1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quên phải yêu anh - Chiết Chỉ Mã Nghị (69/69) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      lòng là k thích nữ chính lắm
      Thích Thịnh Hạ hơn :-<

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: em tranh giành phụ nữ.
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰

      "Mẹ, mẹ sao vậy,"

      Cố Hoa Lam nhìn hoa quả và khay thủy tinh rơi đầy đất, có chút miễn cưỡng cười , "Tay trơn quá, cầm được."

      Thịnh Hạ đứng dậy ra vẻ muốn dọn dẹp, Cố Hoa Lam vội vàng ngăn lại," cần đụng vào đâu, đợi lát nữa hộ lý dọn dẹp, cửa đứa chuyện , mẹ toilet."

      Thẩm Kiều nhìn mẹ thất hồn lạc phách vào toilet, đáy lòng có chút nghi ngờ hiểu. Nhớ tới Thịnh Hạ vẫn ở đây, Thẩm Kiều liền mỉm cười , "Mẹ tôi ít làm việc nhà, ở nhà có rất nhiều cái khay, cái bát đều do bà cẩn thận làm rơi vỡ, đừng để ý nha."

      Thịnh Hạ lắc đầu, có chút thất vọng : "Vậy à, còn tưởng rằng, dì và mẹ tôi biết nhau."

      Thẩm Kiều : "Trước kia có biết nhau hay cũng quan trọng, nếu có cơ hội, bây giờ làm quen cũng muộn."

      Thịnh Hạ cười gật đầu: " đúng lắm."

      Thịnh Hạ ngồi lát rồi rời khỏi bệnh viện. Sau buổi trưa, có người lén lút khe khẽ đẩy cửa phòng bệnh ra, nhưng chỉ đứng cửa chứ tiến vào.

      Thẩm Kiều nghiêm mặt : "Tới làm gì?"

      Trương Khải rũ bả vai, vẻ mặt mất tinh thần, từ từ vào phòng bệnh, giọng năn nỉ : "Kiều, tôi sai rồi, ngài đại lượng đừng so đo với tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng so đo với tiểu nhân."

      Thẩm Kiều cười lạnh: "Ơ, ngài cũng có lúc biết sai cơ à."

      Gương mặt Trương Khải ảo não, rũ bả vai đứng trước giường bệnh, như tiểu Mao tử gây họa xong bị ăn chửi, "Cũng do tôi hiểu chuyện, ăn lung tung có điểm dừng, khiến ai ai cũng căm phẫn," xong, Trương Khải chợt cúi người nắm hai tay của Thẩm Kiều, vẻ mặt thành khẩn, hận thể khóc lên: "Nhưng tôi hàng vạn hàng nghìn lần mong được tha thứ, Kiều, tôi sai rồi! Từ hôm nay trở tôi dám như vậy nữa, em bảo tôi hướng đông tôi liền hướng đông, bảo tôi hướng tây tôi liền hướng tây, chịu được mệt nhọc, sai đâu đánh đó!" [Cái TK này tung tung phèng lên cả, *lau mồ hôi*]

      Thẩm Kiều ghét bỏ hất tay của ta ra: "Làm cái gì vậy?"

      Trương Khải khóc lóc: "Tần Niệm tuyệt giao với tôi rồi, Tử Tuấn cũng thèm để ý nữa, hôm qua tiểu Thu còn gọi điện thoại mắng chửi, còn đợi ấy từ núi xuống cho tôi đường sống nữa. Tiểu Kiều, phải tôi cố ý kích động, em cũng biết tôi là người thô tục mà, có đôi khi lắm mồm lắm miệng, mở miệng cũng suy nghĩ, muốn gì là ra luôn, ra tôi hề có suy nghĩ như vậy, bây giờ là thời điểm em buồn bã, đau khổ, tôi nên săn sóc an ủi mới đúng, nhưng hết lần này lần khác lại… mở miệng lung tung, chẳng bao giờ nhớ lâu được? Tôi biết chân em có vết thương, nếu có đánh chết tôi cũng lôi kéo em leo Trường Thành, xin lỗi Tiểu Kiều, nhưng hàng vạn hàng nghìn lần đừng để bụng."

      Nhất là khi bác sĩ vội tới đổi thuốc cho Thẩm Kiều, Trương Khải thấy vết thương chân trái của sưng vừa đen áy náy là hối hận càng lúc càng nghiêm trọng.

      Thẳng thắn mà , sau lần này, Thẩm Kiều vẫn có chút ghét Trương Khải. Giản Dư Mặc bắt cá hai tay, bị vứt bỏ, cho dù bọn họ cảm thấy sảng khoái như thế nào, cũng nên biểu ra mặt, tự mình vụng trộm vui mừng là được, sao phải ầm ĩ giống như là sân khấu tấu hài, còn bọn họ phía dưới vui cười, còn muốn chạy lên sân khấu diễn con mẹ nó rất tốt.

      Nhưng mà, ở trước mặt , ta cứ than thở khóc lóc, rên rỉ ỉ ôi xin lỗi, cũng mềm lòng. Tựa như ngày đó Dương Kiền đến xin lỗi, ra cũng chẳng oán hận là bao, chẳng qua là cảm thấy có chút tủi thân, nhưng có tủi thân cũng do tự mình tìm, cũng oán trách ai được.

      Thẩm Kiều định tha thứ cho Trương Khải rồi, nhưng ta còn chết ỳ tại chỗ chịu , còn muốn tự mình chăm sóc .

      Thẩm Kiều thực còn cách gì khác, mở to đôi mắt hạnh, cất cao giọng : "Muốn đại tiện."

      Vẻ mặt Trương Khải cứng ngắc, ấp úng : "A. . . . . . được rồi, đại tiện à . . . . . Vậy, vậy gọi hộ lý. . . . . ."

      Thẩm Kiều suýt nữa òa khóc: "Ngài , van cầu ngài! Cũng phải là bệnh sắp chết, cùng lắm ngày mai ngài lại đến."

      Trương Khải nhếch miệng cười: "Vậy cũng được, muốn ăn gì ? Sáng mai khi nào đến tôi mang tới, cho dù muốn ăn thịt thần tiên, cũng có thể mang đến đây!"

      Thẩm Kiều: ". . . . . ."

      cho Trương Khải quay lại bệnh viện, ngày hôm sau Thẩm Kiều liền đóng gói đồ đạc xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng. Dù sao chỉ phải nằm giường mà thôi, ở nhà cũng tiện hơn, lại còn sạch .

      Trước khi xuất viện, Hạ Tiểu Thu cũng đến thăm Thẩm Kiều. Trong lễ mừng năm mới, Hạ Tiểu Thu vẫn ở núi với ông nội thọ 90 tuổi, ông cụ càng nhiều tuổi càng giống trẻ con, bắt người khác phải ở bên cạnh mình cho phép rời , nhất là tiểu Thu, càng thể rời . Kết thúc kì nghỉ, Hạ Tiểu Thu phải bắt đầu làm việc, ông cụ thể thả , tiểu Thu mới có cơ hội đến thăm Thẩm Kiều.

      Thẩm Kiều nháy nháy mắt, : "Mang về nhà chứ sao."

      Hạ Tiểu Thu cười : "Có nhiều như vậy à, còn dùng làm gì nữa?"

      "Phải dùng tới!" Thẩm Kiều nặng nề gật đầu.

      Nhưng cuối cùng, Hạ Tiểu Thu vẫn cùng . Thẩm Kiều và Hạ Tiểu Thu cùng nhau lớn lên từ , ở cùng đại viện, sau đó mẹ Hạ Tiểu Thu qua đời, Hạ Tiểu Thu và cha ấy trở mặt sau đó chuyển ra khỏi nhà, từ đó đến giờ, ấy cũng chưa bao giờ quay về. Trong lòng Hạ Tiểu Thu, vị trưởng bối mà ấy thân thiết nhất chỉ có ông nội.

      Trong thời gian Thẩm Kiều ở nhà nằm giường nghỉ ngơi, mặc dù Hạ Tiểu Thu vẫn đến thăm bệnh, nhưng vẫn luôn gửi đồ đến nhà cho Thẩm Kiều. Hạ Tiểu Thu cũng biết đó là chuyện cần thiết, cũng thể thể được tất cả tâm ý của , nhưng từ đầu đến cuối vẫn có biện pháp vượt qua chướng ngại trong lòng, quan tâm gì mà đến đại viện cách thoải mái.

      Thẩm Kiều phải nằm giường, vì thế thể tìm lãnh đạo đơn vị để xin nghỉ. Đối với những hành vi của Thẩm Kiều, Nghiêm Túc chỉ có thể dùng " lời nào để " để hình dung. ràng là rất có năng lực, nhưng lại rất thích xin nghỉ, đến Bộ Ngoại giao hơn nửa năm, trừ nửa năm công tác nước ngoài, những lúc khác hoặc là xin nghỉ, hoặc là chuẩn bị xin nghỉ.

      Nghiêm Túc cực kì nghiêm túc : "Vậy có muốn tôi xách hai hộp trái cây đến thăm chút ?"

      Thẩm Kiều giật mình cái, vội vàng : " , cần, trưởng phòng Nghiêm ngài bận rộn như vậy, đây chỉ là vết thương có gì đáng ngại, phiền ngài đại giá đâu."

      Nghiêm Túc hừ lạnh: " có gì đáng ngại, làm sao phải xin nghỉ?"

      Thẩm Kiều: ". . . . . ."

      Sau khi ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng, Thẩm Kiều mới vui vẻ trở về làm. Nhưng mà bác sĩ vẫn liên tục dặn dò, bộ bình thường có vấn đề, nhưng mà phải nhớ là được để chân phải chịu gánh nặng quá lớn, đơn giản chính là thể mệt mỏi, càng thể leo núi.

      Từ lần đánh nhau với Giản Dư Mặc ở bãi đậu xe, sau đó Dương Kiền vẫn tiếp tục xuất trước mặt Thẩm Kiều, đầu tiên là do trong tay có rất nhiều công việc cần phải xử lý, hai là khi đối mặt với Thẩm Kiều, hoàn toàn biết phải gì. bận tối tăm mặt mũi, cũng ít ra ngoài, cũng bắt đầu từng bước xa lánh Thịnh Hạ.

      Những ngày này, nghĩ rất nhiều, vốn tưởng rằng có Thẩm Kiều, cho dù bên cạnh là ai, cũng gì khác biệt. Nhưng mà cho đến bây giờ, mới bừng tỉnh hiểu ra, ra nếu như phải là , bất kỳ ai, cũng thể. cũng chỉ muốn tìm kiếm bóng dáng Thẩm Kiều người Thịnh Hạ, có thể lừa gạt bản thân nhất thời, nhưng sao có thể lừa gạt cả đời? Huống chi đối với Thịnh Hạ mà , quá công bằng. thương Thịnh Hạ, cũng nên ngăn cản ấy tìm kiếm tình của mình.

      Sau khi kết thúc vụ án, về đến thủ đô là đêm khuya, vừa về đến nhà, thấy Thịnh Hạ ngồi bậc thang bên ngoài tòa nhà. Dương Kiền biết tại sao Thịnh Hạ lại ở đây, hề đề cập rằng hôm nay trở về.

      Nghe thấy tiếng tắt động cơ, Thịnh Hạ ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy xe của Dương Kiền, trong hai tròng mắt giống như tro tàn của lóe lên ánh sáng mừng rỡ, vội vã đứng dậy, hô hấp có chút gấp gáp, vội vàng nhìn vào trong xe.

      Dương Kiền mở cửa xuống xe, về phía . Thịnh Hạ vui vẻ : " về rồi, có mệt hay ?"

      Dương Kiền mím môi nhìn Thịnh Hạ, lời.

      Thịnh Hạ nhìn , cẩn thận hỏi: "Vụ án thuận lợi sao?"

      Dương Kiền : "Sao em lại ở đây?"

      Thịnh Hạ mất tự nhiên cười, " lang thang lúc, biết tại sao lại đén đây nữa, cũng biết hôm nay về, quá bất ngờ."

      Dương Kiền giơ cổ tay nhìn đồng hồ: " muộn rồi, để đưa em về nhà."

      Thịnh Hạ chợt kéo tay Dương Kiền, hai mắt sáng lạn như mùa hè đầy sao: " muốn em ở lại chút nào sao?"

      Dương Kiền nhíu mày, trầm giọng : "Thịnh Hạ, mệt chết được."

      Thịnh Hạ buông tay Dương Kiền ra, mất mát rũ bả vai xuống, cúi thấp đầu giọng : "Vậy em ngay đây, em về trước nhé."

      "Để đưa em về." Dương Kiền kéo cửa bên tay lái phụ ra, chờ Thịnh Hạ lên xe, nhưng đột nhiên lại ôm lấy từ phía sau lưng.

      Thịnh Hạ khẽ nức nở, khàn giọng : "Những ngày qua vẫn bận suốt, biết vì sao em luôn có cảm giác muốn rời , em sợ lắm."

      hồi lâu, Dương Kiền đẩy tay của ra, xoay người đối mặt với , "Thịnh Hạ, em cũng biết, chẳng hề thương em."

      Đùi Thịnh Hạ như mềm , chống đỡ nổi, chợt ngồi chồm hổm xuống, hai bàn tay bụm mặt, trong bầu khí rét lạnh bả vai khẽ co rúm, "Em chưa từng hi vọng em, chỉ mong giống như trước kia, chẳng lẽ cũng được sao?"

      Dương Kiền cúi người kéo Thịnh Hạ lên, nhàng lau nước mắt mặt , "Đừng khóc nữa, cần yên tĩnh chút, lên xe , đưa em về nhà."

      Trong khi Thẩm Kiều phải nằm giường, Trương Khải cũng thường xuyên đến nhà thăm Thẩm Kiều, quan hệ với mọi người từ xuống dưới trong Thẩm gia vô cùng tốt, cả nhà cũng e ngại Thẩm An, nhưng ta vẫn hoàn toàn lo lắng mà chuyện phiếm với Thẩm An, có lúc, trước khi dì giúp việc nấu cơm cũng lên phòng của Thẩm Kiều hỏi Trương Khải có muốn ở lại dùng cơm hay . Thẩm Kiều thể thừa nhận, bản lĩnh của Trương Khải là xuất thần nhập hóa.

      Thỉnh thoảng Trương Khải nhắc tới Thẩm Kiều trước mặt Dương Kiền, ta gì, Dương Kiền liền nghe cái đó, cũng phát biểu ý kiến, ta , Dương Kiền cũng chủ động nhắc tới.

      Cho đến có ngày, Trương Khải chợt : "Tôi quyết định, theo đuổi Thẩm Kiều."

      Dương Kiền cầm chắc cái chai trong tay, chai rượu rơi xuống, ở trước mặt vỡ thành những mảnh vụn, nửa bình rượu bắn tung tóe khắp nơi. Dương Kiền nhìn Trương Khải, cho là mình nghe lầm, thể tưởng tượng nổi hỏi: " gì đấy?"

      "Theo đuổi Thẩm Kiều, sao vậy?"

      Dương Kiền "xoạt" tiếng đứng lên: " xem nào!"

      Trương Khải nhún vai, ra vẻ nghiêm trang : " ấy độc thân, tôi cũng độc thân, tại sao thể theo đuổi ấy? Trước kia cũng cảm thấy gì, nhưng mà nửa tháng trở lại đây, lại phát , mặc dù miệng ấy đôi lúc có chút cứng rắn, nhưng xét tổng thể mà ấy lại là yếu đuối, có lúc có chút ngốc, nhưng mà đâ chính là dệt hoa gấm. cao ngạo giống Tần Niệm, cũng sắc bén như tiểu Thu. Khi ấy cười, còn cực kì dễ nhìn, ra tôi cảm thấy, nếu như Thẩm Kiều để tóc ngắn mà , nhất định còn xinh đẹp hơn."

      Sức lực người Dương Kiền chợt như bị rút , mềm nhũn ngồi xuống ghế sa lon, giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà cậu thích ấy."

      "Chuyện đương ấy à, nếu chưa gặp nó, có tình cũng có thể sống, nhưng nếu gặp rồi, có nó liền sống nổi. Đến nay tôi chưa gặp được tình , nhưng cũng có nghĩa là tìm được tình người Thẩm Kiều, phải thử lần chứ, cậu xem?" Trương Khải nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn Dương Kiền, "Biết cậu bỏ được ấy, nhưng phải bây giờ cậu có Thịnh Hạ rồi sao? Nhưng mà, tôi cũng ngại cùng tranh Thẩm Kiều với cậu, dù sao trong lòng Thẩm Kiều, hai chúng ta là hai đường thẳng song song, ấy đều thích chúng ta. Nhưng mà cũng phải trước chút, cạnh tranh công bằng thành vấn đề, nhưng tuyệt thể ảnh hưởng đến tình em hơn hai mươi năm giữa hai chúng ta."

      Hết chương 24
      ___________


      Chương 25: Vẫn rất thích em
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹

      Sau khi vết thương ở chân Thẩm Kiều tốt lên bắt đầu hòa nhập với tiết tấu công việc, nhưng mà vì phải nghỉ ngơi điều dưỡng nên vẫn tự lái xe, buổi sáng Thẩm Du lái xe đưa đến đơn vị, lúc tan việc lại có người đến đón , cho nên dù Thẩm Du đến đón tan việc. Trong đó, số lần xuất của Trương Khải là thường xuyên nhất.

      Có lúc bề bộn nhiều việc phải làm thêm giờ, thỉnh thoảng lại tương đối nhàn hạ, nên và Tần Niệm lại hẹn nhau gặp mặt lát.

      Tiểu Thu khá bận rộn nên thường đến đúng giờ, thường vào nửa đêm gọi điện thoại, ấy vẫn phải làm thêm giờ. Đối với kiểu làm việc như bán mạng này của tiểu Thu, Tần Niệm tỏ vẻ khinh thường, nhưng lúc nào cũng rước lấy việc Thẩm Kiều và tiểu Thu đồng thanh quát lớn, "Phụ nữ có đàn ông có tư cách chuyện."

      Tần Niệm phản bác,"Cũng dựa vào việc được đàn ông nuôi, làm việc để có cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng nếu để công việc hủy diệt cuộc sống, thực là được nhưng mất mười."

      Thẩm Kiều : "Nhưng nếu có công việc, cuộc sống gặp nhiều trở ngại, làm thế nào để sống?"

      Tần Niệm hơi sửng sốt, : "Hai người thắng."

      Tần Niệm từng tuyên bố muốn tuyệt giao với Trương Khải, ông xã ấy nhị thập tứ hiếu dĩ nhiên là ở cùng chiến tuyến với bà xã, còn tiểu Thu cũng cho Trương Khải sắc mặt tốt, vì vậy sau khi Thẩm Kiều khỏi toàn toàn, Trương Khải đặc biệt bày bàn tiệc để xin lỗi, khóc lóc tự lên án bản thân, để vãn hồi tình bạn “bên bờ sụp đổ”. Mọi người thấy biểu của cũng tệ, nên nhất trí quyết định tạm thời tha cho lần này.

      Nhưng mà, sau bữa tiệc xin lỗi Trương Khải vẫn dính lấy Thẩm Kiều như trước, lấy đủ loại lý do để mời ăn cơm, đưa các loại đồ chơi cho , điều này khiến Thẩm Kiều sau khi khỏi bệnh vô cùng kinh ngạc, hiểu gì cả. Quá đáng hơn là có khi bọn họ ăn cơm đúng lúc gặp nười quen, Trương Khải cũng hắng giọng giới thiệu: Đây là Thẩm Kiều nhà tôi, làm việc ở Bộ Ngoại Giao. Thẩm Kiều nghe vậy cảm thấy rất khó chịu.

      Lại lần tan tầm, thấy xe của Trương Khải ở đầu đường, rốt cuộc, Thẩm Kiều cũng nhịn được mà : "Có phải rảnh rỗi quá hay ? Cứ quấn lấy tôi làm gì?"

      Trương Khải nhếch miệng cười : " sai, là tôi rất rảnh rỗi."

      Thẩm Kiều tức giận, : "Rảnh rỗi tìm mà cua ."

      Trương Khải dựa cửa xe, ý vị sâu xa : "Những vị tiền bối cách mạng có dạy, thể liều mình tiến về phía trước, có đôi khi cần phải dừng lại nghỉ ngơi chút, hơn nữa phải biết quay đầu lại để đúc kết, học tập, vì tương lai tốt đẹp hơn.”

      Thẩm Kiều bễ nghễ nhìn : "Tổng kết, học tập xem làm thế nào để cua được mấy nhóc à?"

      Trương Khải nhíu mày: "Có thể đừng lúc nào cũng đề cập đến chủ đề đứng đắn này được hay ?"

      " cho rằng bản thân nghiêm chỉnh lắm à?"

      "Dĩ nhiên. . . . . ."

      "Được rồi, lan man với nữa, hôm nay tôi có việc, trước nhé." xong, Thẩm Kiều giẫm lên giày cao gót "lộp cộp" xoay người rời .

      Trương Khải cứng cổ lớn tiếng : " đâu, để tôi đưa em ?"

      Thẩm Kiều đưa lưng về phía ta phất phất tay, đúng lúc có chiếc xe taxi đến, Thẩm Kiều mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Khi qua bên người Trương Khải Thẩm Kiều hạ cửa sổ xe xuống, giọng cao vút: "Thất thiếu gia, những vị tiền bối cách mạng cũng dạy, súng phải được lau hàng ngày."

      Trương Khải đứng đường phố, dường như muốn hóa đá.

      Thẩm Kiều phải cùng Nghiêm Túc đến buổi dạ tiệc , bởi vì Nghiêm Túc ở cơ quan, nên bọn họ chia nhau ra lên đường, tập họp ở khách sạn.

      sớm biết trong trường hợp này gặp phải Dương Kiền, nhưng mà sau tháng gặp, hình như gầy rất nhiều. Nghe vẫn bận rộn vụ án ở nơi khác, gần đây mới kết thúc vụ án, xem ra là vì công việc nên mới tiều tụy.

      Dương Kiền nhìn thấy Thẩm Kiều, thẳng đến, vẻ mặt căng thẳng, có phần tốt dừng lại đối diện với , có vẻ cực kì lãnh khốc. Thẩm Kiều nghĩ thầm, gần đây hề đắc tội ấy? Ngay cả mặt mũi cũng thấy. . . . . .

      "Nghiêm Túc còn chưa tới, trước tiên cứ với chút." xong, liền kéo cánh tay Thẩm Kiều ra ngoài.

      Hội trường có rất nhiều người, trước mặt mọi người hất tay ra cũng tốt lắm, thế nhưng theo là phải theo à? Thẩm Kiều vẫn rối rắm bị kéo ra hội trường, hơn nữa còn bị kéo đến góc khuất.

      Thẩm Kiều vuốt vuốt cổ tay có hơi đau, né tránh ánh mắt của , trầm giọng : " ngắn gọn , trưởng phòng Nghiêm đến rất nhanh."

      Dương Kiền trầm ngâm chốc lát, giọng khàn khàn: "Có phải gần đây Trương Khải vẫn dính lấy em ?"

      Thẩm Kiều cắn môi, ngẩng đầu nhìn , nhíu mày : " quản cái gì?"

      Dương Kiền ngưng mắt nhìn , với giọng cho phản bác: "Cách xa ta chút."

      Thẩm Kiều bị nhìn chăm chú khiến cả người tự nhiên, nghiêng đầu nhìn sang bên, " cần xen vào."

      Dương Kiền biến sắc lấy từ túi áo vét ra xấp hình: "Mấy ngày nay, ban ngày ta dính lấy em, buổi tối quấn lấy người phụ nữ khác, là tiểu minh tinh khá nổi gần đây, dính dáng ràng với ta."

      Trong hình là mỹ nữ chân dài, eo thon, ngực lớn dây dưa với Trương Khải, Thẩm Kiều nhìn nhìn, cũng nhận lấy, có ý chất vấn: "Cái này cùng tôi có quan hệ gì?"

      " ta muốn theo đuổi em."

      Lời này khiến Thẩm Kiều có chút hoang mang, lúc lâu sau, thể tưởng tượng nổi lẩm bẩm: " ta bị điên rồi à?"

      Dương Kiền thu mấy tấm hình lại, "Tóm lại, nên quá thân cận với ta."

      Thẩm Kiều chịu nổi ánh mắt áp bức của , trầm giọng : "Biết rồi. Có thể được chưa?"

      " xong về ta rồi, nhưng bây giờ có mấy lời muốn .” Dương Kiền lại bước thêm bước về phía , khiếng khoảng cách giữa bọn họ vốn rất gần, lần này gần như dán lại cùng chỗ.

      Thẩm Kiều thể lùi được nữa, gót chân dính sát tường, hô hấp ấm áp của ngừng thổi lên mặt của , nhịp tim của chợt thể kìm chế mà tăng nhanh, máu chảy quá nhanh, khiến khuôn mặt cũng đỏ bừng . . . . . Thẩm Kiều dám ngẩng đầu, ánh mắt rơi ngực áo sơ mi màu đen của , thanh hơi run rẩy, giọng thúc giục: "Cần nhanh chút, còn có. . . . . ."

      " muốn theo đuổi em."

      Thẩm Kiều bị ngắt lời, há miệng, nửa ngày cũng khép lại. Việc này so việc Trương Khải theo đuổi , khiến khiếp sợ ngàn vạn lần, bởi vì biết đó là giả, mà. . . . . .

      Thấy nửa ngày cũng có bất kỳ phản ứng nào, tay Dương Kiền ôm lấy khuôn mặt của , từ từ nâng lên, ép phải nhìn , lặp lại từng câu từng chữ cách ràng: ", muốn, theo đuổi,em. Lần này nghe chưa?"

      Thẩm Kiều nhìn , đột nhiên ra sức đẩy ra, cao giọng : " có bị bệnh ?"

      Tuy sức lực của Thẩm Kiều có phần mạnh mẽ, nhưng cũng thể đẩy người đàn ông muốn dựa vào ra. Dương Kiền cúi đầu nhìn áo sơ mi nhăn nhúm của mình, khẽ mỉm cười : "Em có thuốc, trị cho nhé."

      "Bệnh thần kinh!" Thẩm Kiều đẩy ra , muốn rời , nhưng vẫn bị dùng tay kéo lại.

      Dương Kiền đưa tay ra vây lại giữa và vách tường, Thẩm Kiều giãy giụa nhiều lần vẫn có kết quả, cũng may đúng lúc này điện thoại di động vang lên, là Nghiêm Túc gọi tới. Thẩm Kiều định nhận, điện thoại lại bị Dương Kiền chặn ngang cướp .

      "Còn chưa xong, xong trả lại. Nhanh thôi, nếu như em phối hợp, phút là đủ rồi, nếu như phối hợp. . . . . ."

      Thẩm Kiều trầm giọng ngắt lời : " nhanh lên!"

      bên khóe miệng Dương Kiền khẽ nhếch lên, trong mắt lấp lóe vẻ đắc ý, nhưng giọng càng lúc càng nghiêm túc : "Giản Dư Mặc buông tay là ta biết tốt xấu, nhưng mặt khác đó cũng là cơ hội. biết, nay trong lòng em, thương bất kì ai, nhưng vẫn có người sẵn lòng em, muốn cho em biết, " Dương Kiền cúi người, bờ môi mỏng gần như chạm vào vành tai của , bên tai giọng : "Em là người nhất thế giới này."

      Dương Kiền hơi đứng thẳng lên, hai mắt tràn đầy tình ý nhìn đỉnh đầu đen bóng của cách chăm chú,
      dịu dàng thầm: "Em thương cũng sao, chờ, dù sao cũng chờ mười năm rồi, cũng ngại chờ tiếp."

      "À, đúng rồi, chia tay với Thịnh Hạ, cho nên mặc kệ là Giản Dư Mặc hay Thịnh Hạ cũng trở thành chướng ngại giữa hai ta. Cho nên em hãy suy nghĩ kỹ, thay vì người xa lạ, bằng , dù sao chúng ta từng cùng nhau trải qua sống chết,' xong, đưa tay nhàng xoa bờ vai của , dừng lại ở chỗ xương quai xanh bên trái, nhìn chăm chú, làm như có thể nhìn xuyên qua vải vóc, thấy được hình xăm con cá heo, còn có vệt sẹo do đạn lưu lại.

      Thẩm Kiều thất hồn lạc phách quay lại hội trường. Nghiêm Túc tìm rất lâu nên hung hăng dạy dỗ mấy câu, may là có chuyện quan trọng, nên Nghiêm Túc có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến , nếu nhất định bị Nghiêm Túc mắng chết.

      Sau khi kết thúc buổi dạ tiệc, Thẩm Kiều đứng ở cửa khách sạn chờ Nghiêm Túc, nhưng lại chờ được Dương Kiền.

      Dương Kiền xuống xe, vòng qua đầu xe đến gần Thẩm Kiều, mở cửa bên tay lái phụ ra : " thôi."

      Thẩm Kiều khách khí cự tuyệt: "Cám ơn, tôi ngồi xe của trường phòng Nghiêm."

      Tay Dương Kiền vịn ở cửa xe, nở nụ cười nhìn : " bảo ta trước rồi."

      "Thế ngồi taxi." xong, Thẩm Kiều xoay người muốn .

      Dương Kiền cũng vội vã, nhanh chậm : "Nếu như lát nữa phát có chiếc xe theo, em cũng đừng sợ nhé."

      Thẩm Kiều nhắm mắt lại cắn cắn môi, cúi người chui vào trong xe. Dương Kiền hả hê đóng cửa xe, vui vẻ ngâm nga điệu dân ca.

      Thẩm Kiều có cha là lãnh đạo của viện kiệm sát tối cao, có thể tính là sếp của Dương Kiền, mà nhà Thẩm Kiều ở đại viện Viện Kiểm sát tối cao, cho nên từ trước đến giờ, xe của Dương Kiền ra vào đại viện nhà Thẩm Kiều cũng gặp trở ngại.

      Xe bảy lần rẽ tám lần quẹo trong đại viện, Dương Kiền quen cửa quen nẻo dừng xe bên ngoài sân nhà Thẩm Kiều. Cả đoạn đường, Thẩm Kiều cũng cực kì thấp thỏm, lo lắng Dương Kiền với "mấy câu đặc biệt". Nhưng ngoài dự đoán của , dọc đường lại vô cùng yên tĩnh.

      Thẩm Kiều thầm thở dài ra hơi, trong bóng tối đưa tay cởi dây an toàn đụng phải tay của . Thẩm Kiều giống như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại, Dương Kiền ngước mắt nhìn cười, ngón tay thon dài ấn vào cái móc khóa cài dây an toàn, "cạch" tiếng, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng tự do. Nhưng đột nhiên lại kéo lại, muốn xuống xe, trong thoáng chốc, trái tim của Thẩm Kiều như vọt lên cổ họng.

      Dương Kiền nhìn thân thể Thẩm Kiều gần như cứng ngắc, nhíu mày hỏi: "Hồi hộp lắm à?"

      " có."

      "Cũng thèm hẹn gặp lại à? Còn nữa, cũng cám ơn."

      Thẩm Kiều nghe lời : "Cám ơn, hẹn gặp lại."

      "Đợi chút."

      Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn , khẽ nhíu mày: "Còn muốn như thế nào nữa?"

      Dương Kiền thu hồi vẻ bất cần đời, đôi mắt sáng ngời nghiêm túc nhìn , lúc sau mới lẩm bẩm : " là đẹp mắt."

      Thẩm Kiều hoàn toàn sửng sốt, chỉ vì lời của , còn vì thâm tình trong đôi mắt . lúc này, dường như thấy được bộ dáng của khi bọn họ giả dạng làm tình nhân nhiều năm trước, khẩn thiết thâm tình, phi vũ bất phàm như vậy.

      "Còn ? Chẳng lẽ còn muốn hôn tạm biệt?"

      Thẩm Kiều chợt hồi hồn, loáng thoáng nghe thấy lời , nhìn thấy mặt càng ngày càng gần, tay run rẩy mở cửa. Khi mặt của sắp dán lên Thẩm Kiều lấy tay che mặt của lại, bờ môi ấm áp của dán vào lòng bàn tay mềm mại của . Thẩm Kiều giống như là bị phỏng đến nơi, tựa như trốn chạy xuống xe.

      Thẩm Kiều mè nheo trong phòng tắm gần tiếng mới ra ngoài, điện thoại di động để giường, cầm lên thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, cùng được gửi từ người. Nội dung tin nhắn đơn giản đến mức thể đơn giản hơn, chỉ có hai chữ: ngủ ngon.

      Thẩm Kiều đặt điện thoại di động xuống, nâng cằm lên nhìn chằm chằm vào màn hình rồi mất hồn.

      Từ khi nằm viện đến giờ, hơn tháng rồi, bọn họ cũng chưa gặp nhau, cũng có bất kì liên hệ gì, vậy mà hôm nay vừa xuất , cho cơn chấn động... lớn như vậy, trong lúc nhất thời, Thẩm Kiều có phần chậm chạp quá mức.

      Nhưng mà, hành động của , thấy thế nào cũng giống như bị Trương Khải kích thích. Vậy mà người kia lại muốn theo đuổi .... Mặc dù có chút khác thường, nhưng chưa từng ra những câu muốn theo đuổi giống như thế này.

      Đột nhiên có cơn rung động kéo trở về thực tế, Thẩm Kiều cầm điện thoại lên, mở tin nhắn mới nhất ra. Bây giờ muốn theo đuổi em nên da mặt rất dày, em đếm xỉa đến cũng sao, gia có rất nhiều kiên nhẫn!

      Thẩm Kiều cười thầm: "Ngu ngốc."

      Hết chương 25.
      Last edited: 19/12/14
      TrâuTuyết Liên thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Trộm được sợi hương.
      Editor:✤MạnNhi✤


      Thẩm Kiều thiên hôn địa ám bận rộn cả ngày trời, sắp tan ca đồng nghiệp nữ thích tám chuyện từ từ đến, ,"Vừa rồi mới ra ngoài làm việc, lúc trở về nhìn thấy bạn trai dừng xe ở dưới cổng ra vào, chắc chờ ở dưới đó."

      Thẩm Kiều nhíu mày,"Bạn trai?"

      "Đúng vậy, gần đây ngày nào cũng đến, nếu phải bạn trai cũng là người theo đuổi, chấp nhận bất cứ câu trả lời nào khác."

      Thẩm Kiều liếc mắt cười giả dối.

      "Đàn ông ấy mà, chỉ có khi theo đuổi mới đối xử với mình tốt nhất, khi giành được rồi hoàn toàn biết quý trọng. Cho nên, tiểu Kiều à, nếu như còn chưa đồng ý, vậy tốt nhất là cứ kéo dài ra, thêm ngày là tốt ngày, về sau cũng thể hưởng thụ được nữa...!" Nữ đồng nghiệp vỗ vỗ bả vai Thẩm Kiều, than thở rời .

      Thẩm Kiều gật đầu, đợi đồng nghiệp xa, nụ cười mặt tan thành mây khói.

      Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa chính đơn vị, thấy xe việt dã của Trương Khải. May mà còn có mắt, cũng chưa bao giờ lái mấy chiếc xe thể thao nổi tiếng, hống hách, ngang ngược đón .

      Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn lúc, tình nguyện tới.

      Từ kính chiếu hậu, Trương Khải cũng nhìn thấy Thẩm Kiều, nhanh chóng xuống xe, sau đó lấy từ hàng ghế trước ra bó hoa hồng đỏ, cười tủm tỉm nhìn .

      Thẩm Kiều híp mắt nhìn hoa hồng, nhíu mi : "Thất thiếu, rốt cuộc gần đây ngài muốn làm gì?"

      Trương Khải cúi đầu nhìn hoa hồng đỏ kiều diễm, ướt át: " ràng như vậy mà nhìn ra à?"

      Thẩm Kiều gật đầu: "Nhìn ra."

      Trương Khải nhếch miệng cười: "Vậy được rồi, nào, hôm nay tôi đưa em đến chỗ này rất thú vị." xong, mặc kệ Thẩm Kiều có đồng ý hay , kéo làm bộ muốn .

      "Đợi chút, " Thẩm Kiều hất tay của ra, " nhìn ra nhưng mà hiểu."

      Trương Khải hỏi ngược lại: "Có cái gì hiểu?"

      Lúc này, đột nhiên, điện thoại của Trương Khải vang lên, nhìn thoáng qua màn hình, cắn răng nhận điện thoại, giọng vô cùng nghiêm chỉnh, thậm chí còn ăn khép nép: " sao cả à? A, con biết rồi."

      Thẩm Kiều kìm chế, cố gắng cười ầm lên. Vừa nghe giọng cũng biết, nhất định là ta bị ông cụ trong nhà gọi về, chắc chắn buổi tối gian nan.

      "Này, " Trương Khải cúp máy, ngại ngùng xoa xoa tóc, nhét hoa vào trong ngực Thẩm Kiều, "Tôi đưa em về trước nhé, hôm nay được rồi, phải về nhà chuyến."

      Thẩm Kiều mong còn được, vì vậy vội vàng gật đầu: "Được, có vấn đề, đưa về cũng sao."

      ", , tôi lỡ hẹn rồi, cũng thể mặc kệ em rồi ném em đường, thôi, lên xe nào."

      Đột nhiên, chiếc Lexus màu bạc nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh, hai người hẹn mà cùng nhìn sang, Dương Kiền mặc bộ tây trang màu đen, dáng người cao lớn, thẳng tắp, từi phía ngược sáng xoải bước đến gần. Trương Khải nhíu mày "Ơ" tiếng, trong nháy mắt liền hiểu mình bị ai bán đứng! !

      Dương Kiền cười hỏi: "Hai người đâu vậy?"


      Trương Khải cắn răng nghiến lợi trả lời: " !"

      "À, có việc gì làm trước , tôi đưa Thẩm Kiều về." xong, lấy bó hoa trước ngực Thẩm Kiều , kín đáo đưa cho Trương Khải, "Mời cậu tặng nó người nào muốn ấy."

      Trương Khải bị chọc tức, ném hoa , đứng phố cũng thèm để ý người khác tới lui, lớn tiếng kêu gào: "Họ Dương kia, hai quân giao chiến còn chém sứ đâu, tại sao cậu dám đâm dao sau lưng tôi hả?"

      Dương Kiền vừa bước được hai bước quay đầu lại, giả bộ hồ đồ hắng giọng : "Làm sao vậy?"

      Nhưng nụ cười mặt hoàn toàn bán đứng , nhưng mà trưởng phòng Dương vẫn ừ hử gì, tiêu sái phất phất tay, rời như áng mây.

      Vừa mới nghe ý tứ đối thoại giữa hai người họ, sở dĩ Trương Khải nhận được điện thoại từ đại viện gọi tới, là do Dương Kiền sau lưng giở trò quỷ, hai người này muốn vì mà trở mặt thành thù sao? Thẩm Kiều ngồi bên ghế lái phụ im lặng cắn móng tay.

      Thẩm Kiều rốt cuộc nhịn được than thở: "Thiếu gia, ngài và thất thiếu có thể giơ cao đánh khẽ hay , đừng đùa bỡn nữa được ? Kẹp tôi ở giữa để làm cái gì? Tôi chỉ là , tay trói gà chặt mà thôi."

      Khuỷu tay Dương Kiền chống lên cửa xe, ngón tay khẽ vuốt ve cằm, mắt nhìn chăm chú đoạn đường phía trước, thanh chậm rãi : " giờ em nên đồng ý làm bạn , bảo đảm chắc chắn lão Thất quấn quít nữa, cảm thấy thế nào?"

      Nghe vậy, Thẩm Kiều cắn cắn môi, vừa định mở miệng, liền bị người ở bên cạnh ngắt lời: "Được rồi, biết rồi, ép buộc khiến em có áp lực."

      Thẩm Kiều ngẩn ra, nhàng nuốt ngụm nước bọt, dũng khí vừa mới nổi lên trong nháy mắt lại biến mất, còn xót lại chút xíu nào.

      Xe đến cửa đại viện Thẩm Kiều : " cần vào, dừng ở cổng là được rồi."

      Nhưng Dương Kiền nghe, còn lái xe vào đại viện, sau khi dừng lại ở trước của nhà Thẩm Kiều, cũng xuống xe theo.Cách chiếc xe, Thẩm Kiều hơi khẩn trương nhìn , biết muốn làm cái gì. Còn chợt nở nụ cười, xoay người vào sân, Thẩm Kiều giật mình cái rồi vội vàng đuổi theo.

      Cố Hoa Lam thấy Dương Kiền và Thẩm Kiều cùng trở về, cũng sửng sốt, Thẩm An xem báo cũng nhìn bọn họ, thu hồi tờ báo bình tĩnh : "Vừa đúng lúc, ăn cơm trước , chuyện công việc cơm nước xong rồi ."

      Dương Kiền gật đầu cái: "Dạ, Kiểm Sát Trưởng Thẩm."

      Thẩm Kiều biết là bản thân tự mình đa tình, vì vậy cúi đầu quay người lên lầu. Lề mề lúc lâu, mới thay quần áo đến phòng ăn. Thẩm Du chưa về, bàn chỉ có bốn người bọn họ. Thẩm Kiều ngồi bên cạnh mẹ mình, thoáng ngẩng đầu, là có thể thấy người ngồi đối diện, nhưng vẫn buồn bực cúi đầu bới cơm.

      Cố Hoa Lam chợt mở miệng : Mấy ngày trước gặp mẹ con, bà con chuẩn bị kết hôn, định xong ngày chưa?"

      Tốc độ nhai thức ăn của Thẩm Kiều cũng chậm lại, dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe.

      Dương Kiền liếc mắt cái rồi cúi đầu bới cơm, mỉm cười : " thể nào."

      "A, nhưng mà cũng có đối tượng rồi, kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn, giống con nhóc Thẩm Kiều này, bạn trai cách xa như vậy, đừng tới kết hôn, gặp mặt lần cũng khó."

      Thẩm Kiều nghe xong lời này, kích động đến nỗi suýt nữa phun cơm ở trong miệng ra. vẫn chưa đề cập với gia đình rằng và Giản Dư Mặc chia tay, Thẩm Kiều lo lắng yên liếc mắt nhìn Dương Kiền, quả nhiên thấy sắc mặt của trầm hơn rất nhiều. Vì vậy vội vàng giọng với mẹ: "Chúng ta có thể tới chuyện này ?"

      Cố Hoa Lam nhíu mày: "Sao hả? Chuyện này cũng cho à?"

      " phải, ngài..."

      "Được rồi, được rồi, nữa, ăn cơm ."

      Thẩm Kiều lo lắng Dương Kiền tức giận, nhưng xem ra lúc này cũng có gì khác thường, giống như mới vừa rồi vẻ trầm trong nháy mắt đó là nhìn lầm rồi.

      Sau bữa cơm chiều, Dương Kiền theo Thẩm An đến thư phòng bàn công việc, Thẩm Kiều và mẹ hàn huyên lát, liền trở về phòng. Quyển sách được mở ra ở bàn vẫn chưa lật thêm trang nào, chống cằm, tâm tư sớm du ngoạn đến Thái Hư rồi.

      biết trải qua bao lâu, có người tới gõ cửa, Thẩm Kiều định "mời vào" , nhưng đầu óc vừa chuyển cái, liền tự mình mở cửa. Quả nhiên, thấy Dương Kiền đứng ngoài cửa.

      Giữa ấn đường của Dương Kiền có vẻ mệt mỏi, nhưng mặt là ý cười nồng đậm, dựa người vào khung cửa nhìn .

      " xong rồi à?"

      "Ừ."

      "Vậy nhanh trở về thôi, còn sớm nữa."

      Dương Kiền gật đầu: " định , nhưng mà muốn câu tạm biệt."

      Thẩm Kiều nghe vậy vươn tay, khe khẽ vẫy vẫy tay: "Hẹn gặp lại."

      Dương Kiền im lặng nhìn , lát sau đứng thẳng người, quay đầu lại nhìn xung quanh lần. Nhà Thẩm Kiều là tòa nhà có ba tầng, lầu hai chỉ có và Thẩm Du ở, hôm nay Thẩm Du về, nên cũng có ai khác.
      {

      Thẩm Kiều biết muốn làm gì, tiềm thức nhắc nhở phải né tránh về phía sau cửa, nhưng mà cuối cùng cũng tránh thoát, chợt nghiêng người tiến vào, nghiêng đầu khẽ hôn lên gò má của , giống hệt chuồn chuồn lướt nước.

      Trộm hương thành công, Kiền thiếu gia khẽ mím môi cười, tràn đầy vẻ thâm tình nhìn khuôn mặt đỏ ửng củaThẩm Kiều có phần sửng sốt.

      "Vẫn muốn nhìn nữa à? Cảm thấy chưa đủ?" xong, lại làm bộ thò người vào, nghe thấy ở dưới lầu gọi tên .

      Rốt cuộc Thẩm Kiều cũng phản ứng lại, cuống quít đẩy ra ngoài, đóng cửa chặt. Ngón tay Dương Kiền đặt môi, phía còn lưu lại nhiệt độ của , khuôn mặt của tinh tế, mềm mại, có chút hương thơm nhàn nhạt, rất dễ ngửi, hấp dẫn , hung hăng cắn cái.

      Thẩm Kiều dựa vào cửa, bàn tay ôm lấy lồng ngực dâng phập phồng ngừng, gương mặt hồng rực. ràng bọn họ từng ôm qua, cũng từng hôn nhau, nhưng biết vì sao, chẳng qua đây chỉ là khẽ hôn lên gò má mà thôi, lại có thể khiến trái tim rung động như vậy.

      Dương Kiền từ lầu xuống, Thẩm Du ung dung ôm ngực nhìn , "Cha tôi ở thư phòng lầu , hơn nữa ông ấy vừa xong việc ra ngoài tản bộ, chạy lầu làm gì?"

      Dương Kiền nhún vai, : "Tạm biệt Thẩm Kiều thôi. Muốn uống mấy chén hay ?"

      Thẩm Du cởi áo khoác âu phục ném lên ghế sa lon, xoay người dẫn đầu ra ngoài sân .
      [

      Khi Thẩm Kiều mệt mỏi muốn ngủ, nhận được tin nhắn, là Thẩm Du. uống rượu nên thể lái xe, bảo đến đón.

      Chân của Thẩm Kiều dưỡng gần hai tháng, chính cũng cảm thấy còn bất cứ vấn đề gì, vì vậy liền cầm chìa khóa, lái xe ra ngoài.

      Dương Kiền nhìn chằm chằm tin nhắn vừa mới được gửi lại, sướng đến phát rồ rồi. Nghiêng đầu nhìn Thẩm Du ở bên cạnh uống gục, vừa vui vẻ lại thêm chút hí hửng. Cảm giác chếch choáng đột nhiên xuất , Dương Kiền liền vừa lăn vừa bò chạy vào toilet, nằm sấp bồn cầu ói ngừng.

      Thẩm Kiều tìm được đến nơi, đẩy cửa vào nhìn thấy Thẩm Du rất có hình tượng nằm ghế sa lon ngủ mê man. tới đá đá , cao giọng : "Này, tỉnh lại mau."

      Nhưng mà Thẩm Du hoàn toàn ngủ như chết, hề động đậy. Thẩm Kiều cắn răng nhìn than thở, " nghi ngờ là làm thế nào mà có thể gửi tin nhắn ."

      Thẩm Kiều định xoay người lại kéo Thẩm Du, chợt bị ôm cổ từ phía sau. Thẩm Kiều bị sợ đến mức kêu lên sợ hãi, suýt nữa nhảy dựng lên.

      "Đừng sợ, ừ…"

      thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng, Thẩm Kiều bắt đầu giãy giụa chợt yên tĩnh trở lại, thậm chí ngay cả hô hấp cũng muốn dừng lại.

      tay Dương Kiền vòng quanh eo của , tay vòng quanh vai , hơi thở ấm áp của ngừng bao phủ làn da mềm mại của ở sau cổ, hơi ngứa, cảm giác tê tê dại dại dường như truyền khắp toàn thân trong nháy mắt.

      Dương Kiền vùi đầu cổ , tham lam ngửi hương thơm nhàn nhạt tỏa ra người , mùi vị đó như loại chất độc, khi ngửi thấy, cả đời này bỏ được.

      Nụ hôn của tỉ mỉ rơi da thịt phía sau tai , khàn giọng nỉ non bên tai : " là nhớ, rất muốn."

      Thẩm Kiều cắn môi, nước mắt chan chứa trong vành mắt từ lúc mới bắt đầu chợt lăn xuống, rơi cánh tay của vòng trước người , Thẩm Kiều cảm thấy thân thể chợt cứng đờ, sau đó ôm bả vai của , xoay lại.

      cúi đầu, Dương Kiền hơi cúi thấp người, thấy hốc mắt và chóp mũi của hồng hồng, còn có nước mắt rơi lã chã, nhàng lau nước mắt rơi mặt , thanh trầm thấp như phát run: " phải có cảm giác, có đúng hay ? Trong lòng em có , có đúng ?"

      Thẩm Kiều cắn môi lên tiếng, nhưng dường như nước mắt càng tuôn trào mãnh liệt. Dương Kiền cúi đầu thở dài tiếng, ôm chặt , nghiêng đầu hôn lên bờ môi của .

      Đầu lưỡi của ngang ngược cạy mở hàm răng ra, nóng bỏng trượt vào trong miệng . Trong nháy mắt đó Thẩm Kiều biết , toàn bộ phòng tuyến của , sụp đổ hoàn toàn. muốn cố chấp nữa, cũng muốn kiên trì trong đau khổ nữa, chỉ muốn chìm đắm trong dịu dàng của , cho dù là vạn kiếp bất phục.

      Cảm nhận được dịu dàng đáp lại, Dương Kiền ôm ngang lên, nụ hôn cũng biến thành điên cuồng, là con ngựa hoang mất cương, thể dừng lại được nữa rồi…..

      Hết chương 26
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Muốn em!
      Editor:❀MạnNhi❀
      --- ------ -------

      --- ------ -------

      Thẩm Du lật người, "rầm" tiếng lăn từ ghế sa lon xuống đất, cái gáy còn đập mạnh xuống đất, đau đớn khiến tỉnh táo lại trong nháy mắt, nhưng con ngươi hề có tiêu cự chỉ đảo vòng, rồi lại từ từ khép lại.

      Trong phòng, vốn có cặp đôi ôm nhau, sớm biến mất thấy bóng dáng.

      Ở tầng cùng của câu lạc bộ có hai phòng khách, bình thường nếu bọn họ uống rượu muốn về nhà, ngủ lại ở đó. Dương Kiền lôi kéo Thẩm Kiều ra khỏi thang máy, quẹt thẻ phòng, sau đó đẩy cửa vào.

      Trong bóng tối, nắm chặt tay của , bọn họ ngắm nhìn lẫn nhau. Trải qua cả đoạn đường im lặng, Thẩm Kiều bắt đầu cảm thấy làm như thế này đúng, cho dù là bọn họ muốn ở bên nhau, cũng phải từng bước từng bước. Nhưng dường như Dương Kiền đoán được tâm tư của , bước thêm bước về phía , thuận thế lùi lại nhưng lại phát phía sau lưng là cửa.

      Dương Kiền ôm lấy đè lên cánh cửa, trán chống lên trán , hô hấp dồn dập, thanh khàn khàn: "Nhìn , phía sau em còn đường nữa rồi, thể lùi được nữa, chỉ có thể theo ."

      Bởi vì hơi thở rối loạn, nên lồng ngực Thẩm Kiều phập phồng ngừng, bộ ngực mượt theo đó mà lên lên xuống xuống, thỉnh thoảng lại như có như chạm vào . Dương Kiền cúi đầu nhìn, cặp như có thể phun ra lửa, cảm giác ở phía dưới càng lúc càng buộc chặt, càng căng trướng.

      Thẩm Kiều có sức lực đẩy lồng ngực to lớn của ra, thanh run rẩy: "Em cảm thấy... Chúng ta nên..."

      Lời còn chưa hết, môi của trực tiếp dán lên , nóng bỏng này so mới vừa nãy chỉ có hơn chứ kém, trong nháy mắt, Thẩm Kiều liền mất tự chủ, dù có xô đẩy cũng chỉ khiến càng muốn hơn nữa.

      cắn mút trêu chọc , nhanh chóng khiến Thẩm Kiều khó thở, cả người cũng nhũn như con chi chi, cố gắng níu lấy cổ áo của , dùng cách này chống đỡ để bản thân ngã xuống.

      kéo mở quần áo của , bàn tay khô ráo, nóng bỏng lướt qua làn da trơn bóng, nhẵn mịn của , khiến cả người bắt đầu run rẩy, tay của đẩy áo bra của lên cao, thứ xinh đẹp mượt mà tựa như thỏ khẽ nhảy ra, trong bóng tối trắng nõn như ngọc, phát ra ánh sáng. thích nắm lấy nó buông tay, từ nhàng vuốt ve cách ôn nhu, biến thành vội vàng, đói khát xoa nắn. Thẩm Kiều khẽ nhíu mày, bộ ngực căng trướng làm khó chịu, mỗi lần bàn tay của lướt qua đầu đỉnh dựng đứng, cũng khiến nhịn được mà rên rỉ. dùng mọi cách để trêu chọc, cảm thấy có dòng nước nóng bỏng giọt chảy ra ở phía dưới.

      Dương Kiền bắt đầu đưa tay cởi quần của , dùng đầu gối đẩy hai chân khép chặt của ra. buông môi ra, nhìn hai gò má đỏ hồng của , phía dưới càng ngày càng căng trướng khó nhịn, dùng thanh khàn khàn bên tai : "Em cảm thấy quá nhanh, nhưng tiểu Kiều à, biết đợi ngày này bao lâu rồi ? Mỗi lần cho rằng bản thân được ôm em cách chân thực, lại nhịn được mà gọi tên em, rồi lại khiến bản thân vỡ mộng mà tỉnh lại, ga giường cũng bị thấm ướt giống như cười nhạo . Em biết , quên mình bao nhiêu lần nhớ em, bao nhiêu lần muốn em, làm em?"

      cho cơ hội chuyện, liền cúi đầu há miệng ngậm lấy nơi đầy đặn của , đầu lưỡi đảo quanh điểm thẳng đứng, bú mút, trêu chọc ngừng. Thẩm Kiều chịu đựng phản ứng của cơ thể, cắn chặt môi, ngón tay bấm vào bả vai , móng tay mượt mà lưu lại ở đó từng vệt máu dài.

      Dương Kiền chợt ôm ngang lên, xoải bước về phía phòng ngủ cách đó xa. Thẩm Kiều biết đâu, chỉ có thể ôm chặt cổ của . Tiếp xúc chặt chẽ như vậy, cũng làm cho chạm đến cái gì đó rất cứng rắn cố gắng ưỡn lên.

      mạnh mẽ ném lên chiếc giường mềm mại, sau đó liền cúi người đè lên. Ánh sáng trong mắt của bị ham muốn tình dục chiếm giữ, cởi hết quần áo của ra, nhìn thấy hình con cá heo xương quai xanh. cẩn thận vuốt ve, nhắm mắt lại thành kính hôn lên, "Em biết lúc ấy có bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu hối hận đâu."

      Dương Kiền ôm chặt lấy , giọng , thậm chí còn có chút cầu khẩn: "Em đừng rời nữa, nếu , phát điên mất."

      Thẩm Kiều ôm lấy , nước mắt theo khóe mắt im lặng chảy xuống, ướt đẫm cái chăn, cũng ướt đẫm lòng của .

      muốn cho biết, mấy năm nay, bản thân cũng nhớ rất nhiều? Sau khi bị thương, cũng muốn tỉnh lại, vừa nhớ tới , trái tim lại đau đớn như bị dao cắt. Đối mặt với thế giới , cũng vui, những món đồ mà đưa, nỡ ném bỏ, ném nên lúc nào cũng nhớ , biết nên nhớ , nhưng trái tim của cũng bởi vì mà mất kiểm soát. Tổn thương sâu như vậy,làm sao khổ sở? Nhìn và Thịnh Hạ tình nồng ý mật, cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm đó rốt cuộc cũng khiến hiểu được có bao nhiêu đau đớn, khổ sở.

      Theo cuộc ái ân, chất lỏng chảy giọt ở dưới nụ hoa, Dương Kiền đẩy chính mình vào sâu, tiểu huyệt chặt chẽ cùng thịt non mềm mại trơn nhẵn hút lấy , xoa dịu dục vọng như muốn nổ trung của , Dương Kiền kìm chế được gầm . Nhưng lại nhíu mày, đau đớn kêu lên. Dương Kiền mút chặt lấy bờ môi và đầu lưỡi thơm tho của , nhàng ôn nhu, giọng dụ dỗ, bàn tay nắm chặt cặp mông ý đồ muốn tránh của .

      "Ngoan nào, em thả lỏng , chặt quá, rất đau."

      Nước mắt Thẩm Kiều như dây trân châu bị đứt đoạn, nhíu mày khẽ : "….Đừng."

      " muốn." Đầu lưỡi Dương Kiền ngừng dụ dỗ , muốn xoa dịu cơn đau đớn của .

      co lại trong ngực , từ giọng nức nở dần dần trở thành tiếng rên rỉ tê dại thấu xương.

      Bắp đùi Thẩm Kiều bị đau nên tỉnh lại, mở mắt ra, phát bản thân khỏa thân nằm trong ngực Dương Kiền, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện bọn họ làm tối qua. Thẩm Kiều nhàng chui từ trong ngực ra ngoài, chịu đựng cảm giác chua xót đau đớn người, tìm quần áo của bị vứt đầy trong phòng.

      Cuối cùng tìm được điện thoại ở chân giường, thời gian lên rằng chỉ còn 20’, chút nữa là làm trễ, nếu gặp phải Nghiêm Túc bị xử lí nghiêm khắc.

      Mặc quần áo xong, Dương Kiền vẫn có xu hướng tỉnh lại, Thẩm Kiều nằm sấp bên giường nhìn bộ dáng ngủ say sưa. nằm trong ngực cả đêm, gối lên cánh tay của , nhất định vừa đau vừa tê? Nhìn vẻ mặt tuấn của ngủ cách an tường, , nhưng lại cảm thấy lo lắng, bọn họ còn chưa chính thức bắt đầu, trực tiếp tiến đến bước này, rất tốt sao?

      Thẩm Du tỉnh lại giữa đống chai rượu, đau đầu muốn chết, giãy giụa ngồi dậy, phát mình lại có thể nằm đất, địa điểm lại là chỗ tối hôm qua uống rượu. rất ít khi uống say như vậy, say đến mức còn biết gì, nhưng mà cũng đến mức quên mình ướng với ai. Nhưng tại sao lại ngu ngốc nằm đất, còn kẻ đó lại biến mất thấy bóng dáng? ràng ta thừa dịp say rồi ném thèm quản!

      Thẩm Du lấy điện thoại di động ra, lại phát mình có gửi tin nhắn cho Thẩm Kiều. cố đào rỗng đầu óc cũng nhớ ra được mình gửi tin nhắn bao giờ. Nhưng mà cũng muốn nghĩ nhiều, dù sao uống quá nhiều làm chuyện gì cũng có thể.

      Nhưng khi nhìn thấy xe của Thẩm Kiều ở bãi đậu xe, hoàn toàn mơ hồ.

      Nếu Thẩm Kiều đến đây, tại sao còn nằm mặt đất?

      Nếu Thẩm Kiều đến, ấy đâu rồi?

      Nghĩ như vậy, tìm được xe của mình, quả nhiên thấy xe của Dương Kiền vẫn dừng ở vị trí ngày hôm qua. Lần này, cuối cùng cũng hiểu hết tất cả.

      Thẩm Kiều định mở cửa, nhìn thấy Thẩm Du đứng ngoài cửa định giơ tay lên muốn gõ cửa. mở cửa ra, chỉ có Thẩm Du sửng sốt, còn có bản thân cũng sửng sốt. Chuyện này với chuyện bắt kẻ thông dâm có gì khác nhau đâu?

      Vẻ mặt Thẩm Du rất khó coi, kéo tay áo lên muốn xông vào bên trong, " ở trong đó đúng ?"

      Thẩm Kiều vội vàng ngăn lại, : "Bị muộn rồi, đưa chị về nhà thay quần áo khác ."

      Thẩm Du có phần tức giận rống to: "Đầu óc chị có bị làm sao hả? đến mức này rồi, tại sao vẫn muốn đỡ cho ta?"

      Thẩm Kiều vội vàng đẩy Thẩm Du ra, thuận tay đóng cửa lại, "Bây giờ muốn quan tâm cái gì hết, phải đến đơn vị ngay lập tức."

      Thẩm Du hừ lạnh: "Tối hôm qua sao nghĩ đến việc sáng nay bị muộn?"

      Thẩm Kiều: "..."

      "Bỏ mặc em trong phòng bao, để em nằm sàn nhà ngủ đêm, có biết nhân viên phục vụ lấy ánh mắt gì nhìn em ? Người ta cũng nể mặt lão Thất, mới ném em ra ngoài."

      Thẩm Kiều liếm liếm bờ môi khô khốc, cố gắng tìm chút lời để giải vây cho bản thân. Nhưng dù thế nào, bỏ mặc em trai uống say ở đó, chính là do đúng.

      "Họ Dương hiểm, có trái tim. cho mà biết, chuyện hôm nay, xong với tôi đâu!"

      Giọng của Thẩm Du lớn, nhưng Thẩm Kiều cũng biết, lần này cậu ấy giận rồi. Thẩm Du rất khi ít nổi giận, nhưng khi thực
      Giọng của Thẩm Du lớn, nhưng Thẩm Kiều cũng biết, lần này cậu ấy giận rồi. Thẩm Du rất ít khi nổi giận, nhưng khi thực giận dữ, cũng tương đối khó khăn để dụ dỗ. Thẩm Kiều thở dài, vội vàng nhấc chân đuổi theo Thẩm Du vào thang máy.

      Rốt cuộc Thẩm Kiều vẫn tới trễ. Bộ trưởng bộ ngoại giao đích thân tham dự hội nghị, sau khi hội nghị bắt đầu, Thẩm Kiều mới bám bờ tường rón rén vào phòng hội nghị lớn. Cẩn thận ngồi xuống vị trí của mình, cảm nhận ràng ánh nhìn hề có hảo cảm nhìn mình chăm chú, ngẩng đầu nhìn sang, thấy ánh mắt sắc bén, ác nghiệt của Nghiêm Túc.

      Những ngày qua Dương Kiền bận rộn ngừng nên ngủ rất ít, tối hôm qua chỉ uống nhiều rượu, sau đó ăn cách thỏa mãn, ôm lấy , sau đó cả đêm ngủ như chết. Đợi tỉnh ngủ, phát người vẫn nằm trong ngực thấy đâu nữa.

      Dương Kiền tìm khắp căn phòng trọ cũng tìm thấy bóng dáng của , ngay cả tờ giấy cũng lưu lại. Sau khi lên giường với ta, lại có thể thầm chạy mất! bị giày vò cả đêm, thế mà vẫn có sức lực để chạy trốn.....

      Dương Kiền bắt đầu gọi điện thoại cho Thẩm Kiều, nhưng họp, vả lại vừa mới bị ánh mắt của Nghiêm Túc cảnh cáo, nên thực dám chạy ra ngoài nghe điện thoại. gửi lại tin nhắn mình bất tiện. Nhưng Dương Kiều lại coi là muốn trốn tránh.

      hối hận rồi à? Nhất định là vậy rồi. Mở mắt ra thấy người nằm bên cạnh chính là mình, chắc chắn là hối hận đến mức ruột cũng xanh mét rồi! Cho nên sau khi ngủ với , lại chịu trách nhiệm mà chạy mất.

      "Được, rất tốt!" Dương Kiền cắn răng nghiến lợi , trong lòng cực kỳ hận Thẩm Kiều, nếu như bây giờ Thẩm Kiều đứng trước mặt , chắc chắn hề mềm lòng mà cắn chết .

      Sau khi kết thúc hội nghị, qua giờ cơm trưa. Nhưng Nghiêm Túc vẫn để Thẩm Kiều , ngược lại còn bắt đến phòng làm việc chuyến.

      Thẩm Kiều chuẩn bị tốt là bị phê bình, nhưng Nghiêm Túc lại đưa cho túi giấy, ngoài dự đoán của lại ôn tồn : " cũng biết vụ án này, nên sau này tiếp tục theo nó, Bắc Âu, khoảng ba tháng."

      " công tác?"

      " nhảm."

      Thẩm Kiều tình nguyện nhận lấu túi giấy. Nghiêm Túc dựa vào nét mặt của liền đoán được suy nghĩ của , vì vậy cho thêm nắm củi rồi : "Nếu như có thể kết thúc vụ án này cách thuận lợi, mùa thu cho thăng chức."

      Thẩm Kiều mở túi giấy ra, lấy ra tập tài liệu, lật từng tờ từng tờ. Là mấy vụ án thương mại ở các nước Châu Âu, vẫn theo cho nên rất quen thuộc, chắc chắn luống cuống tay chân, liên tục nhầm lẫn giống mấy lần trước. có thể đảm bảo chắc chắn là mình hoàn thành, nhưng lại muốn công tác vào lúc này, như thế nào cũng giống như trốn tránh vậy.

      Mặc dù cảm thấy quá nhanh, nhưng cũng muốn trốn tránh. định chuyện với Dương Kiền tốt, thả chậm bước chân của nhau, bước từng bước . Trong bộ phim trong có câu thoại: "Cơm phải ăn từng miếng, từng miếng , đường phải bước từng bước từng bước, bước quá lớn, dễ giẫm phải trứng thôi." Lời mặc dù hơi thô, nhưng mà để ý chút cũng sai. Hai bọn họ, lòng vòng nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thực mở rộng tấm lòng với nhau, bỏ qua trình tự chạy thẳng đến bước cuối cùng, tiếp thụ nổi, càng cảm thấy lo lắng yên.

      Huống chi, Dương Kiền và Thịnh Hà vừa mới chia tay, mà cũng mới rời khỏi Giản Dư Mặc, nếu như bọn họ vội vàng đến với nhau, tất nhiên khiến cả ba người cùng cảm thấy khó chịu.

      Thẩm Kiều nhét tài liệu vào túi giấy, "Để tôi suy nghĩ , ngày mai cho câu trả lời chắc chắn."

      Nghiêm Túc uống trà ngước mắt liếc cái, trầm giọng dặn dò: "Suy nghĩ kỹ, đừng vì con cá ở trước mắt mà làm vuột mất con cá lớn béo ngậy, ai tốt với mình cũng bằng tự đối xử tốt với chính mình."

      Thẩm Kiều định rời khỏi phòng làm việc của Nghiêm Túc, liền nhận được cú điện thoại, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

      Thịnh Hạ hỏi: "Có rảnh ? Muốn gặp lần."

      Giọng của ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Thẩm Kiều cảm thấy lo lắng, gặp mặt, chắc chắn có liên quan đến Dương Kiền. Thẩm Kiều mím môi hơi do dự, cuối cùng vẫn hẹn thời gian và địa điểm.

      Nhưng mà, dù thế nào Thẩm Kiều cũng có nghĩ đến, Thịnh Hạ lại mang chiếc khuyên tai thạch màu tím mà tặng cho ấy đến. Trong nháy mắt khi nhìn thấy nó, Thẩm Kiều sửng sốt.

      Ngày sinh nhật thấy cầm nó, khi đó nhặt trong đó chiếc, cái còn lại bị lấy . Nhưng mà hiểu, vì sao lúc này nó lại ở trong tay Thịnh Hạ? Chuyện về và Dương Kiền, Thịnh Hạ biết được bao nhiêu?

      Hết chương 27
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      ngocanhTuyết Liên thích bài này.

    5. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Thích Thịnh Hạ hơn :))
      Tò mò k biết ấy định làm gì đây XD

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :