1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quả nhân có bệnh- Tùy Vũ Nhi An (55 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Xe ngựa tiến vào Bạch Y hạng, ở giữa ngõ dừng lại, bên là phủ
      Thừa tướng, bên kia là phủ quốc sư. Bùi Tranh đỡ ta từ xe ngựa xuống,
      chân ta mềm nhũn, may mà nhanh tay lẹ mắt đỡ bên hông ta chút.
      “Bệ hạ bằng đến phủ nhà vi thần nghỉ ngơi lát?” Tô Quân đứng
      sau lưng ta quan tâm , ta quay đầu nhìn chàng, mới thấy ánh mắt chàng
      chậm rãi chuyển từ lưng ta tới mặt.
      Do dự biết trả lời thế nào, Bùi Tranh thản nhiên mở miệng :
      “Tô ngự sử có lòng! bệ hạ và bản quan có chuyện muốn bàn, đương nhiên là
      phải đến phủ Thừa tướng.”
      Ta với có chuyện gì mà ?
      Bàn tay lưng ta rời lặng lẽ, nhưng tay kia lại ở trong lòng bày tay ta
      mà nhéo cái, có ý uy hiếp a….
      Ta rưng rưng với Tô Quân: “Quả nhân và Bùi tướng quả thực có chuyện
      quan trọng muốn thương lượng….”
      Ánh mắt Tô Quân khi rời kia ràng là “Vi thần ở ngay đối diện, có
      việc gì bệ hạ cứ gào to lên”….
      Ta bi phẫn ngửa đầu nhìn Bùi Tranh, người sau híp mắt ràng là
      “Ngươi gào , ngươi gào rách cổ cũng nghe thấy”……
      Vào phủ, ta nhớ ra chuyện con tư sinh của , nhớ tới đứa con tư sinh
      kia, ta liền cảm thấy đùa giỡn kẻ đàng hoàng là mất giá, vì
      thế hừ lạnh tiếng, đẩy ra.
      Tay Bùi Tranh trống , từ từ đánh giá sắc mặt của ta, môi mang
      ba phần ý cười, ý vị sâu xa.
      “Ngươi có chuyện gì, trong này .”
      “Vi thần muốn để bệ hạ gặp người.”
      Ta cảnh giác lùi về phía sau từng bước, lập tức phản ứng lại, dám tin
      trừng , “Ngươi muốn để ta gặp con tư sinh của ngươi sao?”
      Khóe mắt Bùi Tranh giật giật, cười tủm tỉm gật đầu, nhìn qua cứ như cáo
      chúc tết gà…. đúng, là gà chúc tết cáo, cũng đúng …. Tóm lại
      chính là có ý tốt.
      “Quả nhân muốn gặp, đó là bí mật của ngươi. Chỉ cần ngươi
      ra chuyện quả nhân đùa giỡn ngươi, quả nhân cũng thay ngươi giữ bí
      mật này.” Ta cảm thấy bản thân rất là lương thiện, so với bí mật của , bí
      mật của ta cũng coi là bí mật.
      Bùi Tranh hít sâu hơi, thấp giọng nỉ non: “Đùa giỡn a……”
      Mặt ta nóng lên, phủ phủ ống tay áo giả bộ trấn định, khẽ nhếch cằm,
      dùng khóe mắt khinh rẻ . “Ngươi cũng phải cảm thấy thiệt thòi, quả
      nhân là hoàng đế…. Tam cung lục viện là rất bình thường, ngươi có đứa
      con trai tư sinh, cũng phải người đàng hoàng, quả nhân cần phải
      có trách nhiệm với ngươi.”
      Vẻ mặt Bùi Tranh bối rối, tay nắm quạt dùng sức đến trắng bệch, ta nghi
      ngờ mình đả kích quá mức, chắc cũng ngây thơ như vậy
      …. cũng chẳng phải thân trong sạch gì ….
      hít sâu, ra lời, ta nghĩ đến tình cảnh giờ của như
      vậy, ta cũng phải vô trách nhiệm, lòng mềm , liền dịu dàng với
      : “Chuyện giữa ta và ngươi, Liên đều cho ta, kỳ kia chẳng
      qua là mẫu thân ta, bọn họ vui thôi, phải là , lại khiến ngươi
      chậm trễ nhiều năm như vậy, khiến cha con các ngươi thể gặp mặt,
      trong lòng ta cũng băn khoăn. Chuyện này ta ràng với mẫu thân,
      ngươi đón mẹ con bọn họ về .”
      Có lẽ tên gian thần này có gia đình, có hậu cố chi ưu (lo lắng tới người ở
      phía sau mình như gia đình, vợ con), về sau cũng dám đối với quả nhân
      kiêng nể gì như vậy. Nếu dám mạo phạm quả nhân lần nữa, quả
      nhân liền tịch biên cả nhà !
      Ta lờ cảm giác chua chát trong lòng, ánh mắt chân thành nhìn :
      “Yên tâm , quả nhân che chở ngươi, để mẫu thân trách tội
      ngươi, ta nghĩ ngươi cũng muốn làm tên Bùi Thế Mĩ.”
      Ánh mắt khẽ động, trong mắt lên dị quang, rồi sau đó nhanh
      chóng nhu hòa, tiến tới gần từng bước, hơi nghiêng người nhìn thẳng ta: “Đậu
      Đậu, kỳ thực so với nghĩ cho chính mình, người còn quan tâm ta nhiều hơn….”
      Nhìn dung nhan tuấn mỹ tới gần, đôi mắt phượng lóe ra tia lửa quen
      thuộc, hô hấp ta ngừng lại, căng thẳng ngửa về phía sau.
      “Các người làm cái gì.”
      giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên sau lưng, giống tia sét
      thẳng tắp bổ tới, ta sợ tới mức bật ngược, đụng vào mặt Bùi Tranh, lại vội
      vàng lùi về phía sau nhìn lại.
      Trước khi nhìn tới vị “Tiểu công tử” kia, trong lòng ta nghĩ rằng “Ta
      muốn làm mẹ kế ngươi đâu”, đến khi nhìn lại ….
      Hôm nay thực mẹ nó kích thích a …..
      Tiểu công tử kia cả người mặc áo gấm hoa, đầu trái phải hai khối bánh
      bao, sợi tóc mềm mại buông xuống đến vai 2 tấc, hé ra khuôn mặt
      nhắn bằng bàn tay, cằm , hai má tròn trịa mềm mịn, làm cho người ta nhịn
      được muốn cắn miếng, cấu cái, chỉ tiếc mặt chẳng có
      chút biểu tình, đôi mắt dài có dáng phượng, lạnh như băng nhìn ta,
      sau đó nhanh chóng về phía ta, cách ta 2 bước đứng lại, ngửa đầu nhìn ta,
      cái mũi thanh tú chun lại, nhíu mày : “Tỷ uống rượu?”
      Ta nuốt nuốt nước miếng, khốn khổ gật đầu.
      “Nghe , tỷ còn đến Tiểu Tần cung chơi, nghe hát!” (chỗ này là phiêu:
      chơi , bà chị này chơi trai) Đôi mi thanh tú giương lên, giận tím mặt, “Tỷ
      tỷ, tỷ quá quắt rồi!”
      Ta than “ô” tiếng, nhìn thấy giương cây thước chẳng biết lấy ra từ
      nơi nào, ta chuyển mình trốn sau lưng Bùi Tranh, liên tục cầu xin tha thứ: “A
      Tự, tỷ biết sai rồi, lần sau dám nữa!”
      Thước kia lưu tình chút nào mà bốp bốp bốp, đều do Bùi Tranh mỉm
      cuời mà đỡ hết.
      A Tự, đánh đến hết nghiền rồi, mới dừng tay ngửa đầu nhìn Bùi Tranh.
      “Gian thần, ngươi đỡ hộ làm gì? Chị ta chẳng lẽ đáng đánh sao?”
      Bùi Tranh cười .
      A Tự, ngươi là đệ đệ của ta… Để cho tỷ tỷ chút tôn nghiêm được
      ? Ta bi phẫn nhô đầu ra khỏi lưng Bùi Tranh, nhìn thấy khuôn mặt mềm
      mịn nhắn kia lên tia đắc ý, khỏi run rẩy chút.
      “A Tự!” Ta ỷ vào có Bùi Tranh làm lá chắn, lưng nhất thời thẳng lên
      ít, “Chính đệ cũng thanh lâu, còn dám tỷ!”
      A Tự trừng mắt lườm ta cái, “Ta là nam nhân, tỷ là nữ nhân, có thể
      giống nhau sao?”
      Ta nghẹn họng
      A Tự, đệ mới có 10 tuổi …
      A Tự nhà chúng ta a, suy xét giống như lão học giả ấy, khoan dung với bản
      thân, nghiêm khắc với người khác, đối với người ngoài cũng nương tay,
      cái vẻ ngoài như tiên đồng kia đều là gạt người, kỳ lớn lên rất có khí
      chất thảo gian nhân mạng (coi mạng người như cỏ rác).
      Ánh mắt A Tự dừng mặt ta lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Bùi
      Tranh, lạnh lùng : “Gian thần, ngươi, theo ta!”
      Thước của A Tự hướng tay ta đánh đến, may mắn ta rút tay về nhanh, cái
      thước kia dừng mu bàn tay Bùi Tranh – da thô thịt dày, sợ
      đánh, mặt đổi sắc, tươi cười tự nhiên, ta nghe được “bốp” tiếng
      kia, xương cốt đều tê rần.
      A Tự thu hồi thước, híp đôi mắt phượng : “Nam nhân chúng ta
      chuyện, nữ nhân các người hỏi ít thôi!”
      Ta bi thương xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm trong góc tường vẽ vòng
      tròn
      Lúc hai nam nhân bọn họ chuyện, Tiểu Lộ Tử đến an ủi ta.
      “Bệ hạ …”. Mặt Tiểu Lộ Tử lộ vẻ nghi hoặc “Tiểu, tiểu vương gia trở lại
      rồi ư?”
      Ta mang vẻ mặt thê thảm gật đầu, “Nó đến gây họa cho dân chúng đế đô
      ….”.Ta thở dài tiếng, “…gây họa cho quả nhân rồi!”
      Thế gian này, người có thể áp chế ta nhiều lắm…. Được rồi, cũng
      nhiều …. nhưng người ta sợ nhất phải ai khác, mà là A Tự.
      Lòng ta hiểu , từ sau khi A Tự được sinh ra, cha mẹ thương ta
      nhiều nữa, lòng dạ đều để người nó. Khi đó ta cũng 8 tuổi,
      cũng ngại cùng đệ đệ tranh giành tình cảm, huống chi bộ dạng A Tự quả thực
      đáng , nho , nần nẫn, như bôi phấn, thích nhất là nắm lấy tay của ta
      buông. Khi đó, A Tự đáng biết bao a ….
      Sau khi nó lớn lên chút, tính tình ngày càng cổ quái, thành đứa trẻ
      lạnh như băng tuyết, cũng biết tính tình này là do ai, nó trời sợ,
      đất sợ, tiếc sức làm xằng làm bậy, mẫu thân chỉ có theo sau
      nó cũng còn sức. Sau đó mẫu thân dời đến Vân Vụ biệt viện cũng nhất
      định mang A Tự , sau khi ta đăng cơ, chỉ có sinh nhật mình hằng năm, sinh
      nhật mẫu thân, hay lễ mừng năm mới mới được đến Vân Vụ biệt viện gặp A
      Tự.
      Trẻ con tuổi này mau lớn, mới 3-4 tháng gặp, nó lại như cao
      hơn chút, bớt nét trẻ con, dần dần có góc cạnh của thiếu niên
      tuấn tú, giọng cũng khác lần trước gặp, giọng này non nớt, ngọt
      ngào như trước, ngược lại có chút khàn khàn. A Tự của ta sắp trưởng thành
      a….
      Nhưng thái độ đối với ta vẫn trước sau như – ngoan a! (ngoan này là
      cứng rắn, tàn nhẫn)

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 10: Khinh bạc
      Lúc A Tự và Bùi Tranh trở về, sắc mặt hòa hoãn chút, nhưng khi
      nhìn sang ta, lại đanh mặt lại.
      “A tỷ, tỷ lại đây!”
      Ta xám xịt qua. Bùi Tranh thèm nể mặt, khẽ cười tiếng.
      “A Tự à….” Ta lấy lòng xoa bóp vai nó, lại nhìn thấy nó nhếch mi, theo bản
      năng rụt vai xuống. Ta đột nhiên nhớ lại, hôm nay Mạc đại phu tới, vội hỏi:
      “A Tự, phải đệ bị thương, bị bệnh rồi chứ?”
      sao” A Tự khoát tay tỏ vẻ quan tâm, khuôn mặt nhắn
      mềm mịn hếch lên: “Nam nhân chịu chút thương tích có là gì?”
      Được, A Tự, đệ tuổi còn rất có khí khái nam tử!
      “Là ai đánh đệ bị thương, đệ cho tỷ, tỷ giúp đệ báo thù.” Ta tức giận
      nắm tay.
      “Gian thần đem mấy tên phạm thượng kia bắt lại rồi.”
      Ta chớp mắt, ngạc nhiên: “Người của Quang Lộc tự?”
      A Tự gật đầu. “Những người đó trái luật, ở đường cái mà thúc ngựa
      phi nhanh, ra lệnh mà dừng lại, ta sai biểu cữu động thủ.”
      Tau lau mồ hôi lạnh, “ bằng đệ trực tiếp tìm khối đậu hũ cho
      biểu cữu đập đầu mà chết .”
      Vị biểu cữu kia của ta, vốn cũng có vài phần bản lĩnh, nhưng mấy năm nay
      dưới dâm uy của mợ, đau khổ giãy dụa chỉ cầu sống sót, biến thành
      nam nhân càng ngày càng .
      Bùi Tranh thiện ý kể lại hết tình cho ta biết.
      A Tự mình vụng trộm chuồn ra khỏi Vân Vụ biệt viện, tiện đường
      qua đất phong của biểu cữu, liền bắt biểu cữu làm hộ vệ thẳng đến đế đô.
      Biểu cữu mừng rỡ lấy A Tự làm cớ trốn , tự nhiên ân cần làm bạn, kết quả,
      vừa đến đế đô va chạm với mấy tên nhị đại của Quang Lộc tự, lại còn chưa
      kịp biểu lộ thân phận bị đuổi đánh, vai A Tự cũng trúng đòn, biểu
      cữu thế nhưng chẳng sao cả, đem A Tự đến chỗ Bùi Tranh, rồi chính
      đến Tiểu Tần cung thư giãn.
      Chả trách lúc nhìn thấy ta, vẻ mặt chột dạ, để mang tiếng xấu
      thay ta (nguyên văn là mang hộ ta cái nồi đen) cũng coi như là trừng trị việc
      chăm sóc đệ đệ chu toàn.
      Ta đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhắn của A Tự: “A Tự à, có đau hay
      ?”
      A Tự hưởng thụ mắt lim dim, “Chút xíu thôi.” Lại dừng chút, đảo mắt
      nhìn ta, “Tỷ tỷ, nghe tỷ muốn chọn rể.”
      Ta rụt cổ, thấp giọng : “Đệ chính là vì việc này mà tới đế đô sao?”
      “Đương nhiên!” A Tự nhướn mi, mắt phượng trừng mắt ta, “Hôn nhân
      đại , phải theo lời cha mẹ mai mối, tỷ lại muốn tự quyết định sao?”
      “A?” Ta kinh ngạc nhìn , “Nhưng là mẫu thân cho ta tự lựa chọn, xem
      người nào được liền ….”
      “Vậy tỷ coi trúng người nào rồi?” A Tự nhướn mi, “Ánh mắt tỷ tốt, để
      đệ đến giúp tỷ.”
      “Ta …” Ta thở dài, “Vẫn còn chưa nghĩ xong.”
      A Tự liếc mắt ta thương hại, “Đệ biết ngay mà!” xong, chắp tay sau
      lưng y như vị tiểu đại nhân qua lại hai vòng, “May mà ta đến!”
      Việc này là làm ta vừa mừng vừa lo vừa sợ a….
      Bùi Tranh phất tay sai hạ nhân chuẩn bị cơm chiều, mời ta và A Tự ở lại
      phủ Thừa tướng dùng cơm rồi mới hồi cung.
      Trước khi ăn cơm A Tự phải đổi thuốc bôi vết thương, tiểu nam nhân
      nam nữ khác biệt, cho ta xem ….
      Ta cùng Bùi Tranh ngồi xuống trước đại sảnh, ta liếc tay , mu bàn
      tay trắng nõn mơ hồ thấy vài vết hồng hồng, A Tự đánh người chưa bao giờ
      nương tay, nhất là với ta – có điều, ta chưa lần phải chịu đòn.
      Nghĩ đến ban ngày hiểu lầm A Tự là con tư sinh của Bùi Tranh, trong lòng
      đuối lý, hơi có cảm giác tội lỗi, dám ngẩng đầu nhìn mắt Bùi Tranh, nghĩ
      đến đôi mắt phượng kia nhất định chứa ý cười, ba phần là trêu chọc.
      “Tay ngươi…. Muốn bôi chút thuốc ?” Ta ho khan hai tiếng, cúi đầu
      hỏi .
      Bàn tay đặt đầu gối khẽ động, năm ngón tay nắm lại, mảnh khảnh mà
      hữu lực.
      “Chuyện .” Bùi Tranh thản nhiên cười , “A Tự hay đùa mà thôi.”
      Hay đùa a……
      Ta chầm chậm ngẩng đầu nhìn mắt , đối diện sóng mắt như nước hồ
      thu, nhịn được mà run rẩy chút, rốt cuộc gừng càng già càng cay,
      da mặt càng lớn càng dày. Ta vỗ vổ tay áo, chậm rãi : “Kỳ , chuyện kia
      … ta định cảm ơn ngươi đỡ giúp ta vài đòn kia.”
      Bùi Tranh mỉm cười gật đầu.“Đương nhiên, việc này vốn liên quan tới
      người.”
      Ta sợ run chút, phút chốc trừng mắt nhìn : “Ngươi biết rồi sao?”
      Bùi Tranh cười đến ý vị sâu xa. “Hiếm khi, người rốt cục cũng hiểu.”
      Mặt ta nóng lên, ho khan quay mặt sang chỗ khác tránh ánh mắt “thiêu”
      người của .
      Nhiều năm như vậy, A Tự vẫn mang theo cây thước, người lớn đến đâu
      thước dài đến đó, mỗi khi ta làm ra việc gì nó thích, liền rút thước ra
      đuổi đánh ta, kết quả đều là người Bùi Tranh lãnh hết.
      Ban đầu ta biết chuyện gì xảy ra, chỉ cho là Bùi Tranh che chở cho
      ta, hai ngày nay nghe Liên ra nội tình, ta rốt cục hiểu được ai mới là
      mục tiêu của A Tự. Bọn họ người, hai người đều biết cha mẹ ta dụng tâm
      lương khổ, chỉ có ta mình chẳng hay biết gì, đến cả A Tự cũng biết tỷ tỷ
      ta đây có ông chồng nuôi từ bé, bởi vậy lần nào cũng nhắm vào Bùi
      Tranh, vô lý mà đánh , mượn danh nghĩa đánh ta mà chỉ đông đánh tây.
      A Tự, tỷ biết tâm ý của đệ, có điều tâm lý đệ rất biến thái a ….
      Bùi Tranh đường đường là gian thần nhất phẩm, có lẽ diễn võ đường,
      Nhị cha ta huấn luyện cũng chưa thực đánh lần nào, thế mà định
      kỳ hàng năm lại phải chịu mấy thước của A Tự. thế nhưng có thể nhẫn
      nại như vậy.
      Lúc đầu nghĩ đến xả thân hộ giá, ta đối với cảm kích thôi.
      Bây giờ lại phát vốn dĩ là muốn đánh ta, ta lại yên tâm thoải mái
      rồi. Nhưng nghĩ lại chút, cũng bởi vì ta mà bị A Tự nhìn trúng, lòng ta
      lại có chút áy náy.
      nghĩ cái gì mà vẻ mặt rối rắm như vậy?” Bùi Tranh đột nhiên mở
      miệng, dọa ta sợ tới mức run lên, quét mắt liếc , nhanh chóng đáp, “
      có gì ….. Liên đến tìm ngươi chưa?”
      Ánh mắt Bùi Tranh khẽ động, hạ mí mắt, giọng có chút trầm trọng, “Lời
      Liên , ta đều hiểu.”
      Ta có chút băn khoăn, vỗ vỗ vai trấn an, dịu dàng : “Nam nhi sợ gì
      có vợ? Ta biết những năm gần đây làm ngươi thiệt thòi, đều do mẫu
      thân bọn họ trói buộc ngươi. Ngươi nay là quan nhất phẩm, tướng mạo đường
      hoàng, muốn dạng nữ tử gì mà được? Cứ việc buông tay mà tìm .”
      Ta chân thành nhìn hai tròng mắt đen láy trầm tĩnh của : “Hôn nhân sắp
      đặt là đáng xấu hổ, ta ủng hộ ngươi theo đuổi tình đích thực!”
      Ta có xưng quả nhân với , cho thấy giờ này khắc này ta coi
      là người nhà, phải thần tử.
      ràng cũng rất phối hợp, hoàn toàn xem ta là hoàng đế, trực
      tiếp kéo tay ta nắm vào trong lòng bàn tay, ngón tay mảnh khảnh, lòng
      bàn tay ấm áp có tầng chai mỏng (chai tay), nhàng vuốt ve mu bàn tay
      ta.
      “Đậu Đậu, người có biết tại sao những năm gần đây, chúng ta cái gì cũng
      cho người biết ?”
      tay truyền lại độ ấm và xúc cảm làm chân tay ta bủn rủn, thể
      tập trung chú ý, mờ mịt nhìn hai tròng mắt chứa ý cười yếu ớt, “A”
      tiếng.
      “Ta hứa với mẫu thân người, tuyệt bức người, biểu lộ ra chút
      tâm tình nào, làm ảnh hưởng đến quyết định của người.”
      Ách….
      Giọng trầm thấp mà giàu từ tính, cảm giác giống giọng Hoán
      Khanh, làm cho người ta tê tê dại dại.
      Có phải là dựa vào nhau quá gần rồi ? Ta nhìn sống mũi cao thẳng
      của mà nghĩ.
      “Nhưng tại chỉ sợ được rồi.” tiếc hận than tiếng.
      Ta theo bản năng hỏi: “Tại sao?”
      còn nghiêm túc thở dài, khẽ nhếch môi. “Bởi vì, bệ hạ người đùa giỡn
      ta.”

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Ta trừng mắt, rút tay ra khỏi lòng bàn tay .
      “Họ Bùi kia, tuổi cũng đống rồi đừng giả bộ ngây thơ!” Ta tức giận
      trừng , “ phải chỉ là hôn ngươi chút thôi sao, chẳng nhẽ còn
      muốn quả nhân phải chịu trách nhiệm với ngươi?”
      xấu hổ, buồn bực còn nghiêm túc trả lời: “Theo luật lệ
      Đại Trần, bỡn cợt con nhà đàng hoàng, quả thực đáng phải chịu trách nhiệm.”
      Mặt ta nhất thời đỏ bừng.
      Lúc ấy …. có chút bất chấp … Trong lòng mơ hồ nghĩ, dù sao cũng
      phải kẻ đàng hoàng, hôn cái có sao…
      Bùi Tranh hạ mi, tay trái chầm chậm xoa vết hồng hồng tay phải, thản
      nhiên : “Vốn dĩ, vi thần nguyện vì bệ hạ mà nhận tội danh “Đùa bỡn” này,
      ai ngờ bệ hạ có trách nhiệm, tự nhận hai chữ này. Bệ hạ, thiên tử phạm
      pháp tội như thứ dân, vi thần chấp pháp như sơn, tị thân, sợ
      quyền.”
      Ta cắn răng : “Ái khanh tốt của quả nhân, da mặt khanh là dày ….
      câu này cũng sợ cắn phải lưỡi.”
      nâng mắt nhìn ta, rất là nghiêm túc : “Vi thần thế nhưng là thanh
      quan, lương thần!”
      “Vậy quả nhân vẫn là minh quân!” Ta hừ lạnh tiếng, “Quả nhân lúc ấy
      uống rượu, cái gì cũng biết, biết có tội!”
      Vẻ mặt Bùi Tranh như dự kiến trước, khẽ cười : “Bệ hạ, người còn
      nhỡ lúc ấy vi thần hỏi gì, bệ hạ đáp gì ?”
      hỏi ta…… Ta nhíu mày nghĩ lại, đột nhiên thấy tiếng gió bên tai,
      giọng : “Đậu Đậu, ta là ai?”
      “Bùi Tranh, ngươi …” Ta ôm lỗ tai, quay đầu tức giận trừng , đắc ý
      cười, “Phải, chính là câu này. Bệ hạ nhớ rất ràng đấy thôi …”
      Gian thần! Nịnh thần! Loạn thần tặc tử!
      , ở thời điểm như thế vẫn còn muốn tính bẫy quả nhân!
      Ta vừa thẹn vừa giận, trừng mắt , chẳng lẽ phải cùng với
      ….
      “Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi có chứng cớ gì chứng minh mình là người
      đàng hoàng!” Ta gần chết cũng loạn, tin từng này tuổi vẫn
      còn thân trong sạch.
      nhếch đuôi lông mày, tươi cười đến là mờ ám: “Bệ hạ có thể tự mình
      kiểm nghiệm.” xong tiến đến trước mặt ta, than tiếng, “Bệ hạ, vi
      thần hết lòng tuân thủ lời hứa với Minh Đức bệ hạ, 26 năm giữ thân trong
      sạch, ra cũng sợ người trong thiên hạ giễu cợt, tâm ý này, bệ hạ
      hiểu cho?”
      Ta kinh ngạc nhìn hai tròng mắt gần trong gang tấc.
      Đây rốt cuộc là hết lòng tuân thủ lời hứa nhiều hơn, hay là giữ mình trong
      sạch nhiều hơn?
      “Vậy ….” Ta cắn môi dưới, gian nan mở miệng, “Ngươi rốt cuộc muốn như
      thế nào……”
      Nếu dám muốn làm Phượng quân, ta liền đem giao cho A Tự
      giải quyết!
      Ai ngờ, thái độ rất tốt, hai tay buông xuống, bộ dáng nhu nhược như
      chờ người đến hái, thản nhiên : “Vi thần bé , tiếng có trọng
      lượng, bệ hạ muốn như thế nào liền thế đó.”
      “Việc này….” vô lại, giao việc khó khăn này cho ta! Chẳng lẽ còn muốn
      chính ta mở miệng mời làm Phượng quân?
      Vô sỉ a vô sỉ! Bùi vô sỉ, ngươi chết , chết , chết !
      Ta cắn răng, thấy A Tự khoan thai bước đến như gặp được cứu tinh,
      nhanh chóng trả lời Bùi Tranh câu: “Việc này ngày khác tính tiếp!”
      Tiểu A Tự trưng bản mặt nhắn lạnh lùng, toát ra vẻ già đời hợp
      tuổi, mắt chăm chú quét qua ta và Bùi Tranh vài vòng, rồi mới chậm rãi ngồi
      xuống giữa hai người bọn ta.
      Đầu bếp phủ thế nhưng vừa vặn làm cả bàn đầy sắc rau xanh mà cả
      hai chúng ta đều thích, Bùi Tranh ân cần săn sóc, giúp A Tự múc chén
      canh, A Tự nhìn cũng thèm nhìn, khuôn mặt nhắn nghếch lên nhìn
      ta, “Tỷ tỷ, đệ muốn uống canh.”
      Ta liếc Bùi Tranh cái thương cảm, dám mượn tay người khác, tự
      mình hầu hạ A Tự.
      Nếu mẫu thân là Thái thượng hoàng, A Tự nhà chúng ta chính là tiểu tổ
      tông, hạ nhân hầu hạ cũng vui, mến mà ép buộc trưởng tỷ này
      ….
      Đệ rốt cuộc là hận ta nha, vẫn là hận ta nha……
      Ta thở dài giúp nó múc canh, bóc tôm, gỡ mỡ gà, cảm thấy mỹ mãn
      khẽ nheo mắt lại, lại chỉ vào bả vai mình, : “Tỷ tỷ, giúp ta…”
      Khóe mắt ta giật giật, nhìn nó nhíu mi liếc xéo Bùi Tranh, hừ hừ cười lạnh,
      Bùi Tranh yên lặng quay mặt , ta ràng thấy nhịn cười đến khóe miệng
      run rẩy.
      Tính A Tự thực trẻ con, có gì mà phải tức Bùi Tranh chứ.
      Dùng xong cơm, trời nhá nhem tối, xe ngựa siêu xa hoa phủ Bùi Tranh
      sáng láng ra, tự mình đưa chúng ta hồi cung, Tiểu Lộ Tử sớm hồi
      cung giúp A Tự thu xếp nơi ở, Bùi Tranh đưa hai chị em chúng ta đoạn
      đường ngắn, trong khoảnh khắc, cực nhanh thầm vào tai ta
      câu: “Bệ hạ phải mau chóng cho vi thần câu trả lời thuyết phục a …”
      Hơi thở ấm áp phả sau tai, vành tai giống như chà qua cái gì, cảm giác ấm
      ấm, nhè , lại làm dấy lên đám lửa. Ta nuốt nuốt nước miếng, kéo A Tự
      nhanh chạy trốn.
      Như vậy sao? Như vậy sao?
      Quả nhân tốt xấu gì cũng là vua nước, đến mức bị ép thành như
      vậy !
      Dù thế nào cũng phải là …. Phải! Hẳn là phải đem tiến cung, về sau
      chính là nam nhân của quả nhân, quả nhân muốn thế này cũng
      thể làm thế khác, quả nhân còn muốn đùa bỡn tình cảm của , đem
      đày vào lãnh cung, làm cho biến thành oán nam!
      “Tỷ tỷ, tỷ cười giống mẹ…” Vẻ mặt A Tự rối rắm nhìn ra, vươn bàn tay
      trắng nõn đến nhéo nhéo mặt ta, “Đừng giống mẹ, giống mẹ
      dễ nhìn đâu.”
      A Tự, mẫu thân ở nhà nghe được rơi lệ a …
      Cùng là thân sinh, vì cái gì ta chỉ có thể kêu mẫu thân, A Tự có thể kêu mẹ,
      chao ôi, gọi hai chữ “mẫu thân”, bức đứa phải gọi chính mẹ mình là
      mẫu thân rất vô nhân đạo!
      Ta xoa xoa mặt mình, cười tủm tỉm nhìn A Tự, mặc dù có chút ghen tị cha
      mẹ đều cưng chiều , nhưng là A Tự rất đáng – những lúc
      bùng nổ.
      “A Tự à….” Tay của ta từ mặt mình chuyển qua đầu nó, gỡ hai búi tóc
      tựa như hai sừng ghé ra, làn tóc đen mềm buông xuống đến đầu vai. Ban đầu
      A Tự giống ta đều là cằm , cũng là mặt bánh bao, nhưng nay thân thể nảy
      nở, mặt còn tròn trịa, dễ nhéo như trước, tóc dài quá vai, lúc nhắm mắt
      lại, thanh thoát giống như băng sơn tiểu mỹ nhân.
      Ta nhịn được duỗi tay chà đạp khuôn mặt nó, Bùi Tranh cũng có
      ham mê bất lương này, có điều có đãi ngộ tốt như ta, được A Tự
      để mặc cho cấu nhéo.
      “Tỷ tỷ” A Tự ngẩng đầu nhìn ta, hai tay xoắn xoắn chỗ, còn nghiêm túc
      : “Bùi gian thần phải người tốt.”
      Ta hài lòng nhìn khuôn mặt phấn nộn bị ta xoa nắn, gật gật đầu : “Tỷ
      biết.”
      “Tỷ mới biết….” A Tự lẩm bẩm tiếng, lại rũ mi mắt, “Đệ cho
      tỷ việc, tỷ được tức giận đâu đấy ….”
      “Tỷ giận A Tự đâu!” Ta chỉ trời mà thề.
      Ánh mắt nó lóe lên, liếc ta cái, lại liếc ta cái ….
      “Tỷ tỷ …” ấp a ấp úng : “Tỷ còn nhớ năm tỷ 12 tuổi ấy, ở Vân Vụ
      biệt viện tắm suối nước nóng ….”
      lại việc này, ta cũng cao hứng. “Nhớ chứ, Bùi Tranh kia còn
      lấy trộm quần áo của tỷ!”
      Khuôn mặt nhắn của A Tự nhất thời đỏ lên.
      “Kỳ thực … Là đệ lấy …’”
      “Ôi chao?” Ta ngây ngẩn cả người.
      A Tự cúi đầu, mười ngón mập mạp vặn qua vặn lại, bộ dáng đáng thương
      này lại vô cùng đáng . “Đệ phải cố ý …. Tại tỷ chơi với đệ, đệ
      cố ý muốn dọa tỷ chút …. Tỷ đừng tức giận ….”
      tức, tức….” Ta bối rối nghĩ lại, khi đó A Tự mới 4 tuổi, thích
      quấn quýt lấy ta đấu đánh, ta làm gì có nhiều sinh lực đấu với nắm gạo
      nếp như vậy, đương nhiên là chạy. Nó cái gì cũng chưa hiểu, cầm quần áo của
      ta giấu , cùng lắm là khiến ta hiểu lầm Bùi Tranh.
      “Nhưng Bùi gian thần ràng có ý tốt!” Đôi mắt phượng của A Tự
      dấy lên ngọn lửa , “ thấy đệ cầm quần áo của tỷ …. Ép đệ tại sao
      lại lấy, đệ vốn định đem quần áo trở về cho tỷ, tự rồi!”
      “Tỷ tỷ … có ý tốt a!” A Tự híp mắt, nghiến răng
      nghiến lợi .
      Ta hơi quẫn …
      A Tự, năm đó đệ mới 4 tuổi a, thế nào lại thành thục sớm như vậy!
      Bùi Tranh, quả nhân quả nhiên nhìn lầm ngươi, người nhìn thế nào,
      cũng giống vị chính nhân quân tử!

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 11: Tâm ý
      Ngày thứ hai lên triều, mấy tên làm xằng làm bậy của Quang Lộc tự bị xử
      lý, quần thần kính nể. Việc A Tự về đế đô tuy rằng sớm muộn gì cũng bị
      phát , nhưng ta cũng cố ý lộ ra, mấy người kia có lẽ bây giờ còn
      chưa biết mình rốt cuộc phạm vào chuyện gì, đắc tội người nào.
      Bãi triều, Tiểu Lộ Tử thông báo, là Phương tiểu hầu gia cầu kiến.
      Ta mừng thầm, nghiến răng : “ dám đến sao, bảo đợi ta
      trong thư phòng!”
      Kết quả vào trong thư phòng, chợt nghe giọng hề hề của biểu cữu:
      “Chậc chậc, quả nhiên là cá chép rồng của Pháp Hoa tự, chả trách năm trước
      ta đến được thấy, hóa ra đúng là chuyển vào trong cung rồi.”
      Khóe miệng ta giật giật, ho tiếng, biểu cữu vội vàng xoay người lại,
      khuôn mặt lập tức thay đổi, chạy về phía ta: “Bệ hạ …. người cần phải cứu
      biểu cữu a…”
      Ta chuyển mình né , thản nhiên liếc cái, “Biểu cữu, người hại A
      Tự bị thương, vẫn còn tâm tư Tiểu Tần cung nghe hát sao?”
      Biểu cữu run run, ta tưởng xấu hổ, ta sai rồi, thở dài buồn bã :
      “Bệnh cũ của nam nhân, biết làm thế nào ….”
      Mẫu thân nhân từ, còn chỉ hôn cho , nếu là ta liến trực tiếp thiến
      luôn!
      , cữu cữu đến đế đô làm gì?”
      “Ta này phải hộ tống A Tự đến đế đô thôi sao…” Giọng chột dạ
      hạ thấp xuống, rồi lại cao lên, “Kết quả bây giờ người toàn đế đô đều biết ta
      đến Tiểu tần cung, mợ người nhất định cũng biết, bệ hạ, Đậu Đậu ngoan
      …. Biểu cữu đây chính là bị người hại thê thảm, người phải cứu ta a ….”
      Ta híp mắt trừng , “Còn oan cho cữu cữu sao? Người tới Tiểu Tần
      cung sao?”
      lau lau mấy giọt nước mắt tồn tại, : “Đậu Đậu, nhớ lại hồi
      người còn , biểu cữu thương người biết bao, dẫn người đến chợ đêm chơi,
      mua mứt quả, mua tượng đất …”
      Ta đau đầu xoa thái dương, nhận hối lộ dễ chịu a, giờ còn
      đòi nợ đây, “Vậy người muốn ta cứu người như thế nào?”
      Biểu cữu đắc ý, cười hắc hắc: “Trước tiên, cứ cho ta ở lại trong cung trốn
      chút, nếu mợ người tìm đến, người ta cùng Bùi Tranh làm công
      , nàng nhất định nghi ngờ người.”
      Vì sao bên người quả nhân ngoài Hoán Khanh ra đều là lão nam nhân
      chẳng có chút mặt mũi nào thế.
      Ta thở dài gật đầu: “Cũng được, cũng được, chỉ cần người làm bừa
      ở hậu cung là được.”
      Biểu cữu vẻ mặt chính khí: “Ta rất có tiết tháo, đùa giỡn nữ tử đàng
      hoàng!”
      Người đàng hoàng a….
      Nghĩ đến vẻ mặt tươi cười ý tứ sâu xa của Bùi Tranh, tim ta nhất thời chùng
      xuống. Khi Bùi Sanh nhắc đến chuyện tuyển tú nam, ta còn chưa có mở
      miệng, thay ta, bảo Bùi Sanh hủy bỏ việc này. Bùi Sanh còn do dự liếc
      nhìn ta cái, thấy ta khốn khổ gật đầu, nàng mới lui ra.
      Việc này mà truyền ra ngoài, người ngoài đương nhiên tay
      che trời, quả nhân là hoàng đế bù nhìn.
      Ta ủ rũ, Tiểu Lộ Tử cho người mang nước vào.
      “Làm gì vậy?” Biểu cữu tò mò hỏi.
      “Đổi nước cho bể cá.” Ta còn hơi sức mà trả lời , “Biểu cữu, nếu
      người còn việc gì nữa tự mình chơi .”
      Vì thế biểu cữu hỏi thăm Tiểu Lộ Tử.
      Tiểu Lộ Tử nhiệt tình trả lời : “Bẩm Hầu gia, đây là Long Tuyền sơn
      thủy (nước núi Long Tuyền), vừa mới chuyển về.”
      Biểu cữu bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, cá chép rồng
      phải dùng nước ở núi Long Tuyền mới nuôi được. Có điều, Pháp Hoa tự vốn
      ngay cạnh núi Long Tuyền, nay muốn nuôi cũng phải vận chuyển 300 dặm.”
      xong, liếc ta cái có chút trách cứ, “Cá chép rồng này vốn là do Pháp
      Hoa tự vì khách hành hương mà cầu phúc, nay lại chỉ vì mình bệ hạ.”
      Ta còn có chút hiếu kỳ mà hỏi câu: “Cá chép rồng này thực rất quý
      sao?”
      Biểu cữu mở to hai mắt nhìn. “Bệ hạ biết còn cướp về?”
      Quả nhân muốn thứ gì, mà còn phải dùng chữ “cướp” này sao?
      Ta hàm hồ đáp tiếng
      Biểu cữu tiếc hận nhìn cá chép, liếc mắt cái. “Cá chép này đứng thứ
      nhất trong ba báu vật của Pháp Hoa tự, nghe là do đài sen mà Phật tổ
      ngồi thiền đầu thai chuyển kiếp, ai biết nó xuất trong Phóng Sinh
      trì ở Pháp Hoa tự từ bao giờ, nhưng chí ít hơn 10 năm, hưởng 10 năm
      hương khói a ….. Bệ hạ, người xem hình thể nó duyên dáng, lân quang chói
      mắt …” Biểu cữu giống như thưởng thức mỹ nhân mà tán thưởng vạn phần, ta
      nhìn lại chỉ thấy là con cá chép bình thường, phổ thông, chẳng qua là có vẩy
      cá ánh vàng (kim sắc), trán có cái bao dài, nghe gọi là “dược long
      môn” cái gì đó … (vượt long môn)
      Lúc Bùi Tranh đưa ta cá chép này, ta còn chả thích. Đó là hai năm trước,
      lúc sinh nhật ta 16 tuổi, Bùi Tranh mang tới, ta thấy cá chép này cũng
      có gì đặc biệt, nghĩ rằng cũng phải quý giá lắm, nên tùy tiện nhận.
      Bùi Tranh lại : “Cá chép này phải dùng nước núi Long Tuyền để
      nuôi, bảy ngày thay nước lần.”
      Khóe miệng ta giật giật, ngờ là chính ngại phiền toái nên mới đem đến
      đẩy cho ta.
      đổi nước có được ?”
      Bùi Tranh gật đầu, thản nhiên : “Cũng được, bảy ngày đổi cá lần.”
      Khóe miệng ta tiếp tục giật giật.
      Lời thản nhiên như vậy, kỳ thực Bùi Tranh cũng rất có khí chất “thảo
      gian ngư mệnh” (coi mạng cá như cỏ rác), vì vậy để phụ với khí chất
      của , ta liền sai Tiểu Lộ Tử, với cả cung nhân bên mình nhớ thay nước cho
      cá, nuôi như vậy cũng hơn năm.
      Biểu cữu : “Cá chép này nghe còn là Thanh Long trong 4 thánh thú
      hóa thân, có thể giúp chủ nó thu lợi tránh hại, chắn họa cầu tài, nhưng muốn
      thành tâm phải tụng cho nó Pháp Hoa kinh ngàn lần.
      Loại việc này chỉ do lời vô căn cứ, ta cười cho qua, Bùi Tranh loại người
      này, tất nhiên làm cái loại việc nhàm chán này, có điều dụng
      tâm như vậy vẫn làm cho ta cảm động.
      Dù sao lúc đưa cá chép rồng này cho ta, cũng có giống như
      người bên ngoài, khoe khoang lễ vật của mình quý giá như thế nào.
      Rốt cuộc vẫn là có điểm tốt.
      Bùi Tranh a ….
      Quả nhân rốt cuộc có nên chịu trách nhiệm với ?
      Có lẽ …. đối với quả nhân ….
      Aizz…. Lại muốn lần tự mình đa tình nữa sao?
      Quả nhân đối với … cũng phải chán ghét như vậy…. chỉ
      là có chút sợ, có chút hận ….
      Ta trái lo phải nghĩ, do dự hồi lâu, cẩn thận nghĩ lại từng việc làm với ta
      trong 12 năm quen biết, kỳ cũng chẳng làm gì ta, chỉ có việc chính
      thích nhất là bác bỏ ý kiến của ta, tự mình chủ trương, việc tư của ta lại
      can thiệp quá nhiều. Ta trừng mắt ai kẻ đó sợ tới mềm nhũn, đối với Bùi
      Tranh, trừng thế nào cũng vô dụng, vẫn cứ ngâm nga mà cười. Ta đây
      xưa nay chuyên bắt nạt kẻ yếu, khi thiện sợ ác … mà lại chả cứng được với
      , cũng chỉ có thể cam tâm, tình nguyện mà nghe , quanh
      năm suốt tháng khó tránh khỏi oán khí trong lòng.
      Sau này nếu ở cùng chỗ với , có thể lại càng tự do hay
      ?
      có thể quang minh chính đại áp chế ta, cho dù soán vị, ngôi vị
      hoàng đế ta đây cũng gần coi như xong rồi.
      Ta phức tạp nhìn chằm chằm lũ cá chép rồng ánh vàng rực rỡ kia cả
      buổi chiều, cân nhắc đủ loại lợi hại, cuối cùng cũng định ra chủ ý.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Ta hướng phía ngoài vẫy tay, gọi: “Tiểu Lộ Tử lại đây!”
      Tiểu Lộ Tử cười hì hì chạy lại: “Có Tiểu Lộ Tử!”
      Ta hít sâu hơi, hỏi: “Quả nhân hỏi ngươi a, ngươi việc ….. cầu thân,
      có phải chính mình tới cửa mới thể thành ý hay ?”
      Tiểu Lộ Tử sửng sốt, hỏi ngược lại: “Bệ hạ bây giờ muốn hướng ai cầu
      thân?”
      Hỏi câu này, mặt mũi ta mất sạch …
      Hôm qua vừa mới định đến phủ Quốc sư cầu hôn, quay đầu cái bị
      người ta uyển chuyển cự tuyệt, hôm nay lại quyết định đến phủ Thừa tướng
      cầu thân, quả nhân đây có phải hay thay đổi thất thường, nay Tần mai
      Sở, vừa đa tình lại vừa dễ dãi? ….
      Ta quanh co trả lời hai tiếng, ngửa mặt lên trời thở dài: “Kỳ , quả nhân
      thế nào đều cảm thấy nên là quỳ trước mặt quả nhân, cầu xin quả nhân
      nạp .”
      Tiểu Lộ Tử cẩn thận hỏi: “Bệ hạ là ai?”
      Ta liếc cái, “Tiểu Lộ Tử, quả nhân coi ngươi là tâm phúc, nhưng
      ngươi cũng đừng dễ dàng bị người ta mua chuộc, mang quả nhân bán.”
      Tiểu Lộ Tử sợ run cả người, vội vàng quỳ xuống kêu oan: “Tiểu Lộ Tử
      dám, Tiểu Lộ Tử sống là người của bệ hạ, chết là người của bệ hạ, bê hạ cho
      dù đem Tiểu Lộ Tử bán, Tiểu Lộ Tử cũng vì người mà kiếm tiền, làm sao
      có thể để người khác mua chuộc ạ!”
      Ta hừ lạnh tiếng, cao thấp đánh giá , “ dám tốt. Vậy
      ngươi , quả nhân muốn nạp Thừa tướng vào hậu cung, ngươi cảm thấy nên
      ra đạo thánh chỉ để tự mình đóng gói tiến cung, hay là để quả nhân
      tự mình mời?”
      “Gì?” Tiểu Lộ Tử ngây dại, ngẩng đầu lên nhìn ta, miệng há hốc.
      Ta tự nhiên ho khan hai tiếng, muốn biện giải vài câu, Tiểu Lộ
      Tử liền gào lên khóc: “Bệ hạ, hôm qua Tiểu Lộ Tử cứu giá chậm trễ, lại để cho
      bệ hạ bị gian thần vũ nhục, Tiểu Lộ Tử đáng chết, Tiểu Lộ Tử đáng chết a!”
      xong “bốp” “bốp” tự bạt tai mình, ta đau đầu ngăn lại. “Dừng,
      dừng dừng! Ai để cho vũ nhục? cư xử đúng mực thôi”
      “Gì?” Tiểu Lộ Tử lại ngây người chút, “Vậy bệ hạ ….”
      Ta than tiếng: “Là quả nhân thực có lỗi với …. Tóm lại chuyện
      này là quả nhân đuối lý.” Để đợi nhiều năm như vậy, tuy rằng phải
      ta bức; đùa giỡn – đây thực là sai lầm của ta, tuy rằng cẩn thận nghĩ
      lại, ràng cũng chẳng coi là thiệt thòi gì.
      Tiểu Lộ Tử, vẻ mặt mờ mịt, như hiểu như , lại nhíu mày : “Bệ hạ,
      việc này cũng dễ làm đâu!”
      “Vì sao?” Ta nghi hoặc hỏi.
      Tiểu Lộ Tử thở dài : “Hôm nay lúc lâm triều, tiểu vương gia đến ti nữ
      quan đem danh sách tú nam cầm , sau đó có tin báo về, phàm là nam tử
      danh sách, đều chịu thê thảm … độc thủ……”
      Khó trách …. Khó trách đến giờ vẫn chưa thấy nó …
      Ta rùng mình, nghĩ A Tự xuống tay chắc là có chừng mực, đến mức
      khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn, tạo thành thương tổn thể bù đắp .
      Như vậy xem ra, khi mẫu thân rời kinh mang theo A Tự là hành động sáng
      suốt….
      Ta nắm chặt tay áo đứng dậy, ra ngoài, từ từ : “Ông trời trao trọng
      trách cho người nào, trước tiên dày vò tâm chí , đày ải gân cốt, da dẻ ,
      hút cạn thân thể ; làm như thế để rèn luyện tâm tính nhẫn nại cho ,
      thể a!”
      Bùi Tranh, cái tên đại gian thần này …. trong lòng ta cười lạnh, “Phượng
      quân dễ làm như vậy sao? Nghĩ lại cũng chỉ có Bùi tướng da thô thịt dày mới
      có thể chịu đựng tra tấn của A Tự. Đây chính là cái gọi là chính cung dùng để
      giữ thể diện, nhị cung mới để sủng ái, Bùi Tranh muốn quả nhân chịu trách
      nhiệm với , quả nhân liền cho luôn!”
      Tiểu Lộ Tử sau ta mà phát run, “Bệ hạ…. minh a!”
      Lời ấy quá đúng, quả nhân đương nhiên là minh!
      Ta cũng cải trang, trực tiếp bãi giá phủ Thừa tướng, phủ Thừa
      tướng từ xuống dưới cung kính ở cửa nghênh giá, ta nghênh ngang vào
      nội đường, Bùi Tranh còn mặc quan bào chưa kịp thay ra liền ra nghênh
      đón, ánh mắt nhìn ta có vài phần kinh ngạc, việc này cũng khó trách.
      Ta phất tay cho trái phải đều lui, nghếch cằm, dùng khóe mắt liếc .
      Quyết định này, là ta trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng (thâm tư thục lự), cân
      nhắc lợi hại rồi mới ra. Hôm nay triều, ánh mắt hàm ý sâu xa, nhưng
      ý tứ thực ràng, hiển nhiên, ta mà chịu trách nhiệm với , hãy
      để chịu trách nhiệm với ta. So với ở phía bị động, bằng chủ động
      xuất kích. muốn làm Phượng quân, vậy cứ để làm, chờ lên làm
      Phượng quân, ta có thể dùng câu “Hậu cung thể tham gia chính
      ”, phế tướng vị của , sau đó từ từ làm mất quyền lực, trừ bỏ vây
      cánh của , đem triều đình của Bùi Tranh biến thành của quả nhân.
      Còn mấy chuyện vợ chồng gì đó, so với quốc gia đại cũng chẳng đáng là
      gì, trước cần phải lo lắng. Quả nhân lập làm Phượng quân, chờ
      mất quyền lực đày vào lãnh cung, mặt khác lập người ta thực thích,
      tuy rằng có chút phải với , có điều ….
      Ta phụ người trong thiên hạ, chứ thể để người trong thiên hạ phụ
      ta!
      “Bệ hạ, vì cái gì mà cười đến vặn vẹo như thế ….” Bùi Tranh nhíu mi nhìn
      ta, chậm rãi hỏi.
      Khóe miệng ta giật giật, tay phải xoa hai má, điều chỉnh vẻ mặt, khẽ cười
      : “Ái khanh ta, chuyện hôm qua, quả nhân cẩn thận nghĩ, quả nhân
      muốn chịu trách nhiệm với khanh a ….”
      Bùi Tranh bộ dáng thong dong sủng nhục bất kinh ( ghét
      sợ), cười : “Bệ hạ là minh quân, đương nhiên khiến vi thần chịu
      uất ức.”
      “Được…” Ta vừa lòng gật đầu, “Đúng vậy, quả nhân nghĩ, khanh cũng coi
      như vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, liền lập khanh làm Phượng quân , bây
      giờ, hẳn là khanh vừa lòng rồi chứ?”
      Đuôi lông mày Bùi Tranh khẽ nhíu, từ từ rủ mi mắt, lông mi che lại mắt
      phượng, đột nhiên khóe miệng cong lên, nở nụ cười. “Bệ hạ, là ngoài dự
      đoán a …”
      tựa như nghe được truyện cười gì đó, tuy là cười, nhưng
      phải thực phát ra từ nội tâm vui vẻ. Ta nghi hoặc đánh giá , phải
      là dụng tâm có chút hiểm ác của ta bị nhìn thấu rồi chứ?
      “Vậy …. khanh đồng ý, hay đồng ý? Ta có chút khẩn trương nắm tay
      áo, ngậm ba phần ý cười, rất là dịu dàng : “Đây là quân mệnh, thần
      dám theo”
      “Khanh đừng miễn cưỡng như vậy, giống như quả nhân
      cưỡng ép nam dân vậy…” Ta có chút buồn bực, phản ứng này của là lạ,
      theo như ta lường trước, hẳn là mừng rỡ như điên, dập đầu bái tạ chủ
      long ân, thế nào kết quả lại thành ta cường hôn , còn ép vào cung ….
      tuy rằng …. tình có vẻ như thế ….
      Bùi Tranh đột nhiên tiến lên hai bước, ta sợ tới mức dựa hẳn người vào
      lưng ghế, ngửa đầu nhìn , lắp bắp : “Khanh khanh khanh …. Khanh
      đứng gần như vậy làm gì?”
      cúi thân xuống, dựa vào trán ta, cười tủm tỉm giọng : “Bệ hạ
      cảm thấy quá gần gũi sao? Giữa vợ chồng, phải nên thân mật khăng
      khít sao?”
      Hô hấp ta ngừng lại, trừng , tiếp tục lắp bắp: “Phi phi phi …. Bùi Tranh
      khanh đứng xa chút! Quả nhân khó thở!”
      cười tiếng, ta chỉ muốn lui lại, nào biết mặt khác của
      , môi nhàng hôn lên mặt ta, ta sợ tới mức bắn ra khỏi ghế, bưng
      kín mặt trừng . “Ngươi ngươi ngươi …” Sau đó từ từ bình tĩnh, “Ngươi là
      đùa giỡn quả nhân sao….”
      Tay phải chấm lên trán ta, cười ngâm nga : “Bệ hạ thực
      minh, thích ?”
      thích, tim đập quá nhanh, đầu quá choáng váng.
      Ta quay mặt , hừ lạnh tiếng, nắm cổ tay áo, hỏi: “Quả nhân có
      chuyện muốn hỏi khanh … Cá chép rồng mà khanh đưa …. có từng niệm qua
      Pháp Hoa kinh ngàn lần chưa?”
      Bùi Tranh rất ngạc nhiên, liếc ta cái, “Bệ hạ cũng tin loại lời vô căn
      cứ về linh sủng trừ tai này sao?”
      Ta quay đầu trừng , “Khanh nếu tin, sao còn mang tới?”
      Bùi Tranh mỉm cười , “Vi thần cảm thấy thà rằng tin là có.”
      “Cho nên…. khanh niệm ngàn lần Pháp Hoa kinh cho lũ cá
      chép kia?” Tim ta nhảy dựng, chằm chằm nhìn .
      Người này…. rốt cuộc chỉ là nịnh bợ, hay là thực có tâm?
      nhàng xoa xoa phát tâm của ta, chậm rãi cười ; “Việc này, niệm
      cũng niệm rồi …. Có điều là tìm 100 hòa thượng ở Long Tuyền tự niệm 10
      lần….”
      Ta nghẹn, mạnh mẽ lôi cảm động kia nuốt trở vào, bình tĩnh : “Ồ,
      sao.”
      “Tự tác đa tình dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kì”, sớm biết
      như vậy, còn hỏi nhiều làm gì?
      (Tự mình đa tình chỉ lưu lại mối hận, mối hận này dằng dặc bao giờ nguôi)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :