1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quên phải yêu anh - Chiết Chỉ Mã Nghị (69/69) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Con gấu bị vứt bỏ [1]
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹

      "Thịnh Hạ với cậu, dáng dấp có điểm giống nhau."

      Thẩm Kiều chợt nở nụ cười, nghe giống như vừa nghe xong chuyện cười, cười ngừng được, thậm chí người đường cũng bắt đầu đồng loạt liếc nhìn, ngay cả Dương Kiền cũng kéo Thịnh Hạ vội vàng cách ra xa.

      Thẩm Kiều cười đến rơi nước mắt, "Cậu cũng đừng với mình Kiền thiếu gia là bởi vì Thịnh Hạ lớn lên giống mình nên mới tìm người ta làm bạn , tội danh cao ngất trời này mình gánh vác nổi đâu."

      Tần Niệm ghét bỏ nhìn Thẩm Kiều: "Cậu ấy à, bị chứng vọng tưởng sao? tự xem bản thân là nhân dân tệ à, ai cũng cậu?"

      "Vậy cậu có ý gì?"

      Tần Niệm khoác cánh tay lên bả vai của Thẩm Kiều, "Dáng vẻ, tính tình của Thịnh Hạ bây giờ, cực kỳ giống cậu trước kia, nhưng mà, chỉ là trước kia mà thôi. Cậu bây giờ phải là cậu của ngày trước, nhưng Dương Kiền vẫn giống Dương Kiền trước kia, ta vẫn thích nữ sinh với mái tóc dài phấp phới dịu dàng động lòng người. Vì vậy, bây giờ cậu cũng thấy đấy, ta chăm sóc Thịnh Hạ đủ điều, đối với cậu trừng mắt lạnh lùng, có lẽ là chuyển những biểu thương cậu năm đó trút lên người Thịnh Hạ rồi. Còn cậu, chính là giấc mơ mà Dương Kiền chưa bao giờ thực được, hôm nay có người có thể hoàn thành giấc mơ đó cho ta, đây phải là cực kì tốt sao?"

      Thẩm Kiều nặng nề gật đầu, "Vô cùng tốt."

      "Mình dám có phải Dương Kiền tìm được bóng dáng trước kia của cậu người Thịnh Hạ, nhưng có điều mà mình cực kì hiểu , ta thích cậu bây giờ. Biết chưa?"

      "Có lẽ hiểu được ít."

      Tần Niệm thở dài: "Cũng khác lắm, nếu lộ liễu chạy theo tình , ngược lại cũng tốt. Cậu cũng đừng đau lòng quá, mọi người cùng tốt, mới là tốt."

      Thẩm Kiều nhìn Tần Niệm: "Mình đau lòng."

      Tần Niệm cũng hít khí: "Vậy cậu nhéo mình làm cái gì?"

      Thẩm Kiều cúi đầu, nhìn bàn tay của mình và Tần Niệm nắm chung chỗ, thề, hề dùng sức, càng cần là nhéo. Nhưng cho dù giải thích như thế nào, Tần Niệm vẫn mực chắc chắn đó là lấy cớ, còn có suy nghĩ an phận. Thẩm Kiều sốt ruột muốn khóc, có trời đất chứng giám, chính là thanh niên năm tốt, hoàn toàn có suy nghĩ muốn làm xằng làm bậy.

      Tần Niệm hỏi: "Vậy cậu cái gì là làm xằng làm bậy?"

      Thẩm Kiều sợ Dương Kiền nghe thấy chuyện và Tần Niệm , chỉ muốn nhanh chóng đuổi cái vị ở trước mắt này , vì vậy : "Cái gì cũng tính hết."

      "Hừ!"

      Thẩm Kiều nhắm mắt để tránh nước bọt bắn vào trong mắt, đợi đến khi mở mắt ra, Tần Niệm rất xa. Khi Thẩm Kiều đuổi theo vượt qua cặp đôi. Cánh tay cường tráng của Kiền thiếu gia khoác lên vai của bạn , cực kì thân mật. Thịnh Hạ chọn cái kẹp tóc, trái lại, ta lại cho rằng cái khác tốt hơn, vì vậy mua hẳn đôi để đổi lấy nụ cười của mĩ nhân.

      Khi bọn họ đến khách sạn Chu Tử Tuấn đợi sẵn ở đại sảnh. Chỉ thấy Tần Niệm chạy đến, kéo cánh tay của Chu Tử Tuấn, nhón chân lên ghé vào lỗ tai của ấy rồi cái gì đó, vừa còn vừa quay đầu lại liếc mắt nhìn . Lúc này Thẩm Kiều chợt cảm thấy ổn, nếu như Tần Niệm thêm dầu thêm mỡ gì với Chu Tử Tuấn, với giao tình của Chu Tử Tuấn và Dương Kiền, khó bảo đảm ấy lung tung, đến lúc đó dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      Trong lúc Thẩm Kiều do dự có nên cho Chu tiên sinh biết điển cố "Người có trí tuệ nên nghe lời đồn đại" , Chu tiên sinh lại mở miệng trước: "Thẩm Kiều, đừng bắt nạt Niệm Niệm."

      Cằm của Thẩm Kiều cũng sắp rơi xuống đất rồi.

      Thẩm Kiều nhíu mày, chăm chú hỏi: "Em cho rằng quá trình truyền tải ngôn ngữ xuất bug (1) phải?"Tại sao lại bắt nạt Tần Niệm chứ?
      (1) Bug: lỗi, thuật ngữ dùng trong lĩnh vực công nghệ thông tin.
      Tần Niệm vuốt vuốt cổ tay, nhàng dựa vào người Chu Tử Tuấn, giọng : “Cậu vừa mới làm đau tay mình đây.”
      Thẩm Kiều: “Mình…”
      Tần Niệm: “Mặc dù mình biết cậu cố ý.”
      Thẩm Kiều nắm chặt tay.
      “Nhưng mà mình cũng hi vọng lần sau cậu có thể thục nữ hơn chút. Nhìn Thịnh Hạ người ta kìa, dịu dàng nhã nhặn lịch , ngay cả tay, cũng có sức để trói gà.”
      Từ chỗ đằng xa, Trương Khải đến gần, khuôn mặt hiếu kì hỏi: “Ồ, cái gì đó?”
      Qủa đấm nắm chặt của Thẩm Kiêu đột nhiên buông ra, thân thể nghiêng nghiêng rồi dựa vào người Trương Khải, ngước đôi mắt dịu dàng khẽ : “Là như thế này phải ?”
      Có mỹ nữ dựa vào, hiển nhiên Trương Khải bỏ qua món hời này, vì vậy thuận thế ôm lấy Thẩm Kiều, ấn đầu lên bả vai của mình, tỏ vẻ đương nhiên hỏi: “Các người xem, ra tôi và Kiều nhi rất xứng đôi đúng ?
      Chu Tử Tuấn và Tần Niệm làm như nghe thấy, nhìn thấy, cùng ôm lấy eo của đối phương, ân ân ái ái rời . Trương Khải lanh tay lẹ mắt lôi kéo Thẩm Kiều dự định chạy , trịnh trọng : “ nghiêm túc đấy, cân nhắc chút .”
      Thẩm Kiều giơ giơ điện thoại trong tay lên “Ngại quá, Thất thiếu tiểu nữa tử gả cho người ta rồi.”
      Trương Khải nhìn lồng ngực của mình trong nháy mắt trống rỗng, ai ai thở dài. Mà từ khi bắt đầu, ta cũng cảm thấy có ánh mắt tốt theo dõi ta, cảm giác như có gai ở sau lưng. Khi ta nhìn sang, quả nhiên thấy Dương Kiền chuyện với người quen ở chỗ xa.
      ta thèm quản nhiều như vậy, bản thân mình vui vẻ là được. Vì vậy ta tung tung cái chìa khóa xe, ngâm nga câu hát về phía thang máy.
      Thẩm Kiều chờ sau khi Trương Khải rồi, mới đến bên cạnh thang máy, chờ cái khác xuống. Nhận điện thoại rồi đặt vào bên tai, cười : “Bây giờ mới mấy giờ? Dậy sớm vậy.”
      “Vừa khéo ngày hôm nay có sắp xếp công việc, mang mấy cái vali lớn kí gửi về cho em, tránh khi em cần dùng lại tìm được.”
      chu đáo.” Thẩm Kiều trêu chọc cũng quên dặn dò: “ hàng vạn hàng nghìn lần phải chú ý, trong đó có đồ thể làm rơi, nhất định phải dán mấy cái nhãn đồ dễ vớ vào.”
      Giản Dư Mặc biết làm sao cười : “Biết rồi thưa đại tiểu thư, ngài dặn dò 100 lần rồi.”
      Thẩm Kiều về nước trước, chỉ mang theo có hai cái vali tùy thân, để lại mấy vali lớn ra vẻ những năm qua ở Mĩ tìm được bảo bối, thứ cũng thể ném được, còn có rất nhiều món quà muốn tặng cho mọi người, chỉ có thể để ở chỗ của Giản Dư Mặc, để cho gửi về nước.
      Thẩm Kiều : “Từng đấy cũng tính là nhiều nhé.”
      Lúc này cửa thang máy mở ra, Thẩm Kiêu cúi đầu vào. Cửa sắp đóng lại chợt bị mở ra, Dương Kiền ôm lấy Thịnh Hạ đứng ở bên ngoài thang máy, mỉm cười hỏi: “ ngại chứ?”
      Thẩm Kiều khàn giọng lắc đầu. Cho bọn họ vào, đứng ở bên cạnh chính là Thịnh Hạ.
      “Kiều? Em vẫn nghe chứ?”
      Thẩm Kiều vội vàng trả lời: “ nghe đây, .”
      Giản Dư Mặc im lặng mất lúc lâu, giọng có hơi trầm xuống: “Con gấu kia, em mang à?”
      , mang.” Thẩm Kiều vừa , còn vừa lắc đầu.
      Giản Dư Mặc tiếp tục truy hỏi: “Tại sao? phải em vẫn thích nó sao?”
      Thẩm Kiều liếm liếm đôi môi hơi khô khốc, “Cũng phải đặc biệt thích, hơn nữa nó quá to, sau này có thích mua cũng được. giúp em tặng cho người ta .”
      “Được thôi, em làm gì đấy? Ăn cơm tối à?”
      Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, từ góc độ của thấy Thịnh Hạ tựa đầu vào bả vai của Dương Kiền, mỉm cười hạnh phúc, mặc dù giữa bọn họ gì, nhưng khí yên lặng ấm áp vẫn tràn đầy.
      “Bạn bè giúp em tẩy trần.”
      Hình như Giản Dư Mặc muốn noi gì đó rồi lại thôi, cuối cùng lại : “Vậy làm em mất thời gian nữa.”
      Điện thoại bị ngắt trước, Thẩm Kiều gọi lại cho , giọng hỏi: “Chừng nào về?”
      Giản Dư Mặc hơi sửng sốt, phì cười: “Em nhớ à?”
      “Đúng vậy đó.” Thẩm Kiều hề do dự mà thừa nhận luôn.
      sớm thôi”
      Thẩm Kiều cúp máy, dựa vào vách thang máy, nhìn những con số từ từ nhảy lên đến điểm cuối.
      Cuối cùng Thịnh Hạ vẫn quyết định chủ động chào hỏi với Thẩm Kiều, sau khi thấy Thẩm Kiều thân thiện đáp lại, ấy liền chủ động bắt chuyện “Mới vừa rồi là chuyện điện thoại với bạn trai à?”
      Thẩm Kiều gật đầu, “Ừ.”
      Thịnh Hạ hiểu hỏi: “Sao hôm nay ta đến?”
      “À, ấy ở trong nước.” Thẩm Kiều vô tình liếc mắt sang người đàn ông ở bên cạnh, xem ra gò má của vẫn cực kỳ bình tĩnh. Cái thang máy tồi tàn này, tại sao lại có thể chậm như vậy ? Thẩm Kiều nhịn được thầm mắng.
      Last edited by a moderator: 28/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Con gấu bị vứt bỏ[2]
      Editor:✤MạnNhi✤

      Rốt cuộc, thang máy cũng dừng lại ở tầng cần đến. Dương Kiền kéo Thịnh Hạ ra ngoài trước, Thẩm Kiều thầm lẩm bẩm.

      Thẩm Kiều vào phòng bao sau Dương Kiền và Thịnh Hạ, vốn dĩ ầm ĩ, trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, tất cả ánh mắt trong phòng đồng loạt nhìn về phía bọn họ. Dường như Thẩm Kiều nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của bản thân, đây là thể cái gì vậy?

      "Hi, các bạn , lâu rồi gặp." Thẩm Kiều đứng ở cửa, nhếch môi mỉm cười, vẫy vẫy tay .

      Lúc này, mọi người mới rối rít hoàn hồn, tranh trước tranh sau ào ào đến để ôm ấp chào hỏi, dường như trong nháy mắt, đẩy Dương Kiền và Thịnh Hạ ra phía ngoài.

      Thịnh Hạ nhìn Thẩm Kiều bị đống người ôm lấy, trong nháy mắt sửng sốt. Có lẽ ấy chưa trải qua việc được hoan nghênh như thế này giống Thẩm Kiều, là có chút hâm mộ.

      "Đến đây ngồi ." Chu Tử Tuấn ngồi ở cái bàn tròn vẫy vẫy tay về phía hai người bọn họ. Thẩm Du cũng ở đây, nghịch điện thoại di động, ngước mắt liếc người mới đến cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu .

      Dương Kiền ra dáng quý ông kéo ghế ngồi ra thay Thịnh Hạ, sau đó ngồi bên cạnh . Có câu , kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt, hai người bọn họ vừa mới đánh xong trận, thể là kẻ thù, nhưng cũng khác lắm, còn là quả đấm của huynh đệ mình. Nhất là Thẩm Du, đầu lưỡi với gò má bên trái, dường như vẫn còn cảm giác hơi đau đau.

      Bọn họ gặp Thẩm Kiều trước đó, nên tất nhiên lúc này chạy ra tham gia náo nhiệt. Đợi Thẩm Kiều thoát ra khỏi đám người kia để đến ngồi bên cạnh Tần Niệm miệng đắng lưỡi khô.

      Tần Niệm hết sức săn sóc rót cho chén nước, Thẩm Kiều hai lời rồi bưng chén lên.

      Thẩm Du đưa má trái lại gần, "Nhìn mặt em có sưng ?"

      Thẩm Kiều nhìn kỹ, gật đầu : "Sưng."

      Thẩm Du nhìn về phía Dương Kiền, ánh mắt mang theo vẻ căm hận, cắn răng nghiến lợi hỏi: " à?"

      "Béo lắm."

      Thẩm Du: "…”

      Trừ lúc vừa mới vào cửa trong nháy mắt chợt tẻ ngắt, về sau khí bàn cũng coi như hài hòa, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, mọi người bắt đầu kiêng kị gì nữa mà làm loạn.

      Mọi người lấy đủ loại lý do để uống rượu với Thẩm Kiều, tửu lượng của rất kém, quả thực là chén đổ, để nhân vật chính có thể trụ vững đến cuối, phía chính phủ cho phép uống nước sôi để nguội. sai, đây chính là cái giá phải trả cho việc uống rượu, đến tư cách uống đồ uống cũng có.

      Cho nên, vẫn hoàn toàn tỉnh táo, cũng vì vậy cũng thấy ở cách rất xa, điện thoại di động của Thịnh Hạ treo Gấu Teddy, hiển nhiên cũng nghe thấy Tần Niệm khen món đồ trang sức của ấy đáng .

      Thịnh Hạ nghiêng hơi đầu nhìn Dương Kiền chuyện với người khác, cười : "Tôi cũng cảm thấy hơi ngây thơ đấy."

      Tần Niệm : "Sao lại thế được! Tổng Thống Mỹ Roosevelt (1) ở bờ bên kia Đại Dương cũng thích đấy."

      (1)Roosevelt: Theodore Roosevelt, Jr. (27 tháng 10 năm 1858 – 6 tháng 1 năm 1919), cũng được gọi là T.R. và công chúng gọi là Teddy, là tổng thống thứ 26 của Hoa Kỳ, và là lãnh đạo của Đảng Cộng hòa và của Phong trào Tiến bộ. Roosevelt trở thành Tổng thống ở tuổi 42, là vị Tổng thống trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.

      Thẩm Kiều ở bên im lặng lên tiếng, cũng phối hợp gật đầu.

      Thịnh Hạ vui mừng, nhàng hỏi: " sao? "

      "Đương nhiên rồi, gấu Teddy đáng như vậy mà."

      Thẩm Kiều tiếp tục gật đầu.

      "Tôi còn nhớ, Thẩm Kiều cũng có con Teddy, cao khoảng hai mét, đúng ?"

      Dương Kiền vẫn tham dự vào đề tài này chợt mở miệng, Thẩm Kiều nghe thấy tên của mình nên ngước mắt nhìn sang, trong nháy mắt đầu óc chợt trống rỗng.

      Thẩm Kiều há hốc mồm, sau đó nghe thấy bản thân mình dùng giọng cực kì thà trả lời: "Những năm qua ở nước ngoài hay phải chuyển nhà, chuyển đến dọn rất phiền phức, nên tặng người ta rồi."

      Dương Kiền khoác cánh tay lên ghế dựa của Thịnh Hạ, cơ thể hơi nghiêng nghiêng, bởi vì uống rượu nên vành mắt hơi ửng đỏ, nhưng khóe miệng lại khẽ nâng lên, mang theo nụ cười mơ hồ, nửa tin nửa ngờ lẩm bẩm: " sao?"

      "Đúng vậy đấy, mang theo nó rất bất tiện, ha ha." Thẩm Kiều vui vẻ xong, bưng chén lên uống từng ngụm nước lớn, hề nghĩ ngợi rồi nuốt xuống bụng.

      Tần Niệm kêu lên: "Thẩm Kiều, cậu làm cái gì đấy hả?"

      "Mình…" Rồi sau đó, Thẩm Kiều ra lời nữa. Từ đầu lưỡi xuống thẳng đến dạ dày, giống như là bị lửa đốt nóng hừng hực, trong nháy mắt gương mặt và lỗ tai gần như bị thiêu đốt, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

      Rốt cuộc là ai! Đổi nước của thành rượu rồi! Mau tìm chết !

      Hết chương 5

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Năm hạn nên lại gặp xui xẻo
      Editor:♥MạnNhi♥

      Mũi Thẩm Kiều bị mùi rượu xông khiến đầu óc cũng sắp hôn mê, ghê tởm thôi, nhịn lúc lâu, rốt cuộc nhịn được nữa vịn thành giường nôn trận. Suốt cả đêm, dạ dày của trống rỗng từ lâu, cũng còn cái gì để phun ra nữa.

      Thẩm Du bưng cái chén “đầu sỏ gây chuyện” khiến Thẩm Kiều nôn ọe ra khỏi phòng ngủ, lát sau lại trở về, rượu trong tay đổi thành nước mật ong.

      Thẩm Kiều mệt mỏi nằm lỳ ở giường, gục đầu ở mép giường, tóc tai toán loạn, giống như kẻ điên. Người quen biết chén say, biết còn tưởng bị giày vò chà đạp…

      Thẩm Du đưa chén nước tới, "Uống nước ."

      Thẩm Kiều vất vả bò dậy, ngắm ngía cái ly lâu. Thẩm Du mới : "Lần này phải là rượu."

      Thẩm Kiều gật đầu, nhận lấy cái ly. cũng cảm thấy phải, màu sắc cũng giống. Khẽ nhấp hớp, mùi vị ngọt ngào, cũng dễ uống lắm..., nhưng cũng đến nỗi nuốt vào được, hớp trơn tru, cảm giác nóng rực trong dạ dày cũng dịu ít. Uống nhầm ly rượu, đưa tới đoạn kỉ ức vụn vặt về việc say rượu, có lẽ thời gian dài đụng đến mùi vị rượu Mao Đài, làm cho tửu lượng của càng kém hơn.

      Nhớ lại tối hôm qua, Thẩm Kiều nhịn được chất vấn: "Rốt cuộc có phải em đổi rượu của chị ?"

      Thẩm Du lật báo ghế sa lon ngước mắt liếc cái, cười như cười : "Chị à, xin ngài thương xót, hình dáng hai cái ly khác nhau, kích cỡ lớn cũng giống nhau, chẳng qua là để gần nhau thôi, tại sao chị nhìn cũng nhìn cái mà bưng chén lên rồi, lại còn ngụm uống sạch nữa chứ?"

      "Ặc." Hóa ra là chính cầm nhầm, rất ít khi uống rượu, lần đầu tiên uống rượu cũng say nhưng mượn rượu nổi điên, đặc biệt an tĩnh ngủ giấc, nhưng mà tối hôm qua, dám cam đoan có làm cái gì hay , vì vậy cẩn thận hỏi: "Vậy tối hôm qua sau lúc đó, chị có làm cái gì ?"

      Thẩm Du tiếp tục lật lật tờ báo, mi mắt nhi cũng nâng lên: " có gì."

      "Vậy tốt." Thẩm Kiều vui vẻ bưng chén nước mật ong lên tiếp tục chiến đấu hăng hái.

      "Chỉ là sau đó tiểu Vũ đến, mang quà tặng từ Pháp đến cho chị."

      Thẩm Kiều vừa nghe có quà tặng, trong nháy mắt ánh mắt sáng lên: " à? ở đâu rồi?"

      "Cho Thịnh Hạ rồi."

      Thẩm Kiều trố mắt: "Cái gì?"

      "Chị thấy chỉ có phần, gì cũng phải đưa quà tặng cho Thịnh Hạ, người nào khuyên cũng nghe, còn luôn miệng tiểu Vũ linh động, nhiều người như vậy mà cũng chỉ có phần quà tặng."

      Thẩm Kiều: "..."

      Thẩm Du dù bận rộn nhưng vẫn ung dung gấp tờ báo lại, đứng dậy sửa sang lại nút áo áo sơ mi. Từ cao nhìn xuống thông báo mục đích giúp tỉnh rượu: "Ông già ở dưới lầu chờ chị xuống ăn điểm tâm, còn đặc biệt chờ chị đấy, nhanh chóng chỉnh trang lại rồi xuống , nếu chờ đợi thêm nữa, chắc chắn tức giận." xong, trước khi Thẩm Kiều cầm giày lên ném qua, nhanh chóng trốn khỏi căn phòng.

      Thẩm Kiều lấy xu thế sét đánh kịp bưng tai trộm chuông (1) nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, 5 phút sau vọt vào phòng ăn, cố gắng duy trì hô hấp ổn định, nhàng kéo ghế ngồi ra, chậm rãi ngồi xuống.

      (1) Sét đánh kịp bưng tai trộm chuông: là kết hợp bởi hai câu “Sét đánh kịp bưng tai” và “Bịt tai trộm chuông”

      Nhà bọn họ vẫn là mẹ hiền cha nghiêm, công việc của cha bận rộn, có rất ít thời gian ở cùng với bọn họ, thấy ông cười càng hiếm hơn, dáng vẻ nghiêm nghị cho dù mẹ của bọn họ cũng dám chống đối, đừng gì đến hai đứa trẻ bọn họ. Điều này khiến từ đến lớn hai chị em bọn họ đều biểu khéo léo trước mặt cha mình, nhưng cũng thể làm cho cha tháo xuống vẻ lạnh lẽo người ông. Sau này trưởng thành hơn, thời kỳ phản nghịch, Thẩm Du cố gắng dùng việc gây họa để gây chú ý với cha, nhưng mỗi lần đều là thư ký của cha xuất để giải quyết phiền toái. Cha chưa bao giờ đánh chửi bọn họ, có lẽ đó là nguyên nhân chính khiến cảm giác xa cách càng sâu sắc hơn.

      Người nhà im lặng ăn bữa ăn sáng, say cả đêm, lúc này Thẩm Kiều có khẩu vị gì, nhưng lại dám thể quá ràng, chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống.

      Thẩm Tại An đưa cái túi giấy trong tay cho Thẩm Kiều, sau đó dùng giọng lạnh lẽo trước sau như dặn dò: "Quay về mấy ngày nay nghỉ ngơi cũng đủ rồi, Bộ Ngoại Giao ở bên kia ngoài sáng và trong tối thúc giục mấy lần, ngày mai con trình diện ."

      "Hả." Thẩm Kiều xé túi giấy, lấy tài liệu ra rồi hờ hững lật lật lại, giọng kêu lên: "Châu Phi tư. . . . . ."

      Thẩm Tại An ngước mắt nhìn : "Có vấn đề à?"

      Thẩm Kiều vội vàng lắc đầu: " có, có vấn đề, ha ha."

      Tay Thẩm Du nâng trán, nhìn về phía Thẩm Kiều cười hả hê đắc ý.

      " có vấn đề chuẩn bị cho tốt , trước khi nhận chức phải huấn luyện tập trung, có thể còn có cuộc thi, " Ánh mắt Thẩm Tại An rơi người Thẩm Du, trầm giọng hỏi: "Thẩm Du, con có chuyện gì à?

      Thẩm Du vội vàng thu hồi cánh tay, thu nụ cười lại rồi vuốt vuốt vạt áo, nghiêm túc : " có gì ạ."

      Thẩm Tại An đứng dậy ra khỏi phòng ăn, sau đó mẹ Thẩm đuổi theo, trong nháy mắt phòng ăn chỉ còn lại hai chị em họ. Dáng vẻ Thẩm Kiều nhíu mày suy nghĩ lọt vào mắt của Thẩm Du, chân thành : "Bớt đau buồn ."

      Thẩm Kiều hỏi: "Có cái gì mà phải buồn bã?"

      "Đương nhiên là. . . . . Tối hôm qua rồi."

      Thẩm Kiều nhanh chóng đứng dậy, như đứa trẻ chạy đến ngồi bên cạnh Thẩm Du, giọng hỏi thăm: "Ngoại trừ việc đưa quà tặng cho Thịnh Hạ, chị có làm chuyện gì khác ?"

      Thẩm Du : "Hình như là . À… đúng."

      "Còn có?" Lòng của Thẩm Kiều cũng lạnh hết cả.

      Thẩm Du ràng: "Gọi điện thoại vượt biển cho Giản Dư Mặc, cái gì cũng bắt người ta phải hát tình ca, quá đáng hơn là cầu hợp ca. Chị vô lý mượn rượu điên khùng khiến em bị Giản Dư Mặc trách mắng, em biết là chị uống rượu được, còn để chị uống rượu say, oan chết em."

      Thẩm Kiều nuốt ngụm nước bọt, thấp thỏm hỏi "Vậy chị hát à?"

      "Có hát."

      " ?"

      Thẩm Du thành thực trả lời: " thèm giấu." Thẩm Du quan sát nét mặt Thẩm Kiều thay đổi trong nháy mắt, an ủi: "Đừng khóc, tất cả mọi người cũng quen như vậy rồi, mất mặt đâu."

      Thẩm Kiều suýt rơi nước mắt, "Ai vì cái đó đâu? Quà tặng của Tiểu Vũ chắc chắn là vừa dày vừa nặng, tại sao chị lại tặng người ta vậy."

      Thẩm Du: "..."

      Cả đêm Thịnh Hạ cũng ngủ ngon, hộp quà đặt ở đầu giường chính là nguyên nhân khiến thể ngủ. từng vô duyên vô cớ nhận đôi khuyên tai của Thẩm Kiều, lần này lại cầm quà tặng về nước của ấy, thể nào nổi nữa. Khi mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, rốt cuộc quyết định giao món đồ cho Thẩm Du, nhờ ta trả lại cho Thẩm Kiều.

      Vì vậy, sau khi hội nghị kết thúc sớm, chuyện đầu tiên thư ký Thịnh làm phải là dặn người ta chuẩn bị cà phê Tổng giám đốc thích nhất, mà là cầm túi giấy đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.
      Thẩm Du đương nhiên biết Thịnh Hạ có ý gì, ngồi phía sau bàn công tác, cầm túi giấy lên nhìn nhìn.

      Thịnh Hạ nhớ lời của Dương Kiền, nhận đồ rồi có đạo lý phải trả lại, nhưng vẫn cảm thấy thể nhận."Tổng giám đốc Thẩm, làm phiền ngài trả lại cho chị ngài."

      "Đồ tốt như vậy, sao lại nhận?"

      " thích hợp, hơn nữa, " Thịnh Hạ cắn cắn môi, "Trước đó tôi còn nhận khuyên tai của ấy, kết quả còn bị tôi làm mất, tôi cảm thấy rất có lỗi với ấy."

      Thẩm Du nở nụ cười: "Chị ấy cho , mất cũng là mất của . có gì mà phải xin lỗi."

      Thịnh Hạ im, hai tay ở trước người dùng sức xoắn chung chỗ. có cách nào tiêu xài xa xỉ như bọn họ, sinh trưởng trong gia đình thường thường bậc trung, mặc dù từ phải lo ăn mặc, nhưng cũng giống bọn họ tùy
      tiện đưa tặng món quà đắt giá như vậy. Hơn nữa, thứ nhất cũng có năng lực bánh quy bánh ít lại (2), thứ hai cảm thấy giao tình giữa và Thẩm Kiều cũng chưa tốt đến mức cứ nhận quà từ người ta suốt.
      (2): bánh quy bánh ít lại: giống với câu có qua có lại của người Việt mình!
      Có lẽ nhìn thấu được suy nghĩ của Thịnh Hạ, nên Thẩm Du cũng miễn cưỡng nữa, vì vậy : "Cái này tôi cứ để ở đây, đến bao giờ cần, hãy đến tìm tôi để lấy. Được ?"
      "Chuyện này..." Thịnh Hạ do dự, nhưng người ta nhượng bộ, cũng biết cái gì nữa, vì vậy cảm ơn, rồi xoay người rời .
      Thẩm Du vuốt ve cái hộp, ngón tay móc ấn vào móc khóa, cái hộp phát ra thanh, rồi đóng lại, lại tiếp tục mở ra, trong phòng làm việc to như vậy chỉ còn lại tiếng đóng đóng mở mở này.
      Sau khi trả đồ xong, Thịnh Hạ cảm thấy nhõm hơn rất nhiều, cho dù phải trả lại cho Thẩm Kiều, nhưng tối thiểu ở đây cũng thanh tịnh hơn. Có lẽ, chỉ có mình để ý đến những thứ này thôi. Nghĩ đến đây Thịnh Hạ khẽ cười khổ.
      "Thư ký Thịnh? Thư ký Thịnh?"
      Thịnh Hạ thu hồi suy nghĩ sâu xa, quay đầu đáp lại: "Cái gì vậy?"
      Tiểu trợ lý nở nụ cười đưa di động cho Thịnh Hạ, "Điện thoại của chị vang lên lâu rồi đấy."
      Thịnh Hạ nhân lấy điện thoại, cảm ơn, rồi đến bên nghe điện thoại. Là Dương Kiền gọi tới, ngày hôm qua khi đưa về, nhìn ra lo lắng của , hỏi nên làm thế nào, nếu muốn nhận đưa cho xử lý. thể nghi ngờ, câu ấy khiến vô cùng yên tâm, nhưng mà muốn lệ thuộc quá nhiều vào , căn bản giữa bọn họ tồn tại chênh lệch về thân thế có cách nào vượt qua, càng muốn để cho người ta là vật phụ thuộc của .

      Thịnh Hạ dịu dàng : "Vừa rồi họp, nên mang điện thoại theo."

      "Mấy giờ tan việc?"

      Thịnh Hạ hơi vui mừng hỏi: " có thời gian đến đón em ?"

      "Ừ."

      Trong lòng Thịnh Hạ ấm áp, ngón tay nhàng lướt qua thủy tinh trong suốt, khóe miệng thoáng lên nụ cười trong veo: "Nhưng em chưa xác định chắc chắn, buổi chiều Tổng giám đốc Thẩm còn có hội nghị, biết mấy giờ có thể kết thúc nữa."

      "Xin nghỉ , hoặc là tìm người khác thay em, cậu ta cũng chỉ có thư ký là em."

      "Ừm, để em xem ."

      "Nếu giúp em xin nghỉ..."

      " cần cần, em đến là được rồi." Cho đến ngày hôm qua, mới nghe , mấy ngày trước Dương Kiền và Thẩm Du bởi vì uống rượu mà đánh nhau, may mà Thẩm Du cũng vì vậy mà giận chó đánh mèo với , nhưng mà để bọn họ tiếp xúc nhiều tốt hơn, để ngừa ngộ nhỡ.

      Dương Kiền chợt bật cười: "Yên tâm, hai bọn có chuyện gì đâu, từ quen nhau, đếm cũng hết là đánh nhau bao nhiêu lần."

      "Đúng rồi, muốn đón em đâu?"

      Dương Kiền hiếm khi giữ lại điểm mấu chốt: "Tạm thời giữ bí mật, đến lúc đó em biết."

      Thẩm Kiều đến tiệm sách chuyến, ở tiệm sách gần ngày, đào được ít sách, tất cả đều do câu "Phải thi sát hạch" của ông già dọa sợ, phải lo lắng thi tốt mình gặp tội gì, mà lo lắng thi tốt làm mất mặt ông già. Cuộc sống ở thành phố này, sống giữa nhiều người xuất sắc như vậy, hiển nhiên cần cũng biết áp lực như thế nào.

      Rời khỏi tiệm sách, ném đống sách vào chỗ ngồi ở sau xe. Đáng lẽ mọi thứ đều bình an vô , có lẽ là bởi vì năm này là năm tuổi của nên mặc áo lót màu đỏ, mang dây đỏ trừ tà, vì là năm hạn nên tốt, vừa đóng cửa sau lại, biết từ chỗ nào chiếc xe đạp điện chạy đến, trong tiếng gào thét "Mau tránh ra" của ông chú lái xe, cuối cùng, xe đạp điện vẫn đụng ngã Thẩm Kiều.

      Sau khi bị đụng ngã, quả Thẩm Kiều cảm thấy mình cường tráng như trâu, như vậy rồi mà hiển nhiên vẫn thấy đau chút nào, vừa định mở miệng với ông chú lái xe ddienj " có việc gì, ngài ", mới phát bánh xe chạy bằng điện nghiến qua mu bàn chân...

      Khi Thẩm Du họp nhận được điện thoại của Thẩm Kiều, ở đầu bên kia điện thoại mang theo giọng nghẹn ngào "Ca xảy ra chuyện rồi", phản ứng đầu tiên của Thẩm Du là đầu óc của chị phải xảy ra chuyện chứ, gặp ai cũng xưng ca.

      " đó, chân." Thẩm Kiều hít hít cánh mũi, "Bác sĩ , thể bước , phải có người nhà đến cõng về."

      Thẩm Du vội đứng lên, cao giọng : "Cái gì? xảy ra chuyện gì?"

      Thẩm Du vội vàng kết thúc hội nghị mở được nửa chừng, rời khỏi phòng họp dưới ánh mắt kinh ngạc và lời xì xào bàn tán của mọi người.

      Hết chương 6.
      Last edited: 30/10/14
      midnightPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Thà chết chứ chịu khuất phục
      Editor:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀


      Thẩm Kiều cất điện thoại , nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, giọng hơi khàn: "Hôm nay cám ơn , làm chậm trễ bao nhiêu lâu, Thẩm Du đến ngay bây giờ, cứ về trước ."

      Dương Kiền trầm ngâm : "Chờ cậu ta đến tôi ."

      "Vậy cũng được." Thẩm Kiều cúi đầu nghịch điện thoại di động. xung quanh mu bàn chân mềm mại bị bầm tím, vấn đề lớn, lúc này cũng quá đau đớn, nhưng mà bác sĩ dặn dò tốt nhất là nên nghỉ ngơi nên lại, nhưng trong nháy mắt khi nghe thấy giọng của Thẩm Du, cũng biết làm sao mình lại nhịn được mà chảy xuống vài giọt nước mắt.

      Sau khi bị ngã, ông chú lái xe điện cũng lo lắng cuống cuồng, trong lúc nhất thời biết phải làm gì, mà cũng bị dọa sợ biết làm thế nào cho tốt. đến là khéo, đúng lúc đó lại có thể tình cờ gặp Dương Kiền qua, cho nên đưa đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra cũng có vấn đề gì lớn, hai tay ông chú xe điện run rẩy lấy ra mấy tờ nhân dân tệ nhăn nhúm, muốn phụ trách tiền thuốc thang cho . Thẩm Kiều thấy mình cũng có vấn đề gì lớn, nên làm phiền Dương Kiền đuổi ông chú đó , cũng cần ông phụ trách tiền thuốc thang.

      "Này, có thể giúp tôi mua chái nước ?"

      Dương Kiền nghe xong đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Kiều lại tiếp đó dặn dò: "Tôi muốn cà phê."

      Cuối hành lang có máy bán hàng tự động, Dương Kiền quay lại rất nhanh, cầm trong tay chai nước ép, Thẩm Kiều ngước mắt nhìn : "Cà phê...."

      " được uống."

      Thẩm Kiều bất đắc dĩ nhận lấy chai nước, dùng tay xoáy nắp chai ra rồi uống ừng ực mấy ngụm. Sau đó, cũng tìm được đề tài thích hợp, vì vậy bầu khí cứ trầm mặc như vậy lại còn hơi mang theo chút lúng túng. Trong lúc đó, Dương Kiền nhận mấy cuộc điện thoại, có thể thấy, có rất nhiều chuyện phải làm. Bây giờ, làm phó phòng, nghe gần đây có cơ hội lên chức, vì vậy quãng thời gian quan trọng này nên ở đây, thích hợp.

      Tranh thủ lúc cúp máy, Thẩm Kiều cố gắng làm ra vẻ mình rất tốt, cười : " mình tôi ở đây cũng có vấn đề, cứ về ."

      Dương Kiền quay đầu lại nhìn , trầm giọng : "Nếu như cảm thấy ngồi có ý nghĩa nằm ngủ giấc ."

      Thẩm Kiều: "..."

      Thẩm Du cúp điện thoại xong vội vã chạy đến bệnh viện, trong khoảnh khắc bước vào phòng bệnh, ngờ lại gặp Dương Kiền ở đây. Cũng có gì bất ngờ, thoáng sửng sốt, rồi mới vội vã ngồi trước giường bệnh, kiểm tra chân của Thẩm Kiều.

      Thẩm Du nhìn chân của bị băng bó thành bánh bao, chân mày nhíu chặt: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      "Bị đụng phải."

      "Theo lời chị , trong nước thể so với nước ngoài, nhiều xe nhiều người, làm gì cũng phải cẩn thận nhìn đường."

      Thẩm Kiều giải thích: "Chị có nhìn, là người kia nhìn ấy chứ."

      Thẩm Du quay đầu lại đánh giá Dương Kiền, híp mắt hỏi: "Là đụng phải?"

      Thẩm Kiều vội vàng nện cho cậu ta đấm, "Nghĩ gì thế? May mà có người ta tốt bụng đưa chị đến bệnh viện. Nhanh thay chị cám ơn người ta ."

      Thẩm Du hắng giọng, tình nguyện tiếng: "Cảm ơn."

      Vẻ bên ngoài của Dương Kiền cười nhưng trong lòng cười nhìn Thẩm Kiều, "Nếu Thẩm Du đến rồi, cũng đừng nằm lỳ ở bệnh viện nữa, có bệnh gì mà còn muốn nằm viện quan sát."

      Thẩm Du tìm tòi nghiên cứu nhìn , Thẩm Kiều giật giật khóe miệng.

      Sau đó Thẩm Kiều vẫn luôn muốn giải thích, muốn để Dương Kiền đưa về nhà là sợ bị hiểu lầm, Thẩm Du thẳng ra ‘chỉ có trong lòng có quỷ người ta mới sợ hãi bị hiểu lầm’. là Thẩm Kiều khóc ra nước mắt nữa.

      Dương Kiền rời khỏi bệnh viện thẳng đến đón Thịnh Hạ, vốn dĩ biết nên viện lí do nào để xin nghỉ, nhưng bởi vì hôm nay Thẩm Du chợt có việc nên hủy bỏ hội nghị, rốt cuộc lần này cần tốn công suy nghĩ nữa.

      Dọc đường Dương Kiền vẫn cứ im lặng, từng bắp thịt gương mặt cũng căng thẳng, xem ra tâm tình được tốt lắm, Thịnh Hạ dám làm phiền , vì vậy cũng tự động im lặng theo.

      Theo tốc độ xe chậm lại, nhịp tim Thịnh Hạ chợt tăng nhanh, thấp thỏm yên, thế nhưng khi xe rẽ vào đại viện có tường cao với các chiến sĩ đeo súng canh phòng vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ đều phải là .

      Thịnh Hạ hoàn toàn ngờ, Dương Kiền muốn dẫn đến nơi, lại là nhà của .

      Nhìn thấy khẩn trương, Dương Kiền cầm tay Thịnh Hạ, cười : " cần hồi hộp đâu."

      "Nhưng mà, là em cực kì hồi hộp." Thịnh Hạ cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng trái tim vẫn đập cực kì nhanh. trước cho biết, thậm chí chưa hề chuẩn bị gì cả.

      Dọc theo đường mòn trong đại viện, xe chậm rãi về phía trước, sau đó nhìn thấy Tần Niệm, Dương Kiền giảm tốc độ rồi dừng ở bên cạnh. Hình như ấy lo lắng tìm cái gì đó, vì vậy liền hạ cửa sổ xe xuống : "Làm sao vậy?"

      "Tìm chìa khóa xe." Tần Niệm vừa , vừa tiếp tục lục lọi túi xách.

      "Muốn đâu vậy? lái xe của ."

      Rốt cuộc Tần Niệm cũng tìm thấy chìa khóa ở trong góc túi xách, giơ giơ tay lên rồi nở nụ cười: "Được rồi, càn đâu, em phải đến bệnh viện chuyến, chân Thẩm Kiều bị thương."

      Dương Kiền do dự lúc, nhắc nhở: " cần đến bệnh viện đâu, Thẩm Du đến đón ấy rồi, chắc là lúc này đến nhà, muốn thăm đến nhà ấy ."

      Trong nháy mắt, nụ cười của Tần Niệm cứng lại ở mặt, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cho tốt, dường như trong nháy mắt đó làm cho người ta nắm bắt được. Tần Niệm hơi cúi người, thấy Thịnh Hạ ở bên ghế phụ, sau đó cách cửa sổ vỗ vỗ bả vai của Dương Kiền, " lợi hại, rất có hiệu suất, lúc nào cho mọi người uống rượu mừng đây?"

      Dương Kiền quay đầu lại nhìn Thịnh Hạ, "Cứ chuẩn bị bao tiền lì xì rồi chờ xem, chắc chắc thể thiếu em đâu."

      Tần Niệm ngồi vào sau tay lái, trong lúc cài dây an toàn nhìn trong kính chiếu hậu thấy chiếc xe càng lúc càng xa rốt cuộc chậm rãi dừng lại trong khoảng sân của ngôi nhà trong viện. Tất cả mọi thứ sớm kết thúc, màn ngày hôm nay cũng chuẩn bị, cho nên đối với , từ đầu đến cuối hề có gì đáng kinh ngạc cả.

      Bởi vì công việc bận rộn nên ba của Dương Kiền cũng có thời gian rảnh rỗi, vì vậy bữa cơm tối này chỉ có ba người. Mẹ Dương, bà Điền Ngữ Hồng là vị luật sư nổi danh, từng giam gia soạn thảo ‘hiến pháp’, cho nên dù là tính tình, hay lối sống, đều vô cùng chặt chẽ cẩn thận, còn có chút nghiêm túc, tuy nhiên tài ăn vô cùng tốt, nhưng trong cuộc sống thường ngày cũng hề thể thái độ. Dương Kiền dẫn bạn về, bà cũng tỏ vẻ hài lòng, dĩ nhiên cũng cảm thấy đặc biệt thích, chỉ khách khí, giữ khí hòa thuận.

      Điền Ngữ Hồng tỏ ra ôn hòa, Thịnh Hạ thấy vậy, chắc chắn trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, vì vậy cảm xúc cũng có chút như đưa đám. Dương Kiền an ủi cần suy nghĩ quá nhiều, Thịnh Hạ khẽ cười, nhưng trong lòng vẫn yên tâm.

      Lúc ra khỏi cửa, gặp Trương Khải, Dương Kiền cảm thấy thằng nhãi này chuyên cắm chốt ở cửa, chuyên tóm bọn họ.

      Trương Khải cực kì hăng hái tiến đến, gì cũng muốn đưa Thịnh Hạ về nhà. Dương Kiền đẩy ta ra, vừa ý : "Cậu có chuyện gì?"

      Trương Khải giọng : "Hôm nay tôi lái chiếc xe kia về, ông cụ hận thể xách đao chém tôi, nênvội vàng cho tôi cái cơ hội để tôi lái xe ra ngoài."

      Dương Kiền nhìn bằng nửa con mắt: "Ai bảo cậu nghèo mà còn lên mặt."

      Trương Khải ảo não vò đầu, "Sơ xuất thôi, nhanh quá, quên đổi xe." Quay sang với Thịnh Hạ: "Em Thịnh, cho tôi cơ hội nhé?"

      "Chuyện này..." Thịnh Hạ xác định nhìn Dương Kiền.

      "Đừng nhìn nữa, cũng vậy cả thôi, lên xe!" Trương Khải xong, chẳng thèm phân biệt đẩy luôn Thịnh Hạ vào trong xe, sau đó, đợi ta động thủ lần nữa, Dương Kiền cũng ngoan ngoãn lên xe.

      Nếu về chiếc xe kia của Trương Khải, là chiếc Ferrari thể thao mui trần, còn được sơn màu vàng sáng, chắc ta muốn bị chửi bị nên mới đánh lái chiếc xe này về, bị đuổi ra khỏi cửa cũng coi như ông cụ nhân từ nương tay với ta.

      Đưa Thịnh Hạ về đến nhà an toàn, Trương Khải lái xe đến cầu vượt ở đường vành đai, hai người ngồi lan can màu xanh dương uống bia. Đối với chuyện Dương Kiền dẫn Thịnh Hạ về nhà, từ đầu đến cuối Trương Khải đều cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy bởi vì Thẩm Kiều về nước nên vì thế mà Dương Kiền bị kích thích.

      Trương Khải tận tình khuyên nhủ: "Cậu chắc chắn sau này hối hận chứ?"

      Dương Kiền uống hớp bia, nhìn bóng đêm hư rồi : "Nếu như quyết định, tôi hối hận."

      "Cậu có bị kích thích cũng nên xúc động như vậy!"

      Dương Kiền nghiêng đầu, nhíu mày hỏi: "Ai bị kích thích chứ?"

      "Cậu đấy!" Trương Khải tỏ vẻ đương nhiên trả lời, "Bởi vì Thẩm Kiều về nước, bởi vì ấy vẫn ở cùng chỗ với họ Giản kia, nên cậu mới bị kích thích."

      Dương Kiền chợt cười ha hả, cười khiến cả người Trương Khải sợ hãi.

      " ra là mình đưa Thịnh Hạ về nhà, theo các cậu lại do mình bị kích thích, vì trả thù. Con mẹ nó mình cũng có bệnh đâu, tại sao vậy?"

      "Đúng vậy đấy, tại sao chứ? Kết hôn, em, cậu mới bao nhiêu tuổi mà vội vã kết hôn, cũng ân ân ái ái, thể tách ra được giống như Tử Tuấn và Tần Niệm."

      Dương Kiền uống từng ngụm lớn, sau khi thấy đáy lấy lon mới, hớp uống hết nửa lon mới dừng lại, "Mình và Thịnh Hạ ở chung chỗ, từ khi mới bắt đầu rất nghiêm túc, cũng phải tùy tiện chơi đùa. Mặc kệ có phải Thẩm Kiều quay về vào lúc này hay , mình dự định dẫn Thịnh Hạ về nhà gặp ba mẹ mình rồi."

      Trương Khải nghe vậy có hơi gấp gấp: "Nếu như vậy, hai năm qua, cậu gặp người đáng hơn, có muốn kết hôn ?"

      Dương Kiền đính chính: "Đó là cậu, chứ phải mình."

      Trương Khải: "...."

      Lời chèn ép này khiến lúc lâu Trương Khải cũng khong phản bác lại, sau hồi, quyết định báo thù, vì vậy trực tiếp chất vấn: "Vậy tôi hỏi cậu, đối với Thẩm Kiều có phải cậu tuyệt vọng rồi hay ."

      lâu sau Dương Kiền cũng giải đáp vấn đề này, sau đó, bóp nát cái lon trống cầm trong tay, nhìn về bầu trời đêm ở phía xa, giống như cố gắng tìm kiếm chút xíu ánh sao, mà tất cả ánh sao trốn vào trong bóng đêm vô biên chịu hé ra chút nào, vẻ mặt bi thương giọng lẩm bẩm: " ấy tình nguyện chết, cũng cần mình, cậu xem, mình còn có thể chết tâm sao?"

      Tần Niệm đẩy cửa vào, trong tay bưng bát canh xương đại bổ thơm ngào ngạt, vừa đến gặp người giúp việc vội đưa canh cho Thẩm Kiều, vì vậy liền xung phong nhận việc.

      "Đến rồi à?"

      "Ăn canh , " Tần Niệm bê bát đưa đến, lại hỏi: " phải muốn mình đút cho chứ?"

      "Dĩ nhiên cần, chân bị thương, chứ phải tay."

      Tần Niệm: "..."

      Tần Niệm thấy giường toán loạn toàn sách là sách, tùy ý cầm quyển lên lật lật lại, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Thẩm Kiều thèm để ý : " có chuyện gì, chỉ bị ông chú chạy xe điện cẩn thận va vào phát."

      Tần Niệm ngước mắt liếc nhìn ấy, bàn tay vẫn lật lật tờ giấy, "Sao Dương Kiền lại biết ?"

      "Dương thúc thúc lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui, thấy mình bị thương, nên đưa mình đến bệnh viện."

      Tần Niệm tra đến tận cùng buông: "Sao ấy lại biết cậu bị thương?"

      Thẩm Kiều cẩn thận lại nghiêm túc : "Nếu như mình là đúng lúc ngang qua, cậu có tin ?"

      Tần Niệm gật đầu, "Tin chứ."

      "Vậy đúng rồi." Thẩm Kiều để cái bát lên tủ đầu giường, hài lòng vỗ vỗ cái bụng, thím giúp việc trong nhà nấu canh càng ngày càng ngon rồi.”

      Ánh mắt của Tần Niệm lại trở về trang sách, nhìn như vô tình nhắc tới: "Lúc nãy, đụng phải Dương Kiền, ta về đại viện, còn dẫn Thịnh Hạ cùng."

      Thẩm Kiều cầm quyển sách vừa mới lật được nửa lên: "Ừ, vậy cũng tốt."

      Tần Niệm nhìn dáng vẻ thèm để ý của ấy, trái lại bản thân lại cảm thấy nén được giận giữ, đè quyển sách trong tay ấy xuống, rồi hỏi: "Trả lời , hai năm ở nước ngoài, rốt cuộc cậu và Dương Kiền xảy ra chuyện gì vậy?"

      Thẩm Kiều ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời vướng bận, " có gì cả. Mình và Giản Dư Mặc rất tốt, có thể có chuyện gì với ta? Sao phải đùa cậu." xong, đẩy tay Tần Niệm ra. Nhưng chốc lát sau, bàn tay của Tần Niệm lại để vào đó.

      "thế vết thương vai trái của cậu là như thế nào? năm rưỡi trước, mình gặp cậu, khi đó cậu cũng có hình xăm này, cách khác trong năm trở lại đây, cậu mới có vết thương đó, sau khi tốt lên mới xăm con cá heo này."

      Thẩm Kiều hoi lùi người về phía sau, tay phải vuốt ve hình xăm, hơi cảnh giác : "Sao phải nghiêm túc như vậy."

      Tần Niệm thèm để ý, tiếp tục phân tích : "Vị trí ở chỗ vai trái chếch xuống chút, đụng được, cũng thể tự làm mình bị thương, do đó vết thương là do người khác tạo nên, theo quan sát của mình từ lần trước, đường kính vết thương cũng lớn hơn cm.... Đừng với mình là cậu tiêm chủng rồi lưu lại!"

      "Được rồi, được rồi, cho cậu biết vậy, trước tham gia trại huấn luyện của tổ chức quốc tế, cái này là do đạn giấy làm bị thương, cậu cũng biết mặc dù đạn giấy làm chết người nhưng vẫn có chút uy lực, nên lưu lại vết sẹo khó nhìn, nên mình đợi cho nó lành xăm để xóa nó ."

      Tần Niệm nhìn Thẩm Kiều chằm chằm, hai mắt hề chớp tiếp: " Hai năm trước, Dương Kiền bị trao đổi ra nước ngoài học, nhưng chất là để theo đội điều tra vụ án, theo như mình được biết, về sau cậu cũng tham gia vụ án đó, cậu có dám khẳng định là phải bị thương vào thời gian đó ? Cậu xác định , có nhớ nhầm chứ?"

      Thẩm Kiều: "..."

      Tần Niệm mở phòng của Thẩm Kiều rồi rời , sửa sang lại váy rồi xuống lầu. Lúc này, cánh cửa phòng Thẩm Kiều bị kéo mạnh ra, Thẩm Kiều khập khiễng ra rồi chỉ vào Tần Niệm cao giọng kêu gào: "Cậu ấy à, óc tưởng tượng trâu bò đến mức sắp làm biên kịch phim được rồi đấy !"

      Tần Niệm đứng cầu thang ngoái đầu nhìn lại rồi cười tiếng, phất phất tay: "Bái phục ~”

      Cửa phòng bị đóng sầm lại mạnh, có thể thấy được chủ nhân của nó tức giận đến mức nào. Tức giận cũng có hai loại, loại là tức giận, loại là vì che giấu chân tướng nào đó vừa bị đoán được. Thẩm Kiều là loại nào, trong lòng ấy biết nhất.

      Hết Chương 7

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Cho tôi điếu thuốc [1]
      Editor:✤MạnNhi✤


      Mặc dù chân có thương tích, nhưng Thẩm Kiều vẫn kiên cường mang cái chân khập khiễng đến đơn vị báo danh, hơn nữa ngày hôm sau còn ngồi xe buýt với mọi người, sau hai giờ lắc lư điên đảo đến làng du lịch Kinh Giao bắt đầu tháng huấn luyện khép kín.

      Cái được gọi là khép kín, chung chính là được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, khi tham gia huấn luyện phải nộp hết điện thoại di động lên. Có lẽ trong đó có liên quan đến thông tin bí mật, mặc dù Thẩm Kiều tình nguyện, nhưng mà vẫn tích cực phối hợp, có lẽ có thể tìm ra số tin đồn quốc tế chưa được công khai.

      Trong lúc đó Thẩm Du mang theo lời dặn dò của mọi người để đến thăm Thẩm Kiều lần, mua chuộc được bác nhân viên giữ cửa, chỉ có thể gặp Thẩm Kiều trong vòng 30 phút, điều này khiến Thẩm Du cực kì có cảm giác như thăm tù. Thẩm Kiều nhịn, đứng cũng chưa được tốt cho lắm.

      Tuổi còn trẻ mà có thể tiến vào Bộ Ngoại Giao, cũng phải người kém cỏi, mặc dù chỉ là huấn luyện tập trung, tranh đấu gay gắt cũng lặng lẽ xuất , Thẩm Kiều cẩn thận nghiêm túc chăm chỉ, nên dám buông lỏng bản thân, cho nên mặc dù sống chung lâu ngày, nhưng mà dưới tình huống phải so tài với nhau, cũng thể phát sinh tình hữu nghị.

      Sau khi được “phóng thích”, thể xác và tinh thần Thẩm Kiều đều mệt mỏi, vừa về đến nhà, vội vã tiếp xúc thân mật với giường lớn.

      chỉ cảm thấy mình vừa mới ngủ lát mà thôi, bị chuông điện thoại đánh thức, nếu như phải là cần tiếp người, chắc chắn nhận.

      Thẩm Kiều mơ mơ màng màng ấn chế độ hands-free (1), khàn giọng hỏi: "Người nào?"

      (1): Hands-free: Chế độ dùng điện thoại cần cầm tay". Bạn có thể điều khiển thực cuộc gọi qua giọng . Bạn có thể thấy hands-free phone được gắn các xe hơi, giúp người lái xe có thể chạy xe và chuyện qua điện thoại mà cần ôm khư khư cái phone

      "Là tôi, Mạc Dịch Khôn."

      Mạc Dịch Khôn là bạn từ của Dương Kiền, lại bạn từ của người kia là nhiều, kết bè kết đội. Nhưng Mạc Dịch Khôn cũng là bạn tốt của bạn trai , quan trọng hơn, trước mắt ta là người đầu tư chiến lược của công ty Giản Dư Mặc, với thân phận này, Thẩm Kiều phải cư xử cẩn thận với ta.

      Đột nhiên Thẩm Kiều tỉnh táo lại chút, lau lau nước miếng khóe miệng, tắt chế độ hands-free rồi ngồi dậy, "Sao vậy?"

      "Tôi phải công tác, gần đây tâm tình của tiểu Thu lại được tốt lắm, nếu em rảnh rỗi gọi điện thoại cho ấy nhé."

      Tiểu Thu họ Hạ, là người kiên cường nhất trong các chị em chơi từ của Thẩm Kiều, so với Tần Niệm còn thân thiết hơn. Thẩm Kiều gãi gãi tóc, giọng chưa tỉnh ngủ nên khàn khàn: "Tâm tình chị ấy tốt còn công tác làm gì?"

      Mạc Dịch Khôn biết làm sao: "Tôi đây này, tâm tình còn kém hơn."

      Thẩm Kiều giọng thử thăm dò: "Hai người cãi nhau à?"

      ", tranh cãi chút thôi."

      "Được rồi, tôi biết rồi." Hai người bọn họ ở chung chỗ bảy năm rồi, thường xuyên cãi nhau rồi ẩu đả, tất cả mọi người sớm tập thành thói quen.

      Giọng của Mạc Dịch Khôn nhàng hơn rất nhiều: "Cảm ơn trước nhé."

      Nhớ tới gần đây có hạng mục khiến Giản Dư Mặc bận đến sứt đầu mẻ trán, Thẩm Kiều nhân cơ hội hỏi: "Đúng rồi, hiệp ước kỳ thứ hai có vấn đề gì chứ?"

      Mạc Dịch Khôn im lặng lúc, rồi mới trầm giọng : "Giản Dư Mặc đề cập với sao? Mặc dù tỉ lệ hồi báo của kỳ đầu tiên cũng tệ, nhưng mà hạng mục ở kỳ thứ hai có chút vấn đề, sau khi chúng tôi tính toán lại tất cả tạm thời còn chờ xem xét."

      dễ nghe làm chờ xem xét, còn ý định tận sâu trong đó chính là muốn tiếp tục. Trong nháy mắt đầu óc Thẩm Kiều trở nên hoang mang, "Tại sao vậy?"

      Mạc Dịch Khôn trấn an Thẩm Kiều: "Chủ yếu là hạng mục tiếp theo hề giống với ý tưởng ban đầu, tôi cụ thể với Giản Dư Mặc, ta tỏ vẻ hiểu, tiếp tục hoàn thiện, hơn nữa tôi chỉ là tạm thời xem xét, hề phủ nhận đến khả năng tiếp tục hợp tác sau này. Hạng mục kì thứ hai cũng thành công như trước đó, muốn thay đổi để thu được thành quả tốt hơn còn dễ hơn làm, từng bước từng bước tiến lên thôi. Tôi hi vọng có thể hiểu, đầu tư phải trò chơi, tôi còn phải chịu trách nhiệm với những cổ đông khác."

      Cúp điện thoại, Thẩm Kiều do dự rất lâu, cuối cùng cũng thể ấn xuống phím gọi . Giản Dư Mặc cho biết, chính là có ý định để cho biết, nếu trước đó chưa có tiền lệ thất bại là chuyện thường như cơm bữa, chắc chắn Giản Dư Mặc cũng chuẩn bị khi vấp ngã, nếu an ủi cũng là tăng thêm phiền não và áp lực của .

      Đặt điện thoại di động xuống rồi định ngủ tiếp, nhưng mà sau khi cứ nằm ngủ gà ngủ gật suốt, ra nằm giường cố gắng ngủ chính là tự giày vò bản thân. Vì vậy Thẩm Kiều xỏ dép xuống lầu, mặt trời ngả về tây, trong nhà trừ chỉ có người giúp việc. Thời gian nhàn nhã như vậy, sau tháng huấn huyện tập trung ma quỷ với cường độ cao, có vẻ hơi xa xỉ.

      Nhưng mà nhàn hạ của cũng kéo dài quá lâu, bị cuộc điện thoại gọi ra ngoài, ra cho oai là ăn mừng lấy lại tự do, bắt đầu từ hôm nay thay hồn đổi xác…

      Thẩm Kiều nhanh chóng ngắt câu tiếp theo của Tần Niệm, tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó lái ô-tô đến điểm hẹn. Nghe sau khi Trương Khải tự mình mở hộp đêm này, trở thành căn cứ điểm của tổ chức.
      Từ , mục tiêu của Trương Khải phải là nhà Khoa Học, càng phải là nhân viên ngân hàng, khi còn tuổi chỉ muốn mở hộp đêm, mở khách sạn, mở sòng bạc, mở chiếc xe Maserati. Theo tuổi tác tăng thêm, chí hướng cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, nếu biến hóa chính là ta sớm cảm thấy những thứ này thể thỏa mãn bản thân. khác rành, chứ mở địa điểm ăn chơi chính là sở trường của ta. Sau khi Trương Khải tự mở hộp đêm rồi phát tài, rồi lại lục tục mở câu lạc bộ tư nhân, hầm rượu, làng du lịch và sân đánh Golf, dĩ nhiên, vì bảo toàn mạng bị ông cụ xử lí, ta bí mật để người làm việc cho mình, ngay cả đăng kí kinh doanh cũng dùng tên người khác.

      Tần Niệm đón Thịnh Hạ rồi cùng đến quán bar, đường Thịnh Hạ chợt kêu dừng xe, xin lỗi chờ chút, rồi vội vã chạy xuống. Tần Niệm và Chu Tử Tuấn ngồi trong xe nhìn nhau.

      Sau đó lâu, Thịnh Hạ ôm hộp giấy màu trắng quay lại, từ logo ở phía có thể nhìn ra là bánh gato sinh nhật.

      Tần Niệm chắc chắn nên nghi ngờ hỏi: "Hôm nay sinh nhật à?"

      Thịnh Hạ mỉm cười gật đầu.

      Tần Niệm kêu lên: "Sao lại sớm?"

      Nụ cười của Thịnh Hạ hơi cứng lại, "Ban đầu muốn trải qua với Dương Kiền, nhưng mà ngờ ấy lại có việc, " xong ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn Tần Niệm, "Mọi người có sẵn lòng ăn bánh gato với tôi ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :