1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 113: Gặp Trác Thất

      Editor: SunniePham

      " mưu?" Dương Kỳ nghi ngờ nhìn nàng: "Lời này là có ý gì?"

      "Trực giác." Hàn Nhạn .

      Dương Kỳ như nghe là được nghe câu chuyện cười vì vậy cười lớn : "Nha đầu, chuyện chiến trường phải là dựa vào trực giác để phán đoán, đây cũng phải trò đùa của gia đình nương. thể chỉ đơn giản như vậy mà mưu."

      Hàn Nhạn mỉm cười: "Dương lão tiền bối chẳng lẽ biết, trực giác của Hàn Nhạn luôn luôn là rất chính xác sao? Chuyện của Hàn Nhạn, chắc là tiền bối sớm nghe được." Nàng xảo huyệt nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ, giọng điệu trở nên rất thần bí: " cho Dương lão tiền bối biết bí mật, trực giác của tiểu nữa, trăm lần đều linh."

      Dương Kỳ khẽ giật mình, ngước mắt nhìn Hàn Nhạn. Từ lúc Hàn Nhạn trở thành Huyền Thanh Vương phi, chuyện từ đến lớn tránh được bị người khác lấy ra mà , có thời gian ngắn dường như trong khắp Kinh Thành nơi nào cũng bàn tán về vị tiểu Vương phi này. Đương nhiên là Dương Kỳ cũng d,đ.l,q.đ nghe được chút chuyện về Hàn Nhạn, ví dụ như là sau khi phụ thân của nàng đón tiếp thấp vào cửa, họ luôn luôn chỉa mụi nhọn vào nàng, nhưng mỗi lần nàng đều có thể dễ dàng hóa giải mọi chuyện. Mới đầu còn tưởng tiểu nương này mưu trí xâu xa hoặc là vận khí tốt, nhưng mà nếu như xem xét tỉ mỉ từng cái lại phát kế sách của nàng dường như có bất kỳ khe hỡ nào Hơn nữa còn có thể rất dễ dàng phá hủy lỗ thủng của đối phương, trái lại còn tính toán ngược lại. Nếu như chỉ suôn, việc này hoàn toàn thể. Hàn Nhạn làm việc, giống là sớm biết nhất cử nhất động của đối thủ, chút hoang mang chờ đối phương bố trí xong ván, rồi mới đến lượt mình làm chim sẻ rình mồi.

      Nhưng mà nàng chỉ là tiểu nương, làm sao mà có thể biết được trước mọi việc chứ, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ. Lúc này đột nhiên nghe được Hàn Nhạn dùng lý do là do trực giác của nàng, trong lòng của ông khỏi có chút tin tưởng. Nhưng mà, Dương Kỳ cũng bởi vì câu kia lặp tức tin tưởng Hàn Nhạn, vì vậy ông mới : "Chuyện này sao. Làm sao ngươi có thể chứng minh được?"

      Hàn Nhạn nhìn ông rồi đột nhiên cười: "Nếu vậy Hàn Nhạn xin đánh cược với Dương lão tiền bối?"

      "Đánh cuộc gì?" Dương Kỳ hỏi.

      "Chúng ta lấy ba ngày làm hẹn ước, ba ngày sau Kinh Thành trận mưa to." Nàng .

      Đầu tiên là Dương Kỳ sững sờ, đột nhiên có chút khinh thường mà cười rộ lên: "Nha đầu, ngươi ăn lung tung quá rồi đó. Chuyện của Trời cao, ai có thể được ràng? Đừng chi tới ba ngày sau, cũng đừng có khoe khoang nhất thời."

      Hàn Nhạn đoán trước được ông như vậy: "Tiểu nữ rồi, trực giác của tiểu nữ luôn luôn rất chính xác. Vì vậy, Dương lão tiền bối ba ngày sau chúng ta gặp lại."

      Dương Kỳ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tự tin của nàng, nhìn sơ giống như nàng dối, nhưng mà lại chuyện của ba ngày sau, đúng là làm cho người khác thể tin được. Tuy trong đáy lòng của ông có chút run động nhưng Dương Kỳ vẫn : "Hi vọng ba ngày sau, nha đầu người đừng có khóc đó."

      "Ba ngày sau chúng ta tiếp." Hàn Nhạn hành lễ với ông: "Hôm nay tiểu nữ xin từ biệt ở đây." sớm biết hôm nay thuận lợi như vậy, nhưng mà cũng may là thái độ của Dương Kỳ còn cứng rắn như lúc ban đầu, chỉ cần có hi vọng mọi chuyện dễ dàng hơn, Hàn Nhạn quay lưng , ít nhất ba ngày sau, nàng thất vọng mà về.

      Dương Kỳ nhìn bóng lưng của ba người Hàn Nhạn, ông im lặng suy nghĩ. Ông biết Phó Vân Tịch, thậm chí có thể là hiểu biết. ra lần này chuyện Phó Vân Tịch dẫn công chúa Y Lâm Na của Tây Nhung về cũng làm cho Dương Kỳ vô cùng khó hiểu. Đây giống như là tác phong làm việc của Phó Vân Tịch, Phó Vân Tịch đương nhiên bị nữ sắc mê hoặc, nếu năm đó chiến trường, chàng cũng coi như thấy lời tỏ tì của Y Lâm Na. So với Y Lâm Na Dương Kỳ ưa thích Hàn Nhạn hơn, bé này rất thông minh,cả người phát ra kiêu căng như những khác, nhìn giống như là vô cùng ngây thơ, nhưng ra là vô cùng im lặng. Đứng cùng với Phó Vân Tịch đúng là vô cùng xứng đôi. Ai ngờ . . . Ai, Dương Kỳ thở dài tiếng, chuyện của người trẻ tuổi ông già như ông này biết nổi. Nhưng mà nếu như Hàn Nhạn người Tây Nhung mưu, vậy đây lại là chuyện khác. Nhưng mà ba ngày sau, trời mưa sao?

      Lúc ra khỏi võ quán Thuận Xương, Cấp Lam chịu hết mà nổi mở miệng : "Tiểu thư, ba ngày sao trời có mưa to sao?"

      Hàn Nhạn mỉm cười: "Vấn đề này cũng chưa chắc." Đương nhiên là trời mưa, Hàn Nhạn nhớ rất ràng, ở kiếp trước vào ngày thứ tư nàng bước qua tuổi cập kê Kinh Thành có trận mưa rất lớn, thậm chí còn dẫn tới lũ lụt. Trăm họ ở Kinh Thành đều bị trôi dạt khắp nơi. Lúc đó Vệ Vương phủ còn cố ý phái người đến hỏi thăm tình hình của Hàn Nhạn, ngay lúc đó trong lòng của Hàn Nhạn vô cùng cảm động, dù sao Vệ Như Phong là cũng thương mình như vậy hỏi thăm cũng là lẽ thường thôi. Ngay lúc đó trong lòng Hàn Nhạn hoàn toàn tin tưởng Vệ Như Phong, nhưng mà ai về sau chuyện lại như vậy. Bây giờ nghĩ lại, Vệ Như Phong và chuyện của kiếp trước hình như cách xa nàng lắm rồi. Nhưng mà Hàn Nhạn của bây giờ, lại lần nữa lặp lại những chuyện như trước kia. Nàng muốn mình giống như kiếp trước sống hồ đồ cả đời, đến lúc chết mới biết chân tướng mọi việc, cả đời này, nàng muốn tự mình chủ động, nếu như nàng tin tưởng Phó Vân Tịch nàng nhất định phải biết chuyện gì xảy ra mới là quan trọng nhất, phải sao?

      Thu Hồng hỏi: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đâu?"

      Hàn Nhạn suy nghĩ lát rồi : "Tùy tiện dạo chút ."

      Bây giờ là Hàn Nhạn biết nên đến chỗ nào, nàng muốn trở về Trang phủ, bây giờ Y Lâm Na cả ngày ở Huyền Thanh vương phủ để khêu khích nàng, còn chàng nhắm mắt làm ngơ. Kinh Thành to như vậy, có chỗ nào để cho nàng sao. Muốn nàng tìm Đặng Thiền à? Nàng muốn đối mặt với ánh mắt đồng tình của Đặng phu nhân, đúng là đau đầu.

      Thu Hồng như là nhìn ra tâm trạng tốt của Hàn Nhạn, nhưng mà ở đường tới lui lỡ như bị người khác nhìn thấy e là có chút rắc rối. Thu Hồng suy nghĩ chút, rồi mới đề nghị: "Tiểu thư nếu như trong lòng vui chi bằng chúng ta tới núi ở Thành Đông chơi ?"

      Hàn Nhạn nhỡ lúc nàng còn , mỗi lần bị ủy khuất, nàng đều chạy đến phía sau núi ở Thành Đông mà đau khổ ngồi khóc, mặc dù sau này còn nữa nhưng mà phía sau núi vẫn là nơi yên tĩnh vô cùng tốt. Ánh mắt của Hàn Nhạn lặp tức sáng lên: "Ý kiến hay."

      Từ lúc theo Phó Vân Tịch Sài tĩnh cũng biến mất, bản thân nàng cũng có tới nơi này để tập võ, thực tế nàng mang danh là Huyền Thanh Vương phi cho nên cũng thuận tiện lắm. d,đ.l,q.đ Hôm nay Thu Hồng ra chỗ này làm cho Hàn Nhạn nhớ tới, bằng dạo vòng sau núi, chỗ đó yên tĩnh người, trước mắt nàng bị chuyện Phó Vân Tịch đột nhiên trở về làm cho tinh thần có chút được tập trung, nếu như có thể ổn định lại tâm trạng của mình quá tốt rồi.

      làm ngay, cả ba người Hàn Nhạn đều lên núi.

      Sau năm rồi đây là lần đầu tiên Hàn Nhạn tới núi ở Thành Đông, cảnh sắc phía sau núi chút cũng thay đổi, trước đó lần thứ nhất đến đây chính là lúc nàng cùng với Phó Vân Tịch. Cũng chính ở nơi này nàng lần đầu tiên gặp Y Lâm Na, lúc đó Phó Vân Tịch bảo vệ nàng, tương đối lạnh lùng với Y Lâm Na, nhưng mà bây giờ vị trí của hai người các nàng lại đổi chỗ cho nhau. Mặc dù nàng biết trong chuyện này có thể có tình gì đó, nhưng mà nghĩ tới đây trong lòng Hàn Nhạn vẫn vô cùng đau khổ.

      Nàng dứt khoát ngồi xuống ở bên hồ, hồ nước trong trẻo đủ để chiếu hết cả bóng dáng của Hàn Nhạn. Nàng vươn tay, khoa tay múa chân chút, Hàn Nhạn trong nước cũng đưa tay ra khoa tay múa chân, Hàn Nhạn liền cười rộ lên. Cấp Lam và Thu Hồng cách đứng rấ xa, các nàng cho rằng Hàn Nhạn cảm thấy tuổi thân, dường như là muốn khóc to để phát tiết hết tâm tình của mình. Hàn Nhạn tự tôn kiêu ngạo như vậy, đương nhiên là muốn bị người khác nhìn thấy mặt chật vật của mình rồi. Vì vậy, các nàng mới trốn ở bên.

      Hàn Nhạn nhổ cây trâm đầu mình xuống, đây là cây trâm đuôi cá màu lầm mà Phó Vân Tịch đưa cho nàng, điêu khắc trông rất sống động, nhìn giống như là con cá vậy. Hàn Nhạn nhìn búi tóc của mình, hai cái búi tóc tròn tròn này, hôm qua nàng qua tuổi cập kê rồi nhưng lại cứ kiên quyết phải búi kiểu tóc này, nàng cũng biết rốt cuộc là mình kiên quyết cái gì.

      Nhớ lại kiếp trước cuối cùng Phó Vân Tịch cưới Y Lâm Na, đến kiếp này cũng giống y như vậy. Chẳng lẽ đây là có cách nào thay đổi sao? Nhưng mà. . . Hàn Nhạn còn nhớ , kiếp trước khi Phó Vân Tịch chinh chiến trở về bị trọng thương, nhưng ràng kiếp này hoàn toàn hề có, chuyện này đúng là hề hợp lý tí nào. Vậy rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào đây?

      ngẩng người suy nghĩ đột nhiên nhìn thấy dưới làn nước trong xanh có ít gợn song đột nhiên xuất dung nhan tuấn mỹ, mỉm cười nhìn mình. Hàn Nhạn lại càng hoảng sợ, suýt nữa cắm đầu ngã vào trong hồ, người nọ nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, thân thể Hàn Nhạn vô ý thức mà dựa vào người của y, cả người dường như là muốn bổ nhào vào trong lòng ngực của y, cây trâm tay cầm chắc, cho nên nó rơi xuống hồ.

      Người nọ cảm nhận được Hàn Nhạn ở trong ngực của mình, còn đưa tay ra chế trụ eo của Hàn Nhạn: "Tiểu nha đầu, sau hôm nay lại nhiệt tình như vậy? Thấy ta lặp tức nhớ nhung thương liền."

      Hàn Nhạn nghe người đó chuyện, d,đ.l,q.đ sau đó lặp tức giãy giụa ra khỏi lòng ngực của y, hung hăng mà ‘xí’ mộ tiếng, căm tức nhìn người trước mặt.

      Người này phải Trác Thất là ai, lúc này đây y khoanh tay trước ngực, cười như cười nhìn Hàn Nhạn: "Đừng có hung dữ như vậy, phải mới vừa còn rất nhiệt tình hay sao."

      Đột nhiên Hàn Nhạn bị y cười như vậy, trong lòng sớm bất mãn rồi, mới tức giận : "Tại sao ngài lại ở chỗ này?"

      Trác Thất cười : "Hôm nay khí trời tốt, ta muốn lên núi giải sầu, ngờ lại gặp ngươi ở đây, đây chính là duyên phận." Trong miệng người này chả có câu nào cả. Bởi vì Hàn Nhạn thích Y Lâm Na, cho nên đến bây giờ kể cả Trác Thất cũng cảm thấy đáng ghét, cho nên nàng mới khom người liếc mắt, cười tủm tỉm : d,đ.l,q.đ " có lý, nhưng mà hoàng tử Tây Nhung tôn quý quốc gia của người thua trận. Tại sao người còn ở lại Đại Tông, nhìn sơ còn thể ra dáng vẻ vô cùng vui vẻ. Đừng là người cũng giống như muội muội của mình, cũng tới đây hòa thân sao?"

      Mặt của Trác Thất lặp tức biến sắc, lời này của Hàn Nhạn, hề lưu tình chút nào. Đúng là rắc muối lên vết thương của y, lời mỉa mai này người bình thường còn chịu nổi, huống chi là hoàng tử Tây Nhung đầy kêu ngạo. Ngay lập tức, đôi mắt màu ngọc bích lặp tức trở nên lạnh lùng như con lang sói, hung hăng nhìn chăm chú vào Hàn Nhạn.

      Hàn Nhạn hề sợ , chỉ là nàng nhìn thấy Cấp Lam và Thu Hồng, chắc là bị người của vị hoàng tử Tây Nhung này dụ rồi. Nàng xoay người, nhìn mặt hồ, nắm chặt lấy tay.

      Cây trâm của Phó Vân Tịch đưa cho nàng rơi vào trong hồ, làm sao bây giờ?

      Chương 114: Ngươi lo lắng cho ta.
      Editor: SunniePham

      Hàn Nhạn đưa lưng về phía Trác Thất, nhìn chăm chú vào trong hồ. Trác Thất thấy nàng để ý tới mình, đột nhiên giương môi cười, dáng vẻ tức giận đều biến mất, chậm rãi đến bên người Hàn Nhạn : "Y Lâm Na sắp trở thành Huyền Thanh Vương phi. Tiểu nha đầu, ngươi có muốn theo ta ?"

      Căn bản Hàn Nhạn nghe thấy lời bày tỏ của y. Trác Thất nhìn theo ánh mắt của nàng, nghi ngờ hỏi: "Ngươi nhìn cái gì vậy?"

      Hàn Nhạn xoay đầu lại, lạnh nhạt : "Ngươi ném cây trâm của ta vào trong hồ rồi."

      Trác Thất để ý lắm, cười cười : "Ta còn tưởng là gì, ra là cây trâm, lát nữa ta bồi thường lại cho ngươi. Tây Nhung rất nhiều mỹ ngọc. . ."

      Lời nó còn chưa hết, bị Hàn Nhạn cây cắt đứt "nhưng ta thích nó", trong lúc nhất thời Trác Thất có chút tức giận, thấy Hàn Nhạn ngồi xổm người xuống, duỗi tay còn lại ra, tốn sức phí công mà mò kiếm.

      Trác Thất hứng thú, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng: "Chẳng qua chỉ là cây trâm, mất thôi, rốt cuộc ngươi còn nhìn cái gì?"

      Hàn Nhạn để ý tới , trong lòng có loại bi ai thể thành lời. Đó là cây trâm Phó Vân Tịch đưa cho mình, biết tại sao, nàng luôn cảm thấy, cây trâm này của Phó Vân Tịch có ý nghĩa vô cùng to lớn. Có đôi khi nàng tốn rất nhiều thời gian, cầm cây trâm Phó Vân Tịch cho mình mà ngắm cũng giống như nhìn thấy Phó Vân Tịch vậy, chính cái này cho nàng dũng khí để đối mặt mới những chuyện có thể phát sinh tiếp theo. Hôm nay Ông Trời lại cho xuất công chúa Tây Nhung làm thay đổi hết mọi chuyện, giữa bọn họ xuất vết nứt, còn cây trâm lại chìm xuống hồ, tìm được, cái này về gì. Quan hệ của nàng và Phó Vân Tịch, còn có cứu vãn được sao?

      Trác Thất nhìn biểu tình bi thương của Hàn Nhạn, trong lòng dường như hiểu ra vài phần, thong thả : "Đây là của cho ngươi sao?"

      Hàn Nhạn có mở miệng , nàng suy nghĩ gì đó rồi đứng dậy tới đầu bên kia, tìm cành cây khô dài, quấy trong nước tìm cái gì đó. ra nàng là nghĩ nhảy xuống hồ mà tìm, nhưng mà Trác Thất lại ở đây, trước mặt nam nhân khác làm sao nàng lại có thể để lộ ra làn da của chính mình. Nghĩ tới đây, nàng lặp tức có chút ít tức giận Trác Thất, người này sao có thể như vậy được chứ, cứ mực ở bên cạnh nàng. Chẳng lẻ cả ngày có chuyện gì để làm sao?

      Trác Thất nhìn thấy động tác của nàng, có chút vui : "Tiểu nha đầu, ta bồi thường ngươi cây trâm? Cái đó cần nữa đâu."

      Hàn Nhạn để ý tới , cố chấp tim kiếm, con mắt nhìn chằm chằm vào hồ nước, thèm để Trác Thất vào trong mắt. Sắc mặt của Trác Thất lập tức trở nên u: " muốn lấy Y Lâm Na làm vương phi rồi, ngươi còn quan tâm tới làm gì chứ? Ngươi và , còn quan hệ gì rồi!" dien, đàn, Lê, Quý, Đôn Cuối cùng những lời này dường như là Trác Thất cắn răng ra. cũng cũng biết tại sao, khi nhìn thấy Hàn Nhạt đối với Phó Vân Tịch như vậy Trác Thất lại vô cùng phẫn nộ, trong lòng có cảm xúc ghen ghét dần lớn lên, luôn là người cao ngạo, lại phát ra mình ở trong lòng Hàn Nhạn kém xa với tên nam nhân đó, ngay lặp tức có cổ sỉ nhục dâng lên.

      "Ngươi đủ rồi đó." Hàn Nhạn đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh băng như chưa từng thấy. Đối với Trác Thất, nàng từ trước đến nay luôn kính trọng nhưng thể gần gũi, có thể trốn xa trốn xa, bao giờ muốn dính dáng tới . Cho nên những lời của Trác Thất nàng luôn để ý, tùy ý mà nghe. Nhưng khi ra câu "ngươi cùng , có quan hệ gì rồi." Lúc này đau đớn trong lòng nàng lại lớn dần lên, nàng và Phó Vân Tịch liên quan gì nữa, tự mình có thể làm được sao? Nàng gằn từng chữ : "Ta và ai còn có quan hệ hay , cũng liên quan tới ngươi. Hoàng tử bệ hạ cảm thấy tự mình quản giáo quá nhiều rồi sao?"

      Đôi mắt của Trác Thất như lang sói khóa chặt lời của nàng lại, năng nề : "Ngươi thích tới vậy sao?"

      Hàn Nhạn quyết định muốn chặt đứt ý nghĩ của , cho nên cũng nhân tiện : "Ta thích huynh ấy. " Nhìn thấy biểu tình của Trác Thất buông lỏng, lúc muốn lộ ra nụ cười tươi tắn Hàn Nhạn mới tiếp: "Ta là thương huynh ấy." Đúng là ngoài dự liệu, biểu tình của Trác Thất trong nháy mắt lặp tức cứng ngắc lại, ánh mắt nhìn Hàn Nhạn giống như là giây sau đó muốn nhào lên bóp chết nàng.

      Hàn Nhạn mỉm cười: " người có gì sai? Cho dù Hoàng tử bệ hạ có tôn quý đến thế nào nữa, cũng thể khống chế được tình cảm của con ngươi, phải sao? Nếu tại sao công chúa lại có thể dùng trăm phương ngàn chỉ để muốn mình được gả và Vương phủ. Hoàng tử bệ hạ có thể hiểu cho muội muội của mình, vậy đừng thể hiểu cho Hàn Nhạn. Nếu như vậy, sợ là trời cao chê cười đó." Khóe môi nàng lên nụ cười mỉa mai. Trác Thất phát , chỉ cần Hàn Nhạn tức giận, giọng điệu trở nên nhàng mà mỉa mai, lời của nàng càng như mây trôi giữa trời, trong lời lại càng sắc bén đến mức có thể đâm vào tâm của người khác. Giống như mấy câu ngắn ngủn này, từ đến lớnTrác Thất chưa từng có cảm thấy khó chịu tới vậy, vậy mà nữ tử nhân tính này, luôn có thể dễ dàng chọc giận như vậy.

      "Cho dù muốn lấy Y Lâm Na, ngươi cũng hận ? Ngươi vẫn còn thương sao?" Y cắn răng .

      ", ở đâu ra hận?" Hàn Nhạn : " và hận phải là mâu thuẩn với nhau sao? Cho dù ta hận huynh ấy nguyên nhân cũng là bởi vì ta huynh ấy. Nếu như chỉ hận bằng miệng, ta càng hận người nào ngấp nghía đồ của người khác. Đồ của người khác cho dù có lấy được bản thân của mình cũng chỉ là tiểu nhân."

      Lời của nàng có chút ý vị sâu xa, ràng là Y Lâm Na ngắm nghía phu quân của người khác, còn hiểu sâu hơn người Tây Nhung cả ngày lẫn đêm ngấp nghía Đại Tông, suốt ngày gây rối, làm người khác là vô cùng khinh thường.

      "Ngươi. . ." Trác Thất biến sắc, cho dù nàng và Y Lâm Na cũng có thể chịu được. Nhưng mà Hàn Nhạn nhiều lần kéo cả Tây Nhung vào luôn, hết lần này tới lần khác lời làm cho người khác thể trả treo được, bé này là nhanh mồm nhanh miệng, ngay cả cũng bị nàng đâm chọt. Sắc mặt của trở nên có chút xanh chút trắng: "Vậy sao, cây trâm của ngươi rơi vào trong hồ rồi. Ngươi định làm như thế nào?"

      Hàn Nhạn lạnh lùng nhìn : "Ta đợi hoàng tử bệ hạ rời , chờ sau khi ngươi rời khỏi, ta liền xuống hồ tìm." Cây trâm này rơi bên mép hồ, chỗ này sâu lắm có lẽ còn có thể được.

      "Ngươi điên rồi hả?" Trác Thất kinh ngạc nhìn nàng: "Sao ngươi có thể. . ." Tuy Trác Thất phải là người của Đại Tông, nhưng mà cũng biết ít nữ nhi Đại Tông luôn phải giữa tam tòng tứ đức. Hàn Nhạn là đại tiểu thư khuê các, lại vì cây trâm mà chủ động muốn xuống hồ, hồ nước lại lạnh, lỡ như có chuyện gì hay xảy ra. . . .

      "Có thể hay , là đến lượt ngươi định đoạt. " Hàn Nhạn hết kiên nhẫn, có chút kiên nhẫn nhìn : "Hoàng tử bệ hạ, bao giờ người ."

      Trác Thất giận quá hóa cười, đối với chuyện Hàn Nhạn quan tâm cây trâm này, là vượt quá tưởng tượng của . Lúc Hàn Nhạn ra muốn xuống hồ tìm, ở mặt trong lòng khen Hàn Nhạn dũng cảm. Nữ nhi Đại Tông giống như là được làm từ nước, hơn nữa hề gọn gang tí nào cả, tới nơi này lâu như thế vậy mà gặp toàn nữ tử thích ưỡng ẹp. Tính cách sảng khoái của Hàn Nhạn như vậy, so vớ nữ tử của Tây Nhung có vài phần giống nhau. Nhưng mà ở phương diện khác, lại cảm thấy có chút khó chịu, đơn giản là vì Hàn Nhạn nỗ lực vì nam nhân khác chứ phải là .

      "Nếu như ta sao?" Trác Thất cười : "Vậy ngươi xuống dưới đó tìm cây trâm phải ?" hạ quyết tâm để cho Hàn Nhạn tìm được cây trâm, về công hay về tư cũng muốn. muốn Hàn Nhạn mạo hiểm, cũng muốn Hàn Nhạn có quan hệ với Phó Vân Tịch. ở nơi này, Hàn Nhạn tuyệt đối xuống dưới nước, nếu để cho nhìndien, đàn, Lê, Quý, Đôn thấy thân thể của nàng, nàng phải lấy . Nếu như vậy cũng tồi tí nào, nhưng mà trong lòng Trác Thất cũng tinh tưởng, Hàn Nhạn xuống dưới nước ở tình huống này. Bởi vì nàng dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn có tí quan hệ nào với .

      Hàn Nhạn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn : "Hoàng tử bệ hạ muốn ở chỗ này thưởng thức phong cảnh, dĩ nhiên là có thể. Chỉ là ta cũng có thể đợi, chờ lúc hoàng tử bệ hạ rồi ta mới xuống dưới tìm."

      Trác Thất có ngờ tới nàng như vậy, giọng điệu lặp tức biến đổi: "Ngươi cứ cố chấp như vậy sao?"

      Hàn Nhạn cũng cười tiếng: "Đáng giá."

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đương nhiên là cây trâm di động, nhưng mà nước chảy nhưng động, nước chảy cọ rửa vào cây trâm, ai biết nó có thể đảy cây trâm vào giữa hồ hay . Trác Thất như có điều suy nghĩ nhìn Hàn Nhạn, hy vọng có thể từ mặt của nàng mà nhìn được tia e ngại hay lùi bước gì đó, nhưng mà thất vọng rồi. Hàn Nhạn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đáy hồ, ánh mắt yên tĩnh vô cùng, cũng chính bởi vì bình tĩnh này, làm cho khi nhìn sơ nàng có vẻ rất cứng đầu.

      Nữ nhân này đúng là vô cùng đặc biệt.

      Đột nhiên Trác Thất cười to, đứng dậy nhanh tới bên hồ. Hàn Nhạn sững sờ, gọi lại : "Ngươi làm gì vậy?"

      Trác Thất quay đầu lại nhìn nàng: "Bản hoàng tử hôm nay tâm trạng tệ, ta giúp ngươi tìm cây trâm đó." xong liền nhảy lên, cả người đều vùi vào trong hồ nước lạnh buốt. Hàn Nhạn cả kinh đứng dậy, thấy mặt hồ bình tĩnh giống như là cái gương, có gì cả.

      Tuy là nàng thích Trác Thất này, còn có muội muội phách lối, Hàn Nhạn đối với sinh ra được cảm tình tốt nào, nhưng mà khi nhìn thấy mặt hồ yên lặng như vậy Hàn Nhạn vẫn có chút hoảng hốt. Hoàng Tử Tây Nhung này nếu tính đến thân phận, cũng phải là người bình thường. Nếu xảy ra chuyện gì, chừng Tây Nhung có hành động, điều này đối Đại Tông là vô cùng bất lợi. Huống hồ bây giờ thân phận của phải là kẻ địch của Đại Tông, chí ít có muội muội đến hòa thân, bên ngoài là việc tốt, hai nước giao chiến chém sứ giả. Nếu sứ giả xảy ra vấn đề gì, đây chẳng phải là đại hay sao.

      "Trác Thất!" Hàn Nhạn chạy tới bên hồ, lớn tiếng kêu lên: "Trác Thất!"

      Mặt hồ vẫn phẳng lặng như cũ, Hàn Nhạn có chút gấp, lúc Trác Thất xuống nước nàng cũng để ý là có biết bơi hay , đừng bị đuối nước rồi chứ. Nghĩ như vậy nàng thể nào bình tĩnh nổi nữa, nơi này chỉ có hai người bọn họ, Cấp Lam và Thu Hồng cũng biết ở nơi nào, bản thân nàng có thể giúp được gì?

      "Trác Thất, ngươi đừng làm ta sợ, ta bao giờ để ý tới ngươi nữa. Ta chỉ xem người là Hoàng Tử của nước thôi." Giọng của nàng trở nên yếu đuối, hy vọng có thể trông thấy bóng dáng của Trác Thất. dien, đàn, Lê, Quý, Đôn Nhưng mà mặt nước vẫn như trước hề có thay đổi gì, mặc dù kỹ năng có tốt tới đâu nữa nhưng khi dưới đáy lâu như vậy mà hề ngốc đầu lên, sợ là phải nguy hiểm gì đó. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn lo lắng gọi tiếng: "Trác Thất!" Nàng cắn chặt răng, chuẩn bị xuống dưới nước tìm, đúng lúc này, đột nhiên nhìn thấy bóng người từ dưới nước trồi lên. Mặt mũi Trác Thất đều là nước, cười đứng đắn tí nào: "Ngươi lo lắng cho ta!"
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 115: Đưa trở về

      Editor: SunniePham

      Hàn Nhạn sững sờ, trong lòng thở phào cái, nhưng ở ngoài mặt lên giận dữ: "Ngươi gạt ta!"

      Trác Thất lắc đầu, vẩy sạch toàn bộ nước dính ở đầu, chậm rãi bơi về phía Hàn Nhạn, nhưng lại lời nào, chỉ là cười tủm tỉm. Ánh mắt của làm cho Hàn Nhạn hơi mất tự nhiên, khó khăn chờ bơi tới bên cạnh bờ, mặt Hàn Nhạn giúp đỡ kéo lên, mặt lại lạnh lùng : "Ấu trĩ."

      Trác Thất dường như cảm nhận được nàng trách , cho nên nhìn nàng, lời chút áy náy: "Xin lỗi, ta tìm được cây trâm."

      " tìm được tìm được." Hàn Nhạn : "Vốn là có quan hệ gì với ngươi." Chỉ là trong lời mang theo mất mát rất ràng,Trác Thất nhíu nhíu mày, đột nhiên cánh tay để ở sau lưng duỗi thẳng ra, chiếc trâm đuôi cá màu lam nằm gọn trong tay của y. Hàn Nhạn vừa thấy, lập tức mừng rỡ, nhận lấy cây trâm từ trong tay Trác Thất. Trác Thất nhìn dáng vẻ vui sướng nàng của nàng trong lòng có chút khó chịu, nhưng mà môi vẫn lên nụ cười: "Ta giúp ngươi tìm được cây trâm rồi, sao ngươi cám ơn ta?"

      Hàn Nhạn tuy là thích Trác Thất, nhưng mà Trác Thất giúp nàng tìm được rồi cây trâm, trong lòng nàng vui vẻ hơn nữa người này ghét Y Lâm Na. Mặc dù trong lòng nàng nghĩ như vậy nhưng Hàn Nhạn vẫn nghiêm mặt : "Cây trâm này vốn dĩ là vì người mà rơi xuống hồ, người tự động muốn kiếm, ta còn chưa so đo với người, sao ngươi còn bảo ta cám ơn?"

      Trác Thất trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Nhạn, Hàn Nhạn ở trước mặt luôn luôn bình tĩnh, thỉnh thoảng biểu chút thông minh, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên Trác Thất nhìn thấy Hàn Nhạn như vậy, kỳ lạ cảm giác được có cái gì đúng, mà ngược lại cảm thấy Hàn Nhạn như vậy trông rất đáng . Thoáng cái cười rộ lên, vừa mới cười được vài tiếng, lại đột nhiên biến sắc, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.

      Hàn Nhạn chú ý tới sắc mặt của , đầu tiên là sững sờ, rồi đột nhiên nhìn thấy Trác Thất quần áo của ướt đẫm mảng đỏ tươi, ràng đây là dấu vết máu tươi, bây giờ mùi máu tươi lan tỏa ra bên ngoài, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đừng là Hoàng Tử Tây Nhung này có thương tích người, vừa rồi xuống nước giúp nàng tìm cây trâm, cẩn thận mà vết thương bị rất ra, cho nên bây giờ sắc mặt mới bị như vậy.

      "Người sao rồi ?" Hàn Nhạn hỏi. Hôm nay ra ngoài ngờ lại gặp được nhiều chuyện như vậy, bây giờ Trác Thất bị như vậy, bản thân nàng e là thoát khỏi liên quan.

      Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Hàn Nhạn, Trác Thất lại cực kỳ vui vẻ, chậm rãi : "Đừng lo cho ta." Giọng điệu của cũng trở nên thay đổi, nhìn như rất miễn cưỡng, giống như là cố chống đỡ lại cơn đau của mình. D!ĐL!Q!Đ Hàn Nhạn cúi đầu xem xét, Trác Thất bị thương ở bên hông, hình như là bị thương rất nặng, bởi vì càng ngày máu chảy càng nhiều, hòa với nước trong hồ, dường như nhuộm cả quần áo của Trác Thất thành màu đỏ. người đầy máu như vậy, ai nhìn thấy cũng điều cảm thấy hoảng sợ. Hàn Nhạn thở dài tiếng: "Rốt cuộc người sao rồi?"

      "Ngươi thể dịu dàng với ta được chút sao?" Trác Thất cười cười, dưới loại tình huống này mà còn có thể bật cười, Hàn Nhạn cũng nhịn được mà có chút bội phục . Trác Thất : "Ta bị thương, vừa rồi lúc xuống nước, vết thương bị rách ra rồi."

      " bị thương còn cố chấp làm gì?" Hàn Nhạn tức giận. Người như Trác Thất đúng là tự làm tự chịu, ở trong tình huống này rồi mà còn làm cho người khác đâu đầu.

      Trác Thất nhìn nàng, mỉm cười : "Đừng sợ, ta sao." Tuy là như vậy, nhưng mà cả người dường như đều dựa vào người Hàn Nhạn, Hàn Nhạn có thể cảm nhận được cả người của đều run rẩy còn tí sức nào. Rất ràng là bây giờ Trác Thất vô cùng khó chịu, điều này khó mà thành lời được, nhưng mà lúc này vẫn quên việc an ủi Hàn Nhạn, vì vậy lòng của Hàn Nhạn lăp tức trở nên mềm nhũn ra.

      "Làm sao bây giờ?" Hàn Nhạn vịn : "Thương thế của ngươi sao nhanh chạy kiếm đại phu, nếu trị kịp lưu lại di chứng đó." Kiếp trước Hàn Nhạn chỉ biết, bệnh nằm triền miên ở giường, có nguyên nhân là do lúc bệnh mới bắt đầu phát tán kịp thời chữ trị. Bây giờ Trác Thất chảy nhiều máu như vậy, nếu như tìm đại phu tới xem sợ là xảy ra vấn đề lớn.

      Trác Thất im lặng lát: "Ngươi có thể đưa ta về khách điếm được hay ?”

      Hàn Nhạn sững sờ: "Cái gì?"

      "Đưa ta về khách điếm " Trác Thất : "Bây giờ ta có cách nào trở về rồi, như vậy ngươi phải giúp ta, giúp ta tìm chiếc xe ngựa, còn giúp ta tìm đại phu nữa."

      Hàn Nhạn có chút vui, đây cũng phải là việc của nàng, thực tế, Hàn Nhạn tự nhận là nàng và Trác Thất Nên quen biết nhau, người này mỗi lần xuất đều mang rắc rối đến cho mìn. Bây giờ Trác Thất lại gặp chuyện may, chắc cũng tới lượt nàng giúp đâu. Vì vậy nàng mới nhìn Trác Thất rồi : "Người đùa sao, thuộc hạ của người đâu hết rồi, đường đường là hoàng tử Tây Nhung. Chẳng lẽ lại tìm được thuộc hạ tới hầu hạ ngươi?"

      Trác Thất nghe vậy, cười nhạt tiếng, nụ cười này giống với trước kia, hề có tà khí hay là bá đạo, ngược lại mang theo tia trào phúng và bi thương. Trong giọng của có bất kỳ tia tình cảm nào: "Ngươi cho rằng, người Tây Nhung ở Đại Tôn có thể quang minh chính đại xuất trước mặt dân chúng hay sao? Ngươi cho rằng, hoàng tử Tây Nhung, tại sao phải tới Đại Tông này? Cấp dưới, chỉ cần có thêm người biết thân phận của ta ta gặp nguy hiểm thêm phần."

      Hàn Nhạn sững sờ, nhớ trước đó Trác Thất bị người Tây Nhung đuổi giết, trong nội tâm khỏi có chút buồn phiền. Hôm nay Hoàng đế Tây Nhung phải là Trác Thất, nhưng mà Trác Thất lại là hoàng tử Tây Nhung, những người kia đuổi giết Trác Thất dĩ nhiên cũng vô cùng cẩn thận. Ở Đại Tông đôi khi Thất hoàng tử và Thái Tử cũng có lúc đao kiếm vố tình, người của Hoàng Thất chính là thân bất do kỷ. Người ngoài nhìn tưởng là phú quý ngập trời, nhưng chỉ có những người ở trong cuộc, mới biết phú quý này trói buộc đến cỡ nào.

      Nhìn thấy biểu tình của Hàn Nhạn, cố hết sức cười : "Nhưng mà đối với người ta lại lần đầu tiên chủ động để lộ thân phận của chính mình."

      Hàn Nhạn thấy chuyện càng ngày càng khó khăn, chuyện hôm nay lại nguyên nhân đều là vì nàng, nếu phải nàng muốn tìm cây trâm Trác Thất cũng nhảy vào hồ, vết thương cũng rách ra, lại càng có rắc rối như bây giờ. Người này từ đầu tới đuôi hình như cũng có làm hại gì tới nàng, nếu như là bởi vì Y Lâm Na mà thích , có phải là nàng quá độc đoán rồi . Quan trọng hơn là, hành động vừa rồi của Trác Thất tác động tới Hàn Nhạn.D!ĐL!Q!Đ Hàn Nhạn biết loại cảm giác lẻ loi mình, ai có tin tưởng được, ở kiếp trước nàng cũng loạt vào tình cảnh giống như thế này, giãy dụa tại cực khổ ở bên trong, có nhà lại giống như có nhà, người muốn hại mình lại là người ở thân với mình nhất.

      Nhìn thấy Trác Thất, nàng lại giống như là nhìn thấy chính mình trước kia. Vậy mà nàng lại trở thành người Trác Thất tin tưởng nhất, bởi vì đối với cái này loại tin tưởng này mà , nó vô cùng quý giá, nếu như cái này nàng đoán nhận đối với đối phương mà nó chính là phá hủy. Bản thân nàng có cơ hội được sống lại nhưng mà Trác Thất lại có cơ hội được làm lại lần nữa.

      Nàng đứng dậy, có chút phức tạp nhìn chằm chằm vào Trác Thất hồi lâu, rốt cục nhàng gật gật đầu: "Được."

      Trác Thất nhíu màu, trong nháy hai mắt liền phát sáng lên, đột nhiên lên nụ cười tươi tắn với Hàn Nhạn. Nụ cười này vô cùng đơn thuần mà trong sáng, như là đối phương giúp mình rồi mình lại cười vui vẻ đáp lại. Lúc này Trác Thất nhìn như đưa trẻ. Lòng Hàn Nhạn khỏi mềm xuống, dìu đứng dậy: "Cấp Lam và Thu Hồng đâu?"

      Trác Thất sững sờ: "Ở bên kia, ta chỉ điểm huyệt của họ thôi ."

      Hàn Nhạn trừng mắt liếc nhìn cái, Trác Thất lại tránh ánh mắt của nàng.

      Sau khi tìm được Cấp Lam và Thu Hồng, Trác Thất giải huyệt cho các nàng. Cấp Lam lặp tức chạy tới bên cạnh Hàn Nhạn: "Tiểu thư, ngươi sao chứ? Người này có làm hại gì tới người ?"

      Hàn Nhạn lắc đầu, : "Mau tìm xe ngựa, chúng ta đưa trở về."

      "Ai?" Thu Hồng kinh ngạc nhìn Hàn Nhạn, lại nhìn Trác Thất chút, lúc này mới phát cả người Trác Thất đều dựa vào người Hàn Nhạn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, nhìn như là bị thương, vừa rồi nàng và Cấp Lam Chính chuyện, đột nhiên lại bị người khác điểm huyệt đạo. Thu Hồng cực kỳ lo lắng, sợ Hàn Nhạn gặp phải người xấu, bây giờ nhìn thấy Hàn Nhạn có chuyện gì, trong lòng lại thở phào nhõm, nhưng Trác Thất lại xuất ở đây làm cho các nàng vô cùng nghi ngờ. Chắc người vừa rồi điểm huyệt đạo của nàng và Cấp Lam chính là y chắc, rốt cuộc người này và tiểu thư có quan hệ như thế nào. Tại sao tiểu thư lại khẩn trương vì thương tích của y tới như vậy?

      Thu Hồng và Cấp Lam gặp Trác Thất mấy lần, đương nhiên là biết quên hệ giữa Trác Thất và Hàn Nhạn tốt gì mấy, thậm chí lần đầu tiên gặp nhau y còn uy hiếp Hàn Nhạn.

      Hàn Nhạn có thời gian giải thích với các nàng, chỉ : " bị thương, chúng ta thể mặc kệ được. Cấp Lam, em mau tìm chiếc xe ngựa ."

      Cấp Lam sửng sốt, tuy nhiên vẫn còn có chút mê mang, nhưng cũng rất nhanh rời khỏi tìm xe ngựa. Chỉ có Thu Hồng là còn ở bên cạnh Hàn Nhạn, có chút nghi ngờ mà xem xét Trác Thất. Thân thể Trác Thất càng ngày càng suy yếu, mới đầu còn có thể vài lời với Hàn Nhạn, về sau còn tiếng động nào hết. Chờ lúc xe ngựa tới, Hàn Nhạn dìu Trác Thất lên xe ngựa, rồi mình cũng bước lên, sau đó với xa phu tên của khách điếm.

      Suốt dọc đường Trác Thất đề im lắng dựa vào xe ngựa, nhắm mắt lại, nam nhân này khó được khi nào mà im lặng như bay giờ. Hàn Nhạn liếc nhìn, thấy có chút cau mày, dù cho lúc ngủ mơ cũng thấy vui sướng gì. Hàn Nhạn nghĩ tới Phó Vân Tịch, chàng cũng thích nhíu mày lại giống như thế này, biết lúc đó chàng có chuyện gì buồn phiền.

      mê mang suy nghĩ xe ngựa dừng ở trước cửa khác điếm, Hàn Nhạn dìu Trác Thất vào gian phòng của y, rồi bảo Thu Hồng tìm đại phu. Cũng may lúc ba người các nàng ra khỏi cửa đều che mặt lại, D!ĐL!Q!Đ vì vậy ai nhìn thấy mặt của các nàng . Đại phu rất nhanh tới, sau khi bắt mạch cho Trác Thất viết đơn thuốc, ra ngoài việc Trác Thất bị trọng thương bên hông còn bị trúng độc, tuy là chữa trị chút, nhưng mà vẫn chưa trị hết sạch . Vì vậy độc mới còn lưu lại ở trong người, hôm nay lại xuống nước cho nên vết thương mới nặng thêm.

      Lúc tiễn đại phu về, Cấp Lam và Thu Hồng cũng lấy thuốc cho Trác Thất, trong phòng chỉ còn lại Hàn Nhạn và Trác Thất, lúc này Trác Thất hôn mê. Hàn Nhạn nhìn xunh quanh, đây là gian vô cùng đơn giản phòng, nó chẳng cao quý gì cả, nhìn chỉ là phòng của thường dân bình thường. Nhìn căn phòng này có ai có thể nghĩ đến bên trong chính là hoàng tử của Tây Nhung?
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 116: Ở cùng đêm

      Hàn Nhạn định đứng dậy rót ly trà uống, giằng co lúc, miệng hơi khát. ngờ vừa định đứng lên, còn chưa bước được bước tay bị người kéo lấy. Hàn Nhạn sửng sốt, quay đầu lại thấy tay Trác Thất nắm chặt tay mình, lẩm bẩm: "Đừng ."

      Hàn Nhạn nhíu mày, định hất tay ra nhưng sức tay của Trác Thất rất lớn. nam tử trưởng thành dĩ nhiên có thể chế ngự thiếu nữ yếu đuối rất dễ dàng. Hàn Nhạn hất tay ra được, lại nghe thấy Trác Thất gọi tiếng: "Cha..."

      gọi "cha" chứ phải "phụ hoàng". Nhất thời Hàn Nhạn hơi kinh hoàng. Thấy Trác Thất kéo tay mình, mắt nhắm chặt, hai má đỏ bừng, lúc này buông bỏ khí thế bức người, nắm tất cả mọi chuyện trong tay trở thành đứa trẻ nơi nương tựa, vẻ mặt lúc này toàn là ỷ lại. Hàn Nhạn rơi vào trầm tư.

      Người này cũng hư hỏng như trong suy nghĩ của mình. Ít nhất ngoài lần đầu tiên ra lqđ cũng chủ động tổn thương mình. Thậm chí còn bởi vì mình mà còn bị thương. Rốt cuộc người này có mục đích gì mà luôn lượn quanh mình? Hàn Nhạn vẫn thể xác định. Nhưng có thể khẳng định là tạm thời phải là kẻ địch của mình.

      Nhưng chuyện này cũng lên rằng Hàn Nhạn nương tay với . Dù sao Y Lâm Na cũng là muội muội . Nhưng hôm nay vị Y Lâm Na này lại tu hú chiếm tổ chim khách, như nước với lửa với mình. Nếu che chở cho Y Lâm Na vậy nàng cũng khách sáo với . Hàn Nhạn dùng sức ở cổ tay, rút mạnh tay mình ra. Trác Thất chợt mất bàn tay mà mình nắm lấy, vẻ mặt trong cơn mê man lập tức trở nên mất mát. Cho dù mở mắt nhưng dáng vẻ cũng vô cùng mất mát.

      Hàn Nhạn chẳng có lòng dạ nào mà thông cảm , chỉ tới cạnh bàn, ngồi xuống. Chuyện hôm nay xảy ra quá bất ngờ, mà quan trọng nhất là lúc này trời tối rồi, mình lại thể ném Trác Thất lại, bỏ mặc tại đây. Nếu tùy tiện tìm người tới chăm sóc Trác Thất d,đ,l,q,đ bây giờ có thể yên tâm hơn. Nhưng nếu Trác Thất là người bình thường còn dễ, nhưng lại là hoàng tử Tây Nhung. Thêm người biết thân phận này là Trác Thất thêm phần nguy hiểm, tương tự, người biết thân phận Trác Thất có thể bị giết người diệt khẩu cũng chừng. Hàn Nhạn thể bởi vì bản thân mà hủy tính mạng của người vô tội.

      nữ tử khuê các ở cùng nam nhân xa lạ đêm, tuy đối phương thân chịu trọng thương, hai người trong sạch nhưng ra ai tin? Nếu truyền ra ngoài dù Hàn Nhạn muốn xoay người giữ được vị trí Huyền Thanh vương phi, e rằng cũng được nữa. May mà chuyện này ngoài hai người bọn họ cũng chỉ có Cấp Lam và Thù Hồng biết. Dĩ nhiên hai người họ chuyện này ra. ai biết rốt cuộc đêm này nàng đâu. Nhưng nếu Phó Vân Tịch biết mình suốt đêm về liệu có lo lắng ?

      sở hở tý nào, ai phát ra chuyện đêm nay, cứ trôi qua yên lặng như vậy, đơn giản vậy ư?

      Cấp Lam và Thù Hồng bên ngoài sắc thuốc. Cấp Lam nhìn cái ấm sắc thuốc tỏa hơi nóng hầm hập, vừa cầm quạt quạt lửa, rốt cuộc nhịn được mà : "Thù Hồng, tỷ xem sao tiểu thư lại làm thế?"

      Chuyện hôm nay, Cấp Lam hiểu. Hàn Nhạn và Trác Thất tính là bằng hữu. Hôm nay biết Trác Thất xảy ra chuyện gì mà lại vô duyên vô cớ bị thương. Cấp Lam tin là Hàn Nhạn có thể khiến Trác Thất bị thương thành như vậy. Nhưng Hàn Nhạn là người vô cùng lý trí, nếu trước kia gặp phải tình huống này chắc chắn có thể được bao xa bấy nhiêu, dính dáng chút gì tới Trác Thất. Nhưng hôm nay việc Hàn Nhạn làm lại hoàn toàn ngoài dự liệu của các nàng. Hàn Nhạn chỉ tìm đại phu chữa thương cho Trác Thất mà thậm chí còn tự ở lại chăm sóc .

      Nghĩ tới đây, nàng bỗng hơi kinh hoảng mà nhìn Thù Hồng, khẽ: "Thù Hồng, tiểu thư phải là...thích chứ?"

      Thù Hồng trợn mắt nhìn nàng: "Đừng bậy." Chuyện này thể lung tung, nếu bị người có lòng nghe được Hàn Nhạn gặp rắc rối lớn. Bây giờ tuy Hàn Nhạn mang tiếng là hạ đường phụ (nữ nhân bị hạ đường), nhưng ai hiểu chuyện cũng biết trong chuyện này phải Hàn Nhạn sai mà là công chúa Tây Nhung kia ỷ thế hiếp người. Mà Huyền Thanh vương cũng đứng ở góc độ đuối lý. Dù Hoàng thượng hạ chỉ muốn Hàn Nhạn rời cũng bồi thường cho nàng chút, bởi vì Hàn Nhạn sai. Nhưng nếu quả lqđ đúng như Cấp Lam , Hàn Nhạn thích Trác Thất, chuyện này bị người có lòng lấy ra tình cảnh có lý của Hàn Nhạn lại khác. Người đời đều tha thứ cho nam tử nhưng cực kỳ khắc nghiệt với nữ tử. Vì vậy, Phó Vân Tịch đánh thắng trận trở về, muốn lấy công chúa Tây Nhung làm vương phi, lạnh nhạt với Trang Hàn Nhạn mà mình từng cưng chiều, chuyện này được rất nhiều người chấp nhận. Cùng lắm mọi người chỉ rằng Huyền Thanh vương phong lưu tuấn mỹ, lập tức thông cảm với Hàn Nhạn. Vài năm sau ai còn nhớ tới nàng? Thậm chí còn có thể truyền ra hàng loạt giai thoại vương gia và công chúa Tây Nhung phu thê tình thâm. Nhưng nếu Hàn Nhạn Trác Thất, bị người đời biết phải ăn sao đây?

      Người đời nữ tử nhà họ Trang tuân theo nữ tắc. Còn người trong phủ lén truyền ra d.đ.l.q.đ cho người ta rằng nàng vụng trộm với người khác, bất thanh bất bạch, bất trinh bất khiết. Đức hạnh tồi tệ, là người đáng ghê tởm. Nàng tới đâu ở đó có người chửi rủa nàng, bị người đâm sau lưng, suốt đời ngẩng đầu lên được. Mọi người Phó Vân Tịch chọn công chúa Tây Nhung là sáng suốt, Hàn Nhạn vốn nên bị đuổi . Mà Hoàng thượng chẳng những bồi thường cho Hàn Nhạn mà còn cho rằng nàng làm tổn hại thể diện hoàng gia, biết đâu còn có thể hạ lệnh xử phạt. là tội nhân vạn người chỉ trích.

      Thù Hồng vừa vậy Cấp Lam cũng biết mình được nhanh mồm nhanh miệng, lập tức ảo não mà ngừng miệng, vẻ mặt vô cùng chán nản. Nhưng nàng càng nghĩ về chuyện này càng cảm thấy mình đúng. Bởi vì vị Trác công tử này vốn là nam tử hết sức xuất sắc, kể tới dung mạo tuấn mỹ, võ nghệ cao cường của , chỉ riêng thân phận hoàng tử Tây Nhung cũng thấp. Sau này còn có thể trở thành vương thượng Tây Nhung. Tuy trước kia Tây Nhung đối địch với Đại Tông nhưng nay Tây Nhung đưa công chúa tới hòa thân, sau này tạm thời cũng trở mặt. ra Cấp Lam còn có cảm giác rằng khí phách và điệu bộ Trác Thất này thể ra đều tỏ người này tuyệt đối phải vật trong ao, tương lai có thể còn giành được nghiệp thống trị thiên hạ. Nếu như vậy, ở bên Hàn Nhạn , e rằng Tây Nhung càng thêm khiến người ta thể coi thường.

      Cấp Lam nghĩ nghĩ lại liền khẳng định ý nghĩ trong lòng mình, thậm chí bắt đầu cảm thấy tiểu thư thích Trác Thất đó cũng đúng. , thái độ trước sau của Phó Vân Tịch thay đổi lớn như thế, khiến lòng các nàng lạnh lẽo. Từ Hàn Nhạn bị bao nhiêu uất ức, nàng và Thù Hồng đều ràng. Vốn tưởng rằng Phó Vân Tịch là người thương nàng, ai ngờ được rằng trong lễ cập kê của Hàn Nhạn chàng lại tặng món quà lớn như vậy. Cấp Lam cũng Thù Hồng nghĩ sao nhưng cũng bắt đầu từ khắc kia, Cấp Lam hết sức căm giận vì Hàn Nhạn bị tổn thương. Nàng giận Phó Vân Tịch lạnh lùng vô tình. Bây giờ người ưu tú như vậy xuất bên cạnh Hàn Nhạn, Cấp Lam chỉ ước gì Hàn Nhạn ở bên , đả kích Phó Vân Tịch tốt.

      Cấp Lam khác với Thù Hồng. Từ trước tới nay Cấp Lam đanh đá thẳng thắn, theo cách khác là nàng làm việc và suy nghĩ vô cùng to gan. Vì vậy nàng phải là nữ tử tầm thường, có ý nghĩ nhất định phải thủ thân như ngọc vì nam tử nào đó, càng thêm ủng hộ nữ tử phải bị nam tử ức hiếp, cho dù bị thiệt thòi cũng chỉ có thể lặng lẽ cắn răng nuốt xuống. Nàng cho rằng hạnh phúc là phải nắm chặt trong tay mình, nếu có lựa chọn tốt hơn chỉ có kẻ ngốc mới chọn.

      Thù Hồng cũng biết được tới cùng là Cấp Lam nghĩ gì, liền : "Thuốc sắc xong, bưng qua nhanh ."

      Bọn Cấp Lam bưng thuốc vào, lại đút cho Trác Thất. Hàn Nhạn ngồi uống trà bàn. Thù Hồng tới, : "Tiểu thư, bây giờ sắc trời tối..." Là hỏi xem nàng có muốn về Huyền Thanh vương phủ .

      Hàn Nhạn lắc đầu: "Bây giờ thành ra thế này, sợ là thể được. Dù gì cũng là do ta mới bị thương, cứ nán lại đây đêm ."

      Thù Hồng nhíu mày, hơi đồng ý mà : "Nhưng là nam tử..."

      "Nam tử sao?" Hàn Nhạn cười : "Bây giờ thành ra thế này, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì?"

      Thù Hồng kiên trì : "Nếu tìm căn phòng khác, chúng ta ở đó."

      " cần đâu," Hàn Nhạn : "Thân phận của đặc biệt, nhất định là có người tìm tung tích trong kinh thành. Chúng ta vốn vào cùng nhau, nếu tìm căn phòng khác khiến người khác nghi ngờ sao? sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lúc đó khả năng bị người ta phát ra thân phận lớn hơn."

      "Nhưng..." Thù Hồng còn muốn gì đó.

      "Huống chi," Hàn Nhạn cắt ngang lời nàng: "Bây giờ thế này, sao chúng ta có thể bỏ . Hôm nay coi như là trả nhân tình của , sau này gặp lại chỉ coi như người xa lạ mà thôi."

      "Tiểu thư đúng," Cấp Lam hùa theo: "Chúng ta cây ngay sợ chết đứng, vốn là chuyện thể nào, sợ cái gì chứ." Bây giờ trong lòng Cấp Lam thiên vị Trác Thất. Có thể tốt hơn Phó Vân Tịch nhiều. Tuy cũng là nhân vật nguy hiểm nhưng ít nhất người ta tổn thương Hàn Nhạn.

      Thù Hồng thấy khuyên được, biết chuyện Hàn Nhạn quyết định mười con trâu cũng kéo lại được, liền thở dài hơi, gì nữa.

      Hàn Nhạn tới cạnh cửa sổ, ngồi xuống, mở cánh cửa gỗ khắc hoa ra, nhìn trăng rằm treo đầu cành liễu, rơi vào trầm tư.

      Sao lại bằng lòng ở lại đây? Hàn Nhạn cũng biết. ra nàng biết lời Thù Hồng là có lý. Nếu bây giờ mình về cũng phải còn kịp, ít nhất tốt hơn cả đêm về nhiều. Nếu yên tâm cũng có thể để trong hai người Thù Hồng hoặc Cấp Lam ở lại chăm sóc Trác Thất. Nhưng nàng vẫn lựa chọn ở lại. ra nếu chỉ là vì trả nhân tình nhất thiết phải làm thế.

      Có lẽ sở dĩ Hàn Nhạn làm vậy là vì thực ra trong lòng nàng muốn về Huyền Thanh vương phủ. Chỗ từng cho nàng ấm áp bây giờ chỉ có áp lực vô cùng. Cho dù giả vờ thèm để ý thế nào chăng nữa nhưng khổ sở trong lòng chỉ có mình mình biết. Vậy tối nay, liệu Phó Vân Tịch có nhìn ánh trăng rằm sáng tỏ mà nhớ nhung nàng ?
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      tart_trungSue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 117: Bắt đầu phản kích

      Ngày hôm sau, khi Hàn Nhạn tỉnh lại thấy Trác Thất trong phòng. biết Cấp Lam và Thù Hồng giống mình từ lúc nào, đều mơ mơ màng màng mà dựa vào cửa sổ ngủ. Nhưng người mình có cái áo mỏng của nam tử, chắc là lúc Trác Thất gần khoác lên cho mình.

      Hàn Nhạn đánh thức Cấp Lam và Thù Hồng. Hai người cũng đều hết sức kinh ngạc, ngờ Trác Thất cứ như vậy. Mơ hồ chốc lát, Thù Hồng mới : "Tiểu thư, bây giờ chúng ta về Huyền Thanh vương phủ ạ?"

      Hàn Nhạn chần chừ lúc, thở dài, gật đầu. Nhà của nàng phải Trang phủ, về Huyền Thanh vương phủ đúng là biết có thể đâu. Huống chi đêm qua về, khi bị người có lòng ra, rắc rối của mình cũng lớn. Có giải thích bao nhiêu, nếu Phó Vân Tịch hỏi thôi, nếu chàng hỏi tới ...Thôi bước tính bước vậy.

      Cấp Lam vội vàng đuổi theo, cầm cái áo mỏng của Trác Thất bàn lên: "Tiểu thư, phải làm sao với thứ này đây?"

      Hàn Nhạn sửng sốt chút, nghĩ nghĩ: "Để lại đó ."

      Thứ thân nam tử, mang theo bên mình ổn. Đêm qua mình ở lại chăm sóc Trác Thất, coi như trả nhân tình cho . Từ nay về sau có thể thản thản nhiên nhiên mà đối xử, trong đó dính líu gì tới thứ khác, coi như là người qua đường bình thường là được. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn mang khăn che mặt lên: " thôi."

      Xe ngựa tới Huyền Thanh vương phủ, dừng trước cửa. Ba người Hàn Nhạn và Thù Hồng chỉ có thể vào từ cửa chính. Bình thường chỉ cần Cấp Lam lên tiếng chào hỏi căn bản có gì bất ngờ. Nhưng hôm nay lại khác, thị vệ giữ cửa hét lớn tiếng: "Ai đó?"

      Bình thường Cấp Lam quan hệ rất tốt với hạ nhân trong phủ. Nàng khéo léo, rất đoàn kết với mọi người, thị vệ giữ cửa này cũng quan hệ với nàng tệ, bỗng bị rống tiếng như vậy, Cấp Lam hơi ngạc nhiên: "Ngươi làm gì..." Dứt lời, bước tới hai bước: "A?"

      Người nọ cũng phải là thị vệ bình thường hay giữ cửa vương phủ mà là khuôn mặt xa lạ. Cấp Lam hơi kỳ lạ: "Sao ngươi lại ở đây?"

      "Ngươi có việc gì?" Tính tình thị vệ kia rất lớn lối, là người phách lối, thấy Cấp Lam hỏi vậy dĩ nhiên là nhịn được mà : "Trong phủ xảy ra chuyện, tới lượt ta giữ cửa."

      Cấp Lam vốn định nổi giận, nghe vậy quên luôn cả chuyện này, vội vàng : "Trong phủ xảy ra chuyện gì?"

      Thị vệ kia liếc nàng cái: " thấy Trang tiểu thư đâu cả."

      Lời này vừa ra trong lòng Hàn Nhạn và Thù Hồng đều chấn động. Phải biết rằng chuyện mình xuất phủ phải là chuyện lớn gì. Hơn nữa với thái độ bây giờ của Phó Vân Tịch cũng tới d;đ;l;q;đ nỗi gióng trống khua chiêng chuyện này như vậy. Chuyện quan trọng nhất là, tin tức nữ tử mất tích mà lan rộng ra đối với danh dự bản thân nữ tử này mà loại tổn thương cực lớn. Kiếp trước lúc Hàn Nhạn bị sơn tặc bắt là chịu thiệt thòi này. Lúc đó dường như tất cả người trong kinh thành đều biết chuyện tứ tiểu thư nhà họ Trang bị bắt . Tin nàng mất trong sạch bị người đời ra. Hôm nay...Hôm nay lại xuất cảnh tượng như vậy!

      Hàn Nhạn kiềm chế được mà phát run. Tuy Thù Hồng và Hàn Nhạn là cùng loại người, nhưng dù sao nàng chưa từng sống lại, bị chấn động mạnh trong chuyện này như Hàn Nhạn. Nhưng bỗng thấy Hàn Nhạn căng thẳng như vậy nhất thời hơi lo lắng vì nàng.

      Thị vệ kia còn : "Cũng biết nàng nghĩ sao, cả ngày sống trong vương phủ cho tốt, còn ra ngoài gây chuyện..."

      Cấp Lam nghe vậy lập tức nóng nảy: "Ai ra ngoài gây chuyện hả? Ngươi đừng bậy!"

      "Rốt cuộc ngươi là ai?" Thị vệ kia như thể rốt cuộc chú ý tới chuyện Cấp Lam luôn lòng vòng ở đây, lúc trước còn cho rằng nàng là nha hoàn trong phủ. Nhưng bây giờ nhìn lại thấy sao nha hoàn lqđ trong phủ lại kiêu ngạo như vậy, đanh đá như vậy, phải là định trà trộn vào vương phủ chứ? : "Lén lén lút lút, đừng lượn quanh ở đây nữa, ở đâu về đó nhanh ."

      "Ngươi ai lén lén lút lút!" Cấp Lam quả thực sắp giận điên lên. Mấy ngày này bị uất ức trong vương phủ, cảm xúc bất bình vì Hàn Nhạn lúc này bùng lên hết, nàng chỉ vào mũi thị vệ kia cách hung hăng: "Ngươi đừng có mắt chó nhìn người thấp!"

      Đầu tiên là thị vệ kia hơi chột dạ, đợi tới lúc nhìn cách ăn mặc của Cấp Lam chút nghiêm túc lập tức cười lên. Chỉ ăn mặc như hạ nhân mà thôi, nên : "Ơ, ta sợ quá. Ngươi là ai? Có ?"

      "Ngươi..." Cấp Lam tức tới mức đỏ bừng mặt. Thái độ của người này quá tồi tệ. Sao vương phủ lại cho phép người như vậy giữ cửa chính chứ? Hôm nay khí trong phủ càng ngày càng ngột ngạt. Kể từ khi công chúa Tây Nhung đó tới đến nay tất cả đều thay đổi."

      "Cấp Lam," Hàn Nhạn lắc đầu với nàng. Trong lời của thị vệ này đều là coi thường Cấp Lam, điển hình của mắt chó nhìn người thấp. Tiếc rằng nàng cho tới bây giờ đều là người bao che khuyết điểm. Tuy Cấp Lam chỉ là nô tỳ nhưng trong lòng Hàn Nhạn coi nàng là người cho mình ấm áp nhất trong hai kiếp. Nàng bước lên trước vài bước, tới trước mặt thị vệ kia dừng lại.

      "Rốt cuộc ngươi là ai?" Thị vệ kia vẫn hùng hùng hổ hổ với Cấp Lam. Cấp Lam nhìn ánh mắt Hàn Nhạn, ngẩng đầu cách kiêu ngạo: " cho ngươi biết, đừng mắt chó nhìn người thấp, ta là nha hoàn của vương phi."

      Thị vệ kia như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cười ha hả: "Xú nha đầu, láo cũng nhìn xem mình là ai? Ta gặp nha hoàn của vương phi, có thể là xinh đẹp hơn ngươi. Bộ dạng của vương phi như thiên tiên, đương nhiên nha hoàn của người cũng vô cùng nổi tiếng, sao có thể giống ngươi được?"

      Cấp Lam vốn nghe thấy câu "Vương phi rất đẹp" của thị vệ kia mà hơi cao hứng nhưng nghĩ kỹ chút lại thấy hơi đúng. Chẳng phải trước đó thị vệ kia là "Trang tiểu thư" sao? Sao bây giờ lại trở thành "Vương phi"? phải là hai người mà phải chứ? Chẳng lẽ người này tới công chúa Tây Nhung kia?

      Cấp Lam sững sờ, lập tức : "Ngươi vương phi tức là công chúa Tây Nhung?"

      Thị vệ kia gật đầu: "Đương nhiên. Chẳng lẽ trong vương phủ còn có vương phi khác?"

      Cấp Lam cười lạnh tiếng. Người này luôn miệng nịnh nọt công chúa Tây Nhung, xem ra cũng là kẻ gió chiều nào xoay chiều đó. Nàng : "Xin lỗi nhé, bây giờ Hoàng thượng còn chưa hạ thánh chỉ, tiểu thư nhà chúng ta mới là Huyền Thanh vương phi ." Cấp Lam cũng biết sao mình lại thế. ra nàng vô cùng coi thường chuyện Hàn Nhạn d'đ'l'q'đ giành lấy cái danh Huyền Thanh vương phi này. Kể từ lúc Phó Vân Tịch mang Y Lâm Na về Cấp Lam cảm thấy cái danh Huyền Thanh vương phi này đáng để tiểu thư nhà mình phải tranh. Nhưng khắc kia, khi thị vệ vương phi của Huyền Thanh vương phủ phải là Hàn Nhạn Cấp Lam cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng cam lòng. Nàng biết đó là gì. Khi thứ của mình bị người ta mơ ước, vốn là tên trộm nhưng lắc mình cái lại biến thành nữ chủ nhân, đây phải là chuyện có thể khiến người ta tức giận cách bình thường. Vì vậy, bây giờ Cấp Lam vô cùng muốn giúp Hàn Nhạn đòi lại chút công bằng.

      Nhưng khi thị vệ kia nghe thấy lời Cấp Lam chẳng những nhượng bộ mà còn bày ra vẻ mặt khinh bỉ: "Ngươi gì? Trang tiểu thư chỉ là hạ đường phụ mà thôi, lại còn..."

      Chưa dứt lời nghe "bốp" tiếng, cái bạt tai của Cấp Lam vung lên mặt thị vệ kia. Mặt nàng giận kiềm được. Những lời này bình thường lén Cấp Lam cũng nhịn. Nhưng người lqđ này lại ra ngay trước mặt tiểu thư như vậy. Chẳng phải chuyện nàng và Thù Hồng trăm phương nghìn kế giấu diếm Hàn Nhạn, để nàng biết người trong phủ bàn luận về nàng như vậy là vô ích sao? Đây là tiểu thư mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm rằng phải bảo vệ, bây giờ trong lòng đau biết bao nhiêu. Người tổn thương tiểu thư là đáng giận!

      Thị vệ kia ngờ Cấp Lam thình lình ra tay, đầu tiên là sững sờ trong chốc lát, chợt phản ứng kịp, nhào tới nàng như hổ đói, tựa như muốn hung hăng trừng phạt Cấp Lam trận. Thù Hồng hoảng sợ, nhưng vào lúc này, bỗng nghe thấy tiếng: "Dừng tay!"

      Giọng này trong trẻo thẳng thắn nhưng chứa lạnh lùng như có như . lạnh lùng được giấu rất sâu, dường như rất khiến người ta chú ý tới nhưng theo tiếng bay vào tai lạnh lẽo này lan khắp mọi ngóc ngách.

      Thị vệ kia nghe tiếng, bất giác dừng tay, giương mắt nhìn trước mặt, thấy nữ tử mang khăn che mặt đứng trước mặt mình. Nàng mặc rất bình thường nhưng vẻ quý khí dường như che lại được. thấy dung mạo nàng lắm, chỉ lẳng lặng đứng đó, lộ ra đôi mắt trong veo lại sâu thăm thẳm, nhìn mình cách thản nhiên.

      bỗng thầm rùng mình. Ánh mắt của người này sao lại giống vương gia vậy?

      Chần chừ chút, vẫn hỏi: "Ngươi là ai?" Mỗi ngày trong vương phủ có rất nhiều người lui tới, cũng biết hết được. Tuy nữ tử này che mặt lại nhưng quý khí trời sinh lại khiến người ta thể coi thường. phải là quý nhân nào chứ? luôn khéo đưa đẩy lại gian xảo. Nếu hôm nay đắc tội người thể đắc tội, tội của cũng rất lớn. Nghĩ tới đây, kiềm dược mà hơi hối hận vì hành động quá khích của mình. Vốn là muốn biểu đạt lòng trung thành với công chúa Tây Nhung nhưng vì nàng mà đắc tội quý nhân khác cũng có lợi lộc gì.

      Khuôn mặt dưới khăn che mặt của Hàn Nhạn có biểu tình gì: "Ta là ai?" Nàng từ tốn nhắc lại lần, tựa như hỏi thị vệ này lại vừa như tự hỏi mình. Bỗng nàng khoát tay, gọn gàng linh hoạt nhấc tấm sa mỏng mặt mình ra: "Ta chính là hạ đường phụ mà ngươi -Trang Hàn Nhạn."

      Ánh mắt vừa sâu thăm thẳm vừa lạnh lùng của nàng bỗng mang theo chút khí thế bức người. Đầu tiên thị vệ kia tự chủ được mà bị dọa bởi khí thế như vậy mà lui về sau từng bước , đợi tới lúc nghĩ ra rốt cuộc Hàn Nhạn là ai thầm thở phào, : " ra là Trang tiểu thư, đắc tội rồi." Tuy là thế nhưng hề có chút ý xin lỗi nào, ngược lại còn có chút khinh thường.

      Hàn Nhạn cũng giận, mỉm cười: "Ngươi tên là gì?"

      Thị vệ kia sửng sốt, ngờ Hàn Nhạn lại hỏi thế, cười theo theo bản năng: "Trang tiểu thư hỏi tên nô tài làm gì? Nô tài...Chỉ là người thô kệch, sợ là lọt mắt tiểu thư."

      Hàn Nhạn nhìn , cười nhạt: "Ai muốn ngươi lọt vào mắt ta? Nhớ tên ngươi, là bởi vì..." Nụ cười của nàng càng sáng lạn hơn, nhưng ý giễu cợt cũng đậm hơn, nhìn hán tử thân cao tám thước như nhìn món đồ chơi: " biết ngươi tên gì, sao ta chỉnh ngươi được?"
      Sue ú thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 118: Bị phát

      Cái gì gọi là uy hiếp trắng trợn? Đây chính là uy hiếp trắng trợn. toạc móng heo chút chần chừ, khinh thường, đánh vào kiêu ngạo trong tâm lý, cho thấy tâm trạng bây giờ của nữ tử này tốt lắm.

      Thị vệ kia chỉ cảm thấy lòng lạnh từng hồi, kiềm được mà lui lại hai bước. phải Trang tiểu thư này luôn đối xử dịu dàng thân thiện với người khác, luôn cười tủm tỉm à? Nhưng hôm nay vừa thấy làm gì có nửa phần dáng vẻ yếu đuối? ràng là người thể bắt nạt. Cũng đúng, nàng trưởng thành từ thân phận người mất mẹ, đích nữ được cưng chiều, ngay cả cha nàng cũng phải kiêng dè nàng ba phần. Những di nương đối đầu với nàng trong Trang phủ ai có kết quả tốt. Nếu phải nữ tử này quá mức may mắn nhất định là tâm cơ thâm trầm. Hành động mấy ngày qua của nàng nhìn như dịu dàng nhưng thực ra vô cùng mạnh mẽ. Thị vệ này bỗng có cảm giác công chúa Tây Nhung phải là đối thủ của Trang Hàn Nhạn. Nếu Trang Hàn Nhạn muốn đấu trận với Y Lâm Na tất Y Lâm Na chết vô cùng thảm.

      Hàn Nhạn thấy vẻ mặt , vỗ tay, hờ hững : "Bây giờ ngươi có thể mở cửa."

      Thị vệ kia nghe vậy vội vàng nghiêng người cho Hàn Nhạn qua. Đây là hành động theo bản năng, vì vậy vẫn cam lòng. Hôm nay quyết định phải làm người của công d'đ'l'q'đ chúa Tây Nhung Y Lâm Na. Y Lâm Na là đối thủ của Hàn Nhạn, đương nhiên muốn tranh công với Y Lâm Na thể để Hàn Nhạn sống dễ chịu. Tuy lời vừa rồi của Hàn Nhạn khiến hơi sợ hết hồn hết vía nhưng nàng phải rời khỏi vương phủ này lập tức bởi vì... khẽ, nhưng chứa chút cười nỗi đau của người khác: "Trang tiểu thư có biết đêm qua có người thấy người và nam tử xa lạ ở chung phòng cả đêm trong khách điếm ?"

      Hàn Nhạn bỗng quay đầu lại, ánh mắt liếc sắc như dao.

      Đầu tiên thị vệ kia hơi co rúm, nhưng trong lòng nghĩ đại hán cao tám thước chẳng lẽ lại sợ con nhóc tay tấc sắt, liền cam lòng mà nhìn thẳng vào mắt Hàn Nhạn.

      Hàn Nhạn nhìn chằm chằm, lạnh lùng mà : "Ngươi nghe thấy từ đâu?" "Phố lớn ngõ đều truyền thế." Thị vệ thấy Hàn Nhạn như vậy, trong lòng càng khẳng định nàng chột dạ, đồng thời cũng vô cùng khinh bỉ nàng. khi biết mình thành Huyền Thanh vương phi lqđ được liền cấu kết với nam tử khác. Nữ nhân này đúng là tuân theo nữ tắc. May mà vương gia cưới nàng. Có nam nhân nào muốn thê tử còn chưa vào cửa mà đầu mình bị cắm sừng? suy nghĩ rồi thêm câu: "Vương gia cũng biết chuyện này, hay biết, mới phái người tìm nhỉ? ngờ rằng...Tiểu thư tự trở về." Lời tràn đầy ý châm biếm, cả trong lẫn ngoài đều chỉ trích Hàn Nhạn quy củ thanh bạch. Hàn Nhạn chỉ hơi hoảng hốt, nhất thời đầu óc hơi rối.

      Phó Vân Tịch biết chuyện này? Sao chuyện này lại truyền nhanh như vậy? Hẳn là thị vệ này láo. Nhưng hôm qua mình ở bên Trác Thất đều che mặt, càng cẩn thận để người khác phát ra mình bất thường. Sáng sớm hôm nay xe về phủ, có thế nào cũng thể trong thời gian ngắn như vậy mà bị nhiều người biết chuyện như thế. Trừ phi là có người cố ý tung tin. Nhưng hôm qua cũng có ai theo dõi mình. Nếu là có bị phát ngay lập tức. Với võ công của Trác Thất mà phát chút nào là chuyện thể.

      Chẳng lẽ đây là Trác Thất làm? Là cố ý tiết lộ ra? Nhưng chuyện này có lợi gì cho ?

      Trong nhất thời Hàn Nhạn hơi lắm mối liên quan trong chuyện này. Nhưng Phó Vân Tịch lại ra lệnh tìm mình, đây chẳng phải là làm ồn ào khiến chuyện này lớn lên cách trá hình à? Tất cả mọi người biết chuyện nàng ở cùng nam tử xa lạ đêm ư? Tâm trạng lqđ tức giận và giật mình từ từ tiêu tan, chỉ còn lại bi thương tràn đầy lòng nàng. Chẳng lẽ đời này mình vẫn biết nhìn người, nhìn nhầm Phó Vân Tịch rồi? chỉ vì tự vệ mà có thể đẩy mình vào chỗ nước sôi lửa bỏng, để người kinh thành cho rằng mình là nữ nhân hư hỏng thủy tính dương hoa (lẳng lơ), mà chàng phải đeo lưng bất cứ điều tiếng gì hay.

      Sao mà nàng thảm thương!

      Thị vệ thấy sắc mặt Hàn Nhạn càng ngày càng khó coi, trong lòng càng phấn khích, càng giữ miệng: "Có phải Trang tiểu thư cắt đứt quá nhanh ? Dù muốn gặp ai cũng phải để lúc rời khỏi vương phủ rồi hãy làm. Phải biết rằng lúc đầu là Trang tiểu thư đề nghị phải ở lại đây, bây giờ lại như thế, chẳng lẽ giờ đây muốn rời ngay?"

      Cấp Lam và Thù Hồng đứng nghe bên cạnh sớm vô cùng ngạc nhiên. Thù Hồng càng hối hận rằng đêm qua mình kiên trì bảo Hàn Nhạn về phủ. Nếu mình kiên trì chút thành ra thế này, Hàn Nhạn bị người khác bắt được đằng chuôi mà . Tới nỗi thị vệ giữ cửa cũng có thể lấy chuyện này mà chế giễu nàng. Đây là sơ sót của nàng. Bây giờ chắc chắn là trong lòng Hàn Nhạn vô cùng đau đớn.

      Cấp Lam giận tới mức mắt đỏ bừng. Ngay từ đầu nàng vô cùng tức giận tên thị vệ miệng đầy phân này. Vừa nhìn là biết là tay sai, muốn lấy lòng Y Lâm Na. Vậy mà dám d;đ;l;q;đ ăn hiếp tiểu thư của các nàng như vậy. Lúc này nghe càng ngày càng khó nghe nàng xắn tay áo lên: "Ngươi câm miệng!" Dứt lời, nàng liền định xông tới đánh nhau.

      "Dừng tay!" Đúng lúc này, giọng truyền tới từ sau lưng, tay thị vệ kia khựng lại, vội vàng cúi đầu: "Mộc thị vệ."

      Hàn Nhạn nhìn theo ánh mắt , chỉ thấy Mộc Phong đứng cách đó vài bước ở chỗ cao tới rất nhanh. nhìn thị vệ kia chút lại nhìn Cấp Lam chút, lộ ra vẻ mặt hiểu, liền với thị vệ kia bằng giọng lạnh băng băng: "Ngươi xuống trước, đổi người khác."

      "Mộc thị vệ..." Người nọ còn định phản đối nhưng cấp bậc của Mộc Nham cao hơn rất nhiều, lại là người bên cạnh vương gia, dù có bất mãn thế nào cũng dám ra. đành phải trừng mắt với Cấp Lam cách hung dữ rồi mới tức giận mà .

      "Ơ, Mộc thị vệ à," Cấp Lam liếc thấy Mộc Phong. Bây giờ mọi người bên cạnh Phó Vân Tịch trong mắt nàng đều có bộ dạng đáng ghét. Ai ức hiếp tiểu thư của nàng lương tâm của kẻ đó là xấu xa. Nàng ngoài cười nhưng trong cười mà : "Sao dám làm phiền ngài đại giá, đừng bẻ gãy chết bọn ta."

      Mộc Phong thay đổi hoạt bát nhiệt tình thường ngày, hơi bất đắc dĩ mà nhìn Cấp Lam, khẽ: "Muội đừng như vậy...Ta..." Nghĩ lại lại tìm được lời có thể thuyết phục Cấp Lam, liền quẳng ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Nhạn, mong nàng có thể hòa giải. Nhưng điều khiến thất vọng là Hàn Nhạn chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt nhìn có chút dao động nào, tựa như thông qua mà nhìn người khác, hoặc nhìn gì cả.

      Rất hiếm thấy Hàn Nhạn như vậy. Ít nhất trước kia trước mặt Mộc Phong và Mộc Nham, đa số Hàn Nhạn lqđ đều cười tủm tỉm, cho dù gặp tình huống vô cùng khó giải quyết nàng cũng rất ít có vẻ mặt lạnh như băng này với người bên cạnh mình. Tựa như nàng có chút liên quan nào tới bọn họ. Trong lòng Mộc Phong thấy rất khó chịu. có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Hàn Nhạn là thế nào. Nhưng thể làm gì. chỉ là hạ nhân.

      Cấp Lam qua người , cố ý đụng vào vai cái: "Giả mù sa mưa!"

      "Làm phiền Mộc thị vệ thông báo với vương gia tiếng," Hàn Nhạn bỗng , nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng: "Hôm nay chúng ta rời khỏi vương phủ, xin cáo từ."

      Mộc Phong lấy làm kinh hãi: "Chuyện này..."

      Tuy Thù Hồng và Cấp Lam cảm thấy hết sức bất ngờ với quyết định này của Hàn Nhạn nhưng Cấp Lam vẫn hết sức cao hứng. Với nàng mà ở đây nhìn Hàn Nhạn bị uất ức còn khó chịu hơn khi nàng bị lạnh nhạt ở Trang phủ nhiều. Nàng ngay: "Vậy tiểu thư, chúng ta nên về thu dọn chút chứ?"

      Hàn Nhạn gật đầu. Mộc Phong hơi chần chừ, liếc nhìn Cấp Lam, : "Người vẫn nên tự với vương gia tiếng, vương gia người...Có lẽ có chuyện muốn với người."

      "Có cần thiết ?" Hàn Nhạn lạnh lùng buông câu, biết vì sao, bây giờ trong lòng nàng có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thấy lạnh, rất lạnh. Nàng vẫn nhắc nhở mình nếu báo thù hay là sống đời này cũng phải thường xuyên nở nụ cười. Phải nhiệt tình với người bên cạnh, được tùy tiện thù hận. Hận người quá khổ. Nhưng nàng ngờ khi trái tim người lạnh lại ngay cả hận cũng xa xỉ. hận nổi, cũng nổi.

      "Hay là người cứ gặp vương gia chút ." Mộc Phong kiên trì . Hôm nay biến thành thế này cũng rất tiếc. Có lẽ đây là cách cuối cùng có thể giúp được Hàn Nhạn. Nếu Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch có thể hòa hảo chẳng phải tất cả đều được giải quyết dễ dàng sao?

      Nhưng lời của Mộc Phong cũng nhắc nhở Hàn Nhạn. Tuy Phó Vân Tịch có rất nhiều chuyện cho Hàn Nhạn nhưng Hàn Nhạn cũng nên với chàng. Nếu Phó Vân Tịch kiên trì muốn cưới Y Lâm Na hay có ý như vậy qua thời gian dài, Hàn Nhạn hoàn toàn hết hy vọng, chọn cách buông tay.

      Mà bây giờ, nàng sắp hết hy vọng rồi.

      " thôi." Nàng với Mộc Phong. Mộc Phong vui mừng, vội vàng trước dẫn đường. Cấp Lam và Thù Hồng về thu dọn đồ đạc. Vẻ mặt Mộc Phong đường hết sức khó xử, có lẽ là muốn an ủi Hàn Nhạn rồi lại tự thấy đuối lý, biết nên cái gì cho phải. lúc lâu sau, mới cẩn thận mà : "Trang nương...Tối hôm qua, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người ở cùng nam tử xa lạ ..." Mộc Phong hết câu, chỉ quan sát vẻ mặt của Hàn Nhạn.

      Hàn Nhạn cười lạnh: "Chẳng phải ngươi nghe rồi đấy sao. Toàn bộ kinh thành biết ta và nam tử xa lạ ở với nhau đêm."

      "Chắc chắn chuyện này phải là ," Mộc Phong nghiêm mặt : "Tiểu thư phải người như vậy." Trong lòng , Hàn Nhạn là người giữ mình trong sạch. Lúc đầu khi vương gia cầu hôn, Hàn Nhạn cũng đồng ý lập tức. đời này có ai tốt hơn vương gia. Đến vương gia mà nàng còn luôn giữ khoảng cách huống chi là với nam nhân khác. Hơn nữa, ra " đời thế nạp thiếp thu thông phòng", với người cầu chung thủy trong tình cảm chắc chắn người đó cũng lòng.

      "Ngươi cho rằng rất hiểu ta à?" Hàn Nhạn nhếch môi cười khẽ, lạnh nhạt nên lời: "Ngay cả chủ tử của ngươi cũng hiểu ta, ngươi hiểu gì. Chuyện đêm qua vốn là ."
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :