1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ nữ phụ cầu thượng vị - Tâm Nhụy

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Phiên ngoại 2
      Cuộc sống hạnh phúc

      Tiểu huyện chủ Miên Miên năm nay vừa tròn 2 tuổi, dung mạo xinh xắn, tính tình thông minh lanh lợi, duy chỉ có điểm khiến người lớn đau đầu là, con bé bình thường khóc, nhưng mỗi lần khóc lên ngay cả Đồng nhũ mẫu cùng tất cả người chăm sóc nó, đều muốn che lỗ tai, lập tức lẩn trốn. Huống chi, những lúc con bé thực thương tâm, cổ họng chẳng những to , mà tính kéo dài cũng phải đứa trẻ bình thường nào có thể sánh bằng. Nhưng cũng may nó rất ít khóc, ngày thường cũng hai chuyện mà vài giọt nước mắt, mà trong đó, mẫu thân Từ Man chính là chuyện trọng yếu nhất.

      Chuyện tiểu huyện chủ quấn mẹ, cả phủ quận chúa đều biết, thậm chí ngay cả hoàng cung, phủ công chúa, Gia Cát gia, và cả Hoàng phủ đều biết. Đừng thấy con bé ngày thường thích dính lão cha đẹp trai của mình nhất, chỉ khi nào mẫu thân rời khỏi tầm mắt của nó, là đối với đứa bé như nó, liền giống như trời sập vậy, thế nào cũng phải khóc cho long trời lở đất, chỉ để vòi mẫu thân đến dỗ dành.

      Thành thử đối với tiểu bảo bối này Từ Man vừa vừa hận, cũng thể ở lúc con tỉnh, mà tùy thời mang theo bên cạnh, chỉ sợ con khóc khản cổ họng. Điều này khiến cho Gia Cát Sơ Thanh – vừa trở thành phụ thân được hai năm, vừa ao ước vừa ghen tỵ, lại hoàn toàn biết làm cách nào. Có thể như vầy, đối với tiểu Miên Miên mà , phụ thân chỉ là bạn cùng chơi, mà a nương lại là người quan trọng nhất cũng là người bé ỷ lại nhất đời.

      Nhưng thực tế, thời gian Từ Man chơi với con còn nhiều bằng Gia Cát Sơ Thanh, dù sao sau khi Hoàng đế nắm được toàn cục, Gia Cát Sơ Thanh cũng có ý định nhượng lại tất cả buôn bán trong tay cho Hoàng đế, cho dù chính cũng có chút sản nghiệp, nhưng đó cũng là của riêng mình, cần phải liều mạng nữa. Đối với , vợ và con , là người mà thế giới này có thứ gì sánh bằng.

      Gia Cát Sơ Thanh được nhàn rỗi, mà Từ Man lại , chẳng những trong phủ có đống chuyện lặt vặt cần nàng xử lý, thỉnh thoảng nàng còn phải tham dự ít bữa tiệc thượng lưu của nhóm phu nhân. Bởi vì sau màn cung biến hai năm trước, có đoạn thời gian rất dài mọi người bị vây trong trạng thái khủng hoảng, dù sao giết quá nhiều người, phần lớn lại là thế gia. Lúc bấy giờ, chỉ mỗi Từ Man, mà các vị công chúa đều muốn tổ chức vài bữa tiệc, nhằm xoa dịu khí căng thẳng của mỗi nhà, khôi phục lại giao tế bình thường ngày xưa, ngay cả công chúa Thục Gia mới tân hôn bao lâu cũng ngoại lệ.

      Tuy nhiên trong hai năm nay, Từ Man sống rất hạnh phúc, trượng phu thường xuyên âu yếm bên người, con vừa đáng vừa tri kỷ, người thân ngoài Chu Hoàn là chưa có con ra, Gia Cát Mỹ Yên gả cho Đàn Hương năm đó cũng mang thai, nay con trai cũng chỉ kém Miên Miên vài tháng. Hoàng Tú Lệ lại sinh đôi long phượng thai, rất được người Giang gia thích. Thục Gia gả trễ, nhưng năm nay cũng mang thai, cuối năm sinh, càng miễn bàn đến đại tẩu Thôi thị, mang thai lần hai.

      Lại tiếp, Gia Cát Mỹ Yên và Đàn Hương quả chỉ đơn thuần là trùng hợp, ban đầu Gia Cát Mỹ Yên vốn là có hảo cảm với vị tiểu tướng bên người Gia Cát Sơ Liêm. Lại ngờ tên Đàn Hương tới cái tuổi xem như đại thúc kia, cư nhiên vào ngày sau khi uống rượu say, tưởng nhầm Gia Cát Mỹ Yên là vị nương từng thân mật, kết quả giữa đường hôn má Gia Cát Mỹ Yên. Thế là hai người họ bắt đầu kéo dài màn “ngươi truy ta đuổi” đến nửa năm. Mới đầu Gia Cát Mỹ Yên là muốn xử lý Đàn Hương, mà Đàn Hương còn chưa chơi , muốn chịu trách nhiệm với Gia Cát Mỹ Yên. Ai dè chẳng hay giữa họ xảy ra cái gì, cuối cùng thế mà biến thành Gia Cát Mỹ Yên vừa nghe đến hai chữ Đàn Hương liền lẩn nhanh còn hơn thỏ, mà Đàn Hương lại khăng khăng mực muốn lấy Gia Cát Mỹ Yên vào cửa. Hai người cứ thế mà tranh tôi cãi, còn kinh động đến Công tử Tiềm, cũng biết ta tác hợp thế nào, mà đôi oan gia này cuối cùng thành đôi lương duyên. Có điều trong đó còn phải kể đến có dạo Gia Cát Mỹ Yên muốn gả cho người khác, mà Đàn Hương ác ý bày trò phá đám trong đó.

      Những người đề cập ở đều là đám bạn khuê mật của Từ Man, về phần những người thân khác, phần lớn ở Kiến Khang thậm chí là thế giới này, đều thấy nữa, ngoại trừ vị công chúa ngu muội bị giam lỏng – Lưu Kim Thoa. Tôn Phỉ Nghiên thành thân cũng vẫn đến phủ quận chúa Từ Man, hận thể đem ánh mắt dán lên người Gia Cát Sơ Thanh, điểm này chẳng những khiến Từ Man và Gia Cát Sơ Thanh trong lòng khó chịu, về sau mỗi khi nàng ta tới cửa, đều bảo người gác cổng ngăn ngoài phủ.

      Mà trượng phu của Tôn Phỉ Nghiên – Đinh Hạo Nhiên mặc dù chỉ là vì dựa thế leo lên, mỗi ngày đều cảm thấy mình được trùm lên đầu đám mây xanh biếc (đội nón xanh). Lại xem Gia Cát Sơ Thanh người ta, mặc dù có chức quan, nhưng ngày ngày sống cuộc sống khiến người khác cực kỳ hâm mộ, ăn mặc lo, thê tử xinh đẹp ôn nhu, con đáng động lòng người. Đem ra so sánh, Đinh Hạo Nhiên rốt cuộc vào ngày sau khi mượn rượu, chẳng những đánh Tôn Phỉ Nghiên, còn đem “chuyện động phòng” chậm chạp chưa đến kia, hoàn thành triệt để.

      Đối với việc này, Chiêu Vương phủ hoàn toàn bỏ mặc Tôn Phỉ Nghiên, cũng chỉ tới cửa đôi câu tượng trưng, lại muốn cho đứa con tùy tùy tiện tiện kia về nhà mẹ đẻ. Về phần mẹ đẻ của Tôn Phỉ Nghiên, bởi vì dì của Tôn Phỉ Nghiên lúc trước ở trong cung xỉa xói Từ Man – có chỗ giao hảo với nhà họ Hoàng, trong màn thanh tẩy lần đó, tất nhiên cũng may mắn thoát được, còn trực tiếp ảnh hưởng đến địa vị của mẹ đẻ Tôn Phỉ Nghiên ở trong phủ, lúc này bà ta cũng dám xuất đầu vì nữ nhi nữa.

      Thấy thế, Đinh Hạo Nhiên cảm thấy mình nước cờ sai, bởi vì Tôn Phỉ Nghiên được Vương phủ thương, cơ hội cho được dựa thế ngày sau càng . Mà Vương phủ lại giống nhà khác: sau khi thể lợi dụng còn có thể ném qua bên. Vương phủ là chính tông hoàng thất, mà vài vị vương tử vương tôn trong Vương phủ kia, nếu Tôn Phỉ Nghiên có mệnh hệ nào, là đủ cho toàn bộ Đinh gia ăn lần thua thiệt rồi. Dù sao Tôn Phỉ Nghiên có quá quắt cách mấy, đó cũng là con cháu Tôn gia, có thể quở trách, có thể coi thường, nhưng cái mạng của nàng ta vẫn còn là của Vương phủ.

      Sau khi đấu tranh nội tâm, Đinh Hạo Nhiên cũng thể cắn răng chịu trận, nhưng hai người luôn cãi nhau ỏm tỏi, thậm chí mỗi ngày bất chấp thể diện đấu đá nhau, khiến cho Đinh gia hoàn toàn biến thành trò cười, ngay cả em xuất giá của Đinh Hạo Nhiên, cũng muốn về nhà đối mặt với cục diện khó coi này.

      Đương lúc ở , nhìn cuộc sống nước sôi lửa bỏng của tra nam trong sách, Từ Man vẫn cảm thấy rất hả giận, nhưng nàng cũng có điều phiền não, tỷ như nhị ca nhà nàng, tuổi còn , cả ngày lại cứ lởn vởn trong quân doanh, có nhiều lúc trở về nhà, ngay cả nàng dâu cũng có, khiến Đại trưởng công chúa phát sầu hận thể tìm toàn bộ nương chưa gả của Kiến Khang đến, cho con trai lựa chọn người ưng ý.

      Nhưng ngặt nỗi, nhị ca lại phối hợp, mãi đến có ngày, chẳng những trở về, còn dẫn theo vị nương, điều này khiến Đại trưởng công chúa mừng như điên, vừa hỏi thăm thân thế của nương kia, lại khiến Đại trưởng công chúa sầu chết. nương kia chẳng những là hậu duệ của nước Thục – thời kỳ tam quốc trước nước Ngô, mà tổ tông nàng cư nhiên là đại gia tộc tinh thông chế tạo binh khí, liên đới đến bé này ngay từ theo người nhà ra ra vào vào phòng luyện sắt, cho nên tuổi sắp 20, mà cũng chưa ai thèm rước.

      Nguyên bản nương như vậy, Đại trưởng công chúa tuyệt đối cho nàng vào cửa, chẳng những thông việc nhà thôi, còn cả ngày nện nện đập đập mấy chuyện của đàn ông. Nhưng tiếc bởi tấm lòng của người làm mẹ, lại thấy con trai khăng khăng cố chấp, nàng còn sợ bỏ qua cửa này, con trai tìm được con dâu nữa. Bất quá, cũng may ánh mắt nhị ca kém, cho dù nương kia lúc trước chỉ mải miết nghiên cứu kỹ thuật của tổ tiên, nhưng thực biết đạo lí đối nhân xử thế, hơn nữa người lại thông minh hiểu chuyện, rất nhanh hiểu được nỗi băn khoăn của Đại trưởng công chúa, thậm chí khiêm tốn thỉnh giáo học vấn từ quản gia trong phủ.

      Như thế tất bật ngược xuôi, vị nương kia chẳng những học được rất nhanh, quy củ cũng học ra khuông ra dạng, Đại trưởng công chúa rốt cuộc thở phào nhõm hơi dài. Nhưng nào ngờ, hơi này còn chưa thở xong, nương kia liền được Hoàng đế thỉnh vào trong cung, nguyên nhân là việc chế tạo sắt tinh, còn cần nương người ta tự mình chỉ đạo, kết quả là, con đường hôn nhân của nhị ca, ở trong thời gian ngắn, vẫn làm cho mọi người sốt ruột như trước.

      Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

      ngày nọ, Từ Man ôm con mềm mại, nhìn đầu con tựa vai mình, xinh xắn đánh ngáp cái, lúc đôi mắt to tròn sớm đượm sương kia bắt đầu từ từ khép lại, Gia Cát Sơ Thanh đột nhiên từ ngoài tiến vào, mặt đầy mồ hôi, thần sắc cũng có chút kích động.

      Từ Man nhíu mày, chỉ sợ quấy nhiễu đến con, nhưng cũng may chỉ cần ở trong vòng tay của a nương, Miên Miên luôn ngủ đặc biệt sâu, cho nên bộ dáng thất hồn lạc phách của lão cha, có cơ hội triển lãm cho con bé xem.

      Chậm rãi đặt con lên chiếc giường , rồi dặn dò nhũ mẫu trông coi cẩn thận, Từ Man kéo Gia Cát Sơ Thanh trở về phòng ngủ của mình, vốn định trách vài câu, nhưng bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của Gia Cát Sơ Thanh, bèn nuốt xuống, ngược lại cầm khăn tay lau mồ hôi cho hỏi: “Làm sao vậy? Vừa rồi phải huynh ngủ trưa sao?”

      “A… A Man… Quận chúa?” Gia Cát Sơ Thanh giọng có chút khàn khàn.

      Từ Man sờ sờ đầu của , kỳ quái : “Sơ Thanh, huynh bị sao vậy?”

      Gia Cát Sơ Thanh dường như mới bừng tỉnh từ trong mộng, ôm chầm lấy Từ Man, hôn tới tấp, chỉ chốc lát sau hai người lăn đến giường. Ban đầu Từ Man còn bị hoảng sợ, sau nghĩ lại trong khoảng thời gian này hai người vì Miên Miên mà quả rất ít thân cận, liền ỡm ờ chiều theo . Hai người quấn quít lúc liền rơi vào cảnh đẹp.

      Sau đó Từ Man mệt lả ngủ thiếp , nhưng Gia Cát Sơ Thanh lại mắt thao láo, gắt gao nhìn sườn mặt Từ Man, trong đầu đều là giấc mộng kỳ lạ của buổi trưa. mơ thấy mình từ thích biểu muội Hoàng Tú Oánh, rồi sau đó Hoàng Tú Oánh bị A Man thiết kế gả cho Đinh Hạo Nhiên, chính vì Gia Cát gia vì nhà họ Hoàng, mà lấy vị quận chúa A Man kiêu ngạo ương ngạnh kia, do đó dẫn đến màn bi kịch.

      Nhưng Gia Cát Sơ Thanh vẫn liên tục nhớ lại, Từ Man trong mộng tuy thấy mà giật mình, nhưng lại hề chán ghét. Trong mộng, tình của nàng đối với chính vừa cố chấp cũng vừa khắc sâu trong lòng . thậm chí có thể cảm nhận được, trong giấc mộng kia, tại khoảnh khắc cuối cùng, lúc sắp bệnh chết, đối với vị nữ nhân ép gả mình kia, kỳ trong lòng thích nàng, mà tình cảm thích này sớm lấn át mối tình đầu ngây thơ kia. Chỉ vì đúng thời gian, đúng địa điểm, cho nên hai người vốn nên nhau bên nhau đến già, lại chỉ có thể rơi vào kết cục bi thảm kia.

      “Trong mộng, nguyện vọng trước khi huynh chết, là hy vọng kiếp sau muội vẫn có thể trở thành vợ của huynh, hy vọng chúng ta còn có thể làm lại lần. Lúc ấy, còn Hoàng Tú Oánh, còn những chuyện vụn vặt ưu phiền ngăn cách giữa hai ta, càng còn chút tự tôn buồn cười của công tử thế gia nữa… ” Gia Cát Sơ Thanh dán mặt mình lên mặt Từ Man, thanh dần: “Tuy rằng kiếp này muội thay đổi rất nhiều, nhưng mà huynh biết, muội vẫn là muội, là người mà huynh luôn .”

      Từ Man chu môi, uốn éo người.

      Gia Cát Sơ Thanh cười khẽ, kéo Từ Man vào trong lòng, thở dài : “Mặc kệ nó, biết đâu chỉ là giấc mộng mà thôi. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau trường trường cửu cửu, chuyện của kiếp trước, ai thèm quan tâm.”

      Thế là chút nhạc đệm trong cuộc sống rất nhanh liền trôi qua, mà Gia Cát Sơ Thanh cũng đem giấc mộng kia ném vào góc trong trí nhớ, bởi vì hai tháng sau, Từ Man lại mang thai…

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Phiên ngoại 3
      Công chúa Hòa Húc

      Từ bé, công chúa Hòa Húc biết phụ thân của mình là vị nam nhân tôn quý nhất quốc gia này, mà mẫu thân của nàng chỉ là vị mỹ nhân trong hậu cung của phụ thân. Còn nhớ lúc mẫu thân thường gọi nhũ danh của nàng, mỗi lần nghe tiếng gọi kia, nàng như cảm giác được nguyên bản tình thương của cha bị thiếu sót, được chở che của mẫu thân bù đắp lại. Bên cạnh đó, công chúa Hòa Húc còn biết, mẫu thân và Hoàng hậu trước khi vào cung từng là bạn khuê mật rất thân, vốn chí hướng của hai người cũng phải vào cung, nhưng ngại vì gia tộc, ngại vì hoàng quyền, mà thể cùng chung trượng phu, cùng bị giam trong lồng son hoa lệ này. Đối với Hoàng hậu hoặc mẫu thân mà , ở cái nơi hậu cung ăn thịt người này, người duy nhất có thể tín nhiệm tuyệt đối phải trượng phu, mà là những tỷ muội có thể nâng đỡ lẫn nhau này.

      Hoàng hậu có hai đứa con, trưởng nữ công chúa Hòa Quỳnh là vị tỷ tỷ đoan trang hào phóng, dung mạo xinh đẹp. Vì quan hệ giữa hai người mẹ, mà tình cảm của Hòa Húc cùng vị trưởng tỷ này cực kỳ thắm thiết, tương tự, trong ngày thường cũng qua lại thân thiết với vị hoàng huynh xấp xỉ tuổi mình kia. Ba đứa bé dưới cố ý an bài của hai vị mẫu thân, thân thiết nhau gần như là cùng mẹ sinh ra.

      Trong lòng của công chúa Hòa Húc bé , hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra kia chắc chắn là Hoàng đế tương lai, mà Hoàng hậu tương lai nhất định là Thái hậu, nếu nàng và a nương vẫn theo Hoàng hậu, vậy tương lai chờ a nương sinh tiểu đệ đệ, ngày sau tất nhiên có thể thoát khỏi nhà giam bức bí này rồi.

      Thế nhưng, trẻ con dù sao cũng là trẻ con, thời điểm kia nàng chưa biết cái gì gọi là “thế vô thường”, tại lúc nàng đinh ninh rằng phụ thân và hoàng hậu tình cảm thâm hậu, thậm chí ông còn nguyện ý vì bà mà tìm đến đủ loại đá Vũ hoa lót đường, thế nhưng bao lâu sau, Hoàng hậu qua đời.

      Ngày đó, mẫu thân khóc rất nhiều, nửa đêm bà ôm nàng ngồi trong tẩm cung mà đè nén tiếng khóc, cũng bắt đầu từ ngày kia, Hòa Húc rốt cuộc hiểu được, phải ngồi cao, là có thể ngồi lâu dài, cũng phải ân sủng ở mặt ngoài, là thương từ chân tâm. Từ đó về sau, Hòa Húc còn ôm hy vọng gì đối với phụ thân nữa.

      Mất mẫu thân, là chuyện cực kỳ đau khổ, nhất là những đứa con của chính cung hoàng hậu, thân phận bọn họ cao quý, thực tế lại có chỗ dựa, nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu vì sợ Hoàng đế nghi kỵ, mà sau khi Hoàng hậu vào cung, xuất đầu nữa, ngược lại yên lặng lui xuống, thế cho nên hai đứa bé kia ngay cả nhà cữu cữu đều thể dựa vào.

      Thời điểm đó, công chúa Hòa Húc nghĩ, cho dù nàng có mất tất cả, cũng thể mất mẫu thân.

      Sau đó lâu, nguyên nhân Hoàng hậu bị bệnh chết được người tra ra, lần đó công chúa Hòa Húc cũng tìm hiểu sâu, nhưng trong hậu cung mỗi ngày đều có người bị biếm trừ, thậm chí biến mất, có vài người là sủng phi gần đây của phụ thân, có vài người lại là nữ nhi nhà quyền quý triều đình, ầm ỹ khiến lòng người hoảng sợ.

      Thế nhưng càng loạn, càng có kẻ thích đục nước béo cò, vài tần phi có con, hết thảy đều đem ánh mắt nhắm ngay đích hoàng tử tuổi , nhưng phụ thân đối với chuyện này làm như thấy, dường như hai đứa trẻ kia phải con do chính thê của ông sinh ra, cũng phải là con của ông vậy. Bất quá cũng đúng thôi, trong hậu cung này nào có thiếu trẻ con chứ.

      Chính lúc này đây, mẫu thân của Hòa Húc còn tiếp tục im lặng nữa, nàng gồng thân thể yếu ớt của mình lên chống đỡ bầu trời của hai đứa trẻ, tuy phẩm cấp của nàng phải là phu nhân, nhưng dù sao cũng là mỹ nhân, Tần gia ở triều đình cũng có tiếng . Được nàng chăm sóc, hai đứa bé kia biết tránh được bao nhiêu ám tiễn, nhưng cũng bắt đầu từ đó, phụ thân cực ít đến tẩm cung của mẫu thân, ước muốn có đệ đệ của Hòa Húc cũng theo đó hoàn toàn tan biến.

      Sau công chúa Hòa Húc hồi tưởng, có lẽ chính bởi vì phụ thân vô tình, mà mẫu thân lại đối với ông còn cách nào, nàng mới có thể ở ngày sau đường tình, lựa chọn người nam nhân có thân phận thấp hơn nàng rất nhiều, bởi vì ở trong lòng nàng, chỉ có khống chế trong tay, mới thương tổn tới mình, lại càng phản bội trốn .

      thực tế, nàng vẫn sai lầm…

      Từ khi hoàng huynh bước lên ngôi vị Hoàng đế, tuy rằng bị đám lão bất tử tạm thời ngáng chân, đại tỷ cũng do vậy mà phải gả vào nhà họ Hoàng. Nhưng từ tận đáy lòng, Hòa Húc tin hoàng huynh ngày sau chỉ mãi chôn chân tại chỗ, chịu cho người bài bố. Trong lòng huynh ấy, hơn ai hết nàng nhìn ra được dã tâm của hoàng huynh, khát vọng của hoàng huynh, tại chẳng qua là chờ đợi thời cơ mà thôi. Bởi vì yên tâm, cho nên ngày thường Hòa Húc cũng mấy ưu phiền, thế cho nên tại dịp tình cờ gặp được Liêu Đan Dương.

      Đối với người như Liêu Đan Dương, ngay từ lần đầu gặp nàng cảm thấy chẳng qua là nhìn trúng tướng mạo của mà thôi, hơn nữa hôn của nàng cũng bị thế gia triều đình lấy lý do ra để chi phối hoàng huynh, vì thế trong lòng thoáng giãy dụa, bèn dẫn người này về phủ. Về phần sau đó, có lẽ là nàng tán thưởng lòng kiên trì của đối với hí khúc, có lẽ là chiếm được mới luôn tốt nhất, dù sao, trong u mê hồ đồ, Hòa Húc liền ngã vào lưới tình do chính tay mình đan ra.

      Nếu ngã vào, Hòa Húc tuyệt đối buông tay, nàng để mình giống như mẫu thân, trở thành trong những lựa chọn đáng thương của người nam nhân nào đó, nàng càng để cho tình của mình pha lẫn đủ loại lý do lung tung, cho nên nàng vẫn đợi, nàng vẫn đợi ngày Liêu Đan Dương mềm hoá , đến lúc đó nàng có thể đội mũ phượng khoác khăn quàng vai mà hạnh phúc gả cho .

      Thế mới , Hòa Húc quá mức nhiệt tình, cũng quá mức công kích, nếu biểu của nàng nữ tính hơn, hoặc là ngụy trang thành đóa Tiểu Bạch hoa, người coi trọng tự tôn của nam tử như Liêu Đan Dương kia, chừng chậm rãi rơi hãm vào, dù sao Hòa Húc kiều mỵ động lòng người, thân phận lại cao quý, nếu phải nàng quá mức kiêu ngạo, có lẽ là người tình trong mộng của ít nam tử Thành Kiến Khang.

      Nhưng mà, chính là , Hòa Húc cũng muốn vì tình mà vứt bỏ bản thân mình, cho nên đổi lại cũng là giận dữ mắng mỏ và chỉ trích chút lưu tình của Liêu Đan Dương. Hòa Húc còn nhớ lúc mình ngồi trong chính phòng may thâm y cho , mắt thấy tiến vào, chợt nghe đầy lỗ tai là những lời đường đường chính chính của . Tóm lại câu, cho dù chết, cũng phải rời khỏi phủ công chúa.

      Hòa Húc cảm thấy đây giống như là giấc mộng do chính mình tự dệt nên vậy, mộng tan, chuyện xưa cũng kết thúc.

      tại, nàng còn nhớ cảm tưởng của mình khi đó, nhưng tại nàng lại nhớ như in chính mình đem chiếc áo thâm y may được nửa kia, cắt thành từng mảnh , đem chôn vào trong đất, giống như mai táng cho tất cả mộng tưởng và tình của mình trong ngần ấy năm qua.

      Có lẽ, Liêu Đan Dương rồi, thứ nàng mất cũng phải là người này, cũng phải là đau khổ vì còn tình , mà là thấy thế giới này còn người như nàng ước muốn, bỏ ra hết thảy để nàng nữa. Tất cả nam nhân ngoại trừ tân tỷ phu của nàng ra (chồng Đại trưởng công chúa), ai nấy đều có bản chất của phụ thân, nàng thể thực giấc mơ tìm kiếm hạnh phúc thay mẫu thân khi bé nữa rồi.

      Trưởng tỷ rất lo lắng cho nàng, mẫu thân sốt ruột vì nàng, nàng đều biết, cho nên nếu thể thay mẫu thân tìm được hạnh phúc, như vậy thay mẫu thân đến thế giới bên ngoài nhìn ngắm cũng rất tốt, ít nhất, nàng còn có gia đình, còn có người thân.

      Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

      Lương Hàn Chân là người kỳ quái, lần đầu tiên gặp nam nhân này, Hòa Húc có cảm tưởng như thế. nam nhân võ nghệ cao cường, học thức uyên bác như vậy, vậy mà lại nguyện ý làm hộ vệ cho vị công chúa tiếng xấu khắp thành Kiến Khang như nàng. Cho dù hoàng huynh có cho danh hiệu tướng quân, đó còn phải giống như là chó canh cửa bị người ngoài cười nhạo sao, có điều cái cửa là cửa nhà tôn quý thôi.

      Nhưng mặc kệ bên ngoài thế nào, Lương Hàn Chân chưa từng để ý qua, cho dù chỉ làm thủ lĩnh hộ vệ, cũng muốn huấn luyện đám thân vệ của phủ công chúa giống như binh lính trong quân doanh, điều này càng khiến Hòa Húc cảm giác được là “gáo vàng múc nước giếng bùn”.

      Chính là, có vài lời nàng còn chưa , trong lúc du ngoạn bên ngoài, ngã bệnh. Trong những ngày mê man ấy, Hòa Húc có chút hối hận mình tùy hứng mang theo thái y, bất quá nàng lại càng sợ trong thành Kiến Khang đồn đãi là nàng vì thất tình mới đổ bệnh nặng. Bởi vì loại tin tức kia, khiến nàng đau như thắt tim, phải vì thất tình, mà là tổn thương đến thể diện của nàng. Hòa Húc nàng từ trước tới nay chưa từng làm những việc dây dưa dài dòng, nếu chia tay vĩnh viễn hối hận, cùng lắm là tên đàn ông thôi, cầm lên được thả xuống được.

      Trong lúc bệnh nặng, Hòa Húc thấy mình yếu ớt, mặc dù có trưởng tỷ cùng, nhưng vẫn thường xuyên thấy độc, nàng thường nghe trưởng tỷ nhắc tới phủ công chúa nhà mình, nhắc tới tỷ phu, nhắc tới ba đứa bé đáng kia, cảm giác dịu dàng thắm thiết kia, khiếm nàng hâm mộ thôi.

      Nhưng chỉ có như vậy, trưởng tỷ cũng lưu lại, phủ Đại trưởng công chúa hình như xảy ra chuyện lớn, thế cho nên mình còn chưa khỏi hẳn, trưởng tỷ vội vàng trở về, còn bất ngờ giao mình lại cho người nam nhân như Lương Hàn Chân.

      Tuy nhiên, có số việc đúng là thể chỉ nhìn mặt ngoài, từng bước nhìn Lương Hàn Chân chăm sóc mình còn cẩn thận hơn so với nữ nhân, từng bước nhìn dần tiến vào cuộc sống của mình, thẩm thấu vào cuộc sống của mình, cảm giác kia, hoàn toàn khác hẳn với lúc ở cùng với Liêu Đan Dương. Khi đó, bởi chỉ có mình nàng là bên tình nguyện, cho nên rất nhiều chuyện đều là nàng nghĩ vì Liêu Đan Dương, chiếu cố chu toàn, nàng tự cho đó là bổn phận của người thê tử, lại nghĩ rằng có ngày nam nhân, đem cảm thụ cẩn thận tỉ mỉ kia mà hướng lên người mình.

      cảm động đó là gạt người, nhưng trái tim bị tổn thương của nàng, lại cách nào đập trở lại được nữa.

      Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

      “Nàng lại vén rèm cửa sổ nữa rồi, đừng để bị dính gió, lần nào dính gió xong trở về nàng đều than đau đầu.” Người bên cạnh đánh gãy suy nghĩ của công chúa Hòa Húc, gần dây nàng thường nhớ lại chuyện trước kia, chẳng lẽ đây là già trước tuổi sao.

      Ngẩng đầu, công chúa Hòa Húc nhìn về phía sườn mặt của Lương Hàn Chân, tuổi hơn nàng, tướng mạo tốt, khí thế và công phu thua gì những người khác trong quân đội, thậm chí ngay cả hoàng huynh và tỷ phu đều khen dứt miệng.

      Là khi nào bắt đầu động tâm với nhỉ? Là săn sóc ân cần khi bệnh, là ấm áp được bảo vệ khi đường gặp cướp, hay là cảm động ôm nhau khi trốn mưa đêm.

      Công chúa Hòa Húc khẽ lắc đầu, chính nàng nhớ , nhưng nếu muốn hồi tưởng, dường như trong trí nhớ, từ sau khi đến bên nàng, mỗi mỗi thời mỗi khắc trong trí nhớ đều có tồn tại của .

      Khẽ mở miệng, công chúa Hòa Húc bỗng nhiên rất muốn hỏi, tự xin đến làm hộ vệ cho mình, có phải là sớm mưu tính từ trước hay , nhưng miệng mở ra lại cách nào phát ra tiếng, đúng hay đúng, lại có gì khác nhau ư? Cho dù trong lòng nàng có đau xót bao nhiêu, cũng sớm bị kiên nhẫn và bền lòng của vỗ về yên ổn rồi, nếu đó phải là , là gì chứ?

      Nép vào vòng tay của trượng phu, vòng tay quanh thắt lưng , nàng dùng thanh gần như nghe thấy: “Gặp được chàng tốt…”

      Lương Hàn làm như nghe thấy, nhưng khóe môi lén gợi lên kia, cùng với lực tay ôm chặt thê tử, đều lặng yên thể tâm tình tốt của .

      Về phần người vừa rồi bên ngoài xe ngựa, người đàn ông tên Liêu Đan Dương kia, cho dù cứ đứng bên đường nhìn theo xe ngựa nhà mình đến chết, Hòa Húc của cũng chỉ là của , ai đoạt được.
      Carol thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :