1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ nữ phụ cầu thượng vị - Tâm Nhụy

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 84: Thọ yến mở màn
      Chuẩn bị suốt nửa tháng, cho dù Hoàng đế vẫn chưa hài lòng, nhưng thời gian đủ, lại dám trách cứ Tần thái mỹ nhân đến gần ngày mới chịu bày yến tiệc, chỉ thầm oán trách hai câu với tỷ tỷ, khiến Đại trưởng công chúa cười tính trẻ con, còn chưa trưởng thành.

      Dẫu sao thân phận của Tần thái mỹ nhân khác với những tần phi khác của tiên hoàng, bà cùng tiên hoàng hậu quan hệ hòa hợp, vả lại trước đây sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, bà cẩn thận chăm sóc hai đứa con của tiên hoàng hậu, bằng hai người họ biết có thể lớn lên hay , nhưng tuyệt đối chịu ít khổ. Cho nên Đại trưởng công chúa và Hoàng đế đều rất kính trọng bà, tương tự, người trong hậu cung đối với bà nịnh nọt bợ đỡ liền càng nhiều, tại là ngày mừng thọ Tần thái mỹ nhân, đám hậu phi ngày thường gần như được nhìn thấy lão nhân gia bà, đều muốn nhân cơ hội này, được lão bà bà để mắt tới, để cho con đường trong hậu cung của mình có thể càng thuận lợi suôn sẻ, thậm chí có thể bước lên trời.

      Từ Man sáng sớm thức dậy, sau khi tắm rửa xong mặc vào chiếc áo váy thêu chim tước đùa trăm hoa màu nhũ đỏ bạc chuẩn bị từ tối hôm trước, bởi vì màu sắc váy rực rỡ, chim tước hoa cỏ rực sáng trông như , thoạt nhìn mang đầy tính tốt lành, hoa mỹ phóng khoáng. Chiếc váy này vốn là lúc trước Đại trưởng công chúa đặc biệt đặt may cho nữ nhi, hôm nay đến lúc dùng.

      Tô phấn vẽ mày, Từ Man giống như nụ hoa chớm nở còn đượm những giọt sương, trang điểm cũng toát lên vẻ kiều diễm quyến rũ, so với mới lớn thanh tao như Hoàng Tú Oánh hoàn toàn bất đồng. Quét lớp phấn mắt, khẽ nhấp son môi, Từ Man được trang điểm qua dường như trông còn lớn hơn vài tuổi, hơn nữa nàng phát dục sớm, bây giờ vóc dáng phổng phao, trong non nớt lại mang theo tia gợi cảm, cũng thực xem như là vị tuyệt đại giai nhân.

      Trang điểm xong, hôm nay chải búi tóc Song hoàn vọng tiên*, trông vừa hoạt bát, lại có tiên khí, nhưng để phù hợp với buổi thọ yến, lại đội bộ trang sức ruby khắc hoa bằng vàng ròng, ngắt hoa cỏ được mùa, điểm xuyết rải rác búi tóc, cuối cùng còn dán lên trán đóa hoa đào, vừa phú quý lại mất vẻ đáng . (hình)

      * Song hoàn vọng tiên:

      [​IMG]

      Chờ mang xong những trang sức linh tinh, Từ Man kiểm tra lại quà mừng thọ của mình, mấy năm nay thời gian nàng ở trong cung ít, Tần thái mỹ nhân lại thập phần quan tâm chăm sóc nàng, cho nên tình cảm bà cháu rất tốt. Quà mừng thọ này nàng bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái, là chuỗi Phật đeo tay màu sáp ong được chùa Hồng Giác Tự khai quang, tuy giá trị tính là cao, nhưng chuỗi hạt luôn là vật của người già, lại được đại sư khai quang, đối với lão nhân gia như Tần thái mỹ nhân hẳn là là lễ vật rất thích hợp.

      Cả nhà Từ Man rất sớm, dù sao cũng là chúc thọ trưởng bối, hơn nữa hôm nay còn đến ít mệnh phụ chúc mừng, Đại trưởng công chúa lớn tuổi nhất, tất nhiên là phải bồi ở bên cạnh Tần thái mỹ nhân.

      Vào cung, nam tử được vào hậu cung, sau khi đại ca Từ Hải Sinh thỉnh an Hoàng hậu xong, ra điện Ngọc Đường của Thừa Đức cung tụ hội với phụ thân Từ Văn Bân, chuẩn bị chờ Hoàng đế triệu kiến.

      Mà Từ Man cùng mẫu thân lại cùng Hoàng hậu đến Vĩnh Xuân Cung thỉnh an Tần thái mỹ nhân. Bất quá trước đó, Thục Thận, Thục Viện, Thục Mẫn và Thục Gia cùng tần phi của các cung cũng đến thỉnh an. Tất cả mọi người đều xiêm y lộng lẫy, nhưng trong nhóm công chúa ngoại trừ Thục Thận qua cập kê, nên chải búi tóc xoắn ốc đơn[1] ra, những người còn lại hoặc là xoắn ốc đôi[2], hoặc là búi tóc thiên nga sải cánh [3], đều vẫn ăn mặc như tiểu nương.

      [1] búi tóc xoắn ốc đơn: đơn loa kế

      [​IMG]

      [2] xoắn ốc đôi:

      [​IMG]

      [3] thiên nga sải cánh: kinh hộc kế

      [​IMG]


      Vì đều là những bé tuổi xấp xỉ nhau, Đại trưởng công chúa cũng tiện giữ khư khư nữ nhi, Từ Man liền cùng Thục Gia chậm bước lại, tán gẫu chút chuyện khuê phòng.

      Từ Man thấy mới đoạn thời gian gặp, Thục Gia cư nhiên có khuynh hướng gầy , khỏi tò mò hỏi: “Sao trông ngươi gầy , có chuyện gì sao?”

      Thục Gia ủy khuất bĩu môi, như thể hiếm khi tìm thấy đối tượng để dốc bầu tâm vậy, liền đem chuyện mẫu thân trong khoảng thời gian này ép nàng bỏ đồ ăn vặt như thế nào, rồi bảo ma ma giáo dưỡng quản giáo sít sao ra sao, kể ra hết lèo, chỉ là sau khi xong, lại theo thói quen ngoảnh đầu nhìn lại hàng ngũ phía sau, chỉ sợ mẫu thân phát giác, khiến Từ Man bật cười. Song, Từ Man cũng có thể hiểu được, năm nay Thục Thận khẳng định là phải định phò mã rồi, bằng cho dù Hoàng đế vội, Trần gia cũng sống yên ổn, mà theo gót Đại công chúa xuất giá, những công chúa tiếp theo đương nhiên cũng nhàn rỗi, sợ là Giang lương nhân cũng thấy đến lúc phải quản thúc con nhà mình chút mới được, đặng chờ xuất giá.

      “Sao gần đây thấy ngươi vào cung?” Thục Gia kết thúc tràng than vãn, cũng trông cậy vào Từ Man có thể giúp mình, bèn lôi kéo nàng, ra chiều quan tâm hỏi.

      Từ Man thể là vì tránh mặt Đại hoàng tử, đành phải : “Mẫu thân ghét bỏ ta châm tuyến tốt, nếu là ở trong Cung học, sợ ta lại làm biếng lừa cho qua, bèn tìm sư phụ ở nhà bắt ta học, lúc nào cũng ở dưới mắt, lười được.”

      Thục Gia trước nay luôn đơn thuần, liền cũng tin, chút ủy khuất ban đầu đều biến mất, ngược lại đồng tình với Từ Man: “Nhà chúng ta như vậy, giỏi châm tuyến để làm gì, sau này cũng đâu cần tự mình động thủ chuẩn bị đâu? mẫu (bác) làm vậy nghiêm khắc quá rồi.”

      Từ Man cười cười, cũng gì, nàng lấy lão nương ra làm lá chắn, cũng thể xấu sau lưng lão nương được.

      “Lưu tỷ tỷ, y phục của tỷ tỷ là đẹp mắt, là kiểu đại ca ta đặc biệt chọn cho tỷ sao.” Phía sau Thục Gia, Thục Viện lôi kéo vị thiếu phụ chải búi tóc linh xà, đắc ý dào dạt xong, còn thường xuyên liếc nhìn về phía Từ Man.

      Mặc dù Từ Man chả thèm quan tâm, nhưng khi Lưu Kim Thoa kia dùng ánh mắt như nhìn tình địch nhìn nàng, muốn phun ngụm máu, rốt cuộc Thục Viện và Lưu Kim Thoa kia từ chỗ nào nhìn ra là mình thích Đại hoàng tử? Vì sao lúc nào cũng dùng ánh mắt “ngươi là nữ nhân xấu xa” nhìn mình chứ, sợ đoạt mất đại ca và trượng phu của họ à. biết ánh mắt của họ bị gì, thứ hàng như Đại hoàng tử kia, có cái gì đáng giá cho nàng giành giật chứ.

      “Có vài người ấy à, tự mình hiểu lấy, ràng là hạng người xảo quyệt tốt, còn cứ sáp tới người khác.” Thục Viện liếc xéo Từ Man cái, rất là khinh thường, đoạn lôi kéo Lưu Kim Thoa lên trước, nhưng lúc ngang qua Từ Man, Từ Man ràng nghe thấy Thục Viện thấp giọng đầy oán giận : “ biết đại ca ta thích ngươi cái gì!”

      Từ Man kinh ngạc nhìn Thục Viện lên trước mình, cũng muốn làm nàng ta thế là có ý gì, có điều ánh mắt Lưu Kim Thoa nhìn nàng càng trở nên bất thiện.

      Những người vô vị trước nay Từ Man chả thèm để bụng, Từ Man nghĩ bụng liền bỏ qua, ngược lại đem lực chú ý đặt ở người Thục Thận và Thục Mẫn. Lần này Thục Mẫn thế mà nhằm vào chính mình, chỉ nhanh chân theo sát sau Thục Thận, rất dè dặt, mà Thục Thận cũng có gì khác thường, tuy trò chuyện cùng vài tần phi, nhưng vẫn ôn hòa giọng trò chuyện cùng Thục Mẫn như cũ, chỉ chốc lát sau, Thục Mẫn liền lộ ra tươi cười.

      Từ Man quay đầu lại, đến là bội phục khả năng nhẫn nhịn của Thục Thận, nàng ràng đối với thế tử Trường tín hầu ở tình thế bắt buộc như vậy, nhưng lúc đối mặt với Thục Mẫn – theo tin đồn là người thế tử Trường tín hầu thích, lại vẫn có thể khéo léo hào phóng như thế, giống như vị tỷ tỷ tốt thương muội muội hết mực, xem mọi thứ đều quan trọng bằng tình thân. Khả năng nhẫn nhịn của nàng ta, phải thứ người bình thường làm được.

      Mọi người chậm rãi vào Vĩnh Xuân Cung, ngoài cung tụ tập ít mệnh phụ và cả nữ tử thế gia, trong đó còn có vài vị thư đồng trong Cung học, Chu Hoàn và Gia Cát Mỹ Yên cũng có ở trong đó, chỉ là thấy bóng dáng Hoàng Tú Lệ, chuyện của Nhị đến bây giờ vẫn chưa có manh mối, e là có khoảng thời gian gặp được nàng ấy rồi.

      Từ Man và Thục Gia qua, rất nhanh, những ngày thường giao hảo đều vây quanh tới, Từ Man nghiêng đầu nhìn lại, Hoàng Tú Oánh cũng tới bên cạnh Thục Viện, biết hai người họ gì đó, cười đến rất là vui vẻ. Ngay sau đó, Hoàng Tú Oánh ngẩng đầu, làm như vô tình liếc mắt nhìn Từ Man. Trong lòng Từ Man căng thẳng, nụ cười kia là có chút quỷ dị khó hiểu.

      Đè nén nghi hoặc trong lòng, Từ Man quay đầu mấy câu cùng các nương, liền ở trong ánh mắt mẫu thân, cùng Thục Gia vào Vĩnh Xuân Cung, về phần những người khác, được Tần thái mỹ nhân triệu kiến được vào cung.

      Hôm nay là thọ thần của Tần thái mỹ nhân, trông cả người bà lên tinh thần hơn mọi ngày, người vận bộ thâm y vạt chéo màu hồng nhạt thiên thọ thêu vàng, ngược lại làm nổi bật lên dáng vẻ vừa mộc mạc vừa cao quý ung dung của mọi ngày, búi tóc cài cây trâm Thọ quy ngọa bích bằng ngọc bích, hẳn là do công chúa Hòa Húc tặng, lúc trước Từ Man từng xem qua, trân quý phá lệ bắt mắt.

      “Thỉnh an di bà, cung chúc di bà phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn.” Từ Man chờ nhóm công chúa hành lễ xong, mới qua, ôm lấy cánh tay Tần thái mỹ nhân, nhu thuận .

      Trước nay Tần thái mỹ nhân luôn thương Từ Man, vuốt búi tóc của nàng, : “Hôm nay là ngày vui, nương đúng là phải trang điểm như vậy, con ngày thường cũng quá tùy ý rồi.”

      Từ Man cười hì hì, tinh ranh phản bác: “Vâng ạ, di bà ngày thường cũng quá mộc mạc rồi, ăn mặc như vậy mới trông phú quý đấy ạ.”

      Tần thái mỹ nhân bị nàng chọc cho bật cười, ngừng nàng là con quỷ hẹp hòi, bảo nàng về sau đừng đến Vĩnh Xuân Cung kiếm cơm ăn nữa. Chung quanh đám tần phi cũng hùa theo, trong lúc nhất thời khiến khí nhộn nhịp hẳn lên.

      Người trong nhà chào hỏi nhau xong, Hòa Phong cũng vội vàng đến, lần này nàng đến có dắt theo hai đứa con trai vào cung, thằng bé kia ở độ tuổi tò mò, Từ Man chờ nhóm nương sáp tới, muốn chọc thằng bé đáng kia chút, ai ngờ, thằng bé vừa được đặt xuống, bị công chúa Hòa Húc ôm , khiến Hoàng hậu và Đại trưởng công chúa cười nhạo lúc.

      “Cho bọn họ vào .” Nhân lúc cao hứng, Tần thái mỹ nhân cũng phải người thích sĩ diện, cũng nên để cho những người đến chúc thọ đợi mãi ở bên ngoài, bèn tuyên triệu họ tiến vào cửa cung, an bài tiến vào trong điện, tiếp theo lại cho ma ma bên người tuyên vài vị mệnh phụ lớn tuổi, khi còn trẻ từng có qua lại, nay già , cũng có thể tụ họp trò chuyện chút.

      Chờ nhóm mệnh phụ được tuyên vào, Từ Man và Thục Gia rút qua bên, thời điểm này cần đám tiểu bối các nàng góp mặt, các nàng chỉ cần trốn bên ăn điểm tâm, uống trà, rồi đợi lát dâng quà mừng thọ lên xong, là có thể tìm đám người Chu Hoàn chơi đùa rồi.

      Có điều, trong lúc chờ, Từ Man luôn cảm thấy có người nhìn mình, nhưng mỗi khi nàng quay đầu nhìn xung quanh, lại có chút mảy may dị thường nào. Nghi ngờ, nàng thầm cảnh giác, lại phát Thục Mẫn nhìn mình sâu, mặt hoàn toàn có biểu tình gì, có căm hận cũng có chán ghét của trước đây, nhưng Từ Man cảm thấy, ánh mắt như thế so với trước kia còn đáng sợ sợ.

      “Nghe An bát tử sắp qua khỏi, chỉ là gần đây sắp đến mừng thọ của Tần thái mỹ nhân, tin tức này tiện truyền ra ngoài.” Từ Man nghe Thục Gia bên cạnh như thế.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 85: Vở kịch trong Thọ yến

      Góp vui lúc lâu, Từ Man nhìn ra được, hôn của công chúa Hòa Húc đối với Tần thái mỹ nhân mà , là việc vui cỡ nào. Cả bữa tiệc, mặt bà đều mang đầy ý cười, thỉnh thoảng thậm chí còn đùa đôi câu, khiến cho Hoàng đế và mấy vị tỷ muội đều rất mừng. Ngoài ra, còn có vài mệnh phụ biết nhìn ánh mắt, thấy thế liền lơ đãng đem hôn của công chúa Hòa Húc ra chúc mừng, tất nhiên miệng đầy lời hay, còn rất nhiều lời tốt về Lương tướng quân, làm cho Tần thái mỹ nhân nghe cười khép miệng được, còn hỏi ít phong tục gả con của dân gian, cuối cùng ngay cả phong tục sinh con trai trong nhà cũng tha, có thể thấy được bà có bao nhiêu coi trọng đối với đứa bé của công chúa Hòa Húc.

      Trước đó Từ Man dâng quà mừng thọ lên, hơn nữa Tần thái mỹ nhân đối với quà mừng thọ của phủ Đại trưởng công chúa đưa đều rất hài lòng, cho nên ở yến hội, Từ Man cũng khoe mã ra vẻ thông mình, chỉ với mẫu thân tiếng, sau đó đến bàn của Chu Hoàn chuyện phiếm. Rất nhanh, sau khi Thục Gia ăn được lưng lửng dạ, cũng chạy theo tới, mấy tiểu nương đem chuyện mới xảy ra gần đây ở trong thành Kiến Khang ra tán gẫu, mới nghe thấy bàn có hai vị nương giọng trò chuyện, thanh lớn, nhưng mọi người bên cạnh đều có thể nghe .

      “Nghe Lại sư phụ bệnh rất nặng.”

      “Đúng thế, là nằm nửa tháng rồi.”

      Hai người này Từ Man đều biết, là thư đồng của Thục Mẫn và Tôn Phỉ Nghiên, hôm nay Tôn Phỉ Nghiên cũng có đến, nhưng tụ tập chung với họ, ngược lại tán gẫu rất rôm rả với vài gương mặt xa lạ. Từ Man biết từ lần trước sau khi nàng tùy ý châm ngòi quan hệ giữa Tôn Phỉ Nghiên và Hoàng Tú Oánh, hai người họ còn thân mật khăng khít như ban đầu nữa. Nhưng Từ Man còn nghe Tôn Phỉ Nghiên cũng buông tha cho Gia Cát Sơ Thanh, còn đấu tranh với người trong nhà, có điều nhà hoàng thúc gia gia lại tiến bộ như nhà nàng, mặc dù nhà hoàng thúc gia gia có thứ tử làm buôn bán, nhưng nữ nhi của nhà ông là tuyệt cho phép gả cho thương gia.

      Mặt khác, bởi vì thân thể của hoàng thúc gia gia gần đây được tốt, cho nên sắp tới định đem vương vị Chiêu Vương của mình truyền lại cho đích trưởng tử, Hoàng đế cữu cữu nhân tiện còn sắc phong cho đích trưởng tử của hoàng thúc gia gia làm Vĩnh Ninh hầu, sắc phong cho Tôn Phỉ Nghiên là huyện chủ, xem như xác định địa vị hoàng gia của chi này.

      “Lại sư phụ làm sao lại bị bệnh?” rất lâu Từ Man vào cung, Lại sư phụ chỉ là nữ quan, có ai cố ý báo cho nàng biết, nhưng nàng đối với Lại sư phụ cũng rất có hảo cảm, nàng nay có thể tay viết thư pháp, cũng là nhờ Lại sư phụ dạy dỗ nghiêm khắc, cũng coi như có ân dạy dỗ.

      Thục Gia đến bàn bên này có mẫu thân để mắt đến, tất nhiên là lại bắt đầu ăn, vừa ăn vừa : “Bị bệnh thời gian rồi, ban đầu là bị cảm lạnh, về sau lại càng nghiêm trọng, nằm liệt giường luôn rồi, mấy ngày trước ta còn đến thăm ấy, sắc mặt quả khó coi.”

      Chu Hoàn và Từ Man lâu vào cung, mà Gia Cát Mỹ Yên căn bản là quen biết rồi. Từ Man nghĩ mấy khi có dịp vào cung, chi bằng nhân cơ hội thăm chút, dù sao cách nơi này cũng cách xa lắm, bèn với Chu Hoàn: “Hay là, chúng ta xin phép, thuận tiện xem ấy chút, đưa chút đồ cũng được.”

      Cổ nhân luôn chú trọng thiên địa quân thân sư (trời đất, vua, người thân, thầy), mặc dù Lại sư phụ cũng xem là sư phụ chính thức, nhưng suy cho cùng cũng từng dạy dỗ các nàng. Chu Hoàn cũng nên thăm, bèn đồng ý, Thục Gia cũng chuẩn bị chung, bị Giang lương nhân gọi qua. Từ Man nhìn qua bên đó, thấy vây quanh đám phu nhân liền biết tâm tư của Giang lương nhân, những mệnh phụ kia ngày thường có lệnh được vào cung, Giang lương nhân căn bản có cơ hội khoe con , nay vừa vặn ngày mừng thọ Tần thái mỹ nhân, cũng tiện giao tiếp phen, chừng có thể tìm vị hôn phu tốt cho con mình.

      Từ Man thấy may mắn mình còn tuổi, cho dù mẫu thân sốt ruột, cũng vẫn từ từ mà đến, dù sao các nàng ở bên ngoài cung, muốn tìm hiểu cái gì cũng tiện. Mà vì cố của Chu Hoàn trước đó, nên hôn của nàng cũng bị gác lại, ngay cả phụ thân nàng – Chu tướng quân dường như cũng muốn gả con quá sớm, trở thành lợi thế cho người khác. Thế nên dĩ nhiên hai người họ được thảnh thơi, xin phép mẫu thân xong, liền mang theo tỳ nữ đến hướng con hẻm Triêu Hợp.

      Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

      Nơi đó bình thường giành cho nữ quan phẩm cấp cao ở, trong đó có vài nữ quan những đảm nhiệm công việc dạy học trong Cung học, còn có chức vụ ngày thường của mình, tỷ như Thượng y, Thượng thực, Thượng dược, Thượng xá v.v… Nếu là nữ quan đắc lực bên người tần phi nào đó, làm việc ngay bên cạnh tần phi, ở tại thiên điện của các cung, chứ ở nơi này. Cho nên trong hẻm Triêu Hợp chỉ có nữ quan quản và những cung nữ cấp thấp.

      Lúc còn học tại Cung học, Từ Man cũng từng tới hẻm Triêu Hợp, nơi Lại sư phụ ở khẳng định tốt hơn so với cung nữ bình thường, lại còn có tiểu cung nữ hầu hạ riêng, đôi khi những tiểu cung nữ này nếu vận khí tốt, có thể trở thành đồ đệ của những nữ quan, tương lai tiếp nhận vị trí của họ, cho nên bình thường những tiểu cung nữ theo bên người đều cực kỳ cung kính nữ quan của mình.

      “Vừa rồi ngươi có thấy , mẹ cả của Hoàng Tú Oánh đúng là có bản lĩnh, trong bữa tiệc, Hoàng Tú Oánh bước cũng dám rời.” Chu Hoàn bên cạnh Từ Man, thấy có người mới giọng .

      Ban nãy Từ Man cũng nhìn thấy, chỉ tiếc mẹ cả của nàng ta chỉ có thể quản nàng ta nhất thời, dù sao đại đa số thời gian Hoàng Tú Oánh vẫn ở trong cung chỗ của mẫu nàng ta, nếu muốn hoàn toàn bị mẹ cả nắm trong tay, vậy cũng dễ dàng, nếu có cách nào “nhất lao vĩnh dật” (làm mẻ, khoẻ suốt đời) tốt rồi. Dạo gần đây tiếp xúc với nàng ta vài lần, Từ Man đều cảm thấy tinh thần nàng ta được bình thường, dường như quá mức trầm mê vào quan hệ nhân tình của kiếp trước. Lực ảnh hưởng của việc sống lại đối với nàng ta cũng chỉ là biết sớm số việc có thể có năng lực để thay đổi thôi. Nàng ta lại cứ luôn vây hãm trong thù hận như vậy, người luôn sống trong quá khứ, ngộ nhỡ phát điên lên, Từ Man quả có hơi sợ.

      Hai người họ đều biết võ, trong cung cũng cho phép mang theo thân vệ khắp nơi, cho nên mỗi người chỉ mang theo tỳ nữ, vừa vừa trò chuyện, bao lâu đến con hẻm Triêu Hợp.

      Hẻm Triêu Hợp có gì thay đổi với lần trước đến đây, hành lang gấp khúc vẫn uốn lượn như trước, vẫn từng hàng cung nữ mặc y phục giống nhau thường xuyên ra từ trong tiểu viện, vì cung nữ mới tới ở chỗ này, nên Từ Man và Chu Hoàn sợ bị người đụng phải

      Quen cửa quen nẻo vào tòa viện, tiểu cung nữ phơi quần áo trong sân thấy các nàng vừa vào đến hiển nhiên có chút kinh ngạc, lập tức lau lau tay, đến thi lễ : “Đại nhân vừa tỉnh dậy, mời bên này.”

      Nữ quan bình thường cũng có phẩm cấp, cho nên tiểu cung nữ tôn kính xưng là đại nhân, đương nhiên, nếu thành đồ đệ đổi thành gọi sư phụ.

      Từ Man và Chu Hoàn cũng phải đến tay , đem chút điểm tâm và trái cây từ cung của Tần thái mỹ nhân, xem như là mượn hoa hiến Phật, tính là quá tùy tiện cũng có vẻ cao cao tại thượng.

      Vào cửa, rồi vào phòng ngủ, Từ Man ban đầu còn chưa để ý, chỉ cảm thấy trong phòng có mùi hương rất thơm, sau đó nhìn thấy Lại sư phụ nằm giường, sắc mặt xác thực tốt, vàng vọt như nến, còn liên tục ho khan, chiếc cằm vốn tròn đầy cũng trở nên hơi nhọn, nhưng ý cười khuôn mặt hòa khí kia vẫn thay đổi.

      “Lại sư phụ, sao lại bệnh thành như vậy, cũng tìm y nữ đến xem sao.” Từ Man ngồi xuống cạnh giường, cau mày , tuy rằng nữ quan gọi thái y được, nhưng y nữ trong Thượng dược cũng quen biết vài người, cũng đến nỗi nào chứ.

      Hiển nhiên, Lại sư phụ nhìn thấy Từ Man và Chu Hoàn đến, rất cao hứng, ho khan tiếng, cười : “ tìm rồi, là lúc nô tỳ bị cảm lạnh kiêng kẽ, kết quả bệnh kéo thành bệnh nặng, phải dưỡng thời gian mới có thể tốt được.”

      Từ Man oán trách nhìn Lại sư phụ, bất mãn : “Lại sư phụ lúc nào cũng thế, đối với chúng ta nghiêm khắc, nhưng lại quan tâm đến bản thân mình gì hết.”

      Lại sư phụ cười giả lả, lại bắt đầu ho khan.

      Chu Hoàn đứng lên, rót cho Lại sư phụ chén nước, chuyện này cũng chỉ nàng mới có thể làm, dù sao thân phận Từ Man còn đặt đó.

      “Mùi hương này là gì, ngửi rất thơm.” Chu Hoàn đặt chén nước vào tay Lại sư phụ, nhìn nàng uống xong, mới tò mò hỏi.

      Lại sư phụ uống ngụm nước, ho đến tay có hơi run, song vẫn trả lời: “Đây là tiểu nha hoàn của nô tỳ làm ra, là cái gì ổn định tâm thần thanh phổi, nô tỳ nghe mùi thấy thơm nên đốt.”

      Mặc dù Từ Man cảm thấy dễ ngửi, nhưng đối với người từng sống ở đại mà , căn bệnh cảm mạo ho dữ dội như vậy, tốt nhất là lưu thông khí, để cho vi khuẩn bệnh tiêu tan, nhưng nàng cũng tiện thẳng, chỉ có thể làm bộ đứng lên, muốn đến bên cửa sổ, định hé cửa sổ ra chút. Ai dè người vừa đứng lên, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người liền ngã xuống, Chu Hoàn kinh hãi lập tức muốn chạy đến đỡ nàng, thế nhưng cũng ngã sóng xoài theo, bất tỉnh nhân .

      Từ Man quỳ rạp mặt đất, giữ tia tỉnh táo cuối cùng, cố gắng kéo túi thơm bên hông mình xuống, nắm trong lòng bàn tay che mũi lại, túi thơm này là từ sau lần nàng bị bắt cóc năm 7 tuổi, đặc biệt tìm đại phu có tiếng điều chế ra. Vì sợ mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng làm rất nhiều loại túi thơm phòng ngự mê hương này, sử dụng phối hợp với từng trang phục, dù sao nếu muốn người thơm, nàng có nước hoa hoa hồng, hơn nữa loại túi thơm này nâng cao tinh thần thanh lọc khí, cho dù ở ngày thường cũng rất hữu dụng. Chẳng qua, Từ Man tài nào ngờ được, phòng ngừa chu đáo của nàng lại ngày phải dùng tới.

      Theo mùi hương thanh mát truyền vào mũi, đầu óc Từ Man cũng từng chút từng chút tỉnh lại, liên tưởng từ đầu đến cuối lượt, liền lập tức tìm được mấu chốt. Cũng biết là ai muốn hại nàng, cư nhiên để cho người khác tiết lộ bệnh tình của Lại sư phụ trước mặt nàng, dẫn dắt các nàng từ trong yến hội đến nơi này thăm bệnh, sau lại mua chuộc tiểu cung nữ kia, chuẩn bị mê hương cho các nàng, nhưng hiển nhiên lúc ban đầu cũng hoàn toàn đốt mê hương, phải đến khi các nàng vào, đợi lát, mê hương mới hoàn toàn phát huy tác dụng.

      Bởi do mê hương mà tay chân Từ Man có chút tê dại, cho dù nàng cố gắng hấp thu dược tính từ túi thơm cũng cần đoạn thời gian, nhưng ngay lúc nàng còn nghỉ ngơi, cửa phòng đột nhiên mở ra.

      Tim Từ Man bỗng chốc nhảy lên tới cổ họng.

      Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

      Cước bộ chậm rãi mà tới, Từ Man giả vờ ngất xỉu, nắm chặt túi thơm trong tay, nằm nghiêng đầu nhắm hai mắt lại, cố gắng giảm bớt hô hấp.

      “Ngươi cũng có ngày hôm nay, hừ! Ngươi phải rất kiêu căng sao? Ngươi phải đánh vào mặt ta sao? Ngươi phải hại mẫu thân ta sao? Ta muốn xem thử, nếu mặt ngươi nở hoa rồi, còn có ai thích ngươi.”

      Người nọ ràng dùng thứ gì đó để bưng kín miệng mũi, đoán là cũng sợ mê hương này, Từ Man hơi hé mắt, từ khóe mắt nhìn lén ra, lại phát người nọ lúc này cầm thanh dao găm, nụ cười độc ác ngồi xổm bên cạnh mình.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 86: Ngao cò tranh nhau
      Là Thục Mẫn, cư nhiên quả là Thục Mẫn, Từ Man cố gắng nín thở, để cho mê hương tiếp tục ăn mòn đầu óc nàng. Ban nãy trong bữa tiệc, nàng để ý thấy Thục Mẫn bất thường rồi, nhưng ngờ tới, nàng ta cư nhiên tính kế làm cho mình hôn mê, bây giờ còn muốn rạch mặt mình.

      “Loại mê hương này là thứ tốt, càng đốt tới cuối cùng dược lực càng lớn, cho dù ta dùng dao khắc lên mặt ngươi, ngươi cũng tỉnh lại được.” Thục Mẫn dùng khăn tay che miệng mũi, giọng có hơi bức bí, lại pha lẫn điên cuồng, “Hơn nữa chờ ngươi tỉnh lại, ai có thể tra ra thuốc mê từ người ngươi, tất nhiên cũng tra ra được bắt nguồn, thế nào, có phải ta cũng thông minh hay ?”

      Lưỡi dao lạnh như băng dán lên mặt Từ Man, khiến cho Từ Man gần như kiềm được mà rùng mình cái. Kỳ nàng vẫn hiểu được, ngoại trừ chuyện của An bát tử, mình rốt cuộc có xích mích gì với Thục Mẫn, bao nhiêu năm nay luôn nhắm đến mình còn , vài thủ đoạn phiền phức cũng ấu trĩ buồn cười. Nhưng nàng ngàn vạn lần ngờ tới, Thục Mẫn đột nhiên trở nên độc như vậy.

      “Mê hương này mùi dễ ngửi.” Lưỡi dao chợt rời khỏi má Từ Man, Thục Mẫn đến cạnh bàn cầm lư hương còn đốt kia lên, nâng niu trong tay như nhìn tác phẩm nghệ thuật.

      Từ Man nằm mặt đất, tay chân dường như khôi phục tri giác được đôi chút, nàng ngẫm nghĩ, tại mình nên nhảy lên đánh Thục Mẫn, hay là chờ lúc Thục Mẫn cầm dao tới, nhân cơ hội ngáng chân nàng ta té, sau đó lại hung hăng đánh cho trận đây?

      Ai ngờ, đợi Từ Man hành động, chợt nghe bên ngoài có người ồn ào, dường như muốn vào, Thục Mẫn sợ tới mức giật mình, lư hương trong tay nghiêng đổ, hơn phân nửa mê hương bên trong đổ xuống bàn, mà Thục Mẫn cũng còn kịp nữa, thả lư hương lại chỗ cũ, đoạn cầm lấy dao tới Từ Man, xem ra cho dù vào lúc như thế này, nàng ta cũng muốn buông tha cho việc hủy hoại mặt Từ Man.

      Nhúc nhích ngón tay, Từ Man dằn lòng xuống, mặc dù biết bên ngoài là ai đến, nhưng nàng cũng thể chờ chết, nghĩ trước quật ngã Thục Mẫn rồi sau, dù sao mình cũng có võ trong người.

      Nhưng tiếp theo có uy hiếp như dự đoán, cửa bị người từ bên ngoài đẩy đẩy, Thục Mẫn có thời gian lưu lại cho Từ Man kỷ niệm “ từng đến đây”. Oán độc mà tiếc nuối mở cửa sổ ra, đoạn xoay người ra ngoài.

      Thục Mẫn vừa , Từ Man lập tức lại đem túi thơm che miệng mũi mình, hít vào hơi sâu. Với hiểu biết về hương liệu của Từ Man và cả chi tiết mà Thục Mẫn lơ đãng lộ ra, xem ra loại mê hương này là hàng chất lượng tốt, có thể nhanh chóng hòa tan trong khí, cho dù nhập vào thân thể, đợi sau khi người tỉnh lại, thành phần lặng yên biến mất, khiến ai tìm ra được sơ hở. Vừa rồi lại nhìn động tác của Thục Mẫn, cho dù nàng ta mở lư hương ra, lại có ý định hủy thi diệt tích, như vậy chứng minh trong tro hương cũng lưu lại thành phần gì đặc biệt, quả là thứ giúp giết người cướp của tuyệt vời.

      Lần này cửa lại bị mở mạnh ra, Từ Man thở dài tiếng, thể nằm trở lại đất giả chết, cũng may túi thơm phát huy đủ tác dụng, có thể đứng lên khôi phục như thường, mà đánh văng vài tên vẫn là có vấn đề.

      Người lần này vào, rón ra rón rén, lại là hai người, cước bộ có hơi nặng, hẳn là phải người tập võ, Từ Man đưa lưng về phía họ dám quay đầu. Bởi vì nàng biết lai lịch người tới, hơn nữa biết bên ngoài rốt cuộc còn có ai khác hay .

      Cảm thấy hai người kia tiến vào cũng chuyện, sau khi quét mắt nhìn quanh phòng, mới dường như xác định được mục tiêu, đến trước mặt nàng, Từ Man thầm nắm quyền tay, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

      Sau đó, Từ Man nhanh chóng phát vào là hai cung nữ, hai người trước sau nâng nàng lên, động tác rất , cũng có chút sức lực, cho thấy phải là người tập võ, vậy rất có thể là cung nữ thô sử (làm việc nặng) của cung nào đó. Cửa phòng lại mở ra, Từ Man biết mình bị nâng đến nơi nào, chỉ có thể làm bộ hôn mê, sợ đánh cỏ động rắn, nàng còn hy vọng hai người này có thể chuyển nàng đến nơi tương đối vắng vẻ, có người tiếp ứng, như thế ở nửa đường, nàng mới có thể đánh cho hai người họ trở tay kịp, nhân cơ hội đào tẩu.

      Đáng tiếc lý tưởng thực tràn đầy, lại phũ phàng, Từ Man bị nâng ra khỏi hẻm Triêu Hợp, ngược lại chỉ nâng đến phòng cách vách, được đặt lên giường, chiếc giường phải mềm lắm, căn phòng này cũng có vẻ đơn sơ, hẳn là ngày thường Lại sư phụ dùng để chiêu đãi khách.

      Từ Man nằm giường, còn chờ hai người kia mở miệng , có điều hai người họ căn bản lưu lại lời, thậm chí là ánh mắt, dè dặt cong người, liền cứ thế ra ngoài.

      Cửa phòng được đóng lại, Từ Man ở giường nghe ngóng hồi lâu mới dám ngồi dậy, nàng lục soát người, có con dao găm, hai cái túi thơm, cái túi thơm là mới vừa dùng để khắc chế mê hương, cái bên trong bỏ ít thuốc mê, bất quá loại thuốc mê này khẳng định hiệu quả bằng loại của Thục Mẫn tìm được, biết nguồn cung cấp hàng của nàng ta từ đâu.

      Từ Man hề hoảng loạn thất thố, rón rén đến cửa phòng, từ trong khe cửa nhìn ra ngoài, trong sân im ắng, Chu Hoàn, Thanh Mai và Hạnh Đào đều nằm ở phòng bên, song dường như đối phương cũng phái người nào đến. Rốt cuộc là ai đây? Theo như Từ Man phán đoán, vừa rồi Thục Mẫn rất ràng là bị người khác tính kế, có người muốn dựa vào nàng ta mà trị mình, e là Thục Mẫn trở thành người chịu tội thay.

      Nắm cửa phòng, Từ Man lưỡng lự có nên ra ngoài hay , nhưng có người dám động thủ trong hẻm Triêu Hợp này, sợ là có chuẩn bị, ngộ nhỡ mình vừa thất tha thất thểu chạy ra ngoài cầu cứu, lại chọc cho người ta

      đợi Từ Man nghĩ ràng, lần này trong sân có người chuyện, người chuyện Từ Man còn đặc biệt quen thuộc, có thể là có hóa thành tro cũng nhận ra được. Lại từ khe cửa nhìn ra ngoài, nhìn người kia thân y phục thanh tao hồng nhạt, còn phải là Hoàng Tú Oánh đây sao? Lần này nàng ta cũng biết thông minh, cư nhiên trốn phía sau Thục Mẫn làm việc.

      Chưa biết được ý đồ của nàng ta, hơn nữa bên cạnh nàng ta còn mang theo tên thái giám, Từ Man do dự lúc, vẫn trở về giường, lấy tịnh chế động.

      “Hai cung nữ kia trở về chưa?” Hoàng Tú Oánh đẩy cửa phòng ra, rất tự đắc mà nhìn vào trong, hừ tiếng mới hỏi.

      về rồi ạ, ý của mỹ nhân là bảo họ nâng người lại đây, sau đó hồi cung báo cáo.” thái giám kia giọng the thé, tuổi cũng lớn, điệu bộ nịnh nọt ton hót.

      “Ta biết rồi, đợi lát nữa ngươi gọi người tới đây, sau đó cần quay lại nữa.” Hoàng Tú Oánh nghĩ nghĩ lại : “Để mắt đến tình huống, nếu có khả năng, ngăn đại biểu ca ta lại.”

      “Nhưng mà Đại hoàng tử điện hạ ngài ấy…” Thái giám lưỡng lự, trong lòng sợ hãi.

      Hoàng Tú Oánh cười : “ cần lâu lắm, chỉ cần ở lúc trước khi người kia đến, cho dù chậm bước cũng chẳng sao.”

      Thái giám kia khẽ cắn môi, cong mình hèn mọn : “Trăm đều do nương sai phái.”

      Hoàng Tú Oánh để ý tới nữa, chỉ chờ xoay người rời , liền mình vào phòng, đóng kín cửa lại.

      Từ trong lời bọn họ , Từ Man còn nghe được hai, ra hai cung nữ vừa rồi là người của Đại hoàng tử, mà phải của Hoàng Tú Oánh. Từ Man luôn tưởng quan hệ giữa Hoàng Tú Oánh và Đại hoàng tử là thân thiết, nhưng nay xem ra, ràng hôm nay Hoàng Tú Oánh đến để “dỡ đài” (phá) của Đại hoàng tử, thậm chí đánh vào mặt Hoàng mỹ nhân.

      “Từ Man à Từ Man…” Hoàng Tú Oánh vào phòng liền nhìn thấy Từ Man nằm mê man giường, trong lòng nghĩ tới chuyện xảy ra lát nữa, quả là cảm giác thống khoái, những oán hận chịu đựng trước nay, cũng tựa hồ có chút vơi bớt.

      Hoàng Tú Oánh phong thái tao nhã đến bên giường, ngồi xuống cạnh Từ Man, vươn tay nhàng vuốt ve lên khuôn mặt trơn bóng trắng nõn của Từ Man, miệng lại phun ra ngôn ngữ ác độc như rắn rít: “Vận mệnh của ngươi vậy mà tốt, lúc nào cũng có người giúp ngươi, có người sủng ngươi, tại ngay cả hoàng tử biểu ca cũng nổi tâm tư với ngươi, muốn cho ngươi làm chính thê của huynh ấy. Nhưng nào có dễ dàng như vậy! Hạng nữ nhân ác độc đáng ghê tởm như ngươi, bọn họ đều thấy được bản mặt của ngươi, Sơ Thanh biểu ca cư nhiên còn xem ngươi là trân bảo… ràng ngươi mới là đầu sỏ hại chết huynh ấy! Đáng ra ngươi phải chết từ lâu rồi, A đa và bọn họ đều tin, còn muốn lôi kéo phủ công chúa, hừ! Nếu nhà họ Hoàng sụp đổ, vậy đầu sỏ gây nên tuyệt đối là phủ công chúa!”

      Hoàng Tú Oánh phen bóp cổ Từ Man, lại kiêng kị dám dùng sức, chỉ lẩm bẩm : “Vì sao ta trả giá nhiều như vậy, kiếp này lại có gì thay đổi lớn? Chẳng lẽ là cao tăng của Hồng Giác Tự gì đó?”

      …” Hoàng Tú Oánh nở nụ cười như bị thần kinh, vuốt cổ Từ Man : “Ai cũng thể ngăn cản ta được, dù có là ông trời, dù biết ta là sống lại thế nào, chẳng mấy chốc đây thôi, ngươi trở thành chuyện cười lớn nhất thành Kiến Khang, là nổi sỉ nhục lớn nhất của hoàng thất, hoàng tử biểu ca cần ngươi nữa, Sơ Thanh biểu ca lại càng thèm liếc mắt nhìn ngươi lấy cái! Nếu kiếp trước ngươi hại ta, vậy kiếp này đến phiên ta báo thù !”

      Hoàng Tú Oánh hất cằm lên, nhìn Từ Man mê man, lộ ra nụ cười cao cao tại thượng, hệt như nhìn kẻ hạ tiện.

      “Vốn còn muốn giúp ngươi và tên khốn Đinh Hạo Nhiên kia hợp thành đôi, nhưng ai bảo ngươi đáng ghét như vậy chứ? Ai bảo ngươi mê hoặc Sơ Thanh biểu ca chứ? Vậy ta tặng ngươi phần đại lễ.” Hoàng Tú Oánh sửa sang lại váy áo, đứng lên, liếc nhìn Từ Man lần cuối, bèn dùng tư thế của người thắng cuộc, xoay người ra ngoài. Chỉ cần qua ngày hôm nay, Từ Man còn là mối lo ngại nữa, về phần cái người gọi là cao tăng kia, nàng nhất định tìm ra, nhổ cỏ tận gốc!

      Từ Man bị nàng ta sờ cái run cả lá gan, thiếu chút nữa cho là Hoàng Tú Oánh bị les, lại nghe nàng ta “thành khẩn” biểu lộ cõi lòng như thế, gần như nhịn được mà muốn vùng dậy hành hung nàng ta trận. Nhưng trong chớp mắt suy nghĩ, Từ Man thầm hạ con ngươi, ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!

      Hoàng Tú Oánh còn trong mộng đẹp xử lý Từ Man, chỉ tiếc mộng đẹp còn chưa tới cửa phòng, thấy cái gáy đau nhức, chưa kịp kêu lên tiếng cả người hôn mê. Từ Man phen giữ chặt nàng, dựa vào bản thân có tập võ, theo đà kéo Hoàng Tú Oánh đặt giường, sau đó bò xuống giường, đem tất cả cửa sổ trong phòng đều dùng vải che lại, cửa có rèm dùng rèm, có rèm dùng chăn bông, tóm lại, đến bao lâu, trong phòng liền tối thấy nhân dạng.

      Bận rộn xong, Từ Man liền nép người sau cánh cửa, tay cầm túi thơm chứa thuốc mê kia, tay bày sẵn tư thế, chuẩn bị “ kích trúng hiểm”, hai tay chuẩn bị như thế, nàng cũng tin, người tới còn có thể chắp cánh bay ra ngoài!

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 87: Ngư ông đắc lợi
      Trong sân im ắng, Từ Man đoán bất luận là Thục Mẫn, Đại hoàng tử hay là Hoàng Tú Oánh, sợ là chuẩn bị chu đáo cả rồi, lúc này nếu thực có người vào, khẳng định là thoát khỏi liên can đến Đại hoàng tử hoặc là Hoàng Tú Oánh.

      “Có ai ?” giọng nam trưởng thành xa lạ, dường như còn mang theo bất an, Từ Man tựa vào phía sau cửa, tinh thần khẩn trương cao độ.

      “Quận chúa, ta vào nha!” nam tử kia dường như tìm đúng phòng, dùng sức đẩy cửa ra.

      Từ Man còn màng gì nữa, nhân lúc nam tử kia tiến vào trong tầm mắt lập tức tối lại, nàng tiến lên vài bước, nhảy lên dùng cánh tay giáng đòn mạnh sau gáy ta, lại dùng tay còn lại xiết chặt túi thơm chứa thuốc mê, tức khắc bồi thêm vào. Bất quá có lẽ do vận khí Từ Man tệ, mấy năm nay luyện công phu cũng uổng công, cũng có thể là độ sáng tối giữa trong và ngoài phòng chênh lệch quá lớn, mới khiến nam tử kia bỗng chốc dại ra, bị Từ Man đắc thủ.

      Mắt thấy nam tử kia té phịch xuống đất. Từ Man lại đợi lát sau mới qua, lấy tay chọc chọc, thấy có phản ứng gì, mới hé rèm cửa sổ xem thử chút. Chỉ thấy nam tử này, tuổi ước chừng hơn hai mươi, tướng mạo bình thường, mũi thẳng miệng rộng, hai mắt nhắm chặt nhìn ra lớn , chỉ là chóp mũi ta có nốt ruồi đỏ, khiến người khác nhìn sao cũng thấy quái quái.

      Tiếp theo lại nhìn lên người , Từ Man vừa nhìn là thấy bất thường, người phải là y phục thái giám, ngược lại là quần áo của thị vệ hậu cung, mà còn là thị vệ tam đẳng, căn bản được tiến vào hậu cung, biết Hoàng Tú Oánh làm cách nào đưa được vào đây.

      Từ Man kéo nam tử kia lên giường, đặt nằm kế Hoàng Tú Oánh, sau đó sực nhớ lúc thị vệ này mới vào đến cửa, cư nhiên lại gọi danh hào của mình, trong lòng dâng lên nỗi tức giận. Đây chừng là Hoàng Tú Oánh lừa đến, muốn giá họa cho mình. Nếu chuyện này thành, đừng lát nữa Đại hoàng tử đến xảy ra chuyện gì, mà chính nàng, sau này làm thế nào còn mặt mũi nhìn người. Xem ra, Hoàng Tú Oánh là bị chuyện ở rừng hoa đào lần trước kích động, hoàn toàn còn cố kỵ gì nữa rồi.

      Ngồi ở bên giường, Từ Man nhìn Hoàng Tú Oánh sâu, nắm tay siết chặt, mở rồi lại nắm, trong lòng nàng vẫn là có chút đấu tranh.

      Sau đó, Từ Man hít sâu hơi, rồi hai mắt bình tĩnh bắt đầu cởi áo Hoàng Tú Oánh, đầu tiên là nửa , tiếp theo là váy, đến cả tóc cũng tha, thậm chí còn cầm cây trâm trân châu của Hoàng Tú Oánh nhét vào trong quần áo thị vệ. Sau khi lột sạch Hoàng Tú Oánh, Từ Man lại bắt đầu cởi áo cho thị vệ kia, lần này hiển nhiên có chút khó khăn, thứ nhất Từ Man kiếp trước vẫn là hoàng hoa khuê nữ, thứ hai ở kiếp này hơn thiệt cũng chịu nền giáo dục phong kiến 10 năm, cái việc cởi quần áo đàn ông mà lại là đàn ông xấu này, cũng rất khiêu chiến giới hạn của nàng.

      Nhưng đấu tranh đấu tranh, khi Từ Man quyết định là dễ thay đổi, nàng gần như là khép nửa con mắt, cởi quần áo của nam nhân kia, thậm chí ngay cả cái quần lót cũng lưu lại.

      Sau đó, đem quần áo hai người họ rải đầy mặt đất, Từ Man nhìn hai người trần truồng giường, trong mắt ngay cả tia dao động đều có, chỉ tạm dừng chút, liền đem chiếc chăn mỏng đắp lên hai người họ.

      Làm xong hết thảy, Từ Man cảm thấy chính mình như bước ra từ trong nước, ngay cả tóc rơi trán cũng ướt nhẹp dán tại trán, nếu hoa văn trước trán phải dùng keo dán, nàng còn sợ là bị mồ hôi làm cho trôi tuột xuống. Nhưng cho dù vậy, nàng cũng muốn nhanh chân rời khỏi nơi này, dù sao rất nhanh Đại hoàng tử tiến vào, nàng cũng thể ngây ngốc ở đây chờ bị người ta bắt.

      Đẩy cửa ra, Từ Man cố ý nhìn quanh, phát trong sân quả có ai, bèn chân tay đóng cửa lại, rồi mới nhanh chóng chạy tới phòng cách vách. Lúc này nhìn lại trong phòng bên, mấy người kia vẫn còn giữ tư thế hôn mê bất tỉnh như vừa rồi.

      Từ Man cũng quản gì nữa, lấy túi thơm ra hun cho Thanh Mai tỉnh lại trước, sau đó lại cứu tỉnh Hạnh Đào và Chu Hoàn, trong lúc đợi mọi người khôi phục, Từ Man cũng chuyện Hoàng Tú Oánh và Thục Mẫn, chỉ , biết ai làm cho bọn họ hôn mê, sợ là có ý đồ gì. Chu Hoàn vừa bị chịu khổ, tất nhiên lòng còn sợ hãi, hơn nữa gần đây mẫu thân cứ luôn dùng mưu luận* tẩy não nàng, cho nên chờ Từ Man xong, sắc mặt Chu Hoàn có chút được tốt.

      * mưu luận: thuyết mưu, hay còn gọi là thuyết ngờ vực, là cách lý giải những vấn đề chính trị, kinh tế, xã hội theo hướng gán cho chúng những mưu bí mật của các thế lực ngầm đứng đằng sau.

      “Chúng ta thể ở lại chỗ này, bất luận đối phương muốn làm gì chúng ta, chúng ta cũng thể ngồi chờ được.” Chu Hoàn có tập võ, sợ gặp phải vài đối thủ, sân viện nho này cũng vây khốn nàng được.

      “Vậy chúng ta ra ngoài từ cửa sau, chỉ là…” Từ Man quay đầu nhìn về phía Lại sư phụ còn mê man, trong lòng áy náy, sợ là ấy cũng vì mình mà bị người tính kế.

      Chu Hoàn quả quyết lắc đầu : “Mấy người chúng ta mang theo ấy được, chúng ta đành phải tìm người đến, mới có thể cứu được thôi.”

      bày ra trước mắt, Từ Man cũng chỉ có thể đồng ý, lại ba nhóm người muốn hại nàng, đều chỉ nhắm vào mình, có lẽ có ác ý gì với Lại sư phụ. Huống hồ lát nữa tình náo động om xòm, cũng có ai chú ý Lại sư phụ nằm ở cách vách.

      thôi.” Từ Man xoay người, cùng ba người còn lại đến cửa sau, trước đây cũng từng , coi như có quen thuộc.

      Hạnh Đào lá gan lớn nhất, đẩy cửa làm như có việc gì ra ngoài trước tiên, Từ Man liếc mắt nhìn quanh, cách đó xa cũng có những nhóm cung nữ tới tới lui lui, vậy những người kia cũng dám khua chiêng gõ trống làm gì. Có điều, lát nữa trong viện này xảy ra chuyện lớn, bọn họ thể bị người bắt gặp được.

      hàng khom thấp người, lặng yên tiếng động ra khỏi con hẻm Triêu Hợp. Bốn người họ đứng dưới ánh mặt trời, thở phì phò, đều có loại cảm giác may mắn như được trọng sinh kiếp sau.

      Người duy nhất thả lỏng được chính là Từ Man, nàng phải nhanh chóng tạo cho họ chứng cớ có mặt tại đó, nếu , chuyện các nàng đến viện của Lại sư phụ rất nhiều người đều biết đến, ngộ nhỡ đến lúc đó Hoàng Tú Oánh nổi điên, muốn lật lọng cắn chết mình, vậy tuy mình có chuyện gì, nhưng cũng bị nghi ngờ.

      Trùng hợp, Chu Hoàn cũng thấy tình quỷ dị, sợ phát sinh biến cố, hai người bàn bạc chút, quyết định đến Linh Tước Lâu ngồi chút, đến lúc đó liền là thấy sư phụ ngủ, các nàng liền bỏ về, sau đó vẫn luôn ở trong Linh Tước Lâu, chưa từng rời . Mặc dù có nhân chứng, nhưng nếu có cố kỵ đến thể diện hoàng gia, cữu cữu đứng về phía nàng. Sau đó chờ tình qua , Từ Man còn có thể mời thái y lén đến xem bệnh cho Lại sư phụ.

      Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

      Bên kia Từ Man và Chu Hoàn lẻn vào Linh Tước Lâu, bên này Đại hoàng tử sau khi bị con mèo hoang làm mất hứng, vẻ mặt cau có bước vào tiểu viện, thái giám tâm phúc theo đến, canh giữ ở ngoài cửa.

      Đại hoàng tử dựa theo thiết kế trước đó, mở cánh cửa phòng bên ra, nhưng bên trong tối đen như mực, ánh sáng lờ mờ. Đại hoàng tử thích ứng lúc mới tìm được giường lớn buông màn che xuống. Vừa đến bên giường, Đại hoàng tử thấy thời gian còn sớm, vừa bắt đầu chậm rãi cởi quần áo. Hôm nay và Hoàng mỹ nhân cố ý thiết kế cái bẫy này, đến lúc đó cho dù Từ Man có làm ầm lên, cũng mực khăng khăng là Từ Man hẹn đến, còn lấy cái cớ là đến thăm Lại sư phụ, hẹn hò ở đây.

      Dù sao nữ nhân phải đều như vậy sao, ngủ cũng ngủ rồi, nếu như đến lúc đó Từ Man ra tình, nàng cũng phải gả cho mình thôi, còn yên ổn sao. Cho nên rất có thể, sau khi Từ Man bị chơi qua, liền ngậm cục tức này xuống, lại lấy cớ là lưỡng tình tương duyệt, kềm chế được mà gả cho làm chính thê. Đến lúc đó phủ công chúa cho dù có oán hận gì, còn phải theo sau mông làm việc cho sao, chỉ cần nắm được Từ Man trong tay, như vậy bao nhiêu chuyện đều được giải quyết dễ dàng.

      Đại hoàng tử đắc ý cởi áo lót, trong đầu bất giác lên hai luồng đầy đặn trước ngực tiểu nha đầu kia phát dục rất tốt, cũng biết bây giờ tự tay dùng thử chút, dư vị đến mức nào, báu vật như thế cho dù tính tình tốt, nhưng lúc để giải buồn, chơi chút cũng đáng.

      Kéo màn che ra, bên trong càng tối đen hơn, Đại hoàng tử sờ soạng giường, chăn bông giường bị lấy xuống, tấm chăn mỏng mềm mại sờ lên rất có xúc cảm. Sau đó, lại xốc chăn mỏng lên, thân thể ấm áp dưới tấm chăn mỏng khiến Đại hoàng tử lập tức hưng phấn, có điều, khi vươn tay sờ soạng, lại cảm thấy làn da thô ráp, hơn nữa đùi lông chân rất dài, cơ bắp cũng rắn chắc, hoàn toàn mềm mại đáng như ngày thường nhìn thấy, chẳng lẽ đây là do mọi ngày tập võ mà ra?

      Đè nén cảm giác kiên nhẫn và mất mác trong lòng, Đại hoàng tử bỗng nhiên hết hứng thú nổi, bèn chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, nếu mặt ngoài của Từ Man vẻ vang rồi, sau khi cưới về, để làm thể diện cũng được.

      Tỉ mẩn vuốt phần hạ thân dưới eo, Đại hoàng tử muốn tìm vị trí để vào, nhưng mà bàn tay lại ngoài ý muốn gặp phải tia trơn trượt, sau đó giọng nữ phát ra thanh ưm như sắp tỉnh. Trong lòng Đại hoàng tử rơi lộp bộp xuống, nhất thời có dự cảm tốt.

      “A a a a a a!!!”

      “A a a a a a a a!!!”

      “A a a a a a a a a a!!”

      Hai thái giám canh giữ ngoài cửa gần như giật mình cùng lúc, đợi bọn họ vào xem sao, phát bên ngoài chậm rãi xông vào đám người, đầu hình như là nữ quan trong cung Hoàng hậu, theo sau còn có nữ quan trong cung khác. Hai thái giám liếc nhau, mặc dù thấy người đến hình như phải là người sắp đặt trước, nhưng nhìn lại trong đám người cũng có nữ quan bên người của Hoàng mỹ nhân, liền nửa yên , sau khi do dự xong, hai thái giám cư nhiên buông tha cho việc vào cửa kiểm tra, ngược lại xoay người dựa theo kế hoạch ban đầu, lén lút trốn.

      Đây có thể tưởng tượng được, bên trong phòng có chuyện phấn khích cỡ nào.

      Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

      Nữ quan bên người Hoàng hậu, hôm nay vốn là đến phiên nàng nghỉ ngơi, còn ở trong Phượng Tê Cung xử lý công việc, cùng Hoàng hậu đến Vĩnh Xuân Cung chúc thọ. Nhưng tầm sau bữa trưa, đột nhiên có người đến báo, là trong cung có thị vệ và cung nữ tư thông tại hẻm Triêu Hợp. Đây là chuyện đích xác chấn động đến thần kinh của nữ quan, vốn chuyện cung nữ và thị vệ tư tình trong cung là điều tối kỵ, dù sao cung nữ được tuyển vào cung chính là người của Hoàng đế, được Hoàng đế Hoàng hậu thả ra, đều phải chết già trong cung, nay sao có thể đội nón xanh cho Hoàng đế. Hơn nữa hôm nay là thọ yến của Tần thái mỹ nhân, nếu tình mà làm lớn lên, quả thực chính là đánh vào mặt Hoàng hậu rồi.

      Vừa nghĩ thế, nữ quan cũng báo cho Hoàng hậu biết, định bụng tự mình dẫn người xem trước , ai ngờ đến đầu hẻm Triêu Hợp, cư nhiên còn đụng phải nữ quan của cung khác, lúc này mà bảo họ trở về cũng ổn, đành phải đen mặt, cùng tiến vào hẻm Triêu Hợp, sau đó cùng người báo tin, nhóm vào sân viện của Lại sư phụ, nghe được ba tiếng thét chói tai kia.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 88: Bẽ mặt xấu hổ
      Hoàng Tú Oánh cảm thấy, đây là ngày tệ nhất của nàng từ kiếp trước đến kiếp này, nàng ôm chăn che khuất thân thể trần trụi của mình, nhưng cách nào che được hai nam nhân cũng đồng dạng trần truồng ngồi cạnh nàng. Nàng biết cớ sao tình lại phát triển đến tình huống này, nàng chỉ nhớ trước khi mình hôn mê, còn đắc ý mãn nguyện muốn về hưởng thụ thành quả thắng lợi, thuận tiện chờ đợi sau khi chuyện phát sinh xong, dùng ánh mắt thương hại an ủi vị quận chúa từng cao quý nay thân bại danh liệt kia.

      Nhưng mà, vừa tỉnh lại, cái người thân bại danh liệt kia cư nhiên lại là mình. Hoàng Tú Oánh khăng khăng chịu tin tất cả chuyện này do Từ Man làm, mê hương của Thục Mẫn ràng chính là Thục Viện tìm cho nàng ta, tuyệt đối có khả năng xảy ra vấn đề gì, hơn nữa lúc hôn mê còn có vài người khác, đến bây giờ bọn họ cũng chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ, phải mê hương có vấn đề, mà là có người ở trong chỗ tối ngầm bảo vệ Từ Man?

      Đầu óc rối bời ra đủ loại ý tưởng quỷ dị, Hoàng Tú Oánh lạnh toát cả người, biết nên làm sao đối mặt với chuyện sắp xảy ra.

      Lúc này, cửa phòng mở toang, đám nữ quan mang theo cung nữ vọt vào, rèm cửa sổ bị kéo xuống đất, loang lổ tia nắng mặt trời rọi vào trong phòng, chiếc giường hẹp bên cạnh, Đại hoàng tử cả người trần truồng đè lên người tên thị vệ do Hoàng Tú Oánh tự tiện an bài. Thị vệ kia hoảng sợ đẩy đẩy Đại hoàng tử, hai người đều mảnh vải che thân, càng đáng sợ hơn là, tấm chăn mỏng bị Hoàng Tú Oánh kéo hết che lên người mình, vì vậy, động tác Đại hoàng tử đỡ lấy phần eo của thị vệ, và cả vị trí ngẩng cao nào đó, đều hoàn toàn phô bày trước mắt các cung nữ.

      “Đây… đây là…” nữ quan trong cung Hoàng hậu quả thực thể tin được chuyện xảy ra trước mắt, Đại hoàng tử vốn nên ở trong yến hội, cư nhiên lại nằm người nam nhân, còn làm ra chuyện như vầy, càng kỳ quái hơn là, tư thế của hai nam nhân thế kia, cư nhiên bên cạnh còn có Đại nương của phủ Tả tướng quân, cũng đồng dạng mặc quần áo. Nữ quan trong cung Hoàng hậu gần như muốn chết ngất.

      Cùng suy nghĩ với vị nữ quan này còn có nữ quan bên người Hoàng mỹ nhân, hôm nay nàng đặc biệt được Hoàng mỹ nhân phân phó, đến giả vờ bắt gian giúp Đại Hoàng tử, chỉ cần kéo cả quận chúa vào cuộc chuyện này liền thành công, nhưng nàng tuyệt đối ngờ tới, tình thế nhưng hoàn toàn khác như nàng nghĩ.

      “Ngươi rốt cuộc là ai?” vì căn phòng sáng ngời, Đại hoàng tử cũng thấy tình huống giường, đầu nhất thời ông tiếng, chỉ biết mọi chuyện bị người thiết kế, song nhìn lại động tác của mình, và cả người dưới thân, cảm giác nhờn nhợn trào lên, khiến thiếu điều phun sạch đồ ăn yến tiệc.

      Người thị vệ bị đè bên dưới tức giận gì tả được, chức vụ thấp, căn bản chưa từng gặp qua Đại hoàng tử, tại thấy nam tử nằm người mình, còn tại bộ dáng này. Lửa giận liền xông lên đầu, hơn nữa bị đám cung nữ vây xem vừa sợ vừa thẹn, đầu nóng lên, vung tay liền cho Đại hoàng tử cái tát, trực tiếp đánh Đại hoàng tử lật ngửa đến người Hoàng Tú Oánh, hai má tức khắc sưng lên là cao.

      Đám cung nữ vây xem hút khí, kinh hãi đến biết gì cho phải.

      Hoàng Tú Oánh trân trân bị Đại hoàng tử vừa vặn đè lên người, thiếu chút nữa đến cả phổi cũng bị bắn ra, thở hổn hển vài hơi, muốn ngất cho xong, nhưng ngặt nỗi còn mắc phải cục tức này ngất được, có điều nước mắt kiềm được tí tách rơi xuống.

      Đại hoàng tử bị ăn bạt tai, cớ nào có thể bỏ qua được, cũng cần biết gì nữa, nhảy dựng lên, mặt mày dữ tợn vọt tới, hai tay làm việc cùng lúc, mắt thấy đánh cho thị vệ kia vài cái bạt tai, đến cả người cũng bị đánh văng xuống giường. Thị vệ kia cũng đỏ cả mắt, xoa quyền phản công lại, phen liền đè lên Đại hoàng tử, nhắm ngay mắt phải mà nện quyền, bọn họ đều là người tập võ, vật qua vật lại như thế, trước mắt của chúng cung nữ, mông trần, chim chóc cứ thế vật lộn bay phấp phới.

      Trước tình cảnh này, đừng là tiểu cung nữ theo vào, mà nhóm nữ quan đầu cũng xấu hổ đến mức hận thể chạy ra ngoài, nhưng lại thể để mặc cho Đại hoàng tử “vật lộn” với người ta đến chết được. Đành phải nhắm mắt kiên trì, đứng tại chỗ, sai tiểu cung nữ bên người nhanh gọi thái giám quản .

      Lúc này, Đại hoàng tử cùng thị vệ kia đánh đến đỏ ngầu cả mắt, vừa đánh còn vừa mắng: “Tên to gan này, cư nhiên dám đánh bản điện hạ, bản điện hạ nhất định phải sao trảm cả nhà ngươi, đem ngươi lăng trì xử tử!”

      Thị vệ tránh được quyền, lúc này tâm niệm mới vòng lại, hai chân lập tức mềm nhũn, dù đầu óc có chút hỗn độn, nhưng cũng có chút khôn vặt, bằng cũng bị thái giám mà Hoàng Tú Oánh mua chuộc, mấy câu lừa đến ngủ với Từ Man. tại biết mình vừa đánh hoàng tử, cũng biết e là chuyện ước hẹn trước đó cũng xảy ra cố. Bây giờ lỡ như nhận tội, vậy cả nhà đều phải bị tai ương, như thế còn bằng chối hết toàn bộ, mặt khác tìm cái cớ, biết đâu còn có thể thoát chết chừng.

      Đảo con ngươi, thị vệ nhìn thấy Hoàng Tú Oánh giường, nhưng lại dám gọi bừa, dù sao tình bại lộ, chừng vị giường kia cũng phải quận chúa, nếu lại gọi nhầm người nữa, chẳng phải là lại thêm mối thù hận sao? Vì thế đầu óc xấu xa đảo cái, cư nhiên đẩy Đại hoàng tử té ngửa ra, mở miệng mắng: “Ngươi láo, ngươi mà điện hạ cái rắm gì? Hoàng tử mà có cái đức hạnh này à? Ta thừa nhận ta vụng trộm với người khác, nhưng ngươi cũng thể cứ theo dõi ta mãi được, muốn nhân cơ hội ở người ta tìm tiện nghi chứ gì.”

      Cái gì cái gì? Đám tiểu cung nữ trốn sau lưng nữ quan, mặt đỏ tía tai trố mắt nhìn nhau, đây là tình huống gì a, hóa ra là thị vệ đương vụng trộm, kết quả Đại hoàng tử nhìn trúng nam nhân này, muốn cưỡng đoạt? Khẩu vị cũng quá nặng a, ánh mắt kém như vậy là sao a?

      Đại hoàng tử thiếu chút nữa giận đến thổ huyết, hai lời, đứng lên liền quyền nhắm thẳng đến ngực thị vệ kia, chỉ muốn dứt khoát quyền đánh chết tên này, tránh cho ở đây hươu vượn.

      Thị vệ kia nguy hiểm tránh được, cúi người nhặt quần áo đất quấn ngang bên dưới, sau đó hiên ngang lẫm liệt : “Ta có người trong lòng, tuyệt đối chấp nhận ngươi.”

      Hai chân Đại hoàng tử khuỵu cái, thiếu chút nữa ngã ngồi ra đất, đám nữ quan sắc mặt cứng ngắc, cũng còn sức mà ói nữa rồi.

      Đương lúc Đại hoàng tử muốn xoay người tìm thứ gì đó đánh chết cái tên khốn miệng văng tục này, từ ngoài xông vào vài tên thái giám cường tráng, vừa bước vào liền thèm nhìn lấy cái, nhanh chóng khống chế đè mọi người xuống, gã thị vệ kia coi như còn may, có cái che, còn Đại hoàng tử vậy mà cái mông chân chân vểnh cao lên, lộ hẳn cả cúc hoa, đám cung nữ trong phòng được thể tham quan bữa.

      Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

      Hai người nam nhân bị đè xuống, lúc này nữ quan mới tới bên giường, kéo màn che xuống, nhặt quần áo từ dưới đất lên mặc vào cho Hoàng Tú Oánh. Lúc này Hoàng Tú Oánh đầu đầy tương hồ đặc quánh, chỉ biết khóc thê thê thảm thảm, so với kiếp trước biết bị Đinh Hạo Nhiên độc chết còn đáng sợ hơn, dù sao người chết là xong hết mọi chuyện, nhưng lúc này sao? Nàng còn phải sống, nàng còn phải sống ở đời này, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của nhiều người, đừng biểu ca có thể cần nàng hay , sợ là này đời này có rất nhiều nam tử cũng muốn nàng.

      “Hoàng Đại nương, sao chứ?” Nữ quan cũng kiểm tra hạ thân của Hoàng Tú Oánh, càng biết nàng ta là thông dâm với người khác hay là bị hãm hại, nhưng thấy nàng khóc thành như vậy, cũng động lòng trắc vài phần, thế nào, đây vẫn là bé mới hơn 10 tuổi. (16-17 cũng hơn 10 vậy :p)

      Hoàng Tú Oánh nức nở thành lời, nàng cảm thấy tại cho dù có thắt cổ cũng rửa sạch được nỗi nhục của mình.

      “Đại nhân, phát Lại đại nhân ở cách vách, hôn mê bất tỉnh.” Vén màn lên, bên ngoài có cung nữ hồi báo.

      “Còn có ai ?” Nữ quan cùng đến Vĩnh Xuân Cung, cho nên cũng biết đám người Từ Man tới đây.

      Cung nữ lắc đầu : “Cả viện chỉ có Lại đại nhân nằm giường, bàn có bình lư hương đổ hết nửa tro, còn lại phát điều gì khác.”

      Nữ quan trong cung đỡ Hoàng Tú Oánh, quyết đoán : “Đem tro hương kia cho thái y nhìn xem.”

      Cung nữ kia lập tức thưa vâng bèn ra ngoài.

      “Hoàng Đại nương, được ? Chúng ta trở về Phượng Tê Cung thôi.” Chuyện này còn đơn giản là chuyện cung nữ thị vệ thông dâm nữa, lại càng phải là chuyện nữ quan như nàng có thể xử lý. thời chuyện này liên lụy đến Đại hoàng tử, con của Tả tướng quân và cả tên thị vệ biết tên, e là chỉ có giao cho Hoàng hậu, mới là thỏa đáng nhất.

      Vốn còn mơ mơ hồ hồ, Hoàng Tú Oánh dường như đột nhiên tỉnh táo lại, lớn tiếng quát to: “Ta Phượng Tê Cung, ta muốn hồi phủ, ta muốn hồi phủ!!”

      Nữ quan của Phượng Tê Cung thực đau đầu, đành phải kêu hai cung nữ đến cưỡng chế đỡ lấy nàng ta, về sau tiền đồ của vị nương này sợ là chịu khổ rồi.

      Hoàng Tú Oánh liều mạng giãy dụa, nước mắt nước mũi trây đầy mặt, song vẫn bị cung nữ cứng rắn lôi khỏi giường, sau đó ra ngoài.

      Tuy nhiên, Hoàng Tú Oánh thường xuyên nguyền rủa ông trời, nên hình như ông trời cũng tính cứ thế buông tha nàng đơn giản như vậy. Ngay tại lúc nàng sắp bị túm ra khỏi cửa phòng, gã thị vệ bị khống chế kia đột nhiên thâm tình gọi to: “Đừng sợ, ta dù có chết, cũng để họ thương tổn đến nàng, tình cảm giữa chúng ta, làm sao họ có thể biết tỏ! Hoàng hậu nương nương trước nay là người nhân từ, ta nhất định cầu xin người!” (má ơi chết cười:))))

      Hoàng Tú Oánh đến cả giãy dụa cũng quên luôn, quay phắt đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn gã nam nhân đầy bụng thâm tình ngửa đầu kia, nàng ghê tởm hận thể ăn thịt .

      Gã thị vệ kia hứng phải ánh mắt hung thần ác sát của nàng, cũng bị khiếp đảm đến dựng tóc gáy, rụt cổ lại, vội cúi đầu, mở miệng được nữa.

      Hoàng Tú Oánh bị cung nữ đưa về Phượng Tê Cung, tin tức này rất nhanh truyền đến Linh Tước Lâu, lúc này Từ Man cùng chuyện với Thục Gia vừa tới lâu, Chu Hoàn dáng vẻ thấp thỏm tựa vào bên cửa sổ, lo lắng nhìn về phía Từ Man.

      Từ Man lại hề có chút chột dạ, dù sao chuyện này người phải chột dạ tuyệt đối là Thục Mẫn, Hoàng Tú Oánh và cả Đại hoàng tử cùng Hoàng mỹ nhân mới phải. Có bản lĩnh bọn họ hết tình huống lúc đó ra , rằng ai nấy đều có tâm tư riêng, muốn mưu hại mình, nếu , vì thể diện và tương lai của họ, chuyện này e là nhất định phải chôn trong bụng rồi. Hoàng mỹ nhân cũng tuyệt đối để cho con trai dính chút vết nhơ nào, cho nên việc này rất có khả năng được dựng thành vụ án mưu chồng chất, đến lúc đó tìm vài người chịu tội thay, tình coi như được giải quyết xong. Còn về phần Hoàng Tú Oánh ư? Vì Đại hoàng tử, Hoàng mỹ nhân có gì mà thể vứt bỏ được.

      “Ngươi , Hoàng gia Đại nương có tư tình với gã thị vệ kia sao?” Thục Gia để ý tới dáng vẻ bình thường của Chu Hoàn, chỉ xem chuyện này là lời đồn nhảm.

      Từ Man cũng cười, lỡ đễnh đáp: “Ai biết được!”

      Nếu nhẫn nhịn mà thừa nhận là có tư tình, như vậy Hoàng Tú Oánh còn có thể gả ra ngoài, còn nếu phủ nhận chuyện này, gã thị vệ kia khẳng định là phải chết, lúc đó, nàng ta cả đời này đừng hòng hy vọng gì nữa. Có điều Hoàng mỹ nhân làm thế nào đây, cũng đáng để chờ mong chứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :