1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: lên chùa núi

      Editor: SunniePham

      Những ngày yên ổn trôi qua rất mau, đảo mắt cái tới đêm giao thừa.

      Ngày này năm trước, mẫu thân vẫn còng sống, năm nay cảnh còn người mất. Trang phủ lại chủ mẫu qua đời mà làm ảnh hưởng đến mọi chuyện, ngược lại có Chu thị nhúng tay vào, mọi chuyện trở nên rất náo nhiệt.

      So với lồng đèn đỏ treo trước cửa Cũng Đồng Uyển Thanh Thu Uyển cái gì cũng có, duy nhất chỉ có câu đối xuân do chính Hàn Nhạn tự tìm giấy đỏ viết: xuân vũ ti ti tú vạn vật hồng mai điểm điểm nhuận giang sơn hoành phê: xuân ý áng nhiên.

      Cấp Lam ngại câu đối này viết quá tầm thường, nhưng mà trái lại Thu Hồng lại cực kỳ thích. Hàn Nhạn cười mà , khi mẫu thân còn sống, mỗi khi viết câu đối xuân đều có ý nghĩ cao xa, nhưng lại chứa tia đau buồn. Hàn Nhạn biết trong lòng mẫu thân đau khổ, bây giờ đến nàng rơi vào cảnh bốn đề đều là địch, tâm trạng trở nên rất khác biệt. Cái gì ý nghĩ cao xa, cái gì tài danh lan xa, đều là gạt người, bằng làm câu tầm thường, vui vẻ giữ lấy những ngày tốt qua.

      Chỉ là muốn sống vui vẻ sợ là càng khó. Bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào cái vị trí dòng nữ chính này, Minh nhi lại được Trang Sĩ Dương sủng ái, có thể , nàng ngoại trừ biết được tương lai có lợi thế gì hết.

      Trước mắt chỉ có thể tận dụng việc mình biết được trước tương lai, mà biến hóa cho nó thành thứ có lợi cho mình.

      Trang Sĩ Dương kêu gã sai vặt truyền lời bảo Hàn Nhạn tới đại sảnh chuyện, Hàn Nhạn dẫn theo Thu Hồng, vừa đến đại sảnh thấy Chu thị và Trang Ngữ Sơn ở đây. Trang Sĩ Dương thấy nàng vào, trầm giọng : "Nhạn nhi, ngày mai Ngữ nhi muốn chùa dâng hương cầu phúc. Con hãy cùng nó ."

      Lời giống như đúc, giống như thời gian đảo ngược, giống như quay trở về trước kia, khoảng khắc mà nàng bị sơn tặc bắt . Tay Hàn Nhạn nắm chặt lại thành quả đấm, trong lòng khỏi có kích động và hưng phấn, ngày mai là bước ngoặt của đời nàng, có thể tránh hay , là phúc hay họa, đều phải nhờ chính nàng.

      Hàn Nhạn ngẩng đầu, Chu thị tha thiết nhìn nàng, thấy Hàn Nhạn lập tức trả lời, nên tiếp tục : "Ngày mai thiếp thân và lão gia phải chuẩn bị yến tiệc niên kỷ trong phủ nên thể nào theo. Ngữ nhi cũng là nữ nhi của lão gia nên cũng rất lo lắng, cho nên mới mời Tứ Tiểu Thư cùng để có gì chăm sóc lẫn nhau."

      Trong lòng Hàn Nhạn cười lạnh, lúc trước nàng trả lời như thế nào nhỉ? Khi Trang Sĩ Dương nhắc tới đề nghị này nàng lặp tức đồng ý, thậm chí còn bàn bạc và chuẩn bị cùng với Trang Ngữ Sơn.

      " ra Nhạn nhi lợi hại đến như vậy. Ngữ Sơn tỷ tỷ xuất phủ cho thị vệ theo, muốn Nhạn nhi cùng mới yên tâm."

      Lời vừa ra khỏi miệng Hàn Nhạn, Chu thị liền biết mình sai, trong lời của Hàn Nhạn có châm chọc để bà tức giận. Đúng là thể phản bác, đành phải đưa mắt cầu cứu Trang Sĩ Dương.

      Gương mặt của Trang Sĩ Dương trầm xuống: "Nàng là tỷ tỷ của ngươi, trong lúc này tỷ muội tại sao thể chăm sóc lẫn nhau? cần , sáng mai ngươi cùng với Ngữ nhi!"

      Hàn Nhạn cúi đầu xuống, : "Con biết , thưa phụ thân."

      Trang Ngữ Sơn thấy thế cười đắc ý, hai mẹ con Chu thị liếc nhìn nhau, sau đó nàng chạy đến bên cạnh Trang Sĩ Dương bắt đầu làm nũng, gần này nàng nghe lời mẫu thân , càng gần gũi lấy lòng Trang Sĩ Dương hơn nữa. Làm cho Trang Sĩ Dương ban thưởng cho nàng ít.

      Hàn Nhạn mở miệng: "Nếu như vậy trước tiên Nhạn nhi xin lui xuống." nàng có hứng thú ở đây nhìn hai người diễn tiết mục phụ từ tử hiếu. Trang Sĩ Dương gật đầu, giọng điệu vẫn lạnh cứng như cũ: " ."

      Nhìn thấy trong mắt Chu thị đầy sảng khoái, khóe môi Hàn Nhạn lên nụ cười mỉa mai, từ từ xoay người rời khỏi. Bọ ngựa bắt ve, chim rình mồi, chỉ là đời này có nhiều người đến cuối cùng vẫn coi mình là chim tước. Nhưng lại biết, cây cung săn bắn vừa vặn nhắm vào mình.

      Khinh địch, Chu thị phạm sai lầm đầu tiên.

      Trong thư phòng của Huyền Thanh Vương phủ. Huyền Thanh Vương nghiêng người dựa vào vào bàn đọc sách, mặc bộ trường bào mỏng màu xanh trúc đường viền thêu chỉ bạc, bên ngoài khoác chiếc áo lông cáo rộng thùng thình, lông tơ trắng như tuyết nhuốm bụi trần, vừa cao quý vừa nghiêm nghị, mà chủ nhân của bộ trường bào này lại tao nhã vạn phần. Áo trong của chàng mặc ngay ngắn, lộ ra xương đòn trắng nõn như ngọc. Khuôn mặt tuấn tú ưu nhã, lạnh băng ngày thường trút bỏ , chỉ còn lại dịu dàng và diễm lệ, nếu người ngoài mà nhìn thấy chắc chắn rất chấn động.

      Bên cạnh có nam tử phú quý ngồi ghế, vươn ngón tay ra gõ gõ ly trà, đây chính là Kinh Thành Thủ Phủ Giang Ngọc Lâu, trái lại đối diện với sắc đẹp trước mắt hoàn toàn để ý, chỉ mở miệng : "Mấy ngày nay Thất Hoàng Tử cực kỳ yên lặng, chắc chắn ngày mai lại có hàng động gì đó."

      Phó Vân Tịch lật sách trong tay, thèm để ý : " sao."

      Dường như Giang Ngọc Lâu đoán được phản ứng của chàng, nữ nén giận nữa thở dài : "Đứa cháu trai của ngươi tính cách hoàn toàn khác xa ngươi, suốt ngày đều nghĩ làm thế nào để vật ngã ngươi. Ngày trước chuyện ở Giang Đô phải bị đem ra viết văn sao. Chỉ có ngươi là khéo léo, làm cho Hoàng Thượng vui đối với . Với tính cách tính toán chi li của Thất Hoàng Tử, e là mấy ngày nay dự tính chuyện gì đó rồi!"

      Phó Vân Tịch nhíu mày: "Ngươi sợ à?"

      Giang Ngọc Lâu mỉm cười: "Có Huyền Thanh Vương ở đây. Còn lo lắng gì, chỉ là sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ đến, cả ngày ngấm ngầm đả kích hay công khai đả kích, ngươi cũng thêm phiền phức."

      "Cũng chỉ là hận ta ủng hộ thôi. Tiểu hài tử diễn trò, đúng là vô ."

      Giang Ngọc Lâu nhún nhún vai: "Được rồi, nhưng mà ngài mai mấy vị triều thần tới chùa Phong Thê gặp mặt Thanh Phong đạo trưởng. Ngươi cũng nên cùng ." Nghĩ thêm chút, lại bổ sung: " lâu rồi ngươi gặp Thanh Phong đạo trưởng."

      Phó Vân Tịch gật đầu đồng ý.

      Giang Ngọc Lâu nhìn thấy Phó Vân Tịch chỉ lo xem cuốn sách trong tay, cố tình dời chú ý của chàng, cắt ngang : " lại, cũng qua năm rồi. Ngươi cũng thêm tuổi, e là Hoàng Thượng thúc giục ngươi nạp phi rồi đó."

      Chàng chưa bao giờ có gút mắt gì với nữ nhân. Từ năm mười tám tuổi, hằng năm Hoàng Thượng đều thúc giục hôn của chàng. Nhất Quốc Chi Quân quan tâm đến đại cả đời của thân tử, đây cũng là điều mới nghe lần đầu. Nhưng mà mỗi lần như vậy Phó Vân Tịch đều khéo léo từ chối, cũng bởi vì như vậy, mà cái danh Phó Vân Tịch bị đoạn tụ mỗi năm càng lớn.

      Cho dù là vậy, nhưng chàng vẫn là người trong mộng của các khuê nữ trong Kinh.

      Phó Vân Tịch nghe được lời của Giang Ngọc Lâu, sắc mặt đổi, dừng lại lát, giọng đầy lạnh lùng: "Có liên quan gì tới ngươi?"

      Giang Ngọc Lâu ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Như vậy hợp tình hợp lý, chẳng lẻ ngươi định cả đời độc thân? Dứt khoát ngày mai ở chùa Phong Thê cầu xin tấm thẻ nhân duyên tốt là được rồi."

      Lần này Phó Vân Tịch buôn quyển sách trong tay ra, nhìn thẳng vào Giang Ngọc Lâu, ánh mắt có chứa chút tức giận, miệng phu ra hai chữ: "Nhàm chán."

      Giang Ngọc Lâu xoay người than thở: "Cũng thể trách ngươi. Bản thân sinh ra quá tốt, sợ là dung chi tục phấn (1) thể nào lọt vào mắt của ngươi. Cũng biết sau này Huyền Thanh Vương phi khuynh quốc khuynh thành là ai?..." rung đùi đắc ý thở dài tiếng.

      Phó Vân Tịch nheo mắt lại, ngón tay thon dài đặt lên cán chuôi của ly trà, lịch tao nhã giống bức họa, nhưng vẻ mặt như suy nghĩ gì đó.

      Ám vệ Mộc Phong canh giữ ngoài phòng nhanh chóng chớp mắt vài cái với Mộc Nham, vừa nghe thấy hai chữ 'vương phi' Mộc Phong nhịn được mà vãnh tai lên nghe. Mộc Nham yên lặng đứng nhìn , dáng vẻ y như khúc gỗ đứng yên nhúc nhích, chỉ cảm thấy được ánh mặt trời hôm nay thực rất thoải mái. Bởi vì rất nhanh tới đêm giao thừa thôi.

      Chỉ là giao thừa ngày mai, ai có thể bảo đảm có bao nhiêu biến đổi?

      Chú thích:
      (1) Dung chi tục phấn: Mặt mày bôi son trát phấn tầm thường.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Thay mận đổi đào.
      Editor: SunniePham

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Nhạn dậy sớm. Hôm nay là ngày giao thừa, Cấp Lam mang tới cho nàng chậu nước ấm sạch. Sau đó hầu hạ nàng thay quần áo, rửa mặt.

      Hôm nay Hàn Nhạn búi tóc, mà để cho Cấp Lam tết cho nàng hai bím tóc dài, mái tóc dày đen huyền được chải chuốt chỉnh tề. trán buông xuống vài cọng tóc mai, kẹp thêm chiếc kẹp bằng thủy tinh màu tím, óng ánh trong suốt. Hoa tai được thay đổi thành đôi hoa tai trân châu bát bảo, cổ mang cái túi hương màu hồng xinh xắn đáng . So với cách ăn mặc thường ngày khác biệt rất lớn, nhưng mà cũng quá cao quý. Hàn Nhạn tìm chiếc áo khoác bằng gấm, ngày trước nàng vô cùng ngại khi mặc chiếc áo này bởi vì nó quá sặc sở, nên nhìn rất quê mùa. Cho nên Hàn Nhạn rất ít mặc, bây giờ nhìn lại thấy nó rất giống như mới. Vừa mặc thấy đẹp, Trầm ma ma nhìn phấn điêu ngọc trác ở trước mặt, cười : "Tiểu thư rất xinh xắn. Nhưng mà nhìn vẫn còn có chút mộc mạc." Bà nhăn mày lại: "Hay là đổi bộ đồ mới màu đỏ ..."

      Hàn Nhạn lắc đầu: " cần, ta và Ngữ Sơn tỷ tỷ đến miếu cầu phúc. Ăn mặc sặc sỡ ngược lại tốt lắm."

      Trần ma ma gì. Lúc này Cấp Lam và Thu Hồng cũng thay xong quần áo, cả hai người đều mặc váy dài và áo màu xanh nhạt. Đứng cùng chỗ với Hàn Nhạn, nhìn sơ thể phân biệt được ai là ai.

      Trần ma ma trợn mắt ha mồm, Hàn Nhạn giương môi cười. Từ trong gương lấy ra chiếc áo choàng làm từ da con chồn đỏ khoác lên người. Áo choàng này được cắt may cực kỳ tinh xảo, vừa vặn bao bọc toàn bộ thân hình của Hàn Nhạn. Bề ngoài cũng vô cùng trơn mịn, trông rất đẹp. Có thể cho là vật báo vật vô cùng hiếm có, sau khi mặc áo choàng vào chiếc áo khoác màu xanh nhạt được che hết sức kín đáo. Bây giờ so với Cấp Lam và Thu Hồng hoàn toàn khác nhau. Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Hàn Nhạn mới ra ngoài.

      Xe ngựa cũng tới đúng lúc, khi Hàn Nhạn ra ngoài. Chu thị dặn dò Trang Ngữ Sơn gì đó, nhìn thấy cách ăn mặc của Hàn Nhạn lập tức kinh ngạc. Thực là cách ăn mặc của Hàn Nhạn hôm nay so với bình thường cực kỳ giống nhau. Quần áo giống như ngày thường nhưng mà từ bỏ hai búi tóc xinh xắn đáng như đứa trẻ. Cứ như Hàn Nhạn chỉ trong đêm mà trưởng thành lên ít. Lúc này nàng khoác bên ngoài chiếc áo choàng đỏ rực, hai bím tóc dài được buông xuống trước ngực, trang sức đơn giản. Môi hồng răng trắng, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt đen láy cong thành hình trăng lưỡi liềm. Khôn kéo dịu dàng, làm cho người khác nhìn vào từ trong đáy lòng sinh ra thoải mái, rất tự nhiên lại còn có ý động lòng người. Khi Trang Sĩ Dương nhìn thấy cũng khỏi lộ ra tia kinh ngạc.

      Cho tới bây giờ ai cũng Trang Ngữ Sơn sinh ra đẹp, Hàn Nhạn chỉ có thể gọi là thanh tú. Nhưng mà bây giờ, Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn phân cao thấp.

      Trang Ngữ Sơn cũng nháy mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng da chồn người Hàn Nhạn. Ánh mắt lên đều đầy vẻ tham lam. Chiếc áo choàng này thực rất quý, nếu mà chính mình cũng có cái như vậy mặc lên người, nhất định là quốc sắc thiên hương. Nghĩ tới đây trong lòng Trang Ngữ Sơn hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ được biện pháp lấy chiếc áo choàng đó từ trong tay Hàn Nhạn.

      Chu thị nhìn thấy cách ăn mặc của Hàn Nhạn hôm nay khác với ngày thường, biết vì sao trong lòng có chút bất an, nữa cười nữa : "Cách ăn mặc của Tứ tiểu thư hôm nay, làm cho thiếp thân thiếu chút nữa nhận ra rồi."

      Hàn Nhạn cười cười: "Giao thừa cũng coi như là qua năm mới. Thay đổi cách ăn mặc cũng mang lại điềm tốt. Huống chi bây giờ Hàn Nhạn lớn thêm tuổi, còn là đứa trẻ. Cho nên thể ăn mặc như đứa trẻ."

      Lời này mười phần đều như tính trẻ con, Chu thị dĩ nhiên là tin, nhưng lại cảm thấy chính mình vừa trông gà hóa cuốc (1). Nghi ngờ liếc nhìn Hàn Nhạn, lại nhìn thấy nàng hình như thèm để ý gì chỉ tới bên cạnh xe ngựa. Trang Sĩ Dương : "Nếu như vậy mau lên xe ngựa. Đường xá xa xôi, sớm về sớm."

      Hàn Nhạn nghiêng đầu nhìn Trang Sĩ Dương, duỗi tay ra chỉ về phía hai chiếc xe ngựa: "Phụ thân, phải là Hàn Nhạn và Ngữ Sơn tỷ tỷ cùng chiếc xe ngựa hay sao?"

      Chu thị nhìn thoáng qua Trang Sĩ Dương, ôn nhu : "Lần trước lúc vào cung, phải Tứ tiểu thư quen cùng với người khác trong chiếc xe ngựa sao? Huống chi Tứ Tiểu thư cũng cần phải dẫn theo nha hoàn của mình. chiếc xe ngựa sợ là ngồi được, hai chiếc rộng rãi hơn nhiều."

      Thuận thế nhắc lại chuyện xe ngựa trong cung yến lần trước, người khác biết nghe vào cảm thấy Hàn Nhạn biết thân phận, tự cao tự đại. Dám ngồi cùng với nha hoàn mà muốn ngồi cùng với di nương trong phủ. Thực là quá ngạo mạn, khi dễ con của thiếp.

      Quả nhiên, Trang Sĩ Dương nghe xong mấy lời này sắc mặt liền trầm xuống. Lạnh lùng với Hàn Nhạn: "Ngươi phải thích ngồi mình sao? Bây giờ càn quấy làm gì!" Sau đó quay sang Trang Ngữ Sơn, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Ngữ nhi phải cẩn thận chút. Đường xá xa xôi, sau khi quay về cùng phụ thân dự tiệc rượu pháo hoa trong thành."

      Trang Ngữ Sơn cười : "Ngữ nhi nhất định cầu Bồ Tát phù hộ phụ thân mọi chuyện thuận lợi. Di nương thân thể an khang."

      Hàn Nhạn đợi bọn họ dặn dò xong, mới nhấc chân bước lên chiếc xe ngựa.

      Vào bên trong xe ngựa, Cấp Lam kề sát tai Hàn Nhạn : "Tiểu thư, trong phủ có rất nhiều thị vệ."

      Hàn Nhạn vén rèm xe lên thấy, quả nhiên xung quanh mỗi chiếc xe ngựa đều có sáu người mặc trang phục thị vệ. khỏi cười lạnh lùng, hạ màn xuống, lần nữa ngồi vào chỗ dựa mềm mại bên trong xe.

      Những tên thị vệ này toàn bộ đều bị Chu thị mua chuộc. Lúc trước nàng cũng hiểu, mười hai tên thị vệ võ công cao cường làm sao lại đối phó được với bọn sơn tặc. Huống chi về sau nghĩ lại bọn sơn tặc này võ công cũng hề cao cường gì, ngược lại quyền cước đều đấm đá bậy bạ. Những thị vệ này tới cứu nàng, mà là để đảm bảo mọi chuyện tiến hành hết sức cẩn thận, hay cách khác là họ giám thị nàng.

      Thu Hồng nhìn Hàn Nhạn cởi áo choàng ra, sưởi ấm bằng lò sưởi trong xe. So với bên ngoài ấm áp ít, Hàn Nhạn mặc áo choàng vừa dày vừa nặng, đôi má có chút ửng hồng.

      Cấp Lam giọng : "Tiểu thư bây giờ người có thể cho chúng nô tỳ biết, vì sao hôm nay chúng nô tỳ phải ăn mặc như vậy?"

      Tối qua, Hàn Nhạn cho Cấp Lam và Thu Hồng. Hôm nay cả hai người theo nàng lên núi cầu phúc, chi bằng mặc quần áo màu xanh nhạt. Tuy là hai người khó hiểu nhưng vẫn làm theo. theo Hàn Nhạn nhiều năm như vậy, hai người và Hàn Nhạn đều có nhưng ăn ý ngầm. Hôm nay Hàn Nhạn xuất phủ lên núi, thế nhưng lại phải trù tính mọi thứ, rốt cục là có cái gì?

      Hàn Nhạn liếc cái màn xe ngựa, kéo tay Cấp Lam qua. Lật lòng bàn tay của nàng ta về phía trước, vươn ra ngón tay viết lên mấy chữ.

      Cấp Lam và Thu Hồng đầu tiên là nghiêm túc nhìn, đợi đến lúc hiểu ra mấy chữ đó khỏi hít vào ngụm khi lạnh.

      Mấy chữ đó là: Chu thị muốn hủy trong sạch của ta.

      Thu Hồng đột ngột ngẩng đầu, lo lắng nhìn về phía Hàn Nhạn. Hàn Nhạn tiếp tục viết: Sơn tặc bắt ta , giả vờ báo quan.

      Hai nha hoàn đều trợn mắt há mồm, các nàng ở trong phủ nhiều năm thế này. Mặc dù gặp ít chuyện, nhưng mà biện pháp thâm độc như vậy lại sử dụng cho tiểu thư nhà mình. Vẫn thể tin, trong lòng vừa hoảng hốt nhưng lại có cách xử lí. Thu Hồng phản ứng lại trước tiên, ngừng trong giây lát. Sau đó nàng mới há miệng thở dốc, ra tiếng động: "Sao... Sao... Xử lý"

      Hàn Nhạn cười cười trấn an các nàng, ngón tay dùng lực, bút quẹt xuống bốn chữ: thay mận đổi đào.

      Chú thích:

      (1) Trông gà hoá cuốc: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc
      sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Chuyện ngoài ý muốn.
      Editor: SunniePham

      Phong Thê là ngôi chùa nổi tiếng ở Kinh Thành. Người tới dân hương nhiều, Phong Thê được gọi là ngôi chùa nổi tiếng là vì trong chùa có Thanh Phong đạo trưởng. Thanh Phong đạo trưởng là người tài giỏi, nhưng ngài ấy lại rất ít khi chịu gặp người khác. Đường núi lên chùa Phong Thê dễ , đối với các tín đồ hâm mộ danh tiếng mà tới, nhưng cuối cùng lại được gặp Thanh Phong đạo trưởng trong lòng cảm thấy chán nản, dần dần cũng tới nữa.

      Tuy người tới dân hương rất ít, thậm chí việc thờ cúng trái cây tươi cũng rất hiếm có. Nhưng mà chùa Phong Thê cũng phải là tòa miếu hoang tàn, trong lòng Hàn Nhạn suy nghĩ, sợ là sau lưng chùa Phong Thê có người nào đó, mới có thể chi ra số tiền nhan đèn khổng lồ tới vậy.

      Ấn tượng của Hàn Nhạn đối với chùa Phong Thê cực kỳ tốt, thậm chí căm thù tới tận xương tủy. Bởi vì ngày trước ở nơi này này bị sơn tặc bắt , xem như là giận chó đánh mèo . Đời này gặp lại, đứng ở trước cổng chùa, nhìn kiến trúc giống hệt nhau như trong trí nhớ, trong lòng Hàn Nhạn cảm xúc xen, từ quá khứ trở về sau, dường như con đường này nàng ngàn năm vạn năm.

      Trang Ngữ Sơn sai bảo người hầu dọn đồ, quyên góp cho chùa ít lương thực và chăn bông. Những vị hòa thượng ngày thường đều thiếu mấy thứ này, cái khác cần rồi.

      trung niên dẫn hai người vào trong đại sảnh ở trong chùa, nhìn thấy tượng Bồ Tát Kim Thân Pháp Tướng đặt ở chính giữa. Trong lòng Hàn Nhạn mỉm cười, ngôi chùa cổ ở sâu trong núi mà có tiền tài để xây dựng tượng Bồ Tát bằng vàng như vậy, thực là Tài Đại Khí Thô (1) rồi.

      Trang Ngữ Sơn quỳ đệm cói, Hàn Nhạn thuận theo cũng quỳ xuống. Nhìn thẳng vào ánh mắt của Bồ Tát, nàng tin Phật, bởi vì mẫu thân rất tin Bồ Tát, kết cục lại bị hại chết. Đời trước mình tranh với đời, nhưng lại bị mưu của duyên số hại chết. Bồ Tát phải cứu khổ cứu nạn sao? Vậy tại sao lúc nàng giãy giụa trong bể khổ, lại vị Bồ Tát nào tới cứu nàng. Thực ... tin sao? Khi nàng được trùng sinh, phải là số trời đảo ngược kết quả sao. Có phải là Bồ Tát cũng ưa nhìn nàng bị người ác lăng nhục ? Cho nên mới cho nàng cơ hội để thay đổi toàn bộ, làm lại từ đầu?

      Cung kính dập đầu ba cái, Trang Ngữ Sơn vẻ mặt thẹn thùng đứng bên cạnh cầu thẻ nhân duyên, Hàn Nhạn liếc qua, đợi sau khi nàng ta cầu được tấm thể mình hài lòng. Sau đó hai người mới ra bên ngoài. Được sư dẫn đường, mời các nàng ở lại chùa dùng cơm.

      Lần này Trang phủ biếu cho chùa nhiều vật dụng, Hàn Nhạn sợ họ keo kiệt, với lại những người tu hành đủ, cho nên nàng mới lên tiếng bảo thị vệ và nha hoàn bên ngoài vào giúp đỡ.

      Cơm chay của chùa cực kỳ đơn giản, chỉ có cháu trắng và rau dưa, Hàn Nhạn cảm thấy mùi vị có khác. Trang Ngữ Sơn nuốt nổi, nhìn thấy Hàn Nhạn ăn rất tự nhiên, trong lòng cảm thấy kinh thường. Miễn cưỡng động đũa, ăn vài miếng gác đũa xuống.

      Sau khi Hàn Nhạn dùng xong cơm chay, tự nhiên từ biệt các vị tăng nhân. Lúc ở xe ngựa, nàng dựa vào chăm mềm mà ngủ gật, biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại, thùng xe nghiêng ngả về phía trước, thiếu chút nữa là Hàn Nhạn bị quăng ra ngoài. Nàng mở to đôi mắt, vô cũng tỉnh táo, còn chút buồn ngủ nào.

      Vén màn xe lên, Hàn Nhạn kinh ngạc hỏi thị vệ xung quanh: "Tại sao xe ngựa lại ngừng?"

      thị vệ bước lên trước, chấp tay với Hàn Nhạn: "Thư tiểu thư, xe ngựa xảy ra vấn đề?"

      Hàn Nhạn quá sợ hãi, vội vàng vén rèm xe nhảy xuống, nhìn thấy xe ngựa đứng trước lùm cây cổ thụ, hai con ngựa kéo xe ngã quỵ mặt đất, cả hai con ngựa thở dữ dội, ánh mặt dường như muốn đóng lại. thị vệ cầm chiếc roi ngựa lên tàn nhẫn đánh xuống, con ngựa bị đạp hai cái, cái mũi phun ra đầy khí, hoàn toàn đứng dậy nổi.

      "Con ngựa này làm sao có thể đột nhiên bị bệnh?" Trang Ngữ Sơn từ xe ngựa nhảy xuống, cảm thấy kỳ lạ hỏi.

      Hàn Nhạn khổ sở nhìn lát, rồi với thị vệ: "Làm sao bây giờ? Xe ngựa dừng ở đây, nếu kiếm người khác đánh xe tới, e là phải đợi tới tối rồi."

      Thị vệ vừa nghe, mồ hôi cũng chảy đầm đìa, trước đó Tứ phu nhân qua, trước chạng vạn phải tới được bãi Sa Hà. Bây giờ xe ngựa đột nhiên bị hỏng, lần này e là kịp rồi. Hàn Nhạn nhìn Trang Ngữ Sơn, đột nhiên : "Ngữ Sơn tỷ tỷ, bằng để cho Hàn Nhạn ngồi cùng xe với tỷ . Đỡ phải kéo dài thời gian, bở lỡ yến tiệc pháo hoa vào đêm nay."

      Trang Ngữ Sơn muốn cự tuyệt, vừa nghe thấy nàng ra bốn chữ yến tiệc pháo hoa, lời vừa muốn lập tức nuốt vào. Bởi vì buổi yến tiệc pháo hoa đêm nay thấy được nhiều quan lại quyền quý và danh môn công tử mà ngày thường ít gặp. Nàng cũng muốn bỏ qua cơ hội này.

      Thị vệ cầm đầu vừa nghe thấy Hàn Nhạn vậy, đôi mắt cũng sáng lên, tiếp lời : "Như vậy cũng được. Hai vị tiểu thư ngồi cùng chiếc xe ngựa , nô tài tìm người trông coi chiếc xe ngựa này."

      Rốt cục Trang Ngữ Sơn cũng gật đầu, Hàn Nhạn nở nụ cười, thân thiết : "Làm phiền tỷ tỷ rồi."

      Trang Ngữ Sơn lại : "Tứ muội có thể lên xe, nhưng mà hai nha hoàn này thể, họ phải ở bên ngoài."

      Hàn Nhạn cười cười, : "Cấp Lam, Thu Hồng, hai em theo xe ngựa ."

      Cấp Lam và Thu Hồng vội vàng vâng lời, nghĩ tới Hàn Nhạn lại dễ dàng đồng ý tới vậy. Trang Ngữ Sơn hơi sững sờ chút, trong lòng có chút khó chịu.

      Hàn Nhạn cười nhàng, nhưng mà nếu nhìn kỹ phát ra trong mắt nàng cười như có như . Bên ngoài đường núi gập ghềnh, để cho hai nha hoàn cùng với những thị vệ, là có dụng tâm. May mà xe ngựa nhanh, làm cho Thu Hồng và Cấp Lam đỡ mệt.

      Hàn Nhạn thu hồi ánh mắt, chỉ vì người bên cạnh mình ánh mắt nhìn nàng hết sức mãnh liệt, nếu phải nàng biết Trang Ngữ Sơn là đối thủ mất còn, nàng cho rằng Trang Ngữ Sơn thương mình.

      Lúc này ánh mắt của Trang Ngữ Sơn đầy si mê nhìn chằm chằm vào áo chồn đỏ người Hàn Nhạn. Càng nhìn kỹ, càng cảm thấy áo choàng này quý giá vô cùng, màu đỏ như lửa này làm cho nàng thích thôi. Choàng lên người phong thái càng cao quý, làm cho nàng gấp rút muốn đem chiếc áo choàng này chiếm làm của riêng.

      Hàn Nhạn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của nàng ta nhìn chằm chằm vào áo choàng của mình, nên mới hỏi: "Ngữ Sơn tỷ tỷ nhìn áo choàng người Nhạn nhi sao?"

      Trang Ngữ Sơn ngẩng ra, cố ý dời ánh mắt nhìn nàng ta, chỉ hỏi: "Áo choàng này ngươi từ đâu mà có?"

      Hàn Nhạn vuốt ve áo choàng người, cười : "Là ông nội tặng cho muội."

      Khi ông nội còn sống, rất thương nàng. Có lẻ ở trong Trang phủ, ngoại trừ mẫu thân luôn ở bên cạnh người thân duy nhất sưởi ấm cho nàng chính là ông nội.

      Trang Ngữ Sơn nghe vậy, trong lòng vừa đố kỵ vừa hận, nàng được Trang Sĩ Dương nuôi dưỡng ở bên ngoài phủ, chưa bao giờ nhìn thấy ông nội qua lời của Hàn Nhạn ra sao. Nhưng chắc chắn ông ta ra tay rất hào phóng, nêu chính mình có thể được nuôi dưỡng trong Trang phủ nhất định có thể có được nhiều đồ tốt hơn nữa.

      Chú thích:
      (1) Tài đại khí thô: là có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Bảo vệ tiểu thư

      Editor: SunniePham -

      Hàn Nhạn tiếp tục : "Đây là vật mà năm đó ông nội khi săn bắt được đầu tiên, đó là khu vực săn bắn lớn nhất, có nhiều con mồi xinh đẹp. Về sau ông nội tìm tới thợ may tốt nhất Kinh Thành để may chiếc áo choàng này. Chiếc áo choàng này dưới ánh mặt trời có thể phát sáng, vô cùng quý giá."

      Trang Ngữ Sơn nhịn được mà nuốt nước bọt. Lời của Hàn Nhạn làm cho trong lòng nàng nổi sóng lớn. Gắt gao trừng mắt nhìn chiếc áo choàng đỏ rực người Hàn Nhạn. Hận thể đoạt ngay nó từ người nàng ta.

      Nhìn thấy dáng vẻ Hàn Nhạn cười tít mắt, trong lòng nàng thầm nghĩ: cười , cười , đợt lát nữa người cười nổi.

      Tuy biết kế hoạch của mẫu thân là gì, nhưng mà mẫu thân qua. Bây giờ người muốn hủy hoại Trang Hàn Nhạn, làm cho nàng cao hứng mười phần.

      Trong xe ngựa có chiếc bàn bên nấu nước trà, Hàn Nhạn động tay rót cho mình chén, nước trà nóng bỏng muốn tràn ra ngoài. Nha hoàn Vân nhi ngồi ở bên nghĩ lại muốn gì đó, chưa kịp mở miệng, tay của Hàn Nhạn run lên. Chén trà nóng bỏng hắt đầy người Trang Ngữ Sơn.

      "A!" Trang Ngữ Sơn lập tức hét chói tai, bàn tay giơ cao lên muốn tát cho Hàn Nhạn cái. Hàn Nhạn lại 'ai nha' tiếng, hoảng hốt lo sợ : "Tỷ tỷ, áo choàng..."

      Trang Ngữ Sơn sửng sốt, vội vàng cúi đầu xem. Hôm nay nàng mặc chiếc áo choàng da thỏ màu trắng mới tinh, xứng với áo bằng gấm vóc màu hồng nhạt, trong cực kỳ dịu dàng xinh đẹp. Giờ phút này chiếc áo choàng dính đầy vết nước trà đọng lại, loan lỗ khắp nơi, nhìn rất xấu xí.

      Trong lòng Trang Ngữ Sơn giận kèm chế được, rống to với Hàn Nhạn: "Ngươi làm áo choàng của ta biến thành cái dạng này rồi! Bữa tiệc pháo hoa tối nay làm sao đây? ràng là ngươi cố ý!"

      Hàn Nhạn cúi đầu, dáng vẻ luống cuống: "Muội cố ý... Bữa tiệc pháo hoa, Ngữ Sơn tỷ tỷ đổi toàn bộ quần áo cũng được... Bộ quần áo này muội đền."

      Trang Ngữ Sơn nhất quyết buông tha: "Cái gì mà đổi toàn bộ quần áo! Áo choàng này là mấy ngày trước phụ thân cho người may cho ta, ngươi lấy cái gì để bồi thường? Ngươi nghe dễ dàng quá, lẽ muốn ta mặc quần áo cũ dựa tiệc pháo hoa?"

      Nhìn thấy Hàn Nhạn cúi đầu níu chặt vạt áo choàng của mình, đôi mắt Trang Ngữ Sơn sáng lên: "Hay là ngươi đưa áo choàng của ngươi cho ta. Ta miễn cưỡng mặc. Ngươi bồi thường thêm chút bạc là được."

      Trong lòng Hàn Nhạn trở nên lạnh lùng, Trang Ngữ Sơn tính toán rất hay. Áo choàng này vô cùng quý hiếm, Trang Ngữ Sơn lại dám bắt mình đền thêm bạc, lòng tham cũng hơi lớn rồi đó. Nghĩ như vậy, Hàn Nhạn liên tục xua tay: " được, đây là ông nội tặng cho muội..."

      Trang Ngữ Sơn mặc kệ những thứ này, chỉ cảm thấy ngay trước mặt nhiều người như vậy mà Trang Hàn Nhạn lại hắt nước trà lên người của mình, cho nên giờ phút này nàng nhượng bộ. bằng thừa cơ hội này chiếm chiếc áo choàng đó, nghĩ tới Trang Ngữ Sơn lại nghiêng người kéo áo choàng người Hàn Nhạn, miệng ngừng : "Thiếu nợ trả tiền đó là điều lý lẽ thể thay đổi. Đều là tỷ muội, ta miễn cưỡng mặc, áo choàng của ta đúng là bị ngươi làm dơ! Nếu phụ thân biết ngươi cố ý làm bẩn áo choàng của ta, người phạt ngươi như thế nào!"

      Hàn Nhạn vốn cùng Trang Ngữ Sơn níu kéo, cho nàng ta kéo lấy áo choàng của mình. Nghe thấy tên Trang Sĩ Dương, động tác liền chậm lại, ủy khuất phẫn hận trừng mắt nhìn Trang Ngữ Sơn. Trang Ngữ Sơn lột áo choàng người Hàn Nhạn xuống, vội vã mặc lên người. Liền cảm thấy vô cùng ấm áp, lập tức hỏi nha hoàn Vân nhi ngồi bên cạnh: "Đẹp ?"

      Mặc dù Vân Nhi cảm thấy có chút tốt nhưng vẫn : "Đẹp."

      Trang Ngữ Sơn dương dương đắc ý liếc mắt nhìn Hàn Nhạn phẫn nộ, mở miệng : " ra Tứ muội cũng thích hợp với chiếc áo choàng này lắm. Ngược lại ta cảm thấy chiếc áo choàng này càng thích hợp với ta hơn." xong nàng ném chiếc áo choàng da thỏ của mình cho Hàn Nhạn: "Hay là Tứ muội trước hết hãy mặc cái này ."

      Hàn Nhạn nhìn nàng : "Đa tạ Ngữ Sơn tỷ tỷ, chỉ là Hàn Nhạn chưa từng có thói quen mặc lại đồ của người khác mặc. Như vậy rất giống ăn mày."

      Trang Ngữ Sơn nghe ra ý châm chọc trong lời của Hàn Nhạn, cười lạnh : "Tứ muội muốn mặc áo choàng của ta, Vân nhi, gói chiếc áo choàng này lại." Nhìn thoáng qua áo khoác da của Hàn Nhạn, châm chọc : "Chỉ là chờ lúc nữa Tứ muội bị chết cóng mới tốt."

      Hàn Nhạn bình tĩnh trả lời: " cần Ngữ Sơn tỷ tỷ quan tâm." Nàng cúi đầu nhìn quần áo màu xanh nhạt của mình, nụ cười bên môi giương lên rồi hạ xuống.

      Tính chiếm hữu của Trang Ngữ Sơn rất mạnh mẽ, chiếc áo như vậy mà lọt vào mắt của nàng ta nhất định nàng ta phải lấy cho bằng được. Nếu như Trang Ngữ Sơn đề cập tới chuyện muốn đổi áo choàng với mình, Hàn Nhạn cũng nghĩ cách đưa áo choàng của mình cho nàng ta. Toàn bộ mọi thứ tiến hành thuận lợi như tưởng tượng của nàng.

      Các nàng cãi nhau ở trong xe, đương nhiên truyền tới tai các thị vệ bên ngoài. Nhưng mà bọn họ làm như biết chuyện gì, đội người sau cùng chính là Cấp Lam và Thu Hồng. Hai người đều thở hổn hển, đường núi gập ghềnh, cho dù là nam nhân cũng có chút chịu nổi, chi tới hai nữ nhi yếu đuối. Nhưng mà rất may là tính tình của Cấp Lam rất hoạt bát, thường xuyên chuyện với thị vệ xung quanh để giải buồn, đường dường như cũng chẳng còn xa.

      Cũng biết bao lâu, Cấp Lam dừng lại chút, kéo kéo tay áo của thị vệ, nhìn nở ra nụ cười tươi: "Đại ca, tới đâu rồi?" Dứt lời nàng còn lau mồ hôi trán, nhìn rất nhu mì.

      Thị vệ này cũng có chút thương hoa tiếc ngọc, lại thấy Cấp Lam thanh tú, miệng lưỡi cũng ngọt, an ủi : " có gì. Cũng sắp tới bãi Sa Hà rồi. Qua khỏi bãi Sa Hà thêm nữa canh giờ là có thể tới thành."

      Cấp Lam nghe vậy, cảm ơn với thị về. Sau đó Thu Hồng và nàng liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đều có tính toán.

      Trong xe ngựa, Hàn Nhạn nhanh chậm ăn điểm tâm, tính thời gian, e là tới nhanh thôi. Nàng quay đầy, nhìn thấy Trang Ngữ Sơn dựa vào cạnh xe thưởng thức vòng bạc trong tay, hàng động ràng là khoe khoan. Mặt mũi Hàn Nhạn mỉm cười, áo khoác da màu xanh nhạt người cũng coi như là tươi đẹp, nhưng mà nếu như so sánh với áo choàng đỏ tươi người Trang Ngữ Sơn có thể là ảm đạm vô cùng.

      Chu thị rất cẩn thận, nhất định kế hoạch của mình cho Trang Ngữ Sơn biết. Do tính tình của Trang Ngữ Sơn đủ trầm ổn, Chu thị lo lắng về tình về lý cũng có thể tha thứ được. Nhưng mà bởi vì nguyên nhân này, mới có thể để cho Hàn Nhạn thừa cơ hội.

      Hai vị tiểu thư ngồi cùng chiếc xe, bọn sơn tặc có thể nhận ra ai là Nhị tiểu thư, ai là Tứ tiểu thư sao?

      Hàn Nhạn cúi đầu nở nụ cười thoáng thoáng , còn chưa kịp thu hồi nghe thấy bên ngoài xe ngựa truyền tới thanh huyên náo, cùng với tiếng gió ngựa 'lộc cộc, lộc cộc'. Xe ngựa lung lay, thị vệ xung quanh rút đao ra, thanh vang dội. Ở trong vùng hỗn loạn có thanh thô ráp vang lên trước mặt mọi người: "Giữ người phía sau!"

      Rốt cục cũng tới, vẻ mặt Hàn Nhạn lạnh lùng, đúng là sợ bọn họ tới. Diễn xuất thế này, nên làm sao để tiếp tục?

      Nha hoàn bên cạnh Trang Ngữ Sơn đột nhiên hét to lên, nàng ta hiểu tình hình. Hàn Nhạn vén màn xe nhảy xuống, lớn tiến la lên, giọng đầy hoảng sợ: "Bảo vệ tiểu thư!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Tương kế tựu kế

      Editor: SunniePham -

      tiếng quát to của Hàn Nhạn, lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người. Bên ngoài xe ngựa thành đống hỗn loạn, ngoài dự đoán của mọi người, thị vệ của Trang phủ tất cả đều ngã trái, ngã phải mặt đất. Dường như là mưu từ trước, tất cả mọi người dáng vẻ đều vô lực. Chỉ có trưởng thị vệ là có võ công cao nhất, bây giờ vẫn còn vật lộn cản trở hành động của bọn sơn tặc.

      Trong mắt Hàn Nhạn lên tia chăm biếm, người này thực là tận trung với cương vị của mình. Đến lúc này mà cũng quên diễn trò, chỉ là lòng trung thành này làm cho ai xem?

      Bọn thị vệ đều té ngã mặt đất, bên ngoài xe ngựa có hơn mười nam nhân to khỏe mặc đồ đen. Toàn bộ đều ăn mặc như sơn tặc, người cầm đầu cưỡi con ngựa lớn, ngừng thong thả bước , nhưng có lập tứcbắt người.

      Hàn Nhạn biết, bọn họ tìm nàng.

      Trang Ngữ Sơn ở trong xe ngựa nhất thời choáng váng. Đột nhiên hiểu ra, đêm hôm trước Chu thị từng dặn dò với nàng, cho dù có chuyện gì phát sinh cũng được hoảng sợ. Kế hoạch của bà là hủy hoại Trang Hàn Nhạn. Đầu óc của Trang Ngữ Sơn hề ngu ngốc, trong giây lát hiểu mọi chuyện. Chẳng lẻ kế hoạch của Chu thị là để cho đám người sơn tặc bắt Hàn Nhạn ? Cứ như vậy, trong sạch của Hàn Nhạn khó giữ, có nữ nhi như vậy nhất định mặt Trang Sĩ Dương còn ánh sáng. Nếu như mình biết biểu nhu thuận chút, danh phận dòng chính nữ ở trong lòng bàn tay. Nhớ đến việc Hàn Nhạn bị người mạnh khỏe vũ nhục, trong lòng Trang Ngữ Sơn cực kỳ vui sướng, nhấc màng xe lên, vội vã muốn nhìn thấy tình trạng của Hàn Nhạn đầy bi thảm khi bị người khác lăng nhục.

      nghĩ tới khi nàng vừa vén màn xe lên, Cấp Lam và Thu Hồng đồng thanh lớn tiếng với nàng: "Tiểu thư!" Trang Ngữ Sơn ngẩn người, còn chưa chuyện gì hai người đó bổ nhào về phía nàng. Mà dáng vẻ của Hàn Nhạn cũng đầy kinh sợ, hét lớn: "Cấp Lam. Mau bảo vệ tiểu thư!"

      Người nam nhân ngồi ngựa vô cùng nghi ngờ, bọn họ nhận tiền làm việc. Đối phương muốn bắt vị tiểu thư có hai búi tóc, ngồi ở xe ngựa thứ hai, kết quả là ở đây chỉ có chiếc xe ngựa, người trong xe ngựa có ai búi hai búi tóc cả. Mà bên ngoài xe ngựa thị vệ đều đột nhiên té xỉu hôn mê bất tỉnh mặt đất, lại càng hiểu, sợ là chuyện tình xảy ra sơ suất gì. nghĩ tới lại nghe được tiếng la của hai nha hoàn, cộng thêm việc Hàn Nhạn kêu tiếng 'Cấp Lam', trong lòng liền kết luận nữ tử mặc áo choàng đỏ tươi chính là người phải bắt . Đơn giản là phía bên kia qua, Tứ tiểu thư của Trang phủ có hai nha hoàn bên người, người tên Cấp Lam, người tên Thu Hồng.

      Trang Ngữ Sơn còn chưa kịp phản ứng, người nam tử áo đen vọt tới trước xe ngựa, bàn tay nắm lấy cánh tay của Trang Ngữ Sơn kéo xuống. Trang Ngữ Sơn bối rối trong chốt lát, muốn mình phải là người mà họ muốn bắt, miệng bị miếng vải chặn lại. Cấp Lam và Thu Hồng đều liều mạng chạy về phía này, miệng kêu lên "Tiểu thư, tiểu thư!" Hàn Nhạn, Cấp Lam và Thu Hồng đứng chung chỗ, tất cả đều mặc áo màu xanh nhạt khác nhau lắm. Đám người sơn tặc nhìn thấy chỉ tưởng nàng là nha hoàn. Trong lòng cũng chút buồn bực, nơi này ngoại trừ bốn đứa nha hoàn, cũng chỉ có vị tiểu thư, trước đó đối phương cũng ràng có hai vị tiểu thư, xem ra là tạm thời thay đổi rồi.

      Nha hoàn Vân nhi của Trang Ngữ Sơn đứng ngây ngốc tại chỗ, biết tại sao tiểu thư của mình lại bị bắt . Muốn mở miệng la lớn, nhưng sợ đến mức dám .

      Tên sơn tặc mặc đồ màu đen bắt Trang Ngữ Sơn tới trước mặt tên thủ lĩnh, sau đó lập tức đặt Trang Ngữ Sơn lên ngựa. Người áo đen ngựa vung roi ngựa lên, hạ lệnh : "Rút!"

      Trang Ngữ Sơn mực kêu to, trong lòng la: "Ta phải là Trang Hàn Nhạn!" Nhưng mà miệng bị chặn lại, chỉ có thể phát ra nức nở đầy tuyệt vọng. Tên thủ lĩnh từ dưới thân ngựa nhảy lên, mang theo Trang Ngữ Sơn càng chạy càng xa. Trang Ngữ Sơn gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Nhạn, nhìn thấy Hàn Nhạn ngã nhào mặt đất, dáng vẻ đầy nhếch nhác, thêm thảm nhìn nàng, nhưng mà khéo môi lại khẽ cười.

      Con ngựa từ từ biến mất trong tầm nhìn của mọi người, Hàn Nhạn từ từ đứng dậy. Giờ phút này Vân nhi nhìn thấy xe ngựa tê liệt ngã đất, Hàn Nhạn tới trước mặt nàng, bình tĩnh : " thấy sao? Nơi này bọn thị vệ đều bị trúng độc, thể động đậy. Tiểu thư nhà ngươi bị bắt , còn nhanh báo quan."

      Vân nhi ngẩn người, từ từ phục hồi lại tinh thần. Đột nhiên hiểu Trang Ngữ Sơn bị bắt , nếu như Tứ phu nhân mà biết, nàng nhất định toàn mạng. Nghe Hàn Nhạn như vậy, trong lòng giống như cuối cùng cũng bắt được cọng rơm cứu mạng, đứng lên muốn chạy . Hàn Nhạn lại có lòng tốt nhắc nhở: "Ngày thường quan phủ đều có nhiều công vụ cần xử lý. Bây giờ tình hình nguy cấp, ngươi mau đến trước cửa nha môn mà đánh trống, nhất định hấp dẫn được chú ý của Tri Phủ. Như vậy Ngữ Sơn tỷ tỷ mới có thể mau chóng được cứu."

      Vân nhi gật đầu, nghiêng ngả lảo đảo chạy . Lúc này Hàn Nhạn mới vỗ vỗ tay đứng dậy, Cấp Lam và Thu Hồng cũng tới. Lúc Trang Ngữ Sơn bị bắt, chiếc áo choàng đỏ này bị rơi xuống, Hàn Nhạn nhặt từ mặt đất lên, vũ vũ phủi lớp bụi áo, sau đó mặc lại vào người. nhanh chậm thong thả tới bên cạnh trưởng thị vệ duy nhất còn tỉnh táo.

      Từ lúc ăn cơm chay ở chùa Phong Thê, Thu Hồng thừa cơ giúp đỡ bỏ chút thuốc vào đồ ăn của bọn thị vệ. Độc bỏ vào thức ăn cũng có gì đáng ngại, nhưng nếu phối hợp với các loại hương liệu khác, có thể khiến người khác hôn mê.

      Nàng biết Trang Ngữ Sơn cho Cấp Lam và Thu Hồng vào trong xe ngựa. Bởi vì xe ngựa có khả năng chứa được năm người, Trang Ngữ Sơn để cho nha hoàn của mình xuống xe, Cấp Lam và Thu Hồng đương nhiên bị đuổi ra ngoài xe ngựa, cùng với bọn thị vệ.

      Cấp Lam ở ngoài xe ngựa, lúc bắt chuyện với bọn thị vệ cùng với Thu Hồng lén đem hương liệu trong tay bỏ vào vỏ đao của bọn thị vệ. Những thứ này đều vô với bọn họ, nhưng lúc rút đao khi gặp sơn tặc, hương liệu bay ra hòa cùng với hỗn hợp của thức ăn, lập tứcbiến thành độc dược hôn mê. Mà trưởng thị vệ tính tình quá cảnh giác, Cấp Lam sợ bị phát nên dám làm ràng, chỉ dám chút mà thôi. Mà bây giờ trưởng thị vệ toàn thân đều vô lực, tinh thần vẫn tỉnh táo.

      Hàn Nhạn ngồi xổm xuống bên cạnh trưởng thị vệ, trưởng thị vệ này làm người nam nhân trung niên. Trận đánh này nhìn thấy vô cùng ràng, lúc Trang Ngữ Sơn bị bắt , nhớ lại dọc đường xe ngựa đột nhiên rất khác lạ, Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn đổi áo choàng cho nhau, bọn thị vệ đột nhiên hôn mê, Cấp Lam và Thu Hồng đổi xưng hô với Trang Ngữ Sơn. Trong lòng lập tức hiểu , tiểu nương trước mặt ngay từ đầu có kế hoạch, tàn nhẫn đặt bọn họ chẳng biết gì vào bẫy, e là nàng ta sớm biết kế hoạch hôm nay, mới có thể tương kế tựu kế, thiết kế cho Trang Ngữ Sơn bị bắt . Lần này, Chu thị tự vác đá đập vào chân mình, hủy trong sạch của Trang Ngữ Sơn, Hàn Nhạn lại bình yên vô .

      Trong lòng khinh ngạc, híp mắt nhìn tiểu nương bên cạnh mình. Gương mặt Hàn Nhạn cong lên, nhìn thân thiết : "Vị đại ca này, ngươi có khỏe ?"

      cắn chặt răng, khó khăn trả lời: "Mưu kế của tiểu thư rất hay." Tâm cơ rất tốt! Như vậy mà vẫn còn rất bình thản, vào lúc này cũng lộ ra diện mạo của chính mình, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

      Hàn Nhạn để ý tới lời của , cười tít mắt : "Ngươi yên tâm. Vân nhi báo quan, quan phủ nhất định ra chân tướng, trả lại trong sạch cho nhóm người của ngươi." Nàng cắn răng ra hai 'trong sạch', cũng thèm liếc nhìn trưởng thị vệ, xoay người với Cấp Lam và Thu Hồng: "Hai em tìm người nào đó tới điều khiển xe ngựa? Ngữ Sơn tỷ tỷ bị bắt , chúng ta phải nhanh báo tin mới được." Lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng hừ lạnh đầy khinh thường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :