1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta - Tùy Hầu Châu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 48:

      Edit: tiểu an nhi


      Tác phong của Chu Á Lỵ luôn luôn mạnh mẽ, chẳng nể mặt ai. Lục Già cho ta biết mình làm công tác tài vụ ở Ốc Á, câu đầu tiên mà Á Lỵ chính là: "Vậy trước tiên phải , giữa chúng ta giao tình là giao tình, công việc là công việc đấy nhé."

      Nhìn xem, còn chưa kịp gì, Chu Á Lỵ bày ra dáng vẻ của quản lý hạng mục rồi. Lục Già sớm quen với phong cách chuyện và làm việc của ta, chỉ coi như thấy. Đầu năm nay cuộc sống của mọi người đâu có dễ dàng gì. và Á Lỵ cũng coi như quen biết lâu, từ lúc thực tập cho đến khi làm việc độc lập, Lục Già học được ít thứ từ ta, giữa người với người tiếp xúc ít nhiều có ảnh hưởng đến nhau. Chu Á Lỵ này chỉ dễ dàng tiếp xúc, còn những cái khác đều có vấn đề gì. Theo như Chu Á Lỵ đó là: "Tớ, Chu Á Lỵ, nếu có được đạo đối nhân xử thế của Hà Tử Quân cùng khuôn mặt xinh đẹp và vận khí tốt của Lục Già cậu, là thiên hạ vô địch."

      Đây là mấy lời trong lúc thất ý, Chu Á Lỵ từng với . Chẳng cần phải bàn, “khuôn mặt xinh đẹp” và “vận khí tốt” trong lời của ta đều trở thành chuyện “ đáng để cạnh tranh”. Tất nhiên, đây là trong những nguyên nhân mà và Á Lỵ quen biết nhiều năm như vậy nhưng quan hệ chỉ dừng ở mức bình thường. Về phần vận khí, chỉ cần vớ phải cái nắp chai đồ uống có ghi dòng chữ "Tặng thêm chai", Á Lỵ cũng cảm thấy vô cùng may mắn. Mà cũng đúng, đối với người phải học lại hai năm mới thi được vào Đại học B có thể đỗ ngay lần đầu tiên bằng sức học bình thường của mình vận khí quả thực tệ. Còn về phần xinh đẹp? Mỗi người có cách nhìn khác nhau, lúc trước Từ Gia Tu còn hỏi vì sao trước kia lại phải là hoa khôi của lớp, tốt xấu gì cũng là nam sinh đẹp trai nhất trường, thiệt thòi lớn rồi...

      Á Lỵ hiểu lầm và Janice là người , Lục Già cũng lười chẳng buồn giải thích. Tóm lại, ta tự mình đào hầm tự nhảy xuống đó ...

      Đoàn kế toán viên cao cấp của Tư Tâm Đặc đến lần này, Lục Già chỉ biết mỗi Á Lỵ, Á Lỵ hỏi vấn đề mẫn cảm: "Lục Già, tiền lương của cậu ở Ốc Á là bao nhiêu?"

      Lục Già thành trả lời, Á Lỵ nghe xong, trầm mặc lúc rồi thẳng: "So với tưởng tượng của tớ tốt hơn nhiều."

      ngất! Lục Già giật giật khóe miệng: "Á Lỵ, tớ với cậu có thù oán gì đúng ?"

      Chu Á Lỵ: "Đương nhiên, chúng ta là bạn bè mà, cậu thấy là tớ quan tâm đến cậu đó à?"

      Lục Già: "Cám ơn."

      chung, hình thức giao tiếp giữa và Á Lỵ từ trước đến giờ vẫn như thế này. thích nhau những vẫn để ý tới nhau, ràng quen biết rất lâu nhưng có cách nào trở thành bạn tốt, tuy vậy trong lòng vẫn luôn cho rằng đối phương là bạn của mình. Khoảng thời gian khó khăn hai người vừa mới tốt nghiệp, cùng thuê chung gian nhà trọ, ngoại trừ số va chạm vui ra có những lúc hai người cùng ăn mì gói cầm hơi, cùng luyện tập phát Tiếng , còn cùng nhau thở dài trước cái tủ kính, thầm thề tháng sau nhất định phải mua hết những thứ đồ có trong tủ về.

      phải tình bạn nào cũng sáng ngời, cũng rạng rỡ; tuy vậy, con người của Á Lỵ cũng rất tốt, ít nhất Á Lỵ luôn biết người biết ta.

      Từ Gia Tu tiếp đón Á Lỵ, Á Lỵ với Từ Gia Tu: "Sở dĩ cấp phái tôi tới đây có lẽ là do tôi và Ốc Á có duyên phận, sau đấy tôi mới phát ra đúng là cực kỳ có duyên phận. Tôi và Lục Già của phòng tài vụ Ốc Á trước kia chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn học Đại học. Cho nên Từ tổng, chúng ta khẳng định có thể hợp tác vui vẻ."

      Từ Gia Tu nở nụ cười: "Hợp tác vui vẻ."

      Luật sư và đoàn kế toán viên cao cấp đến, đương nhiên khoảng thời gian kế tiếp ai nấy đều rất bận rộn.

      Lục Già bận, Từ Gia Tu lại càng bận hơn, hầu như chỉ bận rộn trong công ty, nhưng Từ Gia Tu khác.

      Sau khi làm tại Ốc Á, chuyện Lục Già sợ nhất chính là tăng ca. Ốc Á ban đêm đèn đuốc sáng trưng, bận rộn lại nhịp nhàng. Những lúc căng thẳng, Địch Ca và Lượng Tử kể vài câu chuyện cười điều hòa khí, mọi người cũng tính xem làm như thế này liệu cuối năm có đủ tiền mua nhà cưới vợ hay . và Từ Gia Tu làm việc của riêng mình, ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau chút...

      Vài ngày nay, Từ Gia Tu đều chạy qua chạy lại ở bên ngoài, ngay cả tiểu Diệp Tổng bình thường luôn nhàn nhã cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Toàn bộ Ốc Á cả ngày tất bật, mọi người thầm bàn luận hình như ngày Ốc Á được đưa ra thị trường có lẽ còn xa nữa. Lục Già từng làm tài chính cho số trường hợp đưa ra thị trường, biết rất tốc độ phát triển của Ốc Á nhanh như thế nào.

      Janice lơ đãng cảm khái câu: "Hình như lâu lắm rồi tôi được gặp lão đại, bảo bối, gần đây lão đại ra sao rồi?"

      ràng ở hai phòng đối diện mà còn hỏi được như thế? Thực ra, mấy ngày vừa rồi thời gian gặp Từ Gia Tu cũng nhiều, nhưng với tư cách là bạn , khẳng định gặp nhiều hơn Janice vài lần.

      Tối nào Từ Gia Tu cũng về trễ, Lục Già đều ngồi ở phòng khách chờ . Có lần chờ quá lâu nên ngủ quên mất, ngày hôm sau tỉnh lại giường lớn, cần nghĩ cũng biết đêm qua Từ Gia Tu về ôm lên lầu.

      Còn lần khác, Từ Gia Tu được nam trợ lý của dìu về, đây là lần đầu tiên uống say. và trợ lý cùng nhau đỡ Từ Gia Tu vào ghế sofa, Từ Gia Tu kéo áo sơmi, giống như đứa rối rắm khó khăn cởi cúc áo. Lục Già qua hỗ trợ, Từ Gia Tu nhìn , bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Lục Già, qua khoảng thời gian bận rộn này, chúng ta xuất ngoại chơi vài ngày . Em muốn đâu ?... Châu Âu? Canada? Hay là ra bờ biển trong nước?"

      Từ Gia Tu nửa say nửa tỉnh, hàm hàm hồ hồ hỏi tới hỏi lui. vừa rửa mặt giúp , vừa tươi cười phối hợp: "Em phải suy nghĩ kỹ mới được, nhưng vừa cái gì, ai cũng muốn chơi cơ? Tiểu Diệp tổng sao..."

      Từ Gia Tu trả lời, nhắm chặt mắt, lông mi thanh tú hơi rung rung.

      Ngủ rồi à? Lục Già ghé mặt lại gần, sau đó liền lọt vào vòng tay của Từ Gia Tu. lâu sau, hai người cùng nhau ngồi sofa, Từ Gia Tu nhàng dựa đầu vào , bộ dạng an tĩnh lại nhu thuận.

      "Chuyện đàm phán ... xảy ra vấn đề gì sao?" hỏi.

      " có, rất thuận lợi." Từ Gia Tu vẫn nhắm mắt, dừng chút rồi tiếp, "Điều kiện mà Tống Tuyển Hi đưa ra rất hào phóng, rất có thành ý... ."

      "Vậy tốt rồi." Lục Già thấy vui thay Từ Gia Tu, tuy rằng về phương diện cá nhân, muốn có quá nhiều tiếp xúc với Tống Tuyển Hi, nhưng về mặt làm ăn buôn bán, có vài triệu trước mặt, cảm thụ cá nhân của chẳng còn đáng kể gì nữa. Ngày huấn luyện mở rộng của Ốc Á, Từ Gia Tu khoảng cách giờ của Ốc Á cách lý tưởng của rất xa.

      Lục Già nghiêng đầu nhìn bả vai Từ Gia Tu, đáy mắt toát ra ý cười dịu dàng. Từ Gia Tu, rốt cuộc lý tưởng của lớn tới mức nào?

      ——

      Công tác của mấy người Á Lỵ hoàn thành được tương đối, Lục Già có mời Á Lỵ ăn cơm lần, kết quả lúc chia tay lại chả vui chút nào. Địa điểm mời khách ngay tại quảng trường gần khu Cao Tân, cố ý mời Á Lỵ ăn đồ Thái. Trước khi gọi món, Lục Già còn quên với Á Lỵ: "Hương vị giống hệt như đồ Thái chính tông, nhưng cũng tệ. Cá chua cay và cà ri của chỗ này rất ngon."

      gọi đồ ăn xong, Á Lỵ nâng cằm hỏi : "GiGi, rốt cuộc giữa cậu và ông chủ đẹp trai của Ốc Á có quan hệ gì?"

      "Cậu còn biết sao, bọn mình hẹn hò." Lục Già thẳng chút để ý, quan hệ đương hoàn mỹ giữa và Từ Gia Tu, sợ lấp lửng Á Lỵ hiểu lầm.

      Sau đó, vẫn cứ là hiểu lầm. Á Lỵ dựa lưng vào thành ghế, trực tiếp mở miệng: "Lục Già, cậu có đầu óc hay thế? Chơi cái gì chơi lại chơi quy tắc ngầm?"

      "Tớ có." Lục Già cũng có chút tức giận, khép thực đơn lại, "Chu Á Lỵ, cậu có muốn ăn nữa ?"

      Chu Á Lỵ: " ăn, tớ muốn ăn đồ ăn của cậu."

      Lục Già cầm túi, trực tiếp đứng dậy chạy lấy người.

      Chu Á Lỵ đuổi kịp , giày cao gót giẫm lên nền đá cẩm thạch, Chu Á Lỵ bên cạnh , cười nhạo hai tiếng: "Lục Già, ngờ qua nửa năm mà cậu chẳng thay đổi chút nào. Cậu tìm được đàn ông à, cứ phải có quan hệ với ông chủ mới được?"

      Lục Già quay đầu, càng thêm tức giận: "Cậu cũng giống hệt lúc trước nhỉ? Chúng ta ăn cơm như bình thường được sao? Cứ phải mấy lời khó nghe như vậy là có ý gì?"

      Chu Á Lỵ: "Tớ..."

      "Chẳng lẽ cậu định quan tâm đến tớ? Chu Á Lỵ, tớ cám ơn cậu quan tâm."

      Chu Á Lỵ cũng nóng nảy: "Lục Già, tớ nghĩ cậu bài học nhớ đời rồi cơ đấy!"

      Cái gì? Lục Già dừng lại, nhìn thẳng về phía Chu Á Lỵ.

      Chu Á Lỵ: "Xin lỗi."

      Lục Già rời .

      Hay cho câu “bài học nhớ đời”! Chẳng lẽ chỉ vì vô ý giẫm phải bãi cứt chó, vứt cái giày còn chưa đủ, ngay cả chân cũng phải chém đứt luôn sao? Đúng là miệng lưỡi thế gian đáng sợ, người khác phải thấy chém đứt hai chân mới cảm thấy kích thích, thú vị?

      Huống hồ từ đầu tới cuối, chẳng làm sai cái gì! Ba là Chủ nhiệm Chính giáo, từ được bồi dưỡng về quan niệm đạo đức rất tốt, cần người ngoài phải đến giáo dục thay. Cái gì gọi là thị phi phải trái, càng tới lượt bọn họ tới chỉ điểm!

      ——

      Sau đó, Lục Già và Chu Á Lỵ vẫn khách khí cùng nhau ăn bữa cơm. Sau khi công tác hoàn thành, Ốc Á lấy tư cách chủ nhà mở tiệc đãi khách tại khách sạn năm sao của Đông Châu. Vài ngày nay mấy người Tống Tuyển Hi, Chu Á Lỵ đều ở khách sạn Châu Sơn, bữa tiệc này vốn dĩ Lục Già cần vì thân phận của chưa đủ.

      "Thân phận là bà chủ còn chưa đủ à?" Từ Gia Tu hỏi .

      Lục Già đảo mắt, Từ Gia Tu nắm lấy tay : " thôi, chẳng phải Quản lý Chu là bạn học Đại học và đồng nghiệp cũ của em sao?"

      chỉ có từng đó thôi đâu, thêm: "Còn thuê nhà chung thời gian nữa."

      Từ Gia Tu mỉm cười: "À, vậy phải cảm tạ ấy lúc trước quan tâm chăm sóc em mới được."

      "Đừng." Lục Già lắc đầu, cười , "Em và ta phải là chăm sóc lẫn nhau, mà là chém giết lẫn nhau mới đúng."

      "Máu me vậy à?" Từ Gia Tu hơi kinh ngạc, "Thắng thua thế nào?"

      Về vấn đề này, Lục Già cười: " đại khái là 50-50 ."

      Bữa tiệc lần này gồm có người của Ốc Á, người của Tống Tuyển Hi. Những người có mặt đều là thành viên tham gia hạng mục, ngồi kín 20 cái bàn tròn lớn. Lục Già thấy hơi kỳ lạ, vì sao Diệp Ngang Dương có ở đây? Mấy vị quản lý và cố vấn pháp luật đều tới hết. Mấy hôm trước Janice gặp lão đại là khó, mà tiểu Diệp Tổng chẳng nhìn thấy mặt đâu, biết chỗ nào phong lưu khoái hoạt rồi, hâm mộ, hâm mộ.

      Phòng ăn mang theo phong cách cổ điển, Tống Tuyển Hi và Từ Gia Tu ngồi chung bàn, Lục Già biết nên ngồi đâu, bị Từ Gia Tu kéo đến bên cạnh . ngồi xuống, ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của Chu Á Lỵ, như có như thăm dò.

      Đêm nay bàn ăn cơ bản là chiến trường của đàn ông, phụ nữ chỉ có năm người, trong đó có người chuyện tương đối nhiều, đó là Quản lý quan hệ xã hội. Với bữa tiệc như thế này, tất nhiên ăn cơm phải là trọng điểm. Tuy nhiên, mọi người về khác nhau giữa đồ ăn nam bắc chẳng khác nào phân tích tình trạng biến đổi phố Wall cũng như tình hình tài chính kinh tế thế giới.

      Mỗi bàn ăn đều có nhân viên hỗ trợ chia đồ ăn. Có người hỏi Lục Già và Từ Gia Tu là như thế nào, Từ Gia Tu cầm khăn ăn lau lau tay, chậm rãi : "Trước kia chúng tôi là bạn học."

      "Bạn học Đại học?"

      " phải, là trung học." Từ Gia Tu đơn giản trả lời, khẽ mỉm cười , "Bạn học Đại học của Lục Già cũng ngồi ở bàn này, nhưng phải là tôi."

      "Là tôi." Chu Á Lỵ tiếp, giơ ly rượu lên : "Từ tổng, tôi kính ngài ly, chúc ngài và Lục Già ân ân ái ái, sớm thành người nhà."

      Chén rượu này, Từ Gia Tu uống cạn.

      Chu Á Lỵ còn : "Lúc trước, Lục Già là hoa khôi của khoa chúng tôi đấy. Từ tổng có phúc khí."

      Hoa khôi của khoa? Từ Gia Tu nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt ôn hòa vô hại, lơ đãng câu: " ra còn có nhiều chuyện tôi biết như vậy."

      Lục Già nhìn lại Từ Gia Tu, ho tiếng, giải thích: " đừng nghe Quản lý Chu bừa, em còn biết trước kia mình là hoa khôi đâu." Lời Lục Già lòng, ở trường Đại học cũng khá nổi bật, nhưng nào có khoa trương đến mức là hoa khôi.

      "À." Từ Gia Tu đáp lại , sau đó thoải mái tiếp nhận những lời ca tụng của mọi người dành cho và Lục Già. Bạn học trung học thành người nhà, đề tài đột nhiên lại chuyển tới thanh xuân. Chuyện sau khi tốt nghiệp gặp lại bạn học trung học rồi nhau được mọi người thổi phồng thành đoạn tình cảm kim ngọc lương duyên đáng ngưỡng mộ. Nghe đủ những lời ca ngợi, rốt cuộc Từ Gia Tu cũng nhớ tới việc phải tỏ ra khiêm tốn chút. cười nhã ý nhìn về phía đối diện, mặn nhạt : "Chuyện tình giữa Tống tổng và Tống phu nhân mới là đoạn giai thoại châu liên bích hợp (*) đấy."

      (*) châu liên bích hợp: trai xứng đôi

      " ?" Đêm nay Tống Tuyển Hi nhiều, ta nhìn về phía Từ Gia Tu, nhưng thực ra là nhìn ngồi bên cạnh. Đèn chùm thủy tinh chiếu sáng đỉnh đầu, ánh sáng thanh nhã xuyên qua từng hạt thủy tinh đẹp đẽ tụ hội hết xuống bàn trung tâm. Tống Tuyển Hi trầm mặc lát, sau đó dùng tiếng trần thuật lại chuyện.

      khí nháy mắt ngưng lại, bởi vì tin tức rất kinh người.

      Divorced?

      Tống Tuyển Hi ly hôn?
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      Yoororo, DothuydungQuýt Đường thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 49:

      Edit: tiểu an nhi


      Tống Tuyển Hi thản nhiên biểu lộ mình ly hôn, sau đó còn nổi hứng lên mấy câu trêu đùa, chọc cho đồng bào nữ có mặt ở đây gò má đỏ ửng, ngay cả Chu Á Lỵ “bách độc bất xâm” cũng cong cong khóe miệng. Tống Tuyển Hi cười : "Tôi khôi phục lại trạng thái độc thân rồi, hoan nghênh các người đẹp ngồi đây tới thương."

      thương cái đầu ấy! Lục Già ráng giữ cho ngụm rượu đỏ trong miệng phun ra, tận lực bình tĩnh làm cho người khác chú ý. nhớ tới đồng nghiệp nữ ở chỗ làm cũ lúc trước từng phân tích Tống Tuyển Hi như sau: Tống tổng là rượu độc của phụ nữ, nhưng cho dù biết đó là rượu độc vẫn có rất nhiều người lựa chọn uống rượu độc để giải khát, khát vọng Tống Tuyển Hi thương mình. Lục Già thực cảm thấy những lời mà Từ Gia Tu ngày đó rất đúng: Tống Tuyển Hi đào hoa, đối với ta, phụ nữ thiếu nhưng cũng chẳng là gì cả.

      Giá trị của phụ nữ thường là do chính bọn họ tạo ra cho bản thân, có thể lựa chọn hèn mọn làm đồ vật, cũng có thể phóng khoáng như nữ vương. Lục Già tự biết mình với tới nổi cái gọi là nữ vương kia, nhưng uống rượu độc tuyệt đối có hứng thú. Tuy nhiên, mùa đông năm trước, có người đem ly rượu độc này tới trước mặt , lừa rằng chất lỏng uống phải là rượu độc, mà uống nó rất ngon, rất vui; đúng là coi như con ngốc mà trêu đùa. Giờ khắc này, Lục Già càng thêm xác định Tống Tuyển Hi thực là rượu độc của phụ nữ. liếc mắt ngắm nghía sườn mặt đẹp đẽ của Từ Gia Tu, nếu Tống Tuyển Hi là rượu độc Từ Gia Tu chính là ly trà xanh Minh Tiền danh bất hư truyền, thanh nhã, ngọt thuần, phải tinh tế thưởng thức mới cảm nhận được sâu sắc chứa bên trong, tuyệt thể tả.

      Nhìn qua phản ứng của mọi người bàn ăn, hẳn là ai biết chuyện Tống Tuyển Hi ly hôn. Điều này cũng có gì lạ, với người đàn ông có giá trị cao như Tống Tuyển Hi mà , ly hôn là chuyện lớn, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến giá cổ phiếu thị trường. ngờ ta lại thẳng chuyện đó ở chỗ này.

      Trong nhất thời, đề tài chuyện giống như bị cạn kiệt, khí ngưng trệ, Quản lý quan hệ xã hội gian nan lắm mới kéo lên được. Nữ Quản lý bi thống có chút oán niệm Từ tổng, yên lành lại nhắc đến Tống phu nhân, ta đảm nhiệm chức vụ Quản lý quan hệ xã hội này dễ dàng lắm sao?

      Từ Gia Tu vẫn như cũ tỏ ra có việc gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn Tống Tuyển Hi biểu đạt lời xin lỗi, sau đó vươn tay xoay bàn ăn, gắp miếng thịt tôm hùm đặc biệt lớn bỏ vào trong bát của Lục Già. Chuyện thiên vị như thế này, Từ Gia Tu làm hết sức tự nhiên, động tác thong dong lại làm giảm phong thái quý tộc.

      To quá. . . Lục Già đột nhiên cảm thấy Từ Gia Tu mang đến đây ăn cơm là muốn để ăn nhiều chút cho hồi vốn. Đúng vậy, bàn tiệc đêm nay quá xa xỉ, tỷ như mỗi người đều có phần trứng cá muối cao cấp, mỗi phần có giá hơn ngàn.

      ra tôm hùm của Australia được chuyên chở bằng máy bay về đây có hương vị như thế này đây. Lục Già ăn miếng thịt tôm hùm lớn, lại nhớ tới con tôm hùm . Tôm hùm hẳn là hợp với rượu đỏ, Lục Già bưng ly Bordeaux đặt mặt bàn lên. Đêm nay rượu đỏ là đắt nhất, đều là tiền của Từ Gia Tu, phải uống nhiều hơn chút mới được.

      Từ Gia Tu nhìn sang bạn , Lục Già cầm khăn ăn ưu nhã lau miệng, hài lòng nở nụ cười. Dùng ánh mắt cho biết, ăn rất ngon, cám ơn gắp thịt tôm tùm cho .

      Từ Gia Tu gì, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, thỉnh thoảng chuyện đôi ba câu, rất có tư thái chủ nhà.

      Trong phòng có trưng bày cái đồng hồ nước, chảy từng giọt từng giọt, bữa cơm mà mất hơn hai tiếng đồng hồ. Kế hoạch sau khi ăn xong là tiếp “tăng hai”, ngay tại khu giải trí của khách sạn Châu Sơn.

      Trước kia mỗi lần tham gia những bữa tiệc tối thế này, Lục Già cảm thấy phiền nhất chính là hát karaoke. Về chuyện phát của , bạn bè ai tin. ràng lúc chuyện bình thường giọng của thanh thúy là thế, chẳng hiểu sao khi hát lại . . . .

      Lúc trước, có đồng nghiệp còn khoa trương : "Lục Già, tôi phát ra giọng hát và diện mạo của chẳng hợp nhau gì cả!" Đây là khen hay cười nhạo thế?

      Ai bảo cứ lớn lên có diện mạo tệ ca hát dễ nghe? Về chuyện cứ hát là lạc giọng này thừa hưởng toàn bộ từ lão Lục, khi mẹ vẫn còn sống, bà từng dẫn đến chỗ Giáo sư thanh nhạc để uốn nắn lại, nhưng đều vô dụng, trời sinh thế rồi.

      Bên ngoài phòng karaoke, Từ Gia Tu với : " chiêu đãi mọi người lúc, lát nữa chúng ta trở về."

      Lục Già gật gật đầu, thành vấn đề, chỉ cần đừng bắt hát là được.

      Tuy nhiên, Từ Gia Tu vừa dắt vào có người chạy ra nịnh nọt, hỏi : "Từ tổng, ngài và bạn hát song ca bài ."

      Lục Già đứng ở phía sau túm chặt lấy áo Từ Gia Tu. được!!

      Từ Gia Tu cười trả lời: "Đợi lát nữa ."

      Lục Già thở phào nhõm, đúng lúc này, lại có người : " Lục, Từ tổng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi hát trước nhé."

      Người vừa chính là nữ Quản lý phụ trách điều tiết khí bữa tiệc hôm nay. giờ người người hát, nhà nhà hát; cho nên mời người ca hát giống như kiểu cho nhau thể diện vậy. Lục Già định tìm lý do cự tuyệt Chu Á Lỵ tới.

      Lục Già biết Chu Á Lỵ định cái gì. Chu Á Lỵ phải là người thích bắn trộm sau lưng, bởi vì ta trực tiếp giáp mặt mà thẳng. Chu Á Lỵ : "Lục Già khi hát bị lạc giọng, đừng làm khó dễ ấy."

      Đúng là chút thể diện cũng để lại cho . Lục Già cười cười: "Đúng thế, tôi hát hay bị lạc giọng. . ."

      Từ Gia Tu ngạc nhiên: "Chẳng phải là em hát rất hay sao?"

      Hả .... Cái gì. . . . Lục Già nhìn về phía bạn trai mình. Có thể đừng hãm hại em như vậy được , bạn của thực biết hát đâu. Tống Tuyển Hi nhận microphone do cấp dưới đưa qua, nhìn Quản lý quan hệ xã hội : "Để tôi hát bài trước . . ."

      Tống Tuyển Hi hát đơn ca —— Lục Già nhìn tiêu đề màn hình lớn, là bài “Nước mắt Mona Lisa” của Lâm Chí Huyễn. nghĩ rằng Tống Tuyển Hi có thể hát bài bằng Tiếng Trung.

      Từ Gia Tu đứng lên, chuẩn bị rời . Chu Á Lỵ bước lại gần, mở miệng trước: "Từ tổng, ngày mai tôi quay về Bắc Kinh, tôi muốn đưa Lục Già qua phòng khách sạn của tôi ngồi lúc, có thể ?"

      Đúng lúc. Từ Gia Tu đồng ý.

      Tống Tuyển Hi hát được nửa, Lục Già ra khỏi phòng. Từ Gia Tu vỗ tay đầu tiên, hai bàn tay ưu nhã vỗ nhàng, cái lại cái, tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay theo, vô cùng nhiệt liệt. Tống Tuyển Hi hát nữa, hạ microphone xuống: "Từ tổng muốn hát bài sao?"

      Từ Gia Tu nhìn ra bên ngoài rồi : "Vốn dĩ tôi định cùng Lục Già hát song ca, tiếc là ấy cùng bạn Đại học ra ngoài ôn lại chuyện cũ rồi."

      Tống Tuyển Hi lịch đưa microphone cho những người khác: "Mọi người hát ."

      ——

      Lục Già theo Chu Á Lỵ vào phòng khách sạn của ta, phòng thường của khách sạn Châu Sơn hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn năm sao, gọn gàng sạch , gian lớn. Trong phòng có chiếc valy tay kéo màu đen, vẫn là cái mà Chu Á Lỵ dùng từ ba năm trước, hàng fake có giá 500 đồng mua được từ phố Tú Thủy.

      "Cứ thoải mái ." Chu Á Lỵ với , sau đó đun nước.

      Ban công bên ngoài phòng rất rộng rãi, đặt đủ hai ghế dựa làm bằng mây và cái bàn tròn . Lục Già kéo ghế ngồi xuống, nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố Đông Châu, hàng vạn ánh đèn rực rỡ mê người, gió đêm nhè , ngọn đèn lấp lánh.

      Chu Á Lỵ bưng hai cốc nước tới, Lục Già quay đầu : "Quê hương tớ rất đẹp phải ?"

      "Ai cũng cảm thấy quê hương mình là đẹp nhất." Chu Á Lỵ ngồi xuống, "Tuy quê tớ chỉ là thâm sơn cùng cốc, nhưng tớ vẫn cảm thấy nó rất đẹp."

      Lục Già nhếch miệng, tiếp nhận cốc nước Chu Á Lỵ đưa qua, tiếng cám ơn rồi thẳng vào vấn đề: "Cậu dẫn tớ vào đây là muốn cái gì?"

      " có gì, tớ chỉ muốn hỏi cậu chuyện." Chu Á Lỵ nhìn qua, ánh mắt sắc bén, "Lục Già, cậu và Tống tổng rốt cuộc có quan hệ gì hay ?"

      "À, ra cậu muốn nghe mấy chuyện trà dư tửu hậu này." Lục Già mặt biểu cảm dựa vào lưng ghế, giật khóe miệng.

      Chu Á Lỵ : "Lục Già, cậu có biết sau khi cậu rời khỏi Sở, có người lén lút xấu cậu, cậu cùng Tống tổng, và Yamamoto tiên sinh của chúng ta đều có quan hệ ràng —— nhưng mà cậu yên tâm, những người biết đến chuyện này có nhiều."

      "Rồi sao?" Lục Già hỏi lại, có đôi khi thực bội phục Chu Á Lỵ, chỉ có Chu Á Lỵ mới có thể hề cố kỵ mà những lời lúng túng như vậy cách trơn tru.

      Chu Á Lỵ lạnh nhạt trả lời: "Tớ tin, cho nên mới hỏi cậu."

      Ồ. Lục Già nghiêng đầu, câu ‘Tớ tin’, khóe mắt nổi lên chua xót. Vừa rồi giống như quả bóng phồng to, ra vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra chỉ tác động chút thôi là vỡ ngay. Thời điểm Lục Già lựa chọn quay trở về Đông Châu, quyết định quên hết mọi chuyện. Thực ra cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, cũng cảm thấy mình chịu ấm ức oan khuất gì, là lựa chọn của bản thân thôi. Dù gì cũng quay về, có lương cao, làm Quản lý hạng mục, thậm chí bỏ lỡ cả cơ hội làm ăn với đối tác cũng sao cả. còn có lão Lục, bà nội, Mạnh Điềm Điềm. . . tại lại có Từ Gia Tu, Janice, Địch Ca, Lượng Tử, và nhiều bạn bè, cuộc sống của càng ngày càng có nhiều điều mời mẻ, thú vị.

      Nhưng, thực ra Lục Già vẫn có chút uất ức, uất ức vì bị người ta hiểu lầm.

      Ngày từ chức, Yamamoto tiên sinh đóng cửa lại : "GiGi, sao lại dại dột như vậy, bây giờ về quê có gì để phát triển nghiệp. Nếu là người khác sớm bám trụ mà bò lên rồi, chẳng lẽ muốn thuê phòng trọ cả đời ở Bắc Kinh? sai, Tống Tuyển Hi kết hôn, nhưng vợ của ta ở nước ngoài, có thể đường đường chính chính là phu nhân của ta ở Trung Quốc mà, phải sao?"

      Ha ha, còn đường đường chính chính nữa cơ đấy, quá nực cười.

      Rượu độc mà cứ như là Cocacola, may mà khát đến mức uống rượu độc giải khát. Ngày đó cũng coi như lật mặt, nhìn người phụ trách cao nhất của Sở - Yamamoto tiên sinh, đúng câu.

      " tại tôi phát , đàn ông Nhật Bản các rất ghê tởm."

      ra, con người cũng có thể trở nên cường đại trong nháy mắt, chỉ cần bỏ ra tất cả quyết tâm và dũng khí.

      Kỳ thực, muốn chuyện này cho Từ Gia Tu nghe, nhưng mà phải như thế nào đây, và Tống Tuyển Hi hợp tác rồi, hơn vài triệu nhân dân tệ đó. Ngày ấy ở sân golf, Tống Tuyển Hi cái gì mà hy vọng vì số hiểu lầm thoải mái mà làm ảnh hưởng đến hợp tác của Tư Tâm Đặc và Ốc Á.

      là chuyện thoải mái, bây giờ cho Từ Gia Tu nghe về ấm ức của mình có gì hay, nó chỉ khiến cho cảm thấy ngột ngạt hơn mà thôi. Mặc kệ Từ Gia Tu có tin hay , cũng muốn phải đứng giữa hai lựa chọn. Bởi vì cuối cùng lựa chọn thế nào kết quả cũng là xúc phạm tới và là thương hại .

      Tình có giá ? Nó có thể đáng giá vài triệu?

      Nếu đây chỉ là hợp tác hơn mười vạn, có thể lập tức quay đầu với Từ Gia Tu: "Em thích Tống Tuyển Hi, chúng ta đừng nhắc đến ta nữa nhé."

      Nếu là mấy trăm vạn, cũng dám .

      Nhưng mấy ngàn vạn sao.

      Mấy triệu đấy.

      Lục Già biết, chỉ nghe vì vài triệu mà vứt bỏ tình chứ chưa từng nghe vì tình mà vứt bỏ vài triệu. Vế trước là thực, vế sau là truyền thuyết.

      Từ Gia Tu, Từ Gia Tu , như vậy là đủ rồi. hề muốn mạo hiểm kiểm chứng tình dành cho mình có thể trở thành truyền thuyết hay . chỉ hi vọng hai người hạnh phúc ở bên nhau, tại, tương lai, và tất cả ngày tháng sau này.

      Truyền thuyết đều là gạt người.

      cần truyền thuyết, chỉ cần thôi.
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      Yoororo thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 50:

      Edit: tiểu an nhi


      Chu Á Lỵ hỏi và Tống Tuyển Hi có quan hệ hay , Lục Già biết nên trả lời như thế nào. Quan hệ giữa người và người sao có thể ràng được, chỉ có thể với Chu Á Lỵ: " phải loại quan hệ mà cậu nghĩ đến."

      Hai tuần trước khi và Yamamoto tiên sinh hoàn toàn trở mặt, các nhân viên trong Sở đều phải tham gia bữa tiệc rượu khá long trọng. Mọi người ca hát khiêu vũ, cười cười, bàn luận tranh cãi, từng gương mặt đều tràn đầy vui vẻ, hài lòng. Yamamoto tiên sinh đột nhiên tìm đến Lục Già, các đồng nghiệp đẩy vai vụng trộm : "Chắc chắn là chuyện với về việc thăng chức tăng lương rồi, mau ." Lục Già nhịn xuống hưng phấn đến trước mặt Yamamoto tiên sinh, ngờ kết quả là Yamamoto tiên sinh đưa cho cái thẻ phòng, sau đó rằng Tống Tuyển Hi rất thích . Ý tứ của Yamamoto tiên sinh ràng, lại choáng váng, Yamamoto tiên sinh trực tiếp thẳng: "Lục Già, mọi người đều biết sang năm người mà Sở muốn đề bạt lên là , nhưng thực cảm thấy mình ưu tú nổi bật hơn hẳn những người còn lại sao? Ai cũng vô cùng nỗ lực, nhưng Tống tổng lại quan tâm đến , hẳn là nên cảm kích chút."

      Ngày đó, thời tiết ban đêm rất lạnh, mùa đông vài độ, rời khỏi tiệc rượu sớm hơn dự định. được đoạn, Lục Già nhàm chán đá cái lon bị vứt ở ven đường, buồn bã chán nản.

      kéo kín khóa chiếc áo lông, vẫn có cảm giác gió luồn vào thân thể, tạt vào má đau rát. ở bên ngoài nhớ lại cảnh tượng bên trong khách sạn, cả đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, sung túc ấm áp, nơi nơi đều có trai tuấn xinh đẹp....

      đường người nhiều, từ lúc học Đại học cho tới bây giờ đều sống ở đây, vốn nghĩ mình rất thân thiết với thành phố lớn này, nhưng chưa đến nửa giờ, lại cảm thấy nơi này xa lạ, giống như lần đầu tiên mới tới. Lục Già thừa nhận, ngày đó khổ sở và tức giận, dường như tất cả năng lượng đều bị tiêu hao hết. Bao nhiêu nỗ lực bỗng chốc bị phủi sạch, thăng chức tăng lương biến thành chuyện nực cười, giấc mộng trong lòng chỉ là ngây thơ khờ dại, đáng để nhắc đến.

      Lục Già nhặt cái lon lên ném vào trong thùng rác, lấy điện thoại ra gọi về cho lão Lục. Lão Lục biết hôm đó có tham gia bữa tiệc khá lớn, cho nên cố ý hỏi: "Chơi có vui vẻ ?"

      Bữa tiệc quan trọng như thế, lão Lục chỉ hỏi có vui vẻ hay , ra đây mới là điều lão Lục quan tâm nhất.

      Lục Già thốt ra nổi hai chữ "vui vẻ", chỉ có thể trả lời qua loa: "Cũng được ạ."

      ra chẳng ‘được’ chút nào hết.

      Sau ngày đó, Lục Già quyết định giả ngu, dù sao Yamamoto tiên sinh hình như cũng quên mất việc này, từng ôm hy vọng rằng có thể ngày đó Yamamoto tiên sinh uống say. Nhưng vì sao vẫn phải rời cương vị công tác? phải bởi Yamamoto tiên sinh muốn trả thù , mà là vì ông ta vẫn giữ nguyên ý định thăng chức tăng lương, chỉ có thế, nếu muốn thăng cấp lên thành đối tác cũng có vấn đề gì.

      Lục Già ngốc, bánh thịt tự nhiên từ trời rơi xuống, khẳng định là có cạm bẫy. hiểu suy nghĩ của Tống Tuyển Hi và Yamamoto tiên sinh, bọn họ cho thêm ích lợi, nếu từ chức mà tiếp nhận sắp xếp của bọn họ, hay thậm chí trở thành đối tác, dù bữa tiệc rượu đó nhận thẻ phòng những bữa tiệc lần sau, lần sau nữa sao.... có thể chống đối được bao lâu, biết, bởi vì hoàn toàn muốn dùng việc lợi dụng người khác để kiểm tra xem điểm mấu chốt của mình ở chỗ nào.

      " đời có bữa cơm trưa nào miễn phí, tham lam của con người chính là kẻ địch lớn nhất của bản thân mình." Đây là đạo lý lão Lục dạy cho , luôn luôn khắc ghi trong lòng.

      Nếu nhận lợi ích của bọn họ, chuyện "cảm kích" là chuyện sớm muộn cũng xảy ra. Giả dụ hồi đó từ chức rời , chừng tại thực trở thành "phu nhân ở Trung Quốc" của Tống Tuyển Hi rồi, thậm chí bị “đá” rồi ấy chứ. Đương nhiên, dù có bị Tống Tuyển Hi đá, cuộc sống của có lẽ vẫn “rất tốt”; có nhà, có xe, có nghiệp huy hoàng, ngẫu nhiên nhớ lại chuyện xưa còn có thể viết ra cuốn tự truyện, gọi là “Lịch sử phấn đấu của người phụ nữ”.

      ra cả hai lựa chọn cái nào xấu cũng chẳng cái nào tốt, việc từ bỏ tất cả mọi thứ quay về Đông Châu cũng chẳng phải là việc giỏi giang gì, nhưng muốn phải sống theo sắp xếp của người khác . . .

      "Có đôi khi tớ thực biết cậu may mắn hay là xui xẻo nữa." Chu Á Lỵ nhàn nhạt , chống tay lên lan can ban công nhìn muôn vàn ánh đèn xa xa của thành phố Đông Châu, cảm thán, "Nhưng dù có như thế nào cậu vẫn tốt hơn nhiều so với tớ. Cậu gặp chuyện như ý muốn có thể quay về Đông Châu, còn tớ chỉ có thể kiên trì làm tiếp, nếu chống đỡ là —— xong đời."

      ‘Xong đời’ đâu có dễ dàng được như vậy, mọi người đều tự tưởng tượng ra kết cục tồi tệ nhất, tự nghiêm khắc với chính mình thời điểm bị đâm chén phải sợ đau. Lục Già ngẩng đầu nhìn Chu Á Lỵ, nhớ tới trước kia Chu Á Lỵ từng khát vọng trở thành thiên hạ vô địch; thực tế có người nào có thể trở thành thiên hạ vô địch? Đứng trước cuộc sống, chúng ta có thể kiên cường mạnh mẽ, nhưng cũng có thể suy sụp yếu đuối trong nháy mắt bất cứ lúc nào.

      " qua cũng phải lại, vận khí của cậu vẫn tốt lắm." Chu Á Lỵ vuốt vuốt tóc bên tai, lại hỏi, "Hai người là bạn học trung học à?" Hai người, hiển nhiên là ám chỉ và Từ Gia Tu.

      "Ừ, trước kia chúng tớ thích nhau rồi." Nhắc đến người nào đó, hai mắt Lục Già tỏa sáng, xinh đẹp động lòng người. thoải mái mở miệng , "Vậy mới họa phúc cách nhau đường, khó mà lường trước được. Nếu quay về Đông Châu, tớ cũng có cơ hội gặp lại ấy, có được tình hạnh phúc như giờ."

      . . .

      Từ Gia Tu gửi tin nhắn đến, phải rồi. Chu Á Lỵ đưa ra ngoài cửa, cách đó xa, Từ Gia Tu dựa lưng vào hành lang dài của khách sạn, trong tay cầm di động, nghiêm túc chờ .

      nhìn qua, nở nụ cười: "Trò chuyện vui vẻ chứ?"

      "Ừm, cũng vui." Lục Già về phía : "Còn sao, có hát bài nào ?" Nếu Từ Gia Tu có hát tại phòng Karaoke, mà lỡ mất đúng là có chút đáng tiếc. chưa nghe hát bao giờ cả. . .

      " có." Từ Gia Tu trả lời, thở hơi, kéo tay , ", về nhà nào."

      Nhà. . .

      Ừ, về nhà.

      Trước khi Lục Già và Từ Gia Tu về “nhà”, hai người còn qua chợ đêm ăn bữa khuya nữa. Lý do là tài xế mới được nửa đường, Từ Gia Tu đột nhiên buổi tối còn chưa ăn no, tóm lại đói bụng.

      Đói bụng? Bữa tiệc đêm nay mất tới vài vạn, thế mà còn chưa ăn no, thiệt thòi quá mà!

      Thời tiết này, món ăn hấp dẫn nhất của chợ đêm chính là tôm hùm cay , tài xế đỗ xe ở ven đường, Lục Già nhịn xuống nước miếng chực trào ra, lôi kéo Từ Gia Tu tìm quán cháo hải sản Triều Châu tương đối có danh tiếng.

      Hôm nay Từ Gia Tu uống ít rượu, thể để ăn tôm hùm được. Nồi cháo hải sản cá muối sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút được bưng lên, Lục Già múc bát cho Từ Gia Tu: "Cho này."

      Từ Gia Tu cúi đầu ăn, ăn liên tục hết hai bát, Lục Già nhìn mà thấy mỹ mãn, phát ra bộ dạng nghiêm túc ăn của Từ Gia Tu cũng rất thu hút, đúng là cảnh đẹp ý vui.

      Lúc trở về ngang qua mấy cửa hàng bán tôm hùm cay, Từ Gia Tu chớp mắt kéo Lục Già nhanh qua chỗ đó, cố ý : " biết em muốn ăn, nhưng cho em ăn đâu."

      Hóa ra là biết! Lục Già kéo tay Từ Gia Tu, ra vẻ thông minh : "Em biết, cảm thấy nó sạch , sợ em ăn bị đau bụng chứ gì."

      "Sai." Đây là lần đầu tiên trong đêm nay Từ Gia Tu cười thực vui vẻ, "Là bởi vì chính bản thân muốn ăn."

      Lục Già cắn răng: ". . ." Xác định đấy à!

      Từ Gia Tu chau chau mày, sau đó nhìn thẳng Lục Già, dường như muốn cuốn vào đôi mắt đen sâu thẳm của .

      "Từ Gia Tu, nhìn em như vậy làm gì."

      "Chẳng phải vừa rồi lúc ăn em cũng chằm chằm đấy ư?" Từ Gia Tu , "Bây giờ nhìn lại thôi."

      "Có quỷ mới tin ."

      Từ Gia Tu lập tức hùa theo: "Tiểu diêm vương cũng là tiểu quỷ đó."

      A a a, Diệp Ngang Dương ngàn vạn lần nên cùng Từ Gia Tu đấu võ mồm, quả nhiên là lừa mà. Tiếng gió cùng tiếng còi ô tô gào thét trong đêm, đúng lúc này, Từ Gia Tu lại câu gì đó, Lục Già nghe lắm, ngẩng đầu hỏi lại : "Từ Gia Tu, vừa cái gì?"

      có gì. Chỉ là câu đơn giản: "Lục Già, cũng tin em." tin , tin tất cả những lời với .

      Ban đêm, Lục Già có chút chịu nổi cuồng nhiệt của Từ Gia Tu, ràng trong phòng có bật điều hòa, nhưng toàn cơ thể lại giống như sôi trào nóng bỏng. như chiếc thuyền lá phiêu diêu trong lồng ngực Từ Gia Tu, ngừng chìm nổi trôi dạt, sóng triều từng đợt từng đợt đánh úp tới. thở nổi, thời điểm cảm giác như sắp lật thuyền Từ Gia Tu lại kéo trở về. . . Sau đó Lục Già thở hắt ra từng hơi, Từ Gia Tu vẫn chôn sâu tại nơi mềm mại kia, nhúc nhích ôm chặt . Lục Già nhìn thấy khuôn mặt Từ Gia Tu rúc vào cổ mình, chỉ cảm nhận được hơi thở ấm nóng, ngưa ngứa của .

      Đêm khuya.

      Từ Gia Tu ôm ngủ, giở trò xấu cầm tay cắn cái: "Nghe thân thể của phụ nữ biết nhận thức đấy, Lục Già, cả đời này em đều là người của ."

      Đây là chủ nghĩa đàn ông quái quỷ gì vậy, Lục Già mở mắt ra, có chút để ý hỏi: "Thế thân thể của sao?"

      "Hửm, nó nhận em rồi." Từ Gia Tu đụng đầu , mắt đối mắt trả lời.

      Lục Già vừa lòng, nghĩ nghĩ rồi : "Chỉ nhận em đấy nhé."

      Từ Gia Tu cười khẽ, "Ừ, chỉ nhận em."

      . . .

      Nhóm người Chu Á Lỵ kết thúc công việc quay trở về, kế tiếp chính là việc ký kết hợp đồng giữa Từ Gia Tu và Tống Tuyển Hi, đây là hợp đồng chiến lược giữa hai công ty. Lục Già ngồi ở văn phòng suy nghĩ, Chu Á Lỵ từng hỏi vấn đề, vì sao lại lựa chọn đến làm ở Ốc Á. Trước đó hề biết Từ Gia Tu là người sáng lập ra Ốc Á; chỉ làm qua kiểm tra, xác định đánh giá: Sau ba năm, Ốc Á được đưa ra thị trường. Ba năm, đó là dự đoán khá nhanh, nhưng tại, tốc độ phát triển của Ốc Á còn nhanh hơn dự tính, đương nhiên là rất vui vẻ. . .

      Tiểu Đạt vừa dọn dẹp lại bàn làm việc vừa với : "Lục Già, mấy quyển sách lần trước cho tôi mượn để thi CPA, có mấy quyển tôi dùng đến, trả lại cho rồi nhé."

      "Hả?" Lục Già lấy lại tinh thần, " trả lại cho tôi khi nào?"

      "Mấy hôm trước ấy." Tiểu Đạt chỉ chỉ lên , "Tôi đưa cho Từ tổng mà ... ấy chưa đưa cho sao?" Tiểu Đạt ôm sách đến tận chung cư Thanh Niên tìm Lục Già, nhưng có ở nhà, Từ tổng liền nhận thay.

      " có." Lục Già lắc đầu, có thể là Từ Gia Tu quên mất rồi.

      Sách tài liệu về CPA của Lục Già ở trong tay Từ Gia Tu, hai quyển sách cũ, có dấu vết lật xem khá nhiều. Cứ vài trang lại có dấu sách, đó viết kế hoạch cho mỗi ngày, còn có ghi chú, tranh vẽ linh tinh, đánh dấu bằng nhiều màu bút khác nhau. Màu đỏ là chỗ hiểu, màu xanh là nội dung quan trọng, màu đen là điều tổng kết. . .

      Từ Gia Tu nhìn những ghi chú này, tưởng tượng ra dáng vẻ học tập của Lục Già: múa bút thành văn, hoặc trầm tư suy nghĩ, hay là gục đầu xuống sách chun mũi nhăn mặt. . .

      Hầu hết các trang sách đều có vết ố vàng, có thể là lúc học cẩn thận đánh đổ cafe.

      Nếp nhăn cũng tương đối nhiều, hẳn là bị gấp gấp lại.

      còn vẽ cả tranh trang sách, sườn mặt tuấn của Kaede Rukawa, là nhân vật trong anime Slam Dunk thích nhiều năm.

      Nhìn những thứ này rồi tưởng tượng đến Lục Già, Từ Gia Tu cảm thấy thú vị.

      Chỉ có điều, tới lúc nhìn thấy ba chữ "Tống Tuyển Hi" nằm chiễm chệ ở đó, Từ Gia Tu thực biết làm sao để tưởng tượng ra được tồn tại của nó . .. . .
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      Dothuydung thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 51:

      Edit: tiểu an nhi


      lâu lắm rồi Lục Già chơi trò chém hoa quả, nên tranh thủ thời gian rảnh để chơi ván, chú ý tới di động báo có tin nhắn mới từ số điện thoại xa lạ. Có lẽ người gửi cái tin đó cũng biết lưu số của ta, cho nên cuối tin nhắn còn ghi thêm ba chữ "Tống Tuyển Hi".

      Game Over!

      Phòng Tài vụ mới nhàn nhã được chút Phòng nhân lại bắt đầu bận rộn đến tối mắt tối mũi. Mùa tốt nghiệp sắp tới, lượng sơ yếu lý lịch nộp vào Ốc Á xin được phỏng vấn của thực tập sinh khá nhiều, trong đó có ít nữ sinh duyên dáng xinh đẹp. Trong phòng giải lao, chị phòng nhân vui vẻ tán gẫu: "Hầu hết là vì tam đại nam thần của chúng ta mà đến thôi."

      Tam đại nam thần? Thiệu Dật Phong ngang qua tiện mồm nhắc nhở: "Chẳng phải sớm biến thành tứ đại nam thần rồi sao? Từ tổng, Tiểu Diệp tổng, tôi với Kiều Kiều đó."

      Quá vô sỉ, Địch Ca Lượng Tử cũng chạy lại góp vui. Chị phòng nhân cười khép nổi miệng, mấy người này lắm mồm quá!

      Thiệu Dật Phong nghiêm túc : "Chừng nào tôi mới có được nữ trợ lý đây? Mà chưa bàn đến nữ trợ lý, năm nay có thể tuyển thêm nhiều nữ thực tập sinh , chứ thực là công ty của chúng ta dương thịnh suy quá rồi!"

      "Cái này phải hỏi Từ tổng nha." Chị phòng nhân đá ‘quả bóng’ về phía Lục Già, "Hay là hỏi bà chủ của chúng ta cũng được này."

      Còn nữ trợ lý nữa cơ đấy. Vừa vặn Lục Già vào đây pha trà, mím môi nở nụ cười. Đến Từ Gia Tu còn có trợ lý là nữ, về vấn đề tuyển thêm nữ nhân viên, Từ Gia Tu cũng từng qua, trong ngành IT quả tồn tại tình trạng dương thịnh suy. biết sau này Ốc Á phát triển lớn mạnh hơn có thay đổi hay . Con đường phía trước của Ốc Á còn rất dài, hy vọng mọi người vẫn tiếp tục cùng nhau đồng hành. . . chuẩn bị đưa ra thị trường điều đầu tiên Ốc Á gặp phải chính là hàng loạt các vấn đề cần phải cải cách.

      À mà tại, trong Ốc Á có ít đồng nghiệp liên tục trêu ghẹo gọi là bà chủ, nhỡ chẳng may cuối cùng ngồi được vào vị trí đó làm sao đây?

      Lục Già phát ra mấy ngày nay lo lắng sắp thành bệnh rồi, lo cho Ốc Á cũng lo cho chính mình. Chẳng may, chắc là có cái ‘chẳng may’ này đâu nhỉ? Còn nếu thực xảy ra chuyện đó có lẽ phải cuốn gói luôn thôi!

      Nhìn trời, nhìn lên tầng , hình như hôm nay Từ Gia Tu có ở công ty, biết làm gì.

      Từ Gia Tu đóng lại quyển tài liệu thi CPA của người nào đó, ba chữ "Tống Tuyển Hi" kia phải là do Lục Già tự tay viết. mở ngăn kéo, lấy ra bản hợp đồng mà Tống Tuyển Hi ký, giở đến trang ký tên, có thể thấy ba chữ được viết trong sách của Lục Già là do đích thân Tống Tuyển Hi ghi vào.

      Bản hợp đồng này được đưa tới từ ngày hôm qua, còn chưa ký. Sau khi chính thức ký tên đóng dấu buổi họp báo công bố tin tức ra ngoài. Từ Gia Tu ngả lưng ra sau, chiếc ghế xoay chịu sức nặng kêu lên tiếng ‘két’ dài. Rốt cuộc Lục Già quen biết Tống Tuyển Hi từ khi nào? để ý như vậy, có biết ?

      Lục Già lên đưa tài liệu, vẫn dựa theo quy tắc cũ, gõ cửa mấy tiếng rồi bước vào văn phòng. Từ Gia Tu nghỉ ngơi, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Già, nhìn chằm chằm vào cái áo mặc hôm nay, nở nụ cười: "Lục Già, em bao nhiêu tuổi rồi."

      biết thưởng thức, cái hình in áo thịnh hành lắm đấy nhé. Lục Già tiến tới, Từ Gia Tu đưa cho bản hợp đồng: "Giúp nhìn xem."

      Là hợp đồng giữa Ốc Á và Tư Tâm Đặc? Lục Già cầm hợp đồng lên xem, trước tiên lật đến nhìn chỗ ký tên, sau đó bước ra ghế sofa, chậm rãi ngồi xuống xem xét hợp đồng. Mỗi trang đều xem cẩn thận lượt từ xuống dưới, tỉ mỉ nghiêm túc. Hợp đồng có vấn đề gì, mà chính xác đúng như lời của Từ Gia Tu , Tống Tuyển Hi nhường bước rất lớn, cực kỳ có thành ý hợp tác.

      Những hạng mục ban đầu có chất lượng tốt, Ốc Á đều được giữ quyền quyết định hoàn toàn, ngoại trừ —— "Thập Quang". Tống Tuyển Hi muốn có được 50% lợi nhuận của “Thập Quang”. Tại sao lại là "Thập Quang"? ràng Ốc Á có những hạng mục còn tốt hơn “Thập Quang” rất nhiều, chẳng lẽ Tống Tuyển Hi coi trọng thị trường tiềm lực của “Thập Quang”?

      Lục Già cúi đầu, thực tế mà , so với thành ý mà Tống Tuyển Hi đưa ra cầu này chẳng đáng là bao. Nhưng còn nhớ ngày đó Từ Gia Tu : "Lục Già, đây là ‘Thập Quang’ của chúng ta."

      Quả thực là có chút tiếng nuối, Thập Quang của và Từ Gia Tu đột nhiên lại bị Tống Tuyển Hi chen vào. Nhưng cảm tình cảm tình, làm ăn vẫn phải làm ăn, Thập Quang có càng nhiều nguồn vốn để duy trì sau này tung ra thị trường mới có thể bách chiến bách thắng, thuận lợi phát triển.

      "Có vấn đề gì ?" Từ Gia Tu đột nhiên lên tiếng, ôn hòa hỏi .

      bản hợp đồng qua tay kiểm định của biết bao nhiêu là luật sư, đâu thể có vấn đề gì được. Lục Già lắc đầu: ". . . có."

      Từ Gia Tu quay ngoắt đầu về, đây là mắt mù mà, đích thị là mù mà. Lục Già đứng dậy muốn xuống lầu, tiện tay cầm hai quyển tài liệu thi CPA ở bàn lên đưa cho , gần như gằn ra từng chữ : "Có thời gian đọc lại hai quyển này lần nữa, tiếp tục rèn luyện nâng cao chuyên môn nghiệp vụ ."

      "Vâng." Lục Già rầu rĩ vui, tức giận nghĩ là bạn của , còn lo chuyên môn nghiệp vụ của vững? Lục Già nhận lại sách rồi : "Cám ơn Từ tổng phê bình, tôi cố gắng."

      Ha, lại còn giận dỗi nữa cơ đấy, phê bình khi nào? Từ Gia Tu cảm thấy bản thân cũng bị chính nhân viên kiêm bạn của mình chọc tức rồi.

      ——

      Vì sao Tống Tuyển Hi lại chú ý đến "Thập Quang"? Lục Già cầm tài liệu trở lại văn phòng, bởi vì tập trung suy nghĩ mà suýt chút nữa vấp chân ngã sấp mặt xuống đất. lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn bên trong, nội dung rất đơn giản: "Lục Già, tối nay có thể gặp nhau ? Lúc trước chúng ta có hiểu lầm cần phải , chuyện đó có liên quan đến việc hợp tác giữa tôi và Từ Gia Tu. . ." Phần sau của tin nhắn là địa chỉ mà Tống Tuyển Hi hẹn gặp mặt, là nhà hàng cao cấp của Pháp.

      Nghĩ nghĩ hồi, Lục Già trả lời tin nhắn. đổi lại nơi hẹn, chuyển sang quán mỳ nằm phố Hòe Giang ở trung tâm thành phố. Nhà hàng Pháp lãng mạn quên , quán cà phê được thích hợp cho lắm, nơi này là ổn nhất.

      Đêm nay, Từ Gia Tu phải tham gia bữa tiệc quan trọng liên quan đến việc Chính phủ tăng thêm nguồn vốn đầu tư vào khu Cao Tân của thành phố Đông Châu. Khu Cao Tân được xây dựng mở rộng thêm, Từ Gia Tu vẫn luôn có hứng thú với mảnh đất nằm cạnh hồ Giao Lâm ở phía đông khu Cao Tân, muốn xây dựng tòa nhà của riêng Ốc Á tại đó.

      Lục Già với Từ Gia Tu muốn vào trung tâm thành phố chuyến, Từ Gia Tu nhiều lời lập tức lấy chìa khóa xe của mình ra đưa cho : "Lái xe cẩn thận chút."

      "Vâng. . ."

      "Di động phải luôn mở máy, gọi điện cho em."

      "Được, thành vấn đề."

      "Có thể mưa đấy, nhớ mang theo ô."

      "Ừm."

      Trong lòng Lục Già cũng có chút rối rắm, phải do có tật giật mình mà nguyên nhân chính là vì lựa chọn giấu giếm Từ Gia Tu chuyện này. Từ trước đến nay luôn làm việc thẳng thắn vô tư, chỉ có điều khi tính chất việc khiến cho phải đắn đo suy nghĩ quá mức chính thẳng thắn vô tư đó lại trở thành loại gông xiềng đạo đức. Nhận ra bản thân có mặt như vậy, ngay cả cũng cảm thấy chán ghét. người, suy nghĩ quá nhiều, ngược lại lại tự biến mình trở thành kiểu người chán ghét ấy. Có số việc, cũng biết phải nên nghĩ như thế nào mới đúng nữa.

      Lục Già mất giờ chạy xe, cẩn thận đỗ xe ở bãi gửi đối diện với quán mỳ. người vẫn còn nguyên bộ quần áo mặc làm hôm nay, quần yếm ống rộng kết hợp với áo phông in hình con ngựa, chính là bộ mà Từ Gia Tu cho rằng mặc trông rất ngây thơ ấu trĩ. Hôm nay nhiệt độ khí rất cao, đến lúc chạng vạng mới mát mẻ hơn chút, nhưng vẫn cực oi bức. Lục Già ngồi ở trong xe tùy ý buộc lại tóc, cầm lấy di động rồi trực tiếp xuống xe, bước sang bên kia đường.

      Quán mỳ Lão Béo có thể coi là quán ăn lâu đời ở Đông Châu, tháng trước mới được tu sửa lại. Bàn ăn bên trong được đổi hết thành những bàn hình vuông màu đỏ sậm, ngồi khá thoải mái. Đồng thời còn lắp thêm điều hòa và quạt gió, tiếng quạt vù vù lẫn với tiếng người ồn ào, ong ong dứt. Quán mỳ có hai tầng lầu, lầu chỉ còn lại duy nhất cái bàn trống, Lục Già vừa ngồi xuống Tống Tuyển Hi gửi tin nhắn đến: "GiGi, có khả năng tôi đến trễ chút."

      Lục Già chẳng để tâm, tự mình nhìn danh sách đặt món.

      Tống Tuyển Hi đến muộn hơn mười phút so với ước định, ta ngồi xuống, lộ ra vẻ áy náy: " đường có xảy ra chút chuyện."

      "Tìm được chỗ này cũng phải dễ." Lục Già đưa tờ giấy đặt món và bút chì cho Tống Tuyển Hi, mở miệng , "Tôi gọi xong rồi, Tống tổng muốn ăn cái gì đánh dấu thêm vào, thức ăn của quán mỳ này tệ."

      "Được." Tống Tuyển Hi nhận lấy giấy bút, nghiêm túc xem xét, lúc sau ngẩng đầu lên hỏi : "Mì sợi Đông Châu là món gì? Vị của nó như thế nào?"

      "Là loại mỳ bản địa của chúng tôi, trong đó còn có hành."

      Tống Tuyển Hi chọn phần mì sợi Đông Châu và ít đồ ăn vặt, đưa giấy đặt món cho nhân viên phục vụ rồi quay người lại tiếp: " lâu được ăn mỳ, là nhớ vị của nó."

      Lục Già gật gật đầu, thẳng vào vấn đề: " tìm tôi có chuyện gì?"

      Tống Tuyển Hi giật khóe miệng, cười cực bất đắc dĩ: "Lục Già, tôi luôn cho rằng ngoại trừ quan hệ làm ăn trước kia, chúng ta còn là bạn bè, em đừng khách sáo với tôi như vậy."

      Lục Già cười nhạt, đối với hai chữ “bạn bè” của Tống Tuyển Hi có cách nào tùy ý thừa nhận.

      Tống Tuyển Hi chợt : "Từ sau khi em từ chức rời , tôi gọi điện thoại cho em, cũng gửi rất nhiều tin nhắn, em đều trả lời lại. Vốn dĩ tôi định lập tức bay đến Đông Châu để giải thích với em. . ." Tống Tuyển Hi đến đây ngừng lại, tạm dừng lát mới hỏi, "Những tin nhắn tôi gửi, em có đọc được ?"

      "Cả di động lẫn số điện thoại tôi đều đổi rồi." Lục Già . Mọi việc qua, còn để ý, nhưng nếu tối nay Tống Tuyển Hi tất cả mọi thứ chỉ là hiểu lầm, vô cùng vui vẻ. Từ Gia Tu và Tống Tuyển Hi hợp tác với nhau, muốn giữa mình và ta có mập mờ cẩu huyết gì. Nếu chỉ là hiểu lầm, sau khi trở về có thể kể hết cho Từ Gia Tu nghe rồi.

      "GiGi, xin lỗi em." Tống Tuyển Hi hít sâu hơi, trịnh trọng , "Tôi biết Yamamoto tiên sinh lại làm như vậy."

      " sao cả, tại tôi rất tốt." Lục Già đáp lời, "Nếu có Yamamoto tiên sinh tôi cũng có cơ hội gặp lại Từ Gia Tu. Xét về phương diện nào đó, tôi còn muốn gửi lời cám ơn ông ta."

      Hai phần mì sợi được bưng lên, còn có ít đồ ăn vặt. Lục Già cúi đầu xuống ăn mỳ, còn quên liếc nhìn di động cái, xem Từ Gia Tu có gửi tin nhắn đến hay .

      Tống Tuyển Hi mở miệng : “Mùi vị quả thực tệ, sau khi tôi hợp tác với Ốc Á, hẳn là có rất nhiều cơ hội để tới đây ăn."

      Lục Già biết cái gì, dứt khoát đáp lại.

      Phòng ăn ồn ào, tuy có điều hòa nhưng vẫn hơi oi bức, bất chợt bên ngoài giật tia sét, sấm chớp ì ùng, mưa to nhanh chóng trút xuống. Bàn bên cạnh có nhà ba người, đứa đột nhiên khóc thét lên. Từ Gia Tu nhắc phải nhớ mang ô, có mang rồi, nhưng khi nãy sang đây lại để quên ở trong xe mất.

      Tống Tuyển Hi lại mở đề tài tiếp: "Lục Già, em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cũng là vào ngày có thời tiết như thế này , sau đó em còn cho tôi mượn ô nữa?" lên chuyện cũ, Tống Tuyển Hi cười rộ lên.

      Lục Già nghĩ nghĩ, hình như đúng là vậy. Đó là lúc vẫn còn ở chung với Á Lỵ, Á Lỵ lại cùng mối tình đầu đương cuồng nhiệt; cho nên sau khi tan tầm thường tới tiệm sách đối diện với công ty để giết thời gian. Tiệm sách đó có khá nhiều sách hay, vẫn nhớ buổi tối còn cung cấp cả hot dog và coffee, mùi vị khá được. Sau đó có lần cũng vào buổi tối trời mưa to như thế này, người đàn ông vẫn luôn yên tĩnh ngồi đọc sách bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi mượn ô. Kỳ thực, muốn phải tỏ ra ta đây phóng khoáng làm gì. Nhưng người đàn ông đó lại tỏ vẻ rất nhanh quay trở lại, cho nên tiện tay đẩy quyển sách đọc qua chỗ ta: "Viết tên và điện thoại của vào đây ."

      Người đàn ông này chính là Tống Tuyển Hi.

      Tống Tuyển Hi viết tên của mình xong, mới nhận ra ta là ai, đó là khách hàng lớn của Sở. Vậy nên số điện thoại cũng cần viết thêm nữa, mà cái ô cho ta mượn cũng chẳng còn đáng kể gì. Chuyện này, có kể lại cho Á Lỵ nghe, lúc đó hai người vẫn còn là thực tập sinh, đối với rất nhiều chuyện luôn tỏ ra vô cùng hào hứng. Đương nhiên, khi đó liền Á Lỵ kêu to ra tiếng: "Lục Già, vận khí của cậu quá tốt ." Sau đó khi chuẩn bị ngủ, Á Lỵ về phòng đột nhiên quay lại ghé đầu vào: "Lục Già, tớ phải nhắc nhở cậu chút, Tống Tuyển Hi là người đàn ông có vợ." Câu lúc ấy của Á Lỵ khiến cho cảm thấy ngỡ ngàng, ngỡ ngàng xong có chút tức giận . . .

      Lục Già bước ra khỏi quán mỳ, mưa vẫn còn khá to, xe của Từ Gia Tu ở ngay đối diện, muốn đội mưa bộ qua đó. Tống Tuyển Hi ở phía sau, nhìn mưa to rồi : "GiGi, em đợi lát, tôi chạy ra gần đây mua ô cho em."

      " cần." Lục Già trả lời, có chút ảo não, đáng lẽ phải ghi nhớ lời nhắc nhở của bạn trai mới đúng.

      Tống Tuyển Hi vẫn cho cơ hội từ chối.

      "Thực cần, đường cũng xa." Lục Già lặp lại, tuyệt đối phải là giả bộ khách khí. ngẩng đầu đưa mắt nhìn phần đường dành cho người bộ, định chờ đến đèn xanh rồi chạy nhanh, bỗng nhìn thấy phía trước có người đàn ông bung dù dưới màn mưa mịt mờ.

      Là Từ Gia Tu. . .

      ban da tro lai roi
      tu gia tu thac mac ve moi quan he cua chi luc gia voi tong tuyen hi lam day , ghen ro rang the kia nhung vi ngai mat mui ma ko dam mo mieng hoi ne
      chi luc gia dau tu di gap tong tuyen hi de xem ta dinh noi gi , the nay la len lut ak
      bi tu bat ga mat roi , ko biet co i phat hay ko day
      mong chuong moi
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      Dothuydung thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 52
      Edit: Sun520

      Gần như bí mật nào cũng thể hòa tan trong cơn mưa, đèn xanh đèn đỏ chớp tắt cùng với tiếng còi bíp bíp trong xe vang lên, còn mười giây nữa mới đến đèn xanh của người đường. 1,2, 3,4. . . . . . Tiếng ồn ào trong dòng xe chạy, bóng người mờ mịt, Từ Gia Tu chống cán ô dài màu đen, đứng nổi bật trước mặt nhóm người đường đứng chờ đèn xanh, bộ dáng thon dài cao lớn, và khuôn mặt chút thay đổi.

      Lục Già liếc mắt, Tống Tuyển Hi dừng bước lại, cười gượng hai tiếng : "Xem ra cần mua ô rồi."

      Lục Già nghe được lời của Tống Tuyển Hi, tất cả mọi thứ trước mắt bởi vì bất thình lình xảy ra cơn mưa lớn ào ào này, sau đó có đồ vật gì đó trong lòng ầm ầm sụp đổ. . . . . . phải là người thiếu lòng tin, bây giờ cảm thấy trường hợp này là rất hỏng bét, bất quá vừa đúng có thể ràng mọi chuyện, chỉ là có thể ràng được sao? Từ Gia Tu tin tưởng chuyện này. . . . . .

      Trong thời gian mười giây, đại não Lục Già lộn xộn rồi, lúc Từ Gia Tu đưa chìa khóa xe cho còn đặc biệt dặn dò : "Tối nay trời mưa, nhớ cầm theo ô."

      Đầy đủ mọi thứ, giống như biết trước.

      Cuối cùng cũng chuyển sang đèn xanh, Từ Gia Tu tới gần . Lục Già nghĩ mình ra ấm ức trong lòng, chờ Từ Gia Tu xuyên qua đám người tới, từng giây từng phút đặc biệt dài, nghĩ mình nên làm bộ nở nụ cười như tự nhiên là tốt nhất, sau đó phát mình hoàn toàn thể giả bộ được, có bất kỳ kỹ năng diễn xuất.

      "Đừng lo lắng." Tống Tuyển Hi .

      "Lo lắng cái gì?" Lục Già buồn cười phô trương phản bác, muốn để Tống Tuyển Hi biết và Từ Gia Tu xác thực có hiểu lầm.

      Tống Tuyển Hi đành phải xin lỗi, duy trì trầm mặc.

      Từ Gia Tu tới, đứng dưới mái hiên của tiệm mì trước mặt Lục Già và Tống Tuyển Hi, trận chiến khoảng cách. Từ Gia Tu cũng muốn cười, người đời đàm tiếu tướng địch bị tiêu diệt tan thành mây khói, vĩnh viễn duy trì tỉnh táo và tu dưỡng, như vậy mới có thể thể người đàn ông mạnh mẽ. Chỉ là, làm được, trong thân thể của bốc cháy ngọn lửa hừng hực, càng ngừng cắn nuốt máu thịt của , đau đến muốn chết.

      "Mặc dù nhắc nhở em phải nhớ kỹ mang theo ô, vẫn sợ em quên." Từ Gia Tu mở miệng, giọng điệu ôn hòa bình tĩnh mang theo chút khó mà khống chế ý lạnh: "Quả nhiên, em quên."

      Lục Già lên tiếng, trước tiên muốn giải thích với Từ Gia Tu, mà là muốn ở trước mặt Tống Tuyển Hi, đến gần Từ Gia Tu, kéo tay của , trong lòng rầm rầm nhảy lên nhảy xuống: Từ Gia Tu, đừng đẩy tôi ra, lúc này thể đẩy tôi ra được.

      Từ Gia Tu đẩy bạn của mình ra, còn kéo tay Lục Già, nắm chặt, sau đó nhìn Tống Tuyển Hi : " Tổng giám đốc Tống, mùi vị của mì như thế nào?" Ngừng lại, đợi Tống Tuyển Hi trả lời, mở miệng lần nữa: "Hôm nay Lục Già hỏi tôi nên mời ăn món gì, tôi nghĩ Tổng giám đốc Tống ăn biết bao nhiêu sơn hào hải vị rồi, bằng dẫn tới Đông Châu ăn đặc sản vô cùng nổi tiếng, đặc biệt là các món ăn bình dân."

      " tệ." Tống Tuyển Hi cười cười, khách khí đáp lời: "Tổng giám đốc Từ có lòng."

      "Tổng giám đốc Tống là khách quý, dĩ nhiên muốn ăn những món ăn mới lạ." Từ Gia Tu đáp lời, quay đầu nhìn xe chạy đường dứt, rất nhanh lời tạm biệt: "Nếu trời mưa, hôm khác mọi người gặp lại, tôi đưa Lục Già về nhà trước."

      "Được." Tống Tuyển Hi duy trì nụ cười, nửa cái áo sơ mi bằng bông vải của ta bị nước mưa thấm ướt, nụ cười mặt trước sau đều dịu dàng khí phách: "Vậy ngày khác gặp lại."

      Lục Già bị Từ Gia Tu dẫn , rời tiệm mì tới lối giành cho người bộ, từ đầu tới cuối Từ Gia Tu hề với câu, chỉ là nắm tay của , càng ngày càng chặt, chặt đến thấy đau. Từ Gia Tu lên tiếng, cũng có thể cảm nhận được bộc phát ra lửa giận.

      thể nào chuyện gì cũng có, sau đó hai người vân đạm phong khinh giật lời xong, nếu mà như vậy, ngược lại càng có chuyện.

      Sắp chuyển sang đèn đỏ, có chiếc xe đạp chân ga chạy như bay qua, văng lên mảng nước lớn, người đường nóng nảy mắng liên tục. Từ Gia Tu cũng mắng câu, rốt cuộc chuyện, biết rốt cuộc muốn mắng người nào, là tài xế có đạo đức, hay là . . . . . .

      Từ Gia Tu dắt tay qua hết đường cái, tới dừng lại trước cửa xe màu đen SUV ven đường, lên xe.

      Hai người trong xe, lập tức ngăn cách mưa xối xả như trút nước và dòng xe cộ đông nghịt bên ngoài, chỉ có nước mưa ngừng cọ rửa kính chắn gió. Lục Già nhất thời nghĩ ra được lời mở đầu.

      Từ Gia Tu càng thêm tiếng khỏi động xe chạy, soàn soạt rời , bỏ lại các đầu tụt lại phía sau, chạy vào đường lớn.

      Máy điều hòa khí trong xe tự động mở ra, gió mát nhè xâm lấn(quấy nhiễu) cánh tay lộ ra phía ngoài, kích thích làm nổi da gà. Trời mưa trước nóng bức(ngột ngạt) hoàn toàn tách ra. Lục Già máy móc nhìn cần gạt nước trước mặt, bắt đầu : " Hôm nay Tống Tuyển Hi có chuyện nên tìm em. . . . . ."

      Từ Gia Tu có đáp lại lời của , chỉ yên lặng lái xe.

      Lần đầu tiên Lục già phát chuyện bình thường đều khó khăn như vậy, băn khoăn về chuyện hai bên hợp tác, tiếp tục va va chạm chạm : "Em và Tống Tuyển Hi quen nhau ở Bắc Kinh, lần trước em có với . Còn có việc, ở Bắc Kinh em và Tống Tuyển Hi từng xảy ra hiểu lầm, em nghĩ mọi người về sau muốn thành lập quan hệ hợp tác, có thể xóa bỏ hiểu lầm là chuyện tốt. . . . . ."

      Từ Gia Tu vẫn lên tiếng, đèn xanh phía trước chuyển sang đèn đỏ, Từ Gia Tu ngừng lại, trực tiếp đạp chân ga chạy .

      . . . . . . Chợt Lục Già quay đầu nhìn về phía người đàn ông lái xe.

      Cuối cùng Từ Gia Tu cũng mở miệng, lạnh lùng với : "Lục Già, em hãy vì an toàn của mình, bây giờ tốt nhất là em được chuyện." Giải thích của , càng nghe càng tức giận.

      Lục Già trầm mặc xuống.

      Từ Gia Tu hạ tốc độ xe chậm lại, quay lại ga ra dưới tầng hầm của khu nhà Thanh Niên, tức giận trực tiếp xuống xe. Lục già đuổi theo Từ Gia Tu, trong thang máy vừa đúng có người đàn ông hàng xóm cùng ở lầu 9, thỉnh thoảng cùng với Từ Gia Tu chơi bóng, người đàn ông hàng xóm ấn nút thang máy nhiệt tình chào hỏi: "Các người quay lại, tình cảm tốt, trời mưa chơi ở đâu?"

      Từ Gia Tu lên tiếng, người đàn ông trẻ tuổi phát khác thường, đành phải nhìn Lục Già, miệng mở rộng hỏi : "Lại tranh cãi nữa hả?"

      Sau khi mắt Lục Già lướt nhanh qua Từ Gia Tu, gật đầu, cũng thốt nên lời.

      Người đàn ông hàng xóm: Rất lúng túng!

      Ba người trầm mặc từ tầng đến lầu chín, người đàn ông hàng xóm lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà của mình. Lục Già đưa tay nắm tay Từ Gia Tu, giống như ở tiệm mì nắm tay như vậy, cũng nắm chặt tay của .

      " xin lỗi." Lục Già mở miệng, giọng cầu xin: "Từ Gia Tu, đừng nóng giận được ?" chuyện với em mà.

      Đừng nóng giận! Bây giờ chỉ hoàn toàn tức giận đơn giản như vậy. Từ Gia Tu nhàng cắn khóe môi, hất tay bị nắm chặt ra, bởi vì phải mở cửa vào nhà.

      Tay đột nhiên trống rỗng, buông thõng xuống. Lại lần nữa bị từ chối chuyện với , Lục Già hất mặt, cho đến khi Từ Gia Tu mở cửa vào phòng. Đại khái mấy giây sau, cao cao tại thượng đứng ở bên trong, giọng lạnh nhạt hỏi : ". . . . . . Còn vào hả?"

      " cần." Lục Già cúi đầu: ". . . . . . Em quay về nhà bên kia của mình ngủ."

      Từ Gia Tu đóng cửa.

      "Rầm ——"

      Lục Già nhìn cánh cửa đóng lại, ràng muốn vào, nhưng mà giống như bị đuổi vậy. Thời gian trước Từ Gia Tu cho đem đồ đạc dời qua đây, lúc này may mắn cỡ nào vì còn có chỗ ở bên kia.

      Trở lại phòng 913, tiếng Janice ở trong phòng vệ sinh sung sướng rửa sạch xoạt, vừa nghe nhạc sống động vừa ca hát vừa tắm. Lục Già lên lầu, nhàng đóng cửa, trực tiếp nằm xuống giường , muốn động cũng muốn gì, giống như Từ Gia Tu từ chối chuyện vậy, sợ cảm xúc vội vàng trong lòng kịp chuẩn bị bộc phát ra, có lúc nên yên lặng tốt hơn.

      Lục Già buồn bực lấy chăn che mặt, may mắn nghĩ, chờ Từ Gia Tu hết giận là tốt thôi.

      Ngày thứ hai, Lục Già xuống lầu chạy máy chạy bộ, với tốc độ rất nhanh, cho tới khi ngẩng đầu nhìn lên cầu thang thấy Janice, ấy kinh ngạc đến ngã xuống : "Lục Già, ... sao lại ở bên này!"

      Lục Già bất đắc dĩ cười cười, nhìn đồng hồ. Mặc dù hơi muộn, nhưng tới phòng bếp , vừa đánh trứng gà vừa : "Bây giờ tôi làm điểm tâm, có thể giúp tôi gọi Từ Gia Tu đến được ?"

      Có phần hiểu, Janice lại gần hỏi: "Cãi nhau?"

      Lục Già gật đầu: " Ngày hôm qua , chúng tôi có chút vui." , chuyện đâu phải có chút vui.

      Janice ân cần hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      Lục Già lắc đầu cái muốn trả lời, Janice vừa vào bếp vừa tự hỏi vừa tự mình trả lời : "Tôi nghĩ cần phải thông báo với Tiểu Diệp tổng mới được, nhân cơ hội tốt này phải chen vào."

      Sau lát, tay ấy đặt vai Lục Già: "Được, tôi ngay bây giờ."

      Rất nhanh trở lại, nhún nhún vai : "Hình như là lão đại rồi." Sau đó lại chuyện: " biết Tiểu Diệp tổng đâu nữa, xem có phải bởi vì lão đại tìm được đối tác mới cho nên Tiểu Diệp tổng mới bỏ nhà ra đúng ?"

      phải như vậy chứ.

      Janice nhìn : "Lục Già, nếu hôm nay chớ làm."

      " sao, có chuyện gì đâu mà." Lục Già muốn tâm tình mình ảnh hưởng đến bạn bè, ngược lại an ủi: "Cũng phải cố tình ầm ĩ, đừng lo lắng cho chúng tôi."

      " lo lắng sao được, tôi dám đánh cuộc tối nay lão đại vội vàng đến tìm ." Cố ý đùa, bắt chước dáng vẻ vân đạm phong kinh mở miệng chuyện của Từ Gia Tu: "Ừ, Lục Già đâu rồi, ấy ở đâu . . . . ."

      Lục Già cười, có khả năng này, lần này chuyện tình có chút nghiêm trọng.

      Lục Già và Janice đến Ốc Á làm việc, Từ Gia Tu có mặt ở công ty. Bởi vì từ thang máy ra, Từ Gia Tu đứng đợi bên ngoài thang máy, lại muốn ra ngoài?

      Cả đêm thấy, Lục Già ngẩng đầu nhìn Từ Gia Tu, người còn mặc ngày quần áo của ngày hôm qua, cố tình hỏi: "Tổng giám đốc Từ, phải ra ngoài sao?"

      "Ừ." Từ Gia Tu trả lời, sau đó vào thang máy.

      Cửa thang máy sắp khép lại, nhìn , cũng nhìn . Chợt mở miệng: "Từ Gia Tu, ăn sáng chưa?"

      cố gắng hỏi câu, trong lòng Lục Già ảo não, cũng biết tại sao mình lại hỏi chuyện này.

      "Ăn rồi." Từ Gia Tu trả lời , theo cửa thang máy "Két" hoàn toàn khép lại, cả người nhất thời trút giận. Lục Già quay đầu lại, phát Janice yên lặng nhìn .

      kéo miệng cười: " xem, chúng tôi có việc gì."

      : "Oh."

      ——

      Buổi chiều, Lục Già nhận được điện thoại của Tống Tuyển Hi, Tống Tuyển Hi xin lỗi bởi vì cảm thấy ngày hôm qua làm cho Từ Gia Tu hiểu lầm . với Tống Tuyển Hi: "Tổng giám đốc Tống, hiểu lầm rồi, chúng tôi có việc gì."

      " có là tốt rồi." Tống Tuyển Hi thoáng lặng yên chỉ chốc lát: "GiGi, có việc tôi nhất định phải cho biết, Từ Gia Tu từ chối hợp tác rồi."

      Lục Già: ". . . . . ."

      Trong điện thoại, giọng của Tống Tuyển Hi đầy tiếc nuối: "Cho nên tôi suy đoán có thể Từ Gia Tu hiểu lầm chuyện gì đó, nếu như Ốc Á bởi vì quan hệ của chúng ta trước kia mà từ chối lần hợp tác này, tôi nghĩ có lẽ tổng giám đốc Từ tổng hành động theo cảm tính."

      "GiGi, tôi hi vọng có thể khuyên tổng giám đốc Từ chút, tôi ở bên này vẫn như cũ duy trì thành ý muốn hợp tác. . . . . ."

      Lục Già Dựa vào phòng giải khát, biết cúp điện thoại từ lúc nào, chậm rãi ngồi xuống ghế chân cao, còn hơi sức. Giống như làm sai mọi chuyện vậy.

      Nếu , tại sao chuyện có cái kết quả này. . . . . .

      Lục Già tìm được Từ Gia Tu ở sân bóng rổ của khu nhà Thanh Niên. Từ Gia Tu người bóng, xác định vị trí ném bóng vào rổ, bóng cầm trong tay ném ra xa, xẹt qua đường vòng cung tuyệt đẹp, bóng rơi vào rổ, xoay tròn hai vòng rồi rơi xuống, cuối cùng rơi xuống sàn nhà trong sân vận động, phát ra tiếng va chạm nặng nề.

      vào, Từ Gia Tu quay đầu lại nhìn , tiếc nuối : "Còn đứng đó."

      Lục Già tới, nhìn .

      Từ Gia Tu cầm mấy quả bóng, vừa chơi bóng vừa : "Bây giờ là thời gian làm việc, tại sao lại chạy ra ngoài. . . . . . Càng ngày càng sợ tổng giám đốc nữa hả?"

      Lòng nóng như lửa đốt, mở miệng hỏi: " suy nghĩ kỹ chưa mà từ chối hợp tác?"

      Từ Gia Tu có trả lời câu hỏi của , tiếp tục cầm bóng, quả bóng lần lượt rơi xuống đất lại bay lên, phát ra thanh rơi xuống nặng nề.

      Bùm —— bùm —— bùm. . . . . .

      ràng quả bóng rơi xuống sàn nhà, nhưng mà lại như rơi vào trong lòngcủa , lần lượt đụng chạm . Rốt cuộc, Từ Gia Tu dừng lại : "Tống Tuyển Hi gọi điện thoại cho em rồi hả?"

      đợi trả lời, Từ Gia Tu cười hai cái: " sai, từ chối ta."

      "Tại sao. . . . . ."

      "Tại sao?" Từ Gia Tu nhìn , trong nháy mắt yên lặng, lông mi dài cũng động, tróng mắt đen như mức giống như muốn cắn nuốt : "Rất đơn giản, rất muốn đánh ta từ lâu, chuyện đánh người tương đối khá giải quyết nhưng có liên quan đến chuyện hợp tác."

      . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :