dài của nghĩa đen ấy, thô lắm :050:

      Lời kia vừa thốt ra, nàng liền hận thể cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình rồi nuốt vào bụng luôn.

      Mà khi nàng nhìn thấy người nọ hoàn toàn hề dừng lại theo lời của mình cơn nóng giận bắt đầu lại dâng lên đỉnh đầu, ão não do nhiều chuyện vừa rồi bị nàng đem nó quăng tuốt lên tận…. chín từng mây.

      Tổ bà nó, khi dễ bà ư?

      Dù sao Tô Thanh Mạt nàng từ kiếp trước cho đến kiếp này, cho đến tận bây giờ cũng chưa có ai dám phớt lờ nàng như thế!

      Mắt thấy người nọ sắp biến mất vào rừng cây dưới chân núi, phẫn nộ trong lòng thúc đẩy nàng thầm đề khí, cả người vút lên đứng chặn lại ở trước mặt người nào đó.

      Ly Thanh rũ mắt nhìn bàn tay bé đưa ra chặn đường mình, mi tâm hơi giật giật, gì, chỉ khẽ cúi đầu, lẳng lặng đem tầm mắt dời sang người tiểu hòa thượng to gan lớn mật này, nhìn tỉ mỉ từ xuống dưới.

      Tô Thanh Mạt thấy ta vẫn giữ vẻ bình thản bất cần đời như trước, giống như bất cứ tình gì cũng thể làm cho biến sắc nửa phần. Nàng cảm thấy tức ấm ách, cơn giận mặt lại tăng thêm vài phần, nhướng mày, trừng mắt hỏi "Nhìn cái gì? Ngươi chưa từng thấy hòa thượng tu mà chừa tóc à?”

      So với vẻ giận dữ của nàng, sắc mặt của Ly Thanh vẫn bình thản, khẽ cụp mắt, "Tất nhiên là gặp qua, nhưng chỉ ngờ trong Thanh Tuyền tự lại cũng có thể thu nhận đệ tử tục gia.”

      “Chuyện ngươi biết trong thiên hạ này nhiều vô số kể, chuyện này có gì lạ đâu.”

      "Thanh Tuyền tự vốn được tiên đế tứ phong là thiên hạ đệ nhất tự, vậy hẳn phải nên tuân thủ quy định hoàng gia định ra đối với tự. Lén tiếp nhận tục gia đệ tử, hành vi lừa gạt dưới này nếu để triều đình biết được, vậy việc xét tự, dẹp chùa của Thanh Tuyền tự này cách cũng xa rồi.”

      Xét tự, dẹp chùa?

      Tô Thanh Mạt nghe xong nhíu mày, trong chùa có loại quy định như thế này à, sao nàng lại biết?



      Ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, thấy thần sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn có vẻ như lừa nàng, chẳng lẽ ?

      "Ai với ngươi ta là đệ tử Thanh Tuyền tự?"

      Ly Thanh gì, chỉ khẽ đưa mắt nhìn chăm chú vào trước ngực nàng, chân bước lui về phía sau bước

      Thấy tầm mắt bắn phá lại đây, Tô Thanh Mạt theo bản năng nâng tay che ngực, vừa định tức giận mắng, nhưng khi ngón tay chạm vào chữ thêu trước ngực. Trong lòng thế này mới hiểu , ra những chữ thêu tên hiệu chùa trước ngực tiết lộ gốc gác của nàng.

      Bằng chứng như núi, cho dù nàng có muốn chối cũng được, chỉ đành cam lòng hạ giọng: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

      Ly Thanh xoay người đem tầm mắt phóng xa, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi vang lên: "Thấy ngươi tuy là đệ tử tục gia, nhưng định lực coi như tạm chấp nhận. Ta có thể xem như biết chuyện này.”

      Chủ yếu là chuyện cần quan tâm hôm nay quá nhiều, làm gì còn thời gian rảnh để quan tâm loại chuyện nhặt này.

      Tô Thanh Mạt vốn dĩ sắp thở phào nhõm, nhưng nghe giọng điệu của ta, cơn giận của nàng lại dâng lên. "Ta là người xuất gia, định lực đương nhiên phải tốt, nhưng ra định lực của công tử làm ta có chút ngoài ý muốn.” Đôi mắt to giảo hoạt chơm chớp, nhìn về nơi nào đó dưới hạ thân của Ly Thanh.

      Hai mắt của ai đó rất có nội hàm, rất có thâm ý, chỉ tiếc người nào đó căn bản là hề để vào trong lòng.

      Tô Thanh Mạt khẽ cau hàng mày , đầu người này phải vừa ra cửa bị cửa đập trúng chứ? Mình ra hiệu ràng như thế, nhưng ta vẫn giữ dáng vẻ bình thản, nếu là nam nhân ai chịu nổi, chẳng lẽ ta bị bệnh bất lực ?

      Nhưng nhìn dáng vẻ thanh tú của , giống nha.

      Tô Thanh Mạt đột nhiên nhớ tới những lời vừa mới , hiển nhiên là người thông thuộc luật pháp, hơn nữa nghe giọng điệu chuyện của , tựa hồ lớn lối, chẳng lẽ người này đến từ trong cung?

      Mẹ ơi!

      phải như nàng nghĩ chứ?

      Thái giám?

      Tuy biết suy đoán của nàng có đúng , cao thủ tuyệt đỉnh như , lại ở trong cung làm nghề thái giám? Nhưng nếu thực như thế có thể giải thích được bình tĩnh của đối với cảnh xuân cung đồ sống vừa rồi.

      Dù sao ‘cái đó đó’ có, làm sao có thể động tình?

      Tô Thanh Mạt cảm thấy thế giới quan của bản thân giờ phút này sắp bị đảo điên rồi.

      Quả nhiên có câu sai, cưỡi ngựa trắng cũng nhất định là hoàng tử, nài ngựa cũng có thể cưỡi được vậy.

      Dáng vẻ xinh xắn nhất định là nữ nhân, gay cũng xinh lắm đấy.

      Nàng biết là, trong lúc nàng suy nghĩ biểu tình mặt lại phấn khích vạn phần.

      Ngay cả Ly Thanh cả đời bình tĩnh đạm mạc, giờ phút này cũng có chút thể dời mắt. Nhìn gương mặt nhắn, biểu cảm ngừng thay đổi, cảm thấy có chút kỳ quái, trong đầu tiểu hòa thượng này nghĩ gì thế, chỉ thoáng thôi có thể thay đổi nhiều biểu cảm đến như vậy.

      Tỉ mỉ quan sát nét mặt của nàng, lại cảm thấy trong lúc vô tình tiểu hòa thượng này dường như lộ ra chút quyến rũ của nữ nhân

      Theo tin tình báo của , rất nhiều tự miếu đều có vài hoạt động ám muội, tiểu hòa thượng như lại có tư sắc như thế, biết là phúc hay họa đây.

      Nhưng trong cuộc sống có mấy ai cả đời được bằng phẳng ?

      Nghĩ, đến đây sắc mặt của dần dần càng lạnh nhạt.

      Vẫn luôn thầm quan sát , Tô Thanh Mạt nhìn thấy, lại cho rằng tức giận, vội vàng cười lấy long : "Vị công công này, ngại quá, vừa rồi tôi cũng có ý gì. Tại tôi biết ngài là ‘đó đó’, nên hãy thông cảm nhiều hơn.”

      Nàng vừa dứt lời, sắc mặt vốn dĩ lãnh đạm của Ly Thanh lập tức liền trở nên lạnh hơn vài phần.

      Công công?

      Hai tròng mắt nhìn về phía nàng lúc này cũng có vài phần áp lực.

      Tô Thanh Mạt đương nhiên cũng cảm nhận được hơi thở biến hóa, "Đừng nóng giận, ngài tuyệt đối đừng nóng giận, có câu tức giận rất làm người ta nhanh già phải vô lý đâu. Kỳ ngài hoàn toàn cần để ý thứ này như thế, ngài nhìn tôi đây này, cho dù của tôi dài, nhưng chưa bao giờ dùng cả, như thế phải dài cũng vậy dài cũng sao sao? Cho nên mới , hai chúng ta có gì khác nhau."

      ". . . . . ." Ly Thanh nhìn đôi tay bé của nàng giờ phút này hề có chút e dè chỉ về hương hạ thân của mình và của nàng, sắc mặt càng khó nhìn vài phần.

      Cái gì gọi là chưa bao giờ dùng? Cái gì gọi là dài cũng vậy, dài cũng sao? Lại cái gì là có gì khác nhau?

      thậm chí bắt đầu hoài nghi đầu óc của tiểu hòa thượng này có phải là có vấn đề hay , nếu , là người xuất gia sao lại có thể chuyện thô tục như thế?

      Luôn luôn tự cho là bình tĩnh, đầu của đại quốc sư Ly Thanh giờ phút này cũng bắt đầu choáng váng, có chút hối hận vừa rồi sao lại để cho tiểu hòa thượng này cản đường mà dùng chưởng đánh bay .

      Thấy sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi, lại có dấu hiệu sắp bạo động, Tô Thanh Mạt bất giác nuốt nước miếng, dưới chân bắt đầu chậm rãi di động.

      phải nàng sợ, mà là nàng biết rất rằng tạm thời mình phải đối thủ của người trước mặt.

      Nếu biết địch lại, vậy còn cứng rắn đâm đầu vô chỗ chết, Tô Thanh Mạt nàng mới ngốc như thế đâu.

      "Vị công công này. . . . . ."

      "Bổn cung phải công công!" Luôn luôn bình tĩnh, nhưng giờ phút này Ly Thanh bình tĩnh nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời của nàng. tự nhận bản thân từ quần áo cho tới nhân khí, hay dáng vóc tướng mạo, nếu đem so với mấy tên thái giám ẽo ợt trong hoàng cung hoàn toàn khác xa, người ngoài làm sao có thể nhận ra thân phận của mình?

      Chỉ có thể người trước mắt cố tình làm nghịch ý !
      KY_BIBG, Heoiues, AELITA49 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :