1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quần Áo Xốc Xếch - Thương Tố Hoa (56 chương & 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Hai Kiện Vui



      Cuối cùng Tô Tô và Lão Thẩm cũng có thể thở dài hơi, mấy ngày nay dạy cho Niệm An vài bài học, cuối cùng cũng đồng ý kết hôn.Dĩ nhiên vì muốn tốt cho sức khỏe của , bọn họ tới cục dân chính đăng ký trước, sau đó mời mấy người quen tới ăn bữa cơm, tiệc cưới để sau này tính sau.


      Chỉ là lúc này dễ, nhưng hành động thực tế lại gặp ít vấn đề.Mời người quen mời nhiều hay ít đây? Vợ chồng Lão Thẩm nhất định rồi, vợ là lớn nhất.Sau đó nữa là mấy người bạn từng giúp đỡ, ví dụ như ông chú Bàng, ví dụ như chàng giao thông kia....Được rồi, cho đến lúc thảo luận xem bạn bè mời những ai, Niệm An mới ý thức được Lão Mộ quen ít.Trời ạ, phải là định mời đại diện mỗi ngành nghề người đấy chứ? Đủ để mở cuộc hội nghị đại biểu nhân dân toàn quốc đó nha!


      Mà trừ việc đó ra cũng có chuyện vui khác nữa: Mộ Tình tỉnh lại.Lão Mộ mời những chuyên gia kia tới cũng phải là ăn cơm trắng, toàn tâm điều trị, quá trình phục hồi của cũng khiến người ta phải giật mình.Từ Na dĩ nhiên rất vui vẻ, chỉ là Mộ Tình sau khi tỉnh lại trở nên trầm tĩnh khác thường, nhìn Từ Na cái, : “Mộ Hữu Thành đâu rồi?Giúp con tìm ba tới đây !” xong liền nằm xuống.


      Từ Na biết Tình Tình tỉnh dậy thấy Mộ Hữu Thành đâu tức giận, vì vậy an ủi mấy câu, : “Tình Tình ngoan, ba con có chuyện phải xử lý, chờ ba con xử lý xong nhất định tới, mẹ thông báo cho ba con.Con biết là ba con con mà....”


      Giọng Mộ Tình trầm thấp buồn bã:“Con biết ba bận nhưng tại con muốn nhìn thấy ba, ngay lập tức!”


      Dù sao đứa bé cũng vừa tỉnh lại, Từ Na cũng tiện từ chối con bé.Vì vậy, ta ra ngoài, với mấy vệ sĩ cửa phòng đối diện mấy câu.Nhưng ta chợt giật mình, Mộ Tình muốn chuyện riêng với Mộ Hữu Thành.Từ Na đứng ở ngoài cửa biết bên trong hai người bọn họ cái gì, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh thể tưởng tượng nổi.


      Lúc Từ Na ở bên ngoài, đúng lúc Niệm An cũng có ở đây.


      nhìn Từ Na, khẽ cười: “Chúc mừng.”


      Từ Na cũng nở nụ cười trả lời: “Cám ơn.”


      Vừa xong lời này, ngay sau đó Niệm An đưa thiệp mời cho : “Vừa hay Tình Tình tỉnh, có thời gian tới uống rượu mừng.”


      Kết quả vừa nhìn thiếp mời, Từ Na mới biết rốt cuộc hai người bọn họ vẫn kết hôn....Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, tin tức của ta luôn bị tắc nghẽn, vì vậy trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ quyết định mọi chuyện rồi sao? Từ Na nắm chặt hai tay.... ta từ nước Mỹ xa xôi về đây, là vì cái gì? ta từng thử từ bỏ, nghe lời sắp xếp của Mộ Hữu Thành ở Mỹ.Nhưng mỗi lần phát bệnh ta đều nghĩ, nếu như lần này ta ngủ mãi thức dậy nữa, còn điều gì khiến ta tiếc nuối? ta biết đáp án ràng, đúng vậy, ta còn chưa trở thành người phụ nữ của Mộ Hữu Thành.


      Tại sao nhiều năm như vậy vẫn được? ta hiểu.Năm đó ba muốn Mộ Hữu Thành làm con rể nhà họ Từ, cũng bởi vì lúc ấy chị ta có bệnh, cho nên mới vội vàng gả chị cho , để chị có chỗ dựa vào....Nếu lúc ấy ta cũng phát bệnh của mình, tình hình có giống như vậy ? Từ Na nhớ lại chuyện này, cảm thấy Mộ Hữu Thành nhất định phải là của ta.Những năm qua suy nghĩ này càng lúc càng khắc sâu, khiến ta chịu đựng được việc tặng Mộ Hữu Thành cho người khác....


      Cho nên ta phải làm chút gì đó, nhân lúc bệnh của ta chưa tìm được cách chữa trị, nếu giống như chị trước đây, ta vội vàng từ Mỹ trở về.


      ta ngẩng đầu lên: “Được, tôi đến, chuẩn bị món quà cưới.”


      Niệm An gật đầu: “Tôi đợi , đúng rồi, tôi có nghe qua bệnh của .Mấy hôm nay tôi và Hữu Thành giúp liên lạc với viện điều dưỡng, rảnh rỗi tới đó xem thử chút.”


      Từ Na lắc đầu: “ cần phiền phức vậy, sức khỏe tôi sao.”


      Niệm An nhíu mày: “A, ngộ nhỡ có ổn sao? Hôm đó tôi thấy dáng vẻ của ngã vào lòng Hữu Thành, giờ tôi nhớ lại vẫn còn cảm thấy hốt hoảng đấy.Nghe bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể ngủ được, ngộ nhỡ lúc tới thăm tân phòng của bọn tôi, sau đó hôn mê....Tôi biết đây có phải là nhầm lẫn hay ? Tôi suy nghĩ giúp , tinh thần tốt lắm, tính tình cũng ngày càng tệ....”


      Từ Na kiềm chế cơn tức giận: “Ha ha, tôi hiểu ý , nhưng mà....”


      "Suỵt…..!" Niệm An đưa ngón trỏ lên môi mình, ánh mắt ý bảo bên trong, “ ra rồi.”


      Sau khi Mộ Hữu Thành ra, trực tiếp ôm Niệm An vào trong ngực mình, với : “Chúng ta thôi.” Rồitrực tiếp gạt Từ Na sang bên, cũng nhìn ta.


      Niệm An bước chậm lại, lắc đầu nhìn : “Em muốn vào thăm Tình Tình chút, chuyện với chị Từ Na về viện điều dưỡng .Lúc nãy em có nhưng chị ấy chịu .Giấu bệnh sợ thuốc là tốt, thể lấy sức khỏe ra đùa giỡn được.”


      Lão Mộ đưa tay sờ đầu : “Được, tất cả đều nghe theo em, nhưng em vào mấy câu rồi ra sớm, đừng lâu quá, cơ thể em cũng chưa tốt lắm đâu.”


      Niệm An liếc cái: “Biết, bố chồng, bố dài dòng.”


      Lão Mộ sửng sốt giây, nhếch miệng cười tiếng: “Câu này hình như thừa chữ đúng ? Ngoan nào, gọi lại lần nữa.”


      Niệm An sau khi phản ứng kịp liền xoay người, thoát ra khỏi ngực .


      Nhìn hai người tình tứ hạnh phúc, Từ Na giận mất hết lý trí, ta rất muốn tiến lên tách hai người bọn họ ra, nhưng ta buộc mình phải tỉnh táo lại, phải nghĩ cách.Thế nhưng mấy ngày nay ta bị kích thích, kích thích đến mức thể tỉnh táo được....Thậm chí ngay cả lúc mơ ta cũng nghĩ cách làm thế nào để đuổi con tiện nhân Thẩm Niệm An ra khỏi thế giới của Mộ Hữu Thành....


      Đợi sau khi Niệm An vào, Từ Na trút ra hơi, ta muốn lại gần Mộ Hữu Thành chuyện chút.


      ngờ lập tức tới dãy ghế dựa, thôi cười: “Tình Tình có y tá chăm sóc rồi, em nên thu dọn đồ đạc tới viện an dưỡng .Nếu lần này em nghe lời tự tiện rời , đừng trách buông tay mặc kệ.”


      Từ Na chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ra những lời cứng rắn thế này, có còn là người rể dịu dàng của ta nữa ? Tình cảm sâu nặng của đâu rồi? ta suýt chút nữa muốn ngất.Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, thế giới thay đổi rồi sao? ta cứng chân đứng tại chỗ, giọng cũng run rẩy theo: “ rể....Trước khi những điều này, đến thăm chị chưa? Mấy ngày này em ngủ ngon, luôn mơ thấy chị ấy, chị ấy với em chị ấy muốn rời ....”


      Lão Mộ ngẩng đầu lên: “Đến rồi, Niệm An cùng , đúng ngày bọn đăng ký.Em cũng nên đến đó thăm chị em , người ta lâu rồi em chưa tới đó.”


      Lão Mộ đến đây rồi dừng lại, hề nữa tiếp, nhưng cũng đủ khiến mặt Từ Na đỏ bừng.Đúng vậy, ta đến đó, nhiều năm rồi ta đến đó.Khó có thể tiếp tục đề tài, chỉ có thể im lặng.


      Từ Na cảm thấy càng ngày càng thuận lợi.


      *


      Trong phòng bệnh, Tình Tình nằm ở giường nhìn Niệm An: “Nghe kết hôn với Mộ Hữu Thành.”


      Niệm An gật đầu: “Con cũng mau khỏe hơn.”


      Tình Tình chợt giọng cười, lúc cười đụng đến vết thương, nhưng cũng để ý: “ sao? Có phải rất hả hê đúng , quan trọng hơn là....” Ánh mắt sắc bén, “Rốt cuộc cũng thoát khỏi đứa con riêng là tôi.”


      Niệm An cau mày: “Lời này của con có ý gì?”


      “Có ý gì, tôi phải con Mộ Hữu Thành, cho nên cần phải để ý tới suy nghĩ của tôi, chỉ cần vui vẻ chung sống hạnh phúc với Mộ Hữu Thành.Từ nay về sau tôi cản trở cuộc sống hạnh phúc của hai người nữa.” Tình Tình nhìn chằm chằm, giọng ràng lớn.


      Niệm An suy nghĩ chốc lát: “ ra là con biết, đúng vậy, nếu có con ngăn cản, tôi khá vui mừng. , tôi biết làm sao để làm mẹ kế của con lớn như con, nghĩ thôi cảm thấy nhức đầu rồi.” khẽ cười tiếng.


      Tình Tình cũng cười theo: “Lúc làm bộ làm tịch bề xem ra vẫn thuận mắt hơn, biết tôi chịu nổi nhất điểm gì của ?”


      Niệm An nhướn mi hỏi: “ , hôm nay tâm trạng tốt, ai muốn gì cũng từ chối.”


      thích nhất đó là ràng tuổi lớn lắm, nhưng lại luôn giả vờ như có kinh nghiệm phong phú lắm. phải chỉ hơn tôi mấy tuổi thôi sao, lại tự biến mình giống như vợ bị ức hiếp, tức giận liền lên mặt với tôi.Có người từng , chịu nổi sắc mặt khó phân biệt của ....” Tình Tình chút khách khí châm chọc, những lời này tuyệt đối ra được, chỉ là bây giờ....Những thứ này đều quan trọng nữa.


      “Ha ha....” Niệm An thoải mái cười, “Sao con biết tôi có kinh nghiệm? Con cho rằng người người đều như con có người ba giống như Mộ Hữu Thành sao?”


      Tình Tình ngẩng đầu: “A, lại nữa lại nữa rồi.... nhanh chút, miễn làm tôi vừa nhìn thấy liền nhức đầu.”


      Niệm An cười: “Còn đủ sức mắng tôi, xem ra khỏe rồi.Được rồi, hôm nay cứ như vậy , tôi đây.Con nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt, chuyện khác cần bận tâm, ba con với mẹ ghẻ tôi đây phụ trách.”


      Sau khi xoay người nghe thấy Tình Tình giọng châm chọc: “Sau khi biết tôi phải là con Mộ Hữu Thành, còn muốn là mẹ ghẻ của tôi? Làm trò, tôi đây cần người giả vờ thương sao, hay là tình nguyện muốn?”


      Niệm An xoay người: “ nhóc, ấy nuôi con bao nhiêu năm rồi, nuôi thêm mấy năm nữa có sao đâu? Còn về phần tôi, đại khái thỉnh thoảng đưa con ra ngoài mua quần áo, nhân viên hỏi quan hệ của hai chúng ta là thế nào bảo là hai chị em, cả lúc tụ tập cũng vậy....Mặt khác, tôi đâu có bị tổn thất gì đâu? Lại nữa, nếu con đối xử tốt với đứa trẻ trong bụng tôi, tôi cũng đối xử tốt với con, mẹ ghẻ thường rất độc ác!”


      Tình Tình lúc này nở nụ cười: “Ai da, thú vị , nhanh lên chút, tôi cười đau chết mất.”


      Xoay người, Niệm An nhanh chóng thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhếch môi cười. từng là công cụ của Từ Na, ai bảo bị đổi chủ chứ?


      Nghe Mộ Tình tỉnh, bà Tiêu cũng vội vàng tới thăm, Tiêu Thần lo sợ bà làm loạn, vì vậy cũng cùng.Lúc Mộ Tình nhìn thấy hai người bọn họ, chỉ nở nụ cười nhạt.


      Lần này Tiêu Thần gặp , cảm thấy dường như giống trước, giống như trưởng thành ít.Có lẽ trải qua việc này, trưởng thành rồi.


      Bà Tiêu kéo tay hỏi: “Tình Tình, còn đau ?”


      Tình Tình tự chủ rút tay về: “Bác , cháu sao rồi, bác đừng lo lắng.Mặt khác, cháu muốn cầu xin bác chuyện.”


      Bà Tiêu lúc này cũng thu hồi tay lại, đồng thời sắc mặt cũng tốt lắm: “Bác biết con muốn đến chuyện của A Thần, chuyện này hay chờ sức khỏe con tốt hơn rồi hãy .” Bà nghe tin tức Mộ Hữu Thành kết hôn với Thẩm Niệm An, đến lúc đứa trẻ được sinh ra, Mộ Tình phải là người thừa kế duy nhất của Mộ thị, cũng đáng giá được bao nhiêu, chuyện này còn phải suy nghĩ thêm chút nữa.


      Nghe thế, Mộ Tình cười: “Tiêu Thần, đưa bác trở về giúp em, sau đó mua giùm em bát cháo hải sản, em muốn ăn nóng.” xong nằm xuống, để ý đến nét mặt của bà Tiêu.


      Vốn là muốn thương lượng chút, có thể để Tiêu Thần giúp chút được , đưa đến tham gia hôn lễ của “ba” và “mẹ ghẻ”, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ, phải là “Xin” nữa rồi, mà là thể!
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Trò Cười Trong Đám Cưới



      Hoa hồng được bày khắp nơi trong phòng tiệc, ly uống sâm panh được xếp thành hình bảo tháp, có người dùng sức để mở Bampagne, sau đó tiếng nắp bình bật ra, Bampagne phun cột nước xa, mấy chàng trai đứng gần đó cũng tránh khỏi tai ương, giật mình kêu lên.


      Trong khí náo nhiệt như thế này, người dẫn Chươngtrình đứng sân khấu khẽ ho hai tiếng, sau đó toàn hội trường yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cửa. Chỉ thấy đôi ngọc bích từ cửa tới, người đàn ông mặc áo đen Tuxedo, phong cách điềm tĩnh mạnh mẽ, ánh mắt lướt qua đám đông có mặt, sau đó khẽ mỉm cười; người phụ nữ mặc trang phục dạ hội màu trắng, thân thể mảnh mai, đường cong mê người, khoác tay người đàn ông, định cất bước… Chợt người đàn ông bên cạnh ngồi xổm xuống, cầm chân ngọc lên, sau đó cởi giày cao gót của ra, xách tay, sau đó người đàn ông ôm ngang vào trong ngực, trầm giọng : “Ngốc à, còn sững sờ cái gì, mau ôm cổ !”


      Người bị kêu là ngốc chính là dâu hôm nay, Thẩm Niệm An. Mà rất dễ nhận ra, người gọi là ngốc chính là chú rể, Mộ Hữu Thành.


      Cánh hoa hồng rơi từ đỉnh đầu bọn họ xuống, hương thơm vương vấn, hai màu trắng đen, giống như thứ tình hề có lẫn tạp chất. Bọn họ chậm rãi tới, hình ảnh xinh đẹp như bức tranh.


      Tô Tô nằm trong ngực Lão Thẩm lau khóe mắt, cảm khái vô cùng: " dễ dàng, em chờ năm năm, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày hai người đó kết hôn, em có thể rồi sao?"


      Lão Thẩm nâng cằm của lên, cúi người hôn , hôn đến khi thở nổi mới buông ra, nhíu mày: "Em vất vả nhiều rồi, còn nữa Niệm An mang thai, khi nào chúng ta sinh đứa thứ ba đây?”


      Tô Tô lập tức nhảy khỏi ngực , vội vàng lau miệng, đồng thời đề phòng nhìn : “Chú à, chú là ai thế, sao lại ăn đậu hũ của người ta. là xấu tính....” xong liền chạy về phía dâu chú rể.


      Những người xung quanh nhận ra hai người này, nghe thấy lời Tô Tô đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lão Thẩm. Lão Thẩm nhíu mày cái, cũng khách khí mắng đám người chung quanh: “Phiền mọi người cho tôi nhờ.” xong liền bước nhanh níu lấy cổ áo của Tô Tô, bàn tay giam cầm vào trong ngực, “Cũng là vợ chồng rồi còn muốn chơi trò trốn tìm, bớt nghịch ngợm chút.” xong liền nâng đầu Tô Tô bắt đầu hôn....


      Quan trọng chính là: quần chúng nhân dân!


      Nhất thời khí nóng lên, dưới mở màn của bọn họ, mọi người có mặt nhất nhất theo, vì vậy tiếng “ông xã” “bà xã” cứ vang lên liên tục. Vì vậy mọi người cũng nghe , trong đó tiếng gọi giống bình thường.


      , có chút lạnh nhạt, nhưng cũng có chút nhàng.


      Lão Mộ ghé vào bên tai Niệm An : "Bà xã. "


      Niệm An gật đầu cái.


      Lão Mộ đợi lát hỏi: "Em cũng nên trả lời tiếng chứ.”


      Niệm An gật đầu lần nữa: "Vâng, em nghe đây.”


      Lão Mộ cười khổ, ôm chuẩn bị hôn....


      Niệm An sửng sốt giây: "Ặc.... ông xã.”


      Lão Mộ tiếp tục hôn lên khóe miệng của : " nghe lời. "


      "Gọi rồi còn lấn tới nữa!” Niệm An trừng mắt liếc , đưa tay nhéo vào hông cái. Nhưng được chừng bị Lão Mộ tóm được. Lão Mộ cầm tay đặt lên khóe miệng mình: “Cưới được em giống như giấc mơ vậy.”


      Nghe vậy, Niệm An cười, vươn tay sờ khuôn mặt của Lão Mộ: "Còn em là ngốc, em thấy mới là đồ ngốc.”


      Lão Mộ cười: "Vừa hay, hai người ngốc thành đôi, cũng gieo họa cho người khác.”


      Hầy, lãng mạn ngọt ngào đừng hỏi. khí đẹp, chỉ là bình thường khí tốt đến giới hạn nào đó, kiểu gì cũng xuất vài cục phân chó. Tạm thời cứ gọi mấy chuyện này là phân chó vậy.


      vài người xuất trước cửa phòng tiệc, bởi vì tay bọn họ có thiếp mời, cho nên phục vụ ngăn cản, đồng thời dẫn bọn họ vào trong.


      Bọn họ lẳng lặng ngồi xuống góc, sau đó lẳng lặng uống rượu, sau đó .... Từ Na cầm ly rượu cười cười: "Tình Tình, sau này chúng ta phải dựa vào chính mình rồi, mẹ để con phải chịu cực khổ.”


      Mộ Tình ngồi xe lăn, chiếc xe được Tiêu Thần mang tới. Tiêu thần có chút áy náy với , bởi vậy nên chút chuyện này thể giúp. Lúc này Tiêu Thần ngồi bên cạnh Mộ Tình.


      Mộ Tình nhìn dâu chú rể đứng đằng xa, nhún vai cái: “ ra hai người họ rất xứng đôi, mẹ, mẹ thấy sao? Cũng nên tìm người để ổn định lại chứ. Mặc dù thân thể mẹ được khỏe cho lắm, nhưng cũng ít người theo đuổi, tìm người đáng tin sống qua ngày thôi.”


      Từ Na nhìn trần nhà, suy tư: " người đáng tin? Giống ba con sao?”


      Mộ Tình lắc đầu: "Ba ruột con hiển nhiên phải là người có thể dựa vào, nếu sao mẹ có thể là bà mẹ đơn thân suốt mười tám năm qua? Người kia thế nào, cứ coi như người tiên phong !”


      Giọng điệu khiêu khích của Mộ Tình khiến Từ Na giật mình: "Tình Tình, những lời này ai dạy con?”


      Tiêu Thần cũng hứng thú tham dự vào chủ đề của bọn họ, ngắm nhìn người con mặc váy trắng đứng sân khấu, nhìn dáng vẻ mỉm cười, xinh đẹp. Nhiều năm trước nhìn thấy dáng vẻ vừa tinh khiết, vừa lạnh lùng, bây giờ nhìn lại khác. chợt rất muốn hiểu , người quên được rốt cuộc là nhiều năm trước hay bây giờ? Vấn đề có chút khó giải thích, nhưng mà sao, bây giờ với còn quan trọng nữa.


      Trong lúc suy nghĩ, bên ngoài bỗng truyền đến thanh huyên náo: “Thả tôi ra, thiếp mời của tôi bị người ta trộm mất, tôi được mời tới mà....”


      Bảo vệ là những người chuyên nghiệp được chú rể mời tới, giúp bọn họ duy trì trật tự bên trong, đồng thời phái mấy người ra tìm hiểu tình hình. Chỉ lát sau, người được phái ra trở lại, sau khi chú rể nghe xong cười cừơi, cao giọng : “Có chút hiểu lầm thôi, mọi người cần phải để ý.”


      xong đưa Niệm An mời rượu, dĩ nhiên ly đầu tiên chính là để kính vợ chồng Lão Thẩm. Lúc hai đôi vợ chồng sắp gặp nhau, Niệm An giọng hỏi : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


      Lão Mộ nhìn Lão Thẩm: "Con ba ba vào hũ (bằng gốm sứ), vợ, còn phải nhờ giúp tay.”


      Lão Thẩm liếc mắt nhìn : " phải là tôi mắng cậu, Lão Mộ, về điểm này đáng lẽ cậu nên xử lý tốt từ mấy năm trước, sao lại để tới hôm nay mới quyết định. Trong đám cưới mà phải động thủ là mất hứng!”


      Niệm An trêu chọc nhìn Lão Mộ cái: " rất đúng, về điểm này đúng là đồ bỏ ....”


      Lão Mộ giơ tay đầu đầu hàng: " nhận sai được chưa, xin tổ chức cho cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.”


      Niệm An nhếch môi mỉm cười: "Nếu muốn ồn ào cũng cần chờ người khác tới làm, tự chúng ta làm trước . Như thế này....” ghé vào tai Lão Mộ mấy câu, sau đó chỉ thấy Lão Mộ giơ ngón tay cái lên.


      Lão Thẩm cùng Tô Tô cũng ghé tai lắng nghe, kết quả Tô Tô vừa nghe xong, lập tức đứng bật dậy, ném ly rượu xuống đất, quát: "Sao lại thế này, sao lại thấy vòng cổ của tôi đâu. Đây chính là bảo vật gia truyền nhà Lão Thẩm, là đồ cổ mà bà nội đeo từ thời nhà Thanh, đời này có cái thứ hai! Người nào dám ăn gan hùm mật gấu lấy mất cái vòng cổ của tôi!”


      náo loạn như vậy, hội trường bỗng rối loạn, tất cả mọi người vội vã tìm bên dưới bàn của mình, có người còn len lén nhìn túi xách của mình, liệu có bị người ta nhét vào hay , thầm nghĩ: cái vòng quỷ quái gì, nếu tìm thấy ở chỗ của mình, vậy lớn chuyện rồi!


      Niệm An dĩ nhiên muốn lên khuyên nhủ, nhưng Tô Tô vẫn chịu buông tha, muốn lục soát cả hội trường. Lão Thẩm nhà bọn họ hết sức cưng chiều vợ , bà xã đại nhân hạ lệnh, lập tức sai người ghép hai bàn lớn lại, khống chế từng người ra ngoài, sau đó người vệ sĩ tay cầm súng bước tới giống như xã hội đen, quát: “Tốt nhất đừng có nhúc nhích, trong túi xách có gì đổ hết ra, xoay người ra chỗ khác.”


      Dĩ nhiên sau khi xoay người sang chỗ khác, có người bị lục soát, có người . Lúc này mỗi người đều bị đối đãi cách khác nhau.


      Góc bàn bên này Từ Na uống đến mức say mèm, hôm nay ta cố tình muốn uống say, như vậy cho dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể là vì ta say nên ta biết, cho nên bây giờ ta còn tỉnh táo nữa. Khi người mặc quần áo đen đến trước mặt muốn lục soát người, ta liền đứng lên : “Tôi đồng ý! Đây chính là xâm phạm nhân quyền, tại sao có thể tự tiện lục soát người khác?”


      Người áo đen này nhìn Lão Thẩm phía đằng xa, chỉ thấy lão bản gõ gõ ngón tay, mặt mày chịu được : “Vòng cổ gia truyền của vợ ông đây bị mất, chẳng lẽ chuyện này còn đủ lớn? Đừng có chuyện nhân quyền với ông đây, lúc ông đây ra đời lăn lộn các người vẫn còn bú sữa mẹ đấy.”


      Người áo đen nghe xong liền hiểu ý tứ của lão bản, vì vậy liền xách tay Từ Na thô bạo kéo tới: “ tức giận lằng nhằng như vậy, tôi thấy chính là kẻ trộm....” Sau đó cần giải thích lục soát túi xách của , đồng thời còn sờ soạng người ....


      Từ Na chưa bao giờ bị đối xử như vậy, ta tức giận lớn tiếng: "Cút ngay cho tôi! Có ai , cứu mạng. . . . .”


      Lời vừa xong, ở mấy bàn giữa có mấy người đàn ông mặc âu phục, cầm đao bước tới....


      Mộ Tình kinh ngạc nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt như bị sét đánh trúng. nhìn lầm, những người đó, những người đó chính là những người tập kích ở Đại B! Cả đời này cũng thể nào quên được ánh mắt của bọn họ! Liều lĩnh độc ác như vậy. Bọn họ là....Mộ Tình bỗng dưng nắm lấy cánh tay của Tiêu Thần, ngăn cản cho đứng dậy.


      Tiêu Thần giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”


      Mộ Tình lắc đầu mới : “Tạm thời đừng hành động, xem chút .” Giờ phút này, chỉ muốn biết, rốt cuộc những người này là người của ai. chỉ muốn biết chuyện này.


      Lúc này Lão Mộ, Lão Thẩm ôm người phụ nữ của mình cùng ngồi chỗ, Lão Thẩm hất cằm với : "Này, hình như tình huống cậu dự liệu tiến triển hơi nhanh, cậu xem phải làm sao?”


      Lão Mộ lắc đầu: "Là ấy quá nóng nảy. Bảo người của cần khách khí, muốn làm thế nào làm, cần lo lắng bên cảnh sát, hôm nay tôi kết hôn, mời bọn họ uống rượu rồi.”


      Lão Thẩm luôn cho rằng lão Mộ là người thoạt nhìn ôn nhu dịu dàng, nhưng ra người phúc hắc nhất chính là . tình sắp xếp ổn thỏa với người trong cục cảnh sát cả rồi, cho nên mấy ngày nay muốn cùng Lão Thẩm chơi trận hết sức phải ? Cho dù đến lúc đó có chết mấy người cũng có vấn đề gì.... Mẹ nó, em tốt, xem ra mình cần phải ra tay, chỉ cần xem náo nhiệt là được phải ?


      Lão Thẩm vốn nghĩ chắc muốn quậy trận, nhưng nghĩ lại cũng phải, hôm nay là hôn lễ của ta với em , huyên náo có ích lợi gì? Nhất thời chỉ là bất đắc dĩ, chắc Lão Mộ nghĩ đến điểm này.


      Tô Tô trợn mắt nhìn Niệm An cái: "Lần sau muốn diễn loại chuyện như vậy đừng tìm chị.... chị làm đâu!"


      Niệm An khẽ mỉm cười: "Chị dâu, trước kia phải chị còn diễn kịch sân khấu đó sao, chỗ này chỉ có chị có kinh nghiệm phong phú, nếu là người khác sợ hỏng hết cả kế hoạch, chị biết chị quan trọng thế nào đâu!”


      Tô Tô hừ hơi, nhưng dù sao vẫn hưởng thụ những lời này, nhớ năm đó....


      Lúc này hai bên còn giằng co, bỗng nhiên có người vỗ bàn cái, hét lớn: “Cái con tiện nhân này, xem mày dám trốn ở đâu!”
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Đêm Xuân Đáng Giá Ngàn Vàng



      Chỉ trông thấy người phụ nữ điên cuồng nhào tới, trực tiếp lấy túi đánh tới tấp lên người Từ Na, vừa đập vừa mắng: “Tiện nhân, tao đánh chết mày, xem mày còn dám quyến rũ chồng người khác hay ? Mấy người xem sao con tiện nhân này lại hèn hạ như vậy, ở Mỹ vẫn chịu buông tha cho John nhà tôi, để ta đòi ly hôn với tôi, bà đây hôm nay liều mạng với mày…” Người phụ nữ kia xong liền khóc, trước đây bà chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.


      Nhất thời dư luận lập tức phát triển theo hướng ngược lại, trước đó còn cảm thấy Từ Na phòng vệ chính đáng, tại cảm thấy....Ai, người phụ nữ này làm cái gì? Đủ loại ánh mắt khinh bỉ ùn ùn kéo tới đổ dồn về phía Từ Na, khiến ta thở nổi.Ánh mắt đó giống như muốn lột hết quần áo người ta xuống, loại cảm giác đó khiến cho người ta cảm thấy rất nhục nhã.


      ta như nổi điên kêu lên: “Buông tôi ra! Có ai , mau đưa con mụ điên này ra cho tôi!”


      ta kêu lên, quả nhiên có người tới hỗ trợ.


      Mộ Tình đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này. nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay nắm lấy tay Tiêu Thần bắt đầu run rẩy, đôi môi lúc lên lúc xuống, nhìn Tiêu Thần, ánh mắt trống rỗng : “ khí ở đây tốt, dẫn em ra ngoài hóng gió chút.”


      Tiêu Thần hỏi: “Sao vậy?”


      giống như bị kích thích, lớn tiếng: “ có thể đừng vớ vẩn nữa được ?Chỉ cần dẫn em ra ngoài thôi!” xong hội trường liền yên tĩnh.Hàng trăm đôi mắt nhìn Mộ Tình chằm chằm, giải thích được.


      Người phụ nữ liều mạng với Từ Na cũng dừng tay, những người đàn ông đứng ra giúp đỡ cũng dừng tay, xung quanh Lão Mộ cũng ai động đậy.Tiêu thần đứng bên cũng cảm thấy lo lắng, mấy người Niệm An càng hiểu đây là tình huống nào.


      Từ Na dường như cũng cảm nhận được khác thường, ta đưa tay sờ trán Mộ Tình: “Tình Tình, con sao chớ?”


      Mộ Tình tránh qua bên, giọng có chút cứng ngắc: “Con sao, chỉ là cảm thấy chỗ này ồn ào quá, muốn tìm nơi yên tĩnh.” chợt ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi câu, “Có được ?”


      Từ Na phải là ngốc, nghe như thế, nhìn lại tình cảnh trước mắt, nhìn lại những người đàn ông giúp ta giải vây… Những người kia là do ta sắp xếp để phá hoại đám cưới.Chẳng lẽ Tình Tình nhận ra bọn họ? thể nào, lúc ở Đại B bọn họ che mặt….Nhìn Tiêu Thần đưa Mộ Tình ra ngoài, ta chợt hốt hoảng chạy theo ra ngoài: “Tình Tình, mẹ với con.”


      Mộ Tình quay đầu lại, giọng bình tĩnh: “Mẹ, cần đâu, mẹ cứ làm việc của mẹ .” Cuối cùng tặng cho Từ Na nụ cười, điều này khiến cho Từ Na yên tâm chút: hẳn là mình suy nghĩ nhiều, với tính cách của Tình Tình, nếu biết, sao có thể bình tĩnh như vậy?


      Vì vậy ta ở lại, tiếp tục khẩu chiến với người phụ nữ đột nhiên xuất kia…


      Mộ Tình ra đến cửa quay đầu lại nhìn ta cái, cười.Sau khi ra cửa, nhìn Tiêu Thần bên cạnh : “ Tiêu, ôm em cái được ?”


      Tiêu Thần biết xảy ra chuyện gì, nhưng chưa bao giờ thấy nhóc này yếu ớt đến như vậy, ngồi xổm xuống, vững chắc ôm Mộ Tình từ xe lăn lên… Ôm xong mới phát ra run rẩy. đưa tay sờ trán Mộ Tình cái: “ phải sốt, có chuyện gì vậy?”


      Nằm trong ngực Tiêu Thần, Mộ Tình giọng khóc: “ Tiêu, chúng ta du lịch được ?Nơi nào cũng được. xem, lúc trước khỏe mạnh còn thấy chơi nhiều mệt mỏi, bây giờ khỏe lại muốn ra ngoài dạo… xấu hổ quá mất!”


      “Xấu hổ?” Tiêu Thần vỗ đầu cái, “Cũng đúng nhỉ, ai biết xấu hổ đây? Để tính chút, gần đây còn có hạng mục trung tâm mua sắm còn chưa hoàn thành, chờ xong việc, sức khỏe em cũng phục hồi, chúng ta du lịch vài nơi.”


      Mộ Tình quệt mũi liếc cái: “Thôi quên , đến lúc đó chắc quên mất tiêu rồi.Em tự mình cũng được, được rồi, mau thả em xuống, đừng có ăn đậu hũ chứ!”


      Tiêu Thần có chút bất đắc dĩ: “Này này, nhóc, là em bảo ôm em còn gì? , thèm vào ăn đậu hũ của em.”


      Mộ Tình giả vờ giơ tay đấm vào mặt : “ chết à?”


      xong, hai người cùng nhau bật cười.


      Tiêu Thần vẫn ôm Mộ Tình, ra bây giờ cảm thấy tính tình của nhóc này tốt vô cùng, khiến người ta cảm thấy thoải mái.Nếu như lúc bắt đầu gặp Mộ Tình như vậy, có lẽ động lòng.


      lúc sau bọn họ tới bên đường, ngồi xuống cái ghế gỗ, Mộ Tình đột nhiên hỏi câu: “Này, rốt cuộc thích chị Niệm An ở điểm nào?”


      Tiêu Thần chăm chú suy nghĩ, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác: “Bây giờ vẫn chưa nghĩ ra, có thể lúc ấy bị vẻ độc lạnh lùng của ấy hấp dẫn, ai biết được.Sau đó bị ấy bỏ rơi, vì vậy mới ngừng nhớ…”


      Mộ Tình chợt nín cười: “ ra cũng giống em cả thôi.”


      “Cái gì?” Tiêu Thần nghi ngờ.


      Mộ Tình vỗ vai cái: “Em là lúc đó cũng bởi vì chịu em, cho nên có chết cũng chịu buông tha cho , em tức chịu được, tại sao em chứ? Nhưng mà bây giờ em nghĩ, lúc đó là em giận dỗi chứ phải là thích.” khẽ nghiêng đầu thuận tiện tựa vài vai , “He he, cho nên hai ta làm bạn tốt , như vậy tự do hơn.”


      trán Tiêu Thần mơ hồ nổi lên vạch đen: “Bạn bè tốt? Xin hỏi vị huynh đệ này, huynh có JJ (tiểu đệ đệ) sao?” Vừa xong, nhất thời cảm thấy vai của mình nặng hơn chút.


      “È hèm! Đúng vậy, nếu tin có thể tới kiểm tra!” Dáng vẻ Mộ Tình phách lối, giọng điệu khiêu khích.


      nhóc này giờ mạnh miệng gớm, Tiêu Thần đưa tay sờ soạng thắt lưng , liếc mắt thấy muốn tránh, chóng thu tay lại, xoa đầu hai cái: “Lần sau đừng như vậy trước mặt đàn ông, cẩn thận bị người ta khi dễ.”


      Mộ Tình bĩu môi: “Sao phải xoắn, ai dám khi dễ em....em giẫm nát JJ của người đó, để ta thể gieo họa ấy trẻ khác.”


      Tiêu Thần chợt rùng mình cái, theo bản năng nhìn xem chỗ nào đó của mình còn hay , khiến Mộ Tình được trận cười nứt nẻ.


      Gió lướt qua tán cây, cánh hoa rơi xuống người bọn họ tạo nên bức tranh cảnh sắc tuyệt đẹp, có gió trăng nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ.


      Tiêu Thần hỏi rốt cuộc làm sao, mà Tình Tình cũng muốn . chỉ cảm thấy nhân quả báo ứng, tất cả được sắp xếp an bài.Đối với chính bản thân , làm chuyện sai trái hôm nay bị trừng phạt, nếu đổi lại là người khác cũng như vậy thôi.


      Mà trong phòng tiệc vẫn là cảnh hỗn độn, đột nhiên xuất người phụ nữ trung niên dường như theo dõi Từ Na, phát huy hết tất cả những kỹ năng chiến đấu của phụ nữ, cắn xé cào cấu, bất kỳ thủ đoạn nào cũng có thể dùng được.Tú tài như Từ Na gặp người thể lý được, cho dù miệng lưỡi có lợi hại hơn nữa, vào lúc này cũng chỉ có thể mắng người, mà lúc hai người vật lộn, cũng có ai kéo bọn họ ra.


      Bởi vì Niệm An và Lão Mộ rời khỏi trận địa – vào tân phòng của dâu chú rể rồi.Nhưng mà muốn động phòng đâu thể dễ dàng như thế được, bởi Tô Tô và Lão Thẩm còn muốn náo loạn động phòng.


      Vì vậy, rượu trong tân phòng của bọn họ ra để cho bốn người uống, bởi vì có hai cặp ở đây.


      Tô Tô nhảy lên giường, nằm cạnh Niệm An, ôm cánh tay của Thẩm Niệm An, giọng hỏi: “Sao tự nhiên lại xuất con mụ điên đó? Em có cảm thấy trùng hợp hay , hơn nữa còn xuất đúng lúc đó, dù sao cũng là tiệc cưới của hai người, ta lại dám náo loạn như vậy, lá gan lớn mà....”


      Niệm An lắc đầu cười khẽ: “Hoàn hảo.Đúng rồi, chị dâu, ngày mai cùng em xem đồ trẻ con , tiện thể hưởng thụ chút thời gian....”


      Tô Tô sưng mặt : “Em đừng lảng sang chuyện khác, chuyện con mẹ điên đó vẫn chưa ràng! Thành khai báo, có phải là em tìm người diễn trò hả?”


      Niệm An giơ tay đầu hàng: “Chị dâu thân của em, em có thể tìm được ở chỗ nào diễn viên tốt như vậy, người ta là có việc này.”


      Tô Tô nhếch miệng cười tiếng: “Ha ha, người ta có hay sao em lại biết?” đưa tay cù nách Niệm An, “ mau!”


      Niệm An cười ha hả, vừa cười vừa kêu: “Ông xã, có người bắt nạt bà xã , mau mau tới cứu....”


      Vừa xong, Lão Thẩm và Lão Mộ bàn luận tình hình tài chính kinh tế cách đó xa, tay Lão Mộ run rẩy chút, nghi ngờ hỏi: “ vợ, vừa rồi có nghe thấy gì ?”


      Lão Thẩm khinh bỉ nhìn , giả giọng Thẩm Niệm An lặp lại lần, nhân tiện liếc mắt xem thường: “Giả bộ cái gì mà giả bộ, dáng vẻ của cậu đúng là tiểu nhân đắc chí.”


      Lão Mộ đứng dậy cười: “Em chính là muốn nhắc nhở câu, Niệm An là bà xã em, với vợ đừng làm ấy loạn.” Sau đó vào....


      Lão Thẩm đứng lên: “Tuyên bố chủ quyền nhanh đấy, nhưng mà tiểu tử cậu đừng quá lớn lối.” Sau đó cũng vào....


      Vì vậy cuộc chiến của hai người phụ nữ biến thành cuộc chiến bốn người.Nhưng mà cuộc chiến có khu miễn chiến, đó chính là bụng của Thẩm Niệm An, lúc này bụng của chính là vật quý giá, là máu mủ của nhà họ Thẩm và họ Mộ.Có khu miễn chiến tất có khu khổ chiến, hai người đàn ông so tài vậy mà từng chiêu từng chiêu là đánh , chỉ trong chốc lát, trình độ cũng khác nhau.


      Cuối cùng bốn người mệt mỏi ngã xuống giường, Lão Thẩm ôm Tô Tô cười nhìn em , em rể: “Tiểu An, nếu sau này Lão Mộ bắt nạt em cho biết, tới trừng trị cậu ta.”


      Niệm An nhìn gương mặt của trai, khóe miệng tự chủ nhếch lên: “ ngờ hai người lại có thể bất phân thắng bại, em vẫn cho là lão Mộ đánh nhau.”


      Lão Mộ vẫn cười dịu dàng như trước, nhưng mặt cũng tốt đẹp gì.


      Lão Thẩm lắc đầu: “ có đâu, cậu ta giả vờ thôi.Lúc trước từng hợp tác làm ăn với cậu ta so tài trong hội quán taekwondo, thân thủ của cậu ta thế nào biết , mặc dù có thể bị bại dưới tay , nhưng người bình thường thừa sức đánh.”


      Lời vừa xong, khóe miệng bầm đen bị Tô Tô đấm ột cái: “ chém gió chết sao?”


      Lão Mộ ho tiếng: “Hôm nay khổ cực cho hai người rồi, em chuẩn bị phòng cho hai người, hai người tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm chút. rể, vừa rồi hơi nặng tay, mong thông cảm.”


      Ơ ơ, chú rể đuổi người, vợ chồng Lão Thẩm cũng mệt nên từ bi bỏ qua cho hai người bọn họ.Nhưng mà trước khi rời , bọn họ vẫn muốn xác nhận chuyện, lão Thẩm gọi điện thoại hỏi thăm ‘tình hình tai nạn’ trong hội trường tiệc cưới.


      Nghe hội trường thực đặc sắc, ai lưu manh ai bảo vệ, ai phụ nữ ai cảnh sát đều rối tung rối mù, còn dùng cả bom cay, côn cảnh sát, vân vân.. Chắc hẳn sáng sớm ngày mai rất thú vị.


      Khi trong tân phòng chỉ còn lại Niệm An cùng Lão Mộ, lão Mộ ôm Niệm An chuẩn bị ngủ, Niệm An đột nhiên hỏi câu: “Nhiều năm chăm sóc mẹ con Từ Na như vậy, thể có tình cảm, bây giờ để ý là để ý được sao?”


      Lão Mộ ôm vào trong ngực, vừa dịu dàng giúp kéo khóa váy cưới, vừa : “Tiếp tục chăm sóc cũng sao, nhưng nếu làm trở ngại đến gia đình của được. thể đánh đồng bọn họ với em được.”


      Niệm An chợt bắt lấy cánh tay Lão Mộ, nhìn thẳng vào mắt : “Sao em lại cảm thấy như từng bước từng bước vào trong cái bẫy của nhỉ?”


      Lão Mộ nghi ngờ: “Bà xã, nhờ em chỉ giáo?”


      “Nhiều năm như vậy phải là biết ý định của Từ Na đối với , để Tình Tình bên cạnh, sắp xếp cuộc sống của ấy bên Mỹ, vậy tại sao lần này ấy trở về lại làm gì cả?” Niệm An nhấn mạnh từng chữ, càng càng khẳng định.


      Tiếng cười sảng khoái của Lão Mộ truyền đến: “ làm gì, nhưng phải em làm đó sao? Hiệu quả như nhau.Bà xã, đêm khuya rồi, chúng ta ngủ thôi.”


      Niệm An kéo chăn, : “Em biết là biết hết mà! Cái đồ khốn khiếp nhà , ngộ nhỡ em bị coi thường thế nào?”


      Tiếng kêu của bị bao phủ bởi nụ hôn, ngoài ra còn có câu: “Ai dám!”


      Được rồi, ngày mai còn có việc phải làm, nhưng đêm xuân đáng giá nghìn vàng như thế này.... thể bỏ lỡ.
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Người Trẻ Tuổi, Thử Lần Nữa Xem Sao



      Niệm An ngủ được ngon giấc, buổi sáng lúc xuống ăn điểm tâm, gặp vợ chồng lão Thẩm trong phòng ăn.Tô Tô nhíu mày cười tiếng: “Nhìn dáng vẻ phóng túng quá độ của em này, tối hôm qua Lão Mộ dày vò em lắm hả?”


      Niệm An day day huyệt Thái Dương nhớ lại : “Đúng vậy, rất giày vò.Em rất đau lưng, thiếu chút nữa còn xuống giường được.”


      Lão Thẩm cau mày: “Kịch liệt thế sao? Cậu ta cũng chẳng để ý gì cả, ngộ nhỡ làm tổn thương đứa sao, để cho cậu ta chui vào cái góc mà khóc.”


      Niệm An ngồi xuống bên cạnh bọn họ: “Hai người sao, tối qua em ngủ được ngon, bảo ấy đổi lại hướng giường.” xoa eo, than tiếng, “Ai mà biết được sau khi đổi lại vẫn ngủ được, cho nên lại bắt ấy đổi lại, giằng co hơn nửa đêm, bốn năm giờ sáng mới ngủ.”


      “Phụt ——“ Lão Thẩm cùng Tô Tô đồng loạt phun sữa tươi ra ngoài, sau đó lại đồng loạt kêu: “Hai người là nhàm chán.”


      Niệm An cười tiếng: “Hai người tin à?”


      Vì vậy, người phụ nữ vừa mới kết hôn thành công trêu chọc đôi vợ chồng già.


      Sáng sớm hôm đó Lão Mộ đâu? có ở khách sạn, buổi sáng Niệm An ngủ dậy liền thấy mảnh giấy nhắn lại ình, là ra ngoài mua chút đồ, còn về việc mua gì – bí mật! Người đàn ông này càng ngày càng lắm chuyện.Niệm An thử hỏi vợ chồng Lão Thẩm, kết quả là chẳng ai biết, còn về phần nhân viên của khách sạn, ai cũng đều là người của Lão Mộ, đương nhiên là chịu đâu rồi.


      Niệm An thở dài trong lòng, người đàn ông này làm, cũng biết đến chỗ quái quỷ nào.Mới vừa kết hôn mang tiếng xấu, sau này biết có khá hơn . nghĩ sau khi trở về nhất định phải xem bằng được mua cái gì, nếu....Hừ hừ, xem trị người đàn ông này như thế nào!


      qua khách sạn, có con đường dài khoảng trăm mười thước, tiếp tục qua công viên , còn có....Được rồi, phải nữa, trong công viên này, có hai người đàn ông. người họ Tiêu, người họ Mộ.Còn có bàn đá, hai cái ghế đá, người đàn ông họ Tiêu mở miệng trước: “Hôm nay tìm tổng giám đốc Mộ ra ngoài, có ý gì khác, chỉ là muốn bàn bạc với về vấn đề hạng mục.Lần trước bản kế hoạch đưa tôi xem, khá là khả thi.”


      Lão Mộ liếc cái: “Nếu là công việc, phải là nên tìm người đầu tư thương lượng sao?” cần nghi ngờ gì nữa, người đầu từ mà Lão Mộ nhắc tới chính là Niệm An.


      Tiêu Thần đảo mắt : “Được rồi tổng giám đốc Mộ, cũng khác nhau lắm.Nếu hứng thú, xem như tôi chưa từng tìm .” xong, đứng lên định .


      Lão Mộ cười: “Người trẻ tuổi, gấp gáp như vậy làm gì? Tôi chỉ là cảm thấy kỳ lạ, lúc trước Mộ thị liên lạc với cậu ....cậu chịu hợp tác, tại sao bây giờ lại chủ động tìm tôi?”


      Tiêu Thần giống như nghe kể chuyện cười: “Mộ thị tài lực phong phú, chiếm được phần lớn thị trường đồ trang sức đá quý, hợp tác với vô số doanh nghiệp, tại sao tổng giám đốc Mộ lại coi trọng hạng mục của tôi tới vậy? Tổng giám đốc Mộ có thể giải đáp thắc mắc của tôi ?” Còn phải là vì người phụ nữ hay sao?Nếu phải Niệm An đầu tư hạng mục này, Mộ Hữu Thành có khả năng coi trọng hạng mục đó như vậy sao? Coi trọng đến mức ngại phiền toái tự mình đến cửa ‘xin’ hợp tác? Ít nhất Tiêu Thần cảm thấy có điểm hợp lý.


      Lão Mộ khẽ lắc đầu: “Đúng là bây giờ thị trường mà Mộ thị chiếm được khiến người ta vui mừng, nhưng mức tăng trưởng là quá , nếu thực muốn tăng trưởng mạnh, cần phải tìm kiếm cách thức mới mẻ.Quy mô trung tâm thương mại lớn, thị trường phức tạp, sản phẩm Mộ thị nếu được nhập vào, cũng chiếm được bao nhiêu lợi ích, bằng tìm người hợp tác mới.Hạng mục của cậu vừa lúc thích hợp mà thôi.”


      Tiêu Thần ít nhiều cũng bị giật mình, cảm thấy người đàn ông này đúng là mọn mà, định mở miệng gì, lại nghe thấy Lão Mộ bổ sung thêm câu: “Dĩ nhiên, cũng vừa lúc hạng mục này cũng có cả ấy nữa.”


      Đây chính là : giang sơn cùng mỹ nhân đều muốn sao? Tiêu Thần nhắm mắt suy nghĩ lát, chợt mở mắt: “Tổng giám đốc Mộ có hứng thú nhận hạng mục này hay ? phải hợp tác, mà là Mộ thị độc lập vận hành.Người của giai đoạn đầu tôi có thể cho mượn, bọn họ có thể vì mà cung cấp ít số liệu tài nguyên, về tài chính Mộ thị lớn như vậy chắc chắn có thể lo được, thủ tục sau này hẳn là biết hơn tôi....” dừng lại, lời này của , đến chính trước đây cũng chưa từng nghĩ ra.


      Tiêu Thần thể thừa nhận, thực khi bắt đầu hạng mục này gặp ít khó khăn, chỉ ở phương diện tiền bạc, còn có kỹ thuật và quan hệ xã hội, thoát khỏi tổng công ty ở Mỹ, năng lực của quả là có hạn.Hoặc là có thể có bản kế hoạch trước nhưng bởi vì nguyên nhân thực tế khiến nó năm lần bảy lượt đều thất bại.... ra cũng đoán trước được mình bị thất bại.Có lẽ bởi vì tuổi trẻ có kinh nghiệm, dựa vào nhiệt huyết liền cho rằng có thể chứng minh cho gia tộc thấy năng lực của , nhưng cuối cùng ‘Tưởng tượng rất béo bở, thực tế cảm giác hơi khó khăn’.Dĩ nhiên muốn cố gắng vượt qua, có thể tích lũy ít kinh nghiệm, còn có thể thu hoạch thành tích ngờ, nhưng suy nghĩ thấy hình như có người càng có thể làm cho hạng mục này tiến hành thuận lợi hơn.


      như vậy, tình nguyện rút lui.Rút lui chứ phải bỏ cuộc, cần tích lũy càng nhiều kinh nghiệm càng tốt, chỉ cần chuẩn bị xong những thứ này, làm lại lần nữa.


      Lão Mộ cũng hơi giật mình, quan sát nét mặt của Tiêu Thần, hình như muốn nhìn mặt có bao nhiêu độ tin cậy.Lần đầu tiên nhìn, tin rằng: mặt tên tiểu tử này có vẻ cam lòng nhưng lại cố tỏ vẻ rộng lượng phải chơi. đứng dậy, vài bước, vỗ bả vai Tiêu Thần: “Người trẻ tuổi, để tôi cho cậu biết kinh nghiệm của tôi.Mấy năm trước khủng hoảng kinh tế, Mộ thị cũng lớn lắm.Tôi bay khắp châu Âu, Nam Phi, cả ngày làm việc nhưng chẳng thu hoạch được cái gì.Lúc ấy tôi còn cắt giảm chi phí để tồn tại.Năm đó tôi gặp , ấy cùng tôi phân tích tình hình, dùng số liệu để thuyết phục tôi cố gắng.Cho tới hôm nay, ba mặt hàng mà tôi từng có ý định bỏ trở thành trong những mặt hàng cạnh tranh quan trọng… Tiếp tục kiên nhẫn, có lẽ tình huống giống bây giờ.”


      xong, Lão Mộ trở lại vị trí của mình: “Hợp đồng cũng chuẩn bị xong, chờ sau khi cậu quyết định vốn, tôi và người của Viên Đô tới.Cậu cứ làm theo suy nghĩ của mình, có gì cần cứ , chỉ cần đảm bảo lợi nhuận, mấy việc bên lề tôi có thể giải quyết giúp cậu tay.”


      Tổng giám đốc Mộ cung cấp điều kiện rất hấp dẫn, Tiêu Thần nghĩ mãi tìm ra nguyên nhân, ngoài trừ những lời hoang đường mà ra, hẳn là có gì đó khác nữa. vừa mới kể loại chuyện cũ, dường như có điểm gì đó mơ hồ.Tiêu Thần nhớ lại chút, ấn tượng dừng lại ở điểm, có .


      biết tốt bụng đó là ai?” Tiêu Thần chợt lên tiếng.


      Lão Mộ buông tay, bất đắc dĩ cười: “Quả nhiên đó vẫn có sức hút.Được rồi, đúng như cậu nghĩ, là Niệm An.Năm đó tôi tặng ấy món quà , ấy cảm thấy yên tâm, nên giúp đỡ tôi.Dù sao ấy cũng học chuyên toán, nhạy cảm đối với những con số khiến người khác khiếp sợ.Cho nên tôi cố chấp hợp tác như vậy, mặt cũng là tin tưởng ánh mắt của ấy.Cậu còn câu hỏi nào ?”


      Tiêu Thần thở dài cái, tiếc nuối: “Vẫn nghĩ rằng ấy cũng có thể.Trước kia cứ nghĩ là ấy chỉ giỏi lý thuyết....”


      Lão Mộ có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Giỏi lý thuyết sao? ấy rất chăm chỉ.Đêm qua là đêm tân hôn của chúng tôi mà ấy còn nghiên cứu tài liệu hạng mục, lúc ngủ còn năng rất hùng hồn, thiết bị ánh sáng là bao nhiêu tiền, tổng cộng chiếm bao nhiêu diện tích....” Lão Mộ nhớ lại đêm hôm qua, cảm thấy nhóc này đúng là điên rồi, vốn tưởng rằng chỉ đầu tư chơi, ngờ lại tốn nhiều tâm huyết đến như vậy.Đêm khuya nhớ tới điều gì đó lại lén bò dậy mở đèn ngồi viết ra giấy.


      Bà xã cố gắng như vậy, Lão Mộ cũng thể bị rớt lại phía sau đúng ?


      Cuộc chuyện trong công viên là bí mật, kết quả thế nào tạm thời vẫn chưa lắm, dĩ nhiên là phải cố tình che giấu, mà là người trong cuộc vẫn chưa ra quyết định.Tiêu Thần muốn suy nghĩ chút xem có nên tiếp tục hay , Lão Mộ vẫn là câu kia “Người trẻ tuổi, nhân lúc này va chạm lần, cùng lắm là thất bại, đầu tư lại, nếu chưa thử bỏ cuộc là đáng tiếc.”


      Cuối cùng Lão Mộ mua cái bánh ngọt rồi trở về khách sạn, lúc về phòng thấy Niệm An nheo mắt ngồi trước bàn viết gì đó. để chiếc bánh ngọt xuống, rón rén đến gần, từ phía sau ôm lấy , thanh trầm thấp : “Vẫn còn bận sao? Nghỉ ngơi mấy ngày ....”


      bàn tay vắt ngang trước mặt , Niệm An xoay người, bỏ mắt kính xuống nhìn chiếc bánh ngọt trong tay : “Ở đây phải là bánh ngọt của khách sạn Christine bên kia đường hay sao, Tổng giám đốc Mộ thực vui vẻ nha, tốn hơn hai giờ để mua chiếc bánh ngọt như vậy.”


      Lão Mộ đánh hơi được khí khác thường, nhướng mày: “Sao hả? Nhớ à?” xong tiến lại gần.


      Niệm An kịp thời ngăn miệng lại, vừa đẩy ra vừa quả quyết: “Sáng ngày ra thấy người, để lại tờ giấy mua đồ? Em còn tưởng đến chỗ nào mua cái gì từ trời rơi xuống chứ, hóa ra chỉ là cái bánh ngọt.... bằng thẳng cho em biết , gặp ai.Cho dù là tiền nhiệm của , cứ thẳng với em là được rồi, còn phải lén lút như vậy sao?”


      Tiền nhiệm? Ặc, hóa ra là Niệm An ghen.Lão Mộ vui vẻ phá lên cười: “Ha ha, đúng vậy, gặp người, còn khuyên người ấy đừng làm việc ngốc nghếch, cho dù người ấy quyết định gì đều giúp.Hơn nữa giữa bọn còn có....”


      Niệm An tiện tay nhặt cái gối ném lên người Lão Mộ: “Đồ khốn khiếp! Dám gặp tiền nhiệm, hết Từ Na đến Lý Lệ Chân, còn người nào nữa!”


      Cười đùa chút, Lão Mộ quyết định nhanh ôm Niệm An vào lòng, thẳng thắn : “Bà xã, em yên tâm, người đó là đàn ông.”


      Niệm An cau mày, im lặng lát, sau đó làm động tác muốn ngất: “Lại còn là đàn ông: “Lại còn là đàn ông! Mộ Hữu Thành, khẩu vị của nặng, em vẫn nghĩ là người bình thường, ....”


      Lão Mộ lần này mơ hồ, Niệm An hay giỡn vậy? Nhưng nhìn giống như muốn khóc, chẳng lẽ đùa hơi quá đáng sao? cuống quýt giải thích: “Là Tiêu Thần, cùng ta chuyện hợp tác hạng mục, cho em là bởi vì chuyện còn chưa bàn bạc xong, muốn em lo lắng....”


      Người phụ nữ trong ngực run lên cái, dáng vẻ giống như rất uất ức, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, mặt nở nụ cười: “ sớm phải là tốt sao, hại em phải nặn ra mấy giọt nước mắt.” xong, lớn tiếng về phía cửa chính, “Được rồi, vào , tự giác lấy đồ vật ra.”


      Lão Thẩm và Tô Tô cùng than thở, oán hận nhìn Lão Mộ: “Xem như cậu lợi hại!”


      Lão Mộ có chút hiểu, rốt cuộc đây là tình huống gì?
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Gian Nhà Mới



      sai sai, tất cả đều từ cuộc cá cược mà ra.Nội dung đánh cược chính là sáng sớm Lão Mộ đâu?


      Tô Tô và Lão Thẩm nhất trí cho rằng Lão Mộ nhất định sắp xếp chuyện vui nào đó, vất vả lắm mới cưới được vợ, hơn nữa còn mua tặng , nhất định vui mừng ngậm miệng lại được.Mà vui, tất nhiên vui vẻ chuẩn bị cho bà xã niềm vui bất ngờ....


      Niệm An lại cho rằng, người đàn ông này phúc hắc như vậy, làm chuyện lãng mạn? Thôi cho xin. cược sọt dưa chuột, Mộ Hữu Thành nhất định giải quyết chuyện có liên quan đến công việc.


      Tô Tô và Lão Thẩm còn luôn luôn giữ ý kiến khiển trách Niệm An quá xem thường Lão Mộ.Dù sao cũng mới cưới, cho dù là người có khô khan thế nào chăng nữa cũng tạo ra vài kiện lãng mạn.Ví dụ như lúc ấy Lão Thẩm....Được rồi, đến đây Tô Tô lại nổi cơn thịnh nộ, bởi vì nhiều năm như vậy nhớ lại, năm đó Lão Thẩm chẳng làm chuyện gì khiến cảm động cả.Tô Tô vỗ ngực liên tục: mẹ nó, năm đó đúng là bà đây đần độn mới gả cho ....


      Được rồi, thôi suy nghĩ nữa, Lão Thẩm và Tô Tô vào từ ngoài cửa.Lão Mộ ra ngoài gặp Tiêu Thần, hiển nhiên là chuyện công việc! Ý tứ rất ràng, Niệm An thắng.


      Lúc ấy bởi vì Tô Tô và Lão Thẩm hết sức khẳng định, cho nên Niệm An cược sọt dưa chuột, mà bọn họ cược xấp tiền mặt.Tỉ lệ đặt cược....Ân, cần , vì ràng có thể thấy được chênh lệch đến kinh người.


      Đeo mắt kính lên sống mũi, Niệm An hết sức chăm chú đếm tiền.Tô Tô đứng bên cạnh bĩu môi: “Nhìn em tham tiền như vậy, xấp này cũng phải vài ngàn, mau mời bọn chị ra ngoài uống trà chiều !”


      Lão Thẩm lắc đầu thở dài : “Lão Mộ, cậu đúng là gỗ mục thể đẽo được.” Ngay sau ngày kết hôn làm việc, chịu thua con người khô khan này.


      Lão Mộ ngồi bên cạnh Niệm An, ôm hông , cười vô sỉ: “Tiền này hình như cũng có phần của , chúng ta chia đôi?” xong đưa tay muốn lấy.


      Niệm An hung hăng đẩy móng vuốt của ra: “Sang bên kia hóng gió .” đếm xong tiền nhích lại gần bàn, “Ồ, mười hai ngàn bảy, người ai còn tiền lẻ đưa hết ra đây, lấy ra mau.”


      Tô Tô trừng mắt: “Cứ mời khách trước , chờ em mời xong bọn chị thưởng cho em chút tiền lẻ, đúng là dì ham tiền.”


      Lão Mộ có chút hiểu, hỏi: “ người có chút tiền mặt, em định làm gì?”


      Lúc này Niệm An kín đáo đưa cho tờ báo: “Trường tiểu học vùng ngoại ô tối hôm qua có hỏa hoạn, có ba em bị bỏng, bây giờ điều trị ở bệnh viện huyện, trường học bị thiêu cả rồi, muốn xây dựng lại....”


      vừa dứt lời, Tô Tô liền chạy .Chỉ lát sau chạy tới cầm theo túi xách của mình, lấy ra mấy cái phong bao hồng hồng: “Chị vẫn hiểu, tại sao nhất định phải là tiền mặt? Chúng ta trực tiếp quyên nguyên vật liệu cho họ phải là tốt hơn sao? Bây giờ chị có chút ám ảnh với việc quyên tiền, quyên xong biết rốt cuộc tiền dùng ở chỗ nào, nếu để người ở giữa ăn nhậu chơi bời hết, vậy đúng là có lòng tốt lo chuyện xấu.”


      Lời này của giải tỏa những điều trong lòng, trước kia Lão Mộ và Lão Thẩm cũng thường xuyên quyên tiền, , khoản tiền mà bọn họ quyên góp cũng rốt cuộc có bao nhiêu tiền được gửi xuống địa phương.


      Niệm An chia số tiền kia thành ba phần khác nhau lắm, gật đầu : “Tiền mặt là cho ba em bị bỏng này, còn về phần trường học, nếu ngại xem qua chút hạng mục xây dựng, nếu có thể bao trọn tốt quá.”


      Vẻ mặt Lão Mộ lên nụ cười kinh điển, cầm bàn tay của Thẩm Niệm An lên khóe miệng, hôn cái: “Ừ, bà xã có tấm lòng lương thiện.”


      Niệm An đưa mu bàn tay lên áo khoác của lau hai cái, ấm ức : “Sau này còn dám dùng cái bánh ngọt này lừa em chết chắc rồi.”


      Lão Mộ và mấy người gom góp tiền mặt, ỗi em hai vạn. nhóm bốn người lái xe đến bệnh viện, tiền do Tô Tô giao tận tay người nhà, danh nghĩa đơn vị nào đó, dĩ nhiên là người .Người nhà mới đầu tin, sau khi hàn huyên với Tô Tô lát, thấy chân thành như vậy mới tin.Cuối cũng cũng nhận lấy tiền, cảm động rơi nước mắt, thẳng bây giờ trong xã hội vẫn còn người có tấm lòng.


      Sau khi trở về bốn người lại tiếp tục bận rộn công việc của mình, Lão Mộ và Lão Thẩm liên lạc với trường học thương lượng chuyện xây dựng trường, ở giữa vẫn là chuyện của chính phủ, cho nên cũng ít chuyện vụn vặt.


      Niệm An phụ trách dưỡng thai, Tô Tô thỉnh thoảng lại mua chút đồ ăn tới bệnh viện.


      Lão Thẩm cùng Tô Tô dù sao cũng là khách, trong nhà còn có trẻ và người già, thể ở lại thành phố B quá lâu, vì vậy giúp được đến đây là tốt rồi.Sau khi trường học khánh thành xong, Niệm An với Lão Mộ tới đó, chụp ảnh rồi gửi cho vợ chồng Lão Thẩm xem.Mà trong bệnh viện, vết thương của ba người bạn cũng phục hồi khá tốt.


      Sau khi bận rộn vài ngày, Lão Mộ và Niệm An khá nhàn rỗi, lúc nằm ở giường, đột nhiên hỏi câu: “Bà xã, mấy ngày nay chúng ta đều ở trong khách sạn, em cảm thấy kỳ lạ sao?”


      Niệm An ngủ có chút mơ mơ màng màng: “Nhà của phải bán rồi sao, tại tìm được nơi thích hợp còn gì? Làm nhanh lên chút, dù sao khách sạn cũng chỉ là bên ngoài, ở bên ngoài vài hôm còn được, chứ thường trú hẳn là được rồi.”


      Lão Mộ vuốt tóc của , ngâm nga mấy câu hát ru ngủ, sau đó mới : “Phòng sớm chuẩn bị rồi, ngày mai cho em ngạc nhiên. ra cũng rất lãng mạn....”


      “Đúng vậy, chỉ là lãng mạn nhưng thể ra thôi.” Niệm An ràng ngủ chợt mở mắt, nhìn chằm chằm Lão Mộ, cười liên tục thôi.


      Lão Mộ nâng trán: “ nhóc này, dám lừa .”


      Niệm An hà từng hơi: “Ai rảnh mà lừa , chẳng qua vừa rồi là hát quá khó nghe, cho nên em thể làm gì khác hơn là vội nhắm mắt ngủ, ai biết là sau đó lại hát nữa.”


      Hát! Quá! Khó! Nghe! Lão Mộ bị đả kích rồi, cả đời chưa từng hát ru con....Lại vừa rồi hát tệ như vậy sao? Chính cũng cảm thấy rất thôi miên mà....ai ôi, im lặng cảm thán.


      Niệm An đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lão Mộ hai cái, sang chuyện khác: “Lại phòng mới ở đâu? Sao thấy nhắc tới, mấy hôm nay lén gọi điện thoại là vì chuyện phòng ốc?”


      Lão Mộ trực tiếp kéo chăn đắp cho hai người, thanh chui ra khỏi chăn: “Ngủ! Ngày mai cho em biết.”


      cần nha, ông tốt bụng, cho em biết mà ....”


      “Em còn nữa là ra tay.”


      “Ngạch....”


      Vì vậy im bặt.


      Ngày hôm sau Lão Mộ lại biến mất, người tới là trợ lý của Lão Mộ, trợ lý Trần, lái xe đưa Niệm An , dọc đường chỉ duy nhất hai câu, “ chủ, Tổng giám đốc Mộ họp, bảo tôi đưa tới.” Và “ chủ, chúng ta đến nơi rồi.” (nguyên văn gọi là phu nhân = bà chủ/ chủ, nhưng bà chủ già quá nên ta đổi lại là chủ cho hợp với tuổi của Niệm An)


      Haiz, ấy đúng là người ít .


      Điều khiến Niệm An giật mình, phòng mới chính là căn hộ bên bờ hồ kia, chính là căn hộ mà Lão Mộ tặng , đúng, phải là hai căn.Sau khi vào mới phát , bức tường sát vách ngăn cách giữa hai phòng bị đập , tương đương với việc diện tích rộng gấp đôi, sau đó bên trong cũng được trang hoàng lại, phong cách châu Âu này, cửa sổ sát đất này, thảm lông Ba Tư, đèn treo tường, quầy rượu hình nửa mặt trăng....Bên kia cũng là gian thú vị, toàn những món đồ chơi của trẻ con, xích đu, nôi trẻ em, còn có chiếc thảm phát nhạc, nếu bên đứa trẻ nhúc nhích tự động phát ra tiếng nhạc....Nhìn tình hình này, Niệm An hì hì bật cười tiếng: “Đúng là chỉ có ấy mới nghĩ ra được.”


      Trợ lý Trần đứng bên cạnh nhắc nhở: “ chủ, tôi đưa đến đây rồi, có thể dạo xung quanh chút, Tổng giám đốc Mộ họp xong tới đây ngay.”


      xong ấy liền ra ngoài.


      Niệm An đến bên quầy rượu ngồi, bên trong còn có chiếc đài, trang bị đầy đủ, có máy pha cà phê, máy ép trái cây, quả thực mỗi nhà nên có quầy rượu , cho dù muốn đến quán bar cũng cần ra khỏi cửa, cái này tốt vô cùng.Trong phòng bếp có mùi thơm bay ra, Niệm An nhìn về phía phát ra mùi hương, phát trong lò vi sóng có đồ ăn, nhìn qua cửa kính trong suốt, hình như là trứng luộc trong nước trà? Trứng luộc trong nước trà phải mấy giờ mới xong, nhưng món này là do ai chuẩn bị? Chẳng lẽ là trợ lý Trần? Nhưng mà.....


      Niệm An nghĩ tới điều gì đó, rón rén mở cửa phòng ngủ ra, sau đó ghé đầu vào xem chút. cần phải , nhất định là Lão Mộ ở đây, nếu tại sao trong nhà tại sao có thể có đồ ăn đây? Đáng tiếc khi Niệm An mở cửa phòng ngủ ra, thấy ai cả, nhưng giường lại là cảnh kiều diễm....Hoa hồng?


      cái chăn màu trắng là những bông bồng đỏ xếp thành hình trái tim, trong hình trái tim còn có hộp vuông.Nhớ tới “bất ngờ” mà Lão Mộ đêm hôm trước, Niệm An bất giác lắc đầu: hoa hồng hình trái tim, lại còn quà tặng, mấy chiêu này cũng phải là hơi lạc hậu ! Trong ti vi phim ảnh cũng đều diễn như vậy đấy thôi? Nhưng đối với Lão Mộ mà , làm được chuyện này dễ dàng rồi, đừng quên, là Lão Mộ “lãng mạn nhưng thể ra thôi”.


      Niệm An ngồi xuống bên giường, mở hộp ra, trong hộp phải là chiếc nhẫn hay là dây chuyền, cũng phải là vòng ngọc đá quý, cũng phải là món quà mà chúng ta có thể nghĩ ra, đó viết: “Vợ à, ở phòng trẻ sát vách.”


      Mẹ nó, tên đàn ông này!


      Niệm An đúng là hết ý kiến, chạy tới phòng trẻ, vốn tưởng rằng Lão Mộ ở chỗ này, sau đó mới biết ở đây! Nhưng trong phòng trẻ có rất nhiều quần áo trẻ con, đủ kiểu dáng màu sắc, trong lòng có chút ngứa ngáy, muốn cho bảo bối của mình mặc vào.Niệm An vuốt bụng, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ đứa trẻ ra đời.Nghĩ nghĩ lại, lại vội vàng dừng lại, thầm nghĩ Mộ Hữu Thành rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì, muốn dùng đứa bé để chặn miệng lại sao, đừng có mơ!


      Ai, phòng trẻ giường trẻ, Niệm An lại phát ra cái hộp, lúc này chút nghi ngờ mở ra, bên trong có tờ giấy khác – còn muốn chơi trò trốn tìm với mình, tên đàn ông này!


      Nhưng chỉ là nghĩ tới, giấy viết là: bà xã, giờ tắm, quên mang đồ lót, ở tủ quần áo thứ hai trong phòng ngủ lớn, ngăn kéo thứ hai.


      Phòng tắm của căn hộ cách cửa khá xa, hơn nữa hiệu quả cách tốt, vì vậy lúc Niệm An vào nghe thấy tiếng người tắm.Lúc lại gần mới phát ra bên trong quả nhiên có người, có vẻ như là Lão Mộ. nhìn người đàn ông bên trong, cong môi nghĩ: ra là muốn làm người ta bối rối.


      Sau đó Niệm An ngồi yên ghế sofa xem ti vi: để chờ chút, cho nếm thử mùi vị gấp gáp tồi.


      lúc lâu sau, cửa phòng tắm mở ra khe hở, có tiếng : “Bà xã, em vào đây chút.”


      Niệm An mở tiếng TV lớn hơn, đồng thời tóp tép gặm táo, dùng hành động thực tế cho biết: xin lỗi, em chẳng nghe thấy cái gì cả.


      Lão Mộ ôm thân thể trần trụi thở dài cái, sau đó....
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :