1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 119: Bắt ngươi khai đao

      Mộc Phong cứng đờ, hơi thể tin mà nhìn Hàn Nhạn, nàng nhấc chân về phía trước.

      Đợi hai người trước sau tới thư phòng, Mộc Phong định thông báo tiếng rồi vào lại bị thị vệ giữ cửa bên ngoài cản lại. Mộc Phong sửng sốt, nhíu mày, : "Ta có việc phải thông báo cho vương gia."

      Có lẽ thị vệ kia cũng có ác ý gì. Cấp bậc của Mộc Phong cao hơn , bình thường lại luôn hi hi ha ha, ai ngờ tới hôm nay nghẹn bụng tức giận, sắc mặt cũng tốt lắm, giọng điệu cũng tự nhiên hơi cao lên. Thị vệ khó xử mà : "Vương gia cho bất kỳ ai vào...Hơn nữa..."

      Lời còn chưa dứt nghe thấy giọng trong trẻo chen vào: " ra là Trang tứ tiểu thư."

      Hàn Nhạn quay sang nhiefn thấy nha hoàn ăn mặc xinh đẹp nhìn mình, khóe môi kìm được mà nhếch lên, trong giọng tràn đầy kiêu ngạo: "Công chúa nhà ta chuyện với vương gia bên trong. Nếu tiểu thư đợi được chi bằng về trước ." Hàn Nhạn hờ hững nhìn nàng ta. Thư phòng của Phó Vân Tịch bình thường cho phép người khác bước vào, mình sớm biết. Lúc đầu khi mối quan hệ của mình và Phó Vân Tịch rất tốt chàng còn đặc biệt thông báo cho thị vệ giữ cửa nếu thấy nàng đừng cản lại. Thỉnh thoảng Hàn Nhạn còn có thể thấy bạn tốt của Phó Vân Tịch là tướng quân Thành Lỗi trong thư phòng. Nàng nghĩ có lẽ thư phòng này là nơi bàn chuyện. Nhưng hôm nay Phó Vân Tịch lại để cho Y Lâm Na vào, điều này khiến người khác thể tưởng tượng được.

      Nha hoàn kia là Lâm Lang - nha hoàn thiếp thân của Y Lâm Na, vốn nhìn Hàn Nhạn cực kỳ vừa mắt. Lúc đầu chuyện Y Lâm Na thích Phó Vân Tịch cả Tây Nhung đều biết, nhưng sau này công chúa lại biết tin nữ nhân này lập tức trở thành Huyền Thanh vương phi. Nếu là mỹ nhân có thể Y Lâm Na chỉ chịu chút đả kích, nhưng cố tình là nữ nhân này lại lqđ bình thường có gì lạ. Bàn về vẻ ngoài Tây Nhung đẹp hơn nàng nhiều. Hơn nữa Lâm Lang ngưỡng mộ Phó Vân Tịch lâu. Tuy tập tục của Đại Tông giống Tây Nhung lắm nhưng nếu có thể thu nàng ta làm thông phòng cũng tệ lắm. Đủ loại nguyên nhân khiến Lâm Lang tự nhiên hết sức bất mãn với Hàn Nhạn vì vậy vẻ mặt khi nhìn nàng cũng vô cùng khinh thường.

      Nàng ta hạ quyết tâm hạ uy phong của Hàn Nhạn. Tiếc rằng Hàn Nhạn chỉ tỉnh bơ mà nhìn nàng ta, ngay cả chút cảm xúc tức giận cũng có. Điều này khiến Lâm Lang cảm thấy kỳ lạ và tức giận. Nữ tử Tây Nhung hướng ngoại nóng tính, nếu tức giận có thể đánh trận ác liệt với đối phương. Nàng ta và Y Lâm Na tới Đại Tông lâu như vậy, nữ tử Đại Tông đều yểu điệu, câu là rơi nước mắt, là dễ ăn hiếp vô cùng. Nhưng Trang Hàn Nhạn nghe những lời này của mình, sao lại có động tĩnh gì? phải người ngã từ địa vị xao xuống là khó giữ bình tĩnh nhất à? Bọn họ ủ rũ, tức giận, cam lòng nhưng e rắng nữ tử trước mặt có chút xảm xúc cam lòng nào.

      Đâu phải Hàn Nhạn nghe lời Lâm Lang. Chẳng qua là lời nàng ta với nàng mà chẳng có tác dụng gì. Mục đích của Lâm Lang chỉ là muốn chọc tức nàng mà thôi. Nhưng nàng học lqđ được cách kiềm chế ngay từ lúc sống ở Trang phủ, so với Mị di nương và Chu thị nàng còn thèm để thủ đoạn của Lâm Lang vào mắt. Thứ nàng để ý chính là động tĩnh của Phó Vân Tịch trong thư phòng.

      Vừa rồi Mộc Phong thông báo, cộng với Lâm Lang cố ý kêu lớn tên mình, hẳn là có thể truyền vào tai người trong phòng. Nhưng trong phòng cũng có tiếng người đứng dậy mở cửa. Nếu Y Lâm Na ở trong đây cũng thôi, nếu nàng ta ở đây, Phó Vân Tịch lại chịu mở cửa, dường như đáp án được miêu tả sống động. Công chúa Tây Nhung ngăn cản Phó Vân Tịch, là muốn mở cửa để làm khó mình đây mà.

      Nghĩ tới điều này, Hàn Nhạn như thể muốn cười. Nàng bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt, cảm thấy khi làm chuyện này giống khi còn đấu với di nương để sinh tồn trong Trang phủ, đấu với cha thân sinh, ra tâm trạng cũng khó chịu quá. Bởi vì đắm chìm trong niềm vui thú giữa "đấu" trong gia đình giàu có, cũng có thể tìm được chỗ cho mình. Nều có người tiểu đầu mình, chẳng lẽ có thể nhịn được à? Đương nhiên thể.

      Hàn Nhạn mỉm cười, được lắm, phải là muốn kéo Phó Vân Tịch cho chàng mở cửa sao? Vậy ta đây cứ cố ý muốn ngươi chủ động ra ngoài đấy.

      Có lẽ Lâm Lang thấy Hàn Nhạn vẫn như suy nghĩ chuyện gì đó, vốn để mình trong mắt, nhất thời d.đ.l.q.đ nổi giận đùng đùng, nhìn Hàn Nhạn mà : "Sao người gì? Người cũng quá vô lễ! Thảo nào vương gia muốn cười người mà lại cưới công chúa nhà chúng ta."

      Những lời này của Lâm Lang, nếu ở Tây Nhung sao, nếu ở Đại Tông cũng chẳng có ì nhưng nàng ta lại cố tình những lời này bây giờ, trước mặt Hàn Nhạn, vậy có gì cũng thành có gì rồi.

      Mộc Phong và thị vệ ở cửa cũng hơi chần chừ và khó xử, lại thấy Hàn Nhạn cười như cười mà hỏi câu: "Mộc Phong, ngươi ở vương phủ nhiều năm như vậy, ta hỏi ngươi chuyện."

      Trong lòng Mộc Phong lộp bộp. Hàn Nhạn hỏi như vậy, như có thể chắc chắn tiếp theo nàng muốn chỉnh người. Tuy Lâm Lang này rất đáng ghét nhưng phải đối thủ của Hàn Nhạn. cung kính mà nhìn Hàn Nhạn: "Chuyện gì ạ?"

      "Trong vương phủ, hạ nhân có thể tranh cãi với chủ tử hả? Vậy mà ta lại biết. ra Huyền Thanh vương phủ có quy củ này." Nàng cười lạnh tiếng, giọng điệu bỗng trở lên lạnh lùng.

      "Người hươu vượn gì vậy?" Lâm Lang trợn to mắt: "Ta cũng phải người hầu của người. Chủ tử của ta là vương phi, người là ai mà dám làm chủ tử của ta?"

      "Ha ha," Hàn Nhạn nhìn nàng ta, tựa như nghe được chuyện gì buồn cười lắm. Tuy nàng cười nhưng Mộc Phong nghe thấy lại thấy trong lòng run lên. Quả nhiên, câu sau của Hàn Nhạn lập tức lqđ đánh thẳng vào mặt nha hoàn kia: " phải ngươi luôn miệng chủ tử của mình là vương phi à? Vậy ngươi cũng là người của Huyền Thanh vương phủ." Nàng nhếch môi: "Thân là hạ nhân trong vương phủ, lại chỉ nhận vương phi làm chủ tử, trong mắt của ngươi có còn vương gia ?!" tới câu sau giọng điệu của nàng chợt cao lên, dọa thị vệ giữ cửa ngẩn cả người.

      "Ta...Ta đương nhiên là nhận vương gia làm chủ tử rồi...Người chớ có hươu vượn." Lâm Lang ngờ Hàn Nhạn thế, lập tức hơi hoảng hốt. Trang Hàn Nhạn này lại bắt được chỗ sơ hở trong lời của nàng ta, phải biết rằng thân là người vương phủ lại coi vương gia làm chủ tử trong lòng, đó là đủ trung thành. Hạ nhân hai lòng, sau này khi bị phát mình có ý nghĩ này bị đuổi khỏi phủ.

      Hàn Nhạn nhìn nàng ta: " vậy à? Nếu ngươi là hạ nhân của vương gia, hôm nay ta ở đây, cũng coi như là khách của vương gia. Nhưng ngươi lại châm biếm ta. Phóng tầm mắt nhìn trong thiên hạ, có nô tài nào xảo quyệt như ngươi. Miệng ngươi nguyện trung d유đ유l유q유đ thành với vương gia, thực tế chuyện làm được chỉ là bôi nhọ Huyền Thanh vương phủ. phụng dương vi (ý chỉ ngoài mặt đồng ý nhưng sau lưng lại làm theo ý của mình). Chẳng lẽ đây là phép tắc của người Tây Nhung hay là..." Nàng cười quỷ dị: "Ngươi vốn có mục đích khác mà đến? Rốt cuộc Tây Nhung muốn làm gì đây?"

      Lâm Lang chưa từng bị thiệt thòi như vậy, chỉ cảm thấy từng câu của Hàn Nhạn đều chất vấn hùng hổ dọa người, nhưng nàng ta lại phản bác được.

      Phản bác càng quan trọng hóa vấn đề của cả Tây Nhung, đây chính là chuyện liên quan tới quốc gia của nàng ta. Nếu truyền về...Nghĩ tới đây, nàng ta lập tức căng thẳng: "Ta có...người đừng lung tung, ta chỉ là...Ta chỉ là..."

      "Ngươi chỉ là nhất thời mạo phạm ta, là vấn đề của riêng ngươi, liên quan gì tới Tây Nhung, đúng ?" Hàn Nhạn tốt bụng nhắc nhở nàng ta.

      Mộc Phong nhìn mà sợ hết hồn hết vía. Lâm Lang như thể bắt được cọng cỏ cứu mạng, lập tức gật đầu lia lịa.

      "Vậy , ngươi thừa nhận đây là lỗi lầm của riêng ngươi hả?" Hàn Nhạn đứng thẳng lên, hỏi.

      Lâm Lang bị tiếng "Tây Nhung" kia của Hàn Nhạn làm cho hơi tâm hoảng ý loạn, mắt thấy bây giờ có thể liên quan gì tới quốc gia, cho dù trách tất cả tội lên người mình, mình là người của công chúa, nàng ta cũng thể làm gì mình. Nghĩ vậy, Lâm Lang gật đầu: "Đúng, là ta sai rồi, mạo phạm tiểu thư."

      Hàn Nhạn nhếch môi: "Được lắm, nếu ngươi xin lỗi ta, ta cũng tha thứ cho ngươi."

      Lâm Lang sửng sốt, khong thể tin được, ngẩng đầu nhìn Hàn Nhạn. ngờ nàng lại bỏ qua nhàng như vậy, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Hàn Nhạn chỉ muốn hù dọa mình chút mà thôi. Dù sao nàng ta cũng có tư cách đối chọi với công chúa. Xem ra cũng chỉ là con hổ giấy, đủ khiến người khác sợ hãi, liền hơi khinh thường Hàn Nhạn. Nhưng nàng ta vẫn : "Cảm ơn..."

      "Nhưng," Lời Lâm Lang còn chưa hết, nghe thấy Hàn Nhạn tiếp nửa câu sau: "Quy củ thể bỏ. Ở Đại Tông chúng ta, làm sai chuyện gì phải chịu trừng phạt để cảnh cáo. Cứ dựa theo gia quy của vương phủ, kéo xuống đánh nặng ba mươi đại bản ."

      Lâm Lang ngẩn ra, hơi tin vào tai mình: "Người gì cơ?"

      "Ngươi cho rằng trừng phạt vậy còn ?" Hàn Nhạn cười vô cùng ngây thơ: " cần phải cảm ơn ta. Nếu ngươi chủ động muốn tăng hình phạt ta cũng có ý kiến gì." Dứt lời cũng dặn dò Mộc Phong: " gọi người."

      Lâm Lang hét lên tiếng: "Người điên rồi. Ta là thị nữ thiếp thân của công chúa, sao người dám đánh ta? Người dám bất kính với công chúa? Người to gan, to gan!" Dứt lời liền định nhào lên, nhờ Hàn Nhạn bước lỡ bước, người hơi ngửa lên, né bàn tay chộp tới của nàng ta, điện quang hỏa thạch, trâm hoa mai trong tay đặt lên cổ Lâm Lang. Nàng khẽ bên tai Lâm Lang: " biết tự lượng sức mình."

      Rồi quay sang, lạnh lùng với Mộc Phong: "Tập kích chủ tử, trăm bản. Mộc Phong, ngươi mà còn lề mề nữa phạt ngươi luôn."

      Mộc Phong nhấc chân ngay. Lời của Hàn Nhạn, dám tin. Hàn Nhạn muốn phạt , vậy nhất định phạt. Dù thể phạt lộ liễu tới cuối cùng mình nhất định bị "Phạt".

      Tuy bây giờ Lâm Lang dám nhúc nhích, trong lòng ngạc nhiên Hàn Nhạn lại có bản lĩnh nhưng vẫn thét lên: "Người lớn mật! Buông ta ra!"

      "Ta lớn mật?" Hàn Nhạn lạnh lùng : "Ngươi luôn miệng mang chuyện công chúa và Tây Nhung ra , ngươi cho mình là ai? Chỉ là hạ nhân mà có thể đại diện cho công chúa và Tây Nhung, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngu xuẩn như vậy à? Tây Nhung và công chúa cần sai nha hoàn đại diện hả? Ta cũng ngại cho ngươi biết, bây giờ Tây Nhung của ngươi chẳng qua chỉ là quốc gia thua trận. Công chúa của ngươi chẳng qua chỉ là vì bảo vệ quốc gia của ngươi mà được đưa tới Đại Tông để cầu hòa như món quà. Chỉ là đồ vật, có tư cách gì mà bảo tôn quý?"

      Trong phòng "bốp" tiếng, tiếng bình hoa vỡ vụn truyền ra.
      nancy1986, Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 120: Ta phải trở về

      Lâm Lang ngây ngốc nhìn Hàn Nhạn, vào giờ khắc này, nàng ta bỗng phát chữ cũng thể trả lời nữ tử trước mặt. Dù cho nàng thế nào Lâm Lang cũng thể phản bác được. Người vẫn luôn bình tĩnh này, thoạt nhìn mặc cho người ức hiếp, vĩnh viễn cũng tức giận, quả tức giận. Trước kia Lâm Lang cho rằng nữ tử Đại Tông dễ ăn hiếp, hoặc là muốn nhân nhượng cho khỏi phiền phức, nhưng bây giờ nàng ta phát ra mình sai rồi. Sở dĩ Hàn Nhạn đối phó các nàng là bởi vì nàng vốn khinh thường.

      "Kéo xuống, đánh cho ta." Hàn Nhạn quay lưng , lạnh lùng .

      Hai bà tử to con nhấc Lâm Lang, đặt lên ghế dài, hai hạ nhân tay cầm cây dài hơi chần chừ mà nhìn Mộc Phong. Ai cũng biết đây là nha hoàn của công chúa Tây Nhung. Sau này công chúa Tây Nhung trở thành Huyền Thanh vương phi, nếu bây giờ kết thù với các nàng mai sau nếu vương phi truy cứu tới...Mộc Phong trừng mắt liếc cái: "Nhìn cái gì, đánh ."

      Hạ nhân này liền cắn răng, đánh "bốp" cái xuống.

      Lâm Lang kêu thảm tiếng ngay lập tức. Cho tới bây giờ ai dám làm thế với nàng ta ở Tây Nhung. Nàng ta là nha hoàn thiếp thân của Y Lâm Na, bình thường mọi người thấy nàng ta nịnh nọt còn kịp chứ đnừg tới chuyện da thịt chịu khổ như hôm nay. Thế nhưng nguyên nhân tất cả chỉ là bởi vì mình Hàn Nhạn câu mà dẫn tới. Nàng ta ngờ rằng Hàn Nhạn dám đánh . Nàng ta sợ đắc tội công chúa sao?

      Hàn Nhạn cười như cười mà nhìn Lâm Lang, ánh mắt sâu thăm thẳm, ràng là yên lặng mà cho nàng ta biết: "Bây giờ ngươi biết rằng ta chưa?"

      Đánh mấy roi tiếng kêu thảm như giết heo của Lâm Lang cũng vang lên theo, vô cùng thảm thiết, kêu như d/đ/l/q/đ vậy người trong phòng muốn nghe thấy cũng khó, đương nhiên trong phòng cũng bỏ qua. Quả nhiên, chỉ nghe "kẽo kẹt" tiếng, cửa thư phòng bỗng bị đẩy ra, Y Lâm Na ra từ bên trong.

      "Trang Hàn Nhạn, ngươi lớn mật!" Y Lâm Na bước vài bước tới trước mặt Hàn Nhạn, hùng hổ mà .

      Hàn Nhạn mỉm cười: "Công chúa quá khen. Hàn Nhạn nhát gan vô cùng, nếu thế vừa rồi đẩy thẳng cửa vào rồi."

      Y Lâm Na nghe ra ý trong lời của nàng, dương dương tự đắc mà : "Vậy sao? Ta tâm với vương gia trong thư phòng, ngươi là người ngoài, dĩ nhiên là tiện vào. Ngươi cho rằng Huyền Thanh vương phủ là chỗ nào mà ngươi muốn tới tới?"

      Mày Hàn Nhạn nhăn chút nào, cũng gì, khóe môi chứa nụ cười bình thản, ràng là tìm ra vẻ mặt gì khác nhưng lại khiến Y Lâm Na thấy mùi miễn cưỡng. Lông mày nàng ta dựng thẳng, chỉ vào hạ nhân đánh Lâm Lang, : "Dừng tay cho ta!"

      Hạ nhân này hơi khó xử mà nhìn Hàn Nhạn cái, lại nhìn Y Lâm Na. Vị Y Lâm Na này đắc tội nổi nhưng trước kia Hàn Nhạn là người có địa vị đặc biệt trong lòng vương gia. Tuy sao lần này vương gia trở về lại trở nên như vậy nhưng là nam nhân đều hiểu lòng nam nhân. Vẻ mặt vương gia nhìn Hàn Nhạn ràng vẫn còn rất để ý mà. Lỡ ngày nào đó Hàn Nhạn xoay người mình phải làm sao?

      Hàn Nhạn cười cười: "Dừng tay ."

      Hạ nhân này như trút được gánh nặng mà thở phào hơi, nở nụ cười cảm kích với hàn Nhạn. Y Lâm Na thấy cảnh này càng giận kiềm được. Bởi vì nàng ta cho là mình mới là nữ chủ nhân của Huyền Thanh vương phủ, thế nhưng thỉnh thoảng có hạ nhân trong vương d'đ'l''q'đ phủ cố ý vô ý nhắc nhở nàng ta rằng Hàn Nhạn mới là Huyền Thanh vương phi . Nàng ta biết Hàn Nhạn ở đây tròn năm cho nên hạ nhân có tình cảm với nàng. Nhưng với Y Lâm Na mà lại chẳng phải chuyện tốt gì. Chỉ vì khi uy phong của Hàn Nhạn được dựng lên trong lòng hạ nhân, sau này mình thành chủ tử của Huyền Thanh vương phủ, làm sao mà phục chúng? Mọi người chỉ cho rằng Hàn Nhạn mới là vương phi, mà mình chẳng là gì cả. Lúc này hạ nhân lại phục tùng Hàn Nhạn khiến trong lòng nàng ta chợt nảy ra khó chịu, ánh mắt nhìn Hàn Nhạn tràn đầy ghen ghét và cam lòng.

      "Trang Hàn Nhạn, sao ngươi lại đánh thị nữ của ta?" Y Lâm Na chất vấn. Lâm Lang là người của nàng ta, Hàn Nhạn đánh người của mình trước mặt Y Lâm Na chính là đánh vào thể diện nàng ta. Vốn nàng ta cố ý mở cửa, muốn kéo Phó Vân Tịch để Hàn Nhạn mất mặt, cho nàng chút thuốc nhuộm (cả câu thành ngữ là "Cho chút thuốc nhuộm mà tưởng mở được cả xưởng nhuộm", ý chỉ những người được tấc lại tiến thước.) Nhưng ai ngờ Hàn Nhạn lại công khai đánh thị nữ của mình. Nếu mình ra, chẳng phải là lên rằng mình yếu đuối có thể lấn lướt? Quan trọng hơn là, vừa rồi mỗi lời của Hàn Nhạn bên ngoài Y Lâm Na đều nghe hết. Nàng mỉa mai Tây Nhung, mỉa mai mình, nàng đánh vào lòng tự trọng của mình. Chuyện này với Y Lâm Na mà là chuyện thể chịu được. Nàng ta quen với cảm giác cao cao tại thượng, sao có thể bị người sỉ nhục như vậy. Bây giờ, nàng ta định dùng chuyện này để làm khó Hàn Nhạn.

      Hàn Nhạn khẽ nhíu mày: "Công chúa điện hạ có điều biết. Thị nữ này ỷ là người bên cạnh công chúa, phẩm hạnh tồi tệ, chuyện phân phải trái, lại còn mắng chửi ta ngay trước mặt ta, còn đó là ý của công chúa. Chẳng lẽ tập tục của Tây Nhung là như vậy? Ta nghĩ chắc là đâu. Nhất định là ác nô này muốn vu hãm công chúa nên mới thay công chúa dạy dỗ ác nô này."

      Nàng nhàng nhàng đẩy tất cả lỗi lầm còn mảnh, kín đáo đẩy mọi chuyện lên người thị nữ kia. Y Lâm Na có thể làm gi? Nếu nàng ta để Hàn Nhạn trừng phạt thị nữ này chính là gián tiếp thừa nhận mình bày mưu đặt kế cho Lâm Lang tìm Hàn Nhạn gây chuyện. Nếu để cho Lâm Lang cứ chịu phạt như vậy quả là cam lòng. Nàng ta đành phải cắn răng : "Lâm Lang vậy đâu...Nhất định là ngươi vu hãm..."

      Hàn Nhạn mỉm cười: "Có lẽ công chúa điện hạ trách lầm Hàn Nhạn rồi. Nên biết rằng những lời vừa rồi d.đ.l.q.đ Hàn Nhạn với thị nữ này sai, mọi người trong thư phòng có thể nghe thấy mà. Dù vương gia và công chúa nghe thấy còn có Mộc Phong thị vệ. Mộc Phong, lời của ta có giả ?"

      Mộc Phong thình lình bị chỉ tên thầm kêu khổ trong lòng, chỉ có thể nhắm mắt mà đáp: "Lời của Trang tiểu thư giả."

      Hàn Nhạn quay sang Y Lâm Na, mở tay ra: "Người thấy đấy, ta sai nhỉ. chính là như vậy."

      Y Lâm Na bỗng có cảm giác biết phải làm sao. Lúc đối mặt với Hàn Nhạn, nàng ta phát ra mình vô lực, ngoài vũ lực, riêng luận về tâm kế nàng ta bằng Hàn Nhạn được. Trang Hàn Nhạn này là quá đáng sợ. Thoạt nhìn có vẻ yên lặng tựa như rắn độc mà Tây Nhung các nàng hay thấy. Nhìn như tầm thường nhưng độc tính là mạnh nhất. Chỉ cần bị cắn cái còn hy vọng sống. Hàn Nhạn cũng thế, khi bị nàng theo dõi thể xoay người. Bất tri bất giác, Y Lâm Na nhìn Hàn Nhạn như nữ nhân tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cứng rắn.

      Y Lâm Na biết rằng tâm kế của Hàn Nhạn đều là máu và nước mắt làm thành khi nàng ở kiếp trước. Mỗi mưu kế của nàng đều là vũ khí để nàng cố gắng sống sót trong minh tranh ám đấu trong viện ở đại trạch. Với công chúa cao cao tại thượng của vương thất Tây Nhung, tất cả đều có thuộc hạ thay mình bày mưu tính kế mà loại cuộc sống phải của mình này nằm trong tưởng tượng của nàng ta. Y Lâm Na chỉ có thể nhìn thấy tâm kế của Hàn Nhạn chứ thấy được yếu đuối của nàng.

      Yếu đuối cho ai nhìn đây? Hàn Nhạn cười hờ hững. Kể từ khi quyết định phải sống tốt hơn, nàng thu hồi tất cả yếu đuối lại.

      Y Lâm Na nhìn Hàn Nhạn chằm chằm, bỗng nhếch môi cười. Nàng ta vốn có khuôn mặt cực lỳ xinh đẹp nhưng bình thường đều bày ra vẻ cao cao tại thượng nên che mất ba phần xinh đẹp của khuôn mặt. Bây giờ nàng ta cười như thế, làn da màu mật ong bóng loáng, đồng tử như ngọc lưu ly tràn ngập các loại màu sắc, kiều mỵ động lòng người khó thành lời: "Câu hỏi vừa rồi của ngươi ta nghe được . Nhưng Lâm Lang cũng đúng. Nghe đêm qua Trang tiểu thư đêm về, bị người thấy ở cùng với nam tử xa lạ trong khách điếm suốt cả đêm."

      Cuối cùng vào vấn đề chính. Hàn Nhạn cười khẽ trong lòng. Nàng còn nghĩ xem lúc nào công chúa Tây Nhung mới chủ động nhắc tới chuyện này. Nhanh như vậy mà nén được giận rồi. Tuy Hàn Nhạn cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai truyền tin tức này ra. Lúc đầu nàng còn cho là Trác Thất nhưng bây giờ xem ra lại là Y Lâm Na đúng hơn. phải là nàng ta phái người theo dõi mình chứ? Trong lòng Hàn Nhạn khựng lại rồi bình thường lại rất nhanh. Theo dõi sao nào?

      "Y Lâm Na." Lại là giọng lạnh lùng truyền tới. biết Phó Vân Tịch ra khỏi thư phòng từ lúc nào, đứng trước mặt các nàng, lạnh nhạt mà .

      Dường như rất lâu gặp Phó Vân Tịch, Hàn Nhạn nhìn chàng cái, chỉ thấy chàng mặc trường bào màu đen, nhưng sắc mặt của chàng lại càng tái nhợt hơn. Thoạt nhìn có vẻ chàng gầy gò ít, vẻ hờ hững nơi mi tâm càng nặng hơn. Lúc này chàng lên tiếng ngăn cản Y Lâm Na, cũng biết là có ý gì.

      Y Lâm Na sửng sốt, nhíu mày, dường như hết sức bất mãn chuyện Phó Vân Tịch cắt ngang lời mình, dịu dàng : "Ta sai mào. phải là vương gia người cũng biết à...Nàng ta..."

      "Công chúa điện hạ," Hàn Nhạn bỗng : "Người biết chuyện này, vậy người có biết nam nhân ở cùng ta đêm là ca ca của người - hoàng tử Tây Nhung ?"

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Mộc Phong kinh ngạc thôi. Y Lâm Na lắc đầu, : " thể nào, ngươi hươu vượn..." Người bình tĩnh nhất là hai người Phó Vân Tịch và Hàn Nhạn. Hàn Nhạn bình tĩnh là bởi vì nàng cảm thấy chuyện này ra có gì ổn. Chỉ có điều thoạt nhìn có vẻ Y Lâm Na biết chuyện của Trác Thất, vậy cũng hơi kỳ lạ.

      Mâu quang Phó Vân Tịch chợt lóe, im lặng mà nhìn Hàn Nhạn. Nàng vẫn bình tĩnh như vậy, tựa như vốn đặt chuyện này trong lòng.

      "Sao hoàng huynh của ta lại ở cùng chỗ với ngươi?" Y Lâm Na hỏi.

      "Rất đơn giản, bởi vì ta cứu ." Hàn Nhạn lạnh lùng : "Lúc công chúa điện hạ sống vui vẻ đừng quên đây là Đại Tông, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hôm nay mũi nhọn chĩa vào hoàng huynh của người, ngày mai có thể như vậy với người." Nàng mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên, tựa như rốt cuộc quyết định gì đó: "Mà ta, cũng phụng bồi."

      "Ngươi định làm gì?" Ngoài dự đoán của mọi người, Phó Vân Tịch vẫn luôn im lặng mở miệng , mang theo chút cảm xúc thể diễn tả thành lời khiến người ta thấy mà kinh hãi.

      Hàn Nhạn thoải mái mà cười khẽ: "Ta phải về, vương gia."
      tart_trung, nancy1986, Sue ú3 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 121: Rời khỏi vương phủ

      Mâu quang Phó Vân Tịch thay đổi, bất động thanh sắc mà nhìn nàng. Hàn Nhạn mỉm cười: "Trước kia là định chờ thánh chỉ tới Hàn Nhạn rời , nhưng bây giờ ta phát mình thay đổi ý định."

      Đầu tiên là Y Lâm Na sửng sốt. Nàng ta cho rằng Hàn Nhạn tới đây gây rắc rối, ngờ nàng lại rằng muốn rời khỏi Huyền Thanh vương phủ là chuyện . Đây là chuyện mà nàng ta cầu còn được, ngờ Hàn Nhạn lại biết cân nhắc như vậy, liền : "Vậy đúng lúc, cũng tránh cho ngươi là người ngoài ở đây, quấy rầy ta và vương gia ân ái."

      Hàn Nhạn khẽ vuốt cằm, liền quay đầu . Nàng bước vội vàng chút nào mà rất ổn, bóng lưng yếu đuối thoạt nhìn lại kiên quyết dị thường. Mộc Phong đứng cạnh đó nhìn chỉ cảm thấy dáng vẻ của Hàn Nhạn như là muốn vĩnh viễn bước ra khỏi sinh mạng của bọn họ, quay lại nữa. hơi lo lắng mà quay sang nhìn Phó Vân Tịch, lại thấy chàng chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Nhạn, trong mắt chứa vẻ đau thương. Đau thương này chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng vẫn bị Mộc Phong bắt được. hơi nghi ngờ mà nhìn Phó Vân Tịch. Vương gia có chuyện gì vậy?

      Đợi bóng lưng của Hàn Nhạn biến mất hoàn toàn, lúc này Y Lâm Na mới tới bên cạnh Lâm Lang, cau mày : "Ngốc chết được. chút chuyện cũng làm được lại cò bị nàng ta bắt được nhược điểm, xem ra thể giữ ngươi lại bên cạnh ta được."

      Lâm Lang sửng sốt, vội vàng : "Công chúa, cầu xin người tha cho nô tỳ lần này . Sau này nô tỳ dám nữa."

      Y Lâm Na hừ lạnh tiếng, nhìn Phó Vân Tịch, vội vàng tới bên cạnh chàng, khoác tay lên tay chàng: "Cuối cùng nàng ta cũng rồi. Lần này trong vương phủ có thể thanh tịnh rồi."

      Phó Vân Tịch rút tay mình ra khỏi tay nàng ta, lạnh nhạt : "Sau này đừng tự chủ trương."

      Giọng điệu này của chàng quả tính là tốt. Y Lâm Na dưới cơn nóng giận lại nở nụ cười: "Ý chàng là gì? Thấy nàng ta rồi nên chàng vui hả? Có phải chàng rất muốn lqđ đuổi theo ? Nhưng tối hôm qua nàng ta ở bên ca ca ta suốt cả đêm, nữ nhân thủy tính dương hoa như vậy mà chàng còn muốn? Chẳng phải Đại Tông các chàng coi trọng nhất là trinh tiết và lễ nghi à..."

      "Câm miệng." Lời còn chưa dứt bị Phó Vân Tịch cắt ngang. Y Lâm Na sững sờ, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Phó Vân Tịch lạnh lẽo như dao: "Vương phủ này còn chưa tới phiên ngươi ."

      Y Lâm Na dậm chân, tuy trong lòng sợ hãi nhưng vẫn hết sức cam lòng. Vừa rồi lúc trong thư phòng, nàng cố ý như thế, muốn chặn Hàn Nhạn ngoài cửa nhưng Phó Vân Tịch lúc đó hết sức phản đối, nếu phải...Nếu phải...Nàng ngẩng mạnh đầu lên: "Chàng đừng quên nếu phải ta...Chàng..."

      "Mộc Phong," Phó Vân Tịch trực tiếp cắt ngang câu tiếp theo của nàng ta: "Đưa công chúa về phòng." Dứt lời phẩy tay áo bỏ .

      Chàng biến mất quá nhanh, chỉ để lại Y Lâm Na giận run đứng đó và Mộc Phong bất đắc dĩ. Nhưng lúc này Mộc Phong lại càng hài lòng về Y Lâm Na thêm vài phần. Công chúa chỉ biết gây rắc rối, quen được chiều chuộng, biết đến những nỗi khổ dân gian này xứng với vương gia chỗ nào? Chỉ có Trang tiểu thư là tốt, yên lặng sắp xếp tất cả mọi chuyện xong xuôi, làm việc cũng có thủ đoạn. Aiz, người với người quả nhiên là thể so sánh.

      Lúc Hàn Nhạn ra ngoài vừa hay Cấp Lam và Thù Hồng thu dọn đồ đạc xong, định ra khỏi phòng. Hàn Nhạn nhìn quanh căn phòng mình ở năm qua. Căn phòng này quen thuộc d;đ;l;q;đ với nàng như vậy, hơn nữa chỗ này tạo cảm giác vô cùng an toàn, cần phải lo lắng di nương có mưu đồ hiểm ác và người cha trong lòng có quỷ. Nhưng lúc vào ở, nàng cũng ngờ mình phải chuyển nhanh như vậy. Thói quen thứ thể chấp nhận được. Người quen, chuyện quen, lúc phải thay đổi khó để đón nhận.

      Cấp Lam cẩn thận mà nhìn Hàn Nhạn, vốn nàng cho rằng Hàn nhạn tỏ vẻ đành lòng và khổ sở lúc rời . Đời này dường như Cấp lam sợ nhất là Hàn Nhạn lộ vẻ mặt khổ sở. Điều này khiến Cấp Lam cảm thấy còn khó vượt qua hơi nỗi đau lòng của nàng. Nhưng Hàn Nhạn chỉ hờ hững nhìn kỹ tất cả trong phòng, dường như có nhớ nhung nhưng thấy chút đành lòng nào.

      Thù Hồng thầm vỗ tay tán thưởng trong lòng. Tiểu thư nhà nàng là người cầm được bỏ xuống được, chuyện cảm thấy đáng cũng lãng phí quá niều tình cảm trong đó. Dù Huyền Thanh vương phủ này có muôn vàn chỗ tốt, khi thay đổi, còn là nơi có thể cho tiểu thư ấm áp, vậy vứt cũng có làm sao. cần người khác bố thí hạnh phúc, hạnh phúc vốn chính là phải tự mình tranh thủ.

      Hàn Nhạn suy nghĩ chút, lấy cây trâm đuôi cá bằng ngọc Lam Điền ra, đặt lên bàn. Món đồ này vốn là nên trả lại cho chàng.

      "Tiểu thư, chúng ta cứ trở về như vậy, lão gia..." Cấp Lam hơi lo lắng. Bây giờ lời đồn về Hàn Nhạn ở bên ngoài khó nghe bao nhiêu, mọi người đều biết, hạ đường phụ bất trinh bất khiết, sợ là lqđ đường cũng có người đâm sau lưng. Trang Sĩ Dương là người coi trọng thể diện, lần này coi như Hàn Nhạn khiến ông ta mất mặt lớn, ông ta hận chết nàng mới lạ. Mị di nương và tỷ muội Chu thị cũng đều vì liên quan tới Hàn nHạn nên mới rơi vào kết cục thê thảm. thế nào Trang Sĩ Dương cũng đứng về phía Hàn Nhạn. Hay cách khác, Hàn Nhạn ức hiếp hai nữ nhân của ông ta tới mức đó, nhất định ông ta bỏ qua cơ hội đả kích mạnh Hàn Nhạn thế này. Có thể người ngoài biết nhưng Cấp Lam và Thù Hồng rất ràng. Trang Sĩ Dương đối xử với Hàn Nhạn căn bản giống đối xử với nữ nhi mà là như thể kẻ thù trời sinh. Hàn Nhạn về Trang phủ cuộc sống thể tốt hơn ở Huyền Thanh vương phủ.

      "Sợ cái gì?" Hàn Nhạn bị dáng vẻ lo lắng của Cấp Lam chọc cười: "Chúng ta cả đám công chúa Tây Nhung cũng sợ, sao phải sợ ông ta? Hơn nữa chức quan của ông ta thể sánh bằng đường đường là công chúa được."

      "Nhưng tiểu thư," Cấp Lam hơi mơ hồ: " phải trước kia người Tây Nhung chỉ là quốc gia thua trận, công chúa chỉ là món quà sao? Sao bây giờ nghe người lại như là rất quý giá vậy."

      Từ trước tới nay Cấp Lam luôn tin tưởng lời Hàn Nhạn nghi ngờ gì, vì vậy vừa rồi Hàn Nhạn với Lâm Lang kia nàng tin là . Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vừa rồi chỉ là lợi dụng Y Lâm Na và Lâm Lang nội tình của Đại Tông mới vậy. Hơn nữa Tây Nhung d.đ.l.q.đ vốn là quốc gia thua trận, bắt được ý trong lòng các nàng, mới khiến bọn Y Lâm Na tin lời của Hàn Nhạn là , cho rằng công chúa Tây Nhung ở Đại Tông chẳng là gì cả. Nhưng các nàng nào biết bàn về Tây Nhung, sợ là Đại Tông cũng có vài phần kiêng dè. Dù sao có thể cầm cự chiến trường ròng rã năm là biết thực lực của Tây Nhung cũng kém. Sở dĩ chuyện hòa thân này tồn tại cũng là bởi vì sức mạnh của hai quốc gia ngang ngửa nhau. Nếu Đại Tông có thực lực, có thể toàn thắng Tây Nhung tất chấp nhận điều kiện này. Vì vậy, dưới tình thế này, Đại Tông còn phải để ý, Hoàng thượng cũng thể coi Y Lâm Na như món quà của quốc gia thua trận đối xử tốt với Y Lâm Na.

      "Đó là ta dọa nàng ta." Hàn Nhạn cười cười: "Công chúa có phong quang hơn ông ta nhiều." Bây giờ ngay cả gọi Trang Sĩ Dương là "cha" Hàn Nhạn cũng gọi. phần là vì tình cảm và trách nhiệm, Trang Sĩ Dương quả làm tốt trách nhiệm của người cha, hay đúng hơn, trong lòng Hàn Nhạn bất giác cho rằng, Trang Sĩ Dương cũng phải là cha thân sinh của mình. Những tin tức A Bích vô tình hay cố ý để lộ ra trước khi chết khiến nàng cảm thấy chuyện này có kỳ lạ. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn nhớ tới cái khăn gấm nàng giao cho Phó Vân Tịch năm trước. Lúc đó Phó Vân Tịch tra được khăn gấm là vật sở hữu của người Đường Môn có tin tức gì nữa. Sau đó Phó Vân Tịch ra chiến trường, chuyện này cũng bị dần dần quên . Nhưng bây giờ tuy Phó Vân Tịch về, với quan hệ của bọn họ bây giờ, e rằng cũng tiếp tục giúp Hàn Nhạn điều tra chuyện này. Vậy mình phải tự tra xét chuyện này thôi.

      Nhưng tra thế nào đây?

      "Tiểu thư," Thù Hồng cắt ngang suy nghĩ của Hàn Nhạn: "Chúng ta thôi."

      Hàn Nhạn gật đầu, cầm bọc quần áo, dẫn đầu bước ra cửa, kỳ lạ là nàng hề cảm thấy bi thương. Có rất nhiều chuyện, bây giờ nhất thời nửa khắc nàng còn thể phán đoán nhưng có thể khẳng định điều là ngồi chờ chết tuyệt đối phải là tác phong của nàng. Nếu làm ràng, mơ màng mà tới kết cục, e rằng chỉ có ông trời mới biết được ra sao.

      Ra khỏi đại môn Huyền Thanh vương phủ, Hàn Nhạn cảm thấy hình như có người lặng lẽ nhìn mình ở sau lưng. Nàng quay đầu lại thấy sau lưng hoàn toàn vắng vẻ, có gì cả. Cấp Lam và Thù Hồng cũng dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn nàng. Hàn Nhạn cười cười: " thôi."

      Có lẽ là ảo giác của mình. Trong ảo giác có người lặng lẽ nhìn mình rời , có lẽ là ánh mắt lưu luyến, khiến nàng có cảm giác xót xa.

      Trong hoàng cung.

      Thiên tử ngồi long ỷ, hoàng bào thêu kim long kéo dài đất, so với năm trước mặt có thêm ít gió sương. Nơi mi tâm có luồng khí nặng nề, tựa như gặp phải chuyện gì khó giải quyết nhưng lại có cách nào mà giải quyết được.

      đại điện còn tướng quân mặc ngân giáp quỳ. Thành Lỗi cúi đầu, quỳ đó lời nào. Bên có động tĩnh gì, cũng dám, chỉ lặng lẽ quỳ đó. Cũng biết quỳ bao lâu mới nghe thấy bên truyền tới giọng chậm rãi: "Thành tướng quân."

      "Có mạt tướng!" Thành Lỗi cung kính đáp.

      Hoàng thượng từ từ : "Trẫm nghe Trang Hàn Nhạn chủ động chuyển ra khỏi Huyền Thanh vương phủ rồi."

      Người Thành Lỗi chấn động. Nhanh vậy à? Nhưng sao Hàn Nhạn lại chủ động...

      "Nàng lại rất tự biết mình," Giọng điệu thiên tử nhận ra được là vui hay giận: "Trẫm còn tưởng rằng nàng kéo dài tới lúc trẫm hạ chỉ mới rời đấy."

      Thành Lỗi trả lời. Thực ra lúc này gì cũng đúng, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe. Nhưng hiển nhiên Hoàng thượng có ý bỏ qua cho . Ngay sau đó, Hoàng thượng liền hỏi: "Ngươi cảm thấy trẫm nên xử lý Trang Hàn Nhạn thế nào?"

      "Mạt tướng...Mạt tướng biết!" Thành Lỗi . Suy nghĩ của thiên tử, từ trước tới nay đều rất khó lường, huống chi chuyện trước mắt, Phó Vân Tịch huynh đệ này, chắc là tới mức ngốc nghếch.

      " biết?" Hoàng thượng cười lạnh tiếng: "Chẳng lẽ Huyền Thanh vương từng à? Đệ ấy muốn trẫm xử lý Trang Hàn Nhạn thế nào?"
      Last edited by a moderator: 8/6/15
      nancy1986, Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 122: Điều tra lần nữa

      "Vương gia người chưa bao giờ từng đề cập với mạt tướng." Thành Lỗi .

      Lời này là . Phó Vân Tịch định chuyện này với mình, vì vậy Thành Lỗi cũng biết rốt cuộc là chàng nghĩ như thế nào. Nhưng cục diện thành ra như hôm nay, tất nhiên trong lòng Phó Vân Tịch cũng khá hơn bọn họ chút nào. Nhưng lúc đầu sao bọn họ có thể biết lại xảy ra nhiều chuyện như vậy được?

      Hoàng thượng nhìn , giọng trầm xuống: "Trẫm biết ngươi luôn thân thiết với Huyền Thanh vương. Sau này ngươi hãy chú ý tới động tĩnh của đệ ấy. Nếu có chuyện gì hãy báo cho trẫm."

      Lời này dường như rất ràng rằng ám chỉ cho Thành Lỗi làm tai mắt của Hoàng thượng. Thành Lỗi từ chối cũng nhận lời mà chỉ bỗng : "Hoàng thượng, mạt tướng có chuyện biết có nên hay ."

      Hoàng thượng lạnh lùng nhìn : "Biết ra, biết thôi." Thấy Thành Lỗi trầm mặc, lại hơi bực bội mà cau mi tâm: "."

      Thành Lỗi cung kính : "Dạ!" Sau đó : "Lần này là Hoàng thượng suy nghĩ vì vương gia, nhưng mạt tướng theo vương gia nhiều năm như vậy, với tính của người chưa bao giờ để người khác chi phối. Tuy bây giờ có thể điều khiển người làm vài chuyện, nhưng cuối cùng thế giới này có thứ gì có thể vây khốn người lâu. Sau này chờ tới lúc người thoát ra khỏi, lúc bị khống chế nên làm gì?"

      Lời này rất khó hiểu, dường như chỉ có hai người bọn họ hiểu mình gì. Nghe Thành Lỗi thế, sắc mặt Hoàng thượng trầm xuống lập tức. : "Ngươi chất vấn trẫm?"

      Thành Lỗi : "Mạt tướng dám."

      Hoàng thượng liền lạnh nhạt : "Đây phải chuyện ngươi cần quan tâm. Ngươi lui ra ."

      Thành Lỗi cắn răng: "Dạ." Hơi khom người lui ra ngoài. Hoàng thượng ngồi ghế , vẻ mặt khó lường. Lời của Thành Lỗi phải có lý. Phó Vân Tịch này từ trước tới nay chí lqđ khí cao tận mây xanh, thế gian này có gì có thể vây khốn đệ ấy? Nhưng mình cũng là bất đắc dĩ. Dù có chuyện này bọn Trang Hàn Nhạn cũng thể ở bên nhau. Phó Vân Tịch Trang Hàn Nhạn, đây là nữ tử đầu tiên mà đệ ấy thương. Người trong hoàng gia, vốn là nên giàu tình cảm. Ra khỏi bến mê chưa chắc là chuyện tốt. thở dài tiếng, trong mắt toát ra vài phần rầu rĩ. Thiên tử luôn nắm quyền sinh sát trong tay cũng hiếm có lúc tâm trạng yếu đuối thế này. Mẫu phi, con làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?

      Trong Trang phủ.

      Thanh Thu Uyển vẫn khác xưa, có điều trong nhà đầy bụi bặm. Có lẽ hạ nhân bên này căn bản là tốn thời gian tới quét dọn, hoàn toàn vứt bỏ chỗ này. Hoặc có lẽ nên là vứt bỏ nàng. đường trở về, tuy hạ nhân Trang phủ ràng là dám gì nhưng vẻ mặt hài hước mà họ để lộ vẫn khiến Cấp Lam cảm thấy vô cùng khó chịu. Cũng may hôm nay Trang Sĩ Dương ở trong phủ, hình như làm khách trong nhà đồng liêu. Chuyện này cũng hơi mới lạ. Từ năm trước đường làm quan của Trang Sĩ Dương bị tuyên cáo là vô vọng, ngờ còn có đồng liêu tới mời ông ta. Chuyện này khiến người ta bất ngờ. Hàn Nhạn như có điều suy nghĩ, đồng liêu này tới trùng hợp. Mình vừa trở về Trang phủ đồng liêu đó tới mời Trang Sĩ Dương ngay. Có lẽ, nàng cúi thấp đầu, những ngày sống yên ổn quá lâu, lâu tới mức nàng dường như quên bên cạnh mình còn có nhiều người nhìn chằm chằm.

      Dùng trọn buổi chiều mới dọn dẹp sạch Thanh Thu Uyển. Trang Sĩ Dương còn chưa quay về, sắc trời nhá nhem. Hàn Nhạn liền bảo phòng bếp làm chút thức ăn, tùy ý mà ăn rồi đưa ghế dựa ra uống trà trong sân.

      ra phải là muốn uống trà mà là ngủ được. Bên ngoài gió lạnh lại khiến đầu óc tỉnh táo hơn chút. Nàng có rất nhiều chuyện cần phải làm. Hai ngày nữa là tới ngày đánh cuộc với Dương Kỳ. Trời giáng mưa rào, lũ lụt lan tràn. khi Dương Kỳ tin lời của nàng liền có thể nghe được rất nhiều tin tức từ trong miệng .

      Chuyện Hoàng thượng ra lệnh muốn đưa Y Lâm Na hòa thân cho Phó Vân Tịch, bây giờ nghĩ lại điểm d☧đ☧l☧q☧đ đáng ngờ rất nhiều. Là cái gì mà khiến thiên tử mạo hiểm nguy hiểm mất tín nhiệm cũng phải đổi lời đây? Trong đầu Hàn Nhạn lên người, chính là Thái hậu.

      Vậy người truyền chuyện mình và Trác Thất ra có phải là Thất hoàng tử biến mất lâu ?

      Lúc suy nghĩ thình lình cảm giác được sau lưng mình truyền tới luồng kình phong. Ngay sau đó, bóng dáng quen thuộc xuất trước mặt. Trác Thất cười hì hì nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, sao nàng lại về?"

      Hàn Nhạn cũng lạnh lùng : "Bởi vì cho muội muội huynh vị trí. Ta về sao nàng ta có thể làm Huyền Thanh vương phi?"

      Trác Thất như thể quen bị Hàn Nhạn châm chọc như thế, cũng có ý kiến gì, chỉ nhún vai: "Cám ơn chuyện ngày hôm qua." tới chuyện hôm qua Hàn Nhạn đưa bị thương về khách điếm, tìm người chữa trị. Trác Thất còn nhớ khi mình tỉnh lại Hàn Nhạn ngủ thiếp bàn. ra lúc đó nghĩ là Hàn Nhạn xoay người rời . Dù sao cũng nhìn ra được Hàn Nhạn là người có con mắt tính toán mọi chuyện rất chuẩn. cơ bản nàng có thể trong thời gian ngắn nhất xác định xem việc có thể mang tới cho nàng thiệt hơn thế nào. Mà cứu mình, về công về tư đều là có ích lợi gì với Hàn Nhạn. Nàng cứu mình mới là bình thường. Nhưng nàng lại mang theo mình về.

      Edit bởi nhok tinh nghich, chỉ đăng tại Diễn♐đàn♐Lê♐Quý♐Đôn

      Cả đời này Trác Thất chịu rất nhiều tổn thương. chiến trường, ngoài chiến trường, kẻ địch ban cho, bằng hữu ban cho, chỉ cần cắn răng, cố gắng chút là qua. Mọi người chú ý tới vết sẹo người . Người đời này luôn nhìn bề ngoài của người ta. Nhưng ánh sáng bên ngoài cũng che được vết sẹo bên trong. Mà lúc Hàn Nhạn trông chừng mình, Trác Thất bỗng có cảm giác ấm áp. Cảm giác này có lẽ là trước kia từng có nhưng kể từ khi cha chết còn cảm nhận được nữa. Thân thể Hàn Nhạn gầy yếu như vậy, nhắn xinh xắn như vậy nhưng lại có thể cho mình cảm giác an tâm.

      Đó là chỗ mà Trác Thất tham luyến. bao giờ muố buông tay nữa.

      "Toàn bộ người kinh thành biết chuyện hôm qua. Là huynh làm à?" Hàn Nhạn cũng lời vô ích với mà là thẳng vào vấn đề.

      " phải ta." Trác Thất trả lời vô cùng dứt khoát.

      Hàn Nhạn chú ý vẻ mặt của thấy giống như dối, liền như có điều suy nghĩ, gật đầu: " là kỳ lạ. Chuyện kia truyền ra ngoài ngay từ đầu."

      Trác Thất : "Cho nên nàng liền chuyển ra khỏi vương phủ?"

      "Cũng hoàn toàn vì vậy," Hàn Nhạn nhìn , lắc đầu: "Còn có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng chuyện này đúng là vì huynh mà ra. Ta cứu hai lần, huynh thiếu ta hai nhân tình."

      "Sai rồi. Là lần." Chống lại ánh mắt Hàn Nhạn, Trác Thất cười: "Ta trả lại món rồi."

      "Khi nào?" Hàn Nhạn hỏi.

      "Lúc xuân tế lần trước, nàng bị người ta ép tới bên vách núi, là ta tới giúp. Sao? Đây coi như là trả lại món nợ ân tình rồi chứ?" Trác Thất cười, nhìn Hàn Nhạn.

      Hàn Nhạn sửng sốt nhưng trong lòng thầm nghĩ, ra là . Lần trước mình cảm giác được dường như có người thầm giúp đỡ. Nhưng lúc đó còn thấy rất kỳ lạ. Nếu giúp đỡ mình sao lại bằng lòng thân. Bây giờ nghĩ lại cũng hơi sáng tỏ. Lúc đó Tây Nhung lqđ và Đại Tông như nước với lửa. Trác Thất là người của nước đối địch, núp tại Đại Tông nên đương nhiên thể làm gì được. Dù thân kéo cả mình xuống nước. Mọi người cho rằng Trang Hàn Nhạn nàng thông đồng với người Tây Nhung.

      Hàn Nhạn nhìn , hơi suy nghĩ: "Dù là như vậy huynh vẫn thiếu ta nhân tình, có phải ?"

      Đồng tử xanh biếc của Trác Thất chợt lóe lên: "Nàng muốn ta báo đáp thế nào? Lấy thân báo đáp?" Trác Thất ngốc. Hàn Nhạn như vậy ràng là muốn làm chuyện gì đó. Nghĩ tới chuyện Hàn Nhạn cứu mình là có mục đích, lòng Trác Thất liền hơi khó chịu. Nhưng nếu Hàn Nhạn tìm chứ phải là thân tín của mình xem ra chuyện này mình ra mặt là được. Ít nhất Hàn Nhạn tín nhiệm mình còn tốt hơn là nàng cầu cứu Phó Vân Tịch nhiều.

      Hàn Nhạn cười: "Lấy thân báo đáp thôi . Ta muốn huynh tra giúp ta người."

      "Ai?" Trác Thất nhìn Hàn Nhạn chằm chằm.

      "Trong tên người này có chữ Kiều, có liên quan tới Đường Môn." Nàng .

      Trác Thất rơi vào trầm tư, lát sau mới : "Đường Môn là môn phái trong giang hồ? Nàng tra làm gì?"

      Hàn Nhạn mỉm cười: "Huynh cần phải biết. Huynh có nhận lời ?"

      Trác Thất nhếch môi cười: "Đương nhiên là nhận lời. Nhưng chuyện này thành công nàng cảm ơn ta thế nào đây?"

      "Huynh biết điều," Hàn Nhạn : "Nếu hoàn thành cũng chỉ là trả món nợ nhân tình của ta, coi như chúng ta thanh toán xong, sao còn tới chuyện cảm ơn?"

      Trác Thất buông tha mỗi nét mặt của Hàn Nhạn, cười như cười mà : "Rốt cuộc là có phải lqđ chỉ trả món nợ ân tình hay , trong lòng tiểu nha đầu nàng rất ràng mà?" Giọng bỗng dịu dàng: " cần phải cảm ơn ta thế nào cả. Chúng ta từng giúp đỡ nhau, bây giờ cũng được tính là bằng hữu. Giúp đỡ bằng hữu là chuyện nên làm. Nàng cảm thấy làm bạn có được ?"

      Giọng điệu của rất chân thành, còn thân phận hoàng tử Tây Nhung. Thoạt nhìn chỉ như người bình thường muốn làm quen. Hàn Nhạn bỗng nhớ tới đêm qua kéo tay mình trong cơn mê sảng và dáng vẻ yếu ớt của . người sống mình thế gian có biết bao nhiêu khó khăn. Nàng gật đầu.

      Trác Thất lập tức bật cười. : "Nàng là bằng hữu đầu tiên của ta tại Đại Tông, cũng là người cuối cùng."

      Hàn Nhạn nhíu mày, chỉ nghe Trác Thất : "Ta đây. Dù có tin tức hay hai ngày sau ta cũng tới." suy nghĩ chút, lại thêm câu: "Nàng phải cẩn thận, đừng để ý người khác gì."

      Hàn Nhạn sửng sốt, phi thân lên, biến mất trong sân. đúng là coi Trang phủ như hậu viện nhà mình, lại như chỗ người.

      Truyện chỉ được đăng tải tại Diễnn✉Đàn✉Lê✉Quý✉Đôn

      Thù Hồng hơi nghi ngờ mà : "Sao tiểu thư lại giao chuyện kia cho làm? Tiểu thư muốn làm bằng hữu với à?"

      "Làm bằng hữu sao?" Người trả lời là Cấp Lam: " là hoàng tử Tây Nhung, lại có dáng vẻ kiêu ngạo, cao to khôi ngô, dịu dàng chăm sóc. Lúc xuân tế lần trước, nếu phải giúp đỡ biết tiểu thư nhà chúng ta xảy ra chuyện gì.

      Hàn Nhạn dở khóc dở cười. Cấp Lam thổi phồng Trác Thất thành thế nào, liền thở dài rồi : "Là ta lừa ."
      tart_trung, Tôm Thỏnancy1986 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 123: Tiểu Kiều của Đường Môn

      Sở dĩ Hàn Nhạn muốn Trác Thất điều tra chuyện này là vì có nguyên nhân. Trác Thất ở Đại Tông, rất nhiều chuyện có nhiều hạn chế. Vì để nắm chắc tất cả tình huống, tất nhiên phải sắp xếp rất nhiều cơ sở ngầm ở Đại Tông. biết rốt cuộc Trác Thất là dạng người gì, nhưng thấy bộ dạng mỗi lần gặp chuyện đều ứng phó tự nhiên của liền biết sức mạnh của những cơ sở ngầm thể xem thường. Hàn Nhạn bảo Trác Thất thăm dò, có lẽ còn có tác dụng hơn Phó Vân Tịch nhiều.

      Dĩ nhiên là bộ dáng yếu ớt của Trác Thất khiến người ta đau lòng, nhưng tất cả mọi chuyện thế giới này phải là có thể dùng "Thông cảm" để giúp đỡ. Tuy thông cảm cũng có phần nhưng quan trọng hơn là Trác Thất đáng để lợi dụng. Về phần bằng hữu, làm bằng hữu lqđ với người như vậy quả quá nguy hiểm. Dù Trác Thất lòng cũng được, giả vờ cũng được, trong sinh mạng của Hàn Nhạn, bằng hữu là phải dùng thời gian để chứng minh. Mà thời gian Trác Thất quen nàng quá ngắn. Cho nên cùng lắm Hàn Nhạn cũng chỉ có thể coi như người xa lạ quá đáng ghét thôi.

      Cấp Lam bĩu môi. Nàng mới ước gì Hàn Nhạn ở bên Trác Thất đó. Muốn trả thù nam nhân chẳng phải là tìm mộ nam nhân tốt hơn làm chồng sao? Phó Vân Tịch coi như là ai địch nổi ở Đại Tông nhưng hoàng tử Tây Nhung, bây giờ nhìn lại cũng kém. Ít nhất đối xử tốt với tiểu thư nhà mình. Ai cũng thêu hoa gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó.

      Thù Hồng thở dài, gì. Hàn Nhạn chỉ cười cười, cứ thế mà uống trà.

      Hai ngày sau tới rất nhanh.

      Trong hai ngày này, Hàn Nhạn vẫn sống trong Thanh Thu Uyển, chưa từng ra cửa. Trang Hàn Minh tới vài lần nhưng Hàn Nhạn gặp cậu. Thái độ của Trang Sĩ Dương lại yên lặng lại cách khác thường, sau khi trở về hề chủ động tìm nàng. Nếu là trước kia có lẽ Hàn Nhạn nghi ngờ nhưng bây giờ nàng chỉ bảo Cấp Lam chú ý Trang Sĩ Dương có động tĩnh gì trong phủ rồi vùi đầu vào chuyện mình cần làm hết sức chuyên chú.

      ngày kia, sắc trời vô cùng u, bên ngoài mưa tầm tã, mây đen giăng kín khắp bầu trời kinh thành. Trời đen như trong đêm. Nhưng trong bóng đêm, tia chớp chiếu sáng cả vùng trời. Tiếng sấm d❄đ❄l❄q❄đ bên ngoài chạm vào tai mọi người từng tiếng từng tiếng, ầm ầm như trời sắp sập xuống. Hàn Nhạn lẳng lặng ngồi đó. Cấp Lam châm đèn trong phòng, hơi sợ hãi mà : "Sao lại đổ mưa lớn vậy nhỉ? Kỳ lạ khiến người ta sợ sệt."

      Nước mái hiên chảy xuống hàng hiên ngừng, mưa rơi ào ào chạm vào hồ nước khiến văng lên từng bọt nước trắng như tuyết. Hiển nhiên bên ngoài trời mưa ngừng, biết tình hình ngoài đó ra sao.

      Hàn Nhạn chỉ cảm thấy người hơi lạnh, liền khép chặt áo khoác người, : "Chắc phải mưa ba ngày ba đêm mới bằng lòng nghỉ ngơi."

      Thù Hồng nhìn Hàn Nhạn như có điều suy nghĩ: " như tiểu thư là chúng ta đánh cuộc thắng Dương đại nhân?"

      Cấp Lam như thể bây giờ mới nhớ lại, "a" lên tiếng, chuyển hướng sang Hàn Nhạn, : "Đúng đó, tiểu thư, coi như là chúng ta đánh cuộc thắng rồi. Tiểu thư lợi hại, có điều, sao người biết đổ mưa lớn như vậy?"

      Hàn Nhạn khựng lại, cười : "Ta chỉ mơ giấc mơ, mơ thấy trận mưa lớn này mà thôi."

      Cấp Lam rất tin tưởng lời nàng chút nghi ngờ, hưng phấn : "Giấc mơ của tiểu thư chân . Nếu có thể mơ thấy tương lai tốt rồi."

      Hàn Nhạn mỉm cười. Nếu quả kiếp trước chỉ là giấc mơ tốt rồi. Nhưng quả những chuyện kia từng xảy ra, đau khổ vẫn còn tồn tại người nàng. Bởi vì quá đau đớn lqđ nên nhớ rất ràng. Sao nàng biết chuyện tương lai chứ? Nàng biết, nhưng nàng thay đổi vận mệnh của mình, cho nên ràng là chuyện biết xảy ra trong tương lai nhưng nó cũng trở thành chuyện biết được.

      "Cơn mưa này...E rằng khiến xảy ra lũ lụt." Thù Hồng lẩm bẩm. Bên ngoài mưa lớn như vậy, các nàng có thể trốn trong phòng đốt đèn uống trà, vô cùng ấm áp. Nhưng có dân chúng nhà để về, nhà của bọn họ gió thổi mưa thấm, có lẽ bây giờ nhìn căn nhà lộn xộn mà biết phải làm sao. Lũ lụt tính là gì với những quan viên phú quý, nên ăn nên dùng ít . Nhưng với những dân chúng nghèo khổ ngoài kia lại khác gì tai họa ngập đầu.

      Hàn Nhạn nhíu mày. Cơn mưa này ở kiếp trước tròn ba ngày ba đêm, vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi, nhất thời trong kinh thành có nhiều dân chạy nạn, tiếc là quốc khố trống rỗng, bạc đều lấy để sung làm quân lương, có cách nào để giúp những người dân này.

      Ánh mắt nàng trở nên sâu lắng. Lúc đó, Vệ Như Phong đích thân nhờ người tặng rất nhiều thứ tới, là để cho Hàn Nhạn đỡ sợ. Với thiếu nữ sắp gả chi lúc đó Hàn Nhạn tưởng rằng phu quân tương lai quan tâm tới mình, lòng tràn đầy vui mừng cảm động. Hôm nay chuyện lqđ lại tái diễn phảng phất như qua đời. Hàn Nhạn biết đương nhiên Vệ Như Phong thể nào đưa đồ tới nữa. Qua đời, nàng thấy ràng cách đối nhân xử thế của Vệ Như Phong, hề có chút kỳ vọng nào vào . Nhưng Phó Vân Tịch sao?

      Mình có còn kỳ vọng vào Phó Vân Tịch ? Nếu Phó Vân Tịch tới thăm mình trước phải làm thế nào? Nàng nghĩ nghĩ lại, cười mình suy nghĩ nhiều. Bây giờ sợ là Phó Vân Tịch có thời gian mà sang đây thăm mình. Mình nghĩ những chuyện này bằng nghĩ nên hỏi Dương Kỳ chuyện gì hay hơn.

      lúc suy nghĩ bỗng có tiếng gõ cửa sổ. Hàn Nhạn sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Nhưng trong tiếng mưa rơi, tiếng gõ cửa sổ có vẻ lắm. Bên ngoài tối tăm, Cấp Lam và Thù Hồng liếc nhau, định mở miệng hỏi, ngờ cửa sổ bỗng bật mở, bóng người nhảy vào phòng.

      Hàn Nhạn kinh ngạc hoảng sợ, đợi thấy diện mạo người kia thở phào nhõm. Người Trác Thất toàn là nước, tóc ướt đẫm như thể đội mưa chạy tới. Hàn Nhạn : "Huynh làm sao vậy?"

      vài bước vào trong, trong nhà lập tức có thêm vài vũng nước. Thù Hồng nhíu mày, Trác Thất cũng hít hơi sâu, nhìn Hàn Nhạn, cười rộ lên: " ấm áp."

      Hàn Nhạn : "Mưa lớn như vậy sao huynh lại tới được?"

      Trác Thất cầm chén tràn Hàn Nhạn vừa uống, đưa tới miệng uống hớp. Thù Hồng thấy thế chau mày, Trác Thất lại như thèm để ý, : "Chuyện nàng muốn ta tra, ta tra được."

      Chỉ câu này liền dời lực chú ý của Hàn Nhạn từ ly trà môi . Nàng hỏi: "Là có chuyện gì?" Trong giọng vội vã mà chính nàng nhận ra.

      Trác Thất buồn cười nhìn nàng, suy nghĩ chút: "Ta mạo hiểm đội mưa lớn tới đưa tin tức cho nàng, toàn thân ướt đẫm, vậy mà nàng lại quan tâm tới thân thể ta. Ít nhất nàng cũng phải cho ta bộ quần áo để ta khoác lên, nếu bị lạnh."

      Hàn Nhạn nhìn chằm chằm: "Ta có quần áo nam tử." cũng thể mặc quần áo của Trang Sĩ Dương. Vóc người Trang Hàn Minh lại quá . Người này cố ý vậy à?

      Trác Thất hếch cằm: "Nàng có thể lấy cho ta bộ của mình..." Khuôn mặt lúc nhìn Hàn Nhạn càng ngày càng trầm. cất cao giọng, cười khẽ: "Áo choàng."

      Hàn Nhạn nhìn đầy căm tức hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, tự tìm cho cái áo choàng lông d♡đ♡l♡q♡đ hồ ly trong rương để mặc. Người này bị ướt thành như vậy, nhìn cũng cảm thấy lạnh. Coi như là vì mình, chẳng lẽ mình cho nổi cái áo choàng, liền đưa áo choàng trong tay cho : "Vậy được chưa?"

      Trác Thất nhận lấy áo choàng trong tay Hàn Nhạn, khoác lên người ngay mà là đặt dưới mũi mình, khẽ ngửi hơi sâu, lộ ra vẻ mặt say mê: "Thơm quá." Cuối cùng, dưới ánh mắt sắp giết người của Hàn Nhạn, nhanh chậm mà choàng áo lên người, mỉm cười: "Cảm ơn ta . Ta tra được người kia."

      "Tra được?" Hàn Nhạn hơi ngạc nhiên. Phải biết rằng kể từ khi bảo Phó Vân Tịch thăm dò chuyện này, tới trước lúc chàng xuất chinh, cũng phải mấy tháng, nhưng trước đó cũn có tra được tin tức đặc biệt có ích gì, chứ đừng chỉ trong hai ngày liền tra xét được. Dù cho thuộc hạ của Trác Thất giỏi cỡ nào khác biệt này cũng quá lớn. Nhưng có lẽ thuộc hạ của Phó Vân Tịch cũng tới nỗi kém như vậy, chẳng lẽ... phỏng đoán thể nào xảy ra lên trong lòng Hàn Nhạn...Chẳng lẽ Phó Vân Tịch cố ý giấu giếm tin tức à?

      Trác Thất chú ý tới vẻ mặt của Hàn Nhạn, chỉ : "Đường Môn có người họ Kiều, nhưng...Tất cả mọi người đều gọi nữ nhi của bảo chủ đời trước là Tiểu Kiều."

      "Tiểu Kiều?" Hàn Nhạn ngẩn người, nhớ tới chữ kiều lạc khoản của khăn gấm. Nữ nhi của bảo chủ đời trước tên là Tiểu Kiều...Vậy có liên quan gì tới mẹ ruột của mình? Suy nghĩ chút, nàng : "Huynh gặp Tiểu Kiều kia chưa?"

      Trác Thất lắc đầu: "Tiểu Kiều đó từ mười mấy năm trước bệnh mà chết."

      Hàn Nhạn lấy làm kinh hãi. chết? Trong đầu loạn thành cục. Chết rồi chứng tỏ manh lqđ mối này đứt. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình vĩnh viễn biết được chân tướng tình ư? Nhất định là Tiểu Kiều này biết gì đó. Cái khăn gấm được A Bích giữ lại nhiều năm như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân. A Bích lại là nha hoàn thiếp thân của mẹ...Rốt cuộc có liên quan gì tới chuyện này.

      Trác Thất nhìn Hàn Nhạn, : "Nhưng ta phát ra chuyện rất thú vị."

      Hàn Nhạn ngẩng phắt đầu lên: "Chuyện gì?"

      "Người trong Đường Gia Bảo đều im lặng tới Tiểu Kiều này. Ta sai người nghe ngóng rất lâu mới hỏi thăm ra. Nghe đám người làm già nhất ở đây khuôn mặt của Tiểu Kiều này giống vợ của Đông Hầu vương như đúc."

      "Đông Hầu vương?" Hàn Nhạn sửng sốt. Sao lại có liên quan tới Đông Hầu vương? sai, người mà lqđ mẹ ruột mình mến lúc còn trẻ chẳng phải là Đông Hầu vương à? Hàn Nhạn loáng thoáng cảm thấy mình bắt được chút đầu mối. Nhưng cảm giác này ràng nên rất mơ hồ.

      Trác Thất nhìn Hàn Nhạn chằm chằm, mắt đầy hứng thú: "Nàng biết ý ta phải vậy." như thể phát ra chuyện thú vị gì đó, bắt lấy chút đầu mối để dẫn dắt Hàn Nhạn suy nghĩ theo hướng của .

      Hàn Nhạn lấy lại tinh thần: "Giống nhau như đúc?" Nàng phản ứng rất nhanh.

      "Căn bản chính là người." Trác Thất .
      Tôm Thỏnancy1986 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :