1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Gặp lại Thế tử

      Editor: SunniePham
      Beta: Mia Leo

      Sau khi rời khỏi võ quán Thuận Xương, tâm trạng của Hàn Nhạn trở nên rất tốt, mặt còn lộ ra nụ cười, mọi chuyện đều thuận lợi hơn dự kiến.

      Cấp Lam tò mò hỏi: "Tiểu thư muốn học võ sao?"

      Hàn Nhạn sờ sờ mũi: "Học thêm chút võ để phòng than thôi." Lúc trước nàng lúc nào cũng ở trong khuê phòng, học thi từ ca phú. Nàng cho rằng nữ nhi chỉ cần học ngâm thơ thêu thùa là tốt lắm rồi. Học tốt có thể trở thành tài nữ. Nhưng mà những việc thuê thùa này nhìn diễm lệ nhưng ra chả có chút hữu dụng nào cả. Luyện võ để phòng thân, so với việc thuê thùa có ích hơn nhiều.

      Giờ ngọ qua, bây giờ sắp chạng vạng. Những người bán rong hai bên đường bắt đầu dọn dẹp hàng của mình để trở về nhà, sau đó lâu chợ đêm mở.

      Đèn đốm sáng trưng cả chợ đêm, lúc mẫu thân còn sống chỉ vào ngày lễ tết nàng mới được ra ngoài dạo chơi. Đèn hoa treo đầy lộng lẫy, khiến nàng lưu luyến muốn . ngày nào đó, nàng nhất định rời khỏi nhà giam hầu phủ đó, ra ngắm thế giới đầy cảnh đẹp bên ngoài.

      Thu Hồng mua mấy món điểm tâm tinh xảo mang về. Mới vừa rồi lúc rời khỏi võ quán, Hàn Nhạn bảo Cấp Lam lén đưa bạc cho Tiểu Lý, để cậu ấy đưa cho Dương Kỳ. Mặc dù là nàng đưa ra chủ ý cho Dương Kỳ, mà ông cũng đồng ý dạy cho Minh Nhi, còn mình cũng phải vào võ quán học võ. Nhưng mà cũng thể học công. Hàn Nhạn tính toán ràng, làm việc cũng ràng. Cuối cùng còn lại ít bạc vụn, bảo Thu Hồng mua ít điểm tâm, buổi tối trở về có thể làm đồ ăn vặt.

      lúc bọc điểm tâm lại, Cấp Lam còn chưa kịp gói kỹ càng, nghe thấy tiếng ngựa hí từ xa. Ngay sau đó là giọng thô ráp vang lên: "Tránh sang bên! nhìn thấy xe ngựa hay sao?"

      Hàn Nhạn vội vàng kéo Cấp Lam qua, vừa mới ổn định thấy chiếc xe gỗ màu vàng đứng ở bên cạnh. Xe ngựa thêm chút rồi dừng lại. Cấp Lam bị Hàn Nhạn kéo tới kéo lui, cẩn thận làm rơi hết điểm tâm. Tính tình của Cấp Lam luôn nóng nảy, lập tức đến trước giận dữ : "Mấy người đường kiểu gì thế, đụng vào người khác làm sao?"

      Xa phu (1) là gã đàn ông rất hung dữ, lại mặc quần áo làm bằng tơ lụa tốt, nghe được câu hỏi của Cấp Lam cười lạnh : "Đụng? Nha đầu nhà nào mà hề có phép tắc, đụng vào xe của Thế tử mà còn dám lớn giọng?"

      Thế tử? Hàn Nhạn ngẩn người. Ngay sau đó nàng nghe thấy giọng quen thuộc: "Chuyện gì?"

      Dân chúng xung quanh quây quanh lại xem náo nhiệt, Hàn Nhạn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, ký ức trước kia tràn về, trong lúc nhất thời đứng bất động tại chỗ nhúc nhích.

      bàn tay vén màn che lên, lộ ra gương mặt tuấn tú. Đó từng là gương mặt nàng từng thầm thương trộm nhớ hàng đêm.Nhưng mà bây giờ nhìn thấy, chỉ có chua sót và thê lương.

      Vệ Như Phong, rốt cuộc kiếp này nàng cũng thấy được . Chẳng lẽ là nghiệt duyên? Hàn Nhạn cúi đầu, người này dung túng cho tỷ tỷ của nàng dùng thuốc độc để giết nàng. Lúc trước nàng thương vì tưởng chính nhân quân tử, bây giờ ngẫm lại, dưới lớp mặt kia cất dấu tâm tư đáng sợ.

      Cấp Lam nghĩ tới người ở trong xe ngựa lại có thân phận cao đến vậy. Trong lúc nhất thời nàng chỉ biết chết đứng tại chỗ. Nhưng mà họ đúng là người sai trước, muốn nàng cúi đầu nhận sai, nàng lại làm được.

      Thu Hồng đến bên cạnh Cấp Lam, hành lễ với người ngồi trong xe: "Muội muội của thảo dân biết người trong xe chính là Thế tử, đụng phải Thế tử là thảo dân đúng. Nay thay muội muội tạ lỗi với Thế tử, mong Thế tử đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu muội."

      [Truyện được đăng tại Dieendaanleequuydoon]

      Vệ Như Phong nhíu mày, vô tình nhìn thấy đôi mắt trong suốt. Ánh mắt đó chứa đầy ủy khuất, vừa vô lực lại vừa thê lương, cuối cùng là đầy tuyệt vọng. Đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào .

      Vệ Như Phong sửng sốt, phát ánh mắt đó là của tiểu nha đầu, dung mạo chỉ bình thường. Trong lòng suy nghĩ, cuối cùng xác định biết đối phương. Thiếu nữ xa lạ này, tại sao lại lộ ra vẻ mặt như vậy? Trong lòng có chút hiểu, nghe thấy xa phu lên tiếng răn dạy nha đầu đụng vào xe ngựa: "Đúng là nha đầu biết phép tắc, dám tức giận với Thế tử gia."

      Vệ Như Phong nhíu mày. Ở đây là giữa đường phố, gặp nhiều chuyện tốt, lập tức vui : " có việc gì, các ngươi .". Sau đó quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ hồi nãy. cảm thấy buồn rầu, tay nắm màn che run lên. Sau đó hạ màn xuống, với xa phu: " thôi."

      Xa phu nghe được giọng điệu vui của Thế tử, vội vàng đánh xe rời . Thu Hồng thở phào nhõm, quay sang khiển trách Cấp Lam: "Tại sao lại thiếu kiên nhẫn đến vậy. Nhìn thấy chiếc xe sang trọng như vậy là biết người bên trong nhất định là nhà quyền quý, nhắm mắt nhắm mũi mà xông lên! Lỡ như gây khó khăn cho tiểu thư phải làm sao?"

      Cấp Lam bĩu môi, ủy khuất : "Điểm tâm mới mua đều rơi hết. Xe ngựa kia chạy lung tung.Thế tử có thể đạo lý sao? ràng là ngài ấy sai trước."

      Thu Hồng lắc đầu: "Giờ mà còn nghĩ tới điểm tâm. Ủa tiểu thư đâurồi?"

      Hàn Nhạn bước ra từ trong đám người. Khi nãy hình như Thế tử phát ra nàng, lúc đó nàng cảm thấy thích hợp mới lẫn vào trong đám người. Nàng chưa từng nghĩ tới hai người gặp lại nhau trong tình cảnh như thế này. Bây giờ nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt, nhìn thấy cố nhân (2), có rất nhiều cảm xúc, lại sợ Vệ Như Phong phát ra điều gì nên mới vội vã trốn .

      Thu Hồng nhìn thấy sắc mặt của Hàn Nhạn lúc trắng lúc xanh, vội vàng la lên: "Tiểu thư có bị kinh động ?" Sau đó lập tức tự trách bản thân."Đều tại nô tỳ tốt, nên chú ý chút. Như vậy gây ra chuyện."

      Cấp Lam đồng ý mở miệng : "Tại sao lại có thể trách tỷ, ràng là Thế tử ỷ thế hiếp người."

      Hàn Nhạn hơi mỉm cười, đúng là biết người biết mặt nhưng biết lòng. Tên xa phu của Vệ Như Phong hung hãn như vậy, bản thân Vệ Nhu có chỗ nào tốt cơ chứ? Mới vừa rồi khi Thu Hồng giải thích, cũng nghe được Vệ Như Phong lại gì, đúng là kiêu ngạo. Người như vậy, tại sao năm đó nàng lại bị mê hoặc nhỉ?

      Nhìn những người xung quanh, có ít si mê nhìn chiếc xe ngựa rời . Đúng rồi, vẻ mặt đó nàng cũng từng có. Tình cảm của thiếu nữ, nhìn thấy đối phương đẹp trai tuấn tú liền thầm giao tâm cho người đó. Hơn nữa, trong miệng Trang Ngữ Sơn, vị Thế tử gia này phẩm chất cao thượng. Năm đó nàng lại ngu ngốc tin tưởng mà hề nghi ngờ, cảm thấy đời này sao lại có người tốt đến thế.

      Con ngươi của Hàn Nhạn trở nên tối sầm, quẳng tất cả những suy nghĩ ra đằng sau. "Đừng về chuyện này nữa, mau trở về phủ.Chuyện hôm nay cần với người khác."

      Cấp Lam và Thu Hồng đều gật đầu.

      Lúc trở về phủ vẫn vào từ lỗ chó như cũ. Vừa mới vào phòng, quần áo còn chưa kịp thay, nghe thấy tiếng của Trần ma ma. Hàn Nhạn đầu tiên là sửng sốt, sao đó mới nhõm : "Tiểu thư đâu vậy? Lão nô đến Thu Hương Uyển tìm mà thấy. Sau đó lặng lẽ hỏi thăm, nghe hôm nay có ai xuất phủ, còn tưởng rằng trong viện có kẻ xấu đến. Tìm mãi thấy, lão nô định cho lão gia biết rồi."

      Hàn Nhạn cười cười: "Ma ma cần lo lắng, nếu mà cho phụ thân biết xảy ra chuyện gì nữa." Trang Sĩ Dương hoàn toàn để ý đến sống chết của nàng, nếu như mẹ con Chu thị thêm mắm dậm muối, chỉ sợ việc này càng rắc rối.

      Lúc này Trần ma ma mới chú ý đến quần áo người của nàng: "Sao tiểu thư lại..." Hình như bà nghĩ đến điều gì đó, giật nảy mình: "Tiểu thư lén trốn ra khỏi phủ sao?"

      Hàn Nhạn gật đầu: "Khoan hãy , trước tiên để ta thay quần áo ."

      Sau khi Hàn Nhạn thay quần áo, rồi ngồi xuống tình cho Trần ma ma nghe, chẳng qua nàng đề cập đến việc gặp phải Vệ Như Phong. Nghe xong mọi chuyện, Trần ma ma thể trách cứ: " nương quá liều lĩnh, cả gan dám xuất phủ. Nếu bị người khác bắt gặp sau đó cho lão gia nghe, chắc chắn chịu phạt. Người bên ngoài biết người là ai, lỡ như xảy ra chuyện gì, người bị khi dễ sao?"

      Hàn Nhạn an ủi bà: "Ta cùng với Cấp Lam và Thu Hồng mà. Huống chi ta ăn mặc như nha hoàn, người khác nhìn vào chú ý đến ta. Ma ma yên tâm, sau này nếu gặp phải tình huống như thế này, cứ coi như có việc gì. Đối với phụ thân của ta, đụng tới càng tốt."

      Miệng của Trần ma ma mở to: "Sau này? nương vẫn còn muốn xuất phủ?"

      Hàn Nhạn nhún vai: "Ta phải mang Minh nhi gặp Dương lão tiền bối. Huống chi về sau còn phải tới võ quán để học võ, chỉ sợ chỉ có thể thầm trốn ."

      " nương muốn học võ?" Trần ma ma nhìn nàng: " nương là khuê nữ, da thịt mềm yếu. Hà tất phải làm khổ chính mình."

      Hàn Nhạn hơi tay lò than, "Bây giờ mọi chuyện còn giống như xưa nữa. còn ai che chở cho chúng ta ở trong phủ này rồi. Chúng ta cũng chỉ có thể tự mình che chở cho chính mình mà thôi."

      Trần ma ma đau xót nhìn nàng, trong lòng biết gì. Đưa tay ôm lấy nàng vào lòng: "Tiểu thư phải chịu khổ rồi."

      Hàn Nhạn gục đầu vào trong lòng Trần ma ma, cảm giác ấm áp làm nàng rất thoải mái, tự chủ mà nhích gần hơn, : " khổ." So với mẫu thân và kiếp trước của mình, nàng cảm thấy khổ tí nào cả.

      Tình hình trước mắt tạm thời yên ổn, mẹ con Chu thị vào ở trong phủ. Có lẽ rất nhanh ầm ĩ trở lại.

      "Cấp Lam." Hạn Nhạn kêu lên.

      Cấp Lam vội vàng buông kim chỉ trong tay, lên phía trước.

      "Em có quen biết với Mị di nương hay ?" Hàn Nhạn nhớ , lúc mẫu thân chưa mất. Mỗi lần đều do Cấp Lam nghe ngóng chuyện của Mị di nương. Có tin tức gì, nàng đều là người đầu tiên biết trước.

      "Tiểu thư quen biết, nô tỳ liền quen biết."Cấp Lam cười .

      Hàn Nhạn xua tay: "Vậy em mau kể với mấy nha hoàn trong viện của Mị di nương, cho họ biết Chu thị vào phủ. Lão gia lại rất sủng ái bà ta, muốn đưa bà ta lên làm chính thê."

      Cấp Lam ngẩn người, mặc dù biết Hàn Nhạn muốn gì nhưng vẫn gật đầu rồi lui xuống. Trần ma ma do dự lát rồi hỏi: "Tiểu thư như vậy, lỡ như bị người khác biết được rồi truyền tới tai của lão gia...."

      "Ma ma yên tâm." Hàn Nhạn hơ tay lò than, cả người thoải mái. Nàng nheo mắt lại: "Lão gia vốn rất coi trọng bà ta, sớm muộn gì Mị di nương cũng biết chuyện này. Nếu bây giờ biết, sớm chuẩn bị. Cấp Lam luôn làm việc có chừng mực, nguyên nhân. Nếu Mị di nương biết giấu diếm cũng có ích gì, chi bằng sớm cho bà ta biết ."

      Trần ma ma giật mình, hiểu được ý của Hàn Nhạn. Cảm thấy điều này thể nào là nương chỉ mới mười hai tuổi nghĩ ra. Với trí thông minh như vậy, biết là họa hay là phúc. Bà cảm nhận được khi Hàn Nhạn tỉnh lại hề giống như lúc trước nữa rồi. Chu thị vào phủ mà nàng vẫn có thể bình tĩnh được như vậy, xem ra sau này Trang phủ thay đổi chủ nhân mới rồi.

      Chú thích:
      (1) Xa phu: người đánh xe ngựa
      (2) Cố nhân: người xưa
      honglak thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Trai cò tranh nhau

      Editor: Sunnie Phạm
      Beta: Mia Leo


      Sáng sớm tinh mơ, Hàn Nhạn bảo Cấp Lam và Thu Hồng chuẩn bị đồ cho mình. Sau hồi lâu, Hàn Nhạn chỉ vào chiếc váy trắng đơn giản: "Lấy cái đó ."

      Cấp Lam khó xử : "Tiểu thư, tuy rằng bây giờ vẫn còn trong thời gian để tang, nhưng mà chiếc váy này cũng quá đơn thuần. Tứ phu nhân vừa mới vào phủ, người ăm mạc đơn giản như vậy chỉ sợ bị họ khinh thường."

      Hàn Nhạn lắc đầu, "Hôm nay, nhân vật chính phải là chúng ta. Huống chi ta cũng thích quá lòe lẹt. Cứ để cho họ xem thường ta. Càng xem thường càng tốt, như vậy tương lai họ mới càng thảm bại."

      Thu Hồng thầm giúp nàng tìm chiếc áo , "Tuy rằng như vậy, nhưng bây giờ trời trở gió. Tiểu thư cũng nên mặc ấm chút."

      Cấp Lam bận rộn giúp nàng trang điểm, chải đầu. Hàn Nhạn để các nàng tùy ý búi tóc cho mình. Mái tóc đen nhánh được búi thành hai búi tóc tròn khiến cho nàng trông giống trẻ con hơn. Cấp Lam dùng thêm hai dây dài quấn quanh hai búi tóc, hoàn toàn hề gắn thêm bất kỳ trang sức nào. Nhìn thiếu nữ trong gương, vốn dĩ nàng phát triễn muộn, bây giờ còn cải trang thành như vậy, so với đứa bé hề khác gì nhau.

      " thôi." Hàn Nhạn sửa sang lại quần áo, bảo ma ma cùng với nàng đến sảnh chính.

      Từ trước đến nay Trang Sĩ Dương ham mê nữ sắc. Cho nên nhiều năm như vậy, Trang phủ chỉ có thê hai thiếp. Điều này làm trò cười cho các triều thần khác. Hai vị di nương ở khá xa Phù Dung Viên. người là Vãn Di nương, vị này là do ông nội lúc còn sống ban cho Trang Sĩ Dương làm nha hoàn thị tẩm, về sau sinh được người nữ nhi nên được lên làm thiếp. Trang Sĩ Dương đối với vị thiếp này quan tâm cho lắm, sau khi Vãn di nương sinh hạ nữ nhi càng ít đến thăm hơn. May mà vị thiếp này cũng biết an phận, nhiều năm qua chưa từng đem đến phiền toái gì cho mẫu thân.

      Còn người nữa là Mị di nương, người này hoàn toàn hề đơn giản.

      Năm đó sau khi Tiên Hoàng băng hà, Tây Bắc lại có nạn đói, Trang gia dùng danh nghĩa "Thôn trang ngàn mẫu" đem toàn bộ lương thực đưa đến Tây Bắc, làm dịu tình hình nạn đói. Hoàng Thượng cực kỳ vui vẻ, ban cho Trang gia số bảo vật, Mị di nương là trong số đó. Mị di nương người cũng như tên, bà phải là người Trung Nguyên mà là người Hồ Cơ, xinh đẹp quyến rũ, hành lại càng hung hãn lớn mật. Từ khi Mị di nương vào phủ, cuộc sống của Hàn Nhạn và mẫu thân nàng ngày nào được yên ổn.

      Mị di nương xinh đẹp như vậy, Trang Sĩ Dương cho dù là thánh nhân cũng phải động lòng. Huống chi người Hồ Cơ từ trước đến này có rất nhiều thủ đoạn để thu hút nam nhân. Từ lúc Mị di nương vào phủ, Trang Sĩ Dương càng ít gặp chính thê của mình, hằng đêm đều ở lại trong phòng của Mị di nương.

      Trang Sĩ Dương tuy sủng thiếp quên thê, nhưng ở ngoài mặt vẫn luôn tôn trọng chính thê là mẫu thân nàng. Đáng tiếc từ trước đến nay nam nhân làm sao biết được chuyện tình trong phủ. Mị di nương trực tiếp tranh giành tình cảm, mà là khơi mào xung đột của hạ nhân ở trong biệt viện mẫu thân. Mẫu thân trời sanh tính tình yếu đuối, gặp chuyện khó xử cũng biết làm gì được. Điều này làm cho Mị di nương càng có cơ hội, sau đó lâu bọn hạ nhân truyền miệng nhau mẫu thân bất lực quản được việc nhà.

      Mị di nương muốn ỷ vào sủng ái của Trang Sĩ Dương, càng chèn ép mẫu thân để cho mọi người chỉ trích, tốt nhất là khiến cho Trang Sĩ Dương hưu thê, bà ta có thể đoạt lấy ngôi vị chính thê. Có lần Mị di nương và mẫu thân xảy ra xung đột, Mị di nương làm quá phận làm cho Trang Sĩ Dương rất tức giận, đem Mị di nương tới từ đường giáo huấn. Từ đó về sau, Mị di nương an phận hơn nhiều, hoặc dám nghĩ đến ngôi vị chính thê. Chỉ toàn tâm toàn ý lấy lòng Trang Sĩ Dương. Tuy nhiên bà ta cũng đem nàng và mẫu thân để vào mắt, cũng cố ý gây .

      Hàn Nhạn cảm thấy được, Mị di nương bị Trang Sĩ Dương dọa sợ rồi, bằng sao lại để yên cho vị trí chánh thê. Nhưng mà hẳn bà ta cũng nhìn ra được vị trí chính thê chỉ là hư danh, mẫu thân là chính thê mà vị trí lại bằng người thiếp. Hậu viện có ba nữ nhân, hai người có hề có uy hiếp.

      Nhưng ngờ Trang Sĩ Dương lại có thể nuôi thêm tiểu thiếp ở bên ngoài, mà tiểu thiếp đó còn sinh ra người nữ nhi lớn vậy rồi.

      Trang Sĩ Dương tính tình lạnh lùng, xem ra Chu thị có vị trí rất quan trọng ở trong lòng ông. Cho nên ngay sau khi mẫu thân qua đời liền lập tức cho bà ta vào phủ.

      Hàn Nhạn vẫn cảm thấy khó hiểu. Tại sao bây giờ Trang Sĩ Dương mới cho Chu thị vào phủ. Phải biết rằng tính tình mẫu thân rất dịu dàng, nếu Trang Sĩ Dương muốn cho Chu thị vào phủ, chắc hẳn mẫu thân đồng ý. Vậy tại sao vẫn còn lén giấu ở bên ngoài? Bên trong có giấu điều gì chăng?

      Trong phủ chuẩn bị diễn ra màn kịch hay. Mị di nương nhiều năm như vậy gặp được đối thủ nào, bây giờ vừa đúng có người, mà người này còn muốn vị trí chính thê. Xem ra trò hay sắp bắt đầu rồi.

      Nghĩ tới đây khóe miệng Hàn Nhạn khỏi cong. Khiến cho Cấp Lam giật nảy mình.

      đến sảnh chính, phòng bếp chuẩn bị cơm canh đâu vào đấy. Hàn Nhạn nhìn lướt qua mặt bàn, sủi cảo tôm, tổ yến chưng táo đỏ, cháo ngọc bích, bánh phù dung, còn có thêm mấy món khác mà nàng biết tên.

      Trong lòng Hàn Nhạn cười lạnh, bữa sáng hôm nay phong phú! Từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng cả ngày đều trốn trong phòng mà khóc, dùng cơm chung với hai vị di nương. Mà phòng bếp mang đến Thanh Thu Uyển chỉ có cháo trắng và rau dưa, thức ăn cực kỳ đơn giản. Nàng biết, cơm canh cũng biết chọn chủ. Từ trước đến nay Vãn di nương luôn an phận, xem ra là do Mị di nương phân phó nhà bếp làm.

      Cấp Lam dìu nàng ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Mị di nương và Vãn di nương vào.

      Mị di nương nhìn thấy Hàn Nhạn, đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức che miệng cười : "Tứ Tiểu Thư cũng đến đây à, xem ra là dưỡng bệnh rất tốt. Nhưng mà sắc mặt nhìn sao vẫn tốt vậy? Nếu khỏe chớ nên cưỡng cầu."

      Vãn di nương vẫn đứng bên gì, Tam Tiểu Thư ở sau lưng nàng chỉ nhìn thoáng qua Hàn Nhạn rồi cúi đầu.

      Vị tam tiểu thư này đối với Hàn Nhạn có giao tình gì nhiều, có thể coi là người xa lạ. Trang Cầm và Vãn di nương cả ngày đều ở trong Phù Dung Viên thuê thùa.

      Hàn Nhạn còn suy nghĩ, Thu Hồng đứng ở phía sau kéo tay áo của Hàn Nhạn. Giương mắt lên liền nhìn thấy Trang Sĩ Dương vào cùng với mẹ con Chu thị. Nàng cười : "Cám ơn di nương quan tâm, kỳ thực thân thể của Nhạn nhi khỏe. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Chu di nương vào ở trong phủ. Phụ thân dặn dò con thể thất lễ."

      Vừa nghe xong Mị di nương liền biến sắc, còn nhìn thấy ba người đó vào, khăn gấm trong tay càng bị bà nắm chặt hơn. Vốn tưởng rằng sau khi Vương thị chết, bà có thể vững vàng ngồi lên vị trí chính thất. ngờ giữa đường lại nhảy ra Chu thị cản trở, càng đáng giận hơn là, lão gia lại rất cưng chiều ả tiện nhân kia.

      Trực giác cho bà biết, Chu thị mới chính là uy hiếp lớn nhất. Hàn Nhạn và Vãn di nương căn bản phải là đối thủ của bà, chỉ có Chu thị, vừa mới vào phủ làm cho lão gia vui vẻ rồi. Nhưng mà tối qua lão gia có ở Phù Dung Viên, tiện nhân đó làm sao so được với chính mình.

      Hàn Nhạn suy nghĩ, làm ra vẻ khổ sở : "Phụ thân cực kỳ thích Ngữ Sơn tỷ tỷ nha. Hôm qua lúc con thỉnh an người, người lại vì tỷ ấy mà quở trách con." Nàng bĩu môi, làm bộ giống như làm đứa bé giận lẫy. "Phụ thân cũng chưa từng ăn sáng với con."

      Mị di nương nghe được mấy lời này ánh mắt nhìn Trang Ngữ Sơn càng đầy thù hận. Nhiều năm như vậy, bà thể sinh cho lão gia đứa con. Tiện nhân đó có thể làm cho lão gia vui là vì sanh được đứa con hay sao? Bà có sắc đẹp, nếu có thêm đứa con vị trí chính thê chắc chắn là của bà rồi! Tại sao bà lại được! Nghĩ đến điều này, Mị di nương lại bất giác xoa bụng mình, giống như nơi đó sinh mạng lớn dần.

      Hàn Nhạn nhìn thấy hết mọi việc, gục đầu xuống lén che miệng cười, sau đó ngẩng đầu lên Trang Sĩ Dương và mẹ con Chu thị vào phòng. Hàn Nhạn vội vàng đứng dậy thỉnh an.

      Mị di nương và Vãn di nương cũng thỉnh an Trang Sĩ Dương. Hàn Nhạn đứng lên, cười : "Vãn di nương, Mị di nương. Vị này hôm qua mới vào phủ chính là Chu di nương, còn đây là Ngữ Sơn tỷ tỷ."

      Chu thị sửng sốt, tại sao mình lại là thiếp? Chẳng phải nàng được làm chính thất sao?

      Trang Sĩ Dương ngờ Hàn Nhạn lại vậy.Nhưng sao đó suy nghĩ lại, Chu thị vào phủ với thân phận là phòng ngoài, được làm thiếp cũng sao. Nhưng mà nếu lên làm chính thê, sợ là được, chi bằng trước tiên cho bà ấy làm thiếp sau đó đưa lên làm chính thê. Vì vậy ông nhìn Hàn Nhạn gật đầu: " cần khách sáo."

      Chu thị thấy Trang Sĩ Dương có lên tiếng phản bác, tay nắm càng chặt. Hàn Nhạn nhìn thấy cũng lời nào. Sau đó Trang Sĩ Dương ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống theo.

      Chu thị vừa mới vào phủ liền muốn làm chính thê, thiên hạ đâu có chuyện nào tốt đến vậy. Nàng càng muốn phá hỏng ý đồ của mẹ con Chu thị, nhưng mà Trang Sĩ Dương rất coi trọng mẹ con Chu thị, nếu làm tiểu thiếp danh phận Trang Sĩ Dương đồng ý. Vậy cho bà ta làm thiếp, thứ nhất là có thể làm dịu tâm trạng của Trang Sĩ Dương, thứ hai là đem bà ta đặt ngang hàng với Mị di nương. Như vậy có thể nhìn xem coi người nào thắng được người nào.

      Trần ma ma dặn dò nhà bếp dọn bát đũa lên, Vãn di nương cúi đầu ăn cơm, Trang Cầm im lặng chớp mắt. Cả hai người đều rất an phận. Trang Ngữ Sơn chưa bao giờ nhìn thấy bữa sáng nào tinh xảo như vậy, ánh mắt càng ngạc nhiên. Nhìn thấy Mị di nương đứng dậy, thân hình mảnh mai lắc , thanh lại càng câu hồn hơn.

      "Lão gia, thiếp thân giúp người gắp thức ăn."

      Hôm nay Mị di nương mặc bộ quần áo màu xanh lá cây đậm, phối với váy dài có hoa văn. Chỉ có điều là váy dài này hề có hoa văn cầu kỳ, chỉ có vài bông hoa tuyết. Điều này làm nàng kém sắc , mà ngược lại càng làm cho nàng trông rất phong trần và thanh lệ. Mái tóc đen được bới tùy ý, vài sợi tóc buông xuống ở hai bên vành tai trắng nõn. Lúc cúi đầu gắp thức ăn lại lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh. Quần áo đơn thuần nhưng lại làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết.

      Trang Sĩ Dương lúc này như đứng núi này mà trong núi nọ rồi, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua chút tĩnh mịch.

      Mị di nương nhìn thấy ánh mắt của Trang Sĩ Dương, còn cười ngọt ngào với ông. Giọng càng thêm mềm mại, vô cùng thân thiết: "Lão gia, bánh phù dung này là do đầu bếp mới vào làm, ngài nếm thử xem."

      Mị di nương từ trước tới nay mỹ nhân luôn có hình tượng lẳng lơ và đanh đá, lúc nào trở nên dịu dàng như vậy. Còn Trang Sĩ Dương chỉ biết lo hưởng thụ cảm giác mới mẻ, gạt mẹ con Chu thị sang bên.

      Hàn Nhạn gắp chiếc sủi cảo tôm bỏ vào miệng, nhìn sắc mặt Chu thị rất khó coi, đột nhiên cảm thấy đồ ăn sáng hôm nay ngon miệng.


      cần nàng châm lửa, hai người này đấu đá đến vậy rồi. Chỉ là trai cò đấu nhau, biết được người nào ở sau lưng làm ngư ông đắc lợi đây.
      honglakSue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Gần gũi thứ tỷ.

      Editor: SunniePham
      Beta: Mia Leo


      Trang Sĩ Dương dùng qua ít điểm tâm, rồi chuẩn bị vào triều. Mị di nương tiễn Trang Sĩ Dương rời , sau đó quay lại nhìn chằm chằm Chu thị, cuối cùng hừ tiếng mới trở về phòng. Hàn Nhạn lau miệng, cũng muốn trở về phòng. Chu thị liền liếc mắt ra hiệu với Trang Ngữ Sơn. Trang Ngữ Sơn liền đứng lên, giọng điệu đầy thân thiết với Hàn Nhạn: "Nhạn Nhi muội muội có chuyện gì gấp gáp ?"

      Hàn Nhạn nhìn thấy nụ cười của Chu thị, sau hồi nghĩ ngợi liền : " có việc gì."

      Trang Ngữ Sơn lập tức nắm chặt lấy tay của Hàn Nhạn: "Nếu như có việc gì gấp gáp, vậy chúng ta cùng dạo chơi hoa viên ."

      Trần ma ma nhìn mẹ con Chu thị đầy khinh thường, chỉ vừa mới vào phủ mà bầy đặt làm chủ. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng Trang Ngữ Sơn mới là con của chính thê.

      Hàn Nhạn cũng oán giận gì, vừa cười vừa vỗ vỗ vào tay của Trang Ngữ Sơn: "Dù sao tỷ tỷ cũng lần đầu tiên vào phủ, khung cảnh trong phủ này chắc tỷ tỷ cũng chưa bao giờ nhìn qua. Bây giờ muội dẫn tỷ tỷ dạo xung quanh, tránh cho việc biết mà lạc đường."

      Hàn Nhạn hề đếm xỉa đến tâm trạng của Trang Ngữ Sơn. Quả nhiên sau khi xong gương mặt của Trang Ngữ Sơn vừa trắng vừa xanh, cuối cùng nàng ta miễn cưỡng cười : "Vậy làm phiền muội muội rồi."

      Hàn Nhạn tiếp: "Ở trong phủ, ngoại trừ phụ thân tất cả mọi người đều gọi muội là Tứ tiểu thư. Ngữ Sơn tỷ tỷ và Chu di nương cũng gọi như vậy . Những cách gọi khác, muội nghe quen."

      "Ngươi!" Trang Ngữ Sơn ngờ Hàn Nhạn lại như vậy, nàng ta tức đến biết gì.

      "Muội làm sao?" Hàn Nhạn nghi ngờ hỏi: "Tỷ tỷ sao lại chỉ vào mặt người ta, đây phải là cách xử của tiểu thư khuê các."

      "Ngữ Sơn!" Đột nhiên Chu thị mở miệng, ánh mắt đầy thâm trầm nhìn Hàn Nhạn, giọng điệu từ tốn : "Tứ tiểu thư sai. Tiểu thư khuê các tùy tiện chỉ vào người khác, xem ra ta phải tìm người dạy dỗ phép tắc cho Ngữ Sơn mới đúng.

      Hàn Nhạn nghe xong nhíu mày. Tiểu thư khuê các? Trang Ngữ Sơn chỉ là con của thiếp, làm sao xứng được gọi là tiểu thư khuê các? Xem ra họ có tâm tư từ trước, muốn đoạt lấy danh phận con của chính thê. Hai mẹ con Chu thị quả là lòng người dạ thú. Đôi mắt của Trang Ngữ Sơn đỏ ửng, nàng ta dám cãi lại lời của Chu thị. Nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Nhạn mà : "Tứ tiểu thư đúng, chúng ta mau thôi."

      "Tam tỷ cũng cùng nha." Hàn Nhạn quay đầu với Trang Cầm. Nhìn thấy dáng vẻ biết nên làm sao của Trang Cầm, Hàn Nhạn quay sang với Vãn di nương: "Vãn di nương, lâu rồi con trò chuyện với tam tỷ. Hôm nay cho con mượn tam tỷ ngày nha?"

      Vãn di nương đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười : "Tứ tiểu thư cần khác sáo. Cầm nhi, hôm nay con chơi với Tứ tiểu thư ."

      Lúc này Trang Cầm mới dám lên phía trước, nhưng mà vẫn có chút chần chờ. Hàn Nhạn liền kéo nàng , bỏ lại Trang Ngữ Sơn ở phía sau.

      "Mẫu thân..." Trang Ngữ Sơn nhìn Chu thị, rồi quay lại nhìn Hàn Nhạn và Trang Cầm, tức giận đến dậm chân.

      Chu thị nhíu mày: "Mau ."

      Trang Ngữ Sơn mặc dù muốn nhưng cuối cùng vẫn phải . Chu thị nhìn thấy Vãn di nương cuối đầu đứng bên cạnh, lập tức cười với bà: "Tỷ tỷ, chúng ta đến sân ngồi chút được ?"

      Vãn di nương nhàng lắc đầu: "Hôm khác . Hôm này ta được khỏe, muốn trở về nghỉ ngơi. Hạnh nhi, mau qua đỡ ta." Nha hoàn bên cạnh của Vãn di nương lập tức đứng lên đỡ bà, Vãn di nương gật đầu với Chu thị: "Ta trước.". chờ Chu thị trả lời, bà liền bỏ .

      Sắc mặt Chu thị thay đổi, nhìn bóng dáng xa, thanh đầy độc ác : "Tiện nhân! Chỉ là người được may mắn sủng hạnh. Mà dám để ta vào mắt."

      Lý ma ma đứng bên cạnh : "Lão nô thấy vị thiếp này cũng hề biết thời thế. Phu nhân mở lời mà nàng lại đồng ý, đúng là người phụ nữ ngu ngốc."

      "Được rồi!" Chu thị kiên nhẫn : "Ngươi bớt , ta thấy chuyện này dễ đối phó. Bây giờ quay trở về trước, sau đó chúng ta bàn bạc kỹ lại."

      Hàn Nhạn đến Vãn Hương Các, nơi này có vườn hoa rộng lớn. Đầu mùa đông hoa mai đỏ bắt đầu nở, làm cho cảnh vật trở nên rất đẹp. Trong khí đọng lại mùi hương, cảnh sắc tôn lên vẻ thanh tao của cây cỏ, khiến cho long người cảm thấy dễ chịu.

      Bàn được đặt ở giữa sân bày sẵn bộ cờ, Hàn Nhạn vừa nhìn thấy liền hưng phấn, lôi kéo tay Trang Cầm : "Muội sớm nghe tỷ tỷ có tài đánh cờ tuyệt nhất, bằng chúng ta cùng nhau chơi ván ?"

      Trang Cầm giọng : "Tứ tiểu thư đừng quá, Trang Cầm chỉ mới học qua thôi."

      Hàn Nhạn đầu tiên là nhíu mày, sau đó cười rộ lên: " cần nhiều. Nào tới đây."

      Trang Ngữ Sơn ở bên cạnh rất buồn bực, biết tại sao Hàn Nhạn đối xử với nàng vô cùng lạnh lùng. Tuy là ba người cùng dạo, nhưng mà từ đầu đến cuối chỉ có Hàn Nhạn và Trang Cầm chuyện với nhau, còn mình bị ném sang bên. Có lúc nàng cũng cố gắng xen vào cuộc trò chuyện của hai người đó, nhưng rồi cuối cùng cũng bị lơ .

      Trang Ngữ Sơn cảm giác được là Hàn Nhạn căm thù nàng. Tại sao lại như vậy? Nàng theo lời mẫu thân , cố gắng lấy lòng của Hàn Nhạn. Đúng là nàng rất tức vì nàng ta là con của chính thê, nếu như có Hàn Nhạn đời này mọi thứ của nàng ta chính là của nàng. Tại sao Hàn Nhạn lại có được mọi thứ! Mẫu thân ràng nàng là...

      Trang Ngữ Sơn càng nghĩ càng cam tâm, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo rồi cuối cùng bỏ . Hàn Nhạn mặc dù chơi cờ nhưng mà biểu của Trang Ngữ Sơn nàng đều nhìn thấy hết. Hàn Nhạn vẫn bình tĩnh đánh cờ.

      Nha hoàn hầu hạ Trang Ngữ Sơn tên là Vân Nhi, nàng ta tức giận : "Tiểu thư, sao họ lại cố ý đối xử với người như vậy?"

      Trang Ngữ Sơn vừa nghe thấy liền nhảy dựng lên, sau đó dần dần bình tĩnh lại. Quay đầu nhìn thấy Hàn Nhạn và Trang Cầm chuyên chú chơi cờ, thèm chú ý đến mình. Lập tức giận dữ, từ đến giờ mọi thứ nàng đều rất xuất sắc, tới đâu cũng luôn được mọi người chú ý. Từ lúc vào trong phủ, nàng thể mặc quần áo đẹp, luôn phải che giấu tài năng của mình, thậm chí phải lấy lòng của Hàn Nhạn, nàng thực thể nhịn được nữa. Quay đầu bỏ , nàng với Vân Nhi: "Mặc kệ họ, ta muốn mình dạo." xong liền thẳng đến vườn hoa.

      Vân nhi vội vàng theo, Hàn Nhạn hề nâng mắt lên, nhưng mà Thu Hồng đứng bên cạnh đưa ấm trà cho Cấp Lam, sau đó rời .

      Hàn Nhạn cả thể xác và tinh thần đều tập trung vào ván cờ, sau lúc do dự cuối cùng cũng đặt quân cờ xuống. Tiếp sau đó là quân cờ đen đè lên.

      "Muội thua rồi." Hàn Nhạn thở dài, vẻ mặt đầy đau khổ : " là ván thứ năm rồi, tại sao muội vẫn thua vậy chứ?"

      Trang Cầm cười : "Vì muội nóng lòng muốn thành công, mặc dù có suy nghĩ nhưng lại chỉ lo những bước đầu. Mà ngay từ đầu tỷ bài sẵn bố cục, chỉ cần muội bước, tỷ liền có thể ứng phó."

      Hàn Nhạn sửng sốt, giương mắt nhìn người đối diện nhặt những quân cờ, Trang Cầm vô ý : "Cuộc sống như bàn cờ, mỗi bước thể vội vàng."

      "Tam tỷ là cao thủ." Hàn Nhạn cười tít mắt : "Muội thua tâm phục khẩu phục."

      Trang Cầm lại lắc đầu, có thể chơi cờ cùng với Hàn Nhạn chắc chắn có duyên, trong vô tình khoảng cách của hai người kéo được thu lại. Trang Cầm đứng lên, "Hôm nay chơi tới đây thôi, mẫu thân còn chờ ta về làm bánh hoa quế."

      Hàn Nhạn mỉm cười : "Vãn di nương thực coi tỷ là đứa bé." giọng điệu Hàn Nhạn thản nhiên : "Thực ra muội rất hâm mộ tỷ..."

      Trang Cầm ngẩn ra, nhìn người con búi hai búi tóc ở trước mặt, gương mặt vẫn thoát ra dáng vẻ của trẻ con nhưng mà đôi lông mày nhíu chặt lại trông đau buồn, nhìn thế nào cũng hợp với tuổi . Trong lòng Trang Cầm trở nên mềm nhũn, vỗ vỗ đầu Hàn Nhạn : "Cùng thôi."

      Trang Cầm nhìn xung quanh rồi : "Vị Trang Ngữ Sơn tiểu thư kia biết nơi nào rồi?"

      "Ngữ Sơn tiểu thư" lời vừa ra, Hàn Nhạn liền hiểu lòng của Trang Cầm. Trang Ngữ Sơn chỉ là đứa con được nuôi ở bên ngoài, thân phận được thừa nhận. Hàn Nhạn cười : " cần quan tâm đến nàng ta, nàng ấy muốn tự mình dạo. Chuyện này trách chúng ta được."

      Trang Cầm cũng nhiều lời, dẫn nha hoàn rời .

      Trang Cầm rồi, Hàn Nhạn vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu suy nghĩ lúc lâu, lẩm bẩm: "Ta hề biết Tam tỷ lại thông minh đến thế."

      Cấp Lam mang áo choàng đến cho Hàn Nhạn, "Nô tỳ nhớ , lúc trước tiểu thư rất thích Tam tiểu thư. Lúc nào cũng phía sau nàng ấy. Chỉ là về sau, người càng lớn càng ít qua lại với Phù Dung Viên."

      Hàn Nhạn nhíu mày, tuy là nàng nhớ chuyện trước đây, nhưng mà với trí thông minh của Trang Cầm, thế mà thường ngày nàng đều tỏ ra yếu đuối. là kém nhau quá xa rồi, sợ là bên trong có dấu điều gì.

      Tại sao nàng ta ở trước mặt mình mà hề che dấu? Hàn Nhạn tay chống cầm. Trong lòng suy nghĩ, bàn cờ kìa và lời của nàng, rốt cục là ám chỉ điều gì?

      suy nghĩ, Thu Hồng quay trở về.

      "Có chuyện gì ?" Hàn Nhạn hỏi

      Thu Hồng lắc đầu: "Ngữ Sơn tiểu thư chỉ dạo xung quanh vườn hoa, nhưng mà..."

      Mắt Hàn Nhạn sáng lên: "Nhưng mà cái gì?"

      "Nô tỳ thấy Lý ma ma hầu hạ bên cạnh Chu thị chuyện với Lâm quản gia, hai người chuyện với nhau rất lâu. Lý ma ma còn đưa cho Chu thị cây trâm vàng. Nhưng mà nô tỳ chỉ dám đứng xa, dám tới gần."

      Cấp Lam kinh ngạc : "Lý ma ma vừa mới vào phủ, tại sạo lại có quan hệ thân thiết với Lâm quản gia?"

      Trong mắt Hàn Nhạn đầy lạnh lùng. Lâm quản gia làm việc trong phủ này cũng vài chục năm, ở trong phủ là người già nhất. Mẫu thân lúc còn sống được Lâm quản gia giúp đỡ nhiều lần. Người bên cạnh Chu thị cũng có ai tốt, còn về cây trâm vàng mà Lý ma ma đưa cho Lâm quản gia, dĩ nhiên là do Chu thị sai bảo, chuẩn bị làm thù lao.

      Nhưng mà theo như lời Cấp Lam , Chu thị mới vừa vào phủ làm sao lại có thể thân thiết với Lâm quản gia được. Mặc dù Lâm quản gia là người gió chiều nào ngã theo chiều đó, nhưng cũng hành lỗ mãng đến như vậy. Vậy , Chu thị, Lý ma ma và Lâm quản gia rốt cục là có quan hệ như thế nào.

      Nếu là đút lót tiền để vào phủ, vậy chuyện của mẫu thân, nàng có thể bắt đầu điều tra từ đây
      honglak thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Bắt đầu sắp xếp kế hoạch

      Editor: Sunnie Phạm
      Beta: Mia Leo

      điện Kim Loan, bóng dáng màu vàng ngồi cao ngay tại giữa điện, văn võ bá quan đứng hai bên đều cúi đầu. Hôm nay tâm trạng của Hiền Tông Đế rất tốt, chắc là do biên cương truyền về tin đại thắng ở Tây Bắc.

      "Trẫm nghe biên cương đại thắng. Trẫm đây rất vui mừng, muốn dành chút thời gian mở yến tiệc trong cung, các vị ái khanh nghĩ như thế nào?"

      Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp trả. lâu rồi thấy Hoàng Thượng vui vẻ như vậy, chiến ở Tây Bắc bắt đầu từ thời của Tiên Hoàng kéo dài đến nay, chuyện này là tâm bệnh của Hoàng Thượng. Lần này ngoại tộc Thát Lỗ bị thảm bại, dĩ nhiên là nên chúc mừng.

      "Vân Tịch." Hoàng Đế nhìn trong đám quân thần, "Tướng quân lần này là do khanh đề bạc, luận về ban thưởng, khanh cũng có phần."

      Thanh niên đứng bên phải Tể tướng mặc quần áo màu đỏ, áo thêu con mãng xà màu trắng, giày màu có vàng nhạt kèm theo trang trí bằng men sứ, bên hông đeo chiếc ngọc bội màu trắng. Gương mặt tuấn tú hề có biểu tình gì, con ngươi đen như mực và cũng lạnh nhạt như nước, cả người thoát ra ba phần khí khái làm người khác lạnh thấu xương. Trời sinh người đầy quý phái và tao nhã.


      Nam tử đó cúi đầu: "Vi thần dám nhận."

      Giọng điệu hề có chút sợ hãi nào, tư thế rất kiêu căng, đối mặt với hoàng thượng mà cũng có thể bình tĩnh: "Dám từ chối Trẫm. Trẫm vẫn tính toán ban thưởng gì cho khanh, hình như khanh vẫn chưa có phi tử, hay là trẫm ban cho khanh mỹ nữ. Khanh thấy thế nào?"

      Thanh niên kia lại chấp tay, giọng điệu nhanh chậm : "Vi thần vẫn chưa có ý định thành thân."

      Hoàng thượng đột nhiên cười to, dường như rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ đầy kinh ngạc của chàng thanh niên đó. Các thần tử khác điện Kim Loan mỗi người lại có sắc mặt khác nhau.

      Vệ Vương Vệ Tĩnh nhíu mày, Trang Sĩ Dương nhìn thấy nhất thời trong lòng cũng vui của. Lúc ánh mắt của hai người giao nhau, cả hai đều bình tĩnh cuối đầu.

      Huyền Thanh Vương Phó Vân Tịch và Đương Kim Hoàng Thượng là huynh đệ cùng mẹ, quan hệ của hai người vô cùng tốt. Đều nghe trước giờ đế vương vô tình, nhưng mà những điều này hoàn toàn hề xảy ra giữa hai huynh đệ này.

      Phó Vân Tịch năm nay hai mươi tuổi, là người tuổi trẻ tài cao. Năm kia Thát Lỗ đem quân tấn công vào Trung Nguyên, khi đó Huyền Thanh Vương chỉ mới mười bốn tuổi chủ động xin giết giặc. để ý đến việc phản đối của Hoàng Thượng, trước mặt văn võ bá quan hạ quân lệnh, chiến đấu xa trường. trận chiến thành danh.


      Đẩy lui được thái tử Tây Bắc, toàn quân gần như bị diệt hết toàn bộ. Thành tướng quân lúc đó cũng có tham gia, ngài ấy giữ chức phó tướng. Cũng vào lúc đó, hai người thiết lập giao tình với nhau.

      Phó Vân Tịch trở thành nhân vật nóng bỏng, lời chỉ trích về quyền thế và chiến công. Trở thành người trong lòng của các ở kinh thành. Phó Vân Tịch là người tuấn tú, văn võ song toàn, tương lai hiển hách, cần cũng có rất nhiều người muốn lui tới. Đáng tiếc người này lại ham nữ sắc, tính cách lạnh lùng, quanh năm bên cạnh hề có người phụ nữ nào. phố có người đồn Phó Vân Tịch bị đoạn tụ.

      Vệ Như Phong và Huyền Thanh Vương luôn đối đầu nhau, là vì xuất thân của hai người, hai là vì Thành tướng quân. của Thành tướng quân gả cho Vệ Vương lâu sau khó sinh mà chết. Từ đó về sau hai nhà liền trở mặt nhau. Chuyện trong kinh thành bị đồn thổi rồi bị bẻ cong, tuy là biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà hai gia đình từ thông gia biến thành cừu gia, chắc chắn trong đó xảy ra chuyện gì.

      Quan hệ của Thành tướng quân và Phó Vân Tịch vừa là thầy vừa là bạn. Phó Vân Tịch đứng chung chiến tuyến với Thành tướng quân, dĩ nhiên cũng đối đầu với Vệ Vương. Hôm nay Hoàng Thượng khích lệ Thành tướng quân, khen ngợi Phó Vân Tịch, đương nhiên khiến Vệ Vương thích. Trang Sĩ Dương cùng phe với Vệ Vương dĩ nhiên cũng hề thích điều này.

      Hoàng Thượng tuy vui vẻ mỉm cười nhưng lại đem sắc mặt của mọi người thu vào trong mắt hết. thêm vài câu công công bên cạnh khom người tuyên bố: "Bãi triều."

      "Vương gia, xin chúc mừng." Trang Sĩ Dương lên tiếng chúc mừng Phó Vân Tịch.

      Phó Vân Tịch liếc nhìn ông, rồi thản nhiên : "Là do Đại Tông phúc khí tốt. Tất cả mọi người đều vui mừng." Sau đó xoay người bỏ .


      Trang Sĩ Dương giống như đạp trúng cây đinh, vừa thẹn vừa giận, oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng xa của Phó Vân Tịch. Sau đó giọng : "Chỉ là tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh. là cuồng vọng! Tự cho mình là trời à!"

      Vệ Vương tới, vỗ vai Trang Sĩ Dương cười : "Vương gia lập công lớn. Hoàng Thượng dĩ nhiên là ban thưởng rồi."

      Trang Sĩ Dương vội vàng quay đầu, vuốt đuôi ngựa : "Luận về công trạng, làm sao so được với đại nhân. Nguyên lão hai triều, Huyền Thanh Vương cũng phải nhìn sắc mặt của ngài. Những thứ được ban thưởng, e rằng đều được đại nhân xem vào mắt."

      Vệ Vương cười to, cũng hề gì, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng của Phó Vân Tịch.

      Tại Củng Đồng Uyển (1), ở giường nữ nhân ngồi, nữ nhân này mặc bộ quần áo màu xanh bạc, phía dưới mặc chiếc váy màu hồng. Đầu bới kiểu tóc Lưu Vân Kế (2), cài thêm cây trâm vàng hình hoa mẫu đơn, gương mặt được trang điểm như hoa sen. Trông rất xinh đẹp, tú lệ.

      Trang Ngữ Sơn nhào vào lòng của Chu thị, oán hận : "Mẫu thân, con tiện nhân kia khi dễ chúng ta. Hôm nay bày ra cách khác vũ nhục con, nó coi con còn bằng đứa con được thiếp được sủng ái."


      Chu thị nhìn đứa con xinh đẹp đầy ủy khuất. Gương mặt liền lên tia đau lòng, vội vuốt ve đầu của nàng, trầm giọng : "Là mẫu thân sơ xuất, cứ tưởng là Vương thị và Hàn Nhạn đều giống như nhau, đều là lũ vô dụng. ngờ nó lại là đứa thông minh." Bà cười lạnh tiếng, đôi mắt lên tia ác độc: "Ngữ Nhi đừng sợ, Vương thị chúng ta loại trừ được. Còn Hàn Nhạn chỉ là đứa bé, làm sao lại đấu lại. Tóm lại là nó chỉ mới có mười hai tuổi, làm sao mà có thể thông minh mà lật trời?"

      Lý ma ma đứng ở bên cạnh cũng theo: "Phu nhân và tiểu thư đừng ưu phiền. Tứ tiểu thư được lão gia sủng ái, cho nên trong phủ cũng có địa vị gì. giống như tiểu thư nhà ta, được lão gia thương."

      Chu thị gật đầu, sau đó dùng giọng dụ dỗ Trang Ngữ Sơn: "Con ở trước mặt lão gia ngoan ngoản chút, đừng giống như hôm nay vội vội vàng vàng xông vào. Ta bình thường dạy dỗ con như thế nào? Làm cho lão gia vui vẻ, chúng ta mới có địa vị ở trong phủ." Chu thị dừng lại lúc rồi tiếp tục : "Ta thấy Hàn Nhạn được sủng ái lắm, còn hai người ở Phù Dung Viên người có con, người được sủng ái. tóm lại là uy hiếp được chúng ta."

      Lý ma ma nhìn tiểu thư nhà mình, chần chờ : "Thiếu gia kia, dù gì cũng là con trưởng..." Lời còn chưa xong bị Chu thị cười lạnh cắt ngang: "Con trưởng? Lão gia có coi là con trưởng , việc này cần người xen vào, nó cũng có uy hiếp gì, còn bằng ả tiện nhân Mị thị ở Phù Dung Viện kia. Nhưng mà vào phủ cũng nên xem chút, đem quà ra mắt."

      Trang Ngữ Sơn ngẩn người, sau đó hỏi: "Mẫu thân, người muốn tặng lễ vật sao?"

      Chu thị trừng mắt, "Con có cái gì tốt cả, lúc nào mới thông minh lên đây? Lễ vật ta chuẩn bị rất tỉ mỉ, là món đồ rất quý giá. Tiểu thiếu gia nhất định rất thích."

      Trang Ngữ Sơn còn muốn gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Chu thị lúng túng dám mở miệng.

      Thanh Thu Uyển vào đông, cảnh vật vẫn như cũ, chỉ là cây cối vẫn xanh tươi, bớt phần hiu quạnh.

      Hàn Nhạn ngồi chơi xích đu trong viện, thưởng thức sợ dây thừng trong tay. Nhìn thấy Cấp Lam tới, cười : "Nghe được gì rồi?"

      Cấp Lam căm giận : "Mẹ con Chu thị ác, nô tỳ vừa mới ra ngoài nhìn thấy hạ nhân trong phủ coi quy củ ra gì hết. Tất cả đều nghe theo lời của Củng Đồng Uyển. Cũng biết là bên đó cho họ lợi lộc gì. ràng tiểu thư mới là chủ tử mà."

      Hàn Nhạn cười cười, thèm để ý, chỉ lắc đầu: "Các nàng vừa mới vào phủ, tự nhiên mua chuộc hạ nhân. Cũng rất đúng lúc, ta muốn xem coi, rốt cuộc trong phủ này ai là tâm, ai tâm." Hình như nghĩ đến gì đó, sắc mặt của Hàn Nhạn liền thay đổi: "Ta mặc kệ ở trong viện xảy ra chuyện gì, chỉ cần quan tâm Thanh Thu Uyển là được rồi. Thu Hồng, Cấp Lam, các ngươi cũng phải chú ý, Chu thị muốn mua chuộc người theo dõi động tĩnh ở chỗ chúng ta, nhưng mà cũng phải xem coi bọn họ có bản lĩnh đó ."


      Cấp Lam mở to hai mắt: "Tiểu thư, vậy chúng ta làm gì đây?"

      "Làm gì sao?"Hàn Nhạn cười nhìn nàng, sau đó thoải mái duỗi thẳng lưng, "Cái gì cũng cần làm. Chúng ta bày kế xong rồi mới tính tiếp."

      Thu Hồng nhíu mày, dường như suy nghĩ lời của Hàn Nhạn, lát sau chân mày mới giãn ra. Ánh mắt thể rằng mình hiểu . Hàn Nhạn cười tán thưởng, nha đầu này rất thông minh. Có thể dạy dỗ cho nàng thành thân tín bên người. Bây giờ muốn sinh tồn phải diệt trừ kẻ khác. Cấp Lam và Thu Hồng có thể làm tai mắt cho nàng.

      Nhấp ít nước quả mơ. Vị chua còn chưa kịp lan tỏa, nghe Cấp Lam lại: "Nô ty...nô tỳ nghe người ta lại, Tứ phu nhân mang theo chiếc hộp đến Triều Tùng Viện."

      Hàn Nhạn cả kinh, cảm thấy miệng đầy đau xót, ra là nàng quá hoảng hốt cắn vào đầu lưỡi của mình. kịp nghĩ nhiều, nàng từ bàn đu nhảy xuống, trong mắt lên vẻ lạnh lùng: "Bọn họ định làm gì Minh nhi."

      Thu Hồng cũng sửng sốt, Cấp Lam thăm dò : "Nhất định là có gì tốt. Bây giờ trong phủ, thiếu gia dù gì cũng là nữa chủ nhân, bọn họ muốn nịnh bợ lấy lòng sao?"

      "Em cho rằng, Minh nhi là nữa chủ nhân sao?" Hàn Nhạn hỏi Cấp Lam.

      Cấp Lam ngẩn người, Hàn Nhạn tiếp: "Trong phủ này, hạ nhân nào xem Minh nhi là chủ tử. Lão gia thích, Minh nhi là con trưởng sao? Muốn Chu thị nịnh bợ Minh nhi, ta tuyệt đối tin." Càng nghĩ, Hàn Nhạn càng nắm chặt tay, chân muốn ra khỏi Thanh Thu Uyển: " được, ta phải nhìn chút."

      Minh nhi là người thân duy nhất của Hàn Nhạn, là đệ đệ cùng mẹ. Việc mà Hàn Nhạn tiếc nuối nhất là chiếu cố Minh nhi tốt, chăm sóc đến khi Minh nhi trưởng thành. Việc khác Hàn Nhạn còn có thể lơ , nhưng đối với Minh nhi được. Mắt thấy hai mẹ con Chu thị tiếp cận Minh nhi, nàng làm sao còn bình tĩnh được nữa.

      Thu Hồng đến bên cạnh Hàn Nhạn: "Tiểu thư đừng bứt dây động rừng."

      Hàn Nhạn sửng sốt, Thu Hồng cầm tay nàng lên, giọng đầy an ủi: "Bây giờ nô tỳ lập tức xem tình hình thế nào. Giữa ban ngày ban mặt, mẹ con Chu thị thể làm gì trước mặt hạ nhân. Nếu như có chuyện gì xảy ra, nô tỳ nhất định dốc toàn lực bảo vệ thiếu gia."


      Cấp Lam cũng : "Tiểu thiếu gia rất thông minh, tiểu thư đừng vội."

      Hàn Nhạn nhìn hai nha hoàn trước mặt, sau đó cũng từ từ bình tĩnh lại.Tình huống trước mắt thích hợp để bứt dây động rừng, nếu như bây giờ đến Triều Tùng Viện, chỉ sợ mẹ con Chu thị biết bên cạnh mình có gian tế. Về sau muốn thăm dò tin tức càng khó hơn. Huống chi Thu Hồng rất đúng, Chu thị ngu đến mức giữa ban ngày ban mặt mà xuống tay hãm hại Minh nhi, bây giờ đối với bà tay Minh nhi chỉ là đứa bé, hoàn toàn hề có uy hiếp gì hết. Xem ra là mình nhất thời lỗ mãng rồi.

      Thu Hồng nhìn Hàn Nhạn, trịnh trọng : "Tiểu thư hãy tin tưởng nô tỳ."

      Hàn Nhạn gật đầu: " nhanh về nhanh."

      Chú thích:

      (1) Củng: Viên ngọc bích lớn

      (2) Lưu Vân Kế: kiểu tóc búi lệch bên đỉnh đầu
      honglakTôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Kết thành đồng minh

      Editor: Tinh Linh Tuyết
      Beta: Mia Leo

      Lúc Trang Sĩ Dương trở về phủ, mặt trời lặn về phía Tây, hoàng hôn buông xuống khắp bốn phương.

      Khi xe ngựa vừa dừng lại, thấy có hai nha hoàn mặc chiếc áo màu hồng cánh sen đứng đợi ở trước cửa Trang phủ. người ôm chiếc lò sưởi tay bằng kim loại màu tím có khắc hoa. người xách theo chiếc đèn lồng bằng lụa. Vừa thấy ông xuống xe ngựa, liền lập tức ra nghênh đón.

      Trang Sĩ Dương thuận tay nhận lấy chiếc lò sưởi ấm trong tay nha hoàn kia. Hơi nóng phả ra khiến cho ông cảm thấy thoải mái, ông khẽ thở hơi. Sau đó ông ngước mắt lên nhìn hai nha hoàn kia, cảm thấy khuôn mặt có chút xa lạ, liền hỏi: "Các ngươi là người ở viện tử nào?"

      Nha hoàn cầm đèn lồng lập tức cúi người, giọng : "Bẩm lão gia, nô tỳ là người của Củng Đồng Uyển. Chủ tử bây giờ trời lạnh, đường lại tối, nên bảo chúng nô tỳ ra ngoài hầu hạ lão gia."

      Trang Sĩ Dương sững sờ, khẽ híp mắt, lát sau liền : "Chủ tử các ngươi có lòng." Ngay sau đó liền phân phó cho gã sai vặt ở bên cạnh: " thông báo với Tam phu nhân tiếng, hôm nay gia qua đó."

      [Truyện được đăng duy nhất tại dieenddaanleequuydoon]

      Nha hoàn đứng bên cạnh nghe vậy liền lập tức vui vẻ, nhưng cũng dám thể ra ngoài mặt. Trong lòng chỉ thầm tán thưởng: ‘Tứ phu nhân thủ đoạn, chỉ cần mềm mại chút liền có thể giữ được lão gia ở lại Củng Đồng Uyển. E là tối nay có người Phù Dung Viên tức tối đến nổi đập vỡ vài cái ly rồi.’

      Trang Sĩ Dương theo hai nha hoàn bước vào Củng Đồng Uyển. Trong sân yên tĩnh, tại gian buồng của Đông sương phòng, ánh nến sáng rực hắt lên cửa sổ. bóng dáng yểu điệu ngồi ở bên cửa sổ, dáng người dịu dàng giấy lót cửa, hình như người đó cúi đầu chăm chú thêu thùa.

      Trang Sĩ Dương phất tay bảo hai nha hoàn lui ra, rồi đẩy cửa bước vào. Người ngồi bên cửa sổ hình như còn chưa phát ra, vẫn cặm cụi tiếp tục chuyên tâm thêu bức tranh trăm con ngàn cháu khung thêu.

      Trang Sĩ Dương rằng, đứng lẳng lặng nhìn bà từ phía sau. Lúc này Chu thị chỉ mặc bộ quần áo trong màu trắng tinh, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu đỏ tía. Quần áo mỏng manh phô bày toàn bộ dáng người hoàn mỹ của bà. Eo con ong, chân dài trắng nõn. Mái tóc đen nhánh dùng cây trâm ngọc cài lên, xõa tùy ý người, càng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng. Hàm răng trắng ngà, hai má như cánh hoa đào ngâm nước, bị lò sưởi ấm bên cạnh hun đỏ ửng. Vẻ mặt dịu dàng, nhưng lại có vài phần phong tình và quyến rũ. Trong tay cầm chiếc khung thêu màu đỏ thẫm xinh đẹp, ngón tay trắng nõn như tung bay ở tấm lụa.

      Trang Sĩ Dương nhìn lát, chỉ cảm thấy trong lòng ngưa ngứa, giống hệt như có con gì đó bò qua. Ngón tay như ngọc kia càng nhìn càng mềm mại vô lực, ông chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Người phụ nữ kia lại cố tình ngồi thẳng người, hoàn toàn để ý đến tồn tại của ông. Ông nuốt nước miếng cái, lập tức vươn cánh tay ra ôm sát mỹ nhân vào trong ngực từ đằng sau.

      "Ôi trời!" Chu thị sợ hết hồn, chiếc khung thêu trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, bà nghiêng đầu sang chỗ khác: "Lão gia. . ." Đôi môi vừa lúc chạm phải chóp mũi của Trang Sĩ Dương. Trang Sĩ Dương cảm thấy máu nóng trong người xông lên, toàn bộ khó chịu ở triều ngày hôm nay cùng với cảnh đẹp trước mắt hòa lẫn vào nhau, vọt thẳng xuống bên dưới... Ông lập tức ôm chầm lấy Chu thị, đè bà xuống chiếc giường hẹp, để ý tới tiếng kêu của đối phương.

      Sau phen hô mưa gọi gió, Trang Sĩ Dương thở phào hơi, từ người của Chu thị xoay người nằm xuống. tay vuốt lên lưng trần của người phụ nữ, tay an phận vuốt ve khắp người bà.

      Chu thị làm nũng ưm tiếng, cầm tay ông đẩy ra: "Hôm nay sao lão gia lại càn quấy như thế, nếu như để người làm nhìn thấy. . ."

      Trang Sĩ Dương lập tức cười to: "Là do hôm nay nàng quá mê người, khiến gia muốn kiệt sức. Cơ thể này còn nhiệt tình hơn lúc trước nữa. Người làm có kẻ nào dám vào", Chợt ông nghĩ tới điều gì, đột nhiên sắc mặt trầm xuống: "Tại sao trong phòng này có lấy người hầu hạ?"

      Chu thị kinh ngạc, : " phải hai nha hoàn của thiếp thân vừa mới đón lão gia hay sao. Còn có Lý ma ma, vừa rồi thiếp mới phân phó tới dỗ Ngữ Nhi ngủ rồi để cho bà ấy nghỉ ngơi."

      Trang Sĩ Dương nghe vậy lại càng giận dữ: "Nàng mới vừa vào phủ, tại sao mọi chuyện đều phải dùng tới nha hoàn mình mang theo chứ. Trang phủ ta dưới còn có nhiều nha hoàn mà. Ngày mai gọi quản mang mấy nha hoàn tới, nàng chọn lấy vài người ."

      Chu thị mừng rỡ trong lòng, nhưng lại chần chừ tiếp: "Tứ tiểu thư , di nương trong phủ đều được phân người như vậy. Thiếp thân muốn để cho người ta bàn tán."

      "Trong phủ này là ta làm chủ hay là con bé làm chủ hả ?" chưa dứt lời, sắc mặt của Trang Sĩ Dương lộ vẻ giận dữ: "Ta là phụ thân của nó! Trong phủ này đến khi nào tới lượt nó chuyên quyền rồi!"

      Sắc mặt Chu thị hơi sợ hãi: "Nhưng thiếp thấy dường như Tứ tiểu thư thích hai mẫu tử thiếp, Ngữ Nhi cũng từng nhắc qua. Lão gia, thiếp thấy tứ Tiểu thư này là người rất toan tính, phải là người luôn thuận theo giống như ngày thường lão gia vẫn hay đâu."

      Những lời này của Chu thị còn có dụng ý khác, ngoài mặt oán trách, ra bà cảnh cáo. Ám chỉ đứa con này của Trang Sĩ Dương trong ngoài giống nhau. Sợ rằng toàn bộ biểu khéo léo hiếu thuận trong ngày thường đều là giả vờ. Nhưng mà nhìn vào biểu của nàng ta qua hai ngày bà mới vào phủ, liền hiểu thể xem thường tâm cơ của vị tứ Tiểu thư này. tới thủ đoạn phía sau ra sao, mặc kệ như thế nào cũng nhìn giống như là thủ đoạn mà tiểu nương mười hai tuổi có thể nghĩ ra.

      Trang Sĩ Dương cũng nghi ngờ trong lòng, từ Hàn Nhạn thân thiết gần gũi với Vương thị, ngược lại hề có chút tình cảm thân thiết nào với người phụ thân như ông, thậm chí còn cực kỳ e ngại. Cũng may Vương thị nuôi dạy con bé rất tốt, mặc kệ thái độ của ông như thế nào, Hàn Nhạn vẫn luôn mực tuân thủ nghiêm ngặt, ngoan ngoãn nghe lời ông.

      Nhưng kể từ sau khi Vương thị qua đời, rất lâu rồi ông chưa để ý tới đứa con này. Cho đến khi Chu thị vào cửa, ông mới phát Hàn Nhạn thay đổi. ra con bé cực kỳ sợ hãi mình, cho tới bây giờ cũng dám đối chọi gay gắt với ông. Mỗi khi đưa mắt nhìn ông, trong ánh mắt phải lộ ra tôn trọng và vâng lời, mà mang theo nỗi lòng trắc khó thành lời. Ánh mắt như vậy làm ông có chút chột dạ.

      Đứa con này đột nhiên khiến ông cảm thấy rất xa lạ, dường như cách nào nắm chắc được trong tay. Từ trước đến giờ lòng ham muốn khống chế của ông rất mạnh. Cho nên với tình huống ngoài ý muốn này của Hàn Nhạn khiến ông cảm thấy rất tức giận.

      Chu thị mềm mại tựa vào trước ngực của Trang Sĩ Dương, : "Tứ tiểu thư có mẫu thân, cho nên bài xích với thiếp thân cũng là điều có thể hiểu được. Chẳng qua lão gia là phụ thân của con bé, dù sao phận làm con cũng phải giữ thể diện cho phụ thân. Ngày trước ở trước mặt hạ nhân, con bé lại ăn như vậy, phải là đánh vào mặt của lão gia sao?"

      Trang Sĩ Dương ngẩn ra, trong đầu lại ra lời của Hàn Nhạn ngày hôm đó khuyên bảo Chu thị được mặc quần áo màu sắc quá tươi sáng. Ông biết từ khi nào Hàn Nhạn lại có tài ăn lanh lợi như vậy. Sắc mặt lập tức trở nên u ám.

      Chu thị thấy đạt được mục đích, liền vội vàng cười : "Hôm nay thiếp thân gặp Ngũ thiếu gia."

      Trang Sĩ Dương cũng ngờ bà lại đột nhiên câu như vậy, bèn thuận miệng hỏi: "Thế nào?"

      Chu thị vẫn tiếp tục vùi mặt ở trong lòng của ông, giọng vừa u oán vừa thâm tình: "Sĩ Dương, thiếp muốn sinh nam nhi cho chàng."

      Trang Sĩ Dương nghe xong lời này, liền cho rằng bà ở chỗ Trang Hàn Minh phải chịu uất ức. Lập tức ông càng thêm bài xích hai tỷ đệ Hàn Nhạn. Lại vừa nghe thấy lời mong ngóng của người phụ nữ mềm mại trong ngực, lòng tự ái của đàn ông lại càng thêm thỏa mãn, khó kìm lòng nổi, tiếp tục ôm Chu thị lăn vòng.

      Bóng đêm trêu chọc người, bên này thân nhau, nhưng mà tối nay trong Phù Dung Viên lại có người chưa chợp mắt.

      "Xoảng!", Chèn sứ trắng có hoa văn đàn bướm trắng và mỹ nhân bị ném vỡ mặt đất. Tổ yến bên trong rơi vãi đất. Nha hoàn ở bên cạnh thở dài nhìn đống bừa bộn kia. Đây chính là cháo tổ yến mà chủ tử cố ý dặn dò phòng bếp hầm suốt ba canh giờ. Cứ như vậy bị ném đổ hết.

      Người phụ nữ nằm giường lườm nàng cái: "Người cũng tới, vật này còn có ích lợi gì?", Bà lật người lại khẽ cắn răng: "Hôm nay lão gia nghỉ ngơi ở Củng Đồng Uyển sao?"

      Tiểu nha hoàn sợ hãi : "Nô tỳ nghe người ta như thế."

      Người phụ nữ trẻ tuổi giường kia chính là Mị di nương. Hôm nay bà thấy Trang Sĩ Dương hết sức thân mật với mẫu tử Chu thị, khiến bà đột nhiên có cảm giác bị uy hiếp. Bà có con cái, có thể có chỗ đứng nhoi ở trong phủ này, hoàn toàn là dựa vào sủng ái của lão gia. Chu thị kia lại có đứa con là Trang Ngữ Sơn, dĩ nhiên lợi thế hơn bà. Tuy Chu thị xinh đẹp bằng bà, nhưng lại có vẻ rất quyến rũ, khí chất mềm mại này bà thể học được. Nhiều năm nay, Trang Sĩ Dương quen với dạng mỹ nhân mạnh mẽ, trong phủ có thêm người tính tình mềm mại ôn hòa, ít nhiều cũng có chút hứng thú. Nam nhân đều luôn ham thích đồ chơi mới mẻ. Bây giờ bà hơn hai mươi tuổi hoa, nếu như lúc này bị thất sủng, có muốn xoay người cũng rất khó khăn.

      Vì vậy tối nay bà mới cố ý trang điểm ăn mặc đẹp, muốn hầu hạ Trang Sĩ Dương tốt, để giữ chặt trái tim của ông. ngờ gã sai vặt ở bên cạnh Trang Sĩ Dương lại đột nhiên tới thông báo, tối nay Trang Sĩ Dương muốn nghỉ ngơi ở Củng Đồng Uyển. Công sức bà tỉ mỉ ăn mặc, dặn dò phòng bếp hầm canh nóng, đều uổng phí. Như vậy làm sao bà có thể đố kị, có thể hận được!

      "Hồ ly tinh!" Mị di nương nghiến răng: "Mới vừa vào phủ an phận như vậy rồi, làm như người Phù Dung Viên ta đều chết hết rồi sao! Chỉ là mụ già, cũng muốn tạo sóng gió!"

      Tiểu nha hoàn ở bên cạnh lén nhìn sắc mặt của bà, cuối cùng cũng mở miệng: "Chủ tử, khi nãy nô tỳ ra ngoài đụng phải nha hoàn cận thân của Tứ tiểu thư tên là Cấp Lam, nên chuyện với nàng ta lát."

      Mị di nương biết nàng vô duyên vô cớ đến chuyện này, trừng mắt nhìn nàng: " chuyện gì?"

      "Bẩm chủ tử, nghe Cấp Lam , gần đây Chu thị cực kỳ ân cần với Tứ tiểu thư. Hôm nay còn gặp tiểu thiếu gia, tặng ít quà, sợ là có lòng nịnh bợ."

      Mị di nương giận dữ: "Cũng chỉ là vị tiểu thư được sủng ái mà thôi. Nịnh bợ, hừ, chẳng qua ả ta muốn tìm cho mình trợ thủ đúng hơn !"

      Bà uống hớp trà điều hòa lại tâm trạng, rồi ngẩng đầu hỏi: "Bên Tứ tiểu thư thế nào?"

      Tiểu nha hoàn tiến lại gần : "Cấp Lam Tứ tiểu thư là người hiểu chuyện, thấy Chu thị kia tốt với nàng, trông cũng có mấy phần vui vẻ."

      Mị di nương gì, chỉ vuốt ve hoa văn mép váy của mình, hồi lâu sau, liền đứng lên : "Kiều Mộng, kể từ hôm nay, ngươi nên thân thiết với nha hoàn cận thân của Tứ tiểu thư hơn chút. Ả ta muốn lôi kéo Tứ tiểu thư sao, nằm mơ!"

      Tuy chỉ là đứa con được sủng ái, nhưng dù sao vẫn có tiếng ở trong tộc. Nếu như Trang Sĩ Dương có lòng nâng Chu thị lên làm chính thê. Chỉ cần Hàn Nhạn vài lời tốt đẹp ở trước mặt trưởng tộc, chuyện cũng được thành nửa. Bà thể để tình huống xảy ra như thế, phải nghĩ cách kéo Tứ tiểu thư đến bên mình mới được.
      honglakSue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :