1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: Chuyện phong nhã của hoàng gia
      Editor: nhok tinh nghich

      Trong điện hoa lệ nơi thâm cung, nữ tử điểm phấn, kéo váy dài bằng voan mỏng hai mặt thêu chỉ vàng, tóc dài đen nhánh búi thành Phi Tiên kế khéo léo, khuôn mặt trắng nõn, quả thực là thướt tha, hết sức xinh đẹp.

      Nha hoàn bên cạnh đưa hương cao tới, Trần Quý phi vươn bàn tay ngọc quẹt chút, xoa lên mu bàn tay mình, càng khiến bàn tay trở nên mềm mại xương. lúc nữa Hoàng thượng mới tới đây. Bà ngẩng đầu, nhấp ngụm trà. Vừa nãy tắm rửa, da toàn thân cũng lộ vẻ sáng bóng mềm mại, như bức tranh tiên nữ. Trong hậu cung, ngoài Hoàng hậu và Thái hậu bà chính là nữ nhân tôn quý nhất, nữ nhân Hoàng thượng cưng chiều nhất. Người đời tranh thủ tình cảm cướp đoạt tình , bà có được tình của đế vương nhưng chưa thỏa mãn. Thứ bà muốn nhất là vị trí kia.

      Chầm chậm đứng lên, bà với cung nữ bên cạnh: "Ra ngoài viện ."

      Hoàng thượng vui nhất là bộ dạng đứng dưới tán cây mai đỏ của bà, bộ dạng này như đóa mai đỏ kiều diễm. Hôm nay bà ăn mặc lộng lẫy như vậy là cố ý lấy được niềm vui của Hoàng thượng, cũng phải có nguyên nhân. Thái hậu câu kia chạm tới sâu trong nội tâm bà. Phó Vân Tịch quyền khuynh thiên hạ, tất nhiên dễ dàng chịu để yên. Mà người đời này có khả năng chế trụ chỉ có Hoàng thượng. Thường ngày Hoàng thượng cực kỳ cưng chiều bà, trước đó cũng từng để lộ ý Trang Hàn Nhạn xứng với Phó Vân Tịch. Nếu ông cũng có quá nhiều cảm tình với vị Huyền Thanh vương phi này vậy chuyện dễ dàng hơn nhiều.

      Màn đêm buông xuống, đèn cung đình cũng soi sáng, Thần Quý phi đứng lên, bỗng cảm thấy trong người có cảm giác kỳ lạ. Cả người nóng nảy, thân thể bắt đầu từ từ nóng lên, mà trong lòng có khát khao thể kiềm nén dâng lên. Bà phải tiểu nương chưa trải việc đời, dĩ nhiên là biết đây là cái gì. ràng đây là động tình. Vô duyên vô cớ động tình...Nghĩ tới Hoa Mị mà mình đặc biệt chuẩn bị cho Hàn Nhạn, bà chỉ cảm thấy đầu "ầm" tiếng, dường như trong nháy mắt hiểu được là mình trúng độc xuân.

      Vịn lấy thân cây mai đỏ, bà khó có thể chịu được, khom người xuống. Lúc này đầu óc bà hơi mụ mị, vừa che ngực, vừa nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm nay. Rất kỳ lạ nhỉ? Hôm nay, từ lúc mình từ chỗ Thái hậu về cũng ra khỏi tẩm cung. Thái hậu tuyệt đối hạ độc mình, Trần Quý phi ngốc. Ngay sau ngày Trang Hàn Minh gặp chuyện may mình trúng độc xuân, ràng là bút tích của . ràng là gậy ông đập lưng ông. Lá gan Phó Vân Tịch này cũng quá lớn! Chắc là mua chuộc người bên cạnh mình. Trong lòng Trần Quý phi kiềm được mà lạnh lẽo. Tay của lại có thể vươn tới hậu cung, sức mạnh này đáng sợ tới mức nào.

      "Sơ Xuân," Bà cắn răng gọi cung nữ thiếp thân của mình, chỉ cảm thấy quả thực là lợi hại thần kỳ. Chỉ lát thôi mà người bà ướt đẫm mồ hôi, tiếng rên rỉ tràn qua răng môi.

      bàn tay đỡ bà lên.

      Đầu óc Trần Quý phi choáng váng, cả người lại mềm nhũn dựa vào người Sơ Xuân. Nhưng sao chỉ hơi dựa vào lại tập tức nhận ra đúng. Người mà mình dựa vào cứng như sắt. Trong lòng bà cả kinh, thấy cánh tay nắm chặt mình ngăm đen to lớn, ràng là đôi tay của nam nhân.

      Bà kêu tiếng, dựa vào chút tỉnh táo còn sót lại trong đầu định đẩy người phía sau ra, nhưng ngờ toàn thân mình còn sức lực , lập tức ngã xuống, vừa hay được người nọ ôm vào lòng. Nam nhân này tỏ ra quan tâm, bên tai bà: "Nương nương?"

      Trần Quý phi chỉ cảm thấy hơi thở bên tai mình nóng rực mà còn hổn hển, khiến toàn thân bà nhịn được mà run lên. Trong lòng nghĩ rằng phải đẩy ra nhưng hành động lại hoàn toàn bị kiểm soát, chỉ cảm thấy sinh ra khát khao vô hạn với thân thể nam tính trước mặt mình. Bà ưm tiếng, tay liền mềm mại đặt lên người đối phương.

      Dường như người đó ngờ bà làm thế, hoảng hốt lo sợ mà : "Nương nương, thể như vậy được!"

      Trần Quý phi vừa đặt tay lên thân thể đó tức khắc cảm thấy dựa dẫm, nhẫn trong cơ thể dường như khiến bà nổ tung. Lúc này đầu óc bà còn minh mẫn lắm, trong đầu chỉ còn lại ham muốn, liền nũng nịu kêu: "Ca ca tốt, đừng để muội khó chịu."

      Người đó vừa kêu lên "Nương nương, thể được" vừa cố gắng đẩy bà ra. Nhưng ngón tay lại như có như tiếp xúc với cơ thể của Trần Quý phi. Cảm giác này như cái lông chim khiến người ta ngứa ngáy qua lớp quần áo. Trần Quý phi vốn hết sức nhẫn, gặp phải hành động như thể trêu chọc này, quả thực là vừa chạm vào liền bị đốt cháy. Lập tức bà càng liều lĩnh hơn, như con thú thời kỳ động dục, cái miệng nhắn dán lên mặt người đó.

      Rốt cuộc người đó chịu đường, dường như bây giờ thể chịu đựng được việc Trần Quý phi - mỹ nhân bé thơm tho xinh đẹp như vậy ôm ấp thương, liền kêu tiếng: "Nương nương, đắc tội!" tay ôm sát bà vào lòng, hai người liền ôm hôn nhau nồng nhiệt

      lúc hôn đến khí thế hừng hực bỗng nghe thấy giọng đầy tức giận: "Hay cho đôi gian phu dâm phụ!"

      Nam tử ôm hôn Trần Quý phi vừa nghe thấy giọng này lập tức đẩy bà ra, thấy mặt người tới lập tức cả kinh, ba hồn mất hai phách, lập tức quỳ xuống dập đầu: "Hoàng thượng tha mạng!"

      Đáng tiếc là lúc này Trần Quý phi bị dục hỏa thiêu đốt, hoàn toàn còn thần chí, căn bản biết Hoàng thượng gì, chỉ thấy nam tử quấn quýt si mê với mình rời , lập tức rên rỉ tiếng, kéo lại, dán lên, miệng hồn nhiên : "Ca ca tốt, Hoàng thượng ở đây ra? Chàng chính là Hoàng thượng của thiếp."

      Thái giám theo bị dọa tới mức mặt cắt còn hột máu. Quý phi mà Hoàng thượng cưng chiều nhất lại làm chuyện hạ lưu bực này, sợ là khó mà giữ được vị trí Quý phi, sợ là trong cung lật trời.

      Hoàng thượng giận tím mặt, ba bước thành hai bước lên, thấy Trần Quý phi quần áo xốc xếch, tóc tai rối tung, đôi mắt quyến rũ tới mức có thể ra nước, dáng vẻ tràn đầy dâm đãng. Lúc này bà còn biết thẹn mà dán lên dã nam nhân kia, lửa giận trong lòng khó tiêu, "bốp" tiếng, tát mạnh cái: "Trói tiện phụ này lại cho trẫm, nhốt vào đại lao!" Dứt lời lại trầm liếc nam nhân sợ tới mức co lại cục kia: "Kéo xuống chém!"

      "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng," Người đó hét rầm lên: "Thảo dân là vô tội. Là nương nương quyến rũ thảo dân, thảo dân nhất thời hồ đồ, cầu xin Hoàng thượng khai ân." Người đó dập đầu ngừng, tiếc là Hoàng thượng vốn định bỏ qua cho . Vài thị vệ liền xách ra khỏi tẩm cung. Trần Quý phi còn chưa khôi phục thần chí, thị vệ bước lên kéo bà bị bà quấn lấy, đầu bận chân loạn kéo ra.

      Thái giám theo thấy Hoàng thượng giận tím mặt, dám thở mạnh. Ban ngày ban mặt mà dám cắm sừng Hoàng thượng, Trần Quý phi này dúng là ngại mình sống quá lâu. Hôn nay Hoàng thượng nhốt bà vào đại lao, Trần Quý phi còn có thể được cưng chiều tiếp nữa. Cũng đúng, nữ nhân bị nam nhân khác vấy bẩn, dù có xinh đẹp đa tài cỡ nào cũng đều chạm tới giới hạn của Hoàng thượng, giữ lại được. Nhưng tiếc cho Thất điện hạ. Thái giám cung kính cúi đầu xuống nhưng trong lòng thầm đánh giá. Mắt thấy địa vị của Thất hoàng tử trong lòng Hoàng thượng càng ngày càng cao, thậm chí sắp vượt qua cả Thái tử. Bởi vậy, sợ là Thất điện hạ cũng bị Trần Quý phi liên lụy.

      Hoàng thượng lạnh lùng nhìn lướt qua trong viện, : "Bắt tất cả người trong tẩm cung lại cho trẫm!" Dứt lời phẩy tay áo bỏ .

      Thiên tử nổi trận lôi đình phải chuyện tốt gì. Nếu Hoàng thượng bình tĩnh chút liền có thể nghĩ thông suốt chỗ kỳ lạ trong đó. Ví dụ như sao Trần Quý phi lại chọn thời gian đó mà vụng trộm với dã nam nhân kia? Cho dù có vụng trộm cũng phải giấu kín mới phải. Ví dụ như viện lớn như vậy lại thấy cung nữ hầu hạ bên cạnh Trần Quý phi. Ví dụ như nam tử kia vào cung thế nào. Nhưng Hoàng thượng vốn thể bình tĩnh lại, cũng đúng, dù cho ông thân là đế vương nhưng trước tiên ông cũng là nam nhân. Dù cho là nam nhân bình thường nào thấy thê tử của mình cấu kết với nam nhân khác, đó cũng là chuyện vô cùng nhục nhã. Bị người ta biết bị chế giễu đến mức nào? Những nữ tử đương vụng trộm, tuân theo nữ tắc, nghiêm trọng chút bị dìm lồng heo, hoặc tay chút in dấu mặt, dùng kìm sắt nung đỏ ấn lên hai má nữ tử kia chữ "dâm".

      Bình thường Hoàng thượng cao cao tại thượng, các thần tử cũng đều kính trọng ông. Đám phi tần cũng nâng ông lên, hôm nay lại trong chính hậu cung của mình, bị người đội lên đầu cái nón xanh, xao có thể cam tâm. Thậm chí còn hận thể bầm thây vạn đoạn Trần Quý phi mới thỏa.

      Vì vậy, trong tẩm cung Trần quý phi, chỉ đêm liền từ phú quý đường hoàng, rực rỡ gấm hoa biesn thành nơi còn lạnh lẽo vắng vẻ xúi quẩy hơn cả lãnh cung. Chuyện Trần Quý phi đương vụng trộm trong đêm liền truyền khắp hoàng cung. Có người cười bà tự lượng sức mình bao lớn mà dám hành động ngay trước mặt Hoàng thượng. Có người bỏ đá xuống giếng, có người mèo khóc chuột. Lời đồn sôi nổi hỗn loạn cả đêm nhưng may mà truyền ra ngoài cung. Ban đầu Trần Quý phi cũng coi như hoành hành thời gian, ngay cả Hoàng hậu cũng nhường bà ba phần chứ chi là đám phi tần tài tử cấp thấp hơn. Bình thường có thứ gì tốt cũng biếu bà, lời càng thiếu tâng bốc. Có từ là "vui ngai". Tuy Trần Quý khi phải là Hoàng hậu nhưng có đãi ngộ gần giống Hoàng hậu.

      Trong cung Từ Ninh, Hoàng hậu mặc hoa phục bằng gấm, bóc quả quýt. Ngón tay màu xanh nhạt ánh lên màu vàng óng của quả quýt, càng lộ ra trắng nõn.

      bên cạnh : "Nương nương, có cần tới chỗ Hoàng thượng ..."

      " cần," Hoàng hậu cười khẽ: "Hôm nay người nổi nóng, ai tới quầy rầy cũng được."

      " ngờ Quý phi làm ra chuyện đó," nhìn sắc mặt Hoàng hậu: "Dù có muốn tạo phản cũng khó."

      Hoàng hậu đưa từng múi quýt vào miệng, cười : "Hồng nhan chưa già chết, đế vương gia vốn là như vậy. Là do bà ta quá hy vọng hão huyền. Hôm nay rơi vào kết cục này, cũng coi như là hợp tình hợp lý."

      "Vậy nương nương," nhìn nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Trần quý phi thất thế, bà cũng tỏ ra vui vẻ: "Hôm nay chúng ta phải làm gì đây?"

      giúp Trần Quý phi hay thêm mắm thêm muối? Người trong hậu cung, tất nhiên thể có quyết định như vậy.

      Hoàng hậu giơ tay: "Nữ nhân thông minh nhiều lời."
      tart_trung, Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83: Thái Hậu chống chiêu
      Editor: SunniePham

      Tin tức Trần Quý Phi gian díu với người khác rồi bị tống vào đại lao, ngày hôm sau liền truyền vào trong tai Hàn Nhạn. Cấp Lam : "Tiểu thư, ông trời có mắt, lúc trước bà ấy hạ độc với ngươi, hôm nay lại là tự làm tự chịu."

      Hàn Nhạn biết nàng biết được chuyện xuân độc, cười cười : "Ông trời có mắt?"

      Cấp Lam cúi đầu xin lỗi, giọng : "Vương Gia đối với tiểu thư tốt."

      Hôm qua sau khi Cấp Lam bị thương, đại phu được mời tới khám và chữa bệnh, nhưng có gì đáng ngại; ngược lại Thu Hồng, thay Cấp Lam nằm cạnh bị chưởng vào ngực, phải nằm ở giường dưỡng bệnh mấy tháng mới có thể tốt.

      Cấp Lam có thể nhìn ra được mọi chuyện, nếu Hàn Nhạn nhìn ra là khờ rồi. Ngày hôm sau lại xảy ra chuyện Trần Quý Phi thông dâm với người khác, tuy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nàng thực hiểu được, trong chuyện này, thể thiếu công lao của Phó Vân Tịch. Trong lòng Hàn Nhạn có loại cảm giác kỳ lạ, cảm kích là giả. Hôm đó mình trúng xuân độc, chàng cũng có lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, quân tử như vậy khó mà có được. thực tế, nàng danh nghĩa chính là Huyền Thanh vương phi của chàng, về sau đương nhiên cũng bước vào Huyền Thanh vương phủ; cho dù hôm đó Phó Vân Tịch làm gì nàng, về tình về lý cũng có thể tha thứ được. Nhưng mà chàng chỉ mời thái y giải độc cho nàng, mà chuyện này của nàng lại có liên quan đến Thái Hậu và Trần Quý Phi, Trần Quý Phi cần phải , nhưng Thái Hậu là mẫu hậu của Phó Vân Tịch. khi Phó Vân Tịch có hành động gì với Trần Quý Phi, chẳng khác nào làm cho Thái Hậu mất thể diện. Nhưng mà chàng lại vì nàng, mà như vậy làm rồi !

      Từ khi sống lại cho tới bây giờ, nàng vẫn luôn cảnh giác với người ngoài, ngoài ra Cấp Lam Thu Hồng và Trần ma ma, còn có Trang Hàn Minh bên cạnh, còn lại tất cả mọi người đối với nàng mà có cũng được mà có cũng sao, tùy thời thế đều biến thành kẻ địch. Nàng cho là mình cũng dần dần trở thành người có tâm, càng hề đau lòng vì người khác. Hôm nay Phó Vân Tịch lại vì nàng, làm cho lòng nàng mệt mỏi từ lâu nay lại cảm nhận được ấm áp. Đó là loại điều kiện vô cùng tốt, thậm chí còn hàm chứa tia sủng nịch đối với tiểu hài tử hiểu chuyện, Hàn Nhạn biết mình được đối đãi tốt như vậy có có bất kỳ năng lực chống cự nào, thực tế, cũng có bất kỳ người nào có thể chống cự được loại ấm áp này. Hôm nay Hàn Nhạn từng bước rơi sâu vào, lại nghĩ quay đầu lại.

      Nếu như tất cả đều này chính là mưu của Phó Vân Tịch muốn nàng chàng, như vậy Trang Hàn Nhạn xưa nay luôn tỉnh táo thông tuệ, sẵn sàng cam tâm bị lừa. Ít nhất bây giờ, nàng chút ít ý nghĩ muốn rời khỏi rồi. Nếu có ngày Phó Vân Tịch càn nàng, chỉ sợ là nàng thể cam tâm mà rời .

      Nhưng mà thế giay này, cái gì cũng phải thay đổi, Phó Vân Tịch tốt, có thể duy trì tới bao giờ? Biết sớm được mọi chuyện, có lẽ cũng phải là chuyện tốt gì. biết tại sao trong lòng Hàn Nhạn, lại nổi lên đau buồn mờ ảo ràng.

      Trong thư phòng của Huyền Thanh vương phủ.

      Thành Lỗi kinh ngạc nhìn Phó Vân Tịch: "Ngươi dám xuống tay với Trần Quý Phi? Đây phải là bứt dây động rừng sao?" vòng trong phòng, giọng điệu trở nên có chút vội vàng xao động: "Vân Tịch, rốt cục là có chuyện gì, cái này giống như chuyện ngươi làm." Phó Vân Tịch làm việc tàn nhẫn, bình thường ra tay, khi ra tay chừa đường lui, nhát trí mạng. Thành Lỗi sớm biết người Phó Vân Tịch muốn đối phó chính là Thái Hậu, Thái Hậu và Trần Quý Phi là cùng đám. Hôm nay tạm thời Phó Vân Tịch thể lật đổ Thái Hậu, nhưng mà khi có hàng động với Trần Quý Phi, chỉ bứt dây động rừng, hơn nữa điều này quá mức nguy hiểm, môt khì bị điều tra ra, rước họa vào thân.

      Chàng : " cần đợi."

      Phó Vân Tịch ngồi ở trước bàn sách, thản nhiên mà nhìn chằm chằm vào miếng ngọc Kỳ Lân, khuôn mặt tuấn mỹ lên biểu tình khắc nghiệt.

      Chuyện hôm qua, chàng tự mình biết trong lòng chàng có bao nhiêu phẫn nộ, ngày thường Hàn Nhạn ở trong Trang phủ bị người khác khi dễ, bị chàng nhìn thấy chàng che chở được cứ che chở. Hôm nay Hàn Nhạn trở thành Huyền Thanh vương phi, nhữn người đó lại càng làm chuyện nghiêm trọng hơn, là quá hung hãn rồi. Người của Phó Vân Tịch, ai được phép khi dễ, cho dù là Thái Hậu cũng được.

      "Hôm nay Trần Quý Phi rơi vào trong ngục, tất nhiên là bị cắn ngược lại cái." Thành Lỗi lo lắng trùng trùng.

      Chuyện này của Trần Quý Phi rất là kỳ lạ, sợ là sau đó Hoàng Thượng hiểu , tra ra trong chuyện này có hiềm khúc, điều này cũng phải là chuyện gì khó, có lửa làm sao có khói, cho dù Hoàng Thượng và Phó Vân Tịch quan hệ có thân mật đến thế nào nữa, khi dính dáng đến tôn nghiêm của Hoàng Gia, chuyện này cũng phải là chuyện . Phó Vân Tịch muốn toàn thây mà lui, sợ là rất khó.

      Phó Vân Tịch lạnh nhạt : "Vốn dĩ ý đồ của ta, cũng phải là vụ án này, cho dù điều tra xong, cũng ràng."

      cuồng! Thành Lỗi nhịn được mà hít vào ngụm khí lạnh, biết Phó Vân Tịch, cho dù mọi chuyện xảy ra ở phía trước cũng lộ ra vẻ mặt, hôm nay lại vì Hàn Nhạn mà ngang nhiên chống đối Hoàng Gia, cũng biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Ý tứ của chàng, dường như là muốn quyết tâm làm cho Trần Quý Phi phải ngã ngựa, bây giờ Trần Quý Phi có khả năng được sủng ái nữa rồi, biết là tiểu vương phi của Phó Vân Tịch, có hài lòng với kết quả này hay .

      "Nhưng mà…" Thành Lỗi do dự chút, vẫn mở miệng : "Ngươi động đến Trần Quý Phi, chỉ sợ là Trần Thị Lang rất nhanh đảo hướng, trợ lực của Thất hoàng tử ngày càng lớn, đối với ngươi lại càng bất lợi." Trước đó Trần Thị Lang còn chưa chịu tính toán, chậm chạp chịu tỏ thái độ, hôm nay Trần Quý Phi có khả năng lại bò lên được nữa, vì để tránh cho Trần gia thất thế, Trần Thị Lang nhất định ôm chặt cây to Thất Hoàng Tử này. Thế lực của Thất Hoàng Tử trong triều đình trở nên rắc rối khó gỡ hơn, còn có phụ tử Vệ Vương, dưới còn có Trang Sĩ Dương, tai mắt trải rộng trong hoàng cung, hơn nữa còn có trợ thủ là Trần Thị Lang, sau này muốn nhổ tận gốc, sợ là rất khó khăn. Nhưng chàng lại tìm cho mình đối thủ hề .

      " sao, nếu ông ta muốn đối phó ta, cư việc đến đây, nếu ông ta có bản lĩnh đó." Thần sắc Phó Vân Tịch lạnh như băng, làm chuyện gì, phải bỏ ra cái giá rất lớn. Rất đáng tiếc, vương phi của Huyền Thanh vương phủ, là người mà bọn chúng có thể động vào.

      "Thái Hậu để mặc họ sống chết" Thành Lỗi nhìn : "Vân Tịch, ngươi chuẩn bị tốt chưa."

      Phó Vân Tịch cái gì cũng chưa , ánh nắng xuyên qua cửa sổ khắc hoa giường lan tràn đầy cả căn phòng, ràng là thời tiết ấm ám nhưng trong phòng lại lạnh đến thấu xương.

      Thái Hậu?

      Trong điện Thái Phượng.

      Thái Hậu ngồi ở bên nhìn Hoàng Thượng, cười : "Vẫn còn phiền lòng sao."

      Hoàng Thượng lắc đầu, nghĩ đến Trần Quý Phi, vẫn còn có chút tức giận đến đỏ mắt: "Trẫm ngờ, nàng lại để trẫm vào mắt, còn dám dâm đãng như thế! Lúc trước tuyển nàng tiến cung chính là sai lầm! là mất mặt Hoàng Thất!"

      Thái Hậu cười cười, vỗ vỗ tay của ông: "Con người lúc còn sống, có nhiều chuyện theo ý của mình. Con người đó, quả là biết người biết mặt nhưng biết lòng, ai gia và Trần Quý Phi từ trước đến nay luôn gần gũi với nhau, nhưng cũng biết nàng ta lại là người như vậy, đều là lỗi của ai gia, nếu phải ai gia thích nàng, Hoàng Thượng cũng bị nàng mê hoặc."

      Hoàng Thượng vội vàng : "Mẫu Hậu đừng như vậy, việc này chút liên quan tới Thái Hậu cũng hề có. Là do con tiện nhân Đức Hưng bại hoại kia, Mẫu Hậu nổi tiếng nhân đức trong thiên hạ, làm sau mà lại quơ đũa cả nắm được. Trẫm chỉ là có chút tức giận, Mẫu Hậu đừng tự trách mình."

      Thái Hậu thở dài: "Ai gia biết Hoàng Thượng vô cùng hiếu kính, chỉ là việc này xác thực cũng có liên quan tới ai gia, Hoàng Thượng vì ai gia mà chuyện. Chuyện này, ai gia nhất định phải hỏi cho ra lẽ, chỉ là Hoàng Thượng có nghĩ tới hay , Trần Quý Phi tại sao lại dám to gan đến vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám cùng với nam nhân khác làm ra chuyện như vậy, còn chọn đúng lúc Hoàng Thượng đến. Biết chuyện Hoàng Thượng giá lâm, đây chẳng phải là ý đâm vào sao, muốn để cho Hoàng Thượng bắt nàng ta. Điều này là rất khác thường, Hoàng Thượng cũng cần phải ngẫm nghĩ lại."

      Từ hôm qua Hoàng Thượng hạ lệnh đem nhốt Trần Quý Phi vào đại lao, sau khi trở về tẩm cung cũng tỉnh táo lại, cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng trong lòng lại muốn tra cứu, đơn giản là vì tôn nghiêm của Đế Vương được nghi ngờ gì, cho dù có thế nào nữa, loại hành vi này của Trần Quý Phi, trong mắt ông chính là trong mười tội nặng nhất. Hôm nay nghe Thái Hậu như vậy, cho nên ông cũng có chút chần chờ: "Ý tứ của Mẫu hậu là. . . ."

      Hoàng Thượng từ gần gũi với Thái Hậu , lời của Thái Hậu mà ..., luôn có thể làm cho Hoàng Thượng nghe lọt hai ba phần. Thái Hậu nhìn ông: "Hôm qua ai gia nghe được việc kia, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, vội vàng sai người dò la, mới biết được có chuyện kỳ lạ. . ." Chống lại biểu tình kinh ngạc của Hoàng Thượng: "Trần Quý Phi , mình oan uổng, là Huyền Thanh vương phi muốn hại nàng."

      Hoàng Thượng sững sờ, lập tức giận tím mặt: " bậy, chuyện này và Huyền Thanh vương phi có quan hệ gì, tiện phụ đó ràng là dội nước bẩn, cũng nhìn xem mình dội vào người nào!"

      Thái Hậu hớp miệng trà, chậm rãi : " Trước tiên Hoàng Thượng đừng vội, nghe ai gia xong ; lúc ấy ai gia nghe cũng cảm thấy rất kỳ lạ, liền phái người đến hỏi Trần Quý Phi tại sao lại ra những lời đó, Trần Quý Phi , trước lúc sinh thần của mình, nàng ta ở trong ngự hoa viên, nhìn thấy Huyền Thanh vương phi cùng nam nhân. . . làm chuyện cẩu thả, lúc ấy Trần Quý Phi kinh hoảng có nhìn ràng nam tử kia là ai. Tuy nhiên, nó bị Huyền Thanh vương phi phát , hôm nay mình lại gian díu với người khác, chẳng qua chỉ là Huyền Thanh vương phi hạ xuân độc, Trần Quý Phi tinh thần thất thường mới làm ra chuyện này."

      Hoàng Thượng càng nghe càng cảm thấy kinh hãi: "Tiện phụ này trong lời toàn là những câu dối, Huyền Thanh vương phi là thê tử của Vân Tịch, sao có thể thông dâm với người khác. . ." Tuy Hoàng Thượng cho rằng Hàn Nhạn xứng với Phó Vân Tịch, nhưng ông vẫn tin tưởng Hàn Nhạn phải loại nữ tử bất trinh bất khiết. Nhưng mà lại cảm thấy chuyện hôm đó của Trần Quý Phi xác thực thể nào nổi, nào có ai lại giữa ban ngày ban mặt mà cùng với người làm chuyện cẩu thả đây? Hơn nữa sau khi ông ngăn cản hỏ, Trần Quý Phi chẳng những có biểu hoảng sợ, ngược lại càng hoàn toàn để mắt tới ông, thậm chí còn muốn tiếp tục làm việc cùng với người nọ. Lúc ấy ông chỉ cho là Trần Quý Phi trở sinh dâm đảng, dục hỏa công tâm, hôm nay xem ra, đúng là nàng ta có hành vi mất trí.

      "Hoàng Thượng, mọi chuyện thể tự mình cho là đúng, ngài là chủ tử thiên hạ, tất nhiên muốn nhìn mọi việc." Thái Hậu nhanh chậm, Hoàng Thượng nhìn bà, vẫn có chút ít do dự bất định.

      "Mẫu hậu, nhưng mà người chỉ nghe lời phía của Trần Quý Phi, Trẫm cũng đón được lời của nàng ta là hay giả." Hoàng Thượng mở miệng . Xác thực, lời của Trần Quý Phi cũng có nghĩa gì, nàng cũng có thể dội nước bẩn lên người khác để chứng minh trong sạch của mình.

      "Ai gia có cách." Thái Hậu cười từ ái: "Biện pháp này, có thể phán đoán, Huyền Thanh vương phi và Trần Quý Phi, rốt cuộc là ai dối."
      tart_trung, Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Hoàng Thượng triệu kiến
      Editor: SunniePham

      Trần Quý Phi ngây dại ở trong thiên lao ngày đêm rồi.

      Dược tính về sau càng giảm, nàng dần dần tỉnh táo lại, có bất kỳ ấn tượng gì đối với chuyện mà mình làm ra. Những cai ngục kia nàng là nữ nhân bất trinh, hôm nay Hoàng Thượng bắt tại trận nàng gian díu với người khác, mặc dù chết, nhưng nữa đời còn lại chỉ có thể bước vào lãnh cung thôi. Đương nhiên là nàng cam lòng, liều mạng thét chói tai, lớn tiếng hô mình là bị người khác hãm hại, đáng tiếc những người này người nào quan tâm tới nàng.

      Chỉ là, người bên cạnh Thái Hậu tới rồi.

      Cho tới nay, đều Thái Hậu đứng cùng chiến tuyến với nàng. Tuy là , trong lúc đó Thái Hậu và Hoàng Hậu rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, mà người đối đãi Hoàng Hậu, vĩnh viễn bằng Quý Phi như nàng. Nhưng mà Trần Quý Phi cũng biết, Thái Hậu đối với nàng như vậy, cũng là bởi vì bà ấy thích nàng lòng, phải chỉ là muốn lợi dụng lẫn nhau thôi sao. Mà mình có thể bị lợi dụng, phải đơn giản là vì Trần gia sau lưng sao. Trần Quý Phi cho tới bây giờ cần những lo lắng này,nàng là viên minh châu của Trần gia, là nữ nhân Hoàng Thượng sủng ái nhất, Trần gia bởi vì nàng mà từng bước lên cao, hôm nay nàng vừa ngã ngựa, tất cả người của Trần gia đều bị liên quan. Thân là nữ nhân trong hoàng cung, đại biểu vĩnh viễn cũng thể. Cho nên người bên cạnh Thái Hậu cho nàng biết nên làm như thế nào vào lúc nào, Trần Quý Phi hề nghĩ ngợi nên liền đồng ý.

      Nàng cảm thấy trong miệng có chút khát, liền với ngục tốt của đại lao: "Bổn cung khát, mau bưng trà cho Bổn cung."

      Tên ngục tốt này là nam tử trung niên tai to mặt lớn, nghe vậy nhịn được mà khẩy : "Tiểu nương tử này, rất dũng cảm mà dám bảo đản đại ca đây, trà có, nước tiểu nha, ngược lại gia đây có thể cho ngươi bình nước tiểu."

      Trần Quý Phi chưa từng chịu qua sỉ nhục như vậy, lập tức giận kềm được, dáng vẻ ngạo mạn : "To gan! Bổn cung là nữ nhân Hoàng Thượng thương nhất, hôm nay ngươi dám làm vậy với Bổn cung, ngươi sợ Hoàng Thượng đao chém đầu của ngươi sao?"

      Ngục tốt giống như lần đâu nghe được loại chuyện này, vào vài bước, cười to : "Trong đại lao này giam giữ quý nhân cũng có nhiều, tiểu nương tử còn tưởng rằng mình là nương nương sao? Bị nhốt vào thiên lào mà còn có thể trở mình, gia tại đây làm nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy người nào có thể trở mình!"

      Lời này cũng giả, những người phàm là vào thiên lao, chỉ nửa bước nữa là vào pháp trường rồi, có bao nhiêu hoàng thân quốc thích vào nơi này, nhưng chẳng có ai có thể ra. Trần Quý Phi nghe vậy có chút kinh hãi, nhưng vẫn mạnh miệng : "Ta bị hãm hại, Hoàng Thượng nhất định đón Bổn cung trở về."

      Tên ngục tốt nghe như đầm rồng hang hổ, cười to : "Hãm hại? Nương nương gian díu với người khác còn có thể bị hãm hại, nghe là Hoàng Thượng tự mình bắt được, chậc chậc, dáng vẻ đúng là vô cùng xinh đẹp." xong liền sờ lên cằm, nheo đôi mắt háo hắc dò xét Trần Quý Phi. Trần Quý Phi cả kinh: "Ngươi muốn làm cái gì?"

      Tên ngục tốt cười cười: "Trước mắt sợ là Quý Phi cũng thể thoát ra được cái thiên lao này rồi, đại gia ta đây sống nửa đời người, còn chưa từng hưởng qua nữ nhân của Hoàng Đế. . ." xong liền liếc nhìn cái chìa khóa bên hông, hình như là chuẩn bị vào. Trần Quý Phi sợ tới mức mặt còn chút máu, liên tiếp lui về phía sau. Trong thiên lao nữ tử bị ngục tốt, thủ vệ, binh sĩ sỉ nhục nàng cũng từng nghe , nhưng ngờ có ngày chuyện này lại xảy ra với mình. Trong khoảng thời gian ngắn nàng càng hận thấu xương hai người Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch, nóng lòng muốn lột da rút gân bọn chúng.
      Lại lúc Hàn Nhạn nhận được thánh chỉ, là vô cùng kinh hãi.

      Hoàng Thượng triệu Hàn Nhạn tiến cung, lúc này Phó Vân Tịch có ở Huyền Thanh vương phủ, ý chỉ của Hoàng Thượng thể cãi lại. Nhưng mà sau khi Trần Quý Phi bị bắt vào thiên lao sau đó mình được triệu tiến cung, cho dù là ai cũng nghĩ là mình bị khởi binh vấn tội rồi. Hoàng Thượng vô duyên vô cớ nghi ngờ nàng, chuyện này đơn giản chính là có người khác ở bên cạnh Hoàng Thượng suy tính, người kia ngoài Thái Hậu ra còn ai?

      Cấp Lam lo lắng nhìn Hàn Nhạn: "Tiểu thư, người muốn sao?" Tuy tại sao Hoàng Thượng lại tuyên triệu tiểu thư tiến cung, nhưng nhìn Hàn Nhạn nhíu chân chặt mày như vậy, Cấp Lam vẫn nhịn được mà lo lắng. Hôm trước tiểu thư mới thoát khỏi miệng hùmg từ trong cung, hoàng cung này, phải là nơi tốt đẹp gì.

      "Đương nhiên muốn , chẳng lẽ muội muốn kháng chỉ?" Hàn Nhạn cười cười: "Mau bảo người chuẩn bị ngựa xe a, tìm thêm mấy thị vệ biết võ công ở trong vương phủ." Hôm nay vô cùng kỳ lạ, Hàn Nhạn cũng muốn phức tạp. Cũng may hạ nhân trong phủ này đối với nàng ngược lại vô cùng cung kính, điều động vài người thị vệ phải việc khó. Suy nghĩ chút, nàng kéo Cấp Lam muốn bước ra khỏi phòng: "Đúng rồi, phân phó xuống dưới, nếu Vương Gia trở lại, lặp tức cho ngày ấy biết ta vào hoàng cung rồi."

      Nếu như mình xảy ra chuyện gì bất trắc, nếu Phó Vân Tịch tới kịp có lẽ đến mức gây ra sai lầm gì. Thu Hồng bây giờ còn dưỡng thương, cũng thể theo nàng, Hàn Nhạn thở dài, nghĩ đến cái Hoàng Cung kìa, lặp tức nhàng nhíu mày.

      Quả nhiên đó là nơi ăn thịt người.

      Vách tường cao vút, kim ngói như bức rèm che.

      Đây là lần đầu tiên mình Hàn Nhạn bị Hoàng Thượng triệu kiến, khi nàng nhìn thấy Thái Hậu chỗ ngồi cao kia trong nội tâm liền hiểu .

      Hoàng Thượng : "Bình thân, ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem."

      Hàn Nhạn đứng người lên, theo lời Hoàng Thượng mà ngẩng mặt.

      Hoàng Thượng nheo mắt lại, quan sát thiếu nữ chính là em dâu của mình. Ông vẫn hiểu, Phó Vân Tịch xưa nay luôn lạnh lùng đạm bạc, bất luận là ai cún đều để vào mắt, làm sao có thể vừa ý tiểu nương bình thường có gì lạ này. Đúng là nàng có vài phần lanh lợi và tài hoa, nhưng mà nếu như thế, Phó Vân Tịch vào mấy năm trước sớm tiếp nhận tài nữ Kinh Thành, hơn nữa gia thế bối cảnh Hàn Nhạn là cực kỳ bình thường. Đối Hàn Nhạn ngẩng mặt, Hoàng Thượng mới nhìn ràng dáng vẻ của tiểu nương.

      Tiểu nương trước mặt làn da tái nhợt, nhìn có chút suy nhược, nhưng mà đôi mắt đen bóng kia lại làm cho nàng tăng thêm sinh khí vô tận, như là cây cỏ dại có sức sống bừng bừng. Người thiếu nữ này so với hai lần trước dáng vẻ hình như trưởng thành lên ít, dường như đây mới là dáng vẻ của nàng. Ngũ quan thanh tú nhu thuận, nhưng là biết tại sao, trong đôi mắt nhu thuận kia lại lên kiêu ngạo. Giống như con ngựa hoang cách nào phục tùng, rồi lại giả bộ gần gũi với ông.

      Đôi mắt của ông híp lại, đột có chút thấu tiểu nương gần mười ba tuổi này rồi.

      Rất kỳ lạ, trước đó ông nghe Trang Sĩ Dương ngược đãi con dòng chính của mình, trong phủ cơ thiếp đều khi dễ tiểu nương này. Lúc đó Hoàng Thượng nghi ngờ, chẳng lẽ Phó Vân Tịch thương tiếc nàng nên mới quyết định lấy nàng làm phi tử. Nhưng mà hôm nay xem ra,tiểu nương này trầm ổn thong dong, có thêm nhạy bén, hoàn toàn nhìn ra được nàng ngược đãi mà phải chịu ủy khuất. Trái lại, nàng hàm chứa nụ cười thản nhiên, như là chưa từng trải qua chuyện tốt gì, mắt cười cong cong, hạnh phúc vô cùng.

      Có thể ngụy trang với người khác, mới là người thâm sâu khó lường nhất.

      Ông có ý vị xâu xa nhìn liếc Hàn Nhạn: "Trang nương, lần này Trẫm tuyên ngươi tới, là nghe đêm sinh thẩn của Trần Quý Phi, ngươi trong ngự hoa viên vô cớ biến mất." Nhìn thấy Hàn Nhạn bất động thanh sắc, Hoàng Thượng cũng đánh đổ, mở miệng : "Trang nương vì sao nửa đường rời tiệc?"

      Hàn Nhạn hành lễ: "Hồi Hoàng Thượng, đêm đó thần nữ vốn dĩ là cùng với nương nương và các phu nhân ngồi chỗ xem pháo hoa. Sau đó thần nữ muốn đến tịnh phòng, cho nên mới rời , ai ngờ đường thần nữ gặp phải thích khách."

      "Thích khách?" Hoàng Thượng chưa bao giờ nghe chuyện này: "Cái gì thích khách?"

      Hàn Nhạn sợ hãi lắc đầu: "Lúc ấy sắc trời tối, thần nữ cũng nhìn ràng dáng vẻ của tên thích khách này. Chỉ là, nha hoàn của thần nữ vì cứu thần nữ mà lại bị thích khách đả thương, thần nữ bị kinh hãi, may mắn trong trốn lúc gặp được Vương Gia, về sau thần nữ hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại nhìn thấy mình ở Huyền Thanh vương phủ rồi."

      Thái Hậu nãy giờ im lặng lại đột nhiên chuyện: "Nếu Trang nương mình gặp thích khách, tại sao cáo tố việc này cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng long thể quý giá, nếu có sơ xuất gì, ngươi làm sao mà đảm đương nổi! nương này, chẳng lẽ là cố ý!"

      Hàn Nhạn lại càng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: "Thần nữ dám lừa gạt bệ hạ, thần nữ té xỉu sau đó việc trong nội cung có thích khách chuyện kể lại chi tiết cho Vương Gia. Vương Gia cũng phái người điều tra thích khách trong nội cung, đồng thời cũng giúp thần nữ tìm hai nha hoàn của mình, nhưng lại bị Thái Hậu nương nương ngăn trở, là sinh thần của Quý Phi nương nương, thể kinh động." khuôn mặt nhắn của Hàn Nhạn lên tia kinh hoảng và ủy khuất: "Chắc hẳn là Vương Gia chính là sợ quấy nhiễu đến Quý Phi nương nương, cho nên mới trấn áp chuyện này xuống, có truyền ra ngoài."

      Hoàng Thượng như suy nghĩ gì đó rồi nhìn thoáng qua Thái Hậu: " ra là thế."

      Thái Hậu vẻ mặt đổi sắc, hớp miếng trà: "Nếu vậy , ngược lại ai gia phải rồi."

      Hàn Nhạn lập tức : "Thần nữ dám, Thái Hậu nương nương là Bồ Tát chuyển thế, sao có thể liên quan tới mấy chuyện này. Lỗi đều là ở tên thích khách, đời sao lại có người to gan như vậy,lại dám trà trộn vào hoàng cung, mưu toan tổn thương người trong Hoàng Thất. Sau khi chết nhất định bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời được siêu sinh."

      Hoàng Thượng , ngón tay của Thái Hậu run nhè , mặt vẫn mỉm cười như thường: "Ngươi cũng biết, Trần Quý Phi bị giam vào thiên lao rồi phải ?"

      Hàn Nhạn kinh ngạc mở to cái miệng : "Thần nữ biết. . ."

      Thái Hậu bình tĩnh nhàn nhã nhìn nàng, mỉm cười : "Trần Quý Phi bị phát gian díu với người khác, bây giờ bị nhốt vào đại lao rồi."

      Hàn Nhạn biểu tình lộ ra tia kinh ngạc, lại có chút ít mê hoặc, nhưng mà dường như là e ngại uy nghiêm của hoàng gia, làm cho nàng hỏi ra lời. Hoàng Thượng chú ý quan sát nét mặt của nàng, phản ứng của nàng rất bình thường, hoàn toàn lộ ra biểu tình của thiếu nữ khi lần đầu nghe thấy chuyện này. Chỉ là, biểu của nàng quá hoàn mỹ, có lộ ra bất gì tia sơ hỡ nào, ngược lại càng làm cho Hoàng Thượng có tia nghi ngờ. Đơn giản là dường như Hàn Nhạn biểu lộ ra vẻ mặt hoang mang như vậy, nàng nên biểu ra vẻ mặt trầm ổn mà sáng tỏ.

      "Trần Quý Phi , nàng ta bị người khác hãm hại. Nàng ta mình trúng xuân độc, mà người hạ xuân độc cho nàng ta chính là ngươi, Huyền Thanh vương phi."

      Hàn Nhạn sững sờ, lập tức trả lời: "Thần nữ oan uổng, thần nữ có làm chuyện như vậy."

      Thái Hậu : "Ngươi muốn nghe ai gia xong sao, tại sao Trần Quý Phi ngươi muốn hãm hại nàng ta?"

      Hàn Nhạn sững sờ nhìn bà.

      "Trần Quý Phi , nàng ta nhìn thấy ngươi gian díu với nam tử xa lạ." xong lời này, bên môi Thái Hậu liền lên nụ cười nấp, nụ này cười vừa tự tin vừa trầm, người khác nhìn thấy trong lòng khỏi trở nên rét run.
      tart_trung, Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: Tấm thân xử nữ
      Editor: SunniePham

      Lời Thái Hậu vừa ra, Hàn Nhạn lập tức hô: "Thần nữ oan uổng, thần nữ chưa từng bao giờ cùng với nam nhân làm chuyện dơ bẩn! Hoàng Thượng minh giám!"

      Hoàng Thượng có mở miệng, Thái Hậu cười cười: "Ý của ngươi là, Trần Quý Phi vu oan cho ngươi?"

      Hàn Nhạn lắc đầu liên tục: "Thần nữ dám, chẳng qua là chuyện thông dâm phải chuyện đùa, thần nữ từ chưa bao làm như vậy."

      Hoàng Thượng nhìn nàng: "Huyền Thanh vương phi, y theo hàng loạt luật lệ, nữ tử mang tội thông dâm, n lột hết quần áo mà dạo phố, sau đó dùng hình in dấu hình, nghiêm trọng hơn nữa chính là tội chết." Ông dừng chút, rời mới mở miệng tiếp: "Ngươi. . . Có nhận tội hay ?"

      Trong lòng Hàn Nhạn dường như muốn cười lạnh: "Thần nữ qua, cho tới bây giờ thần nữ chưa từng làm việc này, tại sao phải nhận tội?" Nàng từ trước đến nay là gặp mạnh cương, gặp được ngang ngược đạo lý, thờ ơ chẳng quan tâm. Có phải là bởi vì chính mình biểu quá dịu dàng ngoan ngoãn, cho nên bọn họ liền cho rằng nàng dám lên tiếng, có thể dễ dàng tùy tiện mà khi dễ, chuyện hài hước!

      Nàng cũng chẳng khiêm nhìn thẳng chỗ ngồi thiên tử ở cao: "Mọi chuyện của thế gian, ắt có nhân quả. Nếu Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng cho rằng thần nữ phạm phải tội như vậy, vậy xin mời đưa ra chứng cứ. Thiên tử phạm pháp cũng đồng tội như thứ dân, hôm nay Trần Quý Phi nương nương bị gián tội thông dâm rồi bị giam vào đại lao, thần nữ căn bản chưa làm qua chuyện này, tại sao lại phải thừa nhận?" Trong con ngươi trong trẻo lên tia trào phúng: "Nếu như là bởi vì thân phận của Trần Quý Phi so với thần nữ cao quý hơn, cho nên bị phân biệt đối xử, vậy thần nữ còn lời nào để ."

      "Ngươi. . ." Hoàng Thượng á khẩu trả lời được, ông thân là thiên tử, làm việc tất nhiên là phải công bằng, nhìn mọi việc, ghét nhất là thần tử phía dưới ỷ thế hiếp người. Hôm nay Hàn Nhạn như vậy, khác nào ông và đám người kia cũng giống như nhau, là làm cho ông còn mặt mũi nhìn đời.

      Thái Hậu giương tay lên: "Hoàng Thượng làm việc từ trước đến nay luôn công chính liên minh. " Hơi thở uy nghiêm của bà đập vào mặt: "Hôm nay ngươi chỉ là nữ nhi của quan viên ngũ phẩm nho , lại dám chất vấn Hoàng Thượng, ngươi chưa từng đem uy nghiêm để vào mắt sao?"

      Hàn Nhạn mỉm cười: "Thái Hậu nương nương sợ là quên, thần nữ chỉ là nữ nhi của quan viên ngũ phẩm nho , thần nữ là Huyền Thanh vương phi." Khóe môi của nàng hơi nhếch lên, thanh nhàng hoạt bát: “Hay là Thái Hậu nương nương cho rằng, thanh danh, Huyền Thanh vương phi này và nữ nhi của quan viên ngũ phẩm là giống nhau?

      Hoàng Thượng nheo ánh mắt lại, ông đột nhiên phát , tiểu nương trước mặt này nhìn như đơn thuần, nhưng lại giống Hoàng Đệ như đúc về cái bản chất ngạo mạn, trong trẻo và lạnh lùng. n Chưa bao giờ chịu làm chuyện gì có hại cho mình, Thái Hậu thân kinh bách chiến, mấy hiệp liền đuối lý, ràng là chiếm được bất kỳ sư có lợi nho nào ở người của nàng. Những câu của nàng giống như là có thâm ý, trong lúc hời hợt mà chặn hết tất cả đường lui, chuyện kỹ xảo, thậm chí cũng khom người, cứ như vậy mà mạnh mẽ đấu lung tung.

      Sát khí tràn ngập.

      Ai cũng gì, cho dù thế nào cũng nhìn ra biểu của Hoàng Thượng, hay là Thái Hậu nhàn hạ uống trà, hoặc là ánh mắt cười cong cong của Hàn Nhạn. điện Kim Loan, náo nhiệt phi thường trong quá khứ, nhưng lại có khí lạnh có thể xuyên qua người.

      Cả buổi, Thái Hậu mới ngẩng đầu lên: "Nếu Huyền Thanh vương phi mình có làm qua chuyện này, có lửa làm sao có khói, hay là cũng nên đưa ra bằng chứng chứng minh trong sạch của mình ."

      Hàn Nhạn cũng mỉm cười tương đối: "Ý của Thái Hậu là ?"

      "Thủ cung sa." Ánh mắt của bà cuối cùng từ cốc trà tay dời tới nhìn Hàn Nhạn, ý vị sâu xa cười : "Thủ cung sa. Nếu ngươi trong sạch, dĩ nhiên là có thủ cung sa."

      Thủ cung sa, là dược vật nghiệm chứng trinh tiết của nữ tử. Nghe chỉ cần lấy nó châm lên người nữ tử, quanh năm suốt tháng cũng biến mất, nhưng khi giao hợp cùng nam tử, lập tức tan biến trong vô hình. Bởi vì có như vậy đặc tính, cho nên dùng mới dùng nó để thử trinh. Hàng loạt chúng nữ nhi sau khi sinh ra đều bị chấm thủ cung sa, mãi cho đến xuất giá tòng phu, thủ cung sa mới biến mất. n Hôm nay Thái Hậu làm cho Hàn Nhạn phải nghiệm thủ cung sa, đơn giản đề cập tới kết quả như thế nào, chính là lời trắng trợn như vậy, coi như là nỗi nhục nhã lớn lao đối Hàn Nhạn. Cái này chính là tin nàng trong trắng, tin phẩm cách của nàng. Nếu là nữ tử tính cách cương liệt, sợ là lấy cái chết để chứng minh.

      Nhìn thấy Hàn Nhạn chậm chạp động đậy, nếp nhăn mặt và khóe miệng Thái Hậu càng sâu hơn, ánh mắt càng phát ra bức người, mang theo khí thế áp bức, thanh nguội lạnh: "Huyền Thanh vương phi dám sao?"

      Thỉ ra là có chủ ý này, trong lòng Hàn Nhạn hiểu . Chắc hẳn ngày ấy Trần Quý Phi cho mình uống xuân độc đắt tiền, thành phần xa hoa. Lúc ấy Hàn Nhạn cũng cảm giác được dược tính mãnh liệt, Thái Hậu cho là nếu mình có thể giải độc, tất nhiên phải giao hợp cùng người khác rồi. khi thủ cung sa có, cái gì cũng ràng.n Nếu như Hàn Nhạn bị tra ra phải là xử nữ, đều chờ đợi nàng tất nhiên là tội danh gian díu cùng người khác. Nếu Phó Vân Tịch và Hàn Nhạn phát sinh quan hệ, tình này khi bị truyền , Phó Vân Tịch cũng bị vạn người chế nhạo. Ở Đại Tông, phu thê trước tân hôn mà phát sinh quan hệ, tội danh cũng giống như là gian díu, đó chuyện mà kỹ nữ hạ tiện nhất phố phường mới làm ra chuyện này.

      Chiêu này của Thái Hậu đúng là ngoan độc, nếu Phó Vân Tịch thừa nhận, Phó Vân Tịch mang tội danh dụ dỗ; nếu người nọ phải là Phó Vân Tịch, mình coi như là nữ tử bất trinh, lâu dài bị mọi người để ý. Cục diện tiến thoái lưỡng nan này làm thế nào để phá?

      Thái Hậu chút hoang mang vuốt vuốt tách trà trong tay, Hoàng Thượng bất động thanh sắc nhìn Hàn Nhạn trong điện. Hai người này trước khi nàng đến đều có chuẩn bị, biết Thái Hậu gì với Hoàng Thượng, bất quá Thái Hậu nghĩ diệt trừ nàng, thể chờ đợi được nữa rồi. Thậm chí còn muốn mượn lời của Trần Quý Phi, nhưng đều này lại hung hăng mà tự cắn mình. Chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ hoa mang lo sợ của nàng sao? Nhưng mà, lúc này đây, chỉ sợ là làm cho bà ta thất vọng rồi.

      Ánh mắt của Hàn Nhạn lóe lên, lập tức mở to mắt dáng vẻ thể tin: "Nương nương, đây chính là tin tưởng thần nữ. Thần nữ có làm qua chuyện như vậy, tại sao phải bị kiểm tra. . ."

      Nụ cười mặt Thái Hậu sâu hơn: "Tại sao lại tin tưởng ngươi, ai gia chính là quá tin ngươi, mới cho ngươi cơ hội, cho ngươi chứng minh mình là trong sạch. . . Hoàng Thượng, ngươi đúng ."

      Hoàng Thượng gật gật đầu: "Đúng vậy, ngươi phải kiểm tra xem người có thủ cung sa hay . Nếu là có, Trẫm liền phạt ngươi tội khi quân, nếu có, dĩ nhiên là ngươi trong sạch."

      Hàn Nhạn được lắc đầu: "Thần nữ kiểm tra, thần nữ trong sạch, làm như vậy sỉ nhục thần nữ. . . Thái Hậu nương nương, người thể. . ." Thái Hậu giống như là chán ghét, vung tay lên: "Huyền Thanh vương phi chắc là tuổi còn quá , hiểu nỗi khổ tâm của ai gia, Lý Ma Ma... Mang Huyền Thanh vương phi xuống dưới kiểm tra."

      "Dạ." nữ nhân trung niên tới, tay níu lấy vai của Hàn Nhạn, sức lực của bà ta rất lớn, kéo Hàn Nhạn quỳ mặt đất loạn choạng lôi . Hàn Nhạn điên cuồng lắc đầu, hoảng sợ kêu to: ", ta !" Bà ta vẫy tay cái, lập tức có mấy cung nữ thân hình cao to tới, tất cả đều túm lấy Hàn Nhạn, đem nàng kéo vào bình phong phía sau.

      Hoàng Thượng nhìn Hàn Nhạn bị mấy cái hạ nhân kéo , thần sắc có chút phức tạp, nghĩ nếu như đến Phó Vân Tịch biết mình và Thái Hậu đối với tiểu vương phi của như vậy, làm ra chuyện lớn gì đây. n Nhưng mà trong lòng của ông cũng mơ hồ cảm thấy được chuyện của Trần Quý Phi đúng là vô cùng kỳ lạ. Thái Hậu chưa bao giờ lừa gạt mình, nếu Thái Hậu hoài nghi Hàn Nhạn như vậy, chắc Huyền Thanh vương phi này e là có chút đáng nghi ngờ.

      Phía sau bình phong truyền tới tiếng kêu gào, Hoàng Thượng chịu hết nổi mà nhíu mày: "Những người này ra tay quá nặng rồi." Dù sao cũng là tiểu nương quen nuôi dưỡng, năm nay còn chưa đến tuổi cập kê, chỉ sợ là cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại chuyện này. Nếu là bị oan uổng, cũng là sỉ nhục trong đời.

      "Hoàng Thượng chính là quá mềm lòng. . ." Thái Hậu bình tĩnh nhàn nhã : "Hơn nữa, ai gia nhìn thấy Huyền Thanh vương phi gan cực kỳ lớn. Nếu chịu chút đau khổ da thịt, đặt ai trong mắt."

      Hoàng Thượng nghe lời chứa đầy hàm ý của Thái Hậu, đột nhiên cảm thấy Mẫu Hậu từ bi xưa nay luôn tin Phật lại có chút lạ lẫm, hôm nay bà đối phó với tiểu nương này lại dùng thủ đoạn hề nương tay.

      Lại tới Hàn Nhạn ở phía sau bình phong, bị mấy cung nữ cao lớn có sức lực đề lại thể động đậy, ma ma cầm đầu cởi áo ngoài của nàng, Hàn Nhạn vừa giãy dụa vừa : "Thả ta ra, được đụng ta!"

      Lý Ma Ma này theo Thái Hậu nhiều năm, chính là nô tỳ mượn oai chủ, nhìn thấy Hàn Nhạn chịu phối hợp, bên ngoài cười nhưng trong lòng cười : " Da thịt Vương phi mềm mịn, tốt nhất là đừng nên nhúc nhích, lão nô lớn tuổi, chỉ sợ mắt mờ, nếu làm vương phi bị thương. . ."

      Hàn Nhạn hung hăng hừ tiếng nó với bà ta: "Ngươi là nô tỳ xấc láo, dám uy hiếp bản vương phi, mau buông ta ra, nếu Vương Gia biết rồi, nhất định các ngươi rơi đầu!"

      Lý Ma Ma nghe vậy nhưng lại cười cười, thấp giọng : " Nếu Vương Gia biết vương phi còn trong trắng, chỉ sợ là còn muốn Vương phi nữa. Nếu chuyện Vương phi gian díu với người khác thành , Vương Gia tuấn tiêu sái, làm gì còn vừa ý với tiện phụ như ngươi đây?"

      thanh của bà ta vừa vừa trầm thấp, đương nhiên truyền tới lỗ tai của Hoàng Thượng. Chỉ là Hàn Nhạn nhìn thấy vẻ mặt của bà tay khi nhắc tới Phó Vân Tịch, trong tròng chịu nổi mà co rút. lão nữ như vậy chắc phải là cũng có lòng ái mộ với Phó Vân Tịch chứ, cho nên mới tra tấn mình như vậy. Chỉ là trò diễn này dường như vẫn còn muốn tiếp tục, Hàn Nhạn tức giận : "Ta có!"

      Lý Ma Ma cởi đến cái áo cuối cùng, cười : "Vương phi cần gì phải che dấu. . ." Cái áo trong cuối cùng được cởi ra, bà ta lặp tức sửng sốt.

      Chỉ thấy cánh tay như tuyết trắng non mịn, có điểm đỏ bừng, giống như là đóa hồng mai mới nở, xinh đẹp mà đoan chính thanh nhã, chứng tỏa xử nữ hoàn hảo.

      Trong mảnh yên lạnh, Hàn Nhạn lớn tiến khóc lên.

      Đúng vào lúc này, phía sau bình phong đột nhiên có người xông vào, cung nữ chung quanh đều hoảng hốt thét lên. Người nọ mang theo mệt mỏi phong trần mà đến, còn mang theo hàn khí lạnh lùng bên ngoài, tay ôm lấy Hàn Nhạn, đem áo khoác của mình cẩn mà che phủ cho n Hàn Nhạn chỉ còn lại cái yếm, ánh mắt của chàng lạnh như băng, cho dù ai thấy được cũng nhịn nổi mà rùng mình cái. Ngũ quan tuấn mỹ tự dưng lên tầng sát khí, Phó Vân Tịch cúi đầu xuống, trong khoảnh khắc đối mặt với Hàn Nhạn, ánh mắt trở nên mềm mại vô hạn: " sao rồi."

      Hàn Nhạn nắm chặt vạt áo của chàng, sững sờ nhìn thần tiên phảng phất từ trời giáng xuống, cả người ở trong ngực ấm áp của chàng, làm cho nàng có loại cảm giác an toàn chưa từng trải qua.

      Phó Vân Tịch ôm nàng nhanh ra, Hoàng Thượng điện Kim Loan có chút biết phải làm sao, vừa rồi Phó Vân Tịch cứ như vậy mà phá cửa xông vào, hai lời liền vào phía sau bình phong. Bây giờ ôm lấy tiểu Vương phi của mình, bây giờ nếu muốn khởi binh vấn tội, ông phải làm sao?

      Thái Hậu chỉ nhìn Hàn Nhạn trong ngực Phó Vân Tịch, cả người Hàn Nhạn núp ở trong áo khoác của chàng, lộ ra cái đầu, hai con mắt đẫm lệ, giống như là bị ủy khuất và kinh hãi rất lớn. Lý Ma Ma cùng mấy cung nữ ra.

      "Lý Ma Ma, kết quả như thế nào?" Đôi mắt Thái Hậu tối sầm lại hỏi.

      Lý Ma Ma cũng hồ đồ, trước đó phải là Huyền Thanh vương phi này người có thủ cung sa sao? Hôm nay sao lại vô duyên vô cớ xuất , vừa rồi tự mình mạo phạm Huyền Thanh vương phi như vậy, nếu Vương Gia trách tội xuống, đầu mình giữ nổi rồi. Nghĩ như vậy nên bà cũng dám .

      "Lý Ma Ma, trẫm hỏi ngươi, kết quả như thế nào?" Hoàng Thượng nhìn thấy sắc mặt Phó Vân Tịch càng ngày càng khó coi, khỏi vội la lên, trong lòng của ông đối với kết quả này cũng vô cùng để ý. thấy Lý Ma Ma gian nan mở miệng: "Vương phi. . . Vẫn là còn là xử nữ."

      Lời này vừa ra, ly trà tay Thái Hậu đột nhiên bị nghiêng, ngã xuống mặt đất, hơi nước bóc lên còn dính chút ngay mép váy của bà, bà cũng thèm để ý, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Nhạn.

      Hàn Nhạn lớn tiếng "Oa" khóc quát lên: "Ta rồi, ta có làm loại chuyện đó. Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng nếu tin thần nữ, vậy để cho thần nữ chết . Hôm nay làm cho cả nhà hổ thẹn, trả lại cho Vương Gia hổ thẹn. . . Ô. . ."

      Những lời này của nàng, hoàn toàn là biểu tính khí trẻ con, nhưng nhưng mà Hoàng Thượng lại nghe xong tim gan đều run sợ. Cái này nếu Phó Vân Tịch truy cứu cũng may, nếu như muốn truy cứu, những lời này của Hàn Nhạn chính là thêm dầu vào lửa rồi, sợ là lúc này Phó Vân Tịch từ bỏ ý đồ rồi.

      Quả nhiên, Phó Vân Tịch thản nhiên liếc nhìn Hoàng Thượng và Thái Hậu, lạnh nhạt : " biết Vương phi làm ra chuyện gì, mà làm cho Hoàng Thượng và Mẫu Hậu hoài nghi như vậy?"

      Thái Hậu biết lúc này thể lam gì Hàn Nhạn, vì vậy mới : "Vân Tịch, ai gia làm như vậy, cũng là vì tốt cho con, nếu hôm nay Vương phi của con trong trắng, con cũng tốt. . ."

      Hàn Nhạn vùng vẫy trong lòng Phó Vân Tịch: "Tại sao phải nghe lời của người trong lao? chậu nước bẩn như vậy, Hàn Nhạn chịu nổi, hôm nay thể diện gì cũng bị mất. Vương Gia, người bỏ ta ." n Biểu của nàng càng ngày càng giống như diễn trờ, Hoàng Thượng thấy vậy sắc mặt liền tái nhợt, có loại cảm giác buồn cười. Về phần Thái Hậu sắc mặt càng đặc sắc hơn nữa, vốn dĩ cho rằng chuyện vô cùng chắc chắn vậy mà giờ lại còn chính xác, bây giờ cũng biết rốt cục là có tư vị gì.

      Phó Vân Tịch giọng an ủi nàng vài câu, dáng vẻ ôn nhu làm cho Hoàng Thượng trợn mắt há hốc mồm, đáng tiếc khi ngẩng đầu đối mặt với ông mềm mại còn sót lại chút gì, còn dư lại chỉ có khắc nghiệt.

      "Mẫu hậu nhìn mọi việc, nhi thần cũng cho rằng Trần Quý Phi khả nghi, nếu vậy chi bằng để cho nhi thần thẩm tra xử lí, nhi thần tin rằng sau khi dùng qua trọng hình, n Trần Quý Phi nhất định giống như vậy. Tỷ như, vào sinh thần của Quý Phi, đến cuối cùng xảy ra chuyện gì."

      "Vân Tịch, loại chuyện này cần phiền tới con, giao cho Hình bộ là được rồi." Thái Hậu từ ái , hai tay trong ống tay áo tự chủ được mà nắm chặt lại.

      "Mẫu hậu cần phải lo lắng." Phó Vân Tịch thản nhiên : "Nhi thần ở trong quân doanh rất nhiều năm, làm cho tù binh của địch có rất nhiều cách. chính xác hơn là có 108 loại."
      tart_trung, Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Thượng Phương Bảo Kiếm

      Hàn Nhạn chút nghi ngờ rằng nếu Phó Vân Tịch dùng thủ đoạn dụng hình sợ là khiến người ta muốn sống được muốn chết cũng xong. Từ trước tới nay Trần quý phi quen được nuôi thân thể kiều, chắc chắn thể chịu được cực hình. Chỉ sợ Thái hậu cũng khó thoát khỏi liên quan. Phó Vân Tịch ép sát từng bước khiến sắc mặt Thái hậu thay đổi sắc mặt.

      "Vân Tịch, ai gia này, con đừng nhúng tay vào chuyện này." Giọng điệu của bà hơi cứng rắn, ràng để cho Phó Vân Tịch có cơ hội bắt được nhược điểm của bà.

      Hoàng thượng nhìn ra khí thế giữa hai người, nhất thời hơi khó xử. là huynh đệ ruột máu mủ tình thâm với mình, là Thái hậu có công ơn nuôi dưỡng, mình muốn tổn thương ai cả. Bình ổn tâm trạng, mới : "Vân Tịch, trẫm đồng ý với đệ, chắc chắn cho đệ đáp án công bằng trong chuyện này. Trong chuyện hôm nay trẫm cũng có chỗ đúng, xin bồi tội với đệ."

      Hàn Nhạn vùi trong lòng Phó Vân Tịch, người khác thể thấy vẻ mặt của nàng. Nàng cúi thấp đầu thầm cân nhắc. Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, lại cẩn thận từng li từng tí mà nhận lỗi với Phó Vân Tịch như vậy, xem ra lời đồi bên ngoài giả. Hoàng thượng thương Phó Vân Tịch là . Nhưng quan hệ giữa Thái hậu và Phó Vân Tịch lại vô cùng vi diệu, chuyện này khiến người khác thấy lạ.

      Phó Vân Tịch lạnh nhạt : "Vi thần dám. Nhưng thân là nam tử mà ngay cả thê tử của mình cũng thể bảo vệ, thể làm gương cho thiên hạ. Xin Hoàng thượng tước chức quan của vi thần. Vi thần còn mặt mũi nào mà đối mặt với người trong thiên hạ."

      Lời mặn nhạt này đẩy lời của Hoàng thượng về. Hàn Nhạn nhịn được cười, thầm hò reo khen ngợi trong lòng. Đây là chấp nhận lời xin lỗi của Hoàng thượng cách trắng trợn. Ánh mắt Hoàng thượng rơi vào người Hàn Nhạn. Nàng giả vờ lúng túng mà chôn đầu vào lòng Phó Vân Tịch. buồn cười, cho là mình ra giảng hòa à? E là Hoàng thượn cũng quá coi thường Trang Hàn Nhạn nàng. Dám nhổ lông nàng phải chuẩn bị bị móc mắt ra.

      Đương nhiên Hoàng thượng để cho Phó Vân Tịch từ quan, nhưng cũng khó xử, biết nên làm gì bây giờ, hơn giận Thái hậu làm chuyện lỗ mãng hôm nay, vừa hận Hàn Nhạn hiểu ánh mắt ra hiệu của mình. Chuyện là bởi vì nàng mà ra mà lại trơ mắt nhìn biết vài lời giảng hòa. thở dài, : " cho trẫm biết phải làm sao đệ mới nguôi giận?"

      Mắt Phó Vân Tịch cũng chớp cái: "Xin Hoàng thượng cho vương phi của vi thần thanh Thượng Phương Bảo Kiếm, nhìn thấy kiếm này cũng như nhìn thấy Hoàng thượng, bất kỳ ai cũng dám làm gì với nàng."

      Hàn Nhạn sửng sốt, tuyệt đối ngờ Phó Vân Tịch đưa ra cầu như thế này, dòng nước ấm lập tức dâng lên trong lòng. Nếu có Thượng Phương Bảo Kiếm dù Thái hậu muốn rạch mặt cũng phải cân nhắc ba phần trước. Nhưng từ xưa tới nay đều là ban Thượng Phương Bảo Kiếm cho thần tử có công hoặc người có công lao vô cùng to lớn, đại diện cho vinh quang cao nhất. Hôm nay là nàng làm được gì, thân phận còn thấp, sao có thể vô duyên vô cớ mà lấy món đồ tốt như vậy, nhất thời liền hơi chần chừ.

      "Láo xược!" đợi Hàn Nhạn nghĩ ra rốt cuộc nên làm gì với cục diện trước mắt, chỉ nghe thấy Thái hậu gầm lên tiếng: "Vân Tịch, con đừng có có quy củ như vậy. Huyền Thanh vương phi cũng có công lao kinh thế, sao có thể lấy Thượng Phượng Bảo Kiếm! Con coi tôn nghiêm hoàng gia là trò đùa à?" Dứt lời liền trừng Hàn Nhạn cách hung dữ.

      Hàn Nhạn tránh né, môi nhếch lên thành nụ cười dễ dàng phát ra

      nghe thấy Phó Vân Tịch đầu mình: "Nhi thần dám. Nếu Hoàng thượng nhận lời nhi thần cũng có cách nào. Nhưng bên ngoài quá nguy hiểm, nhi thần cũng chỉ có thể từ quan để ở nhà bảo vệ vương phi của mình." Chàng tỉnh bơ liếc Thái hậu cái: "Tuổi vương phi còn , rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Như hôm nay, ngay trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu nương nương cũng suýt chút nữa xảy ra chuyện."

      "Nó có chuyện ở đâu?" Thái hậu giận kiềm được. Bà lo Hoàng thượng đưa Thượng Phương Bảo Kiếm cho Phó Vân Tịch . Chuyện này với bà mà phải chuyện tốt gì nên lời ra khỏi miệng hơi lạnh lùng: "Chẳng qua là ai gia muốn kiểm tra rốt cuộc có phải nó có tấm thân xử nữ hay !"

      Hàn Nhạn thấy thời cơ đến, liền vội ho tiếng, dải lụa tay có mang theo vết máu mờ mờ, hơi ngửa đầu, rồi ngất trong lòng Phó Vân Tịch. Phó Vân Tịch thấy thế, cũng theo chân bọn họ nhiều, chỉ quăng lại câu lạnh băng băng: "Cáo từ." Liền xoay người sải bước rời .

      Hoàng thượng biết chuyện mà hoàng đệ chưa từng có thể cứu vãn, lúc này hẳn là muốn rời vĩnh viễn nên vội vàng gọi chàng lại: "Đứng lại!"

      Bước chân của Phó Vân Tịch dừng lại, chỉ ngh người phía sau chàng kêu lên: "Cho đệ Thượng Phương Bảo Kiếm, được từ quan!"

      Lúc này bước chân của Phó Vân Tịch mới hơi dừng lại: "Đa tạ."

      Hàn Nhạn trong lòng chàng quả thực cười tới mức rút gân. Đây là lần đầu tiên Hàn Nhạn thấy chuyện uy hiếp Hoàng thượng trắng trợn như vậy, khỏi đầy kỳ lạ: "Vương gia cao minh, ha ha ha!"

      Phó Vân Tịch ôm nàng lên xe ngựa, để nàng ngồi xuống bên cạnh. Lúc này Hàn Nhạn chỉ mặc cái yếm đỏ, hết sức khó xử, vội vàng dùng tay che lại. Phó Vân Tịch cởi áo khóa của mình ra, mặc vào cho nàng: "Liều lĩnh!"

      Hàn Nhạn nhìn chàng: "Ta nào có liều lính!" Chuyện hôm nay vẫn là bước từng bước , là nguy hiểm cũng quá. Nhưng Hàn Nhạn ngờ Thái hậu lại lộ liễu như vậy. Dù bà có ngàn tính vạn tính cũng tính tới chuyện mình căn bản phát sinh quan hệ với Phó Vân Tịch. Độc xuân này cũng khó hiểu. Nghĩ tới đây, nàng lấy làm lạ mà : "Nghe ý của Thái hậu chắc chắn người bình thường thể giải được độc xuân này. Huynh mời ai tới giải độc vậy?"

      Phó Vân Tịch buộc chặt dây áo choàng trước ngực cho nàng: "Ngự y."

      Hàn Nhạn bừng tỉnh đại ngộ. Ngự y, thảo nào y thuật lại cao siêu thế. Lại nghe Phó Vân Tịch : "Sao đợi ta tiến cung?"

      Hàn Nhạn sửng sốt: "Chẳng lẽ phải kháng chỉ? Còn nữa, chẳng phải ta sai người báo cho huynh biết ư? Nếu huynh nghe được nhất định vào cung, Hoàng thượng cũng chẳng thể làm gì với ta trước mặt huynh."

      "Nếu ta vào cung sao?" Phó Vân Tịch nghe thấy lời này ngón tay hơi dừng lại.

      Hàn Nhạn nhìn chàng bằng ánh mắt kỳ lạ: " vào cung? thể. Huynh bỏ mặc ta." Dứt lời nàng cũng ngây ngẩn cả người. Nàng tín nhiệm Phó Vân Tịch như thế từ khi nào? Đến nỗi tin rằng chỉ cần có chàng ở đây mình sao, chỉ cần chàng biết mình gặp nguy hiểm nhất định tới cứu mình đầu tiên.

      Phó Vân Tịch : "Sao lại hộc máu?"

      Hàn Nhạn biết ý của chàng là gì, chỉ thấy Phó Vân Tịch rút cái khăn tay nàng ra, đó còn có vài giọt máu. Hàn Nhạn cười cười: "Đây là ta làm ra trước... sao."

      Phó Vân Tịch mấp máy môi, : "Sau này đừng tới những chỗ nguy hiểm."

      Hàn Nhạn ngẩn người, gật đầu: "Ta biết rồi."

      Hoa nở hai đóa, mỗi bông vẻ.

      Trong điện Thải Phượng, lần đầu tiên có tiếng ly trà bị ném vỡ vụn vang lên.

      Thái hậu nghiêng người dựa vào giường, nhìn bàn thờ bàn trước mặt, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Hôm nay Lý ma ma bị Hoàng thượng ra lệnh đánh nặng năm mươi đại bản, đày tới Hoán Y cục. Tuy là ý chỉ của Hoàng thượng nhưng lại là để trút giận cho Phó Vân Tịch. Lý ma ma theo mình hơn mười năm, cứ như vậy mà ngã ở lần này. Được lắm, khá lắm Trang Hàn Nhạn!

      Hôm nay bắt được nhược điểm của nàng ta, ngược lại lại khiến mình mất tâm phúc. Trang Hàn Nhạn chỉ diễn vở kịch mà lại có thể để Hoàng thượng hạ ý chỉ như vậy! Ánh mắt bà ta lạnh lẽo, Trang Hàn Nhạn này, trong xương tủy có thuộc tính tương khắc trời sinh với bà, thể giữ lại, thể giữ lại, giữ tới giữ lui lại thành kẻ thù.

      Trước kia là vì vài nguyên nhân nên bà chỉ muốn Hàn Nhạn thể làm Huyền Thanh vương phi, khiến nàng sống cuộc sống hèn mọn ngay dưới mí mắt mình. Nhưng hôm nay lại muốn mạng của nàng! Hôm nay Phó Vân Tịch sinh lòng đề phòng với bà, hơn nữa lại còn thêm Trang Hàn Nhạn. Hai đầu đều là sói. Ban đầu nên để lại hai đầu này.

      Suy nghĩ chút bà mới : "Tới thiên lao."

      Chỉ mới ngày mà Trần quý phi nghiêm chỉnh thành người khác. Quần áo xộc xệch, hình dung tiều tụy, cả người tỏa ra mùi hôi. Hoàng thượng hạ lệnh cho phép bất kỳ ai của nhà họ Trần tới thăm bà ta. Bà ta nếm chuyện hết bẩn thỉu dơ dáy ở đây. Đây là khoảng thời gian mà bà ta chán nản nhất, cũng là khoảng thời gian sỉ nhục nhất với bà ta.

      Khoảnh khắc thấy Thái hậu, bà ta cho là mình thấy được hy vọng, dường như là nhào vào cửa lao: "Thái hậu cứu con!"

      Thái hậu ngồi xổm xuống trước người bà: "Ai gia cứu ngươi thế nào?"

      Như thể người chết đuối cuối cùng bắt được cọng cỏ cứu mạng, Trần quý phi chẳng quan tâm gì nữa, chỉ điên cuồng dập đầu với Thái hậu: "Thái hậu cứu con, con bị tiểu tiện nhân Trang Hàn Nhạn kia hãm hại. Thái hậu người chắc chắn có cách cứu con, chắc chắn có đúng ?"

      Thái hậu chỉ lẳng lặng nhìn bà nổi điên, cho tới khi đá trước mặt xuất vết máu mới : "Ai gia chỉ muốn cho ngươi biết, Hoàng thượng hạ lệnh nể ân đức phu thê với ngươi nên tha cho ngươi khỏi chết, chỉ biếm vào lãnh cung, vĩnh viễn được bước ra cửa cung bước." Nhớ ân đức phu thê sao? nụ cười lạnh xuất môi Thái hậu. Mấy năm nay Trần thị lang phát triển ít thế lực trong triều, cũng dễ dàng bị rung chuyển nền móng như vậy, ít nhiều gì cũng phải kiêng dè. Cách làm này của Hoàng thượng cũng hợp tình hợp lý.

      Trần quý phi sửng sốt, lắc đầu, : "Con tin. Vào lãnh cung cũng ra được nữa. Thái hậu, chẳng phải người nsoi có thể khiến Trang Hàn Nhạn thân bại danh liệt ư? Thả con ra , Thái hậu!"

      "Ai gia rất muốn cứu ngươi ra," Thái hậu nhìn bà ta, ánh mắt bình tĩnh: "Dù sao ngươi cũng làm ít chuyện vì ai gia. Nhưng...Ngươi có mạng đó."

      Trần quý phi ngẩn ngơ, thể tin được mà lắc đầu, biết Thái hậu đây là thấy chết mà cứu, run rẩy : "Người sợ con những chuyện kia của người ra..."

      Thái hậu cười khẽ: "Ngươi cứ việc , chỉ cần có người tin ngươi." Bà liếc Trần quý phi: "Ai gia tới chỉ vì gặp ngươi lần cuối. đường tới hoàng tuyền đừng tìm nhầm người đấy."

      Trần quý phi trơ mắt nhìn bóng lưng xa của Thái hậu, điên cuồng kêu lớn: "Thả ta ra! phải ta! Thái hậu, Trang Hàn Nhạn, các ngươi hại ta tới nước này, ta thành quỷ cũng bỏ qua cho các ngươi!"

      Thái hậu bước ra ngoài thiên lao, cung nữ dẫn đường vội vàng thắp đèn. Bà thở phào hơi. như vậy là hình như Trần quý phi biết chuyện kia, tốt quá.

      Trần quý phi ngã phịch xuống, toàn thân đầy bùn và vết máu. Cả vài ngục tốt háo sắc cũng thèm tới khi thấy bộ dạng này. Chưa từng nghĩ mình cũng có ngày trở thành người đê tiện nhất, hai bàn tay trắng, ngay cả cơ hội xoay người cũng có. Nghĩ tới Hoàng thượng muốn biếm bà ta vào lãnh cung người càng run rẩy ngừng. Bà nhận ơn huệ của vua, cưng chiều lục cung nhiều năm, mưu đoạt tất cả, từng bước tới vị trí này. Vậy mà nó lại bị Trang Hàn Nhạn phá hủy tới tình trạng này. Bà hận Phó Vân Tịch, hận Trang Hàn Nhạn, càng hận Thái hậu hơn. Là bà ta xúi giục bà làm tất cả nhưng lại đẩy mình ra trước. Khi mình leng keng (tiếng va chạm của dây xích) vào tù bà ta lại thấy chết cứu. Bỏ xe giữ tướng, bỏ xe giữ tướng!

      Từ xưa tới nay tình người ấm lạnh, lúc lâm vào cảnh khó khăn mới có thể thể ra. Trần quý phi ngơ ngác ngồi đó, trong đầu trống rỗng.

      "Mẫu phi!" giọng kéo suy nghĩ của bà về.

      Trần quý phi thể tin mà quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Thất hoàng tử. Mặt vô cùng sáng sủa trong thiên lao u tối thê thảm. Nước mắt của Trần quý phi tuôn ra: "Tiểu Thất!"

      Thất hoàng tử đưa hộp thức ăn qua cái cửa chuyển cơm nước cho Trần quý phi: "Mẫu phi, người chịu khổ rồi!"

      Trần quý phi chỉ gắt gao nhìn mặt : "Tiểu Thất, con vào bằng cách nào?"

      Thất hoàng tử nhìn bà: " xin lỗi, mẫu phi, là con hại người."

      Lúc đầu chuyện mưu hại Hàn Nhạn là do Thất hoàng tử ra. Cũng chính vì lần thất thủ, Trần quý phi bị trả thù mới rơi vào tình cảnh hôm nay.

      Trần quý phi lắc đầu: "Chuyện này liên quan tới con. Là Trang Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch, còn cả Thái hậu nữa." Trong mắt bà toàn là thù hận và cam lòng: "Tiểu Thất nhất định phải báo thù cho mẫu phi."

      "Tiểu Thất biết," Thất hoàng tử nhìn Trần quý phi: "Chắc là mẫu phi đói lắm rồi. Những ngục tốt này từ trước tới nay luôn chỉ biết ăn hiếp người. Mẫu phi nếm thử chút thức ăn Tiểu Thất đưa tới . Đều là món mẫu phi thích đó."

      Vừa mở cái hộp tinh xảo ra mùi thơm liền xông vào mũi. Bánh ngọt trắng tinh bóng loáng tinh xảo đủ các màu bày đầy trước mặt. ngày đêm qua Trần quý phi phải trải qua cuộc sống thê thảm trong này. Bà thể ăn những thứ cơm tù thô thiển, ngày đêm có hạt cơm nào. Hôm nay thấy vật như thế, món ăn bình thường chẳng thèm quan tâm thế nhưng lúc này lại là mỹ vị. Bà vội vàng ăn như hổ đói.

      Thất hoàng tử nhìn bộ dạng ăn cơm của bà, nước mắt trào ra: "Mẫu phi, xin lỗi..."

      Trần quý phi vừa ăn vừa hàm hồ : "Vẫn là Tiểu Thất đau lòng ta, chỉ có Tiểu Thất là người ta nhất thế giới này..."

      Nước mắt của Thất hoàng tử càng rơi nhiều hơi, thút thít ra lời. Bộ dạng bi ai của người thường được triều thần khen ngợi là người con có hiếu lúc này, dù là bất cứ ai thấy được đều cảm thấy đáng thương.

      Trần quý phi ăn sạch thứ ăn trong hộp, lại uống sạch rượu ngọt chừa giọt, cực kỳ thỏa mãn, quay sang thấy Thất hoàng tử cách song sắt rơi lệ đầu mặt mà nhìn mình, miệng ngừng: "Mẫu phi, xin lỗi."

      Trần quý phi kìm được mà cảm thấy đau lòng, vội vàng vươn tay lau khô nước mắt của qua song sắt: "Tiểu Thất, đừng xin lỗi với ta. Lần này phải lỗi của con. Mẫu phi làm chuyện gì cho con cũng phải, đừng khóc."

      Thất hoàng tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên rất kỳ quái: "Vậy, mẫu phi có bằng lòng chết vì Tiểu Thất ?"

      Trần quý phi sửng sốt: "Gì cơ?"

      "Mẫu phi, xin lỗi. Tiểu Thất hạ độc trong thức ăn của người."
      Sue ú, Tôm ThỏAlice Huynh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :