1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quên phải yêu anh - Chiết Chỉ Mã Nghị (69/69) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Thẩm Kiều làm nũng
      Editor: ♡Mạn●Nhi♡

      Thẩm Kiều biết mình ngủ rất lâu, cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra, dường như trong tưởng tượng, Dương Kiền ở bên cạnh, trong nháy mắt khi mở mắt ra, liền thấy gò má của . Nhưng mà xem ra có vẻ rất tiều tụy.

      Sắc mặt rất kém, râu ria xồm xàm, mi tâm nhíu lại, trong mắt đầy máu, nghĩ thế nào cũng cảm thấy người nằm giường bệnh đáng lẽ phải là .

      Dương Kiền vuốt cái trán của , khẽ cười, dịu dàng hỏi, "Có khó chịu ở đâu ?"

      Thẩm Kiều chậm rãi lắc đầu, hề chớp mắt nhìn .

      “Em ngủ lâu lắm rồi, có đói bụng ? Ngồi dậy ăn chút gì đó ."

      Dương Kiền điều chỉnh giường bệnh, để nửa nằm. Thẩm Kiều thấy bàn đầu giường chất đầy hộp giữ nhiệt, còn có rất nhiều chai lọ, cười khúc khích, trêu ghẹo: "Em cũng phải là nhị sư huynh, mua nhiều như vậy làm gì?"

      " biết em muốn ăn gì nhất, cho nên mua mỗi thứ em thích ăn ít," Dương Kiền trăn trở suy nghĩ, có vẻ đăm chiêu lẩm bẩm: "Hình như nên ăn chút, ăn cháo trước ."

      Dương Kiền đổ cháo ra, nhàng thổi bớt hơi nóng, múc thìa đưa đến bên miệng , lại trợn tròn mắt nhìn thẳng vào , con ngươi ửng đỏ, Dương Kiền cho rằng lại thoải mái, vội để bát cháo xuống, tay đặt lên trán của , vẻ mặt khẩn trương cúi đầu hỏi: "Sao vậy? Em đau bụng à?"

      Thẩm Kiều lắc đầu, nghiêng người rúc vào trong ngực , thanh khàn khàn mang theo tiếng khóc nức nở: "Cảm thấy hạnh phúc, dường như phải ."

      Dương Kiền ôm lấy , khẽ vuốt ve mái tóc của , cười : "Đồ ngốc, như thế này sao có thể giả đươc? Nếu cắn thử cái xem?"

      " cần." Thẩm Kiều khẽ khóc sụt sùi.

      Dương Kiền ôm , bỗng nhiên lại đẩy từ trong lòng ngực ra, dịu dàng săn sóc nhìn , hỏi với giọng điệu nghiêm túc: "Em , tại sao lại giày vò bản thân thành thế này?"

      " cái này trước." Thẩm Kiều cười rộ lên, lại nghiêng người ôm lấy eo của .

      Dương Kiền đẩy tay của ra lần nữa: " được, phải ràng trước ."

      Thẩm Kiều hiếm khi nũng nịu vươn tay: "Ôm ôm."

      Dương Kiền lại tỉnh táo để mình bị lừa: " ràng cho ôm."

      "Ôm trước , như vậy mới có tinh thần ." Thẩm Kiều cẩn thận quan sát vẻ mặt của , từ từ tiến tới, kéo cánh tay của đặt lên vai mình, lại lần chui vào trong ngực . Lần này đẩy ra nữa, Thẩm Kiều cực kỳ hài lòng, nghiêng đầu khẽ hôn lên cằm như có ý khen thưởng.

      Dương Kiền đặt cằm đỉnh đầu của , giọng vẫn nghiêm nghị cứng nhắc như trước: " là có phong cách, đừng tưởng rằng nhõng nhẽo là coi như xong chuyện."

      Thẩm Kiều chợt nhớ tới trước kia từng xem quyển tiểu thuyết, cái gọi là làm mình làm mẩy chính là ăn quả táo cũng tỏ vẻ vô cùng tinh tế, vì vậy với giọng nũng nịu: "Em muốn ăn táo, giúp em gọt vỏ nha, sau đó chia thành từng phần , nếu em cắn được đâu."

      Dương Kiền bị dọa đến mức giật mình cái, Thẩm Kiều hiển nhiên cảm nhận được run rẩy của , vì vậy càng cười vui vẻ hơn, nhưng mà vẫn quên thúc giục: "Mau lên, em đói lắm rồi."

      Cửa bị đẩy ra thành khe , nhìn thấy tình hình bên trong phòng bệnh, cực kì tự giác đóng cửa lại. Hạ Tiểu Thu sửa sang lại váy áo, :

      “Hay là hôm nay chúng ta cứ về trước , nhà người ta em em, có lẽ có thời gian rảnh để ý tới chúng ta đâu.”

      Tần Niệm gật đầu, cùng Hạ Tiểu Thu trong hành lang bệnh viện, nhịn được cười : “Tối hôm qua Thẩm Kiều quay về ngã bệnh, Chung Tĩnh Duy vừa về cũng ngã bệnh, cậu xem có phải hai nương này thương lượng trước với nhau rồi hay ?”

      Hạ Tiểu Thu mặt biểu cảm gật đầu: “Ừ, có lẽ là mới cùng nhau ra từ bệnh viện tâm thần.”

      Tần Niệm than thở: “Cũng có bạn trai rồi, đừng có độc địa như vậy nữa.”

      Hạ Tiểu Thu hỏi: “Chuyện này có liên quan tới có bạn trai hay à?”

      Tần Niệm gật đầu trả lời: “Có chứ, có bạn trai phụ nữ thường trở nên dịu dàng, nhưng mà hiển nhiên là cậu thuộc loại ‘thường’ này.”

      Hạ Tiểu Thu liếc Tần Niệm cái: “Nếu biết rồi còn làm gì.”

      Tần Niệm thoáng sững sốt, ngay sau đó bước nhanh đuổi theo Hạ Tiểu Thu, “ là cậu càng ngày càng cay độc, càng ngày càng nghiêm trọng.”

      Hạ Tiểu Thu mở khóa xe, thờ ơ hỏi câu: “Mình phải về công ty, cậu đâu?”

      “Về nhà ngủ giấc.”

      “Vậy mình về trước, bye bye.” xong, Hạ Tiểu Thu mở cửa xe ngồi vào trong, khởi động động cơ rời khỏi bãi đậu xe, để lại Tần Niệm cả người tản ra khí thế muốn “hủy diệt thế giới”.

      Xế chiều hôm đó, Thẩm Kiều được phép xuất viện, nhưng mà giờ bơ vơ có nhà để về. Dương Kiền phát huy lợi thế, chủ động đề xuất muốn thu lưu , ra chỉ mong sao được ở chung với .

      Dương Kiền tặng phòng ngủ chính cho Thẩm Kiều, bản thân chủ động ngủ ở phòng khách. Mấy ngày đầu, coi như Dương Kiền bình tĩnh, dù sao Thẩm Kiều vừa mới khỏi bệnh, cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Dần dần, liền bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng vẫn cố gắng kềm chế, về sau hoàn toàn ném tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân ra sau đầu, nửa đêm cạy cửa ra, mò lên giường. Thẩm Kiều chìm trong giấc mộng hề phòng bị, nhanh chóng bị ảnh xử lí sạch .

      Thẩm Kiều tức chịu nổi, sáng sớm ngày hôm sau liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, vô cùng kiên quyết muốn dọn ra khỏi nhà . Dương Kiền khăng khăng muốn dọn phải là có nguyên nhân, ở nhà Dương Kiền trong thời gian dài phải biện pháp hay, đời này có bức tường nào gió lọt qua được, sớm muộn truyền ra khiến tất cả mọi người đều biết. Hai người bọn họ còn chưa được gia đình đồng ý, tự tiện ở cùng nhau tương đương với việc biết chết sống khiêu khích quyền uy, hơn nữa trong mắt nhà họ Dương, có lẽ cảm thấy rất tùy tiện, muốn gánh loại danh tiếng dễ nghe này.

      Dưới ánh nhìn mòn mỏi của Dương Kiền, Thẩm Kiều tiến vào căn nhà của Thẩm Du. Phòng ốc vừa mới được sửa xong Thẩm Du liền rời HongKong, trong lúc đó trở lại hai lần, những lúc khác để đó dùng, hết sức phí phạm. Vì vậy, bị Thẩm Kiều liền tận dụng tài nguyên, thoải mái trưng dụng.

      Sở dĩ Thẩm Kiều ngất xỉu máy bay, là bởi vì quá mệt mỏi do muốn đẩy nhanh tiến độ làm việc, bởi vì khi đó cần đến Thượng Hải tham gia diễn đàn hoạt động, quyết định trước khi lên đường Thượng Hải, giải quyết hết công việc trong tay, như vậy có thể trực tiếp từ Thượng Hải về Bắc Kinh.

      Mặc dù trước đó chuẩn bị tâm lý, nhưng mà lượng công việc cần hoàn thành nhiều quá tưởng tượng của , chỉ có thể nỗ lực ngày đêm để đuổi kịp tiến độ, thư ký cũng mệt mỏi kêu khổ ngừng. Làm việc liên tục nhưng Thẩm Kiều cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng làm lại càng cảm thấy sung sức. Nhưng khi kết thúc toàn bộ công việc, ngồi máy bay từ Thượng Hải về Bắc Kinh, lại té xỉu trong khoang máy bay, dọa hành khách xung quanh và tiếp viên hàng sợ hãi.

      Sau khi biết tất cả chân tướng việc, cười lạnh : “Theo , cùng lắm em sớm chút .”

      Thẩm Kiều suy nghĩ chút, hỏi: “ tiêu dao à?”

      Dương Kiền ôm hai cánh tay trước ngực, cất cao giọng : “Vậy xen vào nữa.”

      “Nhất định phải cất bước trước!” Thẩm Kiều cắn răng nghiến lợi uy hiếp, hơn nữa còn dứ dứ quả đấm về phía Dương Kiền.

      Dương Kiền nghiên người dựa vào ghế sofa, nhìn người vừa xoay lưng rời , nhịn được cười rộ lên. Sau đó cũng đứng dậy, theo vào phòng bếp, ôm lấy từ phía sau lưng, vùi đầu cổ , tham lam hít hà: “Cho nên em nhất định phải khỏe mạnh, được trước.”

      Bàn tay Thẩm Kiều đặt lên cánh tay vòng trước ngực , từ từ chạm vào vết sẹo dường như còn nhìn thấy nửa, trong lòng bị cảm giác gọi là thỏa mãn lấp đầy. Nếu như ban đầu, bọn họ bỏ lỡ nhau, nhất định tiếc nuối cả đời.


      Hết chương 62.
      Last edited by a moderator: 20/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: Đánh bại dần dần
      Editor: ♡Mạn●Nhi♡


      Thẩm Kiều lấy điện thoại di động ra, gọi cuộc điện thoại về nhà. Căn cứ vào hồi báo của tiểu thám tử Dương Kiền, hôm nay Thẩm An ở Bắc Kinh, cho nên Thẩm Kiều định nhân cơ hội này, trở về thăm mẹ. Mặc dù lúc ấy ý chí sắt đá ra khỏi nhà, nhưng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng , nhớ nhung đó là giả.

      cũng hề hối hận về quyết định lúc đó, nhưng mà mỗi lần nhớ tới, đều cảm thấy bản thân quá ích kỷ, có phần bất hiếu. năm rồi, Thẩm Kiều thường gọi điện thoại cho ba mẹ, nhưng vẫn chưa nhận được tha thứ từ ba mình, Thẩm Kiều dám tự tiện xuất , hay gọi điện thoại "quấy rầy" , sợ gây ra “tranh chấp” lớn hơn.

      Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Kiều nghe thấy giọng mẹ, dòng nước ấm áp theo từ tận đáy lòng tuôn trào trong tim.

      Hai mẹ con trò chuyện về việc nhà trong chốc lát, Thẩm Kiều mới mình về nước. Cố Hoa Lam có phần kích động, liên tục hỏi xem ở đâu , có ăn cơm đúng giờ hay , có nghỉ ngơi đầy đủ hay .

      Thẩm Kiều trả lời từng câu để mẹ yên tâm, sau đó : "Mẹ, tối nay có được hay ? Con muốn về nhà thăm mẹ."


      Cố Hoa Lam sửng sốt chừng mười giây lâu, hơi mừng rỡ mà : "Được chứ, được chứ, con muốn ăn gì? Mẹ dặn dì chuẩn bị."

      Thẩm Kiều hít sâu hơi, "Ăn cái cũng được, chỉ là con nhớ mẹ."

      "Được được, mẹ ở nhà chờ con."

      "Vâng!" Thẩm Kiều nhìn đồng hồ, "Mẹ, nữa, con chạy về bộ trong họp, tối con về ăn cơm rồi trò chuyện tiếp." Thẩm Kiều cúp máy, thở phào hơi.

      Thẩm Kiều vừa mới chuẩn bị khởi động động cơ, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới cơn va đập lớn lắm, đồng thời còn kèm theo từng tiếng “rầm rầm”. Thẩm Kiều chống vào thành ghế bên tay lái phụ từ từ quay đầu lại, nhìn thấy phía sau xe có chiếc xe đậu ở đó. Dạo này, xe dừng ở ven đường cũng có thể bị tông vào đuôi, là kì cục mà.

      Thẩm Kiều sửa sang lại quần áo, mở cửa xuống xe. Đâm vào đuôi xe của chính là chiếc xe hơi của Đức, có phong cách mạnh mẽ, chủ xe đứng giữa hai chiếc xe, khom người, cẩn thận quan sát chỗ hai chiếc xe đụng vào nhau.

      Nhìn thấy Thẩm Kiều, người này vội vàng đứng thẳng lên, mang theo vẻ áy náy cười : " xin lỗi, tôi vừa mới về nước, chưa quen với chỗ đậu xe ở trong nước, nắm chắc cự ly, xin lỗi."

      Thẩm Kiều cúi người, nhìn qua chút, cảm thấy cũng có vấn đề gì.

      Người này cẩn thận hỏi: " xem, xử lý như thế nào được?"

      Thẩm Kiều ngước mắt, lúc này mới bắt đầu quan sát chủ nhân chiếc xe kia. ta rất cao, mặc bộ vest màu xám đậm phẳng phiu, đeo cặp kính gọng, ngũ quan thuộc loại lịch nho nhã, lúc này mặt là vẻ thành khẩn và áy náy.

      Thẩm Kiều phất phất tay : "Thôi, lần sau chú ý chút là được."

      Thẩm Kiều xoay người luôn, người này vội vàng sải bước vòng qua trước mặt Thẩm Kiều, ngăn lại , : "Như vậy được, tôi đâm vào xe của , nên tôi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm."

      là càng lúc càng kỳ quái, truy cứu, ta còn cố tình muốn bồi thường? Thẩm Kiều giơ cổ tay nhìn đồng hồ rồi : "Tôi có nhiều thời gian, hơn nữa xe cũng có vấn đề gì lớn, cần truy cứu đâu."

      Chủ xe lấy ra túi kẹp danh thiếp từ bên trong túi áo vest, lấy danh thiếp ra rồi dâng lên bằng hai tay: "Đây là danh thiếp của tôi, có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, yên tâm, tôi nhất định phụ trách đến cùng."

      Thẩm Kiều nhận lấy danh thiếp, tùy tiện gật đầu, giờ trong đầu chỉ có duy nhất suy nghĩ đó là đừng bị muộn họp.

      "Bào Trác Văn, bác sĩ tâm lý." Sau khi Thẩm Kiều lên xe, cầm danh thiếp lật qua lật lại, cũng nhìn kỹ tiện tay ném vào trong ví da, khởi động động cơ rời khỏi " trường tai nạn xe cộ".

      Bào Trác Văn cất túi kẹp danh thiếp , nhìn chiếc xe màu trắng chậm rãi rời , thoạt nhìn vẻ mặt có hơi do dự và chắc chắn, trong mắt lóe lên ánh sáng rồi lại trở nên bình tĩnh.

      Sau khi tan việc, Thẩm Kiều ngang qua siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, đường bị tắc rất lâu, lúc về đến nhà, dì giúp việc chuẩn bị xong đồ ăn, mẹ và Thịnh Hạ ngồi trong phòng khách xem ti vi.

      Thẩm Kiều nghĩ, năm qua khi ở đây, có lẽ ba mẹ và Thịnh Hạ chung sống rất tốt, Thịnh Hạ có thể ngồi với mẹ, so với lần trước gặp , tình hình chuyển biến tốt hơn rất nhiều

      "Kiều Kiều về rồi à. Mau đến đây để mẹ nhìn chút, lại gầy rồi phải ?" Cố Hoa Lam mừng rỡ đứng lên từ ghế sa lon, lôi kéo cánh tay Thẩm Kiều, nhìn từ xuống, nhận xét, "Nhìn này khuôn mặt quá, lại gầy rồi."

      Thẩm Kiều mím môi , cúi người cho mẹ cái ôm chặt. Tinh thần của mẹ sáng láng như vậy, bao nhiêu lâu được nhìn thấy rồi? năm qua thực thay đổi rất nhiều, mà lại hoàn toàn bỏ lỡ.

      Thịnh Hạ cũng đứng lên, Thẩm Kiều nhìn ấy, trong lúc nhất thời có phần luống cuống, biết nên dùng cách nào để chào hỏi ấy. Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là lúc và ba bởi vì Dương Kiền mà nổi tranh chấp, mà Thịnh Hạ lại đứng ngay ngoài cửa. Nghĩ kĩ lại xứng làm chị của ấy, hành động của lúc đó, đối với Thịnh Hạ mà , thể nghi ngờ là rắc muối lên vết thương, nhưng vẫn dứt khoát kiên quyết rời . Khi đó tâm lý còn có phần bình nứt sợ mẻ, hoàn toàn để ý đến suy nghĩ của Thịnh Hạ. năm qua, có mấy lần định chủ động liên lạc với Thịnh Hạ, lại sợ khiến Thịnh Hạ đau lòng, cho nên lại thôi.

      Thịnh Hạ cầm bình hoa đặt bàn trà lên, bên trong là bó cây mã đề kiều diễm ướt át, ấy đưa cả bình hoa và lọ hoa cho Thẩm Kiều.

      Thẩm Kiều nhìn hoa, lại nhìn Thịnh Hạ, hoàn toàn bối rối.

      Cố Hoa Lam : "Chúng ta vừa mới ra ngoài, ngang qua tiệm bán hoa, Thịnh Hạ chủ động đề xuất muốn mua bó hoa tặng con."

      Thẩm Kiều hơi run rẩy nhận lấy bình hoa, nhìn mấy cành cây mã đề xinh đẹp, nước mắt hề có điềm báo trước rơi xuống. Thẩm Kiều đến gần Thịnh Hạ, tay ôm lấy ấy, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn òa lên.

      " xin lỗi, xin lỗi." Thẩm Kiều ôm lấy Thịnh Hạ, liên tục xin lỗi.

      Đối với chuyện này,Thịnh Hạ cũng có nhiều phản ứng, nhưng mà Thẩm Kiều cảm nhận được ấy cứng ngắc lại trong thoáng chốc.

      Thịnh Hạ : "Dì chuẩn bị xong thức ăn, chúng ta ăn cơm ."

      Cố Hoa Lam lau sạch nước mắt, gật đầu : "Đúng, ăn cơm trước. Hôm nay, tất cả đều là món ăn con thích ăn, công tác bên ngoài nhất định là ăn cơm cẩn thận, như thế này , lát nữa bảo dì hầm nồi canh, bồi bổ cho con tốt."

      Thịnh Hạ vẫn giống năm trước, nhiều, nhưng mà có thể nhìn thấy, ấy lắng nghe, giống như trong quá khứ, cứ như ở cùng thế giới với bọn họ.

      bàn cơm nhắc tới Thẩm Du, Cố Hoa Lam Thẩm Du trở lại hai lần, công việc của cậu ấy rất bận, lúc nào cũng về rất vội vã, đến đây, Cố Hoa Lam nhịn được than thở: "Thẩm Du cũng còn , nhiều năm như vậy cũng có bạn , từ sáng đến tối chỉ biết đến công việc, cứ kéo dài như vậy làm sao bây giờ?"

      Dường như trong nháy mắt, Thẩm Kiều nhớ đến giọng ngọt ngào của bé Sese đáng kia, nhưng mà nghĩ lại, con nhà người ta vẫn là vị thành niên phải.

      "Nghĩ gì thế? Vui vẻ như thế?"

      " có gì, " Thẩm Kiều vội thu hồi nụ cười, vuốt vuốt tóc: "Nếu như muốn gặp Thẩm Du, con có thể chịu trách nhiệm đưa mẹ , khi nào muốn về bảo nó đưa mẹ về, được ?"

      Cố Hoa Lam gật đầu, mặt xuất ý cười: "Chủ ý này tệ, Thịnh Hạ cảm thấy thế nào?"

      Đôi đũa trong tay Thịnh Hạ dừng lại chút, ngẩng đầu lên khẽ cười cười.

      Sau bữa cơm chiều, Thẩm Kiều định rời luôn, sợ rời muộn đụng phải ba mình. Cố Hoa Lam lại có thái độ cứng rắn cầu Thẩm Kiều ở lại, biết Thẩm Kiều có điều băn khoăn, nên bà Thẩm An tối nay về.

      Thẩm Kiều cũng muốn mẹ thất vọng, quả thực cũng có chút luyến tiếc, phiêu bạt lâu như vậy, đối với dù thế nào gia đình vẫn là bến cảng cho trú ngụ. lệ thuộc vào nơi này, hề muốn buông bỏ.

      Thịnh Hạ gõ cửa phòng Thẩm Kiều, có tiếng trả lời, liền khẽ đẩy cửa ra. Trong tay Thịnh Hạ bưng khay bên đặt cốc sữa nóng, còn có phần trái cây , đó là đồ dì chuẩn bị cho hai .

      Thẩm Kiều cũng ở trong phòng, Thịnh Hạ để cái khay lên bàn sách, lúc định chuẩn bị rời , nhìn thấy góc của chiếc danh thiếp bị đè dưới quyển tạp chí. Thịnh Hạ nhàng rút danh thiếp ra, thấy được hình dáng của nó. Hai mặt được in cả tiếng và tiếng Trung, tấm danh thiếp mau nâu còn có những hoa văn tối màu.

      Nghe thấy tiếng Thẩm Kiều ra khỏi phòng tắm, Thịnh Hạ chút hoang mang cầm thấy tấm danh thiếp.

      Thẩm Kiều chưa kịp lau tóc vào phòng ngủ, nhìn thấy Thịnh Hạ lúc đầu còn sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười: "Còn chưa ngủ à?"

      Thịnh Hạ : "Em mang hoa quả cho chị, giờ về phòng đây."

      Thẩm Kiều nhìn thấy cái khay được đặt bàn sách, cực kì cảm động, "Cám ơn, Thịnh Hạ."

      Thịnh Hạ cười cười, cúi đầu ra khỏi phòng.

      "À. . . . . ." Thẩm Kiều có phần hoang mang, : "Ngày mai có muốn cùng ra ngoài ăn cơm với chị ? giờ ai cũng biết em là em chị, nên em cũng chính là bạn bè của bọn họ, bọn họ cũng muốn được gặp em."

      Thịnh Hạ dừng lại ở cửa, đưa lưng về phía Thẩm Kiều, chậm rãi lắc đầu.

      Thẩm Kiều cũng cảm thấy đề nghị này thực thối nát, muốn chủ động hòa hoãn quan hệ với Thịnh Hạ, lại rối loạn hoang mang, biết làm thế nào cho đúng.

      Dương Kiền kết thúc công việc sớm chút, quay về nhà lớn, nhưng hai ông bà nhà họ Dương bởi vì phải xã giao nên về nhà rất khuya, Dương Kiền mang bàn cờ của ông già ra phòng khách tự đánh cờ mình.

      Trong phòng khách nghe thấy tiếng tắt động cơ, Dương Kiền vội ném quân cờ xuống, vui vẻ chạy ra nghênh đón.

      Biết Dương Kiền trở lại, phản ứng đầu tiên của hai ông bà là "Vô bất đăng tam bảo điện", vậy mà hôm nay chỉ quay về, còn đặc biệt ra ngoài cửa tiếp đón, chuyện này chắc chắn là có liên quan đến Thẩm Kiều. Hai ông bà nhìn nhau, trong bụng đều sáng tỏ.

      Điền Ngữ Hồng : "Có chuyện gì, ."

      Dương Kiền ngồi đối diện với bà, vẻ mặt nghiêm túc, mắt sáng như đuốc, sống lưng thẳng tắp, hắng giọng tuyên bố: "Con muốn xin phép kết hôn."

      Ba Dương vừa nghe thấy vậy liền vui vẻ ra mặt: "Kết hôn là chuyện tốt!"

      Điền Ngữ Hồng hắng giọng cái, quay đầu lại trợn mắt nhìn bạn già cái, rồi tiếp tục nhìn con trai, "Đối tượng là ai ?"

      Dương Kiền chút do dự trả lời: "Thẩm Kiều"

      " đồng ý." Câu " đồng ý" này của Điền Ngữ Hồng giống như được chuẩn bị trước, chỉ chờ Dương Kiền ra tên tuổi của Thẩm Kiều.

      Dương Kiền có vẻ sớm ngờ tới tình huống này, với vẻ mặt bình tĩnh: "Con cũng mong mẹ đồng ý ngay lập tức, bây giờ con với mẹ để mẹ có đủ thời gian để suy xét. ra cũng vậy thôi, sớm muộn gì mẹ cũng phải đồng ý, đồng ý sớm chút, chúng ta cũng đỡ tốn sức, mẹ cảm thấy thế nào?"

      "Chuyện này có gì phải suy xét cả, cũng có gì để ," Điền Ngữ Hồng cực kì thẳng thừng, ngay sau đó lại bổ sung thêm: "Con ruột thịt mang thai mười tháng ném liền ném, con do người như thế, mẹ cũng dám rước về nhà, cũng thể sống chung được, mưa dầm thấm đất ai dám đảm bảo sau này Thẩm Kiều có làm ra chuyện quá quắt hơn hay , vì để ngừa ngộ nhỡ, phải ngăn chặn tận gốc."

      Hết chương 63
      Trâu, Tuyết Liêntrangtrongnuoc thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64: Nghe lời và uy hiếp
      Editor: ۣۜMạnۣۜNhi 。◕‿◕。

      Hai tay Dương Kiền vịn đầu gối đứng lên, nhìn mẹ mình từ cao xuống, khẽ thở dài , " nhiều cũng vô ích thôi, ngắn gọn câu, phải là Thẩm Kiều con cưới. Dĩ nhiên, ngài là mẹ, nên con thể bất hiếu, lời của ngài con cũng nghe, nếu như ngài cảm thấy cả đời này được ôm cháu nội cũng sao, vậy coi như chúng ta cùng có chung nhận thức rồi."

      "Cái gì mà có chung nhận thức," Điền Ngữ Hồng hề nghĩ ngợi cao giọng . Ba Dương vội vàng chuẩn bị đứng lên, cẩn thận an ủi bạn già, hơn nữa còn có vẻ giận kềm được quay về phía Dương Kiền quát lớn," ít lời vô lý , đến thư phòng chờ ba."

      Dương Kiền chẳng những nghe, còn hề có vẻ khiếp sợ, tiếp: " thể quang minh chính đại cưới Thẩm Kiều, nhưng mà chừng con làm ra mấy chuyện mờ ám, cứ kéo dài khó có thể đảm bảo ngày nào đó Thẩm Kiều có, thứ nhất hai chúng con kết hôn, hai là lĩnh chứng, có con cũng sinh được, thay vì đến lúc đó gặp rắc rối, còn bằng bây giờ con đến bệnh viện phẫu thuật triệt sản, xong hết mọi chuyện. Mẹ, ngài cảm thấy như vậy có được ?"

      Dương Kiền động tác nhanh nhạy nhảy phắt sang bên cạnh, ấm tử sa sượt qua người , cuối cùng đập vào lưng ghế sofa.

      "Lại có thể bắt đầu uy hiếp ba mẹ, khi mấy lời này con có dùng đầu óc để suy nghĩ vậy?" Điền Ngữ Hồng tức giận, cầm ấm tử sa lên liền ném ra ngoài, nhiều năm qua chưa bao giờ đối chọi với bà như vậy, bà cũng hiếm khi tức giận đến mức này, tức đến mức muốn đập đồ. Lời của Dương Kiền chỉ khiến bà cảm thấy tức giận, mà càng cảm thấy phải đau lòng, " phải là nó cưới, cũng dám chắc nó phải con gả sao? Đừng tưởng rằng mẹ hề biết gì cả."

      Đối với cơn giận dữ ngút trời của Điền Ngữ Hồng, Dương Kiền vẫn rất bình tĩnh, hơn nữa còn vỗ tay “bôm bốp”: "Vấn đề ngài vừa hỏi cũng rất hay, chắc chắn là câu hỏi đáng khen nhất tối nay. Vậy con cũng với ngài, đời này trừ ấy ra, ai con cũng cưới. Hoặc là ngài thành toàn cho chúng con thành đôi, hoặc là thế giới này từ nay liền lại thêm hai người độc thân, dù sao chuyện cũng lớn, ngài gì con cũng nghe, cũng nghe theo ngài, vậy có được ?"

      "Câm miệng, còn cút vào thư phòng ."

      Dương Kiền bị ông cụ rống khẽ run rẩy, thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, xoay người "ảo não" vào thư phòng.

      Gào Dương Kiền xong, ba Dương lại quay đầu lại, cẩn thận dỗ dành bạn già: "Đừng chấp nhặt với nó làm gì, giao cho , ngàn vạn lần đừng tức giận, vì chuyện này mà hại sức khỏe đáng, để tôi báo thù cho bà có được ?"

      Điền Ngữ Hồng tức đến đỏ mắt, lôi kéo cánh tay bạn già, trong giọng xen lẫn giọng nghẹn ngào : "Nó có gì cũng đừng có nghe, hôm nay nhất quyết được dễ dàng tha thứ cho nó, phải khiến nó tự kiểm điểm lại bản thân."

      "Được được, cứ giao hết cho tôi, bà nghỉ trước ."

      Ba Dương vào thư phòng Dương Kiền ngồi ghế sa lon vắt chéo chân nhàn nhã thưởng thức trà, thấy ba vào, vội để chân xuống, dâng ly trà tử sa lên bằng hai tay.

      Ông cụ hừ lạnh: "Lâu rồi rèn luyện, xem ra là vết thương lành nên quên đau."

      "Ba, ấy cũng thể tự chọn mẹ cho mình, ai cũng vậy thôi nên ngài phải xử lý thỏa đáng. Thẩm Kiều vì con, nên cũng cãi nhau với gia đình. Ngài xem, nếu con làm gì đó, có phải có phần xứng hay ?"

      "Cần gì phải cứng rắn với mẹ? phải con biết, mẹ con lúc nào cũng thích mềm thích cứng."

      Dương Kiền có phần tức tối bất bình lầm bầm: "Lần này giống, đối với chuyện này mẹ mềm được cứng cũng xong."

      Động tác cầm cái chén lên của ông dừng lại chút: "Thẩm Kiều bởi vì con mà cãi nhau với người nhà?"

      Dương Kiền gật đầu như bằm tỏi, hai mắt lóe lên khẩn cầu.

      Ông thở dài : "Tối nay náo động như vậy chắc chắn là kích thích mẹ con, có lẽ có chút tác dụng gì đó."

      Cửa thư phòng chợt bị đẩy ra, hai cha con hẹn mà cùng nhìn sang, choáng váng trong nháy mắt.

      Điền Ngữ Hồng đứng ở cửa, cả người tản ra vẻ tức giận, nhưng hai mắt lại đỏ bừng, ánh mắt có chút uất ức , "Đúng là chỉ có hai người, trong lòng người khác bất ổn, hai người vẫn có thể khí định thần nhàn uống trà."

      Dương Kiền liền vội vàng đứng lên, thay cha: "Mẹ, mẹ, chuyện này liên quan đến ba, phải . . . . ."

      "Câm miệng, " Hai mắt Điền Ngữ Hồng đỏ bừng nhìn Dương Kiền chằm chằm, thanh khàn khàn: "Mẹ chỉ hỏi câu thôi, Thẩm Kiều có tốt như vậy ?"

      Vẻ mặt Dương Kiền nghiêm túc, chút do dự gật đầu, : "Có."

      Điền Ngữ Hồng do dự lâu, dùng mu bàn tay lau sạch ướt át khóe mắt, thanh có hơi khàn khàn, nhưng mà giọng hòa hoãn hơn rất nhiều: "Tìm thời gian đưa con bé về nhà ăn cơm, muốn xem, nó tốt như thế nào."

      Dương Kiền ngờ việc lại thành công nhanh như vậy, chính tai nghe thấy, thế nhưng lại thể tin được, đứng tại chỗ trố mắt hồi lâu. Sau khi phản ứng kịp, đuổi theo mẹ, ôm bà lên quay vòng tại chỗ, hơn nữa còn ôm lấy mặt của mẹ, mạnh mẽ hôn cái.

      Điền Ngữ Hồng bị động tác bất thình lình của Dương Kiền dọa sợ, nhìn bóng lưng vừa kích động vừa hưng phấn của Dương Kiền xông lên lầu, trong lòng bà có phần cảm thấy tư vị gì.

      Mấy lời mà Dương Kiền vừa mới kia, quả thực hù được bà. Bà hoài thai mười tháng, con trai nuôi hơn hai mươi năm, bà hiểu nhất, hơn mười năm đối với Thẩm Kiều vẫn nhớ mãi quên, cho dù được đáp lại cũng vui vẻ chịu đựng, vì Thẩm Kiều chuyện gì cũng làm, quả cũng có thể vì Thẩm Kiều mà cả đời cưới. Cha mẹ thể chiến thắng con cái, bà cũng ngoại lệ.

      " ạ?" Thẩm Kiều nằm người gấu Teddy lâu gặp, khẽ lắc đầu với người ở đầu bên kia điện thoại: " tin."

      Dương Kiền dừng lại chút rồi tiếp: "Chờ nhé, để bảo ba cho em biết."

      "Đừng đừng, em tin. " Thẩm Kiều nhịn được cười rộ lên, lật người ôm lấy gấu Teddy, nằm trong ngực nó, dùng tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

      Dương Kiền cực kì đắc ý, "Chỉ cần ra tay, tất cả đều dễ như trở bàn tay."

      "Làm thế nào vậy? khóc, hai nháo, ba thắt cổ?"

      "Đấy là cách cũ rích rồi, vô dụng thôi."

      "Vậy làm thế nào? Hay là quay đầu cầu xin ba ."

      ", ba với mẹ là hai tuyển thủ hoàn toàn cùng cấp bậc, mẹ cùng lắm chỉ là hạng cân , ba chắc chắn là hạng cân nặng, biện pháp này đối với ông linh nghiệm."

      Thẩm Kiều chợt có tinh thần tức giận như trẻ con: " lại cũng chỉ là đùa giỡn em."

      " phải như vậy, tranh thủ xúi giục ba, để ông chủ động tìm ba em chuyện của hai ta, ba em thế nào cũng phải cho ông chút mặt mũi, coi như đồng ý cũng từ chối trực tiếp, nếu như biểu khá hơn nữa chút, chừng hai ba ngày nữa ba tìm ba em uống trà, đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều dễ hơn."

      "Tiểu gia hỏa cũng tệ lắm, kế hoạch rất chu đáo."

      "Dĩ nhiên, trong chuyện này quan trọng nhất vẫn là Thịnh Hạ, ấy có chốn về cũng là vấn đề thiết yếu."

      Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn cây mã đề để đầu giường, còn có sữa tươi và trái cây bàn, nụ cười bất giác tràn lan khuôn mặt, "Em cảm thấy Thịnh Hạ bắt đầu tiếp nhận rồi, thời gian chữa lành tất cả. Thịnh Hạ nhất định hạnh phúc."

      Đêm nay, Thẩm Kiều mang theo những lời tình nồng ý mật chìm vào mộng đẹp, ngủ say sưa, khóe miệng còn treo nụ cười mỉm.

      Có lẽ là do tâm tình quá tốt, Thẩm Kiều ngủ cực kì say, thời gian tỉnh ngủ muộn nửa tiếng so với bình thường. Khi nhanh chóng rửa mặt thu dọn xong, lao xuống lầu, lại hề đoán trước được chạm mặt ba mình.[Truyện được đăng chính thức tại Diễn-đàn-L3-Quý-Đôn]

      Khoảnh khắc đó, Thẩm Kiều sợ đến mức nhịp tim cũng nhanh chóng biến mất, sững sờ tại chỗ.

      " năm gặp, nhận ra nữa hả?" Trái lại, Thẩm An lại hoàn toàn kinh ngạc như Thẩm Kiều, bình tĩnh mở miệng hỏi.

      Thẩm Kiều vội thu hồi ánh mắt kinh ngạc, liếm liếm bờ môi khô khốc, lúc lâu sau mới tìm được giọng của mình trở về, vẫn có phần hơi khàn khàn : "Ba, biết ngài về, con ngay đây."

      "Đợi chút, ăn điểm tâm xong rồi , thể để bụng rỗng làm."

      "Ba. . . . . ."

      "Sau khi tan tầm trở về thu thập hành lý chút, hôm nay chuyển về nhà ở ."

      Thẩm Kiều càng có cảm giác thể tin được, hơn nữa còn lên lời. Điều này chứng tỏ là ông tha thứ cho sao? Chứng tỏ, ông tiếp nhận và Dương Kiền sao?

      Hết chương 64
      Tuyết Liêntrangtrongnuoc thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: Mẹ chồng PK nàng dâu.
      Editor: ۣۜMạnۣۜNhi 。◕‿◕。

      Thẩm An đời nào đồng ý cho Thẩm Kiều và Dương Kiền ở bên nhau, nhưng mà ông cũng rất thương Thẩm Kiều, cho nên mới bảo chuyển về nhà ở.

      Thẩm Kiều biết chỉ cần chuyển về, giữa và Dương Kiền lâm vào bế tắc lần nữa, thực muốn giữa bọn họ lại xảy ra trắc trở.

      Thẩm Kiều ăn bữa ăn sáng nhạt như nước ốc, Cố Hoa Lam đặt ly sữa tươi trước mặt , rồi ngồi xuống bên cạnh , "Đừng trách mẹ tự chủ trương, nếu như tối hôm qua mẹ như vậy, chắc chắn con ở lại có đúng ?"

      Thẩm Kiều an ủi mẹ,"Sao thế được, dù thế nào, đây cũng là nhà của con mà."

      "Tính khí của con và cha đều nóng nảy như nhau, năm qua con ở nhà, ông ấy già rất nhiều, lại xị mặt muốn chủ động bảo con quay về. ra , ông ấy cũng kiên quyết phản đối con và Dương Kiền ở bên nhau, chỉ là ông ấy lo lắng chuyện của hai đứa kích thích đến Thịnh Hạ, ông ấy cũng , chỉ muốn hai đứa hoãn lại chút, chờ Thịnh Hạ buông xuống hoàn toàn, hoặc có nơi có chốn, ông ấy chắc chắn vui vẻ gả con vào nhà họ Dương."

      "Điều kiện tiên quyết là trước khi đến ngày đó, con phải giữ khoảng cách với Dương Kiền đúng ?" Thẩm Kiều cười ngẩng đầu lên, hai mắt hồng hồng, "Mẹ, ngài biết ? ra nhà Dương Kiền cũng đồng ý chuyện của hai chúng con, nhưng mà ngày hôm qua, bọn họ đồng ý, cho nên giờ, về tình về lý con cũng thể bị dao động nữa. Mẹ xem, hay là chờ sau khi ba đồng ý, hãy bàn đến chuyện này, tránh cho mọi người gặp nhau lại lúng túng, ngài bị kẹp giữa cũng tốt cho lắm."

      Thẩm Kiều đẩy ghế ra đứng lên, cúi người ôm mẹ, "Mấy ngày nữa con trở về nữa thăm ngài, con làm đây."

      Đúng lúc ra khỏi phòng ăn gặp Thịnh Hạ, Thẩm Kiều khẽ cười cười với ấy.

      Thịnh Hạ nhìn Thẩm Kiều rời , rồi mới vào phòng ăn ngồi xuống trước bàn ăn. thong thả ung dung ăn bữa sáng, Cố Hoa Lam vừa châm chước hồi lâu, mới khẽ gọi , : "Con cứ buồn bực ở trong nhà cũng tốt, giờ thân thể sắp khôi phục hoàn toàn rồi, nếu du lịch với bạn bè nhé? Châu Úc được ? Ở miền bắc là mùa hè, miền nam lại có thể trượt tuyết. Nếu Âu châu? Hoặc là mấy hòn đảo ở Đông Nam Á?"

      Thịnh Hạ lắc đầu : "Con muốn đâu cả."

      Cố Hoa Lam cười gật đầu, suy nghĩ chút còn : "Vậy con có muốn ra ngoài làm việc ? phải làm vì tiền, nhưng mà có thể khiến cuộc sống phong phú hơn chút."

      Thịnh Hạ hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Tạm thời con muốn."

      "A, vậy được, mẹ nghe theo con, ép con nữa." Cố Hoa Lam trầm ngâm chốc lát, vỗ vỗ bàn ăn đứng lên, rồi ra khỏi phòng ăn.

      Thịnh Hạ cầm ly sữa tươi lên, vuốt ve miệng chén, có vẻ đăm chiêu chậm rãi uống sữa tươi.

      Ngày hôm nay Thẩm Kiều có thể dùng từ rối ren để hình dung. Vừa đến bộ, Nghiêm Túc liền gọi điện thoại ta làm rơi tập tài liệu trong phòng làm việc, muốn lập tức đưa đến Đài Truyền Hình, đưa xong tài liệu lại chạy về bộ họp, buổi trưa lăn qua ba bữa tiệc, trước giờ tan tầm lại bị cục trưởng lôi họp.

      Hội nghị rất dài dòng, Thẩm Kiều thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn thời gian.

      "Thẩm Kiều vội à?"

      Đột nhiên bị điểm tên nên ngồi thẳng người, mỉm cười lắc đầu : " có."

      Cục trưởng nhìn đồng hồ, khép máy vi tính lại, : "Hôm nay trước như vậy , nếu người đó gây khó khăn, chúng ta thầm khai thông."

      Thẩm Kiều là người đầu tiên lao ra khỏi phòng họp, thu thập xong đồ đạc lại nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, gần như là chạy thẳng mạch, đến lớn cửa thở hồng hộc.

      Dương Kiền thấy từ kính chiếu hậu, từ trong xe xuống, đứng bên cạnh xe nhìn lát, mặt nghiêm túc cất bước về phía .

      Để đợi hơn giờ, Thẩm Kiều sợ tức giận, thở hổn hển giải thích: "Vừa mới, vừa mới họp xong, có cục trưởng nên em thể được."

      Dương Kiền : "Giải thích với cũng vô dụng, ngĩ xem lát nữa nên đối phó với mẹ thế nào ."

      Thẩm Kiều chau mày, vẻ mặt ưu sầu dứt, " giúp em chứ?"

      Dương Kiền ra vẻ nghiêm trọng: "Lần đầu tiên chính thức về nhà , thả bố mẹ chồng tương lai hai con chim bồ câu, nương, xem chừng thần kinh của em thô như cây cột điện?"

      Thẩm Kiều xấu hổ mặt của đỏ bừng, kéo tay áo của , giọng: "Xin đó."

      " có thành ý." Dương Kiền nhìn , thanh lạnh nhạt.

      Thẩm Kiều cẩn thận quay đầu lại nhìn cửa chính cách đó xa, cảnh vệ ở cửa vác súng với vẻ mặt hiên nagng, ngừng có xe ra ra vào vào, xung quanh đây ai cũng biết , còn muốn bày tỏ thành ý?

      Lúc này, chiếc xe dừng lại bên cạnh bọn họ, chiếc xe này hình như có phần quen mắt. Trong lòng Thẩm Kiều run lên, sau đó liền nhìn cửa sổ xe được dán miếng chống nắng hạ xuống, quả nhiên ngồi trong xe là cục trưởng, vừa rồi còn hỏi là có phải vội hay .

      Dương Kiền nhanh tay ôm lấy vai Thẩm Kiều, vẫy tay chào hỏi cùng lãnh đạo của Thẩm Kiều.

      Cục trưởng cười : "Bảo sao, lúc họp Thẩm Kiều có dáng vẻ như ngồi đống lửa, bình thường có lẽ ấy như vậy, ra là hẹn hò với bạn trai. Lúc nào hai vị uống rượu mừng?"

      Dương Kiền vui vẻ trả lời: "Nhanh thôi."

      "Vậy tốt, tôi chờ, Thẩm Kiều, đến lúc đó đừng quên đưa thiếp mời cho tôi nhé."

      Thẩm Kiều khẽ giật giật khóe miệng, cơ mặt vô cùng cứng ngắc, nhìn nụ cười của , có vẻ cực kì khó chịu.

      Xe của cục trưởng xa, Dương Kiền siết chặt lỗ mũi Thẩm Kiều: "Đừng có ngẩn ra đó, lên xe thôi."

      "Nhưng phải đồng ý hôm nay giúp em."

      Dương Kiền ôm lấy về phía chiếc xe: "Được, giúp."

      Dương Kiền nhìn ngồi vào ghế lái phụ, rồi cúi người cài dây an toàn cho . Thẩm Kiều nhìn gò má tuấn của , nhịn được liền hôn cái, khóe mắt cong cong cười : "Đây là thù lao."

      Dương Kiền nghiêng đầu, nhìn , khoảng cách giữa bọn họ chỉ là mấy centimét, hơi nghiêng người liền hôn đến bờ môi đỏ mọng mềm mại của , cười : "Hôn chút làm sao đủ đủ? Hời cho em quá."

      Thẩm Kiều giận dỗi, đẩy bờ vai của ra: " có chính đáng, nhanh lái xe ."

      Dọc đường Thẩm Kiều đều rất khẩn trương, lúc này đứng trước mặt Điền Ngữ Hồng, cảm giác khẩn trương giảm mà còn tăng lên. Thẩm Kiều rất hiếm khi gặp ba của Dương Kiền, nhưng mà kỳ quái là,khi nhìn ông Thẩm Kiều cũng cảm thấy khẩn trương, vào lúc này cũng giống vậy, thấy ba Dương nụ cười, Thẩm Kiều hiểu sao lại an tâm hơn rất nhiều.

      Thẩm Kiều tranh thủ lúc hai ông bà chú ý, kéo tay áo Dương Kiền. Dương Kiền ngầm hiểu: "Trước giờ tan tầm con có cuộc họp khẩn cấp, mới vừa rồi đường về lại bị kẹt xe, Thẩm Kiều cũng chờ đến sốt ruột, chỉ sợ chọc hai người vui."

      Điền Ngữ Hồng để ý tới, chỉ nhìn Thẩm Kiều lát, mặt có biểu tình gì, : "Ăn cơm trước ."

      Điền Ngữ Hồng vốn thích chuyện, hôm nay đối mặt với Thẩm Kiều càng như vậy, hai cha con nhà họ Dương lần gánh vác trách nhiệm nặng nề là điều hòa khí. Về sau Dương Kiền kể lại, lúc nào cũng rằng ăn bữa cơm này đến cả người đổ mồ hôi, so với ăn lẩu còn nhiệt tình hơn.

      Sau khi ăn xong, dì giúp việc bưng trái cây và điểm tâm lên, Điền Ngữ Hồng đặt bàn ăn, đứng lên : "Thẩm Kiều cùng lên phòng với gì chút."

      Thẩm Kiều cảm thấy bản thân mình khẽ run rẩy, ánh mắt viện trợ nhìn về phía Dương Kiền.

      Dương Kiền trêu đùa: "Chẳng lẽ ngài còn có bí mật để cho con và ba biết? Chẳng lẽ chúng ta cũng có gia bảo? Vậy mẹ cũng đừng giấu chứ ạ, lấy ra để con cùng được mở mang tầm mắt."

      " cần phải chọc cười, có chuyện gì." Điền Ngữ Hồng cảnh cáo, sau đó nhìn về phía Thẩm Kiều.

      Thẩm Kiều ngoan ngoãn đứng lên, cúi đầu vòng qua bàn ăn, theo Điền Ngữ Hồng vào phòng.

      Dương Kiền yên lòng muốn cùng lên nhìn chút, nhưng vừa mới được hai bước liền bị ba mình túm cổ áo lôi trở lại.

      "Mẹ muốn gì với Thẩm Kiều?"

      Ba Dương hỏi ngược lại: "Làm sao biết được?"

      Dương Kiền suy nghĩ chút, lại đứng lên : "Vậy ngài hãy để con nghe chút , nếu con khẩn trương."

      Ba Dương lôi con trai lại lần nữa: "Đánh ván cờ với ba nào, như vậy khẩn trương."

      "Đừng mà, vợ lão ngài lôi vợ con chuyện mình, hơn nữa bạn già của ngài cả tối nay cũng có sắc mặt tốt, con đâu còn có tâm tư mà đánh cờ với ngài?" Mi tâm Dương Kiền nhíu chặt, lo lắng mẹ cái gì, dù là bà muốn Thẩm Kiều dao động, nhưng mà khó đảm bảo Thẩm Kiều dao động.

      Ba Dương chỉ vào cái ghế, ra đòn sát thủ: "Ngồi xuống cho ba, đàng hoàng tử tế vào, dám động cái bã phục vụ con bằng gia pháp."

      Vẻ mặt Dương Kiền như đưa đám, ảo não ngồi trở lại, cổ cứ như mới được lắp thiết bị xoay tự động, ngừng quay đầu lại nhìn nhìn, sắp xoay đến mức hỏng xương cổ.

      Điền Ngữ Hồng chỉ vào ghế sa lon trong phòng ngủ, : "Ngồi , chúng ta chuyện chút."

      Thẩm Kiều gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống trước ghế sô pha. Hai tay nắm chặt để đùi, eo lưng thẳng tắp, mỗi dây thần kinh người đều căng thẳng, trong lòng bàn tay ngừng đổ mồ hôi.

      " cần khẩn trương, nếu đồng ý, dì đổi ý, trừ phi giữa hai đứa xảy ra vấn đề."

      Lời của Điền Ngữ Hồng vừa dứt, Thẩm Kiều liền kịp chờ đợi lắc đầu : " có vấn đề."

      Điền Ngữ Hồng khẽ nhíu mày, "Theo dì được biết, hai đứa mới chỉ ở bên nhau được hai năm, trong đó nửa năm náo loạn chia tay, năm bởi vì ngăn cách hai nơi nên thể gặp mặt, theo lý thuyết nền tảng của tình cảm tốt lắm, vì sao lại tự tin rằng giữa hai đứa có vấn đề như vậy?"

      Thẩm Kiều đắn đo : "Bởi vì đến với nhau dễ, cho nên con rất quý trọng."

      " sao? Vậy dì cũng phải hỏi chút, nhiều năm như vậy hai đứa có rất nhiều thời gian ở bên nhau, nếu muốn quý trọng vì sao lại đến với nhau?" Ánh mắt chăm chú của Điền Ngữ Hồng khóa chặt Thẩm Kiều, mang theo tìm tòi nghiên cứu đánh giá, dường như muốn xem thấu trong lòng Thẩm Kiều rốt cuộc nghĩ cái gì.

      Thẩm Kiều mím môi, giờ khắc này chợt phát giác bản thân bình thường trở lại, mang theo trái tim chứa đầy tình dành cho Dương Kiền tới gặp mẹ của , về điểm này, hai người bọn họ cực kì thống nhất , họ đều có cùng mục tiêu đó chính là muốn Dương Kiền hạnh phúc, cho nên giữa bọn họ phải là chiến hữu "cùng chung mối thù", mà phải là "quân địch" gặp nhau là đỏ mắt, càng phải là địa chủ và tá điền có phân chia giai cấp. Mẹ của cũng chỉ là hiểu hết về mình, cho nên vẫn có phần tán thành, cần gì phải khẩn trương, sợ hãi rụt rè?

      Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn Điền Ngữ Hồng, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu kiên định: "Dì, con thương ấy, có lẽ đúng như là ngài nghĩ, con thương ấy lâu bằng ấy con, con cũng từng khiến ấy chịu rất nhiều khổ sở, nhưng mà con có thể bảo đảm, từ nay về sau, mỗi ngày, con thương ấy quý trọng ấy gấp nhiều lần."

      Điền Ngữ Hồng cũng bị mấy lời này này đả động, ngược lại còn : "Nghe bạn trai cũ của con ở Mỹ kết hôn rồi đúng ? Ở cùng chỗ với cậu ta bảy năm, giữa tình cảm giưa hai người nhất định là sâu đậm hơn so với Dương Kiền?"

      " phải."

      Điền Ngữ Hồng cười, trong mắt lại là mảnh lạnh lùng, "Như vậy làm sao biết bảy năm sau, con có thể với người mẹ khác mấy lời như thế này hay ?"

      thể , đối với Thẩm Kiều những lời này chắc chắn là đả kích trầm trọng. Thẩm Kiều cắn chặt môi im lặng hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, hít sâu hơi, kìm chế run rẩy, : "Chắc ngài còn nhớ có năm Dương Kiền ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ chứ? Chắc ngài cũng biết, lúc ấy hai chúng con cùng đội. ấy dùng rất nhiều năm để chứng minh ấy con, mà con chậm lụt nên đến lúc đó mới phát giác, hề chán ghét ấy như trong tưởng tượng, thậm chí còn thích ấy, càng về sau mới cảm nhận được ràng phần tình cảm khác thường này, ra chính là . Nhưng muộn rồi, con có bạn trai, ấy cần con, con lại có cách nào rời khỏi ấy để chọn Dương Kiền."

      Thẩm Kiều tới đây dừng lại, cởi nút áo ra, kéo mở cổ áo, để con cá heo lộ ra trước mặt Điền Ngữ Hồng, ràng nghe thấy tiếng hít vào đầy tức giận của Điền Ngữ Hồng.

      "Đây là cái gì?" Điền Ngữ Hồng chau mày hỏi.

      "Là vết thương do đạn bắn, đạn sát qua xương sườn, bắn vào trong phổi, sau này để lại vết sẹo. Ai hỏi con cũng là xăm để che , ra dối gạt ngài, khi đó vì muốn quên Dương Kiền hoàn toàn, nên con mới xăm hình con cá heo này."

      "Cho nên. . . . . . Đạn. . . . . . là . . . . . là con ngăn cản thay Dương Kiền sao?" Trong nháy mắt, mắt Điền Ngữ Hồng đỏ lên, có chút gian nan hỏi.

      Thẩm Kiểu chỉnh trang lại quần áo, nhàng gật đầu, " xin lỗi, con biết làm thế nào mới có thể khiến ngài tin rằng con thương ấy, cho nên chỉ có thể để người xem vết thương cũ năm xưa. Nhưng mà khi đó con lừa ấy, cho biết rằng con thương ấy."

      Điền Ngữ Hồng gật đầu, tự nỉ non mình: "Đối mặt với chuyện này, sau khi nó trở về nước, gầy rất nhiều, mỗi ngày râu ria xồm xàm, dường như là ngâm mình trong bình rượu."

      " xin lỗi, dì Điền, có lẽ ngài cảm thấy con xứng với ấy, nhưng mà con thể rời bỏ ấy, con cũng từng cố gắng, nhưng quá khó khăn." Thẩm Kiều chợt khóc thành tiếng, hài bàn tay bưng lấy mặt, nước mắt chảy ra từ giữa kẽ tay.

      Điền Ngữ Hồng nghiêng đầu lau sạch nước mắt, tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều, do dự ôm lấy bả vai Thẩm Kiều.

      Hết chương 65
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Ầy, có nào Thịnh Hạ k nhẩy?
      Có phải là a lần trước tông xe vào Thẩm Kiều k? :-((

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :