1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quản Gia Nhà Em - Đậu Toa (18+) [hoàn + ebook]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      HIHIIH, THANKS NÀNG NHÉ MÈO DỄ THƯƠNG
      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 8
      Trong gian u và ẩm ướt, mùi ẩm mốc trong khí xộc thẳng vào mũi, Sở Thiến mở mắt ra liền nhìn thấy con chuột chạy qua đống hỗn độn cũ nát.

      Đây quả là nơi bẩn thỉu, nhưng đối với bọn cướp mà vứt con tin ở đây là chuyện vô cùng bình thường.

      Dù sao cũng là bị bắt cóc mà!” Sở Thiến nghĩ rằng mình được đưa đến nơi nào đó tốt hơn như thế này. Hơn nữa nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, bọn chúng còn có chỗ kín đáo để giết con tin. Nơi có thể che nắng che mưa là quá đủ với rồi.

      Sở Thiến xoay xoay chút, dây thừng trói tay nhanh chóng được tháo ra. nhàng đứng dậy tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng nhìn thấy túi xách của mình được vứt ở góc căn phòng. Ngoài chiếc điện thoại biến mất, những vật khác chỉ trở nên lộn xộn đều còn nguyên trong túi.

      nắm lấy túi xách rồi cẩn thận quan sát xung quanh. Ánh mắt vừa quét hết lượt thầm than. Có chút ổn rồi!” Căn phòng này ngoài bức tường ngăn cách hai gian ngay cả cái cửa sổ cũng có, nghĩ cũng biết đường ra duy nhất có người canh gác cẩn thận rồi.

      Sở Thiến đành im lặng chờ thời cơ. cũng bạc đãi bản thân, liền chọn chỗ sạch nhất căn phòng rồi ngồi xuống.

      Haiz!” Có phải nên ngồi đây đợi chàng quản gia quý của mình đến cứu hay ?” Hừ!” Hy vọng là có thể chờ đợi, vì những lời bên ngoài kia lọt vào tai khiến Sở Thiến thích lắm. nghe thấy bọn chúng chuyện với ai đó.

      Đột nhiên ánh mắt trầm xuống, nhìn ra ngoài bắt gặp khuôn mặt mấy có thiện cảm bước vào.

      ...

      “Em ở đâu?”

      Nhìn dãy số quen thuộc, Âu Dương Phụ cần nghĩ ngợi nhấc máy liền cất tiếng hỏi. Nhưng giây sau liền nghe thấy giọng ở đầu bên kia cất lên là giọng xa lạ, khuôn mặt liền trở nên căng thẳng lạ thường.

      “Haha! Cậu hỏi tôi phải cho cậu biết chúng tôi ở nơi nào sao?”

      Diệp Hoàng Thành cười gian trá, rồi tiếp:

      “Cậu hẳn là biết đây là điện thoại của ai?”

      “Các người làm gì ấy?” Tiếng của trầm xuống, mang theo tức giận.

      “Bây giờ chưa làm gì... Nhưng phải xem thái độ phối hợp của cậu thế nào . Tôi cũng đảm bảo làm gì với khuôn mặt xinh đẹp của ta... haha...” khinh miệt nhìn Sở Thiến, lại hung hăng uy hiếp.

      “Thả ngay ấy ra!”

      Âu Dương Phụ miệng cứng nhưng ngón tay cầm máy run . tiếp, cố dè nén cảm xúc:

      “Thả ấy ra, tôi nghe theo những gì các ông muốn.”

      “Chậc chậc! Cậu biết tôi muốn gì hay sao? Nhưng...” Diệp Hoàng Thành cúi đầu nhếch môi, giọng đắc ý như hề muốn thỏa hiệp. “Cậu nên nghe cho , bây giờ ở đây, tôi là người có quyền quyết định. Cậu có tư cách đàm phán với tôi.”

      “Ông...!” hít sâu vài hơi cố nén cơn giận rồi lại tiếp tục “Được!” Ông có điều kiện gì cứ ra. Nhưng được động tới sợi tóc của ấy.

      Ông trời ơi! Sở Thiến chính là tính mạng của . Nếu có chuyện gì... nghĩ cũng dám nghĩ tiếp nữa.

      “A! Tổng giám đốc Âu Dương, sao hôm nay cậu lại có thể phối hợp đến thế!” Diệp Hoàng Thành cười lạnh. “Lúc trước phải trả lại hai trăm năm mươi tám vạn, còn khinh thường muốn hợp tác với tôi hay sao?” Tại sao hôm nay lại có thể thay đổi thái độ nhanh vậy.

      “Ông...! Ông hay bớt những lời vô nghĩa . Có điều kiện gì cứ thẳng ra.”

      Âu Dương Phụ siết chặt ngón tay, hận thể bây giờ có thể đứng trước mặt ông ta mà đấm quyền.

      trước kia là bị mù hay sao mà có thể noi gương người như ông ta trở thành mục tiêu học tập cơ chứ?

      Có lẽ Diệp Hoàng Thành trước kia có cái để sùng bái, nhưng bây giờ ông ta trở thành con người hư thối của xã hội. kẻ bị danh lợi và tiền tài làm cho cả thể xác và tâm hồn biến dạng, trở thành loại sâu bọ có hại cho xã hội.

      “Được! Tôi cũng muốn những lời vô nghĩa nữa. Đem tập đoàn của cậu giao sang cho Vụ Sở của tôi.”

      Sát nhập Ân Long vào khối với Vu Sở, khác gì đem ngành kinh tế của đất nước này đưa vào tay .

      “Ông muốn thâu tóm tất cả!”

      Nếu chuyện này xảy ra, bao nhiêu lợi nhuận về hết tay .

      “Cậu có thể cho tôi sát nhập hai tập đoàn lại, nhưng tôi cũng đảm bảo rằng dâu của cậu xuất trong hôn lễ đâu. Đám cưới mà dâu tốt có phải ?”

      Diệp Hoàng Thành tiếp tục mạnh mẽ uy hiếp. Ông tin Âu Dương Phụ thỏa hiệp.

      “Ông động vào ấy.” Âu Dương Phụ nghiến răng nghiến lợi .

      “Tôi cũng : Cậu phải chấp nhận cầu của tôi chuyện đó mới xảy ra.”

      “Ông...!” Chết tiệt! Sở Thiến ở trong tay bọn họ. chỉ có thể thỏa hiệp.

      “Được! Tôi đồng ý với ông!”

      “Thẳng thắn lắm! hổ trước kia tôi coi trọng cậu...”

      “Được rồi! Tôi nghĩ nên tiếp chuyện này nữa, chỉ cần ông cho tôi biết có thể kí hợp đồng ở chỗ nào, sau đó đem ấy an toàn ra ngoài là được.

      Như thế là quá đủ rồi. Chỉ cần Sở Thiến được an toàn, cho dù lần nữa trở thành kẻ phạm tội cũng quan trọng.

      Bất luận phải trả giá như thế nào, chỉ cần bình an trở về... Chỉ cần như vậy là tốt rồi... chỉ cần bình an trở về...

      ...

      Chấm dứt cuộc trò chuyện, Diệp Hoàng Thành với vẻ mặt đáng kinh tởm ra phía sau bức tường, nhìn chằm chằm vào Sở Thiến:

      “Chà chà! Người đẹp như vậy mà theo tiểu tử hiểu thời thế là lãng phí quá .”

      Sở Thiến hừ lạnh, đáp trả:

      “Ở cùng người biết thời thế còn hơn là theo kẻ hám tiền ngu ngốc.”

      nhìn người trước mặt bằng nửa con mắt, hề sợ hãi, chút cũng giống là con tin chuyện với kẻ bắt cóc.

      bị trúng tim đen, liền giống như mất phong độ vốn có mà hét to:

      “Con đàn bà đáng chết! Mày vừa cái gì?!”

      “Tôi cái gì à?” Môi mỏng nhếch lên, chút lạnh lùng mà kiều diễm. “Tôi cái gì chẳng lẽ ông lại ngu ngốc đến mức hiểu sao? Tôi đây cũng ngại thêm lần nữa, ông là đồ vô dụng ngu dốt, bằng cả đứa con nít ranh.

      Vài năm nay, thủ đoạn của Diệp Hoàng Thành càng trở nên đê tiện là do nguyên nhân. Bởi vì còn khả năng hô mưa gọi gió như lúc còn trẻ, nên giờ đây chỉ có thể dựa vào những mánh khóe đê tiện. Cái người được gọi là tài hoa, sớm bị nước Giang Đông cuốn trôi, trở lại.

      “Dựa vào cái gì mà mày dám như vậy? Nếu tao có năng lực thằng khốn kia bây giờ làm sao có thể diễu võ dương oai như vậy hả? Nếu có tao nó có địa vị như ngày hôm nay sao? Nó có thể cao giọng trước mặt tao hay sao? Tao cho mày biết, có tao, nó chỉ là thằng trắng tay, thằng vô dụng!” Diệp Hoàng Thành tức giận rống lên hồi, rồi lại điên cuồng cười to.

      “Vậy tôi đây cũng cho ông biết. ấy, ông cũng vậy, bây giờ có khi còn thành hồn ma vất vưởng.” Sở Thiến như thèm để ý đến ánh mắt giết người của nhìn mình, tiếp tục . “Từ lúc ông tính kế hãm hại, khiến ấy phải vào tù ông có tư cách những lời này. Ông còn dám trơ mặt nhận mình là ân nhân của ấy ư? Tôi cho ông biết, từ đầu đến cuối ông chỉ là kẻ lợi dụng tài hoa thiên phú của ấy mà thôi.”

      ...

      Trong khi Sở Thiến và Diệp Hoàng Thành đấu khẩu căng thẳng bên này, ở nơi khác trong nội thành thành phố, có đám người dáng dấp khác nhau chuẩn bị cứu con người tưởng chừng là đáng thương kia.

      Bởi vì vô cùng tức giận, cho nên bộ dạng bây giờ hoàn toàn khác so với trước kia.

      “Nhanh lên, trước hết phải tìm được ấy!”

      nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại bấm loạn xạ, rồi lại điên cuồng hét lên với người bên cạnh:

      “Nhanh! Mặc kệ phải huy động bao nhiêu người, nhất định phải tìm được ấy an toàn trở về.”

      “Được rồi! Nhưng mà tôi nghĩ cần phải gấp gáp đến vậy đâu! hãy uống chút trà giải nhiệt !” Muốn lớn tiếng với sao? Vậy cứ thong thả chờ .

      Người cất tiếng . ngồi sofa, rất điềm tĩnh mà nhấp từng ngụm trà. Dù là tín hiệu mờ nhạt, nhưng cũng biết vị trí của Sở Thiến thông qua máy phát tín hiệu rồi. cũng phác họa trong đầu địa điểm kia. Còn về phần đó có đúng là nơi Sở Thiến bị giam giữ hay ... chỉ cần đợi vài phút nữa là có thể biết được đáp án rồi.

      Âu Dương Phụ lại nhanh tay bấm loạn vài nút điện thoại, rất nhanh lại ra chỉ thị:

      “Luật sư phải ? Ông mang tập văn kiện đó lại đây cho tôi... Đúng! Cả hai bản văn kiện đều mang lại đây... Được! Cảm ơn ông! Tôi thực sợ rất cần nó.”

      Sau đó quay sang ngồi ghế sofa tức giận, mỉa mai:

      “Buổi chiều rồi đó. Nếu có thể đừng chỉ uống trà thôi mà gọi luôn người mang điểm tâm đến từ từ ăn luôn !”

      Nếu từ từ mà Sở Thiến có thể trở về, vừa lòng cũng uống vài chén với ta.

      người bình tĩnh, người sốt ruột, hai cực hoàn toàn đối lập.

      Rốt cục thể khống chế được nữa, Âu Dương Phụ liền hét lớn:

      rốt cục có phải là bạn của Sở Thiến hay ?! ấy giờ sống chết biết ra sao mà còn có tư tưởng nhàn nhã uống trà?!

      Âu Dương Phụ biết Liễu Thuần Đình biết vị trí của Sở Thiến, chỉ nghĩ là thờ ơ trước an nguy của ấy mà thôi.

      “Tôi uống trà chiều chẳng lẽ giống như cứ hét toáng lên hay sao?” Liễu Thuần Đình thản nhiên liếc mắt, vừa tiếp tục nhấp ngụm trà trong tay, vừa đếm ngược thời gian chờ tin tức đến. “Bình tĩnh chút , có làm loạn lên cũng chẳng được ít lợi gì cả.”

      Bình tĩnh? Lúc này còn muốn bình tĩnh hay sao? còn biết Diệp Hoàng Thành kia có thể làm ra những chuyện xấu gì đối với Sở Thiến... sợ... Sợ chính cái thời gian chờ đợi vô ích này, xảy ra chuyện gì đó hay...

      Lo lắng này khiến đứng ngồi yên. Trừ phi, có thể nhìn thấy thiên hạ của mình hoàn hảo có chuyện gì xảy ra đứng ngay trước mặt, nếu làm sao có thể ngồi đây để chuyện dông dài, lại càng thể ngồi yên giống như có chuyện gì xảy ra mà uống trà chiều được.

      “Ít nhất tôi biểu quan tâm của mình đối với ấy, còn sao? chỉ ngồi nhìn!”

      Tức giận khiến cho Âu Dương Phụ mất hết lý trí, thèm đắn đo suy tính.

      Liễu Thuần Đình bỏ chén trà xuống, vẻ mặt lạnh lùng nhìn :

      “Âu Dương Phụ, tốt nhất nên hiểu mình gì. Tôi quan tâm đến Sở Thiến kém hơn đâu. tưởng mình cứ hét lên như kẻ điên như vậy là có thể giúp được nó hay sao?”

      “Đúng! Tôi biết hét lên giúp ích được gì, tôi biết mình có đủ bình tĩnh, nhưng bảo tôi làm thế nào có thể bình tĩnh được đây? Chẳng lẽ muốn tôi giống làm như có chuyện gì xảy ra mà bình tĩnh ngồi uống trà hay sao?” bất lực vò đầu rồi lại . “Tôi cho biết, tôi làm được!”

      làm được cũng phải làm!” Liễu Thuần Đình xong nhấc máy lên nghe trong bầu khí căng thẳng. “Được... Tốt.... Trước tiên cần làm gì. Chỉ giám sát từ xa, 30 phút nữa chúng tôi có mặt ở đó.”

      “Chuyện gì vậy? Có phải có tin tức hay ?”

      Âu Dương Phụ đá bay tức giận ban nãy ra đằng sau, sốt ruột liên tiếp hỏi.

      “Đúng vậy! Sở Thiến bị nhốt trong căn nhà cũ ở ngoại ô hẻo lánh.” Giọng Liễu Thuần Đình cao lên, tiếp tục trêu ghẹo thay đổi quá nhanh của . “Sao thái độ của có thể kém như vậy. Chẳng phải vừa nãy còn chỉ trích tôi quan tâm đến tiểu Thiến hay sao? Sao bây giờ còn quay sang hỏi chuyện tôi hả?”

      “Tôi xin lỗi, là tôi sai! Tôi quá lo lắng cho Sở Thiến nên mới vậy... Chúng ta có thể xuất phát luôn bây giờ hay ?”

      Nếu biết địa điểm, giây cũng thể chờ được nữa rồi. muốn chạy ngay đến đó mà cứu người trong lòng ra.

      thôi!”

      Liễu Thuần Đình cũng tính toán với nữa, sảng khoái đứng dậy, trong đầu vẫn luôn nghĩ hướng để có thể tiếp cận nơi đó. Nhưng cứu người lần này cũng phải cho rằng mình cứu yếu ớt, mà là nghĩ cho đám người kia có mắt tròng, bắt nhầm người nên bắt...

      ...

      “Hừ! Chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng? Tao rất muốn biết nếu mày ở dưới thân tao có phải hay cũng lớn tiếng như vậy !”

      chịu nổi chỉ trích của Sở Thiến, Diệp Hoàng Thành cố ý ra ý nghĩ dâm tà dơ bẩn trong đầu.

      “Vậy sao?”

      Sở Thiến ngẩng đầu hừ lạnh. mở to mắt chờ xem có thể làm ra cái bộ dạng gì.

      Muốn hủy hoại ? còn muốn xem làm cách nào để có thể hủy hoại được. Lúc trước qua với rồi. Nay vẫn biết điều, nên chỉ có thể đường xuống suối vàng chờ bước vào mà thôi.

      “Chúng mày vào đây cho tao!”

      Diệp Hoàng Thành chịu nổi thái độ khinh miệt của liền lớn tiếng gọi thủ hạ tiến vào. nhìn Sở Thiến, cười gian xảo:

      “Cách thời gian hẹn còn nhiều, các chú cứ ở người ta tìm chút thú vui .”

      “Tìm thú vui người tôi?” Sở Thiến thở , thể tin nổi hỏi lại.

      hay giả? Là muốn làm chuyện vui với ? Gần đây cũng có người để làm thí nghiệm, tại lại có người dâng đến tận cửa phải là việc vui hay sao… haha...

      Nhưng, tiếng thở của lại bị Diệp Hoàng Thành coi là tiếng sợ hãi, lại càng thêm đắc ý cười gian:

      “Sợ rồi sao? Sợ cũng còn kịp nữa rồi. Đến khi mày trở thành thứ dơ bẩn, tao ném trở lại cho thằng vô dụng Âu Dương Phụ kia. Tao nghĩ người như nó cũng để ý đến việc mày trở thành người đàn bà dâm đãng như thế nào đâu.

      Sở Thiếu nhíu mày, tia phẫn nộ xoẹt qua khóe mắt.

      Họ Diệp kia vừa cái gì? muốn làm tổn thương , rồi còn muốn làm tổn thương Âu Dương Phụ nữa.

      Được lắm! vốn chỉ định chơi đùa bọn họ chút, thuận tiện giải quyết lũ ruồi bọ quấy nhiễu Ân Long. Nhưng tại ... Sở Thiến nghĩ như vậy nữa. Bây giờ muốn thay Âu Dương Phụ đòi lại công bằng.

      Vừa nghe thấy Diệp Hoàng Thành ra lệnh, cao thấp, gầy béo lao đến trước mặt .

      Sở Thiến tức giận nhìn thấy họ thiếu chút nữa cười ra tiếng, thân hình nghiêng cái khiến cho bọn chúng bổ nhào vào khoảng phía sau.

      Thừa dịp bọn chúng bất ngờ, Sở Thiến giấu chiếc kẹp tay, sau đó giả vờ cẩn thận ngã xuống đất, làm cho bọn họ tưởng luống cuống.

      “Haha!” Tao nghĩ mày muốn cầu xin tao rồi.

      Diệp Hoàng Thành cười vui vẻ, lại chú ý đến vẻ mặt của bình tĩnh chút lo sợ nào.

      Hừ! Chút nữa biết ai quỳ xuống xin ai dừng tay đâu! Sở Thiến cười lạnh.

      Gã béo giữ được người Sở Thiến. Là cố ý, cố ý ngã xuống thấp hơn nữa. Tên gầy còn lại khẩn cấp mở khóa quần, vẻ mặt như tên quỷ háo sắc thấy phụ nữ.

      “Tiểu mỹ nhân, em đừng giãy dụa nữa, nếu người chịu thiệt là em đó.”

      Sở Thiến khinh mệt hừ lạnh tiếng, khinh thường nhìn :

      “Tôi cho biết. Tôi căn bản phải là tiểu mỹ nhân mà là đại mỹ nhân.”

      tiếng tự phụ cất lên, tên muốn cởi quần áo của đột nhiên thét lên tiếng, sau đó ngã xuống bên cạnh ngừng lăn lộn kêu rên.

      “Mày làm gì?”

      Người nắm chân Sở Thiến mặt biến sắc hỏi. Lại nhanh tay cầm lấy cây côn gỗ bên cạnh nện thẳng vào người .

      “Tôi làm gì!” Lúm đồng tiền của như hoa nở má, tay dễ dàng đẩy côn gỗ xuống dưới.

      “Ái chà! Cái này cũng gọi là vũ khí hay sao, dùng đồ chơi hả?” mạnh tay cái liền làm cho chiếc côn mộc kia gãy làm hai đoạn.

      Haha...! Vũ khí đơn giản như vậy lâu thấy rồi. Với cây côn gỗ mà cũng dám đến gần hay sao? Suy nghĩ quá đơn giản rồi!

      “Mày… mày...!”

      Hai người đàn ông nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , lại nhìn đầu côn gãy mà thở gấp. Bọn chúng ngoài bộ mặt kinh ngạc còn có phần lớn là khiếp sợ.

      Sở Thiến xoay người, nhìn kẻ ngu ngốc vừa nãy còn muốn cởi quần áo của kêu gào lăn lộn dưới đất:

      “Với bản lĩnh của mà nghĩ có thể cởi đồ của tôi hay sao? Tôi đem ra làm vật thí nghiệm là lãng phí to gan của rồi.

      Tay Sở Thiến khẽ động. Có thể nhìn thấy trong đó là những hạt tròn tròn nho như kẹo. cầm viên, thẳng tay ném vào góc phòng. Nam nhân nhừng giãy dụa kia lại càng thêm thảm thiết khóc thét lên.

      “Haha... cho các người biết. Ở Đức tôi có làm nghiệm, thí nghiệm về đau đớn của con người. À... Thôi! Tôi quên mất trình tự ra sao rồi... Nhưng sao, tôi cũng có thể giải thích thí nghiệm ấy chút... Nó về cảm giác đau của con người, cho dù người chút tổn thương nào cuối cùng vẫn bị cảm giác đau kích thích mà chết bất đắc kì tử. Các người xem, có phải là kì diệu hay ?”

      Tuy hiểu cái giải thích là gì, Diệp Hoàng Thành vẫn sợ hãi lùi về sau bước, run run :

      “Mày... mày muốn làm gì?”

      hoảng sợ tột cùng viết khuôn mặt của , động đến loại người gì vậy?

      “Tôi muốn làm gì ư?” Sở Thiến nhìn cười cười, nụ cười mang theo lạnh lùng mà kiều diễm, lại thêm chút như muốn đẩy người khác vào chỗ chết.

      “Tôi đâu có muốn làm gì, chỉ là muốn cho thân thể của bọn chúng cảm nhận chút thống khổ mà thôi. chút như vậy làm sao?”

      “Mày...mày là loại đàn bà độc ác! Sao mày sao lại có thể làm như vậy?”

      Người đàn ông gầy vừa cất tiếng lên án, nhưng ngay lập tức bị phản bác lại.

      “Ác độc? Tại sao lại ác độc?” Sở Thiến thản nhiên vén tóc lên.

      “Tôi cũng phủ nhận điều đó. Bất quá là ai khiến cho tôi phải làm vậy. Có trách chỉ trách các quá ngu ngốc chọc vào người đáng chọc mà thôi. Tôi đây phải là Âu Dương Phụ như trước kia ngây ngốc bị các người lợi dụng. Chuyện trước kia tôi bỏ qua nhưng lại còn cố tình nhiều lần khiêu khích Ân Long, các người cảm thấy mọi chuyện đều có thể dễ dàng mãi hay sao? Huống chi...?”

      dừng lại môt lúc, sau đó lại lạnh lùng :

      “Lần trước các làm bị thương tôi. Hẳn là cũng chưa quên đó chứ?”

      “Cái gì? Lần trước là mày đỡ đạn cho Âu Dương Phụ?”

      “Đúng vậy! Chính là tôi! Cho nên ông xem, bây giờ tôi nên đối xử tốt với ai đây?”

      ...

      Người còn chưa tới nơi, Âu Dương Phụ nghe thấy tiếng hét thê lương phát ra từ bên trong căn nhà hoang. khỏi rùng mình cái.

      Chẳng lẽ, tới chậm rồi sao?!

      “Sở Thiến... Sở Thiến...!”

      Âu Dương Phụ bất chấp cái gọi là bứt dây động rừng liền cuồng loạn gọi tên của Sở Thiến, vội vã lao vào căn nhà hoang.

      Ngược lại, Liễu Thuần Đình lại chậm rãi phía sau, lại còn bất dắc dĩ lắc đầu. Haiz! Đúng là tên này bị điên rồi. Nghe cũng có thể biết giọng kia phải là giọng của phụ nữ, làm sao tiểu Thiến quý của xảy ra vấn đề gì chứ. Nếu muốn đáng thương, còn suy nghĩ cho kẻ đáng thương bị lấy ra làm vật thí nghiệm kia cơ. Tiếng kêu thất thanh như vậy tám phần là rất thê thảm rồi.

      Khi vào trong phòng, đập ngay vào mắt Âu Dương Phụ là ba người đàn ông ngừng lăn lộn cùng khóc thét, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy hứng thú của Sở Thiến làm cho càng thêm sững sờ trước cửa, lâu mới có thể phản ứng lại.

      “Đây...Đây là chuyện gì?”

      Âu Dương Phụ sốt ruột đến bên cạnh Sở Thiến, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

      Diệp Hoàng Thành đau đớn lăn lộn dưới mặt đất, nghe thấy tiếng của Âu Dương Phụ liền nén đau đớn, vẻ mặt dữ tợn gào thét:

      “Âu Dương Phụ! Cậu hãy bảo người phụ nữ của mình đưa thuốc giải ra... đưa ngay ra...a...a…a…

      “Thuốc giải?”

      Cái gì là Thuốc giải chứ? tại xảy ra chuyện gì? Ai có thể giải thích cho chút hay ?

      “A..a... Đau quá...đau qua... đau chết mất...a..!”

      “A...A...đau quá...”

      Tiếng kêu khóc la hét thảm thiết tiếng rồi tiếng vang vọng trong ngôi nhà hoang. Âu Dương Phụ chỉ có thể hoài nghi nhìn lại thoải mái cất tiếng cười kia, cất tiếng hỏi:

      “Bọn họ như vậy... là do em làm?”

      “Đương nhiên!”

      Ai bảo bọn họ biết thức thời chứ, muốn bắt để uy hiếp chuyện, còn ép động thủ, đau đớn thế này là bình thường. Sở Thiến giở thói trẻ con nhìn những kẻ lăn lộn bĩu môi, lè lưỡi.

      Ánh mắt Âu Dương Phụ phức tạp nhìn Sở Thiến, rồi lại nhìn những người khóc thét ngừng kia. thở dài, cất tiếng:

      “Em cho bọn họ thuốc giải . Dù sao... trừng phạt như vậy là đủ rồi. tin bọn họ dám làm gì nữa đâu.”

      biết mình mềm lòng sau này có thể xảy ra phiền toái, nhưng, thể trơ mắt nhìn bọ họ đau đớn mà khóc thét như vậy. đành lòng.

      “Nhưng là do bọn họ muốn...” Bọn chúng muốn làm nhục , muốn hại vậy mà còn muốn buông tha cho bọn chúng?

      Hai người lặng im nhìn thẳng vào mắt nhau. bên là khẩn cầu, bên là thể tin được. Cuối cùng Sở Thiến lại là người thua cuộc. thể khước từ được ánh mắt khẩn cầu của Âu Dương Phụ, chỉ có thể cam lòng nhưng cũng phải đưa thuốc giải ra.

      Sau khi vứt thuốc giải ra, bất đắc dĩ nhìn , :

      “Xong rồi! thôi !”

      “Ừ! Nhưng...”

      Âu Dương Phụ còn muốn cái gì đó, lại nhìn cảnh tượng sau lưng Sở Thiến mà điên cuồng hét lên.

      Từ bên ngoài chậm chậm vào, Liễu Thuần Đình cũng thấy được tình hình phía sau Sở Thiến liền vội vàng mở miệng cảnh báo:

      “Thiến! Cẩn thận!”

      Pằng!

      tiếng súng trầm vang lên trong gian, mọi người đều biến sắc. Có người vẻ mặt bất ngờ thể tin, có người vẻ mặt lại đắc ý.

      cần tưởng tượng, Sở Thiến cũng biết mình bị trúng đạn. Mặt ngay lập tức trắng bệch. cố gắng hướng Âu Dương Phụ :

      “Em rồi... Em mãi bảo vệ .”

      Khóe miệng chảy ra máu tươi, Sở Thiến ngã vào lồng ngực của Âu Dương Phụ.

      ...!”

      thanh vang vọng khắp gian khiến cho ngay cả chim chóc bên ngoài cũng giật mình tán loạn bay . Sắc đỏ mặt trời lặn như màu máu, là màu của đau thương tột cùng.

      ....

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      HIHIHI, BÓC TEM CHƯƠNG MỚI, MỪNG RƠI NƯỚC MẮT NÈ MÈO IU

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 9

      …!”

      Âu Dương Phụ bi thương ôm thân thể mỏng manh của Sở Thiên vào lòng. cảm nhận được cơ thể dần dần mất hơi ấm. Trong lòng ngoại trừ khủng hoảng, còn có hối hận cực điểm.

      Vì sao như vậy?! Vì sao lại thành như vậy?! Chỉ mới đây thôi còn trong lòng cười cười...

      Liễu Thuần Đình khác. Sau hồi thất thần, nhanh chóng đến trước mặt Diệp Hoàng Thành đá bay khẩu súng trong tay , rồi nhặt khẩu súng kia trở lại, vẻ mặt lãnh khốc nhìn Diệp Hoàng Thành, :

      ấy tha cho mày mạng, mày biết cảm ơn, lại còn lấy oán báo ơn. Vậy nên đừng trách tao tàn nhẫn!”

      Vừa dứt lời, tiếng súng vang lên, lại thêm vong hồn nữa.

      “Các người mau vào đem lũ phế vật này ra ngoài!

      Liễu Thuần Đình lớn tiếng với những người bên ngoài, rồi sau đó lại quan sát vết thương của người trong lòng Âu Dương Phụ.

      “Đưa nó cho tôi.

      Hồn vía Âu Dương Phụ như rời bỏ thân thể, thể nghe được lời của bất cứ ai. Cánh tay liên tục siết chặt, như cho bất cứ kẻ nào có thể cướp báu vật trong tay nữa.

      “Âu Dương Phụ! Nếu cứ như vậy mới là hại chết Sở Thiến đấy.

      Liễu Thuần Đình tiếp tục lạnh lùng ra lệnh:

      “Buông tay!

      ấy... ấy còn chưa chết?

      như hồi phục lại tinh thần từ trong hoảng loạn, nhìn Liễu Thuần Đình.

      “Đương nhiên rồi! Nhưng nếu còn cứ khư khư giữ chặt nó như vậy, cho tôi đưa về trị thương, nó muốn sống cũng được!

      Giọng mang ý cười nhạo nhưng khuôn mặt lạnh lùng.

      Âu Phương Phụ lúc này mới buông tay. nhàng ôm Sở Thiến đặt lên cáng y tế mà Liễu Thuần Đình chuẩn bị sẵn.

      Cáng y tế này chủ động mang đến, chính là vì sợ mấy người kia sau khi bị Sở Thiến hành hạ bị thương nghiêm trọng. Nhưng người tính bằng trời tính, những kẻ ác như vậy có chết cũng mặc kệ.

      Sau khi Sở Thiến được những nhân viên y tế kia khiêng mang đến bệnh viện tốt nhất. Liễu Thuần Đình cũng muốn theo nhưng lại phát góc áo mình bị kéo lấy. cúi đầu nhìn Âu Dương Phụ bất lực quỳ rạp mặt đất, kéo góc áo của :

      ấy... ấy có chuyện gì phải ? có thể đảm bảo với tôi ấy sao được ?”

      “Tôi cam đoan với , Sở Thiến có chuyện gì!”

      Liễu Thuần Đình nghiêm túc . ấy là bạn tốt của . Diêm Vương muốn cướp người của cũng phải hỏi xem có đồng ý hay .

      “Cảm ơn... cảm ơn…cảm ơn ...”

      Nghe được câu cam đoan của Liễu Thuần Đình, hốc mắt Âu Dương Phụ liền đỏ lên, toàn thân như trở nên bình ổn trở lại.

      cần những lời dư thừa như vậy.” Liễu Thuần Đình vốn hay ác miệng, nhưng cũng đành lòng nhìn bộ dáng đau lòng của , liền tiếp. “Đây là việc tôi phải làm.”

      Liễu Thuần Đình quay người rời . Khi xoay người, tin rằng mình thấy được giọt nước mắt của Âu Dương Phụ lẳng lặng rơi xuống.

      Ai đàn ông rơi nước mắt là tầm thường, chỉ là do họ biết gì là tê tâm liệt phế mà thôi.

      ...

      Sao lại thế này? nửa nằm nửa ngồi giường, trong lòng Cổ Tình Nhã bỗng nhiên có cảm giác bất an. Có chuyện gì đó hay xảy ra?

      Ngay lúc đó, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn chằm chằm vào di động đầu giường, linh cảm nên nghe cuộc điện thoại này. Nhưng cuối cùng vẫn là cầm lấy di động rồi ấn nút nghe máy:

      “Alo! mìnhnghe... Cái gì? Thương tích của Sở Thiến ra sao rồi? Nghiêm trọng lắm sao?”

      Liễu Thuần Đình vội vàng hét lên:

      ! Chỉ là có chút khó khăn thôi. Viên đạn kia bắn vào ngực trái. Nhưng trái tim Sở Thiến giống với người bình thường, cho nên mìnhnghĩ chắc là có vấn đề gì. mìnhđã gọi những bác sĩ tốt nhất để làm phẫu thuật, cậu cần phải lo lắng.”

      Đầu dây kia Liễu Thuần Đình cất giọng trấn an.

      “Ừ! Cứ làm như vậy . Trước tiên phải bảo toàn mạng sống cho Sở Thiến, chuyện khác... chúng ta chắc chắn phải đến ngay sau đó.” Cố Tình Nhã đanh giọng.

      Làm bị thương Sở Thiến còn mong được bình an ư?! Hừ! Đừng có nằm mơ!

      Nào ngờ, Liễu Thuần Đình lại :

      “Chuyện sau này để sau rồi tiếp.”

      .

      “Hả?” Cổ Tình Nhã bất ngờ kêu lên, lặng chút rồi mới . “Xử như vậy giống tính cách của cậu rồi.”

      “Ý của mìnhlà , tên cặn bã gây chuyện kia mìnhđã tiễn đoạn rồi.” Giọng của Liễu Thuần Đình lành lạnh, nhưng Cổ Tình Nhã còn nghe thấy tức giận và tàn nhẫn trong đó.

      “Được! ra là thế!”

      “Bây giờ mìnhlập tức đến bệnh viện, sau khi tiểu Thiến phẫu thuật xong gọi lại cho cậu.”

      “Được! mìnhchờ tin tốt của cậu.”

      Cổ Tình Nhã ngẩng đầu nhìn mặt trời xuống núi ngoài cửa sổ, đáy mắt lên vẻ lo lắng. Hy vọng có việc gì xấu xảy ra với tiểu Thiến...

      ...

      Trong gian nguyên màu trắng, hơi thở của như ngừng lại vì phải chờ đợi suốt thời gian dài.

      Âu Dương Phụ cảm thấy chờ đợi là loại hành hạ thống khổ tột cùng. Tâm trí bị treo lên cao bởi sợi chỉ mỏng manh, vừa phải chờ đợi, lại vừa mang theo sợ hãi tuyệt vọng. Nhưng ngoài chờ đợi có thể làm được gì? thể vào bên trong, chỉ có thể đứng ngoài phòng mổ mà chờ đợi cánh cửa mở ra từng giây, từng phút.

      Trải qua thời gian dài, rốt cục cánh cửa cũng mở ra. Âu Dương Phụ chờ đợi bấy lâu thấy người ra cũng chỉ có thể lắp bắp mở miệng, giọng khàn khàn vì mấy tiếng lời nào:

      ... ấy sao rồi?”

      Lúc này, bàn tay run rẩy như được chạm vào thiên hạ của mình nằm giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt, lại sợ khi chạm vào , biến thành cơ thể có hơi thở.

      yên tâm, Sở Thiến qua cơn nguy kịch rồi.” Trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài, vẻ mặt Liễu Thuần Đình cũng đầy mệt mỏi. “Mấy ngày nữa nếu ổn định, có thể chuyển đến phòng bệnh thường được.”

      ?” Âu Dương Phụ khép hờ hai mắt, càng làm quầng thâm phía dưới mắt, lại còn lởm chởm những cọng râu mới mọc trông càng trở nên tiều tụy.

      là quá tốt rồi...tốt quá rồi...” Cảm tạ ông trời nghe lời cầu xin của . Cảm tạ ông trời mang người trân quý nhất đời của .

      ... có sao ?” Phát vẻ mặt của có cái gì đó đúng cho lắm, Liễu Thuần Đình lo lắng hỏi. “...”

      chưa kịp xong, chỉ thấy thân hình đứng trước mặt trong nháy mắt ngã xuống. Liễu Thuần Đình nhanh chóng kiểm tra chút, phát người đàn ông này chỉ là do mệt mỏi quá độ mà ngất . thở hơi, sau đó vội vàng gọi nhân viên y tế đưa tới phòng bệnh.

      Nhìn ngất rồi mặt vẫn còn lưu lại nụ cười thỏa mãn, Liễu Thuần Đình khỏi thấy buồn cười. Có lẽ người đàn ông này dịu dàng thâm tình, nên Sở Thiến mới có thể tình nguyện đỡ đạn thay cho . ấy thà né để mình bị thương, chứ muốn bị thương tổn.

      Sau cơn mưa trời lại sáng, bình minh trở về.

      ...

      Sở Thiến cố hết sức mở mắt ra. Theo phản xạ nhìn xung quanh mình, trừ màu trắng đơn điệu, đỉnh đầu còn có hai người thân quen làm cho có cảm giác an toàn ấm áp.

      “Cậu tỉnh?”

      Liễu Thuần Đình và Cổ Tình Nhã vui mừng cùng lên tiếng.

      “Ừ... Nhưng ấy... ấy có bị làm sao ?” Sở Thiến nhìn Âu Dương Phụ nằm ở bên cạnh khỏi lo lắng hỏi. Chẳng lẽ trong lúc mê man lại có chuyện gì xảy ra hay sao?

      ta chỉ bị mìnhcho liều thuốc an thần để dễ ngủ chút thôi.”

      Liễu Thuần Đình liếc mắt nhìn Âu Dương Phụ nằm giường bệnh cái. Người đàn ông này sau khi tỉnh dậy liền cố chấp ở bên giường Sở Thiến, ngủ nghỉ suốt mấy ngày liền. ngăn cản được liền dùng kim châm tẩm sẵn thuốc mê chích , cho ngủ là cách tốt nhất tránh khi Sở Thiến tỉnh dậy, lại lăn ra bệnh.

      “Mọi chuyện giải quyết ổn cả rồi chứ?”

      Sở Thiến hỏi vậy nhưng thực cũng để ý. cần biết lũ biến thái kia cuối cùng có kết cục gì, mặt khác cũng tin tưởng năng lực của nhóm bạn thân. Họ tuyệt đối để phải chịu chút uất ức nào. Ánh mắt Sở Thiến nhìn chằm chằm vào chàng trai có khuôn mặt cương nghị nằm bên cạnh mình.

      “Tớ tiễn xuống suối vàng rồi.”

      Liễu Thuần Đình vừa thản nhiên , vừa kiểm tra lại miệng vết thương của Sở Thiến. Kìa! Vết thương này khâu rất cẩn thận, nếu được sau này còn có thể dùng các phương pháp chỉnh hình khác phục hồi lại như cũ, để lại sẹo, vậy là tốt rồi.

      “Thiến! Cậu ràng có thể thấy hướng đạn, tại sao lại tránh?”

      Đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, Cổ Tình Nhã có chút hờn giận chất vấn. tin chắc rằng với thân thủ của ba người bọn , kẻ kia hẳn có cơ hội đả thương ai... nhưng Sở Thiến lại bị thương lần nữa...

      Sở Thiếu vẫn lẳng lặng nhìn Âu Dương Phụ, trả lời tiếng, lời này nếu là trước nằm mơ cũng bao giờ nghe thấy:

      “Bởi vì lúc đó ấy đứng trước mặt tớ.”

      “Bởi vì lúc đó ta đứng trước mặt cậu?”

      “Ừ! Vì ấy trước mặt tớ, nên mìnhbiết cũng tránh. Nếu mìnhtránh , người bị thương ấy... Cho nên tớ... mìnhtình nguyện dùng mạng mình đổi lấy mạng của ấy. Đặt cược khả năng sống sót của hai người vào chính mình...”

      Sở Thiến có tính toán. Những lần kiểm tra sức khỏe trước, biết thân thể của mình có cấu trúc giống người thường, dù biết rằng đường của viên đạn ra sao, nhưng, tính toán góc độ nổ súng của Diệp Hoàng Thành hẳn là muốn đẩy vào chỗ chết. Vậy nên chắc chắn nhắm vào ngực trái, nơi mọi người đều có trái tim phía trong, ngoài .

      Cho nên, Sở Thiến tránh, cũng trốn. lấy tính mạng ra đặt cược trong trò chơi sinh tử này. May mắn, cuối cùng cũng thắng.

      “Cậu điên rồi! điên rồi mới dám đem tính mạng của mình ra làm trò đùa!

      Cổ Tình Nhã bực mình với quyết định của Sở Thiến.

      “Có lẽ đúng là mìnhđiên rồi. Nhưng lúc đó, mìnhchỉ có thể nghĩ đến làm cách nào để cho ấy bị thương. Nên suy tính lại đó là cách lựa chọn hay nhất.”

      Sở Thiến thản nhiên , chút hối hận.

      Trong gian vắng lặng, ba người đều rơi vào suy nghĩ của riêng mình. Sau đó, Cổ Tình Nhã là người đánh vỡ yên ắng đó:

      ta... có đáng để cậu làm thế ?”

      “Vậy còn cậu, cậu có hối hận khi quyết định ở bên hung thần như Trạm Thanh Ngụy ?” Sở Thiến hỏi lại.

      Cổ Tình Nhã lặng chút, sau đó đáp:

      ! mìnhchưa bao giờ, cũng bao giờ hối hận. Nhưng chẳng lẽ cậu...”

      “Đúng vậy. mìnhvới cậu đều giống nhau. mìnhkhông hối hận khi làm tất cả vì người mình .”

      Sở Thiến nghĩ có lẽ Âu Dương Phụ thường hay trêu chọc , có lẽ là luôn những lời ngốc nghếch hiểu được cách làm cho vui, cũng có lẽ có gia thế hiển hách để tự tin đứng trước mặt mọi người... nhưng như thế sao chứ?

      Tình mà! Ai mà có cay đắng ngọt bùi cơ chứ.

      Khi chìm đắm trong tình , dù đối phương có khuyết điểm to hay đều trở thành loại thói quen đáng .

      Khi chìm đắm trong tình , ai có thể nghĩ được sau này ra sao? Chính biết sau này hai người như thế nào, nhưng biết trước mắt mình hối hận.

      “Có lẽ là do chúng ta vẫn coi tiểu Thiến như đứa trẻ mà lo lắng, nhưng kì nó cũng gần 30 tuổi rồi.” Liễu Thuần Đình sau hồi yên lặng, nhìn Sở Thiến mới cất tiếng. “Nó có đủ khả năng để biết rằng mình chọn đúng người để . Chúng ta cũng nên can thiệp quá sâu vào chuyện này.”

      Huống hồ, cũng được tận mắt chứng kiến Âu Dương Phụ kia ngày ngày ngủ ngồi bên giường của Sở Thiến ngây ngốc. Còn có giọt nước mắt của ngày hôm đó... Hai người nhau như vậy còn có thể gì được nữa.

      “Là ấy chấp nhận tớ.” Sở Thiến hơi cười cười, lúm đồng tiền má như hoa hướng dương nở giữa mùa hè. “Tớ chỉ có thể dùng thân thể này để báo đáp lại tình của ấy.”

      “Haha...! Xem ra Ân Long lại sắp có chuyện vui rồi!”

      “Đúng vậy!”

      “Kỳ ...” Sở Thiến ngập ngừng . “Bọn mìnhđã chuẩn bị kết hôn rồi...” Chết rồi! Quên mất! còn chưa thông báo cho hai người bạn thân này biết...

      “Cái gì?” Hai người bên cạnh đồng thời hét toáng lên.

      “Hai người đến mức chuẩn bị kết hôn rồi sao?”

      “Ừ ...” Trước áp lực quá mạnh mẽ, thành ra Sở Thiến lắp bắp chút... “Nếu phát sinh ra chuyện này... có lẽ... có lẽ bây giờ hưởng tuần trăng mật rồi cũng nên...” Bởi vì thấy mình đúng, Sở Thiến càng ngày càng . cũng phải là cố ý. Giờ phải cũng ra rồi sao...

      “Cậu...! Vừa mới cậu trưởng thành chút thấy cậu ngốc trở lại rồi.” Liễu Thuần Đình châm chọc . Vì sao người ngốc nghếch trong tình cảm như vậy lại có thể nghiên cứu ra đống máy móc tinh vi đại chứ. Ông trời đúng là quá bất công mà.

      ta… ta phải là người giữ chức tổng giám đốc, là người phụ trách của tập đoàn hay sao?” Cổ Tình Nhã nhìn người đàn ông vừa mới tỉnh dậy kia, tiếp. “Vậy tại sao vị tổng giám đốc này muốn kết hôn, còn muốn cả tuần trăng mật mà với người bên chúng tôi tiếng?”

      Cổ Tình Nhã cũng là chủ tịch tập đoàn mà chút tin tức cũng biết! Nghe ca ngợi người đàn ông này phải là người thành và rất tuân thủ quy định hay sao? Theo lý thuyết thể làm ra chuyện tiền trảm hậu tấu như vậy chứ. Như vậy chuyện này chỉ có thể do... Tầm mắt của Cổ Tình Nhã rơi thẳng vào người cúi thấp đầu đến mức có thể rớt ra khỏi cổ kia.

      “Là tớ... mìnhkhông cho ấy . Chỉ cần chúng mìnhxin nghỉ phép, lúc đó các cậu biết...” Sở Thiến cúi gằm, vẻ mặt như sám hối.

      “Đúng vậy rồi! Nếu chúng mìnhbiết, chúng mìnhcòn có thể giúp hai người gánh vác việc của tập đoàn, phải thuận tiện thêm cho hai người hay sao?!”

      Ngón tay Liễu Thuần Đình chuyển động như muốn : Cậu mà dám đúng, tôi cho cậu biết tay.

      Đương nhiên là Sở Thiến vừa qua cơn nguy hiểm mà tỉnh lại, cũng thực ra tay quá nặng, nhưng... chuyện này nhất quyết hai người bọn bỏ qua. Chỉ là tại, Sở Thiến cần gian thanh tịnh, riêng tư chút. Hai cái bóng đèn các vẫn là nên tự mình tức thời mà ra ngoài thôi!

      “Chuyện gì thế?”

      Sở Thiến ngây ngốc tại sao hai người chuyện đều trước sau bỏ ra ngoài?

      thu hồi ánh mắt, khi quay đầu lại thấy đôi mắt tuy còn chứa chút mệt mỏi nhưng rất có thần, chớp mắt nhìn .

      tỉnh?”

      ấy tỉnh từ khi nào? Tại sao lại cho biết.

      “Ừ! tỉnh rồi.” Tỉnh rất lâu rồi!

      ra câu sau, khiến nghĩ là vừa mới tỉnh.

      có thấy khó chịu chỗ nào ?”

      Sở Thiến vừa quan sát vừa sốt ruột hỏi, nhớ rằng mình mới là người bị thương.

      sao.” cẩn thận xoa lên hai má . “Em sao? Có ổn ? Có thấy chỗ nào trong người thoải mái hay ?”

      Âu Dương Phụ tỉnh từ rất lâu rồi, từ lúc hối hận, tỉnh. Nhưng gì vì mọi thanh đều bị nghẹn lại nơi cuống họng. Người con này khiến quá chấn động.

      chưa bao giờ , cho nên dù có chấp nhận kết hôn, cũng vẫn hiểu suy nghĩ của . Nhưng khi nghe Sở Thiến ba từ “ hối hận” so với ba từ “Em ” càng làm cho cảm động hơn. Bởi vì cần nhiều. Chỉ cần chút ỷ lại, chút tin tưởng của người đủ làm động lực cho lâu, lâu...

      “Em sao, trước kia...”

      Trước kia bọn còn bị thương nặng hơn như vậy nữa cơ. Nhưng vội nuốt những lời này trở lại khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của .

      “Trước kia thế nào?”

      ... có gì!” cười cười dối.

      “Nếu phải... phải em biết bị thương nhiều lần như vậy.” nắm tay , vẻ mặt tràn đầy đau lòng, “Có lẽ...”

      ! cho nữa! Em cho phép buông tay em!”

      Như đoán được Âu Dương Phụ sắp ra điều gì, Sở Thiến liền tức giận, vội vã mở miệng ngăn lại.

      phải Sở Thiến! buông tay em. Là sau này giấu em kĩ trong cơ thể mình, khiến em thể bị thương lần nữa. Em có biết thà là mình bị trúng đạn chứ muốn để em chịu bất kì thương tổn nào hay ?” yếu ớt , ánh mắt chân thành nhìn .

      “Em... Em tưởng rằng muốn nhận hết cả lỗi lầm về mình.”

      Lúc trước nghĩ vậy. Nhưng khi nghe những lời của lúc nãy, quyết tâm. chỉ muốn nghĩ cách tốt nhất có thể bảo bọc che chở cho , vĩnh viễn buông tay ra.

      ! Sở Thiến. tại chỉ cần em có thể khỏe mạnh, hôn lễ của chúng ta có thể nhanh chóng cử hành mà thôi.”

      “Hôm nay... có vẻ khang khác...” Sở Thiến là khẳng định Âu Dương Phụ rất lạ.

      “Em thích?” phải là kì quái mà trở nên tự tin. Phần tự tin này là , người nhất đời cho .

      ! Em rất thích!”

      “Vậy có phải em nên tặng nụ hôn hẹn ước để trấn an khẩn trương vì quá đau lòng của được ?” cúi đầu, dịu dàng hỏi.

      “Rất hân hạnh! Quản gia đại nhân của em ạ!”

      Lúc này trong gian bỗng phát ra thanh ái muội, mành sa theo gió lay động. Tình ý dạt dào theo làn gió phát tán xung quanh.

      HOÀN
      tialia88, Michiyo.neko, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Cuối tuần vui vẻ nhé @Haruka234 . Lại xin cái tem trước hihihi. Tặng hoa cho nàng vì truyện hoàn
      Haruka.Me0 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :