1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ nữ phụ cầu thượng vị - Tâm Nhụy

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19

      Editor: Mạc Thiên Y
      Beta: Hạ Nguyệt

      Ngủ trưa dậy, Từ Man rửa mặt xong, đợi nàng uống cho xong chén nước mật, Quan ma ma dẫn theo tiểu nha hoàn mặc quần áo cũ từ bên ngoài tiến vào, ngay cả kêu người thông bẩm cũng , tiểu nha hoàn kia ước chừng 4-5 tuổi, đôi mắt to tròn lấp lóe tò mò, nhưng lúc nhìn đến những nha hoàn khác trong phòng, lại lơ đãng toát ra loại tự tin vô hình.

      Từ Man nhấp chén nước mật, cảm thấy buồn cười, Quan ma ma này, ngay cả làm giả đều làm có lệ như thế, đó cũng chỉ để lừa gạt Từ Man 3 tuổi trong sách thôi, bằng nhìn đứa bé kia mặt mày nhắn trắng nõn, quai hàm bụ bẫm, và cả móng tay được cắt tỉa sạch , cùng đôi nhãn thần trông đầy ưu việt kia, là đứa bé bị gặp nạn, có ma nó mới tin.

      “Mau, mau dập đầu quận chúa, cảm ơn quận chúa thu lưu ngươi.”

      Quan ma ma còn chờ Từ Man chuyện, liền vỗ cái bộp lên lừng đứa bé kia, tiểu nha đầu kia lảo đảo cái, quỳ gối trước mặt Từ Man, lanh lợi : “Nô tỳ thỉnh an quận chúa, đa tạ quận chúa thu lưu.”

      Từ Man tức giận thiếu chút nữa bật cười, bản lĩnh tự quyết của hai người này, thực làm cho nàng mở rộng tầm mắt, ấy vậy mà còn hoàn toàn chắc chắn rằng nàng giữ lại nha đầu này, tuy nàng biết nha đầu này là ai, nhưng theo như trong sách, Quan ma ma đều có quan hệ với Từ phủ, như vậy nha đầu này khẳng định cũng ra từ Từ phủ, còn sợ là phải con cái nhà bình thường, Từ gia lão phu nhân kia, quả nhiên là muốn bọn họ sống tốt, cũng sẵn lòng bỏ vốn đấy chứ.

      “Đứng lên , đứng lên .” Từ Man cố tình quan tâm, , sau đó cũng để ý đến tiểu nha đầu còn quỳ nữa, chỉ vươn tay kéo tay áo Quan ma ma qua, có chút vội vàng hỏi: “Ma ma, lúc trưa, mấy chuyện thú vị ở thôn dã còn chưa kể xong, bà lại kể ta nghe .”

      Quan ma ma chỉ nghĩ là nàng tâm tính đứa trẻ, lại sợ Từ Man đổi ý, liền cười gượng hai tiếng, xoa xoa tay : “Quận chúa người xem, đứa bé này…”

      “Đều lưu lại , Hồng Quế, ngươi dẫn nó thay quần áo .” Từ Man nâng mắt lên, nũng nịu , Hồng Quế đầu tiên là cả kinh, vừa định mở miệng, lại nhìn thấy ánh mắt như có như của Từ Man, liền đem lời muốn nuốt trở lại, cúi người hành lễ, rồi thành dẫn nha đầu đảo mắt tứ tung kia.

      Quan ma ma nghe thế, lúc này mới thở phào cái, vỗ vỗ ngực cười : “Lão nô biết ngay là quận chúa tính tình cao thượng mà, ngày sau chắc chắn trở thành người hiền lành tốt nhất của thành Kiến Khang chúng ta.”

      Từ Man hất cằm lên, kiêu ngạo : “Đương nhiên.”

      Quan ma ma cười đến càng tươi, nếp nhăn cũng càng hằn sâu.

      Từ Man hất cằm còn chưa kiên trì được vài giây, quấn quít lấy Quan ma ma đòi kể chuyện xưa. Quan ma ma thấy thế, liền nghĩ mình nắm được Từ Man vào trong tay, đầu tiên là dương dương tự đắc quét mắt nhìn loạt bọn nha hoàn trong phòng, sau mới nắm tay Từ Man thủ, thân thân thiết thiết mà .

      Thoáng chốc nửa canh giờ qua , đợi đến lúc Quan ma ma khát nước, nhũ mẫu của Từ Man – Niên thị và cả ma ma giáo dưỡng Tân thị cùng sóng đôi trở về, hai người họ vừa vào cửa, ba người sáu mắt đối nhau, Từ Man thấy Tân ma ma bất động thanh sắc nhíu nhíu đầu mày.

      “Chậc chậc, dạo này cuộc sống là nhàn rỗi, hơn nửa ngày thấy đâu, nếu mà có ta trở về, bằng quận chúa chịu đơn rồi.” Quay đầu, Quan ma ma đưa lưng về phía hai vị ma ma kia, bĩu môi .

      Dù sao Niên thị tuổi cũng hơn, tư lịch ngắn, cũng khó mà cái gì, nhưng Tân ma ma dù sao cũng từ trong cung ra, sao có thể chịu thiệt thòi, chỉ lạnh mặt : “Là chủ mẫu nương nương có việc gọi đến, cũng làm phiền Quan ma ma, nhiều ngày nhàn rỗi như thế, hôm nay đến bận rộn giúp chúng ta.”

      Quan ma ma mặt già đỏ lên, xấu hổ quay đầu lại, nhưng bắt gặp gương mặt lạnh như băng hàng năm đổi của Tân ma ma, cư nhiên cũng nghẹn họng, chỉ hừ mũi cái, lại lần nữa đưa lưng qua.

      Từ Man ngoài mặt ngu ngơ, nhưng trong lòng ràng, Quan ma ma này quen thói biết nhẫn nhịn, e là chiều nay ở trước mặt mình, xấu Tân ma ma.

      Tân ma ma lại chẳng buồn quan tâm đến lòng dạ hẹp hòi của Quan ma ma, bà chỉ đến đứng sau người Từ Man, quy củ nhìn chằm chằm Từ Man, ngược lại Niên ma ma có hơi do dự, cuối cùng vẫn tiến lên, khom người giữ lễ : “Hồi bẩm quận chúa, vừa rồi chủ mẫu nương nương truyền triệu chúng nô tỳ, là vì tiết Thượng Tị mấy ngày sau, tại cây tề thái ra hoa, cũng là dấu hiệu tốt. Nhưng vừa rồi chủ mẫu nương nương cũng phân phó bọn nô tỳ, ngày thường đứa quận chúa ra sân ngồi phơi nắng nhiều hơn.”

      Từ Man vui mừng ra mặt, thẳng người lên, : “A nương cho phép ta ra khỏi phòng?”

      Nhìn khuôn mặt của Từ Man sáng lên, vẻ mặt Niên ma ma càng nhu hòa, gật đầu : “Thái y cũng có phơi nắng nhiều chút, dễ dàng khôi phục hơn.”

      Từ Man hài lòng tựa giường êm, lão nương nàng rốt cục cho nàng ra khỏi phòng rồi, tuy chân vẫn thể bước xuống được, nhưng cũng phải phơi nắng chứ, nàng sắp mốc meo đến nơi rồi, với cả kiếp trước còn phơi nắng bổ can-xi sao, nàng mới còn như vậy, cứ buồn chán như vậy, thể nào cũng phải buồn chết.

      Đám nha hoàn trong phòng, cũng bị lây Từ Man, hoạt bát hơn vài phần, đặc biệt tiết Thượng Tị sắp đến, bên ngoài cây tề thái cũng vừa ra hoa, đợi đến ngày đó, mọi người còn có thể hái tề thái làm mỹ thực, vừa nghĩ đến đây thấy khoái trá cỡ nào miễn rồi, ngay cả khí áp lực vừa rồi trong phòng cũng phai nhạt ít.

      Quan ma ma nhìn mọi người trong phòng đều có sắc mặt vui mừng, chỉ mỗi bà cảm thấy vừa rồi bị Tân ma ma làm mất mặt trước quận chúa, tâm tình khó chịu, cỗ oán độc ghen ghét tự nhiên sinh ra, lại bị bà giữa đường chặn lại, cố nén vào đáy lòng.

      “Ai, ma ma già rồi, mới ngồi lúc chịu nổi, còn xin quận chúa thứ tội, lão nô lần này từ bên ngoài trở về, nhưng mang về cho quận chúa ít thứ hay, bây giờ còn phải sửa sang lại.” Quan ma ma lộ ra nụ cười hiền lành, vỗ vỗ tay Từ Man, giống như Từ Man là cháu ruột của mình vậy.

      Từ Man sửng sốt, cúi đầu tựa hồ có chút luyến tiếc, nhưng vẫn gật đầu : “Vậy ma ma phải đem đồ chơi đến cho A Man đó.”

      “Đương nhiên, đương nhiên.” Quan ma ma chớp mắt, từ tháp đứng lên, sau khi khom mình hành lễ, rồi ra ngoài, ngay cả cái bắt chuyện với hai vị ma ma còn lại cũng .

      Chờ Quan ma ma ra ngoài, Tân ma ma sắc mặt lạnh hơn, mà Niên ma ma lại ra vài phần ưu sầu.

      Từ Man thấy bóng dáng của Quan ma ma khuất, lúc này mới vẫy tay cái, gọi Hồng Thược đến cạnh tháp, bảo nàng khom người xuống kề sát lỗ tai lại, giọng : “Ngươi bảo Hồng Quế dàn xếp cho tiểu nha đầu kia xong, liền mang nó đến viện của nhị ca ta, chắc hẳn giờ này huynh ấy còn ở trong viện, ngươi bảo huynh ấy giúp ta tay tùy tiện sắp xếp cho nó ở tại chỗ hoang vắng nào là được, được để nó lảng vảng trước mặt chúng ta.”

      Hồng Thược gật đầu, lại còn chần chờ : “Vậy nếu Quan ma ma hỏi…”

      Từ Man nhếch môi, giảo hoạt : “Người là ca ca ta nhìn trúng, đưa nơi nào, ta quản được.”

      Hồng Thược lộ ra ý cười, lập tức lại ném xuống, liền khom người cáo lui.

      Từ Man sớm nghĩ kỹ, thể để cho nha đầu kia ở lại trong viện mình được, bằng ngày sau nàng ta thông đồng cùng Quan ma ma, lợi dụng lợi lộc gì từ chỗ nàng, nhưng trông dáng vẻ ung dung của Quan ma ma, Từ Man lại muốn làm cho bà ta hoài nghi, nèn thuận thế lưu lại nha đầu kia, chẳng qua nàng ta ngày sau như thế nào, cũng phải là điều Quan ma ma có thể nắm trong tay. Vậy dựa theo ý tưởng của Từ Man, qua thời gian, nàng tìm cơ hội đuổi nha đầu kia ra phủ, dù sao chắc chắn là nó phải có nơi để . Chính là tình huống trước mắt, vẫn để cho nhị ca làm tấm bia đỡ đạn cho mình , ai bảo nhị ca mọi ngày thường ăn hiếp mình nhiều nhất.

      Từ Man giải quyết được chuyện phiền muộn trong lòng, mặc dù buổi chiều, vì phụ thân gần đây bận rộn công vụ, tạm thời đến thăm mình, mình lại vì đứng tiện, cũng thể chính phòng thỉnh an, cho nên thể hỏi chuyện về Quan ma ma mà có hơi tiếc nuối, nhưng bản thân tâm tình cũng vô cùng tốt, giấc ngủ tự nhiên kém, Từ Man gần như vừa chạm vào gối đầu, liền hạnh phúc ngủ .

      Nam Kinh có câu ca dao: “Mồng ba tháng ba, hoa tề thái đọ sắc mẫu đơn, nữ nhân mang có tiền dùng, nữ nhân mang theo lương thực đầy kho.” Câu ca dao này là tiết Thượng Tị, ngày đó, nữ nhân đầu cài hoa tề thái, dùng cây tề thái nấu với trứng gà, có đôi khi còn dùng cây tề thái nhân thịt nhồi hoành thánh, cùng với rau tề thái trộn rất ngon, cạnh đó, cây tề thái còn được hái troe lên cửa, đặt trong phòng, giường, còn có cạnh bếp, nghe có thể tiêu tai trừ bệnh.

      Nhị ca hứa hẹn, vào ngày này, chung quy cũng thực , Từ Man dở khóc dở cười nhìn đầy giường là hoa tề thái, cùng với nắm cây tề thái to giắt ngay đầu giường, cảm thấy giường của mình biến thành tổ thỏ đến nơi, nhưng chỉ có thế, nhiệt tình với em của nhị ca Từ Hải Thiên tăng vọt vẫn chưa giảm bớt, thậm chí còn cân nhắc đến chuyện đem đầu muội muội gắn đầy hoa tề thái, để Từ Man giảm bớt ốm đau, cuối cùng vẫn là đại ca Từ Hải Sinh, cho Từ Hải Thiên quyền, mới hoàn toàn giải quyết được thống khổ ngọt ngào của Từ Man.

      Bởi vì ngày này phải ăn thức ăn từ cây tề thái, phủ Đại trưởng công chúa cũng ngoại lệ, Từ Man cắn quả trứng gà luộc tề thái thơm lừng, mùi vị dân dã tươi ngon kia, làm cho trứng gà vốn có bao nhiêu tư vị, càng ngon miệng hơn. Dựa theo truyền thuyết bên ngoài, loại cây tề thái này nấu với trứng gà còn có thể trị bệnh đau đầu, cũng biết là hay giả. Từ Man lại húp ngụm nước canh đầy tôm khô nấu hoành thánh nhân thịt bằm với tề thái, dường như tất cả u uất trong khoảng thời gian dưỡng thương này đều ‘rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời’, mùi thơm kia mãi cho đến khi nàng ăn xong hồi lâu, vẫn còn lưu luyến trong miệng, chưa ghiền.

      Yên lặng ợ cái no, Từ Man xoa bụng, tiếc nuối ăn nổi nữa, nhưng nàng cảm thấy vẫn còn chưa ăn đủ, liền lôi kéo nhũ mẫu Niên thị, làm nũng : “Ma ma, ăn ngon .”

      Niên thị nhìn nàng cười đến như con mèo tham ăn, trong lòng mềm nhũn, nhưng lại sợ nàng ăn nhiều đầy bụng bèn : “Quận chúa hôm nay cũng thể ăn thêm được nữa, bằng ngày mai ma ma làm bánh chẻo rán nhân tề thái thịt heo được ?”

      Từ Man đương nhiên là gật đầu liên tục, ngay cả hai vị ca ca bên người nàng cũng lộ ra ánh mắt khát vọng, Niên thị khẽ cười, vuốt ve búi tóc Từ Man, liền cho người thu dọn bàn, bản thân mang theo vài nha hoàn chuẩn bị tốt những bó rau tề thái vừa được hái kia, để cho chúng qua đêm bị héo.

      Chờ bọn nha hoàn gần hết, Quan ma ma cũng bởi vì Đại trưởng công chúa ở bên kia bày bàn tiệc tề thái, cho nên cũng cùng Tân ma ma qua đó dùng, ở lại trong phòng, Từ Man mới hạ giọng, kề sát vào bên người nhị ca, có chút ngượng ngùng : “Cảm ơn nhị ca, chuyện đó…”

      “Cũng phải chuyện lớn gì, cần gì phải để bụng.” Từ Hải Thiên trong lòng giống như nổi bọt khí, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của muội muội, cả người tựa như muốn bay lên, lồng ngực cuộn trào cỗ hăng hái mãnh liệt.

      Mặc dù Từ Hải Thiên như vậy, nhưng Từ Man vẫn thấy băn khoăn, dù sao Quan ma ma biết được Từ Hải Thiên đem nha đầu kia rồi, vậy mà cái mặt thúi hết mất mấy ngày, trước mặt mình còn thọc mạch các ca ca ít, chắc chắn, nếu phải phụ thân dạo gần đây bận quá, có trong phủ, mụ ta có thể nháo đến chỗ phụ thân.

      “Nha đầu kia, tại an trí ở đâu?” Từ Man nhấp ngụm nước, thấm giọng hỏi.

      Từ Hải Thiên cần suy nghĩ : “Bảo nó ký khế ước bán thân, hôm kia tìm người môi giới bán rồi.”

      Xoạch, cái chén trong tay Từ Man trượn lăn bàn, nước từ từ chảy ra, càng chảy càng nhiều…

      ***

      Tác giả có lời muốn : A Man nhất thời chưa thích ứng với việc buôn bán người mà thôi, đây là quá trình cần phải trải qua khi từ người đại biến thành người cổ đại.

      Đây là thái độ đối đãi khác nhau giữa cổ nhân và người đại, đặc biệt là đối với nô bộc, Từ Man thấy, chỉ cần cách ly ra, sau này cho ra khỏi phủ là được, nhưng nhị ca trực tiếp cho người ký khế ước bán mình tìm người môi giới buôn người bán . Cho nên, Từ Man phải tập làm quen với loại hành vi có nhân quyền này, muội đây lòng dạ yếu đuối còn phải học nữa là ~
      Andrenalinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20

      Editor: Mạc Thiên Y
      Beta: Hạ Nguyệt

      Ánh trăng mông lung, dưới ánh trăng, những cành cây tựa như hình ảnh kịch bóng chiếu lên song cửa sổ, bên ngoài gió đêm kéo theo lá cây phát ra ân thanh xào xạc. Từ Man vụng trộm vén tấm màn lên, qua khe hở chỉ có thể nhìn thấy được ngọn đèn mập mờ ngoài cửa sổ, ở trong đêm tối, chập chờn lúc sáng lúc tối, khiến cho mảnh sân người càng trở nên tịch liêu.

      Yên lặng buông màn che xuống, Từ Man ngay cả thở cũng dám thở mạnh, nàng biết Niên ma ma ngủ chiếc giường trong phòng, chỉ cần nàng thoáng có chút động tác, Niên ma ma bừng tỉnh, nàng cũng muốn lúc phiền lòng, còn phải tìm lời ứng phó.

      Từ Man lui vào trong ổ chăn, nghe hương hoa sen khoan khoái trong chăn, nhớ đến lời giải thích nhàng bâng quơ của ca ca hôm nay, đáy lòng dấy lên nỗi phiền muộn tên. Kỳ nàng cũng biết, nhị ca làm như vậy mới là người ở thời đại này nên làm, ở kiếp trước nàng cũng từng đọc ít tiểu thuyết, trong tiểu thuyết cũng có tình tiết buôn bán gia nô, thường xuyên tựa như cơm bữa, nhưng đó đều là trong truyện, đều được xem như là bố cảnh để làm nổi bật lên nét đặc sắc của nhân vật chính, chứ phải tự mình trải qua như nàng tại.

      Ngày hôm ấy, nha đầu được Quan ma ma đưa tới kia có bộ dạng gì, Từ Man còn nhớ lắm, ấn tượng duy nhất nàng còn giữ lại, lại là đại nha hoàn kiêu ngạo ương ngạnh được sủng ái trong sách kia, nhớ nàng ta ỷ thế hiếp người, nhớ nàng bị người thu mua, nhớ nàng cuối cùng trở tráo, càng nhớ chuyện nàng ta giúp nữ chính “Thiện lương” đẩy ngã quận chúa, kết cục, ngược lại là nha hoàn duy nhất bên người quận chúa được chết già. Nhưng đó dù sao cũng là trong truyện, là trí nhớ, mà phải phát sinh.

      Từ Man cọ cọ vào trong chăn, cảm thấy chính mình có chút già mồm cãi láo, nàng biết mình xem như cũng biết những người trong sách gây bất lợi cho mình, tuy chưa ra tay, nhưng nàng vẫn nên làm những chuyện đề phòng rắc rối có thể xuất . Nha đầu kia, bao gồm cả Quan ma ma, nàng tuyệt đối có khả năng lưu lại, chẳng qua… chẳng qua là mạng người tựa như gia súc, mua bán qua lại, nàng có chút chưa thích ứng được thôi.

      “Cũng may, may mà mình phải mệnh nha hoàn.” Từ Man nhắm mắt lại, cánh môi mấp máy, nhưng phát ra thanh, xem ra, nàng còn có rất nhiều chuyện cần phải thích ứng.

      Tháng ba tới, phủ Đại trưởng công chúa bận rộn qua tiết Thượng Tị, lại phải bắt đầu chuẩn bị cho tiết Thanh Minh. Tiết Thanh minh trời mưa liên miên, trong khoảng thời gian này, trong thành Kiến Khang hai ba ngày lại đổ mưa lần, mưa lớn, lại bay bay giăng giăng, cho nên trong phủ chẳng những phải chuẩn bị tiền giấy linh tinh viếng mồ mả trong tiết Thanh minh, còn phải phơi nắng trước mấy ngày, bằng đợi đến ngày đó, cũng đừng mong trời đẹp.

      Ngày tiết Thanh minh, người trong phủ Đại trưởng công chúa và Từ phủ bình thường cúng tế cùng nhau, bởi vì Đại trưởng công chúa mang theo phò mã cùng Hoàng đế đến Quốc tự hoàng gia cầu phúc, cúng tế tổ tiên Tôn gia, quỳ thỉnh tổ tông phù hộ cho giang sơn Ngô quốc. Nhưng mà, nếu chuyện này ở trong mắt các thế gia khác, giống như là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, đặt vào trong mắt Từ phủ lão phu nhân, lại trở thành tội bất hiếu với tổ tông.

      Mùng mười tháng ba, thái y vừa kiểm tra cho chân Từ Man xong, xác định nàng khôi phục tệ, xương cốt dài ra cũng bị nghiêng lệch, nhưng cũng dặn dò nàng phơi nắng nhiều chút, rồi để lại phương thuốc mới, nghênh ngang rời . Từ Man ngồi giường êm kê trong sân, hít thở khí trong lành lâu có, nhìn hoa cỏ sớm khoác chiếc áo xanh, tâm tình giống như con chim , còn thiếu điều hát vang đậu cành. Trước đó tuy rằng mẫu thân cũng cho phép nàng ra, nhưng dù sao mỗi lần ra thời gian quá ngắn, hơn nữa thời tiết cũng sáng sủa, dù sao cũng sánh bằng xuân về hoa nở, hưởng thụ cơn gió ấm khoan khoái dễ chịu.

      “Nghe , Gia Cát gia biểu ca lại bị bệnh?” Hôm nay Cung học sớm tan, Từ Hải Thiên vừa về đến nhà liền chạy đến chơi với muội muội nhà mình, ngay cả Từ Hải Sinh luôn luôn chăm chỉ hiếu học cũng theo tới đây.

      Từ Hải Sinh nhìn Từ Man, gật đầu : “ là nhiều ngày nay khí trời chợt giảm đột ngột, bị phong hàn, lại phải đổ bệnh.”

      Từ Man nhớ tới chiếc đèn xoay trong phòng, còn có vài con tượng đất, lược gỗ liên tục phái người đưa tới, có chút áy náy : “Cũng biết tại thế nào rồi? Có cần phái người đến phủ hỏi thăm chút ?”

      Từ Hải Thiên lại cười xấu xa lên giường ôm Từ Man, kèm theo nỗi vui sướng biết từ chỗ nào dâng lên, : “A nương sai người đến hỏi thăm, bất quá, người ta tại có muội muội hỏi han ân cần, sợ là chú ý tới chúng ta.”

      “Muội muội?” Từ Man nghi hoặc nhìn , nàng nhớ mẫu thân của Gia Cát Sơ Thanh sau lại mang thai a.

      “Muội đừng nghe bậy, đó phải muội muội ruột của , là cháu của đường huynh của Gia Cát lão phu nhân, xét về vai vế, xem như là biểu muội mà thôi.” Từ Hải Sinh trách cứ nhìn bào đệ, nhưng lời này ra, nghe sao cũng thấy có chút được tự nhiên.

      Từ Man nhất thời hiểu ra, muội muội kia, chẳng phải chính là Hoàng Tú Oánh sao? Xem ra, quả nhiên tại là thời điểm sau khi trọng sinh rồi, bằng Hoàng Tú Oánh làm sao lại chủ động như vậy? Bất quá, trông bộ dáng khinh thường của nhị ca cùng vẻ mặt xấu hổ của đại ca, đừng là, hai người họ biết chuyện mẫu thân từng gả vào nhà họ Hoàng? Thế cũng là trưởng thành sớm.

      “Biểu muội cái gì, là muội muội (em họ), chứ phải là muội tử (gọi chung người con hơn mình), như vậy cũng tốt, có muội muội rồi, cũng đừng hòng muốn cướp muội muội nhà người ta.” Từ Hải Thiên cười càng sâu, ngừng ôm Từ Man bảo nàng gọi mình ca ca.

      Từ Man thuận miệng gọi vài câu, để ý đến nụ cười ngọt ngào của ca ca, nàng nhất thời đắm chìm trong suy tư của mình, , nàng đối với Hoàng Tú Oánh có gì gọi là ghét cả. Kiếp thứ nhất, kết cục của Hoàng Tú Oánh, nàng cũng thực đồng tình, nhưng là đó là hình thành dưới tình huống nàng là độc giả, chứ phải là nàng ‘thân lâm kỳ cảnh’ (người lạc vào cảnh giới kỳ lạ), trở thành quận chúa nữ phụ mà nàng ta muốn công kích. Nàng xem qua nguyên tác, đời thứ nhất, sau khi Hoàng Tú Oánh thành thân, Hoàng mỹ nhân rơi đài, huynh trưởng của Hoàng Tú Oánh cũng bởi vì nhậm quan ở ngoại thành đúng lúc gặp phải ôn dịch mà chết, cho nên, sau khi Hoàng Tú Oánh trọng sinh, liền thiết kế cho nhị ca của Từ Man hứng chuyện này, kết quả thực hiển nhiên, nhị ca của Từ Man còn trở về.

      Vươn bàn tay bé cầm tay nhị ca, là ấm áp, phải là mặt giấy lạnh như băng kia, phải là con chữ màu đen, mà rành rành là con người, nhìn nụ cười kia, sáng lạn như vầng thái dương, trong mắt toàn bộ đều là sủng ái đối với mình, Từ Man cúi đầu, nắm chặt tay ca ca, nàng tuyệt đối để cho chuyện trong sách xảy ra.

      “Làm sao vậy? Muội muội thực thích tên biểu ca kia chứ? Vậy cũng được, nếu thế các ca ca làm sao bây giờ?” thấy Từ Man cúi đầu, Từ Hải Thiên liền hoảng hốt, khom người vẻ mặt buồn cười bĩu môi với Từ Man, bất mãn : “Nhị ca đáng thương, A Man phải thương nhị ca nhiều, nhị ca mua nhiều đồ cho A Man.”

      Phụt~, Từ Man nâng bàn tay bé vỗ lên ót Từ Hải Thiên, xoay qua đại ca nhà mình, oán giận : “Đại ca, huynh xem huynh ấy kìa…”

      Vì thế, Từ Hải Thiên rất hiển nhiên mà nhận được tràng lăn lộn.

      “Các con ồn ào cái gì đó? đám quỷ con, từ xa nghe thấy rồi.” Kèm theo tiếng cười từ bên ngoài truyền đến, ba em Từ Man vừa ngẩng đầu lên, đều bị chiếc áo gấm hoa sen kim sắc chói lóa kia chiếu cho xém bị mù, càng miễn bàn đến đầu ánh vàng rực rỡ kia, trực tiếp chiêu hiển địa vị của người tới.

      “Nhị nương!” Ba đứa lớn tiếng kêu.

      Công chúa Hòa Húc vừa mới đứng vững, ba em Từ Man lúc này mới phát nguyên lai phía sau nàng còn đứng người, cầm khăn tay che miệng cười trộm, chỉ bận thân gấm Vân Nam tối màu thêu thủy tiên thanh nhã, thoáng chốc bị quang huy của công chúa Hòa Húc phủ lên.

      “Làm sao vậy? Nhanh như vậy nhận ra sao?” công chúa Hòa Húc bước nhanh tới, nhanh chóng chen ngang vào Từ Hải Thiên, vươn tay ôm Từ Man, chỉ vào xa lạ kia, : “Đó là tam nương của con, con nhớ ?”

      Từ Man lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, người tới đúng là người hôm nọ được Hoàng đế nhắc tới ở trong cung – công chúa Hòa Phong.

      Lại , gien hoàng gia xem như cũng cực tốt, Hoàng đế tuấn tú tiêu sái, mà mẫu thân của Từ Man, Đại trưởng công chúa cũng ung dung đẹp đẽ quý giá, công chúa Hòa Húc lại diễm lệ bắn ra tứ phía, nhưng Từ Man nhìn bóng dáng thanh nhã kia, lại hơi nghi hoặc, nàng vừa mới cùng đường tới cảm thấy như trong suốt rồi, đến diện mạo của nàng cũng bình thường, ít nhất, ba đứa trong phòng này, còn chói mắt hơn nàng. Nhưng nàng mình đứng ở nơi đó, cười nhàng, nhìn lâu, cư nhiên có loại hương vị thuần hậu, thực khiến cho người ta thoải mái, chút cảm giác xa lạ nào, giống như người bạn cũ, nhịn được làm cho người ta muốn thân cận.

      “Tam nương.” Từ Man nền nã nở nụ cười, lại có chút ngượng ngùng.

      “A Man.” Hòa Phong cũng cười, tiến lên xoa đầu Từ Man, sợi tóc mềm, trơn mượt, mang theo mùi thơm thoang thoảng.

      “Ai nha, làm gì xa lạ như vậy, lại đây, Hòa Phong, muội ngồi ở đây.” Hòa Húc tính tình luôn hấp tấp, phen kéo Hòa Phong qua để nàng ngồi bên cạnh Từ Man, Từ Hải Phong bĩu môi, tiếc nuối nhích lại cạnh đại ca, ức mà dám gì.

      Từ Man lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa viện, phát cũng chỉ có hai dì đến đây, có những người khác.

      “A nương của con bận việc rồi, vừa cùng chúng ta ra khỏi cung, về chính phòng xử lý công việc, hai chị em chúng ta thuận đường đến thăm con, thấy sao rồi? Còn đau ?” Hòa Húc véo hai má phấn nộn trắng nõn của Từ Man cái, quan tâm .

      “Dạ, tốt hơn nhiều…” Từ Man bị bẹo má, khó khăn .

      “A tỷ…” Hòa Phong nỡ nhìn bộ dáng ủy khuất của Từ Man, bàn tay duỗi ra, ngăn trở màn “hung ác” của Hòa Húc.

      Hòa Húc bẹo chưa tay nhìn Từ Man, lại luyến tiếc cúi đầu hung hăng hôn Từ Man ngụm, làm khuôn mặt nhắn đều bị hôn đến đỏ.

      “A tỷ thích như vậy, bằng sớm tìm phò mã , kiểu nào cũng có ai dám gì tỷ.” Hòa Phong nhìn dấu hồng hồng kia, nhịn được .

      Hòa Húc mi gian tối sầm lại, lập tức ái muội cười : “Tỷ tỷ ta là tạm thời có khả năng, muội lại xem như nhanh hơn rồi.”

      Hòa Phong vừa nghe vậy liền đỏ mặt, giận liếc mắt tỷ tỷ cái, quay đầu , vểnh môi lên.

      Từ Man tò mò nhìn Hòa Húc công chúa, chẳng lẽ là Hòa Phong công chúa tuyển được phò mã?

      Chỉ tiếc, Hòa Húc thấy chung quanh đều là bọn trẻ, nên tiếp tục đùa giỡn nữa, cũng nhiều lời, chỉ quay đầu nhìn Từ Hải Sinh hỏi: “Đại lang, tháng tư các con cần phải phủ Gia Cát chúc thọ sao?”

      Từ Hải Sinh vẫn luôn trầm ổn trước mặt người ngoài, quy củ cũng tốt, liền đứng lên đáp lời: “Dạ, nhị nương cũng muốn sao ạ?”

      Hòa Húc công chúa hất cằm lên, mang theo vài phần ngạo khí : “Nhà vốn xứng, chỉ là tam nương các con muốn , ta tất nhiên phải cùng rồi, đây đúng là cho bọn họ thể diện cỡ trời rồi, ba vị công chúa đều đến, sợ là ngày sinh nhật của bà già kia cũng trôi qua yên ổn rồi.”

      Từ Man bỗng nhiên hiểu nhìn sắc mặt Hòa Phong càng trở nên hồng nhuận, vậy ngày ấy gia quyến của vị phò mã mà Hòa Phong công chúa lựa chọn cũng tham dự…

      ***

      Tác giả có lời muốn : kỳ nữ chính cũng phải là người ‘nước mắt cá sấu’ gì đâu, chỉ là nhất thời chấp nhận được chuyện con người bị mua bán lại thôi, với cả người đại cũng dễ dàng gì chấp nhận, nhưng lâu ngày cũng quen.

      Rất nhanh, Hoàng Tú Oánh cùng Từ Man gặp mặt, đương nhiên hai người đều còn là đứa , tạm thời xung đột lớn, tuy rằng Từ Man đối với Hoàng Tú Oánh có cảm giác gì, nhưng Hoàng Tú Oánh ngược lại vẫn xem Từ Man là kẻ thù, cho nên có chút mâu thuẫn là thể thiếu

      Chương 21

      Thanh minh hoa lê bay trong gió, lãng tử tầm xuân du ngoại thành.

      (*Nguyên văn: Lê hoa phong khởi chính thanh minh, du tử tầm xuân bán xuất thành)

      Tiết Thanh minh cũng đồng thời là ngày đạp thanh ( chơi trong tiết Thanh minh), chỉ tiếc Từ Man còn , đứng tạm thời cũng thuận tiện, hơn nữa cha mẹ Từ Man có thân phận đặc thù, càng có thời gian mang theo người nhà du ngoạn, cho nên, Từ Man cũng chỉ có thể buồn bực núp trong nhà, cùng các ca ca nhìn mưa rơi tí tách ngoài hiên mà than vắn thở dài.

      “Nhị ca, sang năm các huynh vào Cung học, là cùng học với các hoàng tử sao?” Từ Man dùng cánh tay chống cằm, tò mò hỏi.

      Từ Hải Thiên cầm chiếc thuyền gỗ lắp ráp, chơi đến mê say, chỉ sau khi nghe muội muội gọi, nó mới đáp: “Đúng vậy, tất nhiên là học chung rồi.”

      chỉ có đại hoàng tử cùng học với các huynh sao?” Từ Man nhớ tới người nam nhân cuối cùng ngồi lên chiếc ngai vàng Hoàng đế trong truyện trọng sinh kia, tại 6, 7 tuổi, khó tránh khỏi cảm thấy hứng thú .

      “Đó là đương nhiên, trừ bỏ đại hoàng tử, cũng có hoàng tử nào cùng độ tuổi đến trường với chúng ta, nhưng mà ba năm sau tốt rồi, đến lúc đó Nhị hoàng tử cùng biểu đệ nhà hoàng thúc gia cũng đến tuổi vào Cung học đó.” Hôm nay đại ca Từ Hải Sinh cũng ở trong phòng đọc sách, ngược lại đến viện của muội muội, cùng trải qua tết Thanh minh.

      “Còn phải qua hai năm nữa a…” ngẫm lại hoàng gia nhân khẩu rất thưa thớt, Từ Man liền nhịn được bĩu môi, đợi cho hai tên tiểu quỷ kia đến tuổi vào Cung học, các ca ca đều 7 tuổi.

      Từ Hải Sinh cười sáp qua, véo khuôn mặt nhắn của Từ Man : “Muội còn chê người khác, đợi bọn họ đến Cung học, muội cũng sai biệt lắm chờ thêm 1 năm, cũng phải đến phiên muội rồi.”

      Từ Man thế này mới nghĩ đến, nàng còn hơn hai tiểu quỷ kia tuổi. Bất quá, đến vào Cung học, Từ Man lại nhớ trong nguyên tác có , hình như ngày đầu tiên nhập học, Từ Man dùng roi quất thứ nữ của Hoàng đế, trong sách chỉ , công chúa kia vài câu Từ Man thích nghe, thế lời kia rốt cuộc có bao nhiêu khó nghe, mới khiến cho Từ Man động roi đây?

      “Đại ca, các huynh gặp qua đại hoàng tử chưa?” Từ Man biết mình tuổi còn , cho dù từng gặp qua, cũng nhất định nhớ , cho nên mới lớn mật hỏi.

      “Dĩ nhiên là gặp rồi, chỉ là A Man nhớ thôi.”

      Gương mặt trắng nõn của Từ Hải Sinh, cư nhiên tản mát ra loại ánh sáng thương, Từ Man thấy thế nào cũng cảm thấy vặn vẹo.

      “Con bé làm sao nhớ được, lần trước gặp đại biểu ca, nó còn bú sữa đâu!” Từ Hải Phong rốt cục ngẩng đầu, đáng đánh đòn cười nhạo .

      Từ Man khinh thường liếc mắt nhị ca cái, lại giữ chặt tay áo đại ca hỏi: “ là người thế nào ạ?”

      Từ Hải Sinh lại biết nên trả lời muội muội như thế nào, đành phải : “ giống tiểu cậu, tựa hồ giống Hoàng mỹ nhân hơn, cao hơn chúng ta cái đầu, nghe rất thông minh.”

      “Cái gì chứ, tên kia á, vừa nhìn liền biết là người nham hiểm!” Từ Hải Phong còn chưa xong, bị ca ca gõ đầu cái.

      Từ Man nhìn đại ca bị nhị ca phá đám, hai người lập tức liền chuyển qua đề tại ngày hôm qua ăn sủi cảo hấp, phần của đại ca bị nhị ca ăn hơn cái, còn nàng tự quay đầu, tiếp tục ngắm hạt mưa như những viên chân trâu lăn từ mái hiên xuống, có vài viên tròn vành vạnh, có vài viên lại bị dính chút tuyết…

      Đại hoàng tử, tựa hồ cũng dễ dàng đối phó a…

      *

      Buổi chiều, Đại trưởng công chúa cùng phò mã trở về, tuy rằng Từ Man rất dễ nhìn thấy dấu vết mệt mỏi mặt mẫu thân, nhưng mẫu thân vẫn lên tinh thần, gọi đám ma ma trong phủ sửa sang lại đồ cúng, số lượng tiền giấy và chủng loại lại xác định vài lần, có thể thấy được đối với việc Thanh minh tảo mộ rất coi trọng.

      “Nàng nghỉ lát , sắc mặt trông được tốt lắm kìa.” Vẫn luôn đau lòng thê tử, Từ Văn Bân đỡ bả vai Đại trưởng công chúa, nhíu mày .

      Đại trưởng công chúa lại lắc đầu : “ sao cả, lát chúng ta còn phải ra ngoài, chuẩn bị tốt, trong lòng an tâm được.”

      Từ Văn Bân biết có khuyên thế nào thê tử cũng nghe, bèn tới ngồi xuống cạnh nữ nhi, cúi đầu hôn cái hỏi: “A Man, hôm nay thế nào? Có buồn ?”

      Từ Man nhìn mẫu thân, trong lòng cười thầm phụ thân làm vậy là dời lực chú ý của mẫu thân, bèn cũng phối hợp : “Bên ngoài trời mưa, có gì vui hết. A đa a nương chơi, mang A Man theo.”

      “Quỷ nha đầu, sao lại là chơi, là làm chính , con bé này, đợi lớn hơn chút là được .” Đại trưởng công chúa quả nhiên gõ gõ đầu Từ Man, lại còn hỏi số lượng tiền giấy nữa.

      có đâu, con nghe các ca ca , rất nhiều người hôm nay có thể đến Ngưu Thủ Sơn, còn có thể Hoa Mai sơn ngắm hoa mai nữa cơ!” Từ Man bĩu môi, thuận theo cọ cọ trong lòng phụ thân.

      Trong lòng ôm nữ nhi mềm mại, lão cha Từ Văn Bân vẫn luôn sủng ái vô cực hạn, đợi Đại trưởng công chúa lên tiếng, lập tức cam đoan : “Năm nay A Man bị đau chân, tất nhiên nên ra ngoài, sang năm, A đa hứa sang năm dẫn A Man Ngưu Thủ Sơn, núi Hoa Mai ngắm hoa mai, đến lúc đó lại hái hoa mai về cắm vào bình, được .”

      “Chàng lại đồng ý lung tung , núi Hoa Mai là hoàng lăng, sao có thể tùy tiện đến được.” Đại trưởng công chúa cũng cười nổi, lại vỗ tay nữ nhi : “Nhất định là hai ca ca con dụ con đúng .”

      Từ Man nuốt ngụm nước miếng, tròn con ngươi mắt đẫm sương mờ mịt, ra vẻ như tin nổi, nhưng trong lòng sớm hối hận muốn chết, mấy ca ca căn bản còn chưa nhắc đến chuyện này, là nàng tùy tiện tìm đề tài , lại xuất sai lầm lớn nhất, mộ của Tôn Quyền ở núi Hoa Mai, thời đại còn có thể tùy tiện đạp thanh, nhưng bây giờ dù sao cũng là cổ đại, địa phương kia đừng du ngoạn, chỉ tới gần thôi cũng bị bắt rồi, may mắn nàng là quận chúa, chứ nếu là gia đình bình thường, muốn hoàng lăng ngắt hoa mai, phải tự tìm chết sao.

      “Con ngoan, nếu thích hoa mai, đến lúc đó kêu tiểu cữu cữu con ngắt cành từ trong cung cho con, bất quá sang năm mới có thể Ngưu Thủ Sơn chơi được, tiện thể Hồng Giác Tự dâng hương luôn.” nhìn thấy đôi mắt to của con , Đại trưởng công chúa nhất thời mềm lòng đến rối tinh rối mù, trực tiếp giọng thêm vài phần, cam đoan .

      Nhắc tới Hồng Giác Tự, Từ Man muốn tìm khối đậu hủ đập đầu chết cho rồi, đó cũng phải là nơi dân chúng có thể đến a, núi Ngưu Thủ Sơn kia còn được gọi là Thiên Khuyết Sơn, tuy lịch sử nơi này bị người từng xuyên cải biến thay đổi hoàn toàn, nhưng cái tên Thiên Khuyết này vẫn xuất , càng miễn bàn đến Đại Miếu Tự bắt đầu từ thời Nam triều chính sử, chắc chắn nay chỉ có quan lại quyền quý mới có thể đến gần.

      câu sai câu, Từ Man buồn bực ủ rũ.

      Thấy con rằng, Đại trưởng công chúa cho là con mất mát vì nguyện vọng thể lập tức được thỏa mãn, cho nên vội vàng : “A Man nếu thích hoa mai, vậy ngày mai a nương sai người vào cung lấy, lại xin cữu cữu con vài người tỉa hoa giỏi, ở trong phủ chúng ta chăm cây.”

      “Vừa vặn Vân Nam bên kia có dâng lên vài cây đào, nếu A Man thích, cũng có thể muốn vài cây.” thê tử vừa dứt lời, Từ Văn Bân liền lập tức tiếp lời, sợ nữ nhi hài lòng.

      Loại cây đào xuất xứ từ dãy núi Himalaya cũng có cùng cách là khu vực Vân Nam, kiếp trước Từ Man từng nghe qua, ngay cả người Nhật cũng từng khẳng định, chỉ là biết lúc này hoa đào là cánh đơn hay cánh kép. Kỳ , so sánh với hoa đào chưa biết chủng loại, nàng càng có hứng thú với hoa mai hơn, đặc biệt là mai đỏ và mai Chiếu thủy, nếu gặp được vườn trồng đầy mai đỏ, vậy vào mùa đông chẳng phải càng thú vị hơn sao.

      “A nương, A Man muốn hoa mai đỏ.” Từ Man lại tựa vào lòng phụ thân, làm nũng với mẫu thân.

      Nghe lời con , như nghe thấy thánh chỉ, vợ chồng Đại trưởng công chúa lập tức gật đầu hứa hẹn, chỉ cần nữ nhi vui vẻ, đừng là hoa mai, mà có chuyển cả ngự hoa viên về nhà, cũng đáng.

      “Chủ mẫu nương nương, sắp đến giờ rồi ạ.” Vẫn luôn bận việc bên ngoài, Trương ma ma cùng Trần ma ma từ bên ngoài vào.

      khí trong phòng nhất thời lạnh xuống, Từ Man nghi hoặc nhìn túi giấy phủ* vừa rồi mẫu thân tự tay đặt lên bàn, mặt có viết tên tuổi cùng năm sinh năm mất, cùng với danh hào thờ cúng, cũng chỉ có vài tấm là viết mỗi năm sinh năm mất, mà có tên tuổi, ngay cả phụng hào (tên tự để thờ cúng) cũng có.

      (* túi giấy phủ: nguyên văn “minh đại”)

      Thay quần áo xong, Đại trưởng công chúa mặt hề tươi cười, cũng từ bàn cầm lấy vài túi giấy phủ đề tên kia đưa cho Trương ma ma, còn lại bảo Xuân Nha thu vào.

      thôi, giờ này cũng vừa vặn rồi, lúc này người tảo mộ nhiều, chắc hẳn cũng có nhiều người.” Từ Văn Bân lại nựng nựng nữ nhi, rồi đứng lên, cười nhợt nhạt vươn tay với Đại trưởng công chúa.

      Từ Man dùng ánh mắt càng thêm khó hiểu nhìn mẫu thân ngẩng đầu quan tâm nhìn phụ thân, cũng biết trong đó có chuyện gì mà nàng biết.

      “Xe ngựa chuẩn bị tốt chưa?” Đại trưởng công chúa nhìn ra cảm xúc gì mặt trượng phu, cũng thuận theo vươn tay nắm tay trượng phu.

      chuẩn bị xong rồi ạ.” Trương ma ma cúi đầu .

      Đại trưởng công chúa đứng cạnh trượng phu, vẫn có chút lo lắng hỏi: “Có đúng là chiếc có huy hiệu ?”

      “Đúng vậy ạ, chủ mẫu nương nương yên tâm.”

      Đại trưởng công chúa tựa hồ thở phào cái, lại đứng ở cạnh giường từ ái nhìn Từ Man : “A đa a nương có việc, trễ chút trở về, lát gọi hai ca ca đến ăn tối cùng con, nhớ ngủ sớm chút, ngày mai a đa a nương đến thăm con.”

      Từ Man vẫn thấy kỳ quái, nhưng lại thể hỏi nhiều, chỉ vươn tay giữ lại tay mẫu thân : “A nương a đa đường cẩn thận.”

      “A Man còn hiểu chuyện, là A Man ngoan của a đa.” Từ Văn Bân cười yếu ớt mang theo ấm áp, lại vuốt ve hai má nữ nhi xong, liền mang theo Đại trưởng công chúa ra ngoài.

      “Ma ma, cha mẹ đâu vậy?”

      Bởi vì Trần ma ma là tổng quản ma ma trong nhà, Đại trưởng công chúa có ở trong phủ, lại lo lắng cho Quan ma ma, hơn nữa bọn còn , cho nên gọi Trần ma ma ở lại trong viện con , chờ bọn họ trở về.

      viếng mộ ạ.” Trần ma ma ở bên ngoài hành lễ tiễn đưa, rồi tiến vào, ngồi xuống cạnh chiếc bàn cạnh Từ Man, lấy chiếc khay đựng kim chỉ ra, híp mắt bắt đầu may giày.

      “Viếng mộ ai?” Từ Man qua song cửa sổ nhìn theo góc áo của cha mẹ biến mất ở cuối sân.

      “Là người quen cũ trước kia.” Tay cầm kim của Trần ma ma khựng lại chút, sau lại bắt đầu thoăn thoắt lên xuống.

      Từ Man tựa vào cạnh cửa sổ, nỗi nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, túi giấy thể viết tên, cố nhân thể ra, người khác đều tảo mộ lúc sáng sớm, nhưng cha mẹ lại nhằm lúc xế chiều đêm hôm mới lén lút .

      “Ma ma làm gì vậy?” có nghĩ nát óc cũng ra, Từ Man quyết định tạm thời bỏ qua, chắc chắn chờ nàng lớn hơn chút, cha mẹ mang theo nàng viếng mộ.

      Trần ma ma cầm đế giày, cười đến thỏa mãn : “Đóng đế giày.”

      Từ Man kinh ngạc : “Chớ phải trong phủ có ma ma chuẩn bị sao?”

      “Bé ngốc.” Nếp nhăn nơi khóe mắt của Trần ma ma lên, tiếng cười cũng có chút khàn khàn, nhưng vẫn đầy vẻ ấm áp nên lời, : “Là làm cho chủ mẫu nương nương, nàng a, thích nhất là giày lão nô làm.”

      Từ Man nheo mắt lại, cũng nhoẻn miệng cười, nàng nhớ tới Quan ma ma, cũng nhớ tới nhũ mẫu Niên thị ngày thường cũng làm giày cho mình giống Trần ma ma, ai tốt ai xấu, vừa nhìn hiểu ngay.

      ***

      Tác giả có lời muốn : ây dà, chương thiệt là ấm áp, hy vọng mọi người đều quý trọng người chân chính thương bên cạnh mình.

      Nhụy tui lại bắt đầu quăng nghi vấn rồi, thiệt đắc ý nha nha~
      Andrena thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 22

      Từ Man thực may mắn khi mình vẫn còn , ít nhất tốc độ phát triển xương cốt nhanh hơn nhiều so với người trưởng thành, hơn nữa trong phủ thuốc thang cũng đầy đủ, ngày thường tẩm bổ cũng ít, cho nên mặc dù Ly thái y quy định ba tháng, còn kém thời gian nửa tháng, cũng phát triển sai biệt lắm, ít nhất xuất tượng sưng thũng hoặc héo rút, xương cốt nối liền cũng rất ngay ngắn, có khuynh hướng bị mọc xiêu vẹo.

      Nhưng mặc dù xương đùi mọc ra rất tốt, thời gian xuống đất mỗi ngày của Từ Man vẫn bị mẫu thân khống chế chỉ trong nửa canh giờ, chỉ sợ nàng động loạn, lại làm bị thương thân thể, nhưng mà nửa canh giờ này, đối với Từ Man sớm thấy mình sắp mọc mốc mà , nhiêu đó thời gian cũng cực kỳ quý giá.

      Sáng sớm hôm nay, tiểu cữu cữu trong cung phái tổng quản thái giám đích thân đến đây, chỉ vì thực lời hứa trước đó, đợi đến lúc Từ Man có thể bước xuống giường, lại vào trong cung, làm quen với tất cả biểu ca biểu tỷ của nhà cữu cữu, thuận tiện cũng cảm tạ tiểu cữu cữu trước đó vài ngày cố ý đặc biệt đưa tới tặng vài chậu mai đỏ và mấy thợ tỉa hoa rất có tay nghề, tại tiểu viện của nàng trồng đầy mai đỏ, tuy rằng năm nay vẫn chưa có mai để ngắm, nhưng Từ Man có thể lường trước, sang năm cả sân rực đỏ là thu hút người cỡ nào.

      “A Man, chuẩn bị xong chưa?” vì thấy nữ nhi chậm rãi bình phục mà sắc mặt Đại trưởng công chúa đầy vui mừng, hôm nay nàng mặc thân váy quây màu tím ngang ngực, đường tới, bay bay bồng bềnh, trông rất đẹp mắt.

      Trả lời tất nhiên là Từ Man, nhũ mẫu Niên thị vốn trông coi tất cả việc lặt vặt của nàng, vừa định bước lên bước, Quan ma ma bên người nàng ngang ngạnh chen lên trước, khom người lấy lòng cười : “Hồi bẩm chủ mẫu nương nương, tất cả đều chuẩn bị xong ạ.”

      Đại trưởng công chúa liếc nhìn Quan ma ma, mặt chút thay đổi, chỉ hơi khẽ gật đầu, coi như nghe thấy, lập tức đến bên người nữ nhi, lôi kéo vạt áo thêu màu kia, giọng : “A Man có nhớ, hôm nay tiến cung, phải gì với cữu cữu nào?”

      Từ Man ngoẹo đầu, ra vẻ đáng : “Đa tạ cậu ban thưởng.”

      Đại trưởng công chúa rốt cuộc cũng vừa lòng, hôn nữ nhi cái, liền bảo Niên thị tiến lên, ôm vào trong ngực.

      Hôm nay xe ngựa xuất môn là hoàng thượng đặc biệt đưa đến, so với loan giá của Đại trưởng công chúa còn xa hoa hơn, tổng quản thái giám lại chờ ở thiên sảnh, chỉ còn chờ công chúa ra lệnh tiếng, là nâng đoàn nghi thức mang theo bốn vị chủ tử tôn quý vào cung.

      “Các ca ca cũng sao ạ?” Ghé vào trong lòng Niên thị, Từ Man chợt nhìn thấy song bào thai ăn mặc phá lệ tinh xảo, cũng có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng lần này chỉ có mình và mẫu thân .

      Đại trưởng công chúa sửa sang lại ngọc quan của hai con trai, cười : “Các ca ca sang năm phải vào Cung học, cữu cữu con tất nhiên muốn kiểm tra bọn chúng chút, miễn cho sang năm, làm mất mặt mũi nhà chúng ta.”

      “Xùy~.” Từ Man che miệng lại, tránh trong đầu vai ma ma, vui sướng cười khi người gặp họa.

      Đôi song sinh ngược lại sắc mặt cứng ngắc, trông như có chút hối hận, ngay cả hai vai đều rũ xuống, nguyên bản còn tưởng được vào cung du ngoạn, lại ngờ cư nhiên còn có cái hố to chờ.

      “Được rồi, chúng ta thôi.” Đại trưởng công chúa nhéo nhéo lỗ tai hai con, khóe miệng nín cười tới trước.

      Nhưng bọn họ còn chưa xa mấy, thấy từ xa xa ma ma thở hổn hển chạy tới.

      Đại trưởng công chúa dừng chân lại, nhíu mày.

      “Hồi… Hồi bẩm chủ mẫu nương nương, phu nhân Lý thị của nhà đại lang Từ phủ dẫn theo hai vị nương lại đây, là, muốn tới thăm bệnh quận chúa nhà ta.” Vị ma ma kia vội kịp thở, nghẹn đến đỏ mặt .

      Từ Man vừa nghe liền biết phải là chuyện tốt gì, ngẫm lại từ lúc nàng bị thương về nhà đến giờ, trong Từ phủ, ngoại trừ nhà tam thúc có tặng lễ vật an ủi ra, còn lại cũng chỉ có Từ gia tổ phụ phái quản gia đến đây hỏi han chút, về phần Từ gia tổ mẫu cùng đại bá lại càng làm như là biết, nhìn mà khiến cho lòng người lạnh ngắt.

      Quả nhiên, Đại trưởng công chúa lộ ra tia vui : “Hai vị nương nào?”

      “Là đại nương nhà đại lang và nhị nương nhà tam lang.” thấy sắc mặt Đại trưởng công chúa càng trở nên khó coi, ma ma biết tên kia đầu càng cúi thấp.

      Từ Man nhìn sắc mặt khó nén trào phúng của mẫu thân, có chút hiểu.

      Cũng là nhị ca nhà nàng nhanh mồm nhanh miệng giải thích nghi hoặc : “Chẳng qua là hai thứ nữ, sợ là bò đến đây, muốn vào cung cùng chúng ta, tiện cho họ chứ sao.”

      Từ Man lúc này mới giật mình, kiếp trước từng nghe quá giang ăn chực, nghĩ tới kiếp này cư nhiên còn có vụ ké vào cung? Nhưng… nhưng mang theo hai bé vào cung? phải như nàng nghĩ ? Các nàng chỉ vừa mới 7,8 tuổi thôi.

      “Đừng để ý tới họ, đưa họ vào trong phủ, hầu hạ trà bánh , chờ xe chúng ta rồi, lại Trần ma ma tiễn họ về.” Đại trưởng công chúa vân vê khuyên tai thủy tinh của mình, cười khẩy .

      Từ Man nằm trong lòng Niên thị, cũng biết phải gì, nàng ngờ, nguyên lai con nơi này suy nghĩ cho tương lai sớm như vậy.

      Lần này mấy mẹ con Từ Man còn bị ngăn trở nữa, thẳng đường lên loan giá, Từ Man nhìn màn che màu vàng kim kia, đúng là cữu cữu ban thưởng đến, bằng ai dám tùy tiện dùng a, lại nhìn nước trà trái cây trong xe, cho dù là ở trong phủ trưởng công chúa cũng thường thấy, bên trong xe lại giấu ít vật dễ thương, cần nhìn cũng biết, đều là chuẩn bị cho Từ Man chơi, có thể xem như là tri kỷ rồi.

      Đương lúc Từ Man còn cảm thấy ấm áp vì chuẩn bị chu đáo của cữu cữu, nhị ca Từ Hải Thiên vừa ngồi xuống nhịn được, đầu mày nho chau lại cái tiếp: “Sợ là tự thân đại bá mẫu dám trắng trợn chẳng kiêng nể gì mà làm thế, nhất định là tổ mẫu… chịu yên ổn.”

      “A Thiên, được bậy.” Đại ca Từ Hải Sinh vốn luôn cẩn thận, vừa nhìn mẫu thân liền quát lớn.

      Nào ngờ, mẫu thân chỉ nhướn mày lên, ngược lại với Từ Hải Sinh: “Lời này mặc dù nên lung tung, nhưng vậy cũng có nghĩa là chúng ta phải sợ bọn họ. A Sinh, con là trưởng tử của phủ Đại trưởng công chúa, càng cần thiết phải dè dặt như vậy, tương lai con là người kế thừa tước hiệu đấy.”

      “Nhưng trong sách có , đời này ‘chữ hiếu đầu’…” dù sao Từ Hải Sinh vẫn là đứa bé, mặt ngoài ra vẻ thâm trầm, kỳ đáng lý ra, cái đáng nháo cũng cùng nháo, lúc tác quái cũng thiếu nó, cho nên thằng bé nhất thời nghĩ ra, liền phục .

      Đại trưởng công chúa lại tựa vào vách xe, khinh thường cười : “Con thấy mẫu thân nhún nhường bọn họ ba phần, con liền cho là mẫu thân sợ họ sao?”

      Từ Hải Sinh chuyện, giống như là thầm chấp nhận.

      “Bé ngốc, con sai càng thêm sai, mặc dù mẫu thân gả vào làm dâu nhà họ Từ, nhưng chúng ta vẫn là người của thiên gia, Từ gia bọn họ bất quá chỉ là nhà nô tài của chúng ta. Ngày thường mẫu thân hòa hòa khí khí, chẳng qua là nhìn vào mặt mũi của phụ thân con, nhưng có số việc, nếu bọn họ làm quá đáng, chúng ta cũng cần khách khí.” Đại trưởng công chúa khóe mắt hếch lên, phá lệ sắc bén, khí tức đường hoàng kia, lần đầu tiên làm cho Từ Man cảm nhận được, ra cái kiêu ngạo mà mẫu thân từng đến, cũng phải chỉ là lời suông bên miệng, đó là loại khí thế ngạo nghễ dung nhập vào tận xương cốt, thể trừ tận gốc, thể vùi lấp.

      Từ Hải Sinh cùng Từ Hải Thiên sắc mặt nghiêm nghị, cùng chắp tay : “Dạ.”

      Đây, cũng phải là bình thường vui đùa nữa, mà là dạy dỗ nghiêm túc, bọn chúng đương nhiên cũng dám khinh suất.

      “Được rồi, trở về, a nương chuyện này với a đa các con chút.” Đại trưởng công chúa vỗ trán nhi tử, lại lần nữa giãn mặt ra : “Chỉ bằng hai đứa thứ nữ, tổ mẫu con làm ăn cũng hồ đồ.”

      đến ba người của Từ phủ bị Đại trưởng công chúa cho leo cây, mà đến Từ Man lần nữa vào cung, dĩ nhiên còn cảm giác xa lạ như trước, mà càng ít cái loại cảm giác kính sợ lúc mới đến, ngược lại là càng nhiều hơn loại cảm giác thản nhiên hân hoan, mặc dù chỉ ở với chung tiểu cữu cữu và mợ khoảng thời gian ngắn, nhưng bọn họ đối với nàng rất tốt, thể xem được.

      “Tiểu cữu cữu!” bọn họ vừa mới xuống kiệu, Từ Man liền nhìn thấy bóng dáng màu minh hoàng (vàng sáng) đứng bậc thang cao, nàng nhịn được ngẩng đầu, vươn tay ra, vẫy vẫy gọi.

      Hoàng đế mặt liền vui lên, cư nhiên đích thân bước xuống bậc thang, đợi những người còn lại hành lễ, liền đón lấy Từ Man từ trong lòng Niên ma ma, cưng nựng lên khuôn mặt nhắn của nàng : “A Man có nhớ cữu cữu ?”

      Từ Man đầu tiên là thoáng xấu hổ, sau đó liền bỏ luôn da mặt, hai cánh tay vòng lên cổ Hoàng đế, thân thiết : “Nhớ! Nhớ đồ ăn ngon cữu cữu cho A Man.”

      Hoàng đế lập tức cười phá lên, thương sờ hai má Từ Man, xoay người, cười chào: “A tỷ.”

      Đôi song sinh tùy ý giống như Từ Man, ngược lại quy củ chắp tay tiến lên, trăm miệng lời : “Cháu thỉnh an Hoàng đế cữu cữu.”

      Hoàng đế nhìn hai em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước kia, hơi thầm oán nhìn về phía thân tỷ nhà mình : “Làm gì câu nệ như vậy, chúng ta đều là người nhà cả.”

      Nhưng Đại trưởng công chúa chỉ vừa lòng nhìn hai đứa con, thản nhiên : “Con trai là phải biết chút quy củ.”

      “A tỷ…” Hoàng đế cũng biết tỷ tỷ mình rất khó thay đổi, cuối cùng tất cả lời muốn đều biến thành tiếng thở dài.

      Từ Man vùi trong lòng cữu cữu, nhìn mẫu thân cùng ca ca, nàng tựa hồ cũng có thể lý giải vì sao quan hệ giữa cữu cữu và mẫu thân rất tốt như vậy, trong đó chẳng những có loại tình cảm tỷ tỷ dưỡng dục giống như mẹ ruột, còn có tình nghĩa Đại trưởng công chúa vì đệ đệ xả thân, cũng có sau khi tất cả ‘bụi trần lắng đọng’, Đại trưởng công chúa trở nên lạnh nhạt với quyền thế, cùng với việc vĩnh viễn bảo vệ cho bờ tuyến bên đệ đệ, thể rằng, Đại trưởng công chúa vẫn luôn là người phụ nữ thông minh, nàng hiểu được điều mình muốn, cũng hiểu được nên lấy hay bỏ, bằng , cho dù tình cảm có thâm hậu cỡ nào cũng chịu nổi những cầu và khao khát quyền lực kia.

      Giống như Từ gia dường như vĩnh viễn cũng thể hâm nóng kia, cũng biết phụ thân từng cố gắng biết bao nhiêu, từng thất vọng bao nhiêu, mới có thể trở nên rộng rãi cùng vô vị của ngày hôm nay, chỉ cần quan tâm tới, như vậy cũng so đo thêm làm gì.

      Từ Man ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của mẫu thân, nhớ lại lời dạy dỗ các ca ca của mẫu thân lúc xe, lại nhớ tới người bạn của nàng ở kiếp trước từng kết hôn có : vĩnh viễn đừng cự nự với mẹ chồng ở trước mặt chồng bạn, bạn phải cho chồng bạn cảm thấy, bạn luôn vì mà ở trước mặt mẹ chồng chịu tủi thân, như vậy, càng thêm thương bạn, bảo vệ bạn, luôn thiên vị nghiêng về phía bạn, người bạn phải sống cùng cả đời là chồng, chứ phải mẹ chồng.

      Từ Man nghĩ, mẫu thân lĩnh ngộ được điều này.

      “Mau… Mau bảo bọn tiến vào điện, trời cũng sắp đến trưa rồi.”

      Từng mùi hương thơm ngát, Từ Man vén đóa hoa hồng nhạt mũi lên, hơi mờ mịt nhìn lên , chỉ thấy gương mặt tròn tròn của mợ, cùng với ánh mắt thương kia. Từ Man lại nhìn về phía cữu cữu cũng nhìn Hoàng hậu mợ, khỏi cười thầm, mợ cũng là người thông minh.

      ***

      Tác giả có lời muốn : chuyện giữa vợ – chồng, giữa mẹ chồng – nàng dâu, vĩnh viễn đều là đề tài muôn thuở, cho nên mới hôn nhân là cần kinh doanh, bất luận cổ đại hay là đại. Hy vọng mọi người đều hạnh phúc.

      Trước tiên vài chương ấm áp , làm nền để giảm sức ép cho vài chương sau nhé.
      Alice HuynhAndrena thích bài này.

    4. Mạc Thiên Y

      Mạc Thiên Y New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Chào bạn, mình là Mạc Thiên Y, editor của truyện này.
      Cho hỏi truyện này bạn đăng xin phép mình chưa??? Thêm vào đó, phần giới thiệu cũng để link dẫn nguồn.
      Xin đính chính cho bạn biết truyện này có nguồn là từ: https://macthienyblog.wordpress.com/, chứ phải của LQĐ mà bạn lại đăng lên có lấy lời xin phép nào cả.
      Với tư cách là editor của truyện này, mình cầu bạn xóa ngay topic này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 23
      Bạn chơi trong cung

      Editor: Mạc Thiên Y
      Beta: Hạ Nguyệt


      Vừa bước vào tẩm cung của Hoàng hậu, thấy trong điện Phượng Tê Cung, có mấy đứa đứng, có lớn có , đứng đầu là hai bé trai, tuổi tác trông cũng xêm xêm cặp sinh đôi kia, đứa nhất kém hơn Từ Man là bao, còn được nhũ mẫu dắt . Hai đứa trẻ mặc quần áo ngắn màu vàng kia, chắc chắn chính là hai đứa con trai của cữu cữu rồi. Có điều, Từ Man kinh ngạc nhìn đến góc, sao người kia cũng ở đây?

      “Lại đây nào, A Man, cữu cữu cho con làm quen chút. ” Hoàng đế ôm Từ Man, đến trước mặt hai hoàng tử kia, chỉ đứa lớn : “Đây là đại biểu ca của con.”

      Từ Man tự nhiên biết nghe lời bèn : “Chào đại biểu ca.”

      Tôn Mẫn Tiêu luôn quen biểu ở trước mặt phụ thân, từ lúc phụ thân ôm Từ Man tiến vào, trong lòng nho có tính toán rồi, mặc dù có chút cảm giác chua chua dấy lên khó áp chế, nhưng vẫn giả vờ bộ dáng như hưng phấn, vươn tay ra : “A Man biểu muội.”

      Mặc dù Từ Man biết nhìn người lắm, nhưng chỉ với thân phận của Tôn Mẫn Tiêu là con trai của Hoàng mỹ nhân, nàng cũng lập tức mang lòng đề phòng, chứ đừng gì đến chuyện sinh lòng hảo cảm. Cho nên Từ Man vờ ngượng ngùng quay đầu , trốn trong lòng Hoàng đế, dù sao nàng vẫn còn mà, nhỉ!

      Tay của Tôn Mẫn Tiêu cứ như vậy khựng giữa trung, sau đó ngượng ngùng thu về, đầu cúi gằm thoạt nhìn có chút tủi thân, chỉ có đôi con ngươi giấu dưới hàng lông mi kia lại lộ ra tia cảm xúc phức tạp.

      Hoàng đế hề cảm thấy gì, lại chỉ vào đứa bé được nhũ mẫu bế: “Đây là nhị biểu ca của con, lớn hơn con tuổi.”

      Nhị hoàng tử tuổi còn , mở to đôi mắt thuần khiết tò mò nhìn Từ Man, khi thấy Từ Man cũng nhìn tới, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, làm cho người ta thoáng chốc mềm lòng đến tràn ra nước.

      “A Man biểu muội.”

      Từ Man càng nhìn càng thấy nhị biểu ca đáng , đặc biệt là hai má phúng phính kia, khi chuyện lộ ra mấy cái răng bé tí, khiến cho nàng nhịn được được mà sinh ra hảo cảm.

      “Nhị biểu ca!”

      Ngay lúc Từ Man cảm thấy thú vị nhìn nhị biểu ca Tôn Mẫn Trác, chợt nghe thanh cực dễ nghe bên cạnh vang lên: “A Man biểu muội, tỷ là Thục Thận, là đại biểu tỷ của muội.”

      Từ Man quay đầu, chỉ thấy người nọ tuổi còn , ép làm điệu bộ đoan trang, tươi cười tao nhã, cũng giống như Tôn Mẫn Tiêu, đều mang theo ánh mắt lõi đời, chỉ là nương này có hơn chút chân thành.

      “Đại biểu tỷ.” Từ Man phải là đứa bé hiểu chuyện, đương nhiên làm mất mặt mũi công chúa Thục Thận, cũng trả lời lại câu.

      Thực ràng, công chúa Thục Thận nghe vậy, nụ cười sâu thêm vài phần, đợi Hoàng đế tiếp tục giới thiệu, nàng vươn tay kéo qua, : “Đây là nhị biểu tỷ của muội – Thục Viện.”

      Lòng Từ Man trầm xuống, lại nhìn qua bé tương lai luôn thích so đo dung mạo với mình, đúng là có vài phần tương tự với ca ca ruột của nàng – Đại hoàng tử Tôn Mẫn Tiêu, trong tương lai vị này chính là bạn khuê mật tốt nhất của Hoàng Tú Oánh, tại dường như cũng chỉ là đứa bé bốn tuổi giấu được ghen tỵ mà thôi.

      “Nhị biểu tỷ.” Đôi lúm đồng tiền sâu, nhưng cũng bới móc ra được lỗi lầm gì.

      “A, kỳ quái, Thục Mẫn đâu rồi? Vừa mới còn đây mà…” Thục Thận lại nghiêng người qua, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó càng lẩm nhẩm, càng dám nhìn mặt Hoàng đế.

      Ai ngờ Hoàng đế chỉ thản nhiên quét mắt nhìn công chúa Thục Thận cái, liền xoay qua, cười với Từ Man: “Con còn có vị tiểu biểu tỷ, gọi là Thục Gia, vài ngày trước bị cảm lạnh, nên đến, sợ lây bệnh cho con, gặp sau.”

      Từ Man gật đầu, trong lòng kinh ngạc, nàng cho là Hoàng đế đối với những công chúa thứ nữ này, có hảo cảm gì lắm, nhưng Hoàng đế cư nhiên nguyện ý với nàng vài câu giúp đứa con út, biểu tình còn nhu hòa vài phần, xem ra vị đường tỷ bà con xa bên nhà mẹ đẻ của Hoàng Tú Oánh này, cũng có chút bản lĩnh.

      “Đúng rồi.” Hoàng đế nhấc đầu lên, nhìn đến đứng trong góc, vui vẻ tán gẫu cùng hai bé trai, nhíu mày, gọi: “Phỉ Nghiên, con lại đây.”

      Từ Man cũng nhìn lại theo, quả nhiên, nàng vừa rồi nhìn lầm, người trốn trong góc phòng trò chuyện cùng Tôn Phỉ Nghiên kia, chính là Gia Cát Sơ Thanh rất nhiều ngày trước mới gặp qua, ngờ cũng tới hoàng cung, phải hôm kia bị bệnh sao.

      Tôn Phỉ Nghiên tình nguyện tới, bĩu môi, vẻ mặt mất hứng cách thà, lúc đáp lời cũng có khí lực : “Hoàng thúc thúc.”

      “Đây là biểu muội A Man của con.” Hoàng đế làm như nhìn thấy, kéo tay Từ Man : “Đây là cháu của nhà hoàng thúc gia gia, con phải gọi là Nghiên biểu tỷ.”

      Từ Man cảm thấy huyệt thái dương đều muốn nhảy tung ra, nàng nhẩm tính chút, ngoại trừ người Từ gia, nàng có đống biểu tỷ biểu huynh, nghĩ đến việc phải nhớ kỹ tất cả những người này, nàng cảm thấy tế bào não mình sắp khô kiệt đến nơi…

      “Nghiên biểu tỷ.” Từ Man tận lực làm cho chính mình trông ngọt ngào đáng .

      Nhưng thực bất hạnh, Tôn Phỉ Nghiên đối với nàng hề có chút hứng thú nào, chỉ ừ tiếng, liền quay đầu chạy , níu chặt tay áo của Gia Cát Sơ Thanh, vẻ mặt hưng phấn kia, hoàn toàn khác hẳn với vừa rồi đối diện với nàng.

      Nhìn bóng dáng Tôn Phỉ Nghiên rời , cùng với vẻ mặt ngượng ngùng của Gia Cát Sơ Thanh, Từ Man lại nhìn tiểu cữu cữu, chỉ thấy tiểu cữu cữu cũng nhìn Tôn Phỉ Nghiên, có điều, vẻ mặt biểu chút gì, hơn nữa gần như trong chớp mắt, Từ Man thế nhưng bất giác cảm thấy loại cảm giác hàn.

      “Được rồi, A Man vẫn là đứa , chàng để con bé nhận biết nhiều người như vậy, lát có thể nhớ kỹ sao.” Hoàng hậu sớm vui, nhìn Hoàng đế gì, bèn tới, vuốt đầu Từ Man : “Hôm nay trong cung còn những nhà khác nữa, nhưng mà A Man cũng có quen đó nha, là hai vị biểu ca nhà Gia Cát.”

      Lúc này Từ Man mới biết, ra đứa bé trai đứng bên cạnh Gia Cát Sơ Thanh, lại trông có vẻ lớn hơn kia, là Gia Cát Sơ Liêm, huynh trưởng của Gia Cát Sơ Thanh.

      Từ Man cũng nhìn Gia Cát Sơ Thanh nữa, ngược lại cười tủm tỉm nhìn Hoàng hậu : “Thỉnh an cữu mẫu ạ, hôm nay cữu mẫu xinh đẹp.”

      Hoàng hậu bỗng chốc liền vui vẻ, nếu phải nàng mang thai, muốn ôm đứa bé đáng này cái, cho nên tuy rằng tiếc nuối, nàng vẫn tới gần, hôn Từ Man cái : “A Man quả là đứa bé ngoan nhất.”

      “Cữu mẫu, tiểu đệ đệ cũng ngoan giống A Man a.” Từ Man cũng ngốc, cái gì dễ nghe, đương nhiên biết .

      ngoài dự liệu, nghe vậy ngay cả Hoàng đế cữu cữu cũng bật cười.

      Nhìn mọi người làm quen kha khá rồi, Đại trưởng công chúa tới, vừa rồi bởi vì mọi người muốn đánh tan nhã hứng của Hoàng đế, lúc này Hoàng đế lời nào, bọn điện đường tụ tập lại với nhau, hành lễ với Đại trưởng công chúa, đôi em sinh đôi cũng hành lễ lại với Hoàng hậu, rồi hành bình lễ với đám biểu huynh biểu tỷ. Từ Man còn , Hoàng đế lại chịu buông tay, tất nhiên cần phải hành lễ với người khác.

      “A Man, lần trước con ở trong cung, cữu cữu cho con tới chọn, con muốn chơi với ai chọn người đó, bất luận là ai.” Hoàng đế cẩn thận đặt cháu xuống, chỉ vào mọi người, nghênh ngang .

      Từ Man thầm than, cần nhìn vào vẻ mặt bọn chúng biết là khó coi rồi, nơi này có đứa nào mà là bảo bối được nâng niu ở nhà chứ, mặc dù cữu cữu để ý đến, nhưng những thứ nữ thứ tử này cũng là con cháu hoàng gia, nay lại xem như củ cải rau xanh cho nàng chọn lựa, nếu phải nàng biết tấm lòng thương của cữu cữu đối với mình, chừng nàng nghĩ cữu cữu đây là muốn hại nàng rồi.

      Cái này… chọn ai cũng thích hợp, chọn rồi, ngươi đây là kén chọn, chọn, ngươi đây là miệt thị, đặc biệt nếu chọn người hoàng gia, vậy phải càng ‘minh tranh ám đấu’ lợi hại hơn sao? tại nàng cũng xem bọn họ chỉ là những đứa trẻ, ở trong sách, ở kiếp sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, trong cung còn thiếu chuyện xấu sao? Từng đứa đều biết cách tranh giành tình cảm, thủ đoạn vừa đa dạng cũng trùng lập.

      Từ Man đứng yên, quay đầu mang theo e dè nhìn về phía mẫu thân cầu cứu, nhưng tiếc rằng mẫu thân chỉ ôn nhu nhìn nàng, có ý định ra tay, cũng giống như cữu cữu, chờ nàng lựa chọn. Lại nhìn qua hai ca ca bên cạnh mẫu thân, ặc… cư nhiên còn lè lưỡi nhăn mặt với nàng.

      Quét mắt qua đám trong đại điện, Từ Man có ý định muốn tìm đám biểu tỷ cùng chơi, nhưng nàng dòm lại đại biểu tỷ Thục Thận, nhị biểu tỷ Thục Viện, lập tức có chút đau đầu, nàng cảm thấy chỉ số IQ của mình, trước mắt còn chưa đạt đến trình độ chu toàn được.

      “A Man, hôm nọ huynh đưa chiếc xe đẩy kia đến cho muội, có thích ?” Ngay tại lúc Từ Man do dự, liền thấy Gia Cát Sơ Thanh mỉm cười tới, làm như tán gẫu hỏi.

      Từ Man thầm than biểu ca này ‘tâm tinh như tóc’ (thận trọng, kỹ tính, thông minh), cư nhiên nhìn ra khó xử của nàng.

      Từ Man ngốc, đương nhiên ở lúc nguy khốn này giả vờ tự trọng, đả thương lòng tốt của người khác nữa, nàng loạng choạng qua, phen kéo lấy ống tay áo Gia Cát Sơ Thanh, ngọng nghịu quay đầu với Hoàng đế: “A Man muốn cùng chơi với biểu ca.”

      Trong phút chốc, Từ Man cư nhiên bắt gặp nỗi thất vọng trong loáng trong mắt cữu cữu, còn có vẻ kinh ngạc che giấu được của đại biểu tỷ và đại biểu ca. Từ Man cúi đầu, nắm tay áo Gia Cát Sơ Thanh càng chặt hơn.

      “A đệ, A Man và Sơ Thanh có quen biết.” Đại trưởng công chúa chậm rãi tới bên người Hoàng đế, vỗ vỗ bờ vai của , ôn hòa , lại tia nóng vội.

      “A tỷ…” Hoàng đế cảm thấy vành tai nóng lên, xấu hổ kêu.

      Đại trưởng công chúa liếc liếc , tiến lên đỡ Hoàng hậu, hai người vừa vừa cười vào nội thất. Hoàng đế bất đắc dĩ, nhìn Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh lúc, đoạn xoay người đuổi theo.

      “Tiểu ca ca, huynh sợ tiểu cữu cữu muội trách tội à?” Nhìn hai vị công chúa và hai vị hoàng tử ở phía trước, Từ Man đứng cạnh Gia Cát Sơ Thanh, giọng hỏi.

      Gia Cát Sơ Thanh kéo tay áo từ trong tay Từ Man ra, rất tự nhiên vươn tay nắm bàn tay của nàng, sau đó buồn quan tâm, lắc đầu : “ phải muội muốn chọn sao?”

      “Này, biểu ca, đó là muội muội của nhà chúng ta đó có biết ?” giọng điệu chua ngoắt cần hỏi cũng biết là của nhị ca Từ Hải Thiên, ngay cả đại ca Từ Hải Sinh cũng theo ho khan tiếng, tiếp theo lại thuận thế kéo Từ Man trở lại bên người.

      “Sơ Thanh, chúng ta thèm chơi với họ! Hai con khỉ con!” Gia Cát Sơ Thanh cũng bị người khác kéo qua, Từ Man nhìn cái, vui rồi, đây phải là Tôn Phỉ Nghiên của nhà hoàng thúc gia gia sao? Ngay từ lúc đọc truyện, nàng cảm thấy nương nhìn trúng Gia Cát Sơ Thanh này, cũng biết tại sao Tôn Phỉ Nghiên và Hoàng Tú Oánh có thể trở thành bạn tốt được, chẳng lẽ, đây chính là vầng ánh sáng của nữ chính? Đức mẹ Mary triệu hồi ư?

      “Ngươi ai con khỉ! Ngươi cũng là dã nha đầu sao.” Nhị ca trước nay chưa từng thiếu tài võ mồm.

      “Ngươi, ngươi có! Vô lại, thèm chơi với ngươi!!”

      “Ai muốn chơi với ngươi, nha đầu xấu xí!”

      “Ngươi chờ đó cho ta!”

      Từ Man tránh sau lưng ca ca, nhìn Gia Cát Sơ Thanh dấu vết tách ra khoảng với Tôn Phỉ Nghiên, rồi đứng sau Gia Cát Sơ Liêm, lại xem Gia Cát Sơ Liêm vẫn khẽ mỉm cười, câu. Hai huynh đệ họ thú vị.

      Bỗng nhiên, Từ Man cảm thấy ánh mắt lợi hại, đâm thẳng vào lưng mình. Từ Man quay đầu lại, liền thấy trong góc điện, có cây cột, sau cây cột lấp ló đứa bé tầm 4,5 tuổi, dùng loại ánh mắt thù hận nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng kia, làm lòng người lạnh ngắt.

      “Đó là công chúa Thục Mẫn.” Từ Man nghe thấy đại ca bên tai mình.

      o0o

      Tác giả có lời muốn : Na, biết thiệt nhiều người có ý tưởng với Gia Cát Sơ Thanh roài, nhưng mờ, đây là cuộc đời mới, nguyên nữ chính trọng sinh trong sách chỉ vừa mới bắt đầu thôi, đối với A Man mà , đây là thế giới chân , nàng vẫn còn từ từ lĩnh hội dần, tình gì đó, nàng căn bản còn chưa nghĩ tới đâu. Hơn nữa, tại bọn họ đều là con nít mà… vẫn còn thuần khiết lắm!

      Nhưng, qua mấy chương sau, A Man lớn hơn chút, chờ nhé ~~

      ~*~

      P/S: nhân vật xuất hơn phân nửa rồi, bởi vì nhân vật rất đông, nên bắt đầu từ chương này, có bảng nhân vật, mọi người có thể tham chiếu nha!

      Phủ Đại trưởng công chúa:

      Đại trưởng công chúa: Hòa Quỳnh trưởng công chúa – mẹ của A Man

      Phò mã: Từ Văn Bân – cha của A Man

      Trưởng tử: Từ Hải Sinh – huynh trưởng của A Man

      Thứ tử: Từ Hải Thiên – nhị ca của A Man ( em sinh đôi với huynh trưởng)

      Quận chúa: Từ Man – nhân vật nữ xuyên

      Chương kế: nhân vật cả nhà đại bá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :