1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 107: Phải xuất chinh

      Editor: SunniePham

      Trong khoảng thời gian rất dài, Hàn Nhạn biết mình quyết định có phải chính xác hay .

      Chuyện tình hôm đó của Trang phủ, Đại Chu thị bị Trương Thái Sư dùng tội danh gian díu đuổi ra khỏi phủ, còn bị dùng hình phạt in dấu lên mặt với chứ ‘dâm’ to lớn. Sau đó ở trong chợ, để cjp người chỉ trỏ vào, cả đời Đại Chu thị chưa từng bị người khác đối đãi qua như vậy, cho nên tinh thần của bà có chút hoảng loạn. Điên cuồng tranh chấp với người khác, sau đó ngã vào vào hàng rào chắn trong thành, nhưng ai cứu bà cả, cứ như mà bà chết ràng.

      Chu thị so với bà cũng tốt hơn bao nhiêu, bởi vì Mị di nương cũng muốn hãm hại Hàn Nhạn, cho nên bà ta và Mị di nương đều bị nhốt vào trong đại lao. là bị nhốt vào nha lao, ra cũng giống như chuyện cả đời này cũng hề ra được. Hàn Nhạn biết , cho dù nàng với quan phủ là phải nghiêm trị nhưng cũng bằng bút tích của Phó Vân Tịch. Chắc chắn là Phó Vân Tịch gì đó với quan phủ, cho nên có mội người quý nhân nào chịu giúp đỡ, mặc dù bình thường tỷ muội Chu thị và rất nhiều quý nhân qua lại với nhau.

      Về phần Thất hoàng tử đúng là được thu hoạch ngoài dự liệu rồi. Hoàng Thượng trách cứ Thất Hoàng Tử núi cầu phúc vì dân chúng, mà ngược lại lại vụng trộm chạy tới Trang phủ, hơn nữa mời còn mời cả Tĩnh Hư đạo trưởng, ông ta là loại người chuyên hãm hại người khác. là cần phải dạy bảo lại, cho nên Thất Hoàng Tử tạm thời bị cấm túc.

      Người như Thất Hoàng Tử cũng nên để cho nếm thử chút đau khổ. Hoàng Thượng đối xử với Thất Hoàng Tử như vậy làm cho trong triều rất nhiều đại thần hướng về Thất Hoàng Tử, lại có chút ít bắt đầu dao động. Đơn giản là vì hàng động lần này của Hoàng Thượng, giống như Thất Hoàng Tử được hưởng thánh sủng, có phải là ngầm Thái Tử mới là bên áp đảo hay ?

      Thất Hoàng Tử bị cấm túc rồi, đương nhiên là Vệ Như Phong cách nào liên lạc với rồi. thực tế, sau khi Trang phủ xảy ra chuyện Vệ Vương bắt đầu muốn thu lại mọi chuyện. Chuyện này liên lụy tới rất nhiều người, thân là kẻ đứng mũi chịu xào, chỉ có kẻ ngào ngu ngốc lắm mới để cho người khác đánh lên đầu của mình.

      Lúc này đây, Hàn Nhạn có thể coi như là đại thắng trong mọi chuyện, tất cả đối thủ có uy hiếp đối với nàng trong thời gian lâu, cũng có cách nào gây với nàng nữa rồi. Đặc biệt là tỷ muội Chu thị, cả đời này chỉ sợ là có cơ hội chuyển người, lúc biết tin Đại Chu thị chết Hàn Nhạn ngây người lâu. Nàng vui vẻ, cũng cảm thấy thoải mái, chẳng qua chỉ là cảm thấy có việc nhất định phải tự mình hoàn thành. Nhưng là bởi như vậy, cho nên trong lòng của nàng càng trở nên trống trơn. Cả đời này, nàng dùng chuyện báo thù mà làm nguyên nhân chính, bây giờ trách nhiệm càng ngày càng , nhưng rồi lại càng ngày càng biết mình phương hướng ở nơi nào. Nếu có ngày, toàn bộ đối thủ của Hàn Nhạn đều bị tiêu diệt rồi, nàng tự hỏi tại sao nàng còn phải lưu lại thế gian này?

      Nàng suy nghĩ có chút mất hồn, Hàn Nhạn thào mở miệng, với Thu Hồng bên cạnh: "Thu Hồng, ta ở đời này. Đến cuối cùng có ý nghĩa gì đây?"

      Thu Hồng biết tại sao Hàn Nhạn phải đột nhiên lại hỏi như vậy, nàng chỉ biết là những ngày này Hàn Nhạn hề có chút vui vẻ nào,. Cho dù nàng vạch trần mưu của những người kia, dù cho tạm thời Trang phủ còn có thể uy hiếp được người của nàng, nhưng mà tiểu thư nhà mình sung sướng gì. Từ năm trước sau khi Hàn Nhạn tỉnh lại, Thu Hồng hiểu rất cuộc trong lòng của tiểu thư nhà mình nghĩ cái gì. Các nàng từ cùng nhau lớn lên, có gì giấu được nhau, trước đây Thu Hồng có thể , tiểu thư suy nghĩ gì nàng hề khó đoán. Nhưng mà tại giống rồi, ánh mắt của tiểu thư giống như là trải qua rất nhiều chuyện xưa, thế nhưng chuyện xưa này nàng và Cấp Lam hề có mặt trong đó.

      Ngày thường Hàn Nhạn đều là thận trọng và tỉnh táo, hiếm có khi thoát ra hoang mang như vậy, giống như là đứa bé lạc được, khiến người khác nhìn vào mà nhịn được đau lòng. Thu Hồng suy nghĩ rồi nghiêm túc : " ra tiểu thư cần nghĩ ý nghĩa của mình là cái gì, chỉ cần tiểu thư sống vui vẻ là tốt rồi. Nếu như nhất định phải sốn là phải có ý nghĩa . . . . Tiểu thư có thể nghĩ tới Vương Gia."

      Phó Vân Tịch? Hàn Nhạn sững sờ, lại nghe Thu Hồng tiếp tục : "Vương Gia đối tiểu thư thế nào tụi nô tỳ dù có con mắt cũng nhìn ra. Vương Gia như vậy đủ để trở thành ý nghĩa của tiểu thư."

      Hàn Nhạn rơi vào trầm tư, đúng vậy Phó Vân Tịch đối với nàng rất tốt. Vào lúc này đây, chuyện xảy ra ở Trang phủ, ra cũng thể tính là chuyện . Liên lụy tới Thất Hoàng Tử và Vệ Vương, thậm chí còn có Thái hậu trong Hoàng Cung, nhưng mà Phó Vân Tịch chưa từng có ý định hỏi qua ý kiến của nàng. Chàng trải tốt đường lui, làm cho nàng yên tâm mà can đảm làm, từ Ngô thái y đến quan phủ, toàn bộ đều chàng đều thông báo. Trang Hàn Nhạn, Hàn Nhạn tự hỏi trong đáy lòng của mình, bản thân mình có tài đứ gì mà làm cho Phó Vân Tịch lại vì mình mà làm đến như vậy?

      Nhưng mà nhờ những lời này của Thu Hồn cho nên trong lòng của Hàn Nhạn trở nên ấm áp.Giờ phút này, nàng đột nhiên rất muốn nhìn thấy Phó Vân Tịch, cái gì cũng , chỉ cần nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của chàng nhưng lại che giấu được quan tâm, như vậy cũng đủ lắm rồi.

      " tốt rồi, tiểu thư ơi!" Lúc nàng còn do dự có gặp Phó Vân Tịch hay nhìn thấy Cấp Lam vội vàng từ bên ngoài chạy vào, suýt chút nữa ngã nhào.

      Thu Hồng : "Sao vậy? Sao lại gấp gắp tới vậy, có gì từ từ ."

      Cấp Lam chạy đến trước mặt Hàn Nhạn, thở gấp : "Tiểu thư, tốt rồi, muội nghe bên ngoài các dân chúng đều bàn luận với nhau, nghe là Vương Gia phải xuất chinh tới Tây Nhung."

      "Cái gì?" Hàn Nhạn lặp tức đứng dậy, có chút thể tin được mà chằm chằm vào Cấp Lam: "Ta nghe , muội lại lần nữa xem."

      Cấp Lam có chút lo lắng mà liếc nhìn Hạn Nhạn, rồi cắn răng lặp lại lần nữa: "Vương Gia phải xuất chinh Tây Nhung đánh giặc."

      Nàng như vậy là quá ràng rồi chỉ có Hàn Nhạn là giả bộ như biết. Cũng phải là có khả năng, chuyện Phó Vân Tịch phải xuất chinh Hàn Nhạn sớm biết, nhưng tại sao lại nhanh đến vậy, phải , phải chờ nàng và chàng thành thần rồi mới xuất chinh hay sao. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn vừa sốt ruột : "Cấp Lam, em biết Vương Gia khi nào xuất chinh ?"

      Cấp Lam khó xử nhìn thoáng qua Hàn Nhạn giống như là sợ nàng đau lòng. Nhưng mà nàng thể , cho nên nàng chậm rãi từ từ ra: "Là tháng sau. . ."

      Nhanh như vậy, Hàn Nhạn xiết chặt lòng bàn tay, trong nháy mắt, tâm tình của nàng trở nên hổn loạn. Có lẽ trước đó nàng căn bản có lo lắng qua chuyện sau khi Phó Vân Tịch xuất chinh bản thân nàng như thế nào, nhưng mà bây giờ nàng nhất định được an toàn ở trong thời khoảng gian ngắn. Có phải chỉ có như vậy Phó Vân Tịch mới yên tâm can đảm mà rời . Vì vậy chàng mới như vậy yên tâm làm xử lý hết mọi chuyện của Trang phủ thay nàng, bởi vì chàng biết , sau khi chàng rồi, có ai bảo vệ Hàn Nhạn.

      "Ta muốn gặp huynh ấy." Hàn Nhạn thong thả mà kiên định lập lại lần: " Ta muốn gặp huynh ấy." Đúng vậy, chưa từng có khắc nào mà Hàn Nhạn muốn gặp Phó Vân Tịch đến mãnh liệt như vậy, chuyện này, nàng cần phải bàn bạc với Phó Vân Tịch tốt mới được. Hàn Nhạn muốn biết rất nhiều chuyện, nàng còn muốn biết ràng về con tim của chính mình.

      "Cấp Lam, chuẩn bị ngựa." Nàng đứng lên, suy nghĩ chút rồi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy tác phẩm mà mình vừa mới thêu xong, đó chính là cặp uyên ương, thủ pháp vốn chẳng tin xảo gì đồng thời còn có chút vụng về. Nhưng nếu nàng thêu uyên ương, bằng là nàng thêu cặp đại bàng. Phía còn có tên tuổi của Hàn Nhạn, nàng từng nghĩ thêu cái này cho Phó Vân Tịch, nghĩ tới nhanh như vậy đến lúc kia.

      Trong phủ Huyền Thanh vương.

      Phó Vân Tịch mặc bộ trường bào màu trắng, yên lặng ngồi ở trước bàn đọc sách. tay cầm lấy bức thơ, chữ viết thời nhìn vô cùng phong lưu tùy tiện, nhìn sau cũng nghĩ đây là nét chữ của nữ tử. Đó là bức thư mà lần đầu tiên Hàn Nhạn viết cầu cứu chàng.

      Hồng Nhạn (*) truyền thư, khóe môi của chàng nhếch lên, Hồng Nhạn truyền thư, nhưng mà bao lâu nữa chàng cần thông qua Hồng Nhạn rồi. Lúc đó chàng có thể cùng truyền thư với Hàn Nhạn rồi. Nếu như nàng là con chim nhạn lớn tốt, chàng tới chỗ nào nàng cũng có thể tới chỗ đó, vĩnh viễn ở bên cạnh mình. chiến trường đao kiếm có mắt, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Phó Vân Tịch biết mình sau khi mình này lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nào. Tình trạng của nàng cũng tốt hơn chính mình bao nhiêu, mình ở chiến trường, tuy là tàn khốc, nhưng mà những đao kiếm kia đều có thể thấy được. Còn trong hoàn cảnh vị trí của Hàn Nhạn, những kia đao kiếm nhìn thấy, so với ở chiến trường thin càng đáng sợ hơn.

      (* Hồng Nhạn: Ở đầy là ám chỉ Thu Hồng, từ này có thể là ghép tên của Thu Hồng và Hàn Nhạn lại)

      Chàng nhíu mày lại, thể bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ, cảm giác này vô cùng khó chịu. Nhưng mà Phó Vân Tịch chính là Phó Vân Tịch, chàng còn có sứ mạng của mình, điều chàng có thể làm cho nàng chính là trước khi chàng xuất chinh, thay Hàn Nhạn dọn hết chướng ngại, như vậy chàng mới an tâm mà rời .

      "Này…" Thành Lỗi nhìn mình bằng hữu thân thiết của mình giờ phút này buồn rầu, lên tiếng nhắc nhở: " nỡ bỏ tiểu Vương phi của mình à. Ngươi có thể mà, dù sao Hoàng Thượng cũng muốn ngươi ." Chuyện này hoàn toàn là , tình cảm của Hoàng Thượng và Phó Vân Tịch vô cùng sâu đậm, đương nhiên là muốn chàng ra chiến trường. Đáng tiếc tính tình của Phó Vân Tịch mười con bò cũng kéo được, bản thân mình nhận chuyện Hoàng Thượng cũng có cách nào thay đổi. Lần này Phó Vân Tịch thỉnh xin xuất chinh, Hoàng Thượng cũng từng ngăn cản quá.

      Phó Vân Tịch lắc đầu: "Ta vẫn muốn ."

      "Ngươi có thể sau khi ngươi và tiểu Vương phi thành thân mà." Thành Lỗi trong miệng cắn cán bút, úp mỡ : "Còn chưa thành thân mà ra trận, phải rất thiệt thòi sao?"

      Thành thân, sắc mặt lạnh lẽo của Phó Vân Tịch có tia dao động, phải là chàng có nghĩ tới chuyện thành thân, nhưng mà nàng còn quá , thậm chí còn chưa tới tuổi cập kê, mình sao có thể lấy nàng được. Huống chi nếu như chiến trường chàng có sơ xuất gì, cũng thể khiến cho Hàn Nhạn cả đời làm quả phụ, với tính tình của Hoàng Huy chôn cùng cũng có thể. Chàng thể vì ích kỷ của chính mình, mà đẩy Hàn Nhạn tới hoàn cảnh như vậy.

      Thành Lỗi cười hì hà: "Cứ như vậy , ngươi hối hận sao? Tiểu đại tẩu thông minh đáng như vậy, nếu ngươi rời năm, lỡ như bị nam nhân khác nhìn trúng rồi. . ."

      Lời này vừa ra, ngay lắp tức trong phòng liền có khí lạnh làm cho người khác lạnh run người.

      "Nhìn trúng?" Khóe miệng Phó Vân Tịch chậm rãi nâng lên, khuôn mặt tuấn mỹ biểu lộ ra ôn hòa vô cùng, nhưng ôn hòa này lại khiến cho người khác nhịn được mà cảm thấy lạnh run.

      "Dám nhìn trúng người của Huyền Thanh vương, đền ít nhất là cái mạng." Chàng lạnh lùng .

      Thành Lỗi chịu hết nổi mà rùng mình cái, đáng sợ, biểu lộ này của Phó Vân Tịch là đáng sợ. Chỉ là với tính tình cuồng vọng sợ trời sợ đất của chàng nếu như coi trọng Hàn Nhạn, cho dù có chín cái mạng cũng đền được. Phải biết rằng lúc trước ở trong quân doanh, lúc Phó Vân Tịch thẩm vấn đội tù binh của quân địch rồi dùng phương pháp xử lí, nếu là Tu La của địa ngục cũng quá đáng chút nào. Tiểu đại tẩu tốt nhất là nên an phận thủ thường .
      tart_trung, Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 108: Chờ ta trở lại

      Edtior: SunniePham

      Lúc Hàn Nhạn nhìn thấy Phó Vân Tịch chàng ở trong phòng uống trà.

      Tuy là cái gì cũng , nhưng mà biết tại sao khí lần này so với lúc trước lại năng nề như chưa từng có.

      Thị vệ gác cửa trầm mặc lui qua bên, giống như là sớm biết nàng đến. Cấp Lam và Thu Hồng đều ở bên ngoài, Hàn Nhạn bước vào phòng, liếc mắt lặp tức nhìn thấy Phó Vân Tịch giường .

      Hôm nay chàng mặc bộ đồ bào màu đen thêu chỉ vàng, so vớ lạnh lùng và cao quý của lúc trước hề giống nhau, cả người đều có vẻ vô cùng thâm trầm và lạnh đến thấu xương. Ngũ quan tuấn mỹ nhìn ra chàng có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng mà chính vì vậy mà hết lần này tới lần khác, so với trước đây lại vô cùng giống chàng. Bây giờ lại phản phất lạnh lùng, mang theo chút sát khí, đây mới chân chính là Phó Vân Tịch.

      Hàn Nhạn do dự chút rồi đến bên cạnh , nhè kêu tiếng: "Vương Gia."

      Phó Vân Tịch ngẩng đầu lên nhìn nàng, cặp kia đen giống như bình thường mà bây giờ đối mặt nàng lại vô cùng dịu dàng, còn có chút huyền diệu. Hàn Nhạn nhìn hiểu, nhưng mà vào lúc Phó Vân Tịch soi mó nhìn mình Hàn Nhạn lại có chút hoảng hốt, nàng cũng biết đây là tại sao, cảm giác này như là quá bất thình lình. Nhưng Phó Vân Tịch lại căn bản muốn mở miệng ra chuyện, Hàn Nhạn đành phải hắng giọng cái rồi : "Huynh phải xuất chinh sao?"

      "Ừ." Trong lời Phó Vân Tịch nghe ra chàng có ý tứ gì, có tiếc nuối, cũng có cảm giác. Hàn Nhạn cảm thấy rất kỳ lạ, thái độ của Phó Vân Tịch, giống như là về tới lúc họ mới quen nhau, giữ khoảng cách nhất định và vô cùng lạnh lùng. Nếu là Hàn Nhạn của kiếp trước mà lọt vào đối như vậy, chỉ sợ là sớm ủy khuất rồi. Nhưng mà bây giờ trước mắt Hàn Nhạn ngoài có nghi ngờ ra, ngược lại còn có gì khác cả.

      "Tại sao lại nhanh như vậy?" Nàng hỏi: " phải là sang năm mới xuất chinh sao?"

      Phó Vân Tịch lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng thầm thở dài, bé này ràng là quan tâm nhưng mà lại biểu gì. Cũng thấy nàng lộ ra bất kỳ dáng vẻ thương tâm nào, có phải là chàng tự mình đa tình ? Trong lòng bé này, rốt cuộc Phó Vân Tịch có từng chiếm vị trí nào ? Nếu những nữ tử khác đối mặt với việc người trong lòng xuất phải là vô cùng bi thương rồi khóc lóc sao. Còn buồn bã mà lời giữ lại, còn Hàn Nhạn . . . Xem ra, cả hai khả năng đều thể xảy ra.

      "Tây Nhung có hàng động lớn, phải mau kết thúc chiến tranh." Chàng .

      Hàn Nhạn gật đầu, nhưng lông mày tự chủ mà nhíu lại, Tây Nhung có hàng động lớn, nhưng Đại Tông thể vội vàng ra ứng chiến, chẳng lẽ là có chuyện lớn gì sao? Nhưng nếu như đáng nhau cho dù Đại Tông có nước giàu dân mạnh, nhưng lại phải cẩn thận vô cùng. Hàn Nhạn còn nhớ lúc trước chuyện Thái Tử Trác Thất bị thích khách đuổi giết, giống như là rất nhiều chuyện nội tình của Tây Nhung. Cấu kết với Tây Nhung, nội ứng ngoại hợp, đánh trận chưa chắc là tốt đối với Đại Tông. Nếu vậy Phó Vân Tịch thân làm chủ soái. . . Chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?

      Hàn Nhạn lén nhìn chàng, thấy chàng nhanh chậm uống trà. Dáng vẻ tùy ý, trong lòng khỏi dâng lên phẫn nộ, trước khi Phó Vân Tịch xuất chinh, rốt cuộc có nghĩ tới nàng hay ? Bây giờ nhìn dáng vẻ của chàng, xem ra giống như muốn giải thích cho nàng biết. Lặp tức Hàn Nhạn lạnh lùng : "Vương Gia, lần này xuất chinh vậy bao giờ ta mới vào cửa đây?"

      Hai chữ ‘thiếp thân’ nàng cũng cần rồi, nàng cũng thèm câu nệ gì mà đặt câu hỏi, nếu như bị những người khác nghe được nhất định vô cung chấn động. Đơn giản là vì chuyện hôn nhân đại từ trước tới nay nữ tử luôn ở thế bị động, nào có nữ tử nào chưa vào của mà còn lớn tiêng hỏi: Chừng nào ta mới vào cửa. Đây cũng quá kinh thế hãi tục rồi, mặc dù Phó Vân Tịch từ trước đến nay luôn rất bình tĩnh nhưng cũng thiếu chút mà bị sặc rồi.

      Phó Vân Tịch ngẩng đầu như suy nghĩ gì đó, cẩn thận quan sát biểu tình của Hàn Nhạn. Chỉ thấy sắc mặt của nàng lạnh lùng, mặt mày giống như là tích tụ cổ khí, trong trí nhớ của chàng Hàn Nhạn hiếm khi đối xử lạnh lùng với chàng như vậy, nàng tức giận rồi sao? Chàng nhân tiện : "Xuất chinh trở về chúng ta lặp tưc thành thân."

      Hàn Nhạn muốn bị tức chết rồi, xuất chinh trở về, đây chính là đáp án Phó Vân Tịch cho nàng, phải biết rằng chiến mọi chuyện đều có thể xảy ra, vậy mà chàng lại như vậy. Hàn Nhạn giận quá hóa cười, nhìn chàng mà nhàng : " biết là Vương gia có từng nghĩ qua , lỡ như sa trường xảy ra chuyện gì may chẳng khác nào tương lại Hàn Nhạn vì Vương gia mà trở thành quả phụ?"

      Lời này vừa ra khí trong phòng cũng đọng lại, Phó Vân Tịch trầm mặc , chỉ là chăm chú nhìn Hàn Nhạn, ánh mắt giống như đầm sâu. Lời vừa ra khỏi miệng Hàn Nhạn cũng có chút hối hận, mình cái gì cũng may, sinh mạng của Phó Vân Tịch sao có thể đem ra giỡn cho được. Phải biết rằng chiến trường điều kiêng kỵ nhất chính là ra những lời này, bản thân nàng ra những lời này đúng là có chút quá đáng, chưa gì mà độc ác nguyền rủa rồi.

      Phó Vân Tịch nhìn nàng, chàng nghĩ có phải là mình quá cưng chiều tiểu nha đầu này rồi hay phải, cho nên mới sủng nàng thành người có tính tình vô pháp vô thiên thế này. Nêu nàng như vậy, đổi lại là người khác , bị giết rồi. Nhưng mà lời của Hàn Nhạn lại làm cho chàng cảm thấy có chút bất lực, chính mình bức nàng trở nên nóng nảy như vậy, nếu , làm sao nàng có thể giống như đứa bé mà ra những lời bốc đồng như vậy?

      Đột nhiên Phó Vân Tịch lại giương môi lên, thâm trầm thấp : "Ngươi sợ bổn vương chết sao? Hay là sợ mình gả được?"

      Hàn Nhạn sửng sốt chút, ngờ rằng chàng lại đột nhiên ra những lời này, trong lúc nhất thời biết nên cái gì cho phải. Chỉ là nhìn dáng vẻ của Phó Vân Tịch, mặc dù chỉ cười , như giọng điệu của chàng lại giống như trong khoảng thời gian họ ở chung với nhau, giống như bị đè nén như lúc đầu.

      Hàn Nhạn hất mặt: " bậy bạ gì đó, cái gì mà gả ra được."

      Phó Vân Tịch đứng dậy, vì vậy Hàn Nhạn phải ngẩng đầu lên nhìn . Chàng hơi khom người xuống, nhàng bên tai Hàn Nhạn: "Bổn vương nhìn dáng vẻ của ngươi, rất giống như là muốn vào cửa. Chẳng lẻ bây tại ngươi muốn lặp tức gả cho bổn vương sao."

      Giọng của chàng mềm mại trầm lắng, lúc dán vào bên tai của Hàn Nhạn khí ấm áp truyền đến, vô cùng mập mờ. Lúc này tim của Hàn Nhạn ngừng đập liên hồi, mặc dù thân thể này chỉ mới là thiếu nữ mười ba tuổi, nhưng khi đối mặt với người mình thích, vẫn có tâm trạng kích động. Thế nhưng Hàn Nhạn cũng dám biểu ra bên ngoài, chỉ là vừa lui về sau bước: "Vương Gia quá lo lắng rồi, chỉ là chuyện chiến trường, ai ràng được. Nếu Vương Gia hạ quyết định như vậy, chắc hẳn sớm nghĩ kỹ rồi." Đến bây giờ tâm tình của nàng còn phẫn nộ giống ban đầu, mà là chậm rãi trở lại bình thường, vì vậy nàng mở miệng : "Xin hỏi Vương Gia, hôn của ta và người. Ở trong này, ta đóng vai gì?"

      Lời này của Hàn Nhạn phải là lung tung, mà vì lúc trước Phó Vân Tịch căn bản nhanh như vậy xuất chinh Tây Nhung, mà ngay cả Hàn Nhạn cũng cho rằng Phó Vân Tịch sau khi hai người thành thân, mà bây giờ lại phải như vậy. Nếu Phó Vân Tịch phải đột nhiên lại thay đổi kế hoạch, phải là , chuyện xuất chinh Tây Nhung ngay từ đầu Phó Vân Tịch tính toán tốt rồi. Vậy hôn của nàng, có phải cũng là phần trong kế hoạch , tuy chuyện này có lợi gì trong kết hoạch, nhưng mà thời gian dừng lại như vậy, hôn cũng có tác dụng giống nhau.

      Trong lòng Phó Vân Tịch thở dài, Hàn Nhạn cái gì cũng tốt, nàng thông minh bén nhạy người khác hề so sánh được, Phó Vân Tịch cũng thấy nàng có tâm cơ thâm trầm có gì là tốt. Thành Lỗi từng , nữ tử muốn đơn thuần lương thiện phải giống như tờ giấy trắng mới tốt, còn Hàn Nhạn tuyệt đối phải là tờ giấy trắng, lòng dạ của nàng rất độc ác, làm việc vô cùng quyết đoán, giống như là bức họa bị thấm đầy mực vô cùng sâu xa. Có lẽ chính vì điều này nên Phó Vân Tịch mới mến Hàn Nhạn, cho nên chàng cảm thấy nàng có tâm cơ thâm trầm phải là khuyết điểm gì, ngược lại lại là ưu điểm làm cho người tán thưởng. Nếu như biến thành người khác, cũng có tâm cơ thâm trầm giống như vậy, sợ là Phó Vân Tịch sớm thể thái độ này rồi

      "Hôn và chiến tranh dính dán gì nhau." Đây là lời , Phó Vân Tịch chưa từng nghĩ coi hôn của mình và Hàn Nhạn là loại giao dịch, hoặc là đạt được mục đích nào đó. Theo ý chàng, lấy Hàn Nhạn, đáp ứng hôn này là bởi vì chính mình mến nàng. Nhưng mà rất ràng, tiểu nha đầu trước mặt lại hề tin tưởng lời của chàng, trong ánh mắt của nàng ràng viết: Huynh lừa gạt ta, ta tin tưởng huynh nữa.

      Phó Vân Tịch duỗi ra tay còn lại ra vuốt ve đầu Hàn Nhạn, cái đầu xù xì làm cho chàng thoải mái vô cùng. Giống như là con hươu sao lúc trước chàng nuôi. Chàng : "Ta có lừa ngươi."

      ra Hàn Nhạn hoàn toàn tin lời của chàng, đứa ngốc mới tin tưởng. Phó Vân Tịch lớn mạnh như vậy, vậy mà lại hề có mục đích gì với chuyện hôn của nàng sao. Nhưng mà nghe được giọng của Phó Vân Tịch giống như là có lừa gạt mình, trong lòng nàng lại từ từ bình tĩnh trở lại. Phó Vân Tịch là người kiêu ngạo như thế nào, trong lòng Hàn Nhạn biết rất , người kiêu ngạo như vậy còn sợ làm cho thiên hạ đại loạn, nhưng lại giải thích cho chính mình. Hàn Nhạn có cảm giác thành lời. Nhưng mà trong đầu lại nổi lên tia ủy khuất, dứt khoát tiến lên bước, rồi đâm đầu vào ngực của Phó Vân Tịch.

      Đầu tiên là Phó Vân Tịch sững sờ trong chốc lát, nhìn vật ở trong lòng mình. Nàng nhắn nhu nhược, cả người giống như là chôn ở trong trường bào màu đen của mình. Chỉ lộ ra hai cái búi tóc tròn tròn, nhìn giống như là vật làm nũng. Trong lòng của chàng tự chủ được mà mềm nhũn ra, có chút dở khóc dở cười, người khác vợ chồng là vợ chồng, bọn họ ở chung với nhau nhìn thế nào cũng giống như là trưởng bối cùng vãn bối. Khụ khụ. . . Phó Vân Tịch hề thừa nhận tự là mình già rồi.

      Hàn Nhạn ở trong lòng chàng buồn bực trong chốc lát, sau đó chui ra, từ trong tay áo móc ra khăn tay vuông đưa cho chàng. Phó Vân Tịch nhận lấy rồi xem xét, tài nghệ thêu thùa vốn chẳng tinh tế gì, nhưng mà cũng nhìn ra được vật này tốn bao nhiêu công sức của người làm. Ở phía còn có chữ ‘Nhạn’.

      Đây là vật Hàn Nhạn thêu cho chàng, Phó Vân Tịch khẽ cười tiếng, với tính tình của Hàn Nhạn ngày thường nàng làm chuyện mà các nữ tử khuê các hay làm, vì vậy cái khăn thêu này có bao nhiêu quý giá chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết rồi.

      Phó Vân Tịch ôm chầm lấy Hàn Nhạn, vịn cái ót của nàng, nhàng ấn lên môi của nàng cái. Hàn Nhạn chỉ có thể nghênh đoán, nụ hôn này so với lần đầu tiên lại bình tĩnh vô cùng, Hàn Nhạn nhìn lông mi dày của chàng rũ xuống, xẹt qua đường cong mềm mại, rồi nghe thấy thanh của chàng vang lên ở bên tai: "Chờ ta trở lại."
      tart_trungTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 109: Ngày cập kê

      Ngày Phó Vân Tịch xuất chinh, Hàn Nhạn tiễn chàng.

      Tuy trong lòng rất muốn gặp chàng lần, với chàng vài lời nhưng cuối cùng, Hàn Nhạn chỉ bảo Mộc Phong mang cho chàng câu: Ta chờ huynh trở lại.

      Nàng sợ mình trở thành gánh nặng của Phó Vân Tịch, chỉ có thể dùng cách này để cho chàng biết, mình sống tốt, để mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm, nhất định chờ chàng trở về.

      cần gì cả, chắc chắn Phó Vân Tịch hiểu. Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có tiếc nuối nên lời.

      Thời gian như nước chảy, từ từ chảy trôi, đảo mắt tới đầu mùa xuân năm sau, ngày Hàn Nhạn cập kê.

      Trước khi Phó Vân Tịch xuất chinh xin Hoàng thượng ban thánh chỉ, trước lúc Phó Vân Tịch trở về Hàn Nhạn nhất định phải ở tại Huyền Thanh vương phủ. Hàn Nhạn biết đây là Phó Vân Tịch vì bảo vệ mình. Tuy bây giờ thoạt nhìn có nguy hiểm gì, nhưng để mình và Trang Sĩ Dương sống cùng chỗ chưa biết xản ra chuyện may gì. Huống chi Thất hoàng tử và Thái hậu cũng phải người dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Vì để phòng ngừa vạn nhất, Hàn Nhạn vẫn nên ở Huyền Thanh vương phủ khá an toàn hơn. Trước khi Phó Vân Tịch , cho bất cứ ai làm phiền Hàn Nhạn nên mấy ngày nay nàng sống rất yên bình.

      Nếu phải Trần ma ma nhắc nhở, Hàn Nhạn cũng nhớ ngày cập kê của mình. Nàng bấm ngón tay tính toán, Phó Vân Tịch cũng rời hơn nửa năm rồi. Thỉnh thoảng có tin tức từ tiền tuyến truyền tới tai Hàn Nhạn. Chiến tranh hết sức quyết liệt, khí thế của Tây Nhung hung hãn, dường như chuẩn bị đầy đủ. Trận chiến này lại đánh lâu dài. Vốn tưởng rằng có thể giải quyết rất nhanh, vậy mà lại chậm chạp, có kết quả. Hàn Nhạn loáng thoáng đoán được là bởi vì Đại Tông và Tây Nhung nội ứng ngoại hợp, nội gian chưa bắt được, muốn đối phó với kẻ địch rất khó khăn. Nhưng mình chỉ là nữ tử nho , thể ra chiến trường, vì vậy rất nhiều lúc, Hàn Nhạn chỉ có thể tới từ đường, lặng lẽ cầu khẩn trời cao phù hộ Phó Vân Tịch đường bình an.

      Đoạn thời gian này, vừa sốt ruột lại vừa yên ổn. Lo lắng chính là Phó Vân Tịch có gặp nguy hiểm chiến trường . Yên ổn chính là được bảo vệ tại Huyền Thanh vương phủ, cần phải đối mặt với minh tranh ám đấu dứt, cuộc sống dĩ nhiên là hết sức thanh tĩnh. Nàng nghênh đón ngày cập kê của mình trong tình huống tâm trạng phức tạp như vậy.

      Hôm đó, Hàn Nhạn dậy sớm, Trần ma ma chọn trong phòng rất lâu mới chọn được bộ quần áolqđcho nàng mặc ngày hôm nay. Hàn Nhạn cũng quá để ý, tùy ý để Cấp Lam tìm đồ trang sức cho nàng. Hôm nay người chủ trì cập kê là mẹ của Đặng Thiền - Đặng phu nhân. Khi mẹ mình còn tại thế, quan hệ với Đặng phu nhân hết sức thân thiết. Việc lớn cập kê hôm nay, Hàn Nhạn có mẹ, thân phận Đặng phu nhân thấp, đương nhiên có thể chủ trì. Trong lòng Hàn Nhạn vô cùng biết ơn nhưng Đặng phu nhân chỉ cười : "Ta cũng nhìn con lớn lên, cứ coi ta như mẹ ruột của con ."

      Chỉ là câu bình thường mà viền mắt Hàn Nhạn hơi ướt. Nàng quay lưng , để người khác nhìn thấy mình thất lễ, bình ổn tâm trạng mới chờ đợi Đặng phu nhân chải đầu cho mình.

      Ngoài chính sảnh Huyền Thanh vương phủ ít phu nhân và thái thái ngồi. Những phu nhân tiểu thư này đều là do Đặng phu nhân đích thân phát thiệp mời, vì vậy rất đáng tin. Càng đừng tới bây giờ Hàn Nhạn là Huyền Thanh vương phi, nếu có thể với cao cũng là trăm lợi mà hại với bọn họ.

      tay Đặng phu nhân cầm lược, chải mái tóc dài cho nàng. Tóc của Hàn Nhạn rất dài, mềm mại đen bóng, thoạt nhìn như gấm thượng hạng. Đặng phu nhân kìm được mà hơi xúc động. Mình nhìn Hàn Nhạn lớn lên, vẫn còn nhớ lúc nàng còn là bé còn bú sữa mẹ, rúc vào lòng Vương thị, ánh mắt đen láy tò mò quan sát mình, kìm được mà cười tiếng. Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt cái bé ngày xưa trở thành thiếu nữ duyên dáng kiều. Hơn nữa Huyền Thanh vương đối xử với nàng cực tốt, cuộc sống của Hàn Nhạn khổ cực, là bởi vì nàng có người cha máu lạnh và đám di nương cứ nhìn chằm chằm. Nhưng vận may của nàng lại ở chính chỗ này. Nàng tìm được lang quân như ý, Vương thị ở trời thấy được cũng mừng vui thanh thản.

      Đặng Thiền đứng cạnh nhìn, cười híp mắt, : "Muội cũng cập kê, hì hì, chừng chờ Vươnglqđgia quay về, các muội có thể thành hôn rất nhanh." Nàng lắc đầu, tiếp: "Nhìn muội cập kê chuyện vui vẻ. Chúng ta cũng đều trưởng thành, bọn họ thể xem chúng ta là trẻ con nữa."

      Hàn Nhạn mỉm cười, cũng im lặng, chỉ nhìn mình ăn mặc tỉ mỉ trong gương, đồng tử hơi lộ vẻ lạnh nhạt. biết vì sao vậy mà nàng vui chút nào. Kiếp trước lúc Hàn Nhạn cập kê, tuy có mẹ nhưng cũng rất vui vẻ. Bởi vì lúc đó Hàn Nhạn ngây thơ cho là Trang Ngữ Sơn và Chu thị đều đối xử lòng với mình, nếu sao lại dày công tổ chức lễ cập kê cho nàng như vậy. Quan trọng hơn là, sau khi cập kê là rất nhanh có thể gả cho Vệ Như Phong rồi. Vì vậy khi đó trong lòng Hàn Nhạn vô cùng kích động.

      Nhưng trải qua đời, cảnh tượng như thế lại xuất trước mặt mình lần nữa. Cho dù có Chu thị và Trang Ngữ Sơn nhưng Hàn Nhạn vẫn vui. Hay là vì người kia chưa trở về? Bởi vì chưa trở về cho nên nghĩ tới chuyện chàng thể nhìn thấy mình sau khi trưởng thành đầu tiên nên trong lòng tràn đầy tiếc nuối? Tiếc nuối này có sức mạnh to lớn, ăn mòn từng chút từng chút vui vẻ trong lòng nàng.

      Đặng phu nhân vẫn chải tóc cho nàng. Lược bằng ngọc lướt qua mái tóc dài của Hàn Nhạn, lúc định búi tóc biết vì sao tay Đặng phu nhân bỗng trượt , cái lược ngọc liền rơi "bịch" mặt đất. Mỹ ngọc thượng hạng chạm thành lược, bị gãy thành hai nửa ngay lập tức. Mà búi tóc sắp búi xong đầu Hàn Nhạn cũng chợt xõa ra lập tức, mái tóc dài xõa vai.

      "Trời ơi," Đặng phu nhân la hoảng lên, vội vội vàng vàng xoay người nhặt lên, sau đó hơi áy náy mà xin lỗi Hàn Nhạn: "Xin lỗi...Ta cố ý...Nhạn Nhi..."

      Lược rơi đất, gãy thành hai nửa, đây là phải là việc may mắn gì. Bọn nha hoàn xung quanh cũng choáng váng, tựa như ngờ bất thình lình xảy ra chuyện này, cũng lúng túng. Hàn Nhạn cũng vội vàng, chỉ cười cười: "Thay cái lược khác . Đừng làm trễ giờ."

      Cấp Lam vội vàng lấy lược mới, Đặng phu nhân và Đặng Thiền cũng hơi xin lỗi mà nhìn Hàn Nhạn. Hàn Nhạn cười an ủi bọn họ, nhưng trong lòng hơi bất an. nàng cũng biết nỗi bất an của mình tời từ đâu, nhưng nỗi lo lắng này rất mãnh liệt.

      Vừa lúc đó, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng thông báo của gã sai vặt: "Vương gia hồi phủ rồi! Đại Tông đại thắng mà về!"

      Vương gia hồi phủ rồi!

      Hàn Nhạn sửng sốt, còn tưởng là thính giác của mình có vấn đề, nhìn Cấp Lam và Thù Hồng theo bản năng, thấy bộ dạng hai người đều vui mừng lập tức hiểu ra. Phó Vân Tịch về rồi. Nàng đứng lên, vội vàng hỏi gã sai vặt: "Bây giờ vương gia ở đâu?"

      Gã sai vặt rất ít thấy vương phi từng trải này có kích động như vậy nên bị dọa cho hoảng sợ, nhưng vẫn đáp cách thành thực: " ở trong chính sảnh."

      Khoảnh khắc đó, Hàn Nhạn bỗng vô cùng muốn gặp Phó Vân Tịch, vì vậy, nàng căn bản quên Đặng phu nhân chải tóc cho mình, dứt khoát nhấc váy lên, xoay người chạy ra khỏi phòng.

      Nàng chạy vừa nhanh vừa vội, căn bản để ý tới tiếng la của Đặng phu nhân phía sau, Cấp Lam và Thù Hồng cũng vội vàng theo. Tuy hơi lo lắng hành động của Hàn Nhạn thất lễ như thế, dù saod.đ.l.q.đtrong chính sảnh có nhiều người nhìn như vậy nhưng trong lòng hai người cũng vì Hàn Nhạn mà cảm thấy vui vẻ. Vương gia thắng lớn trở về, vậy Hàn Nhạn trở thành thê tử chân chính của Phó Vân Tịch. Sau này Hàn Nhạn chính là chủ nhân của Huyền Thanh vương phủ, ai dám ăn hiếp nàng.

      Tất cả mọi người chờ ở chính sảnh nghe thấy tin Phó Vân Tịch hồi phủ bị chấn động đến mức giật mình. Hôm nay bọn họ chỉ tới tham gia lễ cập kê của Hàn Nhạn, ngờ Huyền Thanh vương lại kịp khải hoàn trở về. Phó Vân Tịch vốn là người tâm phúc của Hoàng thượng, hôm nay lại lập công, càng phải nịnh bợ thêm mới được.

      Tiếng bước chân truyền tới chính sảnh, hàng binh sĩ mặc quân phục bước vào, sau cùng là Phó Vân Tịch mặc giáp. Chàng bước chầm chậm vào, khí thế lạnh lùng giá lạnh, ngũ quan tuấn mỹ như phủ tầng băng tuyết. Lần này lạnh lùng giá lạnh người Phó Vân Tịch càng sâu hơn trước kia.

      Nhưng vào lúc này, bỗng tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo truyền tới từ bên kia: "Phó Vân Tịch!" Giọng nữ trong trẻo truyền tới, tất cả mọi người cùng hít hơi khí lạnh. Gọi thẳng tên vương gia như vậy, biết là ai? Liền rối rít nhìn, chỉ thấy thiếu nữ mặc váy trắng tinh có tay bồng lẳng lặng đứng đó, nhìn thẳng vào Huyền Thanh vương.

      Thiếu nữ có vóc người mới vừa trưởng thành này đứng trong đại sảnh như đóa hoa sen vừa mới nở rộ trong nước, màu da trắng muốt như ngọc, đồng tử đen bóng càng ướt át, vô cùng vui mừng. Đây là thiếu nữ vô cùng thanh tú. Tuy tính là tuyệt sắc nhưng lại có đặc biệt và bình tĩnh khác hẳn với những nữ tử khác. Dường như nàng vội vàng tới đây. làn váy dài thêu hồ điệp đóa hoa lớn, áo khoác sa mỏng màu vàng chói lọi khiến nàng như trong làn sương mờ. Mái tóc dài xõa xuống, càng có loại mỹ lệ rung động lòng người hơn.

      Có người nhận ra, đây là tiểu vương phi của Huyền Thanh vương - Trang Hàn Nhạn. Nhưng ràng nàng có thay đổi rất lớn so với năm trước đây. Nếu trước kia nàng chưa trưởng thành, còn là khối mỹ ngọc chưa được mài dũa, còn có chút khí thế áp người, hay là hơi sắc bén. Nhưng Hàn Nhạn trước mắt mái tóc buông xõa, tựa như buông bỏ tất cả, trở nên ôn hòa và khôn ngoan hơn. Thiếu nữ như vậy bắt đầu tỏa ra phong thái tài hoa của nàng. Thiếu nữ nhà ai cũng trưởng thành, thế nhưng nữ tử này cũng quá mức mỹ lệ rồi.

      Hàn Nhạn lẳng lặng đứng đó, vào giờ khắc này, thiên ngôn vạn ngữ cũng đều nghẹn ở cổ họng, thể được gì, nhìn ra bất cứ cảm xúc gì trong đồng tử đen láy. Nàng chỉ lẳng lặng, lẳng lặng nhìn nam tử trước mặt. Mặt mày nam tử kia ràng như vậy, ràng hơn bất cứ lần xuất trong giấc mơ nào, gần trong gang tấc nhưng Hàn Nhạn lại cảm thấy vô cùng xa lạ. Nàng chỉ bình tĩnh nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ xảo tiếu thiến hề* bên cạnh Phó Vân Tịch, kéo tay chàng khiêu khích mà mỉm cười với nàng.

      Đó là Y Lâm Na.

      *Xảo tiếu thiến hề mỹ mục phán hề- 巧笑倩兮,美目盼兮: Xuất xứ từ Kinh Thi – Vệ Phong – Thạc Nhân, ca ngợi nàng thê tử của Vệ Trang Công (卫庄公), Trang Khương ( 庄姜), toàn bộ thiên có bốn chương, mỗi chương 7 câu, mỗi câu bảy chữ. Chương thứ 3 miêu tả vẻ đẹp thanh tao của nàng Trang Khương
      tart_trungSue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 110: Vương phi của chàng

      Cảnh tượng như vậy, bất cứ ai mở miệng cũng đều thích hợp. Cấp Lam và Thù Hồng chạy tới cũng ngờ Y Lâm Na xuất , trong nhất thời sững sờ tại chỗ.

      Trong nháy mắt, Hàn Nhạn nén trái tim đập mạnh mẽ lại. Nàng biết mình nên gì. Phó Vân Tịch là loại người gì, Hàn Nhạn tự nhận là mình hiểu . Bây giờ Y Lâm Na kéo tay chàng nhưng bộ dạng chàng lại muốn từ chối. Dù Hàn Nhạn có chậm chạp thế nào cũng hiểu vài phần. Huống chi nàng luôn nhạy cảm hơn người khác nhiều.

      Phó Vân Tịch chỉ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đặc biệt xa lạ. Hàn Nhạn cho rằng chàng nhận ra mình nhưng chàng lại bỗng quay sang, thản nhiên với người sau lưng: " về."

      Thị vệ kia lĩnh mệnh rời . Phó Vân Tịch liền xoay người rời khỏi đại sảnh, tựa như muốn rời , căn bản liếc nhìn Hàn Nhạn lấy cái. Y Lâm Na vội vội vàng vàng theo, dịu dàng : "Chàng chờ thiếp chút ."

      Móng tay Hàn Nhạn đâm vào lòng bàn tay, giữa lúc tất cả mọi người lời, nàng bỗng gọi: "Phó Vân Tịch." Giọng hết sức bình tĩnh, tựa như trong thời gian ngắn nhất biết tất cả, bây giờ chỉ với người xa lạ mà thôi.

      Mộc Phong đứng sau lưng Phó Vân Tịch hơi lo lắng mà nhìn Hàn Nhạn. Phó Vân Tịch xoay người, liếc nàng cái, im lặng hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.

      Hàn Nhạn cắn răng, bỗng cười nhàng: "Nàng ta là ai?"

      Người mà nàng tới là Y Lâm Na. Phó Vân Tịch nhíu mày, chưa kịp Y Lâm Na nhón chân lên, ôm chặt tay Phó Vân Tịch, to: "Ta là công chúa Tây Nhung, sắp trở thành vương phi của chàng."

      Vương phi của Phó Vân Tịch! Vậy nàng là gì?

      Ánh mắt mọi người nhìn về phía Hàn Nhạn lập tức biến thành thông cảm. Đặng Thiền chạy tới nhìn thấylqđmột màn này tức giận vô cùng, lớn tiếng : "Huyền Thanh vương, người cũng quá mức vô lễ. Người làm vậy là đặt Hàn Nhạn ở đâu?"

      Đặng phu nhân sợ hết hồn, vội vội vàng vàng che miệng Đặng Thiền, chỉ sợ nàng ra lời quá bất kính nào. Đúng vậy, với thân phận của Đặng Thiền, trách mắng Phó Vân Tịch như vậy quả được cho là rất bất kính rồi.

      Phó Vân Tịch lạnh lùng liếc Đặng Thiền, rét lạnh nơi ánh mắt kia khiến người ta nhịn được mà rùng mình. Tuy trong lòng Đặng Thiền tức giận vô cùng như dưới ánh mắt như vậy của Phó Vân Tịch nàng cũng hơi sợ hãi.

      "Ta chỉ biết là công chúa Tây Nhung tôn quý là kẻ địch chiến trường của Đại Tông chúng ta." Hàn Nhạn ngẩng lên, vốn thân phận nàng thấp hơn công chúa Tây Nhung nhưng Y Lâm Na lại có cảm giác tựa như nữ tử trước mặt này mới là công chúa . Giọng điệu nàng ta bình tĩnh, nhưng lại tản ra ý từ cao nhìn xuống, bất động thanh sắc mà tạo thành luồng áo lực lớn lao.

      Giọng công chúa Tây Nhung nghẹn lại, dường như nghĩ tới Hàn Nhạn thế. Chỉ thấy vài phu nhân tiểu thư vốn thấy dung mạo mình lộ ra chút kinh ngạc, sau khi nghe lời Hàn Nhạn biến thành thái độ thù địch.

      Đúng vậy, những người ngồi này cũng là người Đại Tông. Tây Nhung và Đại Tông trong hoàn cảnh đối địch. Vậy rất ràng rằng những người này từ lúc mới bắt đầu tò mò về công chúa Tây Nhung này, lập tức liền biến thành "Công chúa nước đối địch", mà tất cả, đều bởi vì câu của Hàn Nhạn!

      Nàng ta lập tức lửa giận ngút trời mà nhìn Hàn Nhạn tựa như Hàn Nhạn là người phạm thập ác bất xá. Nhưng Hàn Nhạn lại sợ phẫn nộ của nàng ta chút nào. Ngược lại nàng lại như có điềud.đ.l.q.đsuy nghĩ mà nhìn nàng ta: " phải là Tây Nhung các người thua nên mới đưa tới hòa thân chứ, công chúa điện hạ?" Nàng nhàng bâng quơ , mỉa mai trong đó vô cùng chói tai. Lời này vừa ra, đại sảnh nhất thời liền vang lên trận cười. Y Lâm Na tức giận đỏ bừng cả mặt nhưng lời của Hàn Nhạn có lý, nàng ta lại có cách nào phản bác được. Đúng vậy, Tây Nhung thua, mới có thể đưa nàng ta tới hòa thân. Bởi vì là Phó Vân Tịch nên trong lòng nàng ta cực kỳ cao hứng. Nhưng bị Hàn Nhạn thế chính là Tây Nhung bọn họ nhát gan sợ phiền phức nên mới đưa công chúa lá ngọc cành vàng sang. Lời của Hàn Nhạn rằng nàng ta là công chúa, bây giờ địa vị suy bại, sớm bằng Trang Hàn Nhạn nàng rồi.

      "Vậy sao chứ?" Y Lâm Na bỗng cười độc ác, kéo tay Phó Vân Tịch, õng ẹo : "Vương gia đồng ý lấy ta, vương gia ưa thích ta. Là hòa thân sao? Chúng ta lưỡng tình tương duyệt."

      Nữ nhi Tây Nhung luôn là to gan mà còn phóng khoáng như vậy, cho nên mọi người cũng cảm thấy những lời này của Y Lâm Na có gì ổn. Nhưng vẻ mặt nhìn về phía Hàn Nhạn có thể thấy rằng cho nàng là vương phi bị hạ bệ.

      Những lời này khiêu khích như vậy, dường như là chứa ý tứ vui đùa ác độc. Tất cả mọi người im lặng nhìn mọi chuyện trước mặt. Trong mắt bọn họ, Hàn Nhạn thành người thất bại. Nhưng Phó Vân Tịch cũng có ý ngăn cản.

      Trong khoảnh khắc đó, Hàn Nhạn tựa như nhìn thấy mình ở kiếp trước, ôm trong lòng giấc mơ chờ đợi phu quân nhưng lại là nữ nhân khác đợi được. Chẳng lẽ số mạng lại trêu người như vậy? Lúc nàng thích Phó Vân Tịch, tín nhiệm chàng lại tuyên bố rằng tất cả chỉ là mưu.

      Trang Hàn Minh sao? Có tỷ tỷ chưa gả bị hưu, sau này tiền đồ trong quan trường cũng gặp trở ngại nhỉ? Có khả năng nó còn bị bằng hữu cùng lứa cười nhạo, cả đời thể ngẩng đầu lên được. Chẳng lẽ vì mình mà lại liên lụy tới Trang Hàn Minh, liên lụy tới Trần ma ma, liên lụy tới Cấp Lam và Thù Hồng? Mẹ trời nhìn, cũng vì mình mà đau lòng nhỉ.

      ! Nhân sinh phải là như vậy! Có cơ hội được sống lại đời, nàng quý trọng như vậy, đương nhiên cũng thể luân lạc tới hoàn cảnh như vậy. Ngậm bồ hòn làm ngọt phải là chuyện Trang Hàn Nhạn nàng biết làm!

      Nghĩ tới đây, nàng bỗng khẽ mỉm cười, lộ ra loại vẻ mặt lạnh lùng, giễu cợt, giọng trở nên hơi kỳ lạ: " ra là như vậy hả. biết công chúa có từng nghe câu thế này 'Sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp'*," Nàng liếc nhìn Y Lâm Na, cười : "Hoàng thượng hạ chỉ để ta làm Huyền Thanh vương phi, cũng coi như là danh chính ngôn thuận, có sính lễ đàng hoàng. Nếu công chúa muốn làm nửa chủ nhân của Huyền Thanhlqđvương phủ cũng nên sống ở Tây Nhung, chờ thư mời. Sao lại theo vương gia ngàn dặm xa xôi chạy tới Đại Tông chứ?" Nụ cười của nàng ý vị sâu xa: "Đây cũng phải chuyện vương phi nên làm."

      Thời cổ, thê thiếp có khu biệt nghiêm ngặt. Trong Lễ kí – Nội tắc 礼记 - 内则 có ghi:

      Sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp.

      聘则为妻, 奔则为妾

      (Có cưới hỏi là thê, theo là thiếp)


      Nghe lời của Hàn Nhạn, vẻ mặt người xung quanh khi nhìn Y Lâm na trong nháy mắt hơi có vẻ bừng tỉnh. So với Y Lâm Na, ít ra Hàn Nhạn còn là nữ tử Đại Tông ngoan ngoãn. Thế mà công chúa Tây Nhung lại như thế. hiểu quy củ cũng thôi, lại còn cứ như vậy mà theo nam tử tới Đại Tông. Chỉ có tiểu đề tử*, tiểu thiếp tự leo lên giường mới làm như vậy. Đường đường là công chúa mà lại biết thẹn như vậy, quả nhiên là người tới từ vùng đất man di.

      *Từ để mắng nữ tử ngày xưa. Trong "Hồng lâu mộng" từ này xuất rất nhiều.

      Hàn Nhạn khí định thần nhàn, lúc này nàng có chút đau lòng nào mà vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, vẫn là Hàn Nhạn để mình ăn chút xíu thua thiệt nào. Nhưng chết lặng và đau lòng là thể để người khác thấy. Cho dù trong lòng có đau bao nhiêu, đối mặt với công chúa Tây Nhung kiêu ngạo này, Hàn Nhạn để mình nhượng bộ.

      bao giờ Y Lâm Na bị người khác mỉa mai như vậy. Dù sao nàng ta cũng thông minh bằng Hàn Nhạn, nhất thời tìm được lời phản bác. Nhìn ánh mắt khác thường của người xung quanh, Y Lâm Na hận thể thả rắn độc ra cắn chết Hàn Nhạn. Dừng chút, nàng ta bỗng nhớ ra gì đó, cười đắc ý: "Trời ơi, quên cho ngươi biết. Hoàng đế Đại Tông các ngươi đón ta vào phủ. Có lẽ từ thư của ngươi tới rất nhanh. Hoàng đế Đại Tông ra lệnh cũng tính là giả chứ nhỉ?"

      Cấp Lam và Thù Hồng đều sửng sốt, tuyệt đối ngờ Y Lâm Na này còn có lá vương bài như vậy. Ngay cả Hàn Nhạn cũng ngờ. Sao bỗng biến thành thế này? Theo lý thuyết, hoàng thượng là người uy tín nhất, quân vô hí ngôn, vua nước mà đằng làm nẻo khiến đại thần dưới trong triều lục đục và bất mãn. Nhưng Hoàng thượng lại mạo hiểm làm chuyện nguy hiểm như vậy, cũng muốn đổi Huyền Thanh vương phi. Chuyện nay có phải quá mức bất thường ?

      Tuy biết chuyện này có kỳ lại nhưng Hàn Nhạn lại có cách nào. Ngược lại, Y Lâm Na ném ra những lời này tương đương với tuyên bố nàng có cơ hội xoay người. Có Hoàng thượng làm lợi thế, mình còn có cơ hội làm Huyền Thanh vương phi ư?

      Hàn Nhạn cũng phải lưu luyến cái danh Huyền Thanh vương phi này. Thực ra, nếu nam nhân mình, cưỡng cầu để chiếm lấy vị trí thê tử danh nghĩa của có tác dụng gì. phải là lừa mình dối người mà trong kiếp trước, Hàn Nhạn hiểu đạo lý này. Nhưng dù nàng làm Huyền Thanh vương phi, cũng phải ngay bây giờ. Bây giờ khi Hàn Nhạn xuống đài Thất hoàng tử và Thái hậu thế nào cũng bỏ qua cho nàng. có Huyền Thanh vương phủ che chở, Trang Hàn Nhạn nàng có thể bao xa?

      Lợi dụng tối đa nguồn tài nguyên trong tay, cho nên, dù trong lòng nàng có cam lòng hơn nữa, có thích hơn nữa, cũng thể vì vậy mà nhượng bộ. Tây Nhung công chúa này dựa vào cái gì? Là thân phận tôn quý của nàng ta, là thánh chỉ của Hoàng thượng hay là...tình của Phó Vân Tịch? Tình ? Khóe môi Hàn Nhạn nhếch lên thành độ cong giễu cợt. Nàng đứng giữa đại sảnh, mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi tung, bay múa theo gió. Quần áo trắng tinh, mái tóc dài đen nhánh càng làm tôn lên cảm giác chỉ chớp mắt là nàng bay lên trời, tựa như thiếu nữ âu sầu nhàng và nàng, vốn là thuộc về thế giới này.

      Quét mắt qua đám người nhanh, đón lấy ánh mắt thông cảm của mọi người, Hàn Nhạn bỗng khẽ cúi đầu với họ. Nàng cúi đầu sâu, giọng thê lương cảm động.

      "Xin phiền các vị phu nhân làm chứng, sau này Hàn Nhạn hề liên quan gì tới Huyền Thanh vương phủ, cũng phải Hàn Nhạn chủ động cầu." Nàng ngẩng đầu nhìn Y Lâm Na, ý tứ trong mắt khó thành lời: "Công chúa Tây Nhung lá ngọc cành vàng, Hàn Nhạn tự thấy mình thua kém. Nếu công chúa muốn dùng thân phận để dọa Hàn Nhạn Hàn Nhạn chỉ có thể nhận thua."
      tart_trung, Sue ú, Can_ngoc2 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 111: Ở lại vương phủ

      Tư thế của Hàn Nhạn rất thấp, cả người có vẻ yếu đuối. Từ năm trước, sau khi tính tình Hàn Nhạn thay đổi lớn Cấp Lam cũng rất ít thấy Hàn Nhạn có thứ thế thua thiệt như vậy, nhất thời trong lòng giận dữ, dường như sắp bật thốt lên lời trách cứ Phó Vân Tịch. Thù Hồng lại bỗng kéo Cấp Lam lại, ra hiệu nàng đừng lên tiếng.

      Tư thế của Hàn Nhạn nhìn như yếu đuối nhưng nhìn nghĩ cẩn thận thấy mùi ý vị sâu xa. Bây giờ tỏ về mềm yế, sau này dù có bị hưu trách nhiệm cũng phải của mình mà là do công chúa Tây Nhung Y Lâm Na này dùng thân phận để dọa nàng. Mọi người luôn quen thông cảm cho người yếu. Hàn Nhạn thể để mình ở vị trí thấp, ít nhất trong lòng mọi người cán cân cũng nghiêng về phía nàng. Sau này muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều.

      Y Lâm Na nghe Hàn Nhạn lời này thấy rất chối tai, lập tức phản bác: "Đây chính là ý của Hoàng thượng các ngươi. Dù lấy thân phận đè ngươi sao chứ? Chẳng qua ngươi cũng chỉ là nữ nhi của quan ngũ phẩm nho mà thôi."

      Dáng vẻ kiêu ngạo như vậy lập tức đưa tới ánh mắt bất mãn của mọi người. Vốn trong lòng bọn họ hơi thông cảm với Hàn Nhạn. Vị Huyền Thanh vương phi này được nhận hết cưng chiều của Huyền Thanh vương nhưng chỉ ngắn ngủi năm, Huyền Thanh vương đối xử lạnh lùng với địa vị của nàng như vậy. Có thể thấy nam nhân đều đáng tin cậy. vị công chúa Tây Nhung, dựa vào địa vụ của mình để cướp chồng người, lại còn có dáng vẻ cứng rắn như vậy, khiến người ta thích nổi.

      Hàn Nhạn mỉm cười: "Công chúa lá ngọc cành vàng, đương nhiên cần lo lắng. Nhưng vương hầu tướng tướng há cứ phải là con dòng cháu giống, đời này, xuất thân là thể đổi. Nhưng nếu công chúa thoát khỏi thân phận công chúa còn có thể vinh dự như hôm nay ?"

      "Ngươi..." Y Lâm Na tức giận, mặt biến sắc nhưng lại nghe Hàn Nhạn tiếp: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, chuyện sau này, ai có thể trước được."

      *Dòng Hoàng Hà có chu kỳ ba mươi năm chảy về đông, ba mươi năm sau lại chảy về tây. Ý chỉ thế khó lường, thời thế thay đổi thất thường.

      Hàn Nhạn lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng ta, bỗng nở nụ cười với nàng ta, mắt cong cong, bộ dạng tựa như rất vui vẻ. Nhưng trong mâu quang ràng chứa tia lạnh lùng dễ nhận ra. Y Lâm Na nhịn được mà lui về sau từng bước. uy hiếp trong lời Hàn Nhạn khiến nàng ta kinh hãi. Nhưng sợ sệt chỉ ngắn ngủi trong cái chớp mắt, rất nhanh, nàng ta hiểu ra, bỗng bước lên từng bước, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy đắc ý: "Dù thế nào bây giờ ta mới là Huyền Thanh vương phi. Ta ra lệnh cho ngươi rời khỏi đây ngay lập tức."

      "Ha ha," Hàn Nhạn tựa như nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười, cười tới mức thẳng eo nổi, maũi cho tới lúc Y Lâm Na vì tiếng cười của nàng mà thấy hơi tức giận nàng mới nhanh chậm, thong thả : " buồn cười. Bây giờ thánh chỉ của Hoàng thượngd,đ,l,q,đ còn chưa tới, có phải công chúa hơi vội vàng ? Hàn Nhạn ở đây là nhận ý chỉ của Hoàng thượng. Bây giờ có rời khỏi đây cũng nhất định phải đợi thánh chỉ của Hoàng thượng tới mới được." Nàng chuyển sang phía Phó Vân Tịch, thản nhiên : "Có phải , vương gia?"

      Phó Vân Tịch vẫn lạnh mắt nhìn tất cả, hơi nhíu mày, gật đầu: "Ừ."

      "Vậy thiếp thân phải cảm ơn vương gia rồi." Hàn Nhạn lại nhàng cúi đầu, vẻ mặt đúng là vô cùng động lòng người. Nàng xưng là "Hàn Nhạn" mà xưng là "thiếp thân". Cho dù bây giờ Phó Vân Tịch bày tỏ thái độ chính xác rằng nàng sắp hạ đường, nhưng bây giờ, nàng vẫn kiên trì dùng hai chữ "thiếp thân" này.

      Phó Vân Tịch biết khi Hàn Nhạn trở nên khách sáo xa cách tự xưng "thiếp thân". Nếu là tâm trạng tốt hoặc tin tưởng lời xưng "ta". Bây giờ dường như Hàn Nhạn thực phủi sạch mối liên hệ cuối cùng với Phó Vân Tịch, tựa như hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách, là vợ chồng sắp rời xa nhau.

      " thôi." Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Phó Vân Tịch xoay người rời . Y Lâm Na bên cạnh vội vàng nhảy dựng lên, theo. Giữa đại sảnh nhất thời chỉ còn lại mình Hàn Nhạn lẻ loi.

      Chuyện phát triển thành thế này, tất cả mọi người đều ngờ. Đặng Thiền tức giận cắn chặt môi dưới, lại biết nên an ủi Hàn Nhạn thế nào. Mặt Đặng phu nhân cũng lo lắng. Thực ra, bất kỳ nữ tử chưa gả nào gặp phải chuyện như vậy cũng đều như sấm sét giữa trời quang, ai còn có thể mặt đổi sắc được.

      Chỉ thấy Hàn Nhạn ngẩng đầu lên, cười thản nhiên với mọi người. Nàng còn chưa kịp trang điểm, khuôn mặt nhắn trắng như tờ giấy, thoạt nhìn lại hết sức động lòng người. Mi thanh mục tú, ràng nữ nhi là uyển chuyển hàm xúc dịu dàng, trong mắt lại có cứng cỏi. Mái tóc của nàng vẫn xõa ra như vậy, khẽ : "E rằng lễ cập kê hôm nay thành. Hàn Nhạn nhận lỗi với mọi người." Nàng cúi người xuống, vì chuyện vừa rồi mà có chút thất lễ nào. Nàng tựa như công chúa cao quý, thái độ cũng nhanh chậm.

      Mọi người lại thổn thức phen. Nhưng mình thể nhúng vào vũng nước đục này nên liền đứng dậy cáo từ. Tiễn Đặng Thiền và Đặng phu nhân xong, Hàn Nhạn về phòng của mình. Đó là căn phòng mà trước khi Phó Vân Tịch đặc biệt dặn dò hạ nhân dọn cho nàng. Phong cảnh cực đẹp, có thể nhìn thấy cỏ thơm và hoa mai trải dài trước mắt. Chờ tới tối, khi trăng lên tới đầu cành trong gió đều là hương hoa trong lành. Hàn Nhạn từng vì thế mà vui mừng. Mỗi lần tưới nước cho mai lại hy vọng lúc Phó Vân Tịch trở lại những cây mai này càng xanh tươi hơn. Nhưng Phó Vân Tịch về, chàng vẫn cần mai này ư?

      Cấp Lam vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Hàn Nhạn, chỉ sợ nàng nghẹn trong lòng, cuối cùng nhịn được: "Tiểu thư, sao vương gia lại như vậy..."

      Cơn tức này xả được. ràng trước khi vương gia vẫn quan tâm tiểu thư nhà mình như vậy, sao đánh trận trở về lại thay đổi tính tình? Chẳng lẽ là công chúa Tây Nhung này làm pháp thuật gì với vương gia? Vương gia bị nàng ta mê hoặc? Lại còn gìd.đ.l.q.đmà đời thế vĩnh viễn nạp thiếp. Bây giờ đúng là làm trái lời thề, chẳng qua là thê tử bên cạnh chàng phải là tiểu thư nhà mình nữa. Cấp Lam càng nghĩ càng giận, tiếp: "Công chúa Tây Nhung này cũng chẳng có gì đặc biệt, ngang tàng bạo ngược kiêu căng, có chỗ nào bì kịp tiểu thư nhà chúng ta..."

      "Cấp Lam!" Hàn Nhạn quát khẽ tiếng, cắt ngang lời của nàng. Hôm nay tình hình có thay đổi, có lẽ trong phòng còn có tai mắt khác cũng chừng. Tai vách mạch rừng, nếu những lời này của Cấp Lam để người có lòng nghe được gặp rắc rối lớn. Nếu gánh lấy tội danh đắc tội công chúa Tây Nhung, Cấp Lam phải chịu phạt, Hàn Nhạn cũng có cách nào.

      Cấp Lam ngậm miệng, vẫn hơi cam lòng mà nhìn Hàn Nhạn. nàng nuốt trôi cơn tức này. Tiểu thư nhà mình là người tốt như vậy, sao có thể bị người ta ức hiếplqđtới mức này? Vốn tưởng rằng vương gia thương tiểu thư lòng. Sau khi tiểu thư rời khỏi Trang phủ cuộc sống cũng khá hơn chút. Nhưng bây giờ xem ra cũng chẳng khác trước là mấy.

      "Tiểu thư," Thù Hồng vẫn im lặng mở miệng: "Thù Hồng có lời, biết có nên hay ."

      Hạn Nhạn quay sang. Thù Hồng luôn bình tĩnh chín chắn, liền gật đầu cái: "Muội cứ ."

      Thù Hồng nhìn Hàn Nhạn cách nghiêm túc: "Tiểu thư phải người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sao thử rời ?"

      "Rời ?" đợi Hàn Nhạn trả lời, Cấp Lam kêu lên trước: "Rời đâu? Chẳng lẽ phải trở về Trang phủ? Chuyện tiểu thư ra khỏi phủ, thế nào cũng bị người trong kinh thành Đại Tông bàn tán." Dứt lời, lại nhận ra mình lỡ lời, vội vàng hơi lo lắng mà liếc Hàn Nhạn.

      Thù Hồng tiếp: "Nếu thể sống ở Đại Tông chỗ khác. Trời cao nước xa, chẳng lẽ có chốn cho chúng ta dung thân? Nếu tiểu thư uất ức mình, đây mới là đáng giá. Chi bằng cao chạy xa bay, rời xa tất cả thị phi ở đây, an toàn mà sống cuộc sống mai danh tính."

      Hàn Nhạn hơi giật mình mà nhìn Thù Hồng. Đúng vậy, những lời này quả kinh thế hãi tục chút, nếu bình thường tuyệt đối Thù Hồng thể ra những lời như vậy. Nha hoàn chín chắn này mà lại có trái tim theo đuổi tự do. Đúng thế, Hàn Nhạn phải người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Bởi vì bài học ở kiếp trước cho nàng biết, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục những giúp được mình mà ngược lại khuyến khích kẻ địch càng phách lối kiêu ngạo hơn. Mai danh tính, cao chạy xa bay, nghe phải là khiến người khác động lòng, nhưng...

      Hàn Nhạn thở dài tiếng: "Vậy Thù Hồng có nghĩ tới Minh Ca Nhi ?"

      Thù Hồng sững sờ, liền nghe Hàn Nhạn tiếp: "Nếu chúng ta rời , có nên mang theo Minh Ca Nhi ? Nếu chúng ta sống cuộc sống mai danh tính cả đời, cũng có nghĩ là cả đời thể làm người. Thù Hồng, muội có biết rằng Minh Ca Nhi vẫn muốn làm nên nghiệp lớn. Chúng ta để nó lại đây mình lo lắng. Dẫn nó lại là ích kỷ quyết định tương lai của nó. Nếu có ngày, Minh Ca Nhi hối hận phải làm sao?"

      Thù Hồng gì, Hàn Nhạn lại : "Người đời khó khăn, muội cũng biết, chúng ta chỉ là mấy nữ tử, muốn kiếm sống đời, muốn sinh tồn là chuyện dễ dàng cỡ nào." Người đời cực kỳ hà khắc với nữ tử. Nếu rời có thể bảo vệ thứ của mình , ai biết sau này xảy ra chuyện gì?

      "Quan trọng hơn là ta phải ở lại đây để biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Nàng .

      Cấp Lam nhìn Hàn Nhạn: "Tiểu thư... Ý là sao ạ?"

      "Các muội thấy kỳ lạ hả?" Ánh mắt Hàn Nhạn bình tĩnh vô cùng: "Trước kia Phó Vân Tịch như thế. Hôm nay lại đối xử với ta như vậy, chắc chắn là có chuyện tạo thành thay đổi này của huynh ấy. Chuyện này rất quan trọng, quan trọng tới mức Hoàng thượng cũng phải hạ chỉ tác thành cho công chúa Tây Nhung."

      "Có phải công chúa Tây Nhung lấy hòa thân để uy hiếp Đại Tông chúng ta?" Cấp Lam hỏi.

      Hàn Nhạn lắc đầu: " thể. Đừng Hoàng thượng, Phó Vân Tịch là người kiêu ngạo, tuyệt đối huynh ấy biến mình thành lợi thế để người khác trao đổi. Huống chi trước kia chiến trường vẫn luôn truyền ra tin tức Đại Tông bất lợi. Dù muốn ép Đại Tông chúng ta cũng nhất thiết bị uy hiếp.

      "Vậy có khả năng là công chúa Tây Nhung làm phép thuật gì với vương gia chúng ta ?" Thù Hồng chần chừ : "Người Tây Nhung luôn vô cùng am hiểu pháp thuật kỳ kỳ quái quái."

      "Chắc phải thế." Hàn Nhạn : "Tuy Phó Vân Tịch lạnh nhạt ta nhưng cũng rất lạnh nhạt với Y Lâm Na. Nếu bị làm pháp thuật gì như vậy.

      Chương 112: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
      Editor: SunniePham

      Trong ngày hôm đó chuyện Phó Vân Tịch chiến thắng trở về trở truyền khắp cả Kinh Thành, mọi người đều bàn tán say sưa, còn có chuyện Hàn Nhạn bị từ hôn. Lời đồn luôn truyền đặc biệt nhanh, hơn nữa càng truyền càng quá đáng, cái gì Phó Vân Tịch mê luyến sắc đẹp của công chúa Tây Nhung, rồi cảm thấy chướng mắt tài mạo nữ nhi nhà quan bằng công chúa Tây Nhung.

      Trước đó lúc Hàn Nhạn trở thành Huyền Thanh vương phi, từng dẫn tới rất nhiều ghen ghét của các nữ tử ái mộ Huyền Thanh vương. Các nàng chỉ tức giận thân phận của Hàn Nhạn trèo cao xứng với Phó Vân Tịch, cảm thấy công bằng tý nào. Còn điều quan trọng hơn là Hàn Nhạn còn buộc Phó Vân Tịch lập lời thề khiếp này cưới tiểu tiếp được thông phòng, cái này chả khác nào tương đương với chuyện tuyên bố cho họ biết họ hoàn toàn có hy vọng nào. d,đ,l,q,đ Hôm nay Hàn Nhạn có kết quả như thế này, trong lòng các nàng chẳng những xả được cơn giận, mà đồng thời nhịn được mà động lòng. Nếu Huyền Thanh vương cần lấy Hàn Nhạn, vậy các này có cơ hội rồi. Dù sao công chúa Tây Nhung, thể hầu hạ Vương Gia ở bất cứ nơi nào cho nên chắc chắn cần người giúp đỡ.

      Cấp Lam ra ngoài chuyến, suýt bị lời đồn đãi bên ngoài làm cho tức chết, chịu hết nổi muốn cùng những lý luận vài câu, nhưng mà lại sợ mang đến cho rắc rối Hàn Nhạn, cho nên chỉ có thể nhịn. Nàng nghẹn bụng tức giận trở lại vương phủ, lại còn bị hạ nhân trong Vương phủ châm biếm chế nhạo. Những hạ nhân trong vương phủ này, lúc trước từng hầu hạ qua Hàn Nhạn chút, trong lòng cũng long thích chủ tử này, cũng thành tâm thành ý nhìn nàng làm vương phi tương lai. d,đ,l,q,đ Nhưng hôm nay nửa đường lại nhảy ra công chúa Tây Nhung, những này hạ nhân đều vì Hàn Nhạn mà cảm thấy bất bình, trong lời còn lên ân cần khó tả. Nhưng mà cũng có hạ nhân gió chiều nào ngã theo chiều đó, nhìn thấy Vương phủ đổi chủ, thấy Hàn Nhạn từ trước tới nay luôn Vương Gia sủng ái sắp bị từ hôn, còn Y Lâm Na trở thành Huyền Thanh vương phi, lại lặp tức chạy gặp Y Lâm Na, còn cố ý chèn ép chủ tớ Hàn Nhạn. Có nha hoàn tới chuyện với Cấp Lam, cái gì: bị đuổi ra ngoài nhưng vẫn phải cố gắng nương nhờ trong phủ người khác, biết rốt cuộc là có ý gì. Cấp Lam suýt chút nữa đánh nhau với ả, nếu phải Thu Hồng lôi nàng , biết xảy ra chuyện gì.

      Hàn Nhạn thấy Cấp Lam trở về với khuôn mặt vui, trước giờ nàng cũng phải là người dễ dàng che giấu tâm của mình, Hàn Nhạn thấy vậy liền cười hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      Cấp Lam gì, tuy nhiên trong lại cực kỳ tức giận, nhưng mà những lời khó nghe kia, nàng muốn cho Hàn Nhạn biết rồi nàng lại buồn. Nhưng mà nàng biết là lời đồn đãi đến cuối cùng cũng là lời đồn đãi, cho dù ở đâu cũng nghe được, tuy là Cấp Lam và Thu Hồng chưa bao giờ ở trước mặt Hàn Nhạn đề cập qua những lời này, nhưng Hàn Nhạn cũng khôn phải là người điếc, những lời khó nghe kia, nàng sớm lĩnh giáo qua rồi.

      "Là những lời khó nghe của mấy nha hoàn kia à?" Hàn Nhạn cười .

      Cấp Lam Nhất sững sờ, đầu tiên là nàng tại sao Hàn Nhạn lại biết, nhưng mà nghĩ lại tiểu thư nhà mình thông minh tài trí như vậy, cho dù nghĩ cũng biết. Cho nên nàng mới có chút tức giận : "Tiểu thư, muội hiểu, lúc trước họ đối xử với tiểu thư vô cùng tốt mà, vậy mà hôm nay chỉ vì công chúa Tây Nhung, liền lặp tức trở mặt với người, là quá vong ân phụ nghĩa rồi."

      Đúng là từ Hàn Nhạn ở Trang phủ có địa vị gì, bị khi dễ cũng quen rồi, nhưng người lại yếu ớt tầm thường của tiểu thư Quan Gia, đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng rộng lượng, tất cả mọi người rất mến nàng. Cho dù ở mặt tình cảm thến nào nữa cũng nên vì công chú Tây Nhung kia mà đối phó Hàn Nhạn.

      "Cấp Lam, đời này, phải chỉ cần muội đối xử tốt với người khác họ đối xử tốt với muội." Hàn Nhạn thở dài tiếng: "Lựa chọn thế nào là chuyện của người khác, thể bởi vì ta từng có ân với họ họ nhất định phải báo đáp ta. Có ân tất báo, vốn chính chuyện vô cùng thường tình." Ánh mắt của nàng có chút buồn, ở kiếp trước nàng lòng đối xử với mẫu tữ Chu thị, nhưng mà cho dù nàng trả giá bằng thanh danh của mình, bỏ ra hạnh phúc của mình, hai mẫu tử của họ chẳng hề báo đáp lại, chứ đừng chi đến những hạ nhân này.

      "Tiểu thư. . ." Cấp Lam còn muốn điều gì nữa Hàn Nhạn khoát tay: "Đừng cái này, chúng ta phải ra ngoài chuyến."

      " ra ngoài?" Thu Hồng hỏi: " đâu?"

      "Võ quán Thuận Xương." Hàn Nhạn nhíu mày .

      Việc Phó Vân Tịch lần này trở về, là làm cho người khác nghi ngờ, thế nhưng trong Huyền Thanh vương phủ e là có ai cho nàng biết nguyên nhân là gì. Mà Hàn Nhạn biết chuyện tình của triều đình, đối với nàng lại có địch ý gì, nhưng người có thể rang mọi chuyện cho nàng chỉ có chủ nhân của võ quán Thuận Xương, người từng là Võ Trạng Nguyên - Dương Kỳ. Tuy bây giờ Dương Kỳ còn làm quan, nhưng mà cả đời ông chiến ngựa, mặc dù xuất thân ở nông thôn, nhưng cũng chú ý động tĩnh chiến trường. chừng đối với chuyện lần này, có lẽ phát ra điều gì đó. Hàn Nhạn còn cách nào khác, có lẽ biện pháp duy nhất là phải ra ngoài hỏi, mới biết chân tướng bên trong.

      "Thu Hồng, chúng ta tốt nhất là nên trong im lặng, em tìm hai bộ quần áo ." Nàng . Đúng là bây giờ nếu dung danh nghĩa "Trang Hàn Nhạn" ra ngoài, sợ là bị người bắt gặp, còn chưa tới võ quán Thuận Xương bị lộ ra hết. Việc này thể phơi bày ra cho nên phải vô cùng phải cẩn thận.

      Trong tích tắc ra khỏi Huyền Thanh vương phủ, Hàn Nhạn có cảm giác dường như qua cả thế hệ, trước đó nàng vào cánh cửa này là vì Phó Vân Tịch phải bảo vệ nàng, hôm nay ra khỏi cánh cửa này là vì bao lâu sau Phó Vân Tịch trục xuất nàng. Cuộc sống luôn có nhiều thay đổi, vào lúc nàng đấm chìm ai ngờ lại phát sinh ra chuyện này?

      Thu Hồng và Cấp Lam cẩn thận chú ý đến động tĩnh xung quanh, các nàng đều che mặt lại, như vậy có ai nhìn ra dung mạo của các nàng, Thu Hồng thuê chiếc xe ngựa, sau đó xe ngựa chở ba người chạy thẳng về phía võ quán Thuận Xương.

      Kể từ sau khi võ quán Thuận Xương mở ra việc dạy vở cho nữ tử, thường xuyên có nữ tử tới bái kiến để được học võ. Vì vậy mà cho dù ba người Hàn Nhạn mặc quần áo của nữ tử cũng làm người khác chú ý, với lại các nàng đều mang khăn che mặt, cho nên ai cũng cho rằng nhà các nàng gia quy rất nghiêm, làm việc gì cũng khá cẩn thận, còn những thứ khác lại rất ổn.

      Đối với lời của Hàn Nhạn lúc đầu Dương Kỳ tiếp nhận đề nghị của nàng, thành lập nơi dạy võ cho nữ trong võ quán, cho nên cũng kềm chế được Trần Thị Lang, vì vậy những ngày sau này của Trần quý phi cũng bị thay đổi ít. Hàn Nhạn vô cùng cảm kích ông, nhưng mà đứng ở góc độ khác mà nghĩ, Dương Kỳ từ cuộc giao dịch thu lại ít lợi cho bản than ông, cho nên vị trí của hai người, ra là nên ngang hang nhau. Nhưng mà Dương Kỳ lại là sư phụ của Trang Hàn Minh, cho nên ông cũng là trưởng bối, vì vậy nàng cũng nên đối sử lễ độ với ông hơn chút.

      Lúc tới võ quán Thuận Xương, Tiểu Lý Tử thấ ba xa lạ, nên có chút nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư có chuyện gì?"

      Hàn Nhạn mỉm cười: "Thỉnh cầu tiểu sư phụ cho Dương lão tiền bối tiếng, Trang Hàn Nhạn cầu kiến."

      Tiểu Lý Tử biết người này Hàn Nhạn, trong lúc nhất thời có chút có chút kinh ngạc, phải biết rằng tinh tức Huyền Thanh vương phi tin tức bị bỏ truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, nhưng nữ tử này lại còn dám rời khỏi Vương phủ, tới võ quán Thuận Xương, chẳng lẻ nàng sợ những ánh mắt bàn tán bên ngoài sao? d,đ,l,q,đ Chẳng những vậy, vì sao ánh mắt của nàng lại còn vô cùng bình tĩnh tới như vậy, thậm chí ngay cả tia bi thương cũng có. Dương Kỳ thường xuyên tán dương Trang Hàn Nhạn, nàng giống với các tiểu thư khuê các khác. Tiểu Lý Tử chẳng qua là cảm thấy người thiếu nữ kia cười rộ lên rất ôn hòa, nhưng mà có thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà còn bình tĩnh được Tiểu Lý Tử đúng là có chút bội phục nàng rồi.

      "Tiểu thư xin mời theo ta." thu hồi tâm trạng của mình, cung kính thi lễ với Hàn Nhạn, rồi mới bắt đầu dẫn đường.

      Lúc nhìn thấy Dương Kỳ ông ngồi ở trong phòng chơi cờ mình, ông là võ tướng nên cũng am hiểu về cầm kỳ thi họa, nhưng mà kỳ nghệ lại rất khá, đơn giản là vì chiến tranh và đánh cờ có đạo lý giống như nhau, đánh cờ những bồi dưỡng lòng được trấn định yên tĩnh, mà cũng có thể học được rất nhiều thứ hữu dụng chiến trường.

      Nhìn thấy Hàn Nhạ tới, Dương Kỳ ngẩng đầu lên hỏi: "Nha đầu, tình hình trước mắt như vậy mà ngươi còn có tâm trạng tìm lão phu sao?" Tuy là lời của ông phân nửa là vui đùa, nhưng mà nếu như nhìn kỹ, phát ánh mắt ông nhìn Hàn Nhạn, mang theo chút ân cần và lo lắng. Trong lòng Hàn Nhạn khỏi cảm thấy ấm áp, mỉm cười : " tìm tiền bối chuyễn cũng như nhau, nghĩ chút ít biện pháp khác, có lẽ còn có đường ra, có phải ?"

      Nàng cũng trả lời thẳng vấn đề của Dương Kỳ, thế nhưng trong lời , lại có loại bằng phẳng kiên cường dẻo dai. Lúc này, nàng muốn trốn ở trong phòng để tránh những lời bàn tán, mà nàng muốn tìm biện pháp khác để giải quyết. Cả đời Dương Kỳ chinh chiến, đối với loại người có thể nhìn thẳng khó khăn lại vô cùng tán thưởng. Lời khỏi chậm lại vài phần: "Nha đầu, hôm nay ngươi đến tìm lão phu, rốt cuộc là vì chuyện gì?"

      Sau vài lần gặp mặt Hàn Nhạn, Dương Kỳ cũng biết, thiếu nữ trước mặt này, nhìn như ôn hòa dễ gần nhưng lại kì thực khôn khéo, hôm nay nàng mặc kệ tất cả những lời đồn đãi mạo hiểm tới đây tìm ông. đương nhiên ông cũng biết nhất định mình có gì đó giúp được cho nàng, nhưng mà, rốt cuộc ông có thể giúp được gì cho nàng?

      Hàn Nhạn mỉm cười : "Chiến tranh lần này giữ Đại Tông và Tây Nhung, mọi người đều Đại Tông toàn thắng nhưng trong lòng Hàn Nhạn cho là vậy, nhưng mà chắc hẳn là tiền bối chắc cũng biết tình hình chiến trường. Hôm nay, Hàn Nhạn tới là muốn nhờ tiền bối giải thích cho Hàn Nhạn vấn đề mà tiểu nữ cảm thấy nghi ngờ."

      Dương Kỳ sững sốt: "Ngươi nghe được gì từ chiến trường?” Sắc mặt của ông biến đổi: "Chuyện này, thứ cho lão phu thể làm gì được."

      Ý tứ của Hàn Nhạn rất ràng, nàng chỉ biết hết mọi chuyện chiến trường mà còn muốn Dương Kỳ vì nàng phân tích cụ thể, những điều đáng ngờ ở chiến trường. Nhưng mà Hàn Nhạn chỉ là nữ nhi làm sao lại có thể tùy tiện bàn luận chuyện quốc gia đại được.

      Đây là chuyện vô cùng bất kính. Ông có chút nghi ngờ nhìn Hàn Nhạn, ông muốn biết Hàn Nhạn hỏi thăm chuyện chiến trường là để làm gì.

      Hàn Nhạn nhìn ông: "Tiền bối biết hôm nay Hàn Nhạn trở thành người bị bỏ rồi, công chúa Tây Nhung dung thân phận của mình để ép bức, Hàn Nhạn còn cách nào mới tìm đến tiền bối nhờ hỗ trợ." d,đ,l,q,đ Nhìn thấy ánh mắt của Dương Kỳ có chút nghi ngờ, Hàn Nhạn tiếp tục : " ra Hàn Nhạn muốn hỏi chuyện chiến trường cũng là vì có nguyên nhân của mình. Hàn Nhạn cho rằng, sở dĩ Vương Gia làm như vậy, chắc hẳng là có lien quan tới trận chiến lần này, hoặc là , trận chiến tranh này rất kỳ lạ, có thể người Tây Nhung có mưu gì đó."
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      tart_trungSue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :