1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Tiếp xúc thân mật.
      Editor: SunniePham

      Hàn Nhạn cứ ngẩn người nhìn, bao lâu tuyết bắt đầu rơi.

      Bông tuyết rơi lên đầu và vai của nàng, trong lúc này bóng dáng người nọ lại có chút mơ hồ. Hàn Nhạn dám làm gì, đối phương phát ra nàng. Trong lúc nhất thời, nàng chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ, biết nên làm điều gì.

      biết ai san phẳng nền tuyết đặc, cắt tỉa những đóa mai này?

      Chỉ biết rằng, giờ phút này hoa tuyết rơi lả lướt, lại thêm hoa mai màu đỏ làm điểm nhấn. Nếu phải người đứng đó là người quen biết, thực cảnh tượng tuyệt đẹp.

      Chỉ tiếc là nhân vật chính lại có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này, qua khoảng thời gian bối rối, bây giờ Hàn Nhạn dần tỉnh táo lại. Người đó xuất ở đây, hoặc là là người ở trong cấm địa này, hoặc là thân phận của người đó cao đến mức ngay cả cấm địa cũng thể ngăn cản.

      Hàn Nhạn cúi đầu suy tư, ràng là đối phương phát ra nàng, nhưng mà cũng hề động đậy gì, chẳng lẽ ta muốn tha cho nàng sao?

      Hàn Nhạn chần chờ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Cho dù đối phương là ai, bây giờ chạy mới là thượng sách. muốn nhấc chân bỏ chạy, nghe thấy tiếng động phát ra từ đằng sau.

      Hàn Nhạn liền hồi hộp, tại sao lại còn có người khác?

      Đây là khu rừng mai đỏ rộng lớn, nhìn mấy cây mai thôi cũng đủ rậm rạp rồi. Nhưng mà cũng che hết được bóng dáng của Hàn Nhạn. Huống hồ bây giờ trời có tuyết, dáng vẻ của Hàn Nhạn trông rất bắt mắt.

      Hàn Nhạn cảm thấy rất hoảng hốt, ngẩng dầu lên nhìn về phía cung điện kia, góc tường có thể giấu kỹ nàng, đúng rồi, người vừa rồi đứng ngây góc rẽ mà.

      Hàn Nhạn cảm thấy lo lắng, liệu người đó có phải cùng bọn với đám người vừa rồi , còn người phía sau nữa? Nếu đúng là cùng bọn kết cục của nàng chỉ có . Nếu phải nàng nên làm thế nào?

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tới gồm có hai người, nam nữ chuyện với nhau, còn ở phía cung điện chỉ có người. Hàn Nhạn cắn răng, về phía cung điện.

      Bóng dáng đứng ở phía cung điện hề có phản ứng gì, hình như chú ý tới Hàn Nhạn, cũng chú ý tới đôi nam nữ kia. Vẫn đứng dưới cây mai như cũ.

      Càng đến gần, trong lòng Hàn Nhạn càng lo lắng, còn bên kia đôi nam nữ thâm sâu về phía rừng mai. Hàn Nhạn chỉ dám cúi đầu về phía trước. Nhìn thấy đôi giày quan mạ vàng đây quý giá cách mình vài bước.

      Hàn Nhạn cực kỳ khẩn trương, bở vì người đứng trước mặt tản ra khí lạnh và ánh mắt cực kỳ sắc bén. Giờ phút này, Hàn Nhạn cả đầu cũng dám ngẩn lên.

      là, nàng thể ngờ, phía sau truyền tới thanh rên rỉ của đôi nam nữ, thanh này giống như vừa đau khổ lại vừa sung sướng. thanh rên rĩ của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân gầm thét, cực kỳ khó nhịn. Hàn Nhạn lập tức hiểu được, sau vài giây, gương mặt nhắn liền đỏ ửng.

      Trước khi xuất giá, Trần ma ma có lấy vài cuốn sách cho nàng xem. Bởi vì Trần ma ma muốn nàng phải bắt được tâm của Vệ Như Phong, cho nên mới mọi chuyện ràng với nàng, thậm chí còn tìm vài tượng gỗ để làm mẫu. Bây giờ Hàn Nhạn hiểu thanh này thể điều gì, nghĩ đến Vệ Như Phong, sắc mặt của Hàn Nhạn lặp tức trắng nhợt. Ngay sau đó, càng lo lắng hơn.

      Nữ nhân trong cung, trừ bỏ các phu nhân và tiểu thư dự tiệc, còn lại đều có thể là nữ nhân của Hoàng Thượng. Lúc này Hoàng Thượng và các nam nhân ở khu vực săn bắn, còn nam nhân này lại dám giang díu với nữ tử. Bất luận nữ tử này có phải là nữ nhân của Hoàng Thượng hay , đều mắc phải tội thông dâm. Nếu như nàng bị phát , nhất định chỉ có con đường chết. Nếu như thân phận của nam nhân đó cao quý, còn nữ nhân đó là người ngoài cung, hôm nay hai người họ thông gian với nhau bị Hàn Nhạn biết được, nàng chỉ có thể gả cho nam nhân đó mà thôi!

      Vận mệnh của nữ tử là vậy, nhất là con nhà quyền quý, từng bước cũng được sai sót. Thói đời lắm gian khổ, nghĩ tới hôm nay Trang Ngữ Sơn lại làm cho nàng gặp phải tình huống khó khăn đến thế này!

      Đôi nam nữ đó biết tại sao lại làm chuyện đó ở đây, càng ngày càng gần về phía của nàng, nếu thêm vài bước nữ, có khả năng nhìn thấy Hàn Nhạn.

      Hàn Nhạn vừa hận vừa vội, nhìn thoáng qua người nọ, đột nhiên trong lòng đầy chấn động.

      Từ lúc bắt đầu tới giờ, người này hề kích động gì cả, cứ đứng im như vậy. Mặc dù nhìn thấy Hàn Nhạn tới, cũng có phản ứng gì.

      Hàn Nhạn có chút chột dạ, vẫn dám ngẩn đầu. Nhưng mà nhìn thấy đôi giày của người này, nàng lặp tức biết người nam nhân này thân phận rât cao quý, nàng thể trêu trọc. Chỉ là bây giờ họ ở chung thuyền, mà tình hình bây giờ rất cấp bách!

      ta bình tĩnh đến như vậy, chẳng lẻ sợ gì sao?

      sợ, nhưng nàng sợ!

      Nàng bây giờ là người được sủng ái, chỉ có duy nhất là thân phận con của chính thê, còn người này thân phận cần tới. Bây giờ nếu nàng bị phát , hoặc là nàng bị giết chết, hoặc là phải gả cho tên gian phu kia. Bất luận kết cục là như thế nào, nàng đều muốn!

      Dựa vào cái gì mà người khác phạm sai lầm lại bắt nàng gánh chịu. Kiếp này, nàng muốn chết trong tay của Trang Ngữ Sơn!

      Nàng cam lòng!

      Cũng biết dũng khí từ đâu tới, lúc tiếng bước chân càng ngày càng gần. Nàng vén vạt áo choàng của nam nhân bên cạnh, rồi chui vào.

      Sau khi chui vào rồi nàng mới cảm thấy hối hận, tên nam nhân này tỏa ra khí lạnh đến thấu xương. Làm cho nàng muốn bị đông thành băng rồi.

      Cùng lúc đó, nàng mới cảm thấy sợ. Vào lúc gấp rút, liệu tên nam nhân này có thể ứng phó , nàng thể để mình bị lộ, nên mới gấp gáp chui vào trong áo khác của . Nhưng mà nàng là địch hay bạn, hoàn toàn có thể dùng tay kéo nàng ra. Mà nàng lại dám làm ra chuyện lớn mật như vậy, dám áp sát thân thể của nam nhân. Mùi vị nam tính đặc thù xông vào mũi nàng, mang theo vào tao nhã và mùi của cây trúc. Làm cho trống ngực của Hàn Nhạn đập thình thịch.

      Hàn Nhạn kề sát người đối phương cảm giác được là đối phương rất giận dữ, cảm thấy có chút tuyệt vọng, nghĩ tới chuyện bị đá văng ra, thân thể có chút phát run.

      Chỉ là trong chốc lát, đột nhiên nam nhân đó đưa tay đỡ ở phía sau lưng của nàng, làm nàng áp sát vào người của . Tiếp theo rất chính xác mà níu chặt lấy gáy của nàng, rồi phi thân lên. Hàn Nhạn cảm thấy cả người , đưới chân cảm nhận được gạch đá, sợ tới mức ôm chặt lấy quần áo của nam nhân đó, mắt cũng dám mở. Thân thể treo ở , tim của nàng đập rất nhanh, nhưng chỉ trong giây lát, cả người nàng đứng ở mặt đất.

      Bây giờ nàng dám làm gì cả, chỉ cuộn người ở trong áo khác của ai đó. Nhưng mà nơi này cũng rất ấm áp, chỉ có đều là mọi thứ đều tối thui, vừa rồi xẩy ra chuyện gì?

      Từ đỉnh đầu nàng nghe thấy thanh vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng và còn động lòng người truyền tới. Nó như là loại rượu thượng hạng, làm cho trái tim nàng hơi rung động,

      "Vẫn chưa chịu ra?"
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      theo nàng nha

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Kỹ thuật diễn kịch còn kém cỏi
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Hàn Nhạn lại càng hoảng sợ, vội vàng chui từ trong ngực người nọ ra, lúc này mới phát mình đứng mảnh đất trống ở phía sau, trước mặt là bức tường đá ngăn cách đường . Trong lòng lập tức hiểu ra, nam tử này có lẽ là người có khinh công, cho nên mới có thể ôm mình rời như thế này, khó trách mới vừa rồi lại trấn định như vậy. Nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, khuôn mặt khỏi đỏ ửng lên.

      Nghĩ kỹ chút, Hàn Nhạn liền ngẩng đầu lên, muốn chuyện, vừa ngước mắt lên lập tức ngây ngẩn cả người.

      Đập vào tầm mắt, là khuôn mặt tuấn tú khôi ngô ai sánh bằng. Nam tử trước mặt ước chừng hơn hai mươi, lông mày hơi xếch chạm vào tóc mai, sống mũi thẳng, đôi mắt phượng đen như mực chút gợn sóng, thâm trầm giống như đầm nước sâu thấy đáy, bình tĩnh nhưng lại chứa gợn sóng lăn tăn bất tận, đồng thời lại mang theo vài phần phong lưu quyến rũ. Cánh môi mỏng khẽ mím chặt, ngũ quan sắc nét góc cạnh giống như được gọt dũa bằng dao đẽo bằng búa. Mái tóc đen như mực buông xõa xuống ở giữa, chỉ dùng Trâm ngọc búi lên. người mặc trường bào màu xanh thẫm mép áo viền tơ bạc thêu hoa lan, bên ngoài khoác chiếc áo khoác rộng tay màu đen. Dáng người như tranh vẽ, đẹp như tiên giáng trần.

      Giờ phút này, nam tử trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú kia nhìn nàng chằm chằm được lời nào, ánh mắt lại mang theo loại áp lực bức người.

      Kiếp trước Hàn Nhạn gả cho Vệ Như Phong, phần nguyên nhân cũng là bởi vì tướng mạo tuấn tú khôi ngô của Vệ Như Phong, nhưng so sánh với nam tử ở trước mặt này, chính là trời dưới đất. Nam tử trẻ tuổi này tuổi lớn lắm, toàn thân cao quý nhưng lại hoàn toàn tự nhiên, hề làm gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy đây chính là người có dáng vẻ tao nhã, khí chất cao quý, phong thái bất phàm. Có vài người trời sinh bộc lộ hai chữ "Quý tộc", Hàn Nhạn cảm thấy, nam tử trước mắt chính là người như vậy. Chỉ là khí chất cao quý như vậy, sợ rằng đấy chính là người của Hoàng gia. Nghĩ tới ban nãy mình mới vừa ôm chặt thân thể của người trước mặt, Hàn Nhạn lại cảm thấy cả người được tự nhiên, suy nghĩ chút, liền chào tiếng, ngọt ngào cười : "Vị đại nhân này, mới vừa rồi tiểu nữ bị lạc đường, thấy hai người xa lạ, nhất thời nóng lòng, mạo phạm đại nhân, kính xin đại nhân đừng trách tội."

      Nàng nở nụ cười ngây thơ, khuôn mặt như trẻ con, hành động khéo léo, ăn mặc đáng , dù là người bình thường, cũng cảm thấy thiếu nữ trước mặt chỉ là đứa trẻ ham chơi, có chút tâm cơ nào, đánh bậy đánh bạ.

      Đáng tiếc người đối diện Hàn Nhạn, phải là người bình thường.

      Phó Vân Tịch khép hờ mắt, con ngươi màu đen lên ý nghĩ sâu xa khó đoán.

      Cánh rừng hoa mai lúc nãy, phải ai cũng có thể bước vào. Hôm nay thay hoàng huynh làm việc, xong việc mới rút lui tới chỗ này, vốn dĩ chỉ là vô tình dừng lại, ngờ vừa đúng nhìn thấy tiểu nương gầy yếu.

      Cách cánh rừng hoa mai và khung trời đầy tuyết, Phó Vân Tịch thấy dáng điệu của tiểu nương kia, chỉ là trong lòng cảnh giác, bất luận là người nào, vào nơi này, bị bắt gặp, đương nhiên thể dễ dàng rời .

      Chỉ là rất nhanh sau đó lập tức phát , người tiểu nương kia tản mát ra loại bi thương thảm thiết vô tận, cách xa như vậy, Phó Vân Tịch cũng có thể cảm nhận được tuyệt vọng và bi thương của nàng. Nàng ngẩn người nhìn hồng mai cành, vươn tay ra muốn vuốt ve, rồi lại dừng lại giữa trung, giống như đó là vật rất dễ bị vỡ tan tành. Mặc dù thấy vẻ mặt của nàng, nhưng khắc kia, Phó Vân Tịch lại cảm thấy, tiểu nương ở phía xa kia thế nhưng lại giống như là sắp phải rời xa nhân thế.

      tiểu nương vóc người vẫn còn rất , nhìn bộ dạng giống như chỉ mới mười mười hai tuổi, tại sao lại có thể có được dáng vẻ giống như hiểu hết mọi đau thương như vậy?

      Dường như cũng cảm thấy xúc động, đáy lòng đột nhiên nặng nề, vậy mà ngay sau đó tiểu nha đầu kia phát tồn tại của , điều khiến Phó Vân Tịch bất ngờ là, nàng chỉ đứng tại chỗ quan sát , có kêu to hoặc là chạy trốn, ngược lại còn hết sức bình tĩnh, cho dù là giả bộ, phần chững chạc này, ở tuổi của nàng, cũng là khó có được.

      Cảm nhận được ánh mắt dò xét của tiểu nha đầu kia, Phó Vân Tịch chỉ lẳng lặng đứng chắp tay, vốn dĩ chỉ muốn xem thử nàng làm như thế nào, ngờ bên kia lại có hai người tới.

      Nhất thời cũng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ nha đầu này còn tìm những người khác tới đây sao?

      Lại thấy nha đầu kia vừa giống như là chần chừ trong chốc lát, vừa giống như là quyết tâm hạ quyết định nào đó, đột nhiên chạy tới trốn bên cạnh .

      lập tức sinh nghi, lại thấy tiểu nương kia cúi đầu chạy tới trước mặt , dáng vẻ có chút hoảng sợ.

      Nơi này chỉ có mặt tường thành có thể che chắn, Phó Vân Tịch chỉ mới nghĩ rằng lá gan của nương này lớn, lập tức nghe được thanh khiến cho người ta xấu hổ.

      Đối với , dĩ nhiên là hiểu được thanh này là cái gì, chỉ là tiểu nương ở đối diện còn chưa tới tuổi cập kê, cũng có ý nghĩ gì đặc biết. Nhưng mà rất nhanh sau đó liền phát , tiểu nương ở trước mặt, dường như đỏ mặt.

      Nàng hiểu được thanh đó có ý nghĩa gì sao?

      Trong lòng Phó Vân Tịch rất kinh ngạc, cách ăn mặc của tiểu nha đầu này nhìn có vẻ giống như là con của gia đình giàu có nào đó, nhưng mà nếu là con của gia đình giàu có, tuổi còn như vậy mà biết được chuyện khuê phòng của nam nữ rồi sao?

      Đây cũng là chuyện khá thú vị.

      Mà đôi nam nữ ở phía bên kia hình như cũng phát ra bọn họ, cho nên lập tức về phía bên này.

      Trong lòng vẫn còn suy nghĩ, tiểu nha đầu kia lại làm ra hành động khiến cho thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng trốn vào trong áo khoác của .

      Lúc đó Phó Vân Tịch gần như ngạc nhiên tới mức muốn trợn mắt há mồm.

      Trước giờ thích bị người khác đụng vào, ngay cả bạn bè thân thiết cũng phải giữ khoảng cách nhất định, hôm nay lại để cho tiểu nha đầu xa lạ, trốn vào trong ngực của !

      Nha đầu này quá to gan, lập tức cảm thấy nổi nóng, muốn túm nàng ném ra bên ngoài.

      Nhưng lát sau lúc cảm nhận được lo lắng của thân thể mềm mại nép sát vào người mình, lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Muốn che chở nàng ở trong ngực, mang nàng ra khỏi vùng đất thị phi này.

      phải là người tốt có lòng dạ lương thiện, mới vừa rồi cũng chỉ là cảm thấy nha đầu này có chút đặc biệt, cho nên mới thuận tay cứu nàng mạng. Nhưng người đối diện trước mặt là khéo léo dùng bộ dạng đáng cám ơn , còn đem chuyện vừa rồi trở thành chuyện trùng hợp, khiến cho có vài phần kích động.

      Nha đầu này, hề đơn giản giống như biểu bên ngoài của nàng, thậm chí, tại còn muốn lừa gạt ? Nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Về phần nha đầu ở trước mặt này, cũng chỉ là có chút cơ trí hơn so với những tiểu thư khuê nữ bình thường mà thôi, cũng đánh để cho ở lại đây làm phí thời gian.

      Hàn Nhạn ngẩn người nhìn nam tử có ngũ quan tuấn khôi ngô trước mặt, thấy người nọ đột nhiên nhíu mày, trong con ngươi đen như mực lên thần sắc sâu thể lường, nhàn nhạt mở miệng : " nương diễn kịch còn quá kém."

      Hàn Nhạn ngẩn người, đột nhiên phản ứng kịp, biết tại sao, ánh mắt của người nam tử trước mặt này khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái, giống như có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, trong lòng mình suy nghĩ gì, ở trước mặt đều bị nhìn thấy sót lại cái gì. Vì vậy nàng liền cắn cắn môi, tiếp tục giả vờ ngốc nghếch : "Đại nhân muốn xem diễn kịch sao? Trong yến tiệc ngày hôm nay có thể mời đoàn kịch tới diễn đấy."

      Còn suy nghĩ tiếp theo đối phương cái gì, nhìn thấy người nọ xoay người lại, lạnh lùng : "Còn mau ?"

      Hàn Nhạn có chút hiểu người trước mặt, vừa mới vạch trần nàng giả bộ ngốc nghếch, có thể thả nàng dễ dàng như vậy? Nghĩ lại, bên phía người của rừng mai tìm được nàng có lẽ cũng rất lo lắng, huống chi người này vừa rồi mới cứu nàng, nếu như muốn hại nàng cũng cần phiền toái như vậy, chắc hẳn phải là người xấu. Vì vậy liền : "Đại nhân có biết đường tới rừng mai chỗ Hoàng Hậu nương nương thưởng mai hay ?"

      Im lặng trong giây lát, mới truyền đến giọng trong trẻo lạnh lùng của nam tử kia: "Cứ theo con đường này, gặp được cung nữ quét dọn ở Mặc Hồ Các, tìm họ nhờ dẫn đường là được."

      Trong lòng Hàn Nhạn cực kỳ vui vẻ, nhìn về phía chân thành cúi đầu cám ơn: "Cảm tạ đại nhân ra tay tương trợ, tiểu nữ dám quên, sau này có cơ hội chắc chắn tới cửa đáp tạ." xong liền vội vã rời .

      Sau này có cơ hội, Hàn Nhạn vừa vừa nghĩ, tốt nhất vĩnh viễn cũng có cơ hội, nam nhân kia đáng sợ giống hệt như khối băng, tốt nhất chỉ nên kính trọng từ xa.

      Sau khi Hàn Nhạn rời được lúc, Phó Vân Tịch xoay người, ánh mắt bị vật mắt đất hấp dẫn, khom lưng nhặt lên, nhìn theo bóng lưng Hàn Nhạn dần biến mất, có vẻ đăm chiêu.
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Xu nịnh thúc ngựa
      Editor: SunniePham

      Giống như lời của người kia vừa , Hàn Nhạn lâu nhìn thấy ngự hoa viên tuyệt đẹp. Ở phía ngoài có hai cung nữ quét dọn, Hàn Nhạn tới chuyện với họ, sau khi nghe xong cung nữ liền dẫn nàng đến Mai Viên.

      Cấp Lam và Thu Hồng rất lo lắng, từ xa nhìn thấy tiểu thư của mình, vội vàng chạy tới, "Tiểu thư người trở lại rồi. Đều là do chúng nô tỳ tốt, cùng với tiểu thư. Tiểu thư xảy ra chuyện gì chứ?"

      Hàn Nhạn nhìn các nàng, chỉ lắc đầu cười : "Ta sao"

      Đặng Thiền cũng đứng dậy, nắm lấy tay của nàng lo lắng hỏi: "Sao lại như thế? Mới vừa rồi tỷ tỷ của ngươi cho ta biết, ngươi ở bên ngoài Tịnh phòng chờ nàng, lúc nàng ra thấy người đâu hết. Lý tiểu thư còn sai bảo hạ nhân tìm ngươi nữa đó."

      Hàn Nhạn nhíu mày hỏi: "Lý tiểu thư? Ai là Lý tiểu thư?"

      Đặng Thiền : "Người ngồi cạnh tỷ tỷ ngươi đó. Thiên kim của Hữu thừa tướng chứ ai."

      Lúc này Hàn Nhạn mới đưa mắt nhìn người ngồi cạnh Trang Ngữ Sơn, các vị phu nhân, tiểu thư nhìn thấy Hàn Nhạn trở về nên ai cũng có chút chú ý vào nàng. Lúc nhìn thấy Hàn Nhạn gần đến, sắc mặt của Trang Ngữ Sơn trở nên trắng bệch. Chọt dạ dám nhìn nàng.

      Trong lòng Hàn Nhạn bây giờ mới sáng tỏ, nhìn lướt qua mặc quần áo thêu hoa. Vị này chính là Lý tiểu thư, bây giờ trừng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt lên đầy vẻ phẫn nộ và cam lòng.

      Lạ , nàng căn bản biết vị Lý tiểu thư này. Nếu là ra tay vì Trang Ngữ Sơn cũng đến nổi như vậy, nàng bỏ lỡ chuyện gì sao?

      Suy nghĩ cẩn thận lại lần nữa, Hàn Nhạn xác định mình có mâu thuẫn với vị Lý tiểu thư này. Trong lòng khó hiểu, nghe vị Lý tiểu thư đó : "Trang tiểu thư vừa rồi sao có thể lạc được? Hoàng Cung giống như bên ngoài, thể sai nha. Nếu gặp phải chuyện gì sao?"

      Nàng vừa , các vị phu nhân xung quanh quay đầu nhìn Hàn Nhạn. Những vị phu nhân chuyện với Hoàng Hậu, bưng trà cũng dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

      Hàn Nhạn nhíu mày, ý là nàng hiểu lễ nghi, dám loạn trong Hoàng Cung, còn ám chỉ mình gặp phải chuyện gì nữa. Hoàng Hậu chú ý tới nàng, nếu như mà chuyện vừa rồi bị phát , hôm nay nàng xong rồi. Bây giờ phải tìm cách giải quyết mới được.

      Nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh, Hàn Nhạn thở dài, giọng đầy ủy khuất : " ra Ngữ Sơn tỷ tỷ chỉ dẫn theo cung nữ. Cung nữ đó theo tỷ tỷ vào Tịnh phòng. Nhạn nhi mình ngồi đợi ở bên ngoài, đợi lâu lắm cũng thấy tỷ tỷ ra. Trong lúc nhàm chán, nhìn thấy Kim Sí Tước bay qua. Nhạn Nhi thấy ngạc nhiên nên mới đuổi theo, nghĩ tới lại...lạc đường." Hàn Nhạn xấu hổ cười, "May mà gặp phải cung nữ tỷ tỷ, tỷ ấy mới dẫn Nhạn nhi trở về." Giọng điệu của Hàn Nhạn vừa ngây thơ, lại mang theo vài phần hâm mộ : "Trong Hoàng Cung này, chuyện kỳ lạ nhiều đó. Từ trước tới nay Nhạn nhi chỉ nhìn thấy Kim Sí Tước qua sách vỡ. Ngày hôm nay quả là được mở mang tầm mắt, nương nương và bệ hạ là có phúc, kể cả chim Tước cũng bay qua, là có phúc cho Đại Tông chúng ta."

      Hàn Nhạn hôm nay búi hai búi tóc tròn, khuôn mặt tròn tròn ửng đỏ, nhìn có vài phần giống như ngọc nữ bên cạnh Quan Bồ Tát. Cộng thêm những lời này vừa trong trẻo, vừa hoạt bát, càng làm động lòng người.

      Lời này cũng kéo, Trang Ngữ Sơn Tịnh phòng mà chỉ dẫn theo có cung nữ, mà cung nữ này còn cùng nàng vào Tịnh phòng. theo cách khác là phục vụ có chút quá đáng, dám để Hàn Nhạn ở bên ngoài mình, người có tâm đều hiểu xảy ra chuyện gì. Trong lúc này, các vị tiểu thư nhìn Trang Ngữ Sơn càng thêm hèn mọn.

      Mà Hoàng Hậu lại bị tiếng ‘có phúc’ của Hàn Nhàm làm cho nàng rất vui mừng, mặt lên nụ cười tươi. Vẫy vẫy tay bảo Hàn Nhạn tới: "Đứa trẻ ngoan, mau tới bên cạnh bổn cung!"

      Hàn Nhạn lập tức qua, Hoàng Hậu sờ sờ đầu của nàng, giọng có chút gấp gáp: "Con thực nhìn thấy Kim Sí Tước sao?"

      Hàn Nhạn có chút kiếp sợ, nhưng vẫn vui vẻ đáp lại: "Vâng ạ! Nhạn nhi là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên mới lạc đường." Nàng cẩn thận nhìn Hoàng Hậu, "Màu lông vàng kim của chim Tước, nhìn có chút gióng với phụng bào của nương nương."

      Lời vừa dứt, Hàn Nhạn nghe thấy giọng đầy nũng nịu: "To gan! Dám đem nương nương ra so sánh với loài súc sinh?"

      Hàn Nhạn ngẩn đầu lên nhìn thấy người chuyện chính là vị Lý tiểu thư kia, giờ phút này nàng ta đứng dậy, dáng vẻ đầy phẫn nộ nhìn nàng.

      Hoàng Hậu có chút vui, nắm chặt tay lại: "Giai Kỳ, nữ tử làm sao có thể lỗ mãng tới như vậy? Để cho Trang tiểu thư hết."

      Hàn Nhạn bĩu môi, khuôn mặt nhắn lên vài phần , : "Kim Sĩ Tước phải là súc sinh. Mẫu thân của Nhạn nhi từng , Kim Sĩ Tước là do thần hộ thân hóa thân thành. Chỉ nhà nào có Kim Sĩ Tước bay qua, có phúc khí gấp trăm lần. Phúc khí này kéo dài đến con cháu, mãi dứt. Nhạn nhi cảm thấy được, nương nương cũng là người có phúc khí. Mấy năm nay vẫn luôn ở cạnh Hoàng Thượng, giang sơn Đại Tông mới có thể phồng vinh được như vậy. Huống chi khi chim Tước tức giận, cũng rất giống nương nương. Hay là, nương nương là hóa thân của Kim Sĩ Tước, chỉ là Kim Sĩ Tước phù hộ nhà , còn nương nương phù hộ nhà lớn."

      Là nữ nhân, ai cũng thích nghe lời ca ngợi từ người khác. Đa số các vị phu nhân và tiểu thư ở đây đều nịnh nọt Hoàng Hậu, nhưng mà có người nào lại có miệng lưỡi như Hàn Nhạn. câu đầu tiên của nàng là khen ngợi Hoàng Hậu cao quý, trời sinh mệnh phú quý, lại càng giúp quốc gia có phúc khí hơn. Hoàng Hậu là người đứng đầu hậu cung, mấy nay nay những lời nịnh nọt nghe cũng ít. Nhưng mà những lời của Hàn Nhạn mới nghe lần đầu. Làm cho nàng nhịn được mà cười rạng rỡ, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn đầy ngây thơ của Hàn Nhạn, trong nhất thời liền cảm thấy rất thích: "Đứa này, cái gì đâu . Giang sơn xã tắc, đều là nhờ phúc khí của Hoàng Thượng, các vị đại thần và các vị tướng sĩ mới đúng. Bản cung cũng chỉ là người phụ nữ, đâu có phúc phận đến vậy."

      Hàn Nhạn nghiêng đầu, đột nhiên từ phía sau truyền tới tiếng cười đầy sảng khoái: "Tử Đồng cần từ chối. Trẫm thấy vị tiểu thư này sai, nàng là phúc tinh của Trẫm."

      Hàn Nhạn ngẩn đầu, nhìn thấy Hoàng Thượng và vài vị quan tới. Chắc là nghe được những lời nàng .

      Hoàng Hậu nghe vậy nhất thời sửng sốt, trong mắt lên tia kinh hỉ, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!"

      Các vị phu nhân và tiểu thư xung quanh cũng quỳ xuống hành lễ, Hoàng Thượng vui vẻ : "Cái vị chư khang cần đa lễ." Rồi quay sang với Hoàng Hậu: "Tử Đồng, những lời Trang tiểu thư Trẫm điều nghe hết. Xem ra năm nay Đại Tông phồn thịnh, đều là nhờ tới chim bay dẫn phúc."

      Hoàng Hậu mỉm cười: "Đều là Hoàng Thượng có cách trị quốc."

      Hoàng Thượng hài lòng nhìn nàng, : "Trong đó cũng có công lao của nàng!"

      lâu rồi Hoàng Thượng chuyện ôn hòa như vậy với nàng. Hoàng Hậu vui vẻ, gương mặt đều ửng đỏ cả lên. Khi bà nhìn Hàn Nhạn trong mắt có vài phần dịu dàng.
      Sue ú, honglakTôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Người tài giỏi tuấn kiệt trong kinh thành.
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      đường thưởng mai gặp được Hoàng Thượng, coi như là cuộc sóng gió . Hoàng Thượng ở lại lát rồi rời , rừng mai cũng dần dần khôi phục cảnh tượng náo nhiệt như trước.

      Hàn Nhạn ngồi ở bên cạnh Hoàng Hậu, khéo léo trò chuyện cùng với Hoàng Hậu. Trải qua số chuyện vừa rồi, ánh mắt của các phu nhân và tiểu thư ở chung quanh nhìn Hàn Nhạn lập tức thay đổi, thậm chí còn lên ý muốn thân thiết lấy lòng.

      Hàn Nhạn từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười dịu dàng, Hoàng Hậu chuyện với nàng, câu trả lời của nàng cũng khiến cho người ta cực kỳ thích, phối hợp với bộ dáng đáng của nàng, ngược lại càng làm cho Hoàng Hậu nảy sinh thêm mấy phần thương từ tận đáy lòng.

      Phía bên kia, sắc mặt của Trang Ngữ Sơn trở nên cực kỳ khó coi, nàng ngờ, chủ ý của mình chẳng những trừng trị được Hàn Nhạn, ngược lại còn để cho nàng ta có cơ hội nổi tiếng. Lúc Hoàng Thượng rời còn quên tán thưởng Hàn Nhạn mấy câu, mà tại Hoàng Hậu cư nhiên còn để cho nàng ta ngồi ở bên cạnh, tức khắc trong mắt nàng thoáng qua tia ghen tỵ.

      Chu thị lại bận rộn trò chuyện cùng với các vị phu nhân, mặc dù trong lòng bà cũng thầm hận Hàn Nhạn có vận số tốt, nhưng mà có thể giúp Trang Ngữ Sơn trải sẵn con đường bằng phẳng mới là điều quan trọng hơn. Cơ hội vào cung cũng có nhiều, phải nắm chặt cơ hội để lợi dụng.

      Hàn Nhạn trong lúc cười cười , cũng quên quan sát vị Lý nương kia. Lý Giai kỳ vẫn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm nàng, Hàn Nhạn cũng nhạy cảm nhận ra được thái độ thù địch của nàng ta, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

      duyên cớ lại có thái độ thù địch với nàng, vị Lý Giai Kỳ kia, tại sao phải nhằm vào nàng?

      Nếu như thái độ thù địch ràng kia là của Lý Giai Kỳ, như vậy còn ánh mắt dò xét khác, cũng khiến cho áp lực của Hàn Nhạn tăng lên gấp bội.

      Gắp miếng bánh ngọt lên, Hàn Nhạn che giấu ý nghĩ sâu xa trong mắt, ánh mắt liếc về phía Hoàng Thái Hậu ngồi bên cạnh Lệ Phi.

      Ánh mắt dò xét kia, đại biểu cho cái gì, Hàn Nhạn thể nào biết được. Nhưng mà từ lúc vừa mới bắt đầu thấy mặt vị Hoàng Thái Hậu này, thái độ của đối phương vô cùng sâu xa khó hiểu. Vòng ngọc trong khăn gấm cất trong ngực, dường như cũng bắt đầu nóng lên.

      Nghĩ như thế nào cũng ra, Hàn Nhạn dứt khoát gác chuyện này qua bên, an tâm thưởng mai, cánh rừng hoa mai trắng này tuy đẹp, nhưng lại bì kịp nửa phần tao nhã của rừng mai đỏ kia. Trong cung có cảnh đẹp khó bì kịp như vậy, Hoàng Hậu là thưởng mai ở nơi này, trừ phi chỗ kia là nơi phải người thường có thể vào, hoặc là liên quan đến bí mật nào đó.

      Hàn Nhạn chút hứng thú đối với bất kỳ bí mật nào trong cung, bình thường mà , biết càng nhiều bí mật, chết càng sớm. Ngược lại nhớ tới nam tử tuấn tú khôi ngô vừa mới gặp, trong đầu Hàn Nhạn lại lên hình ảnh mình núp ở trong áo choàng của đối phương, khỏi đỏ mặt.

      Người nọ có thể tùy ý lại ở trong cung như vậy, chắc hẳn phải là người tôn quý, hi vọng đừng nên gặp lại tốt hơn, mình cũng muốn lại bị tổn thương do giá rét lần nữa đâu.

      Thời gian thưởng mai trôi qua rất nhanh, bao lâu sau, trời tối dần. Hoàng Hậu đứng lên, nhìn về phía chỗ ngồi của mọi người ở giữa phòng cười : "Thời gian còn sớm nữa, cung yến có lẽ chuẩn bị xong rồi, chúng ta cũng mau tới đó thôi."

      Hàn Nhạn nhìn Hoàng Hậu, lời kêu gọi của bà nghe qua cảm thấy rất thân thiết tự nhiên, giống như chỉ là vị phu nhân quan lại bình thường, nhưng phong thái lại rất tao nhã tôn quý, hổ là mẫu nghi thiên hạ đứng đầu lục cung.

      Nàng cúi đầu xuống có vẻ đăm chiêu, nếu như có thể học được phong thái đó từ người Hoàng Hậu, có lẽ về sau có chỗ phải dùng đến.

      Hàn Nhạn theo các vị phu nhân tới phòng bày tiệc rượu.

      Nơi bày tiệc rượu trong cung, đại điện phía trước dựa vào khe suối trong vắt, dòng chảy trong veo, thế như rồng bơi lội, bên lan can bằng đá ở hai bên, đều treo các loại đèn lồng trong suốt, điểm xuyết Ngân Hoa Tuyết Lãng. Đèn hoa muôn màu chiếu sáng, xung quanh treo đầy lụa mỏng, vô cùng tinh xảo.

      Sắc trời đen như mực, trăng sao, tuyết trắng dày đặc bao trùm khắp mười dặm xung quanh, đèn lồng đỏ thắm dưới mái hiên tỏa ra vầng sáng màu đỏ tươi lung linh, chung quanh đều là cung nữ mặc chiếc áo màu xanh biếc, cầm cái khay bằng bạc cung nghênh các vị phu nhân.

      Bàn tiệc trong đại điện chia làm nam quyến và nữ quyến, bởi vì là chuyện vui của hoàng gia, cho nên đặt bình phong ngăn cách. Các tiểu thư khuê nữ có mặt trong cung yến đều lộ dáng vẻ mong đợi, trong mắt lên tâm trạng hưng phấn, rồi lại nhanh chóng cúi đầu cho hợp với cấp bậc lễ nghi, dám tùy tiện nhìn khắp nơi.

      Đặng Thiền đụng cái vào cánh tay của Hàn Nhạn: "Nghe hôm nay Thành tướng quân trở về đây, như vậy chúng ta cũng có thể thấy được phong thái dũng mãnh của đại tướng quân rồi."

      Hàn Nhạn nhìn nàng chằm chằm khẽ mỉm cười: "Cũng chỉ là hai con mắt cái miệng, còn có cái gì khác sao, có gì để nhìn chứ?"

      Đặng Thiền đồng ý : "Nhưng ngài ấy là đại tướng quân đánh đuổi quân phản loạn Tác-ta ở vùng Tây Bắc, phụ thân ta , từ lúc bắt đầu năm Đại Tông đến nay, có thể đánh đuổi sạch người Tác- ta như vậy, Thành tướng quân là người đầu tiên, hơn nữa, ngài ấy chỉ mới hai mươi mốt tuổi."

      Hàn Nhạn liếc mắt nhìn Đặng Thiền có vẻ đăm chiêu, thấy nàng nhắc đến vị Thành tướng quân kia thần thái có vẻ rất hào hứng, nên trêu ghẹo: "Ngươi dường như biết rất , chẳng lẽ là động lòng xuân rồi sao?"

      Đặng Thiền sững sờ, da mặt lập tức đỏ bừng lên, dáng vẻ thẹn quá hóa giận, lập tức đẩy Hàn Nhạn ra: "Biết còn bậy! Ai dạy ngươi to gan như vậy, cái gì vậy chứ!"

      Hàn Nhạn cười cười cầu xin tha thứ, hai người vừa vừa cười lúc, Đặng Thiền mới : " tới cung yến lần này, ra chúng ta vẫn còn có thể thấy được rất nhiều đại nhân vật đấy. Thành tướng quân kia là , còn có những người khác nữa."

      "Những người khác?" Hàn Nhạn thuận miệng hỏi.

      Tình cảm của Trang Sĩ Dương và nàng rất lạnh nhạt, đừng tới việc trong triều, ngay cả việc thường ngày trong nhà cũng bao giờ nhiều với nàng. Còn Đặng Thiền lại là hòn ngọc quý tay Đặng Thượng Thư, rất nhiều chuyện liên quan tới triều đình và dân gian, nếu phải là chuyện quan trọng, đều nguyện ý biến nó thành chuyện vui kể cho Đặng Thiền nghe. Nghe Hàn Nhạn hỏi lên như vậy, Đặng Thiền lập tức lôi kéo nàng khẽ : "Các đại nhân vật trong kinh thành này, nếu như là người trẻ tuổi, hôm nay có Huyền Thanh Vương, Thế tử Vệ Vương, tiểu thiếu gia của Hách Liên gia, Thành tướng quân, còn có người giàu nhất kinh thành Giang Ngọc Lâu."

      Nghe thấy tên của Vệ Như Phong, trong lòng Hàn Nhạn thoáng chùng xuống, ngay sau đó liền cười khổ, ở trong mắt người đời, Vệ Như Phong quả vị thanh niên tuấn tài giỏi hiếm có, thế nhưng vị thanh niên tuấn tài giỏi đó, kiếp trước ban cho nàng ly rượu độc.

      Đặng Thiền có chú ý tới sắc mặt của Hàn Nhạn, vẫn còn tiếp tục thêm: "Hôm nay thể thấy được Giang Ngọc Lâu, ngài ấy là thương hộ, hiển nhiên là thể vào cung. Nhưng mà mấy vị khác, hôm nay chúng ta đều có thể gặp."

      Hàn Nhạn thoáng dừng lại, đều có thể gặp, cách khác, cung yến ngày hôm nay, nàng có thể phải gặp Vệ Như Phong? Nghĩ tới đây, trong lòng nhịn được rối như mớ bòng bong.

      "Thành tướng quân ngươi cũng biết, ta cần phải , còn tiểu thiếu gia của Hách Liên gia, nghe từ lúc sinh ra khuynh quốc khuynh thành, còn đẹp hơn cả nữ nhân ba phần. Nhưng mà danh tiếng của ngài ấy, ra cũng được tốt lắm."

      Hàn Nhạn nghe Đặng Thiền vậy, liền nhớ tới vị nam tử xinh đẹp mặc áo đỏ gặp trước đó, khuôn mặt quyến rũ tuấn kiệt xuất kia, quả là tương xứng với bốn chữ ‘quốc sắc thiên hương’, tức khắc liền nhịn được muốn bật cười.

      Đặng Thiền thấy Hàn Nhạn nở nụ cười, cho rằng bản thân nàng cũng có hứng thú với chuyện mình , lập tức càng hăng hái hơn trước: "Thế tử Vệ Vương kia, tên là Vệ Như Phong, là người nhã nhặn điềm đạm, tướng mạo cũng là loại thượng phẩm, quan trọng hơn là ngài ấy đối xử với mọi người rất khiêm tốn mềm mỏng, là quân tử quang minh chính đại đấy."

      Quân tử? Hàn Nhạn yên lặng giật giật khóe miệng, biết nên dùng vẻ mặt gì để lựa ý hùa theo lời của Đặng Thiền.

      "Nhưng mà người nổi bật nhất, chính là Huyền Thanh Vương!" Giọng điệu của Đặng Thiền chuyển sang loại hâm mộ: "Vị Huyền Thanh Vương này mới mười bốn tuổi mặc áo giáp ra trận, nghe còn là sư phụ của Thành tướng quân. Ngươi nghĩ xem, Thành tướng quân dũng mãnh như vậy, vị Huyền Thanh Vương này phải là còn lợi hại hơn sao. Phụ thân ta từng , vị Huyền Thanh Vương này nắm giữ địa vị trọng thần trong triều, ngay cả Hoàng Thượng còn phải xem sắc mặt của ngài ấy. Hơn nữa, tướng mạo của ngài ấy mặc dù bằng Hách Liên Dục, nhưng mà phong thái lại cao hơn bậc, trong kinh thành có nữ nhi nào gặp qua ngài ấy mà bị khuynh đảo, chỉ là đáng tiếc, " tới chỗ này, giọng của Đặng Thiền liền hạ thấp xuống: "Nghe ngài ấy là người đồng tính!"

      Hàn Nhạn lấy làm kinh hãi, sau đó "phì" tiếng bật cười.

      Đặng Thiền sửng sốt: "Ngươi cười cái gì?"

      Hàn Nhạn lắc đầu cái: "Ta chỉ là nghĩ, ngài ấy nếu tốt như ngươi , mà lại có tật xấu kia, ngược lại đáng tiếc."

      Đặng Thiền bĩu môi: "Còn phải sao."

      Hàn Nhạn cũng so đo nữa, mấy người nổi bật nhất trong kinh thành, Vệ Như Phong, Hách Liên Dục, Giang Ngọc Lâu nàng đều thấy, ngược lại bắt đầu có chút tò mò đối với hai vị còn lại .

      Đúng lúc này, nghe được tiếng hét chói tai dài của thái giám ở cửa: "Hoàng Thượng giá lâm…"

      Hàn Nhạn quay đầu lại theo bản năng, liền thấy bộ long bào Minh Hoàng tôn quý hoa lệ, mấy vị đại thần theo ở phía sau, chậm rãi bước đến.
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :