1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc gia từ chối bảo vệ em - Sơn Chi Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ta là thổ hào

      Ta là thổ hào Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      53
      Haha... bắn rụng ...
      Đậu My My thích bài này.

    2. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      <3<3Chương 6 tiễn<3<3
      “Lão tử khi bạo phát các ngươi liền thảm,có tin ?” Tượng ngọc rống lên. Tạ Minh Triết căn bản nghe thấy thanh của viên ngọc, đương nhiên phản ứng có gì.
      cẩn thận quan sát đến vết nứt của các bộ phận bị hỏng, tự hỏi nên dùng phương pháp gì đem pho tượng ngọc này chữa trị hoàn toàn. Sau khi nghe thấy khối ngọc rống A Yên cũng có bao nhiêu hoảng loạn. Nàng cũng ngốc nha. Những táng linh được khai quật ra đều có quá nhiều linh lực, thậm chí còn phải bám vào đồ vật mới tồn tại được , mộ linh lợi hại nhất cũng chỉ có thể tạo ra ít phiền toái để dọa chạy mấy tên trộm mộ. Nhưng hiển nhiên đại thúc này chút cũng lợi hại

      “Lão tử muốn biến thân!” khối ngọc còn ầm ĩ.
      A Yên liền chớp chớp mắt, “Đại thúc, ngươi biến .”
      “……” liền bị nghẹn ngụm , thực bị chặn họng

      Qua hồi lâu, A Yên mới lại nghe thấy hàm hàm hồ hồ mà câu: “…… Lão tử, lão tử hôm nay mang biến thân khí, ngươi chờ lần sau,lần sau lão tử gọi mấy tên tiểu đệ trong mộ Chu Sở Vương dẹp các ngươi”

      “Đại thúc, a triệt chỉ là muốn đem ngươi chữa trị cho tốt, ngươi đừng nóng giận.” A Yên nhìn thoáng qua người kia , có bị bộ dáng lẩm bẩm chuyện mình của nàng ảnh hưởng tới , sau đó quay đầu với Ngọc chạm đại thúc tức giận thở phì phì kia

      Nghe thấy nàng gọi mình như vậy , động tác tay của Tạ Minh Triệt có chút khựng lại.Nhưng cũng chỉ là qua vài giây lại khôi phục lại. Tạ Minh Triệt ngồi trước bàn làm việc cẩn thần tìm cách chữa trị mà A Yên ngồi xổm mặt bàn làm việc theo dõi , thỉnh thoảng vài câu với miếng ngọc trong tay

      Lúc nhân viên tới đưa cơm , A Yên liền nhanh nhẹn nhảy vào túi của Tạ Minh Triệt. Chờ sau khi người lạ rời khỏi nàng mới cẩn thận thò đầu ra. Tạ Minh Triệt nhìn xuống thấy mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng liền theo bản năng hơi hơi cong lại ngón tay , sau đó liền vươn tay chọc vào đầu nàng : “ Ăn cơm “
      “Ân!” A Yên nặng nề mà gật đầu, đôi mắt cong cong.
      Tạ Minh Triệt ăn nhiều lắm , mà A Yên vốn dĩ có cảm giác đói khát , sở dĩ nàng ăn đồ ăn của con người đơn thuần là để cho đỡ thèm hơn nữa tại nàng bị thu như vậy đương nhiên cũng ăn được nhiều.

      Lúc này A Yên lại nghe tiếng trạm ngọc kia nuốt nước bọt.Nàng liền tò mò qua xem : “ Đại thúc, ngươi cũng có thể ăn sao”

      Trạm ngọc dường như bị chọc đúng chỗ đau , ngữ khí trả lời thực thô lỗ : “ Ăn cái rắm”

      “……” A Yên dám chuyện với nữa.
      Buổi chiều , trong lúc Tạ Minh Triết tiếp tục công việc buổi sáng , trạm ngọc nhịn được lại cùng A Yên chuyện qua loại, đa phần là khoe mẽ về chiến tích vĩ đại của Sở Vương năm đó , A Yên nghe có chút hiểu
      vừa lòng với biểu của A Yên : “ Nha đầu kia , ngươi có nghe ta vậy”. A Yên lại có chút muốn đáp lại khiến cho tức phát điên :” Ai nha, biến thân khí của lão tử đâu !?”

      Sau đó cứ luyên thuyên như vậy đến tận 6 giờ. Tạ Minh Triết được bước đầu trong việc đem thân mình cùng cái đầu của pho tượng ngọc này gắn kết , tiếp theo đó lại càng cẩn thận , tỉ mỉ chữa trị. Điền Vinh Sinh qua giục ăn cơm. bỏ A Yên vào trong túi , thời điểm nàng cùng ra cửa nghe thấy tiếng chít chít la hét của vị đại thúc kia truyền vào tai : “ Lão tử rốt cuộc hoàn chỉnh rồi”

      Lần này tổ ngọc khí tham gia liên hoan nhân khoảng mười mấy người. Địa điểm liên hoan chính là nhà hàng lẩu nổi tiếng Lệ thành

      Liên hoan địa phương là nhà Lệ thành nổi danh tiệm lẩu, phục vụ mời tất cả mọi người vào phòng riêng lớn . Điền Vinh Sinh cùng mấy lão sư lớn tuổi trước, theo sau là dàn hậu sinh , dọc đường huyên náo ngừng. Tạ Minh Triệt tụt lại sau cùng , trầm lãnh an tĩnh , khác biệt hẳn so với những người náo nhiệt ở phía trước

      Lâm Uyển kéo tay khác cố tình chậm lại sau lưng Tạ Minh Triệt. Hôm nay nàng mặc chiếc váy liền màu trắng đính ngọc trai , tôn lên làn da trắng nõn nà,thêm vào đó là lớp trang điểm nhàng , thoạt nhìn càng thêm nhu thuận , xinh đẹp , có chút khác biệt với thời điểm làm ngày thường.

      khoác tay nàng cũng làm trong tổ ngọc khí , tên là Lê Tiêu. Lê Tiêu với Lâm Uyển vốn là bạn cùng lớp đại học , sau đó cùng nhau tới làm việc ở tổ ngọc khí ở cấm cung , hai người chính là bạn thân

      “ Tiêu , cậu coi tớ thế nào …” – Lâm Uyển hơi mất tự nhiên xoa xoa tai , hạ giọng hỏi Lê Tiêu “ Có phải rất …” .

      Sau khi Lê Tiêu liếc mắt nhìn Tạ Minh Triết cái quay đầu lại nở nụ cười với nàng : “ Yên tâm Uy Uy , hôm nay cậu rất xinh đó”

      Mà giờ phút này Tạ Minh Triết đút tay vào túi quần ,cọ cọ kia. A Yên vốn dĩ mơ màng gặp chu công đột nhiên cảm nhận được có ngón tay lạnh lẽo chọc chọc gương mặt mình, nàng cuống quít mở mắt ra , bên tai mơ hồ truyền đến rất nhiều tiếng cười , nàng khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi hương thơm nhàn nhạt liền xích xích lại gần ngón tay của , ôm lấy lại mơ mơ màng màng vào giấc ngủ. Nàng ôm lấy ngón tay như vậy khiến cho môi Tạ Minh Triệt có độ cong thể phát giác , thu hồi ngón tay , tiếp tục trêu chọc nàng nữa

      Sau khi vào phòng ăn , Tạ Minh Triết ngồi kế bên thầy Điền còn Lâm Uy lại bị Lê Tiêu lôi kéo ngồi xuống đối diện . Mọi người vừa ngồi xuống có người đẩy cửa vào. Đó là thanh niên mang theo mắt kính gọng đen , thoạt nhìn văn nhã.

      nở nụ cười với mọi người : “ xin lỗi mọi người vì tới trễ, kẹt xe quá”

      “ Lục Kỳ a, mau ngồi xuống đây!” vị lão sư của tổ ngọc khí vừa thấy liền vẫy tay gọi. Lục Kỳ vội vàng gật gật đầu với lão sư kia “ Đàm lão sư”.Sau đó lại hướng thầy Điền chào hỏi : “ Điền tổ trưởng”

      Sau khi chào hỏi vòng các lão sư trong phòng liền tiến tới chỗ ngồi của mình , thời điểm ngang qua Tạ Minh Triết liền hữu ý vô tình liếc cái.

      Lúc nhân viên mang lẩu lên , khói nóng bốc lên lượn lờ, tất cả mọi người đều náo nhiệt trao đổi , chỉ có Tạ Minh Triệt chưa động đến chén bát .Khẩu vị của thanh đạm , hơn nữa lại thích dùng bữa cùng nhiều người như vậy. Mà A Yên thành thành nằm ở trong túi ngửi thấy hương vị cay cay của lẩu liền gục đầu xuống , lặng lẽ thở dài : “ là muốn ăn a”

      Qua ba tuần rượu , khuôn mặt đầy nếp nhăn của Điền Vinh Sinh cũng có chút phiếm hồng, nhìn về phía Lục Kỳ : “ Tiểu Lục a, cậu ở lại cấm cung ít cũng 6,7 năm rồi , tuy rằng chúng ta có quy củ là cậu muốn hay ở lại chúng ta đều được hỏi đến nhưng lão già này nhịn được muốn hỏi cậu chút , cậu nghĩ kĩ rồi sao ?”

      “ Cháu nghĩ kỹ rồi tổ trưởng” Lục Kỳ dừng lại chút rồi mới cười trả lời Điền lão

      hai của cháu bảo cháu theo ảnh ra nước ngoài kinh doanh” nhấp ngụm rượu , là vì bị vị cay của rượu là sặc hay vì lí do gì khác mà đuôi mắt dưới mắt kinh hơi đỏ lên nhưng vẫn miễn cưỡng cười : “ Cháu… Cháu theo ra nước ngoài học hỏi chút”

      Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, khí có chút trầm xuống. Triệu Vĩnh Hinh – là vị nữ giáo sư tuổi trung niên của tổ ngọc khí , nắm chặt chiếc đũa , thở dài hơi : “ Ba năm ….. Năm người rời

      Tuy mọi người im lặng nhưng đều hiểu ý trong lời của giáo sư Triệu. Ngắn ngủn ba năm có năm người rời khỏi tổ ngọc khí. Bọn họ từng mang theo tấm lòng và nhiệt huyết mà vào cấm cung , cuối cùng lại có mấy người trụ được lâu dài.

      Mà nguyên nhân rời luôn na ná nhau.

      Công việc chữa trị cổ vật trước nay đều là độc cùng nhàm chán , tiền lương mỗi tháng cũng chỉ xem như vừa đủ , cao cũng thấp. Công việc này đối với những người thanh niên ưa mạo hiểm xông pha thích hợp. Cho nên nhóm lão sư già nhất sớm định ra luật bất thành văn đó là , những hậu bối đó hay ở là do chính bọn họ quyết định . Bọn họ tới cấm cung cũng coi như loại duyên phận

      “ Vĩnh Hinh” – Lão sư có chòm râu hoa râm- Đàm Nghiệp Tường liếc nhìn nữ giáo sư Triệu cái.

      Triệu Vĩnh Hinh nở nụ cười mạnh mẽ , nhìn về phía Lục Kỳ : “ Tiểu Lục a, nếu cậu chọn như vậy , lão sư này liền chúc cậu thuận buồm xuôi gió”

      Lúc này Lục Kỳ uống hơi nhiều , thể giữ được tỉnh táo nên thể áp chế cảm xúc của mình

      “ Triệu lão sư , Đàm lão sư , còn có Điền tổ trưởng …” vừa kêu tên bọn họ lại tự uống chén rượu xuống , sau đó mở miệng , hốc mắt có chút đỏ: “ Trước đây cháu rất thích công việc chữa trị văn vật này …. .” – Thanh có chút run rẩy

      “ Thời điểm cháu vào cấm cung , cháu cứ nghĩ mình làm việc ở đây cả đời…”
      “ Nhưng mà thời gian trôi qua , buồn tẻ ma diệt sạch nhiệt huyết”
      “ Cháu rốt cuộc hiểu ra, mộng tưởng quả nhiên bị thực đánh bại”


      bỗng nhiên nở nụ cười chua xót : “ tại ở trong xã hội này , có mấy ai hiểu được cái nghề chuyên gia chữa trị văn vật này ? Mỗi tháng có chút tiền lương như vậy đâu đủ để chèo chống cuộc sống cháu”

      bỗng nhiên lấy mắt kính xuống , qua loa lau mặt cái : “ Cháu còn phải nuôi dưỡng gia đình , thể đợi mãi ở cấm cung được”
      “ Lục Kỳ thực xin lỗi công lao dạy dỗ của các ân sư” đứng lên cúi mình sâu với Điền Vinh Sinh cùng vài lão sư khác, sau đó tự mình rót rượu tự uống.


      Ly rượu trắng rót xong , bỗng nhiên ngẩng đầu , xuyên qua khói trắng nhìn về Tạ Minh Triệt, bỗng dưng mở miệng : “ Cháu giống ai kia , gia đình của là điểm tựa của , mà gia đình của cháu là do cháu tự gánh vác”

      ra câu này có ý ám chỉ , ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tạ Minh Triệt . Hiển nhiên bọn họ đều hiểu ý trong lời của Lục Kỳ.

      “Tiểu Lục , cháu ngồi xuống .” Điền Vinh Sinh thở dài hơi “ Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình , ta cũng hiểu được suy nghĩ của cháu”
      Thanh niên mà , luôn cam lòng với thực.


      Lục Kỳ cong cong khóe miệng : “ Có đôi khi cháu hâm mộ, vì cái gì có người cần từ bỏ gì hết lại có thể sở hữu được nhiều như thế”
      sớm biết về gia thế của Tạ Minh Triệt. Tạ Gia lại Lệ Thành nổi tiếng là thư hương thế gia, mà danh tiếng của bảo tàng cổ vật nhà họ càng là tiếng tăm lừng lẫy. Tạ Minh Triệt là con trưởng của Tạ Gia , được định trước được kế thừa bảo tàng của nhà , định sẵn cả đời an nhàn , cần lăn lộn vất vả.
      Giữa người với người quả khác nhau trời vực a.

      Lục Kỳ rốt cuộc đem hết ghen ghét , phẫn uất mà vẫn thường đè nén trong đáy lòng , giờ phút này liền phát tiết ra.


      khí có chút bế tắc.

      Lúc này rốt cuộc Tạ Minh Triệt cũng nâng ánh mắt lãnh đạm đưa về phía Lục Kỳ : “ Vậy ngươi muốn gì ?”
      Bờ môi đỏ nhạt cong lên , giọng mang theo chút trào phúng : “ Vẻn vẹn chỉ muốn bày tỏ mình bắt buộc phải làm vậy sao ?”
      Last edited: 7/9/19

    3. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      <3<3Chương 7 : Gấu Trắng tiên sinh<3<3

      Lục Kỳ biến sắc , sắc mặt dễ nhìn cho lắm

      Bởi vì hai người họ giằng co mà thần sắc mọi người đều có chút thay đổi, còn có chút xấu hổ. Điền lão sư tính mở miệng vài câu cho khí hòa hoãn Tạ Minh Triệt đứng lên : “ Tôi tự biết gia thế của mình liên quan đến công việc của mình “ ánh mắt của Tạ Minh Triệt xuyên qua làn khói nồng đậm nhìn về phía thanh niên cởi mắt kính đứng kia , thanh lãnh đạm : “ Tôi ngoài làm ở tổ chữa trị văn vật ra còn đầu tư thêm công ty châu báu , thỉnh thoảng giúp bọn họ giám định ít châu báu”

      “Thực xin lỗi , tôi giống với phỏng đoán ác ý của cậu, tôi là dựa vào năng lực của mình” môi mỏng hơi cong , lại tản ra lạnh lẽo như băng : “ Cậu thỏa mãn với tại là chuyện của cậu , ai hỏi đến , đừng tìm cái cớ đàng hoàng nữa”

      Tạ Minh Triệt chữ chữ như đao , chút lưu tình,đem Lục Kỳ văn nhã kia đến sưng sỉa mặt mày , mặt Lục Kỳ đỏ bừng , cả người cứng đờ tại chỗ , lời phản bác nơi cổ họng cách nào thốt ra.

      Bởi vì nhớ tới trong túi , Tạ Minh Triệt muốn ở lại thêm chút nào, gật gật đầu với vài vị lão sư, lại với Điền Vinh Sinh : “ Lão sư, ta xin phép trước “

      Sau đó xoay người liền trực tiếp ra phòng.

      Bên kia Lê Tiêu như ở trong mộng mới tỉnh, lúc này mới đẩy đẩy Lâm Uy bên cạnh , hạ giọng : “Uy Uy, mau a!”
      Lâm Uy ngón tay nắm chặt mép váy , mắt thấy Tạ Minh Triệt ra ngoài, nàng mím môi, mặt khó nén mất mát. Cuối cùng, nàng lắc lắc đầu, thấp giọng : “Lần này…… Trước thôi bỏ .”


      khí trước mắt chung quy là quá thích hợp.

      Tạ Minh Triệt đến hầm để xe vừa vặn có người từ hướng ngược lại . Người nọ thân tây trang , diện mạo thanh tuấn , đeo mắt kính gọng vàng , cử chỉ tao nhã . Khi lướt qua Tạ Minh Triệt bỗng nhiên dừng bước

      “ Vị tiên sinh này “ – gọi với theo Tạ Minh Triệt

      Tạ Minh Triệt quay đầu lại liền thấy đặt ánh mắt lên túi áo khoác tây trang của mình. Có thể do thấy Tạ Minh Triệt nhíu mày nên khó khăn thu hồi ánh mắt , lộ ra nụ cười ôn hòa : “ có việc gì , quấy rầy rồi”. xong xoay người tới thang máy bên kia.

      Tạ Minh Triệt nhìn theo bóng xa, ánh mắt vẫn bình thản lãnh đạm. Lúc này , A Yên rục rịch tỉnh lại,dường như nàng nghe thấy thanh quen thuộc ?? Tạ Minh Triết vừa mới mở cửa xe ngồi vào ghế lái thấy A Yên thò đầu từ túi mình ra , ánh mắ tự chủ phát ra tia nhu hòa, ngón tay thon dài chọc chọc vào đỉnh đầu nàng. A Yên sớm quen với động tác trêu đùa của , nàng ôm thấy ngón tay nhón chân nhìn xung quanh xe

      Tạ Minh Triết nhìn ý định của nàng : “ Tìm cái gì”

      A Yên tìm thấy bóng dáng quen thuộc, khỏi có chút mất mát : “ Ta còn tưởng hổ mập tới đây”

      Hổ mập ???

      “ Ai ?” Tạ Minh Triệt nhíu mày

      là bạn tốt của tôi” A Yên vừa nhắc đến mắt , cặp mắt kia liền trong suốt lấp lánh , nàng ôm ngón tay Tạ Minh Triết : “ con gấu trắng ! Lớn lên đặc biệt đáng

      Nghe thấy hai chữ “ Gấu trắng” này , Tạ Minh Triệt sững sờ trong chốc lát , rồi sau đó mới nhớ ra , ý của nàng , hẳn là con gấu trúc bây giờ

      “ Nhiều năm rồi tôi chưa được gặp ” Cảm xúc của A Yên trùng xuống

      Tạ Minh Triệt gì , môi mỏng tự chủ mím thành đường thẳng , đem A Yên bỏ vào trong túi , khởi động xe.

      A Yên lùi lại vào túi , ràng nàng cảm nhận được , dường như tức giận a … Nhưng mà , giận cái gì mới được chứ , nàng gãi gãi cái ót đầy mơ hồ.

      Lúc quay về chung cư, Tạ Minh Triệt nghỉ ngơi, thẳng vào phòng bếp. Bởi vì A Yên ăn nhiều nên chỉ làm cho nàng chút ít thịt bò

      A Yên vừa gặm thịt bò vừa nhìn qua khe cửa thư phòng , nhòm trộm Tạ Minh Triệt ngồi trước máy tính.

      chăm chú nhìn vào laptop , môi mỏng tự chủ hơi mím mím , bộ dáng rất là nghiêm túc. A Yên có chút tò mò.Sau khi nàng ăn hết miếng thịt bò cuối cùng liền lén lén lút lút chạy đến thư phòng. Đầu tiên nàng dừng ở cửa thư phòng , đưa cặp mắt đen lúng liếng xoay chuyển quan sát chút sau đó mới chạy vào. Tạ Minh Triệt thuận tay cầm lấy nhấc chén sứ xanh bàn lên nhấp ngụm, lúc nhìn xuống liền thấy A Yên men theo ống quần từng chút từng chút bò lên. Thân hình nho mặc chiếc áo cộc màu vàng chanh phối với chiếc quần yếm cao bồi màu lam, bím tóc đen nhánh sau lưng lắc lư lúc lúc , hai tay non mềm trắng mịn ôm lấy chân , giống như con búp bê sứ mỏng manh.

      Tạ Minh Triệt duỗi tay ra , túm lấy cổ áo nàng đặt lên bàn. A Yên thành chịu số phận bị xách gáy , cho đến khi bị đặt mặt bàn , đối diện với cặp mắt phượng lãnh đạm kia thân thể nàng cứng ngắc. “ Tôi, tôi chỉ muốn nhìn xem làm gì thôi…”

      Nàng chớp chớp đôi mắt tròn tròn, cắn môi, tiếng như cũ mềm mềm mại mại. Tạ Minh Triệt khẽ hất hàm, ý bảo A Yên tới xem. A Yên xoay người, liền thấy màn hình máy tính ra ảnh chụp.
      trương Ngọc Quan


      “Ta làm việc , đừng nghịch” Nàng nghiêng đầu nhìn ảnh chụp Ngọc Quan , bỗng nhiên vươn ngón tay thon dài lộ khớp xương chọc chọc vào gương mặt phì nộn như trẻ con của nàng.Làn da nàng mềm mại trơn bóng khỏi làm hứng thú , nhịn được chọc thêm vài cái. A Yên vội vàng xoay người , đem mặt mình giấu “ Ta biết rồi mà”
      Có lẽ là do ánh đèn trong thư phòng hơi vàng khiến cho cả người đều nhiễm tầng ấm áp, cho nên giờ phút này trong mắt của A Yên , cặp mắt phượng vốn luôn trầm lạnh như sương kia tựa như có tia ấm áp ôn nhu từng chút từng chút len lỏi vào


      Ngũ quan tinh tế thường ngày của giờ phút này lại lộ ra vẻ mạnh mẽ ,bá đạo. Thế mà cố tình là tính cách của rất lạnh lùng , đôi mắt phượng mang theo băng tuyết ngàn năm , trời sinh mang theo cảm giác xa cách.

      Nhưng giờ phút này A Yên lại cảm thấy hơi thở của mang theo ôn nhu khó
      Chẳng lẽ là ảo giác của nàng ? A Yên mơ mơ màng màng suy nghĩ nhưng cũng muốn biết hơn
      “ Món hôm nay ăn là món gì vậy?” A bỗng nhiên nhớ tới hương vị cay cay hôm nay nàng ngửi thấy


      Tạ Minh Triết ngẩn ra : “ Hửm”

      “ Là cái món mà ăn với mọi người đó..” Hương vị là câu người , nàng quên được

      muốn ăn món đó à ?” Tạ Minh Triệt

      “Ân” A Yên gật đầu mạnh sau đó ôm lấy ngón trỏ của cọ cọ gương mặt phì nộn ,đôi mắt to tròn chớp chớp mang theo mong đợi ::” Có thể ?”

      Tạ Minh Triệt rất hưởng thụ việc nàng cố tình lấy lòng mình như vậy , sau khi suy nghĩ hồi gật đầu đồng ý : “ Lần sau đưa ăn”

      “ Oa!” A Yên kích động nhảy dựng lên. Tạ Minh Triệt nhìn dáng vẻ cao hứng nhảy nhót bàn của nàng , ánh mắt vốn luôn lãnh đạm lại tan ra chút

      Cuộc sống của vốn luôn đơn điệu , ngột ngạt , hề có màu sắc. Vốn nghĩ đến , sớm hình thành thói quen rồi. Nhưng khi này đánh bậy đánh bạ mà xông vào cuộc sống tẻ nhạt vô vị của dường như có thêm màu sắc tươi mới.

      bỗng nhiên nghĩ : ‘như thế này hình như cũng tốt đó chứ’.

      Mấy ngày tiếp theo Tạ Minh Triết lại mang A Yên làm .Nàng cũng nháo quấy , lần trước mang nàng , nàng cũng hiểu công việc của thực rất bận rộn, nàng cũng sợ quấy rầy đến làm phân tâm trong công việc

      Chỉ là……
      A Yên tay chống cằm, nhìn TV truyền phát tin tức hình ảnh nhàm chán, nhịn được thở dài hơi. Nàng lại rất muốn cùng vị trạm ngọc đại thúc trò chuyện.

      sô pha lăn cái, A Yên há miệng oa oa ngáp cái, dụi dụi đôi mắt có chút ướt át. Trong người cảm thấy có chút mệt. A Yên ngả lưng vào cái đệm mềm mại mơ mơ màng màng mà vào giấc ngủ.
      Nàng giống như ở trong giấc mộng. Trong mộng có chiếc mông trắng to, lông xù.Thả vào nàng cái rắm. A Yên thực tức giận, lên liền giựt miếng lông đuôi của , “Bạch Pi rắm của người quá thúi!”
      “Yên yên, yên yên ngươi tỉnh tỉnh!”
      “Yên yên?”
      Lúc A Yên bị chọc tỉnh, mở mắt ra thấy khuôn mặt tuấn tú mang mắt kính gọng vàng còn chưa phản ứng kịp
      Ân?
      Nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt: “Hổ Mập ?!”
      Nàng lộn nhào cái liền ngồi dậy , đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào chàng trai tuấn tú trước mặt, lập tức nhịn được mà òa khóc lên thành tiếng : “ Oa…. Hổ Mập , có phải ta nằm mơ hay ?”


      Khuôn mặt thanh tuấn dịu dàng của chàng trai lên vẻ xấu hổ, ngồi xổm xuống , thở dài hơi : “ Yên Yên , ngươi có thể quên cái tên này của ta được

      với tay lấy tờ giấy định đưa cho A Yên nhưng suy xét đến hình thể của nàng , liền xé ra mẩu đưa cho nàng. A Yên tiếp nhận khăn giấy , thanh còn xen chút nức nở :

      “Làm sao vậy? Lúc trước ta cho ngươi lấy tên này ngươi ràng đặc biệt cao hứng!”

      Chàng trai bị câu kia của nàng làm cứng họng, nửa ngày mới ra câu : “…… Thời đại thay đổi rồi.”

      Dưới mắt kính là ánh mắt nhu hòa như gió xuân , đầu ngón tay của chạm vào đầu A Yên , nhàng thở dài : “ Ngươi ngủ nhiều năm như vậy , làm thế nào lại tỉnh lại lúc nào , mà sao lại chỉ lớn có chút như vậy?”

      Cách nhiều năm gặp , tại gặp được bằng hữu của mình , A Yên muốn đem hết ủy khuất dốc lòng kể lể cho

      “ Bản thể của ta trước đây bị vỡ vụn , khôi phục linh lực chậm lắm”
      “Nhiều năm như vậy, ta nhìn chằm chằm vào người Tạ gia, khoảng thời gian trước ta cảm nhận được linh lực của ngươi dao động, liền biết ngươi hẳn là tỉnh……” dừng chút, lại : “Hai ngày trước ở bãi đỗ xe, ta ràng cảm ứng được ngươi ở người nam nhân kia, cho tới hôm nay, ta rốt cuộc tìm được ngươi.”
      “Yên tâm, nếu ta tới, liền để ngươi duy trì thân hình như vậy.” Ngữ khí của cùng mấy trăm năm trước giống nhau, ôn hòa , nhàng, chậm rãi
      “Ô ô ô Hổ Mập ngươi cũng tốt với ta nha!” A Yên cảm động mà khóc ướt cả tờ giấy ăn.
      “…… Mong ngươi quên mất tên này, cảm ơn.” Nam nhân giật giật khóe miệng, có chút thể nhẫn nại được.
      “Ta thể! Đây là bằng chứng cho tình bạn của chúng ta!”
      “…… Muốn hay suy xét chút tuyệt giao?
      Last edited: 7/9/19

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Cứ tưởng Hổ mập cũng giống a Yên cơ
      Đậu My My thích bài này.

    5. Đậu My My

      Đậu My My Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      438
      @hthuqttn Hổ Mập là con Gấu trúc trắng đó , quốc bảo đó bạn:yoyo36:
      hthuqttn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :