1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ nữ phụ cầu thượng vị - Tâm Nhụy

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 104: Tiệc cưới

      Tiệc cưới rất thịnh soạn, Từ Man ngồi bên cạnh mẫu thân, miệng chép chép ăn từng miếng , có hơi thất thần, vừa rồi nàng lái qua chuyện Đinh Hạo Nhiên, lại cảm thấy mình quá cẩn thận rồi, cho dù Gia Cát Mỹ Yên cảm thấy diện mạo Đinh Hạo Nhiên tuấn mỹ, nhưng cũng có nghĩa là từ tận đáy lòng nàng ta thích người kia. Từ Man chưa từng tin có chuyện từ cái nhìn đầu tiên, hảo cảm từ ánh mắt đầu tiên thường xuyên đều là hời hợt, có đôi khi cái gọi là tình lại càng là ảo tưởng của bản thân. Huống chi Gia Cát tiểu thúc tuy rất được Hoàng đế cữu cữu tín nhiệm, nhưng chức quan lại cao, có thể đoán được Đinh Hạo Nhiên cũng nhìn trúng Gia Cát Mỹ Yên.

      “Ngươi xem Tôn Phỉ Nghiên lại nhìn ngươi kìa.” từ khi mẫu thân được rửa sạch oan khiên, mặt Hoàng Tú Lệ càng toát lên ý cười, tính cách cũng trở nên có phần hoạt bát hơn.

      Từ Man ngẩng đầu, lia mắt nhìn cái, quả nhiên Tôn Phỉ Nghiên ngồi ở bên cạnh mẫu thân nàng ta, nhân lúc ai để ý đến mình, lén trừng mắt nhìn với nàng.

      “Nàng ta chỉ là ỷ vào bản thân được phong làm huyện chủ, nên tư thế càng rướn cao chứ sao.” Gia Cát Mỹ Yên chướng mắt nhất những người như thế, đầu óc thông minh thôi , còn luôn bị người ta lợi dụng.

      Từ Man cũng trả lời, hôm nay Tôn Phỉ Nghiên nhìn nàng kiểu kia, cũng bởi vì cái bia Hoàng Tú Oánh nàng dựng lên lúc trước mất tư cách tranh giành Gia Cát Sơ Thanh, hơn nữa nhà hoàng thúc gia gia cũng thiếu người mẫn cảm với chính trị, có thể đoán được Gia Cát gia sắp sửa khởi phục, cũng tính là khó, điều này thể nghi ngờ là cho Tôn Phỉ Nghiên tín hiệu hy vọng. Chỉ cần Gia Cát gia lần nữa leo lên vị trí Tả tướng, lại được Hoàng đế coi trọng, hoàng gia gả vị huyện chủ cho Gia Cát gia cũng phải là có khả năng.

      Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Gia Cát Sơ Thanh nguyện ý lấy nàng ta, mà Từ Man lần nữa lại trở thành đối tượng thù hận của Tôn Phỉ Nghiên.

      Từ Man cũng mặc xác nàng ta, chuyện tình cảm tìm nguyên nhân người mình, lại cứ thích moi móc người kẻ khác, nàng ta cũng thử ngẫm lại, nhiều năm như vậy, nàng ta tìm bao nhiêu lý do, cớ sao Gia Cát Sơ Thanh bao giờ để lộ ra chút ý tứ, nàng ta thế mà vẫn mực u mê chịu tỉnh ngộ.

      “Này, ngươi và đường ca ta, thế nào rồi?” Gia Cát Mỹ Yên thấy Đại trưởng công chúa rời bàn trò chuyện với người khác, bèn sáp tới, giọng hỏi.

      “Cái gì thế nào?” Từ Man xém chút bị mắc cọng rau xanh trong cổ họng.

      Gia Cát Mỹ Yên vẻ mặt tin huých huých nàng, mập mờ : “Đừng tưởng ai cũng là người mù, nhiều năm như vậy, ông đường ca kia của ta đối với ngươi thế nào, đến cả a nương ta cũng nhìn ra, nếu phải Gia Cát gia xảy ra chuyện, sớm thương lượng với đại bá mẫu rồi.”

      Mặc dù Từ Man tiếp nhận Gia Cát Sơ Thanh, nhưng xã hội này, là bé mới lớn vẫn nên rụt rè chút hơn, có vài lời nàng cũng thể ra, miễn cho sau lưng bị người ta là hư hỏng dễ dãi.

      Gia Cát Mỹ Yên thấy nàng , còn tưởng rằng nàng chướng mắt Gia Cát Sơ Thanh, lại nghĩ đường ca mình cũng chỉ là thân phận thương nhân, liền có vài phần tiếc hận : “Ta chưa từng thấy nam tử nào đối đãi dụng tâm với nữ tử như thế, ta cũng biết lời này nên , nhưng ngươi là quận chúa, Ngô quốc chúng ta cũng hiếm lạ gì nữ tử hoàng gia… Ngươi nên tìm người lòng tốt với mình.”

      Từ trong giọng của nàng ta, Từ Man nghe ra được quan tâm lòng, nàng cũng biết Gia Cát Mỹ Yên đúng là tâm muốn tốt cho mình, chứ phải là giúp đường ca Gia Cát Sơ Thanh của nàng.

      “Mẫu thân và nương nương ta gả cho người cũng tệ, muốn ta cũng giống thế.” Từ Man qua quít, rất nghiêm túc trả lời.

      “Cũng đúng, tuổi ngươi lại chưa lớn, đường ca ta còn phải giữ đạo hiếu (để tang).” Gia Cát Mỹ Yên bỗng dưng tự quyết định

      , có vẻ chưa từng bỏ qua cho việc tác hợp.

      Từ Man cười cười, nhưng rốt cuộc là vì lo lắng cho Gia Cát Sơ Thanh, nụ cười lại ảm đạm xuống.

      Tiệc cưới của công chúa Hòa Húc, cho dù mọi người còn muốn náo nhiệt đến đâu, cũng dám chuốc say phò mã, miễn cho lát vào động phòng được.

      Trước bữa tiệc Đại trưởng công chúa dẫn theo Từ Man chuyến đến động phòng, bởi vì Lương tướng quân có thân nhân gì, vẫn là phần lớn lễ nghi trong động phòng đều do người của công chúa Hòa Húc đến xử lý, đương nhiên cũng thiếu phu nhân của cấp Lương tướng quân và vài nàng dâu của bạn tốt, người đến người , so với lúc công chúa Hòa Phong thành hôn còn náo nhiệt hơn.

      Tiệc cưới qua hơn phân nửa, phò mã rốt cuộc được khai ân rời khỏi bàn rượu, lại để cho bằng hữu tiếp đón khách khứa, rồi tạ lỗi với vài vị công chúa xong, liền dẫn theo thái giám bên người đến động phòng.

      Đương nhiên, công chúa Hòa Húc động phòng cũng có người dám quậy phá.

      Từ Man sớm ăn no, hơn nữa nàng đối với phủ công chúa Hòa Húc rất quen thuộc, bèn tiếng với mẫu thân, tạm biệt Chu Hoàn và Hoàng Tú Lệ, Gia Cát Mỹ Yên dường như thảo luận chuyện gì đó rất hăng say, nên cũng rủ nàng ta, bèn mang theo Thanh Mai, mình đến hậu hoa viên.

      Tâm tình nàng rối bời, cho dù qua ngày cũng chưa hoàn toàn nhõm, bây giờ nàng rất rất muốn tránh xa đám đông huyên náo, mình đến nơi, ở mình.

      Từ Man nhớ trong hậu hoa viên phủ công chúa Hòa Húc, có bức tường hoa, tường bò đầy hoa và dây leo xanh biếc, trời vào hạ còn nở đầy những bông hoa trắng trắng xinh xinh, vô cùng xinh đẹp, hôm nay khí trời dần trở nên nóng bức, là nơi rất thích hợp để hóng mát trong đêm hè.

      Hứng thú nổi lên, bước chân tất nhiên ngừng, Từ Man mang theo Thanh Mai qua cổng vòm cẩm thạch, liền về phía tường hoa, lúc này trong phủ còn có ít nữ quyến dạo bộ trong hậu viện, phần lớn là giao tiếp vì các nam nhân của nhà mình, cũng có người là tâm tình cảm với vài bạn khuê phòng trước lúc xuất giá, cũng có vài quý nữ quan hệ tốt, ở trong phủ công chúa thưởng thức đình đài lầu các mà ngày thường dễ gì thấy được, tiện thể về nhà khoe khoang với vài tiểu tỷ muội được mời đến.

      Từ Man thấy quen biết mỉm cười gật đầu, biết chỉ nhìn cái, dù sao thân phận khác biệt, Từ Man muốn làm cho người ta sinh ra điều gì hiểu lầm.

      Nhưng ngay lúc Từ Man sắp vòng qua đám người, bước lên con đường quen thuộc, chợt thấy khóe mắt có người đổ ập tới, xuất phát từ quán tính tập võ, Từ Man nghiêng người, người nọ liền trực tiếp va vào gốc cây đại thụ, hơn nữa còn đụng , đến cả lá cây cũng lác đác rơi xuống, cành cây lắc lư.

      Từ Man lấy lại bình tĩnh, nhìn lại quần áo của người nọ, cư nhiên là công chúa Thục Mẫn, khỏi kinh ngạc.

      Nhưng đợi nàng hỏi, thấy Thục Mẫn xoa hai má, vịn cây xoay người lại, dường như là bụng hỏa, lại phát người vừa tránh mình là Từ Man, nỗi phẫn nộ vốn đè nén được hoàn toàn bộc phát ra, cũng để ý chung quanh có người hay nữa, liền lớn tiếng mắng: “Quả nhiên là thân phận thăng lên, càng đem công chúa để vào mắt.”

      Chuyện cha đẻ của phò mã vốn nhiều người biết lắm, cho dù biết cũng đều giữ trong lòng, dù sao chuyện của Trực vương năm đó là án oan, ai muốn dính dáng tới. Huống chi vì việc này mà Hoàng đế phát giận với ít người, song chẳng ngờ rằng vị công chúa như Thục Mẫn lại ở trước mặt công chúng, cư nhiên đánh mất lễ nghi, giữ mồm giữ miệng.

      “Ta có thân phận gì, sớm quyết định ở ngày sinh ra rồi.” Từ Man chẳng hề lúng túng, chuyện Trực vương cũng phải chuyện xấu gì, bất luận có tính từ phương diện nào, nàng vẫn là quận chúa.

      “Hừ, ai biết có phải con hoang từ chỗ nào tới hay .” đầu Thục Mẫn nóng lên, liền đem chuyện tán dóc nghe được từ miệng cung nữ nào đó vài ngày trước ra.

      Lần này, hàng mày của Từ Man chau lại, phụ thân có phải là con của Trực vương hay , quan trọng, nhưng nếu nhục mạ đến cha đẻ của nàng, nàng tuyệt đối tha.

      “Con hoang hay con hoang, ta biết, nhưng ít nhất người nào đó thân phận cao, mà vẫn sống đỉnh thiên lập địa, nhưng người nào đó thoạt nhìn thân phận cao quý, kỳ thối nát chịu nổi, tự mình sỉ nhục chính mình, quả là có ngăn cũng ngăn được.” Từ Man khinh thường nhất là những kẻ thiếu tự trọng, Thục Mẫn có thế nào cũng là con ruột của cữu cữu, về phần vì lấy lòng công chúa Thục Thận, mà ngay cả mẫu thân của mình cũng thân cận sao? Nghe gần đây An bát tử càng khỏe, vậy mà nàng ta còn bụng dạ dự tiệc cưới, cũng chỉ là muốn thân thiện với Thục Thận, nhưng hơn cả là muốn làm chút tính toán cho hôn của mình.

      “Ngươi ai?” Thục Mẫn ghét nhất là bị người khác nàng dựa thế trưởng tỷ, đây giống như là cái gai đâm trong ngực vậy.

      “Ai làm kẻ đó.” Từ Man liếc xéo nàng ta cái, khinh thường : “Phải đầu óc của người nào đó, bị người ta xem là đầu thương nhiều năm như vậy, còn chăm chăm bấu víu vào người ta buông được, cũng biết là đầu óc tốt, hay là tự mình cam tâm tình nguyện.”

      “Từ Man, ngươi nghĩ ngươi là cái thứ tốt gì, ngươi ngoài việc dùng vũ lực khi nhục công chúa ra, thủ đoạn cũng thiếu, ngày thường còn làm ra vẻ tranh với đời, ngươi xem người khác đều là kẻ ngốc hử!” Thục Mẫn la ré lên như phát điên: “Ngươi muốn gả cho đại hoàng huynh nên làm ra chuyện xấu xa kia, còn hại Hoàng gia Đại nương, trong lòng ngươi thẹn sao!!”

      Từ Man cười lạnh, cũng biết tin tức này là Hoàng Tú Oánh tự tung ra, hòng muốn kéo mình xuống nước, hay là trong cung người nào đó có tâm tư muốn trả thù, bất quá nàng căn bản chả quan tâm.

      “Ngươi có chứng cớ ?” Từ Man lơ đãng cười.

      Thục Mẫn thấy nàng vẫn tỉnh rụi như , trong lòng càng màng đến gì nữa : “Ngày ấy ràng ngươi có đến hẻm Triêu Hợp, sau đó Đại hoàng huynh và Hoàng gia Đại nương liền xảy ra chuyện!”

      Từ Man cũng giải thích, chỉ bước đến trước vài bước, chỉ vào chung quanh, giọng : “Việc này cữu cữu và Hoàng mỹ nhân cố gắng che đậy như thế, hôm nay ngươi lại phun ra tất cả, ta chả quan tâm người khác hắt nước bẩn lên mình, nhưng ngươi có thể nhận lấy lửa giận của hai vị kia hay , cái này ta chắc được rồi.”

      Thục Mẫn thoáng chốc trở nên trắng bệch cả mặt mày, nàng kích động nhìn ngó chung quanh, quả nhiên ít nương cùng với phu nhân thế gia đều nhìn ngó qua đây, thậm chí còn thầm to . Nàng vừa nghĩ đến ngày mai chuyện này truyền ra ngoài, phụ hoàng và Hoàng mỹ nhân xử mình thế nào, liền sợ tới mức cả người như nhũn ra, còn có khí lực cùng Từ Man tranh cãi gì nữa.

      “Hôm nay ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ , nếu nghĩ ra lại tiếp tục mắng.” Từ Man nâng tay lên, nhặt lá cây rơi vai Thục Mẫn ném xuống đất, đoạn vịn tay Thanh Mai, tao nhã xoay người, chậm rãi bước lên con đường .

      Mãi đến khi ồn ào phía sau dần dần tiêu tán, Từ Man vịn tay Thanh Mai, nghi hoặc : “Ngươi Thục Mẫn tự dưng nổi điên chuyện gì?”

      “Sợ là bị kích thích ạ, hôm nay dọc đường nghe nàng liên tục gì đó với công chúa Thục Thận, sắc mặt công chúa Thục Thận cũng được tốt.”

      Lại là tên nam nhân rước họa, Từ Man bĩu môi, quả nghĩ ra, thế tử Trường tín hầu còn chưa cầu hôn, hai vị công chúa mà xích mích với nhau, chẳng lẽ công chúa lo gả đến vậy?

      Tường hoa xa lắm, cách đó xa còn có tòa lầu các hai tầng, chuyên dùng để làm nơi hóng mát cho công chúa Hòa Húc, lúc này trong lầu các cũng có thái giám và cung nữ trông chừng, thậm chí ngồi cạnh tường hoa có thể nhìn thấy đèn đuốc trong lầu các, chỉ cần nàng kêu tiếng, rất nhanh có người đến đây, cũng lo có nguy hiểm gì.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 105
      Đêm khuya tâm dưới tường hoa


      Tường hoa lá cây che phủ, gió mát hiu hiu, Từ Man ngồi xích đu mà công chúa Hòa Húc cố ý chuẩn bị sẵn, đung đưa qua lại. Trong cảnh đêm đẹp đẽ này, trời sao trăng sáng, nơi nơi đèn lồng đỏ giăng giăng, ngồi ở đây loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng chúc mừng và tiếng cụng chén yến tiệc. Nhưng ngoài việc cảm thấy mừng vì công chúa Hòa Húc có cuộc sống hạnh phúc ra, niềm vui của Từ Man lại bị chuyện đêm qua làm giảm hơn phân nửa. Nàng phái người đến phủ Gia Cát, nàng biết Gia Cát Sơ Thanh bao lâu, dù sao kể từ lần gặp mặt trước, vì bận rộn hôn của công chúa Hòa Húc lại còn chuẩn bị quà mừng mà nàng đoạn thời gian đến phủ Gia Cát.

      Từ Man vốn nghĩ chờ công chúa Hòa Húc qua ba ngày lại mặt, đến phủ Gia Cát, nhưng ai mà biết, lời của Tôn Mẫn Hi đêm qua lại khiến nàng dám , ngộ nhỡ Gia Cát Sơ Thanh có nhà, như vậy chẳng lẽ bảo nàng chất vấn cữu cữu sao? Nhưng cữu cữu lại có thể làm gì đây? Bản thân cữu ấy ở triều đình, người có thể tín nhiệm ít, mấy vị trong phủ công chúa khẳng định cũng bị người theo dõi, Gia Cát Sơ Thanh làm việc cho Hoàng đế, đây tuyệt đối là chuyện đôi bên cùng có lợi, khi Tả tướng thượng vị, Gia Cát Sơ Thanh vốn là lập công, còn lo Gia Cát gia hưng vượng lên được sao?

      Có điều, đến tột cùng Gia Cát Sơ Thanh làm chuyện gì, Tôn Mẫn Hi cũng nguyên do vì sao, mới khiến nàng nóng ruột nóng gan như thế.

      Đúng rồi, đối với Gia Cát Sơ Thanh nàng bắt đầu thấy nhớ, thấy lo, trước đây mười ngày nửa tháng gặp, nàng cũng có thể dời lực chú ý lên chuyện khác, nếu phải Gia Cát Sơ Thanh vì cứu nàng mà thân thể càng bị thương tổn, sợ là nàng sớm cùng ngày cách xa rồi.

      Tôn Mẫn Hi Gia Cát Sơ Thanh gạt nàng, là trước đó thân thể thuyên giảm nhiều rồi còn giả bệnh lừa nàng. Từ Man cũng có khó chịu nho , dù sao nàng cũng từng sợ hãi Gia Cát Sơ Thanh cứ thế mà đột nhiên mất , khiến cho nàng vì vậy mà áy náy cả đời. Nhưng sau nghĩ lại, bất kể Gia Cát Sơ Thanh xuất phát từ mục đích gì, nhưng bệnh, bị thương là , mà đều là vì nàng mà ngày càng nghiêm trọng, đây là thể chối cãi. Về phần khỏe hay là chưa khỏe, và còn ở lúc nào, là người ta cố gắng trị liệu mà đạt được kết quả, nhiều lắm xem như là lừa gạt chút lòng đồng cảm của nàng mà thôi, nếu vì thế mà so đo chấp nhặt có hơi được phúc hậu cho lắm.

      “Chỉ cần huynh có thể bình an trở về, chuyện gì muội cũng tha thứ cho huynh.” Cho dù trong lòng có bất mãn bao nhiêu chăng nữa, trước mắt Gia Cát Sơ Thanh biết sống chết thế nào, Từ Man cũng có thể bỏ qua.

      “Quận chúa, đằng trước tiệc rượu sợ là sắp tan rồi.” Thanh Mai đứng ở cách đó xa, thấy trăng trời ngày lên cao, bèn tới nhắc nhở.

      Từ Man đung đưa xích đu, thở dài, lại cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, trở về cũng tốt, cũng có thể an ổn ngủ giấc.

      Hai người đứng lên toan ra ngoài, đột nhiên cảm giác có người từ mặt sau của tường hoa xông ra, chậm rãi về phía nàng, dường như là người nam nhân.

      Từ Man hoảng sợ, đợi người nọ đến gần, liền thuận tay ra chưởng, ai ngờ lực đạo lớn, lại đánh cho người nọ văng ra ngoài, nằm ngửa ra đất, mùi máu tanh nồng đậm xông lên.

      “Khụ khụ… A Man, chỉ mới vài ngày gặp, muội hung dữ với huynh như vậy rồi.” Người nằm dưới đất dường như rất đau, đến giọng cũng phát run, lại cố gắng che dấu, ra vẻ thoải mái .

      Từ Man cảm thấy quả thực là muốn cái gì y như rằng đến cái đó, lại nghe mùi máu trong khí, lập tức hồi thần, vội vàng chạy tới đỡ ngồi dậy, nương theo ánh trăng nhìn, quả nhiên là Gia Cát Sơ Thanh.

      “Sao huynh lại ở đây?” Chẳng những trốn trong phủ công chúa Hòa Húc, còn bị thương.

      lời khó hết.” Gia Cát Sơ Thanh vẻ mặt đau đớn .

      Từ Man biết tại ép hỏi cũng phải thời cơ tốt, bèn gọi Thanh Mai tới, hai người cùng đỡ đứng lên, lại thấy đè lên bụng, chắc là nơi đó bị thương.

      “Huynh có được ?” Từ Man cảm thấy trong lòng đau như bị cắt thịt.

      Gia Cát Sơ Thanh biết Thanh Mai là nha hoàn tâm phúc của Từ Man, cũng giấu diếm : “Huynh thể để cho người khác thấy, khụ khụ… Huynh ở phủ công chúa đợi cả ngày, huynh biết hôm nay đại hôn của công chúa Hòa Húc, muội chắc chắn đến, lần trước lại nghe muội , muội thích chỗ tường hoa này của phủ công chúa Hòa Húc, huynh nghĩ muội ắt hẳn chịu nổi ồn ào trong yến hội, kiểu nào cũng muốn ra ngoài chút, ngờ quả đáng cho huynh chờ.”

      Từ Man nóng bừng cả lỗ tai, nghĩ lần trước tới phủ công chúa Hòa Húc, vừa vặn lại đến phủ Gia Cát, bèn thuận miệng ao ước chuyện này, ngờ còn nhớ .

      “Có thể cho a nương muội biết ?” tại mẫu thân chưởng quản chuyện trong phủ công chúa Hòa Húc, nếu muốn lén đưa Gia Cát Sơ Thanh ra ngoài, là khó khăn.

      “Huynh biết trong phủ này có mật thám hay , nhưng cữu mẫu huynh lúc nào cũng tin tưởng.” Gia Cát Sơ Thanh ấn chặt bụng, cảm giác đau đớn khiến run rẩy.

      Từ Man thấy đau đớn, cũng bất chấp mọi thứ, dứt khoát bảo Thanh Mai chạy tới báo cho Đại trưởng công chúa tiếng, đừng để lộ tin tức.

      Thanh Mai nhìn nương nhà mình ở riêng với nam tử, có chút do dự.

      Nhưng Gia Cát Sơ Thanh lại nhìn nàng, thập phần khẳng định : “Chuyện này ta cho người khác, huống chi… A Man nhất định là vợ của ta.”

      Từ Man bị lời kiên quyết của làm cho xấu hổ nóng bừng cả hai má, lại nên bắt nạt lúc bị thương, đành phải thúc giục Thanh Mai nhanh chân chạy .

      Thanh Mai cũng bị lớn mật của Gia Cát Sơ Thanh làm cho kinh ngạc hồi, sau lại nghe ra ý thâm tình trong giọng của Gia Cát Sơ Thanh, dĩ nhiên nên nán lại lâu, bèn thi lễ rồi men theo con đường cũ chạy về.

      Thanh Mai rồi, cạnh tường hoa chỉ còn lại Từ Man và Gia Cát Sơ Thanh, mình Từ Man đỡ nổi Gia Cát Sơ Thanh, bèn để tựa lưng vào tường hoa, còn mình ngồi xuống đất cùng .

      “Làm sao lại bị thương nặng như thế?” Từ Man thấy miệng vết thương của được băng bó qua, chỉ tiếc máu lại rỉ ra.

      “Bị người bán đứng.” Gia Cát Sơ Thanh hề giấu diếm, chuyện này cũng do và Đàn Hương quá tin người, vẫn là chưa đủ kinh nghiệm trải đời, cần tăng thêm lực lượng, cũng cần càng nâng cao nhãn giới.

      “Huynh…” Từ Man biết có nên chăng hỏi chuyện của Hoàng đế cữu cữu.

      “A Man, bức tường hoa này đẹp.” Gia Cát Sơ Thanh hít sâu hơi, trong khí ngoài mùi máu của ra, còn có hương hoa nhàn nhạt, hương vị tươi mát.

      “Ừm.” Từ Man lo lắng nhìn .

      “Chờ chúng ta thành hôn xong, cũng làm tường hoa như vậy trong phủ .” Gia Cát Sơ Thanh tựa đầu vào vai Từ Man, khát khao .

      Từ Man gì, chuyện này còn chưa thấy bóng dáng đâu.

      “A Man, đại ca của huynh khẳng định là phải làm trụ cột gánh vác gia tộc Gia Cát.” Gia Cát Sơ Thanh tiếp.

      Từ Man nghĩ đến Gia Cát Sơ Thanh vì Gia Cát gia mà thương hành ngược xuôi, lại còn là vì cữu cữu, trong lòng còn có chút khổ sở.

      “Bất quá, muội là quận chúa đúng , huynh cần phải dựa theo trình tự chờ huynh ấy thành hôn trước nhỉ.” Gia Cát Sơ Thanh lại bắt đầu đứng đắn .

      “Huynh đúng là, huynh có biết là mất máu quá nhiều chết hả!” Từ Man hận thể nhéo lỗ tai để cho nhớ kỹ, cho dù bệnh thuyên giảm đáng kể, nhưng cũng thể làm khổ mình như thế a.

      “A Man…”

      “Sao nào!” Từ Man được tự nhiên nghiêng đầu.

      “Huynh từng rằng, huynh rất thích muội chưa.” Vẻ mặt Gia Cát Sơ Thanh dường như có chút mơ hồ, tự mình : “Lúc bé cảm thấy nếu có em như muội vậy, tốt, mỗi ngày huynh nhất định nâng niu muội tay, muốn thứ gì huynh liền cho cái đó. Mãi đến khi đại ca nhắc nhở, huynh mới phát cảm giác huynh đối với muội giống kiểu như vậy, cũng biết lúc nào, tình cảm liền thay đổi, từ muốn em , biến thành may mắn muội phải em huynh, nhưng ước muốn nâng niu muội trong lòng bàn tay, lại chưa từng thay đổi. Huynh rất thích, rất thích muội, thích từ lâu, chỉ cần có thể lấy được muội, có bảo huynh làm gì, huynh đều nguyện ý làm.”

      nhăng cuội gì đấy.” Từ Man cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy đến nơi.

      “A Man, huynh vốn nghĩ, lần này có thể thành công, huynh liền có tư cách được lấy muội.” Gia Cát Sơ Thanh dùng tay che lại hai mắt, thều thào : “Nhưng cho dù có liều lĩnh hơn nữa, huynh còn chưa đủ thành thục, muội chờ huynh chút được , chỉ chờ trong chốc lát thôi, chờ huynh chút thời gian, đừng nhanh quá có được .”

      Từ Man gì, lại vươn tay ra, ôm lấy cánh tay .

      “Ngày đó huynh rất mừng, muội muội bằng lòng tiếp nhận huynh.” thân mình Gia Cát Sơ Thanh run lên, buông cánh tay che đôi mắt lại, ngược lại nắm chặt tay Từ Man, lại : “Huynh buông tay, muội bằng lòng cần huynh, huynh tuyệt đối buông tay, A Man… có muội huynh biết sống tiếp thế nào…”

      Từ Man lúc này mới phát lòng bàn tay Gia Cát Sơ Thanh nóng khủng khiếp, nghiêng người qua sờ lên trán , lại bị ôm lấy cổ, hơi thở nóng bỏng vờn quanh bên tai Từ Man, động tình liền nguy hiểm mà.

      “Tiểu ca ca, huynh phát sốt rồi.” Từ Man giãy dụa, dùng đầu chạm vào trán Gia Cát Sơ Thanh, quả nhiên nóng lợi hại, sợ là vết thương bị nhiễm trùng.

      “Ừm… huynh biết…” Gia Cát Sơ Thanh cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn Từ Man, lại cảm thấy dưới ánh trăng, gương mặt nàng đặc biệt xinh đẹp, si mê lẩm bẩm : “Huynh cảm thấy, cả đời này từ lúc gặp được muội, huynh liền vì muội mà sống.”

      “Huynh đừng nữa, huynh sốt cao lắm, huynh quên người mình vốn có bệnh sao, ngộ nhỡ tái phát, có là thần tiên cũng cứu được huynh đâu.” Từ Man lại chẳng nghe vào tai cái gì, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt, nàng ôm chặt lấy Gia Cát Sơ Thanh, cảm giác hơi run rẩy, là biểu sau nhiệt độ cao.

      “Yên tâm, huynh… huynh chết, muội cho huynh chết, dù huynh có ở trong địa ngục, cũng có thể bò về tìm muội.” Giọng Gia Cát Sơ Thanh ngày càng thấp, nhưng lại dùng tỉnh táo cuối cùng đem môi dán tại bên tóc mai Từ Man, giọng : “Đừng trách huynh gạt muội, huynh chỉ là nỡ buông tay.”

      Từ Man nức nở bật khóc, đầu óc trống rỗng, nếu như mấy năm trước Gia Cát Sơ Thanh vì cứu mình mà chết, nàng có thể áy náy cả đời, nhưng bây giờ lại hôn mê nằm trong lòng mình, nàng cũng dám khẳng định, nàng biết giả sử Gia Cát Sơ Thanh chết rồi, nàng thế nào.

      loại người, cách sâu đậm, điên cuồng theo đuổi, cũng cố chấp cướp đoạt, mà dùng sinh mệnh đem tình khắc lên trái tim ngươi từng đao từng đao suốt cả năm rộng tháng dài. Mọi ngày, vẫn mãi đứng ở nơi xa nhìn ngươi, ngươi cảm thấy được, chỉ khi nào biến mất, những vết đao trong tim kia mới khiến ngươi sống bằng chết.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 106: Từ Man bệnh
      Từ Man thất hồn lạc phách giao Gia Cát Sơ Thanh cho ma ma bên người mẫu thân, lại nhìn họ đưa Gia Cát Sơ Thanh đến tòa lầu gần nhất yên lặng chữa thương, cả người nàng tưởng như nhũn ra. Thanh Mai thấy sắc mặt nàng tái nhợt, thân mình lay động, vội cùng Hương Xuân đỡ lấy, nhưng ma ma mẫu thân phái tới lại cho phép Từ Man vào trong lầu các, chỉ bảo nàng dẫn người trở về sương phòng chuẩn bị trước đó, lại sau khi mẫu thân xử lý công việc xong, trực tiếp ngồi xe ngựa trở về phủ công chúa nhà mình, dọc đường Từ Man muốn lại thôi, lại biết có vài lời mà nữ nhi chưa chồng là nàng nên , bèn nhịn xuống gì, Đại trưởng công chúa ngồi bên cạnh nàng, biểu tình bình tĩnh, nhìn ra hỉ nộ.

      Đại trưởng công chúa cùng Từ Man về phủ, sau đó phò mã và hai vị công tử cũng cưỡi ngựa trở về phủ, Từ Man mệt mỏi tựa người ra sập, Đại trưởng công chúa thở dài, sờ sờ đầu nàng, lại chỉ nàng nghỉ ngơi cho tốt, rồi cùng phò mã trở về chính phòng.

      Từ Man cũng nhớ sau đó mình tắm rửa thay quần áo thế nào, chỉ nhớ trong lòng nặng nề, đầu óc mơ màng, vừa chui vào ổ chăn liền ngủ đến biết trời đất. Đương nhiên, nàng biết rằng sau khi nàng rời , phủ công chúa Hòa Húc xảy ra chuyện lớn, càng biết chuyện này còn bị người có ý đồ vẩy dính lây lên người mình.

      Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

      Ngày hôm sau mông mông lung lung, Từ Man cảm thấy hơi nghẹt mũi, đầu cũng có chút đau, liền cau mày rên tiếng. Thanh Mai và Hương Xuân ở bên ngoài vội vén màn che lên, đỡ Từ Man ngồi dậy, đút nửa chén nước ấm.

      “Quận chúa thấy có chỗ nào khó chịu ?” Thanh Mai trước nay luôn cẩn thận, nhìn Từ Man cau mày lại hỏi.

      Lúc bấy giờ Từ Man thấy cổ họng cũng bắt đầu ngưa ngứa, ho khan tiếng, liền : “Mời thái y đến đây , ta nghĩ có lẽ đêm qua bị trúng gió rồi.”

      Hương Xuân dạ tiếng bèn nhấc chân vội chạy ra ngoài, từ thân thể Từ Man khoẻ mạnh, sau còn tập võ, cũng rất ít khi sinh bệnh.

      “Quận chúa có muốn dùng chút cháo , cháo cá cháo gà xé hay là cháo sò điệp nhé?” Thanh Mai duỗi tay xoa bóp cho Từ Man, lại kêu tiểu nha hoàn đến rửa mặt cho Từ Man.

      Rửa mặt xong, Từ Man thanh tỉnh được chút, liền dựa vào đầu giường, hữu khí vô lực hỏi: “Hôm qua huynh ấy thế nào rồi?”

      Thanh Mai vội cho những người trong phòng lui ra, giúp Từ Man uống thêm ít nước, mới : “Quận chúa cũng là, lời này sao lại hỏi trước mặt người khác chứ.”

      Từ Man day day huyệt thái dương, mờ mịt trả lời: “Bất quá là người trong phòng mình mà, nếu ở trong phòng mình còn được, vậy giữ lại họ làm gì.”

      “Nhưng vậy quận chúa cũng phải cẩn thận.” Thanh Mai ghé tai Từ Man, giọng : “ tìm người đưa ra khỏi phủ công chúa Hòa Húc rồi, thế tử nhà chúng ta sáng nay cố ý đến báo tiếng, chỉ sợ quận chúa sốt ruột thôi.”

      Nếu đại ca như thế hẳn có chuyện gì rồi, lúc này Từ Man mới phát trái tim căng thẳng của mình mới thả lỏng được nửa, khẩu vị dường như khá hơn chút.

      “Ăn chút tráo trắng trước , làm thêm chút măng khô, còn lại cần, ngấy lắm.” Từ Man liếm liếm môi, lại : “Phái người báo với a nương ta tiếng.”

      Mình tự kêu thái y, mẫu thân có khả năng biết, còn bằng xin phép trước.

      Thanh Mai dám trì hoãn, lại gọi từ ngoài vào hai đại nha hoàn khác, rồi tự mình chuyến đến chính phòng.

      Biết Từ Man bị bệnh, Đại trưởng công chúa tất nhiên dám rề rà, đợi thái y đến, mang theo nha hoàn ma ma đến viện của nữ nhi, sắc mặt cũng có chút được tốt, tựa như có tâm gì đó. Vừa vào cửa bắt gặp nữ nhi ngồi ở bên giường ăn cháo trắng, nôn nóng trong lòng cũng giảm bớt vài phần.

      “A nương, khiến mẹ lo lắng rồi.” Từ Man đẩy chén cháo ăn được nửa ra, dùng khăn tay xoa xoa miệng, có chút ngượng ngùng .

      “Con đó, đúng là có lúc nào làm cho a nương bớt lo được.” tới đây, trong giọng của Đại trưởng công chúa cũng mang theo ít tức tối.

      Từ Man chỉ cho là mẹ oán trách chuyện của Gia Cát Sơ Thanh, bèn làm nũng lấy lòng : “A nương, dù sao chỉ có mẹ là hiểu A Man nhất.”

      Đại trưởng công chúa bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh nữ nhi, đầu tiên là sờ trán nàng, thấy nóng lên mới cho đám hạ nhân ra ngoài, ý vị thâm trường : “Con cũng biết là sai rồi sao?”

      Từ Man cắn cắn môi, cúi đầu xuống, hôm qua nàng quả là sơ suất, mặc dù ngày thường nàng hay đến phủ Gia Cát chơi, nhưng thứ nhất là nàng khi ấy còn , thứ hai là trong nhà đều có trưởng bối hoặc là ma ma ở đó, cũng xem là nam quả nữ. Nhưng đêm qua trăng lên cao, là thời điểm trời tối, nếu có ai phát nàng và Gia Cát Sơ Thanh ở riêng cùng nhau, cho dù sau này nàng và Gia Cát Sơ Thanh có thể thành hôn, nhưng thanh danh của mình cũng xem như bị hủy hoàn toàn, Gia Cát Sơ Thanh cũng bị người ta xem thường.

      “Con , con cho là vi nương nhìn ra sao?” Đại trưởng công chúa vuốt đầu nữ nhi : “Sơ Thanh là thằng bé tốt, chẳng qua có hơi phức tạp chút thôi.”

      “A nương biết ư?” Từ Man ngẩng đầu, bỗng sực nhớ ra, mẫu thân từng trải hơn mình nhiều, hơn nữa chuyện ở chỗ cữu cữu, mẫu thân chắc chắn nghe được chút phong phanh nào đó.

      Đại trưởng công chúa thương nhìn nữ nhi, vẻ mặt có chút nhõm, lại có chút luyến tiếc, : “A Man lớn rồi, có tiểu lang thương rồi.”

      Từ Man vốn chẳng hề cảm thấy nóng mặt, nhưng ở trước mặt mẫu thân mình, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      “Con cũng đừng lo nghĩ, chắc con cũng biết rồi, thằng bé được ca ca con đưa đến thôn trang của chúng ta dưỡng thương, tuy nhìn dọa người, nhưng may mà bị thương đến chỗ hiểm, chỉ là nó vốn còn bệnh cũ, cần phải tĩnh dưỡng tốt.” Đối với đứa cháu này, Đại trưởng công chúa vẫn rất vừa lòng, nhất là thằng bé ấy còn cứu mạng con mình, huống chi mẫu thân của nó cũng mất, đáng thương. Lúc trước thấy thân thể thằng bé tốt, sợ con sau này chịu khổ. Nhưng lần này thái y trở về thằng bé kia tìm người chữa trị, hình như còn là phương pháp gì đó của người nước ngoài, cho dù thể hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng dẫu sao cũng đáng ngại nữa, vả lại trông dáng vẻ thế này, con mình cũng phải hoàn toàn có cảm giác với người ta.

      Từ Man nghe xong tường tận mới hoàn toàn yên tâm, lại kề sát vào Đại trưởng công chúa cố ý làm nũng chiếm lòng thương hại, chỉ sợ mẫu thân giận mình.

      Đại trưởng công chúa bị nàng quấn lấy còn cách nào, lại nhìn vẻ mặt ốm yếu của nàng, rất đáng thương, đành phải mềm giọng : “Chuyện của hai đứa, mẹ mặc dù phản đối, nhưng tại con cũng biết thằng bé kia làm chuyện rất có thể mất mạng, tuy rằng chuyện này kỳ mẹ đồng ý, nhưng cữu cữu con… đây cũng là trách vi nương, cứ xem con vẫn còn con nít, lại ngờ qua hai năm nữa con cập kê rồi.”

      Từ Man kéo kéo tay áo mẫu thân, vô sỉ : “A nương, A Man còn mà.”

      “Con đấy! Đúng là từ món nợ từ kiếp trước của ta mà.” Đại trưởng công chúa khẽ gõ đầu Từ Man, thở phào cái : “A Man, con đồng ý với vi nương, sau này ít đến phủ Gia Cát .”

      Từ Man do dự chút, lại biết là mẫu thân vì tốt cho nàng, nên nghiêm túc gật đầu.

      Đại trưởng công chúa thấy con vẫn rất hiểu chuyện nghe lời, phiền muộn trong lòng thoáng chốc biến mất hơn phân nửa, ngược lại : “Dù sao cũng phải cần thời gian hai năm, nếu thằng bé kia tốt, vi nương còn có thể cho phép hai con. Chính là con có đồng ý, A đa con cũng nguyện ý.”

      Phụ thân Từ Văn Bân luôn cảm thấy bởi vì dư đảng muốn trả thù Trực vương, mới tìm đến Lữ thị, cũng coi như gián tiếp hại chết Đại , mặc dù đến mức áy náy quá sâu, nhưng đối với hai đứa cháu nhà Gia Cát, lại quan tâm hơn vài phần. Huống chi bởi vì Gia Cát Sơ Thanh từ biểu thích Từ Man, Từ Văn Bân còn thường thường tiếc nuối thân mình Gia Cát Sơ Thanh tốt, bằng cùng con mình cũng là đôi uyên ương đẹp.

      “A nương gì vậy!” Từ Man uốn éo người, cự nự : “Chính là cữu cữu suy cho cùng muốn…”

      “A Man, tuy về phương diện chính , nữ nhi của Tôn gia phải kiêng kẽ tránh gì, nhưng chung quy chuyện này cũng quan hệ trọng đại, con là con của mẹ, mẹ luôn muốn cho con được sống cuộc sống buồn lo.” Đại trưởng công chúa như nghĩ tới cái gì, cười khổ chút, lại ôm Từ Man, tiếp tục : “Chuyện của nam nhân, cứ để cho đám nam nhân họ bận tâm , con a, cứ bồi dưỡng thân mình cho tốt, đợi khỏe lên rồi cùng mẹ học quản gia, lại rủ vài bạn khuê phòng ngắm hoa cũng tốt, ở nhà bày tiệc cũng tốt, luôn phải làm vài việc mà nữ nhi khuê phòng nên làm, bằng sau này con xuất giá rồi mới biết hối hận.”

      Từ Man rối rít vâng dạ.

      Lúc này, bên ngoài Thanh Mai báo lại, là thái y đến, người trong phòng liền bận rộn, thái y là người quen thường đến nhà, quen cửa quen nẻo xem bệnh cho Từ Man, cũng có bệnh gì nặng, chẳng qua là trong lòng có tích tụ, lại bị hứng gió, uống hai thang thuốc lại nghỉ ngơi thời gian là có thể hoàn toàn khỏi hẳn.

      Đại trưởng công chúa nhìn thái y chẩn trị rồi kê đơn thuốc xong, liền bảo nữ nhi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, còn mình mang theo nha hoàn ma ma trở về chính phòng.

      Đoàn người nhanh chậm, Xuân Duẩn đỡ Đại trưởng công chúa, chỉ để lại Vương ma ma tại bên người chuyện, những người còn lại cách xa phía sau.

      “Chủ mẫu nương nương, chuyện đó trong cung với quận chúa sao ạ?” Vương ma ma lấm lét nhìn sắc mặt công chúa, dè dặt hỏi.

      cái gì? Muốn hắt nước bẩn cũng nhìn xem là khuê nữ nhà ai?” vẻ mặt từ ái ôn nhu vừa rồi của Đại trưởng công chúa ở trước mặt Từ Man hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt băng sương, lạnh lùng : “Cũng biết chính nó làm cái gan gì, tự mình tìm chết , còn dính khí xui lớn như thế cho Hòa Húc, bây giờ lại nhăm nhe đến người A Man. Còn sống đứa vô dụng, chết rồi cũng bị kẻ khác đem ra làm bè.”

      “Nhưng trong cung phải để quận chúa chúng ta đến xem chút sao?” Vương ma ma rối rắm .

      cái gì mà ?” Đại trưởng công chúa nhướn mày lên, với Vương ma ma: “Trực tiếp với thái giám trong cung đến, A Man nhà chúng ta bị bệnh, rảnh xem đám người đó diễn trò.”

      Vương ma ma rụt cổ lại, rất là khó xử, còn thêm: “Sợ là người ta chúng ta chột dạ…”

      “Buồn cười, phải sao, mà phải sao!” Đại trưởng công chúa hừ tiếng, ánh mắt sắc lẹm : “ đến phải A Man chúng ta làm, mà nếu A Man có làm, cũng có đạo lý là chúng ta phải thừa nhận, cùng lắm chỉ là đứa công chúa thứ xuất, đối với bản cung, đến cả ngón chân của A Man cũng bằng đâu!”

      Lần này, Vương ma ma và Xuân Duẩn dám gì nữa, chỉ có thể thành cùng Đại trưởng công chúa trở về chính phòng, lại chạy chuyến đem lời của Đại trưởng công chúa, mềm hóa chút báo lại với thái giám trong cung phái tới, thái giám kia dĩ nhiên dám chậm trễ, vội vàng trở về cung báo lại.

      trong cung vì những lời này mà gây ra nhiều phong ba, mà đến Từ Man, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp .

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 107: Thục Mẫn chết
      đến ba ngày, bệnh của Từ Man khá hơn, trong lúc đại ca và nhị ca đến thăm nàng cũng báo cho nàng biết, Gia Cát Sơ Thanh sau khi miệng vết thương khép lại, ngay ngày hôm sau lặng lẽ rời khỏi thôn trang của phủ công chúa, chẳng biết đâu. Đại ca còn cố ý sai người đến phủ Gia Cát tìm người, lại được cho hay là Gia Cát Sơ Thanh ra ngoài buôn bán, được đoạn thời gian rồi. Như thế xem ra, sợ là Gia Cát Sơ Thanh vẫn chưa trở lại phủ nhà mình, rất có thể là rời khỏi Kiến Khang, tiếp tục việc phải làm trước đó.

      Vì thế, trong lòng Từ Man đối với cữu cữu có xíu xiu hài lòng, đến cùng là chuyện lớn tày trời gì, mà bắt đứa bé từ năm mười tuổi ở bên ngoài ngừng lăn lộn đến nay, còn biết trong lúc đó vài lần suýt đem mạng bồi vào cũng nên.

      Tuy nhiên, mặc dù Đại trưởng công chúa ngăn trở viện của Từ Man nằm ngoài vùng ảnh hưởng của tin tức trong cung, cũng có nghĩa là người đến thăm bệnh đều hiểu dụng tâm của nàng.

      Vì thế, đương lúc Từ Man nằm giường muốn rụng rời xương cốt, Gia Cát Mỹ Yên mình mang theo nha hoàn đến thăm bệnh, vừa vào cửa, liền xua người trong phòng ra, bộ dạng muốn lại thôi nhìn Từ Man.

      Từ Man bị nàng nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì, đành phải mở miệng hỏi: “Ngươi sao thế? Mọi ngày nhanh nhảu lắm mà, hôm nay sao lại ấp a ấp úng.”

      “A Man, hôm đó… sau bữa tiệc, ngươi có rời ra ngoài hả.” Gia Cát Mỹ Yên dè dặt hỏi, lại mang theo vài phần cầu may.

      Từ Man thấy chẳng có gì phải giấu giếm, bèn gật đầu : “Đúng vậy, ta thấy các ngươi trò chuyện rôm rả quá, mới gọi.”

      “Vậy giữa đường ngươi có gặp công chúa Thục Mẫn? Rồi nổi lên tranh chấp gì ?” Gia Cát Mỹ Yên gấp đến độ giữ chặt Từ Man hỏi.

      Từ Man chỉ nghĩ là mấy lời hôm đó bị truyền ra ngoài, rất có thể gây nên ít lời đồn khó nghe, song nàng vẫn thành : “Miệng lưỡi nàng ta sạch , ta thể để cho nàng ta sỉ nhục được.”

      Gia Cát Mỹ Yên vỗ đùi cái, đầu mày lập tức nhăn lại, nhưng nhìn Từ Man lại ra lời.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Từ Man nhích người ngồi dậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Gia Cát Mỹ Yên.

      Gia Cát Mỹ Yên nhìn dáng vẻ Từ Man bình tĩnh từ tốn, hề có mảy may chột dạ, liền biết lời đồn bên ngoài khẳng định là , nhưng quả tim vừa được buông xuống nửa lại bị nhấc lên, đây ràng là có người muốn vu oan hãm hại a, chuyện này sao có thể được, vậy mà trông dáng vẻ của Từ Man dường như còn chưa biết chuyện, sao có thể khiến người ta sốt ruột được cơ chứ.

      “Ngươi còn chưa biết gì ư?” Gia Cát Mỹ Yên xoa dịu lại khẩu khí, nghĩ bụng nên với nàng thế nào.

      “Biết cái gì?” Từ Man bị bệnh, dạo gần đây ra ngoài, nhưng cũng nghe đại ca Kiến Khang có xảy ra chuyện gì.

      “Công chúa Thục Mẫn chết!” Gia Cát Mỹ Yên bất ngờ quăng quả lựu đạn, thiếu chút nữa nổ tung linh hồn bé của Từ Man.

      “Làm sao có thể? thể nào?” Từ Man bàng hoàng, cho là ai đó đùa với mình, sau đó ngẫm nghĩ, trùng hợp như vậy chứ, ngay tại ngày cưới của nhị nương nương, công chúa Thục Mẫn chết ư.

      Gia Cát Mỹ Yên nhìn thấy vẻ mặt tin và thản nhiên của nàng, lại càng bất bình thay nàng.

      “Còn phải là sao! Ngày hôm đó, ban đầu nhóm công chúa hồi cung, còn chưa phát , nhưng đến lúc trong cung đóng cổng, đột nhiên cung nữ bên người công chúa Thục Mẫn thấy công chúa Thục Mẫn trở về.” Gia Cát Mỹ Yên nhớ lại lời đồn, tiếp tục : “Kết quả tìm khắp lượt trong cung thấy, mãi đến sáng hôm sau, hạ nhân trong phủ công chúa Hòa Húc phát thi thể của công chúa Thục Mẫn ở trong hồ sen, xác chết còn bị đâm đao, chậc chậc, chết thảm vô cùng.”

      “Tại sao mãi đến hôm sau mới phát ?” Từ Man cảm thấy quả thực rất khó tin, người bên cạnh công chúa đều là đồ ngốc sao? Trong xe ngựa có công chúa hay bọn hò đui cả rồi chắc? Sao mãi đến lúc trở về cung, rồi gần đến giờ đóng cổng mới phát chứ.

      Gia Cát Mỹ Yên cho ánh mắt ngươi đừng có mà tin, trả lời: “Lúc bấy giờ đám cung nữ thái giám đều là người của công chúa Thục Thận đến báo lại, công chúa Thục Mẫn có về cung cùng nàng, còn muốn đến cung công chúa Thục Thận ngồi chút. Vì thế sau khi hồi cung, mấy cung nữ thái giám liền trở về tẩm cung của công chúa Thục Mẫn trước bước, nhưng chờ đến lúc sắp đóng cổng, công chúa Thục Mẫn vẫn chưa thấy trở về, đành phải đến chỗ công chúa Thục Thận hỏi người, lúc này mới phát , công chúa Thục Mẫn căn bản trở về cùng công chúa Thục Thận.”

      “Vậy Thục Thận nguyên nhân sao?” Từ Man càng nghe càng thấy hoang đường.

      a.” Gia Cát Mỹ Yên đến bất nhã phun nước miếng: “ là hai ngày nay nàng ta và công chúa Thục Mẫn xích mích, lúc thấy công chúa Thục Mẫn tới, bèn nghĩ là công chúa Thục Mẫn chưa nguôi giận, liền để ý nữa, tự trở về mình.”

      Đây gọi là gì, trời xui đất khiến ư? Từ Man vậy mà cóc thèm tin.

      “Có điều, tại bây giờ… chuyện này gây ầm ỹ rất lớn.” Gia Cát Mỹ Yên ngừng nhìn Từ Man, trong lòng như nổi trống.

      Từ Man giương mắt lên, thấy bộ dáng chột dạ của nàng ta, liền cảm thấy đúng, thử dò xét hỏi: “Chuyện này lại có can dự gì đến ta đấy chứ?!”

      “Chính xác! Bảo sao đường ca ta luôn ngươi thông minh chứ!” Gia Cát Mỹ Yên lòng đầy căm phẫn : “Cũng biết tên thất đức nào bày trò, ngày hôm đó ngươi và công chúa Thục Mẫn có xung đột, sau đó ngươi sâu vào trong hậu viện, còn là mình mang theo nha hoàn, hồ hoa sen vừa khéo lại ở hướng đó, sơ sẩy cái là ngươi đụng phải công chúa Thục Mẫn lần nữa, hai người xảy ra xung đột, ngươi lỡ tay giết chết công chúa.”

      Từ Man trợn to hai mắt, chỉ vào mũi mình, tay run run : “Ta… Ta ư?”

      Gia Cát Mỹ Yên nhún nhún vai, gật gật đầu.

      “Ta ăn no rỗi việc, giết công chúa chả thù chả oán gì tới mình làm gì?” Từ Man quả thực cảm thấy thế giới này là kỳ lạ.

      “Nhưng trong cung lại có ít người làm chứng, rằng bao nhiêu năm nay, người bất hòa với công chúa Thục Mẫn nhất, chính là ngươi!” Gia Cát Mỹ Yên chưa từng đến Cung học, nhưng cũng từ chỗ Chu Hoàn nghe được ít chuyện hiếm thấy của công chúa Thục Mẫn, cũng từng cảm giác sâu sắc bộ não của nàng ta có dung lượng cỡ nào, nhưng như vậy có nghĩa là, nàng hy vọng chuyện này trở thành vũ khí công kích Từ Man.

      “Ta cần gì phải làm thế!” Từ Man quả thực biết mình nên dùng biểu tình gì, sao khi chuyện nào cũng dính lên người nàng, “Cho dù ta và Thục Mẫn quan hệ tốt, nhưng ta cũng cần phải giết người chứ đúng .”

      “Lỡ tay, luôn là kết quả của việc quá xúc động.” Gia Cát Mỹ Yên liếc mắt khinh thường.

      Lần này Từ Man nổi giận rồi, hất tay giận dữ : “Giết người cái gì, phải có chứng cớ có biết , bọn họ dựa vào đâu mà vậy.”

      “Dựa vào thời gian công chúa Thục Mẫn tử vong, ngươi vừa vặn có trong tầm mắt mọi người, dựa vào ngươi vừa khéo vào ngày đó xung đột với công chúa Thục Mẫn, hoàn hảo là còn nhiều người nhìn thấy, dựa vào công chúa Thục Mẫn là bị người đâm mà chết, mà ngày đó, còn có người thấy lúc ngươi rời , váy có vết máu!” Gia Cát Mỹ Yên liệt kê lèo, cũng cần thở, nhưng càng câu sau càng nghiêm trọng hơn câu trước, từng câu càng khiến cho Từ Man được gì.

      Vết máu… Từ Man lặng người, đó chẳng phải là của Gia Cát Sơ Thanh sao? Xem ra lại có kẻ nào nhàn rỗi có việc gì làm, muốn cho nàng phải chật vật rồi. Nhưng may mà hôm ấy nàng gặp Gia Cát Sơ Thanh còn báo cho mẫu thân biết, rồi mẫu thân cố ý phái người đến, cho nên mẫu thân chính là người biết nàng có khả năng gây án nhất. vậy đây cũng là nguyên nhân mẫu thân cho phép để lộ tin tức mấy ngày nay.

      Có điều, những chứng cớ nhìn như đúng mà lại sai kia, mỗi vụ dường như đều bắt lấy sơ hở của mình, muốn đổ cái chết của Thục Mẫn lên người mình. Nhưng hung thủ là ai? Ngày ấy trong hoa viên hề thiếu nữ quyến của quan lại quyền quý, đúng là nhìn ra ai có năng lực làm chuyện kia.

      “Chuyện này ngay từ đầu chỉ ra vào chút, sau đó thái độ của Đại trưởng công chúa quá mức cương quyết, chỉ là ngươi bị bệnh, liền đóng cửa từ chối tiếp khách. Lại khiến cho người ta suy diễn ít.” Gia Cát Mỹ Yên cũng vì kiềm chế được, lại có quan hệ rất thân với Từ Man, mới dám tới cửa.

      “Trong cung thế nào?” Chuyện lớn như vậy, có khả năng cữu cữu hời hợt cho qua.

      Gia Cát Mỹ Yên thở phì phò, thấp giọng : “Tìm ta cùng với Chu Hoàn và cả Hoàng Tú Lệ, cho thái giám trong cung tới hỏi chút, còn lại có gì cả.”

      Như thế chắc chắn là, trong cung cũng có người đến phủ công chúa, nhưng tại Từ Man hoàn toàn biết gì cả, sợ là trong đó bị mẫu thân tác động đến.

      làm chính là làm, chẳng có gì phải sợ họ.” Từ Man cười lạnh , nàng và Đại trưởng công chúa hổ là mẹ con, cùng có suy nghĩ như nhau, cho dù có chứng minh chứng nàng và Thục Mẫn từng có xích mích, cho dù ngày ấy có người nhìn thấy bọn nàng nảy ra tranh chấp, cho dù nàng quả có đến hậu hoa viên, cũng có cách nào nàng có ở cùng với người nào khác, cho dù chuyện Gia Cát Sơ Thanh bị thương thể giải thích với người khác. Nhưng thế sao, cữu cữu nàng thông minh cơ trí, lại thương nàng hơn bất cứ ai, chuyện như vậy, chắc chắn chỉ cần mẫu thân mở miệng giải thích câu, dĩ nhiên trong lòng cữu ấy biết , chỉ là trong cung đám người nhảy nhót khắp nơi, chịu yên ổn kia, lại có chút phiền phức.

      “Ngươi sợ là tốt rồi, Chu Hoàn với Hoàng Tú Lệ và cả ta nữa, đều rất lo cho ngươi, ngươi a! Sao mà cứ gặp rắc rối miết.” Gia Cát Mỹ Yên giả vờ thực bất đắc dĩ thở dài, ra vẻ già dặn : “Khiến bọn ta lo âu hết sức.”

      Từ Man cười cười, lái qua chuyện khác với nàng ta, nhưng trong lòng lại quyết định, có số việc, vẫn là nàng đích thân vào cung chuyến mới được.

      Đương lúc mọi người đinh ninh xem vụ tai tiếng này của hoàng gia diễn ra thế nào, Hoàng đế dường như chẳng chút để ý đến cái chết của thứ nữ, ngược lại đem trả Vương phủ của Trực vương lại cho Từ Văn Bân, sau đó lại đem sản nghiệp của Trực vương trước đó được thẩm tra xong, trả lại cho Từ Văn Bân.

      Vì thế sau khi Hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, Từ Văn Bân ngoài phong hiệu Phò mã, chính thức có thêm vương tước —— Trực vương tân nhiệm. Mà đại ca của Từ Man cũng từ thế tử phủ công chúa trở thành thế tử Trực vương, nhị ca từ công tử bình thường, trở thành thế tử của phủ công chúa. Song bởi vì dòng họ ban đầu của Trực vương thể tra ra được, hơn nữa Mai bà bà nhớ lại, có khả năng nguyên quán của Trực vương là huyện Từ gia ở Lâm Xuyên Giang Tây, thế là Từ Văn Bân liền dứt khoát quyết định tiếp tục sử dụng họ này. Thứ nhất là muốn tưởng niệm phụ thân, thứ hai cũng là vì báo đáp dưỡng phụ, mặc dù dưỡng mẫu ác độc, nhưng dẫu sao dưỡng phụ cũng bảo vệ an toàn trưởng thành.

      (MTY: Trực vương Tôn Giản: họ Tôn là được vua ban chứ phải họ gốc, họ gốc cũng là họ Từ, là Từ gia ở Lâm Xuyên. Từ Văn Bân có thể đổi thành Tôn Văn Bân, nhưng đổi)

      Trong lúc nhất thời Phủ Đại trưởng công chúa nổi trội lấn át hết thảy, còn có ít người lén nghị luận rằng: phải chăng Hoàng đế kiêng kị phủ công chúa, mới có thể đem cái chết của công chúa Thục Mẫn, xem như chuyện lớn hóa , chuyện hóa chăng?!

      Mặc kệ suy nghĩ của mọi người, Từ Man cùng cha mẹ huynh trưởng, quyết định muốn nhị ca chuyến đến Giang Tây, ngoại trừ nhánh quân đội phải giấu giếm ở Giang Tây ra, số sách luyện sắt tinh kia cũng thể lưu lại đó, cho nên cả nhà cảm thấy, còn bằng đem bí mật luyện sắt ra cống hiến cho quốc gia, chẳng những làm cho Hoàng đế giảm bớt nghi kỵ, mà còn có thể càng tăng thêm tình nghĩa tỷ đệ giữa Đại trưởng công chúa và Hoàng đế.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 108: Xá nữ

      Từ Man ngồi sập, nhìn vẻ mặt u sầu của Thục Gia, gương mặt nhắn vốn tròn trịa cũng hóp vô, khỏi đau lòng : “Giang lương nhân thân thể vẫn luôn rất tốt, ngươi đừng lo lắng quá.”

      Ngày ấy công chúa Hòa Húc đại hôn, ngoài Thục Viện ra còn có Thục Gia cũng tới, bởi vì trước đó ngày nàng ta đến thăm Từ Man xong, trở lại tẩm cung liền phát mẫu thân đổ bệnh, ngày hôm sau bệnh càng trở nên nặng hơn, ngày thứ hai vì chăm sóc mẫu thân, Thục Gia vẫn chưa xin phép trước, bèn quyết định . Mặc dù Từ Man từng có thoáng nghi ngờ, nhưng cũng đặc biệt để ý mấy, sau gặp phải Gia Cát Sơ Thanh ở phủ công chúa Hòa Húc, rồi mấy ngày tiếp đó lại nằm giường dưỡng bệnh, mãi đến khi lành bệnh được Thục Gia mời vào cung, mới biết nguyên do.

      “Mẫu thân phát bệnh quá nhanh, ta cũng biết…” Thục Gia trước giờ sống trong cung luôn vô tư lự, khỏi có liên quan đến việc Giang thị mẹ nàng xem như cũng được sủng ái, rủi như Giang thị bất hạnh qua đời, cuộc sống của Thục Gia trước khi được gả , ắt hẳn gian nan rất nhiều.

      Từ Man nhớ tới Thục Mẫn chết, lại nhìn nhìn Thục Gia, đều đồng dạng là mẫu thân bị bệnh, nhưng Giang lương nhân xem ra còn tốt hơn so với An bát tử, ngày công chúa Hòa Húc đại hôn, Thục Mẫn có thể bỏ qua mẫu thân, tính toán vì hôn của mình, kết quả cuối cùng đến cả mạng cũng còn.

      “Mẫu thân ta mời Phạm thái y đến, bây giờ còn khám ở bên trong, ngươi cũng biết y thuật của Phạm thái y rồi đó, nhất định sao đâu.” Từ Man vỗ tay Thục Gia an ủi .

      “Đều là lỗi của ta, biết trong cung gần đây có chuyện lớn mà còn liên lụy đến ngươi, ta lại nghĩ cách giúp ngươi tránh né, ngược lại còn khiến cho ngươi phải đến đây.” Thục Gia cũng là bị bức đến còn cách nào khác, thái y trong cung tuy rằng tệ, nhưng suy cho cùng ở trong cung lẫn lộn nhiều, tốt xấu gì cũng chỉ kéo dài được mạng, nếu muốn chữa khỏi, những loại thuốc hổ lang linh tinh lại dám xuống tay, bọn họ đều sợ bị liên lụy. Nhưng Phạm thái y khác, lão ta sớm rời khỏi triều đình, Hoàng đế và công chúa lại kính trọng lão, hơn nữa lão lúc nào cũng như thần long thấy đầu thấy đuôi, tính cách cực kỳ cao ngạo, Hoàng đế giữ được lão , đến cả Đại trưởng công chúa cũng dễ dàng tìm được lão.

      Từ Man nhớ lại ánh mắt của mấy tiểu cung nữ lúc vừa vào cung, quan tâm cười : “Chỉ là tin đồn vô căn cứ, tiểu nhân quấy phá thôi.”

      “Nhưng tuy là phụ hoàng khống chế việc, ngươi cũng phải giải thích hai chứ.”

      Từ Man lần này tiến cung là vì Thục Gia, chỗ của Hoàng hậu có lắm tai mắt quá, bèn tới đây, chỗ của cữu cữu còn chưa đến, nhưng với hiểu biết của Từ Man với mẫu thân, chuyện đó mẫu thân ắt hẳn với cữu cữu.

      lát nữa thể nào cũng phải đến vấn an, vội.” Từ Man hiểu tính tình quyết đoán của mẫu thân, cũng sợ, nàng cũng phải đứa bé mồ côi mà ai cũng tùy tùy tiện tiện nắn bóp cho được, cũng chẳng phải nàng giết người, việc gì phải sợ.

      , Từ Man đúng là bội phục mẫu thân vì phụ thân mà kiềm chế bản tính, theo như quan sát của nàng thời gian này, ngoại trừ vì làm mẹ mà trở nên mạnh mẽ ra, Đại trưởng công chúa ở phương diện đối đãi với người ngoài, vậy mà lại khá là kiên quyết cứng rắn.

      Thục Gia gật gật đầu, lại ngừng nhìn vào trong phòng, hiển nhiên tâm cũng còn ở đây.

      lúc lâu sau, Phạm thái y rốt cuộc từ trong ra, cái gì cũng chưa , kê đơn thuốc liền mang theo tiểu đồ đệ mất. Đại trưởng công chúa khách khí tiễn lão ra ngoài, lúc quay trở lại sắc mặt liền trở nên tốt.

      Thục Gia đứng dậy, vặn vẹo ngón tay dám mở miệng hỏi, nhưng ánh mắt khẩn thiết, lộ vẻ đáng thương.

      “Mẫu thân con sao, phải bồi dưỡng cho tốt.” Đại trưởng công chúa ngầm chứa lửa giận, cũng tiện phát tác trước mặt trẻ , đành phải nén nhịn.

      Từ Man thấy tốt, vội lên hỏi: “Là bệnh sao ạ?”

      Đại trưởng công chúa hài lòng nhìn nữ nhi, thấy nữ nhi ‘tùy mặt gửi lời’, liền biết ra “Bệnh” này phải là “Bệnh” kia.

      Nhưng Thục Gia lại vẫn vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Chẳng lẽ phải bị bệnh sao? Vậy làm sao trong người lại thấy khó chịu ạ?”

      Đại trưởng công chúa thầm thở dài tiếng, Giang lương nhân nuôi dưỡng Thục Gia thành tính tình đơn thuần như vậy, lúc nàng còn sống, tạm thời cần quan tâm đến ánh mắt người khác, cũng có thể sống tự tại, nhưng khi sau này thành gia lập thất, hoặc giả lần này nếu Giang lương nhân rời , vậy Thục Gia có thể sống đến ngày xuất giá hay còn là hai việc khác nhau.

      phải bệnh, là bị dính Nguyên thủy.” Đại trưởng công chúa cũng tiện nhiều, lại trông Thục Gia ngốc đến lợi hại, liền dặn dò vài câu, để ma ma thiếp thân mình mang đến ở lại, Từ Man thậm chí còn nhìn thấy mẫu thân đưa mắt ra hiệu với ma ma.

      Bệnh tình của Giang lương nhân xem như cũng ổn định, nhưng chuyện còn chưa xong, Đại trưởng công chúa mang theo nữ nhi thẳng đường đến Thừa Đức Cung, Hoàng đế vừa mới bãi triều, gần như bên trong vừa mới thông báo, ngay lập tức Từ Man và mẫu thân vào.

      Thấy cữu cữu, Từ Man nhớ tới bộ dạng đầy người là máu của Gia Cát Sơ Thanh, rốt cuộc có tia được tự nhiên, nhưng vẫn chôn dưới đáy lòng, ngẩng đầu : “A Man thỉnh an cữu cữu.”

      Hoàng đế vừa thấy tỷ tỷ cùng Từ Man đến đây, đặt bút lông xuống, vén áo bào đứng lên, đến trước mặt tỷ tỷ nhà mình, vài câu rồi nhìn Từ Man, chẳng có chút khúc mắc nào, cười : “Nghe thời gian trước con bị bệnh, nay khỏe rồi chứ?”

      Nghe trong lời của cữu cữu lộ vẻ quan tâm, Từ Man cảm thấy lòng dạ mình quá hẹp hòi, vậy mà lại quên mất ngày thường cữu cữu đối tốt với mình thế nào, trong lòng khỏi ngượng ngùng, mặt cũng lộ ra càng nhiều nhu thuận, trả lời: “Khỏe rồi ạ, khiến cữu cữu lo lắng.”

      Con ngươi Hoàng đế càng dịu hơn vài phần, quay sang tỷ tỷ nhà mình : “Chuyện hôm đó, tỷ rồi, tội gì còn bắt A Man vừa khỏi bệnh vào cung rồi, tỷ cũng biết trong cung này người đông lắm kẻ miệng mồm, lỡ đụng chạm đến con bé rồi sao.”

      Nghe đệ đệ bảo vệ con mình, tâm tình của Đại trưởng công chúa thoáng tốt lên, song vẫn nhíu mày : “Giang lương nhân bị bệnh, đệ biết chưa?”

      Chuyện này Hoàng đế có nghe báo, cũng tự mình thăm, chỉ là thái y nghiêm trọng lắm bèn bỏ qua, ngờ tỷ tỷ nhà mình lại hỏi đến, liền trả lời: “ biết rồi, cũng có xem qua, thái y là phải dưỡng ấm nhiều hơn.”

      “Dưỡng ấm cái gì!” Đại trưởng công chúa cả giận : “Cái kia sao có thể dưỡng ấm là được! Mấy ngày nay tỷ tìm Phạm thái y đến, vừa rồi mới xem qua xong, đó là trúng xá nữ, đệ có biết ! Xá nữ đó a! Hậu cung làm sao có thể có thứ này.”

      Từ Man ở bên cạnh dỏng tai ghe, ban nãy mẫu thân nguyên thủy nàng nghe hiểu, nhưng Xá nữ nàng có biết, ở cổ đại, rất nhiều đạo sĩ si mê luyện đan, xá nữ trẻ con (xá nữ: thiếu nữ) là những thứ hàng đầu, nhưng tại, cái gọi là xá nữ trẻ con, chính là chì và thủy ngân, đều là những thứ ăn vào chết người.

      Kỳ , Từ Man cũng biết sở dĩ mẫu thân tức giận cũng phải vì có hảo cảm gì với Giang lương nhân, nếu phải nàng năn nỉ mẫu thân tìm Phạm thái y đến, sợ là Giang lương nhân có phúc khí sống sót, chừng bởi vì thái y tắc tránh mà ra sớm. Cho nên, mẫu thân tức giận là vì những thứ bẩn thỉu kia làm cách nào có thể lọt vào hậu cung được.

      Bởi vì Tôn gia mấy đời trước có vị Hoàng đế thích đạo sĩ luyện đan cuối cùng làm cho chết sớm, cho nên những Hoàng đế đời sau đều căm thù đến tận xương tuỷ mấy cái vụ luyện đan vấn tiên đó, sau bởi Phật giáo phát triển, Đạo giáo ngày càng xuống dốc, luyện đan cũng được phát triển lớn hơn, có lẽ đây cũng là trong những nguyên nhân vì sao thế giới này phát minh ra được thuốc súng.

      “Xá nữ? Nguyên thủy (thủy ngân)?” Hoàng đế bất ngờ thốt lên, những thứ này nghiêm lệnh cấm xuất ở trong hậu cung, sao lại có người trúng độc?

      “Chứ còn gì nữa, hôm nay chỉ là phu nhân, nếu ngày mai đổi thành đệ sao!” Đại trưởng công chúa phải người ngoài, đối với đệ đệ ruột của mình trước nay đều ‘ biết thôi, biết là hết’, nàng rất lo lắng Hoàng đế bị trúng độc, nàng vậy mà nhìn ra được, người của Thái y viện chỉ là đám phế vật, lỡ đến lúc Hoàng đế xảy ra chuyện, cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết quả chết bất đắc kỳ tử.

      Đại trưởng công chúa người vô tâm, Từ Man đứng ở bên, vậy mà người nghe cố ý. Chuyện này thế nhưng cũng là ấn chứng cho tình tiết trong sách: sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, Hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Đại hoàng tử tức khắc đăng lên hoàng vị, Hoàng hậu bởi vì có con trai lại triền miên giường bệnh, cũng chết rất sớm, kể từ đó thiên hạ này là của Đại hoàng tử.

      Từ Man bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi, túa ra thân mồ hôi lạnh, nếu phải nàng cầu xin mẫu thân chữa bệnh cho Giang lương nhân, nàng cũng quên béng luôn vụ này.

      Lời của mẫu thân cũng sai, xem ra thái y của Thái y viện phải chỉnh lại lề lối cho ngay ngắn mới được.

      Ngoài Từ Man, Hoàng đế cũng sợ , tỷ tỷ chưa bao giờ bắn tên đích, tỷ ấy có thể ra những lời này, có thể thấy được tính nghiêm trọng của tình.

      * bắn tên đích: ví với lời hành động mục đích ràng, sát thực tế.

      “A tỷ, chuyện này…”

      “Tỷ sớm bảo đệ thanh tẩy hậu cung rồi mà, đệ cứ luôn để cho Hoàng hậu buông tay để chờ nước đục, bây giờ hay rồi, hôm kia chết công chúa thứ xuất , hôm nay đến cả xá nữ cũng lọt vào cung, còn thiếu chút nữa kéo luôn A Man vào, đây là muốn làm cái gì? Muốn cho hoàng cung và phủ công chúa thầm bất hòa sao?” Đại trưởng công chúa suy diễn .

      Hoàng đế cũng giận tái mặt, trịnh trọng : “Đệ đệ cho dù có hoài nghi ai, cũng hoài nghi a tỷ, cho dù a tỷ đưa ra những chứng cớ kia, A Man là đệ và Hoàng hậu nhìn đến lớn, con bé có phẩm hạnh thế nào, đệ còn biết ư? Há có thể sinh hoài nghi, a tỷ suy nghĩ nhiều rồi.”

      “Đế tâm khó dò a.” Đại trưởng công chúa bỗng nhiên mệt mỏi : “Đều Hoàng đế đa nghi, tỷ đây cũng muốn tình cảm tỷ đệ bao nhiêu năm của chúng ta bị những trò vặt vãnh xấu xa kia làm hỏng.”

      Hoàng đế vươn tay kéo tỷ tỷ qua, trong lòng cũng dễ chịu, nhìn bộ dạng Từ Man đứng bên cạnh lo lắng, liền ấm giọng : “A Man con cũng khuyên nhủ a nương con , sợ là tỷ ấy ngày ngày sống sướng quá, bây giờ lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung.”

      Lời này vừa xong, Đại trưởng công chúa đẩy đệ đệ phen, cũng nở nụ cười.

      “Bất quá có chuyện, a tỷ cũng trúng đáy lòng của đệ.” Hoàng đế đến cạnh long án, cầm lên sổ con bí mật, hề kiêng dè đưa cho tỷ tỷ xem, : “Bởi vì Thục Mẫn mất, thế tử Trường tín hầu cuối cùng bày tỏ thái độ, khẳng định lấy công chúa.”

      Từ Man nhớ lúc nàng còn bệnh, đại ca có với nàng, thế tử Trường tín hầu chưa từng là thích Thục Mẫn, vả lại chỉ gặp mặt công chúa Thục Mẫn lần, ngay cả ấn tượng đều rất mơ hồ. Vậy rốt cuộc là ai tung tin đồn nhảm ở trong cung, châm ngòi tình cảm giữa Thục Thận và Thục Mẫn đây.

      “Khởi bẩm hoàng thượng, bên ngoài An bát tử cầu kiến hoàng thượng.” Hai tỷ đệ còn chưa chuyện xong, thái giám tổng quản từ cửa vào, khom người bẩm báo.

      Đại trưởng công chúa nhìn Hoàng đế, cười lạnh tiếng.

      Từ Man lại bình tĩnh đứng ở bên, xem ra, là có người cố ý truyền tin cho An bát tử đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :