1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Cảnh cáo nho .

      Editor: SunniePham -
      Beta: Mia Leo -

      Trong trí nhớ của Hàn Nhạn, nàng có ấn tượng gì về xinh đẹp của Trang Ngữ Sơn. Lần duy nhất nàng nhớ chính là đêm tân hôn lần đó. Trang Ngữ Sơn mặc quần áo của tân nương, như con tu hú chiếm tổ chim khách, vừa bước vào tặng nàng ly rượu độc.

      Đó là ác mộng của nàng, cả đời này nàng vĩnh viễn thể nào quên.

      Giờ nghĩ lại, từ lúc Trang Ngữ Sơn xuất , nàng ta đều ăn mặc đơn giản khi đứng trước mặt nàng. Dung nhan nàng ta trời sinh diễm lệ, trang phục bình thường đương nhiên thể làm nổi bật nhan sắc của nàng ta. Trước nay Hàn Nhạn chưa bao giờ để ý đến điều này.

      Còn lúc này, người thiếu nữ xinh đẹp mặc trang phục lộng lẫy đứng trước mặt của Hàn Nhạn. Đôi mắt nàng ta đầy sâu thẳm mà mênh mông, sau đó từ từ yên lặng mà hóa thành làn nước trong suốt.

      "Ngữ Sơn tỷ tỷ là đẹp." Nàng nhàng, ở giữa lông mày thoáng chút thù hận.

      "Tứ tiểu thư quá khen." Tuy lời khiêm tốn, nhưng gương mặt nàng ta lại lộ ra vẻ đắc ý.

      Nàng ta ăn mặc quá sang trọng giống Chu thị, cũng ăn mặc quá đáng giống Hàn Nhạn. Trang Ngữ Sơn chỉ lớn hơn Hàn Nhạn tuổi, nhưng cơ thể lại phát triển ngừng. Đôi chân mảnh mai thon dài, làn da trắng như tuyết. Nàng ta mặc bộ quần áo bằng lụa màu hồng nhạt, váy dài thả tới mắc cá chân, trước ngực có thêu hoa mẫu đơn nở rộ, cánh hoa e ấp xếp tầng tầng lớp lớp. Mái tóc búi kiểu Lưu Vân Kế, đầu cắm thêm cây trâm bằng ngọc thạch khảm mã não. Cộng thêm đồ trang sức bằng trân châu, vòng tay bát bảo nhàng lay động. Tất cả làm nổi bật lên làn da trắng mịn của nàng.

      Gương mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, quần áo phất phới, dáng người đầy mị. So với tiên nữ, nàng ta lại có vẻ phong tình hơn. So với vũ nữ, nàng ta lại đoan trang hơn. đúng là mỹ nhân yểu điệu, tuy tuổi còn , nhưng mà chỉ giơ tay nhấc chân cũng đầy sức quyến rũ.

      Ngay cả Hàn Nhạn cũng thể dối lòng, trong lòng thầm khen chữ đẹp.

      Có thể do nhìn thấy tán thưởng trong ánh mắt của Hàn Nhạn, khiến cho Trang Ngữ Sơn vui vẻ. Thái độ cũng trở nên thân thiện hơn nhiều: "Ta thấy phục trang hôm nay của Tứ tiểu thư cũng rất đáng ."

      Hàn Nhạn nghiêng đầu : "Làm sao bằng được nửa của Ngữ Sơn tỷ tỷ."

      Trang Ngữ Sơn càng cảm thấy hài lòng. Chu thị nhìn con mình, cũng cảm thấy hài lòng.

      Tuy hôm nay trong cung tổ chức dạ yến, nhưng phu nhân và con của các nhà đều phải tiến cung sớm. Bởi vì Hoàng Hậu muốn cùng các vị phu nhân thưởng mai ở Ngự Hoa Viên sau giờ Ngọ, để tăng thêm chút hương vị.

      Sau khi chải tóc, thay quần áo. Hàn Nhạn và mẫu tử Chu thị cũng chuẩn bị vào cung.

      Chu thị lấy chiếc áo choàng màu ngọc bích đầy lấp lánh từ trong rương ra. Hàn Nhạn hơi ngạc nhiên, nàng thấy chiếc áo này rất quen mắt. Chu thị thấy nàng nhìn chằm chằm chiếc áo trong tay mình, liền nhoẻn miệng cười : "Cái này gọi là Tác Tước Kim, đây là áo được làm từ lông khổng tước ở nước Ba Tư. Lão gia đem tặng nó cho ta. Chẳng qua ta cũng lớn tuổi, thích hợp mặc chiếc áo quá lấp lánh thế này. Bây giờ nên để cho Ngữ nhi mặc." Dứt lời bà ta liền choàng áo lên người của Trang Ngữ Sơn.

      Hàn Nhạn nheo mày lại, nhớ lại chuyện xảy ra rất nhiều năm về trước.

      Năm Hàn Nhạn lên tám tuổi, có người làm ăn với Trang Sĩ Dương tặng cho ông vài món đồ lạ của thương nhân mang từ biển về. Trong đó có chiếc Tác Tước Kim này, chiếc áo này giữ ấm chống lạnh, bên ngoài nhìn cực kỳ đẹp, mẫu thân liền muốn có nó. ngờ chỉ trong chớp mắt, ông ta lại là chuẩn bị làm quà tặng cho viên quan cấp . Lúc ấy mẫu thân tuy tiếc nuối, nhưng cũng hiểu áo choàng này quý giá nhường nào.

      giờ chiếc áo choàng đó lại người Trang Ngữ Sơn. Bất luận là từ đâu đưa tới, Trang Sĩ Dương đều đưa cho Chu thị. Nghĩ tới việc Chu thị được sủng ái, khiến lòng Hàn Nhạn có chút mờ mịt.

      Trang Ngữ Sơn nhìn thấy sắc mặt của Hàn Nhạn trông rất kỳ lạ, lòng càng thêm đắc ý, giọng điệu đầy khoe khoang: "Mẫu thân, cái này cũng bình thường thôi mà. Phụ thân từng , chỉ cần Ngữ nhi thích cái gì, phụ thân đều đưa cho Ngữ nhi."

      Hàn Nhạn vô cùng hâm mộ: "Phụ thân đối xử với Ngữ Sơn tỷ tỷ tốt! "

      Chu thị giả vờ khiêm tốn lại: "Lão gia cũng đối xử tốt với Tứ tiểu thư mà." Bà vừa vừa nhìn áo choàng của Hàn Nhạn, trong câu đó cần đoán cũng biết thâm ý của nó.

      Hàn Nhạn gật gù đắc ý: "Đương nhiên rồi! Dù sao con cũng là dòng nữ chính mà."

      Nàng cắn răng ba từ ‘dòng nữ chính'. Quả nhiên sắc mặt của mẫu tử Chu thị lập tức liền thay đổi. Đối với mẫu tử Chu thị, thân phận chính là nỗi đau của bọn họ. Hàn Nhạn muốn dùng dao găm xé toạc vết thương đó ra. Nàng muốn xem ai lợi hại hơn ai.

      Chu thị miễn cưỡng cười : "Chúng ta mau chóng tiến cung thôi."

      Xe ngựa của Trang phủ chờ sẵn ở bên ngoài, khi nhìn thấy chỉ có chiếc xe ngựa. Hàn Nhạn liền vẫy vẫy tay, bảo gã sai vặt: " tìm thêm chiếc xe ngựa lại đây."

      Chu thị tính lên xe, nghe thấy Hàn Nhạn vậy nhất thời sửng sốt: "Tứ tiểu thư vì sao lại phải tìm thêm chiếc xe ngựa?" Bà cản gã sai vặt định tìm người giữ ngựa lại.

      Hàn Nhạn nhún vai trả lời: "Con cũng muốn ngồi xe ngựa!"

      " phải tứ tiểu thư cùng xe ngựa với mẫu tử ta sao?" Trang Ngữ Sơn đứng ở phía sau hỏi.

      Hàn Nhạn chép miệng trả lời: "Ba người ngồi chung chiếc xe rất chật chội. Ta thích vậy."

      Chu thị nhíu mày : "Như vậy hợp lý lắm."

      Hàn Nhạn liếc nhìn bà: "Từ trước tới giờ, con đều dự tiệc với mẫu thân. Nhưng hôm nay phải cùng với di nương và Ngữ Sơn tỷ tỷ. Nhạn nhi thể chịu được."

      Lời của Hàn Nhạn đầy hàm ý. Là thể chịu được xe ngựa chứa ba người, hay thể chịu được hai mẫu tử Chu thị? Người hầu ở xung quanh đều cúi đầu, trong lòng thầm nhủ, tiểu thư của chính thất và vị thiếp mới vào phủ, dường như khá giống nước với lửa.

      Chu thị nghe thấy vậy thiếu chút nữa là thở được.

      Hàn Nhạn cảm thấy bầu khí trầm xuống, liền ủy khuất : "Ta đường đường là dòng nữ chính. Bây giờ muốn chiếc xe ngựa để dự tiệc cũng phải nhìn sắc mặt của người khác sao? Lời này mà truyền ra ngoài còn thể thống gì..." Đôi mắt của nàng trở nên lạnh lùng: "Trong danh sách dự tiệc có tên của ta, nếu như yến tiệc lần này có sai sót gì. Hoàng Thượng mà nổi giận, các ngươi ai chịu trách nhiệm."

      Nàng cố tình việc trở nên nghiêm trọng, khiến cho tất cả người hầu đều giật mình, vội vàng chuẩn bị xe ngựa cho nàng. Chu thị tức giận đến giậm chân, nhưng Hàn Nhạn chỉ mỉm cười, giọng cực kỳ quan tâm: "Di nương và Ngữ Sơn tỷ tỷ mau lên xe , bên ngoài gió lớn lắm. Ngữ Sơn tỷ tỷ lại ăn mặc mỏng manh như vậy, rất dễ bị cảm lạnh. Chẳng may lỡ bị bệnh lại phải tiếp tục nằm giường nữa. Đến khi đó có Vãn di nương cầu an, có thể khỏe mạnh nhanh như vậy ?"

      Thân thể của Trang Ngữ Sơn cứng đờ, Chu thị trừng mắt liếc Hàn Nhạn. Sau đó cắn răng kéo Trang Ngữ Sơn lên xe.

      Trang Ngữ Sơn ngồi xe, nhìn chằm chằm mẫu thân của mình, sắc mặt khó chịu: "Mẫu thân, người ta muốn ngồi cùng chúng ta lại là chuyện tốt. Con muốn nhìn thấy con tiểu tiện nhân kia!"

      "Câm miệng." Chu thị quát to, dọa Trang Ngữ Sơn hoảng sợ. Nhất thời phải núp ở góc của xe ngựa, dám lời nào.

      Chiếc xe ngựa nhanh chóng được đưa đến, Hàn Nhạn vui mừng nhảy lên xe, lớn tiếng kêu: "Cấp Lam, Thu Hồng mau lên xe ."

      Tiếng đầy trong trẻo, toàn bộ người của Trang phủ đều nghe thấy. Bọn người hầu đều kinh ngạc. Tứ tiểu thư đồng ý cho hai nha hoàn cùng xe với mình, lại muốn cùng xe với mẫu tử Chu thị.

      Hàn Nhạn cố ý lớn tiếng, dĩ nhiên là đạt được kết quả của mình mong muốn. Sau cùng mới gật đầu đắc ý.

      là nhục nhã! Bên kia hai mắt của Chu thị đỏ ngầu lên.
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Chuyện chỉ có hai.

      Editor: SunniePham -
      Beta: Mia Leo -

      Bọn nô tỳ nhanh chóng tìm chiếc xe ngựa tốt, bên trong được trải thảm da chồn mềm mại. Vừa rộng lại vừa ấm, Hàn Nhạn thu tay sưởi ấm từ lò than, ngồi nhâm nhi đồ ăn vặt.

      Cấp Lam cười hì hì : "Chỉ sợ giờ này Tứ phu nhân nổi giận đùng đùng rồi."

      Thu Hồng có chút lo lắng: "Tiểu thư đối xử với họ như vậy, chính người cũng phải cẩn thận đó."

      Hàn Nhạn thèm để ý, chỉ xua tay : "Ta muốn chọc tức họ, tốt nhất là chọc họ giận quá mất khôn, quên hết mọi quy củ. Khiến các phu nhân dự tiệc hôm nay phải nhìn họ với con mắt đầy độc ác."

      ra Hàn Nhạn chưa từng dự yến tiệc lần này, bởi vì năm đó nàng chìm đắm trong đau thương khi mới vừa mất mẫu thân, làm gì còn có tâm trạng để mà dự tiệc. Hơn nữa, năm đó Chu thị cũng thường đến thăm nàng. Khi đó bà ta hay cười về các phu nhân tham dự nghiêm khắc cỡ nào, quy củ trong cung khó khăn ra sao. Nếu cẩn thận dễ dàng đắc tội người khác, gây họa cho Trang phủ. Tuy ngày thường nàng cũng thường xuyên theo mẫu thân dự tiệc, nhưng mà yến tiệc trong cung này lần đầu mới tham dự. Nghe bà vậy, nàng cũng thấy khiếp sợ, cuối cùng cáo ốm, ở trong Trang phủ nghỉ ngơi. Hàn Nhạn khép hờ mắt lại, bây giờ nhớ lại, mỗi lần dự tiệc về Trang Ngữ Sơn đều yến hội có nhàm chán cỡ nào, các tiểu thư kia khó chuyện ra sao, chính mình bị ủy khuất đến nhường nào. Năm tháng dày dằng đẵng, loại yến tiệc này có bao nhiêu đâu. Trong lòng Hàn Nhạn thầm oán hận, chính nàng quá ngu ngốc, tự cách ly mình khỏi các phu nhân trong kinh, nghe lời gièm pha của mẫu tử bọn họ. Rốt cuộc thành ra tự mình hại mình!

      Cũng may ông trời thương xót, cho nàng được sống lại lần nữa. Kiếp này, nàng nhất định phải phá hỏng kế hoạch của Chu thị. Đứng từ cao nhìn xuống xem họ bị quả báo như thế nào. Bọn họ thiếu nợ nàng, thiếu nợ mẫu thân nàng, nàng từng bước từng bước đòi lại tất cả.

      Bên trong chiếc xe ngựa còn lại, Chu thị oán giận vừa cầm khăn tay xé rách vừa chửi: "Tiện nhân!"

      Kế hoạch của bà vốn dĩ rất hoàn hảo, cùng ngồi chung xe với Hàn Nhạn. Đoạn đường dài như vậy, có thể từ miệng của Hàn Nhạn moi ra chút tin tức.

      Vốn dĩ bà xuất thân cao, bản thân cũng là thứ nữ. Về sau trời xui đất khiến để bà gặp Trang Sĩ Dương rồi sau đó có Trang Ngữ Sơn. Nhưng ngờ Trang Ngữ Sơn lại theo con đường cũ của bà, trở thành thứ nữ. Cho nên bà thề rằng, nhất định phải làm cho Trang Ngữ Sơn thoát khỏi danh phận thứ nữ, trở thành dòng nữ chính.

      Chẳng ngờ rằng, bà vừa bước vào phủ, tình lại giống như bà nghĩ. Cái con tiện nhân kia để lại đứa con cũng hiền lành gì, dám ngang nhiên tranh chấp với bà. Khó khăn lắm mới có cơ hội tiến cung, bà quyết định phải bước chân vào hàng ngũ phu nhân cao quý. Để còn trải đường cho Trang Ngữ Sơn sau này.

      Chỉ là từ trước tới nay bà rất ít có cơ hội dự tiệc, đối với những chi tiết bên trong cũng ràng mấy. Lại càng biết các phu nhân cao quý đó như thế nào. Vì thế bà muốn moi được chút tin tức từ miệng của Hàn Nhạn, để có thể dựa vào điều đó kết giao với bọn họ, mà phạm phải sai lầm nào. Chỉ cần bà hỏi mà Hàn Nhạn trả lời, mang tội bất kính, phạm vào trong những đức hạnh cần phải có của con . Trước mặt đám người hầu, Hàn Nhạn chắc chắn dám trả lời.

      ngờ, Hàn Nhạn lại dám dùng lý do khác để phải ngồi cùng mình. Sau đó còn đổi chiếc xe ngựa khác, hơn nữa còn dám bảo hai nha hoàn cận thân của mình lên xe ngồi chung. Nó rốt cuộc coi bà ra gì hả?

      Chu thị càng nghĩ càng cam lòng, trong mắt lóe lên tia ác độc. Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Trang Ngữ Sơn, bà hơi sửng sờ.

      Ngữ Sơn càng lớn càng xinh đẹp. Với bộ dáng này, chỉ cần nam nhân nhìn thấy chắc chắn bị mê hoặc. Yến tiệc lần này nhất định có các quý công tử đến tham dự, nếu có thể để Ngữ Sơn nổi bật ...

      được, thân phận của Ngữ Sơn bây giờ chỉ là con của thiếp, nếu bị những cậu ấm kia nhìn trúng, e là chỉ có thể làm thiếp.

      Bà phải để cho Ngữ Sơn vứt bỏ thân phận này. Trong mắt Chu thị chứa điều gì thâm sâu, rồi đột nhiên giọng : "Ngữ nhi, mẫu thân cho con nghe..."

      Xe ngựa được canh giờ dừng lại. Hàn Nhạn được Cấp Lam và Thu Hồng đỡ xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy những bức tường cao đầy khí thế.

      Kiến trúc của Hoàng gia huy hoàng, chỉ cần nhìn ở bên ngoài cũng thấy được khí thế bất phàm. Trong lòng Hàn Nhạn có chút mông lung, nơi tinh xảo đẹp đẽ như vậy, thực ra chính là cái lồng chim vàng. Tường cao bao bọc bốn phía, nhốt cả con người khi còn sống.

      Trang Ngữ Sơn theo Chu thị xuống xe. Đứng trước những bức tường cao lớn như thế, trông nàng lại càng nhu nhược, bé, tựa như đóa hoa mẫu đơn thướt tha.

      "Mẫu thân, đây là hoàng cung sao? là tráng lệ!" Trang Ngữ Sơn nhìn chằm chằm vào bên trong, trong mắt lên vẻ sốt ruột. "Chúng ta mau vào ."

      Chu thị trừng mắt nhìn nàng: "Ngữ nhi, con quên mẫu thân dặn dò gì sao?"

      Trang Ngữ Sơn ngạc nhiên, vội vàng thu hồi cảm xúc, mỉm cười : "Ngữ nhi chỉ là có chút kích động thôi."

      Hàn Nhạn nhìn thấy hai mẫu tử họ, trong lòng cười thầm. Dù sao Trang Ngữ Sơn cũng còn tuổi, vẫn giỏi che giấu cảm xúc được. Chu thị có thể khiến Trang Ngữ Sơn sợ đến vậy, xem ra thủ đoạn cao hơn nhiều rồi.

      Nghĩ lại cũng đến lúc phải chung với họ rồi, Hàn Nhạn bước tới cạnh hai mẫu tử họ, : "Ngữ Sơn tỷ tỷ đúng, chúng ta mau vào thôi."

      Chu thị thấy Hàn Nhạn biết giữ hòa khí, tuy trong lòng kinh ngạc nhưng vẫn làm bộ diễn trò, giả vờ thân mật : "Được"

      Chu thị kéo kéo tay Trang Ngữ Sơn, cũng biết làm cho ai xem.

      Hàn Nhạn im lặng , bảo Cấp Lam và Thu Hồng theo. Rồi để cung nữ dẫn đường vào trong.

      Nơi ở của Hoàng gia quả tầm thường. Đá ngọc thạch được mài dũa tỉ mĩ, vườn cây được chăm sóc rất tinh xảo, mái ngói sơn màu đỏ thẫm. Vừa cao quý lại đoan trang. Tuyết mới vừa rơi, đất đọng chưa nhiều, nhìn con đường tuy trong trẻo nhưng lại rất vắng lặng, mang theo vài phần tĩnh mịch, làm cho lòng người cũng lạnh lẽo theo.

      Trang Ngữ Sơn và Chu thị tuy vẫn cố gắng biểu cảm xúc gì, nhưng mà trong lòng cũng khỏi lay động. Nhất là Trang Ngữ Sơn, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ nạm vàng kia. Thấy cảnh xa hoa như thế khiến nàng ta lại kìm lòng được. Trước kia ở Trang phủ thấy phú quý nhường nào, cho nên nàng ta luôn cố gắng tìm cách cướp đoạt mọi thứ của Hàn Nhạn, để tận hưởng cuộc sống giàu sang. Nhưng bây giờ nàng nhìn thấy hoàng cung còn tráng lệ và huy hoàng hơn nữa, so vớiTrang phủ như trời vực. Giờ khắc này Ngữ Sơn sinh lòng chấp niệm, sau này nàng cũng muốn có phủ đệ tráng lệ như vậy, muốn trở thành đệ nhất phu nhân đầy tôn quý.

      Hàn Nhạn nhìn thấy lòng tham lên trong mắt của Trang Ngữ Sơn, khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười đầy mỉa mai. Giàu sang có gì mà quyến luyến? Chỉ là lòng người khó lường, khi nổi lên lòng tham có muốn trở lại như trước cũng được.

      Dù sao nàng biết, Trang Ngữ Sơn dùng thủ đoạn gì đây?

      Cung nữ dẫn dường phát ra khí có chút kỳ lạ, cũng nhiều. Sau khi qua hành lang dài, đến ngự hoa viên hùng vĩ. Hàn Nhạn vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ba chữ "Điện Thái Phượng” được viết ở .

      "Trang phu nhân tới." Cung nữ vừa mới thông báo xong, nhất thời tất cả tiếng xì xào đều biến mất. Hàn Nhạn đưa mắt lên nhìn vào đôi mắt sắc bén ngồi chính giữa điện.

      Trong lòng Hàn Nhạn trở nên căng thẳng, tuy nhiên mặt vẫn cười tươi. Tiến lên vài bước hành lễ: "Thần nữ Trang Hàn Nhạn thỉnh an Hoàng Thái Hậu."
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Nữ nhi Đặng gia.

      Editor: SunniePham -
      Beta: Mia Leo -

      Người phụ nữ lớn tuổi ngồi chính giữa điện, mặc bộ quần áo làm bằng vải gấm lấp lánh kim tuyến, thưởng thức tách trà thơm. Mặc dù tuổi hơn năm mươi, nhưng đôi mắt vẫn thông minh và đầy sắc bén, toàn thân tỏa ra khí thế uy quyền của hoàng gia, khiến người khác cảm thấy có vài phần áp lực. Hàn Nhạn nửa quỳ hành lễ. lúc sau Thái Hậu vẫn lời nào, im lặng lúc nữa mới mở miệng : "Đứng lên , lại đây cho ai gia nhìn xem."

      Hàn Nhạn ngạc nhiên, xưa nay nàng cũng chưa từng tiếp xúc gì với Thái Hậu, thái độ như vậy quá sâu xa. Nàng dám chậm trễ, liền vội vàng đứng dậy, tới bên cạnh Thái Hậu.

      Hoàng Thái Hậu nhìn xuống, thấy Hàn Nhạn nét mặt ngây thơ, bộ dạng hoạt bát đáng , nhấp nháy mi mắt, cất giọng ôn hòa, "Đúng là đứa bé ngoan." xong liền cởi chiếc vòng ngọc đeo tay đưa cho Hàn Nhạn: "Dáng người cũng rất xinh đẹp."

      Hàn Nhạn nhìn thấy vòng tay này, trong lòng đầy phức tạp, lập tức có phần sợ hãi, sau đó từ chối : "Thái Hậu, vật này quá quý trọng. Thần nữ dám nhận."

      Thái Hậu cười cười: "Mau nhận , ai gia nhìn thấy con thông minh lanh lợi nên thưởng cho con đó."

      Hàn Nhạn suy tính trong lòng, sau cũng lo lắng nhận lấy.

      Chu thị và Trang Ngữ Sơn nhìn thấy cảnh này, có chút yên. Nào ai ngờ Thái Hậu lại thay đổi thái độ với Trang Hàn Nhạn. Nhất là Trang Ngữ Sơn, nàng uất hận nhìn chằm chằm vòng ngọc trong tay Hàn Nhạn.

      Tại sao chỉ là con tiểu tiện nhân mà cũng được Thái Hậu coi trọng?

      Chu thị cũng bắt chước Trang Hàn Nhạn bước lên phía trước thỉnh an: "Nô tỳ thỉnh an Thái Hậu."

      Trang Ngữ Sơn vừa mới nhìn thấy Thái Hậu tặng cho Trang Hàn Nhạn chiếc vòng tay bằng ngọc, bây giờ tức giận đến đỏ mắt tía tai. Nàng quyết tâm muốn lấy lòng Thái Hậu, chừng còn có thể được người ban thưởng nhiều hơn. Vì vậy vội vàng bước lên, dùng giọng dịu dàng: "Thần nữ thỉnh an Thái Hậu."

      Giọng của nàng vốn êm tai, giờ còn cố ý mềm mỏng, làm người nghe cảm thấy như cơn gió thổi qua tai. Làm cho lòng người gợn sóng.

      Nàng vừa mới mở miệng, tất cả những nữ quyến bên trong đều nhìn chằm chằm vào nàng. Hàn Nhạn được ban thưởng khiến mọi người kinh ngạc, bây giờ Trang phủ lại xuất thêm vị tiểu thư khác. Trong nháy mắt tất cả ánh mắt đều rơi người của Trang Ngữ Sơn.

      Hàn Nhạn khẽ thở dài trong lòng, Trang Ngữ Sơn cố làm ra vẻ ta đây. Giọng điệu mềm nhũn này nếu để nam nhân nghe được chắc chắn khiến cho người khác thương tiếc mà sủng ái. Nhưng mà đáng tiếc, tất cả mọi người ở đây đều là nữ nhân, hơn nữa toàn là danh môn khêu tú. Cả đời bọn họ đều xem trọng hiền lương thục đức. Trang Ngữ Sơn dùng giọng đều đầy ma mị như vậy, khi lọt vào tai của họ, dĩ nhiên thành loại con biết tuân thủ nữ đức, bại hoại thuần phong mỹ tục.

      Quả nhiên, khi Trang Ngữ Sơn thầm vui mừng trong lòng. Thái Hậu ngẩng lên nhìn Chu thị, từ từ mở miệng : "Ngươi là kế thất (1) mà Trang đại nhân mới cho vào phủ sao?"

      Chu thị nghĩ tới Thái Hậu lại đột nhiên hỏi như vậy, liền cắn chặt môi. Vốn dĩ bà muốn tham dự yến tiệc lần này, chính là để mọi người nhận thức bà là tân chủ nhân của Trang phủ. Bây giờ Thái Hậu như vậy, bà thể nào nhắm mắt dối, nếu liền phạm vào tội bất kính, nếu như bà thừa nhận mình chỉ là thiếp thất, vậy bữa yến tiệc này còn có ý nghĩa gì nữa.

      Sau cùng, bà cắn răng : "Nô tỳ phải là kế thất, mà là... thiếp thất."

      Tất cả các nữ quyến xung quanh đều hiểu , nhìn mẫu tử Chu thị đầy khinh bỉ. Khó trách lên được bàn tiệc, ra chỉ là thiếp thất và con của thiếp. Nhìn Chu thị nuôi dưỡng con mình thành như vậy, đầy lẳng lơ, cũng biết là học được bao nhiêu thủ đoạn hồ ly rồi. Quả nhiên thể sánh bằng con của chính thê. Phấn trang ngọc trác (2), dáng người điềm đạm, toàn thân đầy phong thái cao quý.

      Chu thị bị thua thiệt. Nghe thấy Thái Hậu nhàn nhạt : " ra là vậy. Đứng lên ." có câu sau, lúc này Chu thị bỏ bừng cả khuôn mặt, lôi kéo Trang Ngữ Sơn ngồi bên.

      Trang Ngữ Sơn tuy biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cảm giác ánh mắt của những người xung quanh đều là lạ. Nhìn thấy Thái Hậu có ý định ban thưởng gì, trong lòng càng tức giận, đem tất cả thù hận đổ lên đầu của Hàn Nhạn. muốn với Hàn Nhạn mấy câu, thấy Hàn Nhạn ngồi bên cạnh mặt quần áo màu vàng, hai người nắm tay cười đùa với nhau.

      "Điện Thái Phượng" là nơi ở của Thái Hậu, ngày thường chỉ dành để tiếp đãi các phi tần trong cung. Giờ phút này tất cả các nữ quyến trong kinh đều tới đây chuyện với nhau, cũng xem như vui vẻ hòa thuận. Sóng gió nhoi vừa rồi cũng qua, giờ mọi thứ khôi phục lại như cũ.

      "Hàn Nhạn, chúng ta bao lâu rồi gặp nhau nhỉ?" áo vàng cứ nắm chặt tay của Hàn Nhạn chịu buông, khuôn mặt ngập tràn niềm vui.

      Hàn Nhạn nhìn trước mặt, tâm tư liền bay xa.

      Đặng Thiền là bạn tốt của nàng, ngày trước sau khi bị sơn tặc bắt, cả ngày nàng đều trốn ở trong phủ, chỉ có mỗi Đặng Thiền vẫn thường đến tìm nàng chơi đùa. Tình nghĩa của hai người hề cạn. Đáng tiếc về sau Đặng Thượng Thư phạm lỗi khiến Hoàng Thượng nổi giận, bị gián làm quan thất phẩm. Đặng Thiền gả cho vị quan của Viện Hàn Lâm, gả tới năm đổ bệnh mà qua đời.

      Sức khỏe của Đặng Thiền vốn dĩ rất tốt, Hàn Nhạn nghe sơ được tin tức mà dám tin. Về sau nghe được vị quan Hàn Lâm kia tính tình rất biến thái, tất cả mọi người đều nhao nhao cho rằng Đặng Thiền bị vị quan kia hành hạ liên tục cho đến chết.

      Đặng Thượng Thư cũng chỉ có mỗi người con , sau khi Đặng Thiền qua đời, lâu sau ngài cũng buồn khổ mà xuôi tay. Sau năm nữa, Đặng phu nhân vì quá nhớ thương Đặng Thượng Thư và con , cuối cùng cũng theo họ.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Nhạn trở nên căng thẳng, cầm chặt tay Đặng Thiền : "Ta cũng rất nhớ ngươi."

      Đặng Thiền bị nàng dọa cho hoảng sợ, vội vàng : "Sau hai mắt của ngươi đỏ ửng vậy? Khi nghe bá mẫu qua đời, ta rất muốn đến thăm ngươi, nhưng lại thể được. Nghe người kia là kế mẫu của ngươi, chẳng lẽ ngươi bị bà ta ức hiếp sao?"

      Hàn Nhạn nhìn thấy Đặng Thiền vẫn êm đẹp đứng ở trước mặt mình, trong lòng kích động vì hành động luống cuống vừa rồi. Nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của Đặng Thiền, tim nàng cảm thấy ấm áp, cười với nàng ấy: "Bà ta chỉ là thiếp thất, làm sao dám ức hiếp ta được. Ta sao đâu, nhìn thấy ngươi là vui rồi."

      Đặng Thiền đầu tiên là sửng sốt, lúc dự tang lễ, nàng vẫn nhìn thấy Hàn Nhạn nắm chặt tay nàng mà khóc sướt mướt, trong ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng. Bây giờ biết tại sao nàng thấy nàng ấy ngập tràn sinh khí, còn buồn khổ như trước kia nữa. Quan hệ của các nàng vốn dĩ rất thân thiết, Hàn Nhạn có chút thay đổi gì nàng liếc mắt thấy là nhìn ra. Bây giờ Hàn Nhạn trầm ổn hơn nhiều, tuy vừa rồi đối mặt với Thái Hậu vẫn mang dáng vẻ đáng , nhưng nàng cảm thấy Hàn Nhạn hề nhu thuận như lúc trước nữa. Hàn Nhạn bây giờ vừa thông minh vừa khôn khéo, dường như nàng ấy còn che giấu điều gì đó. Còn nữa khi nghe Hàn Nhạn về Chu thị, cả người toát ra ánh của tự tin, tựa như nàng ấy nắm chắc mọi thứ trong tay. Đặng Thiền cảm thấy hơi xa lạ, nhất thời nàng ngây người ra.

      Hàn Nhạn nhìn thấy Đặng Thiền ngẩn người, cười : "Thế nào, sao lời nào hết vậy? Chẳng lẽ mặt ta dính gì sao?"

      Đặng Thiền lấy lại bình tĩnh, tự nhủ bản thân quá đa nghi. Tuy Hàn Nhạn thay đổi, nhưng mà điều này lại tốt cho nàng ấy. Hàn Nhạn đầy sức sống vẫn tốt hơn so với Hạn Nhạn trầm lặng, yếu đuối trước kia. Nàng chân thành : "Lúc trước ta sợ ngươi nghĩ quẩn, bây giờ tốt rồi. Ta thấy ngươi rất vui vẻ."

      "Chuyện gì rồi cũng qua." Hàn Nhạn lắc đầu : "Ta nếu tiếp tục đau lòng, chỉ khiến kẻ thù vui mừng, còn người quan tâm ta càng thêm lo lắng. khi như vậy, hà tất phải đau khổ. Để cho kẻ thù vui vẻ."

      Đặng Thiền sửng sốt, "Kẻ thù vui mừng...." Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy giọng ngọt ngào vang lên: "Sao tứ muội chỉ mãi chuyện với vị tiểu thư này, mà hề để ý đến tỷ tỷ vậy?"


      Chú thích:

      (1) Kế thất: Vợ kế, nghĩa là chính thê/vợ cả thứ hai.

      (2) Phấn trang ngọc trác: Cụm từ thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp thanh cao hoặc những đứa bé trắng nõn, mềm mịn, ở đây nghiêng về nghĩa thứ hai
      honglak thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Đạp tuyết tìm mai.

      Editor: SunniePham -
      Beta: Mia Leo -

      Sở dĩ Trang Ngữ Sơn hành động như vậy, là vì thái độ vừa rồi của Thái Hậu. Các vị phu nhân ngồi gần đó cũng chú ý tới các nàng. Tuy mỗi người chuyện, nhưng ánh mắt của họ vẫn liếc về phía các nàng. Tiếng của Trang Ngữ Sơn , nên thu hút phần lớn ánh mắt của các vị phu nhân.

      Hàn Nhạn nhíu mày, Trang Ngữ Sơn lại muốn đến tìm phiền phức.

      Trang Ngữ Sơn để ý đến thái độ của Hàn Nhạn, thản nhiên tới nắm lấy tay của nàng, ra vẻ thân thiết: "Nhạn nhi muội muội, thường ngày ở trong phủ muội đều thích ra ngoài, cả ngày cứ ở trong phòng thêu hoa viết chữ. Ta cũng chỉ có thể gặp được mặt muội có vài lần. Bây giờ chúng ta cùng nhau dự tiệc, nên chuyện nhiều chút mới được."

      Đặng Thiền đánh giá vị tỷ tỷ mới vào phủ của Hàn Nhạn, nghe được lời của nàng ta, trong lòng liền tức giận. gì vậy? Thường ngày chỉ thấy Hàn Nhạn có vài lần, chẳng khác gì ám chỉ Hàn Nhạn là com người kiêu căng sao? Trước mặt các vị phu nhân, tiểu thư, lại xấu Hàn Nhạn khó sống chung, còn ngược đãi tỷ tỷ trong nhà!

      Quả nhiên, vài vị phu nhân bên cạnh liền nhìn Hàn Nhạn với ánh mắt khác.

      Hàn Nhạn bình tĩnh, vội gì, chỉ thở dài trong lòng. đời là vậy, mọi người đều chỉ nghe toàn những tin đồn, nhưng chịu tin tưởng vào đôi mắt của mình. Trang Ngữ Sơn là con của thiếp, nhưng lại còn biết cư xử, mất dáng vẻ của tiểu thư khuê các, lòng dạ hẹp hòi, thậm chí còn rất độc ác... Mấy vị phu nhân này quá rãnh rồi có gì làm, khi nghe thấy chuyện nhà của người khác, hận thể đào sâu thêm nữa, để cho bọn họ có nhiều đề tài mà ngồi chuyện với nhau.

      Đặng Thiền cuống lên, muốn mở miệng hộ cho Hàn Nhạn, thấy Hàn Nhạn khẽ kéo tay áo của nàng. Đặng Thiền hơi ngẩn ra, Hàn Nhạn ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đầy đắc ý của Trang Ngữ Sơn, mỉm cười : "Tại sao Ngữ Sơn tỷ tỷ lại như vậy? Từ khi mẫu thân của Nhạn nhi qua đời, thân thể Nhạn nhi liền đổ bệnh. Nhạn nhi muốn lây bệnh cho người ngoài cho nên mới phải ở cả ngày trong phòng. Hơn nữa, suốt mấy ngày nay Nhạn nhi đều luôn trông mong Ngữ Sơn tỷ tỷ đến chơi với Nhạn nhi, nhưng đều vô vọng. Có thể do Ngữ Sơn tỷ tỷ vừa mới vào phủ phải làm việc bận rộn, cho nên thể để ý đến Nhạn nhi."

      Trang Ngữ Sơn sửng sốt, nhất thời cả gương mặt đều đỏ ửng.

      Lời của Hàn Nhạn rất ràng, phải vì nàng trốn trong phòng muốn ra gặp người khác, mà là nàng ốm đến mức phải nằm ở giường, hơn nữa nàng cũng muốn mình lây bệnh cho người khác. Điều này cho thấy nàng là con người có tâm địa lương thiện. Còn tỷ tỷ của nàng, các vị phu nhân đều dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn Trang Ngữ Sơn. Con của chính thê, còn là muội muội của mình sinh bệnh, vậy mà thân làm tỷ tỷ cũng chịu thăm. hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

      Đặng Thiền thở phào nhõm, Trang Ngữ Sơn vẫn còn muốn biện hộ cho mình, "Ta có... Bệnh của muội sớm khỏi rồi."

      Hàn Nhạn cúi thấp đầu xuống, che giấu cảm xúc của chính mình, làm như rất khó xử : "Ngữ Sơn tỷ tỷ, chuyện Nhạn nhi sinh bệnh cả Trang phủ đều biết mà. Mẫu thân vừa mới qua đời, trong lòng muội rất khó chịu, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau khổ."

      Các phu nhân ngồi bên cạnh, ai cũng là mẫu thân cả. Tất cả đều biết Hàn Nhạn vừa mới mất mẫu thân. Ho thấy mi mắt của nàng sụp xuống, khuôn mặt ngây thơ đượm buồn khổ. Khiến cho tất cả khỏi sinh chút lòng thương xót. Nghĩ thầm, đứa bé này tuy tuổi còn nhưng rất có hiếu. Còn khi nhìn qua Trang Ngữ Sơn cảm thấy chán ghét. Chỉ là con của thiếp, vậy mà còn dám lớn tiếng lộng hành!

      Chu thị nhìn thấy Trang Ngữ Sơn đối phó được, vội vàng bảo Trang Ngữ Sơn đến bên cạnh bà. Hàn Nhạn cũng vui vẻ khi nhìn thấy gương mặt của Trang Ngữ Sơn, trong lòng trở nên thoải mái hơn nhiều.

      Sau khi Trang Ngữ Sơn khỏi, Đặng Thiền bên tai của Hàn Nhạn: "Ta thấy tỷ tỷ của ngươi cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, ràng muốn đến gây với ngươi."

      Hàn Nhạn nhún vai: "Chỉ là tôm tép mà thôi, cần tranh chấp với loại người như nàng ta."

      Đặng Thiền hé miệng cười, "Mấy ngày gặp, mồm mép của ngươi ngày càng lợi hại. biết được ai dạy đây."

      Hàn Nhạn cười mà , giương mắt lên nhìn thấy tổng quản ma ma vào, phía sau còn có vài cung nữ. Bà dịu dàng mỉm cười với mọi người ngồi: "Các vị phu nhân, hoàng hậu nương nương chờ ở Mai Viên. Thỉnh Thái Hận nương nương và các vị phu nhân cùng thưởng mai."

      Yến tiệc bắt đầu vào buổi tối, bây giờ vẫn còn là ban ngày, cho nên Hoàng Hậu mời các vị phu nhân và tiểu thư thưởng mai để giết thời gian. Bây giờ là mùa đông, đạp tuyết tìm mai cũng là chuyện rất hợp lý.

      Hàn Nhạn kéo tay Đặng Thiền phía sau các vị phu nhân. Mặc dù quen biết các vị phu nhân này, nhưng mà cười vài câu, sau đó cũng thành quen.

      Cái gọi là yến tiệc, thực ra là buổi kết giao với các phu nhân, tất cả đều có mục đích. Có nhà sắp gả con , có nhà con trai sắp thành thân, chuyện rồi hỏi thăm gia thế, sau đó có thể kết thành nhân duyên.

      Nam nhân bàn chính bàn rượu, còn nữ nhân bàn chuyện nhà ở đây. Mà hôn nhân, chính là chính lớn nhất của nữ nhân.

      Hàn Nhạn suy nghĩ lung tung về mấy thứ này, liếc nhìn qua mẫu tử Chu thị.Thấy Trang Ngữ Sơn vây quanh chuyện với , mặt ra vẻ nịnh nọt. Mà kia quần áo thượng hạng, giữa hai hàng lông mày lên vẻ kiêu căng, xem ra là người có địa vị và gia thế.

      Trang Ngữ Sơn cảm nhận được ánh mắt của Hàn Nhạn, quay đầu lại nhìn, môi còn lên nụ cười đầy khiêu khích. Hàn Nhạn ngẩn người, lắc đầu để ý đến nàng ta. Trong lòng chỉ cảm thấy Trang Ngữ Sơn kẻ ngu ngốc, nịnh bợ tiểu thư có gia thế danh giá có gì mà đắc ý.

      Nhưng mà chiêu nịnh nọt này, hẳn là do mẫu thân của nàng ta truyền lại. Hàn Nhạn nhìn các vị phu nhân cười thân thiện với Chu thị, khuôn mặt có chút đăm chiêu.

      Quả đúng là người khôn khéo, nhanh như vậy có thể giải trừ hết mọi khúc mắt với các vị phu nhân, thậm chí họ còn bắt đầu tiếp nhận bà ta. Hàn Nhạn suy nghĩ, chuyện này dường như tốt lắm, nàng nên nghĩ biện pháp gì để ngăn cản đây?

      Đặng Thiền nhìn thấy Hàn Nhạn ngẩn người, đẩy đẩy bả vai của nàng: "Sao mà ngây ngốc ra vậy, mau xem hoa mai này. Oa là đẹp!"

      Lúc này Hàn Nhạn mới tỉnh táo lại, nhìn theo ánh mắt của Đặng Thiền. rừng hoa mai ra, hương thơm ngào ngạt. Hàn Nhạn hít hơi, cảm thấy thể xác lẫn tinh thần như say nồng trong hương mai.

      Đây là hoa viên của hoàng gia, rộng hơn mười dặm. Tất cả đều trồng toàn hoa mai, trận gió thổi qua, cánh hoa mai rơi xuống đất, biết là tuyết hay là mai, nhìn tựa như tiên cảnh. Nơi này xa hoa.

      Các vị phu nhân cũng bị cảnh đẹp này hấp dẫn. Hoàng Hậu ngồi cạnh chiếc bàn , bàn đặt đầy điểm tâm tinh xảo. Ở nơi này mà thưởng mai và trò chyện, quả là rất tuyệt vời.

      Hàn Nhạn theo Đặng Thiền ngồi cạnh Đặng phu nhân. Đặng phu nhân là người rất dịu dàng, hiền hòa, rất thương Hàn Nhạn. Cấp Lam, Thu Hồng và các nha hoàn khác đứng bên hầu hạ. Trang Ngữ Sơn ngồi cạnh chung vừa rồi, ánh mắt vô tình hướng về nàng, cần cũng biết là chuyện thị phi.

      Chuyện tình như vậy có biện pháp nào ngăn cản. Lòng dạ Trang Ngữ Sơn trong sáng, huống chi lại bị Hàn Nhạn làm cho thiệt thòi, bây giờ trừng mắt cảnh cáo nàng, ý muốn đòi lại mối hận vừa rồi.

      hồi, Trang Ngữ Sơn đột ngột đứng dậy, tới cạnh nàng : "Nhạn nhi muội muội, tỷ muốn đến Tịnh phòng, muội dẫn đường cho tỷ nha."

      Lập tức Hàn Nhạn có trực giác là Trang Ngữ Sơn mưu gì đó, theo bản năng nàng mở miệng cự tuyệt: "Hay là để cho cung nữ dẫn đường . Muội cũng biết đường."

      Trang Ngữ Sơn nhất quyết buông tha, cẩn thận nhìn nàng : "Tỷ... Tỷ rất sợ, chúng ta là tỷ muội mà. Chẳng lẽ Nhạn nhi muội muội ghét bỏ tỷ chứ?"

      đến nước này, nếu nàng vẫn tiếp tục cự tuyệt chứng tỏ nàng coi Trang Ngữ Sơn ra gì. Các phu nhân bên cạnh đều nhìn nàng, nàng còn có thể làm gì đây?

      Đặng Thiền cũng mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó thích hợp, đứng dậy : "Để ta cùng với hai người."

      Hàn Nhạn lắc đầu : " cần, ta cùng với Ngữ Sơn tỷ tỷ là được rồi. Rất nhanh quay lại thôi."

      Đặng Thiền có liên can gì tới chuyện này, nàng muốn lôi kéo nàng ấy vào cuộc. Hàn Nhạn suy nghĩ, dù sao cũng là ở trong cung, Trang Ngữ Sơn cũng dám cả gan làm bậy gì. Nàng đề phòng nhìn lướt qua vị tiểu thư cùng với Trang Ngữ Sơn, rốt cuộc thân phận của nàng ta là gì?
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Đóa hoa của Lý gia

      Editor: SunniePham -
      Beta: Mia Leo -

      Cung nữ dẫn đường phía trước, Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn phía sau. mặt Trang Ngữ Sơn vẫn mỉm cười ôn hòa, nhưng Hàn Nhạn luôn cảnh giác như cũ. Rốt cuộc là nàng ta muốn gì, nàng thầm nắm chặt chiếc trâm giấu trong tay áo.

      Chiếc trâm hoa mai bằng gỗ này là quà sinh thần năm nàng mười tuổi, lúc đó Trang Hàn Minh chính tay mài dũa rồi tặng nó cho nàng. Tuy hoa văn trâm hề tinh xảo, nhưng mà cũng nhìn ra được người làm trâm rất có thành ý. Mới đầu nàng cảm động đến mức dám dùng, huống chi nàng là tiểu thư con nhà quan, nếu dùng cây trâm này e là hợp lắm. Cho nên mới bỏ vào trong hộp để cất giữ. Sau khi nàng sống lại, trong lúc thu dọn vật phẩm vô tình nhìn thấy cây trâm này. Nàng nhận ra chiếc trâm vẫn còn mới như ban đầu, có thể thấy Trang Hàn Minh dùng loại gỗ rất tốt để làm ra chiếc trâm này.

      Vật gì cũng có chỗ dùng, nàng mài đầu trâm nên nó vô cùng bén nhọn, rồi biến nó thành con dao găm cho chính mình. Có thể chém gọt, đánh quyền để làm vật phòng thân. Tuy trong lúc bất trắc, cây trăm này cũng dùng được nhiều, nhưng mà có nó phòng thân cũng khiến nàng yên tâm chút.

      Trang Ngữ Sơn vốn dĩ có ý tốt gì, nàng tốt nhất cũng phải cẩn thận. Chỉ là... trong cung này Trang Ngữ Sơn cũng có quen bất kỳ ai, cho nên nàng ta dám làm chuyện ngu ngốc gì. Trừ phi là có người trong cung làm chỗ dựa. Hàn Nhạn nghĩ tới vị tiểu thư vừa rồi, nhìn qua có địa vị cao, chẳng lẽ nàng ta là người trong cung?

      Trang Ngữ Sơn muốn đối phó với nàng, tất nhiên có người khác hỗ trợ.

      Hàn Nhạn cảm thấy có gì đó đúng, nhưng vẫn tiếp tục theo.

      Đường trong cung khá phức tạp, cung nữ kia dẫn Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn qua rất nhiều nơi, vòng qua nhiều hành lang dài. Lúc Hàn Nhạn cảm thấy hai chân đều đau nhức, cung nữ kia mới dừng lại, "Trang tiểu thư, tới nơi."

      Trang Ngữ Sơn cầm tay của Hàn Nhạn vào, Tịnh phòng của Hoàng gia quả là cũng được làm bằng ngói đỏ tường hồng, khí thế bất phàm. Hàn Nhạn thầm nghĩ trong lòng, Tịnh phòng bình thường còn tốt hơn cả Trang phủ. Hàn Nhạn vừa mới nghĩ vậy, ngay sau đó lập tức chửi chính mình. Bây giờ là lúc nào rồi, mà con đem Tịnh phòng và Trang phủ ra so sánh.

      Tịnh phòng có tổng cộng ba gian, Trang Ngữ Sơn và Hàn Nhạn mỗi người vào gian. Từ lúc bắt đầu Hạn Nhạn cảnh giác, cảm thấy được Trang Ngữ Sơn làm gì đó, nên nàng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cửa, phòng ngừa Trang Ngữ Sơn đột nhiên phá cửa mà xông vào.

      [Truyện được đăng chính thức và miễn phía tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don]

      Chờ đợi đến mỏi mòn, Hàn Nhạn cảm thấy Trang Ngữ Sơn có động tĩnh gì, cảm thấy có chút kỳ quái. Đẩy cửa ra, gọi tiếng: "Ngữ Sơn tỷ tỷ."

      Trả lời lại nàng chỉ là tiếng gió lạnh lẽo.

      Hàn Nhạn rùng mình, chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng bước tới hai gian phòng còn lại. Tất cả đều trống , chẳng có bóng người.

      Đứng hồi lâu, nàng mới bắt đắc dĩ cười. Nàng mãi đề phòng Trang Ngữ Sơn hại nàng, hoặc làm khó dễ, ngờ nàng ta lại dùng chiêu này.

      Họ bỏ rơi nàng ở đây!

      Đây là lần đầu tiên Hàn Nhạn tiến cung, cũng biết đường trong cung thế nào. Giờ phút này tỉnh ngộ lại, cung nữ vừa rồi đưa nàng qua rất nhiều nơi, dọc đường đều có thái giám hay cung nữ nào. Điều này hoàn toàn hợp lý.

      Trong cung có rất nhiều nơi kiêng kị, cũng có nơi rất bí mật, có thể làm cấm địa. Bây giờ Hàn Nhạn đứng ở chỗ này, ở đây bóng người. nhịn được mà nghi ngờ, có khi nào nơi này là cấm địa ?

      [Truyện được đăng chính thức và miễn phía tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don]

      Nếu thực là cấm địa, mà nàng cứ đứng chờ ở đây. Đợi lát nữa Trang Ngữ Sơn trở về có thể nàng đột nhiên mất tích, sau đó nhờ người tìm, lúc đó phát ra nàng ở cấm địa. cần biết là vô tình hay cố ý, nhất định Hoàng Thượng trách tội, đối với khuê nữ mà , chỉ có thể ban cho nàng cái chết. ngờ Trang Ngữ Sơn lại độc ác đến như vậy, tuy tuổi còn mà thủ đoạn tàn nhẫn rồi.

      Nhưng mà bây giờ muốn rời khỏi, Hàn Nhạn cũng biết nên như thế nào. Nơi này bóng người, nếu nơi này đúng là nơi cấm địa, chỉ cần nhầm bước, hậu quả e là khó lường.

      Nghĩ tới đây Hàn Nhạn khỏi chán chường, nếu lúc đó để cho Cấp Lam theo tốt rồi. Đáng tiếc bây giờ nàng ta ở quá xa, có gọi cũng ai nghe.

      Nàng cắn chặt răng, đến nước này chỉ còn cách là phải liều thôi. Hàn Nhạn cứ thẳng về phía đông, băng qua cánh rừng rộng lớn.

      Theo lý thuyết , con người lần theo đường đất mà , nhưng mà Hàn Nhạn lại dám làm như vậy.

      Nếu như nàng ở cấm địa, ít ra trong rừng cây cối rậm rập may ra còn có thể trốn được. Những công trình kiến trúc bên kia, tuyện đối được bước vào.

      Nàng vừa vừa để ý xung quanh, rất nhanh Hàn Nhạn phát , xung quanh đây bóng người nào cả.

      [Truyện được đăng chính thức và miễn phía tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don]

      Nơi này chắc chắn là chỗ thầm thường, cho nên mới có thái giám hay cung nữ. Hàn Nhạn cũng thầm cảm thấy may mắn vừa rồi mình chọn đúng đường, nếu về phía đất trống kia, lỡ như có chuyện gì cũng chưa chắc có chỗ để trốn! Nếu có ai tìm tới, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy nàng.

      Nhưng mà cứ như vậy, khi nào mới tới được Mai Viên?

      biết bao lâu, Hàn Nhạn vẫn tìm được lối ra, dường như cánh rừng này có lối thoát. Lúc nàng lo lắng, ngửi thấy mùi hương bay tới. Mùi thơm ngào ngạt, thấm nhuyễn vào lòng người. Hàn Nhạn khỏi ngẩn người, trước mặt nàng là cả khu rừng toàn hoa mai màu đỏ.

      Nếu như ví hoa mai trắng ở nơi Hoàng Hậu ngắm cảnh là thắng cảnh, nơi này chính là tiên cảnh.

      [Truyện được đăng chính thức và miễn phía tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don]

      Hàng ngàn đó hoa mai cùng nhau nở rộ, cả mảnh rừng ngập tràn sắc đỏ. Còn có mang theo mùi thơm ngào ngạt. Màu của hoa chói mắt, mang theo vẻ đẹp cao ngạo mà quý phái. Hoa nở cành cây cao ngất, hề run sợ tuyết lạnh. Trong nhất thời Hàn Nhạn mới hiểu được thế nào là sắc xuân.

      Mười dặm hoa mai, tuyết phủ đầy đất, vừa diễm lệ lại vừa mộc mạc, vừa náo nhiệt lại thêm quạnh. Tựa như khuê nữ phương hoa bi thương được bước ra ngoài, mang theo vẻ đẹp rực rỡ huy hoàng. Đẹp nhất cũng là ở đây, thảm nhất cũng là ở đây, vì người mà khép vì người mà nở, chỉ tiếc rằng có ai đến thưởng thức.

      Những bông hoa mai này đến cũng vội vàng mà cũng vội vàng. Sắc đỏ rực rỡ như lửa. Khiến Hàn Nhạn ngây ngốc cả người. Cuộc đời quá ngắn ngủi, hoa chóng nở sớm tàn, giống như nàng ở kiếp trước, chết vào tuổi thanh xuân, đẹp nhất cũng chỉ ngày.

      Hàn Nhạn cảm nhận được những đóa hoa mai kia như là chính mình, nàng cũng chết vào ngày như mai nở rộ như vậy. Nàng cũng bi ai khi ai thưởng thức. Vẻ đẹp của nàng, người kia thấy được.

      Hoa mai nở vào mùa đông, cho nên tất yếu chịu cơn bão tuyết đến thanh tẩy cho chúng. Cuộc đời của nàng, vĩnh viễn có từ 'bằng phẳng'. Cho nên cả đời này, dù là mưa gió bão táp, cũng có ai thương tiếc cho nàng. Có ai hiểu được nàng, thưởng thức vẻ đẹp của nàng, đồng ý săn sóc cho nàng? Nàng giống như chiến binh, sống đầy kiêu ngạo rồi lại thương tâm, mà nàng cũng chỉ có thể con đường này thôi!

      Nước mắt của Hàn Nhạn trào ra, về phía trước vài bước thấy ở xa xa đằng trước có ánh mắt dò xét nàng, cả người nàng lạnh , tinh thần liền tỉnh táo lại, giương mắt lên nhìn về phía trước. Chỉ nhìn thấy bóng dáng thon dài, đứng dưới tán cây hoa mai đỏ, dường như cả người hòa với tuyết trắng, đứng lẳng lặng nhìn vào nàng.
      tart_trung, honglakTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :