1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Vương Đoạt Phi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      "Chính ngươi có cảm giác nha? Ngu ngốc!" Đoạn Thủy Vũ liếc cái." Có phải ngươi cũng biết ta rất thích ngươi?"

      Diêm Thiên Mạc khẽ cười yếu ớt."Dĩ nhiên biết." Thành , nghe nàng say rượu ra lời lòng, cảm giác phải tốt bình thường.

      Đoạn Thủy Vũ bực mình trừng mắt nhìn cái."Ngu ngốc!" Đột nhiên ánh mắt lại chuyển thành thương hại. " ra ngươi biết cũng đúng, bởi vì ta cố gắng giấu, sợ bị người khác nhìn ra. . . . . . Ngươi biết ? Ngay cả chính ta cũng thể tin được. . . . . ."

      "Hả?" Diêm Thiên Mạc giương cao tuấn lông mày, lặng lẽ đợi nàng tiếp.

      "Ta rất thích, rất thích ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ xoay mình để toàn thân mềm nhũn như con chi chi dính chặt người của , như đứa tìm nơi ấm áp. "Nhưng ta thể biểu ra, bởi vì ta là thê tử chưa cưới của Diêm Đào, ta sao có thể thích ngươi đây? Chuyện này tuyệt đối thể để cho người khác biết. . . . . . Cho nên ngay cả bản thân ta cũng giả vờ biết. . . . . . Như vậy người khác nhất định cũng biết."

      "Nàng khổ cực." Diêm Thiên Mạc vê vuốt sợi tóc đen nhánh mềm mại của nàng, trong con ngươi đen như mực là nụ cười dịu dàng.

      "Ta cũng vậy, cảm thấy mình khổ cực." Đoạn Thủy Vũ dùng sức gật đầu, giống như đồng ý với .

      "Ta cũng muốn thích ngươi. . . . . . Kỳ quái, tại sao ta lại thích ngươi! Ngươi ràng rất xấu xa, rất quá đáng, rất hay khi dễ người khác. . . . . . Nhưng ta có cách nào ngăn cản mình thích ngươi. . . . . ."

      Bên môi Diêm Thiên Mạc giương ra nụ cười yếu ớt. "Chuyện chính là như vậy." Bình thường còn kịp lý giải vì sao thích đối phương hãm sâu rút ra rồi.

      "Là như thế này phải ?" Đoạn Thủy Vũ mê mê mang mang hai mắt mãnh liệt nhìn . "Chẳng qua ta rất thích ngươi. . . . . . Ta quyết định!" Ánh mắt nàng đột nhiên thay đổi, từ trong ngực của nhảy ra.

      "Nàng quyết định cái gì?" Diêm Thiên Mạc xuýt bị nàng hù dọa. Tâm tình của nàng có phải thay đổi quá nhanh?

      "Ta quyết định ta muốn hôn ngươi!" Đoạn Thủy Vũ nhìn như đứng đắn ra quyết định của nàng, ra căn bản cả người ngã trái ngã phải.

      "A? Được." môi Diêm Thiên Mạc giương lên nụ cười khẽ, trong lòng thầm quyết định về sau nàng muốn uống rượu, bên cạnh nhất định phải có , nếu say rượu rồi thị lực tốt, coi người khác thành , chủ động ôm ấp thương, phải xong rồi?

      "Ta muốn hôn ngươi, hôn ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ môi hồng tuôn ra cười duyên quyến rũ, nghiêng đông ngã tây hướng môi của đến gần sát. "Ta hôn nha!"

      Nàng dùng sức hôn lên trước, lại trúng, chỉ hôn vào khí.

      "Chỗ này đúng." Diêm Thiên Mạc nâng đầu đẹp của nàng lên."Nơi này mới đúng." đơn giản tự ra tay.

      "Nha”. Đoạn Thủy Vũ lần này mới chính xác hôn đến môi của ." là ấm áp. . . . . ."

      Nàng tràn ra nụ cười duyên ngọt ngào."Nhưng lúc ngươi hôn ta hình như chỉ như vậy. . . . . .

      Còn có. . . . . ."

      "Còn có môi lưỡi quấn quýt." Diêm Thiên Mạc nhắc nhở nàng, tiếng lòng toàn bộ bị nàng làm hỗn loạn.

      "Đúng, môi lưỡi quấn quýt." Có được lời nhắc nhở, Đoạn Thủy Vũ cao hứng bừng bừng gật đầu, chỉ là lại đột nhiên buồn bực ."Ah, ta phải làm thế nào mới môi lưỡi quấn quýt với ngươi?"

      Diêm Thiên Mạc thiếu chút nữa nặng nề than thở. biết là nàng say rượu rồi đem mọi thứ dạy nàng quên nhớ hay là bình thường nàng nghiêm túc học? Sao tại lại toàn bộ nghĩ ra đây?

      "A, ta nhớ ra rồi, rất đơn giản." Diêm Thiên Mạc vẫn còn cảm thán, nàng cắm đầu cắm cổ nâng tay ."Chỉ cần đem đầu lưỡi của ta bỏ vào miệng của ngươi là được rồi."

      Nàng vui vẻ xong, nàng nghĩ tới các bước, lại để đôi môi mềm mại của chính mình thoải mái vui vẻ dán lên , lưỡi mềm mại thăm dò vào môi mỏng trong .

      Diêm Thiên Mạc muốn hưởng thụ nụ hôn lần thứ nhất nàng chủ động kích tình dây dưa đột nhiên nàng lại rút người ra trở lui, nghiêng đầu giống như là suy nghĩ gì."Ta đem đầu lưỡi bỏ vào miệng của ngươi rồi tiếp đến phải làm gì đây?"

      "Nàng cảm thấy thế nào?" Diêm Thiên Mạc dần dần mất kiên nhẫn, nghĩ lấy bị động thành chủ động, trực tiếp đem nàng nuốt luôn vào bụng.

      Nàng biết, cũng nhớ tới nàng, từ rất lâu rồi. . . . . .

      Đoạn Thủy Vũ nghiêng đầu, xem ra hết sức nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát. "Ta cảm thấy ta nên biết đủ mà đem đầu lưỡi dời ra, tiếp đó bắt đầu hôn những nơi khác nhau thân thể ngươi."

      "À?" Lần này Diêm Thiên Mạc khá kinh ngạc. Từ trước đến giờ cũng biết nàng rất có khả năng tiềm tàng, nhưng nghĩ tới nàng có khả năng đến nước này.

      Bình thường đều là chọn lựa chủ động, nàng chỉ chịu trách nhiệm đáp lại là được, mà uống say nàng lại nhiệt tình gấp trăm lần?

      "Thế nào? Ta sắp cởi y phục của ngươi để bắt đầu hôn, ngươi sợ sao?" Đoạn Thủy Vũ vừa ha ha cười, vừa bắt đầu ngã trái ngã phải tính toán cởi y phục của ra. "Này, ngươi được động đậy! Ngươi có biết làm như vậy ta rất khó cởi ?"

      ràng đều là nàng động, chút cũng nhúc nhích a. Vô tội lại bất đắc dĩ, Diêm Thiên Mạc quyết định chính mình giúp nàng cởi y phục ra, như vậy có thể nhanh chóng hưởng thụ phục vụ khó có được từ nàng. Bằng đợi nàng giúp cởi hết y phục, có thể là sáng sớm ngày mai rồi.

      "Ah, y phục sao lại thấy?" Đoạn Thủy Vũ dụi dụi con mắt, biết vì sao y phục người ở trước mắt nàng toàn bộ biến mất."A, sao, thấy càng tốt. . . . . . Ta muốn đem ngươi di chuyển lên giường, để hôn tốt hơn." Nàng lại đột phát ý nghĩ khác.

      Ý tưởng của nàng vừa ra khỏi miệng, Diêm Thiên Mạc liền tự động thi hành. Nếu , biết đợi nàng nghĩ ra được biện pháp đem đến giường, phải chờ tới bao lâu.

      "Ah, ta ràng còn chưa có mang , sao ngươi lên giường rồi hả? là lợi hại!" Đoạn Thủy Vũ chỉ kém có vỗ tay ca ngợi tự động di chuyển.

      Nữ nhân này hình như hoàn toàn quên là loài người, mà phải là vật động gì đó. . . . . . Diêm Thiên Mạc thở dài cái, nghĩ đến chờ chút nữa có phục vụ đặc biệt, quyết định cùng nàng so đo.

      "Ta nghĩ bắt đầu hôn." Đoạn Thủy Vũ môi giơ lên nụ cười sáng lạn, cao hứng bừng bừng tại người của loạn hôn loạt, cho đến khi hôn đến bộ vị quan trọng của đột nhiên sửng sốt."Ah, tại sao người ngươi có cái mềm mại gì đó? Sao ta chưa bao giờ nhìn thấy?"

      "Sao nàng lại chưa bao giờ nhìn thấy!" Chẳng qua nàng nhìn thấy đều cắn răng chịu đựng. Nàng vừa mới lung tung hôn mấy cái, còn chưa có chân chính khơi lên dục vọng của .

      "Nhưng mà ta chưa từng nhìn thấy." Đoạn Thủy Vũ rất buồn bực lại rất vô tội .

      "Vậy nàng hôn nó cái, chờ chút nó biến thành cái nàng nhìn qua rồi." Diêm Thiên Mạc chủ động đưa ra đề nghị tà ác.

      "Muốn ta hôn nó cái " Mắt Đoạn Thủy Vũ say mông mông xem xét. " có vấn đề gì?" Nàng chỉ kém có vỗ ngực bảo đảm.

      "Nhưng, nó biến thành hình dáng gì?" chuẩn bị cúi người xuống hôn nó, đột nhiên nàng lại ngẩng đầu lên buồn bực hỏi.

      "Nàng hôn xong chẳng phải biết sao?" Diêm Thiên Mạc tà tà nhíu mày.

      "Đúng nha." Đoạn Thủy Vũ gật đầu mạnh, rất sùng bái nhìn trước ."Vậy ta hôn chỗ đó, ngươi phải nhanh biến đổi, có biết ?"

      Diêm Thiên Mạc thiếu chút nữa thất thanh cười to. Nghe ra tựa hồ trọng trách to lớn đều ở người .

      Mới nghĩ tới đây, cánh môi thơm mềm cảu nàng dán lên vị trí tượng trưng cho phái nam của , làm cả người run lên. Nàng ở phái nam loạn hôn loạn liếm, mặc dù hề có kỹ xảo, nhưng môi lưỡi trơn mềm của nàng lại làm cho toàn thân bị tê dại, dục hỏa hừng hực trong thời gian ngắn được nàng khơi lên.

      "Ah, nó trở nên to lớn lại cứng lên!" Đoạn Thủy Vũ giật mình nhìn quá trình biến chuyển nam căn của .

      "Hình như càng lúc càng nhìn quen mắt rồi!"

      Diêm Thiên Mạc khẽ mở môi, "Nếu nàng ngậm nó vào trong miệng, nó nhanh biến thành cái gì đó mà nàng thấy. . . . . . Nàng có muốn thử chút ?"

      "Đương nhiên" Đoạn Thủy Vũ say rượu nên dè dặt, loạn xạ gật đầu, sau đó liền quỳ chân xuống, lấy miệng đào ngậm hôn tượng trưng phái nam càng lúc càng lớn kia.

      "A!" Mới ngậm vào nó, nàng liền lập tức phun ra."Nó hình như quá lớn, nhét nổi vào trong miệng nữa."

      "Tiếp tục ngậm, bằng nàng nhìn thấy dáng vẻ lợi hại nhất của nó đâu." Diêm Thiên Mạc thích thú lấy ngôn ngữ hấp dẫn nàng.

      "Vậy sao? Ta muốn nhìn, ta muốn xem!" Đoạn Thủy Vũ như đứa bé mạnh mẽ gật đầu, tiếp tục ngậm hôn bú lấy cường tráng kia, nam căn nóng rực nhét đầy môi thơm của nàng khe hở, nàng cũng cố gắng nhẫn nại.

      Mà dục vọng của Diêm Thiên Mạc, trong miệng thơm mềm mại, lập tức bị trêu đùa đến cao ngất.

      Đột nhiên, nàng cảm thấy cái gì đó, vội vàng kinh hãi đem nam căn vừa ngậm phun ra. "Nó ở trong miệng ta trở nên to lớn —— ah, xem ra nó rất quen mặt. . . . . . Đến tột cùng nó là cái gì?"

      Nàng hướng về phía gật gù đắc ý, cố gắng muốn biết cái này đến tột cùng là thứ gì, tại sao nàng nhìn quen mắt như vậy.

      Diêm Thiên Mạc còn cách nào chờ đợi nữa. tà tà xấu xa đem bàn tay thăm dò vào trong váy nàng, phát tháo xuống đồ lót của nàng. "Chờ chút bản thân nàng biết đây là cái gì!”.

      kích cuồng xâm lược nàng, nàng căn bản có đường sống. Mà khi nam căn nóng bỏng của tiến vào thân thể mềm mại của nàng, bị chút đau đớn cuối cùng nàng cũng biết nó là cái gì, và cũng cách nào ngăn cản . . . . . .

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 8:

      Trời ạ, tại sao lại như vậy?

      Đoạn Thủy Vũ nhức đầu tỉnh lại sau khi say rượu, tình cảnh đêm qua lập tức ở trong đầu nàng trình diễn lại lần.

      Gương mặt của nàng lập tức dâng lên khí nóng hừng hực rực hồng.

      Trời ạ, nàng cư nhiên uống rượu say rồi làm chuyện háo sắc như vậy! Mà đáng sợ hơn nữa nàng còn nhớ tất cả!

      Ông trời, tại sao để nàng quên cho xong? Nàng còn mặt mũi gặp người khác nữa.

      "Nàng tỉnh! Tại sao mặt hồng như vậy!" Nằm ở bên người nàng Diêm Thiên Mạc bắt đầu quan sát nàng ngay từ lúc nàng vừa tỉnh lại.

      Trong lòng ràng tại sao nàng đỏ mặt, nhưng lại cố ý muốn hỏi lý do mặt nàng hồng, xem nàng đến cùng ứng đối như thế nào.

      "Ách, tại sao ta ở chỗ này?" Trong nháy mắt Đoạn Thủy Vũ quyết định làm bộ căn bản nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì. "Tại sao ngươi ở bên cạnh ta?"

      "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nàng đều quên sao?" Trong mắt Diêm Thiên Mạc bao hàm chất vấn rành rành.

      "Ta nhớ tối hôm qua có buổi tiệc, sau đó ta uống rượu, uống rượu xong, việc gì ta cũng quên rồi." Đoạn Thủy Vũ quyết định chỉ muốn làm bộ quên chuyện làm, còn muốn đem lỗi đẩy tới người .

      Mặc dù làm như vậy rất xấu xa, nhưng là vì luân lý đạo đức, nàng cũng thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này "Tại sao ta ở chỗ này? Nhất định là ngươi đem ta tới đây có đúng ? , đêm qua ngươi đối với ta làm chuyện gì?"

      Nên để hỏi nàng đêm qua đối với làm chuyện gì chứ? Coi như đêm qua làm chuyện gì đó với nàng, đều phải là nàng khơi lên sao.

      "Đêm qua ta có làm chuyện gì với nàng." Muốn giả ngu mọi người cùng nhau giả."Đêm qua ta cùng văn võ bá quan chè chén đến rất khuya, uống xong ta trở về tẩm cung để ngủ, cái gì ta cũng biết." Diêm Thiên Mạc dáng vẻ vô tội so với nàng diễn tốt hơn.

      "Cái gì cũng biết? Sao ngươi có thể biết giường có nữ nhân nằm?" Đoạn Thủy Vũ thiếu chút nữa hết nguyên căn.

      cứ nhiên cũng làm bộ quên? Lần này nàng có biện pháp đổ lỗi lên người ! Nam nhân giảo hoạt này.

      "Ta khi đó say như vậy, làm sao biết được?" Diêm Thiên Mạc đẩy trách nhiệm còn mảnh. "Ta tỉnh lại so với nàng sớm nửa khắc chứ mấy, nội tâm còn chưa bình phục khiếp sợ kinh ngạc phát nàng cũng tỉnh lại."

      "Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ tới cũng đem tất cả trách nhiệm đổ lỗi cho say rượu, thực ngờ sơ sẩy cái làm cái chăn che thân thể nàng tuột xuống. "Vậy tại sao thân thể của ta trống trơn?"

      Nàng vội đắp mền lên, ngược lại hy vọng có thể vì vậy mà vạch trần quỷ kế của .

      "Ta cũng biết. Nàng hỏi ta như vậy, phải là nghi ngờ đêm qua ta với nàng làm chuyện gì đấy chứ? Ta nhớ ta có chạm qua nàng ." Diêm Thiên Mạc làm bộ ra tất cả đều nhớ ." phải là nàng quá nóng, liền tự mình cởi hết y phục đấy chứ?"

      "Sao có thể! Ta uống say, sao còn có thể có thể đem y phục của mình cởi hết?" Đoạn Thủy Vũ liếc xéo cái.

      "Nhưng người uống say thỉnh thoảng làm ra vài chuyện kỳ quái. Ta nghe có người loạn hôn người, còn có người say rượu mất lý trí . . . . . ." Diêm Thiên Mạc lấy giọng phi thường thanh khiết mà mập mờ xong, ra nội tâm tà ác vô cùng.

      Nam nhân này, ràng đêm qua dụ nàng động thủ! Nhưng nàng tuyệt đối thể tức giận, đánh chết nàng cũng thể thừa nhận mình còn nhớ chuyện xảy ra đêm qua.

      "Như vậy có thể là ta cởi hết y phuc của mình ra. Chỉ là. . . . . . Ah, sao y phục của ngươi cũng cởi bỏ? đúng là khéo." Đoạn Thủy Vũ vừa vừa làm bộ cẩn thận làm chăn đắp người rơi xuống, tiếng mang theo châm chọc.

      "Đúng vậy, là trùng hợp. ra là chúng ta đều đem y phục của mình cởi ra, đặc biệt." Diêm Thiên Mạc cùng nàng cười ha hả. "Xem ra chúng ta nên hợp thành đôi mới đúng. Nàng có cần suy nghĩ đổi lại tướng công, gả cho ta?"

      " cần!" Đoạn Thủy Vũ quả quyết cự tuyệt. "Ta là thê tử chưa cưới của Diêm Đào rồi, gì cũng gả cho ngươi."

      "Nàng là kiên quyết." Diêm Thiên Mạc cười lắc tay. "Thôi, dù sao ta cũng nên nạp hậu rồi, ta và nàng tự mình thành thân. , nàng phải cảm thấy gả cho gã hoàng đế ta đây, mà gả cho Vương Gia, là chuyện rất đáng tiếc sao?"

      " ." Đoạn Thủy Vũ hừ lạnh tiếng, khinh thường : "Ta muốn gả cho nam nhân đầy danh hào."

      "Là như thế này sao? Vậy chẳng lẽ nàng chưa từng nghĩ, vì sao nàng muốn gả cho Diêm Đào? Nàng muốn gả cho , hay chỉ muốn danh hiệu thê tử đầu ai đó như vậy?" Diêm Thiên Mạc giương nụ cười yếu ớt, trúng tim đen.

      Lời của Diêm Thiên Mạc như sét đánh trúng tâm Đoạn Thủy Vũ, làm nàng nghe vậy sửng sốt lâu. Lúc sau lấy lại tinh thần, nàng lập tức liếc cái. " nhảm, ta đương nhiên muốn gả cho . Ta ở Đại Lý nghe qua năng lực của rất mạnh, nhân phẩm phi phàm, tuấn tiêu sái. . . . . ."

      cho cùng, nàng còn chịu đối mặt thực tế, chịu đối mặt với thanh sâu trong nội tâm nàng.

      Diêm Thiên Mạc chậm rãi lắc đầu, hận được lại cho nàng uống say.

      "Nàng nghe những ưu điểm kia của Diêm Đào, đặt vào người ta cũng áp dụng?" Diêm Thiên Mạc lộ ra nụ cười tà ác xinh đẹp, đem lời trong lòng ra, chỉ dùng phương pháp khác kích nàng.

      "A?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt đẹp, trong khoảng thời gian ngắn lại tìm được lời phản bác , lát sau mới lại: "Ngươi cũng quá tự đại . Nhân phẩm phi phàm này, ngươi tuyệt đối bằng người nhà."

      "Nàng biết nhân phẩm Diêm Đào tốt bao nhiêu!" đến tột cùng nàng phải đến ngày nào mới có thể nghĩ thông suốt đây?

      "Ta chỉ cần gả cho , nhất định biết." lời này của Đoạn Thủy Vũ biết là cho nghe, hay là cho chính nàng nghe."A hừm, ngươi cần những chuyện này cùng ta, ngươi nhanh làm nghiệp lớn giang sơn của ngươi , ta phải trở về Thủy Vũ các của ta."

      Diêm Thiên Mạc thấy nàng vội vội vàng vàng chuẩn bị trở về, cũng lên tiếng ngăn cản nàng, chỉ dùng đôi mắt đen như mực ngưng mắt nhìn nàng, bờ môi dâng lên nụ cười quỷ mị.

      Nàng muốn trốn tránh , cố tình để nàng phải đối mặt .

      Nàng cho là gả cho Diêm Đào rồi có thể cùng Diêm Đào trải qua những ngày hạnh phúc vui vẻ sao?

      sớm biết trước kết cục sau khi nàng cùng Diêm Đào thành thân ——

      phải nàng từ bỏ nàng, chính là từ bỏ nàng. Nếu nữa , chính là bọn họ từ bỏ lẫn nhau.

      nhìn nàng còn có thể trốn tránh đến khi nào!

      ***************

      Gả? gả? gả? Gả?

      Đoạn Thủy Vũ mặc vào mũ phượng khăn quàng, sắp được đưa đến phủ Vương Gia nhưng trước khắc vẫn còn giãy giụa cần gì muốn vứt bỏ thân trang phục và đạo cụ này để chạy trốn.

      Mặc dù trước đây lòng muốn gả cho Diêm Đào, tròn mộng đẹp làm vợ, nhưng chân chính đến lúc này, nàng lại sợ, sợ hãi tương lai chưa biết kia.

      Càng làm cho nàng muốn chạy trốn chính là, nàng tựa hồ muốn gả cho Diêm Đào, sâu trong nội tâm của nàng hình như là muốn gả cho người đàn ông khác. . . . . .

      Nghĩ đến đây, Đoạn Thủy Vũ liền nhanh chóng lắc đầu lia lịa, thiếu chút nữa đem đầu lắc đến đứt rời.

      được. gả cho Diêm Đào chính là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của nàng, nàng thể bỏ chạy vào giờ phút này lâm trận, nếu những gì nàng cố gắng liền trước đó đều uổng phí.

      Mặc dù, nàng hình như muốn gả cho . . . . . .

      ***************---

      Muốn khóc.

      Nàng nên cao hứng, nhưng khi chân chính gả cho Diêm Đào, nàng chút cũng cao hứng nổi, chỉ cảm thấy giống như là thoát khỏi cái gì, về sau cũng thể có được, mà bi thương khổ sở muốn khóc.

      Nàng thừa nhận, nàng muốn gả cho Diêm Đào, coi như nhân phẩm của ưu tú thế nào, nàng cũng muốn gả cho .

      Muốn chạy trốn sao?

      Lúc này chạy trốn, quá hèn nhát. Dứt khoát chờ xốc khăn cưới xong, cho biết chuyện xảy ra giữa nàng cùng Diêm Thiên Mạc, xin hưu* nàng ?

      *Chồng đuổi vợ về nhà mẹ vợ

      Nhưng như vậy lại đối với quá tàn nhẫn. người tốt nên thu nạp vị hôn thê còn trinh tiết rất bi thảm.

      Vậy phải làm thế nào mới có thể thuyết phục hưu nàng đây?

      Đoạn Thủy Vũ càng ngừng động não, cơ hồ muốn phá tan đầu óc mà vẫn nghĩ ra phương pháp hữu hiệu.

      Phiền não đến cùng, nàng dùng sức lắc đầu, ngay cả khăn trùm đầu đều lay động rơi xuống nàng cũng thèm để ý. Cho đến khi có tiếng bước chân đột nhiên đến gần, nàng mới hoa dung thất sắc mà nghĩ đem khăn trùm đầu đất nhặt lên, ngờ khăn trùm đầu như cùng nàng đối nghịch dám trượt khỏi tay nàng.

      Đoạn Thủy Vũ khẩn trương mà lo âu nghĩ thét chói tai, người đó tới trước mặt nàng, nàng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng có nhiệt độ.

      Vào giờ phút này, nàng nghĩ nên thẹn thùng e lệ nhìn , chậm rãi gọi tiếng tướng công, nhưng nàng cũng chỉ có thể nâng đôi môi mềm mại, gì cũng ra được.

      "Trời đánh, ta vì cái gì ở trong này?" Người tới chính là Diêm Đào, mà giờ phút này như con dã thú bị thương, phiền não lấy tay vò tóc gầm thét. "Tại sao ngươi ở chỗ này? Nữ nhân ở chỗ này phải là ngươi!"

      "A?" Đoạn Thủy Vũ ngây ngốc kinh ngạc nhìn .
      Abby thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      “Nương nương, nương nương...”

      Hạ Uyển Chi xuất thần, đột nhiên bị đá ghế chút, nàng thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt nhìn theo Hạ Bích khẽ nhướng mày, vội vàng đứng dậy “Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?”

      “Hạ tiệp dư có phải là thoải mái hay , bản cung gọi vài tiếng rồi.” Hoàng hậu có chút vui.

      Hạ Uyển Chi biết , nàng liên tục xuất thần khiến các nàng chú ý, ngay cả hoàng hậu chuyện với nàng cũng nghe thấy. Nghe nàng ta vừa như vậy, nàng thuận thế nương theo bậc thang “Đa tạ nương nương quan tâm, tần thiếp thực dám giấu giếm, tần thiếp đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, xin được cáo lui trước!”

      “Hạ tiệp dư chối từ vậy cũng hay. Hoàng hậu nương nương tò mò biết Hạ tiệp dư chuẩn bị cái tiết mục gì. Hạ tiệp dư lúc này thân thể khó chịu, ra khiến người ta cảm thấy buồn cười!” chuyện chính là Hà Chiêu dung, châm chọc khiêu khích, muốn xem nàng xấu mặt.

      Hạ Uyển Chi thế này mới biết, ra là hoàng hậu muốn xem nàng biểu diễn. Nhưng nàng chuẩn bị, hơn nữa cũng muốn biểu diễn, chỉ là Hà Chiêu dung vừa như vậy, nàng tại đúng là đâm lao phải theo lao. Nàng nếu như là rời nể mặt hoàng hậu, đem hoàng hậu nương nương để vào mắt. Nhưng nàng lại chuẩn bị, lọt nổi mắt xanh của các nàng nhất định là để cho các nàng chế giễu, các nàng lại cao hứng.

      Vô số ánh mắt xem kịch vui nhìn chằm chằm làm cho cả người tê rần.

      Hạ Uyển Chi nghĩ ngợi làm sao để từ chối giọng đột nhiên phá vỡ thế cục Hà Chiêu dung tỉ mỉ chuẩn bị “Nếu Hạ tiệp dư thân thể khó chịu liền lui xuống trước !”

      Tề Diệp xong vẻ mặt nhàn nhạt, những người khác ngược lại bất ngờ, cũng biết cái gì. Hạ Uyển Chi tiện phản bác, nhìn nhìn hoàng hậu.

      Hoàng hậu tất nhiên làm mất thể diện của Tề Diệp, “Hoàng Thượng đúng, nếu Hạ tiệp dư thân thể khó chịu trở về nghỉ ngơi . Cũng gọi ngự y qua nhìn chút !”

      “Tạ Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương ân điển!” Hạ Uyển Chi khẽ hành lễ, thấp thỏm trong lòng. Nàng thực nghĩ tới mở lời, tựa như nàng nghĩ tới lại đột nhiên hôn mình.

      Nên biết, trước kia nàng theo sáu bảy năm, sinh hạ Tam hoàng tử, cho đến khi nàng bị Lâm Huệ hại chết, đều chưa từng có cái hôn.

      Nàng biết Tề Diệp ở giường nữ nhân khác là cái dạng gì, chỉ là ở giường của nàng, dù cho da thịt thân cận, cũng chưa từng hôn môi nàng.

      Mà vừa rồi, dưới tàng hoa đào, lại hôn nàng cách bất ngờ khiến nàng kịp chuẩn bị, làm cho người ta dám tin như vậy.

      Mặc dù chỉ là chạm chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin. Trước kia nàng liên tục mong muốn xa vời, hi vọng có thể sủng ái nàng chút, có thể hôn nàng.

      nghĩ tới đến khi chết cũng thể như ý nguyện. Hôm nay lại hề báo trước mà...

      Hạ Uyển Chi khẽ lắc đầu, cảm giác mình càng nghĩ càng rối loạn. Nàng nên bị người ta đánh vỡ tỉnh táo, rối loạn tâm liền rối loạn trận tuyến, nàng muốn. thầm nhắc mình nên suy nghĩ bậy bạ, nàng yên lặng trở về Hỉ Lai điện, thay đổi bộ quần áo, trâm gài tóc đầu cũng rút , cả người nhàng ít.

      Mới vừa rửa mặt, Hạ Hoa tiến đến là ngự y vội tới bắt mạch cho nàng.

      Biết là hoàng hậu ở trước mặt Tề Diệp làm vẻ hiền lành, nàng cũng tiện cự tuyệt. Sai Hạ Bích mời ngự y tiến đến, cũng phải là ngự y thường xuyên bắt mạch cho nàng. Thân thể của mình chính nàng hiểu , nhìn thấy phải là cái ngự y kia liền biết hoàng hậu có lòng thử dò xét.

      Sai người chuẩn bị bình phong, mang theo Hạ Bích vào sau bình phong, cho Trúc Thanh ở bên ngoài nhìn. Thừa dịp người chưa chuẩn bị, nàng gỡ xuống vòng tay, đeo vào tay Hạ Bích, cho Hạ Bích vươn tay thay thế nàng bắt mạch. Dù sao cái ngự y này cũng phải Lâm ngự y hay xem bệnh cho nàng, cho dù thay đổi cái tay Lưu ngự y này cũng biết.

      Nàng nhớ Lưu ngự y này đúng là hoàng hậu ngự dụng, lại đến xem bệnh cho cái tiệp dư nho như nàng. Xem ra hoàng hậu đúng là đa nghi, chỉ là Tề Diệp câu thôi mà nàng ta liền bắt đầu thử dò xét.

      Lưu ngự y bắt mạch xong nàng khí huyết đủ, cần điều dưỡng chút. Những thứ khác chỉ cần chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được. Đương nhiên, Lưu ngự y còn thân thể Hạ tiệp dư cũng còn lo ngại, có thể thị tẩm.

      “Làm phiền Lưu ngự y. Trúc Thanh, đưa tiễn Lưu ngự y!” Nàng cách bình phong phân phó, Thanh gật gật đầu tự mình tiễn Lưu ngự y ra ngoài. Nàng cùng Hạ Bích thay đổi vòng tay.

      Lúc sửa sang lại y phục nàng “Lần trước Lâm Huệ phải là đưa cây nhân sâm sao? Ngươi cầm hầm cách thủy mà ăn.”

      “Nương nương, thứ quý giá như vậy...” Hạ Bích thụ sủng nhược kinh, nàng “Nô tỳ là người thô kệch, căn bản có gì đáng ngại. Ngược lại nương nương cần bồi bổ nhiều, mới dưỡng tốt thân thể.”

      “Trước khi ăn để cho Hạ Đồng nhìn chút, chớ ăn hư bụng!” Hạ Uyển Chi vẫn phân phó. Hạ Bích cũng biết cái gì, chỉ là trong lòng cảm động vô cùng. Nhân sâm mắc như vậy liền cho mình ăn, còn phải là rất coi trọng mình.

      “Vâng! Đa tạ nương nương ưu ái!” Hạ Bích cảm động hành lễ.

      bao lâu Trúc Thanh trở lại, Hạ Uyển Chi cũng cái gì, dựa vào giường êm đọc sách đến xuất thần. Những người khác ở bên hầu cũng quấy rầy.

      Lưu ngự y sau khi bắt mạch cho Hạ Uyển Chi năm mười cho hoàng hậu nghe.

      “Ngươi là thân thể của nàng điều dưỡng tốt rồi?” Hoàng hậu khẽ nhíu mày.

      Thân thể của nàng ta điều dưỡng tốt, phải là có thể treo lục đầu bài rồi? Hôm nay Hoàng Thượng lên tiếng, nàng đúng là cảm thấy tầm thường, nhưng lại biết chỗ nào tầm thường.

      Xem ra quả nhiên là nước hoàng cung nuôi người tốt. Người bệnh ba tháng mới có thể thị tẩm, tiến cung mới mấy ngày liền thân thể an khang.

      “Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, trong ba tháng này bản cung muốn Hạ tiệp dư thị tẩm. Ngươi xem mà làm !” Nàng đúng là có nghe , Hạ tiệp dư và Hoàng Thượng có gặp nhau ở cây đào uyển, biết xảy ra chuyện gì. Về sau suốt yến hội Hạ tiệp dư liên tục xuất thần ngẩn người, vẻ mặt đúng cho lắm. Nàng mặc dù biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, bất quá hoàng hậu vẫn tin trực giác của mình, đó chính là tạm thời thể để cho Hạ tiệp dư kia đến gần Hoàng Thượng.

      Hoàng hậu phân phó, Lưu ngự y tất nhiên dám sơ sẩy, đêm đó xuất cung liền lôi kéo Lâm ngự y tửu lâu uống rượu. mặt là đàm luận chuyện bệnh tình của Hạ tiệp dư.

      Lâm ngự y hiểu ý tứ của , tâm tư bách chuyển, trong lòng hiểu .

      Đêm đó Tề Diệp chỗ Trịnh tu viện, Vương Tiệp dư sau khi biết tức giận đến xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi “Đức phi là cố ý! Nhìn ta ăn mặc đẹp hơn so với nàng ta, sợ bị đoạt nổi bật, lúc này mới dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy.”

      “Nương nương, coi chừng tai vách mạch rừng!” Trúc Mai vừa nghe nàng ta mở miệng, nhìn xung quanh chút, xác định người nào mới “Nương nương cho dù biết là chuyện gì xảy ra cũng ngâm ở trong bụng, chớ ra ngoài. Lúc này nương nương nếu muốn ra mặt, còn phải dựa vào Đức phi, nương nương tạm thời nhẫn nại chút !”

      “Nhẫn nại?” Vương Tiệp dư bộ mặt tức giận, duỗi cái tay bị băng bó dầy ra “Ngươi nhìn tay ta, chân ta, đều thành cái gì bộ dáng rồi. Nếu là lưu lại vết sẹo, ta là sống nổi mất!”

      Vương Tiệp dư nhịn được ủy khuất rơi lệ. Cùng tiến cung, người khác đều lần lượt được sủng ái, nàng vẫn chưa được sủng hạng. Điều này khiến nàng làm sao có thể tiếp nhận?

      “Từ khi sinh ra tới nay, ta chưa từng bị ủy khuất như thế. Đức phi, ta nhất định ...” Lời còn chưa dứt bị Trúc Mai che miệng. Nàng ta ủy khuất rơi lệ, nhào vào trong ngực Trúc Mai , ta nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ a...”

      Trúc Mai cũng biết nên như thế nào. Mình bất quá là hạ nhân, có thể làm cái gì. Chỉ có thể vuốt lưng nàng ta, ngon ngọt an ủi.

      Trở mình trằn trọc nửa ngày, Hạ Uyển Chi vẫn ngủ được, vén rèm giường lên đứng dậy. Gian ngoài đốt nến, hơi có chút ánh sáng. Hạ Hà ở bên ngủ say, nàng muốn quấy nhiễu nàng ấy, uống hớp nước, kéo cửa ra ngoài. Ngồi xuống thành lan can nơi hành lang nàng thường ngồi, nhìn lên ánh trăng sáng vằng vặc, nàng lại xuất thần.

      biết nhìn bao lâu, nàng cảm thấy có chút mệt nhọc mới về nghỉ. Nàng biết , đầu sỏ làm cho nàng khó ngủ lúc này nằm giường của Trịnh tu viện điên loan đảo phượng.


      Buổi sáng lúc thỉnh an Đức phi, Vương Tiệp dư thoải mái nên ở trong phòng dưỡng thương, Đức phi làm bộ hảo ý cho người xem chút, sau đó mới mang theo Hạ Uyển Chi Phượng Nghi cung thỉnh an hoàng hậu.

      Tối hôm qua Tề Diệp ngủ ở chỗ Trịnh tu viện.buổi sáng lúc thỉnh an nàng ta mặc thân cung trang váy tay ngắn sặc sỡ. Tạ tài nhân khen câu đẹp mắt, Trịnh tu viện đắc ý là Hoàng Thượng ban thưởng.

      Nàng ta có phát , lúc nàng ta lời này, trong mắt Thục phi lên khinh thường, ánh mắt những mỹ nhân, tài tử khác chưa được sủng ái đầy hâm mộ.Hoàng hậu, Đức phi mặt chút thay đổi, phảng phất như nghe thấy.

      Hà Chiêu dung cười “Quả tệ. Nếu như màu sắc lại tươi hơn chút, bộ cung trang này cũng phải là tới lượt Trịnh tu viện có thể mặc.” Ý của nàng ta rất ràng, là thứ nàng ta chọn còn dư lại.

      Trịnh tu viện vừa nghe, sắc mặt càng thay đổi, có chút vui cười cười, ngồi đó lên tiếng. Trong lòng lại nghĩ tới sau khi trở về liền thay bộ cung tang này , để tránh bị người ta chê cười. Sớm muộn gì mình cũng vượt qua Hà Chiêu dung, làm cho nàng ta mặc y phục chính mình chọn còn dư lại.

      đám nữ nhân ngồi cùng chỗ, chắc chắn có cái gì tốt. Lời châm chọc chế giễu, ngầm lục đục với nhau, những mánh khóe cũ rích.

      Hạ Uyển Chi cũng lên tiếng, tận lực làm cho mình bị chú ý.

      Chỉ là được như mong muốn, hoàng hậu gọi tên của nàng “Hạ tiệp dư thân thể khá hơn chưa?”

      “Nhờ phúc nương nương, tần thiếp đỡ hơn nhiều. Đa tạ hoàng hậu nương nương nhớ tới!” Hạ Uyển Chi ngoan ngoãn trả lời, những người khác dời ánh mắt nhìn qua nàng. Đối với nàng cái người thân thể vẫn luôn mang bệnh này, các nàng căn bản còn chưa đem nàng để vào mắt mà xem như địch nhân để đối đãi. Bởi vậy nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt để ý nàng nữa.

      Ngược lại hoàng hậu tựa như có nhiều hứng thú, đánh giá nàng hai mắt mới thu hồi ánh mắt “Vậy là tốt rồi, nếu thân thể khó chịu phải điều dưỡng cho tốt.”

      “ Vâng. Đa tạ nương nương quan tâm!”

      Hoàng hậu dặn dò vài câu, liền cho người đều lui ra.

      Hạ Uyển Chi chuẩn bị trở về, mới vài bước bị Lâm Huệ gọi lại. Nàng nhẫn nại chu toàn “Gặp qua sung dung nương nương!”

      Lâm Huệ trong lòng có chút cao hứng, vội vàng đỡ nàng đứng dậy, “Giữa chúng ta cần gì khách khí?” Đối lời ra vẻ của nàng ta, Hạ Uyển Chi làm bộ nhìn thấy. Lâm Huệ “Khó có khi ra ngoài, cùng dạo chút!”

      “Chỉ sợ được.” Hạ Uyển Chi từ chối “Đợi lát nữa có ngự y thỉnh mạch, được, bằng ngày khác !”

      “Cũng được!” Lâm Huệ cũng cưỡng cầu, là đợi nàng thân thể tốt hơn lại ngự hoa viên dạo.

      Lâm ngự y như thường ngày đến thỉnh mạch cho nàng. Chỉ là hôm nay bỏ thời gian dài hone chút, tựa hồ có chút nghi hoặc, lại tựa hồ như thở phào nhõm.

      Hạ Uyển Chi vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của , cho đến khi Lâm ngự y là cũng có lo ngại gì, cần phải tiếp tục tĩnh dưỡng và uống thuốc ra, cũng dặn dò gì khác.

      Người vừa , Hạ Uyển Chi sai Hạ Hoa ra ngoài hỏi thăm chút Lâm ngự y hôm qua làm cái gì.

      Đức phi thỉnh an về tới Đức Hỉ cung thăm Vương Tiệp dư. Vương Tiệp dư nằm ở giường nghỉ ngơi, nghe nàng ta đến đây hận thể nhào tới. Cuối cùng vẫn là thành đứng dậy hành lễ.

      Đức phi đỡ nàng ta đứng dậy, nhìn mu bàn tay, cổ tay quấn đầy băng gạc, vẻ mặt đành lòng khiến người xem sinh lòng oán hận. Nàng ta lại tiếp tục diễn trò, lấy ra cái lọ sứ , “Đây là thuốc trừ sẹo cho người mua tại Phượng Ký, ngươi mỗi ngày bôi chút, đối với miệng vết thương rất tốt.”Vương Tiệp dư vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu. Trúc Mai tiếp nhận, nàng “Để Đức phi lao tâm.”

      lại đều là bản phi có dạy dỗ tốt, làm cho Vương Tiệp dư chịu ủy khuất. Trong khoảng thời gian này Vương Tiệp dư phải dưỡng cho tốt, có cái gì cần xin cứ việc phân phó.” Đức phi dặn dò vài câu liền rời .

      Nàng vừa , Vương Tiệp dư đoạt lấy lọ sứ trong tay Trúc Mai muốn quăng. Trúc Mai vội vàng ngăn lại “Nương nương coi như là tức giận cũng thể quăng thứ này, đây chính là thuốc trừ sẹo.”

      Đồ vật của Phượng Ký cũng tệ. Bất kể là phấn son, hương liệu, hay là thuốc trừ sẹo đều là tiếng lành đồn xa.

      “Nương nương tức giận tức giận. Nhưng cũng thể bận tâm thân thể của mình. Thuốc trừ sẹo này liền để lại . Nương nương nếu là ghi hận, bằng chờ bay lên ngọn cây, sau này mới hảo hảo thanh toán.”

      Vương Tiệp dư mấp máy miệng, thu tay về, vô lực ngồi ở ghế, lập lời thề “Về sau nhất định khiến nàng ta đẹp mặt. Đừng tưởng rằng giả mù sa mưa có thể lừa gạt ta.”

      “Trong thuốc bổ của Trịnh tu viện sáng nay cũng bỏ thêm đồ, Hạ Đồng là giống thứ ở chỗ Lâm sung dung.” Lúc sắp ăn trưa, Trúc Thanh ở bên ngoài chia thức ăn, Hạ Uyển Chi ngồi thêu hoa giường ở trong phòng.

      “Biết là ai ?” Hạ Uyển Chi thấp giọng hỏi câu.

      Hạ Bích lắc lắc đầu “Nô tỳ biết.”

      có việc gì, lần sau lại nhìn chằm chằm chút.” Nàng cũng biết trong khoảng thời gian ngắn tìm được người đó mới khiến người ngạc nhiên. Dám bỏ vào thứ kia trong thuốc bổ, cũng phải là việc mà các nàng - những người vừa mới tiến cung này dám làm.

      Hạ Bích có phát , chỉ nghĩ người nọ núp bí nhưng có rất nhiều cơ hội, nàng cũng sợ tìm ra người.

      Buổi chiều nàng ngủ trong chốc lát, lúc đứng dậy rửa mặt Hạ Bích “Tối hôm qua cí vẻ Lâm ngự y cùng Lưu ngự y dùng cơm ở tửu lâu.”

      “Ừ! Biết rồi!” Quả nhiên hoàng hậu chính là kẻ đa nghi. Hôm qua Tề Diệp bất quá là vô duyên vô cớ câu , nhìn có vẻ như như bảo hộ nàng, hoàng hậu liền bắt đầu thăm dò. Đầu tiên là sai Lưu ngự y đến thỉnh mạch, về sau lại gọi Lâm ngự y , chắc là xảy ra chuyện mưu ma chước quỷ gì rồi.

      Hừ, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nàng cũng tin hoàng hậu còn có thể ba đầu sáu tay. Ngược lại nàng muốn nhìn chút xem hoàng hậu muốn chơi cái chiêu gì.

      Hôm qua bị bắt mạch chính là Hạ Bích, nàng ấy thân thể an khang, Lưu ngự y bắt mạch khẳng định biết . Như vậy, Lưu ngự y gọi Lâm ngự y , nhất định nhận ý chỉ của bị hoàng hậu.

      Khó trách hôm nay Lâm ngự y vẻ mặt nghi hoặc hiểu.

      Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích đem chén thuốc của mình cho Hạ Đồng xem chút, có vấn đề gì hay .

      Cũng may Hạ Đồng phát gì, dùng ngân châm thử độc, là giống chén thuốc trước đây, cũng có gì thay đổi, uống vào đối với thân thể của nàng là có ích.

      Nàng cũng tạm thời thở phào nhõm. Xem ra sau này làm việc phải càng thêm cẩn thận. Có Trúc Thanh nhìn chằm chằm, nàng cẩn thận được.

      Buổi tối sau khi nàng nằm ngủ, đêm xuống, Trúc Thanh bọc áo choàng Phượng Nghi cung, mấy chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của Hạ Uyển Chi mấy ngày nay xác định có gì khác thường, hoàng hậu mới để cho nàng ta rời . Có điều vẫn là dặn dò nàng ta lưu ý nhiều hơn.

      Trúc Thanh từ Phượng Nghi cung ra, bao lâu trở lại gian phòng của nàng ta. Ngày thứ hai Hạ Uyển Chi thức dậy cũng biết là tối hôm qua Trúc Thanh lại chỗ hoàng hậu báo cáo hành tung của mình.

      Cũng may nàng ta làm ra chuyện thương thiên hại lý gì. Ngược lại cũng cần để ý nàng ta mật báo.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 9:

      "Đương nhiên là . . . . . ." Kỳ quái, tại sao mỗi lần nhìn đến ánh mắt của , nàng lại có cách nào dối lưu loát được hả?

      "Có ?" bàn tay ma quỷ lặng lẽ dò vào trong chăn, đánh úp tới tuyết ngực trần truồng của nàng, bừa bãi vuốt ve ở .

      "Đương nhiên. . . . . ." hô hấp Đoạn Thủy Vũ nhè chuyển thành dồn dập.". . . . . ." Trời ạ, nóng quá. . . . . . làm cho nàng càng lúc càng nhạy cảm . . . .

      "Nàng xác định?" Bàn tay tà ác đường trượt xuống bụng, tiếp tục thẳng dò qua phương trạch u mật mới bị dày vò đêm qua.

      "A. . . . . . cần. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ hốt hoảng vỗ bàn tay làm nhiều việc ác kia. Nàng quyết định về sau nhất định phải mặc quần áo tử tế lại sau khi làm cái chuyện kia, bằng bị làm như vậy, căn bản nàng có năng lực kháng cự.

      " cần cái gì?" ngón tay Thiên Mạc thuận lợi dò vào hoa kính thâm u chặt nghẽn của nàng, thiêu động tầng sâu tri giác của nàng." phải nàng muốn ta tiếp tục sao, lại cần đưa về?"

      "A. . . . . . Cũng muốn. . . . . ." lời của Đoạn Thủy Vũ mạch lạc.

      "Rất tốt, về." Diêm Thiên Mạc hôn nàng tán thưởng, ngón tay vẫn ở hoa huyệt ướt át của nàng quậy tứ phía."Chẳng qua ta muốn cho nàng biết, dù nàng có quan tâm đến chuyện ta muốn tiếp tục hay , ta đều muốn nàng!"

      Hai người trong lúc đó kích tình ái dục mãnh liệt triển khai ngay sau lời . . . . . .

      Mặc dù mỗi ngày Đoạn Thủy Vũ đều nhắc nhở mình làm xong chuyện này phải nhớ mặc quần áo, nhưng mà nàng lại mệt mỏi đến mức mỗi hồi xong đều ngả đầu xuống nằm ngủ ngay, vì vậy nàng cùng Diêm Thiên Mạc muốn về, tình hình ở tẩm cung Hoàng đế trình diễn lần như thế. Cho đến trước khi Diêm Đào trở lại, đừng mình trở lại phủ Vương Gia, phần lớn thời gian, nàng thậm chí ngay cả tẩm cung Hoàng đế tròn 500 thước bên ngoài, cũng qua.

      ***************

      " xin lỗi. . . . . ."

      Đoạn Thủy Vũ lương tâm vui vẻ sống qua quãng thời gian, có ngày, dễ dàng nàng có tinh thần tản bộ bên ngoài tẩm cung Hoàng đế, đột nhiên vọt tới nữ nhân bụng to, kích động quỳ xuống trước nàng.

      "Ngươi đứng lên , đứng lên ." Đoạn Thủy Vũ bị nữ nhân trước mặt làm cho thần kinh căng thẳng.

      Thử nghĩ, nếu nàng sơ ý chút quỳ phá hủy bụng kia, làm thế nào bây giờ?

      "Nhưng mà ta vô cùng thực xin lỗi ngươi. . . . . ." Nữ nhân vô cùng xấu hổ nhìn Đoạn Thủy Vũ, tựa hồ lại có ý muốn quỳ xuống.

      "Ngươi làm gì phải xin lỗi ta? Ta với ngươi ràng quen biết." Đoạn Thủy Vũ buồn bực nhìn nữ nhân trước mắt, nghĩ mãi thông.

      "Ngươi mặc dù chưa từng thấy qua ta, nhưng ngươi nhất định biết ta. . . . . . Ta chính là nữ nhân đa bắt cóc Diêm Đào, Liễu Đạo Uẩn." Liễu Đạo Uẩn ngượng ngùng nhìn nàng. " xin lỗi, đều là ta hại ngươi biến thành người phụ nữ bị ruồng bỏ. xin lỗi. . . . . ."

      "Khoan ." Dung nhan Đoạn Thủy Vũ chợt biến sắc. "Ngươi ngươi là nữ nhân bắt cóc Diêm Đào?" Nàng lấy giọng hoài nghi hỏi.

      "Đúng vậy." Liễu Đạo Uẩn dùng sức gật đầu cái, mặt đẹp tràn đầy áy náy.", xin lỗi, là ta hại đào hôn . . . . . ."

      "Chờ chút. Ngươi gạt ta ?" Đoạn Thủy Vũ dám tin."Nhất định là quá thiện lương, muốn ngươi đến gạt của ta đây, có đúng ?"

      "Thiện lương?" Liễu Đạo Uẩn trừng lớn con ngươi. Giống như chưa từng nghe có người miêu tả Diêm Đào như vậy." có bảo ta đến gạt ngươi ."

      "Cho nên, là ngươi tự mình đến gạt ta sao? Ngươi bởi vì sợ ta đối với Diêm Đào quá áy náy, cho nên mới đến gạt ta, để ta giảm bớt cảm giác áy náy, phải ?" Đoạn Thủy Vũ liên tục hỏi.

      "A? Ngươi có cảm giác áy náy gì? Ngươi nên có cảm giác áy náy đó!" Liễu Đạo Uẩn hoàn toàn hiểu Đoạn Thủy Vũ vì sao phải có cảm giác áy náy. "Là ta thực xin lỗi ngươi. . . . . . Trước khi ngươi cùng Diêm Đào thành thân, ta thích Diêm Đào rồi. ra ta muốn thành toàn cho các ngươi, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà ta vô cùng thương , cũng để cho ta rời khỏi , cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . .

      xin lỗi. . . . . ."

      "Đợi nào...!" Đoạn Thủy Vũ giật mình làm ra thủ thế tạm ngừng. "Ngươi , ngươi ở chung chỗ trước với Diêm Đào khi ta thành thân cùng Diêm Đào? Ngươi lừa gạt ta?"

      "Dĩ nhiên có." Liễu Đạo Uẩn cực kỳ dịu dàng vuốt bụng."Đứa bé chính là chứng cớ ta cùng sống chung với nhau."

      "Ngươi xác định ngươi phải do Diêm Đào đặc biệt an bài, muốn làm ta giảm bớt cảm giác tội ác của nữ nhân sao?" Đoạn Thủy Vũ hoài nghi nàng.

      "Đương nhiên phải." Liễu Đạo Uẩn dùng sức lắc đầu."Ta mới cho ngươi đều phải là láo, ngươi nhất định phải tin tưởng ta."

      "Nhưng là, chuyện này làm người ta khó có thể tin. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ ngẫm ngẫm . ra lúc nàng cùng Diêm Thiên Mạc sống chung với nhau Diêm Đào cũng có nữ nhân khác. Điều này thể tưởng tượng nổi, làm người ta rất kinh ngạc,. . . . . . tốt quá!

      " xin lỗi, xin lỗi." Liễu Đạo Uẩn cho là Đoạn Thủy Vũ vẫn kinh ngạc là bởi vì thương tâm, liều mạng cúi người xin lỗi nàng.

      "Đợi chút, đừng đại lễ như vậy." Đoạn Thủy Vũ rất sợ nhìn nữ nhân bụng lớn làm động tác quá mạnh."Chớ cùng ta xin lỗi nữa, thực tế ta cũng phải xin lỗi Diêm Đào, ta cùng coi như là huề nhau. . . . . ."

      "À? Vì sao huề nhau?" Xem việc thay đổi Liễu Đạo Uẩn dĩ nhiên biết rồi.

      "Ta. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ ngượng ngùng cúi đầu, vô ý thức lắc lắc đầu ngón tay mình, thiếu chút nữa đem mười ngón tay cuốn lại thành bím tóc. "Trước khi ta cùng Diêm Đào thành thân, cũng cùng đương kim hoàng thượng qua lại thân mật. . . . . . Ách, là được. . . . . . Chính là giống như ngươi cùng Diêm Đào sống chung với nhau đó, qua lại thân mật. . . . . . Ngươi hiểu ý của ta chứ?"

      "A?" Liễu Đạo Uẩn chớp chớp mắt đẹp, thể tin được lời của Đoạn Thủy Vũ." Sao có thể? Ngươi nhất định là vì để giảm bớt cảm giác tội ác của ta, cho nên mới với ta như vậy có đúng ? xin lỗi. . . . . . Ta vô cùng xin lỗi ngươi. . . . . ."

      ". . . . . . Nàng cần xin lỗi." Đoạn Thủy Vũ vội vàng an ủi nàng. "Nên xin lỗi là ta."

      "Nàng quá tốt, vì giảm bớt cảm giác tội ác của ta, lại biên ra tình tiết này muốn gạt ta. . . . . . Ta bị lừa gạt." Liễu Đạo Uẩn sâu nghi ngờ áy náy . "Van cầu nàng theo ta cùng Diêm Đào sống cùng nhau được ? Vương phi để cho nàng làm, ta chỉ muốn làm nô tỳ cho các ngươi là tốt rồi. Nàng là người tốt như vậy, ta tin tưởng nàng giống những đại nương khác, khi dễ đứa trẻ trong bụng ta . . . . . ."

      "À?" Đổi lại vào lúc này Đoạn Thủy Vũ nháy nháy mắt đẹp, biết làm sao. " , là ta thực xin lỗi nàng, nàng nên làm vương phi, ta xa chân trời góc biển thành toàn các ngươi. . . . . . Ta đây cũng có mặt mũi đối mặt với Diêm Đào . . . . . ."

      " . . . . . . Sao nàng có thể ? Nàng nên làm vương phi của Diêm Đào mới đúng ." Liễu Đạo Uẩn kiên trì như vậy.

      "Ta ở lại phải là trở ngại lớn đối với các ngươi sao? Ta rất ích kỷ hồng hạnh xuất tường rồi, thể còn đối đãi với các ngươi như vậy. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ cũng rất kiên quyết.

      "Uẩn nhi, ta cho nàng đến tìm nàng ta, cũng muốn kết quả như vậy." giọng nam trầm thấp đột nhiên truyền đên trong tai hai nữ nhân.

      "Tiểu Vũ, ta để nàng nghe nàng ấy giải thích, cũng cần nàng đưa ra quyết định như vậy." Sau đó giọng nam khác dồi dào từ tính cùng tới.

      "Vương Gia?" Liễu Đạo Uẩn chớp chớp lông mi dài nồng quyền. sao lại tới hả?

      "Hoàng thượng?" Đoạn Thủy Vũ giống nhau rất kinh ngạc. đều nghe được?

      Hai người đàn ông này ăn ý cười tiếng, quyết định đem nữ nhân của mình trở về giáo dục lần nữa, tránh cho nữ nhân của bọn quá mức đồng tình, ngày kia đem bọn họ bán ra ngoài cho nữ nhân khắp thiên hạ cùng hưởng, hoặc là vì thích lưu lạc chân trời, bọn họ cũng được biết!

      ***************

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Kết thúc

      Mùa xuân ba năm sau

      Lễ mừng năm mới năm nay, hoàng cung đặc biệt náo nhiệt, người về nhà mẹ đẻ, khách mời tới rất đông, từng đôi tuấn nam mỹ nữ dẫn theo đứa con của họ xuất , còn chưa bắt đầu hàn huyên, nhìn thấy những đứa trẻ lung tung chạy như bay khắp sân.

      "Tử Tử, trở lại!" Đoạn Thủy Vũ kéo con trai mải chơi của mình lại. "Con phải ngoan ngoãn, được tùy tiện chạy loạn, nếu lạc mất làm thế nào?"

      "Nương, nương. . . . . ." Thoáng chốc nhìn thấy bé trai trắng ngần vô tội nhìn mẹ nó, sau đó chỉ vào ba tiểu tử làm phản bên cạnh. ", , nàng. . . . . ."

      "Tử Tử, nương và phụ hoàng con tới giới thiệu bọn họ cho con, có được ?" Đoạn Thủy Vũ vừa với bé trai, vừa nhìn về Diêm Thiên Mạc làm bạn ở bên.

      "Được." Tử Tử dùng sức gật đầu, đồng ý để cha mẹ giới thiệu đồng bạn mới cho biết.

      Diêm Thiên Mạc kiêu ngạo ôm con vào trong ngực, hộ tống Đoạn Thủy Vũ dẫn kết tinh tình của bọn họ gặp mọi người.

      Đầu tiên là Thượng Quan Đồng, Tân Tử Ký và con trai của bọn họ.

      "Con trai, vị này con phải gọi là hoàng , nam phải gọi hoàng dượng, còn bé trai này con phải gọi hoàng biểu ca."

      Ừhm, chuyện này dễ dàng. Tử Tử thuận lợi chào xong nhà ba người này.

      Diêm Thiên Mạc và Đoạn Thủy Vũ lập tức dời đến đôi tiếp theo.

      Tiếp theo đúng là đôi Diêm Đào, Liễu Uẩn Đạo và bé trai của bọn họ.

      "Tử Tử, người này con phải gọi hoàng thúc công, còn vị này phải gọi hoàng thẩm, tiểu nam hài này phải gọi là hoàng thúc."

      A? Cái miệng nhắn của thằng bé bắt đầu dẹp lại, cam tâm tình nguyện, ràng là thằng nhóc giống mình nhiều lắm, tại sao lại thay đổi thành thúc thúc của ?

      đôi cuối cùng là Khuyết Tương Thiên, Diệp Liên Ba và nam nữ trong lòng bọn họ.Thấy đôi này, mặt Tử Tử còn chưa xanh, mặt Đoạn Thủy Vũ xanh trước.

      "Làm sao đây?" Đoạn Thủy Vũ chạm vào Thiên Mạc bên cạnh. "Khuyết Thừa Tướng là biểu ca của Uẩn vương phi, Uẩn vương phi lại là hoàng thẩm của con, Tử Tử phải gọi như thế nào đây?"

      "Oa. . . . . ." Diêm Thiên Mạc vẫn chưa trả lời, Tử Tử khóc trước. vừa chào rất nhiều người mà người ở trước mắt này là biểu ca của hoàng thẩm , thân phận của nhất định càng . . . . . . muốn nhận kết cục như vậy đâu! ràng là Hoàng Thái Tử, đáng ra phải lớn, tại sao những người trước mắt này đều lớn hơn đây? Hu hu. . . . . . muốn. . .
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :