1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quẹo cua đụng phải quỷ lưu manh - Mộ Phong (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Trang thứ 13

      Chẳng lẽ ba bốn tháng này đều như thế ? Nhưng nếu vậy, quá có sức chịu đựng rồi!

      phải biết ,

      "Có thể được chưa?"

      "Cái gì?"

      kịp phản ứng, mới lúc nãy ta phải còn tức giận sao?

      "Có thể."

      " thôi."

      Hai người thang máy xuống lầu, tới thẳng đến bãi đỗ xe ngầm.

      ngồi vào xe của Tịch Hoa Nguyệt, nhận lấy ly thức uống đưa tới,

      "Ah? biết ảo thuật sao?"

      Thuận tay khẽ lật liền xuất ly thức uống.

      nghiêng người, lại gần quan sát .

      Đột nhiên tiến đến gần làm tim đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,

      "Làm, làm sao nhìn tôi như vậy?"

      Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của gần như vậy, nhìn thẳng tròng mắt mê người thâm thúy, điện áp quá mạnh mẽ, lực sát thương quá lớn, thể chống đỡ được.

      "Ừ. . . . . ."

      gật đầu bình luận,

      "Cửa sổ đôi mắt* thực có vẻ ."

      (*cửa sổ đôi mắt có nên đổi thành cửa sổ tâm hồn vậy, sợ lệch ý quá)

      Cái gì mà cửa sổ đôi mắt ? Cũng phải là máy vi tính, cửa sổ gì chứ.

      "Mắt của tôi đấy, được sao?"

      Tại sao lại tới đề tài mắt to hay cơ chứ?

      Dĩ nhiên cũng biết con mắt to trông xinh xắn, nhưng mà mắt to hay là do gen, là di truyền, cũng phải là chuyện có thể quyết định.

      "Ly trà sữa kia vẫn luôn ở tay tôi, lại nhìn thấy."

      cũng cảm thấy bực mình, nhìn cái gì?

      chỉ dám len lén liếc , cho nên mới phát ra, thể , chỉ buộc phải buông lời giễu cợt,

      " phải vừa , cửa sổ đôi mắt thực có vẻ , cho nên nhìn thấy cũng là chuyện rất bình thường."

      Cắm ống hút, uống ngụm lớn trà sữa thơm mát, hài lòng phát ra thanh thỏa mãn.

      Tịch Hoa Nguyệt lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.

      tuần này, hầu như ngày nào cũng đều có trà sữa miễn phí để uống. . . . , bởi vì Tịch Hoa Nguyệt thích uống đồ uống ngọt ngấy, cho nên tốt bụng giải quyết thay , hơn nữa năm ba ngày còn có bánh ngọt thơm ngon tinh xảo kèm theo.

      là quá hạnh phúc!

      "Nếu những người hâm mộ đưa đồ uống cho mà biết tất cả tâm ý của họ đều vào bụng của tôi, chắc chắn tôi được chết rất khó coi."

      buồn cười nheo mắt nhìn ,

      " cũng ai biết."

      "Nhưng. Tôi cảm thấy nuốt trôi được."

      Được tiện nghi còn ra vẻ!

      "Nếu nuốt trôi được đừng uống."

      Thừa dịp thời gian dừng đèn đỏ, làm bộ muốn lấy ly trà sữa tay .

      "Làm sao có thể như vậy!"

      vội vàng bảo vệ thức uống trong tay,

      "Đừng quên lời trước kia của , lãng phí thức ăn, cuối cùng người chết phải xuống phòng ăn của Địa ngục ăn bù đồ ăn đó."

      Kết luận đây?

      "Rốt cuộc là muốn uống hay uống?"

      "Tôi mà béo lên là do làm hại."

      tới lui, lại uống hơi.

      ràng cũng rất thích uống, còn quanh co lý luận .

      Đợi chút, trở nên béo? đặt ly trà sữa để xuống chỗ để ly, đưa tay lấy từ trong túi ra chiếc gương cá nhân tròn nho , đông soi soi chút tây xem xem chút, bên này sờ sờ bên kia nắn nắn ——

      "Trời!"

      hít vào hơi.

      cũng bị làm cho sợ hết hồn,

      " lại kêu cái gì đây?"

      "Tôi. . . . . . Tôi hình như mập lên rồi!"

      vẫn còn soi gương xem xét cẩn thận, xem chừng cằm tròn ra chút. . . . . .

      "Có đâu?"

      Nhìn lâu mấy lần, thế nào cũng cảm thấy.

      đưa mặt tiến tới gần mặt ,

      "Đương nhiên là có, xem mặt của tôi tròn xoe!"

      Nhìn gương mặt của trắng mịn hồng hào, mắt dài, đôi môi mọng phúng phính, trong lòng có gì đó nhộn nhạo giải thích được, kích động nho lặng lẽ xông ra, . . . . . . muốn hôn !

      lập tức mở to mắt,

      "Tôi nhìn ra được."

      " ràng có mà . . . . . ."

      Hoàng Nhạc Nhạc vừa lảm nhảm, vừa uống trà sữa.

      "Bíp! Bíp!"

      Xe phía sau nhấn còi thúc giục.

      Tịch Hoa Nguyệt đạp chân ga, xe lập tức chạy tới trước.

      Lần này động lòng sao?

      cũng có tình cảm đặc biệt với Tây Tây, bởi vì thấy bị bạn trai bạo hành, thường xuyên mang vết thương làm, mà cực kì xem thường, khinh bỉ cái loại đàn ông con trai lấy ưu thế trời sinh mà đối xử như vậy với phụ nữ, cho nên mới ra tay dạy dỗ tên khốn kia, đồng thời khích lệ , giúp đỡ rời khỏi người đàn ông thối nát.

      Chỉ như vậy, còn gì khác.

      đối với chuyện tình cảm từ trước đến giờ đều lạnh nhạt, cũng cưỡng cầu, quan hệ với Tây Tây bởi vì liên quan đến tình cảm, cho nên từ chối thân cận với . Quan hệ của hai người vẫn kéo dài cho đến tại.

      Mà giờ phút này, đáy lòng của lại nhộn nhạo chút rất , nhàn nhạt khát vọng —— muốn hôn Hoàng Nhạc Nhạc, muốn thưởng thức mùi vị đôi môi mọng phúng phính của . . . . . .

      "Ta thôi."

      Tịch Hoa Nguyệt nhận lấy công việc đẩy xe như chuyện đương nhiên, cùng Hoàng Nhạc Nhạc ở trong siêu thị vòng tới vòng lui, chọn mua chút nhu phẩm cần thiết.

      Mỳ ăn liền Dolphin ramen xương . . . . . . Có vẻ ăn rất ngon. Hoàng Nhạc Nhạc lại đem lốc ba chén mỳ ăn liền tiện tay bỏ vào trong xe đẩy.

      Vẫn còn mua mỳ ăn liền?

      giây trước Hoàng Nhạc Nhạc mới đem lốc mỳ ăn liền bỏ vào trong xe đẩy, giây kế tiếp Tịch Hoa Nguyệt liền đem này lốc mỳ ăn liền trả về chỗ cũ, động tác trơn tru như nước chảy mây trôi, làm liền mạch.

      lại nâng lên lốc khác nhìn chút, suy nghĩ, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía trong xe đẩy , phát ràng chỉ còn lại hai lốc mỳ ăn liền mà thôi, mấy cái khác đều chẳng biết đâu.

      Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là ai làm.

      "Tôi bỏ mỳ ăn liền vào xe đẩy là do tôi muốn mua, tại sao lại bỏ lại?"

      hiểu.

      "Mua nhiều mỳ ăn liền để ăn như vậy, quyết tâm muốn làm xác ướp cho người khác xem xét sao?"

      Ăn quá nhiều mỳ ăn liền tốt cho cơ thể.

      "Nhưng mỳ ăn liền vừa rẻ vừa ngon, hơn nữa lại rất thuận tiện."

      "Nhưng chỉ có calo có chất dinh dưỡng, vẫn nên cố gắng hạn chế tối đa ăn mì ăn liền hơn."

      cò kè mặc cả,

      "Tôi mua thêm lốc nữa là được rồi."

      lắc đầu, hoàn toàn thương lượng gì hết.

      Có lầm hay à? Người muốn mua đồ là , người trả tiền cũng là cơ mà! Tại sao ta cho phép mua mỳ ăn liền nữa chứ? Quản quá nhiều rồi đấy! Nghĩ là nghĩ như vậy, vẫn thả lốc mỳ ăn liền thứ ba lại kệ, quay người lại, lại cẩn thận đụng phải những chai nước uống đặc biệt xếp thành cây cột ở bên cạnh.

      "A ——"

      Sắc mặt tái .

      kịp nhắc nhở , chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm án xảy ra, các chai nước rơi lăn khắp nơi, phát ra tiếng động .

      chân tay vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.

      Vài nhân viên siêu thị nghe tiếng động kéo tới nhìn.

      " xin lỗi, xin lỗi, tôi chịu trách nhiệm đem toàn bộ đồ uống nhặt lên. . . . . ."

      Tạo phiền phức cho họ, cảm thấy rất có lỗi.

      Khách hàng là thượng đế, khách hàng là thượng đế.

      "Tiểu thư, sao, có vấn đề gì, chúng tôi đến xếp lại là được rồi."

      Nụ cười của nhân viên siêu thị hơi cứng lại, thanh run run.

      "Vậy. . . . . . Làm phiền mọi người rồi."

      áy náy chào họ cái, mới cúi thấp đầu, lôi kéo vạt áo Tịch Hoa Nguyệt rời trường vụ án.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Chương thứ 5 (2)

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Hai người lặng lẽ lát, có ai mở miệng chuyện.

      Hoàng Nhạc Nhạc len lén giương mắt liếc nhìn bóng lưng trước mặt, ngượng ngùng, rất muốn đào cái lỗ vùi mình xuống, quên , trong cuộc đời của có lẽ chưa từng xảy ra chuyện hoang đường, chuyện mất mặt thế này. Có lẽ cảm thấy chung chỗ với rất xấu hổ phải ?

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Trang thứ 14

      Khẳng định tại rất muốn thoát khỏi , sau đó từ nay về sau phủi sạch mọi quan hệ với ! Hoàng Nhạc Nhạc càng nghĩ càng ảo não thêm.

      Đột nhiên, tiếng vang xíu truyền đến, cắt đứt nỗi hối tiếc và tự chán ghét bản thân của .

      Ah? nghi ngờ, khóe mắt thoáng nhìn, ngạc nhiên phát Tịch Hoa Nguyệt —— cười.

      "Ha ha. . . . . . có vẻ quá mơ hồ rồi đấy nhỉ?"

      Cứ nghĩ tới nhân viên siêu thị sững sờ, nét mặt biết làm thế nào cùng với vẻ mặt vô tội và áy náy của Hoàng Nhạc Nhạc, liền nhịn được cười.

      chưa từng thấy ai giống như lý do tạo ra màn hỗn loạn tưng bừng như vậy, chuyện này . . . . . . Cũng chỉ có thể có thiên phú dị bẩm thôi.

      "Cũng phải là cố ý. . . . . ."

      Ánh mắt của rất buồn bã,

      "Tôi rất đáng thương, còn cười tôi!"

      "Cũng bởi vì phải cố ý, cho nên mới càng làm cho người xem thấy rất đáng kinh ngạc."

      Khóe miệng của che giấu được nụ cười vui vẻ tràn lan.

      gượng cười tự giễu,

      "Tôi rất vui vì tình cảnh đau khổ của tôi là trò giải trí cho ."

      cưng chiều đưa tay vuốt vuốt tóc , rất có tình nghĩa đề nghị,

      "Về sau chúng ta trở lại siêu thị hại lúng túng này, ok?"

      Cái này chính là giọng điệu dỗ con nít sao! Quá miễn cưỡng rồi.

      "Hoàng Nhạc Nhạc!"

      nghe tiếng quay đầu lại, là Tiểu Huệ cùng phòng hành chính.

      " à? Tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm ! CEO Tịch."

      Tiểu Huệ cười đến mức quá hiền hòa, ánh mắt thâm trầm tới lui giữa hai người, giống như tìm tòi xoi mói gì đó.

      Tay Hoàng Nhạc Nhạc lập tức buông vạt áo vẫn lôi kéo ,

      "Tôi tới mua ít đồ vật. . . . . ."

      ra rất muốn làm như nhìn thấy Tiểu Huệ, xoay người rời .

      Tịch Hoa Nguyệt chỉ gật đầu cái, nhận ra này, trong những người gây khó dễ, sửa trị Hoàng Nhạc Nhạc trong công việc.

      " và CEO cùng dạo sao?"

      Giọng điệu của giống như chuyện phiếm, ánh mắt lại giống như ra đa càn quét, buông tha bất kỳ cái dấu vết khả nghi nào.

      "Tôi . . . . . ."

      Nhất thời Hoàng Nhạc Nhạc biết trả lời như thế nào.

      Tiểu Huệ len lén liếc về phía trong xe đẩy —— đều là mua chút đồ trong nhà, đồ ăn nhanh, lương khô, Hoàng Nhạc Nhạc thể nào có quan hệ cùng CEO Tịch, ở chung ư, tin, thử thăm dò:

      "Chút nữa cũng cùng nhau về nhà sao?"

      " có, là bởi vì tuần trước tôi gặp phải. . . . . ."

      Hoàng Nhạc Nhạc muốn giải thích.

      Tịch Hoa Nguyệt lạnh giọng chen vào .

      "Chúng tôi có cần đem lịch trình nhóm cho , xin phép hay ?"

      Lời của có thể đâm người đấy.

      "Cái gì? Đương, đương nhiên là cần . . . . . ."

      Phát ra được giọng điệu lạnh lẽo lộ ra vẻ vui của CEO, khó tránh khỏi chậm chạp đến mức thể cứu được.

      "Tôi chỉ tình cờ hỏi chút, có ý gì khác, tôi . . . . tôi còn có việc, trước, bái bai."

      "Bái bai."

      Hoàng Nhạc Nhạc lúng ta lúng túng lên tiếng, ngơ ngác nhìn bóng dáng vội vã của Tiểu Huệ nhanh chóng biến mất ngoài tầm mắt của , mới ngoái đầu nhìn lại.

      "Hoa Nguyệt?"

      Hình như đối với tiểu Huệ quá thân thiện!

      " phải là còn muốn mua giấy vệ sinh và sữa tắm sao?"

      Nụ cười sâu lại trở về khóe miệng của .

      Nhìn mỉm cười thanh nhã mê người, nhịn được hoang mang, dường như mới lúc nãy ta lạnh lùng bức người là ảo giác rồi.

      "Ừ. . . . . ."

      lơ đãng trả lời.

      "Hoàng Nhạc Nhạc."

      buồn cười nhìn hoang mang tới đống đóng lon thức uống vận động khác, tốt bụng lên tiếng gọi lại.

      "Cái gì?"

      dừng lại, quay đầu.

      "Nếu như tiếp tục tới trước, chỉ phải bỏ tiền ra mua đống đồ uống, uống đến rút gân cũng uống xong, mà còn có thể bị đuổi ra ngoài."

      Hoàng Nhạc Nhạc phục hồi lại tinh thần, ràng phát chân của mình chỉ cần lên trước 10 cm nữa đá ngã đống lon thức uống vận động, sợ hãi toát mồ hôi lạnh cả người, đặng đặng đặng liền lùi lại vài bước, vô tình va vào trong lồng ngực ấm áp rộng rãi của Tịch Hoa Nguyệt.

      Nhuyễn ngọc ôn hương* ôm vào trong lòng, món quà đáp lễ này rất thích.

      *Nhuyễn ngọc ôn hương: miêu tả người con trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

      Lòng vẫn còn sợ hãi oán trách,

      "Sao cho tôi biết sớm hơn chút chứ!"

      "Lúc nào quan trọng, chỉ cần có đá ngã là được."

      có ý định nhắc nhở —— việc trong lồng ngực .

      như vậy cũng sai, hơn nữa cũng vừa cứu lần.

      "Cám ơn gọi tôi lại, cho tôi đá ít đống đồ uống vận động."

      Chỉ cần tưởng tượng thôi là tê dại da đầu rồi . . . . . . Đợi nào . . . ! Tại sao bên eo của có cảm giác nóng lên? Hoàng Nhạc Nhạc cúi đầu xem xét, phát cánh tay vòng qua eo của , sau lưng dựa sát cái ngực rộng, bền chắc ——

      Tịch Hoa Nguyệt . . . . . . ôm lấy !

      xấu hổ xoay người đẩy ra, lui về phía sau, nhưng gót chân tựa như đụng phải cái gì.

      Lạch cạch leng keng, đông đông đông thanh vang trời, lon thức uống đóng hộp xếp thành cái thành trong nháy mắt sụp đổ, lăn lộn xộn đầy sàn.

      Giờ phút này mặt Hoàng Nhạc Nhạc chạy đầy vạch đen, ai tới đao bổ đôi ra thôi.

      Tịch Hoa Nguyệt nhìn cảnh tượng bi thảm, hỗn loạn, tưng bừng trước mặt, quả sững sờ. Trừ ý trời, còn có thể gì!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Sáng sớm, Tịch Hoa Nguyệt đến văn phòng quản lý của bộ phận hành chính, xuyên qua cửa chớp khép nửa chú ý tình hình toàn bộ nhân viên phòng hành chính ở trong phòng làm việc, từ đầu đến cuối câu.

      Mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu tự động từ cái trán của giám đốc phòng hành chính giọt lăn xuống, lòng như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.

      ta hoàn toàn tại sao CEO lại tới nơi này, chẳng lẽ, phải là tới tuyên bố tử hình chứ?

      vẫn luôn rất cố gắng làm việc, trời cao cũng đối với tàn nhẫn như vậy đâu!

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng sợ hãi cùng lo lắng theo cấp số nhân nhanh chóng tăng lên, áp lực nặng trịch đè lồng ngực của , làm cho cách nào thở dốc.

      Giám đốc bộ phận hành chính đau khổ hơn giờ, quyết định đổi bị động làm chủ động, nếu cho dù có bị CEO tuyên bố tử hình, cũng bởi vì trái tim chịu nổi gánh nặng mà chết kịp ngáp*.

      *chết kịp ngáp: nguyên văn là chết bất đắc kì tử =D

      "Xin hỏi —— CEO Tịch có phải có dặn dò gì hay ?"

      " làm chuyện của , làm như tôi tồn tại."

      Tịch Hoa Nguyệt quay đầu lại.

      Người lãnh đạo trực tiếp ở bên trong phòng làm việc của mình, làm sao mà có biện pháp coi sếp như tồn tại, thần kinh của có lớn như vậy.

      Chỉ là, tốt nhất vẫn nên làm trái với mệnh lệnh của cấp .

      "Vâng"

      Mối quan hệ của hình như . . . . . . tốt chút nào, ở đây hơn giờ, vẫn luôn rất nghiêm túc làm chuyện của mình.

      Những người khác cũng chuyện với .

      Cho dù có cách nào chuyên tâm làm việc, ít nhất cũng phải giả vờ giả vịt, giám đốc bộ phận hành chính quay trở lại chỗ ngồi của , vừa mới cầm phần hồ sơ lên để xem, lại nghe thấy thanh.

      giống như bị lập rồi.

      "Cái tình hình này kéo dài bao lâu?"

      Tịch Hoa Nguyệt đột nhiên hỏi.

      Giám đốc bộ phận hành chính vội vàng đứng dậy, tới bên cạnh,

      "Tình hình gì?"

      Tầm mắt của ta lượn vòng, tất cả mọi người làm việc mà, có chỗ nào ổn sao?

      Tịch Hoa Nguyệt chỉ ra,

      "Hoàng Nhạc Nhạc bị lập."

      có người nào chuyện cùng .

      Hoàng, Nhạc Nhạc?

      CEO là tới nhìn Hoàng Nhạc Nhạc đấy!

      "Ba bốn tháng rồi. . . . . ."

      ta len lén dò xét Tịch Hoa Nguyệt.

      "Hình như là từ lúc CEO tới đảm nhiệm chức vụ, cũng là ngày đầu bắt đầu giai đoạn ấy ——"

      Trang thứ 15

      quay đầu lại nhìn ta.

      Giám đốc bộ phận hành chính hơi sửng sốt, trong lòng thấp thỏm yên. Ôi, có phải vừa mới chuyện quá thành thực rồi , có phải rất thiếu não rồi?

      Nếu mà đắc tội với CEO, coi như xong.

      " tiếp."

      "Tính cách Hoàng Nhạc Nhạc vốn rất ôn hòa, nhẫn nhục chịu đựng, thích cạnh tranh với người khác, vẫn luôn yên yên ổn ổn làm tốt công việc, mặc dù có biểu rất xuất sắc, nhưng cũng để cho người ta bắt bẻ, mãi đến lễ hoan nghênh ngày ấy, mới trở thành tiêu điểm chính mà mọi người chú ý, là nhân vật nữ chính trong các câu chuyện trà dư tửu hậu* của mấy bà tám."

      *trà dư tửu hậu: chỉ câu chuyện phiếm về đủ mọi đề tài giữa bạn bè sau khi thưởng trà hay uống rượu ở đây có nghĩa là buôn dưa lê ạ, để buôn dưa lê hay nên tớ mạn phép để nguyên văn

      Giám đốc bộ phận hành chính dừng lại chút,

      "Có người hâm mộ, có người ghen tỵ, nhưng mà còn có nhiều người chờ xem kịch vui hơn."

      Bốn tháng rồi. . . . . . lại hề gì, ở trước mặt , làm như chuyện gì cũng có mà cười vui vẻ như vậy. Trong ngực Tịch Hoa Nguyệt dâng lên nỗi đau lòng.

      "Ở trong công ty ấy cũng có bạn bè sao?"

      " và Sắc Hoa có tình cảm rất tốt, đáng tiếc sau khi Sắc Hoa gả cho Tổng giám đốc tập đoàn Đoàn thị liền từ chức, tuy vậy nghe Hạ Uy bộ nghiệp vụ là bạn từ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã của ."

      đương nhiên biết Hạ Uy . . . . . . còn từng vì bảo vệ công việc của ta mà tới xin cho Hạ Uy thêm cơ hội, chứng minh đúng, đồng ý giữ lại Hạ Uy cũng là quyết định chính xác, chỉ là sau đó mỗi lần nghĩ đến, trong lòng của cũng có chút thoải mái.

      Đột nhiên, Tịch Hoa Nguyệt hơi híp mắt lại, chất vấn:

      " cứ để mặc cho nhân viên cấp dưới chia bè kéo cánh như vậy, hợp lực ức hiếp, bắt nạt, áp bức người khác sao?"

      Công việc của Hoàng Nhạc Nhạc hoàn thành phải là bởi vì năng lực của tốt, có hiệu suất, mà là còn phải làm thay người khác thêm phần công việc.

      Giám đốc bộ phận hành chính nhìn theo tầm mắt của Tịch Hoa Nguyệt, thấy A Linh cùng tiểu Huệ đem vài phần tài liệu của mình đến chất đống bàn làm việc của Hoàng Nhạc Nhạc, vênh mặt hất hàm sai khiến .

      "Tôi biết. . . . . ."

      Nếu mà biết chuyện này, nhất định ngồi yên nhìn mà bỏ qua.

      " tại biết, tôi hy vọng có tình huống tương tự xảy ra."

      "Đây là sơ sót của tôi, nhất định tôi xử lý tốt, để cho chuyện như vậy xảy ra lần nữa."

      Giám đốc bộ phận hành chính dám chậm trễ chút nào.

      "Rất tốt, vậy tôi quấy rầy công tác của nữa."

      gật đầu, xoay người rời .

      Giám đốc bộ phận hành chính cung tiễn Tịch Hoa Nguyệt rời .

      Mặc dù đại đa số mọi người trong công ty đều tin tưởng Triệu trợ lý xinh đẹp tài giỏi có khả năng gần quan được ban lộc, Hoàng Nhạc Nhạc thể so sánh với , chỉ là, cho rằng như vậy.

      thế giới này có rất nhiều chuyện đều theo luân thường đạo lý.

      Cuộc sống còn như thế, tình cũng vậy thôi, người nào quy định hoàng tử nhất định công chúa đây?








    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 6: (1)

      biết, Tịch Hoa Nguyệt đề nghị muốn "Thuận đường" đưa về nhà, bởi vì nhận thấy đáy lòng sợ hãi của mà chìa tay ra giúp đỡ, cho rằng nhiều lắm cũng chỉ tuần lễ, 1 tuần sau, trở lại quỹ đạo cuộc sống của mỗi người, khoảng thời gian hai người cùng nhau tan làm về nhà kia trở thành hồi ức tốt đẹp nhất trong lòng .

      Khoảng thời gian đầu sau khi tuần lễ ấy trôi qua, mặc dù chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng mà ở tận đáy lòng vẫn như cũ còn có từng chút từng chút chờ đợi, hi vọng vẫn có thể tiếp tục "Thuận đường" đưa về nhà.

      Có lẽ hy vọng của trùng hợp được thiên thần nghe thấy, cho nên thành .

      chẳng những có dừng lại ý định "Thuận đường" đưa về nhà, còn "Thuận đường" đến nghiện, dứt khoát gắn liền với việc đó cũng " thuận đường" tới đón , nháy mắt trôi qua hơn tháng.

      Người đàn ông xuất sắc ưu tú giống như là đối tượng mà tất cả các độc thân tha thiết ước mơ, chỉ cần đồng ý, cho dù là Băng Sơn Mỹ Nhân cũng quỳ dưới gấu quần tây của , huống chi là .

      Mấy ngày này, có lúc, trực tiếp chở đến nhà hàng ăn cơm, ăn xong lại đưa về nhà.

      Có lúc, vào thời điểm đưa đến dưới tòa nhà, mời lên lầu ngồi lúc, uống ly cà phê, tâm .

      Có lúc, cho dù lại hấp tấp lỗ mãng gây họa, vô cùng xấu hổ, vẫn tao nhã ung dung cùng dọn dẹp khắc phục hậu quả.

      thích phải ! có thể nghĩ như vậy sao?

      Cho dù chưa từng có bất kỳ bày tỏ gì, nhưng người đàn ông quan tâm đến người phụ nữ có quan hệ gì ư, chỉ có thể là thích thôi.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới Tịch Hoa Nguyệt, trái tim lại đập bùm bùm nhảy rộn rã, trong lòng cũng ngọt ngào đến nỗi có thể vặn ra nước tới nơi ——

      "Bốp!"

      Má phải vừa đau vừa tê, nụ cười của Hoàng Nhạc Nhạc bị đánh cứng ngắc ở mặt, mơ mộng ôm ấp tình cảm lãng mạn cũng bị đánh nát, khóe mắt ngấn nước. Tất cả khiếp sợ kinh ngạc lên tới tối đa, ngước nhìn giận đùng đùng trước mặt, Triệu trợ lý!

      "Đồ phụ nữ biết xấu hổ! Vì quyến rũ Hoa Nguyệt, đem hết tất cả vốn liếng ra dùng rồi sao."

      Giọng điệu Triệu Tây Tây bén nhọn mà căng thẳng đưa tới tất cả ánh nhìn chăm chú của nhân viên bộ phận hành chính, nhưng ai ra tay can thiệp, bởi vì ai cũng muốn đắc tội với trợ thủ đắc lực của CEO.

      cũng gọi là Hoa Nguyệt? Hoàng Nhạc Nhạc ôm gò má đau rát nóng bỏng, trong đầu có gì đó thoáng nhanh chóng xẹt qua, nhanh đến nỗi còn kịp giải nghĩa.

      "Tôi có. . . . . ."

      biết ấy là trợ lí đặc biệt của Tịch Hoa Nguyệt, cũng biết ấy vừa mắt với , nhưng phạm vào lỗi gì mà để cho ấy giận giữ như vậy, còn dùng những lời như vậy nhục mạ ?

      Triệu Tây Tây càng thêm nóng giận,

      "Ngoài mặt giả bộ ra dáng ngây thơ, nhưng sau lưng lại vụng trộm làm mấy chuyện chó má xúi quẩy, loại chuyện gà gáy trộm chó, cũng lợi hại!"

      Sáng sớm hôm nay trong lúc ra khỏi nhà, bắt gặp Hoa Nguyệt và Hoàng Nhạc Nhạc cùng nhau ra từ trong tòa nhà khác. Cho dù là giờ phút này nhớ lại, cái cảm giác ngực như bị đánh đấm mạnh mẽ, đau nhức đó vẫn ràng như cũ khiến cách nào thở được.

      Nhất thời, nhân viên bộ phận hành chính bên trong phòng làm việc xôn xao hồi.

      "Tôi biết ở đây cái gì."

      " đời này có nhiều đàn ông như vậy, tại sao phải tới giành đàn ông của người khác mới được?"

      Triệu Tây Tây bắt được tay Hoàng Nhạc Nhạc, khống chế được mà gầm .

      Tay của bị nắm rất đau,

      "Tôi có giành đàn ông của người khác ——"

      Triệu trợ lý quá để mắt tới rồi, có dung mạo xinh đẹp động lòng người, cũng có vóc người bốc lửa hấp dẫn, càng có thủ đoạn xã giao lợi hại, lấy cái gì mà tranh giành đàn ông của người khác?

      đoạt người nào cơ?

      Huống chi, ghét nhất là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm cùng hôn nhân của người khác, làm sao còn có thể làm chuyện như vậy!

      Nhưng ở tận sâu trong đáy lòng hình như có cái gì đó miêu tả sinh động.

      " có dám gần đây cùng Hoa Nguyệt rất thân cận? có dám sáng sớm hôm nay các người phải cùng tới công ty?"

      Càng Triệu Tây Tây càng hoảng hốt, vốn tưởng rằng Hoa Nguyệt rất nhanh mất hứng thú đối với Hoàng Nhạc Nhạc, tất cả đều khôi phục lại tình trạng như cũ, quan hệ giữa và Hoa Nguyệt bị phá hư.

      Nhưng sai lầm rồi.

      đợi ở bên cạnh hai năm, rất ràng, nếu như phải chủ động thân cận , cho dù ở bên cạnh đợi lâu nữa, như cũ vẫn chỉ là quan hệ cấp và cấp dưới, thể nào có cái khác.

      Mà Hoa Nguyệt đối với Hoàng Nhạc Nhạc quá chú ý, sớm ra khỏi phạm vi bình thường, chưa thấy quan tâm đến người phụ nữ nào, để ý người phụ nữ nào như vậy, chỉ có Hoàng Nhạc Nhạc. . . . . . dám nghĩ tới ý nghĩa đại biểu trong đó.

      Chỉ là đau dạ dày cấp ngủ giấc là khỏe thôi mà :)
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Trang thứ 16

      ". . . . . ."

      Hoàng Nhạc Nhạc chấp nhận.

      " dùng tới thủ đoạn gì mới có thể đem lừa Hoa Nguyệt lên giường của ?"

      Ghen tỵ và sợ hãi có thể mất Tịch Hoa Nguyệt khiến lựa lời mà , chỉ muốn gây tổn thương cho Hoàng Nhạc Nhạc.

      Tiếng rút khí vang lên chung quanh.

      " hiểu lầm rồi, chúng tôi có. . . . . ."

      tay bị giữ chặt, Hoàng Nhạc Nhạc vừa lúng túng vừa xấu hổ muốn giải thích.

      "Thế nào? Dám làm mà dám nhận?"

      Triệu Tây Tây giễu cợt.

      "Cái gì tôi cũng làm, CEO chỉ tốt bụng thuận đường đưa tôi làm mà thôi."

      , Triệu trợ lý cũng chỉ là trợ thủ đắc lực của Hoa Nguyệt , tại sao lại hùng hổ dọa người như vậy, tiến đến chất vấn , còn động tay động chân đánh ? Cảm giác giống như là bắt gian vợ tại giường vậy.

      Thuận đường? Triệu Tây Tây biến sắc,

      "Bây giờ khoe khoang, ra oai với tôi đấy hả ?"

      chỉ muốn giải thích, tại sao lại biến thành khoe khoang, ra oai chứ? Coi như thích Hoa Nguyệt, cũng phải là tội ác tày trời, là chuyện thể tha thứ được.

      Đối mặt với bộ dáng thản nhiên của Hoàng Nhạc Nhạc, Triệu Tây Tây tức giận giơ cao cái tay khác lên, xoay mình, nhưng lại bị gắt gao giữ chặt.

      "Náo loạn đủ chưa?"

      Giọng trong trẻo lạnh lùng giống như con dao sắc đâm vào ngực Triệu Tây Tây.

      chấn động, gương mặt xinh đẹp lúc trắng lúc xanh,

      "Hoa. . . . . ."

      Ánh mắt Tịch Hoa Nguyệt sắc bén bắn về phía ,

      " ở đây làm cái gì?"

      " phải là . . . . . ."

      Ký hợp đồng sao?

      "Tôi để quên điện thoại ở bàn ——"

      Nếu như phải đột nhiên phát mà quay lại, vừa khéo nghe được tin tức Tây Tây đến bộ phận hành chính khởi binh vấn tội*.

      *Khởi binh vấn tội: mang binh quyền đến hỏi tội ở đây đơn giản là giận giữ đến hỏi tội thôi.

      Triệu Tây Tây lúng ta lúng túng thốt nên lời.

      "Buông tay."

      Nhìn mặt Hoàng Nhạc Nhạc ràng năm dấu ngón tay, cũng biết xảy ra chuyện gì.

      "Tôi . . . . . ."

      cứng đờ.

      "Cần tôi lại lần nữa sao?"

      Giọng luôn lạnh nhạt từ trước đến giờ ràng có thêm chút tức giận.

      buông bàn tay nắm lấy tay Hoàng Nhạc Nhạc, chán nản lùi bước.

      Buông tay Triệu Tây Tây ra, Tịch Hoa Nguyệt tiến lên kiểm tra tình huống của Hoàng Nhạc Nhạc, đành lòng.

      " sao chứ?"

      "Hoàn hảo."

      nhìn , lại liếc nhìn vẻ mặt chán nản của Triệu Tây Tây, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.

      tránh ánh nhìn của , lôi kéo đến phòng trà nước.

      "Băng lạnh có thể giảm sưng."

      Hoàng Nhạc Nhạc chợt hiểu, trái tim lặng lẽ trầm xuống, nhàng tránh thoát khỏi nắm giữ của .

      "Băng tới đây."

      A Linh có ánh mắt rất tốt, ngay từ lúc Tịch Hoa Nguyệt bước vào bộ phận hành chính liền chạy như bay đến phòng trà nước dùng khăn lông bọc khối băng trở lại.

      "Cám ơn, đưa cho tôi là được rồi."

      Tịch Hoa Nguyệt nhận lấy khăn lông, tay kéo Hoàng Nhạc Nhạc tới giúp chườm băng, cho bất luận kẻ nào xen vào.

      "CEO cần khách khí như thế, đây là việc tôi phải làm."

      Ánh mắt A Linh bỗng chốc sáng rực lên, xem ra lần này đặt cược vào đúng kho báu rồi.

      Hoàng Nhạc Nhạc co rúm lại, tránh đụng chạm của .

      "Cám ơn, tôi tự mình làm được rồi."

      "Hoàng Nhạc Nhạc?"

      từ chối làm cho có cảm giác rất thoải mái.

      "Nhạc Nhạc!"

      Hạ Uy vừa nghe tin tức liền lập tức chạy tới, nâng mặt của lên.

      "Là ai đánh cậu? Tớ lấy lại công bằng cho cậu."

      Tịch Hoa Nguyệt ở bên cạnh có ý nghĩ kích động muốn tiến lên đánh rụng tay Hạ Uy.

      " có việc gì, chỉ là có chút hiểu lầm, chờ tớ chút."

      quay đầu nhìn thấy giám đốc bộ phận hành chính,

      "Giám đốc, buổi chiều tôi muốn xin nghỉ."

      "Ừ."

      chấp thuận cầu của ,

      " trở về nghỉ ngơi tốt ."

      "Cám ơn giám đốc."

      lấy các đồ dùng riêng tư bỏ vào trong túi.

      Tịch Hoa Nguyệt chút nghĩ ngợi :

      "Tôi đưa về."

      uyển chuyển từ chối,

      "Cám ơn ý tốt của CEO Tịch, cần làm phiền, Hạ Uy đưa tôi về."

      "CEO Tịch, yên tâm, tôi chịu trách nhiệm đưa Nhạc Nhạc về tận nhà."

      Hạ Uy giơ tay làm cử chỉ OK.

      "Chúng ta thôi."

      lôi kéo Hạ Uy ra ngoài.

      bày trước mắt, giữa và Triệu Tây Tây nhất định là có quan hệ gì đó, nếu Triệu Tây Tây chỉ có thân phận là trợ lí, làm sao mà ấy lại dám tới chất vấn , trách mắng chứ.

      Thân thể Hoàng Nhạc Nhạc bỗng dưng cứng đờ, sắc mặt hơi tái nhợt.

      Nếu như. . . . . . Nếu như và Triệu Tây Tây là người , tại sao còn muốn đến gần , đối xử với tốt như vậy?

      Mục đích cuối cùng của là cái gì?

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      [​IMG]


      Trang thứ 17

      lùi bước, tránh bàn tay của .

      "Chuyện qua coi như xong ."

      muốn so đo.

      Tay của rơi vào khoảng , khẽ cứng đờ rồi thu lại.

      "Tôi làm cho Tây Tây tự mình đến nhận lỗi với ."

      " cần."

      Chỉ cần Triệu trợ lý đừng đến gây phiền phức cho nữa, là cám ơn trời đất lắm rồi, nào dám muốn ta phải tự mình đến xin lỗi.

      "Sau này nhất định xảy ra chuyện như vậy nữa."

      bảo đảm.

      "Ừ."

      gật đầu.

      "Buổi trưa muốn ăn gì? Tôi mua."

      biết con thích xinh đẹp, ai cũng hy vọng gương mặt sưng vù bị người khác nhìn thấy.

      "Chút nữa tôi nấu đại tô mì ăn là được."

      nên tiếp xúc qua lại với quá nhiều.

      "Nếu còn chuyện gì nữa. . . . . ."

      Ý muốn tiễn khách rất ràng.

      lại làm như biết,

      "Lại muốn ăn mỳ ăn liền? Nếu tôi mua sushi vậy."

      "Tôi. . . . . . Tôi muốn ăn sushi."

      Tại sao phải tốn công nhớ món ăn thích làm gì? thực cần phải lãng phí thời gian ở người đâu.

      "Vậy còn mì thịt bò viên sao?"

      Tuần trước từng mời lần, bảo là muốn trả công khổ cực đưa đón làm.

      dùng sức lắc


      [​IMG]

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      [​IMG]


      Trang thứ 18

      "Chào , chào , bộ phim quay rất cảm động, tôi coi coi lại ba lần rồi, nhưng mỗi lần xem đều vẫn khóc rất thảm."

      Hoàng Nhạc Nhạc ngượng ngùng , trong mắt lập lòe ánh sáng sùng kính.

      "Cám ơn."

      Tịch Đồng Nguyệt nhếch mép lên,

      "Vậy có hứng thú hay tham gia vào —— quay phim, chụp ảnh quảng cáo cho công ty của ?"

      "Tôi?"

      thụ sủng nhược kinh*,

      *thụ sủng nhược kinh: được sủng ái quá mà lo sợ

      " đùa sao, tôi. . . . . . Tôi được đâu!"

      "Tại sao được?"

      buồn cười hỏi ngược lại.

      "Người xinh đẹp nhiều như vậy, coi như theo vòng, chờ năm cũng tới lượt tôi."

      Khóe mắt lơ đãng liếc thấy bóng dáng quen thuộc, cố ý đến gần

      "Tôi lại cảm thấy đáng , đôi mắt dài rất mê người !"

      "Cảm, cảm ơn."

      khen ngợi làm cho hơi ửng đỏ mặt.

      "Chút nữa có rảnh ? Nể mặt tôi, mời ăn bữa cơm trưa, uống trà chiều được ?"

      Tịch Nguyệt vừa mới thoát thân, đúng lúc nghe lời mời của Tịch Đồng Nguyệt, nóng lạnh :

      " ba, là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể tán mà."

      đắc ý.

      "Đó là chuyện còn cần phải ư."

      "Theo đuổi con , đuổi tới tận chỗ làm việc của hai, sợ bị hai đuổi ra ngoài à?"

      Tịch Đồng Nguyệt xòe xòe tay, hỏi ngược lại:

      "Tôi có làm chuyện pháp lí tha, chuyện xấu người thần phẫn nộ sao?"

      "Bây giờ có, chỉ là. . . . . . Đợi xem ai biết."

      "Ôi chao, thập nhất*, cái người này gì vậy, làm đau đớn trái tim của ba quá . . . . . ."

      tới lui, nhưng chẳng có nửa chút bộ dáng đau lòng.

      "Ai cũng biết nhà chúng ta người cầm thú nhất là cậu."

      Tịch Hoa Nguyệt từ phía cửa tới,

      "Mặc kệ cậu ta cái gì, cũng đừng để ý đến cậu ta."

      Hoàng Nhạc Nhạc trả lời.

      " hai, em quá độc ác rồi, cùng cội sinh ra, sao nỡ đốt nhau gấp như vậy."

      Tịch Đồng Nguyệt mờ ám cười trộm .

      Hoàng Nhạc Nhạc . . . . . . Thế nhưng làm như nghe thấy, để ý tới !

      Tịch Hoa Nguyệt hờn giận hừ tiếng,

      "Chuyện gì cậu cũng đều dám làm rồi,vì sao tôi lại thể !"

      Cậu ba nếu nhắm tới Hoàng Nhạc Nhạc, lập tức đuổi ra bên ngoài, đồng thời ở trước cửa bộ hành chính dán thông báo "Chó cùng Tịch Đồng Nguyệt được phép vào".

      Tịch Nguyệt thư giãn thích ý ngồi nghiêng góc bàn làm việc, hứng thú quan sát, thoáng nét môi, vốn vẫn buồn bực, tại sao ba trực tiếp tìm hai, chạy tới bộ phận hành chính làm cái gì? ra chuyện là như thế.

      " Nguyệt, có muốn ăn chút đồ lót dạ ? Ở đây có cửa hàng bánh kẹo bánh ngọt tiến vua. . . . . ."

      Có người cống hiến phần bánh rán được làm hoàn

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :