1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 134: Chỉ cần chàng

      Hàn Nhạn im lặng trong gió rất lâu. Trác Thất nhìn nàng cái: "Nàng muốn đứng tới khi nào?"


      Hàn Nhạn nhìn , chỉ bỗng : "Trác Thất, rốt cuộc vì sao huynh lại tới Đại Tông?"


      Trác Thất sững sờ, ngờ Hàn Nhạn lại thình lình chuyển tới đề tài này, hơi ngập ngừng, lập tức cười rộ lên: "Bị người đuổi giết, trốn tới Đại Tông."


      "Huynh cũng phải là chó nhà có tang." Hàn Nhạn lạnh lùng : "Huynh là con sói. Huynh bị đuổi giết nên phải phản kích. Nơi huynh phản kích chính là Đại Tông. , phía Tây Nhung, người đoạt vị trí của huynh, cấu kết với người của Đại Tông, rốt cuộc là muốn làm gì?"


      Trác Thất nghe thế liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Ban đầu còn nghĩ rằng vì Hàn Nhạn vừa vài lời với Mị di nương nên bị đả kích, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà nàng khôi phục lại dáng vẻ nhạy bén như trước. ra chuyện này cách bình thản như vậy, thậm chí khiến Trác Thất cảm thấy rằng nàng biết chuyện của mình từ sớm. Nàng vẫn luôn có thể đoán được tất cả mọi chuyện xảy ra trong tương lai, lại lạnh lùng mà nhìn tất cả mọi chuyện trong đầu xảy ra trong thực mà thôi.


      Hàn Nhạn thấy lời nào xoay người lại, dùng điệu bộ mà Trác Thất thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc mà hỏi: "Huynh muốn đối phó với Phó Vân Tịch, đúng ?"


      Trác Thất rất quen thuộc với điệu bộ như vậy. Khi lần đầu tiên gặp Hàn Nhạn, lúc đe dọa nàng che chở nàng có điệu bộ như thế này. Nhìn có vẻ tùy tý bình tĩnh nhưng lại cách mình ngàn dặm, cảnh giác đề phòng, tựa như đối mặt với người xa lạ có thể ra tay với mình bất cứ lúc nào. Trác Thất rất thích Hàn Nhạn như vậy. Thái độ lạnh nhạt như thế khiến cảm thấy mình cách Hàn Nhạn rất xa, có cảm gisc vĩnh viễn thể tới gần nàng. Trác Thất híp hai mắt, hơi nguy hiểm mà kề sát lại nàng, : "Vậy sao?"


      "Chúng ta làm giao dịch ." Hàn Nhạn hề bị ảnh hưởng bởi thái độ của chút nào, chỉ hờ hững mà : "Huynh đừng động tới Phó Vân Tịch. Chuyện huynh cần làm, ta có thể phối hợp."


      Trác Thất giận mà cười. ghét bộ dáng này của Hàn Nhạn. Nàng lo nghĩ vì Phó Vân Tịch. Phó Vân Tịch đối xử với Hàn Nhạn thế nào, tất cả mọi người đều thấy . Trác Thất cũng từng nghĩ nữ tử như Hàn Nhạn mình trong thời gian ngắn. Nếu Hàn Nhạn là người nhưvậy cũng tình hữu độc chung (tình duy nhất cả đời) với nàng rồi. Mấy ngày nay, Trác Thất cảm thấy Hàn Nhạn càng ngày càng thân thiết với mình. Phó Vân Tịch cũng từ từ biến mất bên cạnh nàng, vui vẻ là giả. Nhưng chỉ gặp Mị di nương lần mà nàng lại quan tâm tới Phó Vân Tịch như vậy. Tuy biết rốt cuộc là vì sao nhưng Trác Thất giận . Trong cuộc đời , chỉ có nữ nhân lấy lòng chứ chưa từng thấy cảnh bị lạnh nhạt như vậy. tự nhân mình phải là người lòng dạ rộng lượng gì, lúc này cũng nhịn được nữa, gần như là nổi giận. Nhưng lúc chuyển mắt qua thấy ánh mắt bình tĩnh của Hàn Nhạn. Nàng chỉ hờ hững nhìn mình, tựa như thông qua mình mà nhìn những người khác. Cái bóng chiếu vào trong lòng nàng kia, cần đoán cũng biết là ai. Trác Thất bỗng cảm thấy khỏi thất bại. cười lạnh tiếng: "Hợp tác ra sao?"


      Hàn Nhạn nhìn : "Quốc vương Tây Nhung muốn thông đồng với người trong triều đình Đại Tông, chuyện này khiến chính trị thay đổi. Trác Thất, huynh nên biết, người thông đồng với Tây Nhung là Thất hoàng tử và Thái hậu."


      Trác Thất từ chối cho ý kiến. Tới bây giờ, có chuyện gì xảy ra như lời Hàn Nhạn cũng cảm thấy kỳ lạ. Hàn Nhạn này là biết quá nhiều thứ. ràng là tiểu thư bước chân ra khỏi nhà mà tin tức của nàng dường như còn tinh thông hơn những người khác. Bốn chữ tai thính mắt tinh này tặng cho nàng là hợp nhất. Quan trong nhất là, nữ nhân này có trực giác đáng sợ với chính trị.


      "Bọn họ muốn lật đổ Hoàng thượng bây giờ. Ta đoán, chắc chắn là đáp ứng điều kiện nào đó của Tây Nhung xem như cảm ơn. Ví dụ như, cắt đất." Hàn Nhạn .


      Đến bây giờ dã tâm của Thái hậu hoàn toàn lộ ra. Bà ta căn bản là muốn đối phó với hai huynh đệ Hoàng thượng và Phó Vân Tịch, cộng thêm Thất hoàng tử hề có quan niệm về tình thân. Hai người này cấu kết làm việc xấu, lại muốn thông đồng với người Tây Nhung, cần người Tây Nhung giúp đỡ bọn họ đối phó với hai huynh đệ Hoàng thượng. Binh lực tayThái hậu và Thất hoàng tử đủ, đương nhiên chỉ có thể mượn binh của Tây Nhung. Bọn họ muốn dùng binh lực của người Tây Nhung để trấn áp tất cả quần thần và Đại Tông. Nhưng biết đây lại là chuyện cõng rắn cắn gà nhà, bảo hổ lột da. Người Tây Nhung quỷ kế đa đoan, dã tâm càng thêm sâu lường được. khi binh lính của quân đội Tây Nhung bước vào biên giới Đại Tông thìĐại Tông tất trận gió tanh mưa máu. biết dân chúng gặp phải chuyện gì. Tới lúc đó Thái hậu và Thất hoàng tử tự chuốc lấy cực khổ, bởi vì chỉ dùng cắt đất xem như cảm ơn, chắc người Tây Nhung thỏa mãn. Bọn họ thủ nhi đại chi*, mục đích là cả Đại Tông.


      *Tức người hoặc vật nào đó thay thế người hoặc vật khác.


      Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ".


      Hạng Vũ còn gọi là Hạng Tịch, lãnh tụ nông dân khởi nghĩa nổi tiếng trong thời kỳ cuối triều nhà Tần. Hạng Vũ thời thích học hành và luyện tập võ nghệ, nên thường bị chú là Hạng Lương trách mắng, Hạng Vũ trả lời rằng: " Học hành chỉ cần biết viết tên mình là đủ rồi, còn luyện võ chẳng qua chỉ có thể đánh nổi hai đối thủ, chẳng bõ chút nào, điều cháu muốn học là có thể đánh bại được hàng vạn kẻ địch kia".Hạng Lương thấy cháu là người có chí mới khuyên theo học binh pháp. Hạng Vũ nhận lời, nhưng chỉ được thời gian bỏ.


      Về sau, Hạng Lương can tội giết người, nhằm tránh bị truy nã dắt theo Hạng Vũ trốn ra Hội Khế. Năm 210 công nguyên, Tần Thủy Hoàng đến tuân du ở Hội Khế, xa giá rầm rộ kéo dài đến mười dặm, hai chú cháu Hạng Lương cũng theo đoàn người ra xem. Hạng Vũ đứng nhìn hồi lâu rồi chỉ tay về phía Tần Thủy Hoàng với Hạng Lương rằng: "Cháu cũng có thể thay thế địa vị ông này". Hạng Lương thất kinh vội vàng dùng tay bịt miệng Hạng Vũ.


      Hạng Vũ quả là người tầm thường. năm sau, Hạng Vũ cùng chú khởi binh ở Ngô Địa, sau khi Hạng Lương tử trận, Hạng Vũ thay thế Hạng Lương thống lĩnh quân Sở đánh đông dẹp bắc, cuối cùng trở thành Tây Sở Bá Vương tiếng tăm lừng lẫy.


      nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ " Thủ nhi đại chi"để chỉ người hoặc vật nào đó thay thế người hoặc vật khác.


      ra Trác Thất này rất có mưu lược. đơn giản chỉ ngồi yên xem hổ đấu, sau đó ngư ông đắc lợi. Hàn Nhạn đoán Trác Thất cũng lén bố trí ít quân đội ở Đại Tông. muốn làm là sau khi người Tây Nhung tiêu diệt Đại Tông đánh trận với quốc vương Tây Nhung.


      Nhưng trước đó Đại Tông tồn tại. Quốc gia bị diệt, Phó Vân Tịch cũng còn. Hàn Nhạn thể để chuyện này xảy ra. Sau khi biết mưu của Thái hậu và Tây Nhung, có thể đoán được chuyện sau này đáng sợ thế nào. Nàng thể khoanh tay chịu chết.


      "Nàng đoán sai." Trác Thất hơi phức tạp mà nhìn Hàn Nhạn. Quả đúng như nghĩ. Trực giác của Hàn Nhạn với chính trị có lực phán đoán kinh khủng. Nàng phán đoán như vậy, hết mục đích của mình ra, hoàn toàn chừa đường lui. Nếu là người khác, cho dù là thân tín của mình, Trác Thất cũng giết chút lưu tình. Bởi vì làm người ở vị trí cao là cho phép tâm tư mình bị người khác đoán được. Nhưng đối phương là Hàn Nhạn nên Trác Thất thể làm gì được. thầm cười tự giễu. Có lẽ đúng là Hàn Nhạn nhìn được gì đó mới ra cách thẳng thắn kiêng dè gì như vậy. Mình kiêu ngạo đời lại bại trong tay nữ tử nhìn như yếu này: "Nàng hợp tác với ta thế nào?"


      Hàn Nhạn : "Sở dĩ quốc vương Tây Nhung kiêu ngạo như vậy, ra có phần nguyên nhân là bởi vì thế lực của bọn Thái hậu. Chính bởi vì hai thế lực liên kết, bọn họ lợi dụng lẫn nhau nên vô hình trung sức mạnh của quốc vương Tây Nhung tăng nhanh. Chuyện này với huynh mà cũng phải chuyện tốt. Nhất là khi quốc vương Tây Nhung thôn tính Đại Tông e rằng huynh phải là đối thủ của ông ta."


      Trác Thất cười lạnh: "Ta phải là đối thủ của ông ta?" Tuy quan tâm nhưng thực ra trong lòng lại hiểu rằng lời Hàn Nhạn . Người kia có sức mạnh , nếu khôngthì hôm nay người ngồi ở vị trí kia là mình chứ phải ông ta. Nếu chờ người kia thâu tóm Đại Tông, sức mạnh tăng lên tới mức mình thể chống lại có đường lui .


      ngẩng đầu nhìn Hàn Nhạn: "Nàng có cách?" Nhưng trong lòng nghi ngờ. Tuy Hàn Nhạn nhạy cảm với chính nhưng khi dính tới đánh trận đao thương chiến trường e rằng cũng có cách.


      Hàn Nhạn mỉm cười: "Tiêu diệt từng bộ phận, đập tan thế lực của Thái hậu, quốc vương Tây Nhung còn liên minh, huynh đối phó đơn giản hơn nhiều."


      Trác Thất sững sờ. sớm biết cách này, vốn tưởng rằng Hàn Nhạn ra diệu kế gì, chẳng qua cũng chỉ là cách bình thường nhất mà thôi. muốn chỉ là Tây Nhung. Vốn cũng muốn chia chén canh ở Đại Tông. Hàn Nhạn thế tương đương với mình có chút lợi ích nào ở Đại Tông, liền : "Có phải nàng quên ? Ý của ta là ta chỉ muốn Tây Nhung. Ta cũng muốn cả Đại Tông."


      "Coi chừng miệng há quá lớn, thức ăn lại nghẹn ở cổ họng. Huynh chắc chắn huynh nuốt được?" Hàn Nhạn nhìn , : "Thái hậu Đại Tông cũng đơn giản như trong tưởng tượng của huynh. Nếu ở trong hoàng cung nơi phu quân mình sớm chết, lại có cốt nhục của mình, ngồi vững ở vị trí hôm nay như vậy, huynh cho rằng bà ta là người có đầu óc à?"


      Trác Thất lắc đầu: "Trong hoàng cung có gì quan trọng. Tâm kế của Thái hậu lớn bằng dã tâm của ta." : "Cầu phú quý giữa nguy hiểm." là người mạo hiểm, có dũng khí. Trong lòng cũng có khát khao vô tận với quyền lợi. Bởi vì chỉ có quyền lợi vô thượng mới có thể tùy tâm sở dục mà làm chuyện mình muốn, mới có thể bảo vệ người mình . Nhưng phú quý trong đó có cách nào mà so sánh được. muốn mảnh đất này.


      Hàn Nhạn thấy vẻ mặt Trác Thất kiên định, dường như cũng vì lời mình mà thay đổi, im lặng rất lâu mới : "Chúng ta là bằng hữu à? Huynh tiêu diệt quốc gia của bằng hữu mình. Huynh cho ràng ta vui vẻ hả?"


      Trác Thất sững sờ. Lúc Hàn Nhạn bọn họ là bằng hữu vui sướng trong thoáng chốc. Tuy biết có thể lời Hàn Nhạn cũng phải là , có lẽ mang theo chút mục đích khó hiểu. Thế nhưng vào khoảnh khắc đó, vậy mà lại thấy hơi khó khăn. muốn thấy bộ dạng đau lòng của Hàn Nhạn. Bỗng : "Ta tổn thương nàng. Nàng theo ta . Ta để nàng ở trong cung điện lớn nhất, sống cuộc sống xa hoa nhất, tất cả mọi người phải nhìn lên nàng. Nàng trở thành người tôn quý như ta."


      Lời bóng gió ràng như vậy, Hàn Nhạn nghe hiểu nữa đúng là kẻ ngốc. Nàng hẳn nên cảm động. So với cuộc sống vất vả mà đau khổ của mình ở kiếp trước, nam tử như vậy hẳn nên là tia sáng trong cuộc đời nàng, cứu nàng thoát khỏi bóng tối. Đối với lòng của người khác, Hàn Nhạn vẫn có chút cảm động. Nhưng chỉ là cảm động chứ phải động lòng.


      Nàng : "Tổ chim bị phá trứng còn có thể nguyên vẹn hay ? Huynh rất hay. Nhưng nếu có ngày đó nhất định ta theo quê hương ta mà . Ta vĩnh viễn hận huynh, bởi vì huynh phá hủy cuộc sống của ta, phá hủy quốc gia của ta. Ta với huynh, cung điện hoa lệ, thân phận tôn quý, đều phải thứ ta muốn."


      "Vậy ," Trác Thất bỗng cười lạnh tiếng: "Nàng muốn là Phó Vân Tịch?"


      Nữ tử máu lạnh vô tình như vậy, còn lưu luyến làm gì? Nàng muốn, nàng cần, cho tới bây giờ đều phải là mình.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 135: Cùng quân gặp lại

      Hàn Nhạn gì nữa mà chỉ bảo: "Huynh chỉ cần có bằng lòng hợp tác với ta hay ?"


      Vẻ mặt nàng chút cảm xúc, chỉ có lạnh lùng khi bàn việc. Trác Thất bỗng cười khẽ: "Hợp tác với nàng, đương nhiên vui lòng." : "Có điều ta có điều kiện, tới cuối cùng mà Phó Vân Tịch sao nàng phải tới Tây Nhung với ta."


      "Được." Hàn Nhạn đáp cách thoải mái.


      Lần này tới lượt Trác Thất kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt của Hàn Nhạn, còn tưởng rằng nàng từ chối chút nể tình nhưng lại nhận lời cách khinh địch như vậy. Đầu tiên Trác Thất còn hơi nghi ngờ nhưng Hàn Nhạn cũng được coi là người giữ chữ tín, chuyện làm được. Tuy hơi nghi ngờ nhưng trong lòng Trác Thất vẫn thoáng thả lỏng, gật đầu, : " lời định."


      Hàn Nhạn từ chối cho ý kiến. Trác Thất dựa theo tình tình trước kia của Hàn Nhạn mà suy đoán cách làm của nàng, nhưng lại biết câu hứa hẹn này của nàng cũng chỉ là thuận miệng mà . Ai có thể biết được tương lai thế nào. Tới cuối cùng Phó Vân Tịch có thể tránh thoát kiếp hay vẫn còn là số. Huống hồ hàn độc người chàng... những lời này với Trác Thất chẳng qua cũng chỉ là ngộ biến tùng quyền. Gặp người tiếng người, gặp quỷ tiếng quỷ, nếu Trác Thất muốn làm Hàn Nhạn cũng chỉ có thể thầm tiếng xin lỗi.


      "Bây giờ phải làm thế nào?" Trác Thất hỏi. biết trong lòng Hàn Nhạn có tính toán, mình chỉ cần hết sức phối hợp với nàng là được rồi.


      Hàn Nhạn : " Huyền Thanh vương phủ." Tuy chuyện bị làm lớn nhưng còn chút vấn đề phải lấy được chứng thực. Phó Vân Tịch cũng với mình. Có lẽ bây giờ hẳn nên ra mới đúng. Trong lòng nàng ỷ đau đớn. Nếu còn cách nào phải làm sao bây giờ?


      Trác Thất thể cau mày. Hàn Nhạn nghĩ tới chuyện Huyền Thanh vương phủ ngay lập tức khiến vô cùng vui. Nhưng trong lòng lại biết muốn ngăn cản Hàn Nhạn là chuyện thể nào. thể bắt buộc nàng, nên đành miễn cưỡng : " thôi."


      biết có phải Hàn Nhạn nhận ra thay đổi tâm trạng của Trác Thất chút nào cảm thấy, theo: "Được."


      Huyền Thanh vương phủ.


      Hôm nay Huyền Thanh vương phủ hết sức yên tĩnh. Ngay trong yên tĩnh này dường như lại lộ ra chút lo lắng, bầu khí sốt ruột khó hiểu dâng lên. Cửa thư phòng đóng chặt, hai thị vệ canh giữ nghiêm ngặt bên ngoài. nữ tử xinh đẹp đứng trước cửa, dường như mắng gì đó. Nữ tử này cầm cái roi thép trong tay, quấn mạnh lên người hai thị vệ, hình như muốn vào cửa nhưng thị vệ lại bất vi sở động, để mặc roi thép quấn vào người, cho người khác bước vào bước.


      "Các ngươi tránh ra. Ta là vào cứu chàng!" Nữ tử xinh đẹp thấy mình có làm gì cũng xông vào được, thở hổn hển mà .


      "Xin lỗi, công chúa, đây là mệnh lệnh của vương gia." thị vệ .


      Nữ tử này chính là Y Lâm Na. Vừa nghe thế, nàng liền giận dữ mà : "Ta là vương phi của các ngươi! Vương phi! Thậm chí ngay cả lời của ta mà các ngươi cũng nghe!"


      Hai thị vệ đều bất vi sở động. Có vài thị nữ vẩy nước quét sân đứng bên cạnh, trao cho nhau ánh mắt. Tuy là công chúa Tây Nhung này vào Huyền Thanh vương phủ, cũng tự cho mình là Huyền Thanh vương phi, nhưng vương gia căn bản rất ít gặp mặt nàng ta. Rất hay thấy công chúa Tây Nhung này nổi giận đùng đùng mà hỏi hạ nhân xem vương gia đâu. Vương gia cũng chẳng quan tâm gì công chúa Tây Nhung này, gần như bao giờ cùng xuất . Đúng là kém xa lúc đối xử với tứ tiểu thư nhà họ Trang trước kia. Những thị nữ này quanh năm sống trong đại trạch viện, đương nhiên biết vương gia tỏ ra vô tâm với Y Lâm Na rồi.


      Chỉ cần là người, nhất là hạ nhân, đa số đều có bản lĩnh gió chiều nào xoay chiều đó. Thấy vị công chúa Tây Nhung này được cưng chiều, cộng thêm tính tình Y Lâm Na vô cùng tốt, hơi tí là đánh chửi những hạ nhân này có thêm nên bọn họ liền phê bình nàng kín đáo, thậm chí còn lén lút chỉnh nàng. Đừng xem thường những hạ nhân trong nhà. Tuy nhìn có vẻ tầm thường nhưng bàn về ngáng chân biết cho đối phương bao nhiêu thiệt thòi ngầm.


      Y Lâm Na càng ngày càng cảm thấy lo lắng trong hoàn cảnh này. Thái độ của Phó Vân Tịch lạnh nhạt với nàng ta cũng thôi , hạ nhân cũng liên kết lại mà ăn hiếp nàng ta. Lúc cònở Tây Nhung, người người nhìn thấy nàng ta đều khen ngợi nịnh nọt. Nàng cao quý xinh đẹp, đâu có như bây giờ. Bọn hạ nhân sau lưng nàng ta là quà tặng của quốc gia thua trận. Trong lòng nàng ta căm giậnnhưng ngoài trừng trị người truyền tin đồn nhảm trận còn có cách gì khác? Lời đồn vẫn được truyền tiếp, cũng thể giết hết hạ nhân được. Cho dù nàng ta muốn căn bản ở Huyền Thanh vương phủ cũng có quyền lợi này. Bởi vì Phó Vân Tịch cho nàng ta chỗ dựa.


      Y Lâm Na biết sở dĩ mình có thể vào Huyền Thanh vương phủ, thay thế Hàn Nhạn là bởi vì mình có thể chữa trị hàn độc của Phó Vân Tịch. Tuy thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng ít nhất có thể thoáng giảm bớt. Nhưng Phó Vân Tịch lại từ chối. Y Lâm Na biết Phó Vân Tịch chỉ là từ chối cổ của mình mà chàng còn từ chối mình. Chàng thà rằng chết cũng muốn ở bên mình. Nghĩ tới Trang Hàn Nhạn, trong lòng nàng ta tràn đầy ghen tụ và cam lòng. ràng nàng ta cũng rời khỏi Huyền Thanh vương phủ, ràng cũng truyền ra tin đồn với hoàng huynh mình, thanh danh bị phá hỏng nhưng tại sao ở đâu cũng có bóng dáng của nàng?


      Từ sau khi bị thương đường bệnh tình của Phó Vân Tịch càng nặng thêm, mấy ngày nay vẫn luônnằm giường bệnh. Thái y kia tới đây nhiều lần, sau đó dứt khoái ở lại Huyền Thanh vương phủ. Có thể ngày còn lại của Phó Vân Tịch nhiều lắm. Nếu từ chối sâu độc của mình nữa rất có thể Phó Vân Tịch cứ như vậy mà chết . Nhưng Phó Vân Tịch thậm chí ngay cả mặt mình cũng muốn nhìn, chỉ để thị vệ chặn mình ngoài cửa.


      Nàng ta hận, cam lòng, đau khổ nhưng cũng thể tránh được.


      "Phó Vân Tịch, chàng hối hận!" xong câu đó, Y Lâm Na liền nổi giận đùng đùng mà chạy ra khỏi viện, thị nữ xung quanh liếc mắt nhìn nhau, tình nguyện mà theo.


      Trong thư phòng.


      Thành Lỗi ngồi trước bàn đọc sách, mặt biết là vui hay giận: "Nàng ta rồi."


      "Ừ." Người giường lạnh nhạt .


      "Đây là huynh chặt đứt tất cả hy vọng." Thành Lỗi hơi kích động. Ngô thái y giã dược thảo bên cạnh. Trong thư phòng ngập tràn mùi thuốc. Chỉ có người nào đó tà tà dựa vào giường, chỉ mặc áo lót dài. Áo lót màu trắng càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của chàng, vạt áo trải xuống đất, nhìn thấy thêm ài phần gầy gò.


      Thấy Phó Vân Tịch đáp lời. Thành Lỗi lại : "Tội gì huynh phải làm vậy? Nàng ấy biết gì cả. Huynh cần gì phải chặn công chúa Tây Nhung này ngoài cửa? Cho dù thích nàng ta đểnàng chữa khỏi bệnh rồi tìm cách đối phó khác cũng muộn." Việc cấp bách bây giờ là chữa khỏi bệnh, công chúa Tây Nhung đó có khả năng. Thành Lỗi nghĩ vậy, dùng nguyên tắc bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững nữa.


      "Nàng ta chữa khỏi được cho ta." Phó Vân Tịch . Ánh mắt chàng rất bình tĩnh, tựa như có chút bi thương nào.


      "Sao huynh biết chữa khỏi được? Chưa từng thử sao biết?" Thành Lỗi kiềm được mà cao giọng. thích Phó Vân Tịch bình tĩnh tiếp nhận cái chết như vậy. Chuyện này thể nào xuất người Phó Vân Tịch. Lúc trước tình hình chiến trường nguy hiểm như vậy nhưng cũng nghe thấy chàng thế.


      "Người là sợ lệ thuộc vào sâu độc chứ gì?" Ngô thái y bỗng . Phó Vân Tịch hơi khựng lại, gì. Nhưng Thành Lỗi ở bên cạnh lại tò mò mà hỏi: "Lệ thuộc gì chứ?"


      "Sâu độc của công chúa Tây Nhung có thể đối phó với hàn độc, vốn là dùng cách lấy độc trị độc. Nhưng bản thân sâu độc vẫn sống trong người, phải được nuôi, hút máu của vật chủ, càng ngày càng vào sâu trong người. Nhưng sâu độc loại này cũng phải hoàn toàn có hại. Dùng nhiều lần người ta có tính ỷ lại vào nó, nghiện. Nếu dùng lần đau đớn khó chịu toàn thân, quan trọng hơn là, loại sâu độc này còn có thể từ từ tổn hại tới ý thức con người." tới đây, Ngô thái y liếc nhìn Phó Vân Tịch: "Người là sợ sau khi dùng sâu độc nghiện nó, càng sợ sau này hồ đồ, làm ra chuyện gì nên làm đúng ?"


      Phó Vân Tịch từ chối cho ý kiến nhưng cũng phủ nhận, đây là chấp nhận.


      Lần đầu tiên Thành Lỗi nghe thấy cách này, khỏi ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ chút lập tức như đưa đám: " vậy là thể dùng sâu độc này. Nếu ngày nào đại nam nhân cũng lệ thuộc vào con sâu độc nho chẳng phải là công chúa Tây Nhung có thủ đoạn uy hiếp Vân Tịch à? Sau này thần chí Vân Tịch mơ hồ, biết đâu còn có thể bị công chúa kia khống chế." hơi nổi nóng mà : "Sao người Tây Nhung lại làm hết những chuyện chính đáng thương thiên hại lý như thế chứ!"


      Nhưng dù chính đáng, ít nhất cũng có thể cứu Phó Vân Tịch. Bây giờ dùng được sâu độc này, chẳng lẽ Phó Vân Tịch định ngồi chờ chết như vậy? Tình hình của chàng ngày càng tốt, mấy ngày nay thèm ngủ, ngủ là ngủ cả ngày. Thành Lỗi đều lo có khi nào chàng ngủ tới mức tỉnh lại luôn . Nhưng Phó Vân Tịch lại rất hờ hững với chuyện này, như thể căn bản biết tình hình của mình nguy cấp bao nhiêu. Còn dặn dò Thành Lỗi sắp xếp làm đủ mọi chuyện. Chàng là người làm việc giọt nước lọt, cho dù có ngày chàng còn ở đây sau khi chết mọi chuyện bị bao vây trong rối loạn. Người nên giết phải giết.


      "Huynh hối hận ?" Thành Lỗi hỏi chàng: "Với Trang Hàn Nhạn?" Mình gì, hại nàng hiểu lầm, cho dù bởi vì thể nhưng vậy cũng quá khổ. Chính Phó Vân Tịch cũng sao chứ?"


      "Ta nợ nàng." Phó Vân Tịch .


      Lời này vừa ra, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ lúc. Đúng lúc này, giọng lạnh như băng quen thuộc truyền vào: "Ta chưa bao giờ biết chàng nợ ta cái gì? Tình cảm, thanh danh hay là...Ngai vàng?"


      Chỉ nghe "ầm" tiếng, cửa bị người đẩy hẳn ra từ bên ngoài, đèn lòng đo đỏ khiến quần áo Hàn Nhạn nhiễm màu đỏ như máu. Nàng đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn Phó Vân Tịch, ánh mắt yên tĩnh sóng. Nhưng trong đồng tử trong veo có thêm thứ diễn tả được, dường như là bi thương, lại gần như là hiểu .
      tart_trung thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 136: Lá ngọc cành vàng



      Người trong phòng đều sửng sốt, giống như là ngờ Hàn Nhạn tới. Phó Vân Tịch khẽ nhíu mày, liếc mắt về phía thị vệ giữ cửa, lại thấy mấy thị vệ kia đồng thời khom gối quỳ xuống: "Thuộc hạ tự nguyện chịu phạt."

      Những người này đều là thân tín của Phó Vân Tịch, tuy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với nhưng ăn ý trong việc làm chủ tớ nhiều năm khiến họ biết bây giờ Phó Vân Tịch gặp phải phiền phức. Công chúa Tây Nhung kia căn bản chưa từng được vương gia để trong lòng Nhưng Hàn Nhạn, nếu nàng xuất trước mặt vương gia, vậy dù bọn họ chịu trừng phạt về tội làm tròn bổn phận cũng cam tâm tình nguyện.

      Phó Vân Tịch vung tay lên: " xuống ." Mấy thị vệ liền lui xuống.

      May mà bây giờ Y Lâm Na ở đây, nhìn thấy màn này. Nếu nàng ta thấy chắc chắn lại nổi trận lôi đình. Thái độ của những người này với Hàn Nhạn hoàn toàn khác với nàng ta. Nhưng ràng nàng ta mới là nữ chủ nhân của vương phủ. Những người khác trong phòng đều nghe được câu này của Hàn Nhạn. Thành Lỗi nghi ngờ mà hỏi: "Ngai vàng?"

      Nếu những thứ khác còn có thể hiểu được Thành Lỗi tuyệt đối hiểu Phó Vân Tịch nợ Hàn Nhạn ngai vàng nghĩa là gì. nhìn về phía Phó Vân Tịch: "Lời này nghĩa là gì?"

      Đương nhiên Phó Vân Tịch trả lời , chỉ với Ngô thái y: "Ông ?"

      Ngô thái y ho tiếng, : "Vương gia, người cũng biết tiểu vương phi đa mưu túc trí, sao lão phu có thể là đối thủ của nàng. Lão phu cũng là có cách nào..."

      "Huynh trả lời ta à?" Hàn Nhạn nhìn Phó Vân Tịch: "Nếu ta thay ông ta trả lời nhé? Hoàng huynh bệ hạ của huynh bởi vì biết ta là con của Đông hầu vương nên mới hạ lệnh đuổi giết ta. Cho dù ngài ấy biết Thái hậu tiêu diệt cả nhà Đông hầu vương vì giữ ngai vàng cho mình, cũng tiếc giết ta để diệt trừ hậu họa."

      Trước kia toàn bộ phủ Đông hầu vương bị diệt khẩu, cũng phải là giang hồ trả thù như trong lời đồn, mà là chuyện mưu. Lão Đông hầu vương cùng tiên hoàng gầy dựng giang sơn, hai người mỗi người có nửa công lao. Ban đầu là lão Đông hầu vương làm Hoàng đế, nhưng cuối cùng Hoàng thượng vào kinh thành trước, liền thuận nước đẩy thuyền mà làm hoàng đế. Tiên Hoàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình chiếm ngai vàng của bằng hữu, cũng đều vô cùng rộng lượng với nhà lão Đông hầu vương. Cho nên tuy năm đó Đông hầu vương kiêu ngạo, thường bị người ta viết tấu chương tố tội trước mặt Hoàng thượng , cuối cùng lại sao. Đó là tiên hoàng đền bù cho nhà Đông hầu vương.

      Tới lúc tiên hoàng về già càng ngày càng áy náy với lão đông hầu vương. Vì vậy viết di chiếu trước, muốn truyền ngai vàng cho Đông hầu vương. Ông muốn đem ngai vàng vật về chủ cũ, nhưng chuyện này lại bị Thái hậu biết được.

      Đương nhiên Thái hậu bằng lòng. Nếu nhà Đông hầu vương trở thành hoàng tộc tất cả những gì mình có biến mất. Vì vậy và dứt khoát hoặc là làm, làm phải làm tới cùng, mua chuộc người trong giang hồ diệt khẩu cả nhà Đông hầu vương. Những người bà ta mời đều là người ngay thẳng trong giang hồ, thủ đoạn vô cùng độc ác tàn nhẫn. Già trẻ nhà Đông hầu vương ai may mắn thoát khỏi. Sau khi xảy ra chuyện Đông hầy vương, tiên hoàng đoán được là Thái hậu động tay chân nhưng khổ cái là có chứng cứ. Lúc này đường phố bắt đầu truyền ra tin Đông hầu vương chết là do Hoàng thượng bất mãn ông công cao hơn chủ, mới bí mật ban cho cái chết. Tuy lời đồn này chỉ là tin đồn vô căn cứ nhưng trong khoảng thời gian ngắn có rất nhiều người lại tin. Đây với quốc gia mà là chuyện tốt, thậm chí tạo thành rối ren bất ổn cho quốc gia. Hoàng thượng liền hạ khẩu dụ cho người nào trong Đại Tông bàn bạc chuyện Đông hầu vương, khi phát giết cần hỏi. Chính sách tàn bạo như vậy cũng có tác dụng của nó. Nhưng mỗi khi Hoàng thượng nghĩ tới nhà bạn thân chết thảm thể quên được, chịu được nên băng hà. Sau đó Hoàng thượng bây giờ đăng cơ kế vị.

      Đây là lần đầu tiên Ngô thái y và Thành Lỗi nghe thấy cách này. Bọn họ trợn mắt há hốc miệng lát. Dù sao cũng là người từ hoàng cung ra, tuy lắm cụ thể là xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể đoán được vài phần. Nhưng nghe lời Hàn Nhạn ra có phải là nàng mới là hoàng tộc , còn Phó Vân Tịch phải?

      Phó Vân Tịch nhìn Hàn Nhạn: "Nàng biết được từ đâu?"

      Hàn Nhạn : "Điều huynh nên là phải hay ?"

      Thái độ của nàng rất cương quyết, gần như là tra hỏi. Nhưng ngược lại với thái độ cương quyết là vẻ mặt của nàng có vẻ vô cùng tự nhiên, như thể việc mình bàn bạc chỉ là chuyện như hôm nay nên ăn gì hoặc đâu, căn bản đáng để trong lòng.

      Phó Vân Tịch im lặng lúc: "Phải."

      Hàn Nhạn thẳng tới, ngồi xuồng bên cạnh . Giường rất êm, vẻ mặt Phó Vân Tịch lạnh nhạt, ánh mắt rơi vào người Hàn Nhạn dường như lại trở nên hờ hững. Nhưng ngay sau đó, tay Hàn Nhạn cầm lọn tóc đen của lên, nhìn cách chăm chú. hơi mất tự nhiên mà quay đầu nhưng Hàn Nhạn lại túm góc áo , kéo lại gần hơn, hơi thở hai người gần nhau trong chớp mắt. Hàn Nhạn hít hơi sâu.

      Mái tóc vốn đen nhánh hơi trắng, tựa như tầng sương mỏng kết lại, che lên mái tóc đen, nhìn vô cùng chướng mắt. Đó là tóc của Phó Vân Tịch. Hàn độc phát triển tới mức này rồi sao? Dù cho cách rất gần cũng cảm giác được chút ấm áp nào người Phó Vân Tịch. Vòng ôm từng mang theo ấm áp nhàn nhạt nay còn. Hàn Nhạn ngồi bên cạnh tựa như chạm tới pho tượng được điêu khắc từ tuyết.

      "Tiểu tẩu tử." Là Thành Lỗi : "Có phải tẩu có cách gì ?"

      Trong lòng Thành Lỗi, Hàn Nhạn làm được. Rất nhiều người trong kinh thành biết chuyện của nàng. Huống hồ Thành Lỗi với tư cách là bạn tốt của Phó Vân Tịch, từng nghe ít chuyện của Hàn Nhạn tại Huyền Thanh vương phủ. biết Hàn Nhạn là người khôn khéo, có rất nhiều cách làm, sở trường là biến cục diện bất lợi cho mình thành có lợi. Kể từ khi Phó Vân Tịch để Y Lâm Na vào ở Huyền Thanh vương phủ, rất lâu Thành Lỗi có tin tức của Hàn Nhạn. Nhưng lúc này Hàn Nhạn thình lình xuất , hơn nữa dường như biết rất nhiều chuyện. Vậy có phải là có nghĩa Hàn Nhạn có cách gì khác?

      Hàn Nhạn lắc đầu, muốn lại thôi.

      "Thông minh." Phó Vân Tịch ngồi bên cạnh lại bỗng . Thấy Hàn Nhạn nhìn , khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt. Thoạt nhìn có vẻ vẫn thảnh thơi như cũ, giống như có chuyện gì nguy cấp. Hàn Nhạn cảm thấy trong lòng xót xa, nắm lấy tay áo của , nắm chặt, mấp máy môi nhưng chỉ chữ "Huynh".

      Phó Vân Tịch lẳng lặng ngồi bên cạnh Hàn Nhạn. Nàng biết mọi chuyện nhanh như vậy, là hơi quá sức tưởng tượng của . Chuyện hoàng huynh đuổi giết Hàn Nhạn, tuy vừa bắt đầu đề phòng nhưng vẫn ngờ Hoàng huynh lại ra tay nhanh như vậy. Hoàng huynh ngồi vị trí kia quá lâu, lâu tới nỗi cho phép bất cứ ai đe dọa tới địa vị của huynh ấy. khi biết Hàn Nhạn là nữ nhi của Đông hầu vương, mà Đông hầu vương được tiên hoàng hạ chỉ làm Hoàng đế, liền lập tức hạ sát thủ. Tuy Hàn Nhạn chỉ là nữ tử, căn bản thể làm Hoàng thượng . Nhưng khi thân phận của nàng lộ ra, mọi người biết vị trí của a Hoàng thượng là danh bất chính ngôn bất thuận. Mọi người đứng lên phản đối huynh ấy. Đây là chuyện hoàng huynh thể chịu được. Cho nên dù biết Hàn Nhạn rất đáng thương, cho dù biết có lẽ Hàn Nhạn mới là công chúa , có lẽ hoàng huynh vẫn giết nàng. Lấy thân phận của người thống trị mà nhìn chuyện này có gì là ổn.

      Nhưng Phó Vân Tịch lại thể ngồi yên để ý tới. Hoàng thượng và Thái hậu đạt được ăn ý trong chuyện Hàn Nhạn. Hai người cũng đều muốn nàng sống. Lúc đầu nha hoàn của Đường Tiểu Kiều - vương phi Đông hầu vương ôm Hàn Nhạn trốn ra khỏi Hầu vương phủ, giao nàng cho Vương thị, nàng dùng thân phận Trang Hàn Nhạn mà sống tại Trang phủ, cũng ai biết. Thế lực của Thái hậu có bao nhiêu, ít nhất tra ra Hàn Nhạn ở kinh thành là chuyện thừa. Nhưng khi biết nàng chính là cá lọt lướt của Đông hầu vương nàng cũng bị thủ tiêu, bởi vì thánh chỉ kia còn chưa tìm được.

      Di chiếu tiên hoàng lập Đông hầu vương làm Hoàng thượng đến bây giờ còn chưa được tìm thấy. Thái hậu biết tiên hoàng giao di chiếu cho người, người kia chậm chạp xuất , vì vậy Thái hậu muốn dùng Hàn Nhạn để lôi người kia ra. Chỉ cần Hàn Nhạn ở đây người kia biết nàng là con của Đông hầu vương, nhất định giao thánh chỉ cho nàng. Nhưng nhiều năm như vậy mà người kia vẫn xuất .

      Thái hậu muốn dứt khoát giết Hàn Nhạn nhưng cứ như vậy còn mồi nhử để dụ người kia xuất . Vì vậy bà để Vệ Như Phong cưới nàng. Bởi vì Vệ vương là tâm phúc của Thái hậu, vậy đồng nghĩa với việc giám sát tất cả mọi việc của Hàn Nhạn. Nếu nàng có gió thổi bay Thái hậu có thể biết ngay lập tức.

      Lúc đầu đại Chu thị vào Trang phủ cũng là vì điều tra xem rốt cuộc thánh chỉ này ở đâu. Thái hậu vẫn hơi tin được Trang Sĩ Dương, sợ ông ta lấy được thánh chỉ liền giấu riêng, vậy nên để cho Trương Thái sư thăm dò. Trương Thái sư liền để đại Chu thị có quan hệ với Chu thị vào Trang phủ, tiếp cận Trang Sĩ Dương , lấy lý do Chu thị sảy thai mà ở Trang phủ thêm vài ngày, tra xem tung tích thánh chỉ ở đâu cho tốt. Nhưng Trương Thái sư ngờ chẳng những đại Chu thị tra được tung tích thánh chỉ mà còn bị phát có gian tình với Trang Sĩ Dương trước mặt mọi người, để ông ta biến thành trò cười của toàn kinh thành.

      Việc này phát triển tới mức này, là có nguyên nhân từ rất nhiều năm trước. Ngai vàng củnha Hoàng thượng ra là của Đông hầu vương. Hàn Nhạn mới là lá ngọc cành vàng . Thái hậu định giết người diệt khẩu, bây giờ mưu của bà ta mới nổi lên. Nhưng bây giờ Phó Vân Tịch trúng hàn độc, có lẽ thể chữa khỏi.

      Lông mày nàng nhíu lại thành cục, cục diện lúc này là quá khó giải quyết, tới nỗi có cảm giác biết làm thế nào. Trong chuyện này Phó Vân Tịch sai, mình cũng sai, nhưng nếu thản nhiên mà ở bên nhau như có gì, lại hơi tế nhị kỳ lạ.

      "Nàng biết," Phó Vân Tịch : "Nàng định làm gì?"

      Hàn Nhạn quay sang nhìn . Còn có thể làm gì? thể xông vào hoàng cung bây giờ, cướp lấy ngai vàng được. Nàng muốn làm như vậy. Nếu có thể duy trì tình trạng nay mới là tốt nhất. Nàng vẫn là nữ tử bình thường ai biết tới, vẫn là vương gia hoàng gia quyền khuynh ở trong triều đình và ngoài nhân gian.


      _________________

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 137: Vĩnh viễn tuyệt vọng






      Ngô thái y và Thành Lỗi liếc mắt nhìn nhau, hai người lặng yên tiếng động lui ra ngoài, để lại gian cho hai người. Chắc là Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch có rất nhiều lời muốn .

      "Phó Vân Tịch," Hàn Nhạn hỏi: "Rốt cuộc hàn độc của huynh thế nào rồi?"

      Ba chữ "Phó Vân Tịch" này vừa ra khỏi miệng, Hàn Nhạn liền hơi khựng lại. Phó Vân Tịch cũng thế. Lúc trước khi ở bên , mỗi khi Hàn Nhạn hí hửng gọi thẳng tên phải là "vương gia" lạnh băng băng, khách sáo và xa cách, chỉ có thân mật tế nhị. lâu như vậy, lại được nghe Hàn Nhạn gọi như thế, thậm chí Phó Vân Tịch có cảm giác như cách mấy đời.

      "Tạm thời.." : "Còn chưa chết."

      Hàn Nhạn quay sang nhìn , thanh niên tuấn mỹ tuy nằm giường bệnh nhưng phong thái vẫn xuất sắc, hề có cảm giác sa sút ảm đạm. Như thể thế gian này có chuyện gì có thể làm khó . Nhưng người lại ngay cả vận mệnh của mình cũng nắm được. Nàng biết nên gì, dường như cần gì. Sau khi biết chân tướng ngay cả giải thích cũng là dư thừa. Nàng vẫn khư khư nắm lấy tay áo Phó Vân Tịch như thể sợ chạy mất, hoặc có lẽ là để bình ổn bất an trong lòng. Phó Vân Tịch cũng chú ý tới động tác này của nàng, chủ động vương tay ra bao lên bàn tay bé của nàng. Tuy tay lạnh băng băng nhưng Hàn Nhạn lại gần như cảm nhận được tia ấm áp. Điều này khiến nàng an lòng ít trong mờ mịt luống cuống.

      "Có thể cho ta biết chút về chuyện hàn độc ?" Rất lâu sau Hàn Nhạn mới hỏi.

      Phó Vân Tịch hơi khựng lại, khẽ cười: "Được." Liền bắt đầu từ từ ra đoạn ký ức phủ bụi nhiều năm, chưa từng với người ngoài.

      Mẫu thân Tĩnh phi của Phó Vân Tịch là đại mỹ nhân. Điều này có thể nhìn ra từ tướng mạo của Hoàng thượng và Phó Vân Tịch. Hai huynh đệ đều thừa kế vẻ ngoài vô cùng tốt của mẫu thân ruột. Tính cách Tĩnh phi này đôn hậu dịu dàng, sống như đóa hoa sen trong hoàng cung. Người như vậy thích hợp sống trung cung, nhưng Tĩnh phi lại là điều bất ngờ. Bởi vì Hoàng thượng vô cùng cưng chiều bà. Hoàng thượng chỉ cưng chiều mình bà mà còn để ý tới chuyện hậu cung, phúc khí của Tĩnh phi là ở đây. Lúc đó Thái hậu cũng rất thích Tĩnh phi. uy nghiêm của Thái hoàng thái hậu trong cung là thể nghi ngờ, cho nên ai dám động tới Tĩnh phi.

      Tĩnh phi dịu dàng, tranh thủ tình cảm với người khác, càng như vậy, Hoàng thượng lại càng thích bà. Nhưng cưng chiều của thiên tử cũng phải là chuyện tốt. Trong số nữ nhân ghen ghét với bà trong hậu cung Hoàng hậu là người ghét bà nhất.

      Làm Hoàng hậu đứng đầu lục cung, bình thường phải duy trì dáng vẻ hiền đức. Chuyện này cũng lên rằng Hoàng hậu tha thứ cho bất kỳ nữ nhân nào chiếm đoạt Hoàng thượng. Nhất là cưng chiều của hoàng thượng với Tĩnh phi khiến Hoàng hậu có cảm giác nguy hiểm, khiến bà cảm thấy hậu vị của mình hơi bất ổn. Lúc Tĩnh phi dưỡng dục hai người con của hoàng thượng, lúc sắp sinh con thứ ba rốt cuộc Hoàng hậu ngồi yên.

      Hoàng hậu có con trai. Mẫu bằng tử quý, Hoàng thượng vốn thiên vị Tĩnh phi, bây giờ Tĩnh phi lại liên tiếp sinh hạ cho Hoàng thượng hai người con trai, địa vị càng thêm vững chắc. Thậm chí bà còn bí mật vượt mặt vị Hoàng hậu này. Nếu Hoàng thượng có lòng muốn lập con trai của Tĩnh phi làm Thái tử địa vị của mình tràn ngập nguy cơ. đ Chẳng lẽ cả đời mình sống như vậy, cố gắng đóng vai Hoàng hậu hiền đức rộng lượng, kết quả là đúng là may quần áo cưới vì người khác?

      Vì vậy lúc Tĩnh phi sinh con, bà mua chuộc nha hoàn thiếp thân của Tĩnh phi, thêm chút nhang trong phòng Tĩnh phi. Nhang này có thành phần xạ hương, có thể khiến người ta sảy thai và thể có thai. Tĩnh phi thích hương liệu, đủ loại hương liệu trộn vào nhau phân biệt được. Vậy Hoàng hậu mua chuộc nhnha hoàn bên cạnh Tĩnh phi thế nào? Đơn giản chính là uy hiếp lợi dụng. Tĩnh phi để tâm quá nhiều tới người bên cạnh mình, Hoàng hậu rất dễ dàng có thể nắm chắc. Hai tháng trước khi Tĩnh phi sinh, Hoàng hậu muốn tới Ngũ Đài Sơn, lấy danh là cầu phúc cho đứa trẻ trong bụng Tĩnh phi. Bởi vì cái đêm Tĩnh phi gặp chuyện may kia, Hoàng hậu có ở đó, cho nên có chứng cớ.

      Mỗi năm trong cung đều có rất nhiều nữ nhân chết tới mức đếm xuể. Cho nên tuy Tĩnh phi là nữ nhân Hoàng thượng thích nhất Hoàng thượng cũng chỉ đau buồn chút, liền gì nữa. Cho dù trong lòng biết chuyện này ít nhiều đều thoát khỏi liên quan tới Hoàng hậu, nhưng cũng thể tránh được. Hoàng hậu cũng chỉ là nữ nhân, sau lưng bà là thế lực Hoàng thượng cần có. Hoàng hậu là nhìn trúng điều này mới lớn mật mà làm chuyện này.

      Tĩnh phi và tiểu hoàng tử sắp ra đời chết , Phó Vân Tịch và đại hoàng tử vẫn còn. Hoàng hậu liền nuôi bọn họ dưới danh nghĩa của mình. Lúc Thái hậu còn làm Hoàng hậu phụ với lời ca ngợi của người ngoài là khoan dung hiền đức. Ngay cả Tĩnh phi cũng vô cùng thân với bà. Lúc đó Phó Vân Tịch và đại hoàng tử cũng vô cùng thân thiết với bà.

      Hoàng thượng có lý do gì từ chối, nuôi Phó Vân Tịch và đại hoàng tử dưới danh nghĩa của hoàng hậu, sau này kế vị Thái tử cũng là danh chính ngôn thuận. Nhưng Hoàng thượng lại sợ Hoàng hậu làm việc gì ngoài ý định của ông, liền ám chỉ ràng rằng muốn hai huynh đệ cách xa hoàng hậu ra. Có điều tình tình trẻ con đơn thuần, căn bản biết nhân gian hiểm ác, cũng biết dưới mặt nạ mỉm cười là dã tâm thế nào. đ Sau khi tiên hoàng mất, Hoàng hậu thành Thái hậu, đại hoàng tử kế vị, rất nhanh, Thái hậu liền hoàn toàn lấy được tín nhiệm của hai huynh đệ.

      Ngày nào Thái hậu cũng dặn dò ngự thiện phòng chuẩn bị dược thiện cho hai huynh đệ. Thiên sơn tuyết liên này quá mức quý giá, Hoàng thượng lại thương đệ đệ thể nhược nhiều bệnh, dứt khoát đưa dược thiện cho Phó Vân Tịch. Nhưng lại ngờ khiến người thân nhất của mình ăn phải độc dược gấp đôi, vì vậy hàn độc đâm rễ trong người từ lúc đó.

      Lúc Phó Vân Tịch mười mấy tuổi, có ngày sau giờ ngọ định tìm Thái hậu chuyện, trong lúc vô tình bắt gặp Hoàng hậu và thân cận chuyện với nhau, mới biết nguyên nhân cái chết của Tĩnh phi năm đó. Ngay lúc đó vừa phẫn nộ lại vừa kinh hoàng, nhiều năm nhận giặc làm cha như vậy, coi người hại mẹ ruột mình là người thân nhất, khiến hận thể xông lên giết nữ nhân giả mù sa mưa đó ngay lập tức. Nhưng biết mình đủ sức. Hoàng huynh mới lên ngôi lâu, thế lực còn chưa vững vàng, trong triều có rất nhiều người là người phe Thái hậu, khi trở mặt, tới lúc đó chỉ mang tới rắc rối cho hoàng huynh.

      chỉ có thể nhịn tất cả đau khổ, thể chuyện này cho hoàng huynh. Tính tình hoàng huynh càng xúc động hơn , có lẽ trực tiếp chất vấn Thái hậu cũng chừng. muốn báo thù, phải giúp hoàng huynh ngồi vững giang sơn này, chỉ có thể giấu tài, bồi dưỡng thế lực của mình. Cho tới khi có ngày có thể cần phải kiêng dè thế lực của Thái hậu, công khai tội trạng của bà trước dân chúng, báo thù cho mẹ mình.

      Cách bồi dưỡng thế lực nhanh nhất chính là lấy được binh quyền. Nhưng chỉ có binh quyền còn chưa đủ, còn phải xây dựng nên uy danh của mình trong quân đội. còn là thiếu niên, quan tâm tới phản đối của hoàng huynh mà xuất binh đánh Tây Nhung, là vì muốn rời xa cung điện thời gian để suy nghĩ cách đối phó, hai là vì tích trữ sức mạnh, có ngày có thể chống lại Thái hậu.

      Hơn nữa chuyện đại hoàng tử ngồi vững ngai vàng nhiều năm như vậy, vốn chính là chuyện bất ngờ. Ban đầu Thái hậu vốn định dùng hàn độc khống chế hai huynh đệ này, chờ bọn họ chết bồi dưỡng con rối khác. Ai ngờ dược thiện đều bị Phó Vân Tịch ăn, Hoàng thượng bình yên vô . Tính toán của Thái hậu thất bại, mắt thấy thành tích của hoàng thượng càng ngày càng xuất sắc, người của hoàng thượng trong triều đình càng ngày càng nhiều hơn, trong lòng cũng vô cùng lo lắng. Bà ta càng ngờ Phó Vân Tịch tuổi còn trẻ, năm sau giành thắng lợi trở về, lập được chiến công hiển hách, đ lập tức thành lập uy danh trong võ quan, cũng thể khinh thường.

      Hai người này sắp thoát khỏi khống chế của bà ta, khiến bà ta cảm thấy chuyện hơi khó làm. Thế lực của Thái hậu yếu dần, thế lực của mình trở nên mạnh mẽ, là cơ hội rất tốt cho mình.

      Nhưng vào giờ khắc quan trọng này, hàn độc của Phó Vân Tịch lại phát tác.

      biết phải là vận may của tốt hay , hàn độc gấp đôi khiến phát bệnh quá sớm, vừa hay lại được Ngô thái y gặp được. Tuy thể chữa khỏi nhưng y thuật của Ngô thái y cao siêu, rốt cuộc ức chế được chút độc tính.

      Rốt cuộc có đầy đủ khả năng tung hoành trong triều đình, còn ai dám khinh thường . Hoàng huynh cũng thở thành minh quân, quốc gia yên ổn giàu có, nhưng kẻ địch vẫn chưa bị trừng phạt, mạng của mình lại sắp mất.

      Giọng điệu của rất bình thản, tựa như phải chuyện của mình. Hàn Nhạn lại có thể nghe ra chút khác thường từ trong giọng điệu bình thản đó. Thiếu niên thận trọng cất giấu thù hận trong lòng, vì bảo vệ mình và huynh đệ trong hoàng cung giết người thấy máu, rốt cuộc trưởng thành thành người lạnh nhạt khôi ngô tuấn tú.

      "Lúc đó... Huynh có từng tuyệt vọng ?" Hàn Nhạn hỏi. ra khi Phó Vân Tịch còn sống, suy cho cùng gần như giống Hàn Nhạn ở kiếp trước như đúc. Mẹ mất sớm, tự mình đối mặt với người giấu mưu mô, nhưng Phó Vân Tịch phát ra bộ mặt của Thái hậu sớm hơn. Hàn Nhạn cũng ở khắc mình chết kia mới phát cuộc đời mình là lời dối. Trong hoàn cảnh như vậy, ai có thể giúp được mình, ra là vô cùng đau khổ. Phó Vân Tịch như vậy, cũng từng giống Hàn Nhạn, bất lực mà tuyệt vọng sao?

      " hề." Phó Vân Tịch cụp mắt: "Tuyệt vọng thể báo thù." .

      Tuyệt vọng là chuyện chút ý nghĩa. Mục đích của Phó Vân Tịch khi làm việc rất ràng. Sở dĩ Thái hậu ngờ chuyện phát triển tới mức bây giờ, nguyên nhân trong đó chính là lúc đó đánh giá thấp nhẫn nại của thiếu niên này. có thể nhẫn nhịn hơn tất cả mọi người, đ hơn nữa hề mềm lòng với mình chút nào. có trái tim thích hợp với cuộc sống trong cung, quá mức cứng rắn và nhạy bén. tuyệt vọng là bởi vì tuyệt vọng hoàn toàn mang tới cho bất cứ giúp đỡ nào trong chuyện báo thù này. Điều muốn làm ngay cả người có dã tâm nhất cũng làm được.

      làm được. Khi phát ra chuyện đó, có thể có quyền lợi và địa vị thể khinh thường, bất cứ ai cũng thể rung chuyển . Cho dù nằm giường vẫn có thể thong thả mà sắp xếp tất cả, ví dụ như, phản kích Thái hậu.

      Hàn Nhạn : "Vậy bây giờ huynh cũng tuyệt vọng, có đúng ?"

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 138: Chợt truyền ra tin người chết





      người chỉ cần tuyệt vọng tất cả đều có hy vọng. Trong hoàn cảnh đó mà Phó Vân Tịch cũng tuyệt vọng, bây giờ cũng hẳn buông bỏ hy vọng. Sợ nhất là làm gì cả mà chỉ cam chịu số phận, đó mới là chuyện đáng sợ nhất.

      Nghe vậy, Phó Vân Tịch mỉm cười: "Đúng."

      Nụ cười này khiến khuôn mặt lạnh như băng của có thêm chút ấm áp. Hàn Nhạn vươn hai tay ôm chặt eo của , vùi đầu mình sâu vào lòng . Người Phó Vân Tịch lạnh lẽo, ngay cả Hàn Nhạn dán lên mà cũng cảm thấy như bước vào hầm băng khí lạnh bức người, toàn thân lạnh chịu nổi. Mình còn như vậy, vậy Phó Vân Tịch chịu hàn độc hành hạ mỗi ngày mỗi đêm phải chịu đựng thế nào đây?

      Nàng khàn khàn : "Phó Vân Tịch, chúng ta cùng nghĩ cách ."

      Tới bây giờ nàng tháo tất cả thái độ lạnh nhạt và xa cách xuống, thay vào đó là ỷ lại sâu sắc và đau lòng. Nếu chữa khỏi bệnh cho Phó Vân Tịch, ít nhất cũng có thể giúp báo thù Thái hậu. theo cách khác, Thái hậu là kẻ thù chung của bọn họ. Tuy Hàn Nhạn chưa từng gặp vợ chồng Đông hầu vương nhưng máu mủ tình thâm, mối thù hận thấu xương này thế nào cũng đều thể quên được.

      Phó Vân Tịch cúi đầu nhìn Hàn Nhạn ôm chặt mình. Nhiệt độ truyền tới từ người nàng ràng, hóa giải cái lạnh như băng mấy ngày nay. Hàn độc tàn phá bừa bãi trong người, tựa như băng châm vào từng kẽ xương, động đậy đều đau đớn khó chịu, cảm giác được ấm áp. Tuy ôm chăn ngồi trước lò sưởi nhưng vẫn lạnh thấu xương. Nhưng tiểu nha đầu với đôi mắt lạnh lùng này xông tới, ngồi nghe mình chuyện cách yên lặng, liền ôm chặt lấy mình. Người nàng vẫn nho như cũ nhưng có dáng người duyên dáng của thiếu nữ. Suýt chút nữa quên, nàng cập kê rồi. Vẻ mặt Phó Vân Tịch hơi thay đổi. Lần trước, lúc Hàn Nhạn cập kê, là phá hủy lễ cập kê đó. ra long đong vất vả mệt mỏi quay về, lúc liếc nhìn thấy nàng, trong lòng Phó Vân Tịch hơi động. Nha đầu nho trước kia trưởng thành thành thiếu nữ thanh tú. vui mừng nhưng là thể thể ra. Thế nhưng từ đó về sau, Hàn Nhạn liền khăng khăng cho là lễ cập kê vẫn chưa xong, coi như mình chưa cập kê. Nàng kiên trì chịu búi búi tóc dành cho thiếu nữ, vẫn búi thành hai búi tròn tròn.

      tay vuốt ve búi tóc tròn này, thầm thở dài tiếng khẽ. Thôi được, như vậy mà còn đẩy nàng ra được, mà nha đầu này lại cố chấp như thế, mình cần gì phải tự chủ trương thay nàng. Huống hồ cách bảo vệ như vậy còn bằng đặt nàng bên cạnh mình ổn hơn. Nàng vì mình mà chịu ít uất ức. Sau khi thân phận con côi của Đông hầu vương bại lộ, biết có bao nhiêu rắc rối. Nếu bây giờ mình còn hơi thở bảo vệ nàng bên người cho tốt thôi.

      : "Được."

      Lời này vừa ra liền nhất thời cảm giác trong lòng mình trống rỗng. Hàn Nhạn chui ra khỏi lòng , ngửa đầu nhìn . Phó Vân Tịch nhìn lại thấy Hàn Nhạn đâu còn chút dáng vẻ tiểu nữ nhi hờn dỗi. Vẻ mặt nàng kiên nghị bình tĩnh, rất nhanh: "Thái hậu hành động, nhưng bà ta cũng nhận ra, loại bỏ nghi ngờ của bà ta ."

      Đầu tiên là Phó Vân Tịch sửng sốt, ngay sau đó bật cười. Mình vậy mà lại quên mất, Hàn Nhạn này, ngay vào lúc này, là có thừa thời gian để làm nũng khoe mẽ. Nàng chỉ biết phân tích ra đối sách trong thời gian ngắn nhất.

      "Nàng định làm gì?" Phó Vân Tịch .

      Hàn Nhạn liền kéo cổ áo vào sát mình, ghé vào tai vài câu rồi buông ra, hỏi: "Sao?"

      Phó Vân Tịch : "Có thể."

      Hai ngày sau.

      Hôm nay, trong miệng dân chúng trong kinh thành đều bàn tán chuyện, Huyền Thanh vương Phó Vân Tịch bệnh nặng chữa được, qua đời trong đêm qua. Vốn là nhân vật phong lưu, tiền đồ vô hạn, lại tuấn mỹ như thần tiên, văn thao vũ lược, giỏi, trong nhất thời, tất cả dân chúng đều bóp cổ tay than vãn. Những khuê nữ chưa xuất giá biết tin này khắp nơi đều vang lên tiếng thở dài buồn bã. Bình thường uy vọng của Phó Vân Tịch trong dân chúng cực cao. qua đời, với người trong thiên hạ mà cũng đều là việc đáng tiếc.

      Trong Trang phủ yên lặng dị thường, ngay cả bọn hạ nhân thích bí mật chuyện phiếm cũng lên tiếng. Tứ tiểu thư Trang phủ từng là người Phó Vân Tịch muốn lấy, tuy sau này bị bỏ, nhưng cũng thấy tỏ ra hận Huyền Thanh vương. Mọi người liền đoán rằng ra trong lòng Hàn Nhạn vẫn còn thương Phó Vân Tịch. Hôm nay Huyền Thanh vương bệnh mất, Tứ tiểu thư nhà họ Trang đau khổ buồn bã trong lòng, hay là trong lòng vô cùng vui vẻ đây?

      Suy nghĩ của Hàn Nhạn, đương nhiên mọi người đoán được. Nhưng Trang Hàn Minh vì lo cho Hàn Nhạn mà đặc biệt tới an ủi nàng, lại bị nàng chặn ngoài cửa. Mọi người đoán rằng vì Hàn Nhạn đau lòng quá độ, muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình giờ việc ủa nàng. Trang Hàn Minh tới vài lần cũng đều có kết quả, chỉ có thể bất đắc dĩ mà rời . Lúc gần cậu còn dặn dò hạ nhân phải chăm sóc Hàn Nhạn cho kỹ. Nhưng Trang Sĩ Dương lại hề tới lấy lần. Dường như ông ta kiêng dè điều gì đó ở Hàn Nhạn. Kể từ lúc nàng trở về Trang phủ, gần như ngay cả mặt mũi Trang Sĩ Dương cũng đều khó gặp dù chỉ lần. Có điều mắt thấy tâm phiền, Hàn Nhạn còn vui vẻ tự do.

      Lại về Thanh Thu Uyển, chiều hôm đó có đám khách mời mà tới. Nữ tử dẫn đầu vung roi thép lên, quất "bốp" cái vào người thị nữ vẩy nước quét sân đứng cạnh cửa. Thị nữ này thấy có người, định tới nghênh đón, thình lình bị quất roi trước như vậy, mà roi này còn dùng hết sức khiến thị nữ này té nhào xuống đất. Ngay sau đó, roi này rút khỏi người nàng, người dùng roi còn có khí thế hung hăng mà chất vấn: "Trang Hàn Nhạn ở đâu?"

      Thị nữ kia đau tới mức thốt nên lời. Nữ tử cầm roi thép trong tay thấy thế càng ra tay lưu tình, quất tới tấp vào người người thị nữ. Thị nữ bị đánh đau tới mức lăn lộn đất, tiếng kêu thảm thiết khiến người trong phòng lập tức giật mình tỉnh giấc.

      Lại nghe thấy "kẽo kẹt" tiếng, cửa khuê phòng Thanh Thu Uyển bỗng mở ra, Hàn Nhạn ra từ bên trong, lạnh lùng : "Ai dám làm càn ở đây?"

      Nữ tử tay cầm roi thép thấy Hàn Nhạn lập tức dừng hành động tay lại, kêu tiếng: "Trang Hàn Nhạn!"

      "Ta là ai mà lại có giáo dục như vậy," Hàn Nhạn liếc thị nữ vết thương đầy mình mặt đất, lạnh lùng : " ra công chúa nước Tây Nhung."

      Đương nhiên Y Lâm Na nghe ra châm biếm trong lời này, nhưng hôm nay phải nàng ta tới để cãi lộn với Hàn Nhạn. Toàn thân nàng ta có vẻ vô cùng nóng nảy, nhìn Hàn Nhạn hỏi: "Ngươi có biết vương gia qua đời ?"

      "Người nào trong kinh thành cũng , đương nhiên ta biết." Hàn Nhạn .

      Vành mắt Y Lâm Na đỏ ửng, ràng khóc lóc trận. Nàng ta lắc đầu, : "Ta tin, nhất định là giả, là các ngươi thông đồng lừa ta. Trang Hàn Nhạn, chắc chắn ngươi biết chân tướng."

      Hàn Nhạn lạnh lùng mà nhìn nàng ta: "Hình như công chúa hỏi nhầm người rồi. Ta cũng nghe từ lời người khác mới biết chuyện vương gia. Huống hồ công chúa cho rằng ta thông đồng với vương gia lừa gạt người, sao chúng ta phải lừa người? Lừa người có ích gì?"

      "Chuyện này...Chuyện này..." Y Lâm Na mờ mịt mà nhìn Hàn Nhạn: "Ta biết, nhưng sao lại đột nhiên chết ...Dù cho..." tới đây, nàng ta chợt khựng lại, dừng chút, lớn tiếng với Hàn Nhạn: "Chắc chắn ngươi biết còn chưa chết, có đúng !"

      Dường như nàng ta chắc chắn như vậy, nhìn nha hoàn khác đứng xa xa trong viện, lại quất roi qua: "Rốt cuộc vương gia ở đâu?"

      "Đủ rồi!" Hàn Nhạn lạnh lùng . Giọng nàng vô cùng nghiêm khắc. Y Lâm Na nhíu mày, động tác tay dừng lại theo bản năng, chỉ nghe thấy Hàn Nhạn tiếp: "Rốt cuộc Huyền Thanh vương có chết hay , người nên tới chỗ này của ta để hỏi. nhiều ngày ta ra khỏi cửa. Là công chúa buồn chán muốn tùy tiện tìm lý do giải trí, vậy đừng ngại mà tìm trò. Coi chừng họa là từ miệng mà ra." Thấy Y Lâm Na vẫn có bộ dạng tin, Hàn Nhạn tiếp: "Hơn nữa phải biết chuyện vương gia qua đời là hay giả còn biết à? Công chúa là Huyền Thanh vương phi chưa qua cửa, tự nhiên có quyền nhìn di thể vương gia lần, thấy vương gia mình nhìn xem. Mắt thấy là , chẳng phải tốt hơn à?"

      Lời này chọc trúng chỗ đau của Y Lâm Na. Nàng ta tin Phó Vân Tịch cứ chết như vậy. Tuy bệnh của càng ngày càng nghiêm trọng nhưng mấy ngày trước vẫn còn tốt mà. vẫn có thể chuyện, sao chỉ chớp mắt cái mà người còn? Nàng ta kêu khóc nổi điên, đập đồ của vương phủ, đánh hạ nhân trong vương phủ. Cuối cùng, là Thành Lỗi nhìn được, dẫn nàng ta tới linh đường. Cũng là ở đó, Y Lâm Na nhìn thấy thân thể lạnh như băng của Phó Vân Tịch nằm trong quan tài.

      Nàng ta run rẩy vươn tay sờ thân thể . Người lạnh như băng có chút độ ấm. qua đời rồi. thế gian này còn Phó Vân Tịch nữa. Sao Y Lâm Na có thể cam tâm? Nàng ta cố gắng lâu như vậy, chẳng phải là vì để trở thành thê tử của , chiếm lấy nam nhân này sao? Nhưng còn chưa đợi được tới ngày đó chết.

      Nàng ta thể chấp nhận này, cho nên mới tới tìm Hàn Nhạn. Người trong lòng Phó Vân Tịch là Hàn Nhạn, cho tới bây giờ chưa hề thay đổi. Nàng ta chỉ giữ chút ý nghĩ may mắn, mong có thể biết được về Phó Vân Tịch từ đây. ra chính nàng ta cũng biết chuyện này có lẽ là cực kỳ bé, nhưng nếu như ngay cả tia hy vọng cũng có thể Y Lâm Na biết phải làm sao mới tốt.

      "Ngươi thích như thế, nhưng chết, ngươi cũng hề khó vượt qua chút nào. Cho nên, ngươi biết căn bản chết có đúng ?" Y Lâm Na nhìn Hàn Nhạn. Phát này khiến nàng ta mững khôn xiết. Hàn Nhạn này cư xử là quá kỳ lạ. Vậy có phải chứng minh rằng tất cả còn có hy vọng ?

      Hàn Nhạn lẳng lặng nhìn nàng ta, : "Sao ta phải khổ sở? Công chúa, hình như người quên chuyện, vương gia hưu ta trước mặt mọi người. Người cho rằng vì cái gì mà ta còn thích ?"


      _________________
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :