1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta - Tùy Hầu Châu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 58
      Edit: Sun520

      Tiếng chuông điện thoại di động reo lên hai lần, Từ Gia Tu hỏi ai gọi đến, trước mặt là video quay cảnh ngồi ở đại sảnh khách sạn tiếp tục ăn bữa sáng. có nghe, tròng mắt màu xanh của Từ Gia Tu thoáng nâng lên, bưng ly cà phê lên nhấp ngụm, sau đó mới nghi ngờ nhìn .

      Lục Già ấn nút từ chối điện thoại di động, mở miệng to mỉm cười nhìn Từ Gia Tu. Nhìn , bạn của làm nũng đấy!

      "Tống Tuyển Hi đúng ?" Từ Gia Tu cười hỏi, trước màn ảnh là gương mặt tuấn tỏa ra hơi nóng bức người.

      "Tại sao biết?" Lục Già mở to hai mắt, cũng muốn giấu giếm, chỉ là khó tin hỏi: "Từ Gia Tu, cài chế độ theo dõi trong điện thoại của em hả?"

      Từ Gia Tu để ý "Thừa nhận" : "Đúng thế, khoảng thời gian này bên cạnh em ít nhận điện thoại của người đàn ông khác , bên ngoài có rất nhiều sói đuôi dài đấy."

      Lục Già nâng cằm lên, lên tiếng: "A." tin tưởng Từ Gia Tu cài chế độ theo dõi trong điện thoại của , cái tên Tuyển Hi này cũng là người tô son trát phấn, giống như trong khoảng thời gian này tình cảm của và Từ Gia Tu lại thay đổi ít, có lúc tin tưởng và hoài nghi chỉ là màn lụa mỏng treo cửa sổ ngăn cách hai người. Vào giờ phút này, đau lòng nhiều hơn khi thấy vẻ mệt mỏi trong mắt của Từ Gia Tu, nước ngoài càng vất vả hơn.

      Từ Gia Tu nhìn , ý cười đáy mắt nhàn nhạt.

      Lục Già hỏi: "Mấy giờ gặp thầy Kiều Ba tiên sinh?"

      "Hẹn gặp vào buổi chiều."

      Có thể nắm chắt mấy phần? Lục Già vốn muốn hỏi Từ Gia Tu, nhưng lại nhịn xuống có hỏi. Lần đàm phán này khó khăn hơn so với lần đàm phán trước cùng Tống Tuyển Hi. "Từ Gia Tu, cố gắng lên!" Trước khi ngắt video, nhìn về phía camera trước mặt nắm tay lại thành quả đấm, dáng vẻ tràn đầy lòng tin.

      "Được." Từ Gia Tu cũng cầm quả đấm đối diện với camera, trong màn hình tay và tay dường như muốn chạm vào nhau, mặc dù bây giờ cách nhau nửa địa cầu.

      Video bị ngắt, màn ảnh tối đen.

      mình trong phòng làm việc, Lục Già cúi đầu xuống, sau đó yên lặng nằm bò bàn vài giây. Nhất định phải bạn tốt, đưa phiền phức lớn đến cho Từ Gia Tu như vậy; cũng như em ở cửa hàng tiện lợi thân thiết lại ấm áp, thậm chí vừa rồi trong nháy mắt, còn muốn bỏ cuộc nửa đường, với Từ Gia Tu: "Từ Gia Tu, nếu đừng vất vả như vậy, chúng ta trực tiếp kết hôn . đưa Ốc Á ra thị trường cũng có quan hệ, chúng ta từ từ đến đó."

      Tại sao lại có suy nghĩ này, muốn dùng hôn nhân buộc chặt Từ Gia Tu sao? Từ Gia Tu đưa Ốc Á ra thị trường là ước mơ của trước khi gặp gỡ , sau đó mới gặp lại .

      Lục Già im lặng nằm bàn làm việc, ngón tay di chuyển màn hình máy tính, màn ảnh sáng lên lần nữa. Nếu như có năng lực đến giúp Từ Gia Tu nhiều hơn, cũng cần kéo lùi bước lúc quan trọng.

      Cửa phòng bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa, Lục Già lấy lại tinh thần ngồi ở trước bàn làm việc, với người bên ngoài: " Vào ."

      vào là em cửa hàng tiện lợi, trong tay còn bưng ly cà phê nóng, gọi tên ngọt ngào: "Lục Già, mau nếm thử cà phê tôi pha ."

      Lục Già rất xấu hổ, vội vàng nhận lấy cà phê trong tay của em cửa hàng tiện lợi: "Cám ơn."

      Em cửa hàng tiện lợi cười đến vui vẻ, ngay sau đó cũng xấu hổ: "Chuyện lần trước, xin lỗi nha."

      Chuyện gì. . . . . . ? Nhất thời Lục Già phản ứng kịp, khi phản ứng kịp lúng túng hơn rồi, thể làm gì khác hơn là cười.

      Em cửa hàng tiện lợi chủ động giải thích và xin lỗi: "Ngày đó cũng biết tôi nghĩ như thế nào, tóm lại là rất xin lỗi, về sau tôi cũng quấy rầy và tổng giám đốc Từ nữa, hai người xứng đôi."

      Chuyện đó, bây giờ Lục Già nhớ lại vẫn còn cảm thấy thể nào giải thích được. mở miệng : "Tôi cũng vậy chúc Phong hạnh phúc."

      "Ừ." Sắc mặt của em cửa hàng tiện lợi hồng nhuận phơn phớt, nặng nề gật đầu cái, sau đó ra thỉnh cầu nho : " giữ bí mật chuyện qua, được ?"

      "Dĩ nhiên, nhất định phải giữ bí mật." Lục Già biết em cửa hàng tiện lợi là chỉ chuyện gì, cho em cửa hàng tiện lợi ánh mắt yên tâm. biết Phong có biết chuyện em cửa hàng tiện lợi từng thích Từ Gia Tu hay , nhưng mà nhất định giữ bí mật chuyện này.

      "Giữ bí mật gì chứ!" Lúc ở nhà trọ, Janice đến chuyện này: " Phong sớm biết chuyện em cửa hàng tiện lợi từng thích lão đại, chỉ là ra mà thôi, ấy lấy việc này làm vinh dự đấy. Em cửa hàng tiện lợi vứt bỏ lão đại lựa chọn ấy, ấy có sức hấp sức hơn so với lão đại."

      Đúng vậy. Lục Già suy nghĩ chút, giống như có thể hiểu chuyện này là như vậy.

      Đậu Điểm nằm yên lặng trong lòng , cái đuôi ngoan ngoãn co lại, bộ dáng rất vui vẻ. Lục Già đưa điện thoại di động có hình Từ Gia Tu cho Đậu Điểm nhìn xem, Đậu Điểm đưa bàn chân móng vuốt có lông mềm mại lên vuốt vuốt điện thoại, Lục Già thấy trong lòng mềm mại. Đậu Điểm là tên đặt cho con mèo , bởi vì lần đầu tiên và Từ Gia Tu nhìn thấy nó, nó như vậy. Lần trước trò chuyện, ngoài việc báo cáo công việc với Từ Gia Tu, còn đề ra cái tên Đậu Điểm này. Từ Gia Tu đặt tên rất hay. Bây giờ gọi là Đậu Điểm, lớn hơn chút gọi là Cầu Điểm, cuối cùng còn có thể gọi Mập Đoàn.

      nghe thế nên mỉm cười, bộ dáng hài hước của Từ Gia Tu vẫn rất mê người. ra Từ Gia Tu chưa bao giờ đùa, coi như lúc đùa cũng là dáng vẻ đàng hoàng. Trong trí nhớ của , khi còn học cấp ba có lần ở đại sảnh nghe toạ đàm phòng cháy chữa cháy nhàm chán, hàng nam sinh lớp mười ngồi phía sau trêu chọc hàng nữ sinh ngồi phía trước, tất cả mọi người nhịn cười, nhưng sau lại Từ Gia Tu câu trêu chọc được lan truyền rất lâu sau đó, khi ấy nhiều nữ sinh che mặt cười trộm. quay đầu nhìn , phát lời của hoàn toàn có ý tứ đùa giỡn, vẫn như cũ chính đáng hợp tình, mắt nhìn phía trước. Cũng đúng, đầu óc nam sinh thông minh xoay chuyển rất nhanh, trùng hợp là lời ác độc cũng có thể đùa giỡn rất cao siêu.

      Mấy ngày nay, khi tinh thần bị áp lực lớn, Lục Già nghĩ đến chuyện trước kia để buông lỏng cảm xúc. Trước mặt Ốc Á gặp nguy cơ, dám tỏ ra vẻ lo lắng, nhưng lo lắng là giả. Tống Tuyển Hi cũng gọi điện thoại, bởi vì kéo dãy số của ta vào danh sách đen rồi.

      suy nghĩ nghĩ xảy ra chuyện tốt gần đây, ví dụ như Phong và em cửa hàng tiện lợi có quan hệ mật thiết tình đầu ý hợp, ví dụ như Bảo Bảo của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến nghịch ngợm cuống rốn lượn quanh rồi mới vòng ra ngoài, ví dụ như cường hào Tiểu Đạt muốn mời khách ăn tiệc đồ biển ở nhà hàng Châu Sơn. . . . .

      Chuyện tốt quá nhiều, tất cả hỏng bét đến tình trung hòa năng lượng.

      Ngày thứ hai, Lục Già tới công ty, đầu tiên là vào đoàn thể "Thập quang" xem hạng mục tiến triển như thế nào, kết quả lại thấy Thuộc Dật Phong trầm mặc ngồi ở ghế xoay ăn bữa sáng, Địch Ca và Lượng Tử mắng cha chửi má nó. . . . . .

      xảy ra chuyện gì?

      Thuộc Dật Phong mở miệng : "Khoa học kỹ thuật Long Dược đưa ra thị trường phần mềm có phong cách Sofware tương tự như “Thập quang” của chúng ta trước rồi, lực tuyên truyền rất mạnh, có thể là đột kích mạnh mẽ."

      Làm sao có thể nhanh như vậy! “Thập quang” cũng chưa có đưa ra thị trường, trùng hợp, hay là cố ý làm? Cướp võ đài so tài sao!

      Sau đó, chuyện còn có bết bát hơn —— nhìn thấy hai phong bì xin nghỉ việc bàn.

      Từ Gia Tu rời trong khoảng thời gian này, vấn đề kỹ thuật của công ty do Thuộc Dật Phong phụ trách, phòng thị trường là Diệp Ngang Dương, có rất nhiều chuyện lặt vặt rơi vào người , trước khi Từ Gia Tu bàn giao như vậy. Cho nên bọn họ trực tiếp đưa đơn từ chức cho .

      Những tin nhảm liên tiếp về Ốc Á, công ty đối phương còn đưa ra điều kiện tốt hơn, tự nhiên có người muốn đổi nơi làm việc.

      " xin lỗi, chúng ta phải có lòng tin với Ốc Á, chỉ là công ty đối phương trả lương cao hơn." Nguyên nhân từ chức đơn giản lại ràng như vậy. Hai người bọn họ đều là kỹ sư theo Từ Gia Tu mấy năm, khi Từ Gia Tu còn ở Ốc Á bọn họ thể đưa đơn nghỉ việc được, cho nên bây giờ Từ Gia Tu tạm thời rời , là lúc bọn họ xin nghỉ việc làm nơi khác.

      Lục Già dựa theo lời của Từ Gia Tu, nhanh nhẹn đến phòng tài vụ kết toán tiền lương cho bọn họ, tận lực hào phóng lại khách sáo.

      Buổi trưa, mọi người ăn cơm dựa vào ghế ngồi, mọi ánh mắt nhìn vào Địch Ca: "Tiểu Địch tử, chuyện giúp vui cho chúng ta ."

      "Được rồi!" Địch Ca để đũa xuống, bắt đầu , chọc cười bằng cách ra chuyện xấu của bản thân, giọng trầm bồng du dương cực kỳ chọc cười: "Gần đây tôi có gặp lại đám bạn học cũ hồi cấp hai, bọn họ dồn ép tôi, bọn họ thực quá đáng, sắp xếp cho tôi xem mắt với mạng lưới thông tin print screen trong đám cấp ba, ngay sau đó, bạn học cả lớp đều biết tôi có bạn . Đến tuổi rồi, xem mắt rất mất thể diện, Lục Già, phân quá phận."

      Lượng Tử : "Bọn họ giễu cợt cậu, phải là bởi vì cậu cầu cao đối với bạn đến thái quá sao. . . . . ."

      Địch Ca mệt mỏi trong lòng, cố ý đùa khiến Lục Già vui vẻ, tích cực chăm chỉ như thế sao?

      Lục Già: "Ha ha ha"

      Mọi người cũng: "Ha ha ha ha."

      Địch Ca rất vinh hạnh.

      Nhóm bạn tốt đầy thiện ý này, Lục Già rất cảm động. ra cả ngày hôm nay, có tỏ vẻ khổ sở hoặc như đưa đám chút nào, thể ở trước mặt mọi người mà cúi đầu ủ rũ, đối phương mới chỉ đấu trí chút xíu mà nghĩ làm bọn họ tiêu tan ý chí sao, sau đó Ốc Á tan rã thu mua, cho nên ngàn vạn lần thể ngã xuống. Từ Gia Tu rồi, cho dù nghe được chuyện hay, chỉ cần tin tưởng , tin tưởng bản thân là được.

      Lục Già tới phòng giải khát, tầm mắt nhìn ra ngoài khu quy hoạch mới, có ống nhòm, thể nhìn thấy mảnh đất Đông Giao Lâm Hồ kia, chỉ là biết nó đại khái ở hướng nào. tin tưởng, sau này nơi đó, tòa nhà được xây dựng đặt tên Ốc Á. Bên ngoài trời u, trời lại muốn mưa nặng hạt rồi, mây đen dồn lại thành mảng, cảm giác như trời đổ ập xuống nghiền nát khiến mái ngói lệch . Người cũng buồn buồn, Lục Già uống liên tục hai ngụm nước, sau đó vỗ vỗ ngực, cố gắng vỗ cho phân tán hết ra buồn bực trong lòng.

      Ốc Á như vậy, tại sao bọn họ còn phải rời , tại sao kiên trì chứ.

      Rất bình thường, nước tìm chỗ trũng mà chảy, người tìm chỗ cao mà . Trong lời của Từ Gia Tu là người làm theo cảm tính: "Nhân viên muốn thể nào giữ lại được. hiểu nhân viên của mình rất ràng, người nào ở lại, người nào rời ."

      . . . . . .

      Có vài người, thắng.

      Lục Già đưa dãy số của Tống Tuyển Hi từ danh sách đen trong ra ngoài, sau đó chủ động cho gọi điện thoại cho ta. Tống Tuyển Hi giống như là đoán được gọi điện thoại tới cho ta, cho nên sảng khoái địa điểm và thời gian gặp mặt với .

      Nơi mà Tống Tuyển Hi hẹn là nhà hàng lần trước, biết tính tình của Tống Tuyển Hi lại cố chấp như vậy, nhà hàng này là nơi hẹn mà đến lần trước, lần này ta vẫn như cũ chọn nơi này.

      Năm giờ rưỡi, Lục già lái xe tới nhà hàng, lần này Tống Tuyển Hi đến sớm hơn , quang minh chính đại phi phàm ngồi gần cửa sổ kính hủy tinh, ánh mắt nhìn ra bờ sông, đứng bên cạnh là người phục vụ nước Pháp, chuyện với người phục vụ bằng tiếng , mặt nở nụ cười.

      Nhà hàng Đông Châu này rất có phong cách, phòng ăn đúng cách thức tiêu chuẩn, lần trước Từ Gia Tu giới thiệu với Tống Tuyển Hi ở sân Golf. (www. . )

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 59
      Edit: Sun520

      "Gi¬Gi, em đến rồi." Tống Tuyển Hi ngẩng đầu lên nhìn , gấp lại thực đơn thức ăn trả cho người phục vụ, sau đó với bằng tiếng Trung: "Tôi giúp em chọn xong thức ăn, hi vọng em thích."

      Đây chính là Tống Tuyển Hi, mạnh mẽ nhận biết hết tất cả tình tiết . Lúc trước có người nhận xét về Tống Tuyển Hi, là nhà kinh doanh nho nhã nhưng đầy khí phách, có thể thêm điều hay , đó là tiểu nhân.

      Lục Già nhìn Tống Tuyển Hi chọn thức ăn cho , ngẩng đầu lên, sau đó cầu người phục vụ, thay đổi món chính và đồ ngọt.

      Tống Tuyển Hi đành phải cười tiếng: "Tôi nghĩ rằng em thích món tôi chọn cho em."

      "Xin lỗi, tôi thích."

      Tống Tuyển Hi thở ra: "Ok, chỉ cần em thích, tôi có ý kiến."

      Lục Già cười nổi, nhìn Tống Tuyển Hi, thẳng vào vấn đề: "Cho nên có phải tôi nên cảm ơn Tổng giám đốc Tống vì hành động việc làm của đối với Ốc Á trong khoảng thời gian này hay ?"

      Tống Tuyển Hi dựa vào thành ghế sa lon mềm mại, dáng vẻ tự tin nhất: "Lục Già, em chỉ là kế toán của Ốc Á, Ốc Á như thế nào, chuyện này có liên quan gì tới em."

      " xin lỗi, chủ nhân của Ốc Á chính là đàn ông của tôi."

      Tống Tuyển Hi thẳng thắn, đùa: "Suy nghĩ lại chút, đổi lại người đàn ông khác thôi."

      Lục Già cúi đầu, cười nhạo hai lần.

      Tống Tuyển Hi nghiêm túc, giọng trầm trầm: "Lục Già, lần trước tôi muốn hợp tác với Ốc Á là lòng, là Ốc Á từ chối Tư Tâm Đặc trước, thương trường như chiến trường, tiền tài như đao kiếm, tôi có cách nào trở thành bạn hợp tác với Ốc Á, cho nên chỉ có thể làm đối thủ cạnh tranh, nếu như lần này tôi chèn ép Ốc Á, chẳng lẽ muốn chờ Ốc Á biến thành cá mập lớn ăn hết Tư Tâm Đặc sao? Đạo lý này, em nên hiểu."

      "Đối thủ cạnh tranh?" Lục Già xem thường: "Có điều phương thức cạnh tranh của tổng giám đốc Tống khiến người ta có chút khinh thường, truyền bá tin nhảm tốt, bỏ tiền đào người coi như xong, lại còn sao chép “Thập quang” tính là gì?"

      "Sao chép?" Tống Tuyển Hi lắc đầu phủ nhận: "Lục Già, có thể em hiểu về chuyện này quá ít, cái này chúng ta gọi là sao chép, mà gọi là cạnh tranh công bằng. Hạng mục giống nhau, Ốc Á có thể làm, tại sao công ty như Long Dược làm được như vậy chứ, chỉ cần có nhân lực và tiền bạc đầu tư vào mà thôi ."

      Theo thứ tự, thức ăn được bưng lên.

      Lục Già đói bụng: "Còn chủ đề sao, Long Dược và Ốc Á lựa chọn chủ đề giống nhau, tổng giám đốc Tống cũng cảm thấy là cạnh tranh công bằng sao?"

      "Gi¬Gi, chúng ta ăn trước , tạm thời đừng những chuyện vui." Tống Tuyển Hi cầm dao nĩa lên, ưu nhã cắt miếng thịt bò bít tết ra nhiều phần bỏ vào trong miệng, sau đó với : "Vị tệ."

      Lục Già có ý muốn ăn. Tống Tuyển Hi hi vọng nghĩ đến , cũng buông dao và nĩa xuống, tiếp: "Tôi thừa nhận là tôi có ý lựa chọn chủ đề giống với “Thập quang”, Từ Gia Tu có thể làm vì em, tôi cũng có thể làm được như vậy."

      Lục Già nhàng nâng con mắt, cho nên phải cảm ơn sao?

      Nhất thời khí giữa hai người ngưng tụ, sau đó Tống Tuyển Hi lấy cái khăn tay được xếp thành khối từ trong túi tiền ra, mở ra trước mặt , ở giữa khăn tay là ba hạt giống màu đen.

      Tống Tuyển Hi nhìn : "GiGi, đây là thứ mà tôi tìm được bệ cửa sổ trong nhà trọ của em, trong đó có hạt nẩy mầm, lần trước chúng ta ở Malaysia, em khí hậu bất đồng coi như mang về cũng chỉ là phí công, sau đó tôi đề nghị em thử chút, tại sao cho bọn chúng cơ hội. . . . . . Em lựa chọn trở về Đông Châu, mang theo tất cả mọi thứ trong nhà trọ, chỉ có ba hạt giống vẫn còn bệ cửa sổ. Sau khi em rời , tôi có qua khu nhà trọ đó, tôi nhìn thấy chúng nó, hạt trong số đó nẩy mầm, trong lòng tôi rất vui vẻ."

      Tống Tuyển Hi dừng lại chút: "Chỉ cần em cho chúng cơ hội, coi như khí hậu bất đồng, chúng cũng có cơ hội nảy mầm phải sao?"

      Lục Già lời mà nhìn ba hạt giống trước mắt: Lần đó đến xưởng gia công của Tư Tâm Đặc để kiểm tra, đường ăn cơm trở lại thấy loại hoa xinh đẹp. và các nữ đồng nghiệp cũng vui vẻ mua hoa, người bán hoa thấy ưa thích như vậy, hỏi có muốn mang hạt giống trở về nước trồng hay , khí hậu bất đồng rất khó sinh trưởng. Sau đó lên máy bay, Tống Tuyển Hi đưa túi hạt giống xem như là quà tặng cho .

      Cầm hạt giống về nhà, muốn tốn hao tinh thần và thể lực để trồng cây nảy mầm, cho nên tùy ý nhét bọn chúng bệ cửa sổ. Sau đó, dọn dẹp sạch mọi thứ trong nhà trọ trở về Đông Châu, có mang chúng về cùng, mặc cho chúng tự sinh tự diệt.

      Tống Tuyển Hi hạt trong số đó nẩy mầm, nẩy mầm thế nào. Lục Già : "Tổng giám đốc Tống, coi như chúng may mắn nẩy mầm, nhưng sau đó cũng chết thôi. Nơi này cây hoa nở được, việc này, tổng giám đốc Tống chắc cũng hiểu."

      Ánh mắt Tống Tuyển Hi nhìn sang, cười bày tỏ thái độ: "GiGi, tôi cần hiểu."

      "Cũng đúng." Lục Già thỏa hiệp, thừa nhận : " có tiền vốn."

      "GiGi, em đừng nhìn tôi như vậy." Tống Tuyển Hi nháy mắt mấy cái, cũng có lúc uất ức: "Tôi là người có tiền, tôi thừa nhận tự mình dùng cách ngây thơ buồn cười nhất để tranh hơn thua. Em từ chối tôi, Từ Gia Tu cũng từ chối tôi, hai người hòa hợp khiến người ta hâm mộ, nhưng tôi có cách nào khen ngợi tình cảm của hai người được. GiGi, khoảng thời gian này tôi nhiều lần hẹn em, phải uy hiếp cũng phải khiêu khích, tôi chỉ là muốn cho mình cơ hội cạnh tranh công bằng mà thôi."

      Người phục vụ mở ra chai rượu đỏ, Tống Tuyển Hi rót rượu đỏ tinh khiết vào ly cao cổ của mình và Lục Già, tiếp: "Làm ăn cạnh tranh công bằng làm cho em nổi nóng như vậy, tình cảm tôi đối với em phải như vậy. Tôi phải người thua biết lý lẽ, chẳng qua là cảm thấy công bằng mà thôi, cơ hội nhoi nào lại bị đá ra khỏi cuộc. Tôi X con mẹ nó* em, cho nên tôi muốn lấy cách này cầu em, tôi miễn cưỡng em phải cùng tôi ngay lập tức, chỉ cần có cơ hội cạnh tranh công bằng, chỉ cần em và Từ Gia Tu chia tay, tôi bỏ qua cho Ốc Á."

      buồn cười, Lục Già hỏi: "Đây coi như là giao dịch sao?"

      " phải." Tống Tuyển Hi cười cười, thoải mái : "Đây là thỉnh cầu lòng của người đàn ông với người phụ nữ mình thích."

      Lục Già gì, Tống Tuyển Hi muốn , nghĩ đến , giọng của chân thành tha thiết: "Lục Già, em hãy suy nghĩ chút."

      " cần suy nghĩ." Lục Già mở miệng: "Tôi trả lời ngay lập tức, chẳng qua trước khi tôi trả lời cho , cũng nên trả lời tôi vấn đề."

      "Được." Tống Tuyển Hi gật đầu: "Em hỏi ."

      Lục Già hỏi: "Lúc trước rất thích “Thập quang”, cho nên và khoa học kỹ thuật Long Dược làm cái Software giống như “Thập quang” phải ?"

      Tống Tuyển Hi dựa nửa người vào ghế sa lon mềm mại, ở giữa trần nhà là đầu gió khí của máy điều hòa, hơi lạnh bay ra nhè , ánh mắt của người đàn ông bắt đầu thay đổi liên tục, sau lát, thừa nhận: " sai, tôi rất thích “Thập quang”."

      "Được rồi." Lục Già hài lòng, bưng ly rượu đỏ lên cụng với ly rượu của Tống Tuyển Hi cái: "Tống Tuyển Hi, tôi rất muốn hắt ly rượu này lên mặt của , nhưng Từ Gia Tu cho tôi biết, ngàn vạn lần thể quang minh chính đại tức giận trước mặt kẻ ti tiện bỉ ổi. Đáp án của tôi là cái gì, nên hiểu, hẹn gặp lại." Có thể , hẹn gặp ở tòa án. ghi lại toàn bộ quá trình đối thoại của và Tống Tuyển Hi tối nay, Thuộc Dật Phong trường hợp này chỉ có người trong cuộc thừa nhận mới có thể thắng kiện được.

      Tóm lại ——

      "Tổng giám đốc Tống, cám ơn chiêu đãi."

      Tống Tuyển Hi nhấp nhấp hai cánh môi, sau đó hớp ngụm rượu đỏ: " cần khách khí."

      Lục Già dùng khăn ăn lau chùi tay chút, đứng lên, xoay người rời bàn ăn, giẫm giày cao gót từng bước từng bước soi bóng người mặt đá cẩm thạch, cái bóng ngược thân thể thẳng đứng của . ngang qua cái bàn ở giữa, ánh mắt nhàng lướt qua chút, lần trước và Từ Gia Tu ăn cơm ở nhà hàng này, giống như là ngồi ở cái bàn này dùng bữa ăn.

      . . . . . .

      Trở lại nhà trọ Thanh Niên, Lục Già mình lên sân thượng của nhà trọ Thanh Niên, ngồi ở bậc thang lặng lẽ nhìn cảnh đêm của thành phố mới, ngồi xem nhà nhà đốt đèn, bên cạnh lại thiếu mất người, lại càng nhớ nhung hơn rồi.

      rất nhớ , biết sao?

      Đột nhiên, vang lên tiếng "Két", cửa sau lưng mở ra.

      Là gió, hay là người khác?

      Lục Già biết thể nào là Từ Gia Tu, trong nháy mắt quay đầu lại, còn là ôm ấp khao khát nho chờ mong, là những suy nghĩ ấm áp trong lòng và sức lực bắt đầu nảy sinh chờ mong trong lòng mấy ngày nay.

      Khi yếu đuối, biết thể nào, nhưng vẫn ảo tưởng, dáng vẻ mạnh mẽ của Từ Gia Tu lại nhanh chậm về phía . . . . . .

      Lục Già sững sờ nhìn về phía người tới, mở miệng mỉm cười tiếng: "Chào."

      "Chào ư!." Diệp Ngang Dương nhảy xuống, vẻ mặt hài hước: "Tôi biết ngay là ở đây mà."

      Lục Già tiếp nhận Diệp Ngang Dương đùa giỡn, Diệp Ngang Dương ngồi xuống bên cạnh , chuyện thứ nhất chính là lấy điện thoại di động ra, "tách tách" xuất tấm ảnh chụp chung của : "Tôi muốn kích thích Từ bại hoại chút."

      Lục Già trả lời tiếng: "A."

      Diệp Ngang Dương "Ai nha" tiếng, đẩy cánh tay của cái: "Đừng coi là , so với Tống Tuyển Hi, tôi đây chỉ là tình địch Từ bại hoại thèm để trong mắt đâu."

      Lục Già quay đầu lại nhìn Diệp Ngang Dương; Diệp Ngang Dương biết mình hớ, phát mình lỡ miệng, nhưng mà tới đây phải muốn an ủi Lục Già sao?

      "Lục Già, có số việc ngàn vạn lần ** được ôm hết trách nhiệm vào người." Diệp Ngang Dương : "Thương trường chính là như vậy, có bạn bè vĩnh viễn cũng có quân địch vĩnh viễn, công ty gặp phải nguy cơ là rất bình thường, nên biết, tâm tư của Từ bại hoại rất lớn."

      Lục Già cười cười.

      "Từ đến lớn Từ bại hoại rất ưu tú, là người luôn gặp may mắn, ấy mình là ngồi sao trời, trong nhà bọn họ có người dám ấy là trăng sáng, tính tình như vậy, có lúc nhìn dáng vẻ ấy khiêm nhường, nhưng trong xương ra rất kiêu ngạo. Ốc Á gặp nguy cơ, ấy bỏ gần cầu xa, chính là muốn dựa vào năng lực của mình nắm được đầu tư được tốt hơn." Diệp Ngang Dương càng càng nghiêm túc: "Cho nên chuyện của Tống Tuyển Hi, ấy biết và tổng giám đốc Tống có gì, nhưng vẫn khó chịu, có lẽ đàn ông đều có cảm giác nguy cơ, ấy nghĩ mình gặp phải đối thủ rồi."

      "Tống Tuyển Hi mà là đối thủ của ấy." Lục Già , gió đêm thổi tới, thổi giọng của .

      "Đúng vậy, tôi cũng cho rằng như vậy. Nhưng mà Từ bại hoại nghĩ thế nào, dù sao Tống Tuyển Hi có hai công ty đưa ra thị trường, nếu so sánh ta thành thục và có sức quyến rũ hơn." Diệp Ngang Dương cười lớn, rất phấn khỏi khi Từ bại hoại cũng có thể bị đả kích, nhưng em tóm lại vẫn là em, sau khi bỏ đá xuống giếng, Diệp Ngang Dương câu lời lòng: "Từ bại hoại chưa chắc bằng Tống Tuyển Hi, nếu như Từ bại hoại phấn đấu mười năm nữa, ấy cũng có thành tích như Tống Tuyển Hi, đàn ông trung niên nhất định là có nhiều của cải, đúng ."

      "Cám ơn , Diệp Ngang Dương." Lục Già nghiêng đầu: "Từ Gia Tu có người bạn như tốt."

      "Đúng vậy, ấy được lợi rồi. Chỉ là có lúc tôi làm bạn với Từ bại hoại, rất khổ sở." Diệp Ngang Dương châm chọc : "Bạn thân bạn thân, tôi chỉ làm ra vẻ muốn nâng ấy lên, nhưng ấy vẫn rất tức giận, ví dụ như. . . . . ." Diệp Ngang Dương dừng lại, lập tức ra vẻ tội nghiệp nhìn Lục Già.

      Lục Già ho khan hai tiếng, đứng lên: "Tiểu Diệp tổng, tôi về trước đây."

      Diệp Ngang Dương vẫn từ bỏ ý định : "Lục Già, dù sao tôi vẫn muốn biết rốt cuộc là bức thư tình đó viết cái gì! Tôi biết rất khó chịu!"

      Cái này, tuyệt đối có thể .

      Ngày thứ hai, Lục Già tìm được Thuộc Dật Phong: "Trước tiên chúng ta có thể công khai “Thập quang” được ?"

      Theo kế hoạch thời gian công khai "Thập quang" là cuối tuần, nhưng mà bây giờ là thời gian tranh giành người sử dụng tốt nhất, thể kéo dài nữa. Mặc kệ sau này Ốc Á có muốn kiện khoa học kỹ thuật Long Dược hay , "Thập quang" của Ốc Á thể nào ở trong hoàn cảnh xấu và yếu thế được.

      Thuộc Dật Phong vỗ tay tán thưởng với : "Mới vừa rồi tôi gọi điện cho tổng giám đốc Từ, tổng giám đốc Từ cũng có ý này."

      Lúc trước Tiểu Đạt qua, lúc lập trình viên bận nhất chính là chuẩn bị ban bố sản phẩm, bận đến nỗi trực tiếp ngủ ở công ty, lúc ấy nghe được cảm thấy rất khoa trương, ngờ có ngày cũng ngủ ở công ty Ốc Á.

      Thuộc Dật Phong, Địch Ca, Lượng Tử. . . . . . Mỗi người bọn họ đều thức đêm tác chiến ở đây, coi như có trở về nhà cũng ngủ yên, bằng ở lại với bọn họ, mỗi thời mỗi khắc nảy sinh cái mới, nhìn số liệu cập nhật cùng với tỷ số người sử dụng tăng lên lũy thừa; gắn gó trong công việc, ngay cả Tiểu Đạt có liên quan cũng ngủ lại Ốc Á, làm bạn với đoàn đội "Thập quang", thuận tiện thức đêm xem chú thi thử sách toàn quốc, trả lại trung gian cho mọi người chụp hình và thu hình lại. Trong máy ảnh của Tiểu Đạt có rất nhiều đoạn video thú vị, ví dụ như Janice ăn như hổ đói ăn hết chén mỳ ăn liền, Diệp Ngang Dương nằm ghế dựa ngủ chảy nước miếng thở to, em cửa hàng tiện lợi xoa bóp đấm lưng cho thuộc Dật Phong, còn có Địch Tử chống đầu lim dim bị Lượng Tử vẽ lên hai chòm râu. . . . . . Ừ, cũng có viedo của , nhưng đành lòng nhìn thẳng, thể để cho Từ Gia Tu thấy đoạn video đó.

      Đèn đuốc Ốc Á sáng choang, thanh gõ bàn phím cùm cụp cùm cụp ngừng vang lên. Ở đây mỗi người đều cố gắng, mỗi phút mỗi giây cũng đủ dùng ở đây. Vội mà khẩn trương, còn có chia sẻ ăn ý vui sướng và phấn khởi, coi như kết quả có làm được tốt nhất cũng có quan hệ, bởi vì toàn lực ứng phó rồi.

      Thời gian đợi, hôm qua xa dần.

      May mắn dường nào, mọi người có thể phấn đấu tuổi thanh xuân trong này, từ đầu đến cuối sân khấu tỏa ra ánh sáng giống nhau. Càng may mắn hơn, sau này, vẫn có rất nhiều thời gian mọi người dốc lòng cố gắng phấn đấu.

      Mọi người thay phiên nghỉ ngơi,hai giờ sáng Lục Già mới bắt đầu ngủ, mệt đến có suy nghĩ lung tun cái gì, nằm sấp bàn, hai mắt nhắm lại, lập tức đại não ngừng vận chuyển. . . . . . Ngủ được rất say, cho nên bị người khác ôm lên lầu cũng biết.

      Bốn giờ sáng tỉnh lại, tự giác tỉnh lại để thay ca, thân thể giống như có đồng hồ báo thức vậy. Nhưng muốn tỉnh lại, nằm trong ngực của người nào đó rất an ổn rất uất ức, còn có nhịp tim và tiếng hít thở quen thuộc.

      —— cảm thụ ánh sáng trong đêm khuya ấm áp sao?

      —— mở mắt ra, người muốn gặp lại nằm bên cạnh. (www. . )

      . . .
      Yoororo thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 60
      Edit: Sun520

      Lục Già híp híp mắt, trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy người nào đó, vẫn còn nằm mơ sao? sững sờ nhìn người trước mắt, hình dáng ràng, mặt mày tuấn sạch , nhất thời ra lời.

      Từ Gia Tu cầm tay của lên, vuốt ve dịu dàng lúc, sau đó giọng hỏi : "Tại sao lại ngủ nữa?”

      Lục Già còn chưa có lấy lại tinh thần, sau đó Từ Gia Tu lại hôn lên mu bàn tay cái, nhàng, phảng phất là hành động dịu dàng nhất giữa người . cười, đưa tay chuyển qua cằm của , sờ qua sờ lại, cảm nhận được cằm lún phún những sợi râu, cảm thấy trong lòng ấm áp, hóa ra là có nằm mơ.

      Từ Gia Tu trở lại.

      "Tại sao lại về sớm hơn dự tính?” Lục Già hỏi, giọng điệu khàn khàn, mấy ngày nay có chút tức giận, cho nên tiếng đặc biệt khàn.

      Từ Gia Tu nhìn Lục Già, trả lời: "Công việc làm xong hai ngày trước rồi.” Sau đó lập tức bay trở lại, sau mười mấy tiếng ngồi máy bay, cũng thuận lợi đến được sân bay Đông Châu rạng sáng. biết được tin tức những ngày qua Lục Già đều trông coi “Thập quang”, cảm thấy đau lòng, tự trách mình, và xúc động, còn có khó có thể dùng lời diễn tả được tự hào và cảm động. tới Ốc Á, nhìn thấy nằm sấp bàn mà ngủ, cảm thấy dáng vẻ của khi ngủ rất hồn nhiên, cho nên tất cả mọi người có nỡ lòng đánh thức . về phía , lập tức những thanh của mọi người trong đội “Thập quang” an tĩnh lại, sau đó ôm lên lầu. mười mấy tiếng, gần như là cũng có ngủ, vẫn nghĩ, có phải là sai lầm rồi hay , nghĩ những gì mình cần có phải là quá nhiều hay , rốt cuộc là , hay là chỉ xem như Sony Ericsson. quá nhanh, có suy nghĩ qua cảm thụ của hay , rốt cuộc tình cảm như thế nào cũng phân ràng lắm. . . . . . Khi thấy hình ảnh nằm sấp mặt bàn nghỉ ngơi, trong đầu chỉ có suy nghĩ, thể để cho vất vả như thế được.

      dùng mơ ước bắt cóc tình , tác thành cho dã tâm của .

      Lục Già mỉm cười, sau đó lại biến thành cười khúc khích, cuối cùng cũng biết mình cười cái gì: " tốt quá." , sau đó vươn tay: "Đập tay cái nào."

      "Được." Từ Gia Tu đồng ý với ăn mừng với đồng đội, sau lát, mở miệng : " tại, muốn xuống lầu xem chút “Thập quang” tiến triển thế nào rồi, em nằm ở đây ngủ thêm lát nữa ."

      "Em ngủ ngon rồi, xuống dưới với .” Lục Già đứng lên rất nhanh.

      Từ Gia Tu do dự mấy giây, sau đó đồng ý.

      Mặc dù Lục Già còn buồn ngủ nữa, nhưng vẫn ngáp liên tiếp làm cho vành mắt ửng hồng, nhưng cảm thấy mình rất có tinh thần. Ở dưới lầu mọi người ăn mỳ ăn liền, Ngang Dương ngang qua, nhịn được nuốt nước miếng cái: "Còn nữa ?"

      Janice lắc đầu, đáng tiếc : "Hết rồi."

      Lục Già cũng đói bụng, lập tức làm ảo thuật giống như lấy ra chén mỳ ăn liền ra ngoài, với Ngang Dương: "Bảo bối, cho tôi đấy."

      Ngang Dương rất tức giận: "Kiều Kiều, làm người thể như vậy!"

      " chén cuối cùng, tôi chính là muốn để lại cho Lục Già và lão đại ăn." Janice nhìn Ngang Dương, giọng rất hả hê: "Mỳ ăn liền là của tôi cho nên tôi làm chủ, phục, đánh tôi !"

      Ngang Dương khẽ cắn răng, chịu thua.

      Bên kia, Từ Gia Tu và Thuộc Dật Phong tìm hiểu tình huống, gật đầu hoặc là ra suy nghĩ của ta. Lục Già đến phòng giải khát lấy nước nóng, sau đó bưng mỳ ăn liền ra ngoài, Từ Gia Tu nghiêng đầu nhìn phía liếc mắt cái. Ban đêm như vậy, cùng với nhau, an tâm kiên định, khó khăn trước mặt mà cũng rối rắm, giống như bụi gai đường cũng có thể nở hoa xinh đẹp nhất.

      Giống như trong đêm khuya ăn mỳ ăn liền, khi no bụng biết nó cũng có thể trở thành món ăn ngon như vậy.

      Từ Gia Tu cũng vội vàng lắm, cũng tới ăn vài miếng mỳ ăn liền, ăn chung chén. Lục Già ăn miếng, sau đó đưa mỳ ăn liền cho Từ Gia Tu, Từ Gia Tu tiếp tục ăn, ngờ mùi vị ngon như vậy, cúi đầu liếc mắt nhìn nhãn hiệu mặt bàn, lầm bầm lầu bầu : "Hiệu gì mà ăn ngon như vậy."

      Lục Già cũng khẳng định: "Em cũng cảm thấy mùi vị rất đặc biệt."

      Ngang Dương cắn quả táo tới đây: "Các người đủ rồi nha, vừa trở về ân ái như vậy."

      Tâm tình Từ Gia Tu rất tốt, mặc cho Ngang Dương chèn ép mấy câu. Tiểu Đạt tới gần chụp hình thuận tiện nịnh hót, khi cậu ta thấy Ngang Dương ăn táo, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Tiểu Diệp tổng, tại sao lại ăn táo?"

      Cái này còn hỏi tại sao nữa hả, đương nhiên là có đồ ăn rồi. Ngang Dương kiêu ngạo : "Giảm cân."

      liều mạng. . . . . . !

      Nửa phút sau, Ngang Dương vứt bỏ quả táo trong tay, tức giận chất vấn lên: "Còn có nhiều hộp mì ăn liền như vậy, tại sao lại !"

      Khụ khụ, phải có người muốn giảm cân sao?

      "Thập quang" thuận lợi đưa ra thị trường, thành tích tốt hơn so với tưởng tượng, mặc dù còn kém xa với thành tích của khoa học kỹ thuật Long Dược, đó là điều rất bình thường, bởi vì Long Dược bọn họ dùng cách bỏ tiền marketing mua người tiêu dụng.

      “Thập quang” có thể có triển vọng được người tiêu dùng xếp thứ nhất, Lục Già rất có lòng tin với "Thập quang", luôn tự tin như vậy. Từ Gia Tu biết cảm giác của , cho nên ví dụ: "Có phải giống như mình sinh ra đứa trẻ hay ?"

      Ừ, đúng rồi! Chính là cái cảm giác này. Sau khi phát vấn đề, Lục Già nháy nháy mắt, " giống như sinh ít ‘ đứa trẻ ’ rồi."

      Cái gì? Dáng vẻ Từ Gia Tu đầy vui mừng, suy nghĩ chút : "Chính xác là. . . . . ." Nhưng mà chỉ có “Thập quang”, là với cùng nhau cố gắng làm ra sản phẩm, cái ý nghĩa này lại giống nhau.

      Mọi người liên tục bận rộn ba ngày ba đêm, Từ Gia Tu cho toàn thể thành viên đội “ Thập quang” được nghỉ ngày. "Cho dù phía sau “Thập quang” còn phải đối mặt với bao nhiêu vấn đề, hai mươi bốn tiếng đồng hồ tiếp theo, ai nên tắm tắm, ai nên ngủ ngủ, sau đó tiếp tục sát vai chiến đấu."

      Rốt cuộc. . . . . . Ha! Ha! Ha!

      Phần lớn đoàn đội “Thập Quang” là nghỉ ngơi, Từ Gia Tu cũng có thoải mái như vậy, trong thời gian Lục Già bổ sung, giấc ngủ của Từ Gia Tu hoàn toàn bị ngắt quãng, mới vừa kết thúc điện thoại, lại tới video hội nghị, tiếp đó là đối thoại, sau nữa là trao đổi.

      Rốt cuộc cũng an tĩnh, Lục Già tính toán đưa đoạn ghi cho Từ Gia Tu nghe, cho Từ Gia Tu nghe trước, trước tiên muốn bảo đảm: " cho phép tức giận, cũng được mắng em, lại càng cho phép đánh em."

      Đánh ? Từ Gia Tu cười bảo đảm : "Được."

      Kết quả có người chuyện giữ lời gì hết, Từ Gia Tu có tức giận, cũng có mắng hoặc là đánh . . . . . . Nhưng mà cắn ! Lục Già che miệng uất ức bày tỏ: "Lừa gạt!"

      Từ Gia Tu ôm vào trong ngực, sau đó cho biết: " kiện khoa học kỹ thuật Long Dược."

      "Tại sao?" Lục Già ngẩng đầu lên hỏi, chuyện này ngừng hỏi Thuộc Dật Phong, thậm chí còn tư vấn luật sư pháp luật, nếu có đoạn ghi này, Ốc Á có thể thắng kiện rất lớn.

      "Bởi vì cần kiện, “Thập quang” cũng có thể thắng." Từ Gia Tu , ánh mắt thoải mái đối diện với ánh mắt khó hiểu của Lục Già, nếu như lúc trước còn nghĩ Lục Già có động lòng với Tống Tuyển Hi hay , tại hoàn toàn có thể phủ nhận điều này, là quá mọn rồi. Về phần kiện khoa học kỹ thuật Long Dược, phải kiện thắng, mà chỉ muốn để cho tên tuổi của Lục Già và Tống Tuyển Hi tiếp tục buộc chung chỗ, Lục Già thích, cũng thích; huống chi truyền thông lợi hại biết bao nhiêu, biết , chuyện này nên kết thúc như vậy thôi.

      Tự tin như vậy, kiện “Thập quang” cũng có thể thắng?

      Lục Già mơ hồ đoán được suy nghĩ của Từ Gia Tu, lúc này cần thêm cái gì, liếc mắt nhìn Từ Gia Tu, dừng chút : "Để cho em cắn lại.”

      "Được, cắn nhiều hơn mấy cái ." Từ Gia Tu đưa mặt đến gần, chủ động lại gần để cho cắn.

      Lục Già ha ha nghiến răng, cái, hai cái, ba cái. . . . . . Sau đó bị Từ Gia Tu phản công, bên ngoài ánh mặt trời yên tĩnh, lén nhìn cảnh Phù Sinh cả buổi.

      ——

      Chỉ số của người sử dụng "Thập quang" tăng lên rất nhanh, chỉ là thành tích cách dự tính còn chênh lệch rất lớn. Mở đầu thắng được là danh tiếng, tỉ lệ người tiêu dùng "Thập quang" rất thấp, điều này có thể phản ứng trực tiếp đến phương hướng sản xuất sản phẩm phát triển. Lúc đầu tình thế của "Thập quang" tệ, dù sao khoa học kỹ thuật Long Dược công bố trước "Thập quang" cho nên chắc chắn tạo nên ảnh hưởng, lực đánh vào cũng .

      Việc này, nhất định phải thừa nhận.

      "Lúc nào toàn lực tuyên truyền “Thập quang”?" Ngang Dương hỏi Từ Gia Tu.

      "Chờ lúc bọn bọ đầu tư tiền vào sai biệt lắm." Tống Tuyển Hi đầu tư vào Long Dược có hạn, coi như ta có thể đầu tư tiền vào cái hố to Long Dược này, nhưng Tống Tuyển Hi chưa nhận được báo cáo kinh doanh ta tiếp tục đầu tư, ta là người đàn ông, cũng là thương nhân. Long Dược có nhiều vấn đề như vậy, coi như Tống Tuyển Hi có ý kiến, nhưng chắc chắn là cổ đông Tư Tâm Đặc có ý kiến. Từ Gia Tu suy nghĩ chút, sau đó làm dự đoán: "Nếu nhanh, nhiều nhất vượt qua ba tháng."

      Nhanh?

      Sau khi "Thập quang" công bố thành công, Lục Già rất quan tâm chỉ số người tiêu dùng có tăng lên hay , mặc khác cũng quan tâm đến tình hình Long Dược bên kia, đúng là hiểu biết đối thủ mới có thể chiến thắng, nhưng mỗi lần thấy tình hình Long Dược bên kia tốt, vẫn hơi đau lòng, từng phút đồng hồ muốn dùng cách thức hấp dẫn người tiêu dùng nữ nhiều hơn, ví như # Khuôn mặt tổng giám đốc Ốc Á trị giá bao nhiêu #

      nhớ có trang mạng về tổng giám đốc nhờ dựa vào khuôn mặt cho nên hấp dẫn rất nhiều fan nữ, Từ Gia Tu thuộc cấp bậc hot boy như vậy, mới có thể hấp dẫn nhiều fan nữ hơn.

      "Lục Già, em chắc chắn sao?" Biết được ý tưởng của , Từ Gia Tu hỏi .

      Thôi, thể dùng bạn trai làm dáng, nhưng bây giờ là hoàng đế gấp mà thái giám gấp sao! Vì hấp dẫn nhiều người tiêu dùng hơn, Lục Già trong "Phục chế sơ luyến" bắt đầu trao đổi nền tảng kể về mối tình đầu của mình, chuyện của với Từ Gia Tu và “Thập quang”.

      Cách tuyên truyền này, Từ Gia Tu rất ủng hộ . Ngoài việc đồng ý, mỗi ngày cũng đuổi theo xem chuyện xưa của , đợi sau khi cập nhật, sau đó nhắn lại lời khen ngợi.

      có ai biết, mỗi ngày sau khi nhắn lại phía dưới luôn luôn xuất tên của bản thân vai nam chính, còn là người sáng lập Ốc Á "Thập quang". Tài khoản ID của Từ Gia Tu Internet đều là dùng tổ con số, ID của web forum này ở Đông Châu là bộ số liệu, đương nhiên “Thập quang” cũng giống vậy.

      Lục Già viết tên mình và bạn trai thời đại học hoàn toàn có liên lạc, rất nhiều người xem “Thập quang” chuyện xưa xong đều đáng tiếc.

      Đúng vậy, là đáng tiếc, thời gian trôi mau, bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.

      Về điểm này, Lục Già viết thế này: "Có lẽ tất cả chưa xong vì tình cảm vẫn chưa kết thúc, bọn họ đều tìm lý do ở đây. Đáng tiếc những năm kia, chúng ta có tìm được, cũng tìm."

      nghĩ, đây chính là nguyên nhân mà và Từ Gia Tu bỏ qua nhiều năm như vậy. ra rất đơn giản, chính là lý do tốt đẹp phải là cho nhau cái cớ, cái cơ hội.

      Từ từ, mối tình đầu trong "Thập quang" chuyện xưa càng ngày càng nhiều.

      . . . . . .

      Theo thói quen khi làm việc ở phòng tài vụ, Lục Già nghiên cứu hết số liệu của “Thập quang”, sau lại bắt đầu nghiên cứu số liệu của Long Dược, thấy chỉ số của mấy người bọn họ tuột xuống.

      Từ Gia Tu lại gần, câu: "Tăng chậm."

      Lục Già quay đầu lại, chậm là có ý gì, Từ Gia Tu là “Thập quang” chậm, hay là Long Dược bên kia?

      "Long Dược." Từ Gia Tu trả lời : "”Thập quang” của chúng ta chỉ là bình thường, thành tích tốt hơn rất nhiều so với chúng ta dự tính, rất tốt."

      Lục Già hiểu, Long Dược chậm phải là chuyện tốt sao? Tại sao giọng điệu Từ Gia Tu vừa rồi lại ghét bỏ như vậy, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, còn giống như hi vọng người tiêu dùng của Long Dược tăng nhanh hơn, chẳng lẽ. . . . . .

      Lục Già giận dữ, cố ý : "Em vẫn hoài nghi Ốc Á có nội gian, người này phải là chứ!"

      "Đúng vậy." Từ Gia TU hào phóng thừa nhận: " chính là nội gian."

      Bệnh thần kinh!

      Kết quả , Lục Già hiểu Từ Gia Tu hi vọng chỉ số người tiêu dùng của Long Dược tăng nhanh chút, người tiêu dùng của Long Dược bọn họ thuận lợi cho đến lúc đạt tới xx vạn, lại xảy ra chuyện (www. . )
      Yoororo thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 61
      Edit: Sun520

      Phần mềm giao tiếp xã hội của Long Dược bắt đầu liên tiếp xảy ra vấn đề, tình trạng rất ổn định, tùy theo người tiêu dùng của bọn họ gia tăng càng làm cho tình trạng này thêm nghiêm trọng, cho đến khi cách nào mở ra sử dụng được.

      Đây chính là lỗ hổng lớn ở trung tâm.

      Ngựa đen trở thành ngựa chết, trước khi Long Dược tập trung vào hàng loạt tuyên truyền trời xui đất khiến thế nào lại thúc đẩy cho "Thập quang", sau đó đoạn mở đầu của "Thập quang" trở thành tin nóng. Khi Long Dược "Kẹt" cách nào sửa chữa phục hồi được, “Thập quang” từng chút từng chút càng toàn diện hơn càng lưu loát hơn càng chơi ngoạn mục càng thêm thành giao tiếp xã hội so với bọn họ, cho nên mọi người thể nghi ngờ mà lựa chọn. Đồng thời, trước danh tiếng tốt của "Thập quang" bởi vì lần này "Bay lên" mà đánh sập cơ sở, chỉ có làm ra sản phẩm chân chính tốt, mới có thế chống đỡ như vậy, đánh đâu thắng đó có gì cản nổi. Đây là lòng tin của Lục Già đối với “Thập quang”.

      Từ Gia Tu với Diệp Ngang Dương: " tại chúng ta cũng nên toàn lực tuyên truyền rồi."

      Diệp Ngang Dương: "Rốt cuộc cũng đợi được thời cơ này rồi."

      Đúng vậy, bây giờ là lúc tốt nhất để tuyên truyền "Thập quang", nếu như tình thế Ốc Á và Long Dược tràn đầy lựa chọn cùng chúng nó cứng đối cứng, hiệu quả có thể tồi, quyết phải là kế hoạch hay.

      Lục Già nghĩ đến chuyện, lần trước Diệp Ngang Dương hỏi Từ Gia Tu lúc nào tuyên truyền "Thập quang", Từ Gia Tu nhanh thôi, trễ nhất là trong vòng ba tháng. tính toán thời gian chút, có vượt qua ba tháng.

      Nhưng mà, làm sao Từ Gia Tu biết được chuyện xảy ra ở Long Dược? Trước mặt mình là nội gian, chẳng lẽ là đùa?

      Lục Già và Từ Gia Tu cùng nhau lên lầu, tới phòng làm việc của , Từ Gia Tu biết khó hiểu cái gì, chủ động mở miệng : "Trung tâm lỗ hổng “Thập quang” của chúng ta là có vấn đề, kết quả lại chạy đến Long Dược bên kia."

      Lục Già khẽ nhíu mày.

      "Vừa mới bắt đầu cũng biết, sau đó mới nghi ngờ." Giọng Từ Gia Tu chân thành, phân tích từng việc: "Long Dược đưa ra cái phần mềm tương tự với “Thập quang” của chúng ta nhanh như vậy, được thành lập về mặt kỹ thuật và năng lực, ngoại trừ Tống Tuyển Hi đầu tư rất nhiều chi phí và nhân lực vào hạng mục này của Long Dược. Sau đó, có người trong Ốc Á rời , chuyện này ra rất dễ hiểu, ban đầu Thuộc Dật Phong phát lỗ hổng này, chúng ta tạm thời quyết định cất giữ số khoản phiên bản, nguyên nhân chính là để phòng ngừa ngộ nhỡ, nhưng ngờ đó là ảnh hưởng quan trọng."

      "Vậy sao lại khẳng định Long Dược xảy ra vấn đề trong vòng ba tháng."

      "Chuyện này. . . . . ." Có chút quân tử, lăn lộn thương trường mấy năm, phải là có chút thủ đoạn. Nếu Long Dược dụ dỗ người của Ốc Á, cũng có thể làm cho bọn họ bên kia thả người, bọn họ tạm thời tạo thành đoàn đội dễ dàng hơn phạm sai lầm; lần này Tống Tuyển Hi chọn sai đối tượng hợp tác. Từ Gia Tu ôm chầm Lục Già, ra cảm nhận: "Thương trường có chút thủ đoạn, phải rất quang minh chính đại, đề phòng tốt hơn phòng bị."

      chứng minh, Từ Gia Tu chính xác phải là người đàn ông trẻ hồ đồ. Lục Già nhìn thẳng vào mắt vô hại của Từ Gia Tu, tiếp tục hỏi: "Ban đầu phiên bản “Thập quang” bị Tống Tuyển Hi lấy ?"

      " phải Tống Tuyển Hi." Từ Gia Tu lắc đầu phủ định, có lẽ lúc này nên thẳng tay hắt cho Tổng Tuyển Hi tội xấu xa, chỉ là hoàn toàn cần thiết, vẻ mặt Từ Gia Tu ngay thẳng, sau khi sắp xếp hết mọi chuyện trải qua rồi kể cho Lục Già nghe: "Tống Tuyển Hi biết làm chuyện như vậy, ta lựa chọn hợp tác với Long Dược, mặt là tổng giám đốc mới của Long Dược và Ốc Á từng có quan hệ, bọn họ quan hệ hợp tác lâu dài hơn, mặt khác, nếu Tống Tuyển Hi đầu tư vào Long Dược, theo tác phong làm việc của ta, việc phần mềm giao tiếp xã hội này toàn quyền giao cho Long Dược phụ trách. Mục đích của Tống Tuyển Hi chỉ là khiêu chiến hoặc chèn ép Ốc Á, kết quả Long Dược chỉ diễn trò với ta, chắc hẳn Tống Tuyển Hi cũng cảm thấy nhức đầu. . . . . . Chuyện này suy nghĩ kỹ chút, vẫn rất phù hợp với phong cách Chu Vân Sóng của Long Dược."

      Từ Gia Tu phân tích, Lục Già nghe , ngày đó Tống Tuyển Hi với cố ý sĩ diện. Chu Vân Sóng trong miệng của Từ Gia Tu, cũng biết người này, chính là tổng giám đốc ở dưới lầu công ty Ốc Á, bị Từ Gia Tu làm cho tức giận lần. cảm thấy rất sâu sắc, tổng giám đốc Chu bị Từ Gia Tu làm cho tức giận lần rồi.

      Chuyện quanh co loằn ngoằn như vậy, Lục Già vẫn có chút tức giận: "Tại sao cho em biết sớm chút chứ?"

      Trong khoảng thời gian này rất lo lắng và sợ hãi, vì muốn hấp dẫn người tiêu dùng mà còn viết tuyên truyền "Nhuyễn văn" —— chuyện xưa của với và “Thập quang”, Từ Gia Tu sao, mỗi lần cười híp mắt nhìn viết nội dung bình luận khen ngợi xong, trong lòng phải là rất vui vẻ ?

      Từ Gia Tu đưa tay đụng cái, mang theo chút áy náy.

      Lục Già hất tay của ra.

      Nhân cơ hội Từ Gia Tu nắm lấy tay Lục Già, dịu dàng hỏi : " phải , thử tin tưởng , cho dù nghe được lời gì sao?" Lúc ấy thế, nhưng trước mắt Ốc Á gặp nguy cơ, cũng có nắm chắc và tự tin trăm phần trăm, nhất là ở trước người phụ nữ này, cho nên chỉ có thể toàn lực ứng phó, chờ đợi ràng rồi mới cho biết.

      Đúng, như vậy, nhưng vẫn để cho lo lắng quá độ, chỉ là lo lắng vô ích. Lục Già vẫn im lặng, ánh mắt vẫn rũ xuống, lời.

      Từ Gia Tu nghiêng đầu qua nhìn , nháy mắt: "Lục Già. . . . . ."

      Lục Già hất mặt, trong lòng đếm chút, , hai, ba, bốn, năm, sáu. . . . . . Tức giận mười giây, ok kết thúc! quay đầu trừng mắt về phía Từ Gia Tu, giận dỗi : "Sớm biết thế, em cần thiết viết “Thập quang chuyện xưa”."

      Khụ! Tại sao cần thiết chứ, việc này vô cùng cần thiết. Từ Gia Tu : "Mỗi ngày đều theo dõi.”

      Lục Già hừ hừ có tiếng: "Cũng phải viết cho xem."

      Từ Gia Tu ngừng lại lát, sau đó hỏi chuyện: ". . . . . . Năm đó bạn học Tiểu Lục thường thường nhìn lén bạn học Từ? Bạn học Từ đẹp trai như bạn học Lục viết sao?"

      Tự luyến cuồng! Lục Già nhịn được, nên mỉm cười, cắn cắn khóe miệng, lắc đầu cái : " có, viết linh tinh ."

      Từ Gia Tu cũng cười, chân mày khóe mắt đều là vui vẻ, với : "Vậy cho em biết, trước kia bạn học Từ cũng hay nhìn lén bạn học Tiểu Lục, bây giờ em có thể viết, bảo đảm tình hình đúng ."

      Chuyện gì chứ, trong Lòng lục Già hồi hộp, làm bộ thèm để ý: "A, em biết rồi."

      Từ Gia Tu lại hỏi : "Làm người trong cuộc, có quyền lợi được biết kết quả trong “Thập quang chuyện xưa” chứ?"

      "Kết quả gì chứ?" Lục Già cười cười, mặt mày cong cong nhìn bạn trai, giọng lộ ra hai phần vui vẻ: "Em cũng biết."

      Rốt cuộc là kết quả Đại Đoàn Viên? Hay là im lặng? Hoặc là. . . . . .

      Thập quang trong chúng ta, rốt cuộc kết quả của chúng ta như thế nào, ai biết được, tại mãi mãi quan trọng hơn tương lai. Ở trong thế giới táo bạo bận rộn này, trong lòng của luôn mong muốn, trong lòng có nhớ nhung, sau đó trong lòng phải nắm chắc, là may mắn tốt nhất rồi.

      Kết quả quan trọng sao? Cuộc sống con đường chỉ có biết kết quả, chỉ là sau này có thể được mỗi bước tốt hơn mà thôi.

      . . . . . .

      Nửa tháng sau, trong website Long Dược chính thức thay đổi trục trặc, sau lần đó còn thay đổi nữa. Tháng thứ nhất ở liên kết cơ sở người tiêu dùng "Thập quang" vượt qua 500w, thành tích nổi bật.

      Sau khi Từ Gia Tu và Kiều Ba tiên sinh ký hợp đồng hợp tác hạng mục chiến lược, vậy mà cũng có đồng ý với đề nghị của Kiều Ba tiên sinh đưa Ốc Á ra thị trường nước Mĩ ngay lập tức. Ốc Á từ chối đưa ra thị trường, chưa chắc phải là chuyện tốt. Cuộc sống này rất dài, có lúc vội vã lên đường dễ dàng thất lạc đồ đạc, cũng có khả năng chính người mà trân quý nhất đời này.

      từng mất lần, muốn mất lần nữa.

      Huống chi, năm nay còn có chuyện rất quan trọng chưa có hoàn thành, quan trọng hơn so với thị trường, quan trọng hơn rất nhiều.

      Chuyện gì?

      người có thể hoàn thành sao?

      người làm được.

      Chuyện này phải cần hai người, chỉ cần hai người.

      ——

      Từ Gia Tu muốn thanh phố S chuyến, thấy người bạn chí cốt, mang theo bạn .

      Sau hạng mục trọng điểm Ốc Á gắng sức lấy được công trình nghiên cứu của viện khoa học thành phố S, mà đối thủ cạnh tranh rất nhiều, cho nên công ty lớn ở trong nước đều dự đoán được quyền kinh doanh hạng mục.

      Trong sân bay, Lục Già hỏi Từ Gia Tu: "Từ Gia Tu, cảm thấy Ốc Á có thể nắm chắc công trình nghiên cứu của viện khoa học thành phố S, quyền kinh doanh hạng mục trong tay của bọn họ có thể là bao nhiêu?”

      Từ Gia Tu suy nghĩ chút: "Năm mươi phần trăm , thực lực của Ốc Á chiếm hai mươi phần trăm, Kiều Ba ủng hộ chiếm hai mươi phần trăm, còn lại mười phần trăm, chúng ta cửa sau."

      Cho nên lần này thành phố S là cửa sau? Lục Già dựa vào khuỷu tay của Từ Gia Tu, giống như chuyện gì từ trong miệng Từ Gia Tu ra, đều là đàng hoàng.

      "Giáo sư Hà nghiên cứu khoa học ở trung tâm thành phố S, lúc du học ta ở cùng ngôi nhà trọ, đúng lúc liên lạc được quan hệ."

      Quan hệ này đủ sao? Lục Già cười, chúc chúng ta may mắn thôi.

      Từ Gia Tu cũng cười, quản nó đủ dùng hay , còn có mục đích, bạn tốt Tú Tú. Từ Gia Tu sờ tóc Lục Già, cảm thấy mềm mại. Vận khí của vẫn tính là kém.

      Thời gian đến nhanh, Lục Già và Từ Gia Tu đứng lên, thang máy lên lầu hai; rất trùng hợp, ở giữa là Tống Tuyển Hi và trợ lý đối diện tới, hai bên đều thấy nhau, Từ Gia Tu và ta gật đầu như chào hỏi nhau, bề ngoài khá lịch . Tống Tuyển Hi phải là về Bắc Kinh rồi.

      đời này có mấy người, là ngàn vạn lần thể bỏ qua; có mấy người, bỏ qua càng thích hợp hơn.

      Trước khi lên máy bay, trong di động của Lục Già thông báo có tin nhắn do Tống Tuyển Hi gởi đến, nội dung rất đơn giản: "GiGi, chúc hai người hạnh phúc."

      Máy bay sắp cất cánh, Lục Già lưu loát tắt điện thoại di động, nịt dây an toàn, có chút say máy bay, nên quay đầu nó với Từ Gia Tu: "Em chợp mắt chút."

      "Được, ầm ĩ với em."

      " sao, có thể quấy rầy em."

      "Ừ." Đột nhiên Từ Gia Tu nghiêng đầu, hôn cái bên má , có thể quấy rầy như vậy ?

      Lục Già nhắm mắt lại, lông mi dày thanh tú xinh đẹp có chút rung rung, sắp hạnh phúc say máy bay rồi.

      . . . . . .

      Phía sau “Thập quang”:

      Mùa hè 200x, đến hội bạn học cấp ba Đông Châu, các hoành phi dài mảnh treo đầy sân trường, kiểu hoa đa dạng, ví dụ như "Hồi ức năm tháng dài dằng dặc và chuyện cũ ở trường, cùng nhau thưởng thức từ từ cuộc sống Phong Hoa Tuyết Nguyệt" , ví dụ như "Thời gian như nước, nhớ lại năm tháng tài hoa trước kia; năm tháng như ca khúc, nhìn sáng nay hợp lý thơ văn hoa mỹ." Còn có "Lớp mười lớp mười, phải bình thường." . . . . . .

      Cây hòe tươi tốt, nhánh cây dài, cao như cái lọng.

      Ánh mặt trời trong suốt yên tĩnh, sáng sớm Lục Già bị lão Lục gọi dậy, soi gương vuốt vuốt mái tóc, lão Lục càu nhàu ở phía sau : "Bạn học Lục Già, hôm nay biểu tốt chút, nhìn xem còn có bạn học nam nào chưa lập gia đình, ví như Trình Dương, cha vẫn cảm thấy cậu ấy rất tốt!"

      Trình Dương. . . . . . Cái quỷ gì chứ!

      Tại sao lại có bạn trai chứ!

      Từ Gia Tu đâu rồi. . . . . . (www. . )

      . . .
      Yoororo thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 61
      Edit: Sun520

      Phần mềm giao tiếp xã hội của Long Dược bắt đầu liên tiếp xảy ra vấn đề, tình trạng rất ổn định, tùy theo người tiêu dùng của bọn họ gia tăng càng làm cho tình trạng này thêm nghiêm trọng, cho đến khi cách nào mở ra sử dụng được.

      Đây chính là lỗ hổng lớn ở trung tâm.

      Ngựa đen trở thành ngựa chết, trước khi Long Dược tập trung vào hàng loạt tuyên truyền trời xui đất khiến thế nào lại thúc đẩy cho "Thập quang", sau đó đoạn mở đầu của "Thập quang" trở thành tin nóng. Khi Long Dược "Kẹt" cách nào sửa chữa phục hồi được, “Thập quang” từng chút từng chút càng toàn diện hơn càng lưu loát hơn càng chơi ngoạn mục càng thêm thành giao tiếp xã hội so với bọn họ, cho nên mọi người thể nghi ngờ mà lựa chọn. Đồng thời, trước danh tiếng tốt của "Thập quang" bởi vì lần này "Bay lên" mà đánh sập cơ sở, chỉ có làm ra sản phẩm chân chính tốt, mới có thế chống đỡ như vậy, đánh đâu thắng đó có gì cản nổi. Đây là lòng tin của Lục Già đối với “Thập quang”.

      Từ Gia Tu với Diệp Ngang Dương: " tại chúng ta cũng nên toàn lực tuyên truyền rồi."

      Diệp Ngang Dương: "Rốt cuộc cũng đợi được thời cơ này rồi."

      Đúng vậy, bây giờ là lúc tốt nhất để tuyên truyền "Thập quang", nếu như tình thế Ốc Á và Long Dược tràn đầy lựa chọn cùng chúng nó cứng đối cứng, hiệu quả có thể tồi, quyết phải là kế hoạch hay.

      Lục Già nghĩ đến chuyện, lần trước Diệp Ngang Dương hỏi Từ Gia Tu lúc nào tuyên truyền "Thập quang", Từ Gia Tu nhanh thôi, trễ nhất là trong vòng ba tháng. tính toán thời gian chút, có vượt qua ba tháng.

      Nhưng mà, làm sao Từ Gia Tu biết được chuyện xảy ra ở Long Dược? Trước mặt mình là nội gian, chẳng lẽ là đùa?

      Lục Già và Từ Gia Tu cùng nhau lên lầu, tới phòng làm việc của , Từ Gia Tu biết khó hiểu cái gì, chủ động mở miệng : "Trung tâm lỗ hổng “Thập quang” của chúng ta là có vấn đề, kết quả lại chạy đến Long Dược bên kia."

      Lục Già khẽ nhíu mày.

      "Vừa mới bắt đầu cũng biết, sau đó mới nghi ngờ." Giọng Từ Gia Tu chân thành, phân tích từng việc: "Long Dược đưa ra cái phần mềm tương tự với “Thập quang” của chúng ta nhanh như vậy, được thành lập về mặt kỹ thuật và năng lực, ngoại trừ Tống Tuyển Hi đầu tư rất nhiều chi phí và nhân lực vào hạng mục này của Long Dược. Sau đó, có người trong Ốc Á rời , chuyện này ra rất dễ hiểu, ban đầu Thuộc Dật Phong phát lỗ hổng này, chúng ta tạm thời quyết định cất giữ số khoản phiên bản, nguyên nhân chính là để phòng ngừa ngộ nhỡ, nhưng ngờ đó là ảnh hưởng quan trọng."

      "Vậy sao lại khẳng định Long Dược xảy ra vấn đề trong vòng ba tháng."

      "Chuyện này. . . . . ." Có chút quân tử, lăn lộn thương trường mấy năm, phải là có chút thủ đoạn. Nếu Long Dược dụ dỗ người của Ốc Á, cũng có thể làm cho bọn họ bên kia thả người, bọn họ tạm thời tạo thành đoàn đội dễ dàng hơn phạm sai lầm; lần này Tống Tuyển Hi chọn sai đối tượng hợp tác. Từ Gia Tu ôm chầm Lục Già, ra cảm nhận: "Thương trường có chút thủ đoạn, phải rất quang minh chính đại, đề phòng tốt hơn phòng bị."

      chứng minh, Từ Gia Tu chính xác phải là người đàn ông trẻ hồ đồ. Lục Già nhìn thẳng vào mắt vô hại của Từ Gia Tu, tiếp tục hỏi: "Ban đầu phiên bản “Thập quang” bị Tống Tuyển Hi lấy ?"

      " phải Tống Tuyển Hi." Từ Gia Tu lắc đầu phủ định, có lẽ lúc này nên thẳng tay hắt cho Tổng Tuyển Hi tội xấu xa, chỉ là hoàn toàn cần thiết, vẻ mặt Từ Gia Tu ngay thẳng, sau khi sắp xếp hết mọi chuyện trải qua rồi kể cho Lục Già nghe: "Tống Tuyển Hi biết làm chuyện như vậy, ta lựa chọn hợp tác với Long Dược, mặt là tổng giám đốc mới của Long Dược và Ốc Á từng có quan hệ, bọn họ quan hệ hợp tác lâu dài hơn, mặt khác, nếu Tống Tuyển Hi đầu tư vào Long Dược, theo tác phong làm việc của ta, việc phần mềm giao tiếp xã hội này toàn quyền giao cho Long Dược phụ trách. Mục đích của Tống Tuyển Hi chỉ là khiêu chiến hoặc chèn ép Ốc Á, kết quả Long Dược chỉ diễn trò với ta, chắc hẳn Tống Tuyển Hi cũng cảm thấy nhức đầu. . . . . . Chuyện này suy nghĩ kỹ chút, vẫn rất phù hợp với phong cách Chu Vân Sóng của Long Dược."

      Từ Gia Tu phân tích, Lục Già nghe , ngày đó Tống Tuyển Hi với cố ý sĩ diện. Chu Vân Sóng trong miệng của Từ Gia Tu, cũng biết người này, chính là tổng giám đốc ở dưới lầu công ty Ốc Á, bị Từ Gia Tu làm cho tức giận lần. cảm thấy rất sâu sắc, tổng giám đốc Chu bị Từ Gia Tu làm cho tức giận lần rồi.

      Chuyện quanh co loằn ngoằn như vậy, Lục Già vẫn có chút tức giận: "Tại sao cho em biết sớm chút chứ?"

      Trong khoảng thời gian này rất lo lắng và sợ hãi, vì muốn hấp dẫn người tiêu dùng mà còn viết tuyên truyền "Nhuyễn văn" —— chuyện xưa của với và “Thập quang”, Từ Gia Tu sao, mỗi lần cười híp mắt nhìn viết nội dung bình luận khen ngợi xong, trong lòng phải là rất vui vẻ ?

      Từ Gia Tu đưa tay đụng cái, mang theo chút áy náy.

      Lục Già hất tay của ra.

      Nhân cơ hội Từ Gia Tu nắm lấy tay Lục Già, dịu dàng hỏi : " phải , thử tin tưởng , cho dù nghe được lời gì sao?" Lúc ấy thế, nhưng trước mắt Ốc Á gặp nguy cơ, cũng có nắm chắc và tự tin trăm phần trăm, nhất là ở trước người phụ nữ này, cho nên chỉ có thể toàn lực ứng phó, chờ đợi ràng rồi mới cho biết.

      Đúng, như vậy, nhưng vẫn để cho lo lắng quá độ, chỉ là lo lắng vô ích. Lục Già vẫn im lặng, ánh mắt vẫn rũ xuống, lời.

      Từ Gia Tu nghiêng đầu qua nhìn , nháy mắt: "Lục Già. . . . . ."

      Lục Già hất mặt, trong lòng đếm chút, , hai, ba, bốn, năm, sáu. . . . . . Tức giận mười giây, ok kết thúc! quay đầu trừng mắt về phía Từ Gia Tu, giận dỗi : "Sớm biết thế, em cần thiết viết “Thập quang chuyện xưa”."

      Khụ! Tại sao cần thiết chứ, việc này vô cùng cần thiết. Từ Gia Tu : "Mỗi ngày đều theo dõi.”

      Lục Già hừ hừ có tiếng: "Cũng phải viết cho xem."

      Từ Gia Tu ngừng lại lát, sau đó hỏi chuyện: ". . . . . . Năm đó bạn học Tiểu Lục thường thường nhìn lén bạn học Từ? Bạn học Từ đẹp trai như bạn học Lục viết sao?"

      Tự luyến cuồng! Lục Già nhịn được, nên mỉm cười, cắn cắn khóe miệng, lắc đầu cái : " có, viết linh tinh ."

      Từ Gia Tu cũng cười, chân mày khóe mắt đều là vui vẻ, với : "Vậy cho em biết, trước kia bạn học Từ cũng hay nhìn lén bạn học Tiểu Lục, bây giờ em có thể viết, bảo đảm tình hình đúng ."

      Chuyện gì chứ, trong Lòng lục Già hồi hộp, làm bộ thèm để ý: "A, em biết rồi."

      Từ Gia Tu lại hỏi : "Làm người trong cuộc, có quyền lợi được biết kết quả trong “Thập quang chuyện xưa” chứ?"

      "Kết quả gì chứ?" Lục Già cười cười, mặt mày cong cong nhìn bạn trai, giọng lộ ra hai phần vui vẻ: "Em cũng biết."

      Rốt cuộc là kết quả Đại Đoàn Viên? Hay là im lặng? Hoặc là. . . . . .

      Thập quang trong chúng ta, rốt cuộc kết quả của chúng ta như thế nào, ai biết được, tại mãi mãi quan trọng hơn tương lai. Ở trong thế giới táo bạo bận rộn này, trong lòng của luôn mong muốn, trong lòng có nhớ nhung, sau đó trong lòng phải nắm chắc, là may mắn tốt nhất rồi.

      Kết quả quan trọng sao? Cuộc sống con đường chỉ có biết kết quả, chỉ là sau này có thể được mỗi bước tốt hơn mà thôi.

      . . . . . .

      Nửa tháng sau, trong website Long Dược chính thức thay đổi trục trặc, sau lần đó còn thay đổi nữa. Tháng thứ nhất ở liên kết cơ sở người tiêu dùng "Thập quang" vượt qua 500w, thành tích nổi bật.

      Sau khi Từ Gia Tu và Kiều Ba tiên sinh ký hợp đồng hợp tác hạng mục chiến lược, vậy mà cũng có đồng ý với đề nghị của Kiều Ba tiên sinh đưa Ốc Á ra thị trường nước Mĩ ngay lập tức. Ốc Á từ chối đưa ra thị trường, chưa chắc phải là chuyện tốt. Cuộc sống này rất dài, có lúc vội vã lên đường dễ dàng thất lạc đồ đạc, cũng có khả năng chính người mà trân quý nhất đời này.

      từng mất lần, muốn mất lần nữa.

      Huống chi, năm nay còn có chuyện rất quan trọng chưa có hoàn thành, quan trọng hơn so với thị trường, quan trọng hơn rất nhiều.

      Chuyện gì?

      người có thể hoàn thành sao?

      người làm được.

      Chuyện này phải cần hai người, chỉ cần hai người.

      ——

      Từ Gia Tu muốn thanh phố S chuyến, thấy người bạn chí cốt, mang theo bạn .

      Sau hạng mục trọng điểm Ốc Á gắng sức lấy được công trình nghiên cứu của viện khoa học thành phố S, mà đối thủ cạnh tranh rất nhiều, cho nên công ty lớn ở trong nước đều dự đoán được quyền kinh doanh hạng mục.

      Trong sân bay, Lục Già hỏi Từ Gia Tu: "Từ Gia Tu, cảm thấy Ốc Á có thể nắm chắc công trình nghiên cứu của viện khoa học thành phố S, quyền kinh doanh hạng mục trong tay của bọn họ có thể là bao nhiêu?”

      Từ Gia Tu suy nghĩ chút: "Năm mươi phần trăm , thực lực của Ốc Á chiếm hai mươi phần trăm, Kiều Ba ủng hộ chiếm hai mươi phần trăm, còn lại mười phần trăm, chúng ta cửa sau."

      Cho nên lần này thành phố S là cửa sau? Lục Già dựa vào khuỷu tay của Từ Gia Tu, giống như chuyện gì từ trong miệng Từ Gia Tu ra, đều là đàng hoàng.

      "Giáo sư Hà nghiên cứu khoa học ở trung tâm thành phố S, lúc du học ta ở cùng ngôi nhà trọ, đúng lúc liên lạc được quan hệ."

      Quan hệ này đủ sao? Lục Già cười, chúc chúng ta may mắn thôi.

      Từ Gia Tu cũng cười, quản nó đủ dùng hay , còn có mục đích, bạn tốt Tú Tú. Từ Gia Tu sờ tóc Lục Già, cảm thấy mềm mại. Vận khí của vẫn tính là kém.

      Thời gian đến nhanh, Lục Già và Từ Gia Tu đứng lên, thang máy lên lầu hai; rất trùng hợp, ở giữa là Tống Tuyển Hi và trợ lý đối diện tới, hai bên đều thấy nhau, Từ Gia Tu và ta gật đầu như chào hỏi nhau, bề ngoài khá lịch . Tống Tuyển Hi phải là về Bắc Kinh rồi.

      đời này có mấy người, là ngàn vạn lần thể bỏ qua; có mấy người, bỏ qua càng thích hợp hơn.

      Trước khi lên máy bay, trong di động của Lục Già thông báo có tin nhắn do Tống Tuyển Hi gởi đến, nội dung rất đơn giản: "GiGi, chúc hai người hạnh phúc."

      Máy bay sắp cất cánh, Lục Già lưu loát tắt điện thoại di động, nịt dây an toàn, có chút say máy bay, nên quay đầu nó với Từ Gia Tu: "Em chợp mắt chút."

      "Được, ầm ĩ với em."

      " sao, có thể quấy rầy em."

      "Ừ." Đột nhiên Từ Gia Tu nghiêng đầu, hôn cái bên má , có thể quấy rầy như vậy ?

      Lục Già nhắm mắt lại, lông mi dày thanh tú xinh đẹp có chút rung rung, sắp hạnh phúc say máy bay rồi.

      . . . . . .

      Phía sau “Thập quang”:

      Mùa hè 200x, đến hội bạn học cấp ba Đông Châu, các hoành phi dài mảnh treo đầy sân trường, kiểu hoa đa dạng, ví dụ như "Hồi ức năm tháng dài dằng dặc và chuyện cũ ở trường, cùng nhau thưởng thức từ từ cuộc sống Phong Hoa Tuyết Nguyệt" , ví dụ như "Thời gian như nước, nhớ lại năm tháng tài hoa trước kia; năm tháng như ca khúc, nhìn sáng nay hợp lý thơ văn hoa mỹ." Còn có "Lớp mười lớp mười, phải bình thường." . . . . . .

      Cây hòe tươi tốt, nhánh cây dài, cao như cái lọng.

      Ánh mặt trời trong suốt yên tĩnh, sáng sớm Lục Già bị lão Lục gọi dậy, soi gương vuốt vuốt mái tóc, lão Lục càu nhàu ở phía sau : "Bạn học Lục Già, hôm nay biểu tốt chút, nhìn xem còn có bạn học nam nào chưa lập gia đình, ví như Trình Dương, cha vẫn cảm thấy cậu ấy rất tốt!"

      Trình Dương. . . . . . Cái quỷ gì chứ!

      Tại sao lại có bạn trai chứ!

      Từ Gia Tu đâu rồi. . . . . . (www. . )

      . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :