1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Vương Đoạt Phi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 5:

      Hoàng thái hậu mang theo phó thái y xa, mới dừng lại hỏi. " Cuối cùng Tiểu Vũ là bị làm sao vậy?"

      Vì sợ Tiểu Vũ lo lắng, bà mới bắt thái y ra toàn bộ trước mặt Tiểu Vũ, định đem thái y ra xa.

      "Mạch tượng của Công chúa vô cùng kỳ quái, dương thắng rất nhiều, giống như mạch tượng của con , ngược lại giống như đàn ông. . . . . ." Phó thái y ra tình hình . "Công chúa thoải mái, rất có thể chính là dương khí trong cơ thể quá nặng, vượt quá xa so với bình thường có thể mang."

      Nửa đoạn trước là chẩn, nửa đoạn sau chính là đoán được. có biện pháp, nhìn mạch tượng này, căn bản công chúa có ngã bệnh, nhưng nàng lại thoi thóp hơi nằm ở giường, nếu nàng có bệnh, đầu của bị Hoàng thái hậu chém mới là lạ.

      "Tại sao lại như vậy chứ? Phải thế nào mới chữa tốt?" Hoàng thái hậu vừa ân cần vừa khẩn trương hỏi dứt.

      "Tại sao lại như vậy? Có thể là hoàn cảnh bất đồng khiến thân thể công chúa nổi lên biến hóa. Về phần phải làm thế nào mới trị được tốt. . . . . ." Phó thái y lộ vẻ mặt khó khăn. "Biện pháp có, nhưng là. . . . . ."

      từng xem qua sách có phương pháp trị loại mạch tượng này, vấn đề là, phương pháp này tựa hồ quá thích hợp với công chúa!

      Hoàng thái hậu mặt nghiêm." có nhưng nhị gì hết. Ngươi nhanh ra phương pháp cho ta!"

      "Phương pháp tốt là, tìm nam nhân có dương khí mạnh hơn so với công chúa cùng công chúa giao hoan, làm dương khí người công chúa chảy về phía nam nhân kia. . . . . ." Phó thái y bắt đầu toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ biện pháp khiến Thái hậu tức giận, nghĩ muốn mạng của .

      "Là như thế phải ?" Hoàng thái hậu chẳng những có tức giận, ngược lại còn cười ha ha.

      "Đúng vậy. Cho nên phải sớm đem công chúa gả cho Vương Gia, mới có thể giải quyết cái vấn đề này." Phó thái y đề nghị.

      "Ta biết rồi." Hoàng thái hậu gật đầu bày tỏ ra nghe được, ngay sau đó cười hỏi, "Đúng rồi, ngươi cảm thấy dương khí của thái tử có đủ hay ?"

      "Thái tử?" Phó thái y nhất thời giật mình. Tại sao Hoàng thái hậu lại hỏi vấn đề này?"Vi thần phải bắt mạch mới biết."

      "Còn phải bắt mạch sao?" Hoàng thái hậu thiếu chút nữa mắt trợn trắng. "Hảo hảo hảo, ta sai người tìm thái tử tới đây ngay bây giờ, ngươi giúp ta thay bắt mạch, nhìn xem dương khí của có nặng hơnTiểu Vũ !"

      Nếu nặng hơn Tiểu Vũ, nàng còn có lý do len lén mà tính, để hai đứa……..."

      ***************

      "Bà nội tìm cháu làm gì ạ?" Diêm Thiên Mạc đối với Hoàng thái hậu hành lễ, mặt mỉm cười đến sau lưng Hoàng thái hậu, đấm lưng cho bà.

      " cần đấm, cần đấm lưng." Hoàng thái hậu vội vàng phất tay ngăn cản. Hài nhi cùng Tôn nhi của nàng đều thích giúp nàng đấm lưng, nàng may mắn là mình nuôi được nhóm lính đấm lưng? "Cháu nhanh để phó thái y bắt mạch ."

      "Để phó đại y bắt mạch?" Diêm Thiên Mạc buồn bực giương lông mày tuấn lên. "Tôn nhi rất thoải mái, tại sao phải để phó thái y bắt mạch?"

      "Phòng bệnh hơn chữa bệnh." Hoàng thái hậu ân cần dạy bảo."Chẳng lẽ cháu biết đạo lý cực kỳ quan trọng này sao?"

      "Cám ơn Hoàng nãi nãi dạy bảo." Diêm Thiên Mạc ngoài mặt mỉm cười, trong tâm cười thầm. Bà nội kêu đến bắt mạch, nhất định là có chuyện. Nếu bà coi phòng bệnh hơn chữa bệnh sao hơn hai chục năm qua thấy bà dự phòng gì hết.

      " cần cám ơn, cần cám ơn. Đến đây, phó thái y, ngươi nhanh thay thái tử bắt bắt mạch." Hoàng thái hậu vội vã muốn biết xem tôn tử đến tột cùng có thích hợp hay .

      thực tế, nàng nghĩ, nếu tôn tử thích hợp, nếu như phải dùng Thập Toàn Đại Bổ, nàng cũng muốn đem tôn tử bổ thành thích hợp.

      "Thái tử, xin mạn phép." Phó thái y mời Diêm Thiên Mạc vươn tay, bắt đầu giúp bắt mạch. Sau, lộ ra mỉm cười." Thân thể Thái tử rất khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, chúc mừng thái tử. . . . . . Hoàng thái hậu cần phải lo lắng rồi."

      "Vậy sao?" Diêm Thiên Mạc khẽ mỉm cười."Cám ơn ngài, và cũng cám ơn Hoàng nãi nãi quan tâm thân thể Tôn nhi như vậy”.

      " khách khí. Tốt lắm, lòng ai gia được yên tâm, trước tiên cháu có thể rồi." Hoàng thái hậu lộ ra ý cười buông lỏng, ý bảo Diêm Thiên Mạc lui xuống trước ."Ai gia còn có chuyện muốn cùng phó thái y thỉnh giáo."

      "Dạ vâng, Hoàng nãi nãi."

      Diêm Thiên Mạc ngoan ngoãn ra cửa, nhưng ra cũng xa, núp ở chỗ gần đó, chuẩn bị nghe xem Hoàng thái hậu muốn thỉnh giáo thái y chuyện gì.

      ***************

      "Dương khí Thái tử như thế nào?" sau khi Diêm Thiên Mạc rời , Hoàng thái hậu hứng thú bừng bừng hỏi, muốn biết kết quả bắt mạch.

      "Dương khí của Thái tử rất mạnh." Phó thái y mỉm cười đáp.

      "Có mạnh hơn công chúa hay ?" Đây là vấn đề Hoàng thái hậu quan tâm nhất.

      "Có." Phó thái y gật đầu cái.

      "Vậy tốt quá!" Hoàng thái hậu cười khép miệng, bắt đầu suy nghĩ phương án đem hai người tác hợp lại.

      thân ở cách đó xa Diêm Thiên Mạc cười thầm.

      nhảm, trực tiếp bắt mạch dĩ nhiên so với xuyên qua sợi chỉ hồng ràng hơn rồi! Dương khí của có thể so với dương khí chính mạnh hơn?

      Buồn cười.

      Ngược lại Hoàng nãi nãi, nhìn bà hăng hái nồng hậu như vậy, cuối cùng là muốn làm gì đây?

      Ừ, phải cẩn thận ứng phó. . . . . .

      ***************

      "Tiểu Vũ, thân thể của cháu sao nhiều ngày rồi còn tốt?" Hoàng thái hậu lo lắng ngưng mắt nhìn Đoạn Thủy Vũ bất động ở giường.

      Nàng muốn đợi Tiểu Vũ khỏi bệnh hơn chút, hỏi xem cách nhìn của nàng đối với Mạc nhi như thế nào, suy nghĩ xem nên dùng phương pháp gì đem nàng cùng Mạc nhi thành đôi.

      Nhưng mà Tiểu Vũ nằm giường quá nhiều ngày, chỉ có nàng đợi nổi nữa, sợ rằng thân thể Tiểu Vũ cũng cho phép chờ đợi như vậy. . . . . .

      "Thân thể của cháu?" khuôn mặt nhắn của Đoạn Thủy Vũ bỗng dưng đỏ lên, suýt nữa bị sặc.

      phải thân thể nàng tốt, mà là muốn nàng ngày ngày tìm hàn huyên, nàng có cách nào cự tuyệt, thể làm gì khác hơn là tuân lệnh.

      Vấn đề là, mỗi lần ở giường hàn huyên đến cuối cùng, nàng còn hơi sức nhúc nhích, cho nên trừ thời gian cùng hàn huyên, cơ hồ nàng chỉ nằm giường.

      "Cháu bị làm sao vậy?" Hoàng thái hậu cho rằng mặt nàng hồng là bởi vì sốt cao." thoải mái sao?"

      "Tốt. . . . . . Rất tốt ạ." Trời ạ, phải dối cũng là khó khăn.

      "Tiểu Vũ, Hoàng nãi nãi hỏi cháu, bây giờ cháu cảm thấy đứa Mạc nhi như thế nào?" Bà tính toán trước hết hỏi qua ý kiến của Tiểu Vũ, nếu như nàng cảm thấy Mạc nhi tệ, vậy bất kể Mạc nhi gì, bà cũng đem hai người bọn họ quang minh chính đại ghép thành đôi. Nếu như Tiểu Vũ cảm thấy Mạc nhi tốt, vậy cũng chỉ còn cách chọn lựa thủ đoạn cứng rắn, trước hết để hai người gạo nấu thành cơm là được.

      "Cảm thấy thái tử như thế nào?" Đoạn Thủy Vũ giật mình.

      Thành , nếu vào mấy ngày trước hỏi nàng, nàng nhất định là cắn răng nghiến lợi, hận được đem Diêm Thiên Mạc cắt tám đoạn rồi cho vào chảo dầu mới cam tâm. Thế nhưng mấy ngày này, ban ngày tìm nàng chuyện phiếm đùa, mặc dù nàng vẫn cảm thấy rất ghê tởm, nhưng cũng giải thích được tại sao có loại cảm giác thân cận đối với . . . . .

      "Đúng vậy. Ai gia nghe thái tử mấy ngày nay hay tới đây thăm cháu mà, cháu cảm thấy thái tử là người thế nào?" Hoàng thái hậu ân cần hỏi han.
      lêthanh9009 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      " được tốt lắm." Mặc dù nội tâm có chút rối loạn, nhưng Đoạn Thủy Vũ vẫn quyết định cho Hoàng thái hậu đáp án này, bởi vì trong lòng nàng, Diêm Thiên Mạc vẫn như cũ là kẻ đáng giết, bức hiếp nàng lại cướp trinh tiết của nàng, nàng có biện pháp đánh giá tốt .

      "Ý là , cháu thích Mạc nhi?" Hoàng thái hậu hỏi tới.

      "Dĩ nhiên. Chỉ cần ngày thái tử còn có ý tốt đối với Vương Gia, cháu liền thể chân chính thích ." Đoạn Thủy Vũ kiên định .

      Đúng, nàng nên tự với mình như vậy. ban ngày đến nhìn nàng thuần túy chính là muốn tới nhục nhã nàng, cùng nàng chuyện hoàn toàn chính là muốn nhắc nhở nàng bất trung, cùng nàng ăn cơm đều là vì muốn Diêm Đào khó chịu.

      Cho nên, nàng nên cảm thấy thân mật. . . . . .

      "Bà nội biết. Tốt nhất cháu nên nghỉ ngơi , bà nội hy vọng bệnh của cháu nhanh khỏi . . . . ." Cho nên, nhất định phải dùng chiêu mạnh. . . . . .

      "Tiểu Vũ cũng rất hi vọng." Đoạn Thủy Vũ ở trong lòng sâu kín thở dài. Chỉ cần ngày nàng cùng Diêm Đào thành thân còn chưa tới, nàng đều phải cùng tiếp tục nằm giường ?

      Diêm Thiên Mạc là quá cái kia, mỗi lần cùng hàn huyên xong, nàng đều có biện pháp động đậy. vất vả nghỉ ngơi đủ rồi, lại phải cùng hàn huyên.

      Như thế vòng vòng lại, nàng xuống gường được mới là lạ!

      --***************

      Hoàng thái hậu thuộc phái hành động, quyết định phải thiết kế cho Đoạn Thủy Vũ cùng Diêm Thiên Mạc gạo nấu thành cơm, liền ngựa ngừng vó triển khai an bài công việc.

      "Hoàng thái hậu, như vậy tốt sao?" Cung nữ giáp nghe chỉ thị của Hoàng thái hậu, mắt trừng lớn như chuông đồng.

      "Ta là được, ngươi chỉ để ý làm đúng là được." Hoàng thái hậu khẽ mỉm cười, như cực kỳ hài lòng với phương pháp tự mình nghĩ ra.

      "Nhưng mà phải đem xiêm y công chúa lột sạch , sau đó nhét vào trong chăn, rồi giao công chúa cho bọn công công khiêng đến phòng thái tử. . . . . . ’’ quan nữ ất cũng nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy việc này vô cùng hợp lễ giáo."Công chúa phải là gả cho Vương Gia sao?"

      "Ai nàng nhất định phải gả Vương Gia?" Hoàng thái hậu cười nhạt."Ai gia chính là gắng phải đem bọn họ hợp thành đôi. Các ngươi nhanh làm ”.

      "Tuân lệnh." Mọi người dám cãi lệnh Hoàng thái hậu , thể làm gì khác hơn là rối rít xuống chuẩn bị thi hành.

      -***************

      Bởi vì mỗi lần tìm Diêm Thiên Mạc hàn huyên đều phải tốn quá nhiều thể lực. Cho nên Đoạn Thủy Vũ đều là tắm rửa xong, dùng qua bữa tối rồi lên giường ngủ, để nghênh đón kịch chiến ban đêm .

      Ban đêm, nàng chìm trong giấc mộng, chợt cảm thấy giống như có người cởi xiêm y của nàng, nàng ưm tiếng, lật người qua, còn tưởng rằng là ảo giác, nghĩ tới sau khắc hình như còn có người ở cởi y phục, hơn nữa tựa hồ đem y phục của nàng lột còn mống.

      Nàng mê mẩn, muốn mở mắt nhìn cẩn thận, nghĩ tới mình bị trói ở trong chăn, sau đó bị rung qua lắc lại, biết bản thân ở phương nào.

      "Làm cái gì? Bắt cóc sao? Buông ta ra! Buông ta ra a. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ ở trong chăn ô ô gào thét. Chỉ là thanh của nàng sợ rằng chỉ có lông vũ trong chăn nghe được ràng.

      Nàng bị hoảng đến choáng váng, cho đến khi nàng sắp nôn ra, lay động kịch liệt mới dần dần dừng lại.

      Nàng phát mình được hạ xuống, lập tức tránh thoát bao vây của chăn. vất vả để bản thân thoát khỏi, nàng lập tức phát mình rơi vào tình cảnh khó khăn——

      Nàng phát cứ nhiên nàng bị lột sạch xiêm y, hơn nữa nàng còn nằm người đàn ông —— Diêm Thiên Mạc!

      Nàng ngượng ngùng biết nên dùng tay che kín hai mắt của , hay là che kín thân thể mềm mại của mình. Mà khi nhìn thấy nụ cười xấu xa của , nàng nhất thời quyết định cả hai đều che, cùng tại chỗ đấu nhau!

      Dù sao sớm bị nhìn và lần sờ khắp nơi rồi, nàng vẫn muốn cùng cãi nhau.

      "Ngươi bảo ta tới hàn huyên, tự ta tới là được rồi, sao lại nghĩ ra loại suy nghĩ này, đem toàn thân lột sạch, đây là phương pháp thối nát gì! Ngươi cho rằng như vậy chơi rất tốt sao?"

      Đoạn Thủy Vũ liếc xéo , tức giận chất vấn.

      "Phương pháp này phải là ta nghĩ ra." Diêm Thiên Mạc ngồi dậy, mỉm cười lắc lắc đầu.

      "Phương pháp kia nhất định là do ngươi nghĩ, có thể là thuộc hạ của ngươi cho ngươi chủ ý quá tồi. . . . . . Dù sao ngươi chính là dùng phương pháp kia!" Đoạn Thủy Vũ còn rất tức giận.

      ra cảm thấy chính nàng tìm đến còn chưa đủ khuất nhục, dám đem toàn thân nàng lột hết quấn ở trong chăn đưa tới cung hưởng dụng, mới cảm thấy nghiền sao?

      "Đây phải là ta muốn, cũng phải thưộc hạ ta làm, cả kiện này căn bản chẳng quan hệ tới ta."

      Diêm Thiên Mạc cười nhạt .

      "Ngươi đừng trốn tránh trách nhiệm. Chuyện này phải ngươi bày kế là người nào nhàm chán như vậy, hạ loại chỉ thị này?" Đoạn Thủy Vũ nghiêng thoát ."Trước cảnh cáo ngươi, ngươi cũng đừng là kế hoạch của mình ta đây!" Nàng biết liêm sỉ như vậy đây.

      "Này phải là chủ ý của ta. Theo suy đoán của ta, đây là chủ ý của Hoàng nãi nãi."

      Diêm Thiên Mạc giương cao khóe môi."Trong hoàng cung này chẳng qua cũng chỉ có bà nội có thời gian rảnh rỗi nghĩ ra cái chủ ý này."

      "Sao có thể!" Đoạn Thủy Vũ hoàn toàn tin tưởng. "Hoàng nãi nãi sao có thể đưa ta đến giường của ngươi? Bà phải biết ta sắp gả cho Diêm Đào, bà đương nhiên hi vọng ta băng thanh ngọc khiết, phải sao?"

      "Ta đây cũng biết." Diêm Thiên Mạc nhún nhún vai, cho nàng biết ra Hoàng thái hậu ngay từ khi mới bắt đầu rất muốn đem hai người bọn làm thành đôi.

      "Cho nên ngươi ràng là lung tung, xấu bà nội. . . . . Bà tốt như vậy, sao lại có tôn tử hư như này?" Đoạn Thủy Vũ chỉ trích cái.

      "Ta có vu oan cho bà. Điểm này nàng chờ chút rồi biết. Chỉ là trước đó, ta và nàng có phải nên cố gắng biểu chút." Ánh sáng tà ác từ trong mắt Diêm Thiên Mạc bắn ra.

      "Ngươi. . . . . ." khuôn mặt thanh lệ của Đoạn Thủy Vũ đỏ lên."Ai muốn cùng ngươi cố gắng biểu chút? Muốn biểu cho ai nhìn à?"

      "Nàng phải cùng ta cố gắng biểu ." Diêm Thiên Mạc chứa đựng cười tà. "Về phần muốn biểu diễn cho ai nhìn. . . . . ." tròng mắt đen của rực sáng, nụ cười bên môi càng sâu."Tiểu Cầm Thú, tin tưởng ta, đợi lát nữa thấy người ở bên ngoài quan sát chúng ta biểu diễn, nhất định rất đông. . . . . ."

      ác ý lấn đến gần đôi môi mềm mại của nàng, trằn trọc cọ sát lẫn nhau, sau đó hai người lập tức ngã vào bên trong xuân sắc vô biên. . . . . .
      lêthanh9009Mai Trinh thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 6:

      Kích tình qua, thân thể còn quấn quít chỗ nghe thấy Hoàng thái hậu ở bên ngoài gõ cửa ngừng.

      "Làm thế nào? Hoàng nãi nãi tới gõ cửa!" Đoạn Thủy Vũ như bị lửa thiêu mông, gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên hô to cứu mạng.

      " làm gì hết. Ta vừa cho nàng biết rồi, có rất nhiều người ở bên ngoài xem chúng ta biểu diễn?" Diêm Thiên Mạc giương môi cười tiếng. "Bà nội cũng chỉ là người trong đó."

      "Đây mới là kế ngươi bày ra, có đúng ?" Đoạn Thủy Vũ liếc xéo của , sắc mặt từ kinh hoảng ngừng đổi thành tức giận bất bình.

      Nhất định là , nếu sao đúng lúc này bà nội xuất ở đây?

      " phải ta." Diêm Thiên Mạc chậm rãi lắc tay, con ngươi đen như mực nhìn nàng. "Tiểu Cầm Thú, chúng ta cùng nhau ứng đối, nếu như nàng tin tưởng ta, làm theo lời của ta, Hoàng nãi nãi biết chuyện lúc trước của chúng ta. Nếu nàng tin tưởng ta, ngược lại có khả năng nàng tự lộ chân tướng."

      Đoạn Thủy Vũ trong mắt đầy nước khóa chặt , lời, như suy nghĩ có nên tin tưởng hay .

      Diêm Thiên Mạc thấy nàng , nhìn xuống dưới . "Nếu như nàng tin tưởng ta, chúng ta giả bộ tối nay triền miên là lần đầu tiên, tự nhiên bà nội cho nàng biết lý do vì sao làm như vậy."

      Đoạn Thủy Vũ vẫn giữ vững trầm mặc, cắn chặt môi dưới, nội tâm giãy giụa, giùng giằng có nên tin tưởng hay .

      Diêm Thiên Mạc đứng dậy mặc áo, cười nhạt : "Tiểu Cầm Thú, ta phải mở cửa, nàng mặc quần áo nhanh lên ."

      chậm rãi về phía cánh cửa, lại từ từ ngoái đầu nhìn lại, vứt cho nàng mặc quần áo câu. "Nàng tin tưởng ta sao?"

      mong đợi, mong đợi câu trả lời của nàng.

      -***************

      Đợi Diêm Thiên Mạc mở cửa ra, Hoàng thái hậu lập tức xông tới, tại mép giường phát Đoạn Thủy Vũ.

      "Hoàng nãi nãi?" Nhìn Hoàng thái hậu, khuôn mặt nhắn tinh xảo của Đoạn Thủy Vũ trở nên trắng bệch.

      Đến tột cùng nàng có nên tin tưởng Diêm Thiên Mạc đây? Nàng nhìn về phía Hoàng thái hậu, lại nhìn Diêm Thiên Mạc đứng ở sau lưng Hoàng thái hậu, quyết định nghe theo đề nghị của Diêm Thiên Mạc, cái gì cũng .

      A, Tiểu Vũ sắc mặt của khó coi như vậy, nhất định là đoán ra là bà bày kế rồi. . . . . . Hoàng thái hậu nhất thời chột dạ vô cùng, nước mắt trừ bị lâu nhất thời chảy xuống.

      "Ô. . . . . . xin lỗi, Tiểu Vũ. Bà nội thực xin lỗi cháu . . . . ." Hoàng thái hậu khóc đến hồ đồ, rất thương tâm. "Đây đều do bà nội an bài. . . . . . Nhưng bà nội cũng là vì muốn tốt cho cháu. . . . . ."

      Đoạn Thủy Vũ nghĩ tới nghe được đáp án , nhìn bà nội cái, hai mắt tự chủ liếc về phía Diêm Thiên Mạc, phát bờ môi chứa đựng nụ cười, nụ cười kia bên trong có đắc ý, còn có nhiều ý mà nàng nhận ra được tâm tình.

      "Thái y cho bà biết bởi vì thân thể cháu dương khí quá nặng, để chữa trị tốt bệnh tình của cháu cần phải có nam nhân giao hợp cùng cháu, hút lấy dương khí người cháu, cho nên bà mới nghĩ đến Mạc nhi. . . . . ."

      "À?" ra đều là Hoàng nãi nãi làm!" Nhưng mà. . . . . Tại sao bà lại tìm , mà phải tìm Vương Gia? Đại khái Hoàng nãi nãi có thể trực tiếp ban Tiểu Vũ cho Vương Gia !"

      "A. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Sắc mặt của Hoàng thái hậu đột nhiên khó coi. Nàng cũng thể cho Tiểu Vũ, đứa bé Đào nhi kia trừ Uẩn nhi ra, những nữ nhân khác đều nhìn thuận mắt!

      Tiểu Vũ thương tâm chết mới là lạ."Bởi vì dương khí của Đào nhi đủ nặng, nếu như nó và cháu giao hợp, ngược lại bết bát hơn, cho nên. . . . . ."

      Đoạn Thủy Vũ sững sờ đến nửa câu cũng được. Nàng cũng thể cùng Hoàng nãi nãi , ngày đó nàng bị chẩn đoán ra bệnh dương khí quá nặng, căn bản là bởi vì người bị chẩn mạch là Diêm Thiên Mạc.

      Nàng càng thể với Hoàng nãi nãi rằng nàng luôn ở giường thể hoạt động, hoàn toàn là bởi vì giao hoan cùng Diêm Thiên Mạc quá mức kịch liệt. . . . . .

      "Tiểu Vũ xin lỗi, hại cháu đem trinh tiết cho Mạc nhi. . . . . . Hoàng nãi nãi gả cháu cho Mạc nhi có được ?" Rốt cuộc Hoàng thái hậu ra được mục đích quan trọng này.

      "A?" Đoạn Thủy Vũ trừng mắt, chợt dùng sức lắc đầu." được, Tiểu Vũ nhất định phải gả cho Vương Gia."

      A, Tiểu Vũ kiên trì như vậy, bà phải làm như thế nào cho tốt đây? Bà cũng thể với Tiểu Vũ, bởi vì nàng tàn hoa bại liễu, cho nên gả cho Mạc nhi là đúng nhất! Đây phải là quá đả thương người sao?

      Cho nên tại bà chỉ có thể lùi bước, làm cho Tiểu Vũ thích Mạc nhi, rồi thuyết phục nàng sau. "Tiểu Vũ, tâm tình cháu đối với Đào nhi khiến bà nội cảm phục. Nhưng. . . . . ." Hoàng thái hậu dừng chút, còn chưa tiếp, bị Đoạn Thủy Vũ cắt lời.

      "Huhu. . . . . . Tiểu Vũ là người thuần khiết . . . . . . Tiểu Vũ xin lỗi Vương Gia, Tiểu Vũ quyết định lấy cái chết tạ tội!" Đoạn Thủy Vũ khóc sướt mướt muốn dùng cái chết để sáng tỏ.

      "Khoan ”. biểu của Tiểu Vũ đúng là rất kịch liệt. "Tâm của cháu vẫn thuần khiết, cháu là người xứng với Đào nhi nhất đời." A, ông trời tha thứ cho việc bà già này dối chứ? "Chuyện ngày hôm nay là bởi muốn chữa bệnh cho cháu, bản thân cháu cũng tình nguyện, cho nên cháu được tự sát, biết ?"

      "Dạ." Đoạn Thủy Vũ chột dạ gật đầu. Tâm của nàng rất thuần khiết và trong sạch sao? Len lén liếc Thiên Mạc cái, nàng phát mình phí sức như thế mà bởi vì lay động lên. . . . . .

      "Chuyện này bà nhất định giữ bí mật cho cháu, cháu nhất định được tự sát, được ?" Hoàng thái hậu cầu .

      "Dạ." Đoạn Thủy Vũ vẫn gật đầu như cũ nhưng vẫn hết sức chột dạ.

      Hoàng nãi nãi nghĩ nàng thuần khiết ngây thơ như tiểu Ngọc nữ, nhưng mà nàng giống như bị Diêm Thiên Mạc dạy dỗ trở thành tiểu dục nữ có khuynh hướng dâm đãng tà ác rồi. . . . . . Hu hu, làm thế nào bây giờ?

      "Bà nội gả Tiểu Vũ cho Vương Gia sao?" Đoạn Thủy Vũ vội lên vấn đề vô cùng quan trọng đối với nàng.

      "Đương nhiên có thể." A, ông trời nhất định phải tha thứ cho bà vì lại dối lần nữa."Hơn nữa bà vì cháu giữ bí mật. Chỉ là. . . . . ."

      "Chỉ là cái gì?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt đẹp. Được Diêm Thiên Mạc huấn luyện, nàng mỗi lần vừa nghe đến hai chữ "Chỉ là" này, cũng vô cùng sợ.

      "Chỉ là thân thể của cháu có biện pháp thay đổi tốt hơn." Hoàng thái hậu cau mày." Có thể cháu còn phải xin Mạc nhi giúp cháu tay. . . . . ."

      "Á?" Con ngươi hạnh mâu của Đoạn Thủy Vũ trợn tròn.

      Hoàng nãi nãi muốn nàng tiếp tục cùng Diêm Thiên Mạc cái đó? Có lầm hay !

      "Tiểu Vũ, Hoàng nãi nãi cũng rất muốn, nhưng mà để thân thể của cháu có thể tốt những cái khác cũng quan trọng, cho nên thể làm gì khác hơn là tạm thời cháu chịu uất ức, tích cực cùng Mạc nhi ở cùng chỗ. . . . . ." Phượng Nhan Hoàng thái hậu nặng nề . "Chẳng qua chuyện này trừ cháu, ta, còn có Mạc nhi nữa, có người khác biết, cho nên cháu phải sợ Đào nhi biết. . . . . ."

      Kế sách của bà chính là dùng chiêu để Tiểu Vũ cùng Mạc nhi sớm chiều chung đụng, khiến Tiểu Vũ thích Mạc nhi rồi, mọi chuyện dễ hơn.

      "Nhưng . . . . . ." Đoạn Thủy Vũ trầm ngâm. Tại sao nàng cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường?

      "Tiểu Vũ, vì thân thể của mình, cháu đồng ý với bà nội có được ?" đôi tay Hoàng thái hậu nắm lấy tay mềm mại của nàng, hai mắt tràn đầy ánh sáng khẩn thiết cầu cạnh.

      "Dạ . . . . . Được." Đoạn Thủy Vũ thể làm gì khác hơn là gật đầu.

      "Vậy tốt quá!" Hoàng thái hậu cao hứng, chỉ kém chưa bật dậy hoan hô.

      "Dừng ." Diêm Thiên Mạc vẫn đứng sau hoàng thái hậu lên tiếng, đột nhiên lên tiếng. "Sao có ai hỏi ý nguyện của cháu đây?"

      "A!" Hoàng thái hậu kinh ngạc quay đầu lại, Đoạn Thủy Vũ ở bên cạnh chạy đến trước mặt Diêm Thiên Mạc.

      "Chẳng lẽ ngươi định với ta là muốn?"

      "Bà nội, đến tột cùng bà coi cháu là gì? Cháu chỉ là phương thuốc để người lấy ra sao?" Diêm Thiên Mạc hết sức bất mãn.

      " có. . . . . . Bà . . . . ." Ai hừm, bà phải đem toàn bộ kế hoạch ra chứ? "Coi như giúp Hoàng nãi nãi chuyện, có được ?" Bà khiêm nhường xin tôn tử.

      "Muốn giúp đỡ cũng được. Nhưng bà muốn cháu giúp việc này, có phải quá đáng hay chứ?" Bên môi ra nụ cười tà, "Đem 1 tiểu nữ oa cái gì cũng biết kín đáo đưa cho cháu, bà thấy cháu rất khổ cực sao?"

      "Cháu . . . . ." Hoàng thái hậu giận mà dám gì."Bà nội biết cháu rất vất vả, cháu bỏ qua cho bà mà."

      "Như vậy sao được? Bà nội, bà những lời này tựa hồ vẫn thể bồi thường cho cháu." Diêm Thiên Mạc cười nhạt.

      "Vậy cháu muốn bồi thường như thế nào mới được?" Hoàng thái hậu có biện pháp, thể làm gì khác hơn là uất ức cầu toàn.

      "Bây giờ Tôn nhi còn chưa nghĩ ra. Chỉ là bà nợ Tôn nhi cầu, bà được ?" bờ môi Diêm Thiên Mạc ra phiếm cười yếu ớt.

      "Được, được, được." Chuyện cho tới bây giờ, cái gì Hoàng thái hậu cũng chỉ có thể được, “Như vậy cháu nguyện ý giúp bà nội chuyện này rồi sao?"

      "Nguyện ý." Cuối cùng Diêm Thiên Mạc cũng gật đầu đồng ý.

      "Tốt. Tiểu Vũ, tối nay cháu trực tiếp ngủ ở đây , hoàng nãi nãi nghĩ rồi, các cháu muốn làm chuyện gì cũng tùy, Hoàng nãi nãi quay lại đập cửa nữa." Hoàng thái hậu sợ hai người kia sau khi sinh hoạt vợ chồng có "Chứng sợ hãi bị gõ cửa ", vội vàng nhắc nhở bọn họ.

      "Dạ, bà nội." Đoạn Thủy Vũ ngoài mặt mang theo ý cười nhưng nội tâm thiêu đốt lửa giận hừng hực.

      Chờ Hoàng nãi nãi rồi, nàng nhất định phải cùng Diêm Thiên Mạc tính toán sổ sách!

      ***************

      Hoàng thái hậu xong, Đoạn Thủy Vũ lập tức tới trước mặt Diêm Thiên Mạc, giận kềm được nhìn chằm chằm .

      Đúng là đồ nam nhân ác liệt!

      " phải là nàng nên dập đầu để cảm tạ đại ân đại đức của ta sao? Tại sao lại nhìn ta lom lom như vậy?" Mặt Diêm Thiên Mạc vô tội, làm bộ hiểu tức giận của nàng từ đâu mà đến.

      "Tại sao ngươi lại ta là đứa trẻ cái gì cũng đều biết? Còn ở chung chỗ cùng ta rất vất vả?" Đoạn Thủy Vũ phẫn hận thể hiểu.

      ràng chính là muốn nàng, lại ở chung chỗ cùng nàng rất vất vả. . . . . .Nam nhân này thể dùng "Vô cùng quá đáng" để hình dung.

      " Chính là cái gì nàng cũng biết. Chẳng qua tư chất ngược lại tệ." Diêm Thiên Mạc cho nàng nụ cười, ác ý hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ nàng phải với Hoàng nãi nãi là nàng được ta dạy dỗ tệ sao?"

      "Dĩ nhiên cần!" Đoạn Thủy Vũ cả giận .

      "Vậy đúng rồi. Cho nên điều ta là điều hiển nhiên." Diêm Thiên Mạc mỉm cười , chút cũng cho đó là lỗi của mình.

      Nhưng ràng người cực khổ chính là ta! Ngươi đem ta chơi đùa thành người tàn tật, mình lại mạnh như rồng hổ, lại vẫn dám ngươi rất vất vả?" Nàng chút cũng cảm thấy khổ cực.

      "Ta vốn rất vất vả. Nàng suy nghĩ chút, mỗi lần ai là người vất vả xuất lực?" lông mày Thiên Mạc giương lên, đứng đắn hỏi.

      "Ngươi." Đoạn Thủy Vũ vặn nâng đôi mày thanh tú. "Nhưng là. . . . . ."

      "Nàng ngẫm lại, ai là người mỗi lần phải chịu trách nhiệm nắm trong tay toàn cục, điều khiển tiết tấu?"

      "Ngươi." Đoạn Thủy Vũ mi tâm nhíu chặt."Vấn đề là. . . . . ."

      "Cuối cùng nàng thử ngẫm lại, ai là người khổ cực như vậy, còn phải đem nàng đưa trở về?" Diêm Thiên Mạc đem vấn đề cuối cùng vứt cho nàng.

      "Ngươi”.

      Đoạn Thủy Vũ căn bản kịp , Diêm Thiên Mạc tự động đưa ra kết luận. "Cho nên người cực khổ đương nhiên là ta, phải nàng."

      "Ngươi ——" Đoạn Thủy Vũ đem bão tố phát ra được tức giận ." Người mỗi lầnở đây chịu lực là ai? Người mỗi lần đều phải phối hợp tiết tấu là ai? Cuối cùng ai là người mỗi lần đều mệt rã rời đến bộ cũng được? Là ta chứ phải ngươi!" Làm cái gì? ràng chính là nàng tương đối khổ cực!

      "Ý nàng muốn nàng rất vất vả sao?" Diêm Thiên Mạc ưu nhã nghe nàng xong, mới chau lên nâng lông mày hỏi.

      " nhảm!" Đoạn Thủy Vũ trong cơn giận dữ.

      "Đây, vậy nàng có thể đem đoạn đối thoại vừa rồi cho bà nội nghe, chút ta cũng thèm để ý. chút cũng để ý." Diêm Thiên Mạc buông buông tay, bày ra tư thái ngần ngại chút nào.

      "Tốt nhất nàng cũng với bà nội, mỗi ngày nàng nằm ở giường, ra là bởi vì cùng ở chung chỗ với ta quá cực khổ."

      "Ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ nhất thời tức đến đau sốc hông."Ngươi là. . . . . . Về sau ta tuyệt đối làm cho ngươi khó coi đấy!"

      "Có ?" Diêm Thiên Mạc tà tà giương môi. "Nàng làm thế nào để ta khó coi? Ở mặt của ta xoẹt đao? Hoặc là cầm cây đuốc hủy dung ta ?"

      "Ta khó coi phải loại khó coi này!" Nam nhân này là. . . . . .

      "Nếu khó coi cái gì?" Diêm Thiên Mạc ma mỵ cười tiếng. "Ta cũng nghĩ ra được trừ việc hủy dung ra, nàng còn có phương pháp gì có thể để ta khó coi. Dù sao về sau ta chính là Hoàng đế rồi, nếu nàng làm ta khó coi, tựa hồ quá dễ dàng."

      "Ngươi ——" Đoạn Thủy Vũ bực tức dậm chân."Ta bảo bà nội sớm để ta cùng Vương Gia thành hôn, sớm cần nhìn đến ngươi!"

      "Nàng cứ như vậy chán ghét ta sao?" Diêm Thiên Mạc đột nhiên đem mặt của mình lại gần nàng.

      "Nàng muốn gả cho Diêm Đào như vậy?"

      " nhảm!" Đoạn Thủy Vũ giận đến căn bản trông nom mọi việc, trực tiếp trừng .

      Diêm Thiên Mạc lộ ra mỉm cười, dáng vẻ chẳng hề để ý. "Tốt, nàng cứ cùng bà nội ."

      Chẳng qua nàng có thể toại nguyện hay , lại là chuyện khác rồi.

      ***************

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Khi Đoạn Thủy Vũ cùng Diêm Thiên Mạc ở chung chỗ, nàng lập tức tìm Hoàng thái hậu.

      "Bà nội, có thể gả cháu cho Vương Gia sớm được ?" đôi mắt nàng mong ngóng lập lòe nhìn Hoàng thái hậu.

      Mấy ngày nay mỗi ngày đều cùng Diêm Thiên Mạc ở chung chỗ, trong sinh hoạt trừ ra vẫn là , Vương Gia sắp biến mất trong đầu nàng. Nàng cho phép chuyện này tiếp tục xuống như vậy, phải nhanh tránh độc hại từ mới được.

      "Sớm gả cháu cho Vương Gia sao?" Dĩ nhiên sao? Nếu như thực để nàng gả cho Đào nhi, việc này phải là đùa giỡn sao!

      "Đúng vậy. Có thể được ?" Đoạn Thủy Vũ tiếp tục dùng ánh mắt trông mong nhìn Hoàng thái hậu.

      "Chuyện này có chút khó khăn." gương mặt Hoàng thái hậu xuất vẻ khó xử.

      "Tại sao?" khuôn mặt nhắn tràn đầy hy vọng của Đoạn Thủy Vũ lập tức suy sụp. Điều này đại biểu nàng còn phải tiếp tục tiếp nhận độc hại của Diêm Thiên Mạc sao?

      "Đầu tiên, là bởi vì việc Hoàng đế lên ngôi chuyện rất quan trọng, hôn lễ của Vương Gia cùng cháu phải hoãn đến sau khi tân hoàng đế lên ngôi." Hoàng thái hậu thuận miệng đặt điều.

      thực tế, hoàng thượng muốn thóai vị để thái tử lên ngôi, chỉ là chuyện này cùng chuyện Vương Gia có muốn cử hành hôn lễ hay có quan hệ gì quá lớn.

      "Cái gì?" Đoạn Thủy Vũ trợn to mắt đẹp. Nàng thể thành thân trước thời gian đều bởi vì nam nhân ác liệt Diêm Thiên Mạc này làm hại?

      "Hả?" Diêm Thiên Mạc nhàn nhạt nhíu mày, phát mình càng lúc càng để ý đến việc nàng nhắc tới người đàn ông khác."Giúp người nàng chưa từng gặp qua thêu y phục là việc vô cùng trọng yếu sao?"

      "Dĩ nhiên." Đoạn Thủy Vũ kiêu ngạo ngửa đầu, lộ ra mỉm cười. " là vị hôn phu của ta, chẳng phải rất quan trọng sao?"

      "Nàng hi vọng gả cho người chưa từng thấy mặt sao? Nếu như mắt hoặc què đôi chân sao?" lời của Diêm Thiên Mạc ràng đầy ý ghen tuông.

      Nhưng Đoạn Thủy Vũ thần kinh ổn định nên hoàn toàn phát giác."Đương nhiên. chàng là tướng công tương lai của ta, bất kể chàng như thế nào, ta đều tiếp nhận." Môi nàng mỉm cười, bắt đầu ảo tưởng tình cảnh mới về sau này.

      "Cho nên, nếu như nàng phải gả cho Diêm Đào là con chó, nàng cũng tiếp nhận?" lông mày Diêm Thiên Mạc tà tà giương lên, môi phiếm cười khẽ.

      "Diêm Đào phải chó, chàng ấy là người." Đoạn Thủy Vũ tức giận trừng mắt liếc cái."Ngươi có việc gì sao lại đem Diêm Đào thành chó? Coi như giữa hai người tích oán sâu, ngươi cũng được đem Diêm Đào thành con chó, ngươi có biết như vậy rất xấu xa?"

      "Ta là, nếu." Diêm Thiên Mạc đơn giản có lực .

      "Sao ngươi có thể giả thiết Diêm Đào là chó! Ngươi biết loại giả thiết này căn bản tồn tại sao? Ngươi rất quá đáng, đem người tốt lành giả thiết thành con chó." Đoạn Thủy Vũ cùng hoàn toàn đối lập với .

      "Ta rất quá đáng sao? Nàng cũng chưa từng gặp qua Diêm Đào, sao biết phải là con chó, mà là — người?" trong mắt Diêm Thiên Mạc mọc lên ánh sáng tà lạnh.

      bắt đầu có chút bận tâm nếu là mình càng để ý nàng, có thể càng đoản mệnh hay . Có lẽ nguyên nhân chết là bị người này làm cho tức chết . . . . . .

      "Dĩ nhiên ta biết chàng là người mà phải chó." Đoạn Thủy Vũ cực kỳ kiên định .

      "Nếu chàng con chó, bà nội sao có thể để ta gả cho chàng?"

      Diêm Thiên Mạc nghe lý do của nàng, thiếu chút nữa té xỉu. Nàng tại sao lại có lý luận kỳ quái như thế ? "Cho nên nàng toàn tâm toàn ý phải gả là chắc chắn."

      "Đó là đương nhiên." Đoạn Thủy Vũ ngửa cổ bé tinh xảo. "Ta hận thể lập tức gả cho chàng."

      "Điều này ý nàng chỉ mong sao sớm thoát khỏi ta?" Mỗi lần nghe nàng như vậy, nội tâm níu chặt đau đớn. Loại tâm tình này, nên chỉ có có ——

      "Đương nhiên." Đoạn Thủy Vũ oán hận liếc cái, tức giận : "Ta muốn có bất kỳ liên quan gì tới ngươi."

      "Nàng muốn cùng ta có bất kỳ quan hệ nào? Có ?" Diêm Thiên Mạc giương cao lông mày, con ngươi ám sắc chằm chằm nhìn nàng chặt.

      Nếu sớm chiều ở chung như vậy nàng vẫn hiểu biết, có lẽ nên chọn lựa phương thức khác, để nàng tri giác hữu của .

      "Đương nhiên là ." Đoạn Thủy Vũ dùng sức gật đầu, sau đó vẫn quên liếc cái.

      "Loại chuyện như vậy còn cần hỏi ta sao? Biểu của ta còn chưa đủ ràng sao?"

      "Đúng, lắm." Diêm Thiên Mạc lộ ra mỉm cười ôn văn ưu nhã." ràng đến mức ta muốn thành toàn cho nàng cũng được. Tiểu Cầm Thú."

      mỉm cười nhéo nhéo cằm Đoạn Thủy Vũ, ánh mắt thâm u chứa đựng nụ cười ngưng mắt nhìn nàng. Nàng cảm giác trái tim tựa hồ khẽ run, nhưng biết nên giải thích loại phản ứng này như thế nào, vì vậy quyết định làm con rùa đen rút đầu, hèn nhát suy nghĩ thêm nữa. . . . . .

      ***************

      Đoạn Thủy Vũ chưa từng nghĩ đến, ngày đó Diêm Thiên Mạc sờ cằm nàng, lại là lần cuối cùng đụng vào nàng.

      Vì chuẩn bị lên ngôi, cả ngày loay hoay thấy bóng dáng, ngay cả mặt nàng cũng thấy được, chứ đừng đến việc chuyện giữa hai người.

      Chuyện này phải việc nàng hy vọng sao? Giữa hai người còn quan hệ. Nhưng mà, đột nhiên biến mất khỏi sinh hoạt hàng ngày của nàng, nàng lại cảm thấy tiu nghỉu, hơn nữa cái loại cảm giác mất này thường làm tâm của nàng đau đớn.

      Tại sao lại như vậy chứ? phải là nàng nên chán ghét sao? Tại sao khi bận tối mày tối mặt rảnh tới để ý nàng, nàng lại lý do mà nghĩ đến ?

      Nàng nghĩ tới nụ cười tà ác của , nghĩ tới ánh mắt mê hoặc lòng người của , càng muốn nhiệt độ cơ thể cùng ôn nhu dã man của . . . . . . Trời, nàng rốt cuộc suy nghĩ gì? Nàng thế nhưng muốn đụng nàng! vuốt ve đụng chạm, nàng lại cảm thấy trống dứt!

      Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?

      "Tiểu Vũ, cháu nhớ cái gì? Sao mặt lại đỏ như này!" Hoàng thái hậu tới thăm Đoạn Thủy Vũ, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai gò má của Đoạn Thủy Vũ tản ra phấn hồng xinh tươi.

      " có gì, có gì ạ." Đoạn Thủy Vũ liền vội vàng lắc đầu. "Cháu nghĩ tới thái tử, chút cũng nghĩ đến thái tử. . . . . ."

      xong, Đoạn Thủy Vũ thiếu chút nữa đem đầu lưỡi mình cắn đứt. Đây phải là nàng giấu đầu hở đuôi sao? là khóc ra nước mắt a.

      "Bà biết cháu nghĩ tới Mạc nhi chút nào." Hoàng thái hậu mỉm cười phụ họa, cho Đoạn Thủy Vũ xinh đẹp bậc thang để xuống. "Đúng rồi, mấy ngày nay có phải Mạc nhi trở về đây ngủ? Bà nghe đều ngủ ở trong ngự thư phòng." ’

      "Dạ, có trở lại." Nguyên lai là ngủ ở Ngự Thư Phòng. . . . . . Ở đó ngủ cảm thấy quá cực khổ sao?

      "Như vậy được." Hoàng thái hậu nghiêm túc lắc đầu cái. "Nó trở lại ngủ chứng tỏ nó giúp cháu bồi dưỡng thân thể tốt. . . . . . Bà phải giáo huấn nó mới được." Lời chưa dứt, Hoàng thái hậu lập tức muốn rời khỏi.

      "Hoàng nãi nãi." Đoạn Thủy Vũ vội vàng kéo Hoàng thái hậu vội vã . " cần, thân thể của cháu hoàn toàn khỏe mạnh rồi."

      " được, bệnh này nhất định phải tiêu diệt triệt để, để nó giúp cháu điều trị cho tốt." Hắc, Tiểu Vũ thích Mạc nhi rồi, bà già này sao có thể ở giữa thúc đẩy đây?

      "Bà nội. . . . . ." khuôn mặt nhắn của Đoạn Thủy Vũ đỏ bừng.

      "Bà ngay bây giờ, cháu chờ nó trở lại." Hoàng thái hậu vứt cho Đoạn Thủy Vũ tình thế mỉm cười bắt buộc, lập tức rời .

      Ngưng mắt nhìn bóng lưng Hoàng thái hậu rời , loại vui sướng nên có lại lặng lẽ cuộn trào trong lòng Đoạn Thủy Vũ .

      Nàng hi vọng Hoàng thái hậu có thể đem Diêm Thiên Mạc về. . . . . .

      ***************

      "Cháu làm gì mà ở chỗ này giả bộ nghiêm túc?" Hoàng thái hậu như trận gió táp xoáy quét vào Ngự Thư Phòng, vừa nhìn thấy Diêm Thiên Mạc cũng cao hứng hếch mày lên.

      "Quốc quá nhiều, Tôn nhi sắp đăng cơ, tự nhiên muốn nghiêm túc, làm gì có chuyện làm bộ chứ?"

      Diêm Thiên Mạc nhàn nhạt mỉm cười, đứng dậy đỡ Hoàng thái hậu ngồi xuống ghế.

      " ràng chính là giả bộ." Hoàng thái hậu đạm hừ tiếng.

      phải biết năng lực cháu mình. Có người trời sanh chính là có lãnh tụ khí chất cùng năng lực lãnh đạo, mà tôn tử nhà bà hoàn toàn là loại người này. căn bản cần chuẩn bị quá nhiều cũng đủ để đảm nhiệm đế vị rồi.

      "Tâm tình bà nội tựa hồ tốt lắm. Tôn nhi tới giúp bà đấm lưng." Hai tay của Diêm Thiên Mạc bắt đầu ở lưng Hoàng thái hậu gõ .

      "Ta sắp bị ngươi làm cho tức chết, còn đấm cái gì?" Hoàng thái hậu vui liếc mắt.

      "Bị Tôn nhi làm cho tức chết? Tôn nhi có chọc bà tức giận, phải sao?" Diêm Thiên Mạc hiểu nhướn lông mày.

      "Ai cháu trêu chọc đến ta? Bà hỏi cháu, tại sao cháu ngày ngày đều ngủ ở Ngự Thư Phòng, trở về tẩm cung?" Hoàng thái hậu bắt đầu thẩm vấn rồi.

      "Bởi vì quốc bận rộn." Diêm Thiên Mạc trả lời, con ngươi hắc ám lóe ra sáng rỡ quỷ quyệt .

      "Phi, phi, phi gì mà quốc bận rộn? bảo cháu được dùng loại lý do này qua loa tắc trách với ta." Hoàng thái hậu đẩy tay của ra, quay đầu nhìn chằm chằm . "Cháu làm gì mà để Tiểu Vũ đại mỹ nhân này còn hưởng dụng, tới trong ngự thư phòng ngủ cùng sách?" Bà tin cháu bà ngốc đến mức tin tưởng trong sách có Nhan Như Ngọc!

      "Quốc bận rộn." Diêm Thiên Mạc vẫn là cái đáp án lưu lạc giang hồ như cũ.

      "Còn quốc bận rộn? ! Hoàng thái hậu càng lúc càng kích động."Cháu có biết Tiểu Vũ rất nhớ cháu ? Cháu nhẫn tâm mặc kệ sao!"

      "Cháu nên quản nàng sao?" Diêm Thiên Mạc nhướn cao long mày, mặt ngoài nhìn bộ dáng việc liên quan đến mình, nhưng nội tâm ba đào mãnh liệt.

      "Dĩ nhiên nên." Hoàng thái hậu hung hăng nhìn chằm chằm ."Cháu biết, chính miệng Tiểu Vũ với bà, nó rất nhớ cháu”.

      Bà tự động phiên dịch lời của Tiểu Vũ như vậy, có lỗi chứ? Ừ, Tiểu Vũ nên cảm tạ lời phiên dịch hoàn mỹ của bà mới đúng.

      "Tiểu Vũ với bà nàng rất nhớ cháu?" ánh mắt Diêm Thiên Mạc chợt lóe. "Nàng chắc là cho bà, nàng chút cũng nhớ cháu ?" Lời này mới giống như Tiểu Vũ có thể .

      "A, làm sao cháu biết?" vừa xong, Hoàng thái hậu liền hận muốn đem lời ra khỏi miệng mình nuốt trở về bụng. "Ý bà là Tiểu Vũ chút cũng nhớ cháu. . . . . . Là bà đến thăm Tiểu Vũ, thấy Tiểu Vũ đỏ mặt, hỏi nàng suy nghĩ gì, nàng đáp nàng chút cũng nhớ cháu. . . . . . Cháu cảm thấy nàng ra đáp án này, cũng là bởi vì nàng rất nhớ cháu sao?"

      "Bà nội, xem ra bà đủ điều kiện để đảm nhiệm chức vụ làm con giun trong bụng Tiểu Vũ rồi. Nàng suy nghĩ gì bà cũng biết? Bội phục bội phục." Diêm Thiên Mạc hai ba câu liền dời vấn đề tiêu điểm.

      "Cháu dám bà nội mình là con giun?! Cháu có ý gì?" Hoàng thái hậu sờ sờ nét mặt già nua của mình, vô cùng mất hứng.

      Coi như bà già rồi, cũng thể bà giống con giun a! Da của bà có nhiều nếp nhăn so với con giun bóng loáng được sao.

      "Cháu chỉ bà rất lợi hại, có thể đoán trúng tâm tư của Tiểu Vũ. Bà nội đừng nóng giận, Tôn nhi có ý tứ gì khác. " Diêm Thiên Mạc giả bộ khẩn trương đem trách nhiệm phủi sạch toàn bộ.

      "Gì mà có ý tứ gì khác? Bà thấy ràng cháu rất có ý này!" Hoàng thái hậu hoàn toàn tập trung trách cứ việc Diêm Thiên Mạc đem bà hình dung thành giun phía .

      " có." Diêm Thiên Mạc vô tội muốn chết.

      Vô luận Diêm Thiên Mạc giải thích thế nào, Hoàng thái hậu đều bỏ qua cho , vẫn lảm nhảm, lảm nhảm, cuối cùng, căn bản bà quên việc muốn đem Diêm Thiên Mạc về bên cạnh Đoạn Thủy Vũ ——

      ***************

      Đêm tối yên tĩnh, có nhiệt độ của Diêm Thiên Mạc, Đoạn Thủy Vũ lật tới lật lui hồi lâu, vất vả mới ngủ say.

      Lúc này, cạnh giường có vị nam nhân cao lớn ——

      sai, chính là Diêm Thiên Mạc.

      ra, trải qua mấy ngày nay, ngày ngày đều tới nhìn nàng ngủ, mà Hoàng thái hậu chuyện nàng nhớ , ra trong lòng sớm nắm chắc ——

      Trong lúc ngủ mơ nàng lầm bầm hô tên của , phải là ngày có chút suy nghĩ, đêm nằm mộng?

      Môi mỏng lên nụ cười nhạt, đắc ý kế hoạch sơ bộ thành công. Cuối cùng nàng chân chính tri giác đến hữu của .

      muốn ở trước mặt bà nội ra vẻ mừng rỡ, là sợ bà nội khi biết tình ý của đối với Tiểu Vũ, làm điều thừa mà nghĩ muốn cố gắng tác hợp bọn họ, mà chuyện này nếu bị bà nhúng tay, bình thường trở nên ngổn ngang, cho nên tình nguyện giữ vững trầm mặc.

      Về phần sau này muốn làm thế nào ——

      Môi mỏng vẫn là dạng cười yếu ớt, Diêm Thiên Mạc khẽ vuốt ve gò má trơn bóng trước mặt, trong lòng suy tính phương án, chờ nàng tự chui đầu vào lưới.
      Mai Trinh thích bài này.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 7:

      Phủ Vương Gia

      "Ta hỏi, chẳng lẽ ngươi muốn kết hôn cùng công chúa nước Đại Lý?" Bên môi Diêm Thiên Mạc lên nụ cười nhè , nhìn nam nhân cùng tuổi , lại được xưng là hoàng thúc - Diêm Đào.

      "Ngươi đặc biệt tới đây chỉ để hỏi ta vấn đề này sao?" Nữ nhân mến chạy , tâm tình Diêm Đào lúc này cực kỳ kém, căn bản có tâm tư đáp lại Diêm Thiên Mạc mặt mày hớn hở.

      "Ta nhớ hẳn là ngươi muốn thành thân với công chúa nước Đại Lý, là Hoàng nãi nãi cứng rắn kín đáo đưa cho ngươi, phải sao?" bờ môi Diêm Thiên Mạc vẫn ngưng mỉm cười, bộ ung dung.

      Diêm Đào chậm rãi hít sâu hơi. "Ta muốn cùng nàng thành thân." vậy chăng? ràng bị nữ nhân dắt hồn rồi mà. . . . . .

      Ăn ở hai lòng. Trong con ngươi Diêm Thiên Mạc ra nụ cười ràng. "Là sao? Ngươi điểm cũng thương biểu muội đáng kia sao?"

      "Ta thèm quan tâm nàng." Trong con ngươi của Diêm Đào bắn ra tia sáng nhọn lạnh như băng. "Ta muốn cưới công chúa nước Đại Lý. Nhất định cưới nàng."

      "Vậy mời ngươi cưới nàng trở về. Ta chờ coi rồi." Diêm Thiên Mạc có tí ti khoái trá nào, môi mỏng vẫn lên mỉm cười như cũ.

      Diêm Đào quên mất chuyện. Hai người bọn họ từ cùng nhau lớn lên, hiểu Diêm Đào. Theo nhìn nhận, Diêm Đào căn bản thể nữ nhân nào khác.

      , cũng chỉ là muốn xác định chuyện này mà thôi.

      Để Diêm Đào cưới Tiểu Vũ, là mong Tiểu Vũ lĩnh ngộ xem cuối cùng nàng ai, đồng thời cũng mong sao Diêm Đào luôn khăng khăng mực cố chấp có thể tỉnh táo, là mũi tên trúng hai đích.

      Theo lý thuyết mọi nam nhân đều chấp nhận để nữ nhân của mình cưới nam nhân khác, nhưng, rất tò mò mong đợi. Vô cùng mong đợi.

      Bởi vì quá ràng, bọn họ tuyệt đối chia lìa, quyết định tìm nửa chân chính khác.

      ***************

      Ngự Thư Phòng

      "Cháu gì? Cháu đến đây để mong Diêm Đào cưới Tiểu Vũ?" Mặc dù sắp đăng cơ, nhưng căn bản bà để ý chuyện này. Mà hôm nay bà tới Ngự Thư Phòng tìm người, lại nghe thấy tôn tử xin bà để nhi tử cưới Đoạn Thủy Vũ, làm bà tức giận đến mức con ngươi thiếu chút nhảy ra ngoài. "Rốt cuộc cháu có từng thích Tiểu Vũ ?"

      Đứa cháu này là làm bà đoán ra. ràng là thích Tiểu Vũ, nhưng cứ nhắc tới Tiểu Vũ là luôn nóng lạnh, bây giờ lại để Tiểu Vũ gả cho nam nhân khác, còn từ chối cho ý kiến. . . . . . Đến tột cùng suy nghĩ gì?

      "Cháu có thích Tiểu Vũ hay , ngày sau Hoàng nãi nãi biết." Diêm Thiên Mạc cười nhạt tiếng.

      "Dù sao bà cứ để Diêm Đào cưới Tiểu Vũ. Chỉ có để cưới Tiểu Vũ, mới tìm Tiểu Vũ, mà Tiểu Vũ cũng mới có thể đối mặt thực tế."

      "Đây là chuyện gì xảy ra?" Hoàng thái hậu hiểu lắm Diêm Thiên Mạc làm cái gì bí hiểm.

      "Bà còn thiếu cháu cái cầu có đúng ? Làm theo cháu là được." Diêm Thiên Mạc giương môi cười yếu ớt. "Nhưng nhớ là, ngàn vạn lần được để cho bọn họ bái đường."

      "Cháu có ý gì? cho bọn họ bái đường, lại muốn để bọn họ thành thân?" Như vậy bà phải an bài thế nào à?

      "Dù sao bà cứ tự nghĩ biện pháp , Tôn nhi biết chắc là bà làm được. Nhớ, bái đường miễn, đêm động phòng hoa chúc phải xảy ra, cháu muốn bọn họ gặp mặt." Diêm Thiên Mạc đưa ra cầu của .

      "Cháu . . . . ." Hoàng thái hậu vẫn hiểu đến tột cùng có chủ ý gì.

      "Chỉ cần làm theo đúng là được, cháu bảo đảm Diêm Đào cùng Tiểu Vũ rất hạnh phúc." Bên môi Diêm Thiên Mạc treo nụ cười tự tin.

      để cho bọn họ bái đường, là bởi vì Tiểu Vũ chỉ có thể cùng bái đường. Về phần đêm động phòng hoa chúc —— dù thế nào nữa bọn căn bản thể qua, có cái gì đáng để ý hay sao?

      ***************

      Ngày đăng cơ càng lúc càng đến gần, nàng hình như lâu cùng chuyện rồi. Cho dù gặp được , tất cả đều vội vã thoáng nhìn sau đó lại phải làm quốc . . . . . . Đoạn Thủy Vũ yên lòng nghe thái giám báo cáo, mãi đến lúc thái giám tựa hồ nhắc tới việc cùng có liên quan.

      "Buổi tiệc?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt đẹp, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại. "Buổi tiệc gì? Thái tử muốn làm buổi tiệc gì!"

      phải là tiệc cưới chứ? Tại sao vừa nghĩ tới có thể là tiệc cưới, lòng của nàng đột nhiên níu chặt, đau như bị đào khoét ra vậy?

      "Đêm thái tử lên ngôi, ở Ngự Hoa Viên cử hành buổi tiệc long trọng, tiệc mời văn võ bá quan, thái tử xin công chúa đừng quên dự tiệc." Thái giám lại lời vừa mới .

      "Oh." Lòng của nàng đột nhiên lại đau. Đoạn Thủy Vũ lộ ra nụ cười hiểu, " xuống . Ta nhớ ."

      may là. . . . . .

      Đoạn Thủy Vũ thở phào nhõm, mới kinh ngạc phát giác mình lại thấy may mắn khi phải cử hành tiệc cưới.

      Vấn đề là, cử hành tiệc cưới, căn bản cùng nàng có quan hệ. Là nàng thành hôn với Diêm Đào mà.

      Nhưng, , từ khi bắt đầu ở bên người nàng, nàng nhớ đến vô số lần, sớm vượt xa số lần nàng muốn thành thân . . . . . .

      ***************

      Buổi tiệc ở Ngự Hoa Viên, Đoạn Thủy Vũ yên lặng nhìn Diêm Thiên Mạc đứng trước mặt văn võ bá quan chuyện.

      , bình thường nàng xấu xa, hèn hạ, hơn nữa coi như cầm thú, nhưng hôm nay nàng thể thừa nhận, có phong thái tôn quý vương giả. có làm hoàng đế ai so với thích hợp hơn.

      Như vậy là đối tượng được người mến mới đúng. Ngay từ khi vừa mở miệng, tiếng huyên náo của mọi người lập tức dừng lại, là có phong phạm quân vương.

      Ánh mắt Đoạn Thủy Vũ lập lòe tỏa sáng nhàng nhìn mất hồn, cho đến khi nghe thấy từ ngữ chói tai.

      Hình như là. . . . . . Nạp hậu?

      Nàng chớp chớp con ngươi trong sáng, dám tin nhìn , tiếp tục nghe phát biểu, thiếu chút nữa thét ra tiếng chói tai.

      muốn nạp hậu là ?

      Nàng có nghe lầm hay ?

      Trái tim đột nhiên níu chặt, truyền đến đau đớn.

      thể như vậy. . . . . . Nàng sao lại đau lòng thế?

      Nhất định phải bởi vì muốn nạp hậu mà đau lòng. Chắc chắn là nàng sợ khác bị ma chưởng của làm nhục mà đau lòng. . . . . .

      Đúng, nhất định là như vậy.

      Đoạn Thủy Vũ ngừng tự với mình như vậy, tâm lại có biện pháp khắc chế đau đớn, vì vậy rượu cứ ly tiếp ly xuống yết hầu, cho đến khi hoàn toàn còn cảm giác. . . . . .

      ***************

      Đoạn Thủy Vũ say khướt ở trong tiệc rượu, Diêm Thiên Mạc lập tức an bài người đưa nàng đến tẩm cung của , còn bản thân mình bằng tốc độ nhanh nhất tìm đến.

      "Ta có say! Ta chút cũng say. . . . . ." Say đến hồ đồ chính lúc này Đoạn Thủy Vũ nằm ở người Diêm Thiên Mạc, qua tất cả những lời mà người say thường .

      "Được được được, nàng say, chút cũng say." Diêm Thiên Mạc bất đắc dĩ an ủi nàng, đôi tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng, trong lòng hết thương sủng ái.

      "Vậy ngươi mới ta say như thế nào, còn muốn dẫn ta trở về phòng?" Đoạn Thủy Vũ ợ hơi rượu, hai mắt trừng trừng tròn lớn."Ah, bộ dáng của ngươi giống như Diêm Thiên Mạc nha. . . . . ."

      "Vậy sao?" nhảm, chính là bản thân , nếu có thể giống chính , vậy cũng lợi hại.

      "Đúng vậy." Đoạn Thủy Vũ liều chết gật đầu."Ông trời sao lại phái người giống như ở trước mặt ta đây? Này, tối nay ngươi làm Diêm Thiên Mạc có được ? Ta có rất nhiều lời muốn cùng nhưng gặp được loay hoay muốn chết. . . . . . Có lẽ tại vẫn còn cùng văn võ bá quan nâng cốc cười, có rảnh để ý ta."

      Ai ? Vì nàng say nên ràng bỏ lại văn võ cùng cả triều.

      Diêm Thiên Mạc ở trong lòng phản bác, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười ngưng mắt nhìn nàng. "Nàng muốn ta làm Diêm Thiên Mạc sao? Nhưng là Hoàng đế, ta nếu đóng giả là phạm tội lớn." cố ý đem tình thế thành rất nghiêm trọng.

      "Ai, có quan hệ gì?" Đoạn Thủy Vũ tại lồng ngực hạ xuống Như Lai Thần Chưởng. "Dù sao ở đây cũng chỉ có ngươi theo ta, có người khác biết, cho nên có người xử phạt ngươi. . . . . . Ngươi giúp ta việc này sao?"

      "Nàng hi vọng ta giúp nàng?" Diêm Thiên Mạc giả bộ mặt bị làm khó.

      "Đương nhiên a." Đoạn Thủy Vũ lần nữa gật đầu muốn rủ xuống đất. "Rất khó có được người có dáng dấp giống Diêm Thiên Mạc như vậy, cho nên đương nhiên muốn nhờ ngươi giúp ta. Ta nghĩ ngay cả Diêm Đào cũng có bộ dáng như Diêm Thiên Mạc. . . . . . Ah, hôm nay ta hình như quên nhìn xem Diêm Đào lớn lên trông thế nào rồi. . . . . . Ngươi là Diêm Đào sao?" Nàng buồn bực theo dõi .

      "Ta phải Diêm Đào." Diêm Thiên Mạc lắc đầu cái. ra tối nay Diêm Đào căn bản cũng đến, bởi vì xuống Giang Nam tìm tiểu nô tỳ của .

      "Ngươi nếu phải Diêm Đào, lại có bộ dáng giống Diêm Thiên Mạc, vậy càng thêm đáng quý rồi. Ngươi nhất định phải giúp ta, có được ?" Đoạn Thủy Vũ say khướt, hai mắt chăm chăm nhìn .

      "Được." Diêm Thiên Mạc cười nhạt." Bây giờ nàng có thể coi ta như Diêm Thiên Mạc, đem chuyện muốn với cho ta biết."

      Nếu phải đối tượng là nàng, nhàm chán đến mức muốn làm bộ là chính mình.

      "Tốt." ĐoạnThủy Vũ gật đầu mạnh, đột nhiên lại thưởng cho Hàng Long Thập Bát Chưởng."Diêm Thiên Mạc, ngươi quá đáng!"

      "Ta quá đáng chỗ nào?" thực thành , nếu phải tại nàng say rượu vung loạn, chắc chưởng lực của nàng bật ra rất mạnh.

      "Ngươi để ý đến ta, cũng tới nhìn ta." Đoạn Thủy Vũ bẹt bẹt miệng, trong hốc mắt nhanh chóng tích đầy nước mắt.

      "Nàng rất hi vọng ta đến thăm nàng sao?" ánh mắt Diêm Thiên Mạc lóe ra, chuyên chú nhìn nàng lã chã chực khóc.

      "Rất hi vọng, rất hi vọng." Đoạn Thủy Vũ liều chết gật đầu. "Ngươi biết mỗi ngày ta đều rất nhớ ngươi sao?"

      "Nàng cho ta biết, ta làm sao biết?" Diêm Thiên Mạc cố ý như vậy, ra nội tâm so với ai khác ràng nàng nhớ . Bởi vì mỗi đêm đều canh giữ ở trước giường nàng.
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :