1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Kinh Thành thủ phủ

      Editor: Tinh Linh Tuyết -
      Beta: Mia Leo -

      Thời tiết dần dần chuyển lạnh, mặt trời ngày mùa đông cũng còn khiến người ta cảm thấy ấm áp nữa. Ngược lại các quầy bán đồ ăn của những người bán hàng rong lại tỏa mùi thơm nóng hổi của thức ăn, khiến người ta vừa ngửi thấy sảng khoái.

      Trong kinh thành, vẫn luôn lưu truyền câu "Đông nghèo, Tây giàu, Nam quý, Bắc loạn". Đại ý chính là chỉ phía Đông đa phần là nhiều chỗ định cư của người nghèo. Phía Bắc trị an hỗn loạn. Phía Nam quan lại quyền quý chiếm đa số. Phía Tây giàu có và đông đúc nhất. Nghe khi Tiên hoàng còn sống từng có người đạo sĩ du lịch khắp nơi rằng: “ ra nào có khoa trương như vậy. Chẳng qua là do vùng Đông Bắc gần sát ngoại ô, lại là vùng đất hoang vu nhiều rừng núi, đương nhiên có người ở.”

      Cầu Nam lại là nơi mà quý nhân trong kinh thích dừng lại nhất. Nơi này có rất nhiều chỗ chơi đùa, chủng loại đa dạng. Phàm là công tử thế gia nào cũng rất thích tới chỗ này tìm trò vui. Ngoại trừ thói quen, cũng bởi vì thích cảnh vật xinh đẹp, tinh xảo của nơi này. Tìm quán trà lịch tao nhã vừa uống trà vừa nghe đàn, chính là hình thức giải trí rất thú vị.

      Mắt thấy có gian cửa hàng ở cuối Cầu Nam, bên trong rộng rãi sáng sủa. Tuy bài trí đơn giản mộc mạc, nhưng tiềm vẻ giàu sang bất phàm. Tấm bảng hiệu treo trước cửa là hàng chữ lớn, ánh vàng rực rỡ: tiệm cầm đồ Phú Quý.

      Lão trưởng quầy ở trong cửa hàng bận rộn tính toán sổ sách. Ngước mắt nhìn lan can tinh xảo ở lầu hai của hiệu cầm đồ, thấy quán rượu.

      Từ lầu hai nhìn xuống, những có thể nhìn thấy dòng người hối hả ở phía dưới, mà nhìn về phía Đông có thể nhìn thấy hồ nước xanh biếc như ngọc bích chảy róc rách bên dưới cầu Nam.

      "Chỗ này tốt, chỉ sợ là có thể thống trị toàn bộ thắng cảnh phương rồi." Người thanh niên mặc áo màu đỏ, tay cầm ly rượu uống cạn ngụm. Đôi mắt của quyến rũ sóng sánh như biển hồ mênh mông. Nếu đôi mắt đó là của , có lẽ nàng chính là người xinh đẹp, tuyệt mỹ vô cùng.
      Màn lụa rũ xuống khẽ lay động. Màu sắc xanh nhạt nhàng, khoan khoái giống như sắc thái của bầu trời sau cơn mưa, hay dòng nước xanh biếc phản chiếu sắc trời. Bên ngoài bức rèm che có hai xinh đẹp gảy đàn tỳ bà. thanh trong trẻo, êm tai tựa như ngọc trai rơi khay ngọc, làm lòng người say mê mẩn.

      Toàn thân người thanh niên lộ vẻ giàu sang ngồi ở bên kia, người mặc áo choàng ngắn xếp tua màu đỏ thẫm, kim bài đính thạch đeo dọc ở bên người. Toàn bộ nút áo đều được may tỉ mỉ bằng chỉ bạc. Đầu đội mũ làm bằng vải nhung màu đỏ, khảm minh châu phát ra ánh sáng tím lấp lánh. Tay cầm đôi đũa ngọc gắp miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, : "Ta chưa từng thấy có người thích ăn quỵt như huynh. Lão bản ta cũng muốn chiêu đãi mấy kẻ rảnh rỗi, mỗi ngày đều chạy tới đây. Nếu chuyện Tiểu thiếu gia của Hách Liên gia chạy tới ăn chực ở tiệm Phú Quý của ta lộ ra ngoài, huynh sợ có mọi người cười rụng răng hết sao?"

      Hách Liên Dục nghe vậy liền cười to: "Có gì mà phải sợ chứ! Giang Ngọc Lâu huynh là nhà giàu nhất thiên hạ. Chẳng qua ta chỉ đến ăn bữa cơm, huynh cần gì phải hẹp hòi như vậy. Hơn nữa cũng đâu phải chỉ mình ta ăn chực.", hất cằm chỉ về phía đối diện: "Sao huynh đến người kia?"

      "Huynh ấy có đưa bạc, nhưng huynh có.", Giang Ngọc Lâu quan sát từ xuống dưới: " bằng huynh vào làm việc cho tiệm Phú Quý của ta cũng tốt. Chỉ cần hát điệu hát dân gian gì đó, rồi dùng sắc đẹp của huynh. Ta dám cá, quá ba ngày, nhất định có vô số công tử cố hết sức ném lụa đỏ cho huynh."

      "Huynh!" Hách Liên Dục bình sinh ghét nhất là người ta nam sinh nữ tướng. Thế mà cái gã đối diện lại là người mặt dày, uất ức thể làm gì ta được. Trong cơn tức giận liền chuyển ánh mắt tới phía khác: "Vân Tịch, huynh mới vừa tới bắt đầu nhìn chằm chằm lầu dưới, dưới có gì hay à? Chẳng lẽ nhìn trúng nương nhà nào?"

      Người thanh niên kia chính là Phó Vân Tịch, lúc này chàng ngồi dựa vào lan can. Con ngươi đen như mực lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa vô cùng bình thường ở lầu dưới.

      Phu xe dừng xe ngựa ở trước hiệu cầm đồ. lát sau, có hai bộ dáng giống như nha hoàn bước xuống, nha hoàn mặc áo màu xanh dương đứng ở trước buồng xe, vén rèm lên, đỡ người ở bên trong xuống.

      Đó là trẻ vóc người nhắn, dáng vẻ ước chừng khoảng mười hai, mười ba tuổi. Nàng mặc chiếc áo vải bông mỏng có chấm bi, bên ngoài chỉ đeo dải gấm màu xanh quanh ngực, trông đơn giản. Mái tóc được chải thành hai búi tóc tròn tròn, nhìn từ cao khó có thể thấy diện mạo của nàng, chỉ thấy nàng ôm chiếc hộp bằng gỗ cao cỡ nửa người.

      Hách Liên Dục sáp đến gần, thoạt nhìn cũng hơi sững sờ và kinh ngạc, nhưng cũng nhờ thế mà quên cảm giác khó chịu khi nãy. quay lại hỏi Giang Ngọc Lâu: "Cửa tiệm của huynh, phải chỉ nhận bảo bối thôi sao?"

      Giang Ngọc Lâu lắc đầu: "Phàm là vật giàu sang, đều có lý do gì mà từ chối. Bảo bối hay cũng quan trọng."

      "Vậy kỳ quái." Hách Liên Dục tự nhủ: " nương kia ăn mặc tầm thường như vậy, lại dám bước vào cửa hàng nhà huynh. Hay là người ta nhầm chỗ vậy?"

      "Huynh cho rằng tiệm Phú Quý của ta là chỗ nào, người bình thường cũng có thể nhầm sao?" Giang Ngọc Lâu tiếp lời : "Phú Quý dễ dàng nhìn thấy, càng là người có bảo bối, càng phải che giấu kĩ càng."

      Hách Liên Dục hừ tiếng, lại thấy Phó Vân Tịch ở bên cạnh hiếm khi lộ vẻ hứng thú, cho nên lại nhìn xuống phía dưới lần nữa.

      Người con mặc quần áo bình thường kia lại chính là Hàn Nhạn. Nha hoàn theo làm bạn ở bên cạnh chính là Cấp Lam và Thù Hồng. Hôm nay bọn họ đến đây muốn cầm đồ. Chẳng qua thứ này chỉ sợ các hiệu cầm đồ bình thường trong kinh dám nhận. Nhưng chỉ có mỗi tiệm Phú Quý, hiệu cầm đồ lớn nhất Kinh thành, mới có thể dám nhận món đồ này. Tuy vậy, cũng chỉ là có thể mà thôi.

      Chưởng quầy là ông lão tóc hoa râm, khi thấy đám người Hàn Nhạn tới. Ông ta hề phớt lờ, mà lại đến nghênh đón, dẫn các nàng đến phòng chính. Sau khi sai người dâng trà ông ta nhã nhặn : " nương chính là tới cầm đồ sao."

      Hàn Nhạn thầm tán thưởng, người nào buôn bán trong kinh mà biết nhìn người. Bọn họ đều luyện thành những kẻ tinh ranh rồi. Hôm nay nàng cố ý ăn mặc bình thường, nếu ở trong cửa hàng khác, người ta thấy nàng ăn mặc nghèo nàn, tuổi lại còn , chỉ sợ bọn họ khinh thường bỏ qua rồi. Thế nhưng lão chưởng quầy này chẳng những có lộ ra ý khác, ngược lại còn hòa nhã như vậy, khó trách cửa hàng này buôn bán phát đạt nhất trong kinh thành.

      " làm phiền chưởng quầy rồi, chỉ là ta có món đồ chơi . Mong chưởng quầy nhìn thử xem nó đáng giá bao nhiêu tiền." xong nàng quay lại bảo Cấp Lam mở hộp gỗ ra.

      Phòng chính và phòng ngoài của tiệm cầm đồ được ngăn cách bởi tấm vải rèm dày. Hơn nữa còn có người đứng trông coi, chính là để phòng ngừa kẻ xấu. Vì vậy Hàn Nhạn cũng lo lắng, Cấp Lam bước lên mở cái hộp ra, để lộ món đồ bên trong trước mắt mọi người.

      "Cái này. . . ." Chưởng quầy giật mình.

      Hàn Nhạn nghiêng đầu cười: "Chưởng quầy, ước lượng giá ."

      " nương có ý gì?" Lão chưởng quầy lập tức trầm mặt: "Chẳng lẽ nương muốn đùa giỡn lão phu sao?"

      Hàn Nhạn : "Chưởng quầy nhận ra vật này sao?"

      Chưởng quầy nghe vậy sững sờ. Thành , quả ông nhìn ra giá trị của món đồ trước mặt. Huống chi món đồ này trông quá bình thường. Từ lúc ông bắt đầu vào tiệm Phú Quý làm ăn, mỗi ngày đánh giá bảo bối xuể, luyện được đôi mắt tinh đời. Lúc nãy khi thấy tới, tuy quần áo mộc mạc, dáng vẻ cũng bình thường, nhưng lại ôm cái hộp cực kỳ cẩn thận. Khiến ông thể khinh thường đồ vật trong tay đối phương, nhưng ngờ khi mở ra xem lại là thứ như vậy.

      Ông nhìn kỹ vật trong rương lần nữa, xác định đó phải đó phải là bảo bối gì cả, nhất thời có chút khó chịu: "Ta nhìn liền nhận ra được, đó chỉ là vật đáng giá! Nếu như nương có vật gì khác, tới cửa hàng cầm đồ khác là được rồi."

      Hàn Nhạn còn chưa kịp mở miệng, Thù Hồng : "Lão chưởng quầy! Nếu như ông cứ để cho nương nhà chúng ta rời . Chỉ sợ nếu chủ nhân nhà ông biết được, trách mắng ông đấy."

      Chủ nhân phía sau hiệu cầm đồ và quán rượu ở tiệm Phú Quý cũng phải là ông lão trước mắt, mà là Giang Ngọc Lâu nhà giàu nhất kinh thành nay. Người này buôn bán rất có đạo đức, tuổi chỉ mới hai mươi, nhưng làm ăn buôn bán lớn như vậy, lại có thể mở được cửa hàng hoành tráng ở trong kinh thành.

      Lão chưởng quầy ngẩng lên nhìn trẻ ở trước mặt. Cái đầu nho , khuôn mặt tròn mập mạp của đứa trẻ lộ ra nụ cười tự tin. ung dung quan sát ông, dường như vật mà nàng cố hết sức nắm chặt trong tay chính là bảo bối. Ông lập tức liền hồ nghi, rồi lại nghe Hàn Nhạn : "Xin lão chưởng quầy bớt buồn phiền, ông cứ gọi chủ nhân nhà ông ra, ta bảo đảm ngài ấy trách cứ ông."

      Lão chưởng quầy nhìn nàng cái, rốt cuộc quyết định với gã sai vặt ở bên cạnh: "Ngươi thông báo với công tử tiếng. Vị nương này muốn làm cuộc buôn bán lớn."
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Trân bảo có độc

      Editor: Tinh Linh Tuyết -
      Beta: Mia Leo -

      Lúc Giang Ngọc Lâu nếm thử rượu ngon làm từ nho do Tây Vực chuyển tới giá trị lên đến trăm lượng bạc ròng, thấy gã sai vặt mặc áo màu xám tro đứng ở bên ngoài bức rèm che : "Công tử, dưới lầu có vị nương tới bán bảo bối. Nhưng mà Phương chưởng quầy nhìn ra được lai lịch của nó, nên mời ngài xuống xem chút."

      Giang Ngọc Lâu nghe vậy liền ngẩn ra, cũng hiểu rất ánh mắt xem đồ của lão Phương. Ngay cả lão Phương cũng thể nhìn ra được vật đó là gì, nhưng vẫn cứ mực đó là bảo bối. Chuyện này khá thú vị đây!

      Vẻ mặt Hách Liên Dục vô cùng hớn hở: " phải là tiểu nha đầu vừa mới vào kia chứ? Ha ha, chỉ sợ người ta muốn trêu đùa huynh mà thôi, chứ nào có món bảo bối gì."

      Phó Vân Tịch ở bên cạnh tay cầm ly rượu khẽ ngừng lại giữa trung, lắc lắc đầu : "Chưa chắc."

      Giang Ngọc Lâu vén áo bào đứng lên, lười biếng : "Sao cũng được, dù sao cũng lâu rồi ta chưa thấy có món đồ chơi nào mới mẻ trong kinh thành. Gia lập tức xuống đó chuyến để xem đó là bảo bối gì. Các huynh cứ tiếp tục uống, cần chờ ta." vén bức rèm lên, theo gã sai vặt kia xuống lầu.

      Hách Liên Dục hừ tiếng: "Chỉ sợ là phải mất hứng quay về mà thôi."

      Phó Vân Tịch dường như suy nghĩ điều gì đó, vẫn nhìn chằm chằm xe ngựa ở lầu dưới, vẻ mặt thấy có gì khác thường.

      đến Giang Ngọc Lâu theo người làm tới cửa hàng, vừa vào phòng chính thấy ngồi chiếc ghế ở giữa phòng.

      Phương chưởng quầy vừa thấy tới, thở phào nhõm : "Công tử."

      Chàng giơ tay lên: "Vị này chính là nương muốn bán bảo bối à?"

      Hàn Nhạn đáp lại ánh mắt của , cất cao giọng : "Công tử quá lời rồi. Thứ này cũng phải là món bảo bối gì, chỉ là món đồ chơi mới mẻ mà thôi."

      Giang Ngọc Lâu hết sức ngạc nhiên trước câu trả lời của nàng. Khi nhìn thấy điểm tâm và trà xanh ở bàn ăn, càng thêm tò mò. Khi nãy chỉ thấy nàng chẳng qua là chưa tới tuổi cập kê. Cho nên chàng cũng để ý. Giờ thấy nha đầu này can đảm, người trong kinh tới tiệm Phú Quý của chàng, có ai mà hết sức thận trọng. Nha đầu này lại là người trầm ổn bình tĩnh, thản nhiên giống như đây là vườn hoa phía sau nhà mình. Vẫn còn có tâm trạng ăn uống, biết có phải nàng là nghé con sợ cọp hay .

      Trong lúc chàng xem xét Hàn Nhạn, chính bản thân Hàn Nhạn cũng cố hết sức tạo cho mình vẻ bề ngoài trấn định. Những chỗ giống như tiệm Phú Quý này, khi quý nhân trong kinh thành vào đây cũng có vài phần bất an lo lắng. Nhưng nàng lại thể rụt rè, sợ sệt bây giờ được. Bởi vì, sau này nàng vẫn phải đến chỗ này thường xuyên. Hôm nay là lần đầu ra trận, tuyệt đối thể thua khí thế.

      Giang Ngọc Lâu nhíu mày, thẳng về phía rương gỗ kia. Ánh mắt khẽ lướt qua, hai gã sai vặt liền lấy đồ vật ở bên trong ra.

      Lòng bàn tay Hàn Nhạn giờ phút này ướt dẫm mồ hôi, nàng cẩn thận dò xét sắc mặt của Giang Ngọc Lâu. Người được đồn là giàu có nhất kinh thành xem ra còn trẻ tuổi hơn so với tưởng tượng của nàng, trông có vẻ là người thông minh. Khí chất thoát tục, dung mạo cũng rất tuấn tú, chỉ là cách ăn mặc của . Hàn Nhạn nhíu nhíu mày, ăn mặc như thể rất sợ người ta biết bản thân là người có tiền.

      Quần áo đắt tiền giàu sang như vậy, vừa có dáng vẻ xinh đẹp bình thường lại vừa có khí chất quý phái, bộ dáng nhàng thoải mái như thế kia quả đáng tiếc. Thời điểm nàng thầm tiếc hận, người nọ cũng ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của nàng. Hàn Nhạn sau khi kinh ngạc hơi đỏ mặt, liền quay mặt qua chỗ khác.

      Giang Ngọc Lâu thể hiểu được vì sao nha đầu kia lại nhìn mình có vẻ tiếc hận như vậy. khó hiểu! thấy Hàn Nhạn lúng túng quay mặt qua chỗ khác, liền cười : "Bảo bối này của nương hình như có chút lai lịch, nhưng biết tại hạ có đoán đúng hay ."

      Hàn Nhạn nhìn chằm chằm, thấy từ trong miệng phát ra hai chữ: "Hào Bằng (Đại bàng gào thét)."

      Món đồ được gã sai vặt khiêng ra, ngoại trừ tấm vải đen che phủ ở bên ngoài ra. chính là chiếc lồng khổng lồ bằng vàng. Trong lồng có con chim lớn chừng bàn tay, nằm ở trong lồng khẽ đảo mắt.

      Con chim này nhìn qua có vẻ bình thường, trông khác gì con chim sẻ. Điểm khác biệt duy nhất chính là toàn thân nó có màu đen, chiếc đuôi dài có nhúm lông màu trắng, nhưng nó cũng phải là loài chim nổi tiếng hay quý giá gì.

      Hàn Nhạn cười thầm trong lòng, quả nhiên là người biết nhìn hàng, ngay sau đó nàng liền gật đầu cái: "Đúng vậy."

      Đại bàng có bản tính Dâm Độc, vừa sinh ra, người gặp vội tránh . Khi nó gặp được phụ nữ, liền chủ động mổ lên đòi giao hợp. Người địa phương trói chúng vào người rơm mặc áo đỏ thẫm, cài trâm hoa đầu, đại bàng lập tức ngừng xuất tinh đó. Người phụ nữ càng chống cự, nó càng mạnh mẽ hăng hái.

      Con Hào Bằng ở trong chiếc lồng kia chính là loại chim của Miến Điện. Loại chim này có bản tính Dâm Độc, vừa gặp được con xinh đẹp xuất tinh ngay tại người. Chất lỏng do bọn chúng tiết ra gọi là Xa Linh, đó là loại xuân dược quý giá. Chỉ dựa vào mùi hương thôi cũng có thể làm cho người ngửi lập tức nảy sinh phản ứng. Nếu như ăn vào, lại có thể trở thành linh đan diệu dược.

      Thay vì Hào Bằng là loại chim quý giá, bằng là Xa Linh do nó tiết ra là dược vật quý giá. Nếu như phải ở kiếp trước, sau khi Hàn Nhạn thoát khỏi tay sơn tặc. Cả ngày luôn nhốt mình đọc sách ở trong nhà, trong lúc vô tình đọc được quyển sách cổ ghi chép về loại chim này. có lẽ chính nàng cũng ngờ lai lịch của con chím lại có thể phức tạp đến vậy.

      Chẳng qua cho dù thứ này là bảo vật quý giá, cũng tuyệt đối thể dính vào.

      Giang Ngọc Lâu liên tục kinh ngạc. Nha đầu này dường như cũng biết động vật Hào Bằng này. Hơn nữa khi đối mặt với người nam nhi như , nàng lại có thể vô tư thản nhiên. Nhất thời sắc mặt có chút kỳ quái.

      "Nếu như Giang công tử biết giá trị của Hào Bằng, có thể ước lượng cái giá hay ?"

      Giang Ngọc Lâu vuốt ve chiếc quạt trong tay, tròng mắt hơi dao động: "Hào Bằng này tuy là bảo vật quý giá, nhưng cũng thể bán ra ở trong kinh thành. Nhân tiện xin hỏi nương câu, cầm đồ sống hay là chết?"

      Hàn Nhạn nghe xong lập tức nóng giận, thứ này đương nhiên là cầm đồ chết rồi. Chẳng lẽ có ngày nào đó nàng còn phải cầm bạc tới đây chuộc nó về sao? Nàng mất kiên nhẫn trả lời: "Cầm đồ chết."

      Giang Ngọc Lâu thấy nàng nổi nóng, lại càng cảm thấy nàng rất thú vị: " nương cho rằng nó đáng giá bao nhiêu?"

      " ngàn lượng hoàng kim." Sau khi ra những lời này, Hàn Nhạn lập tức nhìn chằm chằm người đối diện hề nháy mắt. Nàng muốn nhìn xem chút manh mối gì đó từ nét mặt của . Nào ngờ Giang Ngọc Lâu chỉ vung tay lên: "Lão Phương, lấy ngân phiếu ."

      Việc này sao lại đơn giản như thế? Hàn Nhạn kinh ngạc, vốn cho là ra giá cao như vậy, nhất định phải tranh chấp lúc với Giang Ngọc Lâu. ngờ tới chàng lại dễ dàng đồng ý như vậy. Phải biết rằng mười mấy lượng bạc cũng đủ cho gia đình bình thường ăn trong năm rồi. Chẳng lẽ con Dâm Điểu này còn có thể đổi được giá cao hơn sao? Như thế chẳng phải nàng bị lỗ vốn rồi sao! Nghĩ tới đây, lập tức vội vàng tiếp: "Đây chẳng qua chỉ là giá tiền của con chim, cái lồng kia còn cần hai trăm lượng hoàng kim."

      Giang Ngọc Lâu cười : " lấy."

      Hàn Nhạn thấy chàng cười vui vẻ, càng thêm xác định là mình làm cuộc buôn bán thua lỗ. Dù sao đối phương lại chính là người giàu có nhất trong kinh thành, nếu như để cho mình kiếm lợi, sao có thể được xem là người có thủ đoạn. Hôm nay mình thua lỗ cũng sao, sau này vẫn còn phải tới nơi này buôn bán. Sau khi bình tĩnh lại liền : "Ta cũng cần trăm lượng bạc vụn, làm phiền Giang công tử rồi."

      Sau khi thu xếp xong mọi việc, Hàn Nhạn cất ngân phiếu , dặn dò Cấp Lam và Thù Hồng cất bạc vụn xong, rồi khẽ cúi chào Giang Ngọc Lâu: "Chuyện hôm nay mong công tử đừng ra ngoài, tiểu nữ xin cáo từ."

      Thế nhưng Giang Ngọc Lâu lại gọi nàng dừng lại: "Tại hạ mạo muội hỏi câu. Làm sao nương có được con Hào Bằng này?"

      nương chưa lấy chồng, làm sao có thể có vật nên có như thế này.

      Hàn Nhạn quay đầu lại: "Là người khác tặng." Khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh, đúng vậy, là Chu thị tặng.

      Giang Ngọc Lâu chợt nhíu mày, giọng dặn dò người bên cạnh: "Ngươi theo xe ngựa kia. Điều tra xem đó là nương nhà nào."

      Nàng can đảm, dám giao dịch buôn bán như vậy với . Ánh mắt nhìn sang lồng chim bàn, khẽ cười tiếng. Phải mau đem lên cho bọn Vân Tịch xem về thứ đồ chơi mới mẻ này mới được.
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Dụng tâm hiểm ác

      Editor: Tinh Linh Tuyết -
      Beta: Mia Leo -

      Vừa mới trở về phủ, Trần ma ma vội vàng với nàng: "Tiểu thư, tiểu Thiếu gia chờ người ở trong sân đấy."

      Hàn Nhạn nhíu mày: "Thằng bé đến nhanh !" Tuy vậy khuôn mặt vẫn lên ý cười, ánh mắt cũng dịu dàng hơn nhiều.

      Trong sân vườn của Thanh Thu Uyển có cậu thiếu niên mặc áo vải màu xanh ngồi bên cạnh bàn đá. Khi nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại cười với nàng: "Tỷ tỷ!"

      Hàn Nhạn cười : "Đệ ngồi ở trong sân làm gì, sợ gió lạnh thổi qua sao. Ma ma đốt bếp lò ở trong phòng, mau vào . Cấp Lam, mau lấy phần Thiên sơn ngân châm mới hái hôm qua đưa cho Thiếu gia dùng."

      Trang Hàn Minh mỉm cười đứng dậy tới, mở miệng nịnh nọt: "Vẫn là tỷ tỷ thương đệ."

      Trở lại trong phòng, Hàn Nhạn lại bảo Thu Hồng đặt chiếc lò sưởi bằng sắt vào trong tay của Trang Hàn Minh. Rồi bảo đệ đệ uống ngụm trà ấm, khi thấy sắc mặt của đệ đệ hồng hào ấm áp, nàng mới : "Hôm qua Chu thị tới tìm đệ sao?"

      Nhắc đến Chu thị, sắc mặt của Trang Hàn Minh lập tức thay đổi, hừ lạnh: " có gì hay, đệ vừa nhìn thấy họ thấy ghê tởm."

      "Đệ và họ xảy ra xích mích gì chứ?" Hàn Nhạn lo lắng hỏi. Đệ đệ này của nàng dù sao vẫn còn tuổi, lại hiểu những thủ đoạn dơ bẩn trong đại trạch viện, cộng thêm tính tình háo thắng của thiếu niên trẻ tuổi chỉ e dễ dàng gây xích mích với Chu thị. Nếu rơi vào trong miệng lưỡi của người khác, ngược lại để cho người ta nghĩ rằng đứa nam nhi của thê tử trước này đối xử hà khắc với di nương vừa mới vào phủ. Như thế Trang Sĩ Dương cũng sinh lòng bất mãn.

      Trang Hàn Minh lắc đầu cái: "Đệ nghe theo lời dặn của tỷ, chỉ đối xử cực kỳ lạnh nhạt với bọn họ. Họ đưa quà xong đệ liền đuổi ."

      Khóe miệng Hàn Nhạn giương lên thành nụ cười, cất giọng mỉa mai: "Tặng quà, bà ta cũng biết cách tặng quà!"

      Tối hôm qua, sau khi Cấp Lam hỏi thăm tin tức trở về, cho Hàn Nhạn biết mẫu tử Chu thị tới gặp Minh nhi. Chỉ là đến tặng quà gặp mặt ngày đầu vào phủ, nhưng mà bà ta tặng rất nhiều quà, hơn nữa nghe đều là những món đồ quý giá.

      Nàng tin mẫu tử Chu thị lại có lòng tốt như thế. Nếu họ làm vậy, chắc chắn là có mục đích gì đó. Tối hôm đó, Trang Hàn Minh sai nha hoàn thân cận đưa vật tới chỗ nàng, chính là con chim trong chiếc lồng kia.

      Lúc đó Chu thị với Trang Hàn Minh rằng, con chim này cực kỳ thú vị, nó rất thích những xinh đẹp. Nếu như nó thấy mỹ nhân, ngay lập tức nhào lên người kia bày tỏ thân mật. Các công tử nhà giàu ở trong kinh thành cũng thường chơi đùa các loại chim này. Trang Hàn Minh còn tuổi, đương nhiên có hứng thú với món đồ chơi mới mẻ này. Chẳng qua bây giờ Trang Hàn Minh rất căm ghét mẫu tử Chu thị, cho nên cũng thích con chim này của bà, dứt khoát sai người cầm đem cho Hàn Nhạn. Dù sao con cũng đều thích những động vật này. Nhưng ngờ, sau khi Hàn Nhạn nhìn thấy con chim này liền kinh ngạc. Vừa nhìn cái thấy con vật này có hình dáng rất giống Hào Bằng được mô tả quyển sách cổ. Cộng thêm việc Trang Hàn Minh truyền đạt lại lời của Chu thị cho nàng biết, càng thêm xác định đây chỉ là con Dâm Điểu.

      Thủ đoạn của Chu thị là ác độc! Nếu như là thiếu niên bình thường, khi thấy con chim mới lạ như vậy, tất nhiên phải lập tức bảo người tìm xinh đẹp tới để thử nghiệm. Đến lúc đó sau khi con Hào Bằng này thấy người đẹp động tình, tiết ra Xa Linh. Mùi hương của loại xuân dược này chỉ cần vừa ngửi khiến cho người ta mất hồn mất chí. Như vậy, dễ dàng xảy ra quan hệ nam nữ với người con kia. Lâu ngày, trở thành phế vật lún sâu vào nữ sắc. Mà năm nay Minh Ca Nhi chỉ mới vừa tròn mười tuổi. Chu thị làm như vậy chính là để hủy hoại Minh Ca Nhi mà!

      Ở trong kinh thành, người có thể nhận biết con Hào Bằng này rất ít. Ngay cả Phương chưởng quầy từng xem qua vô số bảo vật cũng thể biết được thứ này. Huống chi ở trong phủ, lại càng khó có người nào biết được. chiêu này của Chu thị vừa mịt mờ vừa ổn thỏa. Ngày sau nếu Minh nhi xảy ra chuyện gì, cũng có ai nghi ngờ đến con chim kia! Kiếp trước Minh nhi vì kỹ nữ thanh lâu mà bị nhốt vào đại lao, chừng lại chính vì lý do này. Nghĩ nghĩ lại, sắc mặt của Hàn Nhạn liền lạnh xuống, ra ngay từ khi bắt đầu, Chu thị bố trí xong xuôi tất cả!

      Trang Hàn Minh nhìn sắc mặt u ám của Hàn Nhạn, cũng đoán ra được điều gì, nên hỏi: "Nhưng mà con chim này có gì tốt sao?"

      Hàn Nhạn muốn cho đệ đệ biết loại chuyện dơ bẩn đó, chỉ mơ hồ: "Đây là loài chim có độc, thể gần thân thể của nó."

      "Cái gì?" Trang Hàn Minh nghe xong liền giận dữ: "Họ độc ác, dám cả gan mưu hại đệ ngay trong phủ! Tỷ tỷ, chúng ta mau cho phụ thân biết !" xong liền lập tức đứng dậy.

      Hàn Nhạn kéo lại: "Đệ làm gì vậy! Bây giờ đệ cho phụ thân biết, ngược lại khiến cho hai mẫu tử họ nghi ngờ. Sau này có thể họ tiếp tục đưa thêm đồ tới phòng của đệ. bằng bây giờ tạm thời gạt họ, như vậy họ tạm thời làm gì cả."

      Trang Hàn Minh nhìn nàng : "Tỷ, bây giờ con chim đó ở phòng tỷ, tỷ có bị sao ?"

      Hàn Nhạn cười : "Yên tâm , hôm nay tỷ tới hiệu cầm đồ, đem cầm con chim kia và cả chiếc lồng đó rồi. Mẫu tử bọn họ muốn tặng cứ tặng, chúng ta đem những thứ đó đổi hết thành bạc, muốn xài như thế nào xài!"

      Trang Hàn Minh trợn to hai mắt: "Tỷ, tỷ dám lén lút trốn ra khỏi phủ sao?"

      "Xuỵt", Hàn Nhạn trừng mắt: "Đệ muốn cho toàn bộ mọi người trong phủ đều nghe thấy sao?" Dừng lại chút, tiếp: "Chuyện này có ai biết đâu, đệ đừng lo lắng". xong liền móc ngân phiếu từ trong ngực ra: "Đây là ngân phiếu mới đổi hôm nay, đệ cầm lấy ."

      Trang Hàn Minh lắc đầu, nhét ngân phiếu trở lại vào tay Hàn Nhạn: "Thường ngày đệ cũng có việc gì cần dùng đến bạc. Tỷ cứ giữ lại . À đúng rồi…", đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì, lại : "Chu thị còn tặng đệ rất nhiều quần áo và đồ chơi . Đệ thấy những bộ quần áo kia cũng khá tinh xảo chắc đó là vật có giá trị. Những món đồ chơi kia cũng là vật quý hiếm, bằng tỷ tỷ đều đem cầm đồ hết ."

      Quần áo? Đồ chơi?

      Đôi mắt Hàn Nhạn hơi híp lại, miệng nở nụ cười khinh khỉnh.

      Quần áo tinh xảo và đồ chơi quý hiếm, chính là muốn Minh nhi trở nên bại hoại, trở thành cậu ấm học vấn nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết chơi đùa. Nếu Trang Sĩ Dương nhìn thấy, cũng cảm thấy đứa nam nhi này của ông chỉ có vẻ bề ngoài hào nhoáng, là đứa con phá sản đáng ghét. Nâng lên để giết, thủ đoạn của Chu thị cao tay!

      "Nếu đệ rảnh rỗi thu dọn chút , ngoại trừ quần áo, còn những món đồ chơi khác đều đem qua để tỷ mang cầm đồ, đừng phụ lòng khổ tâm của di nương."

      "Tỷ", Trang Hàn Minh cầm tay của nàng, chân thành : "Thường ngày đệ đều ở Quốc Tử Giám, nên chưa từng bước vào trong hậu viện. Dù sao đệ cũng là nam nhi, Chu thị vẫn cố kỵ vài phần với đệ. Nhưng tỷ khác, mọi việc nhớ phải cẩn thận chút."

      Trong lời che giấu quan tâm lo lắng, trong lòng Hàn Nhạn cực kỳ cảm động. Nàng nhìn thiếu niên ở trước mặt, bất tri bất giác, dáng người của Minh nhi cao hơn nàng rồi. Khuôn mặt nhắn thanh tú có chút nét kiên nghị của người nam nhi, bớt vẻ ngây thơ của đứa trẻ ngày nào. Kể từ sau khi mẫu thân qua đời, dường như Minh nhi cao lớn hơn ít. Bất chợt lòng nàng cảm thấy mềm mại ấm áp.

      Trần ma ma nhìn đôi tỷ đệ này khỏi cảm động. Suy cho cùng cũng là tỷ đệ ruột thịt, tình cảm phải là giả dối. Trong phủ này, khắp nơi đều là cạm bẫy, đều là người có lòng tốt. đáng thương cho đứa thông minh này. Cũng may tiểu thư là người hiểu chuyện, có tâm tư và cơ trí. Khi bà nhìn thấy thông tuệ của nàng cũng phải khen ngợi nức nở. Ít nhất nàng để cho người khác mặc sức chém giết tại Trang phủ này.

      Bên kia, Trang Sĩ Dương và Chu thị mới vừa trải qua hồi lăn qua lăn lại. Thân thể mềm mại mảnh vải của Chu thị dựa vào người đàn ông, giọng quyến rũ làm say lòng người: "Lão gia, mấy ngày nữa là tới dạ yến trong cung, các đại thần đều phải mang nữ quyến theo . . . ."

      Trang Sĩ Dương mới vừa phóng túng dục vọng của mình, nên vô cùng thỏa mãn. Khi nghe bà ông cũng lập tức hiểu , cười tiếng: "Đương nhiên phải dẫn tinh này theo rồi. Nàng là tâm can của gia, mang nàng theo mang ai theo?"

      "Thân phận của thiếp chỉ là thiếp", Đôi mắt trong suốt của Chu thị khẽ rưng rưng, trông phong tình vạn chủng: "Thân phận của Ngữ nhi cũng chỉ là con giá của thiếp. Nếu theo lão gia, sợ là bị người có lòng xấu."

      "Nàng là người của gia, Ngữ nhi là con của gia, kẻ nào dám ! Hơn nữa ai nàng chỉ là thiếp chứ? Gia từng nâng nàng lên làm chính thê, sớm muộn cũng có ngày nàng chính là Đại phu nhân của Trang phủ này!"

      Chu thị nhận được lời bảo đảm của Trang Sĩ Dương, kìm được vui mừng, bà vùi mặt vào lồng ngực trần trụi của người ông: "Lão gia cái gì chính là cái đấy."

      Trang Sĩ Dương chỉ cảm thấy cái thân thể mềm mại kia kích thích mình, lập tức đè bà ở dưới thân, trong màn lại lập tức vang lên tiếng rên rỉ.

      Nha đầu quét dọn ở ngoài phòng nắm chặt cây chổi trong tay khẽ căng thẳng, lát sau liền bước nhanh ra khỏi sân .
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Lục đục đấu đá

      Editor: Tinh Linh Tuyết -
      Beta: Mia Leo-

      Sau khi Hàn Nhạn dùng xong cơm tối quay về phòng viết chữ, hiếm khi mẫu tử Chu thị lại an tĩnh như vậy. Tuy bày mưu tính kế chuyện khác, nhưng nàng cũng muốn bị người ta quấy rối giây phút yên tĩnh ngắn ngủi.

      ngờ, mới vừa viết được dòng, nha hoàn quét dọn ở trong sân chạy tới thông báo: Mị di nương tới.

      Hàn Nhạn hơi nhíu mày, nàng còn chưa tới tìm, bên kia tới tìm mình trước, ngược lại cũng bớt được việc rồi.

      Lập tức đặt giấy bút trong tay xuống, thân thiện : "Mị di nương tới sao? Mau mau nghênh đón người vào đây."

      Người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc quyến rũ bước vào khuê phòng của Hàn Nhạn. Bà liếc nhìn xung quanh, phản ứng đầu tiên là chau mày. Vật dụng sắm sửa ở trong phòng này quá bình thường. Hàn Nhạn với tư cách là dòng chính nữ của Trang gia, lại bị đối xử y hệt người thứ nữ tên Trang Cầm kia.

      Hàn Nhạn cũng chỉ cúi đầu đứng ở cửa, tay nắm vạt áo, lộ dáng vẻ chân tay luống cuống: "Di nương nhớ đến Nhạn nhi rồi sao?"

      Mị di nương cẩn thận đánh giá Hàn Nhạn chút. Nhìn khuôn mặt nhắn hồn nhiên ngây thơ của nàng, ánh mắt chứa lo lắng, cẩn thận và cố gắng lấy lòng. Ngay lập tức bà cảm thấy giá trị con người mình được nâng lên ít. Tâm tình khó chịu trong mấy ngày qua do chỗ mẫu tử Chu thị bên kia cũng bắt đầu được thả lỏng. Bà nhìn Hàn Nhạn càng lúc càng thấy thuận mắt. Đưa tay vỗ vỗ bàn tay của Hàn Nhạn, dịu dàng : "Coi kìa, sao lại như vậy, di nương đương nhiên rất nhớ Tứ tiểu thư rồi. Tứ tiểu thư vừa khỏi bệnh, ta sợ thân thể con khỏe, nên di nương mang theo vài món ăn đến thăm con này."

      Hàn Nhạn lập tức cảm thấy buồn nôn. Lúc mẫu thân còn sống, Mị di nương này có khi nào đối xử với nàng vui vẻ hòa nhã như thế. Trước giờ bà ta chỉ có ngẩng cao đầu ức hiếp sỉ nhục chứ chưa hề để Tứ tiểu thư này vào trong mắt đâu. Bây giờ lại đến lấy lòng như vậy, chỉ khiến cho Hàn Nhạn cảm thấy gượng gạo, giống như nuốt phải ruồi bọ, có miệng khó trả lời mà thôi.

      Mị di nương thấy nàng lên tiếng, liền cho là nàng sợ sệt. Bà càng thêm khinh bỉ đứa con dòng chính nữ này. Chỉ cảm thấy Hàn Nhạn là đứa dễ gây khó dễ, liền quyết tâm tạo mối quan hệ tốt với bên này.

      Hàn Nhạn nhìn bà, cười ngọt ngào: "Cám ơn di nương quan tâm. Mấy ngày nay Nhạn nhi bị bệnh, mấy vị di nương khác cũng hết sức quan tâm Nhạn Nhi rất chu đáo. Nhạn nhi cảm động."

      Lời chân thành của nàng, nghe vào trong tai lại làm Mị di nương kinh ngạc, bà vội vàng : "Mấy vị di nương khác? Vậy còn có ai tới thăm con nữa?" Kiều Mộng ở bên cạnh khẽ kéo vạt áo của bà, lúc này Mị di nương mới ý thức được mình luống cuống, vội vàng che giấu tâm trạng, ho tiếng.

      Hàn Nhạn dường như hề phát ra tâm trạng mất bình tĩnh vừa rồi của bà, vẫn khéo léo đáp lại: "Vãn di nương có bảo Tam tỷ tới đây lần. Chu di nương và Ngữ Sơn tỷ tỷ lại thường xuyên tới đây, còn mang theo rất nhiều quà tặng."

      Mị di nương nghe vậy, lập tức siết chặt túi hương ở trong tay. Bà thầm oán hận, đồ tiện nhân này, động tác cũng nhanh !

      Hàn Nhạn vẫn tiếp tục : "Hôm qua Chu di nương còn thăm Ngũ đệ, tặng rất nhiều đồ chơi, còn có con chim ."

      Lúc Mị di nương nghe đến ba chữ con chim mơ hồ cảm thấy có điều kỳ lạ, nhưng vẫn chưa nắm trọng điểm. Chẳng qua nếu đến tặng những món đồ chơi tinh xảo kia bà cũng có thể hiểu được. Tuy bà là người Hồ Cơ do Thánh Thượng ban tặng. Nhưng mấy năm trước cũng từng được ma ma ở trong cung dạy dỗ. Lâu ngày, mưa dầm thấm đất. Cho nên bà cũng hiểu được thủ đoạn tranh giành tình cảm của nữ nhân ở trong gia đình. Nâng lên để giết, điều này cũng xa lạ gì. Suy nghĩ chút, liền cười híp mắt hỏi Hàn Nhạn: "Có vẻ con khá ưa thích mẫu tử Chu thị nhỉ?"

      Hàn Nhạn rụt cổ cái, giống như sợ hãi : "Chu di nương và Ngữ Sơn tỷ tỷ đối xử rất tốt với Nhạn nhi, Nhạn nhi đều biết. Tuy họ phải là mẫu thân..." Giọng càng ngày càng .

      Mị di nương nhướng mày, trong lòng thở phào nhõm. tại điều bà lo lắng nhất chính là Chu thị lôi kéo được Hàn Nhạn, chiếm được lợi thế trước mặt Trưởng tộc. Nhưng mà nhìn thấy Hàn Nhạn này vẫn sợ nhiều hơn là kính với Chu thị, bà cũng mừng thầm. Trẻ con mà, đều luôn sợ kế mẫu. Tuy giao tình của mình và vị Tứ tiểu thư này tốt lắm, nhưng dù sao cũng ở chung dưới cùng mái nhà nhiều năm như vậy, cũng xa lạ. Vì vậy sắc mặt liền thay đổi, lộ vẻ nghiêm túc, : "Chu thị này hề tốt bụng nào đâu. Bà ta tặng quà cho các con chính là có lòng tính toán muốn hại các con đấy."

      Hàn Nhạn sợ hết hồn, vội ngẩng đầu lên: "Sao Mị di nương lại như vậy? Chu di nương rất tốt bụng, đừng oan cho họ."

      Mị di nương liền trừng mắt nhìn nàng, lấy tay ấn cái trán của Hàn Nhạn, giọng điệu vô cùng thân thiết : "Con chính là người lương thiện nên hiểu đâu. Họ làm như vậy để khiến tiểu Thiếu gia mê muội mất hết ý chí đấy. Người biết còn tưởng là bà ta lấy lòng, kỳ lại hề có ý tốt như vậy."

      Hàn Nhạn kinh hoảng nhìn Mị di nương, dáng vẻ hoang mang lo sợ: "Vậy Nhạn nhi phải làm sao đây, Ngũ đệ còn phải thi Trạng Nguyên nữa."

      "Yên tâm, có di nương ở đây, sao có thể để cho bọn họ lật trời!" Mị di nương vài lời trấn an bà. Khóe môi Hàn Nhạn hơi nhếch lên, rốt cuộc bà ta cũng ra những lời này.

      Hàn Nhạn cầm tay Mị di nương, mở miệng lời cảm kích: "Nhạn nhi và Ngũ đệ cám ơn di nương, nhưng mà. . ." Vừa ngập ngừng vừa : "Con nghe mấy ngày tới trong cung tổ chức dạ yến. Phụ thân quyết định dẫn Chu di nương cùng."

      "Cái gì?" Mị di nương nghe xong lời này, ngay tức khắc lại mất kiên nhẫn lần nữa, lập tức đứng lên, suy nghĩ chút, lại hỏi Hàn Nhạn: "Con nghe ai ?"

      Hàn Nhạn lắc đầu cái: "Là nha hoàn của Nhạn nhi nghe người làm trong sân . Mị di nương, phải phụ thân vẫn luôn rất thương người sao? Tại sao lại dẫn Chu di nương theo?"

      Mị di nương nghe những lời này lòng càng đau như dao cắt. Phải biết rằng dạ yến trong cung, nữ quyến mà thần tử dẫn theo bắt buộc phải là chính thất phu nhân. Vương thị mất, lần này người được dẫn theo ra ngoài cơ hồ tương đương với việc được chấp nhận với thân phận là chính thất phu nhân. Bây giờ nghe Trang Sĩ Dương muốn dẫn Chu di nương theo. Sao bà thể lo lắng?

      "Tứ tiểu thư, giờ sắc trời cũng muộn. Di nương cũng làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của con nữa. Ta về trước." Mị di nương mở miệng , giữa lông mày khó che giấu lo lắng, sốt ruột.

      Hàn Nhạn mỉm cười hết sức ngây thơ: "Vậy để con bảo Thu Hồng tiễn di nương. Chu di nương giở trò xấu hại Nhạn nhi, nhưng nếu bà ấy được phụ thân sủng ái. Nhạn Nhi cũng đành phải chấp nhận. Chỉ là," nàng cười ha ha: "Nhạn nhi thích Mị di nương hơn, Mị di nương đẹp hơn !"

      Lời khen của trẻ con là chân nhất hề giả dối. Mị di nương cũng nở nụ cười, chẳng qua tâm trạng nhanh chóng lại căng thẳng. Phải biết rằng dù sao Hàn Nhạn cũng chỉ là đứa bé mười hai tuổi. Mình muốn lôi kéo nàng, cũng cần phải làm chút chuyện để cho nàng đồng ý giúp cho mình có cơ hội trở thành chính thất phu nhân ở trong phủ này.

      Theo Thu Hồng ra khỏi Thanh Thu Uyển, Kiều Mộng hết sức cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của chủ tử nhà mình. Lão gia muốn dẫn Chu thị vào trong cung dự tiệc. Bất luận như thế nào, ván này Chu thị chiếm được ưu thế.

      "Hồ ly tinh!" Mị di nương đứng lại chỗ, cắn răng oán hận.

      Kiều Mộng tiến lại gần : "Chủ tử, thể để cho Củng Đồng Uyển vào cung. Mẫu tử bọn họ kiêu ngạo hống hách như thế. Nếu như thành công, về sau càng ngày càng để chủ tử vào trong mắt."

      "Sao ta có thể để cho ả ta toại nguyện?" Mị di nương hừ lạnh tiếng, trong mắt lóe lên tia ác độc: "Ngươi giúp ta chuyển lời cho Lâm Chung Gia."

      Kiều Mộng lập tức hiểu , bóng dáng nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm đen như mực.

      Trong phòng, Hàn Nhạn rảnh rỗi lột vỏ quýt, xé múi đưa vào trong miệng, vị chua nồng khiến nàng phải nheo mắt lại.

      Trần ma ma nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng vẫn : "Tiểu thư cho Tam phu nhân biết tin này, chính là muốn cho Tam phu nhân vào cung sao?" Vừa vừa nhíu mày: "Tam phu nhân này cũng phải là người có thể dễ dàng mang lại lợi ích. Tiểu thư làm như khác nào vừa đuổi sói dẫn hổ về? Như vậy sao tốt được?"

      Hàn Nhạn ngáp cái: "Mị di nương kia muốn lôi kéo ta, trước mắt làm gì ta đâu. Ngược lại lòng dạ của Chu thị quá sâu, lần này thể để cho bà ta vào cung. Ma ma cũng thấy đấy, Mị di nương để cho Chu thị vào cung, nhất định ngáng chân làm cho bà ta ấm ức. Chu di nương được, phụ thân cũng để cho Mị di nương là người Hồ Cơ có thân phận đê tiện vào cung để tự hạ thấp thân phận của mình đâu. Cùng lắm cũng chỉ có thể để cho Vãn di nương cùng mà thôi."

      Trần ma ma còn muốn gì đó, nhưng Hàn Nhạn ăn hết quả quýt, câu mơ hồ : "Chúng ta cứ việc xem kịch là được rồi."

      Nhưng mà sang ngày thứ hai, lại xảy ra chuyện khiến Hàn Nhạn ngờ tới, toàn bộ cục diện đều bị rối loạn.
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Hình nhân thế mạng

      Editor: Tinh Linh Tuyết -
      Beta: Mia Leo -

      Đại phu nhanh chóng chạy tới, Chu thị vội vàng đặt Trang Ngữ Sơn nằm ngang lên giường nệm ở trong phòng. Đại phu nâng tay bắt mạch, Trang Sĩ Dương vội vàng hỏi: "Ngữ Nhi bị sao vậy?"

      Đại phu này là người nam nhân trung niên. Hàn Nhạn chỉ nhìn ánh mắt ông cũng biết đây là người khôn khéo, chắp tay với Trang Sĩ Dương: "Đại nhân đừng hoảng sợ, tiểu thư như vậy là vì bị trúng độc. Độc này khiến cho nạn nhân đau bụng ngừng. Cũng may tiểu thư chỉ ăn lượng ít. Lão phu viết phương thuốc, tạm thời hốt hai thang thuốc về sắc cho tiểu thư uống, nghỉ ngơi khoảng hai ngày là khôi phục lại."

      Trang Sĩ Dương vừa vội vàng sai người hốt thuốc, vừa nhờ đại phu bước sang xem xét bánh ngọt hình con thỏ trắng ở bàn. Thân ở nhà lớn, những chuyện tầm thường này đại phu ít nhiều cũng biết chút. Chỉ thấy ông chần chừ trong chốc lát, liền bẻ bánh ngọt kia ra, để ở dưới mũi ngửi cái, nhíu mày : "Trong bánh ngọt này, sợ là hạ ít độc."

      Trang Sĩ Dương lập tức hiểu ra, sai người lấy bạc trả cho đại phu rồi tiễn ông ra cửa, Hàn Nhạn để ý thấy, lúc đại phu kia gần liếc mắt với Chu thị, ánh mắt giao nhau dường như còn chứa ý nghĩ sâu xa.


      Sau khi tiễn đại phu , Trang Sĩ Dương trở lại phòng khách, sai người kéo tên đầu bếp mới vừa bị đánh hai mươi gậy lên, trầm giọng : "Bây giờ ngươi mau cho ta biết, là ai bảo ngươi hạ độc vào trong bánh ngọt?"

      Tên đầu bếp này tuy là hạ nhân, nhưng ngày thường đều ăn ngon uống tốt, chưa từng phải chịu qua nhiều đau đớn như thế. Bỗng chốc bị đánh hai mươi gậy, người chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, khóe miệng vẫn còn chảy máu, : "Lão gia, tiểu nhân bị oan, tiểu nhân hề hạ độc."

      Chu thị cũng bước nhanh về phía trước, vô cùng đau đớn : "Ngươi hạ độc? Vậy tại sao đại phu lại bánh ngọt kia có vấn đề, càng tới cây trâm vàng ở trong ngực ngươi. Nếu phải là có người mua chuộc, hạ nhân như ngươi, làm sao có được nó?"

      Ánh mắt trầm của Trang Sĩ Dương nhìn chằm chằm tên hạ nhân kia: ", cây trâm này là ai cho ngươi?"

      Tên đầu bếp kia hô to kêu oan: "Lão gia, tiểu nhân biết, là nha hoàn Hạnh Nhi ở bên cạnh Nhị phu nhân cho tiểu nhân, là nhìn thấy tiểu nhân cực khổ nên khen thưởng."

      Cặp mắt của Lý ma ma hơi híp lại: "Cây trâm này có giá trị hơn mấy chục lượng bạc, hạ nhân như ngươi, được khen thưởng như vậy cũng phải là quá cao rồi sao. Đừng dội nước bẩn lên người Nhị phu nhân!"

      Hàn Nhạn vẫn đứng quan sát ở bên xem tình hình phát triển như thế nào, chỉ thấy Trang Cầm gắt gao cắn môi, sắc mặt Vãn di nương tái nhợt, gần như muốn ngất.

      Trang Sĩ Dương chuyển sang nhìn Vãn di nương, lạnh lùng : "Cây trâm này là của ngươi?"


      "Bẩm lão gia, đúng là của thiếp thân." Vãn di nương khó khăn đáp.

      Lại bên này, Chu thị bắt đầu cảm thấy đúng. Bà sớm mua chuộc người ở trong Phù Dung Viên, cũng biết Mị thị tính toán điều gì, định tương kế tựu kế, muốn ả tự bê đá đập vào chân mình. Thế nhưng cây trâm này, tại sao lại trở thành vật của Vãn thị rồi?

      Bà lập tức có chút sốt ruột, Vãn thị tính tình nhu nhược, đợi về sau từ từ dọn dẹp cũng muộn. Bây giờ điều cấp thiết nhất là phải lật đổ Mị thị ngay lập tức, vì vậy bà đành mở miệng khuyên nhủ: "Lão gia, thiếp thân thấy Vãn tỷ tỷ là người hiền lành tốt bụng, đối xử với Ngữ Nhi cũng rất tốt. Sợ là trong đó còn có hiểu lầm gì đó, đừng để bị người ta lợi dụng."

      Hàn Nhạn nheo mắt lại, tầm mắt rơi vào người Mị di nương, chỉ thấy lúc này sắc mặt bà ta lộ vẻ ung dung thoải mái, ràng là biết từ trước.

      "Cây trâm của ngươi, tại sao lại xuất người của hạ nhân?" Trang Sĩ Dương nhìn người phụ nữ hiền lành chậm chạp kia, trong lòng quả là tức giận thể kiềm được.

      "Cây trâm của thiếp thân bị mất từ mấy ngày trước." Hai mắt của Vãn di nương rưng rưng, vẻ mặt giống như giả bộ.

      "Dẫn Hạnh Nhi lên đây!" Trang Sĩ Dương lạnh lùng sai bảo hạ nhân.

      Hạnh Nhi là nha hoàn cận thân của Vãn di nương, lúc bị dẫn tới sợ hãi đến nỗi mặt còn chút máu. Đúng lúc đó, tên đầu bếp vẫn luôn cắn rắng kiên trì kêu oan đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Là nàng ta! Ngày đó nàng ta phu nhân thấy tiểu nhân vất vả, chăm chỉ nấu ăn, nên thưởng cây trâm này cho tiểu nhân. Tiểu nhân vừa nhìn thấy cây trâm trong lòng vui mừng, nên. . . . nên vội vàng hỏi thử giá của nó. Lúc ấy tiểu nhân liền rời khỏi phòng bếp, chỉ có nha hoàn này ở lại! Nhất định là nàng ta hạ độc vào trong bánh!"


      Trong mắt Hàn Nhạn thoáng lên tia mỉa mai. Mới vừa rồi còn ngậm chặt miệng thể , trông đáng thương vô cùng. Bây giờ lại đột nhiên thay đổi khẩu cung. Trắng trợn ngậm máu phun người!

      Trang Sĩ Dương giận dữ: "Chuyện ngươi sao?"

      Tên đầu bếp kia nôn ra ngụm máu rồi mới : "Tuyệt đối dám lừa gạt lão gia."

      "Bốp" tiếng, Trang Sĩ Dương tức giận ném vỡ ly trà trong tay, trầm tàn nhẫn nhìn Vãn di nương : "Chuyện tới nước này, ngươi còn có lời nào để ?"

      Trong mắt Vãn di nương thoáng lên tia tuyệt vọng, thể tin nổi nhìn đầu bếp ngã quỵ ở mặt đất, lại hơi liếc nhìn Trang Sĩ Dương, chợt nhắm hai mắt lại.

      Lại nghe thấy hai tiếng "bộp bộp", Trang Cầm quỳ rạp xuống đất, kêu oan: "Phụ thân, nhất định phải là do di nương làm! Nếu như di nương có lòng hạ độc, cần gì để lại cây trâm kia để cho người ta bắt được. Huống chi di nương chưa bao giờ tranh cái gì. . . Phụ thân!" khuôn mặt nhắn ngập tràn nước mắt. Nhưng nếu để ý nhìn kỹ, liền có thể phát được oán hận trong mắt nàng.

      Hàn Nhạn thở dài tiếng trong lòng. Vãn di nương bị người lấy ra làm lá chắn. Chu thị lòng muốn lật đổ Mi di nương. Mị di nương lại là người thủ đoạn, đổ hết mọi tai họa lên người Vãn di nương. Kết quả đấu đấu lại, người vô tội nhất lại phải chịu phạt.

      Trang Sĩ Dương biết Trang Cầm rất có đạo lý, người trong phủ của mình có đức hạnh gì ông còn sao. Vãn di nương mặc dù được sủng ái, nhưng nhiều năm qua vẫn an phận thủ thường, chưa từng để xảy ra sơ suất nào. Hôm nay lại muốn hạ độc hại con của mình, ngay cả ông cũng tuyệt đối tin. Nhưng mà những lời này của Trang Cầm chính là nghi ngờ khả năng quản lý gia đình của ông, cho nên ông cực kỳ thích: "Ngươi bớt lắm mồm ! Cũng chỉ là tiện thiếp, tự coi mình là cái gì rồi!"

      Thân thể Trang Cầm lập tức chấn động, quật cường cắn chặt môi, thẳng tắp quỳ gối, dáng vẻ sợ thua.

      Trong lòng Hàn Nhạn cũng khó chịu, đột nhiên sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Trang Hàn Minh lấy lý do phải trở về Quốc Tử Giám để rời , Hàn Nhạn cũng muốn để cho cậu bé phải nhìn thấy những chuyện xấu xa bẩn thỉu này.

      Chỉ trong chốc lát Trang Sĩ Dương cẩn thận suy xét lại mọi chuyện, cũng biết được chuyện hôm nay có chút kỳ lạ, chỉ sợ là do người khác làm. Trong phủ này tỷ đệ Hàn Nhạn còn quá , tính tình của Vãn thị lại rất dịu dàng, người duy nhất có thể khơi mào việc, chính là Mị thị. Mặc dù ông rất tức giận, nhưng lại nỡ nổi giận với Mị thị. Dù sao cũng là người thiếp được ông sủng ái nhiều năm, hơn nữa ông cũng thể rời được cơ thể kia. Quan trọng nhất, ông cần Mị thị giúp cân bằng thế lực trong phủ, thể để cho Chu thị chuyên quyền.

      thầm suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên xảy ra chuyện khiến cho mọi người thể ngờ được, Hạnh Nhi vẫn yên lặng quỳ mặt đất lời, đột nhiên cao giọng : "Lão gia, chuyện này liên quan tới di nương, là nô tỳ khó chịu khi thấy Chu di nương mình chuyên sủng, nên tự mình tìm độc dược mưu hại. Cây trâm kia là do nô tỳ trộm, chính là để sai khiến đầu bếp!"


      Chu thị sửng sốt: "Ngươi láo!"

      Lời này của bà quả là quá vội vàng. Mọi người lập tức nhìn bà, ánh mắt có chút ý vị sâu xa. Trong lòng bà hơi hoảng hốt, lại càng tức giận vì cái nha hoàn thích xen vào việc của người khác này. Lập tức tát mạnh vào mặt Hạnh Nhi khiến nàng ngã nhào mặt đất: "Ngươi độc ác, lại dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Người đâu, đánh hai mươi hèo rồi bán vào thanh lâu!"

      Hàn Nhạn kinh sợ, Hạnh Nhi này vẫn còn có lòng trung thành, nhưng mà nếu bị bán vào thanh lâu, cả đời này cũng bị hủy rồi. Thủ đoạn của Chu thị này là độc ác, lửa giận trong lòng lại sôi lên.

      Vãn di nương há miệng, còn chưa kịp , thấy bóng người ở trong phòng đột nhiên lao tới cột trụ bằng đồng ở bên cạnh. Động tác của Hạnh Nhi quá nhanh, ai phản ứng kịp. Tới lúc nhớ ra phải chạy tới kéo lại, đất chỉ còn lại bóng người ngã trong vũng máu.

      "Hạnh Nhi!" Vãn di nương kêu thảm tiếng, đẩy người ở bên cạnh ra, lảo đảo xông tới phía trước. Hạnh Nhi và bà đều là nha hoàn cận thân cùng nhau hầu hạ lão phu nhân, hai người tình như tỷ muội. Sau đó bà bị lão phu nhân đưa cho lão gia, Hạnh Nhi trở thành nha hoàn cận thân của bà, nhưng mà chưa từng có chút ghen tỵ và oán hận. Hạnh Nhi theo bà, chưa từng có lấy ngày sống tốt. Nhưng mà hôm nay, tỷ muội tốt của bà, Hạnh Nhi, lại bị những người này liên tiếp ép phải chết!

      "Chủ tử", Hạnh Nhi mở to mắt, máu từ trán bà chảy ra khắp khuôn mặt, khiến cho nàng trông rất dữ tợn và kinh khủng, nhưng bà lại khẽ mỉm cười: "Trong phủ này, chỉ có chủ tử đối xử với Hạnh Nhi tốt nhất. Hạnh Nhi có gì báo đáp, chỉ có cái mạng này." Giọng dần: "Nô tỳ van ngài chuyện, giúp nô tỳ chăm sóc mẫu thân già. . ."

      Vãn di nương nắm chặt tay của nàng, khóc thành tiếng: "Ta đồng ý với muội."

      khuôn mặt của Hạnh Nhi rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười thoải mái, nhìn Vãn di nương nhàng : "Vãn Nhi . . . Kiếp sau lại tiếp tục làm tỷ muội nhé. Vạn lần cần sinh ra trong gia đình giàu sang."


      Bà gọi chính là tên của Vãn di nương lúc làm nha hoàn của lão phu nhân. Bên trong hai mắt đẫm lệ mơ hồ của Vãn di nương, giống như thấy lại cảnh xuân trăm hoa nở rộ rực rỡ vào năm ấy. Hai thiếu nữ ngây thơ cùng nhau cười đùa giỡn ở trong sân, họ cứ tưởng rằng mình có cả đời hạnh phúc, nhưng ngờ số mạng trêu ngươi. người chịu khổ chết yểu, người vĩnh viễn ở lại bên trong cái nhà lớn ăn thịt người, thấy mặt trời.

      Người trong ngực trút hơi thở cuối cùng. Vãn di nương đặt thi thể Hạnh Nhi nằm xuống đất, nhìn đám người ngồi ở giữa phòng, bà cười buồn bã.
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :