1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quần Áo Xốc Xếch - Thương Tố Hoa (56 chương & 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30



      Công trình trung tâm mua sắm bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị, có lời đồn đại rằng Mộ thị cũng là cổ đông, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là lời đồn đại.Mà suy đoán về nhân vật thần bí ngày càng nhiều hơn.Có người ra nhân vật thần bí gì gì đó phải chính là Tổng công ty của Tiêu thị hay sao, chứng cớ chính là bà Tiêu, Vạn Tú Hồng đặc biệt từ Mỹ trở về ủng hộ nghiệp của con trai.


      Nhưng trong vòng luẩn quẩn lại có tin tức bất đồng: quan hệ của Tiêu Thần và Mộ Tình cùng chuyện liên minh kinh tế có nguy cơ đổ vỡ, nguyên nhân mọi người tự hiểu.Dĩ nhiên là trong đó có dính líu đến chuyện tình cảm cẩu huyết vô hạn.


      Mặc khác, gần đây thị trường chứng khoán thành phố B hơi khác thường, lượng giao dịch giống như guồng xe, chợt cao chợt thấp, tốc độ còn nhanh muốn chết. số người thận trọng bắt đầu thu tay lại, cho rằng nhất định có nhà cái đứng đằng sau điều khiển, chỉ có số ít người mạo hiểm vung tiền tiếp tục đầu tư, thậm chí còn lớn hơn....


      Xem ra lại sắp có chuyện xảy ra.


      Mấy ngày hôm nay Tiêu Thần đều tự nhốt mình trong phòng, bất kể bà Tiêu có điều gì đều có cách khiến ra ngoài, tình hình như vậy kéo dài ba ngày rồi.Bà Tiêu lo lắng muốn chết, thậm chí bà còn nghĩ tới chuyện tìm người đập cửa, lo sợ con trai ở bên trong làm điều gì ngốc nghếch.Lại ngày hôm đó từ khi trở về, sắc mặt Tiêu Thần tốt, hỏi bà Tiêu về chuyện tình năm năm trước, dĩ nhiên bao gồm cả cái mạng mà Niệm An nhắc tới, bà Tiêu ban đầu có đánh chết cũng chịu mở miệng, nhưng sau khi con trai ngốc nghếch của bà muốn tự sát để uy hiếp bà, bà buộc phải ra: “Đúng, là mẹ cho người tới tìm bà nội ta, với bà ta rằng quản cháu của mình cho tốt, được để cho ta tới quyến rũ con.Nhưng mẹ làm gì cả, con cũng biết mẹ là người bộc trực, bảo mẹ ra tay giết người là thể nào.Con đừng tin Thẩm Niệm An, ta muốn đổ tất cả mọi chuyện lên người mẹ, để cho con hận mẹ....”


      Sau khi nghe xong, Tiêu Thần đến bệnh viện kia kiểm tra, sau khi trở về vào phòng sau đó ra ngoài nữa.


      Bà Tiêu còn kế sách, thể tìm trợ thủ tới giúp.


      Từ Na dẫn theo con Mộ Tình tới căn hộ của Tiêu Thần, ta an ủi bà Tiêu, bảo Mộ Tình tới phòng Tiêu Thần trò chuyện chút.


      Hai người lớn vài lời rồi rời khỏi căn hộ.


      Mộ Tình đứng ở ngoài cửa, gõ cửa phòng cái, giọng hỏi thăm: “Thần, có ở trong đó ?”


      thấy trả lời. thở dài cái: “ yên tâm, em tới phải là muốn khuyên nhủ .Chỉ là muốn cho biết, nếu muốn thoát khỏi bà Tiêu, em có thể giúp .Nhân lúc bây giờ mẹ em đưa bà Tiêu ra ngoài rồi, có thể nắm chặt thời gian này.”


      Bên trong vẫn có tiếng động nào.Mộ Tình chợt cảm thấy hơi lo lắng: nghe bà Tiêu , ba ngày chưa ăn cơm, bên trong có thể xảy ra chuyện gì ? nhớ lại phương pháp mà mẹ với , vì vậy tìm người mở khóa tới sau đó phá cửa....Lúc thấy tình hình trong phòng, trong nháy mắt có loại cảm giác thể tưởng tượng nổi.


      Ngày hôm đó sau khi trở về, Niệm An nằm trong ngực Lão Mộ khóc hồi.Tô Tô và Lão Thẩm ở bên cạnh nhìn cũng rất đau lòng.Nhưng hôm sau, Niệm An khôi phục được trạng thái bình thường, thậm chí còn mở thư điện tử ra.Trong hòm mail đều là email công việc, trước đây là tài liệu giảng dạy, sau này chuyển thành tài liệu của hạng mục trung tâm thương mại.Chủ yếu đều là của Tiêu Thần, kích vào hộp thư đến, nhìn nhìn, chợt phát trong đó có email mới với tiêu đề là “Ở Đại Long Hòe, chờ em.” Thời gian gửi là lúc trời vừa rạng sáng, tới giờ được khoảng nửa ngày.


      mở ra xem nội dung: tìm được chân tướng cố năm đó, có lẽ giống như em nghĩ, em nhất định phải tới đây chuyến!


      Tiêu Thần


      Chân tướng? Niệm An nhìn chằm chằm vào thư điện tử lâu, đến khi Lão Mộ vào, theo phản xạ đóng hộp thư lại. muốn nghỉ ngơi, đuổi Lão Mộ ra ngoài. ngồi ghế lâu, cuối cùng mặc quần áo tử tế rồi mở cửa ra ngoài....


      Từ Na và bà Tiêu uống trà chiều ở khách sạn.Bà Tiêu mặt mày ủ rũ, với Từ Na: “Em xem chị làm như vậy có phải quá đáng lắm ? Nếu A Thần xảy ra vấn đề gì, chị phải làm thế nào mới phải.Nó là sinh mạng của chị, ông già nhà chị bây giờ cả ngày ra ngoài lêu lổng, quan tâm đến hai mẹ con chị, nếu A Thần xảy ra chuyện gì, chị sống nổi....” Bà ta lấy tay che mặt, nghẹn giọng nức nở, xem ra đúng là bị hành động của con trai hù dọa.


      Từ Na im lặng cười lạnh: người đàn bà vô dụng, cả đời bị đàn ông đùa giỡn. ta nhấp ngụm cà phê đoan trang : “Chị Tiêu, chị yên tâm. A Thần là thằng bé chín chắn hiểu chuyện, nó cũng chỉ nhất thời bị mê hoặc, chờ nó hiểu là được rồi.Chỉ trách Tình Tình nhà em có phúc khí, nếu con bé có thể giữ được lòng của A Thần, việc cũng bề bộn như vậy.”


      Nghe đến đây, khóe mắt bà Tiêu lóe lên tia độc ác: “Cũng thể trách con bé, con bé và A Thần nhà chị còn quá trẻ, sao có thể đấu lại con tiện nhân đó?” Dường như bà ta nghĩ tới điều gì, chợt : “Đúng rồi, người bên kia có động tĩnh gì ?”


      Từ Na để ly cà phê xuống, nhướng mày: “Yên tâm! sắp xếp người ở Đại Long Hòe đâu vào đấy rồi, chỉ cần ta tới nhất định cho ta bài học.”


      Bà Tiêu nhìn Từ Na sâu cái: “Em đúng là lợi hại, nếu phải là em, chị còn nghĩ tới dùng tài khoản của A Thần để gửi thư điện tử cho con tiện nhân kia, căn bản nghĩ tới cách này.”


      Đối với dáng vẻ vừa hâm mộ vừa khinh bỉ trong ánh mắt của bà Tiêu, Từ Na cũng thèm để ý, ta khẽ mỉm cười, dáng vẻ tự nhiên: “Chị Tiêu là người nhân hậu, tất nhiên bận tâm những chuyện lục đục đấu đá như thế.Em như vậy, những năm này mình lăn lộn trong xã hội, nếu phải học được, lăn lộn ngoài đời nổi.”


      xong hai người cùng cười.


      Cho đến khi thời gian còn sớm, bà Tiêu trái lo phải nghĩ lại ra câu: “Giáo huấn chút là được rồi, đừng làm tai nạn chết người.”


      Từ Na gật đầu: “Em cũng có chừng mực, nếu xảy ra tai nạn chết người chúng ta cũng tốt.”


      Ngồi trong phòng Tiêu Thần, đầu Mộ Tình rối loạn.Mấy hôm trước mẹ và bà Tiêu chuyện điện thoại có nhắc tới vài điểm quan trọng, nghe có linh cảm tốt.Cuối cùng hỏi rốt cuộc định là chuyện gì, Từ Na : “Con , những chuyện này con cần phải lo, con chỉ cần nhớ cuối cùng Tiêu Thần của con là được rồi.” câu này khiến phản đối được.Đúng chưa từng có người đàn ông nào có thể cự tuyệt nhiều lần như vậy, người ăn sung mặc sướng như mới đầu chỉ vì giận dỗi cho nên mới nhất định phải làm bạn Tiêu Thần.Nhưng càng ở gần mới phát ra, khí phách của khiến động lòng, nỗi ưu thương của khiến đau lòng, càng cự tuyệt càng khiến đau lòng muốn chết. chưa từng ai, nhưng biết, đây chính là .Mẹ với , nếu phải lấy được, cho dù chiếm được cùng để người khác đoạt .


      Nhưng ngày đó ở quán bar, ánh mắt chán ghét của Tiêu Thần khiến kinh hoảng, chưa từng có cảm giác như vậy, cảm thấy đây phải là mong muốn của .Dù ngày trước có ở Mỹ, trong mắt bạn bè hai người là cặp, cho dù biết xấu hổ tự nhận là bạn của Tiêu Thần.... đều chưa từng thấy qua vẻ mặt đó của .


      Đây là lần đầu tiên đến căn hộ của Tiêu Thần, phòng của rất đơn giản, giường lớn, cái bàn, giá sách còn có tủ treo quần áo, giường còn để mấy khung ảnh, là ảnh tốt nghiệp, trong đó có , cũng có Thẩm Niệm An. bàn cũng có khung ảnh, trong khung là người con , ngủ dưới ánh mặt trời, hình chụp rất khá, người con được ánh sáng bao phủ rất rực rỡ, rất xinh đẹp. bàn còn có nhật ký của Tiêu Thần, chữ viết của rất mạnh mẽ, rất có lực, bình thường chỉ có lác đác vài chữ.


      Mộ Tình tiện tay lật tờ: ngày 26 tháng 8, ấy biến mất, mình biết tại sao, chỉ biết giờ mình phát điên lên rồi. biết có phải là bởi vì mấy hôm trước mình quá nặng lời hay ? , nếu như ấy muốn, mình đưa ấy gặp ba mình nữa.Là mình quá nóng vội, suy nghĩ quá vội vàng muốn cho ấy danh phận, để ấy danh chính ngôn thuận trở thành vợ của mình....


      lật từng tờ, nước mắt kiềm chế được rơi xuống. chứng kiến câu chuyện cũ, từ lúc quen biết nhau đến khi chia tay nhau, rồi năm năm sau gặp lại, thể bị người đàn ông nặng tình này làm cảm động, có thể đấu với Thẩm Niệm An, có thể đấu với tất cả những người phụ nữ mong muốn có được Tiêu Thần, nhưng sao có thể đấu với tấm chân tình của Tiêu Thần? Cho dù đấu thắng cũng còn ý nghĩa gì nữa.


      Nghĩ tới đây, nhàng đóng cửa.


      Lão Mộ cũng chỉ là tới phòng Lão Thẩm trò chuyện lát, khi trở lại thấy Niệm An đâu. hỏi nhân viên, nghe mười phút trước, về phía đông, phía đông rộng lớn như vậy, định đâu? Lão Thẩm và Tô Tô phái người tìm, lấy mọi quan hệ giúp tay tìm Niệm An.Những bạn bè của Lão Mộ cũng hành động, nhưng thành phố lớn như vậy, xinh đẹp hơn hai mươi tuổi có hơn trăm vạn, muốn tìm có thể dễ dàng tìm thấy sao?


      Trong giờ phút cấp bách này, Lão Mộ nhận được cú điện thoại, lại là Từ Na gọi tới, ta : “ rể, em phải trở về Mỹ rồi, cùng em tới mộ chị cúi đầu lần nhé!”


      Lão Mộ suy nghĩ chút: “Từ Na, giờ có việc quan trọng, em tới chỗ chị em trước , đến lúc hết bận tới mộ ấy nhận tội.Đúng rồi, em lên đường thuận buồm xuôi gió, để trợ lý Trần tiễn em đoạn.”


      Từ Na ở đầu bên kia điện thoại nhếch môi nở nụ cười: “Được.” Cúp điện thoại, ta nghĩ: nếu như đồng ý đưa mình tới mộ, phải là mình phải hủy chuyện sắp xếp ở Đại Long Hòe hay sao? Đáp án dĩ nhiên là, thể nào.Mà gọi điện thoại cũng chỉ vì nhàm chán gọi điện chút, giúp lựa chọn của ta càng thêm kiên định mà thôi.


      Lúc này Tiêu Thần ở chỗ nào? đường đến khách sạn Hân Thành.Cũng đường này, nhận được số điện thoại xa lạ, nhận xong mới biết là Mộ Tình gọi tới.


      “Thần, bây giờ ở đâu? Đến Đại B , Thẩm....” Lời của Mộ Tình bị cắt ngang.


      Tiêu Thần cười: “Đừng quấy rối, mấy ngày nay bà Tiêu dối tôi vô số lần những câu như vậy, mấy người cho rằng tôi mắc câu sao? Bà Tiêu có phải ở chỗ đó chờ tôi mắc câu?”


      xong, trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy.


      Trong khách sạn Hân Thành có hai người đàn ông đối mặt với nhau, Lão Mộ cùng Tiêu Thần, Lão Mộ liên lạc với bạn bè, muốn họ giúp tay tìm Niệm An, chuẩn bị ra cửa, đụng phải Tiêu Thần cũng vội vàng chạy tới.


      Tiêu Thần mở miệng hỏi: “Niệm An đâu?”


      Lão Mộ lướt qua : “Cậu tìm ấy làm gì?”


      “Đây là chuyện của tôi và ấy, chưa tới lượt nhúng tay vào.” xong Tiêu Thần đẩy Lão Mộ ra, vào trong khách sạn.Còn chưa được hai bước, cánh tay của bị vặn lại, vẻ mặt Lão Mộ vui: “Tôi cho phép có người ngừng mang tổn thương đến cho người phụ nữ của tôi.”


      Giọng lớn, nhưng dường như nặng tựa ngàn cân.


      Tiêu Thần tự chủ bị chấn động, hất tay: “ yên tâm, hôm nay mẹ tôi có ở đây, bà ấy biết tôi ở chỗ này.”


      Lão Mộ cười: “Cái này tôi đương nhiên biết, cho dù bà ta có đến cũng vào được khách sạn nửa bước!”


      Tiêu Thần lần này cũng nổi giận, gật đầu với Lão Mộ.Suy nghĩ phen, vẫn lên tiếng: “Tôi tìm hiểu tình hình năm đó, chuyện bà nội của Niệm An khiến người ta đau lòng, nhưng có lẽ phải là lỗi của mẹ tôi.”


      Lão Mộ giận tái mặt: “Lời này của cậu có ý gì?” Trong ánh mắt nỗi hoài nghi, đúng là Tiêu Thần như vậy là muốn giúp mẹ cậu ta gỡ bỏ hiềm khích, nhưng cậu ta nghiêm túc chạy tới đây như vậy, chẳng lẽ chỉ đơn giản là giải thích như vậy? Rốt cuộc cậu ta tìm hiểu được cái gì?


      Hai người đàn ông tìm chỗ cùng ngồi xuống bình tĩnh chuyện.


      Tiêu Thần chuyện xong, nghĩ mình đủ ràng đủ thành khẩn, chắc Mộ Hữu Thành cũng phải người hiểu chuyện, để cho gặp Niệm An.Nhưng ngờ Mộ Hữu Thành : “Niệm An ở chỗ này, tôi cũng biết ấy đâu, phái người tìm ấy.”


      Tiêu Thần phủi đất từ ghế đứng lên, níu lấy cổ áo của Mộ Hữu Thành vung tay định đấm, nhưng quả đấm của bị Lão Mộ bắt được, sau đó hất ra.


      Lão Mộ nhìn , mặt chút thay đổi: “ bạn trẻ đừng xúc động, cậu nên biết nắm đấm giải quyết được vấn đề.”


      Vừa xong, điện thoại đổ chuông. nghĩ có lẽ bạn bè của tìm được Niệm An, vì vậy nhanh chóng nhận. Chỉ là ngờ, điện thoại phải từ bạn , cũng phải người của Lão Thẩm, mà là của bệnh viện.


      Niệm An xảy ra chuyện.


      Cùng lúc đó, Từ Na cũng nhận được cuộc điện thoại, sau khi nghe xong điện thoại, lạnh lùng đứng yên tại chỗ, sau ba giây lời nào, chắc chắn hỏi lại lần nữa: “ có chắc ?”


      Dự báo thời tiết thành phố B vang lên khắp mọi ngõ ngách: mùa xuân nhiều mưa, buổi chiều có thể có sấm sét, mọi người ra đường nên cẩn thận....
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Chuyển Biến Lớn



      Lão Mộ lái xe tới bệnh viện cùng với Tiêu Thần, đường cả Lão Mộ và Tiêu Thần với nhau câu nào.Lúc tới bệnh viện, Tiêu Thần đột nhiên hỏi Lão Mộ câu: “Nếu như ấy có xảy ra chuyện gì, ví dụ như tàn tật, thậm chí… làm thế nào?”


      Lão Mộ chợt nở nụ cười: “Còn làm thế nào nữa, đương nhiên là tôi mong chuyện này xảy ra.Còn nếu như vậy, phải vừa vặn đó là cơ hội để tôi chăm sóc ấy hay sao? Con người lúc còn sống, quý giá nhất phải là mấy chữ bạn đồng hành là gì? Tôi tới tuổi này, chuyện gì mà chưa trải qua, chỉ cần ấy còn ở bên cạnh tôi, thế nào cũng được.”


      Tiêu Thần nghe xong im lặng chốc lát, sau đó bước chân chậm lại, nhìn Lão Mộ phía trước vào trong phòng bệnh.Trong khoảnh khắc, biết được: có lẽ Mộ Hữu Thành như vậy lại càng thích hợp với hơn, còn , cho dù là vô tình hay hữu tình, cho dù có xóa bỏ mọi hiểu lầm, vẫn cảm thấy xấu hổ với .Cũng bởi vì suy nghĩ thoáng qua như vậy, cho nên bước chậm lại, lúc vào phòng bệnh, đúng lúc bác sĩ giáo huấn Lão Mộ.


      “Con người xứng với chức vị ông xã, bà xã mang thai còn để ấy phải bôn ba mệt nhọc như vậy, tâm trạng của phụ nữ khi mang thai thường hay cảm xúc thái quá, thiếu chút nữa là sảy thai có biết ? Tôi thấy cũng còn trẻ, những chuyện như vậy sao có thể chú ý chút? Còn nữa....”


      Tiêu Thần sững sờ tại chỗ: ra là vậy. khổ sở cười tiếng, cuối cùng lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.


      Lão Mộ nghe xong lời bác sỹ, chốc lát rơi vào trạng thái trọng lực, trầm mặt hỏi lại lần nữa: “Chị ấy mang thai?”


      Đó là nữ bác sĩ khoảng 20-30 tuổi, trợn mắt nhìn Lão Mộ cái: “Đúng vậy, bốn tuần rồi, đừng với tôi là nhiều ngày như vậy rồi mà mấy người phát ra?”


      đầu Lão Mộ oanh tiếng, bốn tuần, bốn tuần trước....Bệnh viện lần đó? Nhưng phải Niệm An là dì cả tới rồi hay sao? Lão Mộ thấy Niệm An cũng phải là dối, bởi vì có nhìn thấy đáy quần lót của có màu đỏ.


      hỏi tiếp: “Hai ngày nay ấy còn có kinh, sao có thể mang thai?”


      Nữ bác sĩ trẻ tuổi bị chọc giận tức điên người: “ cũng trưởng thành, thế nào chút chuyện này lại biết? Đó là điềm báo sinh non, ra chút máu giống kỳ kinh nguyệt, nhưng ràng giống máu kinh nguyệt, sao mấy người lại nghĩ tới? Nếu tới chậm ngày, đừng là đứa bé, ngay cả phụ nữ có thai cũng gặp nguy hiểm!”


      Bác sĩ xong, nhìn Lão Mộ cái, khinh bỉ : “Tại sao chuyện?”


      Lão Mộ nhìn sắc mặt người phụ nữ nằm giường tái nhợt, trầm mặc nửa ngày, sau đó trong phòng bệnh truyền đến tiếng cười phóng đãng của , cầm Thẩm Niệm An tay, áp lên mặt mình : “ tốt quá, Niệm An, em và con đều còn, tốt quá!”


      Nữ bác sĩ nghe vậy, cuối cùng bĩu môi gì, sau khi đóng cửa lại ra khỏi phòng liền cười.Làm ở khoa phụ sản nhiều năm như vậy, nhìn thấy thái độ của nhiều cặp vợ chồng, hận những người chịu chịu trách nhiệm, cho nên mỗi lần đều bằng giọng khó nghe.Cứ tưởng rằng người đàn ông đó cũng thối nát như vậy, lúc trước còn hỏi đông hỏi tây, có vẻ chịu tin, giờ mới biết....Ai dà, như vậy tốt rồi.


      Nữ bác sĩ vẫn chưa kịp thu hồi nụ cười, liền bắt gặp Tiêu Thần đứng bên ngoài, bị dọa giật mình cái, vội vàng thu hồi nụ cười, giận dữ mắng mỏ: “ làm cái gì mà lén lút ở cửa ra vào, muốn vào vào , đứng ở đây hù chết người à?”


      Mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng dù gì cũng mặc áo blue trắng, Tiêu Thần nhìn cũng phải kính nể, hỏi thăm về tình hình của Thẩm Niệm An.


      Nữ bác sĩ lướt mắt nhìn cái, cảnh giác hỏi: “ là gì của ấy?” Ánh mắt ràng ám chỉ.... phải là người tình của ấy chứ? phải là ba của đứa bé chứ? Mẹ nó, người thứ ba?


      Được rồi, cái ánh mắt kia là có ý sâu xa.


      Tiêu Thần dở khóc dở cười, : “Tôi là em trai ấy!”


      Nữ bác sĩ thở phào nhõm, vỗ vai cái, khí phách : “Được rồi, chị cậu có việc gì, vào gặp ấy .Chờ sau khi chị cậu tỉnh lại, khẳng định muốn gặp rể cậu đầu tiên.” xong rời , sau khi mấy bước còn quay đầu lại nhìn người đàn ông kia cái, thầm nghĩ người đàn ông này nghĩ tôi ngu lắm sao.Ánh mắt của là ánh mắt của em trai đối với chị sao? Vậy chẳng phải là loạn luân à? Chỉ là giờ phút quan trọng chấp nhận thân phận em trai, hẳn là dễ dàng.Chỉ điểm này thôi cũng khiến bác sĩ tán thưởng .


      Sau đó lâu, Từ Na cũng chạy tới bệnh viện này, ta đụng phải Tiêu Thần lo lắng đứng ngoài phòng bệnh, khẩn trương kéo tay hỏi: “Cậu tới thăm Tình Tình sao? giờ con bé thế nào, bác sĩ thế nào?”


      Tiêu Thần nhíu mày: “Tình Tình cũng nhập viện? ấy xảy ra chuyện gì?”


      Từ Na hất tay ra, chợt nở nụ cười lạnh: “ phải đến thăm Tình Tình, vậy cậu đợi ai?”


      Tiêu Thần há hốc mồm, : “ người bạn của tôi nhập viện, tôi đến thăm, còn chưa tìm thấy phòng bệnh.” Lúc mắt lóe lên tia sáng.


      Lúc này Từ Na còn tâm trạng chào hỏi , nhanh chóng chạy đến đại sảnh hỏi số phòng của Mộ Tình rồi chạy .


      Tiêu Thần nhìn theo, thấy phòng bệnh Mộ Tình cách phòng của Thẩm Niệm An bốn phòng.Coi như chỉ là người bạn bình thường, cũng có thể tới thăm chút, hơn nữa danh nghĩa còn là bạn trai của Mộ Tình.Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Từ Na, chắc hẳn Mộ Tình bị thương , phải lúc trước vừa gọi điện đến cho hay sao? Sao lại bị thương rồi?


      Mang theo nghi vấn trong lòng, Tiêu Thần tới phòng bệnh, tình hình trước mắt khiến cực kỳ sợ hãi, giường người quấn đầy dây trắng là Mộ Tình sao? Tại sao lại như vậy?


      nhớ lại cú điện thoại lúc chiều kia, Mộ Tình : “Thần, bây giờ ở đâu?Đến Đại B , Thẩm....” Lúc đó bị thương sao? đến Đại B? Chỗ đó có chuyện gì? Nghi vấn liên tiếp khiến suy nghĩ của ràng, mơ hồ cảm giác có gì đó đúng, lại biết là cái gì.


      Trong khi còn chưa phản ứng kịp, Từ Na khàn giọng kêu lên: “Con bé ngốc nghếch, con muốn chết hay sao? Tại sao lại tới đó, mẹ bảo con nghe lời, sao con lại nghe? tại tốt rồi, tự nhiên biến mình thành như vậy, rốt cuộc con muốn thế nào?” Nước mắt như tắm, giọng ta cũng khàn khàn.


      Tiêu Thần muốn bước tới an ủi, nhưng lại biết nên cái gì. bao lâu sau, phát ra mẹ cũng tới.


      Bà Tiêu giật mình đẩy cửa phòng bệnh, chú ý tới con trai đứng góc, lập tức xông lên hỏi Từ Na: “Sao Tình Tình lại ở đây? Con bé phải ở nhà với A Thần sao? Sao tự nhiên lại tới Đại B? Em tìm....”


      Bà ta còn muốn tiếp, Từ Na phản ứng kịp lớn tiếng quát bà ta dừng lại: “Đủ rồi, em muốn nghe những lời này! Bác sĩ, bác sĩ! Rốt cuộc con tôi thế nào? Chỗ này vẫn còn rướm máu, mấy người còn chưa xử lý sao?”


      Có bác sĩ vào nhắc nhở bọn họ: đây là phòng chăm sóc đặc biệt, nghiêm cấm ồn ào.


      Mặc dù Từ Na hài lòng, nhưng vẫn im lặng. ta bất lực ngồi ở bên giường Mộ Tình, vùi đầu bên giường, trong đầu thoáng lên suy nghĩ: nếu lúc đó ta gọi điện bảo đám người kia dừng lại, có lẽ Tình Tình bị thương như vậy? Đáng tiếc suy nghĩ vừa lên bị ta phủ nhận. ta nghĩ lại, nếu phải bởi vì Thẩm Niệm An, sao ta có thể giở hạ sách này, Tình Tình của ta sao có thể biến thành như thế này? Đúng, tất cả đều là lỗi của Thẩm Niệm An! Thẩm Niệm An.... ta chợt nhớ tới vừa rồi Tiêu Thần đứng thất thần bên ngoài phòng bệnh.


      Tiêu Thần vừa ra ngoài bao lâu, liền cảm thấy có người ra theo.Nhìn thấy Từ Na, muốn hỏi rốt cuộc lời của mẹ có ý gì, kết quả là Từ Na giống như nhìn thấy , bước chân vội vã chạy qua, nhưng lúc sắp tới phòng bệnh của Thẩm Niệm An, ta chợt dừng lại, sau đó lập tức tiến vào.Tiêu Thần nhất thời ngờ ta lại vào nhanh như vậy, cho nên kịp ngăn ta lại.


      Sau khi chạy tới, vừa tới cửa nghe thấy tiếng cãi vã.


      Từ Na: “Mấy người có biết Tình Tình cũng phải nhập viện hay , con bé bị chém bảy nhát đao, có thể qua khỏi tối nay, mấy người còn có tâm trạng ở chỗ này tình chàng ý thiếp, là lợi hại!”


      Lão Mộ khẽ nhếch mũi: “Lời này của em có ý gì, Tình Tình bị làm sao?”


      Từ Na khóc, ta nhào tới trong ngực Lão Mộ: “Hữu thành, Tình Tình phải làm sao? Tình Tình của chúng ta phải làm sao? Bác sĩ nếu qua khỏi tối nay gặp nguy hiểm, nhưng cho dù có qua khỏi tối nay cũng biết lúc nào có thể tỉnh lại.Rốt cuộc đắc tội với người nào, tại sao lại phải chịu tội như vậy?”


      Lão Mộ đẩy ta ra, đưa cho ta hộp khăn giấy: “Em đừng có gấp, đợi lát nữa tìm hiểu tình hình.Em cứ trở về trước , xử lý xong bên này qua đó.”


      Từ Na rưng rưng gật đầu nhìn , trong ánh mắt trước nay chưa hề có yếu đuối hay mong đợi.


      Tiêu Thần núp ở cửa, có thể nhìn thấy ràng nụ cười lạnh lẽo khóe miệng của Từ Na sau khi rời .Người phụ nữ này đáng sợ, nghĩ như thế: Niệm An có thể đấu thắng người phụ nữ này sao?


      Trong phòng bệnh, Lão Mộ nhìn Niệm An, sắc mặt Niệm An bình tĩnh, : “Đợi em, em cùng với .”


      Lão Mộ lạnh mặt: “ được, em nằm xuống cho , bác sĩ thế nào, bây giờ thân thể em thích hợp lại, lúc trở về.Đợi bảo Tiêu Thần tới đây với em, có cậu ta ở đây, cũng yên tâm hơn.”


      Tiêu Thần đứng ngoài cửa ra vào nghe như vậy, bất chợt rùng mình, lần đầu tiên cảm phục khí chất của người đàn ông. ngừng lát, gõ cửa, mỉm cười: “ quấy rầy hai người chứ?”


      Sau khi vào, hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, gật đầu cái.Ánh mắt này, là phó thác của người đàn ông với người đàn ông, cũng là cam kết của người đàn ông với người đàn ông.Có qua có lại cũng rất nghiêm túc.


      Niệm An cũng thèm để ý, nhìn Mộ Hữu Thành: “Được rồi, đợi thân thể em khỏe chút qua đó.” Có đôi lúc quật cường của khiến cho người ta thực bất đắc dĩ.


      Mộ Hữu Thành giao phó xong, giúp đắp kín chăn mới ra ngoài.Sau khi ra ngoài, Niệm An lập tức ngồi dậy, nhìn Tiêu Thần: “ cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhất định là biết có phải ?”


      Ánh mắt của quá sắc bén, chỉ cần liếc cái là có thể nhìn thấy trong mắt có gì đó, gạt được cũng có ý định lừa gạt.Vì vậy ra suy nghĩ nhất thời của mình: “Trước đó Mộ Tình có gọi điện thoại cho , bảo đến Đại B, lúc đó cho rằng mẹ và ấy hợp tác cùng lừa , cho nên tới đó, vừa rồi nghe ấy ở Đại B bị tập kích, hung thủ là ai.”


      Nghe xong lời này, sắc mặt Thẩm Niệm An ngày càng xấu : “Đại B? Cho nên tới Đại B?”


      Tiêu Thần hiểu ý , trả lời: “Đúng vậy, lúc đó vội tới khách sạn tìm em.”


      Niệm An chợt nở nụ cười: “Lợi hại, là lợi hại.Nếu phải bởi vì tôi ngất xỉu xe, tài xế taxi chở tôi tới bệnh viện, người ở Đại B chính là tôi....”


      Nghe xong lời này, cả người Tiêu Thần chấn động: “Tại sao em phải tới Đại B?”


      Niệm An nhìn cái, nhìn lúc lâu mới : “Có chút việc phải xử lý.”


      Tiêu Thần gật đầu, tiếp tục hỏi nữa, biết Niệm An chịu cho .Mà lúc nghe xong những điều này, trong đầu có vô số suy đoán, biết ai là .Lời của mẹ lúc tới phòng bệnh tới, lời của Từ Na, lời của Thẩm Niệm An, còn có lời của Mộ Tình trước khi gặp chuyện may....Bắt đầu từ đâu mới đúng?


      Trong lúc suy nghĩ, chợt phát Niệm An xuống giường, bắt lấy cánh tay : “Em làm gì đấy, nằm xuống!”


      Niệm An nhìn , cười với cái: “Thân thể của tôi tôi biết , chưa đến mức yếu ớt như vậy, chỉ là tôi nhất định phải làm vài chuyện, nếu lần này mới chỉ là bắt đầu, sau này còn nhiều lần khác....” lấy tay bảo vệ bụng, tiếp tục để lộ ánh mắt giống như ánh mắt của nữ quân nhân, “Bất kể là ai, tôi nhất định cho phép người đó tổn thương người tôi !”


      khắc đó, Tiêu Thần cảm thấy hơi sợ hãi: phải chăng ngày, bọn họ phải đứng ở hai bên đối địch? Khi đó hạ thủ lưu tình chứ?
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Về Kết Hôn



      Phòng bệnh của Mộ Tình lúc này náo nhiệt, bác sĩ gì đó, Từ Na khóc đến mức còn chút sức lực nào, từ từ dựa đầu vào bả vai Lão Mộ, hai mắt đẫm nước mắt mông lung nhìn : “Hữu Thành, Tình Tình có chuyện gì chứ?”


      Lão Mộ nhìn ta, hỏi: “Sức khỏe em vẫn ổn chứ?”


      Từ Na lắc đầu: “Em sao cả, chỉ mong Tình Tình mệnh hệ gì.”


      Lão Mộ nhíu mày, với bác sĩ bên cạnh: “Sức khỏe ấy được tốt, phiền kiểm tra cho ấy chút!” xong rất tự nhiên giao Từ Na cho bác sĩ.


      có chỗ dựa, Từ Na thiếu chút nữa đứng vững, lúc ta bị chuyển đến bên người bác sĩ trung niên kia, ta tự mình đứng thẳng, vẻ mặt tốt lắm: “ cần, tôi sao!”


      xong ngồi xuống bên mép giường Mộ Tình.Xem ra chiêu dáng vẻ yếu đuối dùng được với Lão Mộ rồi, ta suy nghĩ nhanh chóng.


      Nghe xong lời bác sĩ , Lão Mộ đại khái nắm được tình tình của Mộ Tình.Ý bác sĩ là, phải nhanh sắp xếp phẫu thuật cho Mộ Tình, cần người thân ký tên.


      Bác sĩ nhìn Lão Mộ cái: “Bây giờ xem có ký tên được ?”


      Vừa rồi Lão Mộ tới chào hỏi viện trưởng, vì vậy vị trưởng khoa này đối với dám cẩn thận.


      Lão Mộ do dự nhiều, quay đầu, nhìn Từ Na cái: “Để ấy ký, tôi phải người thân bệnh nhân.”


      Từ Na vẫn suy nghĩ nghe thấy như thế, đứng bật dậy: “Hữu Thành!” Trực giác mách bảo ta phản ứng kịp thời: chuyện gì xảy ra? Mới chỉ cách đây mấy ngày, Mộ Hữu Thành cũng có ý tứ giải trừ quan hệ ba con với Mộ Tình, nhiều năm như vậy, đều nhận đóng vai ba của Mộ Tình, vậy mà tại sao bây giờ gặp chuyện may lại như vậy? Chuyện này quả ngoài dự đoán của mọi người!


      Từ Na thể lý giải cũng thể tiếp nhận, lúc bác sĩ đưa bút tới cho , che mặt thút thít: “Như vậy....Cũng được, vốn là phiền rồi....Nhưng mà Hữu Thành, có thể xin đừng như vậy vào lúc này được , dù sao Tình Tình vẫn cần chăm sóc, con bé chịu nổi kích động.” Giọng ta như cầu khẩn, ta tin Mộ Hữu Thành chọn vào lúc này nhẫn tâm đoạn tuyệt quan hệ với mẹ con ta, nhất định là Thẩm Niệm An đầu độc rồi.


      Mộ Hữu Thành nhắc nhở ta: “Ký tên , càng kéo dài chỉ càng làm cho bệnh tình của Tình Tình tăng thêm thôi.”


      Từ Na run run ký tên.Đợi đến khi bác sĩ ra ngoài, ta rưng rưng nhìn Mộ Hữu Thành: “ nhất định muốn như vậy phải ? Em biết tồn tại của em và Tình tình quấy rầy và Thẩm tiểu thư, nhưng phải là em cố ý.Lúc nàyTình Tình gặp chuyện may, nhất định phải ra vẻ tuyệt tình đối xử với mẹ con em như vậy hay sao?” ta liếc mắt nhìn thấy Thẩm Niệm An xuất ngoài cửa, vì vậy ta chẳng thèm quan tâm gì cả, lập tức nhào vào trong ngực Mộ Hữu Thành, khóc lóc, “Hữu Thành, em biết trong lòng vẫn còn hai mẹ con em, bao nhiêu năm này chăm sóc của đối với mẹ con em phải là giả đúng ? Tại sao lúc này lại lựa chọn rạch ròi như vậy?”


      Lão Mộ nhíu mày: “Phương pháp trị liệu cho Tình Tình em phải lo lắng, giúp tay.Chỉ là em nên ràng chút, phải là ba con bé.Em và con bé đều phải trách nhiệm của , giúp hai người là bởi vì hai người từng là người thân của , hơn. cũng phải thánh nhân, có khả năng trả tiền cho hai người cả đời.” xong đẩy Từ Na ra khỏi ngực mình, đồng thời hề do dự xoay người.


      Ngoài ý muốn nhìn thấy Niệm An và Tiêu Thần đứng ngoài cửa, rất tự nhiên ôm vào lòng, trách cứ: “ phải bảo em ngoan ngoãn nghỉ ngơi hay sao, còn tới đây làm gì?”


      cần hoài nghi, những lời vừa rồi đều nghe thấy.


      Niệm An rất tự nhiên dựa vào trong ngực Lão Mộ, khẽ mỉm cười: “Dù sao cũng suýt chút nữa trở thành mẹ kế của Tình Tình, cho nên em muốn tới thăm con bé chút.”


      Từ Na cảm thấy lúc này vẻ mặt tươi cười hả hê như vậy, giống như người chiến thắng đứng cao nhìn dáng vẻ khổ sở của người thất bại, mùi vị đó chỉ nhắc tới thôi cảm thấy khó chịu rồi.


      ta cố gắng kìm chế khó chịu, nhưng cũng khó giữ được vẻ mặt tươi cười, khó khăn lắm mới nặn ra được hai chữ “cảm ơn”, lại nghe giống như khóc thành tiếng.


      Lúc này bà Tiêu vừa tới, vừa vào cửa bà ta nhìn thấy Thẩm Niệm An có chút khó chịu định bước tới mắng đôi câu, nhưng chưa gì con trai nhìn chằm chằm bà ta, khiến bà ta dám làm gì cả, chỉ chào hỏi con trai của mình.


      Lúc Niệm An nhìn thấy bà ta, vẻ mặt hứng thú, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như tùy hứng hỏi câu: “Bà Tiêu vừa tới Đại B sao? Chính là chỗ Tình tình gặp chuyện may.Chắc bà cũng đến đó rồi, Đại Long Hòe tồi, lúc này thời tiết nóng nực, đứng dưới bóng cây hòe cũng khá thoải mái....”


      Ánh mắt bà Tiêu lóe lên, theo bản năng liếc mắt nhìn Từ Na, giọng được tự nhiên lắm: “ sao? Tôi chưa đến nên biết.”


      Từ Na cúi đầu giống như chỉ quan tâm tới con mình, trong lúc mọi người chuyện ta suy nghĩ: Chẳng lẽ Thẩm Niệm An biết điều gì? ta hoài nghi bà Tiêu sao?


      Từ Na hơi lo lắng, bà Tiêu biết ngậm miệng đúng lúc, biết chừng có lúc tiết lộ chuyện này, đến lúc đó tốt. ta quay đầu, liếc nhìn bọn họ: “Có chuyện gì để sau hãy , bây giờ Tình Tình cần nghỉ ngơi, mấy người cứ về trước .”


      Lúc Niệm An qua người bà Tiêu, cố ý dừng lại chút: “Bà Tiêu, lúc nào rảnh tôi đưa bà tới nơi phong cảnh rất tốt.” xong ra ngoài với Lão Mộ.


      Tiêu Thần đưa bà Tiêu về phía khác, bà Tiêu vẫn còn suy nghĩ về những lời vừa rồi của Thẩm Niệm An, hơi mất hồn, hơi hốt hoảng.Lúc Tiêu Thần chụp lấy bả vai bà ta khiến bà ta sợ gần chết.


      Tiêu Thần nghi ngờ nhìn bà ta: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”


      Bà Tiêu đưa tay vuốt mặt của , có chút kích động: “Con trai, mẹ làm tất cả những việc này cũng chỉ vì con, cho dù mẹ có làm sai điều gì, ngàn vạn lần con được oán giận mẹ.”


      Tiêu Thần bắt lấy tay bà ta: “Mẹ, cho con biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ra con cùng mẹ giải quyết.”


      Lão Mộ ôm Niệm An trở về phòng bệnh, đỡ nằm xuống, hỏi: “Em nhất định phải làm chuyện này sao? Em cảm thấy bà Tiêu có vấn đề?”


      Niệm An đem gối đầu nâng cao, tựa vào giường: “Em taxi đến Đại B bởi vì nhận được email của Tiêu Thần gửi cho em, nhưng nhìn dáng vẻ của Tiêu Thần, hình như ta phải là người gửi.Hẳn là người thân của ta dùng tài khoản của ta để ngụy trang, ngoại trừ bà Tiêu, em thể nghĩ ra được là ai.Nhưng mà bây giờ em lại thấy, hình như mỗi lần có chuyện đều do bà ta tới gặp em, cũng làm những chuyện như hành hung người khác.Người có thể làm những chuyện này, nhất định là người rất giỏi che giấu tâm tư của mình, hơn nữa còn có thù oán với em....” tới đây, nhìn Lão Mộ, dường như muốn hỏi xem có thể là ai.


      Lão Mộ sờ sờ đầu : “Giao cho xử lý.”


      định xử lý thế nào?” Lần này Niệm An có ý định mặc kệ, dời mắt, “Để em giải quyết cho, cũng biết, phụ nữ với phụ nữ cũng dễ chuyện hơn.”


      Lão Mộ khẽ mỉm cười: “ ra cách rất đơn giản, chúng ta kết hôn , khi kết hôn, em danh chính ngôn thuận trở thành vợ của rồi, sợ những chuyện như thế này nữa.”


      Niệm An lườm cái: “ ngây thơ quá đấy, bây giờ thiếu gì chuyện ngoại tình, chỉ có hai bồ mà ba bồ, bốn bồ càng cần phải bàn.Còn nữa, chuyện kết hôn mình có thể tự quyết định hay sao?”


      Lão Mộ đứng hình, lúc sau mới mở miệng: “Em mang thai con của , chẳng lẽ còn có ý định gả cho sao?”


      “Chuyện này sau này hãy .” nhìn ra ngoài cửa, “, chị dâu, hai người tới rồi à?”


      Tô Tô chen vào, đứng bên cạnh Lão Mộ, cầm bàn tay của Thẩm Niệm An hỏi: “Sao tự nhiên em lại biến mất như vậy hả? Cũng với mọi người tiếng, hại bọn chị tìm em khắp nơi, thiếu chút nữa lật tung cả cái thành phố này lên.”


      Niệm An cười: “ sao? Vậy trai em có đăng tin tìm người lên báo như lần trước ?”


      Đây là điển cố, có tên là “Thẩm Tiếu Ngu tìm bà xã”, thời gian diễn ra: cực kỳ lâu trước đó....


      Tô Tô lườm cái: “Em còn tâm trạng đùa giỡn với chị, xem ra bảo bối sao rồi.” xong, nhàng đặt tay Niệm An lên bụng, nghịch ngợm vuốt mấy cái, “Nhà chúng ta lại sắp náo nhiệt rồi.Niệm An, với chị tới thành phố A , mẹ chị bác chị có kinh nghiệm, khẳng định có thể giúp em sinh bảo bối mập mạp.”


      Lão Thẩm ở bên ho tiếng: “Niệm An, lúc nãy trong điện thoại em định gì với ?”


      Ánh mắt Niệm An trầm tĩnh, giọng bình thản: “, em muốn mượn mấy người của .”


      Lão Thẩm gật đầu: “ thành vấn đề, nhưng mà em muốn làm gì?”


      Niệm An tại mang thai, sợ xảy ra vấn đề, cho nên cần mấy người bên cạnh bảo vệ.Mặt khác, Mộ Tình xảy ra chuyện, người ra người vào thăm bé khẳng định rất nhiều, cần mấy người để duy trì trật tự chút.


      Lão Mộ rót cho Niệm An chén nước nóng, đặt ở tủ, sau đó lẳng lặng ngồi bên lời nào.


      Lão Thẩm nhìn cái, lắc đầu: “Tôi này Lão Mộ, sao có thể vô dụng thế chứ? Em tôi tin tưởng , người của giấu hết ở chỗ nào rồi?”


      Niệm An hiểu: “Người nào?”


      Lão Thẩm kéo cái ghế ngồi xuống: “Trong bệnh viện ngoại trừ bác sĩ, y tá và người thân bệnh nhân, ngoài ra đều là người của ta. tin em ra cửa nhìn xem, nhất định có người theo em, muốn làm gì chỉ cần thẳng với ta cái là được rồi. ta chưa với em sao?”


      Niệm An vuốt trán cái hỏi:“Tổng cộng có bao nhiêu người?”


      Lão Mộ khẽ mỉm cười: “Chưa tới nghìn người.”


      nghìn?” Tô Tô hít vào hơi, “Chỉ có mấy giờ ngắn ngủi mà tìm cả ngàn người, định làm gì, cũng phải là lần đầu tiên làm ba, sao còn căng thẳng hơn cả Lão Thẩm nhà tôi !”


      vừa dứt lời, khóe miệng Lão Mộ cong lên : “ phải, là lần đầu tiên.”


      Tô Tô xem thường lướt mắt nhìn cái: “Tuổi cũng khác biệt Lão Thẩm nhà tôi bao nhiêu, vậy mà nhà tôi sau khi kết hôn cũng làm ba hai đứa trẻ rồi, quá cố gắng rồi.”


      Lão Mộ gật đầu cái: “Đúng vậy, sau này tôi cố gắng nhiều hơn.”


      Niệm An có loại cảm giác kích động muốn đập đầu vào tường: lời này nghe thế nào cũng cảm thấy có vấn đề.


      “Chuyện con cái tạm thời cứ để qua bên , Lão Mộ, khi nào và Niệm An kết hôn?” thanh Lão Thẩm kịp thời cất lên. và Tô Tô tới đây chính là muốn thúc giục chuyện kết hôn của hai người này, cuối cùng phía đông xảy ra chút chuyện, phía tây lại tới hai người này, hai người này định trì hoãn kết hôn đến khi nào đây?


      Lão Mộ mỉm cười lần nữa: “Bây giờ tôi lập tức có thể, bảo người đem giấy tờ của tôi và Niệm An tới đây rồi, chờ sau khi xuất viện tôi cùng Niệm An tới cục dân chính đăng ký là được.Chuyện tổ chức chờ sức khỏe Niệm An ổn định chút có thể lập tức tiến hành.”


      Chuyện này.... phải là bức hôn đó chứ? Hình như còn chưa hỏi dâu có đồng ý hay nữa, phải sao?
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Ngoại Truyện Tiểu Yên Tử



      Niệm An vẫn cảm thấy mình trong chuyện nam nữ vừa vụng về vừa ngốc ngếch.


      Lúc còn ba mẹ qua đời bất ngờ, được mang đến nhà người thân chăm sóc.Trong trí nhớ của mình, từng được đưa đến nhà của nhiều người thân, thậm chí cũng nhận ra.Ra ngước ngoài, lại về nước, đến nơi xa lạ....Cuối cùng định cư ở thành phố B có lẽ cũng là cơ duyên. thích thời tiết ở thành phố B, thích người dân thành phố B, thích nhất là cần phiêu dạt nữa.Nhà, từ này trong ấn tượng của rất mơ hồ.Bà nội từng nuôi dưỡng cho cảm giác của từ ‘nhà’.Mỗi ngày bà đều làm món ăn ngon cho , bà cũng kể cho nghe những chuyện của mình khi còn trẻ.Có thể cuộc sống với bà nội vô cùng yên bình và thoải mái, hoàn mỹ nhất chính là, bà nội có người con ham cờ bạc, thường lêu lổng bên ngoài, lúc thiếu tiền trở về nhà lập tức đòi tiền.


      Lúc ấy Niệm An lên đại học, rất cố gắng học tập, vậy nên thành tích tệ, nhưng thích trò chuyện với người khác, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng cao quý, cũng lười giải thích.Cho đến ngày, có cậu con trai cao to đẹp trai ngăn lại đường về nhà, cười : “Bạn học, xin lỗi, tôi cùng bạn được ? Hình như có người xấu theo tôi.” quay đầu về sau nhìn đám người lén lút thò đầu ra, biết xấu hổ cười cười. ràng những người đó là bạn học của , hơn nữa tên con trai cao hơn 1m8 còn cần nữ sinh 1m6 bảo vệ? Hoặc là tên con trai này bám váy mẹ, hoặc là này thực dũng mãnh, hoặc là....chỉ đơn giản là tên con trai này muốn trêu ghẹo người ta.


      Lúc ấy Niệm An chỉ liếc cái rồi : “Ở kia có cái gậy, lấy mà phòng thân, còn có tác dụng hơn tôi.” xong liền .


      Sau đó gặp lại trong trường học, lần này tên con trai kia cầm tập đề thi đến trước mặt , nhăn nhó : “Ha ha, bạn học, xin bạn giúp tôi, chuẩn bị thi rồi, vậy mà tôi vẫn chưa ôn được gì cả.” Niệm An suy nghĩ chút, nhận lấy tập đề thi, sau đó hẹn tuần sau gặp mặt ở hồ bên đình.


      tuần sau cầm tập bài thi làm xong đưa cho , : “Tôi viết xong quá trình giải rồi, cậu có thể tự làm, sau đó đối chiếu, nếu có sai sót, cuối tuần có thể tới đây.Còn nữa, cám ơn đưa cho tôi tài liệu học.” lại , dù sao lần này ra tay giúp đỡ , ừ, xem như có tiến bộ.


      Lần thứ ba gặp mặt là trong lần chủ trì hoạt động, Niệm An bị người ta chỉnh rồi, thường xuyên chuyện với người khác bị mọi người đồng thanh hò reo đẩy lên vị trí chủ trì bữa tiệc đón người, mà người hợp tác với chính là tên con trai kia.Lúc gặp mặt bàn bạc, rất tự nhiên khoác tay lên vai Niệm An, cười : “Ơ, bạn học Thẩm Niệm An, ngưỡng mộ đại danh lâu.” Lúc ấy cùng tham dự thảo luận còn có thành viên chuẩn bị dạ hội, còn có cả giáo viên....


      Giai đoạn chuẩn bị dạ hội, tên con trai kia gần như sớm chiều ở chung với Niệm An.Niệm An vẫn cảm thấy cà lơ phất phơ, ngờ lúc chủ trì, lại tự nhiên vô cùng, năng lưu loát, dĩ nhiên ít fan nữ nhìn .Mặc dù hiểu, nhưng cũng thực muốn gia nhập vào hội những người có năng lực, đại khái là theo lời bọn họ là “Lực tương tác”, cũng là điểm mà Niệm An còn thiếu.


      Cho nên sau khoảng thời gian Niệm An ở chỗ với , giao tiếp với người khác cũng trở nên tốt dần lên.


      Niệm An đồng ý ở cùng chỗ với , vốn là ngoài ý muốn.Con trai của bà nội lại xuất , lục tung cả nhà lên cũng tìm được bao nhiêu tiền, vì vậy chuyển mục tiêu lên người Niệm An. hôm sau khi tan học, Niệm An trở về nhà, thấy đám người đứng đắn, dồn vào con hẻm vắng, bỏ trốn, lấy từ trong cặp ra con dao, giơ về phía : “Dám tiến lên bước thử xem.” Trong số bọn họ có người bước lên giành dao của , liền điên cuồng đâm. người ít nhiều có ý thức tự bảo vệ mình, mà biện pháp của chính là bất cứ đâu cũng mang theo dao găm.Nhưng dù sao cũng dám giết người, cho nên chỉ có thể giằng co căng thẳng với đám người kia.


      Khoảnh khắc đó sợ hãi là giả, chưa tới hai mươi tuổi đối mặt với bốn năm tên đầu tóc nhuộm màu, xăm trổ đầy mình, miệng ngậm điếu thuốc lá, cho dù có mang dao găm bên mình, nhưng cũng thể ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng.Lập tức cũng chuẩn bị kỹ càng, nếu bị khi dễ, cho dù phải chết, cũng phải giết mấy người làm tấm đệm lưng, như vậy cho dù có xuống địa ngục, lúc Diêm Vương hỏi, còn có thể đối chất với những người đó.


      Khi đó tên con trai kia xuất , rất dũng đánh nhau với đám người kia, còn rất khí phách với Niệm An: “Núp sau người tôi.”


      Lúc ấy Niệm An cảm thấy tên nhóc này kích động rồi, lúc thấy tình hình như vậy phải báo cảnh sát chứ, lại còn ra vẻ hùng.Ngộ nhỡ đánh lại sao?


      Cũng may những người đó vốn tưởng chỉ có mình Niệm An, cho nên mang theo vũ khí, cũng mang theo nhiều người, vì vậy mặc dù tên nhóc kia bị chảy chút máu, nhưng cũng đủ dọa bọn trận rồi.


      vỗ vỗ đầu Thẩm Niệm An : “Cất con dao , sao rồi!”


      Niệm An nghĩ tới phút đó, ba chữ “ sao rồi” khiến cảm động.Sau đó phát ra tên con trai kia mỗi ngày đều theo về nhà để xem xem rốt cuộc nhà ở đâu, cho nên hôm đó gặp chuyện may mới xuất kịp thời.Vì lý do đó nên ngày ngày theo Niệm An về nhà, mà Niệm An cũng cự tuyệt nữa.


      Sau đó cứ như vậy, trong trường liền có tin đồn, Niệm An cùng người con trai tên là Tiêu Thần ngày ngày cùng nhau.Nghe bắt đầu là vì Tiêu Thần có người em nào đó thích Niệm An, dám đuổi theo, cho nên Tiêu Thần vốn định giúp ta tay, nhưng người em kia vẫn có dũng khí, mà Tiêu Thần tiếp xúc với lại có cảm giác rằng mình thích Niệm An, cho nên liền thay đổi câu chuyện chỉ còn và Niệm An.


      Những chuyện này sau này Niệm An từ miệng của mà biết được.


      Tiêu Thần giống như đứa trẻ, tính tình thẳng thắng, làm việc kích động, đưa cho Niệm An rất nhiều thứ. nhiệt tình như vậy, khiến Niệm An cũng quen được ít bạn bè, ví dụ như bạn tốt kiêm bạn thân Dịch Chân Chân.Dĩ nhiên khoảng thời gian đó, Tiêu Thần nhờ đống bạn bè bảo vệ bạn , cho nên những chuyện gặp phải côn đồ còn tiếp tục xảy ra nữa.Sau lại nghe con trai của bà nội đánh bạc xảy ra chuyện, mới thở phào nhõm.


      Thời kỳ học sinh tươi đẹp, Tiêu Thần cùng trải qua mấy năm đẹp nhất của thời sinh viên.Cho tới khi cùng Niệm An uống rượu say, muốn , cũng tức giận, thậm chí sau khi biết vì lần đó mà mang thai, còn có suy nghĩ muốn sinh đứa trẻ ra.Mà sau khi bà Tiêu xuất khiến nhận ra rằng có thể là chuyện của hai người nhưng cuộc sống tương lai lại có liên quan đến hai gia đình.


      Niệm An cực kỳ hận bà Tiêu, nhưng thể hận nổi Tiêu Thần.Người thiếu niên kia trong mấy năm qua, lúc đơn nhất, cho ấm áp, rất cảm kích.


      Người đàn ông thứ hai xuất trong cuộc sống của Niệm An là Mộ Hữu Thành, trong biệt thự của trai - Thẩm Tiếu Ngu, nhìn thấy . , Niệm An cảm thấy người có hương vị của ba, khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.


      ràng rất tốt, nhưng đoạn tình cảm thất bại khiến Niệm An giẫm chân tại chỗ, cảm thấy cần phải suy nghĩ kỹ.Trùng hợp điều, hai người đều ở thành phố B, Niệm An nghe kinh doanh mặt hàng qúy giá, rất nổi tiếng trong giới làm ăn, công ty của cũng rất lớn, là người đàn ông có nghiệp ổn định, lúc đó vẫn chưa bốn mươi tuổi.Ba mẹ đều là người bình thường, thành công của đều dựa vào bản thân....Điều kiện tốt vô cùng, nhưng chính là tại sao người đàn ông tốt như vậy vẫn chưa lấy vợ?


      Lúc ấy Niệm An tốt nghiệp đại học, thi nghiên cứu sinh, đồng thời nhận công việc gia sư, lại lần nữa đụng phải Mộ Hữu Thành, còn cả con của là Mộ Tình.Đó là tiểu công chúa, vừa xinh đẹp vừa đáng , cũng có chút tùy hứng. con mười mấy tuổi bảo vệ ba, ngoại trừ mẹ ra muốn bất kỳ người phụ nữ nào lại gần ba mình....Sau khi biết được những điều này, Niệm An rút lui.


      rất nhanh từ bỏ công việc gia sư, chuyên tâm dạy học và tham dự hội thảo của trường.Trong dịp này, có gặp Mộ hữu Thành mấy lần, có lúc là vì được mời đến trường để tọa đàm, có lúc là vì công ty bọn họ có buổi giảng giải tuyên truyền, là CEO nhưng lại đích thân tới tận nơi, đích thân dạy dỗ những sinh viên chưa tốt nghiệp....Có thể khoảng thời gian đó trở nên rất “hot” ở trường học, có ít giáo sư tồi.Mà thầy giáo của Niệm An là người hơn sáu mươi tuổi, ông đối xử với Niệm An rất tốt, buổi thảo luận nào cũng mang Niệm An theo, cuối cùng vừa đúng ở khách sạn Hân Thành, tình cờ gặp Mộ Hữu Thành.Dưới tác hợp của giáo sư, Niệm An cùng Mộ Hữu Thành uống trà chiều.Kỳ lạ là, ở đó, trong buổi chiều, cả hai người chỉ với nhau đúng ba câu.


      “Em ở đây sao?”


      “Đúng vậy, cũng ở đây sao?”


      “Vâng, em uống trà hay cà phê?”


      “Trà , cám ơn.”


      ....


      “Em lại sắp phải , hẹn gặp lại vào ngày mai.” Câu cuối cùng là của Mộ Hữu Thành .


      Niệm An sửng sốt nửa ngày, cuối cùng “Gặp lại”, ý của là hai người gặp nhau nữa, cho nên hiểu ý tứ trong lời của Mộ Hữu Thành.Quả nhiên ngày hôm sau bọn họ lại gặp nhau, tại khách sạn Hân Thành, sau đó mới biết nơi đó là của Mộ thị, mà là cổ đông lớn nhất của khách sạn này, cũng chính là người mà chúng ta gọi là ông chủ.


      vẫn tiếp tục duy trì tần số liên lạc, quấy nhiễu người ta, nhưng cũng khiến cho người ta thể quên .Niệm An nghĩ: đúng là khó hiểu.


      Sau đó lại biến mất, đến khi giành được giải thưởng luận văn, lại xuất tặng món quà …. mang theo sau khi trở về từ Los, suýt chút nữa bỏ mạng ở Los, rất cám ơn .


      Niệm An hỏi cảm ơn vì cái gì?


      , tình hình lúc đó tốt, khi sắp chịu nổi nữa suy nghĩ rất nhiều, tự hỏi đời này cảm thấy tiếc nuối điều gì....Khi đó nghĩ tới ....


      Niệm An cảm động.


      Trong hai năm đó, khi Niệm An thức đêm nghiên cứu, mang đồ ăn khuya tới cho , mỗi khi trời mưa lái xe đưa đón Niệm An về, bóng dáng của dường như mỗi khắc đều xuất , xuất từng ly từng tí trong cuộc sống, cũng chầm chậm vào tâm tư Niệm An....


      có oanh oanh liệt liệt, có chăng chỉ là nước chảy đá mòn nhớ thương, giữa bọn họ càng giống như là người thân, mà loại thân tình này so với tình càng thêm động lòng người.


      Cho tới bây giờ điều Niệm An muốn vẫn là mái nhà.


      Mà khi Niệm An chính thức quen với Mộ Hữu Thành, vẫn cảm thấy biết ơn người, đó là Mộ Tình. này từ lâu biết gian tình của Niệm An và ba , thế nhưng lại chạy tới trường học của Thẩm Niệm An, trực tiếp tìm muốn cho tiền để cho rời ....Niệm An nhớ lại hành động của bà Tiêu.Lúc ấy mình lựa chọn rời , nhưng cái giá của việc rời đó là gì? Là lại trở về cuộc sống độc, hơn nữa còn mất cả người thân.


      Sai lầm này muốn tái phạm, lần này để mình kích động lần, ở chung chỗ! chuyển vào Mộ gia, sống cùng Mộ Hữu Thành, sống chung với Mộ Tình lâu ngày, nghĩ ngày nào đó đứa này tiếp nhận mình, cố ý trốn tránh hôn nhân, nhưng trong tiềm thức luôn hi vọng Mộ Tình có thể tiếp nhận là vợ của Mộ Hữu Thành.


      Cho tới sau này lại xảy ra chuyện này khiến hối hận, lãng phí hai năm vô ích để chờ đợi chấp nhận của người khác, hôn lễ của và Mộ Hữu Thành đáng ra phải được cử hành từ hai năm trước mới phải.


      Sau hai năm sao đây? Đứng trước giường bệnh của Mộ Tình, Niệm An cùng Từ Na bốn mắt nhìn nhau.Lúc chỉ còn lại hai người, Từ Na giấu giếm kể cho Niệm An những chuyện mà ta cố gắng làm, chuyện em vợ thầm rể.


      Niệm An cười: “Để tôi cho biết bí mật.” từng bước lại gần, khóe miệng cong lên, nở nụ cười chết người.
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Tiện Nhân Độc Ác



      “Người đàn ông tôi nhìn trúng bất kể là ai cũng đừng hòng cướp .” Niệm An gằn từng chữ, ngồi xuống bên cạnh Từ Na, “Còn nữa, có thời gian tìm cách đối phó tôi, bằng quan tâm tới Mộ Tình nhiều thêm.Có lúc tôi rất thông cảm với con bé, là người thân duy nhất của con bé, đáng tiếc chỉ xem con bé như công cụ.”


      Từ Na nhếch môi nở nụ cười: “ điều gì cũng cần phải có chứng cớ, tôi chẳng làm điều gì sai tại sao phải nghe chỉ trích, rất oan khuất.” ta nhìn thấy đám người tránh ở cửa phòng bệnh, dám thể nét mặt vui hoặc nổi giận, sợ bị nhìn thấu, càng dám làm gì người phụ nữ từng bước tiến lại gần.Mấy ngày nay trong lúc lại, ta phát ra trong bệnh viện đều là những người đàn ông mặt biến sắc, chỉ cần ta đến gần phòng bệnh của Thẩm Niệm An bước, có người tới ngăn ta lại.


      Đây là kiệt tác của ai cũng có thể nghĩ ra.


      Nghe Thẩm Niệm An mang thai, cho nên mới khẩn trương vô cùng.Bởi vì đứa con đầu tiên sao? dễ dàng.Hơn bốn mươi tuổi mới có con, cũng có thể hiểu được là khá hiếm lạ.Bởi vì hiếm muộn, cho nên sao Từ Na có thể dễ dàng chạm vào. ta ngu ngốc, nếu tự tay mình làm hại đứa , Mộ Hữu Thành tuyệt đối hạ thủ lưu tình, đến lúc đó chỉ nhận được chán ghét từ .Từ Na nghĩ: đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Thẩm Niệm An dám thân mình xuất trước mặt ta.


      có được mãi gây rối, có được rồi bao giờ sợ hãi. lời trúng đích.


      Niệm An lấy vài tấm hình từ trong túi xách của mình ra, đặt bàn đẩy tới.


      Trong hình có hai người phụ nữ, là Từ Na, là bà Tiêu.Từ Na xem từng tấm, tốc độ càng ngày càng nhanh, trong tấm hình có hai người bọn họ cũng lên được điều gì, nhưng thời gian phía ....Từ Na giật mình phát , từ lúc bà Tiêu vừa về nước, lần đầu tiên hai người gặp nhau....Điều này cho thấy Thẩm Niệm An để mắt tới mình và bà Tiêu từ lâu? có thể giả bộ, trong thời gian này cũng để lộ ra dáng vẻ gì, hóa ra là bị lừa! Chỉ điểm này thôi khiến Từ Na đủ thất bại rồi.


      ta trầm mặc, suy nghĩ lúc lâu mới mở miệng: “Mấy tấm hình này của lên được cái gì?”


      Niệm An cười, phong cách vừa quyến rũ vừa khinh miệt mà người bình thường chưa từng thấy qua: “ vẫn chưa hiểu sao? Tôi cho rằng là người thông minh, mỗi lần gặp bà Tiêu cũng phải cẩn thận chứ.Nhưng mà cho dù cẩn thận hơn nữa sao chứ, nghĩ xem nếu tôi cho Hữu Thành xem những tấm hình này, ấy phản ứng thế nào?”


      Từ Na cũng sợ bị dọa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “ sao? Cho dù biết tôi và bà Tiêu có quen biết thế nào? Bạn bè gặp nhau lần có vấn đề sao? Ngược lại tôi muốn hỏi câu, tìm người chụp những tấm ảnh này nhằm mục đích gì? Hay chỉ đơn thuần là cảm thấy hứng thú với tôi và bà Tiêu? Tôi có thể kiện về tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác!”


      Quả nhiên là người phụ nữ lợi hại, lúc này vẫn còn có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy.


      Niệm An nóng vội, giờ vẫn còn nhiều thời gian hàn huyên với ta, bảo Lão Mộ tới phía nam thành phố mua bánh, tới phía tây mua canh cá trích đậu hũ…, được nhờ người khác, muốn xem thành ý của . tin với công phu của Lão Mộ muốn mua hết những đồ này ít nhất cũng phải mất nửa ngày, mà muốn thể thành ý càng phải lãng phí thời gian, phải biết rằng phải hao tổn tâm tư mới có thể ăn ngon.


      Nghĩ tới đây, Niệm An cười trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên: “Trước khi tới gặp , tôi gặp bà Tiêu.Hình như lá gan của bà ta lớn bằng của , tôi chỉ vừa mới lấy mấy cái ảnh ra bà ta ....”


      thể nào!” Từ Na trả lời kiên định, nhưng trong lòng lại hơi lo lắng: bà Tiêu căn bản biết chuyện gì, cũng phải người thông minh, hơn nữa dễ bị người khác xúi giục, nếu ta thể lợi dụng bà ta.Bà ta ra? Hay đây chỉ là chiêu của Thẩm Niệm An? Từ Na có khuynh hướng thiên về đáp án sau.


      Nếu có chứng cứ nào trực tiếp chứng tỏ tình bại lộ, Từ Na thừa nhận.Đây chính là kinh nghiệm nhiều năm mà ta tổng kết được, rất nhiều người bị hủy hoại chính đôi tay của mình, mà ta như vậy!


      “Xem ra là muốn với tôi.Vậy tôi cũng xin thể chút thành ý.Nếu muốn thuê người đánh người khác, vậy sao vẫn chưa chuyển khoản cho người ta? Là có tiền? Hay đơn giản là ghi nợ? Đây cũng phải là thói quen tốt, nên nhớ rằng con thỏ lúc tức giận cũng cắn người, hơn nữa nghề của bọn họ là đánh đấm....” Niệm An giơ nắm đấm lắc lắc trước mặt Từ Na, “Nếu bọn họ tìm tới , chừng còn thưởng cho ba đấm vài đá, có thể bọn họ vẫn chưa thể nguôi cơn giận, trực tiếp phơi bày tội lỗi của ra ngoài ánh sáng....Mặc dù làm vậy là trái với đạo đức nghề nghiệp của bọn họ, nhưng ai bảo bọn họ gặp phải bà chủ vô lương tâm.Phải rồi, chị Từ Na à, biết tội cố ý đả thương người bị phạt tù bao nhiêu năm nhỉ? Cho dù thế nào ít nhất cũng phải lấy năm để tính. tại chị ba mươi tám tuổi đúng ? Nếu vào tù dạo chơi mấy năm có dáng vẻ như thế nào? Những chuyện trong tù chắc chị cũng có thể tưởng tượng được chứ, các chị em trong đó chăm sóc tốt người mới, chờ sau khi chị ra tù chừng còn ‘thay da đổi thịt’....”


      Những lời đùa giỡn của Niệm An khiến Từ Na tức nghẹn bụng, ta đứng phắt dậy: “Đủ rồi! Thẩm tiểu thư, nếu như tới đây để uy hiếp tôi, tôi có thể cho biết là có ích gì đâu! cho rằng tôi lớn hơn vài chục năm là sống vô ích sao? Có bản lĩnh thử tiết lộ chuyện này ra ngoài xem.Đúng vậy đó, là tôi thuê người đánh , tôi vốn là muốn cho bài học, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến con ruột thịt của tôi bị thương nặng.Như vậy sao? nên biết rể tôi áy náy thế nào với chị ruột tôi, cho nên cho dù tôi có phạm tội, chỉ cần phải là tội ác tày trời, ấy cũng tha thứ cho tôi.Nếu muốn giữ những thứ này, cảm thấy ấy mặc kệ sao?”


      “Ha ha....” Niệm An giọng nở nụ cười, “Sớm như vậy tốt rồi, quanh co nhiều làm gì.”


      đứng dậy, nụ cười mặt thu lại chút: “Cho nên, từ trước tới giờ đều dựa vào áy náy của ấy đối với chị sao? Cho nên.... lợi dụng tính cách trọng tình trọng nghĩa của ấy để có được thứ muốn sao? Cho nên yên tâm giao Tình Tình cho ấy, tiện thể lợi dụng Tình Tình đuổi hết đối thủ cạnh tranh của sao? Cho dù có người phát ra, cũng có thể rằng tuổi Tình Tình còn , con bé hiểu chuyện? Tôi từng hiểu, Hữu Thành là người ôn hòa, tại sao Tình Tình ở cùng với ấy lại có tính cách bốc đồng như vậy? Sau khi tiếp xúc với tôi mới hiểu, hóa ra là như vậy.... cũng là lợi hại.”


      Lúc xong câu này, dường như nghiến chặt răng.


      Niệm An từng cho rằng, bởi vì Tình Tình thiếu tình thương của mẹ cho nên mới phản nghịch như vậy, nhưng lần đó tới quán bar, nghe Tình Tình kể chuyện ở Mỹ, chủ yếu là về bạn học, rất ít khi nhắc tới Từ Na.Nếu như vậy chưa thể được điều gì, vậy sau khi Từ Na trở về nước, Tình Tình càng tùy hứng hơn, điều này giải thích thế nào đây? Đúng vậy, đứa này quả hơi mắc bệnh công chúa, Hữu Thành quả quá nuông chiều bé, nhưng phải trái thế nào chẳng lẽ ....Có người sau lưng chỉ điểm Tình Tình, mượn tay bé làm việc....


      Mà người được chọn phải ràng vậy sao?


      Lúc này gương mặt của Từ Na khá khó coi, ta bưng chén nước lên uống hớp, tay run rẩy.Vì uống hơi vội cho nên ta bị sặc, nhưng cũng lấy lại tinh thần rất nhanh.


      ta : “ thông minh hơn so với suy nghĩ của tôi.Chỉ là tôi hiểu rốt cuộc hôm nay tới đây tìm tôi làm gì? cho tôi biết là phát ra? Sau đó sao?”


      Niệm An thể chắp tay nể phục người phụ nữ trước mặt này, bị lộ chân tướng mà ta còn có thể nhàng linh hoạt hỏi ngược lại đối phương câu “sau đó sao?”.Mẹ nó, rốt cuộc ta có biết cái gì là đúng là sai hay ? Chẳng lẽ bị người ta phát , ta hối hận, cũng xấu hổ hay sao?


      Ti tiện như ta thiên hạ vô địch rồi. thể thừa nhận điều này.


      Niệm An đứng dậy: “Những hình kia đúng là thể chứng minh được cái gì, quên cho biết, mấy người mà thuê rất có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ có bị đánh tàn nhẫn như thế nào cũng chịu cung cấp thông tin về , vừa rồi là tôi bịa ra.Tôi chỉ là muốn nghe chính miệng thừa nhận mà thôi, chỉ đơn giản vậy thôi.Ừ mà, hoặc là tôi thấy có thể dùng có chỗ khác, ta từ từ suy tính.”


      phất tay rời khỏi phòng bệnh, sau khi mở cửa nghiêng đầu : “Lợi dụng người khác cũng được, nhưng Mộ Tình, con bé là đứa trẻ mà mang nặng đẻ đau mười tháng, bớt lợi dụng con bé chết sao?”


      Sau khi đóng cửa lại, Niệm An thở phào nhõm, vừa rồi liếc thấy Mộ Tình quấn đầy băng nằm giường, khóe mắt còn vương nước mắt, nếu phải nhìn nhầm, tay Mộ Tình còn khẽ cử động.Ban đầu định gì quan trọng, nhưng câu vừa rồi là đặc biệt chuẩn bị vì Mộ Tình.


      Để người ngoài phải nhắc mẹ ruột đối xử tốt với chút, đây là chuyện nực cười đến mức nào?


      Cho tới bây giờ Niệm An vẫn cảm thấy mình là người lương thiện, nhất là đối với những người có ý định làm tổn thương mình, vẫn luôn chuẩn bị dao phòng thân.Đối với Mộ Tình, chỉ có thể rất lấy làm tiếc, xin lỗi.Mộ Tình trưởng thành, nếu vẫn có năng lực độc lập phán đoán chuyện tốt xấu, vậy bé phải trả giá à thôi.


      Về phần Từ Na, tay Niệm An đúng có chứng cớ để pháp luật trừng phạt ta, nhưng Niệm An nghĩ rằng vừa rồi cho ta bài học.Đây chính là lý do vì sao trực tiếp tới phòng bệnh của Mộ Tình tìm Từ Na chuyện.


      Cách đây mấy tiếng, tới tìm bác sĩ, bác sĩ tình trạng của Mộ Tình khôi phục tệ, có thể tỉnh lại rất nhanh....


      Niệm An nghĩ vận may của mình tốt, vuốt bụng lặng lẽ : “Bảo bảo, con phải nhớ: người đụng ta, ta đụng người; nếu người đụng ta, ta nhất định phải trả lại người. lần thiện lương chỉ khiến mình bị thương.”


      Sau khi trở lại phòng bệnh, Lão Mộ đợi . sắp xếp thức ăn thành hàng, vừa thấy Niệm An vào, cũng hỏi vừa đâu về, chỉ cười : “Mau tới ăn cho nóng.”


      Canh cá trích đậu hũ còn bốc khói trắng, thơm nức mũi, đậu hũ trắng noãn, canh cá đậm đà, xem ra cực kỳ ngon.


      Niệm An cười, nhìn Lão Mộ : “ hỏi xem vừa rồi em đâu sao?”


      Lão Mộ bước ba bước ôm vào trong ngực: “Ngốc nghếch, sao lại khóc?”


      Niệm An sờ sờ mặt mình, ướt .Chẳng nhẽ cũng học được chiêu dùng nước mắt để đàn ông động lòng sao? Khóe miệng cong lên: “Vừa rồi em ra ngoài dạo hai vòng, em nghĩ, nếu tìm được em, liệu có sốt ruột hay , cuối cùng trở về thấy chẳng sao cả, khiến em đau lòng....”


      Nghe lời của mình, Niệm An cũng nhịn được cười chính mình.
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :