1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quần Áo Xốc Xếch - Thương Tố Hoa (56 chương & 2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: Tung Tích



      Trong thời khắc giằng co này, Từ Na hẹn Mộ Hữu Thành đến khách sạn vào lúc chín rưỡi tối.Thời gian mờ ám như vậy chỉ để chuyện? Dường như dụng ý chỉ đơn giản như thế.Lúc Mộ Hữu Thành nhận được tin nhắn như vậy cũng cho bất kỳ ai, mình đến nơi hẹn.


      Cánh hoa hồng trải đầy bàn, hai ly rượu đỏ được rót sẵn, Từ Na thân áo hồng thấy Mộ Hữu Thành mình tới điểm hẹn, bình tĩnh cười tiếng: “ lâu gặp, gần đây khỏe ?”


      Lão Mộ ngồi xuống, vì đeo kính đen nên nhìn được vẻ mặt như thế nào, nhưng người lại tản ra loại khí chất tỉnh táo lạnh lùng, càng có thể cảm nhận trong giọng : “Hẹn tới có việc gì sao?”


      Từ Na nhàng đảo vòng, dường như tâm trạng rất tốt, tiếng cười vô tình bị cản trở: “Vội cái gì, chúng ta có cả đêm để ôn chuyện cũ, tin tức nhanh nhất cũng phải đến ngày mai, xem?”


      dường như mơ hồ để lộ ra ý là: cho dù truyền thông muốn đưa tin sao chép cũng phải đợi đến sáng mai, tối nay vẫn còn vô số cơ hội.


      Lão Mộ dựa người vào ghế: “Từ Na, biết em cũng được ba mươi năm rồi, có thể là nhìn em lớn lên.Em biết tại sao để Tình Tình bên cạnh để nuôi dưỡng mà lại đưa em tới Mĩ ?”


      Nghe thấy vậy, sắc mặt của Từ Na thoáng thay đổi chút: “Sợ em dạy hư đứa trẻ? lợi hại lắm, khiến Tình Tình có thể học được cách phản bội em.”


      “Nếu như em có cảm giác tất cả mọi người đều phản bội em, có phải còn nguyên nhân khác , đó chính là bản tính của em phản bội chính em.” Lão Mộ vừa bình tĩnh lại thâm trầm ra những lời này.


      Ly rượu đỏ trong tay bị hơi uống cạn sạch, vốn là ngọt thế nhưng lúc này đọng lại trong miệng chỉ thấy khổ sở.Từ Na nở nụ cười: “Bản tính? biết bản tính của em là gì sao? , biết, Mộ Hữu Thành, biết bản tính của em.Cả đời em chỉ muốn người, cũng chỉ là !” Từ Na đập ly rượu, xông tới ôm lấy Mộ Hữu Thành, quấn lấy cổ giọng khóc sụt sùi, “ rể, biết , năm ấy khi chọn chị em mà phải là em, em rất đau khổ, khi đó mọi người đều cho rằng em biết , nhưng mà các người hiểu em sao? Sau khi em điên rồ ra ngoài, tìm những người đàn ông khác, thậm chí ngay cả cha của con mình là ai em cũng biết.Tại sao chứ?Bởi vì lúc mình em chỉ nghĩ đến , thậm chí em còn điên cuồng nghĩ rằng, nếu có chị em, lấy em…Sau đó chị mất , em vui mừng thế nào.Em biết mình hư hỏng, khi đó lại còn có thể vui mừng được.”


      Mộ Hữu Thành trả lời, cứ nhàn nhạt nghe như vậy, và Từ Na dây dưa gần nửa đời người cần lần giải quyết triệt để….


      “Nhưng tại sao, sau khi chị em rời vẫn cần em, đồng ý chăm sóc em và Tình Tình, nhưng vì sao lại đưa em đến chỗ xa lắc đó.Ở nước Mĩ xa xôi đó, cả ngày lẫn đêm em làm những gì có biết ?Uống rượu, khiêu vũ, lên giường, chia tay....Tuần hoàn ngừng.Nếu phải đứa Tình Tình này cho em biết, con bé giúp em đuổi những người phụ nữ bên cạnh , em có lẽ say mà chết ở nước Mĩ, như vậy cũng có thể được giải thoát.Nhưng nhiều năm như vậy Tình Tình vẫn cố gắng vì em mà ở lại bên cạnh , mỗi lần nghe con bé hưng phấn kể cho em biết giờ vẫn mình, bên cạnh có ai, em lại nghĩ mình vẫn còn hy vọng.Thế nhưng lần đầu tiên em cảm thấy bất an, nhìn thấy Thẩm Niệm An ở bên cạnh , em có cảm giác gì? Ánh mắt nhìn ta quá sức chuyên chú, giống với ánh mắt nhìn chị em. chỉ là tôn trọng chị em, là tương kính như tân, nhưng đối với ta lại là thương .... khó mà tưởng tượng được, lại có thể dùng ánh mắt đó nhìn người.Hai người biết nhau bao lâu? ta sao lại có tình cảm sâu đậm như vậy?”


      Từ Na hôn lên cổ của Mộ Hữu Thành, nén nước mắt, giống nhưng những uất ức bao nhiêu năm nay tuôn trào.


      Mộ Hữu Thành bắt lấy bả vai ta, đẩy ta ra, kiềm nén hỏi: “ xong rồi hả?”


      Từ Na lắc đầu: “ hết, lời trong ba mươi năm sao có thể xong, cho dù dùng cả đời còn lại để cũng xong.”


      Mộ Hữu Thành thở dài tiếng: “Ngày trước em, sau này lại càng .Cho nên, cho dù em có thích nhiều đến đâu cũng chỉ nhận lại được nỗi thất vọng mà thôi.Em ép buộc đối phương mình, chỉ hại người hại mình, hà tất phải làm vậy?”


      “Ép buộc? hay.” Từ Na đứng vững vàng dậy, cười lạnh, “Em chuẩn bị lâu như vậy cũng chỉ vì lời ép buộc. rể, tại có thể rời khỏi căn phòng này, như vậy em có thể đảm bảo có ngày phải quỳ gối cầu xin em.Hoặc là ở lại đây đêm, em chỉ cần buổi tối tốt đẹp, để sau này có thể nhớ lại.Chỉ cần vậy, em đảm bảo tất cả những cảnh khó khăn trước mắt tan thành mây khói, còn em cũng vĩnh viễn rời khỏi đây, để cho các người hạnh phúc, có được ?”


      Có người có được, chỉ có thể ép buộc.


      Chân Chân làm lại rồi, Tiêu Thần vẫn nghiên cứu làm như thế nào để đối phó với nguy cơ trước mắt.Nông thôn yên tĩnh đón vị khách, Mộ Vân.


      Niệm An cùng ra khỏi nhà thím hai, tản bộ con đường .


      Mộ Vân nhìn ánh nắng chiều, cười: “ ra tôi rất thích chị.”


      “Cám ơn.Chỉ là nếu như cách em thích người là như vậy, vậy emđừng chị hơn.” Niệm An cũng khách khí.


      Mộ Vân hình như cũng ngoài ý muốn: “Được, hôm nay tôi tới chỉ là muốn hỏi chị câu.”


      “Em .”


      “Vì tôi, chị có thể hy sinh bao nhiêu?”


      nhiều lắm, chỉ cócon người tôi mà thôi.”


      Mộ Vân sửng sốt lâu, rốt cuộc thở dài tiếng. giọng câu gì đó, vừa xong, xoay người chạy.


      Niệm An mang thai thể vận động mạnh, chỉ cảm thấy có chút được bình thường, theo bản năng cao giọng gọi: “Mộ Vân....” thấy Mộ Vân chạy tới xa rồi dừng lại chút, sau đó vẫn tiếp tục chạy.Lúc này mới phản ứng được câu mà Mộ Vân khi nãy là “ xin lỗi!”.


      Trong khách sạn, Mộ Hữu Thành đẩy bàn đứng dậy, hờ hững nở nụ cười: “Có việc em biết. ra năm đó người cha nhìn trúng là em. Hai chị em nhà em, người giống hoa thủy tiên, người giống hoa hồng, cảm thấy hoa thủy tiên thích hợp với hơn, cho nên cuối cùng cưới chị em. nhiều năm trôi qua, vẫn cảm thấy lựa chọn của là đúng.”


      Từ Na ngồi liệt ở bên giường, chợt cúi đầu nở nụ cười: “Ồ, hoa hồng? Ý là em có gai sao? Cho nên tự tay cắt đứt nhân duyên của chúng ta? Mộ Hữu Thành, có biết , em oán hận chị em ba mươi năm, ra là em hận lầm người rồi....Được, rất tốt, tốt quá!” cười giống như phát điên, tâm chất chứa ba mươi năm được giải phóng đau đến tê liệt.


      Tiếng đau lòng, từng mảnh từng mảnh, cố gắng cắn nuốt. bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác: “Rất tốt, bây giờ có thể cút rồi, tôi trả lại gấp bội những tổn thương mà gây ra cho tôi!”


      Mộ Hữu Thành lê từng bước chân nặng nề rời khỏi phòng, sau khi ra khỏi phòng đỡ vách tường để thân thể đứng vững.Thị giác ngày càng ràng, nếu vừa rồi đeo kính đen, triệu chứng của nhất định lừa gạt được.Trải qua cuộc chuyện vừa rồi, hoàn toàn đắc tội với Từ Na rồi, tiếp theo nhất định đem chuyện sao chép lan truyền ra ngoài, muốn tiếp tục con đường trước mắt phải giải quyết chuyện của trước .


      liên lạc với trợ lý Trần tìm địa chỉ của vị kiến trúc sư ‘bị sao chép’ kia, sau đó tự mình tới cửa.


      Chờ mãi đến tận khuya mới thấy từ trong nhà của vị kiến trúc sư kia ra ngoài, trợ lý Trần chờ ngoài cửa từ sớm với vẻ mặt lo lắng: “Tổng giám đốcMộ, anhtắt máy ạ?”


      “Tôi tắt máy?”


      Trợ lý Trần rất nhanh: “Cả chiều nay Tiêu Thần gọi điện cho , gọi được liền tìm tôi, nghe ở nông thôn xảy ra chuyện.”


      Lão Mộ bước bước dài về phía trước, vẻ mặt khẩn trương muốn nghe ràng chút, đáng tiếc bước hụt bước, ngã xuống từ bậc cầu thang.Quần áo tây trang dính lớp bụi bẩn, mắt kính rơi ra ngoài, bởi vì võng mạc bị tróc ra mà nửa ngày tìm được mắt kính.


      Trợ lý Trần hốt hoảng đỡ đứng lên, lúc đưa mắt kính cho , vẻ mặt nghi ngờ: “Tổng giám đốc Mộ....”


      Lão Mộ khoát khoát tay: “Đừng gì cả.Bảo tài xế đến đây, đến nông thôn chuyến, thôi, để tôi .” quên cả phủi bụi người liền bước chân .Giờ phút này căng thẳng lời nào tả được.


      Tiêu Thần trở lại nông thôn, nghe thím hai rằng buổi trưa có đến tìm Niệm An, hai người ra ngoài sau đó đến giờ vẫn chưa trở về, cho nên bà bảo mấy thanh niên trong làng ra ngoài tìm vòng, lại tìm thấy kia bên bờ ruộng, đầu của bị xây xước, khóc lóc kể rằng Niệm An bị nhóm người xấu đưa .


      nằm trong phòng chính là Mộ Vân, Tiêu Thần ở trong phòng nhìn , vẻ mặt nghiêm túc: “ cẩn thận kể lại tình huống lúc đó cho tôi, chút cũng được bỏ sót.”


      Mộ Vân ôm đầu bị quấn đầy băng gạc, vẻ mặt khổ sở : “Đầu của tôi rất choáng....”


      Thấy dáng vẻ phối hợp của , Tiêu Thần nổi giận, bắt lấy bả vai của bắt đầu lay lay: “ nhìn vào mắt tôi mà , lúc này phải là lúc để ngất biết ? Niệm An chưa tìm thấy, tại tung tích, cũng biết gặp phải nguy hiểm gì!”


      Mộ Vân giống như bị giật mình, càng ra lời, môi run run rẩy rẩy lâu: “ thích ấy?”


      Thấy vào lúc này lại lảng sang chuyện khác, Tiêu Thần quả muốn điên: “Đúng vậy, tôi ấy, cho nên tôi thể để cho ấy chịu bất kỳ thương tổn nào, càng cho phép bất kể ai tổn thương ấy.Nếu như bây giờ , có tin cả đời này tôi để lời nào nữa ?”


      “Đủ rồi!” Lão Mộ cũng từ ngoài bước vào, tháo kính mắt xuống thích ứng với ánh sáng lờ mờ trong nhà.Rất nhanh tầm mắt của dừng lại người Mộ Vân, đè nén nghi vấn như sông cuộn biển gầm trong lòng, ân cần : “Xe ở bên ngoài, bảo tài xế đưa em đến bệnh viện, yên tâm nghỉ ngơi.”


      Tiêu Thần nóng nảy: “Mộ Hữu Thành, điên rồi sao? ấy là người duy nhất chứng kiến, còn chưa xong để ấy , sao có thể tìm thấy Niệm An?”


      Lão Mộ bắt lấy tay : “Bình tĩnh chút , chúng ta trước hết tìm khu vực xung quanh đây, nếu như trong vòng 24 giờ tìm thấy báo cảnh sát.”


      A Trạch, Lão Bàng, Đường Ca cùng đám em đều chờ bên ngoài, chồng của thím hai cũng tìm đàn ông trong thôn tới, đoàn người chia làm bốn đội, mỗi đội đều có người trong làng quen thuộc địa hình, bọn họ dọc theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc để tìm.Chỉ cần trong thôn còn người nhất định tìm ra được.


      Trước khi lên xe, Mộ Vân bảo tài xế chờ ở bên ngoài chốc lát, xoay người vào trong phòng, thấy Tiêu Thần đấm cái vào mặt Lão Mộ, xông tới chắn trước người Lão Mộ, mắng Tiêu Thần: “ bị bệnh thần kinh à?”


      Lão Mộ đẩy ra, khóe miệng sưng đỏ, có tia máu lộ ra: “Mộ Vân, em tránh ra, chỗ này có chuyện của em.”


      Nghe thế, Mộ Vân khóc: “Sao lại có chuyện của em? em, lại bị thương, sao em có thể quan tâm?”


      khí chợt lạnh xuống, Tiêu Thần có hứng thú với chuyện hai em bọn họ, càng muốn quan tâm.Nhưng Lão Mộ cong khóe miệng : “Nếu như em có quan hệ ruột thịt với , giờ phút này cho dù phải thắt cổ em cũng nhất định bắt em phải kể lại ngọn ngành ràng, nhưng đáng tiếc em phải, sao có thể ép buộc?”


      Đáng tiếc em phải, đáng tiếc em phải....Mộ Vân chống cửa, thiếu chút nữa đứng vững. có cảm giác kể từ ngày hôm nay Mộ Vân và Mộ Hữu Thành có quan hệ gì nữa. kính trọng nhiều năm như vậy, cũng từng thầm mến nhưng bây giờ lại bị tự tay đẩy ra.


      nhớ lại từ lúc Từ Na về nhà tìm , Từ Na cho biết chuyện của trai cùng Thẩm Niệm An, Từ Na ám chỉ Thẩm Niệm An tới giành trai của . bán tín bán nghi, nhưng vẫn vội vàng chạy tới. thấy trai thương Thẩm Niệm An, mà hề biết rằng, Thẩm Niệm An mang thai.Tin này khiến cho khiếp sợ.Ngày trước Mộ Tình cũng chỉ là được nuôi dưỡng bên cạnh trai, chán ghét đến tột đỉnh.Nếu trai có con, đứa này được cưng chiều như thế nào? hốt hoảng giống như sắp bị đưa vào lãnh cung....
      Gấu'slazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Bởi Vì Duyên Phận



      Cả người Từ Na run rẩy lần đến máy điện thoại bên cạnh, đầu ngón tay dừng lại chút cuối cùng vẫn ấn dãy số quen thuộc: “Vâng, con chào chú.Chuyện của chúng ta có thể làm cho lớn hơn.Chỉ cần kiến trúc sư kia xuất , con tin rằng hạng mục này của Mộ thị chắc chắn hỏng, đến lúc đó chú tiếp nhận, kiếm được khoản lớn…” dùng hết sức để những lời này, trong giọng lạnh lẽo bình thản, nhưng trong lòng lại lay động ngừng, giống như mất cái gì đó thể tìm lại được.


      chuyện điện thoại xong, tập tễnh bò lên giường, đôi tay vén chăn nằm xuống, nụ cười mặt sắc bén như lưỡi dao ngâm độc.


      Nhóm người Lão Mộ, Tiêu Thần tìm suốt bốn năm giờ, mắt thấy trời sắp tối rồi.Ở nông thôn đêm hè lạnh, nhất là vùng đồng bằng hoang vu, dù là thân thể đàn ông cường tráng thế nào, trải qua đêm như vậy cũng phải ngã bệnh, càng phải đến phụ nữ có thai.Hơn nữa, biết giờ Niệm An bị đối xử như thế nào, nếu có người ra tay độc ác với


      Hậu quả khó mà lường được.


      Có người cầm đèn pin cầm tay, ánh sáng này chiếu vào mắt Lão Mộ khiến tự chủ được sinh cảm giác choáng váng, chân ổn đạp vào vũng bùn.Mọi người phải hợp sức lại kéo lên.


      để ý, sau đó tiếp tục vùi đầu tiếp.Tiêu Thần ngăn cản trước mặt , giọng khuyên nhủ: “ tốt nhất nên trở về chờ tin tức , tình trạng của bây giờ thích hợp lại ở nơi hoang vu này!”


      Lão Mộ trả lời, chỉ là kiên định đẩy tay ra, tiếp tục về phía trước.


      Tiêu Thần đuổi theo, giọng nặng nề: “Cái người này, hiểu tiếng người sao? chúng tôi tìm người nhanh hơn, xin đừng khiến mọi người lo lắng được ?”


      Lão Mộ gạt tay ra: “ nhanh chút , nên vì chăm sóc tôi mà làm chậm tiến độ.Những chuyện khác, đừng gì cả.”


      Tiêu Thần thể làm gì được, chỉ có thể độc ác bỏ lại, cùng cảnh sát lục soát, dù sao giờ quan trọng nhất vẫn là tìm được Niệm An.


      Nông thôn có nhiều cỏ dại, trong hồ nước ếch kêu từng tràng. biết qua bao lâu, bóng tối bao trùm khắp bầu trời.Tiếng ếch kêu lần lượt vang lên, cùng mọi người kêu tên Thẩm Niệm An.Có người lên núi, có người vào cánh rừng, còn có người đến bên bờ nước, dường như tất cả những chỗ có thể giấu người đều bị giẫm đạp lên, đáng tiếc vẫn thu hoạch được gì.


      Lão Mộ chợt dừng chân: cứ tiếp tục tìm như vậy liệu có phải sai lầm hay ?


      Đúng lúc này có người gọi điện thoại cho : “Có người trong làng tiếng trước nhìn thấy thấy chiếc xe khả nghi lái ra khỏi thôn, rất có thể Niệm An xe.”


      Thừa dịp mọi người tản ra tìm người lén chuyển người ra khỏi đây? vậy khi mọi người trở lại kịp nữa, hơn nữa xe cũng dừng bên ngoài nhà thím hai, giờ chạy về, khẳng định những người đó cũng chạy xa, sao có thể đuổi kịp?


      Xem ra chính mình đuổi vẫn kịp, Lão Mộ ám hiệu bằng mắt cho Tiêu Thần, hai người ăn ý cùng lúc bắt đầu liên lạc với bạn bè.Vốn muốn kinh động tới những người đó, nhưng tình hình trước mắt cho phép sao nhãng.Thông qua lệnh của cục công an thành phố triệu tập, công an địa phương, công an cục cũng bắt đầu gia nhập công cuộc tìm người này.


      Bày thiên la địa võng chỉ chờ những người đó vào.


      Cả đêm, Lão Mộ ngồi trong xe, tay siết chặt điện thoại.Sau đó Tiêu Thần vào, mang vào chén trà: “Trà nhà thím hai, mùi vị cũng tệ lắm, thử chút .Cũng ba giờ sáng rồi, biết ngày mai có tin tức gì.”


      Lão Mộ tựa đầu vào ghế sau, nhắm mắt, giọng điệu kiên định: “Nhất định là tin tức tốt.”


      Tiêu Thần cũng phải nên sao có lòng tin như vậy được: “Chỉ mong là như vậy.Đúng rồi, qua ngày nghỉ tôi trở về Mỹ rồi, biết là được rồi, đến lúc đó cần phải tiễn, tôi chịu nổi dáng vẻ ân ái của mấy người.”


      Lão Mộ nhìn về phía Tiêu Thần, nở nụ cười: “Được!”


      Hai người hàn huyên chưa tới lúc, tin tức từ trong cục công an liền truyền tới.Nghe đường đuổi theo chiếc xe kia, vì tốc độ nhanh quá mà xảy ra tai nạn, chiếc xe đuổi theo bị lật, tại cảnh sát tìm người.Đám người bên trong xe kia bị bắt, Niệm An được đưa vào bệnh viện.


      Lúc Lão Mộ chạy đến, Niệm An được chuyển từ phòng cấp cứu ra phòng bệnh bình thường.Bác sĩ chỉ bị hít phải chút thuốc mê, truyền hai chai nước, ngủ giấc là có thể khôi phục.


      lâu sau lại có người được đưa vào phòng cứu cấp, mà xe đẩy của người này lướt qua Lão Mộ.Lúc sắp đẩy qua, người phụ nữ máu me đầy người chợt rên lên tiếng, thành công khiến Lão Mộ chú ý. chậm rãi xoay người, chợt nhìn thấy đôi mắt quen thuộc.


      “Mộ Vân? có chuyện gì xảy ra?” Lão Mộ cực kỳ giật mình.


      Cảnh sát theo : “Chính ấy mình lái xe đuổi theo đường cao tốc, còn nhanh hơn cả chúng tôi.Vì ngăn cản chiếc xe dừng lại, ngại tăng tốc, dùng xe của mình cản xe đối phương, vì vậy bị đụng bay.Nếu phải có ấy, chúng tôi sợ rằng còn chưa thể tóm được bọn bắt cóc nhanh như vậy.”


      Tầm mắt Lão Mộ dừng lại thân thể be bét máu của Mộ Vân.


      Mộ Vân dường như nở nụ cười, mấp máy miệng giọng run rẩy : “....đừng....thất vọng về em..,được ?”


      Lão Mộ bắt lấy bàn tay mềm yếu vô lực của , giờ phút này cảm xúc phập phồng, chỉ có thể bằng cảm giác : “Em ngốc, đừng nghĩ ngợi gì cả, chờ em khỏe mạnh lại hãy .”


      Trước khi được đưa vào phòng cấp cứu, tầm mắt Mộ Vân vẫn để người Lão Mộ, nở nụ cười.Khoảng thời gian ngắn ngủi này có lẽ đối với và Niệm An cũng vui, nhưng khiến cả đời này khó quên nhất.Khi Từ Na cho biết chuyện của và Thẩm Niệm An, biết Từ Na chỉ muốn lợi dụng mình tới phá hư tình cảm của hai người bọn họ.Mặc dù chán ghét thủ đoạn của Từ Na, nhưng lại có thể trải nghiệm được cảm giác cam lòng của Từ Na.Chỉ vì cũng giống như Từ Na, người thể .


      , đừng hận em. là chuyện em chưa từng hối hận, bởi vì mà mắc sai lầm, em cố gắng trả giá rồi, nếu vẫn chưa đủ, vậy kiếp sau tiếp tục trả....


      Khi Niệm An tỉnh lại, Lão Mộ nằm ở bên giường. yên tâm cười, đưa tay vuốt tóc Lão Mộ, sau khi phát tỉnh lại, bỏ tay ra, khinh bỉ : “Lúc nào rảnh gội đầu , bẩn rồi.”


      Lão Mộ phát bắt được tay , áp lên má mình. gò má lún phún râu ria, từng dòng điện hơi yếu xông vào trong lòng Niệm An: “Mặc dù bẩn nhưng vẫn phong độ đẹp trai.”


      Lão Mộ kéo vào trong ngực, hít sâu mùi hương người , lúc này mới tin rằng vẫn ở bên cạnh mình.Những lo lắng đè nén trong lòng vào giờ phút này đều được gỡ ra, thế nhưng nước mắt vẫn cứ theo hốc mắt chảy ra ngoài.


      Lão Mộ khóc, trời sinh số lần rơi nước mắt nhiều.Vì tìm lại được Niệm An, vì bỏ lỡ Mộ Vân, vì Từ Na khăng khăng mực....


      Niệm An sau đó mới nghe đến chuyện tình của Mộ Vân, cảm thấy có chút tiếc nuối.Sau nữa lại nghe mưu kế của Từ Na và ông chú cũng thành công, bởi vì vị kiến trúc sư kia xuất tại buổi họp báo, thừa nhận là mình nhầm lẫn, còn mời Niệm An lên sân khấu, ca ngợi bản thiết kế của , rằng gần vài chục năm gần đây mới có bản thiết kế sáng tạo như vậy.


      Từ Na phát bệnh trong khách sạn, vì uống quá nhiều thuốc ngủ, lúc bị phát duy trì tư thế ngủ khá khổ sở.


      Ngày Tiêu Thần trời bắt đầu mưa, Lão Mộ cùng Thẩm Niệm An dừng xe trong mưa nhìn vào sân bay.Lão Mộ đồng ý với Niệm An tiến hành phẫu thuật mắt ngay lập tức. đường trở về, Lão Mộ hỏi Niệm An: “Nếu như năm ấy em gặp được giờ em ở bên cậu ta sao?”


      Niệm An chút nghĩ ngợi gật đầu: “Nhất định!”


      Trong nháy mắt gương mặt Lão Mộ trầm xuống: “ ngờ em lại thành như vậy.”


      Niệm An cười, cũng tự hỏi mình, nếu như năm đó trong nhà trai gặp được Mộ Hữu Thành, có mình cùng Tiêu Thần gương vỡ lại lành? Đáng tiếc đáp án này thành thực, bởi vì vận mệnh để cho được ở bên cạnh người đàn ông này, từ lúc đó những người khác chỉ là người qua đường.


      Sau đó, lại nghe Mộ Tình ra nước ngoài học tập cùng với người bạn trai họ Lam. lần và cậu ta gặp bạn bè vô tình gặp Tiêu Thần, lúc đó vẫn còn độc thân, nhưng tiếp quản nghiệp gia tộc, tính tình cũng trở nên chín chắn hơn.Mộ Tình cười : “Nếu như bây giờ và ba em đứng cạnh nhau, em thể phân biệt được ai với ai nữa.”


      Tiêu Thần vỗ đầu theo thói quen, chỉ thấy bạn trai của Mộ Tình lập tức đưa tay ngăn lại, dùng giọng trung lơ lớ : “Đầu của người tôi chỉ có tôi mới được vỗ!””
      Gấu'slazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Ngoại Truyện 1: Tiêu Thần



      Ngày ở nước Mĩ trôi qua rất nhanh, cảm giác như thiếu thứ gì đó.Mỗi khi hoàn thành công việc, Tiêu Thần lại nằm ghế salon hồi tưởng lại những ký ức thời sinh viên.Lúc đó tuổi trẻ ngông cuồng, làm biết bao nhiêu chuyện thất đức, nhưng lại được thoải mái cười đùa, thoải mái gây lộn, khó chịu động tay đánh nhau.Bây giờ hoàn toàn trái ngược, dồn hết tâm huyết vào công ty gia tộc ngày càng lớn mạnh.


      Lúc đầu ông Tiêu và bà Tiêu rất vui mừng, cũng từ khi to gan cải cách công ty, đưa công ty nâng lên tầm ới.Nhưng sau đó, bọn họ bắt đầu buồn rầu.Đàn ông từ xưa thành gia lập nghiệp, hôm nay nghiệp của con trai bừng bừng khí thế, nhưng gia đình sao? Con trai cũng hơn ba mươi rồi, vẫn còn mình có thể làm được gì? Hai ông bà ngày qua ngày quả thực rất nhàm chán, thường xuyên cãi nhau chút, cho cùng cũng là vì sốt ruột chuyện chung thân đại của con trai.


      Nhưng ở đâu mới có thể tìm được Thẩm Niệm An cho con trai đây? Bà Tiêu mở miệng được.Trong chuyện tình cảm của con trai, bà sai lầm lần, nếu theo vết xe đổ, chừng con trai còn để ý tới mình.Vì vậy bà Tiêu đem chuyện này giao cho ông Tiêu.


      Ông Tiêu cầm tay bà vuốt: “Chuyện của con mình chỉ cần nhìn thôi, mình thúc giục cũng được, cứ yên tâm mà chờ!” Mặc dù ông vậy, nhưng vẫn lén động tay động chân.Ví dụ như trợ lý tổng giám đốc sắp xếp cho cuộc gặp mặt với con công ty này, sau đó lại sắp xếp cuộc gặp mặt khác, khi con trai biểu lộ tâm tình tốt mời trong nhà tới dùng bữa cơm – chỉ tiếc là xác suất xảy ra việc này quá .


      Đối với hành vi mờ ám của hai vị phụ huynh, Tiêu Thần cũng biết nhưng cũng ra.Con Mỹ quả là nhân tài khiến người ta khỏi sợ hãi, có người nhiệt tình như lửa, lạnh nhạt như băng, lại có người dịu dàng như nước, dường như là khiến cho người ta kịp nhìn.Nhiều tính cách tụ hợp lại như vậy khiến người ta ngưỡng mộ, chỉ tiếc là vẫn còn thiếu chút kích động, là loại kích động khiến người ta thích lần thứ hai.


      ngày nọ, sau khi xử lý xong công việc buổi sáng, trợ lý tổng giám đốc đưa tới thiệp mời có chữ viết tay Trung Quốc.Theo đường vân vòng tròn, cởi dây hồng, mở thiệp mời ra, trái tim Tiêu thần như lỡ nhịp, trong nháy mắt có loạt cảm giác thở nổi.


      Là thiệp mời tiệc đầy tháng em bé nhà Mộ Hữu Thành cùng Thẩm Niệm An.


      Tiêu Thần ngồi ghế dựa cực kỳ lâu, buổi chiều hôm đó lần đầu tiên xem văn kiện cũng cầm bút lên viết chữ, chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Có lẽ suy nghĩ có nên trở về hay , hoặc là suy nghĩ những chuyện khác....


      Mấy ngày sau Tiêu Thần với trợ lý rằng mình muốn rời mấy ngày, giao phó chuyện công ty cho người phụ trách xong đến tìm cha mẹ nhờ bọn họ quản lý công ty.Sau khi thông báo xong, lập tức trở về nước.Lúc này cách tiệc đầy tháng vẫn còn tuần, nhưng sau khi trở về cũng liên lạc với bạn bè.Mỗi khi màn đêm buông xuống, đều đến quán bar, ngồi trong bar, mỗi ngày lại uống loại rượu khác nhau, có đôi khi là Margaret, có đôi khi là XO, có đôi khi là Chivas.... Người tuấn đẹp trai như luôn thiếu phụ nữ chủ động đến gần.Lúc bình thường cũng mời phụ nữ cùng uống ly, sau đó trò chuyện đôi câu.Khi quen rồi, hỏi: “Làm bạn của nhé!” Lời đột ngột như vậy khiến phụ nữ khóc cười được, chỉ là thiếu những người phụ nữ chỉ đồng ý, thậm chí còn rủ tới khách sạn.Đáng tiếc lại cự tuyệt: “ có hứng thú.”


      Thái độ chợt xa chợt gần như vậy khiến cho phụ nữ mê hoặc: người đàn ông này rốt cuộc là cảm thấy hứng thú với mình hay chỉ đơn giản là vui đùa chút?


      Vì vậy mấy nàng mời mấy lần có kết quả đều bỏ .Mà Tiêu Thần mỗi ngày vẫn tới quán bar, vẫn tái diễn những vấn đề giống nhau, sau đó lại tiếp tục lúng túng.


      Cho đến khi sắp hết tuần, có người phụ nữ thoải mái đồng ý làm bạn , mời từng ly rượu cho đến khi hết mới thôi.


      Người phụ nữ kia tên gọi là Tống Ti Dương, trời sinh lần đầu tiên đến quán bar gặp phải người đàn ông cá tính như vậy khiến cảm thấy vô cùng mới lạ.Trong thời gian gặp Tiêu Thần chưa đến phút, đều hỏi ba câu hỏi giống nhau: “Sao lại có thể đẹp trai đến như vậy?”


      Khi Tiêu Thần “Làm bạn của nhé”, chút nghĩ ngợi trả lời: “Được, bây giờ bắt đầu sao? Bạn trai bạn phải làm những gì? A, đúng, chúng ta xem phim , ngay ngày mai, ngày mai có được ..”


      hưng phấn lôi kéo tay Tiêu Thần, bắt đầu cấp tốc lên kế hoạch hẹn hò.Tiêu Thần cũng phản ứng, uống hết chỗ rượu còn lại, sau đó lấy bút ra viết vào lòng bàn tay của dãy số điện thoại, còn có địa chỉ: “Ngày mai ăn mặc xinh đẹp chút tới nơi này, sau khi đến gọi điện thoại cho .”


      xong, biến mất thấy gì nữa.


      Tống Ti Dương nhìn bóng lưng đến mức ngẩn người: người đàn ông đẹp trai như vậy sao cá tính lại lạnh lùng như vậy nhỉ? muốn xách cổ lôi về nhà.


      bắt đầu mong đợi buổi hẹn hò ngày mai.


      Nhưng biết là ngày mai bọn họ tham dự bữa tiệc đầy tháng, nếu biết, nhất định chuẩn bị phần quà tặng, chân tay cũng luống cuống như vậy.
      Gấu'slazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58: Ngoại Truyện 2:tiểu Bao Tử



      Niệm An sinh được tiểu công chúa vô cùng đáng , lúc nhà Lão Thẩm tới, Tô Tô luôn miệng kêu Lão Mộ để con làm con dâu của mình, nhưng ý kiến này của bị mọi người đồng loạt khinh bỉ: có biết là họ hàng gần mà kết hôn có tỉ lệ di truyền bệnh lớn hơn , có biết họ hàng gần mà kết hôn khiến cho dư luận xã hội phản ứng tốt hây , có biết rằng....


      Vì vậy, kế hoạch này chết từ trong trứng nước.


      Tên gọi của tiểu công chúa vẫn còn là vấn đề nan giải, Lão Mộ và Niệm An từng suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như Trúc Hạm, Tòng An, Thù Ý…, nhưng vẫn quyết định được, có người đề nghị bọn họ tìm thầy bói để xem đại , hai người bọn họ lại vô cùng ăn ý, cùng : “Chờ chút!”


      Tạm thời vấn đề tên để sang bên, gần đến ngày tổ chức tiệc đầy tháng, từng tấm thiệp được gửi , vẫn còn giữ lại mấy tấm.Lúc Chân Chân tới giúp đỡ hỏi Niệm An có nên mời Tiêu Thần hay , cười cười: “ ấy ở Mĩ, chạy tới đây xa như vậy phiền phức, thôi, lần này gọi điện thoại cho ấy là được rồi.”


      khí buổi tiệc đầy tháng nhiệt liệt khác thường, khách khứa và bạn bè đông đủ, mà cao trào của bữa tiệc chính là lúc Tiêu Thần cùng bạn xuất .Niệm An nhìn Lão Mộ, bất đắc dĩ: “ gửi thiệp mời cho ấy rồi hả? Sao lại với em tiếng.”


      Lão Mộ cẩn thận từng li từng tí ôm con mềm mại như cục thịt tròn, lên tiếng phủ nhận: “ có.”


      Khiến Lão Mộ và Niệm An vui mừng là cuối cùng Tiêu Thần cũng có bạn rồi, nghe và bạn Tống Ti Dương quen nhau ở Mỹ, hơn nữa còn nửa năm rồi.Lại thực là trùng hợp, hai người bọn họ có nhiều điểm khác nhau, sau lại phát ra có bạn bè chung ít, vì vậy mặc dù trước quen, nhưng lúc chuyện lại long trời lở đất giống như bạn tốt lâu năm, hơn nữa còn phát ra có chúng nhiều sở thích, vì vậy liền hẹn hò…


      Cứ như vậy hai người phát triển tốt đẹp.


      Mọi người say sưa nghe, cảm thán câu: Đúng là duyên phận!


      Lão Mộ ôm em bé tới bàn Tiêu Thần mời rượu, bạn Tiêu Thần là Tống Ti Dương nhìn tiểu công chúa chảy nước miếng: “ Mộ, cho tôi ôm em bé chút được ?”


      Tiêu Thần vội ngăn cản : “Chờ chút, em chưa sinh em bé có thể ôm sao? Cẩn thận làm bị thương em bé.”


      Tống Ti Dương hừ hơi: “Đừng xem thường em!”


      Khi được mẹ của em bé cho phép, từ từ đón nhận em bé từ tay Lão Mộ, tay trái nâng ót cùng cổ em bé, tay phải nâng mông, làm mặt hề với em bé, chọc cho em bé cười khanh khách ngừng!


      Niệm An ở bên cạnh nhìn, hài lòng gật đầu thầm nghĩ: này quá được, sau này ở cùng chỗ với Tiêu thần nhất định rất hạnh phúc.


      Trước khi bữa tiệc đầy tháng kết thúc, Lão Mộ lại tìm tới Tiêu Thần: “Cha nuôi em bé, mau đặt cái tên cho con nuôi .”


      Tiêu Thần nhìn lúc lâu: “ là tàn nhẫn.”


      khí lạnh ba giây, Tiêu Thần đột nhiên cười lớn: “Kiếm tiền là sở trường của tôi, nhưng đặt tên là làm khó tôi.Vợ chồng hai người đúng là gây sức ép cho tôi.” xong cúi đầu, thân mật hỏi Tống Ti Dương, “Nếu bảo mẹ nuôi đặt tên cho con .”


      ‘Mẹ nuôi’ cũng nhăn nhó, liền lên tiếng: “Được, vậy gọi là Mộ Tĩnh Dao . ‘Tĩnh’ nghĩa là bình an, hy vọng sau này đứa trẻ này có thể bình an khỏe mạnh trưởng thành, ít khiến cha mẹ lo lắng, ‘Dao’ có nghĩa là mỹ ngọc, sau này này lớn lên nhất định lung linh tinh xảo như viên ngọc, cả đời được khác coi là trân bảo.”


      Niệm An cùng Lão Mộ nhìn nhau cười tiếng: “Tên rất hay, ý nghĩa tốt.”Tiêu Thần tìm được tốt.


      [HẾT TRUYỆN]
      Gấu'slazybee thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :