1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quần Áo Xốc Xếch - Thương Tố Hoa (56 chương & 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Long Trời Lở Đất



      Cuộc sống, luôn thiếu những chuyện kích thích người.Niệm An có người đồng nghiệp, chúng ta tạm thời gọi nàng tên là Tiểu Phương, nàng này có gương mặt xinh đẹp, tính tình vui tươi, mặc dù mới hai lăm tuổi nhưng duyệt qua vô số người đàn ông.Lúc Niệm An mới trở thành đồng nghiệp của Tiểu Phương, nàng đưa Niệm An tới hộp đêm hết sức khoa trương, còn giới thiệu cho Niệm An chàng để “chiêm nghiệm”. ấy , bình thường tôi thấy luôn rất nghiêm túc, cái này là thể được nha, để lâu trở thành người đồng tính luyến ái mất.


      Nhìn xem, cũng chính năm ngoái, tại chính chỗ này Tiểu Phương trải qua kinh nghiệm mới phong phú làm sao, gặp chàng hơn hai tuổi, hiểu hai người bị sét đánh thế nào mà muốn ở chúng chỗ, ba tháng sau muốn kết hôn luôn được rồi.Gia cảnh nhà chàng kia cũng tệ lắm, hai bên gia đình cũng gặp nhau, cũng đồng ý. nàng như biến thành người khác, cả ngày chỉ biết ngắm nhìn áo cưới và sắp xếp tuần trăng mật như thế nào, khách sạn nào, du lịch ở đâu, lúc tới trường xin nghỉ phép lại càng giống người phụ nữ sắc sảo, bất giờ khiến cho người ta cảm thấy ngỡ như những năm trước chỉ là ảo giác…


      Nghe đến đây, mọi người hẳn đều cảm thấy đây là câu chuyện tình vừa ngọt ngào vừa oanh liệt phải ? Hắc hắc, vậy mọi người lầm rồi.Trước khi Niệm An gặp Tiểu Phương, vẫn còn độc thân, nghe trước khi kết hôn tuần, chàng kia đột nhiên dẫn tới nàng bụng bự tới trược mặt cầu xin tha thứ.Bởi vì bạn cũ của chàng chịu xuất , cho nên ta mới phải dùng biện pháp này để khiến người ta ra ngoài.


      Khi Tiểu Phương những lời này với Niệm An rót hai ly nước chanh to, ly của chính nàng, còn ly khác là của Niệm An.Bộ ngực nàng phập phồng kịch liệt: “Bà đây chưa từng gặp chuyện nào tuyệt vời như vậy, hai người bọn họ giận dỗi nhau cứ giận dỗi nhau , kéo bà vào làm gì? Cảm thấy bà đây đói khát đàn ông đến thế sao? Được rồi, cứ cho là như vậy .Nhưng bà đây phải loại người tùy tiện ai cũng có thể như vậy! Mẹ nó, lúc tên đàn ông đó leo lên giường bà đây vẫn còn sức lời ngon tiếng ngọt hơn cả nghiêm túc, đến mức người từng trải như bà đây còn bị rơi vào....” nàng khóc, khóc đến mức mascara biến thành từng dòng nước màu đen chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khóc đến mức nước mũi cũng lưu lại, cuối cùng vẫn là hỏi mượn khăn giấy của Niệm An để lau sạch .


      Chuyện cũ của Niệm An cũng chính là ví dụ rắc rối điển hình, bạn xem đời sao lại có loại chuyện máu chó như vậy chứ.Cho nên sau khi nghe xong cũng xem đó là chuyện quan trọng, còn đặc biệt an ủi nàng: “ sao, chuyện cũ , chuyện mới sao tới, biết đâu sau chuyện này lại đột nhiên xuất nhiền người đàn ông thích hợp với hơn.”


      Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện tuyệt đỉnh này cũng xảy ra trong cuộc đời mình. vậy là sao, còn có thể thế nào nữa, trước khi kết hôn người đàn ông kéo người phụ nữ khác chạy chứ sao.Hình như còn thê thảm hơn so với Tiểu Phương chút, chuyện của xảy ra trước khi kết hôn ngày.Ngay cả việc gọi điện hủy bỏ lễ kết hôn cũng phải đợi tới ngày hôm sau, còn có số người thể thông báo được.Hẳn phải biết ơn mình trước đây quá hiểu lòng người rồi, muốn rút gọn đến mức thể rút gọn hơn.Cũng may là như vậy, đến ngày hôm sau vẫn có người gọi điện thoại tới hỏi: “ Thẩm, hôn lễ của khi nào có thể bắt đầu?”


      Niệm An vẫn thể tắt máy, quan trọng nhất là, mọi người vẫn thể nghĩ tới chuyện tìm cái chết sao?


      Vì thế mà vừa ương ngạnh vừa quật cường vượt qua sáu mươi giờ đồng hồ hắc ám nhất trong đời.Từ lúc Mộ Hữu Thành muốn hủy bỏ hôn lễ tới giờ hề có người nào gọi điện thoại hỏi chi tiết nữa.


      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Niệm An nhớ lại cũng cảm thấy như đây chỉ là giấc mơ.Trước lúc kết hôn hai mươi ba giờ, cũng chính vào khoảng bảy, tám giờ sáng ngày hôm trước, Mộ Tình cực kỳ khí phách trở về nhà họ Mộ, đem tập giấy chứng minh dài mấy trăm trang đặt trong phòng ngủ, cũng chính là giường của Niệm An và Mộ Hữu Thành.


      Đại khái chính là đem chuyện đau lòng nhất đời Niệm An trình bày lần, thậm chí còn hơn cả trong trí nhớ của . rằng năm năm trước trốn tới thành phố A phá thai, còn rằng những năm này từng qua lại với hơn chục người đàn ông thiếu chút nữa kết hôn, người đàn bà lẳng lơ, vậy mà còn đòi là giáo viên, quả còn bằng con gà....


      Mộ Tình bắt đầu ở chỗ này lớn tiếng liệt kê.


      Thái độ Mộ Hữu Thành tuyệt đối có thể sánh ngang so với thủy triều lên xuống, đặc biệt khiến người ta muốn khóc, vẻ mặt đau thương hỏi: “Em từng phá thai sao?”


      Niệm An rất cảm ơn vì chuyện xảy ra lúc sáng sớm, dù sao cũng tránh được loại chuyện đáng xấu hổ đêm khuya xách hành lý bị đuổi ra khỏi nhà.Bởi vì chưa tìm được phòng ốc, tạm thời ở lại nhà Chân Chân.


      Chân Chân rót chén sữa nóng cho , hỏi : “An Tử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


      nhớ lại, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là gọi điện thoại cho Tiểu Phương, muốn hỏi xem cuối cùng giải quyết mọi chuyện như thế nào.


      Tiểu Phương : “Chị em đáng thương, bây giờ ở đâu, tôi tới tìm chị.”


      Vì vậy Tiểu Phương - người từng trải tới nhà Chân Chân, cùng nhau giúp đỡ Niệm An liên lạc với bạn bè thân hữu bên nhà , hủy bỏ hôn lễ vốn dĩ được cử hành trong ngày mai.


      chỉ là mấy giờ ngắn ngủn, vậy mà long trời lở đất.


      Buổi tối nằm ở giường, Tiểu Phương cùng Niệm An mỗi người ly rượu, chạm cốc, chuyện phiếm.


      Niệm An : “Có hôm, ở nơi này, tôi hỏi Mộ Hữu Thành có để ý quá khứ của tôi , ấy rằng, bất kể xảy ra chuyện gì ấy cũng để ý. ấy rất chân thành, vậy nên tôi tin là !”


      Tiểu Phương vuốt tóc : “Chị em tốt, có nhiều kinh nghiệm, đừng tôi là phụ nữ ăn ở hai lòng, nếu ta để ý, phải là nghe xong quá khứ của mới , vậy mà ta còn chưa nghe vậy rồi. cho cùng ta vẫn để ý, chỉ là lừa mình dối người cho rằng quá khứ của thuần khiết như tờ giấy trắng để ta mặc sức tô vẽ.”


      Niệm An gật đầu, hết sức đồng ý, trong ánh mắt dường như có bụi, xoa xoa, khô khốc có nước mắt: “Sau khi chuyện kia xảy ra, làm gì?”


      Tiểu Phương cười: “Làm gì? Tìm người phá bỏ đứa trẻ của người đàn ông đó? Đến nhà la lối om sòm? Quá sụp đổ hình tượng, bà đây khinh.Bà đây chính là đem tin tức của người đàn ông này lên internet....Hắc hắc, nghe sau đó tên đàn ông này phát ra đứa trẻ trong bụng của bạn phải của ta, xem đó có phải là báo ứng ?”


      Niệm An cảm thấy chuyện này kỳ lạ, đời mới lên giường có hai lần, lần đầu tiên cùng Tiêu Thần.Lúc đó uống rượu say mới bị chiếm tiện nghi, khi đó tuổi còn biết cách ngừa thai, lại bị Tiêu Thần chọn đúng thời gian tốt nhất, thế nên sau này mới để lại mầm mống.Lần thứ hai là cùng Mộ Hữu Thành, lần này suy nghĩ kỹ mới trao thân cho người đàn ông này, dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến hôn lễ của bọn họ.Đáng tiếc thiếu vài ngày cũng vẫn là thiếu, lại sai lầm thêm lần nữa.


      Có thể là do Niệm An cả ngày khóc, Chân Chân thẳng thắn thà hỏi câu, “An Tử, cậu có Mộ Hữu Thành ?”


      Tiểu Phương ở bên cạnh ngần ngại cười thành tiếng: “Chắc là có, chỉ là chưa đủ sâu.Cũng may chị đây còn ở mình, trai lại ở thành phố khác, bình thường bạn tốt gặp mấy chuyện này, cũng tránh khỏi xấu hổ.May là chuyện xảy ra trước hôn lễ, nếu trong hôn lễ mà bị người ta vạch mặt, đúng là muốn long trời nở đất, mặt mũi biết ném đâu.”


      Được rồi, dù sao Tiểu Phương cũng là người từng trải cho nên chuyện vô cùng đơn giản, thô tục, xuôi tai nhưng lại trúng tim đen.


      Niệm An nằm đùi Chân Chân, cố gắng hít thở bằng hai lỗ mũi cũng cảm thấy thông, lại càng rơi nước mắt. chợt mở miệng: “Mình có thể đêm hôm đó mình nằm mơ ?”


      Mưa bỗng rơi bên ngoài cửa sổ, từng giọt như thủy tinh nện vào cửa sổ bùm bùm vang dội, nóc nhà dột lại còn gặp mưa cả đêm, xảy ra chuyện như vậy, bất kỳ ai cũng cảm thấy khó chịu.


      Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên kịch liệt, Chân Chân bất đắc dĩ ra ngoài mở cửa. ràng muốn người đàn ông kia đến, vậy mà vẫn còn biết điều, suy nghĩ xem có nên đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà hay .


      Niệm An nằm giường uống rượu cùng Tiểu Phương. hề biết rằng có người đàn ông bỗng nhiên chạy vào nơi riêng tư vốn dành cho chị em phụ nữ này.


      “Thẩm Niệm An, em đứng lên cho !” tiếng ngang ngược bá đạo đột ngột vang lên.


      Niệm An chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mê ly, giọng trầm thấp: “Xin hỏi, tìm tôi có chuyện gì?”


      Chân Chân đau khổ : “An Tử, mình ngăn được ta, ta quá khỏe lại lập tức vào, cũng tại mình nhất thời mềm lòng mở cửa cho ta… Aizz, nếu hai người thử chuyện chút !”


      Tiểu Phương thức thời ra ngoài, đồng thời cũng lôi Chân Chân , cho đến khi ra khỏi phòng mới hỏi: “Nhất thời mềm lòng? Tôi thấy là cố ý có.Muốn người trước tới chữa lành vết thương của người mới? Chủ ý ôi thiu, nhưng mà....” nhún vai cái, “ chừng có chút hiệu quả, hẳn là người khác phái có tác dụng hơn người cùng phái.”


      Chân Chân gật đầu: “Hơn nữa tôi cũng cảm thấy người đàn ông kia đội mưa đội gió chạy tới đây cũng rất có thành ý.”


      tệ, mấy giờ trước là người tại tới, bây giờ là người cũ, Tiêu Thần Tiêu đại thiếu gia.


      Niệm An nằm giường vẫn nhúc nhích, Tiêu Thần hét lên hai tiếng, đều thuận miệng trả lời ừ ừ a a.Cuối cùng cậu chủ Tiêu bất đắc dĩ, lên giường, nhào lên người , hung hăng cắn môi cái, kinh ngạc đá cái vào bộ phận mấu chốt của , khiến đau tới nỗi mặt trắng bệch.Kết quả như kẻ ngốc đứng lên cười: “Rốt cuộc cũng có phản ứng, đứng lên cho , đừng giống người chết như vậy.”


      che lại bộ phận bên dưới, đồng thời kiềm chế ý nghĩ muốn Niệm An.


      Niệm An chợt nghiêng mặt với : “Đừng có giỡn, hôm nay bà đây rảnh.” Sau khi tự chọc cười chính mình, nghe Tiểu Phương cả đêm xưng là bà đây, cũng bắt đầu biến thành “bà đây”.


      Tiêu Thần cau mày: “Lúc vừa rồi nhận được tin, bọn họ em khóc lóc thảm thương, chỉ nghe bọn họ chứ biết có chuyện gì. Năm năm trước cho dù chúng ta còn đứa trẻ, em cũng khóc, em là người phụ nữ mạnh mẽ, sao lại vì chút chuyện này mà hao tâm tổn sức như vậy....”


      Niệm An kinh ngạc nhìn , rất lâu vẫn thốt lên lời, chuyện năm năm trước đều biết cả?
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Lòng Đau Như Cắt



      Trong bệnh viện, Từ Na nằm giường, sau khi tẩy trang ta giống như thiếu vẻ quang vinh chói lọi thường ngày, giống như cây cỏ khô, sức lực ngừng suy giảm. mỉm cười, với người đến thăm duy nhất trong phòng bệnh: “ tới à?”


      Vẻ mặt Mộ Hữu Thành có chút mệt mỏi, trong tay cầm điếu thuốc lá, vân vê chút, đưa lên khóe miệng vài lần rồi lại hạ xuống.Nghe thấy Từ Na giường mở miệng, mới thở phào nhõm: “Tỉnh rồi à, từ hôm đó tới giờ em hôn mê năm ngày rồi.”


      Từ Na nở nụ cười rạng rỡ như cũ, giống như giờ ta chạy trong biển hoa chứ phải vướng víu giường bệnh như thế này: “Em biết, nghe hôn mê gần tuần, chừng thể tỉnh lại.Chẳng qua lần nào em cũng gặp may.” ta vươn tay, đợi đến khi Mộ Hữu Thành kéo tay ta, ta mới mở miệng, “ xin lỗi, bỏ lỡ hôn lễ của rồi.Nghe hôm qua Tình Tình nhận điện thoại liền chạy , con bé gây phiền toái cho hai người chứ? Đứa này giống hệt ba nó, kích động, bất chấp hậu quả, nếu như phải vì sức khỏe của em, em nên để con bé ở bên cạnh ....”


      Mộ Hữu Thành kiên nhẫn nghe ta xong, sau đó mới thả lỏng : “Con bé rất ngoan, em cần phải lo lắng.”


      Từ Na lắc đầu lia lịa: “ , em lo lắng cho con bé, những năm nay đều cưng chiều con bé, con bé nhất định rất tốt, chỉ là em lo lắng cho .” cầm tay Mộ Hữu Thành nâng lên khóe miệng hôn cái, “Lão Mộ, trông có vẻ được tốt lắm, hôn lễ thuận lợi sao? Thẩm an tĩnh trầm ổn, rất hợp với ....ánh mắt của vẫn luôn tốt như vậy....”


      Mộ Hữu Thành suy nghĩ chút, bình tĩnh : “ ấy quả rất tốt, lừa ấy, ấy cũng vạch trần , còn phối hợp diễn vở tuồng này với .”


      Mấy ngày nay Mộ Hữu Thành mực do dự, do dự của chính là có muốn cử hành hôn lễ sớm định ra kia hay ? băn khoăn phải bởi vì có muốn hay , mà là có được hay .Khi vừa xuất viện bao lâu, có người liên lạc với , cho biết về chuyện của Thẩm Niệm An.Mới đầu nội dung những chuyện này cũng khiến chú ý lắm, nhưng đêm qua Mộ Tình lại đem nội dung chuyện này tới trước mặt , vậy mà thể lo lắng.Là ai gọi điện thoại tới, hiển nhiên Mộ Tình chỉ là người tới lấy thuốc trợ tim cho Từ Na, cho bọn họ biết, TA ở sau lưng nắm trong tay tất cả.


      chẳng lẽ như theo như lời TA: nếu cử hành hôn lễ, TA chút lưu tình công khai tất cả bí mật của Thẩm Niệm An với truyền thông? thể băn khoăn. Niệm An khó khăn lắm mới có được cuộc sống yên tĩnh chút, nếu lại gây cho tổn thương khác, tình nguyện đẩy lùi hôn lễ lại chút.Đáng tiếc khi Mộ Tình đem cái gọi là “chứng cớ” đến, lại vụng về hỏi câu “Em từng phá thai?” xong liền hối hận, năm năm trước, chính là người nghe tâm của Thẩm Niệm An, từng bắt mạch cho Niệm An, ....thế mà lại dùng lời dối vụng về khiến hai bên mâu thuẫn để trì hoãn hôn lễ, để tìm ra người đứng sau lưng....Mặc kệ sau lưng có bao nhiêu lý do, nhưng từ khi ra câu đó sai lầm rồi, vô cùng sai lầm.


      còn nhớ Niệm An lời liền thu dọn hành lý rời , muốn đuổi theo, nhưng lại ngại Mộ Tình còn ở đó, hiển nhiên sau lưng Mộ Tình vẫn còn liên lạc với người kia. muốn mượn miệng Mộ Tình để với người kia, bọn họ cãi nhau, bọn họ cãi nhau trận lớn, hôn lễ của bọn họ phải kéo dài....Kéo dài thời gian có lợi cho việc có thêm cơ hội điều tra hay ?


      Nghĩ như vậy, cho nên lúc đó đành trơ mắt nhìn Niệm An rời , lúc đó có đau lòng ? Lòng đau như cắt. bốn mươi hai tuổi rồi, cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác như vậy.Cho dù năm đó vợ qua đời, cho dù em vợ là Từ Na cũng mắc cùng căn bệnh.... người đàn ông tim phổi chưa từng trải qua loại cảm giác này, nhưng lần này thực cảm nhận được.


      Chuyện mới chỉ xảy ra mấy chục tiếng đồng hồ, thế nhưng lại cảm thấy như trải qua mấy thế kỷ vậy, trong nháy mắt cảm thấy mình thực già nua rồi.


      lấy lại tinh thần, sờ đầu Từ Na cái: “Những chuyện này xử lý, em dưỡng bệnh cho tốt.Lần này là vì em bướng bỉnh, biết sức khỏe tốt, sao còn ngồi máy bay tới đây?”


      Từ Na rụt cổ lại: “Còn phải là muốn đến dự lễ cưới của hay sao, hạnh phúc của là chuyện mà em muốn thấy nhất.Dù sao em và Mộ Tình nợ quá nhiều, nếu khi đó phải là chịu hy sinh danh dự chấp nhận mẹ con em, em....”


      Mộ Hữu Thành ngắt lời ta: “Được rồi, đừng những lời hay thế này, giữ sức khỏe cho tốt.Mộ Tình cần người mẹ có sức khỏe tốt, em biết ? có thể che chở cho con bé cả đời, nhưng con bé vẫn cần nhất là em, điểm này em cũng hiểu .”


      Nhắc tới điều này, Từ Na gì nữa. Khi chị của còn sống là vợ của Mộ Hữu Thành, nhưng qua đời nhiều năm trước vì căn bệnh ung thư vô cùng hiếm gặp. Sau khi chị ra cũng phát mình mắc căn bệnh ung thư này.Bệnh này có tên gọi rất dễ nghe, đó là mỹ nhân ngủ, hề lạc quan. khi ngủ biết khi nào có thể tỉnh lại, người nào thực may mắn có thể tỉnh lại, nhưng cũng có người may mắn như vậy, ngủ liền giấc thể tỉnh lại....


      Chính mình như vậy làm sao có thể chăm sóc con ?


      **


      Chân Chân giật mình phát Niệm An cuối cùng cũng ra cửa, Tiêu Thần đưa Niệm An ra ngoài chút.Niệm An cũng có phản đối, xem chừng Tiêu Thần định làm công tác tư tưởng cho .Tiểu Phương cùng Chân Chân dặn dò mấy câu rồi nhìn bọn họ rời .Bỗng dưng Tiểu Phương yên lặng bỗng cảm thán câu: “Aizz, đáng thương.”


      Chân Chân hình như nghe , hỏi câu: “Gì cơ?”


      Tiểu Phương đeo túi của mình lên, hất tóc: “ có gì, bà đây muốn , khi nào Niệm An về cho tôi gửi đôi lời để ấy khỏi làm chuyện hại người hại mình.”


      Chân Chân lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc muốn gì?”


      Tiểu Phương xì cái rồi bật cười: “Tôi , đừng bước theo gót chân của ấy, nên tìm người đàn ông nào bình ổn ấy.Tên giao thông kia tôi thấy cũng tệ đâu.”


      Sau khi vui vẻ tiễn Tiểu Phương, Chân Chân ngồi ghế sofa lâu.Mấy năm nay cũng quen biết ít đàn ông, nhưng đáng tiếc cuối cũng đều may mắn. suy nghĩ lát, gọi điện thoại cho chàng giao thông kia, thời gian: hai giờ phút.


      “Alô, xin hỏi ai đấy ạ?” Điện thoại được bắt máy, là thanh ngọt ngào của , sau đó liền nghe thấy giọng người đàn ông: “Tiểu Trân, ai vậy? Đưa điện thoại cho xem.”


      Nếu phải nghe nhầm hình như bên cạnh lời còn có thanh ma sát quần áo, hẳn là giường .Hẳn là vậy rồi, chuyện qua lâu như vậy, làm sao có thể đứng yên chỗ chờ mình? Người ta vừa cao to đẹp trai, lo tìm được nào, dựa vào gì mà cần người phụ nữ tim phổi mà chậm trễ cả đời? là nực cười, đợi đến khi nhận điện thoại, nuốt xuống họng cảm giác chua xót: “Ha ha, Long Gia Tuấn, chị đây tìm được được người đàn ông cao to đen hôi, lại cực kỳ đẹp trai, mau chúc mừng chị .”


      Trước đây tìm được người đàn ông nào cũng cho , nhưng cho tới giờ giống hôm nay quấy rầy lúc nửa đêm.


      Điện thoại quả thứ thần kỳ, có thể truyền ra tiếng nhưng thể miêu tả chi tiết vẻ mặt.


      “A, được, chúc mừng. bé, quên cho em biết, tôi cũng chuẩn bị đính hôn.” Chân Chân biết lúc Long Gia Tuấn câu này có vẻ mặt như thế nào.


      Sau khi cúp điện thoại, ôm đầu gối ngồi ghế sa lon, đột nhiên cảm thấy những năm này rất uổng công.


      Gió biển thổi qua, người phụ nữ dựa bên ngoài chiếc xe thể thao màu trắng, mái tóc bay lượn theo gió, trước mặt là bờ cát trắng đón mặt trời mọc, phía chân trời nổi lên lớp ánh sáng mỏng, chiếu lên gương mặt càng trở nên trắng nõn trong suốt.


      Tiêu Thần xuống xe, nắm lấy tay , kéo chạy như điên bờ cát, vừa chạy vừa kêu: “A....cùng gào lên giống , đem hết những chuyện vui gào lên.”


      Niệm An quét mắt nhìn cái: “ còn hơi sức, cứ tiếp tục gào , coi như gào giùm tôi.”


      Nghe xong, Tiêu Thần gần như phát điên, dùng hết sức để gào, a a a a, còn dùng tiếng hát vui vẻ, hoàn toàn bắt chước giọng của phụ nữ.Người đàn ông này….Quả nhiên đủ điên khùng.


      Niệm An tìm nơi sạch nằm xuống, nhìn bầu trời mờ mịt phát ra mấy vệt sáng, nhìn chăm chú, cho đến khi cảm giác có người đàn ông nằm xuống bên cạnh, mới mở miệng: “Tiêu Thần, biết chuyện đó từ khi nào?”


      Tiêu Thần giơ tay lên trung, sau đó rút lại, nhún vai: “Lâu rồi!”


      “Trước khi biết Mộ Tình là con Mộ Hữu Thành sao?” Niệm An nhanh chóng tiếp lời.


      Tiêu Thần dừng lại, nhíu mày: “Rốt cuộc em muốn chuyện gì? À, biết em tự tay bỏ đứa của chúng ta, bởi vì em nghe được tin đính hôn. từng giải thích với em, đó là ý của ba mẹ , căn bản đính hôn với người phụ nữ kia.Nhưng cho tới bây giờ em vẫn chịu tin tưởng ....Thôi quên , muốn đến nữa, bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cho tới giờ em vẫn đâu có tin tưởng .” động thân ngồi dậy, cầm nắm cát bên cạnh, ném về phía xa, đáng tiếc hạt cát mềm mại bồng bềnh, vừa rời khỏi tay liền rơi xuống đất. giận dỗi chính bản thân mình, trước giờ đều là như vậy.


      Niệm An nhìn , ngoài miệng vẫn nụ cười: “Đúng, cho tới bây giờ em vẫn tin.Ngoại trừ bản thân em, em tin ai cả, bao gồm , bao gồm cả Mộ Hữu Thành.Trước khi các người bỏ rơi em, em trước các người bước.”


      Tiêu Thần chợt có chút hưng phấn bắt được cánh tay : “Em chưa bao giờ với những điều này, tại sao hôm nay....” Từ trước tới giờ Niệm An chưa bao giờ chịu với lời lòng, có rất nhiều chuyện đều phải bỏ bao công sức mới điều tra được, hôm nay lại thẳng thắn ra, có phải chứng minh mở rộng cánh cửa lòng mình?


      Niệm An nhếch môi, đưa tay nhéo khuôn mặt của : “Đồ ngốc, bởi vì chị đây coi chú em như người bạn tốt.Có những lời thể với người , nhưng lại có thể với bạn bè.”


      Cho tới bây giờ chưa từng là người con lương thiện, tổn thương người trẻ tuổi như thể hạ bút thành văn, như nước chảy mây trôi.
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Người Thần Bí



      Mộ Hữu Thành vận dụng tất cả các mối quan hệ, mất tuần để tra nguồn gốc mọi chuyện.


      Khi ngồi trong phòng làm việc liếc nhìn kết quả điều tra được, nhưng càng xem càng nhíu mày, vẫn thể tin được, vẫn phải gọi điện thoại tới nơi tra được tin tức xác nhận lại.


      Kết quả, hề nhầm lẫn. dựa lưng vào ghế xoay, mấy ngày nay tay đều cầm điếu thuốc. hút thuốc lá, từ ngày ở cùng với Niệm An hút nữa, người ta “uống rượu tiêu sầu càng sầu hơn”, hút thuốc sao?


      Lúc tàn thuốc cháy tới đầu lọc, dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhìn đốm lửa bị dập tắt, cho đến khi còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lại làn khói trắng trong khí, giống như hồn tan.


      đứng dậy, định ra cửa.Nhưng xuất trước cửa là trợ lý Trần cầm tờ báo chuẩn bị vào, trước sau như vẫn là vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Tổng giám đốc Mộ, tin tức mới nhất ngày hôm nay, Tiêu thị cùng người bí chung vốn sáng lập trung tâm mua sắm chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ, đến lúc đó có thể hợp tác với mấy nhà cung cấp mặt hàng cao cấp trong nước.Đương nhiên Tiêu thị cũng có thể bắt đầu sản xuất sản phẩm của riêng họ.”


      Mộ Hữu Thành để áo khoác xuống, hỏi: “Có thể điều ra được thân phận của người bí kia ?”


      Trợ lý Trần lắc đầu: “ thể xác định, nhưng có thể loại trừ khả năng, vừa rồi tôi liên lạc với mấy nhà cung cấp hàng cao cấp, thấy điều gì khác thường. giờ có hai khả năng: là doanh nghiệp nước ngoài, dù sao người phụ trách hạng mục này là tổng giám đốc Tiêu từ Mỹ trở về, rất có thể sớm thỏa thuận với nhà đầu tư bên Mỹ; thứ hai là doanh nghiệp trong nước, cái này chắc lắm, nghe gần đây hành tung của Tổng giám đốc Tiêu bí , biết ta gặp những ai.”


      Mộ Hữu Thành trầm tư mấy giây, sau đó trấn định mở miệng: “Bảo phòng chiến lược xem xét xem có khả năng hợp tác với Tiêu thị hay , nếu có khả năng bảo phòng kế hoạch làm bản dự thảo hợp đồng, sáng mai đưa cho tôi.”


      Trợ lý Trần định mở miệng, cuối cùng vẫn là do dự nuốt xuống: “Vâng!”


      Tổng giám đốc Mộ ra lệnh như thép, cho phép nghi ngờ, chỉ cho phép phục tùng.


      Mấy ngày nay Tiêu Thần bên này cũng bị điện thoại gọi đến tới tấp, khắp nơi đều suy đoán Tiêu Thần hợp tác với ai, sau lại thấy có nhiều hạng mục thay đổi.Bởi vì thị trường trang sức cao cấp được hình thành, trong đó Mộ thị chiếm đại đa số, 33% thị trường, trung tâm mua sắm của Tiêu thị rốt cuộc có quy mô lớn như thế nào? Thế lực mới xuất , phá vỡ thế độc quyền, lại hợp tác cùng Mộ thị, chiếm được bao nhiêu thị trường đây?


      Tất cả đều như số, đáp án chính là người bí hợp tác cùng với Tiêu Thần.


      Mà giờ phút này trong căn hộ riêng của Tiêu Thần lại xuất chuyện mà ai có thể tưởng tượng được – chi tiết bên dưới.


      Bên ngoài ầm ĩ tung trời, còn bên trong vẫn nghiên cứu xem nên cho vào nồi mỳ ba hay bốn quả trứng gà, phải cho vào bao nhiêu hành thơm, mùi vị đủ mặn hay chưa....Đây là vấn đề gia đình.


      Dĩ nhiên chuyện với khí, trả lời người phụ nữ nằm dài ghế sofag trong phòng khách, tóc dài buông xuống, khuôn mặt hơi tái nhợt, trong tay cầm điều khiển ti vi. biết đó chiếu tiết mục gì, chỉ biết tiếng ti vi rất , tiếng từ trong phòng bếp truyền ra còn lớn hơn. bình tĩnh đáp lại: “Tùy , em kén ăn.”


      sai, này chính là Thẩm Niệm An.Hôm đó sau khi trở về từ bãi biển, Tiêu Thần hỏi có muốn đến nhà , Niệm An cũng phản đối.Niệm An cũng chỉ ở trong căn hộ đó, mà Tiêu Thần ở trong công ty, mỗi khi tan việc lại cùng Niệm An ăn cơm, ăn cơm dọn dẹp xong xuôi xem TV lát rồi lại rời .


      Rất nhanh mùi hương của trứng, của hành, của rau mùi đập vào mũi, Niệm An để điều khiển ti vi xuống, yên lặng ngồi bên bàn trà, chờ Tiêu Thần dùng găng tay bưng bát tô tới. thổi mấy cái hành lá cắt , cười : “Nếm thử chút, lần đầu tiên làm, hoan nghênh nêu ý kiến, dù sao dám cam đoan là vô cùng ngon.”


      Nhận lấy đôi đũa, Niệm An gắp gắp, hút cái vào trong miệng, nhai, rồi nhíu mày.


      “Thế nào? ngon sao? phải chứ, vừa rồi thử chút, có vấn đề gì mà.” Tiêu Thần tự nhiên đoạt lấy đôi đũa của niếm thử miếng, “Cũng ngon mà, sao em lại....”


      Chân mày Niệm An giãn ra, cười: “Ừ, ngon.”


      Tiêu Thần bất đắc dĩ: “ nhóc xấu xa, dám lừa !” xong cầm đũa đánh tới, đáng tiếc nước canh văng lên mặt Niệm An, buồn cười cũng muốn động thủ nữa.


      Đến khi Niệm An từ toilet ra ngoài, Tiêu Thần ăn hết hơn nửa, chỉ để lại mấy thìa canh cùng mấy sợi mỳ vụn vặt, vô cùng nhiệt tình : “Ăn nốt , giành với em nữa, chỗ này đều để lại cho em.”


      Niệm An lặng lẽ sờ đầu cái: “ khách sáo!” Động tác của giống như vuốt ve thú cưng nuôi trong nhà.


      Tiêu Thần ném trả câu: “Người phụ nữ này, càng ngày càng quá đáng!” Lúc rên lên như vậy, Niệm An vò mớ tóc đầu , chút lưu tình.


      Nhìn mái tóc rối tung của Tiêu Thần, Niệm An cười: “ đẹp trai.” xong cũng bắt đầu ăn mì, thể thầy giỏi trò cũng giỏi.Mấy ngày nay có Thẩm Niệm An chỉ đạo, Tiêu Thần cậu chủ Tiêu cũng có thể tự mình nấu được bữa cơm, hơn nữa mùi vị cũng tệ lắm.


      Thừa dịp trong lúc ăn mì, Tiêu Thần lấy bản kế hoạch ra, vứt xuống bàn trà, : “Lát nữa em xem chút, là người trong công ty làm, xem xong rồi, nếu em cảm thấy có vấn đề gì, chúng ta tìm thời gian ký hợp đồng.”


      Niệm An vừa ăn, vừa lật xem, xem rất cẩn thận, lật từng tờ từng tờ.Thỉnh thoảng đôi mày thanh tú nhíu lại, sau đó lấy móng tay di đường, hỏi Tiêu Thần.Tiêu Thần cứ tưởng là người ngoài ngành, nhưng vấn đề là dám xem , bởi vì hỏi năm vấn đề, trong đó có ba vấn đề trả lời được, mà ngay chính bản thân cũng phát ra.


      Sau khi hỏi xong, Tiêu Thần ném luôn bản kế hoạch vào trong thùng rác, tức giận : “Bọn người này nhận tiền rồi còn mặc kệ công việc, gây ra đống ngổn ngang này còn đổ lỗi cho Tiêu thị!”


      Niệm An lướt nhìn cái, đồng thời cũng ăn xong mì: “ ra bản kế hoạch đó cũng tệ, chỉ là còn có thể tốt hơn.Nếu em quyết định muốn đầu tư với , vậy phải làm cho hạng mục này trở thành cực phẩm.” xong đẩy bát đũa đến trước mặt , “ rửa bát , lát nữa em bàn chi tiết với về bản hợp đồng.”


      Tiêu Thần vẫn nhúc nhích, hơi giật mình nhìn Niệm An lát: “ nhóc, sao em lại biết những chuyện này? Nghề của em cũng phải là quản lý, chưa kể em cũng có kinh nghiệm ở lĩnh vực này, những sao có thể phát vấn đề này?”


      Niệm An cười: “Trước khi quyết định hợp tác với em có học qua chút, nếu làm phải làm tốt nhất.”


      Về chuyện Tiêu Thần cùng Thẩm Niệm An hợp tác, là lúc hai người từ bãi biển trở về, Niệm An chợt nhớ gần đây Tiêu Thần phụ trách hạng mục gì đó, đưa ra số ý kiến của mình.Sau khi Tiêu Thần nghe, lại đột nhiên câu: “Nếu vậy, vốn đầu tư ban đầu của có thể chưa đủ, vừa lúc trong tay em còn có khoản tiền....”


      Khi đó Tiêu Thần mới hiểu được tại sao Niệm An lại đồng ý cùng ra ngoài hóng gió, là muốn tìm cơ hội đầu tư. bỗng nhiên tức giận, gặp phải sóng gió lớn như vậy, thế mà người phụ nữ tim phổi này lại có thể nghĩ đến chuyện này.Tính ra thái độ của năm đó đối với vẫn còn thân thiện chán.Trong tình huống này loại trò chơi phân cao thấp này cũng khiến cảm thấy mình cũng vô sỉ.


      ra đến vấn đề tiền bạc, vốn có thể kiếm được nhiều hơn chừng này.Chỉ là sau khi Niệm An phân tích xong, làm hạng mục này chính là muốn người trong gia tộc nhà nhìn thấy bản lĩnh của .Nếu dựa vào toàn bộ lực lượng của , cho dù có làm xong cũng chưa chắc có thể chứng minh được cái gì.... chưa bao giờ biết lại có tài ăn giỏi đến như vậy, vẫn cứ nghĩ là dịu dàng hiền hậu, ngờ dưới dáng vẻ dịu dàng ôn nhu đó lại là phong cách này.Tiêu Thần chợt giật mình, giật mình đến nỗi muốn xem xem còn có thể khiến giật mình như thế nào, vì vậy cần suy nghĩ liền đáp ứng .


      nghĩ rằng người phụ nữ này cùng lắm chỉ là bỏ vài chục vạn chơi, ngờ lúc đầu tư vốn lại khiến giật mình lần nữa. Toàn bộ trăm triệu!


      Cho dù là xí nghiệp muốn lập tức lấy ra trăm triệu để điều động vốn cũng phải là chuyện dễ dàng, vậy mà chỉ là người phụ nữ, người phụ nữ bình thường vậy mà có thể làm được như vậy, rốt cuộc bối cảnh đằng sau là như thế nào?


      Chợt Tiêu Thần nhớ tới những lời trước đây từng , chẳng lẽ đây là đồ cưới mà trai chuẩn bị cho ? Năm năm trước lúc tới thành phố A tìm Thẩm Niệm An, liệu có phải đám người kia là do trai của sắp xếp?


      Nghĩ tới những chuyện này lại xuất cảm giác thành lời....


      Niệm An nhắc nhở thời gian còn sớm, nên trở về công ty , Tiêu Thần lúc này mới thu hồi suy nghĩ.Trước khi rời , nhìn Niệm An cái sâu: “Ngày trước em hề có chút hứng thú nào với , tại sao lại muốn hợp tác cùng ? Hơn nữa đây còn là ngành sản xuất trang sức, là vì có liên quan đến ta sao? Rốt cuộc là em muốn làm gì? Trả thù nghiệp, thậm chí còn muốn phá hủy ta?”


      Đây là vấn đề mà mấy ngày nay luôn suy nghĩ đến, người phụ nữ vốn làm trong ngành đột nhiên hứng thú với việc này, nguyên nhân có lẽ là do đàn ông - mặc dù đáp án này khiến cho hết sức phát điên.


      Niệm An dịu dàng đưa tay, đẩy ra cửa, sau đó quả quyết đóng cửa, khóa lại.Ôm đầu gối nằm ghế sa lon, lặng lẽ đến mất hồn.


      nhớ tới lời của Tiểu Phương nhờ Chân Chân chuyển đạt: “Đừng làm chuyện gì hại người hại mình”, chuyện gì hại người hại mình, đừng làm....Những chữ này cứ quanh quẩn trong đầu , mãi tản .


      lấy chiếc điện thoại lâu chưa mở từ trong túi ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở máy, cầm trong lòng bàn tay, sau mười mấy phút, có số điện thoại quen thuộc gọi đến, ngón tay đặt giữa trung lâu cuối cùng ấn nút.


      Tắt máy! Yên tĩnh như chất độc chảy vào huyết mạch.
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Thể Buông Tha



      Liên tục tuần, trợ lý của tổng giám đốc Mộ tìm đủ mọi cách liên lạc với Tiêu Thần, đáng tiếc cuối cùng đều bị từ chối, dường như Tiêu Thần có ý định công khai tin tức với bên ngoài.Đối mặt với tình huống như thế, Mộ Hữu Thành đưa ra quyết định khiến trợ lý Trần cũng phải giật mình – tự mình tới cửa thăm hỏi.Trợ lý Trần theo tổng giám đốc Mộ bảy, tám năm rồi, cực kỳ hiểu tác phong của .Trước giờ đều lấy dáng vẻ của người thợ săn chờ đợi con mồi sức cùng lực kiệt, thể phản kháng.Sau đó mới từ từ điều kiện, dùng khỏe đối mệt khiến đối phương cảm thấy vừa nho nhã vừa lạnh lùng.Nhưng thể nghi ngờ, đây chính là phong cách của , chính là loại việc cần tự mình ra tay mà vẫn có thể giải quyết được vấn đề.


      Còn lần này, vì kế hoạch biết có thể hợp tác được hay lại muốn tự mình tới cửa? Lúc trước phái nhiều người đến đừng là đóng cửa, cho dù là nhà Tiêu Thần cũng có cửa để chạm vào.Như vậy tổng giám đốc Mộ rốt cuộc là....Trợ lý Trần có mấy phần lo lắng.


      Thế nhưng trợ lý Trần đánh giá thấp năng lực của tổng giám đốc Mộ. chỉ biết Tiêu Thần ở đâu, còn biết lúc nào có thể gặp .Ví dụ như lúc này bọn họ đứng trước cửa phòng trọ của , ấn chuông cửa, trong khi đợi người ra.Trợ lý Trần cũng phải người nhiều lời, vì vậy mặc dù trong lòng nghi ngờ nhiều, nhưng vẫn đứng yên bên cạnh.


      Đợi chừng khoảng phút, có người ra ngoài lên tiếng, cũng chỉ là giọng người phụ nữ, trong giọng dường như còn nghe thấy mấy phần vui vẻ, loại thanh mang chút nụ cười ấm áp rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cảm giác tình nhân trêu đùa nhau.Vậy thân phận của này cũng khó để đoán – Hồng nhan tri kỉ của Tiêu Thần.


      Nhưng trợ lý Trần cảm giác như mình nghe nhầm rồi, sao giọng của này lại quen như vậy? Hình như là bà chủ.... , thể nào, bởi vì bên nhà mẹ bà chủ có chuyện cho nên hôn lễ của tổng giám đốc Mộ và mới kéo dài.Lúc này bà chủ nên ở nhà mẹ, sao có thể xuất ở nơi này? Càng thể nào có quan hệ với Tiêu Thần.Trợ lý Trần nhìn về phía tổng giám đốc Mộ, thấy vẻ mặt vẫn như thường, cũng có gì khác biệt.Lập tức lấy lại vẻ mặt đoan chính, thầm nghĩ nhất định mình nghe nhầm rồi, nếu quả là bà chủ, sao tổng giám đốc Mộ có thể thờ ơ như vậy?


      Sau khi trợ lý Trần trả lời, bên trong ngập ngừng chút, khoảng chừng hai ba phút, đúng lúc trợ lý Trần nghĩ rằng mở cửa, vậy mà cánh cửa lại mở ra.


      Mà cảnh tượng sau khi cánh cửa mở ra lại khiến trợ lý Trần hoàn toàn thất kinh – có nghe nhầm, tại sao lại nghe nhầm chứ? trong căn hộ chính là bà chủ Mộ nhiều ngày gặp, nghe là trở về nhà mẹ.Vậy mà lại ngại cùng Tiêu Thần công khai ăn tối với nhau, nhìn bọn họ có vẻ giống như đôi vợ chồng trẻ mới cưới, khiến người ta hâm mộ cuộc sống gia đình ổn định này.


      Như vậy bọn họ đặt tổng giám đốc Mộ ở chỗ nào? Thái độ vốn trầm ổn của trợ lý Trần lúc này cũng tốt lắm, đáng tiếc sức chịu đựng của người trong cuộc dường như vượt quá người bình thường.


      Bởi vì tổng giám đốc Mộ vươn tay với Tiêu Thần: “Hậu sinh khả úy, xem ra lần này Tổng giám đốc Tiêu muốn ra chiêu lớn hơn.”


      Tiêu Thần cầm đôi đũa, ăn mì, đưa chiếc đũa ngăn tay Mộ Hữu Thành, hứng thú : “Mời tổng giám đốc Mộ trở về, chuyện hợp tác với các người tôi ràng, cần phải lo lắng, mặc kệ các người tới bao nhiêu lần cũng chỉ là vô dụng thôi.Bây giờ tôi ....” ngừng chút, mỉm cười nhìn người phụ nữ kia cái, dường như nghĩ xem nên giới thiệu như thế nào, nhưng vừa đón nhận ánh mắt , cuối cùng , “Tôi và bạn dùng cơm, tiện giữ các người lại, xin mời tổng giám đốc Mộ trở về.”


      Hai chữ “bạn bè” đối với Tiêu Thần cũng dễ dàng ra khỏi miệng, với tính tình ngày trước của , nhất định những lời khiến người ta kinh ngạc chết cũng khiến người ta tức chết.Ví dụ như thẳng Niệm An là người phụ nữ của hoặc là bà xã của ....Coi như chiếm tiện nghi ngoài miệng cũng tốt.Nhưng dám, tại sao? Tại vì vừa rồi Niệm An đạp cho cái mạnh dưới gầm bàn, đạp đau, đau vào tận trong lòng.


      Mộ Hữu Thành làm như nghe thấy lệnh đuổi khách, với trợ lý Trần: “Đem bản kế hoạch cho Tổng giám đốc Tiêu xem, với ta suy nghĩ của chúng ta, nhất định phải thuyết phục triệt để.”


      Trợ lý Trần nghe lệnh làm việc, động tác thần tốc đặt bản hợp đồng lên bàn trà , hơn nữa còn giảng giải tường tận.Tiêu Thần trợn mắt hốc mồm, đưa mắt hỏi Niệm An: như vậy có được ?


      Niệm An cau mày, vẻ mặt có chút kiên nhẫn.


      Thấy vậy, Tiêu Thần càng thêm kiên quyết đuổi người.Trợ lý Trần bất đắc dĩ nhìn tổng giám đốc Mộ cái, muốn ra lệnh nên làm gì.


      Nhưng tổng giám đốc Mộ nhìn , nới lỏng cà vạt chút: “Được rồi, công việc xong, bây giờ nên chuyện riêng chút.” Vừa xong, cánh tay chắc khỏe của bắt lấy tay Thẩm Niệm An, giữ chặt, trong giọng đều là chân đáng tin: “Về nhà cùng !”


      Tiếp theo Niệm An bị kéo dậy mạnh mẽ, bàn trà bị xê dịch nhiều, bát mỳ cũng rơi theo xuống thảm, vẩy vào ống quần và chân , mặt đất mảng hỗn độn.


      “Tại sao ấy phải theo ?!” Tiêu Thần nhanh tay lẹ mắt bắt lại cánh tay còn lại của Thẩm Niệm An, lôi về phía mình.


      Rắc, Niệm An dường như nghe thấy tiếng xương mình kêu cái, đúng là chết người, hai người này muốn liều cái mạng già hay sao, sức lực như thể muốn xẻ người ta ra làm đôi vậy. dùng hết sức hét lên tiếng: “Đủ rồi!” vùng vẫy hai tay cùng lúc, đáng tiếc thể hất ra.


      quay đầu nhìn về Mộ Hữu Thành: “Mời buông tay! Đêm hôm đó từ nhà họ Mộ chuyển tôi với , tôi và kết thúc, kết thúc rồi, hiểu ? Từ nay về sau họ Mộ, tôi họ Thẩm, chúng ta liên quan tới nhau.”


      Hiển nhiên đạo lý cũng vô dụng, bất đắc dĩ, quát lên: “Tiêu Thần, đến phòng bếp lấy dao đến đây, xem ra phải chặt cái tay này đưa cho tổng giám đốc Mộ để nhận lỗi.”


      Lời vừa xong, hai người Mộ, Tiêu đồng thời buông tay.Cùng lúc đó, Niệm An thuận tay cầm bát canh còn lại bàn trà hất lên người Mộ Hữu Thành: “ cút biến , biến tôi kiện quấy rầy người khác.”


      Nước canh từ người Mộ Hữu Thành bắt đầu chảy xuống, từng giọt lớn như viên đậu chiếc áo vest trượt xuống, để lại vết ố vô cùng khó coi.


      Mộ Hữu Thành vẫn nhúc nhích, đến cuối cùng vẫn là trợ lý Trần tới kéo .


      hỏi: “Em quyết định rồi sao? hối hận chứ?”


      Niệm An gật đầu, giọng điệu kiên định: “Đúng, tôi vô cùng chắc chắn!”


      Vừa xong, Mộ Hữu Thành tay kéo lại, giữ gáy cứ như vậy hôn xuống, giống như trừng phạt nhưng lại nồng nàn vô hạn. đột nhiên hành động khiến tất cả mọi người có mặt đều sợ ngây người.Niệm An kịp cự tuyệt, Tiêu Thần quên cả cản trở, trợ lý Trần cũng khỏi nghi ngờ.
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Chìa Khóa



      Trợ lý Trần mở cửa cho tổng giám đốc Mộ, thấy bước chân chậm lại, nghe giọng vừa yên ổn tĩnh lặng lại trịnh trọng: “Tiểu Trần, làm việc luôn cẩn thận, chuyện hôm nay hẳn biết nên giải quyết thế nào.”


      Trợ lý Trần gật đầu: “Hôm nay chúng ta tới tìm Tổng giám đốc Tiêu chuyện hợp tác, về phần chi tiết hợp tác được tiết lộ.”


      cố ý tránh về bà chủ, bất kể là người nào hỏi , đều tiết lộ “chuyện riêng” xảy ra ngày hôm nay.Nhưng lúc này thể đưa ra lời giải thích logic hợp lý, hành động của tổng giám đốc Mộ hôm nay nhất loạt giống bình thường.Càng khiến cho người ta chột dạ giật mình là, sau khi cường hôn, bà chủliền trực tiếp đuổi ra khỏi căn hộ, mà lại mặc cho bà chủ đuổi cũng phản kháng.Nếu như chủ ý của phản kháng, vậy vì sao lại phải làm như vậy? hiểu bọn họ nghĩ cái gì nữa.


      Chiếc xe Lexus mang theo trợ lý Trần trong đầu đầy hoài nghi và tổng giám đốc Mộ lời nào rời .


      Trong căn hộ, Niệm An tiếng choáng váng rồi trở về phòng, Tiêu Thần phụ trách dọn dẹp bãi hỗn độn trong phòng.Bãi hỗn độn trước mặt, dấu chân tạp nham, lại còn dấu vết của người xa lạ vừa tới.... ra chính là muốn dọn dẹp chỗ khác, nhưng hôm nay lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì Niệm An cự tuyệt Mộ Hữu Thành.Mặc kệ là vì sao, chính là cự tuyệt, giống như năm đó cự tuyệt với mình. nhún vai cái, nghĩ thầm: phải là người phụ nữ bình thường như vậy.


      Cách cánh cửa, Niệm An ngồi bên giường, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc nhìn chằm chằm cái thảm lông trải sàn ngăn cách hơi lạnh của nền đất. dần dần chuyển tầm mắt đến lòng bàn tay trái, bàn tay còn lại nắm chặt dần dần mở ra, lộ ra chiếc chìa khóa nho bằng bạc.


      Trong đầu vẫn dừng lại ở giây phút lúc môi của Mộ Hữu Thành đặt tại môi , có lẽ mọi người ở chỗ này chỉ chú ý tới việc cường hôn, còn là người trong cuộc lại cảm nhận được.Chỉ mình cảm nhận được Mộ Hữu Thành cầm tay , sau đó đút vật này vào lòng bàn tay .


      Chiếc chìa khóa này chỉ to cỡ bỏ túi, hiển nhiên phải chìa khóa biệt thự, ngược lại có phần giống chìa khóa két sắt.Tủ sắt tủ sắt.... bò lên giường, lục lọi đồ trong túi hành lý của mình.


      Quay lại tháng trước, lúc Niệm An cùng Mộ Hữu Thành chọn nhẫn cưới, chỗ bọn họ tới là cửa hàng trang sức thuộc Mộ thị.Cửa hàng này có chức năng đặc biệt – giúp dâu chú rể giữ nhẫn kết hôn, trước ngày kết hôn mấy hôm, hai người phải dùng chiếc chìa khóa này mới có thể tự mình lấy được.


      Mà lúc đó Niệm An ngại phiền toái liền ném cái chìa khóa cho Mộ Hữu Thành giữ.


      Cho nên, có thể hay ?


      Cầm cuốn sổ của cửa hàng trang sức, Niệm An ngây người lâu.


      Tiêu Thần lần đầu tiên cầm khăn lau lau chùi chùi, ngồi xổm mặt đất lau rất nghiêm túc.Sau khi thấy Niệm An ra được lúc, giống như dâng vật quý hiếm cười hỏi: “Ha ha, cảm thấy người đàn ông tốt chứ? Hối hận vì ban đầu bỏ rơi , bây giờ còn hối hận....”


      Lời còn chưa hết, Niệm An lấy áo khoác đưa cho : “Đừng tưởng mượn cớ dọn dẹp vệ sinh ở lại chỗ này, tám giờ rồi, còn chịu ?”


      Tiêu Thần cực kỳ bất đắc dĩ: “ chưa dọn dẹp xong, thấy biểu của hôm nay có tốt ?”


      Niệm An suy nghĩ chút: “Cũng tốt, dù sao đây cũng là nhà .”


      Tiêu Thần gật đầu: “Đúng thế, em nghĩ như vậy được rồi.”


      “Em nên ra ngoài mới đúng, mấy hôm nay quấy rầy ....” Niệm An muốn thu dọn đồ đạc, nhưng có người nhanh hơn bước ngăn lại.


      Vẻ mặt Tiêu Thần như đưa đám: “Được rồi, đầu hàng, sắp xếp chỗ ở cho em.Em quên bây giờ em là người hợp tác cùng , là nhân vật bí của , tương lai chừng có tác dụng lớn.Cho nên bây giờ em thể dễ dàng lộ diện như vậy được....” những lời này xong đến chính bản thân mình cũng cảm thấy giả tạo.


      Cuối cùng Tiêu Thần cũng từ căn hộ ra, chẳng qua so với Mộ Hữu Thành muộn hơn vài phút.


      Đứng sau rèm cửa nhìn bóng xe của rời , Niệm An cầm túi xuống lầu, gọi taxi địa chỉ cửa hàng trang sức kia, trong tay nắm chiếc chìa khóa.


      Sau khi với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn đến căn phòng an toàn, chỉ vào cái tủ sắt chính giữa rồi đó chính là chiếc tủ của bọn họ.


      Tâm trạng Niệm An thấp thỏm cầm chìa khóa tra vào lỗ, chiếc khóa này vô cùng vừa vặn, cuối cùng chỉ nghe tiếng ‘cách’ đúng như suy đoán của .Nếu như đoán lầm, bên trong chính là chiếc nhẫn của bọn họ - đây chính là thứ Mộ Hữu Thành muốn tặng .


      Két sắt mở ra, mở ra chút.Nhưng vẻ mặt thể tin được: tại sao lại trống ? muốn tìm nhân viên phục vụ, đáng tiếc là nhân viên phục vụ rời rồi. bước ra ngoài, ngang khu vực cấm hút thuốc dừng lại.


      đường , có người đàn ông đứng dựa vào tường, khói trắng thoát ra từ trong miệng, vẻ mặt mông lung .


      Dường như nghe thấy tiếng bước chân, xoay đầu lại, khẽ mỉm cười: “Cuối cùng em cũng tới.”


      Giờ phút Niệm An nghe được giọng kia liền run sợ, giống như từ trước tới nay luôn chờ ở nơi này, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy , nghe thấy câu “cuối cùng em cũng tới”, nhưng vẫn luôn chờ sao? Quá khứ của thể xóa nhòa, coi như qua, nhưng ngừng ràng buộc tại.Lại còn trách nhiệm của , ví dụ như Mộ Tình, ví dụ như Từ Na....Mà sao, có thể quay lại là quay lại sao? Quá khứ của cũng sạch .Mỗi lần trải qua đều là vết nhơ, lúc trở thành tâm điểm của người khác nhất định mang đến cho xấu hổ khó có thể hóa giải.Đám người đứng ở cao vĩnh viễn có hứng thú tìm hiểu nguyên do để chuyện đạo lý, mà họ dùng đạo lý của mình để công kích, dư luận có sức phá hủy như thế nào, từng trải qua, còn muốn tiếp tục ngừng nghỉ chịu đựng sao?


      Niệm An biết trong lòng mình dao động.Ngày hôm đó, khi Mộ Hữu Thành ngốc nghếch ra câu kia, từng tức giận, nhưng vẫn là bất đắc dĩ.Câu này chạm vào vết thương cách nào xóa bỏ trong quá khứ của .Mộ Hữu Thành hiểu, cho nên chưa từng chủ động nhắc tới, nhưng nhắc tới có nghĩa là người khác phát .Người như Mộ Tình luôn thiếu, có thể chặn miệng Mộ Tình, nhưng có thể chặn ngàn cái miệng Mộ Tình trong thiên hạ sao?


      Niệm An muốn lui về phía sau bước, cười lạnh: “Mộ tổng cố ý muốn tôi tới đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn chơi trốn tìm? Rốt cuộc có đồ vật gì muốn đưa thẳng ra.”


      Mộ Hữu Thành dập điếu thuốc, ném vào trong thùng rác, lấy ra chiếc hộp nhung màu đỏ từ ngực trái, mở ra, sáng lóa cả mắt. mỉm cười: “Lần trước kết hôn là do ép buộc, có người giới thiệu, gặp mặt, kết hôn, gặp người lớn, sau đó kết hôn, sau khi kết hôn cũng chỉ gặp ấy được mấy lần.Những năm đó ấy đều ở nhà chăm sóc người nhà và người nhà ấy, đối với ấy, rất có lỗi.Cho nên sau khi ấy qua đời, đến lượt chăm sóc người nhà ấy.Em của ấy là Từ Na và con là Tình Tình, nghĩ đây là trách nhiệm của .Chẳng qua nếu như vậy làm tổn hại tình của , như vậy đổi sang phương thức gánh vác khác.”


      Những lời này chưa bao giờ đến, Niệm An cũng hỏi, lần đầu tiên nghe chậm rãi kể, thậm chí có loại cảm giác rất yên bình.


      đời này tin chuyện vừa gặp , nhưng lần đó gặp em ở nhà Lão Thẩm, quả thực cảm thấy rất kinh ngạc.Trước khi gặp em, luôn nghĩ kết hôn chỉ là việc hai người cùng ngủ chiếc giường, nghiệp mới là thứ mà đàn ông cần theo đuổi.Sau khi gặp được em mới hiểu tìm được người toàn tâm toàn ý muốn kết hôn là việc so với nghiệp càng cảm động hơn....”


      Niệm An che mặt lại : “Đủ rồi!”
      tart_trung, Gấu'slazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :