rất rất xin lỗi. ^^
Chương 9 (1)
Rốt cuộc muốn giữ bí mật tới khi nào?
muốn lúc ở công ty được tìm , cho nên cho dù ở bên trong công ty có gặp được nhau, hai người cũng hơn ba câu, phải trở lại phòng làm việc.
Có lúc, Tây Tây theo bên cạnh , ngay cả câu cũng với , liền cúi đầu nhanh chóng tránh .
Ngược lại thường thấy Hạ Uy quen thuộc ra vào phòng hành chính, hai người bọn họ vừa vừa cười, tự do, an nhàn, vui vẻ đến vô cùng.
Mặc dù từng Hạ Uy giống như người trai. Nhưng còn Hạ Uy sao? Trong lòng ta có ý nghĩ gì với Hoàng Nhạc Nhạc hay ? Đối với ta mà , Hoàng Nhạc Nhạc là em hay là người phụ nữ ta thích?
"Bang."
Tịch Hoa Nguyệt đấm đấm vào mặt bàn gỗ vừa dầy vừa nặng.
"Ách ——"
Giám đốc phòng kế hoạch trình bày báo cáo vắn tắt chấn động kinh ngạc, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra từ trong miệng, là báo cáo vắn tắt của có chỗ nào làm tốt sao? Hay là nội dung phương án kế hoạch quá kém?
Tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn Tịch Hoa Nguyệt.
"Đáng chết!"
khẽ nguyền rủa tiếng, thanh mặc dù lớn, lại vừa đủ để cho cán bộ cao cấp trong phòng họp có thể nghe được rất ràng.
Giám đốc phòng kế hoạch nơm nớp lo sợ hỏi:
"CEO, có phải . . . . . Phương án kế hoạch có vấn đề sao?"
gần như có thể cảm giác được hơi lạnh mồ hôi trượt xuống sống lưng.
Tịch Hoa Nguyệt vẫn có cảm xúc.
"Ah?"
CEO có phản ứng.
"Huh!"
CEO lại ngẩn người!
Cuối cùng để mọi người phải tiếp tục ở đây nhìn Tịch Hoa Nguyệt ngẩn người, lãng phí thời gian, Triệu Tây Tây lướt qua lần lộ trình làm việc của Tịch Hoa Nguyệt ngày hôm nay ở trong đầu, nhanh chóng đưa ra quyết định đúng đắn,
"Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, chiều nay ba giờ tiếp tục."
"Vâng"
"Tốt."
Cán bộ cao cấp tham gia hội nghị thu dọn xong tài liệu, số liệu của mình, nối đuôi nhau ra phòng họp.
Chỉ chốc lát sau, phòng họp to như vậy cũng chỉ còn lại có hai người và Tịch Hoa Nguyệt.
còn như vào cõi thần tiên, có hoàn hồn.
Nhìn gần như thế này, ngực của dâng lên nỗi đau cách nào .
nhận , cũng tuyệt vọng với rồi, tại sao chỉ ngắm nhìn như vậy thôi, lòng của vẫn còn đau đớn như thế?
"Hả?"
Tịch Hoa Nguyệt xoay mình phục hồi lại tinh thần, phát bên trong phòng họp to như vậy mà chỉ còn dư lại và Triệu Tây Tây.
"Chuyện gì xảy ra? Những người khác đâu?"
thu lại chua xót khổ sở trong mắt dấu vết, như có việc gì :
"Giải tán, đương nhiên là quay trở về phòng làm việc của mình."
Giải tán? Vậy mới vừa rồi đều ở đây làm cái gì? Tại sao nội dung của cuộc họp hoàn toàn có chút xíu ấn tượng? phiền não đứng dậy, ra cửa.
Triệu Tây Tây dọn dẹp tài liệu bàn, gấp lại màn hình laptop.
"Chỉnh sửa nội dung hội nghị xong đưa đến bàn làm việc của tôi ."
"Hoa Nguyệt."
lớn tiếng gọi .
dừng lại bước chân, xoay nửa người nhìn .
"Còn có việc?"
ngước mắt nhìn ,
"Gần đây hình như đặc biệt buồn bực, nguyên nhân là do Hoàng Nhạc Nhạc rồi. Hai người . . . . . . Có vấn đề gì ?"
Dù là người bị mù cũng cảm thấy khí giữa hai người bọn họ có vấn đề, thực giống bạn trai bạn hẹn hò.
hơi ngạc nhiên, vì đây là hơn tháng, lần đầu tiên hỏi đến chuyện liên quan đến công việc.
Chẳng lẽ. . . . . . Là Hoàng Nhạc Nhạc từ chối ? thể nào, Hoàng Nhạc Nhạc tuyệt đối thích Hoa Nguyệt, giây kế tiếp ngay sau đó bác bỏ ý nghĩ của mình, trực giác của phụ nữ rất chuẩn.
"Nếu như bất tiện, miễn cưỡng,."
như có điều suy nghĩ nhìn , giống như tìm tòi nghiên cứu tâm trạng của , lâu sau, mới nhịn được thở dài mà :
"Hoàng Nhạc Nhạc muốn công khai chúng tôi hẹn hò."
Rốt cuộc phải làm bạn trai bí mật của tới khi nào đây?
"Ồ! Tại sao?"
Mặc dù sớm biết kết quả là như vậy, trong lòng vẫn tránh được có chút cay đắng và đơn.
"Bởi vì ."
thẳng.
kinh ngạc, hoàn toàn nghĩ được đáp án là như vậy.
"Tôi?"
" ấy cảm thấy nếu như nhìn thấy hai chúng tôi ở cùng chỗ càng khó chịu hơn, ấy hy vọng lại đau lòng, cho nên vẫn chịu để cho mọi người biết chúng tôi là bạn trai bạn rồi."
Nhớ tới cũng rất ai oán.
Này, chuyện này. . . . . . Thế nhưng Hoàng Nhạc Nhạc bởi vì muốn làm cho thấy cảnh đau lòng, cho nên chậm chạp muốn công khai tình của ấy và Hoa Nguyệt! Triệu Tây Tây sững sờ, sửng sốt vài giây sau, mới vuốt trán cười ra tiếng.
"Ha ha ha. . . . . ."
rất bất đắc dĩ nhìn .
Rồi sau đó cười chuyển thành cười to, đáy mắt ngấn nước,
"Ha ha ha. . . . . ."
Hoàng Nhạc Nhạc này cũng quá tốt bụng rồi!
Ban đầu lý trí của bị ghen tỵ ăn mòn, chỉ trước mặt mọi người nhục mạ, còn đánh ấy cái tát, người bình thường phải trêu tức , hận , muốn trả thù mới phải, mà Hoàng Nhạc Nhạc chẳng những có, mà còn vì suy nghĩ, làm cho muốn hận ấy đoạt Hoa Nguyệt cũng có lí do trực tiếp mạnh mẽ.
Tịch Hoa Nguyệt thực có chút căm tức,
" cười có phải quá ngang ngược rồi !"
Hoàn toàn để - CEO ở trong mắt.
miễn cưỡng ngưng cười,
"Cho nên cái người này hơn tháng qua phiền não, buồn bực đều là nguyên nhân là do tôi gây nên hay sao?"
ra là trong lúc thất tình, thương tâm khổ sở, cũng rất buồn bực.
"Nếu còn gì nữa?"
liếc xéo cái.
đột nhiên cảm thấy tâm lí thăng bằng hơn nhiều,
"Tôi nghĩ, nếu như tôi với Hoàng Nhạc Nhạc cần phải lo lắng về tôi . . . . . ."
là người thông minh, nên chút liền hiểu.
Sắp thi xong rồi, qua thời gian này em lại post truyện đều nhé, xin lỗi vì bỏ bê truyện thời gian vừa qua.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Trang thứ 24
Đúng rồi, làm sao lại nghĩ tới! Tịch Hoa Nguyệt chợt hiểu ra, nếu Tây Tây bằng lòng như thế, Hoàng Nhạc Nhạc cũng còn lý do cho danh phận rồi.
"Vậy có bằng lòng hay . . . . . ."
"Nhưng mà tôi vẫn rất thích , chứng kiến ở cùng chỗ với người khác làm lòng tôi đau như cắt. . . . . ."
trình diễn câu hát hay nhất địa cầu.
Đáp án chính là NO.
từ chối , còn lâu mới để cho được dễ chịu, giày vò đau khổ vài ngày tốt hơn.
Cho hi vọng lại tự tay đánh nát, là cố ý.
"Triệu, Tây, Tây!"
kêu cả tên lẫn họ, giận đến nghiến răng.
Triệu Tây Tây bật cười, ra Hoa Nguyệt cũng có mặt nóng nảy dễ giận như vậy!
Mặc dù phải là người của , được , là điều sâu sắc mà tiếc nuối nhất đời này, nhưng ít ra, và còn là bạn bè, hi vọng . . . . . . Hạnh phúc.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
vất vả, bạn trai bí mật là mới được mang lên đài, có danh có phận.
cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đưa đón làm, cần phải lén lén lút lút, giống như làm chuyện mờ ám, buổi trưa có thể ở bên trong phòng làm việc của cùng nhau dùng cơm, bồi dưỡng tình cảm, mặc dù Tây Tây thỉnh thoảng có ý xấu chạy tới làm kỳ đà cản mũi cực kì lớn, tuy vậy vẫn ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
cơ bản, đều rất hài lòng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Nữ phục vụ liên tiếp đưa lên vài món ăn đều là món Hoàng Nhạc Nhạc thích ăn,
"Xin chậm rãi dùng."
Trước khi xoay người lui , còn len lén hướng Tịch Hoa Nguyệt đá lông nheo.
Chính chủ bị quyến rũ —— Tịch Hoa Nguyệt nhìn thấy, Hoàng Nhạc Nhạc lại thấy rất ràng, trong lòng rất khó chịu, nữ phục vụ đó có thể trắng trợn như thế được hả? Liếc sơ cái cũng biết ta mơ ước Tịch Hoa Nguyệt.
ta là coi như người tàng hình, hay là coi như người mù hả!
"Em đói sao? Có thể ăn rồi."
đưa đũa cho .
Hoàng Nhạc Nhạc nhận lấy đôi đũa, lại chậm chạp động tay.
Từ lúc vừa bước vào bên trong nhà hàng, gần như hơn nửa phái nữ, mặc kệ già, trẻ, đều len lén liếc nhìn Tịch Hoa Nguyệt.
xuất sắc là điều cần hoài nghi, cũng vẫn luôn rất ràng, chỉ là lần đầu tiên mãnh liệt cảm nhận được "Có lực điện khác người" quyến rũ.
buồn cười nhìn ,
" cần phải nhắc nhở em, đem thức ăn này vô miệng chứ."
Chỉ nhìn chắc chắn thể no bụng.
"Đương nhiên em biết."
gắp miếng thịt gà vào trong miệng tỉ mỉ nhai, làm như vô tình nhắc tới,
"Nữ phục vụ diễm quang tứ xạ* vừa mới lúc nãy liếc mắt đưa tình với !"
*diễm quang tứ xạ: ánh sáng rực rỡ nóng bỏng tỏa ra bốn phía => ý câu đại khái là chỉ người nữ phục vụ này đẹp
Nữ phục vụ diễm quang tứ xạ? Có nhân vật này sao?
" sao?"
thuận miệng hỏi, tiếp tục gắp thức ăn vào trong bát của .
"Bên tay trái cũng có mỹ nữ rất đẹp lén nhìn nãy giờ."
Khóe miệng của lặng lẽ giương lên, tạo thành vòng cung mê người.
"? Ở nơi nào?"
ngờ đôi mắt của trông vậy, nhưng mà rất sắc bén đấy.
chẳng qua chỉ là buột miệng nhắc tới muốn thử thăm dò , , là muốn xem à?
" ở bên tay trái của đó."
tức giận buồn bực cúi thấp đầu mãnh liệt và cơm.
"Ưmh. . . . . . Thực là rất đẹp, đôi mắt kia vừa tròn vừa lớn giống như biết . . . . . ."
Đúng rồi, đúng rồi, ánh mắt của chính là khá á!
"Đôi môi nở nang vừa hấp dẫn lại mê người, rất thích hợp để hôn. . . . . ."
Hoàng Nhạc Nhạc mấp máy môi, bây giờ là như thế nào? Cái câu này có nghĩa là muốn hôn người ta sao?
"Làn da mềm mại như nước tì vết, khi sờ nhất định có cảm giác rất tốt, hơn nữa vóc người nóng bỏng. . . . . ."
đẹp kia mắt biết , đôi môi thích hợp để hôn, làn da có cảm giác rất tốt, vóc người nóng bỏng. . . . . . Tất cả mọi mặt đều rất tốt!
" có muốn trực tiếp qua đó ngồi luôn hay ——"
tức giận ngẩng đầu lên, lại vội vàng kịp chuẩn bị tiến vào đôi mắt tràn đầy nụ cười.
gắp viên tôm viên đút vào trong miệng của ,
"Nếu như mà em vẫn có chút phản ứng nào, cũng còn nghĩ ra được lời nào để khen ấy."
dùng sức cắn tôm viên cho hả giận,
"Nếu như có gan bảo em giúp nghĩ ra lời khen ngợi người phụ nữ khác, em tuyệt đối tuyệt đối thèm để ý đến nữa."
dùng hai từ tuyệt đối để biểu bất mãn của .
vui vẻ hớn hở cười bật ra tiếng.
" còn cười!"
Hoàng Nhạc Nhạc càng tức giận.
Nụ cười mặt Tịch Hoa Nguyệt chỉ có tăng có giảm, trong giọng có nhiều thêm cưng chiều.
"Từ đầu đến cuối, trong mắt của cũng chỉ có em, nữ phục vụ liếc mắt đưa tình, mỹ nữ nhìn chăm chú đều là do em phát ."
câu của liền dễ dàng tiêu diệt lửa nóng trong lòng , trong nháy mắt đưa tâm trạng của cuốn lên cao.
, từ đầu đến cuối, trong mắt của cũng chỉ có .
Cho nên, chỉ cần để ý tới những thứ cử động nhàm chán kia, chuyện gì cũng có. Tâm trạng Hoàng Nhạc Nhạc biến chuyển tốt, cảm giác ngon miệng cũng được biến đổi tốt, mãi cho đến khi ra từ khu vệ sinh, vừa đúng lúc nhìn thấy ——
Cái người nữ phục vụ kia muốn len lén nhét tờ giấy cho Tịch Hoa Nguyệt, có điều bị trả lại rồi.
Mặc dù phản ứng của làm cho rất hài lòng, tuy nhiên nữ phục vụ quyến rũ cùng những ánh mắt si mê khác khiến trong lòng rất thoải mái.
Chương 9 (2)
"Tráng miệng nào."
khẽ mỉm cười.
"Ăn tối xong muốn nơi nào?"
"Đâu cũng được."
chuyên tâm miệng ăn caramen, mắt lơ đãng chống lại ánh nhìn của nàng phục vụ, ánh mắt của đối phương giống như muốn xứng với Tịch Hoa Nguyệt.
, tương, xứng? Ngọn lửa tức giận bùng lên, xông thẳng lên não, đặt caramen mới ăn được nửa xuống, hướng vẫy vẫy tay.
"Hả?"
nghiêng người về phía trước.
bất ngờ tiến lên hôn cái môi , công khai tuyên bố chủ quyền hết sức nồng nàn.
Tịch Hoa Nguyệt ngơ ngác ngẩn người, ngay sau đó trong lòng hiểu liền bật cười, đây chính là lần đầu tiên Hoàng Nhạc Nhạc chủ động hôn !
Ăn xong bữa ăn tối, bọn họ lại xem phim, dạo xung quanh lúc, về đến nhà sắp mười giờ.
vừa mới móc chìa khóa ra mở cửa, chuông điện thoại lại đúng lúc vang lên.
Đồng nghiệp công ty cùng bạn bè của đều liên lạc với thông qua điện thoại di động, điện thoại bàn của rất ít người biết, thời điểm này gọi tới cũng chỉ có thể là bố mẹ của .
Đèn còn chưa sáng lên, nhanh chóng cởi giày bỏ chạy vào trong nhà.
"Nhạc Nhạc, từ từ, đừng. . . . . ."
Lời của còn chưa xong, liền nghe được "Cốp" tiếng.
"Oh!”
cẩn thận đá phải chân bàn, cơn đau lập tức từ đầu ngón chân truyền lên, chân rã rời ngay tại chỗ.
Bên trong nhà đèn điện sáng lên, chuông điện thoại cũng ngừng reo.
đến gần, ôm lên ghế sofa.
Nghe thấy thanh thanh thúy vang dội cũng cảm thấy rất đau rồi.
ngồi xổm trước .
"Có nặng lắm ? Để xem nào."
ngoan ngoãn vươn chân ra.
" là đau. . . . . ."
Nước mắt cũng ứa ra.
nâng lên chân của xem kỹ, quả nhiên nhìn thấy ngón út chân phải đỏ mảng, khẽ sưng lên. nhàng xoa bóp.
oai oái kêu lên,
" chút, chút, đau quá. . . . . ."
"Cũng may, gãy, lấy đá lạnh chườm cho em, đau như vậy nữa đâu."
Trang thứ 25
"Ừ."
đáng thương gật đầu.
đứng dậy vào phòng bếp lấy hai khối đá, dùng khăn giấy bọc lại, nhàng chườm ngón chân bị sưng của .
"Nhưng mà chỉ là cuộc điện thoại, có cần phải liều mạng như thế ? nhận, lúc sau kiểm tra số điện thoại là biết ai gọi tới mà."
kịp suy nghĩ, thân thể xoay người về phía trước rồi.
"Xem ra bị bầm tím là việc thể tránh được, mà lại còn phải chịu đau thời gian mới có thể khỏi."
nhịn được than thở.
"Lần sau xem em còn hấp tấp như vậy nữa ."
"Vâng, vâng, về sau em cẩn thận, Tịch ba ba." (*ba = bố)
hài hước nhạo báng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
và Hoa Nguyệt chính thức hẹn hò bước vào tháng thứ sáu rồi, cũng cùng nhau vượt qua Valentine đầu tiên của hai người, đối với rất dịu dàng, luôn luôn che chở, nhưng là giữa hai người trừ ôm, hôn, còn gì khác.
Trào lưu thịnh hành ngày nay là hành động nhanh chóng, thời đại của tình mì ăn liền tràn lan, đa số lui tới hai ba ngày là có thể lên giường lăn qua lộn lại như cặp vợ chồng, bình thường hơn chút lui tới hai ba tháng mới có quan hệ thân mật lần đầu tiên, người có cá tính bảo thủ chút cỡ khoảng bốn, năm tháng sau là có thể tháo xuống tuyến phòng ngự, giao hết cho nhau.
Nhưng mà, và Hoa Nguyệt hẹn hò sáu tháng rồi, tại sao đối với chút kích động cũng có?
Bọn họ ngày ngày cùng nhau làm, cùng nhau ăn tối, có lúc tự mình xuống bếp nấu cho ăn, tay nghề nấu ăn của còn rất tốt, ít nhất là tốt hơn rất nhiều, ngày nghỉ bọn họ giống như bất kỳ cặp người nào, hẹn hò, xem phim, ra ngoài dạo dạo. . . . . . Tất cả chuyện đôi người nào làm họ cũng làm, chỉ trừ "này nọ í é í é".
thường trìu mến hôn , thương cưng chiều ôm ấp , nhưng là chỉ vẻn vẹn dừng ở đây, chưa từng dùng ánh mắt nhiệt liệt khát vọng nhìn , chưa từng mất khống chế mà vuốt ve .
nghĩ ra, rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào ?
Đàn ông phải là rất dễ dàng bị kích động bản năng động vật sao?
Chỉ cần thị giác hay xúc giác bị kích thích,hẳn rất dễ dàng có cảm giác, có phản ứng.
Ngay cả người đàn ông có tình cũng có thể.
Quan hệ giữa và Triệu Tây Tây chính là ví dụ chính xác nhất! muốn phải lục tìm nợ cũ, cũng biết quan hệ giữa và Tây Tây cũng sớm kết thúc triệt để, chỉ hiểu, có tình , đều có thể ôm Tây Tây, trong khi đó phải sao?
Tại sao ôm ?
Chỉ cần là người đàn ông bình thường, nhất định có dục vọng, chẳng lẽ. . . . . . Thân thể của ở phương diện nào đó có bệnh sao?
"Hoàng, Nhạc Nhạc ——"
Triệu Tây Tây gần như muốn thét chói tai.
Hoàng Nhạc Nhạc chợt tỉnh lại: "Làm sao vậy?"
Khuôn mặt Tây Tây đỏ ửng.
". . . . . ."
phải hít sâu nhiều lần mới có thể có mở miệng được.
" tìm tôi ra ngoài chính là vì muốn hỏi Hoa Nguyệt có hay khụ khụ. . . . . . à , phương diện kia có chướng ngại ?"
Lúc này Nhạc Nhạc mới phát , ra trong lúc vô tình đem vấn đề hỏi ra lời rồi.
"Ừ."
Triệu Tây Tây muốn gào lên khóc chạy trốn, tại sao cái tình cảnh hoang đường này lại rơi người chứ?
"Tôi chỉ có thể hỏi thôi."
rất phiền não á.
Triệu Tây Tây xấu hổ muốn chết,
" có. . . . . . Có."
Giọng như muỗi.
" có vấn đề?"
Nhạc Nhạc xác nhận lại lần nữa.
" có."
Triệu Tây Tây lại bổ sung ngay sau đó,
"Chuyện của tôi với Hoa Nguyệt cũng qua."
"Tôi hiểu mà."
yên lòng gật đầu cái, nếu như Hoa Nguyệt ở phương diện kia có chướng ngại, như vậy vấn đề xuất ở người rồi.
"Hoàng Nhạc Nhạc, Hoàng Nhạc Nhạc."
rất nghiêm túc quan sát Triệu Tây Tây trước mặt, phong tình vạn chủng, mái tóc dài lượn sóng, mắt ngọc mày ngài, làn da tỉ mỉ trong trắng lộ hồng, hơn nữa có lồi có lõm, đường cong lả lướt, ấy quả thực là người phụ nữ đẹp.
Có phải mỹ nữ như vậy mới có thể làm cho đàn ông bị kích động ?
"Tại sao nhìn tôi như vậy?"
" là cúp C, đúng !"
"Đúng." Tại sao đề tài đột nhiên chuyển tới vóc người của rồi?
Xem xét lại mình, dáng dấp đủ xinh đẹp, vóc người hơi lùn, mắt hơi , bộ ngực đủ lớn. . . . . . Cho nên Hoa Nguyệt mới có hứng thú gì với sao? muốn trở nên xinh đẹp phải chỉnh dung, muốn cao lên phải nối xương, còn muốn ngực lớn . . . . . . thể cứu được, Hoàng Nhạc Nhạc chợt giống như quả bóng cao su xì hơi, mềm nhũn gục xuống bàn.
dứt khoát đầu thai lần nữa cho nhanh cho rồi.
Triệu Tây Tây kết hợp mọi thứ suy nghĩ lúc, nhất thời hiểu tại sao hôm nay Hoàng Nhạc Nhạc tìm ra ngoài hỏi mấy vấn đề kỳ quái, hiểu ra ý nghĩa của mấy cái cử chỉ quái dị kia.
"Hoàng Nhạc Nhạc."
còn hơi sức khẽ ngước nhìn, xong cũng muốn .
Bạn trai đối với chút hứng thú cũng có, phải là chuyện vinh quang gì, dĩ nhiên, cũng phải nhất định phải lên giường mới được, nhưng là tương lai nếu xuất người người phụ nữ khác có thể làm cho Hoa Nguyệt bị kích động, đến lúc đó nên làm cái gì?
" và Hoa Nguyệt còn chưa lên giường?"
Làm cho người ta phải rớt mắt kính.
đao mất mạng.
". . . . . ."
là ác độc.
Hoa Nguyệt Hoàng Nhạc Nhạc như vậy, làm sao có thể có hứng thú với ấy chứ —— trong đầu đột nhiên có ý tưởng lóe lên, trong nháy mắt lĩnh ngộ ra, Triệu Tây Tây bưng cà phê lên chậm rãi nếm, hưởng thụ gió thổi lất phất cách sảng khoái, cũng gấp gáp mở miệng.
Quá hạnh phúc khi thấy ấy ghen , cho nên có ý xấu muốn khiến cho Hoàng Nhạc Nhạc chút khó khăn thôi.
giơ tay gọi phục vụ.
"Xin hỏi muốn dùng gì?"
Phục vụ đưa lên Menu, bí mật len lén đánh giá khách hàng gục xuống bàn.
" mousse caramel, cám ơn."
liếc nhìn.
" có muốn ăn gì ?"
Hoàng Nhạc Nhạc gục bàn thể trạng thái chết oan, lắc đầu cái, có khẩu vị.
đưa Menu giao trả cho phục vụ.
"Trước tiên cứ như vậy ."
"Vâng, xin chờ chút."
Hoàng Nhạc Nhạc chợt ngẩng đầu lên,
"Có phương pháp gì có thể cho ngực trở nên to lớn?"
Câu hỏi của đúng lúc phục vụ đưa tới mousse caramel, làm ta sợ hết hồn.
Thi Thể Sống Lại á!
"Bộ ngực lớn là vấn đề."
phải sao? ngụ ý liếc liếc bộ ngực của Triệu Tây Tây, lại cúi đầu nhìn của mình.
Triệu Tây Tây buồn cười :
" cho rằng Hoa Nguyệt thích ngực lớn sao? Nhất định phải là ngực lớn mới có cảm giác, vậy ta trực tiếp nuôi bò sữa phải dễ dàng hơn."
“Vậy do tôi đủ xinh đẹp?"
"Bộ dáng của chưa từng thay đổi, đẹp hay phải vấn đề."
Ưmh. . . . . . Cái mousse caramel này ngọt độ vừa phải, vừa vào miệng tan , ăn ngon.
"Quá lùn?"
"Xì. . . . . ."
Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng á . . ., Triệu Tây Tây cười cười, thong thả ung dung ăn xong đến ngụm cuối cùng , mới giúp chỉ ra vấn đề mơ hồ.
"Rất đơn giản, núi tới dựa mình, thể làm gì khác hơn là mình phải dựa núi."
"Cái gì?"
Triệu Tây Tây giựt giây,
" chỉ cần nhào tới là được rồi."
Hoàng Nhạc Nhạc trợn to mắt, muốn đổi bị động thành chủ động sao!
Chương 10 (1)
chỉ cần nhào tới là được rồi.
Tây Tây dễ dàng, vấn đề là ... ấy ràng muốn bổ nhào như thế nào à?
là khó nha! thất bại năm sáu lần, Hoàng Nhạc Nhạc mới _ muốn chủ động đụng ngã người con trai mình thích, cần thiên phú.
Trang thứ 26
Lần đầu tiên, buổi tối ăn xong cơm tối, thu thập xong phòng bếp, và Tịch Hoa Nguyệt ngồi trong phòng khách xem tivi, đấu tranh nội tâm, từ chối hồi lâu, dễ dàng lấy hết dũng khí nghiêng người bổ nhào về phía , ai biết lại trùng hợp, vừa lúc đứng dậy, " pha coffee."
hoàn toàn kịp thắng xe, cả người té nhào ghế sofa.
"Nhạc Nhạc, em làm sao vậy?" Tịch Hoa Nguyệt vội vàng trở về, nâng dậy.
" có việc gì, có việc gì." ngượng ngùng cười, nhanh chóng sang chuyện khác. " phải là muốn pha coffee à? Em cũng muốn uống..."
Qua vài ngày nữa, ấy có món đồ muốn đưa cho , đến gian phòng để lấy, dĩ nhiên dễ dàng bỏ qua cho cơ hội trời cho lần này, lập tức bước nhanh theo sát tới, vừa đúng lúc giang hai tay ra nhào tới phía trước, nhưng có dự liệu được ấy đột nhiên xoay người, sống mũi của đụng vào cánh tay của anh______
"Ối!" kêu gào đau đớn.
vội vàng vịn , vội vàng hỏi: " biết em ở phía sau, đụng vào chỗ nào rồi?"
"Lỗ mũi." buồn bực trả lời.
"Ngẩng đầu lên xem chút nào." muốn nâng khuôn mặt lên, chịu.
Cúi đầu, che mặt, đưa cánh tay ra. " nhanh lấy giấy vệ sinh cho em trước ." cảm thấy có hai luồng nhiệt chậm rãi từ lỗ mũi chảy xuống.
sai, bị đụng đến nỗi chảy máu mũi.
Lần thứ hai cũng tuyên cáo thất bại.
Lần thứ ba, rốt cuộc cũng được như ý nguyện té nhào vào ở giường, đây tuyệt đối là lần hoàn mỹ nhất, thành công nhất, kế tiếp ấy lật người đè dưới thân, sau đó chính là thiên lôi câu động địa hỏa, xảy ra chuyện thể ngăn cản- nhưng rốt cuộc có.
Đúng là có.
nằm người dám cử động.
Tịch Hoa Nguyệt hai mắt nhắm chặt, thân ngâm. "Ưmh..."
Ưmh? Đây là thanh mà trong rất nhiều tiểu thuyết tình viết, vai nam chính đối với nữ chính như vậy như vậy lại như vậy như vậy trước rồi phát ra tiếng gầm sao? Nhưng nghe giống lắm!
Chỉ là thôi, cái đó quan trọng, nín thở chờ đợi động tác kế tiếp của .
"Nhạc Nhạc." khẽ gọi.
nhàng đáp. "Hả?"
"Em có thể đứng lên được ? Đầu của hơi đau." Mới vừa phòng bị ngã xuống, chỉ cố gắng che chở vào trong ngực, rảnh chú ý đến các thứ khác, kết quả là sau ót cứ như vậy hôn lên tủ đầu giường, đau đến muốn ngất xỉu.
"A!" Tay chân vội quơ loạn từ từ người bò dậy, ngồi xổm giường, mặt áy này, " mới vừa bị chấn ! Xin lỗi, xin lỗi..."
ngồi dậy, sờ ót, sưng cục lớn.
nhàng xoa ót cho , "Em thay xoa xoa."
"Gần đây em có cái gì bất mãn với sao?" thở dài.
Bất mãn khóc ra nước mắt, "Em... Em có..."
bắt lấy tay , lôi vào trong ngực, để cho ngồi đùi . " có sao?"
lắc đầu.
"Được rồi, em có có." lùi lại hỏi chuyện khác, "Vậy... Em đùa giỡn cần cho biết, em gần đây đến tột cùng đùa giỡn trò gì vậy?
"Em nào có chơi trò chơi! Cũng phải là trẻ con."
Chẳng lẽ muốn thẳng vào vấn đề hỏi : tại sao ôm em? Làm sao có thể ra điều này được.
Chứ đừng lần thứ tư kế tiếp, lần thứ năm cùng lần thứ sáu đều thất bại.
Nếu có cách thuận lợi đụng ngã , quyết định đổi sang phương thức cám dỗ. cố gắng lấy bộ ngực đủ đầy đặn của mình ra phía trước, tập trung nhấc cao, vất vả mới tạo được rãnh giữa hai bầu ngực, còn cố ý cởi hai nút áo trước ngực ở trước mặt lúc lúc , muốn dụ dỗ mất khống chế biến thân thành đại dã lang, nhào lên đem nuốt vào bụng nhưng đều thất bại.
Đúng, thất bại.
chẳng những mất chế nhào lên, còn nghiêm trang nhắc nhở ." Nhạc Nhạc, nút áo của em cài tốt kìa."
"À?" hơi sững sờ.
Sau đó dịu dàng tràn đầy phong độ thân sĩ cài lại cúc áo cho .
Nút áo cài rất tốt, cho nên cũng có chuyện gì xảy ra.
Là có sức quyến rũ hay đối với có khẩu vị?
Hoàng Nhạc Nhạc nắm lấy cằm, tâm tình buồn bực ngồi trong phòng bếp nhìn bóng lưng Tịch Hoa Nguyệt chuẩn bị bữa ăn tối, ông trời còn giúp , còn gì để !
thất bại đến còn dũng khí để thử nữa.
Tịch Hoa Nguyệt cuối cùng đưa mâm thức ăn cho Hoàng Nhạc Nhạc.
" lấy rượu, sau đó có thể ăn." Rượu vào lời ra, cho nên tính toán rót cho chút rượu, sau đó hỏi vòng vèo về hành động kỳ quái của gần đây.
"Ừ." đặt món ăn lên bàn.
Kết quả cần ra tay, tự động uống hai ly rượu đỏ, bữa ăn cơm, chai rượu đỏ thấy đáy, hai phần ba vào bụng của Hoàng Nhạc Nhạc.
Hai gò má của hồng lên, ánh mắt mơ màng, ngà ngà say.
"Nhạc Nhạc, em trước đến phòng khách ngồi ."
"Ừ." đứng lên, thân thể lung lay.
vịn , "Cẩn thận."
đẩy tay ra, "Em có say..."
"Được, được rồi, em say." Có người say nào thừa nhận mình say? "Là say, em để cho dựa vào nhé."
còn kéo rơi tay xuống nữa.
đặt yên vị ghế sofa, mới chịu đứng dậy, lại bị níu lấy, "Nhạc Nhạc?" mới vừa chưa ăn thứ gì liền uống rượu mạnh, quả nhiên say rất nhanh.
có chút tức giận chất vấn. "... Em đối với chút cảm giác cũng có sao?"
"Cảm giác gì?" hùa theo lời của hỏi.
cố gắng trừng , ánh mắt lơ đãng lực bất tòng tâm. "Xông, xung động cảm giác...."
Xung động cảm giác? Giờ phút này lời và nghĩ là đồng nhất kiện sao?
choáng váng! cúi đầu chống đỡ trước ngực , lẩm bẩm : "Tây Tây... Gạt người!"
Tây Tây? Chuyện này với Tây Tây có quan hệ gì? có chút theo kịp logic suy tư của , "Tây Tây cái gì?"
"Tây Tây ... ấy ... Em chỉ cần nhào tới là được..." ảo não, "Em bổ nhào nhiều lần rồi, đều có cảm giác, có phản ứng còn hại u đầu..."
Bổ nhào? đầu tiên là kinh ngạc, từ từ tưởng tượng hành động quái dị của gần đây, khỏi bật cười.
ra là... nhào lên là muốn đem mình cho , mà phải là muốn mưu sát ! Lĩnh hội được chuyện này, trong nháy mắt ngực cảm động.
"Em...Em cứ như vậy... có sức hấp dẫn..."
thanh càng ngày càng , cho tới khi nghe được.
"Nhạc Nhạc." Ngủ thiếp ?
mềm nhũn dựa vào , có phản ứng.
Nếu phải giữ lấy , đại khái là trượt đất .
Bởi vì quan tâm , quý trọng , nên mới cẩn thận từng li từng tí che chở như vậy, thương cùng cưng chiều, hết sức đè nén khắc chế khát vọng đối với , ngờ ngược lại lại hiểu lầm.
làm sao lại cho rằng đối với có hấp dẫn ? làm sao lại cho rằng muốn ?
Last edited by a moderator: 4/4/16