1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 129: Chàng có cách nào

      "Con thông minh như thế chắc cũng biết người hạ độc là ai chứ?" Ngô thái y tới đây ngẩng đầu lên, với Hàn Nhạn.

      Hàn Nhạn nhìn ông chằm chằm, giọng trở nên từ từ mà nho . Nếu nghiêm túc lắng nghe thậm chí còn nghĩ rằng chỉ mấp máy đôi môi, căn bản phải là chuyện.

      "Thái hậu?" Nàng hỏi.

      Ngô thái y gật đầu.

      Chỉ mình Phó Vân Tịch trúng độc còn Hoàng thượng . Chuyện này vốn là vô cùng bình thường. Nhưng lúc đó chuyện mà Phó Vân Tịch phát ra lại như vậy. Sau khi tiên hoàng qua đời, trong các hoàng tử chỉ có Hoàng thượng và Phó Vân Tịch là xuất sắc nhất. Khí đó Thái hậu cũng coi họ như tâm can bảo bối, thương như nhau, đặc biệt để thái y đưa tuyết liên quý giá nhất ra, làm thành dược thiện để bồi bổ cho hai huynh đệ. Nhưng Thái hậu biết rằng hai huynh đệ luôn thân thiết. Lúc thân thể Phó Vân Tịch luôn khỏe bằng Hoàng thượng. Hoàng thượng liền đưa phần dược thiện của mình cho Phó Vân Tịch. Vấn đề nằm ở chỗ phần dược thiện này.

      Trong dược thiện này có bỏ thêm vị độc dược vô phương cứu chữa. Hoàng thượng hề động vào dược thiện nên đương nhiên bình yên vô . Phó Vân Tịch ăn hai phần độc dược nên dược tính nặng thêm, mới xuất triệu chứng phát độc lúc còn thiếu niên. Theo tính toán thuốc này sau khi trưởng thành mới xuất phản ứng.

      Phó Vân Tịch phát độc sớm lại đánh bừa mà trúng, được Ngô thái y phát . Mấy năm này Ngô thái y nghĩ đủ mọi cách chữa trị cho Phó Vân Tịch nhưng tiếc rằng chỉ có thể giảm bớt triệu chứng chút cho chàng mà thôi. Tuy còn uống dược thiện kia, ăn độc dược tiếp nhưng hai phần độc dược ăn phải lúc còn trẻ vẫn đóng sâu trong cơ thể chàng.

      Trong cấm địa hoàng cung có ao nước nóng, chính là Hoàng thượng đặc biệt xây dựng cho Phó Vân Tịch. Hoàng thượng biết Phó Vân Tịch thân trúng hàn độc nhưng tin đó là do Thái hậu làm. Cho dù sau này Phó Vân Tịch tìm được người làm dược thiện nhưng lại là bị người d.đ.l.q.đ mua chuộc nên cũng tra ra được chút manh mối nào. có chứng cứ thể thuyết phục Hoàng thượng. Hàn độc này cũng càng ngày càng nặng hơn. Hơi nước trong ao nước nóng đủ để giảm bớt lạnh lẽo, thêm chút hơi ấm cho thân thể nên mỗi khi phát bệnh Phó Vân Tịch tránh trong đó.

      Hàn Nhạn nhớ tới lần mình trúng độc xuân kia, quả là phát ra Phó Vân Tịch trong ao nước nóng. Đúng chỗ đó là cấm địa, hề có thái giám cung nữ nào. Mới đầu Hàn Nhạn còn cho rằng mình chỉ vô tình gặp được Phó Vân Tịch. Bây giờ nhớ lại mới hiểu ra rằng lúc đó hẳn là lúc chàng phát độc, giảm bớt độc tính trong ao nước nóng.

      Chuyện hạ độc còn đả kích Phó Vân Tịch hơn chuyện tuổi thọ mình bị nguy hiểm. nữ nhân mình tôn trọng từ , ngoài là mẫu phi thân thiết nhất còn là đao phủ hơn kém, bất cứ lúc nào cũng muốn mạng của mình và huynh trưởng. Thậm chí có thể chuyện mẫu phi và đệ đệ mình chết còn liên quan tới nữ nhân này. Cái gọi là nhận giặc làm cha e rằng chính là tình cảnh như thế này.

      "Hoàng thượng và vương gia là thân huynh đệ," Hàn Nhạn hỏi ra điều mình nghi ngờ: "Cho dù Hoàng thượng tin tưởng Thái hậu thế nào khi vương gia ra nghi ngờ của mình, Hoàng thượng cũng nên có cảnh giác. Sao còn có thể tín nhiệm Thái hậu như vậy?" Thái độ của Hoàng thượng với Thái hậu thậm chí còn cao hơn cả mẹ con ruột thịt, điều này là kỳ lạ.

      Ngô thái y lắc đầu: "Lúc Hoàng thượng còn từng được Thái hậu cứu mạng. Lúc đó Hoàng thượng rơi vào trong hồ, xung quanh có thái gám cung nữ, là Thái hậu tự nhảy xuống cứu người lên. Bởi vì chuyện này mà Thái hậu bị nhiễm phong hàn, mỗi khi trời mưa ho khan dứt. Qua nhiều năm như vậy, Hoàng thượng vẫn luôn giữ áy náy trong lòng."

      Hàn Nhạn khẽ nhíu mày, gì. Thái hậu làm vậy, đương nhiên trong mắt Hàn Nhạn tính là gì. Thân trong đại trạch viện, cứu người chưa chắc giết người. Thậm chí Hàn Nhạn còn cảm thấy chuyện Hoàng thượng rơi vào trong hồ có lẽ cũng thoát khỏi liên quan tới Thái hậu. Người ác độc chắc chắn mặt thể ra. Bọn họ thân thiện dễ gần, uất ức mình vì ngươi, toàn tâm toàn ý nghĩ thay cho ngươi, lừa gạt tất cả tín nhiệm của ngươi, sau đó thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị tay đẩy ngươi xuống vữ sâu vạn trượng. Tựa như mẹ con Chu thị ở kiếp trước. Hàn Nhạn từng chết lần cho nên thấy rất ràng. Nhưng Hoàng thượng lại khác. Thân ở hoàng gia, vốn là rất lạnh nhạt với chuyện tình thân. Là thiếu niên mất mẫu phi từ rất sớm, thiếu thốn tình thương của mẹ, Thái hậu làm vậy gần như có thể trở thành chỗ người gửi gắm tình cảm, xem bà như mẫu phi thứ hai là điều có thể xảy ra.

      Hoàng thượng tin Phó Vân Tịch. Hay đúng hơn là bằng lòng tin. Bởi vì khi thừa nhận Thái hậu trong lòng có quỷ tương đương với đập nát ảo tưởng, người mẹ trong mơ của . Hoàng thượng cũng lừa mình dối người. Nhưng lừa mình dối người này lqđ lại hại Phó Vân Tịch thê thảm. Cả ngày nhìn kẻ thù của mình trình diễn tiết mục thượng từ hạ hiếu ( hiền lành dưới hiếu thuận) với huynh trưởng của mình, Phó Vân Tịch có thể làm gì? Chàng chỉ có thể trút hết phẫn uất của mình chiến trường, nhanh chóng trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, mạnh tới mức người đó cũng dám xem thường chàng, thậm chí còn sợ hãi chàng, nhượng bộ dưới áp lực của chàng...

      Hàn Nhạn bình tĩnh mà nhìn Ngô thái y: "Y Lâm Na có thể chữa khỏi bệnh của chàng, đúng ?"

      Ngô thái y sửng sốt, nhìn Hàn Nhạn, : " phải là có thể chữa được. Người Tây Nhung am hiểu dùng cổ, công chúa chỉ là dùng con sâu độc tạm thời khống chế hàn độc. Nhưng cũng thể loại bỏ hàn độc hoàn toàn. khi sâu độc này bị Hàn Nhạn phản phệ Phó Vân Tịch vẫn có nguy hiểm. Nhưng..." Ngô thái y ngước mắt, : "Người chấp nhận sâu độc của công chúa."

      chấp nhận sâu độc của Y Lâm Na? Hàn Nhạn cả kinh. Nhưng đúng là Y Lâm Na vào Huyền Thanh vương phủ, Phó Vân Tịch cũng từ chối. Nếu chàng chấp nhận sâu độc của nàng ta sao lại phải làm vậy?

      Ngô thái y : "Gần đây hàn độc của người phát tác càng ngày càng lợi hại hơn. Hôm qua lúc trở lại bị trọng thương. Lúc đó chính lão phu chữa thương cho người. người vương gia d'đ'l'q'đ còn có độc, lại thêm vết thương mới. Bây giờ đúng là lão phu có chút lực bất tòng tâm. Bé con, từ trước tới nay con có rất nhiều cách, hôm nay lão phu những lời này chính là mong nếu con có thể có cách giải quyết gì vui lòng ra, cứu lấy vương gia." Dừng chút, ông tiếp: "Lão phu nhìn ra được con là tâm ý với vương gia."

      Hàn Nhạn cười khổ tiếng: "Thái y coi trọng con. Có điều Hàn Nhạn còn chuyện hiểu. Hoàng thượng có biết chuyện vương gia bị bệnh nặng ?"

      Ngô thái y gật đầu: "Đó là đương nhiên. Chính Hoàng thượng ra lệnh cho lão phu chữa bệnh cho vương gia."

      Hàn Nhạn suy nghĩ chút. Hôm nay cũng xác định chuyện hôm qua là Hoàng thượng ra tay với mình. NHưng Hoàng thượng cũng biết giờ đây bênh tình của Phó Vân Tịch nguy kịch, cũng biết Phó Vân Tịch đối xử với mình như vậy cũng phải xuất từ ý định ban đầu. Nếu mình chết trong tay Hoàng thượng chắc chắn Phó Vân Tịch cũng vì vậy mà bỏ qua. Nhưng Hoàng thượng vẫn làm như vậy. Là điều gì để người tiếc mạo hiểm nguy cơ xích mích với huynh đệ cũng muốn trừ khử mình? Chẳng lẽ trong này còn có nguyên nhân gì?

      Mà Phó Vân Tịch, lúc chàng chấp nhận sâu độc, gần như bức mình ra khỏi Huyền Thanh vương phủ. Chàng định làm gì? Có khả năng chính là chàng muốn để mình biết tình cảnh của chàng. Nếu mình biết Phó Vân Tịch thân trúng hàn độc nhất định đau lòng muốn chết. Chàng muốn mình đau lòng, cũng muốn liên lụy tới mình nên dùng cách lqđ này để giải trừ chuyện hôn của mình và chàng. Cứ như vậy mình cũng tự do. Nhưng Hàn Nhạn lại cảm thấy Phó Vân Tịch phải là người như vậy. Với tính tình của chàng thản thản nhiên nhiên mà với mình, phóng khoáng buông tay. Như vậy cũng chỉ có khả năng khác. Phó Vân Tịch đẩy mình ra là có chút bất đắc dĩ. Chàng gạt bỏ mối quan hệ với mình, gạt bỏ quá triệt để, chẳng lẽ là bảo vệ mình? Chàng làm như vậy có liên quan gì tới quyết định của Hoàng thượng ?

      Hàn Nhạn chỉ cảm giác trong đầu mình có đám sương mù dày đặc. Nhưng vừa nghĩ tới hôm qua Phó Vâ Tịch còn cản đao vì mình, trong lòng liền đau đớn chịu nổi. Nàng cách khó khăn: "Bây giờ chàng sao rồi?"

      Đương nhiên Ngô thái y biết tiếng "chàng" kia của Hàn Nhạn là để chỉ Phó Vân Tịch, thở hơi dài: " tốt lắm. Vết thương của người quá nặng, cũng cần sâu độc của công chúa, biết còn có thể chống chọi được bao lâu."

      Trái tim Hàn Nhạn thắt lại: "Vô phương cứu chữa ạ?"

      Ngô thái y cười khổ: "Lão phu là thể ra sức."

      Hàn Nhạn cụp mắt, gì. Ngô thái y nhìn ngoài cửa sổ chút, liền phất tay áo đứng dậy: "Lão phu cũng nên trở về. Nếu quá muộn sợ là có người sinh nghi. Bây giờ dân chúng trong kinh cũng biết chuyện vương gia trúng độc, bị nguy hiểm tới tính mạng. Nếu người có lòng mà biết chuyện này hỏng rồi."

      Hàn Nhạn gật đầu. Ngô thái y liền đứng dậy rời . Nàng vẫn ngồi trước cửa sổ, Cấp Lam và Thù Hồng lẳng lặng đứng phía sau. Hai người cũng ngờ nghe được tin tức kinh người như vậy. Huyền Thanh vương bề ngoài phong quang vô hạn cũng dễ chịu hơn tiểu thư của các nàng bao nhiêu. Trong cung ngươi lừa ta gạt còn đáng sợ hơn.

      Hàn Nhạn cười thê lương. Mình có cơ hội sống lại lần còn Phó Vân Tịch sao? Nếu chàng chết có cơ hội như vậy. thế gian này còn người tên Phó Vân Tịc này. Mối thù của mình có thể báo, bởi vì mình còn sống. Phó Vân Tịch chết , thù lớn chưa trả, Thái hậu vẫn cao cao tại thượng. Ông trời có nhìn thế giới này ?

      Tay Hàn Nhạn sờ lên búi tóc mình theo thói quen, lại phát đuôi trâm ngọc Lam Điền còn đó. có trâm còn có thể tìm cái khác. Người tìm đâu ra?

      Lâu sau nàng mới đứng lên. Đêm đen như mực, đồng tử lại có vẻ hết sức sáng trong. Nàng : "Trở về Trang phủ."

      Thù Hồng hơi ngạc nhiên mà nhìn Hàn Nhạn. Nàng tưởng là Hàn Nhạn biết tin này chạy tới Huyền Thanh vương phủ ngay lập tức để thăm Phó Vân Tịch.

      Hàn Nhạn cũng nhíu mày. Phó Vân Tịch đối xử với mình như vậy tuyệt đối phải là chỉ đơn giản do trúng hàn độc. Manh mối duy nhất còn phải do mình tra từ Thái hậu. Tuy lắm rốt cuộc là nguyên nhân thế nào nhưng ngay cả Hoàng thượng cũng hạ sát thủ với mình như vậy, có lẽ có nguyên nhân đặc biệt khác .

      Bên Trác Thất kia, bây giờ hẳn có thu hoạch mới phải.
      Tôm Thỏnancy1986 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 130: Thân thế phức tạp

      Lúc trở về Trang phủ sắc trời tối thui, bên ngoài có ai đốt đèn, giống như Hàn Nhạn bị bỏ quên vậy. Trần ma ma thấy các nàng về, lúc này mới thở phào cái: " nương đâu mà trễ vậy mới về? Bên cạnh có thị vệ bảo vệ, nếu xảy ra chuyện gì phải làm sao?"

      Hàn Nhạn vất vả lắm mới thuyết phục được bà, để bà nhanh nghỉ ngơi. Nàng về phía Thanh Thu Uyển. Gần đây quả Trang Sĩ Dương an phận khác thường. Trang Hàn Minh sắp chuyển từ Quốc Tử Giám sang sân huấn luyện chung, cả tòa Trang phủ gần như chỉ có mình Hàn Nhạn lại. Rốt cuộc Trang Sĩ Dương có ý định gì Hàn Nhạn d3d3l4q2đ1 cũng biết. Nhưng cũng có thể đoán được là có liên quan tới Vệ vương và Thất hoàng tử. Thái hậu sắm vai gì trong đó nàng cũng . Có điều có thể khẳng định rằng nhất định bà ta thoát khỏi liên quan.

      Vừa đẩy cửa khuê phòng của mình ra thấy bóng đen đứng thẳng bên giường mình. Thấy đèn được châm lên cũng tránh né. Chính là Trác Thất. Thấy Hàn Nhạn về mới nhếch môi cười: "Ta còn tưởng rằng nàng về."

      Hàn Nhạn nhìn chằm chằm. Người này luôn vào Trang phủ như vào hậu viện của nhà mình, như thể vào chỗ người, vô cùng đáng ghét. Nhưng lại tiết kiệm ít phiền phức cho mình, ít nhất với thân thủ của hăn người ta nghi ngờ có người vào Trang phủ như vậy.

      Cấp Lam vội vàng đóng kín cửa, kéo rèm lên, lại đưa tới cho Hàn Nhạn cái ghế. Trác Thất ngồi xuống mép giường Hàn Nhạn. Thù Hồng và Cấp Lam đứng sau lưng Hàn Nhạn. Lúc Hàn Nhạn chuyện với Trác Thất cũng tránh bọn họ. Trước kia Trác Thất còn cảm thấy kỳ lại với chuyện Hàn Nhạn tín nhiệm hai nha hoàn như vậy, bây giờ lại thấy nhưng thể trách.

      Hàn Nhạn nhiều lời với , gọn gàng dứt khoát mà hỏi: "Tra được gì?"

      Lần này Trác Thất hề hi hi ha ha, pha trò với Hàn Nhạn nữa mà vẻ mặt rất nghiêm túc mà nhìn Cấp Lam và Thù Hồng. Cấp Lam và Thù Hồng đều sửng sốt, biết phải làm sao mà nhìn về phía Hàn Nhạn.

      " cần phải kiêng dè các muội ấy, thẳng ." Hàn Nhạn ý bảo Trác Thất phải để ý. Cấp Lam và Thù Hồng là người bên cạnh nàng tín nhiệm nhất. Trong cuộc đời của nàng hai nha hoàn này tham gia trực tiếp, vốn cần phải đề phòng. Tuy lòng người khó dò nhưng có người đúng là cả đời phản bội .

      Nếu Hàn Nhạn thế Trác Thất có từ chối nữa cũng được. Chỉ thấy cúi đầu. hơi suy nghĩ chút như thể hệ thống lại ngôn ngữ của mình, xem phải thế nào Hàn Nhạn mới hiểu nhất. Hàn Nhạn kiên nhẫn chờ . Trác Thất : "Tuy người trong Đường Môn cố gắng che giấu, thực ra họ cũng giấu bí mật này rất tốt nhưng ta vẫn tra được. Đúng là con của bảo chủ Đường Môn trước - Tiểu Kiều - chính là vương phi trước đây của Đông hầu vương."

      Con của Đường Môn là vương phi của Đông hầu vương? Hàn Nhạn nhíu mày. Từ trước tới nay triều đình và giang hồ là hai từ ngữ liên quan tới nhau. Người trong giang hồ coi thường minh tranh ám đấu trong triều đình. Người trong triều đình kiêng dừ thế lực của lqđ các môn phái giang hồ nổi dậy. Giữa hai người này vẫn duy quan hệ tế nhị, vừa xâm phạm lẫn nhau lại vừa như hổ rình mồi. Nhưng người trong triều đình kết làm vợ chồng với người trong giang hồ căn bản là ít càng thêm ít. Người bình thường trong giang hồ cũng thôi, người trong môn phái lớn trong giang hồ vẫn luôn khá kiêng dè người trong triều đình. Hai bên kết làm thông gia căn bản là chuyện thể nào.

      Mà Đông hầu vương và Tiểu Kiều, là quyền thần quyền thế rất mạnh lúc bấy giờ, là hòn ngọc quý tay môn phái lớn của giang hồ, đáng ra phải có quan hệ như nước với lửa. Có điều Đông hầu vương vô pháp vô thiên, tính tình phóng đãng, nữ nhi giang hồ cũng phải là chuyện thể nào. Chẳng qua là nữ tử trong giang hồ người trong triều đình cũng bị người ta là tay sai của triều đình, là phần tử cặn bã của võ lâm. Vậy chuyện bảo chủ trước của nhà họ Đường giấu giếm chuyện nữ nhi Đường Tiểu Kiều là hợp tình hợp lý.

      Có điều khăn gấm trong tay A Bích có chữ "Kiều", mẹ ruột của mình thân là thanh mai trúc mã với Đông hầu vương, Đường Tiểu Kiều là vương phi của Đông hầu vương. vậy là cái khăn gấm này hẳn là của Đường Tiểu Kiều.

      Sao khăn gấm của Đường Tiểu Kiều lại ở trong tay mẹ? Hàn Nhạn bỗng nghĩ tới lời A Bích. Lòng mẹ luôn đặt ở Đông hầu vương nhưng cuối cùng lại gả cho Trang Sĩ Dương. nhà Đông hầu vương cũng bị diệt môn. Mình ra đời lâu sau khi mẹ gả vào Trang phủ. Tất car mọi người đều mình là con của Trang Sĩ Dương.

      Trái tim Hàn Nhạn đập thình thịch. biết vì sao suy đoán lên trong đầu nàng.

      Bắt đầu từ khi nghe A Bích , Hàn Nhạn gần như xác định mình phải là con ruột của Trang Sĩ Dương. Nàng nghi ngờ cha ruột của mình cũng phải là ông ta. Bởi vì hành động của ông ta có chút ấm áp nào với nàng. Thoạt đầu nàng còn cho là do tính tình Trang Sĩ Dương trời sinh lạnh lùng, bởi vì cũng đối xử với Trang Cầm do Vãn di nương d'đ'l'q'đ sinh cũng thế. Rốt cuộc còn có chút tình nghĩa, cũng chỉ là lạnh nhạt mà thôi. Lúc tâm tình tốt có có thể hỏi vài câu. Nhưng thái độ với mẹ ruột của mình lại gần như là kẻ thù. Từ lúc mình ra đời cũng chưa từng thấy Trang Sĩ Dương ân ái với mẹ ruột mình bao giờ. Với thê tử cặn bã còn có vài năm đằm thắm, nhưng ở Thanh Thu Uyển có gì cả.

      Cho nên lúc A Bích vừa ra lòng mẹ ở người Đông hầu vương trong lòng Hàn Nhạn lờ mờ nghĩ có phải mình là con của Đông hầu vương . Mẹ có mình từ trước khi gả cho Đông hầu vương.

      Nhưng lúc thấy khăn gấm của Đường Tiểu Kiều nàng bác bỏ suy nghĩ này. Bởi gì là người mẹ, nếu thương Đông hầu vương thể nào lại cất giữ khăn gấm của Đường Tiểu Kiều. Giữa hai người có tranh đoạt, là mối quan hệ đối lập.

      Vậy nếu căn bản mình phải là con của Trang Sĩ Dương, cũng phải là con của mẹ sao?

      Nếu vậy thực ra mình là con của Đông hầu vương và Đường Tiểu Kiều?

      Trang Sĩ Dương lạnh nhạt với mình bởi ông ta biết đây căn bản phải con của ông ta. người mình chảy dòng máu của ông ta. Hơn nữa nhà Đông hầu vương bị diệt môn vô cùng kỳ lạ. Có lẽ có liên quan tới hoàng thất? Nhận nuôi mình tương đương với thả thứ nguy hiểm trong Trang phủ. Có thể dẫn tới mối nguy cho hoàng thất hay ? Đây cũng là vấn đề Trang Sĩ Dương lo lắng. Hơn nữa Hàn Nhạn là con của Vương thị, con của nam nhân chính thê mình , mỗi lần Trang Sĩ Dương thấy nàng đương nhiên sinh ra cảm xúc chán ghét, như là bị Vương thị đội cho mình cái nón xanh to.

      Vậy điểm quan trọng là sao Vương thị lại nhận nuôi Hàn Nhạn?

      Trước đây Hàn Nhạn chưa từng nghi ngờ Vương thị phải là mẹ ruột của mình. Bởi vì Vương thị đối xử với nàng rất tốt. Bà vì Hàn Nhạn mà nhẫn, uất ức mình, thương Hàn Nhạn, khác gì những người mẹ khác. Hàn Nhạn thể nào nghi ngờ nữ nhân dịu dàng đó phải là mẹ của mình.

      Nhưng khi suy nghĩ mình là con của Đường Tiểu Kiều và Đông hầu vương nảy ra, rất nhiều cảnh tượng lúc trước cũng ra trước mắt. Ví dụ như chưa từng có ai mình có khuôn mặt giống mẹ, càng có ai mình giống Trang Sĩ Dương. Tình tình mẹ dịu dàng lqđ uyển chuyển hàm xúc, mình bề ngoài ngoan ngoãn nhưng trong nội tâm lại bướng bỉnh ngoan . Ví dụ như mẹ từng quên ngày sinh tháng đẻ của mình, mỗi lần tới miếu dâng hương bà đều có biểu rất kỳ lạ.

      Mình hề giống mẹ chút nào, bình thường thấy là chuyện đáng để ý. Bây giờ nghĩ lại chỗ nào cũng đáng ngờ. Nghĩ lại từ đầu tới đuôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu thấu đáo.

      Chuyện vẫn nghĩ ra, dường như là trong nháy mắt này trở nên sáng tỏ thông suốt. Nhưng sáng tỏ thông suốt lại khiến người khác vui vẻ. Rốt cuộc cha phải là cha, mẹ phải là mẹ. Rốt cuộc mình là ai? Từ đầu điều đó là điều bí . Có lẽ người thân của mình còn ai cõi đời này. Nếu mình là con của Đông hầu vương có phải sống bình an vô nhiều năm như vậy là mưu?

      Bởi vì TranG Sĩ Dương có lá gan lớn mà để lại mầm tai họa như vậy. Trừ phi có người bày mưu đặt kế để ông nuôi mình trong Trang phủ. Người kia biết thân thế của nàng, cũng biết nàng còn sống. Người có thể để cho Trang Sĩ Dương cam tâm tình nguyện bán mạng ngoài người hoàng thất ra Hàn Nhạn nghĩ ra được ai khác. Có điều lúc đó Thất hoàng tử còn chưa ra đời, vậy cũng chỉ có người, là Thái hậu.

      Hàn Nhạn bỗng nghĩ tới chuyện trước kia Vệ Như Phong cầu hôn mình. Dường như bắt đầu từ kiếp trước, chuyện Vệ Như Phong cưới mình làm Vệ thế tử phi này chưa bao giờ thay đổi. Cho dù là nghiệt duyên cũng quá xảo hợp. Kiếp trước Hàn Nhạn bằng kiếp này, bị sơn tặc bắt , mất trong sạch theo lời của người trong kinh thành, cũng lộ diện trước mặt mọi người, gần như chỉ là người bị lãng quên. Cho dù vậy Vệ Như Phong vẫn hạ sính lễ. Khi đó Hàn Nhạn dường như cảm động đến rơi nước mắt với , nhưng nghĩ chỗ hợp lú trong chuyện này. Vệ Như Phong là thiên chi kiêu tử, tình tình cao ngạo, sao lại nhìn trúng nàng - người có tiếng tăm gì. Cho dù là thân phận cũng hợp. là Vệ vương tương lai, chỉ là con được cưng chiều của quan viên.

      Kiếp trước lúc Trang Ngữ Sơn cho mình ly rượu độc, tuy mình chết , Trang Ngữ Sơn thay mận đổi đào, trong mắt người đời mình vẫn là Vệ thế tử phi. Trang Ngữ Sơn dùng tên của mình, có thể...Đây là để cho người ngoài nhìn. Vậy Vệ Như Phong lấy mình cũng là qua người khác bày mưu đặt kế?

      Hàn Nhạn chống trán, đả kích liên tiếp gần như đảo loạn đầu óc của nàng. Nhưng nàng thể làm gì. Trác Thất thấy sắc mặt của Hàn Nhạn bình thường nhíu mày: "Nàng làm sao vậy?"

      " sao." Hàn Nhạn cắn răng: "Trác Thất, ta có thể cầu xin huynh chuyện nữa ?"

      Hàn Nhạn dùng chữ "cầu xin" này khiến Trác Thất cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu: "Nàng cứ ."

      "Huynh có thể đưa ta tới đại lao chuyến," Hàn Nhạn : " bị người phát ."

      Lén lút do thám đại lao? Trác Thất nhìn Hàn Nhạn tìm tòi nghiên cứu. Sao nàng nghe tin này lại như thể bị đả kích nghiêm trọng? Tuy Trác Thất cũng rất muốn biết chuyện gì xảy ra với nàng nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc bây giờ của nàng lại mong nàng biết gì cả mới tốt.
      Tôm Thỏ, Sue únancy1986 thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 131: Gặp lại cố nhân

      Trong hoàng cung.


      Thái hậu nhìn con mèo già cuộn thành cục, cười nhạt: "Sao rồi?"


      bên cạnh khẽ : "Huyền Thanh vương sắp xong."


      Lần trước cuối cùng ngự tiền thị vệ Hoàng thượng phái ám sát Hàn Nhạn chết trong tay Phó Vân Tịch, nhưngchàng cũng cản đao vì Hàn Nhạn. Có lẽ trước đây đao này chẳng gây nên tổn thương lo lớn gì nhưng bây giờ chính là họa vô đơn chí. Thân thể Phó Vân Tịch chịu được giày vò như vậy.


      "Hoàng thượng chỉ đổ tất cả sai lầm lên người Hàn Nhạn, Phó Vân Tịch chỉ có thể oán hận Hoàng thượng. Cứ oán hận như vậy tiếp ." Thái hậu vuốt ve bộ lông trơn mượt của con mèo già: "Thân tình hoàng gia, ai gia thấy nhiều, dù sao cũng qua được hai chữ ích kỷ."


      : "Công chúa Tây Nhung này...Nếu chữa trị khỏi cho ..."


      "Chỉ là kẻ có não," Thái hậu khoát tay: "Nếu chữa khỏi được sớm chữa. Tính tình của hài tử vương gia này rất lớn lối, ai gia nhìn nó lớn lên từ nên nó chấp nhận đâu."


      "Nương nương, vậy làm sao bây giờ..." dường như vẫn hơi lo lắng.


      Thái hậu mỉm cười: "Bây giờ? Chỉ có thể để bọn họ chui vào hết chuyện này cũng xong rồi. Đại Tông chúng ta cũng nên thay đổi bầu trời." tới đây mắt bà bỗng trở nên dữ tợn, mâu quang trở nên thê lương. Con mèo già gào lên tiếng, quẹt móng mu bàn tay Thái hậu tạo thành vết đỏ ngay lập tức.


      Thái hậu cũng tức giận mà lại còn dịu dàng gọi "Mễ Mễ", đùa với nó. Cái lưng cong lên của con mèo từ từ thẳng ra, chần chừ chút, rốt cuộc vẫn nhích tới gần Thái hậu, ngửa mặt lên cọ cọ đầu lên mu bàn tay bà. Thái hậu liếc mắt, cung nữ bên cạnh sợ hết hồn hết vía, vội vàng qua ôm lấy con mèo.


      "Giết." Nữ nhân mặc quần áo màu vàng sáng ra lệnh mang theo chút tình cảm nào, đâu còn dáng vẻ dịu dàng khi gọi con mèo vừa nãy nữa.


      "Dạ." Cung nữ khẽ run vài cái, vội vàng ôm con mèo bước nhanh ra cửa.


      Thái hậu vuốt ve vết đỏ mu bàn tay mình, khóe môi bật ra tiếng cười lạnh. Dám đả thương bà chắc chắn phải trả giá nhiều. Mười mấy năm trước là vậy, mười mấy năm sau cũng thế.


      Lại về thiên lao tối nay, thị vệ canh giữ nhà giam đều ngủ gật bên, cũng biết xảy ra chuyện gì, vậy mà có chút tiếng động nào. Hàn Nhạn nhìn Trác Thất mặc áo đen, hơi bất đắc dĩ mà : "Huynh đánh thuốc mê bọn họ làm gì?" Vậy lại càng khiến người nghi ngờ hơn.


      Trác Thất cách vô tội: " đánh thuốc mê tất cả bọn họ sao bảo đảm sở hở tí nào được? Nàng xem huân hương của Tây Nhung chúng ta có lợi hại ? tới ba canh giờ bọn họ tỉnh được."


      Ba canh giờ nữa trời sáng, e rằng ngày hôm say kinh thành truyền ra tin tức đêm qua có người nửa đêm dò xét thiên lao. Nhưng lúc này chú ý được nhiều như vậy. Hàn Nhạn nhảy xuống từ bên : "Tìm người trước."


      Tất cả mọi người trong thiên lao đều bị đánh thuốc mê, tìm được người lại càng tốn công. Cũng thể kêu tên từng người để họ trả lời. Trác Thất phía trước, Hàn Nhạn cẩn thận nhìn từng người , cho tới khi Trác Thất gọi: "Có phải người này ?"


      Hàn Nhạn nhíu mày, bước nhanh tới phía trước. người nằm ngửa đất, mặt mũi đầy bẩn thỉu. Hàn Nhạn cẩn thận phân biệt chút, nhận ra món quần áo quen thuộc. Tuy rách tươm nhưng rốt cuộc vẫn có chút đầu mối.


      Người đó chính là Mị di nương.


      Cách đây năm, quả thực Mị di nương sống rất vất vả trong lao. Tuy biết thiên lao phải chỗ để sống nhưng mắt thấy nữ nhân có sắc đẹp bây giờ hoàn toàn khác hẳn, khoog khác gì kẻ ăn xin phố. Nhớ bộ dạng gọn gàng xinh đẹp của Mị di nương trước kia, là khác nhau trời vực, bùi ngùi dâng lên trong lòng. Nhưng rốt cuộc bùi ngùi chỉ là cảm xúc, phải thông cảm.


      "Bộ dạng như vậy mà huynh cũng nhìn ra, ánh mắt tốt." Hàn Nhạn với Trác Thất.


      Trác Thất cười đầy đắc ý: "Ta quen thuộc với thân thể nữ nhân nhất. Trong lao có ít phạm nhân, dung mạo hợp khẩu vị chỉ có phụ nhân này thôi. Nên ta nghĩ có lẽ là di nương của nàng."


      Hàn Nhạn trừng mắt, liếc , ý bảo Trác Thất làm việc. liền móc ra cái bình từ trong ngực, tay vươn qua kéo người Mị di nương nằm gần song sắt tới, cái tay khác đặt cái bình dưới mũi Mị di nương, quơ quơ, chỉ nghe Mị di nương rên rỉ tiếng, từ từ tỉnh lại.


      Khi Mị di nương mở hai mắt ra, thấy hai người mặc đồ đen đứng cạnh mình lập tức sợ hãi mà hét ầm lên: "Đừng giết ta, cứu mạng với, cứu mạng với!"


      Tội nhân thân ở thiên lao, phần lớn là phạm tội thể tha thứ hoặc là đắc tội mệnh quan triều đình, liền bị giam ở đây cả đời, sống cuộc sống bằng chết. Nhưng cũng có lúc trở thàng dê con thế tội. Phần lớn những người này lúc ở trong lao đều chết cách lạ lùng. là chết lạ lùng, bằng rằng bị người đứng sau giết người diệt khẩu. Chắc hẳn Mị di nương cũng gặp ít chuyện như vậy nên mới sợ hai người áo đen bỗng nhiên xuất này giết người diệt khẩu.


      "Câm miệng," Trác Thất lạnh lùng : "Kêu nữa giết ngươi."


      Mị di nương vẫn cầu xin, có lẽ thấy xung quanh có tiếng động, bà ta biết người có thể động trong thiên lao này cũng chỉ có hai người trước mặt. Bà ta dập đầu mạnh: "Đừng giết ta, đừng giết ta, chỉ cần các người đừng giết ta." Dứt lời cũng kéo quần áo của mình. Bà ta ngay cả cái yếm cũng có, để lộ da thịt ra. Tuy người Mị di nương bẩn thỉu chịu được nhưng rốt cuộc làn da cũng coi như là trơn bóng mềm mại. Nhưng đó có nhiều đốm đỏ lốm đốm và vếthôn, tỏ thân thể này bị chà đạp quá nhiều. Trong lao, nữ nhân có thể tùy ý bị ăn hiếp. Chắc chắn Mị di nương cũng vậy.


      Hàn Nhạn nhớ bộ dạng từng vênh váo hung hăng của Mị di nương. Bà xinh đẹp quyến rũ, phong tình khiến tất cả nam nhân bị khuynh đảo bà coi nam nhân như đồ chơi. Cho dù là Trang Sĩ Dương chẳng qua cũng chỉ là người thần phục dưới váy bà, bà đều mang theo khinh thường. Nhưng bây giờ, bà cầu xin, sống nhếch nhác, còn đâu phong tình xưa kia?


      Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, câu này hề sai. Hàn Nhạn thở dài, kéo khăn che mặt xuống: "Là ta, Mị di nương."


      Nghe giọng quen thuộc này, đầu tiên là Mị di nương sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nhạn. Ánh mắt bà hơi đờ đẫn. Bà híp mặt lại tựa như phân biệt xem nữ tử toàn thân quý khí trước mặt có bé từng mặc cho người hiếp đáp ở Trang phủ ? Bỗng, bà ngẩng đầu cười ha hả: "Lại là ngươi, lại là ngươi!" Giọng bà vô cùng bi phẫn: "Ngươi tới làm gì? Xem ta làm trò cười à?"


      Vừa rồi lúc biết thân phận của Hàn Nhạn, Mị di nương quỳ đất cầu xin, thậm chí còn bán đứng thân thể của mình, chà đạp tôn nghiêm của mình. Nhưng khi biết thân phận của Hàn Nhạn bà bắt đầu phản kháng, trong ánh mắt mang theo giễu cợt và cam lòng, tựa như lại trở về Mị di nương vênh váo hung hăng trước kia.


      Đây có lẽ là bệnh chung của nữ nhân trong trạch viện. Lúc đối mặt với cố nhân của mình, nhất là người trước kia bằng mình nhưng bây giờ sống tốt hơn mình, họ đều nhiệt tình ganh đua so dánh. Đây là căn bệnh chữa được. Hàn Nhạn lẳng lặng nhìn bà ta: "Mị di nương, năm gặp, bà già rồi."


      Những lời này đúng là đả thương người, tổn thương tới mức lòng của Mị di nương đau đớn. Dung mạo là chuyện đáng để ý nhất của nữ nhân. Mị di nương từng kiêu ngạo vì sắc đẹp của mình, nhưng câu của Hàn Nhạn lại đánh cho tự tin của bà tan rã còn manh giáp.


      Bà hếch mặt lên nhìn Hàn Nhạn. Tứ tiểu thư từng bị mình ức hiếp, khóc cũng dám khóc, bất kỳ nha hoàn gã sai vặt nào trong Trang phủ cũng có thể tùy ý đánh mắng hôm nay biến thành dáng vẻ của người khác. Cho dù hôm nay nàng chỉ mặc bộ quần áo dạ hànhnhưng quý khí người lại hồn nhiên thiên thành. Cuộc sống của nàng ta chỉ tốt hơn mình mà thậm chí còn tốt hơn rất nhiều. Nhưng vì sao chứ! ràng là Hàn Nhạn bằng bà! Khuôn mặt nhắn có vẻ bình thường, có gì lạ phát triển, trở nên thanh tú động lòng người. Làn da trắng nõn như vậy, tựa như đóa sen mới mọc trong nước. Nàng trẻ hơn mình nhiều lắm. Đó là điều Mị di nương ghen ghét đố kỵ!


      Mị di nương bỗng cười lên ha hả: "Đúng thế sao? Ngươi trẻ tuổi nhưng lại thành người bị chồng ruồng bỏ! Huyền Thanh vương cần ngươi, muốn cưới công chúa Tây Nhung làm vương phi! Trang Hàn Nhạn, ngươi chẳng có gì cả!"


      Người Trác Thất bên cạnh khựng lại, lập tức nổi nóng rút đao ra. Nữ nhân này chuyện quá đáng ghét. Hàn Nhạn khoát tay, ngăn cản hành động của , thản nhiên : "Tin tức của Mị di nương linh thông như vậy, phải là lúc hoan hảo với ngục tốt, cho bà biết chứ?"


      Lời này vừa ra Mị di nương lập tức im lặng. Trong lòng bà ta tràn ngập xấu hổ. sai, Hàn Nhạn sao. Có lẽ bà trở thành kỹ nữ trong thiên lao. Bất kỳ tên sai nha nào cũn có thể đùa giỡn bà ta. Ban đầu bà phảnkháng, sau này cũng quen dần. Tâm tình những sai nha này tốt còn có thể cho bà chút lợi ích. Nhưng bây giờ bị Hàn Nhạn trắng ra như vậy khiến Mị di nương có cảm giác vô lực khi bị người ta lột sạch quần áo giữa ban ngày, những lời trong miệng lập tức ra được.


      Trác Thất thầm khen tiếng giỏi với Hàn Nhạn trong lòng. Phản kích gọn gàng linh hoạt như vậy, mang theo chút chần chừ nào mới là Hàn Nhạn. Cho dù bây giờ tâm tư nàng hỗn loạn nhưng vẫn có thể bình tĩnh mà đánh trả. Nữ nhân này đáng sợ. Cuối cùng có thể liếc mắt liền phát nhược điểm của đối phương, sau đó cước đạp lên vết thương của người khác, còn quên xoa muối lên đó. Rất đáng sợ nhưng cũng rất đáng .


      Hàn Nhạn biết ý nghĩ trong lòng Trác Thất, Mị di nương lại từ từ tỉnh táo lại. Bà ta cười giễu cợt: "Trang Hàn Nhạn, hôm nay phải hôm nay ngươi tới đây là để bộ dáng nhếch nhác của ta đấy chứ? Nếu mục đích của ngươi là vậy bây giờ đạt được rồi, khi nào ?"


      "Mị Di nương gấp làm gì?" Hàn Nhạn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Mị di nương qua song sắt. Ánh mắt của nàng bình tĩnh, kiên định, mang theo chút uy hiếp: "Hôm nay ta chỉ muốn làm giao dịch với Mị di nương."


      "Sao ta phải giao dịch với ngươi?" Mị di nương cười lạnh.


      "Rất đơn giản, bà cần tự do." Hàn Nhạn .

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 132: Làm giao dịch

      Tự do? Mị di nương sửng sốt, nhưng phản ứng kịp rất nhanh, thốt lên với Hàn Nhạn: "Tứ tiểu thư gì vậy? Ta càng ngày càng hiểu. Tự do gì? Là đùa giỡn à?"


      Tuy bà lạnh nhạt, còn mang theo chút tự giễu và tin, nhưng ánh mắt lại chứa chút ánh sáng. Hàn Nhạn liền bắt được điểm ánh sáng này trong mắt mà ta. Mị di nương khát khao tự do, chỉ cần có khát khao có thể bàn bạc. Tầm mắt nàng giao với tầm mắt Mị di nương, gần như là mang theo mê hoặc mà : "Mị di nương ở thiên lao hơn năm, phải là quen với cuộc sống ở đây rồi chứ? Ta còn tưởng rằng Mị di nương muốn ra ngoài, thấy thế giới bên ngoài lần."


      "Lời này của ngươi là sao?" Mị di nương cười, hơi vội vàng mà hỏi. Lời vừa ra khỏi miệng bà cũng thấy hơi hối hận. Mình nên biểu vội vàng như vậy trước mặt Hàn Nhạn. Nhưng lời Hàn Nhạn rất hấp dẫn. Nghe Hàn Nhạn , dường như là có cách để mình ra khỏi thiên lao. Cuộc sống của Mị di nương trong thiên lao tựa như cơn ác mộng vĩnh viễn có điểm dừng. Vài chục năm trước, bà chưa bao giờ ngờ tới ngày mình phải lưu lạc tới mức này. Bụng ăn no, trải qua những ngày đê tiện nhất hèn hạ nhất, bị vô số nam nhân xa lạ đùa giỡn, có tự do, có tôn nghiêm, đnág sợ hơn là vĩnh viễn có ngày chấm dứt cuộc sống này, mãi cho tới ngày mình chết.


      "Chẳng lẽ Mị di nương muốn nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài, cả ngày ở chỗ tối tăm ẩm ướt như thiên lao thế này? Mị di nương biết hoa nở đẹp biết bao, phố xá đẹp đẽ biết bao," Hàn Nhạn mỉm cười: "Chắc chắn Mị di nương lâu được mặc quần áo đẹp đẽ nhỉ. Mị di nươnglà đại mỹ nhân như vậy, bây giờ lại là... chậc chậc..." Nàng tiếp, thoạt nhìn có vẻ nhanh chậm, chút lo lắng, nụ cười lại mang theo chút đùa cợt.


      Mị di nương nhìn Hàn Nhạn chằm chằm đầy phẫn hận: "Tứ tiểu thư đừng khinh người quá đáng."


      Tựa như đặt mộtbữa tiệc lớn đầy mỹ vị trước mặt người vô cùng đói bụng, lại với tới bữa tiệc lớn này. Đối phương cho ngươi biết cần bán tôn nghiêm của mình mới có thể có bữa tiệc lớn này. Lời này của Hàn Nhạn gợi lên khát khao sâu nhất trong lòng Mị di nương. Nhưng Hàn Nhạn lại cứ treo khẩu vị của bà như vậy, tựa như giẫm tất cả tự ái của bà dưới chân. vênh váo hung hăng của Mị di nương lúc đầu bây giờ còn, chỉ còn cảm giác thất bại sâu sắc.


      "Sao lại là khinh người quá đáng chứ?" Hàn Nhạn : "Chỉ cần làm xong giao dịch này tất cả những thứ vừa rồi Mị di nương đều có thể đạt được. phải ta dối gạt bà. Chuyện ta nhất định làm được."


      "Bây giờ ta ở trong thiên lao, ngươi cứu ta ra thế nào?" Mị di nương hỏi. Bà tin Hàn Nhạn. Thực ra từng làm đối thủ, bà có sợ hãi sâu sắc với Hàn Nhạn. Mình chết tay con nhóc bất động thanh sắc này. Ai có thể ngờ nàng lại có thể có tâm kế như vậy. Tất cả những gì hôm nay của bà đều do Hàn Nhạn ban tặng. Lần này Hàn Nhạn tới làm giao dịch chứng tỏ tay mình có tin tức có giá trị sử dụng. Tuy biết là gì nhưng dùng để đổi lấy tự do có nghĩa là mình có lời. Nhưng biết Hàn Nhạn giữ lời hứa hay .


      "Rất đơn giản. Mị di nương có thể nhìn xung quanh chút. Bây giờ có ai, nếu ta muốn cứu bà ra là chuyện rất dễ dàng. Sau khi cứu bà ra khỏi đây, chỉ càn bà vĩnh viễn bước vào kinh thành bước là có thể sống bình yên. Tuy phải đại phú đại quý nhưng cũng tốt hơn bây giờ nhiều. Bằng sắc đẹp của Mị di nương có lẽ còn có thể tìm chỗ dựa tốt hơn lão gia nhiều cũng chừng."


      Mị di nương nhìn Hàn Nhạn chằm chằm. Hàn Nhạn nhìn bà chằm chằm chút dao động. Mị di nươnglại hơi chột dạ. Bà biết bản lãnh của Hàn Nhạn. Đúng vậy, bây giờ cứu mình ra ngoài rất dễ dàng. Nhưng đời có bữa trưa phải trả tiền. Hàn Nhạn đưa ra điều kiện với đãi ngộ như thế, vậy , nàng cầu gì?


      "Tứ tiểu thư muốn ta làm gì?" Mị di nương thu hồi vẻ mặt chần chứ, nghiêm nghị mà hỏi. Giờ khắc này, trong lòng bà quyết định, chỉ cần có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này tất cả có hy vọng. Nếu Hàn Nhạn có năng lực này mình cần phải nắm chắc thời cơ. Chuyện sau này cứ từ từ, cần phải gấp gáp nhất thời.


      "Cha ruột của ta phải là Trang Sĩ Dương." Hàn Nhạn .


      Mị di nương cả kinh. Bà chưa học được cách che giấu tâm trạng của mình, kém hơn tỷ muội Chu thị nhiều. ngạc nhiên ra mặt bị Hàn Nhạn thu hết vào mắt ngay lập tức. Trong lòng Hàn Nhạn chợt lạnh, quả nhiên, vẻ mặt này của Mị di nương có lẽ xác nhận rất nhiều chuyện.


      "Ngươi..."Mị di nương hoàn toàn ra lời, chỉ là hơi sợ hãi mà nhìn Hàn Nhạn.


      "Chắc Mị di nương biết cha ruột của ta là ai? Hoặc nên rốt cuộc thân phận của ta là gì?" Hàn Nhạn nhanh chậm.


      Trác Thất hơi giật mình, ngờ rằng Hàn Nhạn lại cứ tránh né gì mà bắt đầu hỏi thăm Mị di nương. biết là Hàn Nhạn cảm thấy căn bản chuyện này cần phải giấu giếm. Dù Trác Thất biết sao? Dù sao cũng phải là người trong triều đình Đại Tông, có liên quan tới lợi hại gì trong chuyện này.


      Mị di nương lắc đầu: "Ta biết."


      Hàn Nhạn căn bản cho bà cơ hội tiếp mà ngay: " thế giao dịch thành. Chúng ta ." Dứt lời cũng định xoay người rời .


      "Đợi !" Mị di nương vội vàng . Bà ngờ Hàn Nhạn lại xoay người sạch lưu loát như vậy. Chỉ vì lúc Hàn Nhạn ra chuyện này Mị di nương chần chừ. Chuyện này liên quan rất lớn, nhất định mình thể năng lung tung. Mình vẫn thận trọng giữ bí mật này nhiều năm cũng là vì tự bảo vệ mình, mang rắc rối tới cho mình. Hôm nay là dùng bí mật này đổi lấy tự do, hai bên đều khó chọn lựa. Mị di nương vốn tưởng tranh thủ thời gian mà suy nghĩ thêm chút nhưng ngờ nàng lại buông tha cách dứt khoát như vậy. Chuyện này hoàn toàn khác với suy nghĩ của Mị di nương, cho nên bà căn bản phản ứng kịp, vội vàng gọi Hàn Nhạn lại.


      Hàn Nhạn đưa lưng về phía Mị di nương, mỉm cười. Mị di nương có chủ ý gì, đương nhiên nàng biết . Có điều Mị di nương muốn dùng tin tức trong tay để uy hiếp mình, chiếm được lợi thế, vậy sai hoàn toàn rồi. Hàn Nhạn để cho mình bị yếu thế trong cuộc giao dịch này. Chỉ bởi vì nếu nàng yếu thế đối phương càng mạnh, càng về sau càng hết sức bất lợi cho việc mình dò la mọi chuyện. Bây giờ Mị di nương đơn giản là cần mình, mình là hy vọng duy nhất, đương nhiên Mị di nương bỏ qua cách dễ dàng. Bắt được nhược điểm của bà ta, sao bà ta cắn câu?


      Trác Thất ở bên cạnh nhìn mà líu lưỡi. Nếu Hàn Nhạn buôn bán sợ là làm tới mức phong sinh thủy khởi. Đầu óc khôn khéo, nắm chắc tâm lý đối phương, bất động thanh sắc mà uy hiếp, đối phương lại cảm nhận được, thậm chí còn cảm thấy mình chiếm lời lớn.


      Hàn Nhạn xoay người, đầy nghi ngờ: "Mị di nương, nếu bà biết thể làm giao dịch này. Bà gọi ta làm gì? Chẳng lẽ bà biết? Vậy rốt cuộc bà muốn làm gì?"


      Mị di nương biết mình còn đường vãn hồi, cò kè mặc cả với Hàn Nhạn là chuyện có lý trí. Bởi vì con nhóc này hoàn toàn đùa giỡn với vận mệnh của mình trong lòng bàn tay. Tuy bà cam lòng, tức giận điên cuồng nhưng cũng thể chặn lại hy vọng về tương lai của mình. Vì vậy bà ngay: "Là ta nhớ nhầm. Tứ tiểu thư, ta biết chuyện này."


      "Biết chuyện? Vậy dễ rồi." Hàn Nhạn ngồi xuống cách song sắt: "Thời gian còn nhiều, tới ba canh giờ những thị vệ gác ngục này tỉnh được. Mị di nương có thể từ từ ."


      "Ta có thể ," Mị di nương nhìn Hàn Nhạn chằm chằm: "Ngươi phải bảo đảm ta có thể ra ngoài. Hơn nữa còn sống tốt." Bà vẫn hơi yên lòng. Có lẽ hạnh phúc tới quá đột ngột, Mị di nương dám tin vào mình.


      "Đương nhiên là vậy," Hàn Nhạn nhìn bà: "Hơn nữa ta còn cho bà khoản bạc. Tuy bạc nhiều lắm nhưng cũng đủ để bà sống cuộc sống áo cơm lo vài năm."


      "Tứ tiểu thư quả đúng là thẳng thắn." Mị di nương cười khẽ. Nụ cười bày của bà lại có chút phong tình kiểu khác, loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng xinh đẹp như hoa năm đó.


      "Nhưng điều Mị di nương phải có giá trị mới được," Hàn Nhạn từ từ : "Nếu ta phát dối vậy giao dịch này liền mất hiệu lực. Mị di nương nên biết ta giỏi nhất là phân biệt người ta có dối ." Nàng từ từ tạo áp lực để trong lòng Mị di nương có bối rối. Bối rối này khiến bà còn chút suy nghĩ dối nào nữa. Bà từ từ , cũng theo lời Mị di nương, Hàn Nhạn biết được bí mật lớn. Bí mật này liên quan tới cuộc đời của nàng, hơn nữa còn thay đổi vận mệnh tương lai của nàng.


      Mẹ của Hàn Nhạn - Vương thị - từng là thiếu nữ xinh đẹp rành việc đời. Lúc đó cũng là khá nổi tiếng trong kinh thành. Nữ tử dịu dàng xinh đẹp đợi gả, gia thế tệ, người tới cầu hôn cũng đạp hư cả cửa. Nhưng trong lòng Vương thị vẫn có người, người này chính là thanh mai trúc mã Đông hầu vương.


      Đông hầu vương là người có tính tình kiêu căng, làm việc theo lẽ thường. Ngay cả lão Đông hầu vương cũng có cách nào trị được ông. Nhưng Đông hầu vương cũng vô cùng tài hoa, có vài phần thông minh tài trí trong chuyện chính . Tiên hoàng vô cùng tán thưởng, cộng thêm lão Đông hầu vương từng là huynh đệ kết nghĩa với tiên hoàng, cùng tranh đấu giành thiên hạ với tiên hoàng chiến trường. Tiên hoàng vẫn luôn nhắm con mắt mở con mắt với chuyện Đông hầu vương sở tác sở vi.


      Cả đời Đông hầu vương từng làm rất nhiều việc phóng đãng kiềm chế được. Chuyện kinh thế hãi tục nhất có lẽ là cưới nữ tử giang hồ làm vương phi. Ngay lúc đó triều đình và giang hồ làhai phái đối lập. Đông hầu vương gia thế nổi bật, đương nhiên là phải xứng với nữ tử phẩm chất và thân phận đều vô cùng xuất sắc. Ngay lúc đó tuy gia thế Vương thị tồi nhưng tất cả mọi người đều đồn Đông hầu vương chắc chắn cưới công chúa, cho nên Vương tị liền lặng lẽ đặt lòng mến trong lòng. Nhưng bà ngờ cuối cùng Đông hầu vương lại cưới nữ tử giang hồ thân phận .


      Thân thế của nữ tử giang hồ này là câu đó, nhưng Đông hầu vương gọi bà là: Tiểu Kiều.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 133: ràng chân tướng

      Lúc Đông hầu vương và Tiểu Kiều thành thân, rất nhiều người phản đối, kể cả lão Đông hầu vương và tiên hoàng. Tiên hoàng muốn gả con của mình cho ông nhưng Đông hầu vương kiên quyết từ chối, còn lập lời thề ngay trước mặt người trong thiên hạ rằng đời này kiếp này chỉ có thê tử là Tiểu Kiều, nạp chính thê, thu thông phòng.


      Lúc tới đây, Mị di nương cười giễu cợt, khinh thường mà : "Cũng chỉ là lời ngon tiếng ngọt mà thôi. Lời thề của nam nhân sao có thể cho là ?" Dứt lời liền ý vị sâu xa mà nhìn Hàn Nhạn. Trong lòng Mị di nương, Hàn Nhạn cũng là người được Phó Vân Tịch lập lời thề, ban đầu vì vậy mà toàn bộ nữ nhân kinh thành đều ghen tỵ với Hàn Nhạn, hâm mộ Hàn Nhạn. Nhưng bây giờ lại rơi vào kết cục gì? Còn chẳng phải là bị đuổi ra khỏi Huyền Thanh vương phủ, nhìn Phó Vân Tịch lấy công chúa nước khác.


      Hàn Nhạn cũng có biểu cảm gì, trong lòng hơi bùi ngùi. giống với Mị di nương là tin nam nhân, Hàn Nhạn cảm thấy nam tử dám lập lời thề như vậy chắc chắn là trọng tình trọng nghĩa, câu nệ bất cứ phép tắc thế tục nào, ném thói quen nam nhân phải có tam thê tứ thiếp ra sau đầu. Chắc chắn là Đông hầu vương vô cùng vị nương tên Tiểu Kiều kia.


      Thấy Hàn Nhạn biểu ra vẻ mặt đau lòng mà mình muốn, Mị di nương hơi thất vọng, liền dừng chút, tiếp.


      Đông hầu vương và vị nữ tử giang hồ kia ân ái, lúc đó toàn bộ người trong kinh thành đều biết. Tuy Đông hầu vương kiêu ngạo khôn cùng nhưng cũng là mỹ thanh niên tuấn phóng khoáng. Lập tức, rất nhiều nữ tử đều ghen tỵ với vị Tiểu Kiều kia. Đương nhiên Vương thị cũng vậy, nhưng bà chỉ mong người mình có thể có được hạnh phúc, liền thầm lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ,


      năm sau khi Đông hầu vương và Tiểu Kiều thành thân con . Lúc đứa bé này còn nằm trong tã lót nhà Đông hầu vương bị diệt môn. Lúc đó mấy trăm miệng ăn từ xuống dưới Đông hầu vương phủ ai may mắn thoát khỏi tai họa. Tất cả mọi người đều đây là bị người ta trả thù. Con của Đông hầu vương cũng thể tránh được kiếp, chết oan chết uổng.


      Ngay lúc đó, Vương thị trải qua đả kích thể nào chịu đựng nổi này, gần như muốn theo Đông hầu vương , may mà người nhà Vương thị hết lòng khuyên bảo mới khiến bà từ từ khá hơn. lâu sau Vương thị gả cho Trang Sĩ Dương.


      Ngay lúc đó Trang Sĩ Dương cũng chưa làm quan được bao nhiêu năm, so với vài công tử danh môn theo đuổi Vương thị tính là gì. Hôn như vậy đúng là có vài phần ngoài dự đoán của mọi người. ra lúc đó Trang Sĩ Dương có vài phần ân cần với Vương thị. Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp dịu dàng, có thể trợ giúp con đường làm quan của mình, với tính tình của Trang Sĩ Dương đương nhiên là lấy lòng bằng mọi cách. bao lâu sau, Vương thị sinh con , chính là Hàn Nhạn.


      Sau khi sinh Hàn Nhạn, Trang Sĩ Dương thay đổi bộ dạng săn sóc Vương thị ngày trước, trở nên lạnh nhạt. Ban đầu chuyện vô duyên vô cớ lại lạnh nhạt với thê tử vừa sinh đứa con cho mình làchuyện thể thông. Trong phủ từ từ có lời đồn truyền ra rằng Hàn Nhạn là dã chủng của Vương thị vụng trộm với người khác. Hàn Nhạn căn bản phải là con của Trang Sĩ Dương. Nếu sao ông ta lại lạnh nhạt với Hàn Nhạn như vậy, hoàn toàn có bộ dạng nên có của người làm cha.


      Mị di nương chút lại dừng chút, luôn quan sát vẻ mặt của Hàn Nhạn, thấy nàng từ đầu tới cuối đều giữ vẻ mặt bình tĩnh liền "Vương thị lén vụng trộm với người".


      Tất cả những gì phai nhạt theo thời gian cũng sáng tỏ, tựa như Hàn Nhạn sớm biết tất cả, chẳng qua bây giờ nghe nhắc lại chuyện của mình lần nữa mà thôi. Mị di nương kiềm được mà hơi chột dạ.


      ra những lời đồn này của người làm trong phủ cũng chỉ là lời đồn mà thôi. phụ nhân trong khuê phòng, bình thường trừ phu quân của mình ra, ngay cả mặt nam tử cũng nhìn được vài lần, lại thêm Vương thị là người có tình tình thích yên lặng, thường tụ tập trò chuyện với các bà chủ trong kinh, cơ hội ra ngoài cũng đương nhiên là thông dâm với người khác.


      " ra hạ nhân đều đoán sai. Ngươi là con của Đông hầu vương, chỉ là phải cùng với Vương thị mà là cùng với Tiểu Kiều." Mị di nương .


      Rốt cuộc lúc lấy được chứng thực từ trong lời Mị di nương về chuyện trong lòng mình đoán, Hàn Nhạn nên lời rằng tâm trạng là gì, dường như cũng kích động như tưởng tượng. Trong bình tĩnh mang theo chút thất vọng, như là tiếc nuối. Người thương mình có thêm, căn bản lại phải là mẹ ruột của mình. Mà mẹ ruột còn có cơ hội thấy mặt lần mà trời người vĩnh viễn chia xa.


      Trước kia lúc Mị di nương được Trang Sĩ Dương cưng chiều sâu sắc, lúc yến oanh, có số chuyện Trang Sĩ Dương cũng kiêng dè Mị di nương. Mị di nương liền dần dần hỏi ra vài chuyện. Ví dụ như căn bản Trang Sĩ Dương từng chạm vào Vương thị làm sao Vươngthị lại vô duyên vô cớ có thai. Sau này Trang Sĩ Dương uống say lại mình nuôi con thay Đông hầu vương. Vương thị cũng ngu ngốc, phải là con mình mà lại bảo vệ chặt chẽ như vậy, trong lòng lại chỉ nghĩ tới Đông hầu vương. Mị di nương to gan suy đoán Hàn Nhạn là con của Đông hầu vương và Tiểu Kiều. Sau này, suy đoán này được Trang Sĩ Dương chứng thực.


      Hàn Nhạn thầm kinh ngạc. Trang Sĩ Dương vậy mà lại chưa từng chạm vào mẹ. Như vậy hơn nửa đời mẹ gần như sống đời quả phụ. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn khỏi cảm thấy xót xa. Vì vậy mà bà tình nguyện hy sinh cuộc đời mình để thay ông nuôi con. Bà được báo đáp gì cả, cho tới bây giờ chỉ là trả giá.


      Khó trách ngày mình sinh ra kia, tất cả nha hoàn thiếp thân của mẹ đều bị tìm đủ lý do mà đuổi ra khỏi phủ. ra là để che miệng, giữ bí mật.


      "Nhắc tới cũng thấy khó hiểu. Kể từ khi ngươi sinh ra, đường làm quan của lão gia lại càng thuận lợi. Tuy ngươi phải là con của lão gia, có thể ban phúc cho ông ta cũng chừng. Có điều bây giờ ông ta vì ngươi mới bị giáng chức, cũng coi như là báo ứng." Mị di nương cười khổ tiếng, có vài phần tự giễu mà .


      Hàn Nhạn cũng ngây thơ như Mị di nương. Từ khi mình sinh ra đường làm quan của Trang Sĩ Dương hanh thông, nhưng phải là ban phúc gì. Hàn Nhạn tự nhận có bản lãnh kia. Chuyện này vốn chính là tất nhiên. Đường làm quan hanh thông chẳng qua là vì Trang Sĩ Dương nuôi mình trong Trang phủ mà được ban thưởng mà thôi.


      Hàn Nhạn hỏi: "Vì sao lão gia lại nuôi ta trong Trang phủ?"


      Chuyện này hợp lý. đứa bé phải là cốt nhục của mình, thậm chí cũng phải là cốt nhục của thê tử, Hàn Nhạn cũng coi như thân chẳng quen với ông ta. Dù sao cũng thể nào là Trang Sĩ Dương động lòng trắc mới đưa mình vào Trang phủ nuôi. Chắc chắn ông ta có lý do. Rất có thể lý do này chính là: Có người cầu xin ông ta nuôi mình trong Trang phủ. Bây giờ chuyện Hàn Nhạn muốn biết chính là rốt cuộc người kia là ai.


      Mị di nương lắc đầu: "Chuyện này ông ta chưa từng cho ta biết, chỉ chỉ cần tứ tiểu thư ở trong phủ ông ta có rắc rối gì."


      Hàn Nhạn gần như có thể khẳng định rằng chuyện này thoát khỏi liên quan với Thái hậu. Nuôi mình trong Trang phủ tương đương với nhất cử nhất động đều đặt dưới mí mắt Thái hậu. Đây là loại giám thị. Nếu mình có hành động gì Thái hậu biết ngay lập tức. Khắp nơi bêncạnh mình đều là tai mắt. Nhưng vì sao lúc đầu Thái hậu dứt khoát giết mình ? Nếu giết mình chẳng phải là đơn giản hơn à? Tất cả đều trở nên dễ xử lý.


      giết mình rồi lại giám thị mình, chẳng lẽ Thái hậu kiêng dè điều gì? Nhưng rốt cuộc bà ta kiêng dè gì?


      Hàn Nhạn trăm mối vẫn có cách giải, bất tri bất giác qua hai canh giờ. lát nữa trời sáng. May mà Trác Thất ở bên cạnh nhắc nhở, nàng mới biết mình ngây người ở đây rất lâu. Nàng đứng dậy, xoa xoa hai chân ngồi tới mức tê cứng.


      Mị di nương vừa thấy Hàn Nhạn đứng dậy lập tức đứng lên theo, hai tay bắt lấy song sắt, vội vàng hỏi: "Ta tất cả những gì mình biết cho ngươi. Bây giờ ngươi có thể dẫn ta chưa?"


      Hàn Nhạn gật đầu: "Đương nhiên có thể." Nàng mỉm cười, ra hiệu Trác Thất mở cửa phòng giam. Trác Thất cũng cười khẽ. Mị di nương gần như là hoan hô lên, nhưng vừa hoan hô được nửa sau lưng bị bóng đen bắt lấy.


      "Tiện nhân! Đừng mong chạy thoát!" Giọng quen thuộc vang lên, là Chu thị.


      Hàn Nhạn liếc Trác Thất cái. Vậy mà lại nhanh tay như vậy. Chu thị thoát ra khỏi trạng thái hôn mê nhanh như vậy. Cố nhân bị giam trong nhà lao cũng chỉ có mình Mị di nương, đương nhiên còn có cả Chu thị. Chu thị vừa tỉnh lại thấy hai người mặc đồ đen đứng trước mặt. người có thể đưa Mị di nương . Chu thị sắp được. Hai chân bà ta bị hình pháp trong lao nên sắp đứng nổi. Bà ta thể thoát khỏi cơn ác mộng này nên đương nhiên cũng để mình Mị di nương cao bay xa chạy. Cho dù phải xuống địa ngục cũng phải kéo theo người khác làm đệm lưng. Hy sinh và thành toàn, phải ai cũng làm được.


      Hàn Nhạn và Trác Thất kéo mặt nạ lên. Chu thị thấy được mặt bọn họ nên tưởng là trợ thủ mà Mị di nương mời tới. Bà nắm chặt tay Mị di nương, tay khác ôm chặt lấy mình, lớn tiếng kêu khóc, tựa như kẻ điên hơn kém. Mị di nương giãy ra được, trơ mắt nhìn Hàn Nhạn với bà: "Nếu bằng hữu của bà mong bà ở lại như vậy, còn sớm nữa, chúng ta cũng thể làm gì được, tạm biệt nhé."


      Vừa dứt lời, Trác Thất xách Hàn Nhạn lên như xách gà con, phi thân rời .


      Mị di nương sững sờ mà nhìn chỗ rỗng tuếch trước mặt, quên mất Chu thị kéo rách quần áo mình, lát sau, tiếng kêu thảm thiết bật ra từ cổ họng bà ta, dường như biết cơ hội tự do cuối cùng của mình còn nữa. Đôi mắt lập tức trở nên đỏ như máu. Bà ta xoay người, nhìn Chu thị chằm chằm. Chu thị bị sợ bởi ánh nhìn chăm chú của bà ta. giây sau, Mị di nương nhào lên như chó điên, kéo xé với bà ta thành cục.


      Ngoài thiên lao, còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mị di nương và Chu thị. Trác Thất nhìn Hàn Nhạn biết nghĩ gì bên cạnh, trêu ghẹo: "Chưa từng thấy nàng chơi xấu như vậy. Ta mà là di nương của nàng bây giờ hận thể ăn nàng mới đúng."


      Hàn Nhạn sao cả mà cười. Đối với Mị di nương, vốn Hàn Nhạn định thả bà ta ra ngoài. Loại người như Mị di nương, hôm nay có thể phản bội Trang Sĩ Dương, bán đứng ông ta, ngày mai có thể phản bội mình. Bí mật của mình bị bà ta lấy giá gì ra trao đổi đây? Hàn Nhạn thể cũng dám mạo hiểm như vậy, coi như là làm gian thương lần mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :