1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc gia từ chối bảo vệ em - Sơn Chi Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay qá thanks editor
      Đậu My My thích bài này.

    2. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 11 : cảm giác nhộn nhạo


      A Yên vẫn luôn nhớ về cuộc hội thoại của với Bạch Thư Yến, ngày đó ,ở biệt thự của Bạch Thư Yến , với : “ Yên Yên , mặc dù ngươi biết chuyện gì xảy ra nhưng mà ngươi nhất định phải giữ chặt Tạ Minh Triệt trong tay”

      “ Đừng để cho nữ nhân nào khác tới gần , hiểu ?”- Bạch Thư Yến giơ móng vuốt vỗ cái trán của - “ lúc trước là do ta có can đảm… có can đảm đến trước mặt nàng , chờ đến khi ta có đủ can đảm rồi, bên cạnh nàng ta người..”

      : “ Kiếp trước Tạ Minh Triệt rất mong nhớ ngươi , Yên Yên,chuyện giữa ngươi và so với ta còn khó khăn hơn , tuy rằng ngươi quên nhưng sao hết , ngươi nghe ta , giữ ở bên người ngươi…”

      ngày nào đó , ngươi nhớ ra , đến lúc đó ngươi minh bạch… là gì.”

      Ngữ khí của Bạch Thư Yến rất trầm trọng mang theo vài phần chua xót, vài phần áp lực. A Yên ngây thơ mờ mịt ngồi nghe , dường như minh bạch gì đó , lại giống như hiểu gì hết”

      Nhưng A Yên biết , từng .

      Từ khi kia mười lăm tuổi đến tận khi nàng ta 79 tuổi vẫn chung thủy mong nhớ nàng, thậm chí vì nàng đốt trường minh đăng , vì nàng tìm hồn nàng suốt mấy trăm năm nay.

      A Yên hiểu vì sao chấp nhất như vậy , cũng ” trong miệng là loại cảm xúc như thế nào nhưng thông qua Bạch Thư Yến nàng biết , có lẽ là loại cảm giác vừa đau vừa ngọt .

      “ Nếu thích ta , ta vẫn phải giữ sao ?” – A Yên

      Mộng hoàng tuyền qua, quá khứ trước kia quên , sau khi chuyển thế làm sao Tạ Minh Triệt nhớ được tình kiếp trước ? Nàng vì cái gì hai phải giữ lấy , chặt đứt nhân duyên của cùng người khác? Như vậy công bằng.

      Mà Bạch Thư Yến lại : “ Yên Yên , ngươi yên tâm , chấp niệm của so với ngươi e là càng sâu hơn”

      xong câu đó , Bạch Thư Yến cười gian xảo ghé sát vào nàng : “ Chỉ có điều là , có vài nữ nhân rất xấu , thể chống lại khuôn mặt đẹp của , bộ dáng tuấn của mà sán vào! Ngươi cần phải bảo vệ tốt , tránh những phiền toái cần thiết nha”

      bày ra bộ dạng người từng trải còn diễn vở cao thâm mạt trắc khiến cho A Yên ngây thơ thấu đời tin sái cổ.

      Vì thế, phải giữ nàng liền giữ.

      Cho nên khi thấy kia sắp dán lên người Tạ Minh Triệt hành động so với phản ứng đầu óc càng nhau. Tạ Minh Triệt thấy A Yên cùng mình tay trong tay, đầu ngón tay của chút mượt mà , trắng nõn đáng đôi mắt bỗng nhiên dịu dàng chút. đưa mắt về phía nhân viên cửa hàng ôm đống quần áo , đáy mắt lóe lên nhưng gì thêm , chỉ đứng dậy kéo tay A Yên : “Chúng ta thôi”

      Mấy người trong cửa hàng ngây ra như phỗng , Tạ Minh Triệt lôi kéo A Yên ra khỏi cửa.

      lúc định bước ra khỏi cửa A Yên bỗng nhiên quay đầu lại trừng mắt với Trịnh Lily lúng túng đứng im tại chỗ.

      Nhưng cặp mắt của tròn tròn to to , trừng lên người ta chút lực sát thương cũng có , ngược lại còn rất đáng . Vậy mà chính biết , còn tưởng rằng nhìn mình siêu hung dữ

      ( Đậu Đậu :Đọc đến đoạn này ta phì cười ,A Yên đáng đó )

      Thấy mấy người trong cửa hàng đều ngây ngốc tại đó , A Yên đắc ý quay đầu lại , theo Tạ Minh Triệt.

      Cuối cùng Tạ Minh Triệt đưa mua ít quần áo ở cửa hàng khác.

      Sau khi thanh toán , Tạ Minh Triệt cầu cửa hàng mang quần áo đến tận nhà mình. Tạ Minh Triệt mang A Yên rời khỏi trung tâm thương mại, xuống hầm lấy xe cùng nhau về nhà.

      Sáng sớm hôm sau ,lúc A Yên mơ mơ màng màng từ trong phòng ra gặp Tạ Minh Triệt từ trong bếp ra

      “ A Triệt?” – ngáp cái sau đó lười nhác gọi tiếng

      Có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ , giọng điệu của mang theo vài phần lười biếng , cuối hơi nhấn, nghe vào tai mềm như bông.

      Tạ Minh Triệt theo bản năng đưa mắt về phía lại vừa lúc nhìn thấy cổ váy ngủ của xộc xệch, lộ ra nửa cái bả vai trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo nhìn đáng đến kỳ lạ, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa lung tung , vài sợi vương vai , vài sợi chui vào trong cổ áo , nằm bộ ngực no đủ của .

      Hầu kết khẽ nhúc nhích , Tạ Minh Triệt chật vật rời ánh mắt của mình , tai bỗng nhiên nóng lên.

      “ Mặc quần áo tử tế vào” – thanh của tự nhiên có chút khàn khàn.

      A Yên hậu tri hậu giác nhìn lại mình cái sau đó coi như có việc gì mà đem cổ áo kéo lên.

      rửa mặt sau đó qua đây ăn bữa sáng” – Tạ Minh Triệt đem trứng gà chiên thơm ngon để lên bàn ăn , ngắn gọn .

      “ Dạ” – A Yên đôi dép lê hình con thỏ xinh xắn , lạch bạch chạy tớ toilet. Thời điểm rửa mặt xong ra khỏi nhà wc , mặt cùng tóc tai đều dính bọt nước , hai má tròn tròn hồng hồng nổi bật gương mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn trong vắt , đứng ở đó nhìn giống như tôn búp bê sứ.

      Tạ Minh Triệt thấy lại quên lau khô mặt liền vào toilet lấy khăn lông, thay lau mặt

      Động tác của nhàng , đôi mắt lạnh nhạt trời sinh khi nhìn về phía mang theo chuyên tâm, giống như chữa trị kiện ngọc khí tuyệt đẹp , cẩn thận từng li từng tí .

      Ngay cả khi A Yên khôi phục thân hình cũng chỉ cao có 1m58 mà Minh Triệt cao tận 1m87 , cho nên bây giờ phải cúi thấp xuonsg để lau mặt cho .

      cúi sát vào người A Yên, ngẩng lên nhìn gương mặt trắng như ngọc lộ vẻ bận rộn, dường như tim đập nhanh hơn chút.

      Mấy trăm năm qua , A Yên đầu tiên là ở Tây Sơn , sau lại ở Tạ Gia , cũng được coi là gặp qua khá nhiều người nhưng trước giờ chưa gặp được ai có thể so được với Tạ Minh Triệt. có thể coi như là : Hà tư nguyệt vận , lang diễm độc tuyệt *

      (* Câu này nếu dịch ra hay nên mình để nguyên )

      A Yên phải vắt hết cả óc, vơ vét trong trí trớ của mình mới nhớ ra được câu này. Mặc dù thân khí thế lạnh lùng lại trầm mặc chính là bộ dáng người lạ chớ gần nhưng chung quy cũng ảnh hưởng gì đến nhan sắc của .

      đẹp trai” - A Yên bỗng mở miệng khen câu

      Lời khen của chính là xuất phát từ trong tâm đồng thời đôi mắt to tròn nhìn hề chớp mắt , trong đáy mắt lập lòe tinh quang, cực kì giống như mặt hồ bị cắt vụn.

      Tạ Minh Triệt hơi rũ lông mi run rẩy, tay cầm khăn có chút cứng đờ, lỗ tai tự nhiên lại nóng lên. nghiêng đầu , né tránh ánh mắt nhìn mình chằm chằm , giọng vẫn lạnh lùng như thường : “ Ra ăn sáng”

      “ Vâng” A Yên ngoan ngoãn gật đầu.

      ra A Yên thích quy định ngày phải ăn ba bữa cơm của con người, vốn dĩ cần đồ ăn để bổ sung năng lượng, ăn cơm chỉ vì thích ăn thôi , mà bữa sáng đối với A Yên có lực hấp dẫn, cũng phải đặc biệt muốn ăn. . Nhưng khi A Yên nhìn thấy Tạ Minh Triệt ăn cơm mình , bộ dáng lạnh lẽo , an tĩnh đến quá đáng , giống như là ăn để hoàn thành nhiệm vụ , có hứng thú gì hết. A Yên nghĩ đến ăn cơm mình nhìn quá đơn vì thế , hẳn là nên ăn cùng . Cho nên ngày ba bữa cơm của con người , bữa cũng bỏ. Đương nhiên là chỉ ăn đủ lúc Tạ Minh Triết có ở nhà.

      Sau khi A Yên ăn xong bữa sáng liền ngồi an vị ở sô pha nhìn Tạ Minh Triệt thu dọn bát đĩa dọn dẹp phòng bếp, lúc ra liền hỏi : “ phải làm sao?”

      “ Ừ”- Tạ Minh Triệt vừa đeo đồng hồ vừa trả lời .

      Nhưng lúc ngẩng đầu lên thấy đầu tóc của A Yên vẫn rối tung hơi giật mình : “ chải đầu sao?”
      A Yên buồn bực , bởi vì khôi phục kích thước cơ thể như bình thường nên bỗng nhiên tóc quá nhiều, kéo kéo tóc chút , giọng điệu rầu rĩ trả lời : “ Tóc em dài quá ấy , là phiền phức”


      Tạ Minh Triệt im lặng , rũ mắt suy nghĩ lát sau đó xoay người vào trong phòng của A Yên. A Yên tò mò nhìn theo bóng dáng của để xem làm gì , lại lúc ra tay có thêm chiếc lược.

      chải đầu cho em sao” – Cặp mắt của A Yên sáng lên , trong lòng bỗng nhiên hân hoan lạ thường

      Tạ Minh Triệt khựng lại , định để cho tự mình chải nhưng mà nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh ánh mong chờ kia lại nhàng đồng ý : “ Được”.

      A Yên ngồi ở ghế cao , Tạ Minh Triệt đứng phía sau , từng chút từng chút chải mượt mái tóc cho nàng.

      “ Em muốn có bím tóc đẹp”- A Yên phấn khích mà đề nghị.

      Động tác trong tay Tạ Minh Triệt hơi khựng lại , trầm mặc cầm điện thoại lên tìm kiếm vài phương pháp bện tóc. chỉ cần nhìn lần liền bỏ điện thoại xuống.

      A Yên cảm nhận được ngón tay thon dài của ở tóc xuyên qua,ngẫu nhiên ngón tay lành lạnh của dừng lại lúc lâu như là tự hỏi bước tiếp theo là gì sau đó lại tiếp tục bện.

      Lúc này,bên ngoài cửa sổ hé mở có từng cơn từng cơn gió nhàng thổi tới , đem rèm cửa bằng lụa thổi bay ,mặt trời vừa lên tỏa ra vầng sáng màu vàng len lỏi vào song cửa sổ , ánh nắng tản mát chiếu vào bóng người đứng,tia sáng màu vàng nhạt tan ra biến thành ấm áp nhàng.

      Tạ Minh Triệt chưa bao giờ bện tóc cho người khác , lúc xong rồi nhàng mà thở phào hơi. tự đánh giá chút , cũng may, nhìn quá tệ.A Yên từ sớm nhịn được , chạy thẳng đến toilet soi gương , nhìn tới nhìn lui sau đó chạy đến trước mặt Tạ Minh Triệt, cười với : “ A Triệt , bện tóc cho em là đẹp mắt”

      cười , lại lộ ra hai chiếc răng khểnh nhòn nhọn.

      giây đó , trong ngực Tạ Minh Triệt như có chiếc lông chim nhàng cào qua, có chút nhộn nhạo

      Khuôn mặt trước giờ luôn luôn lạnh lùng rốt cuộc có thêm tia mềm mỏng, vươn bàn tay thanh mảnh , nhìn các khớp xương , sờ sờ đỉnh đầu : “ làm đây , em ở nhà ngoan ngoãn chờ ”.

      “ Dạ được” – A Yên gật đầu mạnh.

      Sau khi Tạ Minh Triệt ra khỏi cửa , A Yên liền ngồi xuống sô pha ở phòng khách bắt đầu mày mò chiếc điện thoại di động mà hai hôm trước Tạ Minh Triệt mua cho .

      Hai ngày này dần dần hiểu được công dụng mới lạ của đồ vật này.

      Hôm qua A Yên cũng sử dụng linh lực chiết ra con hạc giấy cho Bạch Thư Yến chuyện này sau đó Bạch Thư Yến cũng đưa hạc giấy trở về rất nhanh , đó còn kèm theo số điện thoại và số Wechat của .

      A Yên vừa kết bạn với số Wechat của Bạch Thư Yến chỉ sau 1 giây bên kia đồng ý. Có lẽ bởi vì là khí linh nên năng lực học tập của A Yên so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, sau khi biết được cách ghép chữ di động , mọi thứ đều trở nên dễ dàng.

      Chỉ là đánh chữ còn rất chậm , đợi gửi tin nhắn cho Bạch Thư Yến bên kia gửi trước tin :

      Wait : Yên Yên , Tạ Minh Triệt có nhà ? Nếu ta liền tranh thủ mò tới”






    3. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 12 : Thân phận mới

      Sau khi A Yên thấy tin nhắn hỏi Tạ Minh Triệt tuy cảm thấy có điều kì lạ nhưng vẫn thành dùng ngón tay chậm rì rì mà gõ bàn phím phản hồi
      A Yên : A Triệt làm rồi.


      Tin nhắn của vừa gửi chớp mắt có tin đến của Bạch Thư Yến:

      Wait: Tốt , ngươi chờ ta!

      A Yên buông di động sau đó lăn lộn sô pha lúc liền cảm thấy nhàm chán , lại mở TV xem.

      chuyển kênh liên tục tới tận khi nhìn thấy bộ phim cổ trang về việc tranh đoạt quyền lực giữa những người đàn ông. Gần đây cũng biết rằng những phim truyền hình này là hư cấu, cũng biết đến ngành nghề mới : diễn viên.

      Nhìn bọn họ mặc đồ cổ trang và đọc những lời thoại trong kịch bản liền cảm thấy rất giống mấy chuyện xưa của mình.

      Có điều là , trường kiếm ở bên hông những đại thúc râu dài và những lão nhân mà ngày xưa gặp qua so với của đám người TV sắc bén và cứng cáp hơn nhiều.

      lúc A Yên mơ màng hồi tưởng chuyện xưa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

      ngẩng đầu, lập tức từ ghế sô pha đứng lên sau đó dẫm dép lê chạy về phía cửa ra vào. Sau khi mở cửa thấy người đàn ông vẻ ngoài ôn nhã , chính là Bạch Thư Yến mấy ngày gặp.

      “ Yên Yên , cùng ta ra ngoài ” – vừa thấy đầu của A Yên thò từ trong cánh cửa ra nhịn được mà cong môi sau đó giọng điệu cũng thập phần hòa nhã.

      ra ngoài sao?”- Ánh mắt A Yên sáng lên rực rỡ , vội vàng gật đầu.

      Bạch Thư Yến và A Yên trăm năm hảo hữu , là người ràng sở thích ăn uống của nàng nhất

      Kỳ từng là thiếu niên chưa trải đời , khi mới gặp nàng còn từng hâm mộ nàng thân là ngọc linh cần thức ăn của người thường , bao giờ đói khát , chỉ cần nàng tồn tại có linh khí cuồn cuộn tới cung cấp năng lượng cho nàng.

      Khi đó Bạch Thư Yến chỉ là con gấu trúc vừa tu thành hình người nhưng lại thể đứng dậy chỉ vì nguyên thân quá béo , linh lực lại thấp, muốn ăn thịt cũng ăn được , chỉ có thể gặm măng trúc qua ngày.

      Đêm trăng tại Tây Sơn , dưới gốc bên cạnh dòng suối. Công tử trẻ tuổi kia chôn viên ngọc ở dưới đất , từ đó trở lại. Mà viên ngọc nằm sâu dưới đất kia rên rỉ suốt ba ngày . Đến tận khi thanh đó đột nhiên im bặt mới lấy hết can đảm mà dùng móng vuốt đào viên ngọc ra.

      Đó là viên ngọc đỏ như máu ,khi ánh trăng rọi xuống , viên ngọc phát ra ánh sáng , ở giữa có lượng chất lỏng lưu động giống như máu .

      Rồi sau đó liền nghe thấy thanh mềm mại truyền đến :” Ngươi là ai vậy?”

      Đó là lần đầu tiên Bạch Thư Yến và A Yên gặp nhau , mặc dù A Yên luôn luôn ở trong ngọc bội , có lộ ra chân dung của nàng. Nhưng điều đó gây trở ngại đến việc A Yên đem theo tung hoành ở Tây Sơn, đem những quái có thói quen bắt nạt người khác kia đánh hạ. Ngay cả lão hổ tinh có tiếng là hung mãnh cũng bị cùng A Yên vây lại cuối cùng ngoan ngoãn đem vị trí lão đại Tây Sơn nhường cho ngồi.

      A Yên náo đến vui sướng bởi vì nàng quên nhiều tình, cũng quên rất nhiều thứ phiền não , thuần khiết tờ giấy trắng, giúp mọi người làm việc tốt.

      Tuy nàng đơn thuần nhưng lại theo người xấu , làm việc xấu. Nhưng Bạch Thư Yến thủy chung vẫn nhớ kĩ lúc nàng bị chôn dưới đất bụi, ba ngày ngừng rên rỉ

      “ Yên Yên , ăn có ngon ?”

      Hai người ngồi trong tiệm bánh ngọt , Bạch Thư Yến chỉ cần nhìn đến ngồi đối diện trong đầu liền liên tưởng đến rất nhiều chuyện cũ.

      A Yên từng muỗng từng muỗng nhấm nháp miếng bánh kem trước mặt, vị thơm và ngọt tràn ra đầu lưỡi , cong cong đôi mắt như vầng trăng

      “ Ăn là ngon!” – ra sức gật đầu

      Bạch Thư Yến nghe vậy đôi mắt sau gọng kính vàng kia liền có chút nhu hòa , khuôn mặt tuấn mang theo vài phần ý cười.

      “ Tất cả đều là của ngươi , ăn từ từ thôi” – duỗi tay đem khối bánh kem khác đẩy đến trước mặt . Biết thích ăn nên gọi cho bàn bánh kem đủ vị khác nhau.

      “ Ngươi ngủ nhiều năm như vậy , bỏ lỡ rất nhiều thứ nhưng mà sao , ta mang ngươi thử từng thứ ” – Bạch Thư Yến nhàng mà .

      A Yên ngủ giấc là rất nhiều năm , nàng vừa mới tỉnh lại Bạch Thư Yến liền muốn mang nàng nếm thử từng món ăn ngon , du ngoạn những nơi đẹp nhất

      ( Đậu Đậu : Tuy bé Yên nhưng là cưng chiều có thừa nha huhu )

      Nàng và chính là bằng hữu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu , là trăm năm giao tình , nàng từng dạy rất nhiều thứ , mà cũng trải qua rất nhiều tình để trưởng thành như bây giờ. Trong lòng , ngoại trừ lí do để đốt trường minh đăng kia A Yên chính là người quan trọng thứ hai.

      Nàng tuy sống mấy trăm năm nhưng đời trải , trong lòng nàng chính là muội muội mãi mãi lớn , hẳn nên vì nàng mà chuẩn bị ít , tính toán ít.

      Bạch Thư Yến định thần , lấy ra túi văn kiện để lên mặt bàn

      “ Yên Yên , ngươi cầm lấy cái này”

      A Yên miệng còn dính bơ , nhìn thấy cái túi văn kiện bỗng nhiên xuất duỗi tay cầm lấy sau đó nhìn về phía Bạch Thư Yến : “ Đây là cái gì vậy?”

      “ Ngươi đừng mở ra, dù sao ngươi xem cũng hiểu đâu mà”- Thấy A Yên có ý định mở túi ra liền câu.Thấy A Yên im lặng mà nhìn mình mới tiếp : “ Ta từng qua với ngươi rồi, trong lúc ngươi ngủ , ta ….kinh doanh”

      “ Ừ ….. Lãi lời kiếm được cũng tồi…. Khụ, giờ ta có cái công ty.” vươn đầu ngón tay đẩy đẩy mắt kính.

      A Yên gần đây có tìm hiểu qua chút tình của thời đại này thế nên nàng cũng hiểu vài từ ngữ chuyên biệt, công ty là gì nàng cũng biết , vì thế nàng gật gật đầu , cười rộ lên : “ Hổ mập , ngươi tại là lợi hại”

      Lời khen của nàng làm cho Bạch Thư Yến có chút xấu hổ , đằng hắng cái lại tiếp : “ Ta cho ngươi ít cổ phần”

      “ Cổ phần là cái gì” – Cái này A Yên hiểu lắm.

      “ Nghĩa là ngươi mỗi tháng ngồi cũng có tiền tiêu”- Bạch Thư Yến giải thích cách đơn giản

      xong lại lấy ra cái chứng minh thư đưa cho A Yên : “ A Yên, ngươi cầm cái này nữa”

      Lúc A Yên cầm lấy liền thấy tấm card cứng cứng in ảnh của nàng lên , bên cạnh còn có vài dòng chữ.

      Nàng nhàng đọc cái tên in đó : “ Bạch Yên?


      “ Cái này là chứng minh thư , xã hội nay mỗi người đều thể thiếu chứng minh thư, nếu có nó , ngươi thể làm việc , thể học hành , chịu rất nhiều hạn chế” – Bạch Thư Yến cố gắng giải thích sao cho dễ hiểu nhất. May mà phải nhân loạI , muốn làm chứng minh thư này chỉ cần hao phí ít linh lực.

      “ Ừa” – A Yên nghe cũng hiểu

      “ Về sau thân phận của ngươi chính là em của ta- Bạch Yên”- Bạch Thư Yến duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của nàng.

      “ Vì sao phải là chị ” – A Yên nghi hoặc mà nhìn

      “…… vì cái gì hết”

      Bạch Thư Yến mặt đổi sắc duỗi tay bón cho A Yên miếng bánh kem to , chặn đứng “ Mười vạn câu hỏi vì sao” của nàng.

      Lúc này, bên ngoài cửa kính có hai thiếu niên mặc đồng phục cưỡi xe đạp ngang qua .

      “ Mộ Tranh , mày nhanh mẹ nó lên! Hôm nay là tiết của thầy Dương”

      Thiếu niên đạp xe đằng trước lao vun vút còn quay đầu về phía thiếu niên chậm rãi đạp xe phía sau kêu lên/

      “ Sợ cái rắm” – Thiếu niên có cặp mắt hoa đào lười biếng xoa xoa mái tóc dựng đứng của mình. Ngay khi ngó nghiêng vào cửa kính bên cạnh đôi chân đạp tới lại đạp lùi lại , đôi mắt buồn ngủ kia lập tức biên mất tăm hơi.

      Bên trong cửa kính , thiếu nữ mặc chiếc váy hồng nhạt thêu lên cánh hoa bạc , gương mặt trắng nõn thoạt nhìn có chút ngây ngốc , đôi mắt tròn linh động nhìn về phía người đàn ông trước mặt , vừa đúng lúc bị bón cho đầy miệng bánh kem.

      Mộ Tranh nhìn về người đàn ông ngồi đối diện nàng , hai mắt khỏi nheo lại , môi mím mím , có chut thể tin được

      ……….. Mới qua mấy ngày a, con mẹ nó đổi người đàn ông ??


    4. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Hôm nay ta có công việc nên edit được chương mới , các nàng hãy quay lại vào ngày mai nha:yoyo51:
      Mengotinh_Ranluoi, Chris_Luuhthuqttn thích bài này.

    5. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      Chương 13 : Con cả Tạ Gia

      Bởi vì công ty có chút việc cần xử lý cho nên Bạch Thư Yến đưa văn kiện cùng chứng minh thư cho A Yên sau đó chuyện thêm lúc rồi đưa nàng về nhà của Tạ Minh Triệt.

      Lúc A Yên cầm theo bánh kem mà Bạch Thư Yến mua cho quay lại chung cư mới là đầu giờ chiều.

      Sau khi cất bánh kem vào tủ lạnh A Yên cảm thấy hơi buồn ngủ nên vào trong phòng ngủ. Lúc sắp ngủ còn nghĩ tới việc chờ Tạ Minh Triệt làm về mang bánh kem mời ăn.

      Trong lúc A Yên say giấc nồng ở nhà Tạ Minh Triệt ở cấm cung hỗ trợ phòng phục hồi đồ sứ chữa trị món đồ sứ, tuy phụ trách chữa trị ngọc khí là chủ yếu nhưng vẫn có chút am hiểu về đồ sứ

      Điểm này phải nhắc đến công lao của lão sư của – Điền Vinh Sinh

      Từ Điền Vĩnh Sinh theo học lão tiên sinh đức cao vọng trọng chuyên về chữa trị và phục hồi kí ức, tất cả công phu tay ông đều là do vị lão tiên sinh kia truyền cho, mà vị lão tiên sinh kia trong nhà nhiều đời đều kế thừa tay nghề tinh xảo phức tạp này.Đặt ở thời đại phong kiến, nhà bọn họ chính là quan phủ thợ thủ công , đời đời kiếp kiếp vì vua mà làm.

      Sau khi thời thế thay đổi , hoàng triều còn nữa,nhà bọn họ tái thế trở thành thợ thủ công hoàng gia nhưng vẫn giữ tài nghệ tinh xảo như vậy.

      Đáng ra là truyền cho người ngoài nhưng vì lão nhân kia có hậu nhân nên thu Điền Vinh Sinh làm đồ đệ , đem tất cả sở học cả đời của mình ra truyền cho ông.

      Mà lúc Tạ Minh Triệt 18-19 tuổi trở thành đồ đệ của Điền Vinh Sinh. Vì vậy, những tài nghệ tinh xảo đó lại truyền xuống cho Tạ Minh Triệt. Bảy tám năm trôi qua , Tạ Minh Triệt thể ra thiên phú phi phàm , trầm ổn giống với bạn đồng trang lứa, Điền Vinh Sinh thường xuyên đắc ý vì đồ đệ này.Đồ đệ của Điền Vinh Sinh cũng phải là chỉ có mình Tạ Minh Triệt nhưng trong số những người đó Tạ Minh Triệt có thiên phú nhất, cũng trầm ổn và quyết tâm nhất, nhất là có thể bắt được hai chữ “Tượng tâm”.

      “ Tạ ca, cái chén này chúng ta lấy từ bên phòng phục hồi đồ sứ sao?” Đồng Gia Lâm cầm chiếc chén bàn làm việc lên , nhìn về phía Tạ Minh Triệt.

      Tạ Minh Triệt vừa đeo bao tay vừa gật đầu : “ Ừ”

      Trước đó lâu , tại công trường bên ngoài Lệ Thành ,có máy xúc đất đào ra tòa cổ mộ, bên trong có đống lớn đồ sứ cổ, bên kia tạm thời giải quyết được nên đưa tới cấm cung. Đồ sứ quá nhiều mà phòng phục hồi đồ sứ cũng quá nhiều công việc cho nên bên phòng phục hồi ngọc khí cũng giúp bọn họ tay.

      Tạ Minh Triệt kéo ngắn kéo ra nhìn qua điện thoại chút , điện thoại hiển thị giờ chiều.

      Lúc cơm trưa được đưa đến, Tạ Minh Triệt và Điền Vinh Sinh ngồi ăn cùng nhau.

      Lão nhân trước giờ luôn luôn vui tươi hớn hở mà hôm nay nhìn buồn bực , ngay cả khi thấy món ăn thích nhất là cà tím xào tỏi vẫn yên long.

      Tạ Minh Triệt thu mắt , giống như là tự hỏi chút, bỗng nhine buông đôi đũa trong tay ra, đứng dậy rót chén trà rồi đưa đến trước mặt Điền Vinh Sinh, sau đó lại ngồi xuống gì.

      Điền Vinh Sinh nhìn chén trà tử sa bỗng nhiên xuất trước mặt mình , nước trà hơi thanh , lá trà nhàng ba động chìm nổi , sương mù nhàn nhạt tràn ra tỏa ra mùi hương trà thơm .

      Ông bỗng nhiên cười tiếng , chòm râu hoa râm run rẩy.

      Điền Vinh Sinh cầm chén trà trước mặt lên uống ngụm sau đó nhìn về phía Tạ Minh Triệt ngồi đối diện mình , thở dài hơi : “ Ai cũng ngươi tính tình lạnh nhạt nhưng là sư phụ ngươi nên ta rất ngươi che giấu nội tâm ấm áp”

      Điền Vinh Sinh dưng lại có tên học trò Tạ Minh Triệt này trước kia ra ông muốn thu . Độ tuổi thiếu niên tâm tính thường chắc chắn , nếu bồi dưỡng từ còn tốt nhưng mà lúc đó Tạ Minh Triệt mười tám tuổi, ông sợ đứa này chỉ là vui thích nhất thời ,dù sao công việc chữa trị văn vật này rất buồn tẻ. Hơn nữa khi đó tính tình quạnh quẽ nên khiến cho ông thích . Nhưng Tạ Minh Triệt mỗi ngày đều đến nhà ông hỏi thăm trong hai tháng liên tục , lại nhắc đến việc bái sư, chỉ đến lễ phép hỏi thăm, có chỗ nào chê được . Sau cùng vợ lão thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Tạ Minh Triệt đành lòng nên khuyên ông nhận cái đồ đệ này.

      Điền Vinh Sinh cũng nghĩ tới , ông đời này thu bốn đồ đệ

      Ba người trước ông đều kỳ vọng rất là cao nhưng chỉ có người phụ chờ mong của mình , trở thành nhà khảo cổ chữa trị văn vật nổi tiếng, tại cũng dẫn dắt đồ đệ của riêng .

      Còn hai người kia , người bỏ dở nửa chừng, người khác….

      người khác nước ngoài mấy năm liên hệ.

      giờ bên người ông chỉ còn đồ đệ thứ 4- Tạ Minh Triệt

      Mấy năm nay tiếp xúc với nhau cũng giúp Điền Vinh Sinh hiểu tính tình đồ đệ của mình , mặt ngoài biểu lạnh như băng nhưng tâm địa quá cứng rắn.

      Điền Vinh Sinh nhớ tới Tạ Gia nhịn được mà lắc đầu.

      “ Minh Triệt à, hai ngày nay cấm cung lại có mấy người trẻ tuổi rời ” – Điền Vinh Sinh lại thở dài hơi

      “ Tạ Minh Triệt biết về chuyện này thế nên gì nhiều , chỉ gật gật đầu : “ Vâng”

      “ Nếu mà cứ như thế này người của chúng ta càng ngày càng ít nhưng những văn vật kia lại chờ được , bây giờ phải làm gì bây giờ ?” – Trong lòng Điền Vinh Sinh chất chứa suy nghĩ , mấy ngày nay ăn ngon ngủ yên.

      Nhìn những người trẻ tuổi từng người từng người rời khỏi cấm cung làm cho những lão nghệ nhân bọn họ nôn nóng.

      Mỗi kiện văn vật đều trải qua lịch sử lâu đời mà thường thường mỗi kiện sau khi trải qua thử thách của thời gian đều lưu lại những vết tích nông sâu , mà những người như bọn họ tự tay chữa trị vết tích lịch sử cho người ta xem.

      Nhưng thời đại này có nhiều người trẻ tuổi biết đến điều đó mặc dù có biết đến cũng có bao nhiêu người tình nguyện tới đây làm công việc tiền lương cao thấp.

      Thanh niên bây giờ luôn lấy xông xáo làm đầu , bọn họ khát vọng thế giới rộng lớn chứ phải là tòa cung thành cũ như cấm cung

      Nhưng cấm cung lại cần bọn họ .

      Lúc Tạ Minh Triệt về tới nhà , trong phòng khách im ắng , có tiếng động nào. vừa đem áo khoác đặt sô pha nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tạ Minh Triệt ra mở cửa , vừa mở ra nhìn thấy gương mặt nghiêm túc , u ám.

      Đứng ngoài cửa chính là người đàn ông ở độ tuổi trung niên , thân hình cao gầy , hai bên tóc mai thấy tóc bạc, gương mặt này mặc dù in hằn ít dấu vết của năm tháng nhưng vẫn có thể thấy được lúc còn trẻ tướng mạo hẳn là cực kì đẹp.

      Chỉ là giờ phút này gương mặt nhìn nặng nề , khí thế thập phần sắc bén

      “ Tạ Minh Triệt “ Người đàn ông vừa mở miệng là thái độ tốt.

      giây kia Tạ Minh Triệt vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt trong cặp mắt phượng gợn sóng hơi nổi , khi nhìn về phía ông ta ánh mắt càng thêm tối tăm băng lãnh.

      thu mắt lại, duỗi tay ra tính đóng cửa lại.

      Người đàn ông trung niên kia bị hành động của làm cho tức giận, ông ngăn động tác của Tạ Minh Triệt lại: “ Sao hả ? Mày là cái đồ bất hiếu, mày còn muốn đem ba của mày nhốt ở ngoài cửa sao?”

      “ Nếu ta là đứa con bất hiếu” Tạ Minh Triệt nhếch nhếch khóe môi, thanh giống như bị tẩm sương lạnh “ Ngài tới đây làm cái gì?”

      Người đàn ông trung niên này là ba của Tạ Minh Triệt ,đai gia trưởng đương nhiệm của Tạ Gia – Tạ Đình Diệu.

      Tạ Đình Diệu vào phòng khách ngồi xuống ghế sô pha , sau đó nhìn về phía Tạ Minh Triệt vẫn đứng ở cửa , trận lửa giận lại vô cớ nổi lên : “ Còn đứng ở đó làm cái gì?”

      Tạ Minh Triệt sắc mặt thay đổi tới ngồi xuống cái ghế sô pha khác.

      hai năm nữa ta về hưu” – Tạ Đình Diệu cố gắng nhịn xuống lửa giận , cứng rắn .

      “ Vậy sao?”Tạ Minh Triệt rũ mắt , tỏ thái độ gì.

      Tạ Đình Diệu vừa cố gắng áp được lửa giận xuống khi nhìn đến bộ dáng này của con trai mình ngay lập tức thể nhịn thêm được nữa liền bùng nổ

      “ Tạ Minh Triệt , có còn nhớ là con cả của Tạ Gia hay ? Tôi lui xuống đương nhiên là tiếp nhận và quản lý bảo tàng của Tạ Gia , tôi sớm cầu nghỉ công việc ở cấm cung , lại xem lời tôi như gió thoảng bên tai!?

      “ Ngài chỉ có đứa con trai là ta thôi sao?” Tạ Minh Triệt gương mắt , trong đáy mắt thêm vài tia châm chọc “ Ta vẫn cho rằng ngài quên luôn đứa con trai này rồi chứ”

      “ Tạ Minh Triệt!” – Tạ Đình Diệu đứng lên , mặt đỏ tía tai “ là con trưởng Tạ Gia”

      “ Ồ, ta quên mất đấy” Tạ Minh Triệt gật đầu “ Bởi vì có đứa con cả là ta cho nên ngài thể giao sản nghiệp Tạ Gia cho đứa con bé bỏng kia của ngài”

      Những lời sắc bén của chọc trúng chỗ đau của Tạ Đình Diệu

      “ Cha”

      Tạ Minh Triệt đứng lên , trong đôi mắt như có lớp băng lạnh lẽo , ở nơi đáy mắt nhìn ra cảm xúc gì, môi mỏng bỗng nhiên hơi cong khiến cho khuôn mặt kia sinh động thêm vài phần, mà nốt ruồi son ở dưới đuôi mắt của càng khiến cho người ta thể bỏ qua “ Ngài có phải mỗi đêm đều nằm nghĩ nếu như đứa con cả này vĩnh viễn đều bị giam ở tòa núi lớn kia tốt biết bao nhiêu phải ?”

      “ Ngài có phải thường xuyên nghĩ , nếu ta chết ở tòa núi lớn có cũng liên quan gì tới ngài ?”

      “ Ta cũng nên trở lại Tạ Gia , phải ?”

      Giọng điệu của bình tĩnh , có chút gợn sóng nào , giống như về người xa lạ chứ phải bản thân mình

      Nhưng mà khi Tạ Đình Diệu nhìn thấy biểu tình của , nghe thấy thong thả chất vấn vài câu sắc mặt đại biến , trong đầu tự giác mà nhớ người vợ cả mất nhiều năm.

      Đứa con trai này của , lớn lên giống mẫu thân.

      “ Mong ngài nhớ kĩ , chỉ là đồ vật của Tạ Minh Triệt ta, đứa con hoang kia của ngài vĩnh viễn đừng mơ chạm được vào”

      Tạ Minh Triệt chợt cười lạnh, đáy mắt u ám nhuộm lên tầng u.

      A Yên nghe được thanh chuyện nên bị tỉnh.

      vẫn luôn nhớ phải chia bánh kem cho Tạ Minh Triệt nên sau khi tỉnh lại liền xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo rồi xuống giường.

      Chỉ là vừa ra đến cửa phòng ngủ liền thấy biết từ bao giờ phòng khách có thêm người đàn ông trung niên.

      Mà người đàn ông này , ngay tại thời điểm A Yên nhìn qua bỗng nhiên giơ tay , hung hăng mà tát Tạ Minh Triệt trước mặt cái.

      Khuôn mặt lạnh lùng cùng trắng mịn lập tức đỏ rần lên , nhưng mà Tạ Minh Triệt lại nhíu mày lấy cái.

      A Yên trừng to hai mắt

      A a a ! Lão già thúi này từ nơi nào tới!!!!

      A Yên bỗng tức giận phừng phừng như con cá nóc.

      cần nghĩ ngợi , tay pháp quyết , linh lực đầu ngón tay của hóa thành tia nhàn nhạt bay , tới đánh lên đầu gối của người đàn ông kia , phòng bị liền bị đánh ngã đập mặt xuống đất

      A Yên cắn răng.

      Xú lão đầu dám đánh A Triệt.

      Đáng đánh !



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :