1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Mỉa mai Thái Tử

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Trương Uy đầu tiên là ngẩn người ngay tại chỗ, đợi đến khi phản ứng lại được lập tức nhịn được nổi giận, vươn tay túm lấy Hàn Nhạn, tung ra quả đấm đánh về phía khuôn mặt của Hàn Nhận, nhưng lại nghe thấy giọng bình tĩnh của Hàn Nhạn: "Nếu biểu ca muốn bị chu di cửu tộc, tốt nhất là nên buông biểu muội ra."

      Nghe thấy nàng như vậy, Trương Uy lập tức dừng tay lại, sắc mặt trầm: "Ngươi có ý gì?"

      Cấp Lam và Thù Hồng vội vàng tiến lên, cứu Hàn Nhạn từ trong tay Trương Uy ra, che chở nàng ở phía sau. Hàn Nhạn chút hoang mang nhìn về phía Trương Uy cười tiếng, thấy gần như hoàn toàn nổi điên mới từ từ mở miệng: "Biểu ca và ngũ đệ tới đây ngắm hoa, quả phải là chuyện lớn gì. Vì sao phải dẫn theo Thái Tử tới đây chứ?"

      "Lúc này Thái Tử điện hạ cần phải ở trong cung yến, huynh lại vụng trộm dẫn Thái Tử rời tiệc, là phạm tội lớn. Nổi lên tranh chấp với ngũ đệ còn ra tay đánh người trước, làm bẩn mắt Thái Tử, đây là tội thứ hai. Huynh đem cục diện huynh đệ tương tàn bày ra trước mặt Thái Tử điện hạ, có phải là cố ý dạy điện hạ sau này xảy ra tranh chấp với các vị hoàng huynh cũng giải quyết như vậy hay ? Huynh như vậy là phạm vào tội dạy hư Thái Tử, đây là tội thứ ba. Hơn nữa, tất cả những người này đều là con cháu của phủ Trương Thái Sư nhà huynh, Thái Tử thân mình, huynh lại đối xử hung dữ với ngũ đệ như vậy, có phải là có tâm tư gì khác đối với Thái Tử hay , đây là tội thứ tư." Nàng vừa nhanh vừa vội, căn bản là cho Trương Uy thời gian suy nghĩ, lập tức chất vấn: "Trong cung yến của Hoàng Gia được phép xảy ra chút sai lầm nào cả. Biểu ca, huynh có thể phủ nhận hết mọi chuyện, nhưng mà chỉ cần Hoàng Thượng nổi lên nghi ngờ, phủ Thái Sư nhà huynh bấp bênh nguy hiểm. Xin khuyên biểu ca câu, tốt nhất là trước khi làm chuyện gì cũng phải động não. Hôm nay, cái tát này của biểu muội, có lẽ huynh còn phải cám ơn muội, bởi vì nếu như Hoàng Thượng hỏi thăm, huynh còn có thể là do tranh chấp với ngũ đệ, hai bên cũng ai chiếm được chỗ tốt. Nếu huynh chính là lấy lớn hiếp , tuân theo quy củ!"

      Trương Uy há miệng thở dốc, ngờ tới vị biểu muội này của mình lại có tài ăn giỏi như vậy, mặc dù vẫn còn có chút hoài nghi đối với lời của nàng, nhưng mà trong lòng cũng sinh ra vài phần sợ hãi. Trương Thái Sư mặc dù sủng ái nhiều hơn nữa, nhưng nếu như phủ Thái Sư gặp nguy hiểm, sợ là buông tha cho đầu tiên.

      cúi đầu, nhìn về phía vị biểu muội xa lạ kia, đột nhiên phát khuôn mặt của vị tiểu biểu muội này từ đầu tới cuối đều luôn nở nụ cười, hiểu sao, đột nhiên cảm thấy có trận run sợ ập tới. Mẫu thân của , Đại Chu thị là nữ nhân rất có thủ đoạn, thế cho nên chỉ dựa vào địa vị của thiếp thất ở trong phủ Thái Sư cũng có thể giành được rất nhiều sủng ái của Trương Thái Sư. Nhưng khôn khéo như mẫu thân của , tới lúc nổi điên tức giận mắng chửi người ta, toàn bộ biểu tình cũng đều thể ràng ở mặt. Thế nhưng vị biểu muội này, từ đầu đến cuối đều kiềm chế biểu tình rất tốt, tia biến hóa. Khiến người ta sợ hãi chút sơ hở nào.

      Mà năm nay nàng chỉ mới mười hai tuổi.

      Hàn Nhạn nghiêng đầu nhìn về phía Trương Uy, nụ cười ngọt ngào, giống hệt như tiểu muội muội ngây thơ làm nũng với ca ca, giọng mềm mại: " cái tát kia là trả lại cho biểu ca, về sau biểu ca đừng tiếp tục tìm ngũ đệ gây rối, nếu , biểu muội cũng chỉ trả lại cái tát đâu, ít nhất —— cũng là hai cái tát đấy."

      Nàng cười duyên thoải mái chút cố kỵ, nhưng Trương Uy lại hoảng sợ lùi lại bước, vừa rồi mặc dù Hàn Nhạn gì, nhưng lại có thể cảm nhận được sát ý.

      Đây là chuyện gì xảy ra? Ánh mắt Trương Uy nhìn Hàn Nhạn giống như nhìn thấy ma quỷ, nhanh chóng kêu huynh đệ vội vàng chạy trốn rời khỏi đó. Hàn Nhạn nhìn bọn họ xa, mới khép hờ mắt, nhìn về phía Trang Hàn Minh chạy đến bên cạnh mình.

      "Tỷ, tỷ có xảy ra chuyện gì ?" Trang Hàn Minh che giấu được lo lắng. Mới vừa rồi, màn kia quả là thiếu chút nữa hù chết cậu rồi, vốn dĩ cậu còn cực kỳ sợ Trương Uy đối phó với hai tỷ đệ cậu, ngờ Hàn Nhạn chỉ mới hai, ba câu hù dọa được .

      "Tại sao đệ và lại xảy ra tranh chấp?" Nụ cười khuôn mặt của Hàn Nhạn biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ nghiêm túc. Trang Hàn Minh khỏi co rúm lại chút, ấp a ấp úng : ". . . mắng tỷ."

      Đợi lúc lâu vẫn nghe thấy câu trả lời của Hàn Nhạn, trong lòng Trang Hàn Minh rất lo lắng, ngẩng đầu lên giọng : "Tỷ, tỷ đừng tức giận, sau này đệ kích động như vậy nữa."

      Nhưng mà Hàn Nhạn chỉ thở dài, sờ sờ đầu của cậu: "Minh Ca Nhi, sau này nếu còn gặp lại chuyện như vậy, đệ cũng đừng để ý tới nữa là được, cần so đo với ."

      Trang Hàn Minh vừa nghe lời này, có chút phục: "Tỷ. . ."

      "Hôm nay có phải là đệ vừa nghe thấy những lời đó, lập tức xảy ra tranh chấp với yến tiệc, thậm chí còn đồng ý ra nogài đấu với hay ?"

      Trang Hàn Minh chần chờ chút, rồi mới gật đầu cái.

      "Đệ có biết, nếu hôm nay tỷ kịp tới đây, bọn họ chịu dàn hòa. Người thua thiệt là đệ, tỷ làm sao có thể yên tâm ." Trong giọng của Hàn Nhạn chứa khổ sở: " nay, tỷ đệ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, hôm nay lúc tỷ đường tới đây liền nghĩ, nếu như đệ xảy ra chuyện gì, tỷ làm sao có thể sống tiếp?"

      Trang Hàn Minh mới vừa rồi bị đánh cũng rên tiếng, giờ phút này vừa nghe thấy lời của Hàn Nhạn thế nhưng hốc mắt lại đỏ lên, cầm tay Hàn Nhạn khẽ : "Tỷ. . ."

      Hàn Nhạn vỗ vỗ vai cậu: "Đệ muốn bảo vệ tỷ, trước hệt phải tự bảo vệ mình tốt. Cứng đối cứng là điều nên làm, sau này nếu mấy vị biểu ca của Chu gia còn tới tìm đệ gây phiền toái nữa đệ cũng cần phải để ý tới, cần dây dưa với họ. Chơi đùa với chó dại phát điên, chỉ tự làm mình mất mặt. Nếu như đệ phản ứng quá mạnh, bị bọn họ cắn ngược lại. Đối với những người liên quan, cần hao phí quá nhiều tâm tư."

      Trang Hàn Minh cắn cắn môi: "Đệ biết rồi."

      "Đệ trở về ." Hàn Nhạn lắc đầu cái: "Tỷ để cho Thù Hồng theo đệ, lúc tỷ ra đây chỉ có mình, tiện cùng đệ quay lại đó. Đệ trước , tỷ theo sau."

      Trang Hàn Minh suy nghĩ chút, rồi gật đầu cái, sau đó lại giống như nghĩ tới cái gì, vừa vừa lẩm bẩm : " ràng chỉ lớn hơn đệ tuổi, tại sao mọi chuyện đều là vì lo lắng cho đệ. . ."

      Hàn Nhạn ra hiệu bảo Thù Hồng theo, nhìn theo bóng lưng của cậu cười : "Cho dù chỉ lớn lơn khắc đồng hồ cũng đều như nhau, tỷ là tỷ tỷ của đệ."

      Lúc này Trang Hàn Minh xa, cũng nghe thấy được lời của Hàn Nhạn. Cấp Lam giúp Hàn Nhạn sửa sang lại xiêm áo, muốn rời , đột nhiên nghe thấy tiếng non nớt: " ra ngươi vẫn còn rất lo lắng cho ."

      Hàn Nhạn sững sờ, vừa xoay người lại liền nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của thiếu niên mặc áo màu vàng rực rỡ nhìn mình: "Nhìn thấy bổn thái tử tại sao quỳ xuống!"

      Hàn Nhạn kinh ngạc nhưng sau đó chỉ khẽ nở nụ cười: "Thái Tử điện hạ đùa, đại thần và thái tử cũng chỉ được tính là đồng liêu, thần nữ cho dù có thể chịu uất ức, nhưng tại sao lại phải vừa quỳ vừa . Từ xưa có lạy trời lạy đất lạy Quân Vương, hai người chúng ta, điện hạ vừa phải là quân, tiểu nữ vừa phải là thần, hợp lí. Hay là Thái Tử điện hạ có hùng tâm chí lớn, muốn mưu cầu địa vị thiên tử, mặc dù thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của điện hạ, nhưng thiên tử tại cũng phải là người!"

      "Ngươi ——" vị tiểu thiếu niên kia nghe xong thiếu chút nữa là tức tới nổ tung: "Ngươi hươu vượn, đừng làm trò vu hãm bổn Thái Tử. Bổn Thái Tử có lòng mưu phản, phụ hoàng tin ngươi!" Thấy Hàn Nhạn cũng chuyện, chỉ mỉa mai nhìn cậu, liền ra lệnh: "Mặc dù phải là quân thần, ngươi cũng cần phải hành lễ với bổn Thái Tử. Nhưng ngươi lại hề làm gì cả, bổn Thái Tử có thể lập tức kêu người tới trị tội ngươi!"

      Hàn Nhạn chỉ cảm thấy buồn cười, người của hoàng gia quả nhiên đều giống như nhau, vào thời điểm muốn trị tội người ta đều rất uy nghi, cho dù chỉ là đứa trẻ mười tuổi cũng có thể quyết đoán như vậy.

      "Thái Tử?" Hàn Nhạn cười như cười nhìn cậu: "Tiểu nữ chỉ là qua tịnh phòng chuyến, vừa vặn ngang qua vườn hoa, làm sao có thể gặp Thái Tử. Vào giờ phút này Thái Tử phải ở trong cung yến mới đúng, làm sao có thể tự hạ thấp thân phận ở chung lẫn lộn trong đám con vợ kế, còn làm ra chuyện vô lương đứng ở bên xem người ta tranh chấp đánh nhau. Nếu như để cho Hoàng Thượng biết được, trở thành bộ dáng gì chứ?"

      Thái Tử nhất thời kinh hãi, nghe ra được hàm ý uy hiếp trong câu của Hàn Nhạn, lại nghe thấy Hàn Nhạn thờ ơ tiếp: "Vị công tử này nếu như lạc đường, mau trở về . Chắc hẳn bên cạnh người cũng có ám vệ theo, tiểu nữ cũng cần phải cho người mượn nha hoàn của mình đâu nhỉ, tạm biệt tiễn."
      tart_trungTôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Oan gia ngõ hẹp

      Editor: SunniePham

      Tiểu Thái Tử sống mười năm đời, những người xung quanh đối với cậu luôn lấy lòng và cung kính, chưa từng có người nào dám đối với cậu như vậy cả. hề e ngại thân phận Thái Tử của cậu, thậm chí còn dám lời uy hiếp.

      Lúc đầu sở dĩ cậu cùng với Trương Uy là vì ta lấy lòng, nịnh hót cậu. Vì thế khi Trương Uy và Tranh Hàn Minh có tranh chấp với nhau, cậu liền đứng bên ngoài xem náo nhiệt. Trong lòng cậu cũng hề thích Trang Hàn Minh, chỉ cảm thấy ta rất đáng ghét, với lại người được sủng ái. Đối với những chuyện bỏ đá xuống giếng vốn dĩ nó là bản năng, sinh ra ở trong cung chính là như vậy.

      nghĩ tới cậu nhìn thấy màn này, tỷ tỷ của Trang Hàn Minh lại có thể dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà cho Trương Uy cái tát. Còn thêm mấy câu dọa Trương Uy chạy mất dép. Cậu biết Trang Hàn Nhạn dối, sau khi Trương Uy bỏ , nàng yên lặng ở lại. Nhìn thấy Hàn Nhạn và Trang Hàn Minh , trái lại làm cậu có chút kinh ngạc.

      Quan hệ của nàng ta và Trang Hàn Minh dường như rất thân thiết.

      Trong Hoàng Thất có rất ít tình thân tốt đẹp như vậy, ngoại trừ tỷ tỷ Vân Nghê các vị công chúa khác đối với cậu cực kỳ lạnh nhạt, cũng chỉ là giả vờ thân thiết bên ngoài mà thôi.

      Tuy là cậu rất tò mò, nhưng mà lại thể làm tổn hại đến tôn nghiêm của Hoàng Thất. Hàn Nhạn dám lấy Phụ Hoàng của cậu ra lý, nghĩ tới người bị uy hiếp lại là Thái Tử cậu. Tiểu Thái Tử nhớ lại, muốn dồn ép uy phong của nàng. Tốt nhất là làm nàng biết mình sai mà cầu xin tha thứ.

      Hàn Nhạn nhìn thấy khuôn mặt của Thái Tử đỏ lên, cậu : "Ngươi... Dám làm càn!"

      "Nếu Thái Tử trở về, lỡ bị Hoàng Thượng phát đó mới chính là làm càn! Đúng rồi, ta muốn nhắc nhở Thái Tử câu, đời này có nhiều chuyện náo nhiệt như vậy mà để nhìn. quan tâm tới người khác mình gặp nạn. Lời chỉ có bấy nhiêu, xin cáo từ."

      Lời này muốn ám chỉ Thái Tử, nếu sau này vẫn còn bàng quan, có ý nghĩ vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp nạn. nàng ngại mà kéo Thái Tử vào, chết cũng phải tìm cho mình cái đệm lưng, phải sao?

      Cấp Lam theo Hàn Nhạn rời khỏi vườn hoa, trong lòng thầm tắc lưỡi. Tiểu thư nhà mình lại dám uy hiếp đến cả Thái Tử, nếu như bị truy cứu phải làm sao?

      Hà Nhạn biết tâm tư của nha hoàn nhà mình. Bởi vì bây giờ đối mặt với tình cảnh trước mắt, so với tâm trạng của nha hoàn nhà mình chuyện này càn khiến người khác rối rắm hơn.

      thêm vài bước, mắt thấy gần ra khỏi vườn hoa. nhìn thấy phía trước có hai bóng dáng cao lớn, dĩ nhiên là đứng đây lâu rồi. Những lời vừa đều rơi vào tai của hai người, biết là tuồng vui này bắt đầu từ lúc nào.

      Trong lòng Hàn Nhạn nhíu mày lại, cân nhắc, sau đó nhoẻn miệng cười. Nếu vậy coi như chưa thấy gì , cứ tự nhiên mà tới.

      "Là ngươi!" giọng đầy hoảng sợ vang lên.

      Hàn Nhạn sửng sốt, trong lòng thầm mắng tiếng. Ngẩng đầu chống lại gương mặt đầy diễm lệ có hai, kinh ngạc : "Công tử biết ta sao?"

      Hách Liên Dục nghe xong cảm thấy lòng mình bị cái gì đó đè nén lại: "Đừng là ngươi quên ta. Nghê... ... nương." gặng từng chữ, nghiến răng nghiến lợi . Dễ nhận thấy chuyện lúc trước Hàn Nhạn trêu đùa , dễ gì quên được.

      Trong lòng Hàn Nhạn gần như im lặng, giờ phút này đây cũng hề thừa nhận, cười : "Tiểu nữ phải họ Nghê. E là công tử nhìn nhầm người." Nàng nhấc chân phải lên muốn rời .

      Vừa định bước nghe thấy người đứng bên cạnh Hách Liên Dục thản nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi họ gì?"

      Trong lòng Hàn Nhàn liền u ám, ngàn sợ vạn sợ, sợ điều gì gặp điều đó. Vội trốn tránh Huyền Thanh Vương ở cung yến, cho nên mới chạy tới đây. Vừa tới đây thấy bên kia có chuyện ồn ào. Khoan.... nghe thấy nàng uy hiếp Thái Tử, đó là cháu của . Người khác đồn rằng Huyền Thanh Vương văn võ song toàn, có khi nào vung chưởng lên đánh chết nàng để giúp cháu mình hả giận ?

      đời này còn có ai đáng thương hơn so với nàng?

      Cấp Lam nhìn thấy tiểu thư nhà mình gì, chỉ thấy sắc mặt mơ hồ đứng yên tại chỗ. Vội vàng kéo góc áo của nàng mà nhắc nhở. Tuy là biết hai vị công tử trước mặt này có thân phận là gì, nhưng mà công tử áo đỏ này rất tuấn tú, còn có công tử áo trắng, khụ, làm cho tim của người khác đập mạnh!

      Hàn Nhạn hồi phục lại tin thần, qua loa: "Tục danh của tiểu thư khuê các thể cho nam nhân biết được. Nếu hai vị công tử đây còn gì muốn , tiểu nữ xin phép trước."

      " được..." Hách Liên Dục hề nghĩ ngợi gì, liền mở miệng đồng ý. đùa gì chứ, tiểu nha đầu này tìm bấy lâu nay, chưa có ai dám trêu đùa như vậy. Hôm nay tự nhiên đâm đầu vào, cho dù thế nào hôm nay cũng phải cho lời giải thích. Lời còn chưa ra, bị người bên cạnh cắt ngang: "Ừ."

      Hàn Nhạn sửng sốt, thể tin được mà ngẩn đầu. thả nàng ?

      Ánh đèn chíu xuống gương mặt vừa tuấn tú vừa lạnh lùng chút thay đổi, ngay cả liếc cũng thèm liếc nàng cái. Trong lòng nàng liền vui vẻ, lời cáo từ cũng thèm , lập tức kéo Cấp Lam chạy trốn.

      Nhìn thấy bóng dáng Hàn Nhạn biến mất còn nhanh hơn con thỏ, rất lâu sau Hách Liên Dục mới có phản ứng: "Vân Tịch! Tại sao lại cho nàng , ta tìm rất lâu đó..."

      "Nàng là người vào dự cung yến." Nam nhân cắt ngang lời lải nhải của : "Mộc Nham!"

      vị nam tử áo đen từ phía sau lập tức ra: "Có thuộc hạ!"

      " theo Thái Tử. Đừng để nó có sơ xuất gì."

      "Vâng!" Bóng dáng lập tức biến mất, nơi vừa rồi giờ trở nên trống rỗng.

      "Ám vệ của ngươi tốt đó. Khi nào cho ta hai người này đây?" Hác Liên Dục nhìn vị nam nhân áo đen khác, trêu ghẹo hỏi.

      Mộc Phong nhịn được mà nhích xa ra, muốn có vị chủ tử mà so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn. Hơn nữa người này lai nhiều, nếu làm ám vệ của , sớm muộn gì lỗ tai cũng bị chai. Còn chủ tử của họ lại ít , cho nên hai người mới theo.

      Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Mộc Phong khỏi kích động. Chủ tử lại mở miệng hỏi nương đó họ gì, chủ tử đối với chuyện bên ngoài chưa bao giờ nhiều. Mới vừa rồi trong yến tiệc nhìn thấy Thái Tử bỏ , ngài chỉ nghĩ là theo phòng ngừa có chuyện xảy ra, nghĩ tới lại có màn khiến cho mọi người kinh ngạc.

      Mộc Phong chép miệng, tiểu nha đầu đó khiến cho người ta giật mình. chỉ cho Trương Uy cái tát, mà còn dám uy hiếp Thái Tử. Trong đó lại còn dùng tới mỹ nhân kế, công tâm kế (1), kế ly gián mà Thành Tướng Quân và chủ tử nhà mình từng qua. Thực người đơn giản, Mộc Phong nghĩ, lẻ chủ tử có ý với nha đầu kia. Chủ tử hỏi nương đó họ gì, có khi nào muốn tới cầu hôn? nương đó dáng vẻ rất tốt, xem ra qua thêm vài năm nữa, có thể trở thành đại mỹ nhân xinh đẹp hiếm có. Với lại nàng cũng là người lanh lợi, hành phải là kẻ có đầu óc. Đối xử có tình có nghĩa, nàng vì đệ đệ mà ngại đắc tội với Thái Tử. Chỉ có khuyết điểm duy nhất thôi - Mộc Phong nhíu mày: "Tuổi của nàng ta còn quá." Nhìn chỉ mới mười mười hai tuổi, chủ tử nhà mình hai mươi mốt tuổi rồi.

      "Ngươi cái gì?" Hác Liên Dục kinh ngạc, mở miệng hỏi

      Lúc này Mộc Phong mới phát là mình ra những lời suy nghĩ trong lòng, vội vàng lắc đầu bày tỏ ý có gì.

      Hách Liên Dục nhìn với ánh mắt nghi ngờ, hỏi Phó Vân Tịch: "Ngươi làm sao biết nàng ta là người tham dự cung yến?"

      Trái lại Phó Vân Tịch hề biết thuộc hạ của mình giờ phú này hao tâm tổn sức mà suy nghĩ đại cả đời cho . chỉ phun ra hai chữ: "Cảm giác."

      Hách Liên Dục trợn to mắt, Mộc Phong dường như muốn khóc trong vui mừng rồi.

      Chủ tử cảm giác, vậy đối với nương này có cảm giác! tốt quá, rốt cục chủ tử cũng có người trong lòng rồi. muốn đem tin tốt này cho Mộc Nham, để cho ta cũng cao hứng giống

      Chú thích:
      (1) Công tâm kế: kế đánh vào tâm lý

      --- --------Lời ngoài mặt---- ------

      Mộc Phong: Chủ tử, người ta vì chung thân đại của người mà hao tâm tổn trí. Người cũng nên có phản ứng chứ.

      Phó Vân Tịch: ... Hừ (dáng vẻ đầy kiêu ngạo)
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Công chúa Vân Nghê

      Editor: SunniePham

      Lúc Hàn Nhạn dẫn theo Cấp Lam trở về buổi tiệc, nhìn thấy Trang Hàn Minh có mặt ở đó. Thu Hồng nhìn thấy các nàng thở phào nhõm. Hàn Nhạn ngồi xuống bên cạnh Đặng Thiền, Đặng Thiền quan tâm hỏi: "Sao lâu vậy? Ta còn lo lắng cho ngươi gặp chuyện may?"

      Sau đó nghe thấy Trang Ngữ Sơn ngồi đối diện khẽ cười tiếng: "Trong cung này rộng lớn, cảnh sắc cũng khôn giống nhau. Nếu muội muội ngắm cảnh về tình có thể tha thứ được."

      Lý Giai Kỳ cười lạnh tiếng: "Cũng biết có phải vụng trộm với người khác hay !"

      Hàn Nhạn chỉ cười tít mắt mà : "Chỉ cần trong lòng có Phật, xem ai cũng đều là Phật."

      Đầu tiên là Lý Giai Kỳ sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp. Hàn Nhạn như vậy là ám chỉ Lý Giai Kỳ nàng thường xuyên làm loại chuyện này, cho nên mới xem mọi người đều giống như vậy.

      "Tứ muội, sao muội lại có thể Lý tiểu thư như vậy?" Trang Ngữ Sơn nhìn thấy sắc mặt của Lý Giai Kỳ, lặp tức lo lắng hỏi. Đáng tiếc cho dù che giấu đến đâu cũng che giấu được vui mừng khi người khác gặp nạn trong lời .

      Đặng Thiền lại đột nhiên mở miệng: "Trang tiểu thư gì vậy? Nhìn chúng tỷ muội chúng ta ở bàn coi, Hàn Nhạn cũng đâu có là Lý tiểu thư. Trang tiểu thư như thế nào mà lại cho rằng Hàn Nhạn Lý tiểu thư?"

      Trang Ngữ Sơn nghẹn lời, hiểu vừa rồi mình quá nóng vội. Lý Giai Kỳ lườm nàng cái, đem cục tức trút lên đầu nàng. Đối phương lại là thiên kim tiểu thư quyền quý, Trang Ngữ Sơn đành phải yên lặng. Mang dáng vẻ tươi cười đầy thân mật.

      Hàn Nhạn muốn nhiều về việc này, ân oán của nàng và Lý Gia Kỳ kết thúc. Bây giờ có khả năng thay đổi được gì, Hàn Nhạn chỉ lo lắng chuyện vừa rồi. Mới vừa rồi là do nàng quá kích động, dám đánh Trương Uy, uy hiếp Thái Tử. phải nàng cả gan làm loạn, thực ra chỉ cần chuyện gì có liên quan tới Trang Hành Minh, lòng của nàng liền trở nên hổn loạn. Quá quan tâm trở nên rối rắm, ràng Trang Hàn Minh là tử nguyệt của nàng.

      Hàn Nhạn thở dài, nếu nàng và Thái Tử kết thù với nhau... Tuy là biết tương lai Thái Tử tranh giành trở thành thế cục gì, chỉ cần tới bây giờ, đắc tội Thái Tử cũng có chuyện gì tốt. Trái lại Trương Uy cần phải lo lắng, dù sau nàng và mẹ con Chu thị vạch mặt nhau. Đại Chu thị lại là thân thích của họ, tự nhiên cũng đối địch với Hàn Nhạn. Chỉ là... còn lại hai người.

      Hà Nhạn đưa ánh mắt về phía chỗ quen thuộc ở phía nam, Huyền Thanh Vương và Hách Liên Dục cũng trở về và ngồi xuống. Hác Liên Dục, người này vốn có lá gan lớn, Hàn Nhạn sợ vì chuyện trước kia mà làm ra chuyện lớn gì. Nhưng mà Hàn Nhạn cũng đoán được hôm nay chạm mặt trong tiệc rượu này, dù sao chuyện gặp Hách Liên Dục cũng chỉ là chuyện trùng hợp thôi.

      Ánh mắt Hàn Nhạn rơi vào nam nhân mặc áo trắng bên cạnh Hách Liên Dục. Người nọ chỉ cuối đầu nhấp chút trà, đôi mắt lạnh lùng, hề nhìn xem mọi người xung quanh, cũng có phản ứng gì khác. Yên lặng ngồi chỗ, vậy mà lại hấp dẫn người khác làm cho họ nhịn được mà nhìn thêm vài lần, giống như là vị tiên nhân màn chuyện phàm trần.

      Đa số các vị quan trong triều đều có danh lợi người, cho nên đa số đều có nhiễm chút khí bẩn. Hàn Nhạn cũng từng thích Vệ Như Phong, là bởi vì ta so với các vị quan khác người có vài phần ngay thẳng. Nhưng mà có ngay thẳng hay , cuối cùng cũng biết được. người Huyền Thanh Vương hề có chính khí hay khí bẩn, căn bản ta có nhân khí. Trong lòng Hàn Nhạn thầm nghĩ, người này quả thực giống với thần tiên, đầy kiêu ngạo, mọi vạn vật đều thể lọt vài tầm mắt của . Rất khó tưởng tượng được người đầy thanh cao và tao nhã như vậy lại là trọng thần của triều đình.

      Tay người nọ khẽ động, buông tác trà cầm trong tay ra. Hàn Nhạn vội vàng cuối đầu, sợ bị đối phương phát hành vi của chính mình.

      Nàng nhìn ánh mắt của Huyền Thanh Vương, ảm đạm, giống như có thể nhìn thấu người khác. Trực giác này là Huyền Thanh Vương cho nàng, chỉ sợ người này còn khó giải quyết hơn so với Thái Tử.

      Sau hồi, đột nhiên nghe thấy mộ tiếng to đầy đáng vang lớn trong đại sảnh: "Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng."

      Hàn Nhạn vừa nghe thấy nhìn ngay, ở đại sảnh có nương mười bốn mười lăm tuổi. Đầu đội kim mão khảm đầy châu báo, mặc chiếc áo màu tím lựu, váy dài màu kim, thêm chiếc áo choàng ngắn thêu chỉ vàng. Bên hông quấn thêm chiếc đai lưng đơn giản màu hồng ngọc. Mắt đẹp như nước sơn, lông mày như mực vẽ, cười ríu rít. Vừa xinh đẹp lại thêm chút tao nhã và cao quý.

      Hàn Nhạn cảm thấy nương này có chút quen mắt, lâu sao hiểu ra. Đây chính là công chúa Vân Nghê mà nàng từng gặp có lần. nghĩ tới hôm nay lại xuất ở đây.

      Dường như Hoàng Thượng cũng đón được công chúa Vân Nghê xuất ở đây, nhưng mà đây là nữ nhi mà ông sủng ái nhất. Cho nên ông cũng muốn nhìn xem nàng muốn làm gì.

      Công chúa Vân Nghê nghiêng đầu cười: "Hôm nay là dạ yến trong cung. Nhi thần học được điệu nhảy, muốn nhảy cho Phụ Hoàng xem. Xin trời phù hộ, giang sơn Đại Tôn vĩnh viễn phồn thịnh."

      Mọi người ồ lên. Đơn giản là nữ nhân được lộ mặt, công chúa Vân Nghê là người trong hoàng thất, thân phận cao quý vạn phần. Lại dám trước mặt thần tử mà nhảy múa, đây cũng chính là hạ thấp thân phận của mình, nếu so với các nữ tử trong kỷ viện có khác gì nhau. Sắc mặt Hoàng Thượng liền trầm xuống, đúng là công chúa Vân Nghê sai, múa vì giang sơn Đại Tông ông thể phản bác. Nếu như đồng ý, thể diện của Hoàng Thất để vào đâu?

      Hàn Nhạn nhìn công chúa Vân Nghê, trong lòng có chút khâm phục. Vị công chúa này có gan lớn, dám để ý tới sắc mặt của Hoàng Thượng mà làm việc. Nhưng mà, như vậy lại khiến cho người khác hâm mộ.

      ràng là Hoàng Thượng tức giận, mọi người trong buổi tiệc đều im lặng. ai dám nhổ răng cọp, tất cả đều hy vọng lửa giận của Hoàng Thượng gián xuống đầu mình.

      Đúng lúc này, giọng nam đầy sáng sủa vang lên: "Phụ Hoàng. Nhi thần cho rằng hoàng muội sai."

      Ngoại trừ Hoàng Hậu, Hoàng Thượng và các phi tần ngồi cùng chỗ, Trần Quý Phi dang cầm tách trà lập tức cứng đờ. gương mặt xuất vẻ khẩn trương .

      Hàn Nhạn nhìn qua, chỉ thấy vị nam tử trẻ tuổi đầy tuấn mỹ. Ăn mặc hoàng toàn ngược lại với Hoàng Thất, Hàn Nhạn suy đoán người này là vị Hoàng Tử nào đó. Chỉ thấy Hoàng Thượng nhìn chằm chằm vị nam tử này, sắc mặt nhìn ra được là giận dữ hay vui mừng, : "Lão Thất, con có suy nghĩ gì?"

      Hàn Nhạn sửng sốt, lão Thất. Thất Hoàng Tử?

      Thất Hoàng Tử cúi người hành lễ với Hoàng Thượng, sau đó mới : "Nhi thần cho rằng lần này Thành Tướng Quân đại thắng, làm cho thiên hạ vui mừng. Hoàng muội có ý này là chuyện tốt, thay vì người vui bằng trăm người cùng vui. Sớm nghe nữ nhân Đại Tông ta tài mạo song toàn, các vị thiên kim đại thần lại càng hơn. bằng hôm nay để cho các vị tiểu thư ngồi đây biểu diễn vài tiết mục, để cho Phụ Hoàng cảm thấy nhàm chán. Còn có thể nhìn xem tài năng của nhà nào là tuyệt nhất."

      Hàn Nhạn cả kinh, trong nhất thời có chút phức tạp nhìn vị Thất hoàng tử này. Chỉ vài câu từ việc công chúa Vân Nghê hạ thấp thân phân để biểu diễn thành các vị tiểu thư biểu diễn. Tiến cử các vị thiên kim của đại thần vào, ai dám con nhà mình hạ thấp thân phận. Mà lời vừa rồi, cũng lấy lòng các vị tiểu thư, cũng lấy lòng công chúa Vân Nghê. Cũng đắc tội bên nào, cũng có phản bác ý của Hoàng Thượng. Đúng là người khéo đưa đẩy!

      Mà người giỏi đưa đẩy này, lại là người đối lập với nàng. Nàng thể có cơ hội hòa nhau ván với người này được hay ?

      Hàn Nhạn nghĩ như vậy, nhìn thấy Hoàng Hậu cố gắng gượng cười. Hoàng Thượng vừa lòng : " nghe cũng có lý. Vân Nghê, Trẫm chuẩn tấu cho con múa. Cái vị thiên kim của chúng ái khanh cũng cần phải biểu lộ tài hoa, để cho Trẫm mở rộng tầm mắt."

      Chương 38: Vũ điệu lớn mừng thắng lợi

      Editor: SunniePham

      Hoàng Thượng lên tiếng, các vị đại thần cho dù có bất mãn cũng dám biểu lộ ra bên ngoài. Hàn Nhạn nhìn vòng, thấy các vị phu nhân và tiểu thư đều có vẻ mặt chờ mong, nghĩ lại cũng thấy thoải mái. Lần này các vị tiểu thư được tỉ thí tài nghệ trước mặt các danh môn công tử, chẳng những có thể tranh cái danh hư ảo, mà thậm chí còn có khả năng gả vào nhà giàu có. Đối với những thứ nữ (1) mà , đây là cơ hội tốt. Đối với các vị tiểu thư khuê các đầy cao quý mà , đây cũng chính là khảo nghiệm cho hôn của mình.

      ( (1) Thứ nữ: Ý ở đây là con của thiếp.)

      Trang Ngữ Sơn kích động đến mức nắm chặt hai tay, khỏi liếc mắt qua bên chỗ ngồi của các nam quyến. Hàn Nhạn chú ý, ánh mắt của nàng ta ngừng nhìn Huyền Thanh Vương và Hách Liên Dục đầy lưu luyến. Trong lòng Hàn Nhạn cười lạnh tiếng, thân phận của hai người này là gì mà Trang Ngữ Sơn lại dám mơ tưởng, đến cả việc làm thiếp cũng biết có đủ tư cách .

      Dáng vẻ của Lý Giai Kỳ trấn định, ánh mắt chú ý tới Hàn Nhạn, nhịn được mà khiêu khích : "Trang tiểu thư thoải mái như vậy, chắc là có tài nghệ gì rất tốt."

      Làm sao Hàn Nhạn biết được, nàng chỉ là con của đại thần tam phẩm, tới lượt nàng biểu diễn. Về phần tài nghệ, nàng cảm thấy cần phải biểu diễn, biểu diễn khác gì làm đào kép mua vui cho người khác, dựa vào cái gì mà nhau nhau chờ mong. Nàng cười : "Ta có tài năng gì. Làm sao mà so được với tài năng tuyệt sắc của Lý tiểu thư chứ." Lý Giai Kỳ nhìn nàng kinh thường, ra vẻ ngạc nhiên : "Trang tiểu thư cần phải kiêm tốn. Ai cũng biết ngươi cả ngày ở trong phủ thêu hoa đánh đàn. Chắc rất chăm chỉ, tài nghệ chắc hẳn là rất xuất sắc."

      Hàn Nhạn còn chưa Trang Ngữ Sơn mở miệng: "Đúng đó Tứ muội, trong phủ mọi người đều biết muội đàn rất tốt. Tiếng đàn này có thể dụ được bướm tới, chờ lúc nữa nhất định muội phải biểu diễn."

      Nghe Trang Ngữ Sơn , Lý Gia Kỳ liền có chút ganh tị nhìn Hàn Nhạn, giọng vui : "Quả nhiên là Trang tiểu thư rất khiêm tốn. Tại sao lại cất giấu, hay là đợi lát nữa cho chúng ta kinh hỉ."

      Hà Nhạn lạnh nhạt nhìn Trang Ngữ Sơn, lúc sau mới : "Tỷ tỷ đùa. Từ ba năm trước mẫu thân ốm phải nằm giường, muội đụng tới đàn. Tỷ tỷ thực là rất quan tâm Hàn Nhạn, vừa mới vào phủ bao lây hỏi thăm ràng chuyện tình ba năm trước đây của Hàn Nhạn."

      Trang Ngữ Sơn sửng sốt, gương mặt đỏ lên. Lời này của Hàn Nhạn ám chỉ phẩm hạnh của nàng tốt, vừa mới vào phủ liền hỏi thăm việc của con chính thê. E là nàng cũng phải là người an phận gì.

      Hàn Nhạn nhìn bộ dạng á khẩu của nàng ta gì được, cười : "Còn nữa, làm sao đến lượt Hàn Nhạn lên biểu diễn. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (2). Hàn Nhạn cũng dám sơ ý, nổi trội có mà xin ra chuyện gì xấu hổ, thể diện của Trang phủ để đâu." xong cho Trang Ngữ Sơn ánh mắt đầy cảnh cáo, nếu như Trang Ngữ Sơn muốn mượn cơ hội này để trưng ra khuôn mặt xinh đẹp của mình, sau đó bị người khác lợi dụng chắc chắn liên lụy cả Trang phủ. Tuy là nàng đối với cái nhà này có cảm giác gì đặc biệt, nhưng mà nếu tổ chim bị phá trứng liệu có còn nguyên vẹn . Bây giờ nàng vẫn chưa thể rời khỏi được, nếu cái nhà đó có gì sơ xuất. Nàng và Minh nhi cũng bị liên lụy.

      ( (2) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trời còn có trời, người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn)

      Hàn Nhạn cúi đầu trầm tư, Trang Ngữ Sơn xinh ra đẹp, lại ham hư vinh. Nàng ta ở trong Hoàng Cung này dễ bị lợi dụng. Dường như Trang Ngữ Sơn có người chống lưng, nếu muốn đạp ngã cũng phải dễ dàng gì.

      Trang Ngữ Sơn bị lời của Hàn Nhạn làm cho á khẩu được gì. Trong lòng hận đến thể đem Hàn Nhạn xé nát ngay lập tức, con ngươi lên tia thâm độc nhìn chằm chằm Hàn Nhạn. Suy nghĩ lúc, rồi cúi đầu bên tai của Lý Giai Kỳ.

      Hàn Nhạn chỉ lườm cái thèm để ý, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ là hai người đó mưu gì đó. Nhưng mà ở nơi này nhiều ngươi như vậy, hai người lại có thể làm gì? Trái lại Hàn Nhạn rất tò mò, tuy nhiên mặt lại vẫn lên nụ cười thoải mái, trong lòng ngầm cảnh giác.

      Đặng Thiền kéo tay của nàng, : "Mau nhìn kìa!"

      Hàn Nhạn giương mắt lên, lúc nãy chỉ lo suy nghĩ về hai người đó mà quên mất công chúa Vân Nghê bắt đầu nhảy múa.

      Thị nữ ở phía sau đánh đàn, đây là loại vũ đạo vui nhộn. Công chúa Vân Nghê mặc quần áo như tiên, dáng người uyển chuyển, bước chân nhịp nhàng, trong tay cầm cái chuông cổ, bàn tay trắng nõn nhàng gõ vào, vừa nhảy vừa xoay.

      Hàn Nhạn nhìn ra công chúa Vân Nghê nhảy lại điệu múa mừng thắng lợi của Hoàng Thất, mà điệu múa này thất truyền từ nhiều năm về trước. Rất nhiều năm về trước mẫu thân của Tiên Hoàng nghĩ ra điệu múa này, bởi vậy Thái Thượng Hoàng mới thương nàng ta. Bây giờ công chúa Vân Nghê lại có thể nhảy ra điệu múa nhiều năm thấy, đừng là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đến cả bá quan văn võ cũng đầy kinh ngạc, sợ hãi và tán thưởng.

      Hàn Nhạn nhìn chằm chằm vào nhảy múa, ràng là độ tuổi đầy cảnh xuân, khuôn mặt vì dùng lực mà trở nên hơi đỏ, dung nhan xinh đẹp đáng , giữa hai hàng lông mày lên nét sinh động và ngây thơ, rất khó tin là như vậy lại là người của Hoàng Thất. Khi nàng ta khom lưng xoay người theo nhịp điệu, khi chuông cổ chuyển động trong tay, cái nhăn mặt, nụ cười cũng làm cho người khác tự nhiên vui mừng. Ánh kim rực rỡ ở mép váy sáng lên, châu báo ngọc ngà người cũng rung động kêu leng keng.

      Hàn Nhạn chú ý, công chúa Vân Nghê vừa nhảy múa vừa đưa ánh mắt có tình ý về phía nam quyến. Nàng nhìn theo phương hướng, chỗ đó là chỗ ngồi của nam tử cao lớn, chính là Thành Lỗi.

      Người trong lòng công chúa Vân Nghê chính là Thành Đại Tướng Quân?

      Hàn Nhạn lặng lẽ đánh giá Thành Lỗi, thấy thèm để ý, vui sướng cũng động tình. Lại nhìn thấy biểu tình thẹn thùng của công chúa Vân Nghê, dĩ nhiên đây gọi là chàng vô tâm nhưng thiếp hữu ý.

      Lúc Hàn Nhạn nhìn chằm chằm vào công chúa Vân Nghê và Thành Lỗi, biết động tác của mình rơi vào tay người khác.

      Hác Liên Dục nhìn chằm chằm nàng: "Nàng ta là người dự tiệc. biết là thiên kim của phủ nào."

      Nam tử áo trắng ngồi bên cạnh nhìn theo ánh mắt của Hách Liên Dục, giọng điệu lạnh lùng: "Thấy hợp cầu hôn ."

      Hách Liên Dục hoảng sợ, vội vàng khoát tay: "Ngươi tha cho ta . Nha đầu kia ngay cả cháu của ngươi cũng dám uy hiếp, nếu mà lấy về chừng lật cả trời. Với lại..." chán ghét nhìn Hàn Nhạn, "Chỉ là đứa bé miệng còn hôi sữa, muốn cầu hôn mà thành thân sao."

      Đứa bé miệng còn hôi sữa? Phó Vân Tịch nhíu mày, làm như nghe được câu chuyện cười. Tâm kế của tiểu nương kia, sợ là rất nhiều nử tử trưởng thành còn có.

      Hách Liên Dục nhìn thấy bạn tốt của mình nhìn chằm chằm bên kia, trong lòng vừa động, trêu ghẹo : "Chẳng lẻ ngươi coi trọng tiểu nữ nhân đó? Chậc chậc, ra hai người cũng xứng. người lạnh lùng như băng, người trong lòng đều tràn đầy ý xấu. Nếu mà thành đôi, cũng biết ai thu phục ai?" Nghĩ tới đây, càng phát chính mình càng càng có lý: "Chỉ là biết thân phận của nương này. Nếu như môn đăng hộ đối, cũng có thể là chuyện tốt."

      Phó Vân Tịch tĩnh bơ nghe Hách Liên Dục bậy bạ xong, sau đó mới thản nhiên : "Nếu ngươi muốn bị Tả Tướng tống đến Từ Đường vài ngày cứ việc tiếp."

      Hách Liên Dục im lặng, chớp mắt liên tục, phía sau gáy chảy xuống giọt mồ hôi lạnh. đùa à, bị lão già mình nhốt vài ngày khác nào lấy mạng mình.

      Hàn Nhạn suy nghĩ, được nhìn thấy vũ đạo nồng nhiệt của công chúa Vân Nghê, điệu múa thất truyền nhiều năm , coi như cũng buôn bán có lời rồi. Thu Hồng đứng ở bên cạnh yên lặng hầu hạ nàng, chú ý tới Lý Giai Kỳ liếc mắt ra hiệu với Trang Ngữ Sơn, cười đầy độc với Hàn Nhạn.

      ----Lời ngoài mặt---

      Phó Vân Tịch: Còn cho ta lên sân khấu? Lão bà của ta gặp nguy hiểm rồi!

      Trà Trà: Ái chà, vẫn chưa tới lúc hùng cứu mỹ nhân. Mấy chuyện này lão bà của ngươi sao đâu.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Cố ý làm chuyện xấu

      Editor: SunniePham

      Dáng múa của công chúa Vân Nghê nhanh nhẹn, cử động đầy xinh đẹp, cử chỉ làm khuynh đảo mọi người. Các nam nhân ngồi ở phía nam quyến đều lộ ra ánh mắt si mê. Hàn Nhạn nhìn cũng thấy rất đẹp, dùng lực tận tâm như vậy là bởi vì muốn người nào đó cao hứng, cho nên cũng thêm vài phần tình cảm vào.

      Khi vũ điệu dừng lại, toàn bộ đại sảnh vang lên tiếng ca ngợi liên tiếp, mặt rồng của Hoàng Thượng cũng cực kỳ vui mừng, cười to : "Vân Nghê, con múa rất tốt. Trẫm rất thích, hiếm thấy con có tâm ý như vậy. Ban thưởng vàng, chuỗi Ngọc Như Ý mỗi loại."

      Công chúa Vân Nghê cúi đầu chân thành lên tiếng: "Nhi thần đa tạ Phụ Hoàng ban tặng." Trong lúc trở về chỗ ngồi ở dãy nữ quyến, nàng vụng trộm liếc Thành Lỗi, nhưng mà chỉ ngồi chuyện, uống rượu bên với người bên cạnh, mặt nàng xuất tia thất vọng.

      Nhưng vào lúc này, Trang Ngữ Sơn bưng trà tới chuyện với Hàn Nhạn và Đặng Thiền, nàng ta khẽ : " dự tiệc được lúc lâu, Ngữ Sơn còn chưa có trò chuyện với Đặng Thiền tiểu thư. Thực cảm thấy áy náy, bây giờ xin kính Đặng tiểu thư ly trà, hy vọng tiểu thư so đó với Ngữ Sơn.

      Đặng Thiền có chút sửng sờ, đợi Hàn Nhạn ngăn cản cầm lấy cốc trà bưng lên. Hàn Nhạn nghĩ tốt, thường ngày Đặng Thiền được Đặng Thượng Thư sủng ái vô cùng, hề biết lòng người hiểm ác, cứ như vậy mà kính trà, sợ là Trang Ngữ Sơn gì đó.

      Trang Ngữ Sơn đương nhiên có khả năng kính trà cho Đặng Thiền, nhưng mà trước mặt nhiều tiểu thư như vậy, Đặng Thiền cũng thể cự tuyệt. Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn trở mặt nhau, và nàng cũng có giao tình gì với các vị tiểu thư ở đây, cho nên chính mình cũng cần kiêng kỵ gì. Nhưng mà Đặng Thiền và Trang Ngữ Sơn là lần đầu tiên gặp mặt thể vì chính nàng mà làm ảnh hưởng tới thanh danh của Đặng Thiền.

      Chỉ trong lúc ngắn ngủi, trong lòng Hàn Nhạn xẹt qua muôn vàn suy nghĩ. Đột nhiên nàng nhìn thấy, Lý Giai Kỳ ngồi đối diện lộ ra ánh mắt đầy ganh ghét. Nàng tức giận quay đầu , trong lòng ngừng mắng, nhìn thấy chung trà trong tay Trang Ngữ Sơn nghiêng xuống. Đặng Thiền chấn động, tránh kịp, thấy chung trà muốn đổ lên người Đặng Thiền. Hàn Nhạn vội vàng đẩy bả vai của Đặng Thiền ra, chung trà cứ thế mà đổ lên tay của Hàn Nhạn, thậm chí còn làm ướt luôn cả ống tay áo.

      "Hàn Nhạn!" Đặng Thiền cuống quít kêu lên, nhìn thấy sắc mặt của Hàn Nhạn trắng bệch, vội vàng chay tới xem, chỉ thấy chung trà khói bay ngây ngút, mu bàn tay của Hàn Nhạn đỏ hết phần.

      Thực ra là ly trà nóng đó làm nàng bị phỏng!

      Trang Ngữ Sơn thấy mình gây họa, cắn cắn môi, trong mắt nhanh chóng nổi lên tầng nước, hoảng sợ : "Tứ muội, muội sao chứ? Ta... ta vô ý, hay là kêu đại phu tới xem?"

      Từng lời của nàng ta vô cùng sợ hãi, dáng vẻ yếu đuối. Ai biết còn tưởng người bị hắt nước trà chính là nàng ta.

      Đặng Thiền nổi giận, chỉ trích Trang Ngữ Sơn: "Ngươi sao lại làm thế? Hàn Nhạn bị phỏng rồi!"

      Trang Ngữ Sơn thèm nhìn Đặng Thiền, vừa nhìn Hàn Nhạn, nước mắt vừa rơi: "Ta... Ta vô ý. Tứ muội, muội đừng giận ta, chỉ cần muội nguôi giận, Ngữ Sơn làm đều gì cũng được."

      Trong lòng Hàn Nhạn cười lạnh, dáng vẻ này của Trang Ngữ Sơn biết là làm cho ai coi. ràng như vậy, phải là ám chỉ Trang Hàn Nhạn nàng ở phủ tác uy tác oái sao. Lấy thân phận dòng nữ chính ức hiếp thứ nữ, thứ tỷ chỉ mới làm sai có chút là nơm nớp lo sợ.

      Tranh thủ kiếm đồng tình? Trang Ngữ Sơn là người ngu ngốc. Trong lòng Hàn Nhạn kinh thường, cũng biết lúc này Hoàng Thượng ở trước mặt, càng thể làm phiền Đặng Thiền. Cho nên nàng mới : "Ngữ Sơn tỷ tỷ nghiêm trọng rồi. Ngày thường Hàn Nhạn tức giận là làm chuyện khác, làm phiền Ngữ Sơn tỷ tỷ đâu."

      như vậy mặn nhạt, Trang Ngữ Sơn như đạp trúng cây đinh, mặt hết xanh rồi trắng, rồi hết trắng lại xanh. Sau cùng cắn chặt răng, cười : "Tứ muội có gì tốt." Nàng ta qua loa, miễn nhắc tới chuyện tìm đại phu, rất nhanh trở về ngồi bên cạnh Lý Giai Kỳ.

      Hàn Nhạn thờ ơ nhìn ánh mắt đắc ý của Lý Giai Kỳ, biết đây là kế hoạch của họ. Chỉ là Trang Ngữ Sơn có thể dám lợi dụng Đặng Thiền, trong lòng Hàn Nhạn lạnh .

      Mặc dù biết đây là cái bẫy, nếu có thể lựa chọn lại lần nữa, nàng vẫn lựa chọn cứu Đặng Thiền. Đơn giản là nàng luôn quý trọng người bạn này. Đời này của nàng chỉ muốn bảo hộ những người mà nàng quý, để cho chính minh lẻ loi nữa. Hàn Nhạn thậm chí cảm thấy bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn là chính mình thay Đặng Thiền đỡ cốc trà đó, nếu lúc này người chịu đau là Đặng Thiền rồi.

      Mu bàn tay nóng rát, Đặng Thiền muốn kêu đại phu. Hàn Nhạn liền lắc đầu, yến tiệc kiêng kị loại chuyện này, tiện để lộ ra bên ngoài. Đặng Thiền vẫn lo lắng, lại bị Hàn Nhạn vài lời trấn an.

      Cuối cùng Đặng Thiền trấn định lại, trong lòng Hàn Nhạn mới thở ra. Đặng Thiền là người bao che khuyết điểm, mới vừa rồi sợ nàng thực kích thích, may là có chuyện gì. Chỉ là... Hàn Nhạn cuối đầu coi tay phải của mình, đỏ mảnh lớn, làn da non mịn bị trà nóng phá hủy, hoàn toàn thể đụng được thứ nào nữa, cứ đụng vào là đau ngay. Trang Ngữ Sơn quả thực hề nương tay, ly trà đổ xuống, đau kêu đến thảm thiết là may lắm rồi. Nhờ đời trước nàng có chịu khổ nạn, để cho nàng hình thành tính tình cắng răng và máu, nhẫn nhịn xuống. Nếu có thể xấu mặt ở cung yến của Hoàng Thất rồi.

      Phong ba bên này ngoại trừ các vị tiểu thư ai chú ý tới, giờ phút này Hoàng Thượng thưởng thức điệu múa mừng thắng lợi của công chúa Vân Nghê. Ngài hứng thú hỏi mọi người: "Chư vị thiên kim của ái khanh cần thẹn thùng. Có tài nghệ gì cứ biểu diễn, có tài có học vấn, như vậy Trẫm mới có dịp thưởng thức."

      Lý Giai Kỳ nghe được như vậy thẳng lưng lên, ngẩn cao đầu, tay cầm tách trà. Bình tĩnh mà xem xét, nàng cũng là mỹ nhân, nhưng mà lại bình tĩnh như vậy, nhìn ra nghĩ gì. Làm mọi người cho rằng tiểu thư nhà nào mà có khí chất tuyệt vời đến vậy, đầy cao thượng và cao ngạo.

      Mỹ nhân cao ngạo cũng có thể hấp dẫn lòng người, dẫn tới đeo đuổi của nam nhân, ở điểm này, Lý Giai Kỳ chỉ biết giải vờ yếu đuối làm ra vẻ quyến rũ.

      Giờ phút này vẻ mặt Trang Ngữ Sơn đầy mong chờ nhìn chằm chằm Hoàng Thượng, mỗi tiểu thư ở đây đều nóng lòng muốn biểu diễn. Dù gì ai có lá gan dám đề cử chính mình, huống hồ chủ động biểu diễn cũng đồng thời hạ thấp thân phận của mình.

      Bổng nhiên có thanh đột ngột vang lên: "Nhi thần nghe con trưởng của Lý Thừa Tướng là tài nữ trong Kinh Thành. biết hôm nay có phúc được nhìn thấy Lý tiểu thư biểu diễn hay ?"

      Mọi người đều nhìn thấy hướng của thanh vang lên, là Thất Hoàng Tử . Giọng điệu cung kính, hề giống như đứa trẻ miệng còn hôi sữa, các vị nữ quyến cũng có ấn tượng vài phần với . Lời Lý Giai Kỳ là tài nữ trong kinh phải là giả, mấy năm nay Hoàng Thượng cũng có nghe , chỉ liếc nhìn Thất Hoàng Tử, cười : "Nếu vậy Lý tiểu thư hãy biểu diễn cho mọi người xem tài năng của mình ."

      Lý Giai Kỳ chân thành đứng dậy, vào trong đại sảnh, nhàng hành lễ, thanh động lòng người: "Thần nữ ngu dốt, hai chữ tài nữ dám nhận. Hôm nay là cung yến mừng chiến thắng, để góp vui cho Hoàng Thượng và chư vị đại nhân. Thần nữ đành trình diễn kém cõi."

      Những lời nay đủ khiêm tốn, đúng là có vài phần phong thái của tài nữ. Nha hoàn bên người mang tới chiếc cầm màu đen đầy tao nhã. Lý Giai Kỳ muốn đánh đàn?

      Hàn Nhạn lạnh lùng nhìn, bên môi lên nụ cười đầy mỉa ma. Quả nhiên là Lý Giai Kỳ chuẩn bị hết, ánh mắt nàng rời vào bàn tay của mình. Làm như vậy quả là hề sơ hở tí nào.

      Nàng cũng có tâm tình mà tranh giành, Lý Giai Kỳ thực là làm thừa rồi.
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: mưu khiêu khích.

      Editor: SunniePham

      cây mộc cầm đầy tao nhã, đặt gần nữ tử xinh đẹp. Dân hương rửa tay, cửa chỉ hề mất phong độ lễ nghi của tiểu thư khuê các. Hàn Nhạn mỉm cười nhìn, tuy là nàng thích con người của Lý Giai Kỳ, nhưng mà khí chất của vì tiểu thư nàng lại cảm thấy khác. Lý Thừa Tướng dạy dỗ con của mình vốn dĩ khó bây giờ lại càng khó hơn, nghĩ lại cũng phải có lý.

      Mọi người dự cung yến đều lắng nghe, ngay cả mắt cũng nháy, nhìn chằm chằm vào nữ tử ngồi ở trung tâm. Vẻ mặt của Lý Giai Kỳ đầy cao ngạo, bàn tay trắng nõn nhàng gẩy, đầu ngón tay hạ xuống tạo ra nốt nhạc êm tai.

      Nàng ta đàn đoạn 'Họa Mi làm biếng', khúc nhạc này rất và êm tai, theo cách khác nương vừa lịch lại vừa có tài năng vô hạn, chuyện đánh đàn chỉ như là chuyện cũ mà thôi. Giờ phút này, ống tay áo của Lý Giai Kỳ bay phất phới, bàn tay trắng nõn nhanh nhẹn, cùng với khúc nhạc hợp lại với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

      Hàn Nhạn chú ý nghe, cái danh tài nữ của Lý Giai Kỳ phải là hư danh. Nàng ta điều khiển thành thạo mọi thứ, vậy còn chuyển rất nhiều, trong đó còn lần lượt thay đổi đoạn đàn, nhưng lại thấy Lý Giai Kỳ có chút trắc trở nào. Mây bay nước chảy rất sinh động, tiếng đàn vang lên nghe rất trôi chảy. Nếu so với vũ điệu nhiệt tình vừa rồi của công chúa Vân Nghê đoạn nhạc này lại giống như dòng nước suối xanh biếc, vừa nhu hòa vừa rót vào trái tim người. Dần dần, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Lý Giai Kỳ đầy tán thưởng.

      Đặng Thiền lặng lẽ kéo tay của Hàn Nhạn: " nghĩ tới nàng ta cũng có chút tích . Đúng rồi Hàn Nhạn, nếu như mà người biểu diễn chắc chắn hề thua kém gì nàng ta."

      Cầm kỳ thi họa của Hàn Nhạn chỉ thuộc hạng trung, tốt nhất chính là cầm nghệ. Mẫu thân của nàng mới là cầm nghệ cao siêu, trước đây Hàn Nhạn từng nhìn thấy người gẩy đàn dụ bướm tới, hình ảnh này đẹp. Về sau Hàn Nhạn liền nổi hứng đánh đàn, vì muốn tài giỏi giống mẫu thân nên mới ra sức khổ luyện, rốt cục nàng cũng nổi tiếng về hạng nhất cầm nghệ.

      Đặng Thiền lại : "Chỉ là bây giờ tay ngươi lại bị phỏng. thể nào gẩy đàn, rất đáng tiếc. Nếu đêm nay ngươi mà trổ tài, nhất định có thể thể tài năng của mình."

      Hàn Nhạn lắc đầu: "Cầm nghệ của ta bằng nàng ta." Lời này hề giả, tuy là cầm nghệ của Hàn Nhạn xuất chúng. Nhưng mà từ lúc mẫu thân ốm, nàng ba năm chừa đụng tới đàn. Về sau mẫu thân mất, nàng lại tốn thời gian cho việc thổi tiêu, miễn cho việc nhìn vật nhớ người. Ba ngày luyện quen tay, huống chi lâu vậy rồi. Hôm nay nếu như Hàn Nhạn mà lên, chỉ sợ bằng nữa của Lý Giai Kỳ.

      Đặng Thiền bĩu môi: "Người quá khiêm tốn rồi đó."

      Hàn Nhạn cười cười, cũng hề giải thích, chỉ nhìn bộ dạng đắc ý của Trang Ngữ Sơn ngồi đối diện. Trong lòng liền sáng tỏ, ra là Trang Ngữ Sơn đem chuyện mình có cầm nghệ tốt cho Lý Giai Kỳ biết. Cho nên vừa rồi mới xảy ra màn hắt nước đó, đơn giản là Trang Ngữ Sơn muốn để cho nàng được nổi trội, nhưng mà bản thân Hàn Nhạn cũng có tâm tư này, cho nên những điều mà nàng ta vừa làm chỉ là thừa thải. Chỉ là, Hàn Nhạn nghiêng đầu suy nghĩ, thiên kim của phủ Thừa Tướng dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, với tính tình kiêu ngạo của Lý Giai Kỳ phải là nên khiêu khích hay sao? Sau đó quang minh chính đại tỷ thí lần? Nếu như nàng ta kiêng kị nàng, nàng tuyệt đối tin. Làm đệ nhất tài nữ của Kinh Thành, Lý Giai Kỳ tất nhiên là có tự tin.

      Trừ phi, đôi mắt cửa Hàn Nhạn tối sầm lại, nàng ta còn có chiêu khác.

      Lý Giai Kỳ biết trong lòng Hàn Nhạn nghĩ gì, giờ phút này đắm chìm trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Nhịn được mà càng thêm đắc ý, nhưng mà mặt vẫn lên vẻ trầm tĩnh, trong lòng suy nghĩ biết người kia... Có nhìn thấy tài hoa của nàng ?

      Đặng Thiền có tâm tư xem Lý Giai Kỳ đánh đàn, chỉ nhìn về phía Thành Lỗi ngồi ở phía nam quyến. Thành Lỗi cảm nhận được ánh mắt của nàng, có chú nghi ngờ nhìn qua, nhìn thấy Đặng Thiền. Đặng Thiền hoảng sợ, vội vàng cuối đầu, tim đập thình thịch, biết nên làm gì cho phải.

      Hàn Nhạn nhìn nhất cử nhất động của hai người, chỉ thấy Thành Lỗi chú ý tới Đặng Thiền. thấy được công chúa Vân Nghê gắt gao nhìn theo.

      Thành Đại Tướng Quân thực rất có sức quyến rũ, hai vị kim chi ngọc diệp đều nhìn . Trong lòng Hàn Nhạn suy tính, từ xưa tới nay mỹ nhân ái mộ hùng, Thành Lỗi còn trẻ mà được phong là Đại Tướng Quân. người có vài phần khí khái nam nhi hơn với các vị công tử thế gia vinh hoa phú quý. Ánh mắt cửa Đặng Thiền và công chúa Vân Nghê cũng kém. Hàn Nhạn suy nghĩ, Thành Lỗi và Đặng Thiền cũng gọi là mông đăng hộ đối, vẫn hơn công chúa Vân Nghê. Nhưng mà nếu như công chúa có lòng với Thành Lỗi, thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn, Đặng Thiền có cơ hội rồi.

      Nhìn dáng vẻ bạn tốt của mình khi có mối tình đầu, Hàn Nhạn biết phải làm thế nào để nàng ta bỏ ý nghĩ này. Đau dài bằng đau ngắn, bây giờ còn sớm nhân cơ hội phải giải quyết nhanh, nếu ngày sau chỉ thêm đau khổ.

      U mê lúc, Hàn Nhạn mới phản ứng lại, chính mình bị làm sao vậy? Tại sao nàng lại muốn làm bà mai cho Đặng Thiền, vì chung thân đại của Đặng Thiền mà nghĩ đến nát cả tâm. Người ta bên kia còn chưa đưa bát tự, bản thân mình lại nóng lòng.

      Nhưng vào lúc này, khúc nhạc của Lý Giai Kỳ kết thúc, đầu ngón tay giống như khiêu vũ sợi dây. luật khe khẽ chậm lại như chiếc khay ngọc đựng đầy trân châu, nho du dương. Rốt cục đầu ngón tay hơi động, đảo vòng tròn cho cuối cùng, toàn bộ lập tức im lặng. Đúng là tài nghệ hoàn mỹ!

      Cả đại sảnh yên tĩnh trở lại, đột nhiên nghe thấy tiếng Thất Hoàng Tử vỗ tay, cười to : " hổ danh là tài nữ đệ nhất Kinh Thành. Tiếng đàn tuyệt mỹ như vậy, là trăm nghe bằng thấy!"

      Hoàng Tử vừa mở miệng các vị đại thần nhau nhau phụ họa theo, trong lúc này tiếng than thở liên tiếp vang lên. Hoàng Thượng cũng có ý cười.

      Nhưng mà Hàn Nhạn nhíu mày, Thất Hoàng Tử nhiều lần giúp cho Lý Giai Kỳ, đều phải là ngẫu nhiên. Chỉ e là Lý Thừa Tướng ở cùng phe với Thất Hoàng Tử mới đúng, lần này cũng ngoại lệ, bên địch đoàn kết lại, chỉ sợ tương lai muốn đối phó cũng dễ dàng gì, mà mình lại .... Ách, vừa rồi ở ngự hoa viên chính mình mới bị uy hiếp qua.

      "Quả nhiên là rất khéo léo, Lý khanh gia dạy dỗ con rất tốt! Trẫm ban thưởng cho chuỗi châu bằng gỗ lim, gấm vóc hạng nhất của Trường Xuân cung."

      Lý Gia Kỳ nhàng tạ ơn: "Đa tạ Hoàng Thượng ban tặng!"

      Giờ phút này nàng rất nổi bật, vừa rồi mọi người chứng minh mình là tài nữ, chuyện này thể giả. Ngày mai chuyện nàng làm náo động cung yến truyền khắp Kinh Thành, trong lòng khỏi càng thêm đắc ý.

      Hàn Nhạn nhìn Lý Giai Kỳ đứng trong đại sảnh, chỉ chớp mắt nhìn thoáng qua Trang Ngữ Sơn. Chỉ cảm thấy được ánh mắt của Trang Ngữ Sơn mang theo vài phần vui mừng khi người khác gặp nạn. Bây giờ Hàn Nhạn rồi, e là bây giờ có cái hố sâu nào đó để nàng nhảy vào.

      "Bẩm Hoàng Thượng, thần nữ có cầu hơi quá đáng." Lý Giai Kỳ đột nhiên mở miệng, mọi người đều sửng sốt, sau đó dần yên tĩnh lại.

      Bàn tay to của Hoàng Thượng vung lên: "Cứ , đừng ngại."

      Trong lòng Hàn Nhạn xẹt qua dự cảm mấy tốt lành, nghĩ nhiều, quả nhiên nghe giọng Lý Giai Kỳ mềm mại vang lên: "Thần nữ nghe , Trang Tứ tiểu thư của Đại phu nhân Trang phủ tài sắc vẹn toàn. Nhất là cầm nghệ cực kỳ tốt, hôm nay được gặp, muốn nghe Trang tiểu thư gẩy bản. Thần nữ chăm chú lắng nghe."

      Trong lòng Hàn Nhàng cả kinh, giương mắt nhìn lên, thấy Lý Gia Kỳ đứng cách xa nàng cho nàng nụ cười khiêu khích.
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :