1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc gia từ chối bảo vệ em - Sơn Chi Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 14 cấm chế trừng phạt

      Lúc Tạ Đình Diệu bỗng nhiên ngã xuống đất , Tạ Minh Triệt kinh ngạc chớp mắt cái sau đó đưa mắt nhìn về cánh cửa phòng ngủ he hé bắt gặp A Yên lấp ló cái đầu bày ra bộ dáng căm giận bất bình.

      Ngay khi đối diện với ánh mắt của Tạ Minh Triệt theo bản năng co rụt lại trốn sau cánh cửa. Giống như con vật bị kinh sợ.

      Đáy mắt u của ra chút sắc thái , gương mặt u ám lạnh lẽo hình như cũng bớt tối tăm chút. cúi người đỡ Tạ Đình Diệu nằm mặt đất lên :” Ngài đúng là già rồi”

      Trong giọng mang theo châm chọc khiến cho Tạ Đình Diệu tức đến đỏ bừng mặt mũi, đầu gối ông đau nhói lại biết nguyên cớ gì mà tự nhiên ngã trước mặt con trai , mất hết mặt mũi nhưng ông ta vẫn cố gắng đứng lên, tức giận : “ Đồ ngịch tử”.

      Phòng khách giương cung bạt kiếm mà A Yên ở trong phòng ngủ sắc mặt tái nhợt, ngay cả đứng cũng đứng được. Vừa nãy thấy lão già kia đánh Tạ Minh Triệt cái , máu dồn lên não suy nghĩ được gì nhiều liền dùng linh lực. Nhưng bây giờ nhớ ra, hơi thở của lão già đó ràng là người Tạ Gia.

      Từ khi trở thành vật gia truyền của Tạ Gia vận khí hai bên gắn liền với nhau , đồng thời Tạ Gia cũng áp chế . khi sử dụng linh lực lên người của Tạ Gia chịu trừng phạt, hậu quả đó A Yên từng bị lần rồi, lần này là lần thứ hai.

      Cả người giống như bị những cây kim săc bén đâm vào xương cốt, linh khí chạy tán loạn trong cơ thể , đau đến mức xụi lơ mặt đất,, thậm chí hô hấp cũng bị đau

      “ Dĩ hạ phạm thượng , thể tha thứ”

      Từng câu từng chữ như những cây kim in trong xương cốt của , giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua chỗ sâu nhất trong thức hải của A Yên , khắc cốt ghi tâm. Tạ gia hạ cấm chú người nàng có trợ giúp rất lớn với nàng khi nàng ở gần người Tạ gia nhưng đồng thời cũng phản phệ rất lớn.Chỉ cần nàng dám đả thương người Tạ gia cấm chế cường đại phát ra trừng phạt nặng nề.

      A Yên cuộn tròn thành đoàn , cơ thể cứ vậy run rẩy thể dừng được, khóe mắt nàng ngừng có nước mắt rơi xuống , dường như nàng còn tỉnh táo , ý thức là mảnh mơ hồ.Cuối cùng Tạ Đình Diệu cũng rời khiến cho phòng khách yên tĩnh , Tạ Minh Triệt ngồi mình sô pha rũ mi mắt , lông mi dài che lấp những cảm xúc trong mắt , môi mỏng mím thành đường thẳng, qua lúc lâu bỗng nhiên cười lạnh tiếng.

      Chờ mãi thấy từ trong phòng ngủ ra, Tạ Minh Triệt đứng lên đến trước cửa phòng của sau đó gõ cửa. Bên trong có phản ứng gì

      “ A Yên”- lại gõ cửa.

      Mà cửa vẫn im lìm , có ai ra mở. Lúc Tạ Minh Triệt chuẩn bị xoay người rời nghe thấy thanh gì đó. hơi dừng lại yên lặng lắng nghe , hình như có tiếng khóc yếu ớt vọng ra từ phía sau cánh cửa.

      Tạ Minh Triệt nhíu mày : “ A Yên?”

      Thấy vẫn trả lời , liền duỗi tay trực tiếp mở cửa ra. Ngay lúc mở cửa ánh đèn vàng ngoài hành lang chiếu vào người A Yên nằm ở trong căn phòng tối tăm, cúi đầu liền thấy A Yên run rẩy cuộn tròn mặt đất.

      Đôi mắt luôn luôn lạnh lùng rốt cuộc nhiễm vài tia cảm xúc kì lạ.

      “ Em làm sao vậy A Yên “ – Lúc cúi người bế lên mới phát cả người ướt đẫm mồ hôi. Đồng tử của hơi co lại , vội vàng bế lên đệm. Thời điểm Tạ Minh Triệt đặt xuống đệm thấy cố gắng mở đôi mắt trong veo ra, nhưng cố mãi cũng chỉ mở được nửa. Trong đầu A Yên giống như đống bùn nhão , mơ hồ nhìn gương mặt kia nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt. Thế nhưng cũng cản trở việc nhận ra đó là . Trong nháy mắt từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống , vành mắt của đỏ ửng. cố hết sức duỗi tay nhưng lại túm được cánh tay của . nhàng khóc nức nở : “ Đau… đau”

      Tạ Minh Triệt là người Tạ gia nên người có hơi thở có thể giúp cho giảm ít thống khổ vì vậy theo bản năng muốn tới gần . Nhìn bộ dáng bất lực như vậy liền đưa tay ôm lấy nhưng cơ thể của vẫn ngừng run rẩy. Tạ Minh Triệt treo bản năng cầm ngón tay lạnh băng của : “ Em sao vậy”

      chưa bao giờ thấy có bộ dáng thống khổ như vậy. A Yên vùi dầu vào lồng ngực của , thanh nức nở dần dần mỏng manh : “ Đau , đau quá…”

      Tạ Minh Triệt lâu trải qua cảm giác bất lực như vậy , trong lòng đau đến tái nhợt cả mặt , thanh bé yếu ớt , thân thể ngừng run rẩy mà cứng đờ cả người, chỉ có thể đem ôm chặt và trong lòng

      “ A Yên ?” – nhàng gọi tên

      Lúc này A Yên thể chịu được nữa , mặc dù cố mở to hai mắt nhưng vẫn thể ngăn mí mắt trùng xuống. Ngay khi vừa nhắm mắt mảnh đen kịt ùa tới.

      Cuối cùng nàng gặp lại hình dáng luôn ở trong giấc mơ của mình , nhưng giờ đây thân ảnh của càng thêm mờ nhạt. Mà trong tâm trong mắt chỉ còn lại ống tay áo trắng như tuyết của .

      Phía cầu gỗ dài điểm ánh đèn vàng hắt lên , ánh đèn chiếu vào hồ nước dưới cầu khiến cho hồ nước nhìn trong vắt.

      Tuyết trắng cứ đều đều rơi xuống , trong giấc mộng A Yên hóa thành miếng huyết ngọc được đeo ở bên hông của thiếu niên,theo bung dù tới hành lang gấp khúc cách đó xa.

      Thiếu niên ngừng ở cuối hành lang , cây dù màu xanh lá cây thu ở bên , ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên nhàng vuốt ve huyết ngọc bên hông , đứng ở đó, thân ảnh đơn bạc , tay áo rộng theo gió bay phấp phới.

      A Yên mơ hồ nghe thấy tiếng mình gọi : “ A Triệt”

      Bỗng nhiên ngực bị giật cái , đau buốt như kim châm ùa đến. Lúc A Yên tỉnh lại vẫn còn sửng sốt lúc lâu , đến tận khi bên cạnh truyền đến thanh lãnh đạm : “ Tỉnh rồi sao?”

      A Yên nghiêng đầu thấy Tạ Minh Triêt ngồi ở mép giường.

      Trong mắt đè nén mảnh thanh sắc lãnh đạm, giữa chân mày cũng lộ ra chút mệt mỏi , qua đêm cằm cũng lún phún râu.

      A Yên chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của . chớp chớp mắt nhàng gọi : “ A Triệt?”

      “ Còn đau ” – Tạ Minh Triệt nhìn khuôn mặt vẫn tái nhợt , bỗng nhiên hỏi.

      A Yên xoay xoay tròng mắt sau đó mới thốt lên : “ Sao giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy , còn đau nữa
      Tạ Minh Triệt gật gật đầu sau đó lại hỏ : “ Ngày hôm qua em bị làm sao vậy”


      A Yên đem mặt giấu vào trong chăn , ấp úng nửa ngày , vẫn là bị Tạ Minh Triệt nhìn chằm chằm đến phát sợ sau đó do dự mà : “ ngày hôm qua … hôm qua em đánh lão già thúi kia, lão ta là người Tạ gia”

      “ Cho nên ?” – Tạ Minh Triệt yên lặng nhìn .

      “ Em và Tạ gia số mệnh gắn liền , nếu em tấn công người Tạ gia cấm chế của ngọc bội trừng phạt em” - A Yên vùi mặt vào gối , thanh rầu rĩ.

      Tạ Minh Triệt còn chưa thấy áp sát khuôn mặt lại đây , trong đôi mắt tròn lóe lên kiên định : “ Nhưng mà em hối hận”

      Tạ Minh Triệt hơi sững người chút, im lặng lúc sau đó mới lên tiếng : “ Vì sao?”

      A Yên tức giận mà : “Cái lão già thúi kia đánh !”

      Tạ Minh Triệt nhịn được mà nắm chặt tay , đôi mắt có chút gợn sóng , hầu kết lên xuống định gì đó , chưa kịp nghe thấy tiếp :

      “ Ai dám đánh , em liền đánh người đó ! Kể cả là người nhà của cũng thể coi thường !”

      Lúc những lời này lộ ra hai chiếc răng nanh, giống như con mèo . Giương nanh múa vuốt , đáng .

      đột nhiên nghĩ , nhiều năm rồi có ai với những lời này.Ngây thơ mà lại buồn cười.

      Tạ Minh Triệt yên lặng nhìn , sau khi im lặng lâu đứng dậy , cúi người vươn tay sờ sờ vào đỉnh đầu mềm mại của :

      “ Nghỉ ngơi cho tốt ” – thu tay lại , xoay người ra khỏi phòng ngủ.

      đâu vậy” – A Yên sốt ruột, duỗi tay giữ chặt lấy ống tay áo của .

      Tạ Minh Triệt dừng bước, quay đầu lại nhìn : “ Làm sao thế?”

      A Yên buông lỏng tay , ngón tay hơi mất tự nhiên mà vê vê góc chăn , thoạt nhìn đáng thương hề hề : “ Cái đó, em … em có thể ngủ cùng được ?”


    2. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 15 ác mộng của

      Đương nhiên kết quả là thể. Tạ Minh Triệt từ chối cách kiên quyết , sau đó mang cho ly sữa nóng , bắt uống hết sau đó bỏ ra ngoài.

      A Yên sau khi uóng hết lỹ sữa liền giận dỗi rúc ở trong chăn.

      Nhưng đến nửa đêm , A Yên lại bị cơn đau đớn như kim châm tra tấn đến tỉnh dậy , lăn lộn giường lúc lâu cũng đỡ đau, cuối cùng cố gắng tự bò lên , ra khỏi phòng ngủ.

      Cấm chế của ngọc bpọi quá cường đại, mặc dù ban ngày đánh lão già đáng chết kia quá tàn nhẫn nhưng trừng phạt chút cũng ít .

      Tạ Minh Triệt là người Tạ gia , hơi thở của cs thể trợ giúp giảm bớt thống khổ , A Yên vốn là muốn ngủ chung với ai ngờ lại muốn , cuối cùng phải tự chịu đựng. Nhưng mà lúc này thể chịu được nữa phải bò dậy tìm .

      nghiêng ngả lảo đảo đến trước cửa phòng , miễn cưỡng ngưng thần nghe xem bên trong có động tĩnh gì nhưng cái gì cũng nghe được.

      do dự chút, cẩn thận đẩy cửa phòng Tạ Minh Triệt ra. Trong phòng rất tối, A Yên dùng linh lực đốt lên ngọn lửa , ngọn lửa chiếu rọi lên bóng dáng nho của . Ngay khi A Yên lén lút nghe thấy thanh rất . cả kinh , cả người sững sờ , co lại thành đoàn, động cũng dám động.

      Đôi mắt trừng lớn , ngọn lửa ngón tay cũng bị dọa tắt cả lửa.

      Bị … bị phát rồi sao?

      Nhưng hai phút trôi qua , trong phòng vẫn im ắng như cũ, giống như là thanh gì.

      A Yên thở phào nhõm hơi

      Ngọn lửa lại bốc cháy đầu ngón tay , chiếu sáng đường của đến bên cạnh chiếc giường lớn

      Ánh sáng tỏa từ ngọn lửa rất yú ớt , khi A Yên đến gần mép giường, nương theo ánh sáng nhoi nhìn bóng người nằm đệm. Chỉ là có điểm kì quái.

      Hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu chặt, trán toát ra mồ hôi tinh mịn từ lúc nào biết, hai tay vô ý thức nắm chặt lấy chăn đắp người lộ ra gân xanh , thân thể cũng hơi run rẩy.

      Đây là … gặp ác mộng sao?

      A Yên sửng sốt

      Qua lúc lâu mới vươn tay , chọc vào cánh tay của .

      Dường như chưa tỉnh , vẫn bị vây ở trong giấc mơ của mình , thể thoát ra.

      Có là do tò mò cũng có thể là vì nguyên nhân gì khác , A Yên đặt ngón tay lên ấn đường cuả . Quang mang màu đỏ nhạt thâm nhập vào ấn đường của , nhắm mắt lại, chứng kiến hãm sâu trong giấc mơ.

      lâu rồi A Yên chưa được thấy núi rừng rậm rạp xanh rì như vậy , cũng chưa bao giờ gặp qua nơi nào tràn ngập sương mù mông lung như này

      Mảnh trời đỉnh đầu lại u , nhuốm màu xám xanh, lúc ngửa đầu nhìn lên thấy giống như lốc xoáy sâu thấy đáy.

      cậu bé lăn từ sườn núi xuống,cậu lăn qua các bụi gai mọc đó thành ra quần áo bị cắt nát bươm, người đầy những vệt máu đỏ thắm, gương mặt non nớt tràn đầy kinh sợ

      kịp kêu lên đau đớn, khóc cũng kịp khóc, bò dậy chạy bán sống bán chết, giống như sau lưng có thú dữ đuổi theo.

      giọng nữ thô ác vang lên , vờn quanh toàn bộ cảnh quan u trong giấc mơ :

      “ Thằng nhãi con , định chạy đâu?”

      Bà ta bỗng nhiên cười rộ lên , thanh nhàng : “ Núi này quá lớn , mày chạy thoát đâu”

      “ Đến đây , trở về cùng mụ mụ”

      người phụ nữ mặc quần áo vải thô màu lam cầm chiếc liềm rỉ sắt , khuôn mặt bà ta bị sương mù dày đặc che khuất, nhìn diện mạo.

      Mà cái tay cầm lưỡi liềm kia của bà ta đầy kín những vết chai, làn da thô ráp nứt nẻ, móng tay còn đầy bùn cát.

      Bà ta tiến tới gần cậu bé , trong miệng lẩm bẩm vài câu bằng tiếng địa phương

      “ Con , con của ta..”

      Cậu bé bị đá sắc nhọn làm té , quỳ rạp mặt đất, lúc quay đầu lại nhìn thấy người phụ nữ kia giơ lưỡi liềm lên. Bà ta ê ê a a hát nhạc thiếu nhi bằng tiếng địa phương , giọng hát mềm nhưng mà lưỡi liềm trong tay lại chút lưu tình mà chém tới giữa hai cẳng chân .

      “ Con ngoan, mẹ chặt đứt chân của con , con chạy khỏi đây nữa” – Người phụ nữ lại bắt đầu cười.

      A Yên sợ tới mức mở to hai mắt từ trong mộng của Minh Triệt tỉnh lại.

      Lưỡi hái mang theo máu giống như còn ở trước mặt, giọng địa phương của người phụ nữ vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc A Yên nhìn về phía Tạ Minh Triệt vẫn còn kinh hồn táng đảm.

      Khuôn mặt của cậu bé trong mơ kia tuy rằng vẫn còn non nớt , chưa phát triển nhưng A Yên vẫn nhận ra , đó hẳn là Tạ Minh Triệt.

      Ở dưới đuôi mắt phải của nốt ruồi màu đỏ nhạt , cậu bé kia cũng có.

      Trừ bỏ khuôn mặt của người phụ nữ kia ,tất cả cảnh còn lại đều rất chân , điều này đại biểu cho việc tất cả những việc xảy ra trong mộng có khả năng từng phát sinh ngoài đời.

      A Yên giương mắt nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông đó, trong lòng có tư vị gì.

      ngờ từng trải qua những chuyện đáng sợ như vậy.

      Thấy vẫn bị hãm ở trong mơ , A Yên hơi mấp máy môi có ý định đánh thức nhưng bỗng nhiên từng đợt từng đợt đau đớn như ngàn chiếc kim đâm vào xương kéo đến khiến cho sắc mặt trắng bệch. Lại tới nữa… đau đến nỗi hai hốc mắt đều phiếm phiếm hồng.

      Do dự chút, A Yên đánh thức Tạ Minh Triết nữa. hiểu tính , nếu đánh thức vào lúc này , khẳng định ta mang về phòng của mình.

      Nhưng mà đau quá rồi, đau đến phát khóc.

      Sau lúc lâu , A Yên cố gắng chịu đau , từng bước từng bước bò vào trong chăn của . cố sức mà chạm lấy vòng eo của , nhìn qua giống con sâu lông, từng chút từng chút rúc sâu vào trong lòng .

      Có lẽ là do ác mộng vây quá sâu nên mặc dù trong lòng có thêm A Yên cũng tỉnh lại , A Yên nhịn được hít hít hương thơm nhàng man mác người . thể phân biệt được đây là mùi gì ,vừa giống như là tuyết đầu mùa vậy , trong khí tràn ngập mùi lành lành nhạt nhạt, thấm vào ruột gan vừa giống như có như . Hơi thở của thuần tịnh , chứa chút tạp chất nào. A Yến rúc vào ngực giúp cho nỗi đau của được giảm bớt rất nhiều , nhịn được mà rúc vào sát hơn.

      Chỉ là…..

      Lúc A Yên ngẩng đầu lên thấy lông mày của vẫn nhíu chặt , sắc mặt tái nhợt.

      thoải mái rồi nhưng còn ở trong giấc mộng. A Yên do dự chốc lát rốt cuộc quyết định. vươn tay phải của mình đan mười đầu ngón tay vào bàn tay a. Tay ấy tuy hơi ướt nhưng rất ấm áp.

      Thời điểm nhắm mắt lại , chỗ giao thoa giữa tay của hai người lên ánh sáng mờ nhạt.A Yên vào giấc mộng , cong cong khóe miệng. đem cảnh trong mơ của mình chia sẻ cho vì vậy phải ở lại trong ác mộng kia nữa.

      hề hay biết , lúc hoàn toàn vào giấc ngủ, đạo ánh sáng kim sắc men theo ấn đường của Tạ Minh Triệt trào ra, lửng lơ ở giữa trung đầu hai người sau đó chỉ trong giây lát liền biến mất

      Công tử trẻ tuổi ngồi trong đình , màn sa nhạt màu bị gió thổi bay mơ hồ lộ ra hình dáng của . Ống tay áo trắng như tuyết quét ngang bàn đá, chén trà bị hất bay xuống đất phát ra tiếng giòn tan

      “ Nàng chỉ là nương bình thường nghề ngỗng , ngài sao lại giết nàng ?” – Thiếu niên đứng lên , thân hình gầy guộc tựa hồ có chút ổn định , chống tay bàn đá, thanh tràn đầy tức giận.

      “ Minh Triệt , chỉ có mệnh cách của nàng phù hợp với phấn ngọc”- Người đàn ông trung niên đứng ở đình ngoại , thân mặc bộ quần áo màu đen , giữa hai chân mày là bình tĩnh gợn sóng. Có lẽ do cảm xúc dao động quá lớn khiến cho thiếu niên kia ho khan trận. Thân hình của quá mức đơn bạc , nghe thấy những lời người đàn ông kia chỉ im lặng đứng ở bên cạnh bàn lâu.

      “Thúc thúc, ngài quá hồ đồ.”Sau lúc lâu, mới nhàng mà .

      Tiếng của thiếu niên hơi khàn , A Yên đứng cách hồ hoa sen cũng có thể nghe thấy tiếng ho khan của ..Ống tay áo trắng như tuyết , thân ảnh đơn bạc phía sau màn sa thiển sắc khép hờ khiến cho nàng thấy được thân ảnh . Nhưng nàng cảm thấy , hồ nước này ,hành lang gấp khúc nàng , thậm chí là mái ngói cong cong hay là tiếng chuông đồng ngẫu nhiên hình như nàng từ ng gặp qua, rất nhiều cảnh tượng quen thuộc. Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng chuông bạc thanh thúy , những hình ảnh trước mặt bỗng nhiên bị thổi tan .

      A Yên phảng phất nghe thấy thanh khàn khàn ở ngay bên tai mình :
      “ A Yên , đừng… theo ta nữa”


    3. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 16 càng gần càng tốt

      Tạ Minh Triệt mơ giấc mơ kì quái.

      Vốn dĩ bị vây ở trong trí nhớ khi còn , ở tòa núi lớn chạy thế nào cũng thoát, trơ mắt mà nhìn người phụ nữ mặt điên cuồng đuổi theo sau đó giơ lưỡi liềm về phía .

      Nhưng ngày lúc đó , trong chớp mắt giống như bị cuốn vào cái lốc xoáy khác.

      Đình đài thủy tạ, sương mù từ từ dâng lên dày đặc.

      Trong đình có hai người , già trẻ, lời đầu đuôi , câu cũng hiểu.

      Cảnh tượng kì quái trong mơ ngắn ngủi , Tạ Minh Triệt dần dần cảm thấy ngực mình hơi nóng , có xu hướng càng ngày càng nóng .

      bị nóng đến tỉnh giấc.

      Thời điểm mới mở mắt cảm thấy có chút mông lung, nhưng khi nhìn thấy A Yên ghé vào lồng ngực của mình đột nhiên thanh tỉnh.

      Tay đan vào nhau , lòng bàn tay trơn trượt mềm ấm , còn vương lại chút mồ hôi.

      Tạ Minh Triệt trước giờ luôn tự giữ mình bình tĩnh , giờ phút này rốt cuộc lộ ra tia hoảng loạn , theo bản năng lui lại về phía sau ,thiếu chút nữa ngã luôn xuống đất.

      Sau khi ổn định lại cơ thể nhìn về phía A Yên giường sau đó phát ra có chút thích hợp lẽ thường.

      Sắc mặt của tái nhợt, trán rịn tầng mồ hôi , đôi môi khô nứt nẻ, hít thở nhàng gần như nghe được.

      “ A Yên ?” Tạ Minh Triệt thử gọi .

      Nhưng mặc kệ dùng cách nào chăng nữa vẫn ngủ cách nặng nề , căn bản là nghe thấy tiếng gọi .

      Lúc này Tạ Minh Triệt cũng truy cứu xem hôm qua bò vào phòng lúc nào, còn nhớ tình trạng của nàng hôm qua lúc bị cấm chế ngọc bội trừng phạt.

      Tạ Minh Triệt phức tạp nhìn gương mặt tái nhợt của .

      Chẳng lẽ trừng phạt kia vẫn chưa dừng lại?

      Tạ Minh Triệt trầm tư lát sau đó rời giường , vào phòng A Yên , tìm được điện thoại của ở tủ đầu giường.

      Điện thoại của A Yên cài mật mã, Tạ Minh Triệt mở danh bạ lên ,trong danh bạ của chỉ có hai người , ,hai là…..

      Ánh mắt ngừng ở cái tên “ Hổ mập đáng ” trong danh bạ của , ấn nút gọi.

      Người ở đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh , tiếng đàn ông mềm truyền tới :

      “ Sao thế Yên Yên?”

      Tạ Minh Triệt trầm mặc trong chốc lát

      “ Yên Yên ngươi sao thế? Có phải Tạ Minh Triệt bắt nạt ngươi ? Người chờ đó ! Chờ ta qua đó thu thập !”- Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng liền bùm bùm mình.

      “…..’ Tạ Minh Triệt nghĩ nghĩ lát cuối cùng vẫn mở miệng “ Bạch tiên sinh”.

      Bạch Thư Yến ở đầu dây bên kia nghe thấy thanh lạnh như băng truyền tới sợ tới mức rơi cả miếng măng trong tay.

      Chớp mắt cái liền phản ứng lại, theo bản năng đứng dậy, xấu hổ cười hai tiếng :

      “ A, là Tạ tiên sinh gọi tới à?”

      “ A Yên có chút vấn đề rồi , sang đây nhìn ấy chút ” – Tạ Minh Triệt muốn dông dài với nên thẳng vào vấn đề.

      Bạch Thư Yến nghe vậy liền cau mày , ngữ khí nóng vội:

      “ Yên Yên , ấy bị làm sao vậy??”

      “ Cậu cứ đến đây ” – Tạ Minh Triệt ngắn gọn câu.

      Bạch Thư Yến vội vàng đồng ý.

      Sau khi dập máy liền phi thẳng ra cửa nhà nhanh nhanh chóng chóng tới chung cư của Tạ Minh Triệt.

      Qua khoảng thời gian rốt cuộc Bạch Thư Yến cũng tới, lúc Tạ Minh Triệt ra mở cửa gấp gáp đến thể chờ nổi , xông vào phía trong.

      “ Yên Yên ở đâu?” – Bạch Thư Yến quay qua với Tạ Minh Triệt lúc này đóng cửa , ngữ khí nôn nóng.

      Tạ Minh Triệt chỉ chỉ tay vào phòng ngủ của . Bạch Thư Yến lập tức theo hướng chỉ. Lúc Tạ Minh Triệt quay vào trong phòng mới phát ra , ràng lúc nãy kích thước thân hình của A Yên còn giống như người bình thường, bây giờ lại biến thành hình dáng như lòng bàn tay.

      Bạch Thư Yến gọi vài câu nhưng vẫn có phản ứng.

      cầm lên , sắc mặt khẽ biến :

      ‘ Sao linh lực của ấy tiêu hao nhiều thế này’

      ‘ Hôm qua ấy đánh cha tôi’ – Tạ Minh Triệt

      Bạch Thư Yến nghiêng đầu nhìn : “ Là sao?”

      Tạ Minh Triệt kể lại tình ngày hôm qua cách ngắn gọn cho Bạch Thư Yến nghe. nghe xong chỉ cảm thấy ấn đường có chút đau, quay đầu nhìn về phía nhóc con nằm giường kia, muốn táng cho phát.

      dễ nghe ấy là đồ gia truyền của Tạ gia nhà nhưng thực tế là con rối của nhà à?”-Bạch Thư Yến thở dài tiếng.

      ấy chắc là đau đến hỏng rồi”

      Bỗng nhiên cảm thấy chua xót. Yên Yên rất sợ đau , ấy làm bạn vài trăm năm qua , hiểu rất điểm này. Lần đầu tiên ấy đánh người Tạ gia chính là vì . Mà lần này đây…chính là vì Tạ Minh Triệt.

      Trước đến nay ấy luôn vui vẻ bởi là vì lo dài lo ngắn , chỉ cần có thịt ăn , chỉ cần được chơi vui ấy thỏa mãn.

      Nhưng chung quy ấy mãi mãi là con rối bị Tạ gia trói buộc, vĩnh viễn thể tránh thoát.

      Bạch Thư Yến yên lặng nhìn Tạ Minh Triệt , cũng thêm gì nữa nhưng trong lòng rất ràng. Người trước mắt này chính là cơ hội duy nhất của Yên Yên trong cuộc đời này.

      Sau khi Tạ Minh Triệt nghe thấy Bạch Thư Yến như vậy trầm mặc lúc, rốt cuộc mở miệng hai chữ :

      “Xin lỗi”

      Bạch Thư Yến lắc đầu :

      “ Thôi bỏ , đều là nha đầu tự gây ra, thể trách ai được”

      May mắn là Bạch Thư Yến vẫn còn cửu huyền đan của Thiên Cực Sơn, vội vàng đút cho A Yên ăn, sau khi nuốt xuống lại vận công giống lần trước , dùng linh lực của bản thân để dẫn dắt dược hiệu của cửu huyền đan phát tán ra khắp người .

      Sau đó Tạ Minh Triệt nhìn thấy người đàn ông đeo kính gọng vàng biến thành con gấu trúc lông xù trong chớp mắt.

      khí bỗng nhiên có chút xấu hổ.

      Lỗ tai tròn tròn giật giật, Bạch Thư Yến cố ra vẻ trấn định đẩy chiếc kính gọng vàng mặt gấu trúc của mình, cười gượng tiếng :

      ‘ Cái này.. Tạ tiên sinh cần kinh hãi , ta là do sử dụng linh lực quá độ mà thành thôi’

      ; So với lần trước lần này thân thể của A Yên tổn thương hơn nhiều nên có thể mất vài ngày ấy mới khôi phục được …’ – Bạch Thư Yến hơi xấu hổ lôi kéo vài mảnh vải dính người mình, vẫn tỏ ra bình thường.

      ‘ Tạ tiên sinh , là người Tạ gia , hơi thở của có thể giúp ấy hồi phục nhanh hơn , mong hai ngày tới có thể mang ấy theo bên người, ừ… có thể gần bao nhiêu gần bấy nhiêu’— Đôi mắt đen như mực của gần như hòa làm thể với quầng đen xung quanh , lúc nhìn về phía Tạ Minh Triệt lỗ tai theo bản năng mà run lên.

      Tuy rằng những lời này đích rất hoang đường nhưng nếu so với những chuyện hoang đường hơn gặp qua có gì.

      Tạ Minh Triệt nhìn về phía có vóc dáng xíu nằm đệm kia, thần sắc rối rắm sau đó gật đầu

      “ Ừ”

      “ Cái này, còn có chuyện nữa….”- Bạch Thư Yến hơi xấu hổ chà chà hai cái vuốt vào nhau

      “ Sao thế?”

      “ Hình dáng tại của ta tại tiện ra ngoài, cho nên ta có thể tạm thời ở lại nhà của Tạ tiên sinh ?”- Bạch Thư Yến leo từ đệm xuống , bởi vì thân mình mập mập của mình mà suýt nữa trượt chân té ngã.

      Nhưng cuối cùng cũng kịp thời ổn định lại thân mình sau đó lộ ra nụ cười xấu hổ với Tạ Minh Triệt.

      Có ai có thể tưởng tượng được bộ dáng con gấu trúc cười với mình là như thế nào ?

      Chính là bộ dáng nhe răng nhếch miệng

      Tạ Minh Triệt bày ra bộ dáng bình tĩnh lãnh đạm như bình thường , gật đầu :

      “ Bạch tiên sinh là bạn của A Yên , tất nhiên có thể’

      Bạch thư yến thở phào nhõm hơi.

      Nhưng tự nhìn lại bộ lông xù của mình cảm thấy thoải mái. cảm giác như là mình lõa thể trước mặt Tạ Minh Triệt.

      ‘ Xin hỏi Tạ tiên sinh có cái áo nào rộng rãi ?”- Bạch Thư Yến dùng móng vuốt đẩy mắt kính gọng vàng lên , cẩn thận hỏi.

      Tạ Minh Triệt hiểu ý vì thế gật đầu với :”Chờ lát”

      Lúc A Yên tỉnh lại phát mình nằm trong bàn tay của Tạ Minh Triệt.

      vừa mới mở mắt , ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy đường nét khuôn mặt .

      “ Yên Yên ngươi tỉnh rồi sao?” – Bạch Thư Yến là người đầu tiên phát ra mở mắt.

      Mà Tạ Minh Triệt vừa nghe thấy tiếng của liền nhìn về phía . A Yên chớp đôi mắt tròn tròn , mềm mại kêu tên : “ A Triệt”

      Lúc này , cặp mắt phượng của bỗng nhiên nhiều ra vài tia nhu hòa

      “ Ta lại thu lại sao?” – bất tri bất giác thở dài hơi, gục đầu xuống

      “ Do ai?” Bạch Thư Yến nghiêng đầu , mặn nhạt mà câu.

      Lúc này A Yên mới nhìn về phía Bạch Thư Yến ngồi bên kia , kêu lên tiếng kinh ngạc , : “ Hổ mập , sao ngươi lại biến thành nguyên hình rồi?”

      Bạch Thư Yến cẩn trọng thu hồi móng tay sắc bén sau đó đem từ tay Tạ Minh Triệt để lên vai mình

      “ Còn phải vì ngươi…”

      A Yên nhớ lại tối hôm qua mình sử dụng linh lực để chia sẻ cảnh trong mơ với Tạ Minh Triệt, dựa vào đầu vai Bạch Thư Yến áy náy :

      xin lỗi Hổ mập , ta lại gây chuyện cho ngươi rồi”

      Thời điểm A Yên và Bạch Thư Yến chuyện , Tạ Minh Triệt liền lẳng lặng mà nhìn bọn họ. Đôi mắt nhiều năm trầm lặng kia lại toát tia hâm mộ. Nhưng cũng chỉ qua cái chớp mắt. từng tìm kiếm tia ấm áp từ người bọn họ nhưng rốt cuộc là có . Nhìn như rất dễ khi ở chung với nhau nhưng ấm áp đó bao giờ tồn tại ở Tạ gia.

      qua độ tuổi mong ngóng điều này từ lâu lắm rồi. thế giới này chưa có gì đáng để chờ đợi. Tạ Minh Triệt rũ mắt xuống che cảm xúc dư thừa.

      Đúng lúc đó điện thoại vang lên , Tạ Minh Triệt thấy màn hình hiển thị người gọi đến : “ Lão sư”

      “ Ai nha , Minh Triệt , hai ngày hôm nay cậu làm gì vậy?” – Trong thanh của Điền Vinh Sinh ý cười .

      “ Bên ZR có chút việc , lão sư ngài có việc gì sao?” Tạ Minh Triệt ngắn gọn mà .

      “ Tiểu tử Đồng Gia Lâm kia , hôm trước quay video chúng ta chữa trị ngọc khí rồi phát lên mạng, chúng ta hot rồi”

      Tiếng cười của lão nhân to lớn vang dội , chuyện còn hài hước:

      “ Cậu xem , tuy rằng tính tình thúi , mặt mũi lạnh như băng nhưng còn có thể đem gương mặt làm đại diện cho cấm cung nha, ha ha”

      “ Nghĩa là sao ?” Tạ Minh Triệt khẽ nhíu mày.

      Điền Vinh Sinh cười vào điện thoại :

      “ Cậu a, nếu có việc gì lên mạng chút ! lão già như ta đây còn hiểu biết nhiều hơn cậu! Ngày mai nhớ phải đến cấm

      Cho dù hiểu gì nhưng Tạ Minh Triệt vẫn cung kính đáp ứng : “ Ta nhớ rồi lão sư”



    4. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 17 Đầu tư quay chụp

      Lúc trước Đồng Gia Lâm tranh thủ lúc rảnh rỗi dùng điện thoại di động quay mấy cái video, cũng có tâm tư gì , chỉ tùy ý chụp thêm vài cái ảnh công việc chữa trị thường ngày của mọi người, hai ngày nay đem mấy video kia up lên mạng.

      Vốn dĩ cũng chỉ tùy tiện up lên, nghĩ tới việc gợi lên sóng gió gì to lớn , ai ngờ qua ngày đêm lượt chia sẻ gần trăm vạn lượt mà vẫn còn tăng thêm.

      Có rất nhiều người hề biết rằng cấm cung là cảnh khu nhưng bên trong lại có phòng chữa trị văn vật. Mà cái chức vụ “ chữa trị văn vật” cũng chính thức được công bố ra cho mọi người biết.

      Cái nghề này nghe giống như cách cuộc sống bình thường rất xa xôi đồng thời khơi dậy tò mò của ít người.

      Mà nhân tố chính làm cho mọi người thích video của Đồng Gia Lâm chính là xuất ngắn ngủi chỉ trong vài giây của Tạ Minh Triệt.

      Cách ăn mặc của rất có phong cách Hán , tay đeo bao tay màu trắng , rũ mắt nhìn viên ngọc trong tay mình , vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn là như vậy nhưng lại có vẻ lãnh đạm xa cách.

      Ngũ quan tinh xảo , giống như danh sĩ Ngụy Tấn thời xưa dùng ngòi bút miêu tả tranh sơn thủy màu đen , như nước gợn sóng.

      Đối với bọn họ mà , văn vật cùng với lịch là dính liền với nhau nên tất cả những gì liên quan đến văn vật cổ vật trong ấn tượng cả bọn hồ đều là những thứ khô khan khó hiểu.

      Mà Đồng Gia Lâm vốn dĩ cũng có kĩ thuật quay chụp đặc biệt gì cả, chỉ là tùy tiện chụp tấm , quay cái , chỉ là thú vui tiêu khiển thôi nhưng cái chức vụ xuất thế ngang trời này , hơn nữa vài giây có Tạ Minh Triệt kia liền biến thành chủ đề hot mạng.

      “ Chữa trị văn vật cấm cung” – Lần đầu bước lên Weibo liền thẳng thành hot sreach.

      “ Tạ ca…. xin lỗi nhé, tôi nghĩ video có thể gây ra phản ứng lớn như vậy” – Đồng Gia Lâm ngồi ở trong phòng họp , do dự lúc lâu sau đó với Tạ Minh Triệt câu..

      Mọi việc phát triển đến nước này cũng nghĩ đến.

      ra Tạ Minh Triệt thấy có vấn đề gì hết nên chỉ lắc đầu

      - sao đâu.

      Ngay khi Điền Vinh Sinh gọi điện cho xong liền lên mạng xem chút , cũng coi như là hiểu nguyên nhân của chuyện này.

      Sau khi mọi người đến đông đủ hai người Điền Vinh Sinh cùng viện trưởng viện bảo tàng ở cấm cung-Khổng Linh Thu- mới bước vào.

      Khổng Linh Thu vừa ngồi xuống luôn vấn đề chính

      -Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để về những đoạn video mạng nay.

      Sau khi xong câu này ông dừng chút , đưa mắt nhìn nhìn mọi người sau đó lại mở miệng:

      -Tôi cho rằng, đây chính là cơ hội cho chúng ta.

      Ông nhìn thoáng qua Điền Vinh Sinh ngồi cạnh mình.

      -Mấy lão già chúng ta bình thường đều hiểu biết nhiều về internet, cũng ưa thích những thứ ồn ào của người trẻ tuổi nhưng cái tư tưởng này của chúng ta chính là sai lầm

      Ông bỗng nhiên thở dài hơi

      -Lứa này , có người trẻ tuổi nào phải ?

      -Đúng vậy- Điền Vinh Sinh gật gật đầu.

      Các sư phụ ở đây đều lộ ra thần sắc lo lắng. Bọn họ nắm giữ nhiều tài nghệ thế nào? Chung quy vẫn phải có người trẻ tuổi nguyện ý kế thừa tay nghề này chứ.

      - tại , có rất nhiều người trẻ tuổi biết gì về công việc của nhóm người chúng ta , cho nên mới làm cho những người tới gần đây ít lại càng ít, nhưng chúng ta chỉ có thể chờ người tới tận cửa học nghề sao?.- vẫy vẫy tay , sau đó lại

      -, chúng ta phải làm cho bọn họ biết rằng ‘nghề nào cũng có trạng nguyên’, phải cho họ biết rằng chúng ta tồn tại.

      -Chỉ cần có nhiều người biết tới tự nhiên có người lòng tìm tới học.

      Viện trưởng Khổng Linh Thu hết lời , mọi người ngồi xung quanh đều nhịn được mà gật gù.

      -Nếu tuyển được vài người trẻ tuổi đến đấy , ta thấy tổ chúng ta rất nhanh còn ai – Nữ lão sư Triệu Vĩnh Hinh của tổ chữa trị ngọc khí bỗng nhiên thở ài.

      Mấy lão sư tổ khác cũng trầm mặc gật gật đầu.

      -Tiểu Mạnh của tổ sơn mài chúng ta có cho ta ý tưởng vào ngày hôm qua , ta cảm thấy tệ nên hôm nay kêu cho tất cả mọi người cùng nghe – Khổng Linh Thu nhìn về phía Mạnh Hi Hòa ngồi cách đó xa.

      Mạnh Hi Hòa lập tức đứng lên , tay cầm tập văn kiện cười với mọi người.

      -Ngày hôm qua tổ chữa trị văn vật chúng ta coi như có chiến thắng.

      Giọng điệu hài hước của làm mọi người buông lỏng tâm tư , tất cả đều nở nụ cười. Mà Mạnh Hi Hòa lại nhìn về phía Tạ Minh Triệt ngồi đối diện , trong mắt đầy vẻ đùa cợt , lại :

      -Đặc biệt là Tạ lão sư ở tổ ngọc khí của chúng ta , giúp chúng ta thu hút ít chú ý.

      Mọi người đều cười ra tiếng , nhịn được mà nhìn về phía Tạ Minh Triệt.

      Đồng Gia Lâm ngồi bên cạnh sờ sờ mặt của mình sau đó lại nhìn sang gương mặt tuấn tú của Tạ Minh Triệt , nhịn được mà than câu :

      -Tôi vẫn luôn cúi đầu trước nhan sắc của Tạ ca.

      Ngay cả luôn luôn an tĩnh như Lâm Uy cũng bị Đồng Gia Lâm chọc cười, nghiêng đầu mang theo ý cười mà liếc nhìn sườn mặt Tạ Minh Triệt cái, trái tim trong lồng ngực giống như lần đầu gặp , thể bình tĩnh.

      cúi đầu , môi mím .

      Tạ Minh Triệt đối mặt với ánh mắt của mọi người , đối với lời đùa cợt của Mạnh Hòa và Đồng Gia Lâm cũng có phản ứng gì.

      Mà lúc này , rốt cuộc Mạnh Hi Hòa cũng vào vấn đề chính:

      -Đối với những chức vụ khan hiếm như chúng ta , ta thường tự hỏi , chúng ta có bao nhiêu nhân tố , mà hai điểm nhấn chính là bản thân văn vật cùng với nghề nghiệp chữa trị của chúng ta có tình thần bí lớn đối với mọi người.

      -Cái thứ nhất, đơn giản mà , chính là bản thân văn vật khiến cho đại chúng có ấn tượng là loại đồ vật lịch sử, quá mức xa xôi với người thường , thể nào gần với sinh hoạt thường ngày. Mà nhắm vào điểm này , ta lật lại vài tư liệu và tra xét số liệu của các ngành sản xuất phát triển những năm gần đây , ta cảm thấy, nếu muốn thay đổi cái nhìn của đại chúng đối với văn vật truyền thống , quan niệm cũ kĩ , chúng ta nhất định phải đưa lịch và văn vật dung nhập vào cuộc sống hằng ngày của mọi người,mà mở đầu, viện bảo tàng của chúng ta là điểm đột phá

      -Điểm thứ hai, chúng ta muốn cho mọi người hiểu biết về công việc chữa trị văn vật này thể chờ bọn họ tới tìm hiểu mà phải chủ động tuyên truyền về ngành nghề này , càng nhiều người biết có càng nhiều người thích , đương nhiên là thích rồi có người đến gia nhập.

      Mạnh Hi Hòa đống lớn , sau đó dừng lát rồi tiếp:

      -Ta cảm thấy, chúng ta có thể làm phóng về việc chữa trị văn vật

      Sau khi những lời như vậy , mọi người đều nhìn nhau , tựa hồ đều cảm thấy những lời này có đạo lý.

      -Cái ý tưởng này tốt – Khổng Linh Thu cầm chén trà nhấp ngụm sau đó mở miệng

      -Nhưng nếu chúng ta chụp phải chụp đẹp, thể để mất thể diện cấm cung được nhưng mà nếu muốn chụp đẹp tốn ít chi phí ,năm nay chúng ta có nhiều tài chính như vậy-Khổng Linh Thu lắc lắc đầu , trong thanh mang theo ý tiếc nuối

      -Ta kêu tiểu Mạnh trước với mọi người như vậy để mọi người yên tâm trước, cũng đừng vội , chuyện chữa trị văn vật này sớm hay muộn mọi người cũng được thấy , ta đề xuất lên để xin chu cấp kinh phí, chắc sang năm có .

      Tài chính ở trong viện đều dùng cho việc chữa trị văn vật, nhiều năm qua bọn họ cũng xin khoản tiền nào khác nhưng Khổng Linh Thu nghĩ vấn đề này lớn, chỉ là trình báo chi phí lên mất thời gian thôi.

      -Nhưng nếu chờ đến lúc đó độ hot cũng giảm xuống rồi- Đồng Gia Lâm đưa ra cái nhìn của mình.

      vừa ra mọi người lại cảm thấy đúng là như vậy.

      Mỗi ngày đều có rất nhiều vụ việc hot ở mạng , mọi người thể chú ý mãi đến cấm cung được.

      Lúc Mạnh Hi Hòa chuyện Tạ Minh Triệt luôn luôn nghiêm túc lắng nghe, mà vừa nghe cũng vừa phân tích.

      Có lẽ làm phim phóng chính là bước ngoặt lớn của nghề chữa trị văn vật.

      -Ta có thể đầu tư vốn để quay phim – vào mặt bàn rồi

      Khi câu này ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ vào ,ít nhiều mang theo kinh ngạc.

      -Minh Triệt – Điền Vinh Sinh chính là người kinh ngạc nhất.

      -Gia Lâm sai , nếu phương án của Mạnh có thể thực thi chúng ta thể chờ - Ngữ khí của Tạ Minh Triệt nghiêm túc .

      Lần này bàn luận mất thêm giờ sau đó cuối cùng cũng có quyết định.

      Tạ Minh Triệt bỏ vốn để quay phim cấm cung , còn công việc cụ thể Khổng viện trưởng giao cho Mạnh Hi Hòa xử lí.

      Sau khi hội nghị kết thúc, Tạ Minh Triệt theo Điền Vinh Sinh ra ngoài.

      Điền lão nhân mừng rỡ thôi

      -Minh Triệt,rốt cuộc mấy năm nay cậu kiếm được bao nhiêu tiền? Lại có còn có thể đầu tư vốn cho cấm cung làm phim phóng . Tên nhóc nhà cậu, thần thần bí bí , ngấm ngầm mà phất nhanh phải kkhông?

      Tạ Minh Triệt giải thích cách đơn giản:

      -Đầu tư buôn bán kiếm được ít tiền lời thôi ạ.

      Cơn mưa hắt cả vào trong hành lang , Tạ Minh Triệt đem chiếc ô mà nhân viên công tác cố ý đặt bên ngoài mở ra, hơn phân nửa đều che ở đầu Điền Vinh Sinh , nửa người phải của đều bị mưa xối.

      Nhưng để ý.

      Hết thảy mọi việc đều bị Điền Vinh Sinh nhìn thấy , ông duỗi tay đem cây dù trong tay Tạ Minh Triệt đẩy đẩy về bên phải , lại thở dài hơi mà :

      -Cậu xem cậu , rốt cuộc là ngoài lạnh trong nóng..

      Cái đồ đệ này của ông có bản lĩnh .

      Ngày lễ ngày tết làm gì có ngày nào là cầm những lễ vật quý trọng tới nhà ông. Mà cũng thấy về Tạ gia được mấy lần, chỉ đến ngày lễ mừng năm mới mới về gặp bà nội, bất quá chỉ qua đêm liền rời .

      Ai cũng có tình người , tâm tính bạc bẽo , Điền Vinh Sinh lại hiểu , đó là đối xử với mọi người khác nhau.

      Chuyện ngày hôm nay ông cũng hiểu .

      ôm vào chuyện này cũng do tâm muốn cho nhiều người biết đến nghề chữa trị văn vật này.

      Điền Vinh Sinh biết rất , đồ đệ này của ông có bao nhiêu tình thương cùng nhiệt tình đối với công việc chữa trị văn vật này.

      Thầy trò hai người cùng nhau đạp mặt đất ẩm ướt , tới tổ ngọc khí.

      Mà Lâm Uy cùng Lê Tiêu cùng nhau che cái dù , ở xa xa phía sau.

      -Uy Uy , cậu , làm sao mà Tạ lão sư lại có lắm tiền như vậy? Lần này tiền làm phim phóng , đầu tư liền đầu tư- Lê Tiêu ôm lấy cánh tay của Lâm Uy

      Lâm Uy lắc đầu

      -Tớ cũng lắm đâu

      Nhưng lại nhớ tới những lời ngày đó Tạ Minh Triệt với Lục Kỳ ở bàn tiệc, vẻ mặt của hơi thay đổi, giọng lẩm bẩm

      - ấy rất giỏi.

      Lê Tiêu nghe thấy thanh của ,chọc chọc khuỷu tay sau đó cười đùa

      -Uy Uy à, cậu phải nắm chặt lấy người ưu tú như Tạ lão sư . Mỹ mạo của ấy bị cư dân mạng phát rồi , chắc chắn sau này có rất nhiều để ý đến ấy , trăm ngàn lần phải cố gắng lên nha- Lâm Uy đỏ ửng mặt , gì nhưng thầm đem những lời này của Lê Tiêu để trong lòng.

      Thời điểm Tạ Minh Triệt làm việc ở tổ ngọc khí , A Yên cùng Bạch Thư Yến đợi ở chung cư của cùng nhau ghé vào cửa sổ, hẹn mà cùng nhau thở dài hơi.

      Ngoài cửa sổ mưa rơi , những giọt nước mưa tinh mịn đọng lại ở cửa sổ, óng ánh trong suốt, A Yên lấy ngón tay chọc chọc vào cửa sổ , thần sắc uể oải.

      Mưa chút khiến cho toàn bộ thành phố có chút xám xịt, sương mù quanh quẩn mãi tan , tất cả đều trở lên mông lung như như .

      -Yên Yên , tại sao Tạ Minh Triệt còn chưa tan làm vậy?-Bạch Thư Yến duy trì hình thể gấu trúc của mình dùng móng vuốt gãi gãi chiếc mông đầy lông xù của mình

      người bé bằng lòng bàn tay cùng con gấu trúc mập mạp cùng nhau ngồi ở trước cửa sổ, bóng dáng có điểm tịch mịch tiêu điều

      -Ta muốn ăn măng – Bạch Thư Yến dùng móng vuốt che mặt lại.

      A Yên tay chống cằm , bím tóc đen nhánh mềm mại buông ở sau lưng , chớp chớp mắt

      -Ta nhớ A Triệt

      Cloudy Donna, Nhược Vân, 19005 others thích bài này.

    5. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 18 : Bàn tay của .


      Bạch Thư Yến ở tại nhà của Tạ Minh Triệt được ba ngày rồi, đối với ba ngày này dài bằng ba năm , đặc biệt lại là ba ngày lúng túng nhất.

      Chủ yếu là do tính tình Tạ Minh Triệt quá lạnh lùng , cũng dám bắt chuyện. Nếu Tạ Minh Triệt có chuyện , hầu hết là chuyện với A Yên.

      Quan trọng nhất là ba hôm nay chưa có miếng măng nào vào miệng , chỉ có thể bới rau trong đĩa thịt để ăn.. Có biết bao nhiêu đáng thương.

      Nhưng mà gấu ở dưới mái hiên , thể cúi đầu , cũng dám đòi hỏi nhiều. vất vả chịu đựng qua ba ngày , cuối cùng linh lực của cũng khôi phục rồi, cần phải duy trì hình thái gấu trúc nữa.

      Vừa khôi phúc liền vội vàng lời chào sau đó chạy như bay ra khỏi nhà của Tạ Minh Triệt. Thậm chí với A Yên lời.

      Lúc A Yên tỉnh lại,sau khi lăn lộn giường lớn lúc mới men theo ga giường bò xuống đất.

      Tới khi A Yên ra đến phòng khách chỉ nhìn thấy mỗi Tạ Minh Triệt ngồi ghế sofa sử dụng laptop. nhìn xung quanh vòng , thấy Bạch Thư Yến đâu nên chạy đến trước mặt Tạ Minh Triệt hỏi :

      -A Triệt , Hổ mập đâu rồi?

      - rồi- Tạ Minh Triệt liếc nhìn cái sau đó cúi người túm đặt lên đệm sofa.

      A ngồi đệm mềm , trong lòng cảm thấy mất mát

      -Sao lại gì với ta a….

      Tạ Minh Triệt gì , chỉ rũ mắt nhìn màn hình laptop đùi mình.

      Phim phóng về cấm cung bước vào giai đoạn chuẩn bị quay ,, mọi thứ đều được nhân viên sắp xếp hợp lí, chỉ thiếu người đạo diễn thích hợp là có thể khai máy.

      Phim phóng về chữa trị văn vật này trước đây chưa có ai làm qua nhưng cũng có nghĩa là thể làm được.

      Sau khi ngẫm nghĩ lúc Tạ Minh Triệt lấy di động mở Wechat ra, gửi cái tin.

      X : Giúp tôi chuyện.

      Bên kia trả lời rất nhanh :

      Thẩm Ngao : …..? Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây sao?

      Tạ Minh Triệt để ý đến trêu chọc của , trả lời lại:

      X: Giới thiệu cho tôi đạo diễn chuyên làm phim phóng .

      Thẩm Ngao là bạn thân duy nhất của Tạ Minh Triệt , sở hữu công ty điện ảnh, mấy năm qua phát triển tồi.

      Tạ Minh Triệt tìm đến hỗ trợ của vì suy xét quan hệ rộng , chắc hẳn là quen biết đạo diễn tồi.

      Thẩm Ngao : Được, khó có môt lần cậu tìm tôi hỗ trợ , chuyện này tôi cố gắng làm tốt.

      Được khẳng định của bạn tốt , lông mày Tạ Minh Triệt có chút buông lỏng .

      X: Cảm ơn.

      Công việc được giải quyết xong , Tạ Minh Triệt buông điện thoại xuống nhìn sang thấy A Yên nho kéo điện thoại của mình ra đây,bởi vì tại chỉ như lòng bàn tay nên phải ở điện thoại dẫm tới dẫm lui.

      A Yên nhắn cho Bạch Thư Yến cái tin nhắn ở Wechat , hỏi vì sao đột xuất như vậy.

      Lúc Bạch Thư Yến nhận được tin nhắn của A Yên là ngồi uống Coca ăn măng non ở nhà , hăn vội vàng buông măng xuống trả lời A Yên :

      Wait: Xin lỗi Yên Yên , ta thèm măng quá…. Trong đầu toàn măng là măng thôi , ngươi hiểu cho ta.

      A Yên thấy trả lời cũng hiểu.

      Hai ngày nay đồ ăn toàn thịt là thịt, chắc đói lả rồi.

      “ Hổ mập khôi phục rồi, mình cần bao lâu nữa đây…”- A Yên buồn bã nằm đệm mềm, thở dài hơi.

      Gần đây Lệ Thành mưa rơi liên miên , giờ phút này từng giọt từng giọt mưa va vào cửa sổ , tí tách tí tách , tôn lên im ắng của phòng khách.

      Ngoài trời tối sầm lại , đèn thủy tinh ở đầu tản ra ánh sáng ấm áp.

      Tạ Minh Triệt nhìn A Yên vùi đệm mềm , bím tóc đen nhánh dưới bóng đèn trơn bóng tỏa sáng.

      Nhìn đoàn nho , Tạ Minh Triệt theo bản năng động động ngón tay, nhịn được, vươn tay xoa cái ót của .

      Đầu bỗng nhiên bị sờ soạng khiến cho A Yên giật nảy mình , ngẩng đầu lên , đôi mắt đen nhanh nhìn về phía Ta Minh Triệt mang theo tia hàm súc, giống như có ánh mặt trời lúc chiều tà dấu trong mắt .

      Đột nhiên cậy ngón tay ra để xòe tay ra, cười rộ lên :

      -A Triệt , em có thể tới gần thêm chút ?

      Tạ Minh Triệt bị đôi mắt cười của làm rung động , trong phút giây sững sờ, khuôn mặt thoạt nhìn có gì nhưng cặp mắt phượng lại có gợn sóng ..

      nhớ lại những lời Bạch Thư Yến với mình , cuối cùng cũng vươn tay ra.


      A Yên nhìn thấy bàn tay của trước mặt mình do dự nhảy lên nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

      ra rất lén lút ngửi hương thơm thần bí người , và thích cả hơi thở của , lại càng thích những đường cong mặt lúc nhìn lên.

      Hơi thở của chính là hơi thở thuần tịnh nhất trong Tạ gia mà nàng từng cảm nhận trong hai trăm năm qua, chỉ cần tới gần dường như cảm thụ được trói buộc của ngọc bội , giống như được ngâm ở suối nước nóng ấm áp.

      A Yên ngồi trong lòng bàn tay , lẳng lặng ngắm dáng vẻ nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.

      Trong đầu vang lên những mà lần trước Bạch Thư Yến với

      -Yên Yên , người từng – Phảng phất như là Bạch Thư Yến ở bên tai mà .

      A Yên từng thấy bộ dáng của Bạch Thư Yến khi thích , đôi khi thống khổ , đôi khi lại vui vẻ , mà khi ở trước mặt người đàn ông này hoàn toàn chỉ có vui vẻ .

      Chỉ cần sờ sờ đầu , kêu tên là có thể khiến vui vẻ lâu.

      A Yên ngẩng đầu tinh tế đánh giá người đàn ông từng thích trong miệng Bạch Thư Yến.

      Bỗng nhiên thở dài hơi, đầu gục xuống. Nếu có thân hình bình thường tốt quá , có thể ôm cái.

      Dù sao đây cũng là người từng mà Hổ mập .

      Buổi tối, lúc ngủ , Tạ Minh Triệt suy xét mãi mới đồng ý lời thỉnh cầu ngủ chung của A Yên.

      Bởi vì Bạch Thư Yến càng gần A Yên khôi phục càng nhanh. Thêm nữa là ,bây giờ A Yên như vậy, miễn cưỡng có thể tiếp nhận .

      A Yên cứ cho rằng lúc ngủ có thể ghé vào lồng ngực của , cao hứng cười trộm cả buổi. Kết quả là , bị đặt chiếc gối, đắp cho hai chiếc khăn tay bằng tơ lụa, ngay cả tay của cũng sờ vào được.

      A Yên ủy khuất mà mong chờ nhìn Tạ Minh Triệt, cảm thấy điều này giống tưởng tượng của mình. Tạ Minh Triệt cảm thấy khoảng cách như vậy ổn rồi nên ngồi dậy tắt đèn ở đầu giường nhắm hai mắt vào.

      A Yên nằm trong bóng đêm chớp chớp mắt, động cũng dám động.

      cố gắng chờ đợi, chống chọi lại cơn buồn ngủ, muốn chờ Tạ Minh Triệt ngủ để rúc vào trong chăn của . Kết quả , cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ mất.

      đêm này , hai người đều nằm mơ linh tinh , ngủ yên giấc.

      Lúc sáng tỉnh dậy , Tạ Minh Triệt cảm thấy cả người mình bị cuốn lấy gắt gao, động thể động, ngực lại hơi hơi nóng .

      cúi xuống nhìn , ngây ngẩn cả người.

      Hé ra nửa gương mặt trắng nõn hồng hào chôn ở ngực , những lọn tóc đen nhánh nằm tùy ý cổ , tiếng hít thở nhàng, chọc cho ngực hơi ngứa ngứa. Mà tay ôm chặt eo , chân cũng gác lên người , cả người đều dựa vào , giấc ngủ thập phần ngọt ngào. Càng quan trọng là giờ phút này mảnh áo che thân, cơ thể mềm mại trắng nõn gắt gao dán lên người , mặc dù là cách lớp áo ngủ hơi mỏng vẫn có thể cảm nhận được khối no đủ mềm mại trước ngực dán vào eo , mà áo ngủ của biết bị xốc lên khi nào , non nửa tấc da thịt chạm vào nhau , độ ấm tăng đến kinh người.

      Ninh Ninh, Cloudy Donna, Nhược Vân7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :