1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quên phải yêu anh - Chiết Chỉ Mã Nghị (69/69) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Cam giac khi doc truyen nay la muon lat ban......chua hoan. ....nen dap ghe thui

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      _______________
      Chương 58: Cháu của ông vua tàu thủy.
      Editor:☼MạnNhi☼

      đôi mắt to lấp lánh có hồn tò mò quan sát Thẩm Kiều, Sese hiểu tại sao ấy lại để ý tới mình, Sese nhìn về phía Thẩm Du,"Tôi sai cái gì à?"

      Thẩm Du nhấp ngụm cà phê khẽ lắc đầu, " hề."

      Sau khi nhận được câu trả lời, Sese nâng khuôn mặt tươi cười lên, tỏ ra quen thuộc kéo cánh tay của Thẩm Kiều, kích động đề nghị, "Chúng ta cùng lên đỉnh núi ăn cơm tối có được ?"

      " được." Người cự tuyệt bé là Thẩm Du.

      Vừa nghe thấy lời từ chối, nụ cười xinh đẹp của Sese lập tức tan thành mây khói, buông cánh tay Thẩm Kiều ra, giọng có phần uất ức, hỏi: "Tại sao?"

      "Tôi chỉ đồng ý đón em tan học." xong, Thẩm Du kéo vali hành lý của Thẩm Kiều, về phía lối ra, Sese nóng nảy vội vàng đuổi theo.

      Thẩm Kiều lấy mắt kính ra rồi đeo lên, quan sát nhất cử nhất động của bóng dáng ngay phía trước. Mặc dù người bạn này gọi tiếng dì, khiến tâm tình vốn tốt của bị phá hỏng lần nữa, nhưng mà, xem ra hai người này có vẻ rất thú vị.

      Thẩm Du chân dài bước lớn, Sese chạy chậm theo sau, tiếp tục hỏi: "Vậy thể cùng ăn cơm tối sao?"

      "Đúng vậy."

      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Sese nhăn chặt, sốt ruột hỏi: "Vậy. . . . . . phải như thế nào mới có thể?"

      Thẩm Du nghiêng đầu nhìn Sese cái, lời có ý gây khó khăn cho ấy: "Phải tìm thư kí hẹn trước."

      Con ngươi của Sese đảo lòng vòng, mở balo lưng ra, lấy bút và quyển sổ ghi chép ra, lật tới trang giấy trống, " !"

      " gì?" Lần này đến phiên Thẩm Du hiểu.

      " phải , muốn cùng ăn cơm phải tìm thư ký hẹn trước sao? phương thức liên lạc của thư ký cho em ." Chân mày nhíu chặt của Sese giãn ra, cười như nhìn thấy tia sáng hy vọng.

      Thẩm Kiều phía sau chợt cất giọng nở nụ cười, hai người ở trước mặt hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn . Sese thu hồi nụ cười, có chút hiểu hỏi: "Dì cười gì vậy?"

      Thẩm Kiều nghe thấy chữ "Dì" nụ cười chợt dừng lại, rốt cuộc nhịn được mà hắng giọng cái, : "Nếu như gọi là chị, đổi lại tôi vui vẻ hơn."

      Đột nhiên, Sese cực kì hưng phấn, suýt nữa nhảy dựng lên vui mừng : " sao? Có ?" nhìn Thẩm Du, vẻ mặt khẩn cầu: "Vậy có phải có thể gọi là hay ?"

      Thẩm Du lại hề lưu tình, lạnh giọng cự tuyệt: " thể."

      Sese mất hứng quay đầu lại xem xét vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Kiều, vẻ mặt có phần uất ức.

      Cuối cùng cũng tới bãi đậu xe, bộ dạng của Sese vẫn mấy vui vẻ. Thẩm Du bỏ hành lý vào cốp sau, lấy điện thoại ra : "Để tôi đưa về nhà, hay thông báo cho tài xế tới đón sau đó về nhà, tự chọn ."

      Sese mím chặt môi, hai mắt tức giận nhìn Thẩm Du chằm chằm, cam lòng dậm chân, cúi người chui vào trong xe.

      Sau khi Thẩm Kiều mở cửa sau của xe ra, khóe miệng lên nụ cười có ý tốt, cười khiến Thẩm Du có chút sợ hãi.

      Rốt cuộc cũng đưa được Sese về nhà, toàn bộ hành trình ấy hề thêm câu, xe vừa dừng hẳn ấy liền vọt vào nhà hề quay đầu lại, Thẩm Kiều ràng nghe thấy khi Sese bước vào cửa có mấy người đồng thanh : tiểu thư về.

      Thẩm Kiều tháo kính mát xuống, ngửa cổ nhìn ngôi biệt thự nằm núi Thái Bình, chỉ từ vẻ bề ngoài có thể nhìn thấy, xa hoa khiến phải chắc lưỡi hít hà, còn những chỗ nhìn thấy, chắc chỉ có hơn chứ kém.

      Thẩm Kiều từ phía sau len lên tay lái phụ, chỉnh trang lại quần áo, hỏi: " bé này là ai vậy?"

      Thẩm Du quay xe lại: "Cháu của ông vua tàu thủy."

      "Vậy còn để ý đến người ta, " Thẩm Kiều đấm mạnh vào của bả vai Thẩm Du, có phần chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Ngàn vạn lần được bỏ lỡ cơ hội gả vào Hào môn thế gia!"

      Thẩm Du bị đau chau mày: "Đừng làm loạn."

      "Nhưng mà, tại sao bé lại gọi em là chú?" ra Sese phải bởi vì già mới gọi dì, nhưng mà vẫn cảm thấy thoải mái.

      "Em là bạn của chú bé."

      Thẩm Kiều vội vàng gật đầu: "Được đấy, thân càng thêm thân!"

      Thẩm Du nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều, giơ tay lên xoa cái trán của : "Có phải bị công việc phá hỏng rồi hay ?"

      Thẩm Kiều chau mày hất tay của Thẩm Du: "Làm gì vậy? Chị cảm thấy kia đáng ."

      Thẩm Du nhìn thẳng về con đường phía trước, đổi chủ đề: "Ăn cơm trước, hay về thẳng khách sạn."

      "Phải về khách sạn."

      Thẩm Kiều là tới Hongkong công tác, ra được xem như là được nhà nước tài trợ chuyến nghỉ dưỡng, lâu lắm rồi có thời gian để nghỉ ngơi, nên Nghiêm Túc cũng nhẫn tâm bóc lột nữa, vì vậy mấy ngày sau đó, Thẩm Kiều hề xuất ở nơi làm việc, ngày nào cũng làm ổ ngủ ở khách sạn, bơi lội, phơi nắng, đến giờ cơm Thẩm Du chủ động xuất , lôi kéo ra ngoài ăn đại tiệc.

      Hôm nay, Thẩm Kiều chán ngấy đồ ăn tây, đặc biệt muốn ăn mì sợi, vì vậy Thẩm Du chở tìm được quán ăn núp trong con hẻm, bởi vì chỗ đậu xe chật chội, bọn họ thể dừng xe ở khu vực bên ngoài cách đó hai con đường.

      Quán ăn lộ thiên, cái lán được dựng cách sơ sài, thiết bị cũng đơn sơ, lại làm được món ăn của Hương cảng chính cống, trà sữa chính là món Thẩm Kiều cảm thấy có mùi vị ngon nhất.

      "Định khi nào ?"

      Thẩm Kiều dừng chiếc đũa lại, ngước mắt hỏi: "Đuổi à?"

      Thẩm Du : "Em nào dám?"

      Thẩm Kiều dùng chiếc đũa gạt gạt bề mặt, có phần buồn bã: "Ngày mai thôi. Muốn cùng nhau trở về sao?"

      Thẩm Du lắc đầu mà : ", gần đây rất nhiều việc, được."

      Thẩm Kiều ôm mặt, giọng lầm bầm: "Lấy cớ."

      Buổi chiều trước khi rời xứ Cảng ngày, Thẩm Kiều bắt đầu sửa sang lại hành lý, ra có gì phải thu thập, hành lý được xách tới lại xách về là được, hành lý dọn dẹp được nửa Sese tới.

      Thẩm Kiều cũng hiếu kỳ chút nào Sese làm thế nào để tìm được , dù sao lấy gia thế và bối cảnh của Sese mà , tìm người cũng đáng kể chút nào.

      Sese vừa nhìn thấy Thẩm Kiều, liền mặt mày hớn hở há mồm ra, ngày hôm nay cũng hô tiếng dì, tiếng này so với lần đầu tiên gặp mặt càng ràng hơn, vừa nghe cũng biết lén lút tập luyện.

      Khóe miệng Thẩm Kiều giật giật, "Vì sao lại tới?"

      Sese : "Sợ dì nhàm chán nên mới đến."

      Thẩm Kiều cười "Ha ha", xê dịch hành lý ở bên cạnh dành ra chỗ trống: "Vào ."

      Sese hào hứng vào cửa, thấy valy hành lý thu thập được nửa, nụ cười cứng lại ở mặt, "Dì phải rồi sao?"

      "Ừ." Thẩm Kiều gật đầu.

      "Nhưng mà, muốn ở lại chơi mấy ngày sao? Nếu như cảm thấy mình quá buồn chán, cháu có thể cùng!" Sese xung phong nhận việc: "Muốn đâu cũng được, cháu bảo ba ba thu xếp."

      Thẩm Kiều cầm lên mấy bộ quần áo, ý vị sâu xa: "Người bạn , , dì muốn cùng chơi với cháu."

      Sese ngờ nhiệt tình của mình lại bị đối phương tiếng cự tuyệt, kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"

      "Bởi vì khoảng cách tuổi tác."

      "Vậy. . . . . . Vậy gọi là dì nữa được ? Chị? Để em cùng chị."

      Có lẽ gọi chị cũng được thôi, mới vừa rồi vẫn cùng thế hệ với Thẩm Du, lần này xem như biến thành vãn bối. Nhưng mà, quả thực Sese rất thiện lương, đáng .

      Thẩm Kiều cười vuốt vuốt tóc của Sese, có phần cưng chiều, : "Tôi tắm."

      Sese có phần nhàm chán qua lại trong phòng của , sau đó lại ngồi trước bàn đọc sách, liếc nhìn mấy quyển tạp chí để bàn. Điện thoại để bàn lúc này chợt vang lên, Sese cầm điện thoại lên nhận điện, đồng thời khéo léo tự giới thiệu.

      Đối phương : "Phiền gọi Thẩm Kiều."

      Sese hướng về phía phòng tắm hô: "Dì, có người tìm."

      Ngăn cách bởi cánh cửa phòng tắm nên giọng cò phần xa xăm: "Ai vậy?"

      Sese nhìn màn hình : "Ừm. . . . . . Là người gọi là Dương Can(1)."

      1. Dương Can = gan dê.

      Dương can? Dương Kiền bị cái tên kinh hãi thế tục này hù sợ, điện thoại di động suýt nữa trượt từ trong tay xuống. Cùng lúc đó, Thẩm Kiều vừa mới ra khỏi phòng tắm chân cũng trượt cái, suýt chút nữa ngã chổng vó lên trời.

      Thẩm Kiều vịn vào tường đứng thẳng dậy, nén cười, đến gần Sese lấy điện thoại. Vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại di động đặt bên tai, sau đó liền nghe thấy giọng của đối phương: "Dì?"

      Thẩm Kiều giải thích : "Mới vừa rồi là cháu của bạn Thẩm Du."

      "À, vậy Dương Can là ai?"

      Thẩm Kiều cố gắng nén cười, quay đầu lại nhìn Sese cái, " lớn lên ở quốc, tiếng quốc ngữ tốt lắm, thông cảm , huống hồ tên của đọc gần giống như thế mà."

      Sese nghe vậy vẻ mặt cũng thay đổi, hình như cũng nhận ra mình sai.


      "Vẫn ở Hongkong à?"

      "Ngày mai em trở về."

      Dương Kiền hỏi: "Sau khi trở bố trí như thế nào?"

      Thẩm Kiều đáp: "Nghỉ ngơi tuần, sau đó Tam Á tham gia học tập huấn."

      Dương Kiền tiếp tục hỏi: "Vậy sau khi tập huấn tính sao?"

      " biết, tuân theo sắp xếp của tổ chức thôi."

      " với tổ chức là muốn thu xếp thăm người thân."

      Thẩm Kiều như chuyện đương nhiên: " giờ thăm người thân đây."

      Dương Kiền cao giọng cải chính: " phải thăm người thân, là thăm người thân !"

      Lúc này, Dương Kiền thấy được phản ứng của Thẩm Kiều, nhưng từ im lặng của cũng có thể nhận thấy được cái gì đó, vì vậy than thở, chủ động lui bước: " đùa thôi. Gần đây quá bận rộn, sau khi trở về phải nghỉ ngơi tốt nhé."

      Thẩm Kiều dừng máy, dựa vào tường lúc lâu vẫn nhúc nhích. Sau khi về nhà còn biết phải đối mặt với chuyện gì, ba đón Thịnh Hạ về nhà, nghe khỏi bệnh, nhưng mà dám chắc khi Thịnh Hạ nhìn thấy có phản ứng như thế nào. Nghĩ đến những chuyện này, liền hận thể tiếp tục công tác.

      Sese im lặng đồng thời cẩn thận quan sát Thẩm Kiều, Thẩm Kiều ngước mắt nhìn thấy ấy, vẫy tay với ấy.

      Sese đến gần, Thẩm Kiều hắng giọng: "Từ giờ trở , gọi tôi là Thẩm Kiều"

      "Có thể ?" Sese cẩn thận hỏi.

      " có gì thể." Thẩm Kiều nhún vai, sau đó từ bàn lấy ra tờ giấy, phất tay viết xuống bốn chữ lớn, "Trung Quốc cổ đại có vị Hoàng đế vô cùng vĩ đại, tên gọi Hoằng Lịch, niên hiệu là Càn (qian) Long, phải Can (gan) Long."

      Sese nhìn chằm chằm chữ ở giấy, vẻ mặt khắc sâu. Đắn đo lát, cầm điện thoại bàn lên, nhanh chóng ấn dãy số điện thoại, kịp chờ đợi với người ở đầu bên kia điện thoại: "Phải thay đổi thầy giáo dạy tiếng quốc ngữ! Còn nữa, tôi muốn học lịch sử. Muốn học lịch sử Trung Quốc."

      Hết chương 58
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      TrâuNữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 59: Gặp khách mời.
      Editor:✩MạnNhi✩


      Thịnh Hạ khỏi bệnh, đưa ấy ra nước ngoài điều dưỡng đúng là cách làm đúng đắn. Thẩm An từng chuyển viện cho Thịnh Hạ, hơn nữa sau đó lại thông báo thành phố và tên bệnh viện cho Thẩm Kiều.

      Thẩm Kiều cũng từng thăm Thịnh Hạ, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn chút. Thẩm Kiều gặp Phương Mẫn, biết tình hình hồi phục của Thịnh Hạ cũng tệ lắm.

      Về sau, Thẩm Kiều gián tiếp biết được, trong lễ mừng năm mới ba mẹ du lịch, chính là thăm Thịnh Hạ. Nếu như trước muốn về nhà ăn tết, cũng có thể cùng ba mẹ thăm Thịnh Hạ. Nhưng mà nghĩ lại, có lẽ Thịnh Hạ vốn chẳng muốn gặp đâu, có lẽ ba cũng băn khoăn vấn đề này, cho nên mới cho thôi. Thịnh Hạ ngay lập tức phải đối mặt với người mẹ vứt bỏ mình, còn phải đối mặt với , thậm chí là và Dương Kiền, vậy có cảm xúc khổ sở như thế nào chứ?

      Buổi trưa, Thẩm Kiều về tới Bắc Kinh, khi về đến nhà là sau giữa trưa, mẹ và Thịnh Hạ cũng ngủ trưa. Dì giúp việc làm trong nhà hơn mười năm cho Thẩm Kiều biết, Thịnh Hạ thích chuyện, rất tĩnh lặng, nếu có việc gì chỉ ở trong phòng, nếu ngẩn người nhìn ánh mặt trời chiếu vào phòng.

      "Phu nhân rất quan tâm ấy, mặc dù ấy cự tuyệt, nhưng mà cũng có phản ứng gì quá lớn, đúng là đứa bé đáng thương, bị đả kích lớn như vậy, " tới chỗ này, dì khẽ than thở, "Cháu công tác suốt, bây giờ Thẩm Du cũng ở nhà, ở nhà ngày nào cũng vắng ngắt, mùa hạ sắp tới rồi, nhưng cả căn nhà vẫn lạnh lẽo. Tình trạng cơ thể của phu nhân cũng chuyển biến tốt, Thịnh Hạ vừa về, toàn bộ trái tim của phu nhân cũng đặt người ấy, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều."

      Thẩm Kiều nắm tay dì, chân thành tha thiết : "Dì, khi con ở nhà, dì vất vả chăm sóc mẹ và Thịnh Hạ, cám ơn dì."

      " gì vậy!" Dì giả vờ tức giận, ngay sau đó lại nở nụ cười: "Mau lên tắm cái, dì chuẩn bị cơm trưa cho con."

      Tóc vẫn chưa khô, Thẩm Kiều dựa vào cạnh cửa, nhìn cửa phòng đóng chặt ở phía đối diện. Đây từng là phòng của Thẩm Du, giờ Thịnh Hạ ở trong đó, tất cả đều cố gắng khôi phục lại từng quỹ đạo. bên là em trai cùng chung sống với hơn hai mươi năm, bên là em cùng chảy dòng máu, chẳng lẽ có biện pháp nào để giải quyết cách song toàn sao, vừa để Thịnh Hạ trở về đồng thời Thẩm Du cũng rời ?

      Cánh cửa khép chặt đột nhiên mở ra, dưới tình huống nhìn thấy đối phương mà hề có điềm báo trước, hai bọn họ đều sửng sốt. Thịnh Hạ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, Thẩm Kiều chậm rãi mỉm cười, "Nghe em ngủ trưa, cho nên đánh thức."

      Thịnh Hạ gật đầu cái.

      Thẩm Kiều ân cần hỏi: "Thân thể có khỏe ?"

      Thịnh Hạ tiếp tục gật đầu, sau đó lát, mới cất giọng trả lời: "Khá tốt."

      Đối mặt với Thịnh Hạ, Thẩm Kiều vẫn có phần cảm thấy khẩn trương, biết nên những chuyện gì, biết nên làm thế nào để điều hòa khí có vẻ xấu hổ giữa các . Đúng lúc này, dì lên lầu gọi Thẩm Kiều xuống dùng cơm, Thẩm Kiều liền hỏi Thịnh Hạ: "Muốn cùng ăn cơm với chị ?"

      Thịnh Hạ nhìn Thẩm Kiều sững sờ, sau đó lắc đầu, lướt qua người Thẩm Kiều, xuyên qua phòng khách lầu hai vào căn phòng có ánh mặt trời. Thẩm Kiều nhìn bóng dáng đơn bạc của ấy, nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy ấy, dịu dàng nhã nhặn lịch , giữa hai hàng lông mày có ý cười, còn có vẻ hạnh phúc và thỏa mãn. Thẩm Kiều nắm khăn lông trong tay, nhịn được nắm chặt.

      Tin tức Thẩm Kiều công tác về được lan truyền cách nhanh chóng, tối hôm đó liền bị kéo ra ngoài ăn cơm. Tần Niệm nhìn thấy , câu đầu tiên phải muốn chết , cũng phải là cũng chịu quay trở lại, mà như tên trộm sáp lại gần giọng : "Tiểu Thu có bạn trai rồi rồi. Người đó là luật sư họ Sở."

      Khác với Tần Niệm cần cũng biết kinh ngạc, Thẩm Kiều sớm dự đoán được điều này. Biết Tiểu Thu thích ta, nhưng mà chí ít cũng ghét, nếu tiểu Thu tốn thời gian ăn cơm với ta, cho nên lần đầu tiên Thẩm Kiều nhìn thấy Sở Thiên, cảm giác bọn họ ở bên nhau cực kỳ mạnh mẽ.

      Tần Niệm híp mắt hỏi: " dự liệu?"

      "Ừ." Thẩm Kiều gật đầu.

      Tần Niệm chợt nhíu mày nở nụ cười: "Vậy cậu có ngờ rằng, hôm nay có khách mời mà đến hay ?"

      Thẩm Kiều cố gắng từ trong tiếng cười của Tần Niệm tìm ra đầu mối, khi thầm cảm thấy tốt, quyết định rời , quay người lại liền đụng vào người. Người này rất cao, Thẩm Kiều ngay cả đầu cũng ngẩng lên liền bắt đầu xin lỗi, sau đó liền nghe thấy tràng cười to càn rỡ ở phía sau lưng.

      Tràng cười này, khiến Thẩm Kiều liền hoàn toàn hiểu . Ngước mắt lên, quả nhiên là nhìn thấy . Nửa năm gặp, lần nào cũng cảm thấy thay đổi, nhưng vẫn là , rốt cuộc là thay đổi ở đâu? Ừm, hay là trái tim?

      Dương Kiền cúi đầu nhìn chăm chú, khóe môi nhếch lên thành nụ cười yếu ớt: "Sao vậy? Vừa tới muốn ?"

      Thẩm Kiều mất tự nhiên cười: "Tại sao lại quay về?"

      "Trở về họp."

      Thẩm Kiều gật đầu, nuốt ngụm nước bọt, : "Vừa nhớ tới còn có chút chuyện cần xử lý, mọi người chơi , em về trước."

      Thẩm Kiều né tránh ánh mắt của , mà hai mắt Dương Kiền cũng thèm chớp cái nhìn , lúc lâu sau, chậm rãi di chuyển thân người cản trở đường của , "Được, ngài bận gì , tiễn."

      Thẩm Kiều khẽ cắn môi, hẹn gặp lại, nhanh chóng cất bước rời .

      Dương Kiền quay đầu nhìn , mà tới trước sô pha rồi ngồi xuống. Nhóm người vừa mới cười ở cửa, im lặng lên tiếng nhìn , khi ngước mắt quét qua mọi người lập tức bắt đầu chuyện phiếm, ra vẻ cười , tự giác đá bay cảnh tượng kia ra khỏi trí óc.

      Dương Kiền giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sáng sớm ngày mai phải ngồi máy bay rời , chỉ còn lại chưa đầy mười tiếng đồng hồ, mà ngay cả phút cũng muốn cho . Lần này về Bắc Kinh họp là để bàn bạc việc thuyên chuyển công tác của về Bắc Kinh, chưa đầy ba tháng nữa, công việc của chuyển về Bắc Kinh lần nữa. Đến lúc đó, xem Thẩm Kiều làm như thế nào để trốn tránh .

      Tại sao lại trở về? nữa ? có biết Thịnh Hạ trở về rồi hay ? Thẩm Kiều có nhiều thắc mắc muốn biết, nếu là lúc trước, Thẩm Du chủ động cho biết tất cả tình mà muốn biết, nhưng giờ Thẩm Du rồi, cách xa cuộc sống của .

      Thẩm Kiều hơi hối hận vì mới vừa rồi nhìn nhiều chút, nên bây giờ chỉ có thể nhớ lại được chút xíu, cố gắng nhớ lại mọi thứ từ sâu trong trí óc.

      Thẩm Kiều thở dài, tựa đầu tay lái, tự nhủ: "Thẩm Kiều tại sao mày tỏ ra kiên định hơn chút? Cho dù là nắm lấy, hay buông tay, cũng nên kiên định hơn mới đúng."

      "Cốc, cốc, cốc."

      Thẩm Kiều nghe thấy tiếng gõ thủy tinh đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thông qua ánh đèn đường, thấy bộ dạng của người vừa gõ cửa sổ.

      Thẩm Kiều vội vàng mở cửa xuống xe, đứng trước mặt Thẩm An.

      "Tại sao về nhà? Ngồi xe trong làm gì?"

      Thẩm Kiều liếm liếm bờ môi khô khốc, cố gắng tìm kiếm tư tưởng tan rã, viện ra lý do gượng gạo: " có gì, con nghĩ xem sắp tới có chuyện gì cần xử lý hay ."

      Thẩm An trầm ngâm trong chốc lát, : "Về nhà thôi."

      "Vâng." Thẩm Kiều gật đầu, phía sau ba mình vào cửa.

      Thẩm Kiều nằm giường, trằn trọc trở mình, nhắm mắt lại nhìn thấy , suy nghĩ trong đầu đều là , ngay cả trái tim cũng bị tác động, vốn có cách nào vào giấc ngủ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở lên hỗn loạn.

      Thẩm Kiều khoác chiếc áo khoác mỏng, đứng trong sân, tham lam há to miệng hít thở. Ánh trăng rất đẹp, bầu trời ánh trăng vừa sáng vừa tròn, chẳng phải người ta , trăng tròn biểu tượng cho sum vầy sao?

      Thẩm Kiều cười khổ, kéo cánh cổng chính ra, dừng chân trước cửa lớn, dưới ánh trăng nhìn thấy bóng dáng của chính mình. Nhưng mà, lại cẩn thận bắt được bóng người đen kịt.

      Trong khoảnh khắc, bởi vì bóng người mà cảm thấy sợ hãi, trực giác cho biết đó là , cho nên dường như trong nháy mắt có phản ứng, nước mắt liền dâng lên.

      chậm rãi ra từ trong bóng tới, Thẩm Kiều dần thấy bộ dáng của , nhưng bởi vì nước mắt mà lần nữa thấy hình dáng của .

      Dương Kiền dừng lại đối diện , cúi đầu nhìn chăm chú, im lặng nhìn rơi nước mắt.

      ngăn bàn tay lau nước mắt của lại, dùng đầu ngón tay chậm rãi lau sạch nước mắt mặt , thanh trầm thấp, ngữ điệu chậm rãi: " đánh cuộc với bản thân lần, đánh cuộc là bởi vì mất ngủ. Nếu như đánh cuộc thắng, có thể phần thưởng cho bản thân gặp em lần." tới đây, Dương Kiền cười như đứa bé vừa trúng thưởng, dưới ánh trăng, trong ánh mắt lóe lên những tia sáng vụn.

      Thẩm Kiều cũng kìm nén nổi trái tim và hành động của mình nữa, đến gần hơn nữa, chui vào trong ngực của , ôm lấy hông của .

      Dương Kiền ôm , cẩn thận hỏi: "Còn có sáu tiếng đồng hồ, với được ?"

      "Ừ." Thẩm Kiều liều mạng gật đầu, cắn vạt áo của , kiềm chế bản thân khóc òa lên.

      góc khác, cũng có người đứng trong bóng tối, nhìn thấy tất cả xảy ra ngoài cửa.

      Hết chương 59
      TrâuNữ Lâm thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60: Xuân phong đắc ý!
      Editor: ♡Mạn●Nhi♡

      Chân trời lộ ra những tia sáng bạc, thành phố từ từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ, con đường chính có con đường cắt ngang, chiếc xe việt dã màu đen dừng ở ven đường. Trong xe có hai người ngủ siêu siêu vẹo vẹo, nhưng từ đầu đến cuối hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

      Điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông đánh thức hai người ngủ say, bọn họ mở to đôi mắt nhập nhèm, vô hồn nhìn chằm chằm lẫn nhau. Điện thoại di động trong túi vang lên ngừng, biết bao nhiêu lần, Dương Kiền mất kiên nhẫn buồn phiền lấy điện thoại ra, tức giận rống to, " cần thúc giục, tôi đến ngay đây."

      "Bây giờ phải sao?"

      "Ừ." Dương Kiền cất điện thoại, nhàng gật đầu.

      Tối hôm qua, Thẩm Kiều liều lĩnh rời cùng , bọn họ qua mấy khu phố ra đến con đường này, ở trong xe cả đêm qua. Nhìn có vẻ rất mệt mỏi, gối lên chân rồi nhanh chóng ngủ mất. Mà vốn vẫn nằm giường thao thức, cơn buồn ngủ cũng càng lúc càng nồng đậm.

      Dương Kiền đợi trong đêm, khiến Thẩm Kiều cảm thấy bản thân mình rất quá đáng, cho nên mặc kệ lần này xảy ra chuyện gì, vẫn có ý định lùi bước, muốn do dự lần nữa rồi làm tổn thương Dương Kiền, đau lòng, càng khó chịu hơn, tiêu tốn rất nhiều tình cảm của , có tài đức gì mà lại trước sau như như vậy?

      " , " Dương Kiền dừng lại chút, mặt mày xụ xuống, khẽ nhíu mày, giống như suy tư cái gì đó, " tự tin lần sau khi gặp nhau, em trở quẻ lần nữa. Thế nào cũng phải chuẩn bị trước tâm lý, em lúc nào cũng sắp xếp những người khác ở phía trước, cha mẹ, Thẩm Du, thậm chí là Thịnh Hạ, đối với em mà , cũng có trọng lượng."

      Thẩm Kiều lắc đầu phủ nhận: " phải vậy."

      Dương Kiền ngước mắt nhìn , thấy được vẻ mặt hơi kinh hoảng của .

      Thẩm Kiều run rẩy nắm lấy hai tay của , hai mắt nhìn chằm chằm vào , kiên định lạ thường: "Chuyện như thế này bao giờ xảy ra nữa. Em biết bọn họ vẫn phản đối, nhưng mà mặc kệ.”

      Nhìn bộ dạng lo lắng sốt ruột của , ngực Dương Kiền nóng lên, kìm nén cơn xúc động muốn ôm lấy , hì hì nở nụ cười, " có chứng cớ, em từng có tiền án tiền như vậy, làm sao dám tin tưởng?"

      Thẩm Kiều cúi đầu nhìn bản thân, trừ quần áo và giầy ra, nghèo hai túng cái gì cũng có, sợ tin, càng lo lắng hơn, thậm chí bắt đầu nghĩ có cần viết lá huyết thư hay .

      Dương Kiền giơ tay lên, từ đầu bứt sợi tóc, thả trong lòng bàn tay, "Vậy lấy cái này , nếu như em lại bỏ , cầm nó báo án, " Dương Kiền tới đây, vẻ mặt nghiêm túc, nhấn mạnh: "Dùng tóc để kiểm tra ADN, kiện em lừa sắc, lừa tài, lừa tình cảm của . Đừng có nghĩ rằng đùa, em cũng biết rồi đấy, có thể tốn chút sức nào để đưa em vào cục."

      Thẩm Kiều khẩn trương gật đầu: "Em tin."

      Dương Kiền cười, cưng chiều nhéo cái mũi của , cúi người khẽ chạm vào môi của : " đưa em về nhà."

      "Ừ." Thẩm Kiều đáp lời, hai cánh tay lại vòng lên cổ của , tiến tới hôn .

      Lúc Thẩm Kiều về đến nhà, cả nhà dùng bữa sáng trong phòng ăn. Nghe thấy vào cửa, ba người ngồi trước bàn ăn hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn , Thẩm Kiều hơi xấu hổ hắng giọng cái rồi : "Con lên tầng thay quần áo trước đây."

      Cố Hoa Lam dịu dàng : "Sửa soạn xong rồi xuống ăn sáng."

      "Vâng." Thẩm Kiều cười gật đầu.

      Đợi Thẩm Kiều rửa mặt xong, quay lại phòng ăn chỉ còn Thẩm An ngồi ở đó.

      Thẩm Kiều ngồi xuống đối diện ba mình, Thẩm An gấp tờ báo lại để bàn ăn, với : "Ăn xong điểm tâm đến thư phòng chuyến, ba có chuyện muốn ."

      Thẩm Kiều biết ba muốn gì với mình, nhưng mà trực giác là có liên quan tới Dương Kiền, bữa sáng phong phú này, hôm nay bỗng trở nên nhạt như nước ốc.

      Quả nhiên, việc rất đơn giản, cần suy nghĩ nhiều, tất cả đều nằm trong dự đoán của Thẩm Kiều, nhưng chỉ có chuyện mà ngờ tới, chuyện xảy ra ở ngoài cửa tối hôm qua, ba cũng nhìn thấy hết.

      "Ba dung túng con hết lần này đến lần khác, nhưng mà Thẩm Kiều à, cần tiếp tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ba." Trong lời của Thẩm An, ngập tràn ý tứ cảnh cáo.

      Thẩm Kiều hít hơi sâu rồi thở ra, giọng kiêu ngạo tự ti: "Ba, con chưa bao giờ chống đối ba, nhưng mà lần này chỉ có thể xin lỗi. Nếu như ba lo lắng Thịnh Hạ thể nào tiếp thu được, con có thể rời , cho đến khi em ấy tiếp nhận, ba và mẹ hiểu được thôi."

      "Đây là là lời hoang đường gì vậy?" Thẩm An bị lời của Thẩm Kiều làm cho tức giận, đập mạnh tay xuống bàn sách, phát ra tiếng động lớn.

      "Con lời này, phải muốn uy hiếp ngài, mà con đường để nữa rồi, " xong, Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía ba mình, "Ba, xin lỗi."

      xong, Thẩm Kiều xoay người rời , kéo cửa thư phòng ra lại thấy Thịnh Hạ đứng ngoài cửa, trong tay bưng khay đựng trái cây tinh sảo.

      Thẩm Kiều nghĩ tới Thịnh Hạ lại đứng ngoài cửa, thấy ấy Thẩm Kiều hơi kinh ngạc, biết rốt cuộc Thịnh Hạ có nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ hay .

      So với kinh ngạc của Thẩm Kiều, vẻ mặt Thịnh Hạ lại bình tĩnh, lời nhìn Thẩm Kiều.

      "Thẩm Kiều, chỉ cần bây giờ con bước chân ra khỏi cái nhà này, về sau cũng đừng có quay về nữa."

      Thẩm Kiều đưa lưng về phía Thẩm An, rũ hai mắt xuống, nhưng chỉ do dự trong chốc lát, rồi lại nghiêng người lướt qua người Thịnh Hạ, ra khỏi thư phòng.

      Đối mặt với Thịnh Hạ, từ đầu đến cuối Thẩm Kiều vẫn cảm thấy đành lòng, có lẽ Thịnh Hạ cũng tốt hơn là mấy, cho nên, mắt nhìn thấy đối phương, là lựa chọn sáng suốt nhất.

      Thẩm Kiều trở về phòng thu thập hành lý, tạm biệt mẹ mình, rồi từ từ rời khỏi nhà. Thẩm Kiều với mẹ, mình phải công tác rất lâu, trong thời gian tới có thể có thời gian quay về, nhưng thường xuyên gọi điện thoại về. Dường như Cố Hoa Lam nhận ra cái gì đó, bà kéo tay Thẩm Kiều lâu muốn buông ra, nước mắt cũng lăn xuống ngừng. Thẩm Kiều nhìn dáng vẻ của mẹ, thực đành lòng, nhưng vẫn tránh khỏi bàn tay của mẹ, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

      Thẩm Kiều đến chỗ ở của Hạ Tiểu Thu, trốn tránh, bước chân ra khỏi nhà tuần liền. Ba nhất định vận dụng quan hệ, cản trở việc rời khỏi Bắc Kinh, nhưng nếu là cùng Bộ Ngoại Giao, như vậy ông có bất kỳ biện pháp nào cả.

      tuần lễ sau, Thẩm Kiều theo tổ học tập huấn của bộ Ngoại Giaolên đường Tam Á. Thẩm Kiều với Nghiêm Túc, có thể công tác trường kì, hai năm quay về cũng sao, bởi vì biết, chỉ cần về thủ đô, rất có thể có cách rời . Dĩ nhiên, phải Thẩm Kiều nghĩ tới, để cản trở việc rời của , Thẩm An dùng quan hệ để điều chuyển khỏi Bộ Ngoại Giao.

      Sau khi kết thúc đợt tập huấn, Thẩm Kiều bay Giang Tây, sau khi đường vất vả cuối cùng cũng đến thành phố kia. hề trốn tránh, cũng hề giấu giếm, hề sợ hãi, chỉ có vui mừng.

      Người trong nhà vừa mở cửa ra, Thẩm Kiều giang hai cánh tay, cao giọng kêu "surprise" , mừng rỡ như điên nhào vào trong ngực Dương Kiền, keo kiệt chút nào thổ lộ: "Em rất nhớ ."

      Cuộc điện thoại tối qua, đợt tập huấn còn tuần nữa mới kết thúc, nhưng mà hôm nay xuất ở đây, Dương Kiền ngoại trừ kinh ngạc, lại càng vui vẻ hơn, hai cánh tay siết chặt thân thể của , tham lam hít vào hương vị người .

      Thẩm Kiều vui vẻ ra mặt tựa đầu vào bả vai Dương Kiền, khi ngước mắt lên lại thấy mấy chục đôi mắt nhìn mình chằm chằm.

      Sao trong nhà lại có người? Lại còn có nhiều người như vậy?

      Thẩm Kiều vội vàng thu hồi nụ cười, hốt hoảng lui từ trong ngực Dương Kiền ra, lùi về sau bước trốn ở ngoài cửa, vẻ mặt quẫn bách giọng chất vấn: "Trong nhà có người sao cho em?"

      Dương Kiền với nụ cười nồng đậm chìn chăm chú: "Em cũng hỏi."

      "Vậy vừa nãy phải đẩy ra mới đúng!"

      "Hiếm khi mới được ôm ấp thương, sao có thể đẩy ra?" Cười xong, Dương Kiền đưa tay ra kéo , trốn về phía sau, thế nhưng lại cố ý kéo xuất dưới ánh mắt của mọi người.

      Thẩm Kiều hơi cảm thấy thẹn thùng, nhưng chuyện tới mức này nhăn nhăn nhó nhó cũng tiện, những người kia xem ra là cấp dưới của Dương Kiền, trước mặt bọn họ phải giữ gìn thể diện cho mới được.

      Trong đó người đàn ông trung niên cười hỏi vấn đề mà tất cả mọi người muốn biết: "Vị này chính là em dâu hả?"

      Dương Kiền nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều, gương mặt của mềm mại, vẻ mặt ngượng ngùng, giống như quả táo chín mùa thu, hai mắt đen láy, sáng trong như mực, khuôn mặt nhìn nghiêng với hàng mi dài, da trắng nõn, xinh đẹp như vậy.

      Dương Kiền cất giọng : "Đúng, vợ chưa cưới."

      Người đàn ông trung niên nhịn được khen ngợi: "Em dâu là xinh đẹp.”

      Mọi người bắt đầu rối rít phụ họa: "Kiểm sát Dương, chị dâu là xinh đẹp, chúng em có thể thỉnh giáo làm thế nào để theo đuổi bà xã xinh đẹp như vậy hay ?"

      Dương Kiền cười vang, "Đơn giản thôi, da mặt dày là được."

      Thẩm Kiều hờn mát liếc cái, sau đó đối mặt với khách, nụ cười dịu dàng: "Mọi người tùy ý, tôi về phòng thu dọn đồ đạc."

      Dương Kiền giao hành lý cho , tiến tới bên tai giọng : "Đồ đạc để ở ngăn tủ bên phải, tắm rửa sạch đợi nhé."

      Thẩm Kiều đỏ mặt, lúc qua bên người ra sức cho cái cùi chỏ.

      Sau khi Thẩm Kiều về phòng, phòng khách mới vừa rồi còn chế được bỗng trở nên náo động, mọi người rối rít chen đến bên cạnh Dương Kiền. Mặc dù Dương Kiền là cấp , nhưng ngoài giờ làm việc hề có dáng vẻ lãnh đạo, nhất là gần đây, mặt mũi lúc nào cũng tươi cười như gió xuân.

      Bọn họ khen Thẩm Kiều xinh đẹp, Dương Kiền rất khinh thường mà : "Nhìn nữa cũng vậy thôi, xinh đẹp hay cũng quan trọng. Phụ nữ ấy à, quan trọng là cần kiệm trị gia(1), chăm sóc chồng cho tốt là được, công việc chỉ là thứ yếu. Về phần lúc nào kết hôn, phải xem biểu của ấy, biểu tốt để ấy vào cương vị sớm chút."


      1. Cần cù tiết kiệm, chăm lo gia đình

      Bởi vì Thẩm Kiều bỗng nhiên xuất , mọi người cực kì có mắt nhìn nhanh chóng giải tán. Dương Kiền tiễn mọi người về, dọn dẹp qua loa phòng khách, vào phòng ngủ thấy Thẩm Kiều đáng khoác áo ngủ đứng giường, trong tay cầm cái khăn tắm, vẻ mặt nặng nề, cao giọng : "Này, là Hầu Tử phái viện binh tới sao?"

      Dương Kiền ngoài cười nhưng trong lòng cười hỏi: "Hôm nay em xướng tuồng gì vậy?"

      Thẩm Kiều nghe vậy nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Ah? Chẳng lẽ phải Nhị Lang thần sao?"

      Nhị Lang thần, Dương Tiễn , Dương kiểm sát(2) . . . . . Dương Kiền sáng tỏ, sải bước tới bắt được định nhảy giường chạy trốn, vừa cười vừa thét chói tai, ôm lấy ngã xuống cái giường mềm mại, bóp chặt cổ tay của , tựa vào trán của , cắn răng : "Em giỏi nhỉ?"

      2. Dương Tiễn (杨戬), Dương kiểm sát(杨检) : chữ Tiễn vs chữ kiểm sát đồng [jiǎn]
      Thẩm Kiều : " có biết vừa rồi em phải nén cười khổ sở như thế nào , lần đầu tiên nghe thấy bọn họ gọi như vậy, rất buồn cười, thẳng thắn mà , khẳng định ở sau lưng , bọn họ cười trộm biết bao nhiêu lần, Nhị Lang thần, Nhị Lang thần con mắt thứ ba đâu rồi? Ha ha."

      Nhìn nở nụ cười hề có tạp chất, trong lòng mềm mại như vũng nước, để tiếp tục cười vô ưu vô lo như vậy, có thể làm bất cứ chuyện gì.

      Dương Kiền buông cánh tay của ra, từ vạt áo ngủ của tham lam tiến vào, lướt qua da thịt trắng nõn của , quen thuộc với thân thể của , biết đâu là chỗ sợ nhột nhất, ngón tay của xấu xa từ dưới eo nhàng trượt lên . Thẩm Kiều chợt hét ầm lên, tránh kịp, hai tay ngừng đẩy cánh tay của , vừa kìm nén cười, vừa cố gắng cầu xin tha thứ, cố gắng né tránh , nhưng căn bản thoát được.

      Giãy giụa lôi kéo phen, áo ngủ của sớm bị kéo lên, miễn cưỡng che được bộ ngực mượt mà, ánh mắt nóng rực của nhìn chăm chú, da thịt trắng nõn dường như biến thành màu hồng nhạt.

      Dương Kiền vùi đầu xuống cần cổ của , liếm hôn da thịt mềm mại, thanh ám ách: "Được nghỉ mấy ngày?"

      "Ba ngày."

      Ba ngày mặc dù dài, nhưng mà bây giờ đối với bọn họ mà , thực là xa xỉ. Đầu lưỡi của Dương Kiền xẹt qua vành tai nhắn của , bên tai buông lời : "Đúng lúc cho em biết lợi hại của Nhị Lang thần."

      Dương Kiền đẩy toàn bộ công việc xuống, chỉ ở bên cạnh Thẩm Kiều, bọn họ gần như kết hợp thành trẻ sinh đôi, tấc cũng rời khỏi đối phương. Bọn họ đến siêu thị mua các loại nguyên liệu nấu
      ăn, còn có rất nhiều áo mưa. Thẩm Kiều đích thân xuống bếp, cho bản thân ăn no, rồi lại để ăn no bụng.

      Bọn họ điên cuồng làm tình ở tất cả các góc trong nhà, tựa như là muốn bù đắp tất cả những ngày tháng trong quá khứ và tương lai được gặp nhau.

      Thời gian trôi nhanh như trục bánh xe được lấp mô tơ điện, ba ngày ‘lộc cộc’ vài tiếng thoáng cái trôi qua.

      Dương Kiền đưa Thẩm Kiều đến sân bay, nhìn qua cửa kiểm tra an ninh, vẫy tay hẹn gặp lại với , cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của nữa, Dương Kiền ỉu xìu như trái dưa chuột bị hái xuống, nhũn như con chi chi hề có tinh thần.

      Thẩm Kiều bị phái châu Âu, chỉ cần có thời gian rảnh, lại đến Paris thăm bạn tốt Chung Tĩnh Duy, nếu như dư dả thời gian, ngồi xe lửa , hưởng thụ khoảng thời gian vừa nhàn nhã vừa thoải mái, dọc đường nhìn thấy phong cảnh đẹp sao tả xiết, liền lấy laptop tùy thân ra ghi chú lại, để về sau cùng với Dương Kiền.

      Thẩm An vẫn tha thứ cho việc Thẩm Kiều rời nhà mấy ngày nay, mỗi lần chuyện điện thoại với mẹ, mẹ lại cho biết ba rất tốt, Thịnh Hạ cũng rất khỏe, đồng thời còn dặn dặn lại rằng phải chăm sóc bản thân tốt. Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, luôn cảm thấy rất khổ sở, quá tham lam rồi sao? Muốn có cả Dương Kiền và gia đình, nhưng thực tế chỉ có thể chọn trong hai.

      Thẩm Kiều cầu xin Dương Kiền được chủ động quan hệ của bọn họ ra ngoài, tin như vậy nhanh chóng truyền tới tai Thẩm An, muốn gây thêm phiền toái trong khoảng thời gian nhạy cảm này, dù sao chỉ cần bọn họ bên nhau, có biết hay sao?

      Tết lịch năm nay, bản thân Thẩm Kiều bận rộn việc công, thể về nước gặp , khiến ngoài ý muốn là Dương Kiền ngại vạn dặm xa xôi đến thăm .

      Kể từ khi Dương Kiền bị điều chuyển từ cơ sở về Bắc Kinh, chức vụ tăng thêm bậc lên phó sở. Lúc ấy Dương Kiền đột nhiên bị thuyên chuyển công tác xuống tầng cơ sở, cũng có người suy đoán đây là để chuẩn bị lên chức. So sánh với quá khứ, ngày hôm nay càng bận rộn hơn, nhất là trong lễ mừng năm mới, suýt nữa là có cơ hội xuất ngoại. Nhưng vẫn cố gắng làm hết tất cả mọi việc, cố gắng dành ra hai ngày.

      cách khác, chỉ có thể đỏ mắt đáp chuyến bay đêm Paris, rạng sáng đến nơi, ngủ giấc với Thẩm Kiều xong, ăn xong bữa sáng, liền phải lên đường bay về. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của mà thôi, ngàn vạn lần dám thẳng cho Thẩm Kiều biết: đặc biết bay tới để ngủ.

      Chung Tĩnh Duy đích thân lái xe đưa Thẩm Kiều đến sân bay đón Dương Kiền, Chung Tĩnh Duy và Dương Kiền là bạn bè từ , cùng lớn lên trong viện, số năm mà bọn họ quen biết nhau còn lâu hơn nhiều so vớ Thẩm Kiều, Chung Tĩnh Duy cũng biết từ khi nào, liền thích theo chân bọn họ.

      giờ, ấy trưởng thành, duyên dáng kiều, sớm khinh thường việc theo đám bọn , thậm chí vừa luôn năm năm.

      Dương Kiền hỏi Chung Tĩnh Duy: “Năm năm rồi, rốt cuộc cậu có định trở về hay ? phải cậu biết, tóc cha cậu cũng bạc trắng, mẹ cậu cũng có rất nhiều nếp nhăn.”

      Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn Dương Kiền cái, Dương Kiền len lén nháy mắt với mấy cái.

      Chung Tĩnh Duy từ kính chiếu hậu nhìn hai người bọn họ, cười cái rồi : “Đương nhiên là muốn trở về rồi, thủ tục làm xong, chưa đầy hai tháng nữa.”

      Dương Kiền đột nhiên kích động tiến tới: “ ?”

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nhưng mà…” Chung Tĩnh Duy quay đầu lại liếc cái, lạnh lùng cảnh cáo, “Đừng có khua môi múa mép rêu rao khắp nơi, giờ Thẩm Kiều sinh hoạt địa bàn của tôi đó. Dựa giao tình hơn hai mươi năm của chúng ta, tôi mới cho biết đó, đừng có phụ lòng tin tưởng của tôi.”

      “Yên tâm, tôi chắc chắn .” Dương Kiền nặng nề gật đầu. Nhưng mà tại góc độ Chung Tĩnh Duy nhìn thấy, đôi con ngươi của xoay loạn, mặt là vẻ ý vị sâu xa.

      Đến khách sạn mà Thẩm Kiều ở, Chung Tĩnh Duy hạ cửa sổ xe xuống tạm biết bọn họ: “Sau khi trời sáng tôi quay lại tìm hai người ăn cơm, vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người ngọt ngào .”

      Thẩm Kiều vẫy tay hẹn gặp lại với ấy, nhìn xe Chung Tĩnh Duy biến mất vào trong bóng đêm cuối phố. Sau lưng chợt bị người nào đó ôm lên, Thẩm Kiều bị dọa sợ kều ầm lên: “Làm gì vậy? Mau thả em xuống.”

      “Bắt đầu thế giới của hai người.” Dương Kiền hào hứng xong, lấy tốc độ chạy nước rút chạy vào khách sạn, nơi bọn họ qua lưu lại chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
      Last edited by a moderator: 12/3/15
      Trâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Bọn họ trở về.
      Editor:☼MạnNhi☼

      "Em định bao giờ cho chấm dứt cuộc sống ngừng bôn ba như thế này?"

      Thẩm Kiều nhướn lông mày, lỗ mũi hơi chun lại, tiến công ở phía dưới khiến sớm bị đánh cho tơi bời, tan tác ngàn dặm, còn cố tình muốn hỏi vấn đề "nhạy cảm" này, cho dù trả lời như thế nào, cũng là con đường chết.

      Dương Kiền giữ chặt hông của , lần lại lần sâu vào, làn da màu đồng cổ lấm tấm những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, ngậm vành tai của , tiếp tục hỏi, "Ba tháng, có đủ hay ?"

      Thẩm Kiều lắc đầu, khóc : " biết."

      Dương Kiền hôn lên nước mắt của , khàn giọng : "Nghiêm Túc với , là em tự mình xin công tác dài hạn?"

      Thẩm Kiều khóc sụt sùi, hàm răng cắn vào môi lên tiếng. Dương Kiền cạy hàm răng của ra, tiếp tục truy vấn: "Có phải hay , hả?"

      Có lần trong bữa tiệc, chạm mặt Nghiêm Túc, đùa giỡn hỏi rốt cuộc có cho Thẩm Kiều trở lại hay , Nghiêm Túc cực kì vô tội chuyện này là do tự mình đề nghị, đáng hận hơn chính là Nghiêm Túc còn vô cùng nghiêm túc hỏi: "Thẩm Kiều , hai người chia tay rồi, có phải ?"

      ôm rồi lật người lại, để nằm sấp người mình, Dương Kiền vuốt ve những sợi tóc dán vào gò má của : "Thẩm Kiều, vui."

      Vật to lớn của chôn trong cơ thể , hơn nữa giữa hai chân có cảm giác trơn trợt ấm áp, cảm giác này khiến Thẩm Kiều hơi khó chịu, nhưng khi nhìn nhíu mày vui, vẫn cảm thấy đau lòng, vuốt lên mi tâm của : " đừng như vậy."

      Dương Kiền hôn lên mặt của , " muốn cuộc sống mà ngày nào cũng có hteer nhìn thấy bóng dáng em, muốn vừa mở mắt là có thể nhìn thấy em, muốn lúc chuyện chỉ cần hô tiếng là có thể nghe thấy, mà phải giống như bây giờ, sau lần gặp mặt này sau biết khi nào mới có thể gặp lại. Cho nên ngày hôm nay, cho dù như thế nào cũng phải tới thăm em."

      Thẩm Kiều dựa vào lồng ngực của , chợt nghiêng đầu, cắn cái lên xương quai xanh của , càng lúc càng dùng sức, nước mắt "tí tách " giọt xuống. Dương Kiền rên lên tiếng ôm lấy , cắn càng mạnh hơn, càng ôm chặt hơn.

      Cho đến khi xương quai xanh lưu lại hai hàng dấu răng thấm máu, mới bằng lòng nhả ra, cặp mắt đỏ thắm nhìn chằm chằm vào , cố gắng kìm nén cho bản thân bật khóc, với giọng run rẩy: " cho rằng cứ muốn là được à? Ba em ngăn cản, bắt phải buông tay, nhưng mà em lựa chọn rồi, dù biết là gặp khó khăn."

      Dương Kiền ôm lấy mặt của , hôn lên môi của .

      Thẩm Kiều uất ức lại tuyệt vọng nhìn : "Em có nhà nhưng thể trở về, về nước để làm gì? Để ông thấy hai chúng ta ở bên nhau, sau đó nghĩ mọi biện pháp chia rẽ hai ta sao?"

      Sao có thể Dương Kiền biết nỗi oan ức của , những lời vừa mới chính là những suy nghĩ chân , quả thực thực tế cũng thể làm gì, cho đến bây giờ Thẩm Kiều cũng chỉ là người bị hại, mới là người khởi xướng phải bị nhốt vào lồng heo. Dương Kiền buông ra, quỳ trước mặt , chân thành lời xin lỗi: "Nếu em muốn oán trách, cứ trách , em đừng nóng giận, đánh chửi cũng được, đừng khóc nữa được ?"

      Thẩm Kiều lau sạch nước mắt, bọc chăn, nghiêng đầu nhìn .

      "Ngoan nào, biết sai rồi, biết sai rồi, đừng lấy lòng tiểu nhân so đo với , cũng đừng để ý tới , " Dương Kiền ngừng chút rồi tiếp: "Là suy tính chưa kĩ càng. Lần này sau khi về nước, thương lượng với ba mẹ chuyện của hai ta , ba thành vấn đề, mẹ cũng dễ giải quyết thôi, bọn họ đều đồng ý rồi, be em bên kia chắc dễ dàng hơn rất nhiều. Về sau, em có việc gì bận rộn em cứ làm, chỉ cần rảnh rỗi tới gặp em, bao giờ bắt em làm gì nữa, nổi giận, bắt nạt em. Có được hay ?"

      Rốt cuộc Thẩm Kiều cũng chịu quay đầu lại nhìn , giọng lạnh lẽo như hầm băng: " đồng ý, trước khi ba em đồng ý, chủ động chuyện của chúng ta cho bất kỳ ai."

      Dương Kiền chìa tay ra tự tát mình cái, "Cái miệng đáng chết này, nữa này. Về sau em cứ tiếp tục làm việc, mà rảnh rỗi đến thăm em, hai ta cùng chờ đợi, đợi đến khi ông đồng ý mới thôi. Nếu như ông vẫn đồng ý, chúng ta Las Vegas kết hôn. được nữa cùng nhau chờ, cùng lắm cả đời kết hôn, ở bên em."

      Thẩm Kiều từ từ ngồi dậy, cúi người vòng chắc cổ của , "Em muốn về nhà."

      Những lời này khiến Dương Kiền rất đau lòng, cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, khiến vốn vô tội phải chịu khổ sở như thế này, mình phiêu bạt bên ngoài, độc, bất lực, mà bản thân mình lại làm được gì.

      Vậy mà thời điểm phải chia tay lại tới nhanh như vậy, bọn họ thể hẹn gặp lại. Chỉ hy vọng lần sau lúc bọn họ gặp lại, việc chuyển biến tốt.

      Biết được Chung Tĩnh Duy sau đó lâu trở về nước, Lương Thiều Vũ ngày đêm rối loạn, ban ngày phải ban ngày, ban đêm phải ban đêm, làm chuyện gì cũng thể chuyên chú, hơn nữa còn cực kì dễ nổi giận. chờ đợi, mong ngóng năm năm rồi, rốt cuộc cũng muốn trở về, mà lại biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với . Có lẽ là bởi vì để ý, cho nên phải cẩn thận cân nhắc, tính toán từng bước, sợ nhầm đường, càng sợ để vuột mất .

      Chung Tĩnh Duy về nước đúng hạn, Lương Thiều Vũ tự mình thí nghiệm, cách nào cũng linh, mặt dày mày dạn dây dưa mới là sách lược tốt nhất. Phương pháp này mặc dù có hiệu quả, nhưng mà thể khiến hài lòng, bởi vì sợ cắn răng kiên quyết đồng ý quay về với , thậm chí còn tiếng nào công tác luôn.

      Ngày đó, đám bọn họ tụ hội, trong phòng vô cùng náo nhiệt, cãi nhau ầm ĩ, bầu khí cực kì vui vẻ, chỉ có Dương Kiền và Lương Thiều Vũ hai vị già mẹ goá con côi này ngồi ghế sofa uống rượu giải sầu, câu được câu hút thuốc.

      "Hôm nào Duy Duy về?"

      "Khoảng , hai ngày nữa, Thẩm Kiều đâu rồi?"

      Dương Kiền cười lạnh: " có ngày nào rảnh rỗi cả."

      Hai tháng trước, Thẩm Kiều rời châu Âu Nam Phi, bận rộn ngừng nghỉ có thể so với ong mật cần cù, mấy ngày gần đây lại càng có tin tức, chỉ có thể tìm thông qua thư ký, thư ký lúc nào cũng rất bận, bận đến nỗi có thời gian nghe điện thoại của , có thời gian gọi video với , có thời gian để ý đến .

      Dương Kiền uống ít rượu, cơn nóng giận theo hơi rượu cùng xuất , tức giận đứng lên rống to: " ấy sao có thể yên lòng như vậy? Từ khi ấy đến Bộ Ngoại Giao làm việc, nửa năm đầu tiên được gặp lần, năm thứ hai lại công tác, hơn nửa thời gian là ở nước ngoài, năm thứ ba càng cần phải , năm gặp được ba lần, năm nay chưa gặp lần nào. Tiểu Vũ, hãy hết mấy lời này với người này, nếu như năm nay ấy tiếp tục như vậy, tôi kiên quyết thay đổi."

      Lương Thiều Vũ phun ra vòng khói thuốc: " Nhanh đổi , mẹ cậu chờ bồng cháu đấy."

      Dương Kiền chau mày, vô cùng buồn bực hỏi: "Cậu xem, tại sao ấy lại có thể chắc chắn là tôi thay lòng? Rốt cuộc là ai cho ấy niềm tin vậy?"

      Lương Thiều Vũ nhấp ngụm rượu, cực kì nể mặt mà : "Cậu cho."

      Dương Kiền cầm bao thuốc lá lên rồi lại ném , "Sao lại lôi kéo em lùi về phía sau vậy?”

      "Cả ngày theo sau mông người ta hỏi han ân cần, hễ Thẩm Kiều ở trong nước, khi tìm được cậu đến tìm ấy tuyệt đối sai, ngày ba bận chạy đến bộ ngoại giao, so với giờ cơm còn chính xác hơn, huống chi, từ trung học đến giờ, ít nhất cũng mười năm rồi, còn kiên trì mười năm như , có thể chạy mất sao?"

      " phải vậy, cũng giống nhau? Với cậu, Paris cũng quen thuộc như nhà mình đấy thôi, " Dương Kiền phục, "Bản thân cậu có tư cách gì mà ?"

      Lương Thiều Vũ cười khổ lắc đầu, "Đúng vậy, cả đời này hai chúng ta phải như vậy rồi."

      "Dương Kiền tôi đây dù gì cũng là người đàn ông, có nhiều phụ nữ theo đuổi lắm, tôi chắc chắn cái cây là ấy mà từ bỏ cả khu rừng lớn. Để tôi gọi điện thoại cho ấy, bắt ấy phải cho tôi câu trả lời hợp lý, gọi điện thoại nào." Dương Kiền để chai rượu xuống, bắt đầu tìm điện thoại di động, sờ khắp người cũng tìm thấy, đá văng chiếc bàn, cúi người xem xét mặt đất.

      Trương Khải ngồi bàn bài chợt giơ điện thoại của Dương Kiền lên rồi hô: "Dương Bạch Lao, đại gia Hoàng Thế Nhân điện thoại tới, có muốn nhận ?"

      Dương Kiền tìm được điện thoại sốt ruột, quay đầu về phía Trương Khải, "Cậu mới là Dương Bạch Lao, cả nhà cậu đều là Dương Bạch Lao."

      Trương Khải nhíu mày, cực kì dứt khoát nhận điện thoại hơn nữa còn bật loa ngoài lên, mắt nhìn Dương Kiền rồi : "Này, Kiều, là tôi lão Thất, lão Dương nhận điện. . . . . ."

      Trương Khải còn chưa hết câu, điện thoại bị bóng đen cướp mất trong chóp mắt. Dương Kiền mới vừa rồi còn tràn đầy căm phẫn, lập tức trở nên chân chó như nô tài, vẻ mặt kích động với giọng dịu dàng: " đâu đâu, lão Thất giỡn thôi, phải em biết đức hạnh của người này, chỉ sợ thiên hạ loạn. Thượng Hải? Vậy sao với ? Vậy đón em."

      Dương Kiền dừng máy, gãi cái gáy, biểu mặt có phần quẫn bách, "Cái đó, Thẩm Kiều ở Thượng Hải, lên máy bay rồi, tôi phải đến sân bay chuyến."

      Lương Thiều Vũ liếc mắt nhìn cái, hừ lạnh: " cần xin lỗi, coi như mới vừa rồi chúng ta thả cái rắm, có chuyện gì lớn, cho dù có bị hun đến hoảng."

      Thời gian từ Thượng Hải đến Bắc Kinh là hai giờ đồng hồ, Dương Kiền chạy tới sớm chút, để nhìn thấy Thẩm Kiều sớm hơn chút, tiếc vận dụng quan hệ vào đại sảnh của phòng chờ máy bay. vừa kích động vừa khẩn trương chờ , làm vạn vạn ngờ chính là, Thẩm Kiều lại ngồi xe lăn được đẩy ra ngoài.

      Dương Kiền nhìn vậy bỗng thấy hoảng hốt, chân như nhũn ra, mắt tối sầm, thể tin được nhìn nhân viên đẩy đến gần. nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt là vòng màu đen, chân mày nhíu lại, dường như rất khó chịu.

      Rốt cuộc Dương Kiền cũng phản ứng kịp nhanh chóng nhào qua, nắm bả vai của , giọng lại đau lòng khẽ gọi: "Thẩm Kiều, có nghe thấy ?"

      Thẩm Kiều thoáng giật giật, mí mắt khẽ mở ra đường , hình như là có hơi sức nên lại nhanh chóng khép lại.

      Nữ tiếp viên hàng đẩy Thẩm Kiều ra dịu dàng hỏi: "Xin hỏi, ngài là bạn trai của ấy à?"

      Dương Kiền gật đầu, vẻ mặt lo lắng, hỏi: " ấy sao vậy?"

      "Bị ngất máy bay, máy bay vừa may có hành khách là bác sĩ, có thể là mệt nhọc quá độ, tốt nhất là đưa ấy đến bệnh viện kiểm tra lượt."

      "Cám ơn." Dương Kiền cám ơn, ôm ngang Thẩm Kiều lên, đường chạy như điên đến cửa ra của sân bay.

      Dương Kiền đặt vào tay lái phụ, điều chỉnh góc độ của ghế ngồi để thoải mái hơn. Dọc theo đường , vẫn nắm chặt tay của , " muốn sống thoải mái à? Nhìn sốt ruột, đau lòng em vui mừng sao? Đồ ngốc, ngu ngốc, có cần phải làm bản thân mình mệt mỏi thành như vậy sao? Em cũng phải là siêu nhân, cũng cần cứu vớt thế giới."

      Dương Kiền giận đến kìm chế được, càng đau lòng hơn, nhìn càm của so với trước kia càng thon gầy hơn, cảm thấy tay chân lạnh lẽo, sao ấy lại gầy như vậy, thể chất cũng càng ngày càng kém, thể tiếp tục như vậy mãi.

      Dương Kiền miễn cưỡng thu tay lại, gọi điện thoại liên lạc với bệnh viện, khi dừng xe lại trước tòa nhà hoa cấp cứu, bác sĩ và các y tá sớm chuẩn bị xong, đặt lên xe đẩy, đẩy mạnh vào phòng cứu cấp. Dương Kiền như đứng đống lửa, sau hơn 10 phút mà thấy lâu như cả đời, chờ đợi vào lúc này quả thực là loại đau khổ.

      Rốt cuộc đợi đến khi bác sĩ ra từ phòng cấp cứu, Dương Kiền xông tới siết cánh tay của bác sĩ, giọng bởi vì lo lắng quá mức mà khàn khàn dứt: "Thế nào rồi?"

      " có vấn đề gì, nhỉ là quá mệt mỏi, tôi tiêm cho ấy, ngủ giấc là hết thôi. Nhưng mà, ấy mệt mỏi như vậy, rất có thể là dạ dày có vấn đề, tốt nhất là đợi sau khi ấy tỉnh lại, hãy đưa ấy kiểm tra."

      Dương Kiền miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu : "Tôi biết, cám ơn."

      "Cám ơn cái gì," bác sĩ lấy khẩu trang xuống, cười hỏi: "Đây chính là mà có người theo đuổi mười mấy năm liền trong truyền thuyết à? Quả là xinh đẹp."

      Dương Kiền nghe vậy chân mày nhíu chặt hơn, "Là ai cho à?"

      "Nếu muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm, ha ha, " bác sĩ cười cười, giương cằm về phía trước, " ấy ra rồi kìa."

      Dương Kiền quay đầu lại, vội vàng chạy tới.

      Lúc này Thẩm Kiều dần dần khôi phục ý thức, thấy vẻ mặt Dương Kiền cực kỳ sốt ruột, khẽ nhếch miệng cười với , muốn chuyện với , lại phát căn bản phát ra được tiếng nào.

      Dương Kiền cầm tay của , ngừng gật đầu: "Biết rồi, biết rồi, nghỉ ngơi trước , ở bên cạnh em, ngoan nào, mệt mỏi quá rồi, em mau nhắm mắt lại ngủ , rời đâu."

      Thẩm Kiều nghe lời nhắm mắt lại, dùng hết sức nắm chặt lấy tay của .

      Hết chương 61
      Last edited: 30/3/15
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :