1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quên phải yêu anh - Chiết Chỉ Mã Nghị (69/69) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 56: Gặp lại trong thoáng chốc
      Editor:✩MạnNhi✩




      Thẩm Kiều lái xe, Dương Kiền lập tức chạy xe đến bến xe của huyện, đồng thời bố trí người đến ga xe lửa tìm . Nhưng cuối cùng vẫn thu hoạch được gì. Dương Kiền kiểm tra thời gian khởi hành của xe khách và tàu hỏa, trừ khi Thẩm Kiều thèm suy nghĩ,tùy tiện lên chiếc xe rồi rời , nếu chắc chắn có khả năng rời nhanh như vậy. Nhưng mà lại biết chắc, rốt cuộc có lên xe hay , tắt điện thoại, cố tình khiến tìm được.

      đường trở về bệnh viện, Dương Kiền chuyện điện thoại với Trương Khải, Trương Khải hỏi định làm như thế nào.

      Làm thế nào à, nhất định để chạy như vậy, dù thế nào cũng phải tìm được .

      " ấy chưa thể ngồi xe về Bắc Kinh được, rất có thể là đến thành phố bên cạnh đáp máy bay, mình sắp xếp người ở sân bay gần đây, liên lạc với công ty hàng , xem có thể tra được thông tin đặt vé của ấy hay ." Dương Kiền phiền não kéo kéo cổ áo sơ mi, "Trước khi đến sao thông báo với mình vậy?"

      "Ơ, bây giờ lại chuyển sang trách tôi hả. cho nhé, Thẩm Kiều thích tập kích bất ngờ. ấy đột nhiên trở về nước, trong nhà cũng ai, Thẩm Du cũng Hongkong rồi, mình ở nhà ngã bệnh cũng có ai biết. Đúng thế! Là tôi cứu ấy khỏi nước sôi lửa bỏng đó, có biết ?"

      "Cám ơn."

      Dương Kiền đột nhiên cám ơn, trái lại lại khiến Trương Khải có phần choáng váng, giọng điệu cũng mềm xuống rất nhiều, lắp ba lắp bắp: " cần. . . . . . cần khách khí."

      nghe Thẩm Du Hongkong rồi, từ , tình cảm giữa hai người bọn họ rất tốt, cũng biết, Thẩm Du đột nhiên muốn , chắc chắn Thẩm Kiều tiếp thụ nổi, cho nên mới vội vàng chuẩn bị công tác, có lẽ là muốn tận mắt nhìn Thẩm Du rời nhà .

      Vừa nghĩ tới đơn ôm chăn, khổ sở ngã bệnh, cũng rất đau lòng. còn náo loạn muốn chia tay? phải thừa nhận, cho dù chia tay, cũng thể ở bên cạnh , chăm sóc cho , nhưng mà chí ít nghe thấy giọng của , cảm thấy bản thân độc. Thẩm Kiều, sao em lại kiên cường như vậy chứ?

      Xe chạy gần đến bệnh viện, Dương Kiền để ý thấy con đường phía trước có cửa hàng , trang trí cũng bắt mắt lắm, nhưng mà gần đây cũng có nhiều cửa hàng mở cửa, là tiệm sách. ra kể từ lần đầu tiên nhìn thấy chú ý tới, có thể tiệm sách có cho thuê tiểu thuyết và truyện tranh, ngẫm lại Thẩm Kiều từng rất thích truyện tranh, và Hạ Tiểu Thu thích nhất chen chúc trong những nhà sách hẹp để tìm kiếm truyện tranh, có lúc còn có thể vì tranh nhau quyển truyện tranh mà nổi giận. nay, kiểu tiệm sách như thế này rất hiếm thấy, mỗi lần qua nơi này, nhớ đến Thẩm Kiều.

      Dương Kiền đột nhiên đạp phanh xe, sau đó quay đầu xe, băng ngang qua đường rồi dừng lại trước tiệm sách.

      Trong cửa tiệm có nhiều người lắm, chủ quán lười biếng ngồi ở cửa phơi nắng, bởi vì tiếng phanh xe chói tai, chủ quán mở mắt ra, thấy người từ trong xe xuống quần áo chỉnh tề, vóc người cao lớn, bước chân vội vã vọt vào tiệm sách.

      Dương Kiền vừa vào cửa liền thả chậm bước chân, bước cũng trở nên nhàng hơn, cố gắng tạo ra bất kỳ thanh gì. qua từng dãy giá sách, rốt cuộc ở hàng giá sách cuối cùng, cũng tìm được kẻ đầu sỏ khiến thể tức giận, cũng thể buông tay còn liên tục hành hạ .

      cầm quyển sách, ngồi chiếu, cúi thấp đầu, mái tóc ngắn màu hạt dẻ ôm lấy gò má, đứng ở đầu bên kia của giá sách, hơi thở cũng trở nên cẩn thận, sợ kinh động đến , dọa sợ rồi chạy mất.

      Trương Khải , bỏ là bởi vì nhìn thấy khác nữ ở bên nhau, đơn giản chính là ghen. Thẩm Kiều, ràng vẫn rất để ý, làm sao có thể chấp nhận buông tay? Đối với bản thân vừa ác độc, vừa ngoan cường.

      Quyển truyện tranh trong tay chuẩn bị kết thúc, Dương Kiền thấy ở chỗ trống bên phía tay trái của có tập tiếp theo của bộ truyện tranh, vì vậy nhàng đến gần, cầm quyển truyện tranh kia lên, đưa cho .

      Nhận lấy cuốn truyện tranh, Thẩm Kiều vô thức ngẩng đầu lên, hiển nhiên là nhìn thấy Dương Kiền, trong nháy mắt đó, đầu óc trống rỗng. nhíu chặt chân mày lại, nhìn chăm chú, ánh mắt có phần phức tạp, giống như là oán trách, còn có cả đau lòng. Thẩm Kiều vội vàng ném cuốn truyện tranh , chống tay xuống đất mặt định đứng lên, nhưng trong chớp mắt lại bị nhấn vào bả vai ngồi trở lại.

      Chính là sợ bị đuổi kịp, cho nên Thẩm Kiều mới dám lái xe, biết nhất định đến bến xe, ga tàu hỏa để tìm , vì vậy lén trốn trước, chờ cho rằng mình rời , đến trạm xe đón xe để rời . Nhưng Thẩm Kiều chưa bao giờ nghĩ tới, náu trong tiệm sách bình thường, cũng có thể bị tìm ra được.

      Thẩm Kiều nuốt ngụm nước bọt, hơi lắp bắp: ", tại sao. . . . . ."

      Dương Kiền đỏ mắt, khàn khàn giọng chất vấn: "Muốn sốt ruột mà chết đúng ?"

      Thẩm Kiều vội vàng lắc đầu, muốn đào rỗng đại não để giải thích: " phải, . . . . . . Ưmh. . . . . ."

      biết giải thích như thế nào, còn cũng cho cơ hội để giải thích, bàn tay nắm chặt lấy gáy của , cúi người hôn lên môi hơi tái nhợt .

      Trong nháy mắt khi bốn cánh môi chạm vào nhau, ràng cảm thấy run rẩy, vì vậy chẳng để ý gì nữa, kéo vào trong ngực rồi ôm chặt lấy , rốt cuộc trống rỗng nửa năm được cái ôm của lấp đầy, cảm xúc của vẫn rất căng thẳng, vì vậy hôn càng lúc càng hung ác hơn.

      Thẩm Kiều gần như dùng hết tất cả sức lực, mới đẩy được ra, mu bàn tay bụm lấy đôi môi đỏ tươi, lông mày nhíu chặt lại, khẽ trách mắng: "Làm gì vậy?"

      Lồng ngực của phập phồng, hai mắt nhìn đến mức cần chớp mắt, trán chậm rãi kề sát vào , rồi tựa vào trán , "Có thể nhìn ra Trương Khải giả vờ ốm, chẳng lẽ em nhìn ra kia có quan hệ gì sao?"

      Thẩm Kiều cắn môi lời nào, mắt chớp nhìn chăm chú. Dương Kiền mím môi, chợt khẽ nở nụ cười: " biết rồi, dù là người thông minh gặp phải tình cũng biến thành kẻ ngốc, em ghen à."

      Thẩm Kiều di chuyển cánh tay, đôi mắt hạnh trợn tròn lên, cãi lại: " có."

      Trong mắt Dương Kiền lóe lên tia sáng đạt được mục đích, khi Thẩm Kiều thầm kêu tốt, lại lần nữa chiếm lấy bờ môi kiều diễm , ôm biết bao nhiêu lần, giọng thầm: " là nhớ."

      "Đừng làm loạn, bị nhìn thấy đáy." Thẩm Kiều đẩy lồng ngực của ra, đỏ mặt .

      Dương Kiền vẫn ôm như cũ, muốn buông tay: "Vậy em đồng ý với , được chạy nữa."

      Thẩm Kiều lắc đầu: " được. Bên bộ đặt vé máy bay về Bắc Kinh vào chiều nay, vé máy bay nước ngoài cũng được đổi thành tối nay, phải kết thúc kì nghỉ trước kì hạn."

      Dương Kiền mím chặt môi, ánh mắt thâm sâu nhìn chăm chú.

      Thẩm Kiều sợ tin, từ trong túi áo lấy điện thoại blackberry ra, mở hộp thư rồi mở email ra, đưa cho , " đó, em lừa đâu."

      "Có phải em định hành hạ chết hay ?" Dương Kiền cắn răng nghiến lợi bên tai .

      Thẩm Kiều rũ mí mắt xuống, " phải vậy. Em biết là nên tìm đến, xin lỗi, lại gia tăng gánh nặng cho rồi, lần sau chắc chắn như vậy."

      Bởi vì lời này, nên vẻ mặt Dương Kiền càng trầm hơn, bàn tay nắm lấy tay của dần dần buộc chặt, Thẩm Kiều bị đau chau mày, nhưng chỉ cắn chặt môi kêu lên.

      Dương Kiền "xì" nở nụ cười, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng, "Thẩm Kiều, sao em lại bướng bỉnh như vậy? Chúng ta ở bên nhau đau khổ lắm sao?"

      Thẩm Kiều bình tĩnh hỏi ngược lại: "Chúng ta có thể ở bên nhau sao? người ở Giang Tây, người ở nước ngoài, chênh lệch múi giờ, còn cả khoảng cách, lúc em làm việc nghỉ ngơi, khi làm việc em lại nghỉ ngơi, chúng ta bên nhau như thế nào?"

      Dương Kiền chau mày hỏi: "Nếu như được triệu hồi, em về chứ?"

      " đừng làm loạn có được hay ?"

      Làm loạn? Có thể . Dương Kiền cúi đầu cười khổ: "Chỉ có gặp em, mới có thể tỉnh táo."

      "Cho nên em thể để tiếp tục u mê."

      Thẩm Kiều dùng lời của để chặn lời , khiến đầy bụng hỏa khí. vốn nên giận , bởi vì lời của nửa năm trước. ràng bọn họ tách ra, nhưng trong vòng mấy tiếng đồng hồ, lại có thể thay đổi chủ ý, hơn nữa còn cực kì cứng rắn, cho thương lượng chút nào. Nửa năm nay, vẫn giận , nhưng nhớ nhung còn nhiều hơn, hoàn toàn có biện pháp dứt khoát quên , nếu như có thể, từ khi thay ngăn cản phát súng kia, quên mất rồi.

      Dương Kiền kéo đứng lên, Thẩm Kiều hỏi: " muốn làm gì vậy?"

      "Chẳng lẽ ngay cả đám bữa cơm cũng muốn ăn cùng ? thôi, cơm nước xong xuôi, đưa em đến sân bay."

      Thẩm Kiều nhướn lông mày, giọng : " nên đối xử tốt với em như vậy, nên ghét mới đúng."

      "Cho rằng muốn sao?" Dương Kiền hỏi ngược lại, dựa sát vào rồi cách độc ác: "Nếu như có thể, nhất định bóp chết em."

      Trương Khải thấy Thẩm Kiều và Dương Kiền cùng trở về, vui mừng ngậm miệng được, "Rốt cuộc lần này cũng có chuyện gì chứ?"

      "Buổi chiều về Bắc Kinh."

      Nụ cười của Trương Khải biến mất trong nháy mắt, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại éhe?"

      Thẩm Kiều đón ánh mặt trời rạng rỡ, nheo mắt lại : "Vé máy bay tối mai bị đổi thành tối hôm nay rồi, nên buổi chiều phải ."

      Trương Khải quay đầu lại nhìn Dương Kiền, người kia nhìn nơi khác, dáng vẻ liên quan đến mình. Được rồi, là người ta mà, dù sao làm tới mức này cũng đủ rồi, trong chuyện này bản thân nên để ý quá.

      Trương Khải xốc lại áo khoác, khẽ nghiêng đầu cái là lại bắt đầu kêu la: "Mặc kệ, trưa hôm nay phải mời tôi ăn bữa ngón."

      Dương Kiền đẩy lùi công việc cần làm xuống, cùng hai bọn họ ăn cơm trưa. khí bàn cơm, bị ép đến vô cùng thấp, Trương Khải ngừng chuyện với hai bên trái phải, cố gắng khiến mọi người hoà mình, nhưng càng thử càng thất bại.

      Lúc Dương Kiền ra ngoài tính tiền Trương Khải nhân cơ hội kéo Thẩm Kiều lại, cách rất thấm thía và tình cảm: "Chạy xa như vậy tới đây chính là để gây gổ với cậu ấy sao? Cậu ấy cũng khổ lắm rồi, cho dù là giả bộ, dụ dỗ cậu vui vẻ chút có gì tốt? Cậu vui vẻ, chẳng phải em cũng vui vẻ sao?"

      Đúng vậy, cũng đến đây rồi, còn phải gây gổ với đến đỏ mặt tía tai sao?

      Dương Kiền cầm ví tiền quay lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ : " thôi, đưa hai người đến sân bay."

      "Vậy xe tôi cứ để ở đây, bao giờ cậu tìm công vận chuyển xe, rồi mang xe tôi về." Trương Khải xong, giao chìa khóa xe cho Dương Kiền.

      "Ừ." Dương Kiền đáp lại, mím môi xoay người ra khỏi phòng bao.

      Trương Khải chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc nhìn Thẩm Kiều, sau đó ra theo.

      Từ huyện thành đến sân bay gần đây, đường cao tốc cũng mất 2 tiếng đồng hồ, Trương Khải nằm ở hàng ghế sau ngáy o o, cả đường Thẩm Kiều im lặng ngồi bên tay lái phụ. Dương Kiền còn hy vọng gì, cho nên cũng chịu gì hết.

      Đăng kí đổi vé máy bay xong, rồi xếp hàng qua cửa kiểm tra an ninh, Trương Khải và Dương Kiền trò chuyện câu được câu , Thẩm Kiều đứng ở đằng trước, nghe hai người bọn họ chuyện hề có dinh dưỡng, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

      Mắt thấy sắp phải qua cửa, Thẩm Kiều cắn cắn môi rồi ra khỏi hàng người, xoay người nhào vào trong ngực Dương Kiền. hề chuẩn bị chợt bị ôm lấy, hoàn toàn bất ngờ, nhìn về phía Trương Khải với vẻ khó tin, vẻ mặt như bị trúng dao găm.

      Chung quanh cũng nhịn được mà nhìn về phía này, thậm chí còn cười khẽ bàn luận xôn xao. Trương Khải vui mừng cất giọng: "Còn 30 phút, tôi chờ ở cửa lên máy bay! Nếu thực muốn , điện thoại cho tôi tiếng, tôi mình cũng thành vấn đề."

      Hết chương 56
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 57: Tại sao chịu ?
      Editor: ♡Mạn●Nhi♡

      Dương Kiền hắng giọng cái, hỏi với giọng cứng nhắc,"Em làm gì vậy, mọi người nhìn đấy."

      Thẩm Kiều sốt ruột giậm chân, nhưng cánh tay vẫn có dấu hiệu muốn buông ra, "Thích nhìn cứ nhìn, em ôm lát làm sao.”

      Lúc Thẩm Kiều chuyện, giọng mũi rất nặng, cũng vội đến sắp khóc. cúi đầu trước tới ôm , thế nhưng lại thèm quan tâm, giống như là muốn bỏ vậy. ôm lúc lâu, mà cánh tay của vẫn rủ xuống bên người có ý định ôm lấy , chuyện còn có khoảng cách như vậy. Thời gian còn lại của bọn họ nhiều lắm, nhưng vẫn tức giận, biết phải làm thế nào mới tốt.

      Dương Kiền đỡ lấy bả vai của , : "Em buông ra trước , đến cửa bên kia , dừng làm ảnh hưởng đến người khác xếp hàng."

      " được, trừ khi tức giận."

      Dương Kiền thở dài: " tức giận."

      " dối." Thẩm Kiều nhìn thấy vẻ mặt của , chỉ có thể dựa theo động tác và giọng của để suy đoán cảm xúc của , cho rằng vẫn giận .

      Nhưng thực tế, Dương Kiền sớm kìm chế được nữa rồi, trong nháy mắt khi nhào vào trong ngực, tất cả cảm xúc có của đều tan thành mây khói, giờ chỉ là giãy giụa trước khi chết thôi, định kiêu ngạo chút để cứu vãn tôn nghiêm của đàn ông trước mặt .

      "Ngoan nào." Dương Kiền vuốt ve tóc của , đẩy cánh tay của ra, kéo rời khỏi công kiểm tra an ninh, tách khỏi quần chúng vây xem.

      Thẩm Kiều biết định kéo đến đâu, bước rất lớn, bước cũng rất nhanh, chỉ có thể chạy chậm theo sau . khẩn trương nắm chặt cổ tay của , bị kéo nên bị đau, nhưng chỉ cắn răng chịu đựng lên tiếng.


      Đại sảnh sân bay lớn, Dương Kiền kéo xuyên qua đại sảnh đến góc khuất, giam giữa mình và bức tường. buông cổ tay của ra, chỗ đó bị nắm đến hồng hồng. Dương Kiền nhìn thấy đau lòng, cực kỳ tức giận quát lên với : "Nếu đau tại sao lại ra? Cái gì cũng chịu , em cảm thấy rất thoải mái đúng ?

      Dương Kiền dừng lại, lồng ngực bởi vì gấp gáp mà phập phồng, tiếp: "Em muốn như thế nào tại sao lại cho biết? ràng muốn còn khăng khăng muốn chia tay, em coi mình là nữ chiến sĩ có cánh tay sắt à? Phải giày vò chết em mới cam lòng à?"

      Thẩm Kiều cắn môi, cúi đầu lời nào, giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm.

      Dương Kiền giữ chặt lấy mặt của , bắt ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của . Dương Kiền thở dài, đầu ngón tay dịu dàng lau nước mắt mặt , "Đừng khóc."

      Thẩm Kiều níu lấy tay áo của , hai mắt mềm mại như nước nhìn chằm chằm vào , cẩn thận hỏi: "Vậy còn tức giận ?"

      Dương Kiền đưa tay che ánh mắt của , "Đừng nhìn như vậy."

      "Em muốn nhìn nhiều chút. . . . . ."

      Dương Kiền cúi người, hôn lên môi của , ôm chặt vào trong ngực. bôn ba xa như vậy đến gặp , đủ để tỏ tấm lòng của , nhưng lại nghĩ đằng nhưng lại làm nẻo. càng như vậy, lại càng có cách nào buông ra.

      thể giữ lại, cũng thể cùng , bọn họ lại sắp phải xa nhau, biết khi nào mới gặp lại, càng dám nghĩ tiếp, sau ngày hôm nay, trái tim của về đâu. Từ trước tới giờ vẫn có cách nào nắm chặt , tuy rằng rất am hiểu , nhưng lại giống như cát trong tay , càng muốn giữ lấy lại càng giữ được, dám nghĩ sau cơn gió , có bay theo gió hay .

      Cổng đăng ký lên máy bay sắp đóng, rốt cuộc Thẩm Kiều vẫn phải lên máy bay. Thấy Thẩm Kiều xuất , lão Thất cảm thấy ngoài dự đoán, nhưng lại cố ra vẻ kinh ngạc, : "Còn tưởng rằng em nữa."

      Thẩm Kiều ngồi xuống bên cạnh , cài xong dây an toàn. Cân nhắc trong chốc lát, rồi nghiêng đầu với Trương Khải: "Chuyện hai ngày nay, có thể cho người khác ?"

      "Sao vậy?"

      Thẩm Kiều lo lắng : "Tôi sợ truyền tới tai ba mẹ, hơn nữa, dì Điền cũng đồng ý."

      Trương Khải có chút khó xử: "Được rồi, nhưng mà miệng của tôi kín lắm đâu, dám bảo đảm ngày nào đó có thể tiết lộ tin tức hay ."

      "Hẳn là , tôi tin tưởng !" Thẩm Kiều nắm lấy tay Trương Khải, nặng nề gật đầu.

      Sau khi bọn họ về đến Bắc Kinh, Thẩm Kiều ngựa ngừng vó chạy về nhà thu thập hành lý, giờ sau có xe đưa đến sân bay. Bôn ba mấy ngày liên tiếp, phần lớn thời gian đều ở đường nghỉ ngơi tốt, ba bữa cơm cũng đều đặn, cộng thêm việc bị cảm chưa khỏi hẳn, máy bay liền ngã bệnh, may mà có đồng nghiệp cùng chăm sóc.

      Cảm cúm, cộng thêm việc viêm dạ dày, trận ốm này kéo dài hơn tuần. cho bất kỳ ai, ở bên kia ờ đại dương xa xôi, tất cả mọi người đều cho rằng ăn được, ngủ được, công tác tốt.

      Cuối cùng mùa xuân đầu mùa hạ, rốt cuộc công việc của Thẩm Kiều cũng chuẩn bị kết thúc, cũng bắt đầu chuẩn bị trở về nước. Vừa khéo lúc này diễn đàn kinh tế quốc tế Cao Phong được cử hành tại Hong Kong, Thẩm Kiều xung phong đảm nhận, đương nhiên Nghiêm Túc cầu còn được. Vì vậy, lên chuyến bay, bay về Hong Kong.

      Đồng nghiệp gọi điện thoại hỏi thăm số hiệu chuyến bay của , tiện thể sắp xếp người đón máy bay và chỗ ở, nhưng lại bị Thẩm Kiều từ chối khéo. Mục đích chính của khi đến đây là tìm Thẩm Du, sao có thể làm phiền người khác.

      Sau chiếc kính râm màu đen là khuôn mặt mệt mỏi của , ngày nào cũng làm việc hơn 18 tiếng đồng hồ, hôm nay bay hơn mười tiếng, giờ muốn câu nào cả, chỉ muốn nhào lên giường lớn ngay lập tức, ngủ đến trời đất u ám. Hai chân Thẩm Kiều mềm nhũn xếp hàng nhập cảnh, kéo valy hành lý ra cửa.

      Từ xa nhìn thấy Thẩm Du giữa đoàn người, xoải bước về phía Thẩm Kiều, nhận lấy valy hành lý của .

      lâu gặp, Thẩm Du vẫn là Thẩm Du, vẫn tuấn, trầm ổn như vậy, chỉ là gầy ít. Hong Kong nhiều đồ ăn ngon như vậy, sao cậu ấy lại gầy .

      " ăn cơm cẩn thận hả." Thẩm Kiều hung hăng đập cho Thẩm Du quyền.

      Thẩm Du bị đau chau mày, giơ tay lên lấy mắt kính của Thẩm Kiều xuống, chân mày nhíu sâu hơn, "Sao lại giống như già mười tuổi?"

      Thẩm Kiều cướp lại mắt kính rồi đeo lên: "Mệt mỏi, còn hơi sức so đo với em. thôi, đưa chị đến khách sạn."

      "Đợi chút." Thẩm Du giữ cánh tay của lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, ánh mắt bắt đầu quét xung quanh, giống như tìm kiếm ai đó.

      "Sao vậy?" Thẩm Kiều hiểu hỏi.

      Lúc này, Thẩm Kiều thấy cách đó xa có nữ sinh tết tóc đuôi ngựa chạy tới, hai tay cầm 3 ly cà phê vừa chạy vừa để ý xem cà phê có bị vương ra ngoài hay . Khi ấy chạy, đuôi ngựa lắc trái lắc phải, tóc mái trước trán bay bay, lộ ra vầng trán trơn bóng đầy đặn, bả vai đeo cái túi xách được vẽ nguệch ngoạc, áo len màu vàng, quần dài màu trắng, vóc người cao gầy, dưới chân là đôi giày cũng được vẽ nguệch ngoạc giống túi xách. Dáng vẻ khi cười lên của ấy xinh đẹp như vậy, đó là vẻ đẹp khiến Thẩm Kiều cảm thấy hâm mộ, ghen tỵ với tinh thần phấn chấn vui vẻ của ấy.

      nữ sinh dừng lại trước mặt bọn họ, vừa cười vừa thở, dùng tiếng phổ thông mang theo điệu của xứ cảng: "May mà tới kịp."

      Thẩm Du tiếp nhận ly cà phê, giới thiệu: "Thẩm Kiều, đây là Sese. Sese, đây là Thẩm Kiều."

      Nhìn ở khoảng cách gần, vị nữ sinh tên là Sese này hình như là con lai, hốc mắt sâu, sống mũi cao, con ngươi rực rỡ hơi phiếm màu xanh dương. Khoảng 16, 17 tuổi, là độ tuổi xinh đẹp nhất của cuộc đời.

      Sese thân mật đứng bên cạnh Thẩm Du, vẻ mặt có chút hưng phấn, dùng tiếng phổ thông quá lưu loát để chào hỏi: "Dì mạnh khỏe."

      .....Dì? Thẩm Kiều thể tưởng tượng nổi lặng lẽ nhắc lại, trái tim Thẩm Kiều suýt nữa bị câu chào của Sese làm cho vỡ nát, chẳng lẽ già như vậy? Thẩm Kiều nghiêng đầu, thấy Thẩm Du dùng vẻ mặt bình tĩnh uống cà phê, hình như hề cảm thấy tiếng "dì" này có gì ổn.

      Hết chương 57
      Last edited: 13/2/15

    3. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      truyện này phải trọng sinh hok? bạn nào đọc rồi review sơ sơ cho mình biết với
      tks...
      :yoyo51::yoyo68::yoyo45:

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      hazz....TS thì ko nhưng truyện rất rất......nữ 9 là 1 người ko dứt khoát a.......có 1 đám bạn rất tốt.......nam 9 của chúng ta thì trày da tróc day rồi.....dùng mọi thủ đoạn tưởng như từ bỏ......nhưng ko thể a.........Ngược nhau như trẻ con ấy.......phức tạp ko thôi......nếu nànng có tinh thần thép thi cu tự nhiên lao vào, ta ko giỏi văn chuong, ko gt nhiều cho nàng được......
      xuxubungbu thích bài này.

    5. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      tks nàng @linhdiep17 nhiều nhưng ta chỉ thích nữ cường thôi....ghét nhất thể loại lằng nhằng hok dứt khoát
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :