1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quên phải yêu anh - Chiết Chỉ Mã Nghị (69/69) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Tội Thịnh Hạ quá :-(
      Mong ấy mạnh mẽ hơn :))
      Mà như là mẹ của Thẩm Kiều làm gì có lỗi với mẹ Thịnh Hạ ấy nhỉ ?:yoyo30:

    2. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Mình dự Thịnh Hạ là chị e cùng cha khác mẹ vs Thẩm Kiều
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      chắc vậy lắm :ss

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Thẩm Kiều có?
      Editor:♥MạnNhi♥


      Dương Kiền cương quyết đẩy tay Thịnh Hạ ra, xoay người lại đối mặt với . cúi đầu, bởi vì khóc sụt sùi mà bả vai ngừng run rẩy. công nhận Thịnh Hạ và Thẩm Kiều có chút giống nhau, nhưng tính tình trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

      Thẩm Kiều trước giờ đều giỏi giãi bày khổ sở trong lòng ra ngoài, tình nguyện im lặng chịu đựng mình, để cho người khác dễ dàng nhìn yếu ớt của , tựa như con nhím kiêu ngạo, để bảo vệ trái tim mềm mại của mình. Nhìn bề ngoài hi hi ha ha chú trọng những chuyện vặt vãnh, suy nghĩ lại vô cùng nhạy cảm, cũng rất yếu ớt, khiến nhịn được mà muốn vạch trần vỏ bọc kiên cường của ra, bảo vệ trái tim của . Nghĩ như vậy, hình như càng nhớ hơn.

      Dương Kiền trầm giọng , " ấy thương cũng sao, ấy là được rồi. Có phải em cũng muốn lời giống như vậy hay ?"

      Thịnh Hạ há miệng, cuối cùng cắn môi nhịn xuống.

      "Thịnh Hạ, hai người giống nhau. Nếu người ở bên cạnh ấy muốn chia tay chắc chắn cầu bạn trai ấy đừng rời , bởi vì người có quyền lựa chọn phải là ai khác, mà chính là ấy. khi ấy lựa chọn, dù tìm thêm bất kỳ lí do gì cũng vô dụng. Em tìm Thẩm Kiều, mấy câu đau lòng tuyệt vọng, đối với ất mà , hề có tác dụng."

      Thấy Thịnh Hạ im lặng lên tiếng, Dương Kiền tiếp: " cũng biết bông tai là em lấy ."

      Thịnh Hạ chợt hoảng hốt ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ tràn đầy nước mắt, vẻ mặt có chút sợ hãi.

      "Lúc ban đầu chỉ hoài nghi, nhưng cũng chắc có phải bị nhặt . Sau này chỉ cần chú ý mấy điểm quan trọng, chỉ cần hơi tỉnh táo, là có thể biết , nhưng vạch trần. Hi vọng chúng ta có thể vui vẻ ở bên nhau cũng có thể vui vẻ tách ra, coi như hợp, hay , đó phải là điều em cần quan tâm. Cầm bông tai tìm Thẩm Kiều, cầu ấy rút lui, cũng có thể so đo, sau ngày hôm nay, hi vọng quan hệ của hai ta có thể trở nên đơn thuần. Hiểu ý chứ?"

      Thịnh Hạ biết Dương Kiền rời lúc nào, chỉ cảm thấy bóng đêm nặng nề, thời tiết lạnh quá, gió là lạnh, ôm lấy hai vai, run lẩy bẩy trong gió.

      Thịnh Hạ về đến nhà, lời vào phòng ngủ. Phương Mẫn từ phòng bếp ra, vừa nhìn thấy con : "Nhanh rửa tay, có thể ăn cơm rồi."

      Lời của Phương Mẫn vừa dứt, Thịnh Hạ liền đóng cửa phòng lại, nhốt mình trong đó. Phương Mẫn hiểu tới, vừa định gõ cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ trong phòng, cánh tay vừa mới giơ lên, lại chậm rãi hạ xuống. Phương Mẫn đứng ở cửa rất lâu, nặng nề thở dài, chậm rãi bỏ .

      Thẩm Kiều hai tháng, tin tức vẫn ít đến đáng thương như cũ, thậm chí dần dần bắt đầu nhận điện thoại của Dương Kiền. càng nghĩ càng cảm thấy đúng, tại sao đột nhiên lại để ý đến cơ chứ?

      Trương Khải nhấp ngụm rượu đỏ, híp mắt : "Đơn giản thôi, muốn để ý chứ sao."

      Cảm thấy ánh nhìn chăm chú của Dương Kiền y như đao kiếm, Trương Khải như đứng đống lửa, vội vàng sửa miệng: "Có lẽ là ấy bận quá thôi."

      Dương Kiền giống như oán phụ bị vứt bỏ, u oán : "Ngày hôm qua, Tần Niệm còn , Thẩm Kiều chuyện điện thoại với ấy, hỏi ấy có muốn mua ví da đôi hay ."

      Trương Khải nghe vậy liền bắt đầu gật đầu: "Đúng vậy a, cũng phải là phụ nữ, lại thích những thứ này, ấy hỏi làm cái gì?"

      có thời gian giúp Tần Niệm mua ví, nhưng có thời gian tiếp điện thoại của , nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy tốt lắm! Thế nào cũng giống như là trốn tránh vậy?

      Dương Kiền uống cạn ly rượu, cầm ly rượu rồi nặng nề đặt xuống, vẫn nghĩ ra như cũ, hỏi: "Tại sao Thẩm Kiều lại trốn tránh?"

      Bỗng nhiên, ý nghĩ xông vào đầu, khiến Dương Kiền kích động thôi. Nếu như là vậy, vậy thẳng ra được, trốn tránh , muốn thăm , nhưng nếu là , sao có thể ?

      Dương Kiền níu cổ áo của Trương Khải, hết sức phấn khởi kêu gào: " xem, có phải Thẩm Kiều có rồi hay ?"

      Trương Khải lau nước bọt ở mặt, hung hăng đẩy tay Dương Kiền ra, cực kì ghen ghét : "Cậu bị bệnh à? ấy có hay hỏi tôi có ích lợi gì, cũng phải là tôi và ấy lên giường, làm sao tôi biết ấy có hay ."

      "Nhất định là vậy." Dương Kiền rảnh bận tâm đến lời của Trương Khải, hưng phấn thôi, kích động đến nỗi ngồi cũng yên, đứng dậy mất.

      Nếu như là , Thẩm Kiều có thể cho Hạ Tiểu Thu hay ? Quan hệ của họ tốt như vậy. Nhưng mà rất nhanh, liền phủ nhận suy nghĩ này. Với tính tình của , chắc chắn , nhưng mà phải nghĩ biện pháp moi tin tức.

      Dương Kiền lái xe đến công ty Hạ Tiểu Thu, gọi điện thoại cho nhưng thấy nhận, kích động quá nên đợi nổi nữa, liền trực tiếp lên lầu tìm.

      Tiếp tân nghe muốn tìm tổng giám Hạ, liền mời vào phòng nghỉ chờ, nhưng mà chờ được nữa, tâm tình vô cùng khẩn cấp! Nếu như là , lập tức, lập tức đến tìm Thẩm Kiều, đồng thời bắt về nước, công việc cường độ cao như vậy cứ để người khác làm , phải ngoan ngoãn về nước tĩnh dưỡng. Nếu như là , tất cả mọi trở ngại đều phải là vấn đề, đời này Thẩm Kiều nhất định phải làm vợ Dương Kiền . Nghĩ như vậy, có chút sốt ruột, thậm chí còn muốn chờ đáp án của Hạ Tiểu Thu, muốn lập tức bay đến Zurich!

      Rốt cuộc Hạ Tiểu Thu cũng làm xong công việc trong tay, nghe cấp dưới báo cáo là có người tìm, tới phòng nghỉ, thấy Dương Kiền bùng nổ trong phòng.

      Vừa nhìn thấy Hạ Tiểu Thu, Dương Kiền như nhìn thấy Quan bồ tát cứ khổ cứ nạn, hận thể “phịch” cái quỳ xuống. vội vàng chạy lên trước, kéo tay tiểu Thu lại, vẻ mặtsốt ruột, hai mắt như khẩn cầu: "Gần đây Thẩm Kiều và em có gọi điện thoại ?"

      Thấy Dương Kiền hết sức "nhiệt tình" như vậy, Hạ Tiểu Thu khỏi nhíu mày, phạm vi của "gần đây” là gì?"

      " hai ngày gần đây? Hay 1-2 tuần gần đây?"

      "Hai ngày trước có chuyện điện thoại, về Chung Tĩnh Duy."

      "Có về hay ?"

      Hạ Tiểu Thu suy nghĩ chút, nghiêm túc trả lời: "."

      Dương Kiền hơi mất mát, nhưng mà nhanh chóng khôi phục vẻ kích động, : "Tiểu Thu, muốn mời em ăn cơm, dù thế nào cũng xin em đừng cự tuyệt."

      Hạ Tiểu Thu khẽ động khóe miệng "ha ha" cười: "Còn chưa tan tầm."

      " sao, chờ!" Dương Kiền nặng nề gật đầu, vội buông ra tay Hạ Tiểu Thu, "Em bận gì trước , nhanh lên."

      Hạ Tiểu Thu ra khỏi phòng nghỉ, lại quay đầu lại nhìn nhìn, nhưng vẫn ngừng bước chân, vò đầu bứt tai, chau mày, vẻ mặt hết sức rối rắm. Rốt cuộc người này bị cái gì ám vào người vậy? Hay là bị “hội chứng nhớ nhung Thẩm Kiều"? Nhưng mấy ngày trước còn tốt lắm mà, sao đột nhien lại phát bệnh như vậy.

      Bởi vì ở phòng nghỉ còn có pho tượng Phật, Hạ Tiểu Thu làm xong việc liền tan ca sớm. đường nghe Dương Kiền tràng, liều mạng nhịn cười, nhìn rốt ruột nhưng vẫn đợi lúc lâu như vậy, lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Kiều.

      Trong lòng bàn tay Dương Kiền đầy mồ hôi, khẩn trương chờ đợi. Cũng lái xe nữa, dứt khoát dừng ở ven đường.

      Hạ Tiểu Thu chờ điện thoại được kết nối, liền nghĩ tới đứa con vô duyên với mình, nếu như nó có thể sống sót, có lẽ bây giờ bình an ra đời. . . . . .

      "Có chuyện gì mau, họp đấy."

      Bên tai chợt có thanh truyền ra, kéo Hạ Tiểu Thu trở về thực tại, vội vàng thu lại những suy nghĩ đau lòng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dương Kiền nóng ruột, hắng giọng cái rồi : "Có phiền khi chuyện lúc hay ?"

      " tiện, chờ mình hết bận gọi lại cho cậu."

      Dương Kiền liều mạng xua tay ngăn cản, Hạ Tiểu Thu vội vàng ngăn lại: "Này, rất ngắn gọn, chỉ có mấy vấn đề thôi, mình hỏi cậu đáp là được, làm cậu bị trễ đâu."

      Từ trong ống nghe nghe thấy chuỗi thanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuyện. Cách lúc, Thẩm Kiều mới lên tiếng: " ."

      Hạ Tiểu Thu suy nghĩ chút hỏi: "Gần đây thân thể cậu thế nào?"

      " tệ."

      "Khẩu vị có tốt hay ?"

      "Rất tốt."

      Hạ Tiểu Thu tiếp tục hỏi: "Có buồn nôn hay ?"

      "."

      "Có bác sĩ hay ?"

      " có bệnh, gặp bác sĩ làm gì hả?"

      "Vậy. . . . . . Đại di mụ vẫn bình thường chứ?"

      " làm khách đây."

      Hạ Tiểu Thu mở loa ngoài, Dương Kiền cũng nghe thấy những lời này. Hạ Tiểu Thu quay đầu lại nhìn vẻ mặt mất mát dứt của , khẽ thở dài hơi rồi : "Vậy có chuyện gì nữa, cậu làm việc ."

      "Chờ ," Thẩm Kiều chợt lên tiếng ngăn cản, "Gọi điện thoại tới đây, điên cuồng hỏi mấy vấn đề ly kỳ cổ quái, trong hồ lô bán thuốc gì vậy?"

      Hạ Tiểu Thu tắt loa ngoài, đặt ống nghe lên tai, rốt cuộc nhịn được nở nụ cười: "Hôm nay có người gấp gáp lửa cháy tìm đến mình, gần đây cậu trốn tránh ấy suốt, trực giác cho ấy biết. . . . . . là cậu có rồi, nhưng mà cậu nhận điện thoại, cho nên mới tới tìm mình giúp tay để chứng thực."

      Thẩm Kiều nghe câu này, bất giác đỏ mặt. May mà tất cả mọi người bận rộn, hành lang rất an tĩnh, cũng có ai qua, nếu bộ dạng này của khó có thể giải thích. Thẩm Kiều : " ấy ở bên cạnh à? Để ấy nghe điện thoại ."

      Hạ Tiểu Thu huých vào người nào đó mất tinh thần, đưa điện thoại tới: " ấy bảo nghe."

      Dương Kiền nhìn lát, chậm rãi nhận lấy điện thoại, nín thở để bên tai. Tiếng hít thở của , như có như , muốn nghe nhiều lát, cũng nghe thấy. Vì vậy đành phải lên tiếng: "Ừ"

      Thẩm Kiều nghe thấy giọng mất mát của , có chút dở khóc dở cười: " cả ngày suy nghĩ lung tung cái gì vậy?"

      "Nhớ em."

      Phía bên kia trả lời nhanh, trong lúc nhất thời lại khiến Thẩm Kiều có phần biết nên tiếp như thế nào, cảm xúc vẫn cố kìm nén mấy ngày nay ngừng tuôn trào, lấp đầy lòng của , gần như muốn vỡ òa, đè nén khiến đau lòng.

      "Được rồi, ép, cũng miễn cưỡng em, em an tâm làm việc ."

      Bị Dương Kiền trách móc như vậy, Thẩm Kiều càng biết mở miệng như thế nào, vì vậy yên lặng cúp máy, chậm rãi vào phòng họp, ngồi xuống trước bàn hội nghị. Nửa sau đó, đều mất hồn, tất cả những gì phiên dịch , chữ cũng nghe vào, khi kêu tên của , cũng phải nhắc nhắc lại mới trả lời.

      Đây chính là lí do vì sao muốn nhận điện thoại của . Mỗi cuộc điện thoại, từng câu từng chữ của , thậm chí trong đầu còn tự tưởng tượng ra vẻ mặt, cử chỉ của , có thể phiêu đãng trong đầu ba ngày ngừng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của , ảnh hưởng đến tiến độ làm việc, trì hoãn thời gian trở về nước. . . . . .

      Dương Kiền trả lại điện thoại cho tiểu Thu, cả người giống như cà nhiễm sương, hoàn toàn ủ rũ.

      Hạ Tiểu Thu đẩy bờ vai của cái: " vừa mới , mời em ăn cơm, vẫn giữ lời chứ?"

      "Dĩ nhiên rồi." Dương Kiền mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, vặn chìa khóa khởi động động cơ. Ngoài cửa sổ, đèn vừa mới sáng lên, ánh sáng dần tối, nhìn chằm chằm vào dòng xe chạy, lẩm bẩm: "Lòng của ấy, rốt cuộc làm bằng gì vậy?"

      "Dù là thép bách luyện, cũng có ngày hóa thành ngón tay mềm," Hạ Tiểu Thu vỗ vỗ bả vai Dương Kiền, trịnh trọng : "Tổ chức gứi gắm niềm hi vọng ở đó."

      Thẩm Kiều về nước cũng thông báo trước với bất kỳ ai, chỉ ở lại trong thời gian ngắn, bởi vì cần tham gia hội nghị quan trọng, buổi tối lại ngồi máy bay rời .

      Sau khi kết thúc hội nghị, đơn vị phái xe đưa đến sân bay. Sau khi Thẩm Kiều lên xe, gửi tin nhắn cho Dương Kiền: em chờ ở cửa T3.

      Thư ký đưa điện thoại cho Dương Kiền phát biểu, tùy tiện nhìn sang rồi lại để xuống tiếp tục, nhưng vừa tiếp, ngẫm lại chút cảm thấy có gì đó bất thường, nhìn lại, là số của Thẩm Kiều. Ngay lúc đó, kéo phó phòng qua tiếp tục hội nghị, cầm chìa khóa xe lên liền chạy như bay ra ngoài. Ở đại sảnh lầu đụng phải cục trưởng, Dương Kiền chỉ vội vã chào hỏi rồi biến mất như làn khói, cục trưởng nhìn bóng lưng Dương Kiền, cau mày hỏi thư ký: “Chẳng phải cậu ta phải họp sao?" Thư ký gật đầu vâng, cục trưởng bất đắc dĩ cười lắc đầu.

      Cả đường chạy như bão táp, hận thể giây kế tiếp có mặt ở sân bay, đúng vào giờ tan tầm cao điểm, Dương Kiền đường vành đai bốn gấp đến mức đầu đầy mồ hôi. mở điện thoại, nghe thấy thanh của Thẩm Kiều, lại càng gấp gáp thêm. Thẩm Kiều an ủi: " sao, còn ba giờ nữa mới cất cánh, thời gian như vậy là đủ rồi."

      Nhưng mà đối với đủ a! Cả đời cũng đủ.

      Rốt cuộc cũng đến cổng sân bay T3, trong đại sảnh sân bay Dương Kiền tìm thấy Thẩm Kiều ngồi ghế dài, macbook pro màu bạc để đùi, hơi cúi đầu. Mặc bộ công sở màu thủy mặc được may cắt khéo léo, giày cao gót mũi nhọn xinh đẹp, bắp chân thẳng tắp thon dài, rương hành lý xinh xắn để bên chân.

      Cả người Dương Kiền hoàn toàn ngây ngốc rồi. là đẹp, nhưng bộ dáng của , khiến quá bất ngờ. . . . . .

      Thẩm Kiều ngước mắt nhìn thấy , mặt mày xấu hổ, khóe môi hơi cong, xinh đẹp động lòng người, thế mà hai mắt lại đăm đăm. Thẩm Kiều vuốt vuốt tóc: "Sao vậy? nhận ra à?"

      Hết chương 32

      _____________
      Tuyết Liên1012 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Thời gian ngắn nhưng tình dài.
      Editor:❀MạnNhi❀


      Dương Kiền như ngừng thở, gian nan từ từ đến gần, dám nháy mắt, chỉ sợ cẩn thận thấy nữa. Nhưng mà thực khiến quá bất ngờ. . . . . .

      Thẩm Kiều khép máy vi tính lại, để sang bên cạnh, mang theo chút thấp thỏm hỏi, "Khó coi sao?”

      Dương Kiền nhìn từ xuống dưới, trố mắt giật mình lắc đầu, ngón tay vuốt cuốt mái tóc ngắn màu nâu của . Hai tháng gặp, giống như cách cả đời, hôm nay nhìn như thế nào cũng đủ. Qua lâu, mới lẩm bẩm ,"Đẹp."

      Thẩm Kiều nghe thấy vậy, nụ cười càng tươi hơn, cầm tay của , dùng sức kéo, liền ngồi bên cạnh.

      Thẩm Kiều từ khi sinh ra khuôn mặt , da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, sống mũi kiều, mái tóc cắt kiểu bob ngắn lộ ra cái trán trắng noãn đầy đặn, làm cho vốn xinh đẹp lại tăng thêm phần khí, giỏi giang nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.

      Yết hầu Dương Kiền chuyển động lên lên xuống xuống, rốt cuộc cũng tìm được giọng : "Sao lại cắt ngắn vậy hả ?"

      "Nuôi tóc dài lâu quá rồi, đổi kiểu tóc, đổi tâm tình."

      " giờ tâm tình thế nào?"

      "Cũng tệ lắm." Thẩm Kiều cười . ra cần lên tiếng, nụ cười mặt đủ để giải thích tâm tình của lúc này.

      vừa mới ngồi xuống muốn buông tay ra, nhưng sau đó, vẫn buông ra. Thẩm Kiều từ chối hai lần, nhưng lại cầm chặt hơn.

      Thẩm Kiều bị nhìn chăm chú có chút được tự nhiên, hướng ánh mắt ra đằng xa: "Đừng nhìn chăm chú như vây."

      Dương Kiền cười: "Bởi vì xinh đẹp quá, nếu đưa tiền cũng nhìn."

      Thẩm Kiều giận dỗi lườm cái, giả vờ giận đẩy bả vai , nhưng lại nắm chặt bàn tay kia của , hai bàn tay cùng dùng sức, lập tức kéo vào trong ngực.

      Dương Kiền nắm chặt hai tay của , để hai cánh tay của vòng bên hông của , nếu có ý buông ra, ngay lập tức liền bắt lấy chúng giữ chặt hơn, giọng quát: "Chớ lộn xộn."

      Thẩm Kiều mím môi cười, ở góc độ nhìn thấy, cười thỏa mãn hạnh phúc. Thẩm Kiều im lặng nằm sấp trong ngực , cảm thụ cánh tay mạnh mẽ của siết chặt mình, hô hấp ấm áp sau tai, nhịp tim rộn rã trước ngực. Dựa sát vào , cảm nhận vòng ôm của , hô hấp và nhiệt độ, đây là chuyện mong chờ nhất trong hai tháng vừa qua. Giờ phút này, thành . cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ. Cho tới nay, trái tim phiêu bạt bận rộn, chợt tìm được bến cảng an toàn có thể cập bờ, tháo xuống tất cả phòng bị và mặt nạ, cảm giác an tâm khiến rất muốn ngủ. . . . . .

      Dương Kiền rất nhanh liền phát ra, trong ngực ngủ thiếp . Mà chỉ có thể ôm chặt , bất đắc dĩ cười. Vốn muốn chuyện, tâm với , nhưng lại vô cùng phối hợp. nhưng cũng chứng tỏ rằng có thể khiến buông xuống phòng bị, gửi gắm tâm hồn, đó là lí do khiến rất vui mừng.

      Thẩm Kiều biết mình ngủ bao lâu, tỉnh lại trong ngực Dương Kiền, phản ứng đầu tiên là máy bay sắp cất cánh mà chưa lên. Thẩm Kiều hai lời liền lo lắng đứng dậy muốn , lại bị người ở bên cạnh nhấn bả vai ngồi xuống chỗ cũ.

      Dương Kiền nâng cổ tay, cho nhìn thời gian, "Mới ngủ nửa tiếng mà thôi."

      Thẩm Kiều hít mũi cái, thanh có chút khàn khàn lẩm bẩm: "Còn tưởng rằng bị trễ rồi."

      Cánh tay Dương Kiền thả bả vai của , ngón tay cách sợi tóc nhàng xoa xoa gương mặt trắng nõn tinh xảo của , mỉm cười cúi đầu hỏi: "Có phải khuỷu tay rất có cảm giác an toàn hay ?"

      mặt bị ngón tay cọ nên hơi ngứa chút, Thẩm Kiều hoàn toàn tỉnh táo muốn gạt , tay lại bị phát bắt được. Mặt chậm rãi tới gần, trước mắt dần dần phóng đại, trái tim Thẩm Kiều bắt đầu cuồng loạn . Ánh mắt của rơi lỗ mũi tuấn của , sau đó rơi xuống bờ môi mỏng khẽ nhếch. Thẩm Kiều biết kế tiếp muốn làm gì, nhưng tránh cũng ngăn cản, thậm chí còn mong đợi.

      Ánh mắt nóng rực của khiến gương mặt của dần dần đỏ, lông mi vừa dài vừa dày cụp xuống, tạo thành hình bóng mờ mờ, che khuất tròng mắt dịu dàng như nước của . Bờ môi kiều diễm hé mở, giống như quả đào tháng 5 chín đỏ mọng, mê hoặc vuốt ve.

      Môi Dương Kiền nhàng dán lên cánh môi nồng ấm của , cẩn thận thương , cứ như là bảo vật quý giá nhất của, giọng nỉ non: " là nhớ."

      Hơi thở của ấm áp nhàng phủ kín mặt, ngứa ngáy tê dại, lời của trầm thấp lại thâm tình, xương cốt của mềm nhũn, khiến nhịn được dán sát vào . Cánh môi Dương Kiền thoáng tràn ra nụ cười yếu ớt, tay của chợt giữ chặt gáy , vừa thâm sâu vừa mạnh mẽ phủ lên môi của .

      Nơi này là sân bay người tới lui, ôm nhau ly biệt, hình ảnh thâm tình hôn tạm biệt thường hay xảy ra, nhưng mà cặp đôi xinh đẹp ưa nhìn như vậy, vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn sang.

      Bọn họ hôn say sưa, định thả ra. Nhưng tiếng "ùng ục" bất thình lình vang lên, cắt đứt nụ hôn nóng bỏng, triền miên động lòng người này.

      Dương Kiền tựa vào trán của , khẽ thở hổn hển, buồn cười hỏi: "Đói bụng à?"

      Thẩm Kiều cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đói là , vì vậy thành thực : "Ngay cả cơm trưa cũng kịp ăn."

      "Sao lại . . . ." Dương Kiền muốn nổi giận, nhưng khi nhìn rốt cuộc đành lòng, hề gì nữa. tay dắt , tay kéo valy hành lý của , vô cùng vui vẻ kiếm đồ ăn.

      Thời gian nhiều lắm, bọn họ chỉ có thể giải quyết bữa ăn tối ở sân bay. Cũng có nhiều lựa chọn, chỉ có tiệm ăn nhanh, Thẩm Kiều quả quyết lựa chọn cơm sườn.

      Buổi trưa vừa về đến Bắc Kinh, liền tham gia hội nghị ngay lập tức, lúc nghỉ gải lao chỉ uống ly cà phê, ăn mấy miếng bánh quy, Thẩm Kiều sớm bụng đói kêu vang, nên giờ phút này bụng mới có thể bị khống chế mà kêu lên ùng ục. Cho nên Thẩm Kiều cũng để ý tới cái gì mà hình tượng, chỉ muốn lấp đầy bụng với tốc độ nhanh nhất.

      Dáng vẻ ăn như hổ đói, ăn khớp với , nhưng lại hài hòa muốn chết. Dương Kiền chống cằm, hề nháy mắt nhìn , khóe miệng tự chủ uốn thành đường cong.

      Thẩm Kiều phồng má hỏi: " ăn sao?"

      Dương Kiền nhìn chăm chú, im lặng lắc đầu.

      "Thế cho em sườn nhé." xong, Thẩm Kiều phần sườn chưa bị động đến của vào đĩa của mình, khóe miệng tràn đầy nét cười vui vẻ thỏa mãn vụng trộm.

      Dương Kiền chợt thu hồi nụ cười, hắng giọng cái rồi trầm giọng : "Tại sao ăn cơm đúng giờ?"

      " rảnh." Thẩm Kiều như chuyện đương nhiên.

      Dương Kiền lớn tiếng : " tìm Nghiêm Túc chuyện chút."

      "Đợi lát nữa." Thẩm Kiều cuống quít đè bàn tay muốn ấn số điện thoại lại, cố gắng nuốt thức ăn trong miệng vào bụng, hàng lông mày thanh tú nhàng nhíu lên: "Sao cứ như trẻ con vậy, có chuyện gì cũng kiện cáo?"

      Dương Kiền híp mắt nhìn , vẻ mặt có chút nghiêm nghị: "Trước khi như thế nào?"

      " như thế nào?" Thẩm Kiều trợn tròn đôi mắt hỏi.

      Dương Kiền có chút tức giận, trầm mặc nhìn chằm chằm. Thẩm Kiều tiếp tục vùi đầu ăn cơm, hơi lúng búng giải thích: "Chủ yếu là do hôm nay quá bận rộn, trước kia như vậy, bảo đảm lần sau như thế này nữa."

      Mắt thấy sắc mặt Dương Kiền có chiều hướng tốt hơn, Thẩm Kiều oán thầm: cho rằng người ta nguyện ý ăn cơm à, đói bụng bản thân cũng vui.

      "Đúng rồi, có thiếu đồ gì ? Để mua."

      Thẩm Kiều lắc đầu: " thiếu."

      Giống hệt như mẹ già, Dương Kiền tiếp tục dặn dò: "Đồ đạc có giá trị đừng để trong valy hành lý."

      Thẩm Kiều gật đầu: "Biết rồi." xong, chợt ngẩng đầu, mặt mày cong cong cười : "Nhưng mà sợ, có bùa hộ mệnh rồi."

      Dương Kiền nhíu mày: "Cái gì vậy?"

      Thẩm Kiều để đũa xuống, kéo mở khóa ở bên cạnh cặp da, vất vả lấy ra chiếc hộp , đưa đến trước mặt Dương Kiền, giống như hiến vật quý, : "Chính là cái này."

      Dương Kiền nhận lấy cái hộp, chân tướng mở ra, lại thấy đôi khuyên tai thạch tím từng tự tay đeo cho . từng cho rằng đây là tín vật đính ước của bọn họ, sau đó lại thấy lỗ tai Thịnh Hạ, dưới cơn nóng giận tháo nó xuống rồi vứt , cuối cùng lại đành lòng quay lại tìm, nhưng chỉ tìm thấy chiếc trong đó. Trước khi Thẩm Kiều , từng gửi cho tấm hình, đêm đó thấy, chờ đến khi đọc hết những tin nhắn chưa đọc mới nhìn thấy nó, Thẩm Kiều người ở Âu châu, hơn nữa từ đầu đến cuối còn muốn cho biết tại sao bọn chúng lại ở trong tay ấy.

      Dương Kiền cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, đau đớn khó chịu. Yết hâu của giật giật, khàn giọng cẩn thận : "Ngày đó sau khi kết thúc bữa tiệc, quay lại hội trường, cũng chỉ tìm thấy chiếc trong đó, cái kia bị người khác nhặt mất?"

      Thẩm Kiều cúi đầu, cũng tiếng gật đầu cái.

      Trực giác cho biết Thẩm Kiều trước sau vẫn bỏ được, cho nên mới giữ chúng lại, lừa rằng vứt bỏ cũng chỉ vì muốn chết tâm, suy nghĩ này quấy nhiễu hai tháng liền, nhưng mà vẫn trốn tránh , nhận điện thoại rồi từ từ biến mất. bắt đầu cười nhạo bản thân tự mình đa tình, nhưng vẫn nghĩ ra là tại sao?

      Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hàm chứa hơi nước, giải thích: " phải cố tình đưa chúng cho Thịnh Hạ, lúc ấy em biết ấy là bạn ." Thẩm Kiều cắn cắn môi, hơi u oán : "Tần Niệm biết rất ràng, nhưng ấy lại cho em. Về sau, ở trong hội trường cẩn thận dẫm vào nó, sau đó phát Thịnh Hạ đứng bên cạnh , biết là ném chúng rồi, muốn tìm cái còn lại, nhưng mà khi đó có quá nhiều người, có cách. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      chợt chiếm lấy môi của , vừa nặng nề lại thâm sâu, giống muốn hút hết toàn bộ hơi thở của . Cánh tay Thẩm Kiều hề có sức đẩy lồng ngực của , lúc sau, mới thoáng buông lỏng sức lực, buông bờ môi đỏ tươi ướt át của ra, chậm rãi cười rộ lên: "Đừng hiểu lầm, khóe miệng, có hạt cơm."

      Thẩm Kiều vội giơ tay lên sờ sờ, nhưng chẳng còn hạt cơm nào cả, chỉ môi nóng bỏng sưng tấy. nắm chặt quả đấm, hung hăng đấm bờ vai của .

      Dương Kiền cười khẽ, ôm vào trong ngực, ôm chặt.

      "Nào, đeo lên ."

      "Đừng. hợp với quần áo."

      "A, " Dương Kiền có vẻ đăm chiêu đáp lời, lát sau lại cười, "Cứ đeo lên là hợp."

      Thẩm Kiều khẽ lắc đầu, cảm thấy khuyên tai dao động bên tai, khi đụng phải da đặc biệt phát ra tiếng "Bang bang", cắn răng : "Lôi thôi lếch thếch."

      Dương Kiền lại gật đầu, nghiêm trang : " là đẹp mắt."

      Cuối cùng lưu luyến rời tiễn Thẩm Kiều , Dương Kiền hoàn toàn mất tinh thần, cái này giống với tâm tình khi leo đến đỉnh núi cao, trong nháy mắt lại rơi xuống đáy cốc, mặc dù chuẩn bị tâm lý, nhưng mà vẫn khó tránh khỏi mất mát.

      Dương Kiền trong đại sảnh sân bay, lấy điện thoại từ trong túi quần bị tắt tiếng từ trước đó ra, màn hình có mấy chục cuộc gọi nhỡ. Đúng lúc có cuộc gọi đến, thư ký nghe thấy giọng của Dương Kiền, xúc động suýt nữa khóc òa: "Trưởng phòng Dương, lão gia ngài rốt cuộc cũng chịu tiếp điện thoại, cục trưởng tìm ngài đó, cũng thúc giục bốn lần rồi, tìm được ngài tôi phải tự xin đến chi nhánh Đông nam đó."

      Dương Kiền chạy về Viện Kiểm Sát, thời gian gần đến mười giờ tối, phòng làm việc của Cục trưởng vẫn đèn đuốc sáng trưng. Thư ký , đó là Cục trưởng bên tư pháp chờ Dương đại gia.

      Dương Kiền gõ cửa, sau khi được đồng ý đẩy cửa vào. Cục trưởng ngẩng đầu nhìn cái, với giọng lạnh lùng: "Ngồi ."

      "Cục trưởng, ngài tìm tôi có việc gì?"

      Cục trưởng cầm sấp tài liệu lên ném đến trước mặt Dương Kiền: "Đây là cậu đưa vào hả?"

      Dương Kiền cầm tập tài liệu lên lật lật lại, là hồ sơ của Vạn Tuyền, vì vậy gật đầu: "Vâng"

      "Có biết bây giờ ta ở trong trại giam rêu rao khặp nơi là cậu hại ta hay , muốn kiện cậu, muốn cho cậu trả giá lớn."

      Dương Kiền khép tài liệu lại để bàn, quan tâm : "A."

      Cục trưởng cố gắng kìm nén lửa giận, thể tưởng tượng nổi cao giọng : "Hả? Đây chính là thái độ của cậu hả? Có biết có ảnh hưởng xấu như thế nào hay hay ?"

      "Ngài yên tâm, chuyện này tôi xử lý."

      Cục trưởng cười lạnh: "Xử lý? Hừ, tốt nhất là đừng xuất nữa. Đập vỡ xe của mình để đưa ta vào, đúng là nhiều tiền quá nên muốn đốt bớt.”

      Dương Kiền sờ sờ lỗ tai: "Tổn thất được công ty bảo hiểm bồi thường."

      " câu cãi câu, cậu có thể câm miệng hay ?" Cục trưởng hoàn toàn nổi giận, cầm văn kiện lên ném về phía Dương Kiền.

      Dương Kiền thoáng nghiêng người, tài liệu sượt qua người . Dương Kiền khom lưng nhặt tập tài liệu lên, đặt xuống chỗ cũ.

      Cục trưởng tức giận : "Được rồi được rồi, đối với loại người vô lại như vậy phải dùng thủ đoạn, chuyện này cứ để đó. , vừa nãy lúc họp, cậu chạy đâu?"

      "Bạn xuất ngoại, tôi tiễn ấy lên máy bay.”

      "Con của Phó kiểm sát Thẩm?" Cục trưởng nhíu mày hỏi, sớm nghe tiểu tử này ôm con nhà họ Thẩm ở trước cửa nhà, Phó kiểm soát trưởng Thẩm qua cũng thèm quan tâm, hành vi ngang ngược như vậy thực khiến "Người ta vô cùng phẫn nộ".

      "Đúng vậy ạ."

      Cục trưởng cầm ấm trà tử sa lên, có phần đăm chiêu: "Nếu tôi nhớ nhầm bạn cậu phải bé đó?"

      "Ngài nhớ nhầm rồi."

      Cục trưởng hừ lạnh: "Tốt nhất là như vậy."

      Hết chương 33
      TrâuTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :